1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 55

      Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu tới Khương gia đúng lúc bắt Khương Lễ chuẩn bị ra ngoài.

      "Chú Khương."

      Khương Lễ quay đầu nhìn hai người, bởi vì quen với Phó Vũ Khiết, nên ông cũng hơi có thiện cảm với Đỗ Kiêu Kiêu, vì vậy ông dừng chân, "Có chuyện gì à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu tới nhìn ông, "Bây giờ chú Khương có việc gấp sao?"

      Khương Lễ sững sờ, "Tàm tạm, gấp lắm."

      "Bọn con có chuyện quan trọng muốn chú. Chúng ta có thể chuyện chút ?" Vẻ mặt của Đỗ Kiêu Kiêu tương đối nghiêm túc khiến Khương Lễ cũng nghiêm túc theo.

      Khương Lễ dẫn hai tới thư phòng, thấy các ngồi xuống ghế, ông chậm rãi hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Cố Nhiễm đưa cho ông tờ xét nghiệm mà ấy luôn cầm trong tay.

      Khương Lễ cầm lấy, ông thản nhiên nhìn qua lượt, "Cái gì đây?"

      "Giám định DNA."

      "Chú biết, nhưng cái này là hai đứa làm cho chú ư?" Khương Lễ hơi mất kiên nhẫn, ông thích vòng vo với tiểu bối.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Xin hỏi chú Khương câu, chú thấy con Khương Tình của chú thế nào?"

      Ánh mắt sắc nhọn của Khương Lễ nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu né tránh, hai người nhìn thẳng vào nhau.

      "Chú muốn đánh giá con bé nhiều." Khương Lễ từ từ : "Con bé lớn rồi, chuyện của nó nó phải tự quyết định."

      "Lỡ như ta phạm phải sai lầm giống như Đỗ Khanh Khanh sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi tiếp.

      "Vậy cũng phải chấp nhận kết quả như Đỗ Khanh Khanh thôi." Khương Lễ lo lắng trả lời.

      "Nếu là Khương Hoán sao?"

      "Nó chú biết." Khương Lễ nhàn nhạt liếc nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Rốt cuộc là con muốn cái gì?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Con chỉ muốn biết địa vị của Khương Tình trong lòng chú Khương đây mà thôi."

      Khương Lễ vỗ bàn, "Hình như đây đâu phải là chuyện hai đứa nên hỏi đâu nhỉ?!"

      Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Nhưng con chỉ muốn tìm hiểu tình hình chút thôi, vì đây chính là thứ quyết định sau khi nghe được tin tiếp theo chú vui hay buồn đấy."

      "Tin gì?" Khương Lễ nhìn .

      "Tờ giám định DNA này chính là của chú và Khương Tình."

      "Con cái gì?!" Cuối cùng, sắc mặt của Khương Lễ cũng thay đổi.

      Ông lấy tờ giấy, xem xem lại nhiều lần, cắn răng : " có quan hệ..."

      "Đúng." Đỗ Kiêu Kiêu thoải mái đứng trước mặt ông, "Lần trước, con vô tình nhìn thấy Y Vân - mẹ Khương Tình với người đàn ông, con còn nghe được vài chuyện. Con hơi nghi ngờ, nên nhờ Khương Hoán lấy tóc của Khương Tình và chú xét nghiệm."

      "Đây là kết quả. Chú và Khương Tình phải là cha con."

      Khương Lễ run rẩy, "Nhưng lúc đó, kết quả xét nghiệm..."

      "Là giả." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ông,"Bạn trai cũ của Y Vân, là bác sĩ."

      Trong mắt Khương Lễ tràn đầy ý hận, "Y Vận!"

      Ông đứng bật dậy ra ngoài.

      "Đợi , chú Khương." Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng đuổi theo ông, "Chú Khương, con có thể cầu chú chút được , xem như là phần thưởng cho chuyện này?"

      Khương Lễ dịu dàng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, " câu gì, con thử xem."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ông, "Chú có thể làm như biết chuyện này trước được ?"

      "Vì sao?" Khương Lễ nhướng mày, "Bà ta lừa chú lâu vậy, bây giờ là lúc phải trừng phạt bà ta."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Đó phải là ý của Y Vân, ra người lừa chú chính là bạn trai trước của Y Vân, Trần Gia Lạc."

      "Trần Gia Lạc?" Khương Lễ cảm thấy cái tên này hơi quen tai.

      "Đúng, ông ta chính là bác sĩ của bệnh viện Hòa Bình, cũng từng là bác sĩ từng nhân của gia đình cháu."

      Khương Lễ khó hiểu nhìn , "Chuyện này có liên quan tới nhà con à?"

      "Đương nhiên là rồi." Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Có điều Trần Gia Lạc có liên quan tới chuyện nhà con, nên con chả có thiện cảm gì với ông ta cả."

      tiếp với Khương Lễ: "Con đoán, năm đó, sau khi Y Vân mang thai, Trần Gia Lạc biết được, nên ông ta lợi dụng Y Vân giả vờ như bị người ta chạm vào, đúng lúc gặp chú say rượu. đêm trôi qua, dù chú và Y Vân có làm hay làm gì chăng nữa, đứa con trong bụng của Y Vân cũng thành của chú."

      Khương Lễ nắm chặt tay.

      "Sau khi Khương Tình ra đời, Y Vân mang ta đến Khương gia, muốn kiếm chi phiếu từ nhà chú. Nhưng chủ nhân cuối cùng của tấm chi phiếu chính là Trần Gia Lạc."

      Cố Nhiễm tức giận : "Lần trước Y Vân tới đây, cũng vì Trần Gia Lạc lại bắt đầu vơ vét tài sản của bà ta."

      Khương Lễ nhíu mày, biết nghĩ gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu vội, đợi Khương Lễ cho đáp án.

      "Được..."

      Hòn đá trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu rơi xuống đất, cười , "Cảm ơn chú Khương."

      Khương Lễ khoát tay, "Cái này cũng chẳng có vấn đề gì, nhiều năm rồi, nhịn thêm chút cũng sao."

      Đỗ Kiêu Kiêu liếc mắt, "Nhưng con cần chú Khương làm chuyện."

      "Hả?" Khương Lễ sững sờ, "Chuyện gì?"

      "Giúp con hẹn Y Vân."

      " được!" Khương Lễ kiên quyết từ chối.

      "Chỉ giúp con hẹn bà ta ra thôi." Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu khẩn cầu, "Con muốn nhờ bà ta chút chuyện."

      Khương Lễ cứng đờ.

      Đột nhiên Cố Nhiễm : "Con có thể giải thích với dì Phó giúp chú. Cả chuyện hôm nay chúng ta nữa."

      "Được!" Khương lễ lập tức đồng ý.

      Cố Nhiễm chớp mắt, đắc ý nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đây mới đúng là cách cầu xin người khác.

      Khương Lễ đồng ý giúp Đỗ Kiêu Kiêu hẹn Y Vân, nhưng có qua lại, hai phải lập tức Phó gia, giải thích chuyện này với Phó Vũ Khiết.

      Vì vậy Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm thèm gặp Khương Hoán nữa, lập tức tới Phó gia.

      Mấy ngày nay Phó Vũ Khiết định hẹn hai ra ngoài chơi, nhưng ngờ Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm tới nhà tìm.

      "Dì định hẹn hai đứa hai đứa tới đây rồi." Phó Vũ Khiết cười .

      Cố Nhiễm sờ mũi, ấy bị ép tới đây mà.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng cười, "Bọn con cố ý tới tám nhảm với dì Phó đấy."

      "Hả?" Phó Vũ Khiết hơi ngạc nhiên, " chuyện sao? Sở thích của mấy người trẻ tuổi các con dì hiểu nổi đâu."

      "Đương nhiên chúng ta về những chuyện đó rồi." Cố Nhiễm .

      "Vậy cái gì?" Phó Vũ Khiết tò mò.

      " chuyện trọng đại." Cố Nhiễm nghiêm túc, "Bọn con tới đây để chuyện nghiêm túc."

      Phó Vũ Khiết bật cười, "Chuyện trọng đại gì?"

      Cố Nhiễm thần bí : "... Về chuyện của dì."

      "Dì?" Phó Vũ Khiết ngạc nhiên, " chuyện gì của dì vậy?"

      " chuyện khi nào dì và chú Khương mới chịu làm hòa ấy." Cố Nhiễm thẳng ra.

      Nụ cười mặt Phó Vũ Khiết dần tắt, "Tiểu Nhiễm..."

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Dì Phó, dì đừng giận, lần này bọn con muốn tâm với dì đấy."

      Phó Vũ Khiết thở dài, lắc đầu : "Hai đứa hiểu đâu..."

      Đỗ Kiêu Kiêu nắm tay bà, "Bọn con hiểu chứ, con biết trong lòng dì có nút thắt, nên dì mới thể tha thứ cho chú Khương được.

      Phó Vũ Khiết rũ mắt, "Đúng là dì có nghĩ tới, cứ tha thứ cho ông ấy là được, cố chấp hoài làm gì. Nhưng vừa nhớ lại... Dì dám tha thứ cho ông ấy."

      "Nếu con cho dì biết, nút thắt trong lòng dì mở được rồi sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhét tờ xét nghiệm vào tay bà, "Dì xem ?"

      "Đây là cái gì?" Phó Vũ Khiết tò mò nhìn.

      "Là giám định DNA của Khương Tình và chú Khương."

      Phó Vũ Khiết cầm lát rồi trả lại cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhận, "Dì xem kỹ trước rồi tính."

      Phó Vũ Khiết muốn xem, bà đành bỏ xuống bàn trà.

      Cố Nhiễm thở dài, mở phần giám định ra, chỉ vào cho Phó Vũ Khiết xem.

      " có quan hệ."

      "Dì Phó, dì xem, chú Khương và Khương Tình có quan hệ máu mủ." Cố Nhiễm nắm tay Phó Vũ Khiết, "Cái này là con và Kiêu Kiêu giấu mọi người làm, dì đừng nghi ngờ chú Khương."

      Phó Vũ Khiết ngạc nhiên nhìn phần giám định, hơn 20 năm trước bà cũng xem tờ giấy tương tự, có điều, tờ giấy đó làm bà đau lòng bấy nhiêu tờ giấy này càng khiến bà đau lòng gấp bội.

      Chẳng lẽ bà và Khương Lễ chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy chỉ là hiểu lầm thôi sao?

      Phó Vũ Khiết nhịn được lau khóe mắt, "Xin lỗi, dì toilet chút."

      Cố Nhiễm ôm cổ bà, "Dì Phó, dì muốn khóc cứ khóc ..."

      Phó Vũ Khiết cố gắng kìm cơn đau xót trong lòng, "Dì chỉ... Dì chỉ cảm thấy rất đau khổ, sao dì và ông ấy lại tới mức này chứ."

      "Có nguyên nhân có kết quả, nếu ông ấy làm, tại sao Y Vân lại cố tình đổ thừa cho ông ấy?" Phó Vũ Khiết vẫn bước qua được cái hố kia.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhàng , "Lỡ như lúc đó chú Khương uống say, nên mới gặp Y Vận. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi."

      Phó Vũ Khiết thể nhịn được nữa, bà tự vào vai Cố Nhiễm khóc nức nở.

      "20 năm, dì hận ông ấy 20 năm." Phó Vũ Khiết , " ràng ông ấy từng , vĩnh viễn phụ lòng dì, nhưng sao chỉ vừa đảo mắt cái ông ấy phản bội. Dì vẫn luôn tìm lý do gì đó để tha thứ cho ông, nhưng cuối cùng cũng thể tha thứ được. So với đau khổ mình, thà rằng cứ để ông ấy đau khổ như dì."

      " phải là muốn tha thứ. Mà vì dì chỉ quá đau khổ."

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, rồi to, "Lần này bọn con tìm cho dì và chú Khương lý do để tha thứ, dì Phó, dì cảm thấy lý do này thế nào?"

      Phó Vũ Khiết nhàng lau nước mắt, ngẩng đầu cười, thanh tao : "Lý do này dì nhận, còn lại, phải để xem biểu của ông ấy thế nào nữa."

      Cố Nhiễm thầm cười, sở trưởng của chú Khương phải là thể trước mặt dì Phó sao?


    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 56

      Sau khi nhận được tin tức từ Cố Nhiễm, Khương Lễ lập tức chạy tới Phó gia.

      Khương Hoán ngạc nhiên, "Ba, ba tới đó làm gì vậy?"

      Khương Lễ thèm để ý tới hình tượng, lớn tiếng với cậu, "Ba đón mẹ con về."

      Khương Hoán sửng sốt, "Chờ con... Con với ba."

      Hai người vội vàng lên xe.

      "Ba vừa ba muốn đón mẹ về... Là có ý gì?" Khương Hoán hỏi Khương Lễ.

      Khương Lễ cười ha ha, "Mẹ con tha thứ cho ba rồi."

      " thể nào!" Khương Hoán khó tin nhìn ông.

      "Cái thằng nhóc này!" Khương Lễ vỗ đâu Khương Hoán, "Cái gì mà thể nào?!"

      Khương Hoán sờ đầu, "Sao tự nhiên mẹ nghĩ thông vậy? Ba, có phải ba làm cái gì đó rồi ?"

      Khương Lễ cười càng tươi, "Là Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm giúp ba đây."

      "Cố Nhiễm?" Ánh mắt Khương Hoán lóe sáng, "Hai cậu ấy làm cái gì?"

      Khương Lễ chỉ cười .

      Khương Hoán bĩu mỗi, "Thần thần bí bí, con tự hỏi được rồi."

      Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Nhiễm.

      "Cậu giúp ba tôi làm cái gì đấy? Sao tự nhiên mẹ tôi tha thứ cho ông ấy rồi?"

      Cố Nhiễm nhanh chóng trả lời, nhưng cũng chỉ có hai chữ.

      "Bí mật."

      Mật em ! Khương Hoán suýt nữa quăng di động .

      Cậu thể hy vọng vào Cố Nhiễm rồi, cùng lắm cậu tự xem tình hình rồi đoán là được rồi.

      Dọc đường Khương Lễ liên tục giục tài xế nhanh lên chút.

      Tài xế đáng thương áp lực : " thể nhanh hơn được nữa..."

      Khương Lễ khẽ nguyền rủa tiếng, ông chưa bao giờ cảm thấy Phó gia xa như bây giờ.

      Cuối cùng cũng tới nơi, Khương Lễ vội vàng mở cửa xe ra.

      Khương Hoán đành đuổi theo sau, "Ba, ba từ từ thôi!"

      Khương Lễ giả vờ như nghe, ông nhanh hai ba bước tới cửa nhà Phó gia.

      Nhưng ông lại gõ cửa.

      Khương Hoán đằng sau ngạc nhiên nhìn ông, "Ba?"

      Khương Lễ cười khổ, "Ba sợ mẹ con đổi ý rồi, tha thứ cho ba nữa."

      Khương Hoán vỗ vai ông, an ủi ông chút, sau đó nhấn chuông cửa.

      Cánh cửa mở ra, Khương Lễ suýt nữa quay đầu .

      Nhưng Khương Hoán vẫn cứ kiên quyết lôi ông vào.

      "Mẹ."

      Khương Hoán tới ngồi cạnh Phó Vũ Khiết.

      "Ba con ..."

      xong, Khương Hoán quay lại nhìn, thấy Khương Lễ vẫn còn ngơ ngác đứng trước phòng khách, dám vào.

      "Ba con cái gì?" Phó Vũ Khiết nhíu mày hỏi.

      Khương Hoán cười cười với bà, rồi chạy kéo Khương Lễ qua.

      "Ba muốn đón mẹ về nhà."

      Phó Vũ Khiết thản nhiên cười, " à?"

      Khương Hoán lập tức lấy cùi chõ quắp vào Khương Hoán, "Ba, chẳng phải ba muốn đón mẹ về nhà sao?"

      Khương Lễ tỉnh lại, lên từng bước.

      "Vũ Khiết... Em theo về nhà được ?"

      Phó Vũ Khiết lắc đầu.

      Khương Lễ như bị sấm đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

      Phó Vũ Khiết vẫn chịu tha thứ cho ông.

      Khương Lễ hồn bay phách lạc lùi về phía sau, "Xin lỗi, Vũ Khiết, ... có cố ý tới làm phiền em đâu."

      Phó Vũ Khiết cười, " cố ý tới đây làm phiền tôi sao? Nhưng làm phiền tôi rồi."

      Khương Lễ lúng túng : "... chỉ cho rằng..."

      "Tôi tha thứ cho chứ gì?" Phó Vũ Khiết tiếp lời ông.

      Khương Hoán thấy khí hơi căng thẳng, vội vàng giảng hòa, nhưng bị Phó Vũ Khiết trừng mắt, nên cậu dám gì.

      Phó Vũ Khiết ung dung nhìn Khương Lễ, " , muốn giải thích thế nào đây?"

      Khương Lễ bị hỏi vậy mắt choáng váng, "Giải thích..."

      Phó Vũ Khiết thở dài, "Xem ra là muốn xin lỗi tôi rồi phải?"

      Khương Lễ vội vàng , "Xin lỗi, Vũ Khiết, xin lỗi, sai rồi, sai rồi."

      " sai chỗ nào?" Phó Vũ Khiết hỏi ông.

      Khương Lễ ngẩn người, "... tới quấy rầy em..."

      Phó Vũ Khiết nhịn được cười phá lên, "Vậy thôi à? có cái gì khác muốn à?"

      Khương Hoán bên cạnh ra sức nháy mắt với Khương Lễ, "Là cái chuyện mà ba hay đó..."

      Khương Lễ nhìn Phó Vũ Khiết tươi cười, theo bản năng lên vài bước, cầm tay Phó Vũ Khiết.

      "Vũ Khiết, sai rồi, giữ được lới hứa năm đó. nên vì chuyện con cái mà mượn rượu giải sầu, dính vào hiểu lầm này, làm chúng ta tốn tận hai mươi mấy năm trời."

      Cuối cùng, Phó Vũ Khiết xúc động, bà Khương Lễ cười cười, nước mắt rơi xuống.

      Khương Lễ luống cuống tay chân, đột nhiên Phó Vũ Khiết vào lỗ tai ông: "Xin lỗi..."

      Khương Lễ cúi đầu xuống, người đàn ông hơn 40 tuổi, nhưng bây giờ lại òa khóc như đứa trẻ.

      Cuối cùng, ông cũng chờ được ngày Phó Vũ Khiết trở về.

      Phó Vũ Khiết tiếp, " có lỗi, em cũng có lỗi. Hai mươi năm nay, em biết rất đau khổ, em cũng vậy. Nhưng đôi khi nghĩ lại thể dễ dàng tha thứ cho được."

      "Nếu bỏ em, em cũng có cách nào bỏ được . Em nghĩ, cứ kéo lại là được, tới ngày nào đó, chúng ta quá mệt mỏi rồi, cứ buông nhau ra thôi."

      " rời xa nhau..." Khương Lễ ôm chặt bà, " muốn rời xa em."

      Phó Vũ Khiết dựa vào lòng ông, hưởng thụ cái ôm xa cách hơn hai mươi năm.

      " em, em, Phó Vũ Khiết."

      Bà khẽ thở dài hơi, "Em biết."

      Khương Hoán từ lâu, cậu nhàng tới cánh cửa, trả lại gian cho hai người khó khăn lắm với trở về được với nhau.

      Cậu gọi điện cho Cố Nhiễm.

      Điện thoại vừa kết nối, giọng to liên tục hỏi thăm từ bên kia truyền tới, "Tiểu Khương Tử, đến thỉnh an sao?"

      Khương Hoán khẽ cười, "Cố nương nương, cảm ơn nhiều."

      "Cảm ơn cái gì?" Cố Nhiễm cắn quả táo to trong tay, "Tôi đây chỉ học theo Lôi Phong làm chuyện tốt thôi."

      "Nương nương..." Khương Hoán thấp giọng , "Nô tài, sắp bị soán vị rồi..."

      ----------------------------------------------------------------

      Khương Tình vừa về tới nhà chợt nghe thấy Khương Lễ.

      "Ba đón mẹ con về."

      Đón mẹ của ai? cần cũng biết.

      Rốt cuộc Phó Vũ Khiết cũng tha thứ cho ông rồi sao?

      Khương Tình lo lắng nhìn chằm chằm theo hai người kia lên xe, ánh mắt có rời chỗ khác giây nào.

      ta mất mát nhìn xe phóng .

      Khương Tình cắn môi lấy điện thoại ra.

      "Alo?"

      "Mẹ..."

      Y Vân ngẩn người, "Sao thế, Tiểu Tình?"

      Khương Tình khóc thất thanh, "Mẹ, Phó Vũ Khiết sắp trở về rồi."

      Y Vân lo lắng, "Sao lại như vậy? Bà ta tha thứ cho Khương Lễ rồi ư?"

      "Con biết." Khương Tình nhắm nghiền hai mắt, "Con vừa nghe ba vui vẻ dẫn Khương Hoán theo, muốn đón Phó Vũ Khiết về."

      Y Vân an ủi ta, " đâu, nếu Phó Vũ Khiết muốn tha thứ cho Khương Lễ, cũng để lâu năm như vậy. Con cứ yên mà sống ở đó , ai dám bắt nạt con đâu."

      Khương Tình tủi thân kể khổ với bà ta, "Sao biết được? Lần trước có đánh con cái, ba có thèm giải quyết giúp con đâu."

      Y Vân lập tức căng thẳng, "Con bị người ta bắt nạt sao? Là ai đánh con?"

      "Mẹ biết đâu." Khương Tình hừ tiếng, "Mà dù mẹ có biết chăng, cũng thể dạy dỗ ta bài học đâu."

      Y Vân câm nín.

      "Mẹ, lỡ như Phó Vũ Khiết về đây , con nên làm gì đây?" Khương Tình : "Con muốn ở cùng bà ta, con muốn chuyển ra ngoài."

      " được!" Y Vân lớn tiếng , "Con được dọn !"

      "Vì sao?!" Khương Tình nghiêm mặt, "Lần này con thể dọn được!"

      "Tiểu Tình..." Y Vân , "Mẹ van con, con đừng dọn , được ?"

      Khương Tình cầm điện thoại chặt, "Vì sao được dọn ? Mẹ cho con lý do."

      Y Vân ấp úng, " chung là được."

      "Đúng rồi, Tiểu Tình." Y Vân do dự hỏi, " người con... Còn tiền ."

      "Mẹ lại muốn bao nhiêu đây?" Khương Tình nhíu mày.

      "50 vạn..."

      Khương Tình hoảng sợ, "Mẹ cần nhiều như vậy làm gì?"

      "Mẹ có việc gấp mà." Giọng của Y Vân bắt đầu trở nên cấp bách..., "Con có thể cho mẹ mượn 50 vạn được ?"

      "Tháng trước con cho mẹ tiền rồi mà?" Khương Tình vui : "Sao mẹ dùng nhanh quá vậy?"

      "Lần này mẹ cần gấp mà..." Y Vân biết mượn con mình nhiều tiền như vậy cũng hơi quá, nên bà ta mới dịu dàng , "Mẹ nhất định trả lại cho con, trả sớm cho con luôn."

      "Mẹ, con thể giúp mẹ được." Khương Tình bất lực , " lâu rồi ba quan tâm tới con, con cũng tìm ông ấy mượn tiền. Bây giờ con thể làm gì được."

      "Vậy à..." Giọng của Y Vân che giấu được mất mát.

      "Rốt cuộc là con giấu mẹ cái gì vậy?" Khương Tình cảm thấy có gì đó kỳ lạ, " cho con dọn , còn mượn con nhiều tiền như vậy."

      "Mẹ, có phải mẹ vay nặng lãi đúng ?"

      Y Vân sững người, "Sao lại như vậy được? Vay nặng lãi là cái gì?"

      Khương Tình đành phải giải thích với Y Vân vay nặng lãi là gì, cuối cùng vẫn chưa yên tâm bà ta đừng bao giờ đụng vào thứ này.

      Y Vân mất hồn mất vía tùy tiện đáp vài câu.

      Sau đó hai người gì nữa trực tiếp cúp điện thoại.

      Vay nặng lãi...

      Trong đầu Y Vân vô cùng hỗn loạn, đúng là bà ta tới đường cùng rồi.

      Nhớ lạ những thủ đoạn giày vò của Trần Gia Lạc, cả người Y Vân đều run rẩy thôi, bà ta nghĩ, mình phải tìm cách liên lạc với những người đó thôi.
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9516 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 57

      Phó Vũ Khiết về lại Khương gia.

      Lúc nghe được tin này, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ cười .

      Cuối cùng chú Khương cũng đưa tay làm tan mây thấy trăng rồi.

      Cố Bách Chu đút cho miếng thịt nướng, "Kiêu Kiêu của chúng ta làm chuyện được chuyện tuyệt vời."

      Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, nhai miếng thịt, cảm thấy hương vị rất thơm, "Cố Bách Chu, tay nghề của tiến bộ rồi."

      Cố Bách Chu tháo tạp dề ra, tới nhéo mũi Đỗ Kiêu Kiêu, "Bởi vì còn muốn đút cho em ăn, chuẩn bị sao được."

      xem chuyện ăn uống của Đỗ Kiêu Kiêu là chuyện lớn lao.

      Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên hơi ngại, "Vậy, thích ăn món gì, em học..."

      Cố Bách chu mỉm cười, "Trứng xào cà chua."

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi quẫn, lớn với , "Em nghiêm túc đấy!"

      Cố Bách Chu cúi đầu hôn lên trán , " cũng nghiêm túc..."

      "Hừ!" Đỗ Kiêu Kiêu đẩy ra, " thôi, dù sao em cũng chỉ biết lỗi mỗi món trứng xào cà chua, đành ăn tạm nhé."

      "Ngon mà." Cố Bách Chu nghiêm túc nhìn , "Chỉ cần là em làm, cái gì cũng ngon cả."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười phì tiếng, "Những lời này phải để dành cho em mới đúng, làm gì ăn cũng ngon."

      Đôi mắt Cố Bách Chu sáng bừng lên, ôm lấy , rồi cà vào tóc , " à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng ôm trả lạ ," đó, làm cái gì cho em ăn cũng ngon, ngon nhất luôn đấy. phải là cho em ăn cả đời đó..."

      Cố Bách Chu hôn môi , nỉ non tiếng, "Đó là vinh hạnh của ."

      Đỗ Kiêu Kiêu bị hôn tới mơ màng, ngay cả bản thân leo lên bàn ngồi luôn lúc nào cũng biết.

      " phải là hồ ly tinh đó chứ?" cười, "Sao bà đây lại bị mê hoặc rồi?"

      Cố Bách Chu mấp máy môi, lỗ tai đỏ bừng, " biết rồi."

      "Biết cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu lấy đũa chọc , cái người này lạc đề rồi.

      Cố Bách Chu ní : " biết em thích ."

      ...

      Thích cái gì, hình như vẫn chưa 'thích' với Cố Bách Chu cơ mà.

      "Này!" Đỗ Kiêu Kiêu thèm nể mặt, "Hình như em chưa thích mà."

      Cố Bách Chu ngẩn người, "Chẳng phải ý của lời em mới là thích sao à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cố ý lên mặt, "Em chỉ đùa chút thôi, ai em thích chứ."

      "À..."

      "À là có ý gì?" Đỗ Kiêu Kiêu gần như phát điên.

      "Là biết đó."

      Đỗ Kiêu Kiêu kìm nén nở nụ cười, " biết cái gì rồi hả?"

      Cố Bách Chu gì xoay mặt .

      " ." Đỗ Kiêu Kiêu lấy tay chọc , " biết gì rồi?"

      Cố Bách Chu đành buồn bã : "Em thích ... biết rồi."

      "Ha ha ha ha..." Đỗ Kiêu Kiêu thấy tủi thân như vậy liền nhịn được bật cười.

      "..."

      Cố Bách Chu sững người nhìn cười, "Em cười cái gì."

      "Em cười vì ngốc đấy!" Đỗ Kiêu Kiêu cười ra nước mắt, "Sao em cũng tin vậy?"

      "Bởi vì chính miệng em ." Ánh mắt Cố Bách Chu sáng bừng, "Chỉ cần những gì là em , đều tin cả."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười nữa, "Em em thích ... cũng tin?"

      Ánh sáng trong mắt Cố Bách Chu chợt tắt, hài lòng gật đầu, "Tin..."

      Đỗ Kiêu Kiêu đứng dậy đưa cho đôi đũa, "Hôm nay em cho bài học, những gì con , cần phải tin hết đâu!"

      Cố Bách Chu ôm lấy Đỗ Kiêu Kiêu vui vẻ, cúi đầu dựa vào vai .

      " hiểu..."

      Đỗ Kiêu Kiêu giơ tay vỗ đầu , "Em rồi, để em dạy ."

      Cố Bách Chu vuốt tóc , "Vậy em dạy ."

      "Hôm nay em dạy cho bài học đầu tiên." Đỗ Kiêu Kiêu và nhìn nhau, "Tuyệt đối nên tin những gì con ."

      Cố Bách Chu nghi ngờ, "Cả em cũng được tin?"

      Đỗ Kiêu Kiêu kiêu ngạo hất cằm lên, "Em có thể tin, nhưng trừ những trường hợp em cố tình đùa thôi."

      "Vậy lúc nào em đùa như vậy?" Cố Bách Chu nhàng hỏi bên tai .

      "Giống khi nãy..."

      Đỗ Kiêu Kiêu chợt im bặt, nhìn Cố Bách Chu vẫn bình thường, "Được lắm... ép buộc em phải chứ gì!"

      Cố Bách Chu vô tội lắc đầu, " có."

      " còn dám có!" Đỗ Kiêu Kiêu rống lên: " ràng bắt em còn gì?"

      Cố Bách Chu trừng mắt nhìn, ra vẻ ngây thơ vô tội, " bắt em cái gì?"

      " bắt em em có thích hay !" Dưới tình hình cấp bách, Đỗ Kiêu Kiêu .

      "Vậy em thích à?"

      "..."

      Lại trúng chiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu hận thể nuốt lại những gì mình vừa .

      Cố Bách Chu hỏi lại, "Kiêu Kiêu, em có thích ..."

      Đỗ Kiêu Kiêu xấu hổ, tức giận dời mắt chỗ khác.

      Cố Bách Chu ôm cà cà, "Kiêu Kiêu, em thích ."

      Đỗ Kiêu Kiêu trả lời.

      "Em thích đấy."

      Cố Bách Chu cứ lặp lặp câu này, khiến Đỗ Kiêu Kiêu xấu hổ tới mức dám ngẩng đầu lên.

      thích .

      biết đặt vào trái tim từ lúc nào.

      Thích ánh mắt mỗi khi chăm chú nhìn , thích lúc nào cũng khoan dung làm bậy, thích cái cảm giác thỏa mãn mỗi khi được ôm vào ngực thế này.

      Tuy muốn thừa nhận, nhưng bị Cố Bách Chu bắt mất rồi.

      Bây giờ chỉ thiếu câu tỏ tình.

      "Này! Cố Bách Chu."

      "Hả?"

      "Em thích ."

      "Gì cơ?"

      "Em thích ."

      "Em cái gì?"

      "Em , em thích !"

      " cũng thích em." Cố Bách Chu khẽ cười, "Kiêu Kiêu, rất thích em. em."

      khí dần tốt đẹp, nhưng đột nhiên có người đúng lúc phá hỏng.

      "Cố Bách Chu, ra em có chuyện rất tò mò, nếu đồng ý, em bắt buộc , nhưng em thừa dịp có ở đây để tự tìm câu trả lời cho mình.

      xong, Đỗ Kiêu Kiêu dùng ánh mắt mong đợi nhìn .

      Cố Bách Chu hôn vào mắt , "Em hỏi ?"

      "Em muốn xem phòng ngủ của ."

      Ánh mắt Cố Bách Chu lóe sáng, "Muốn vào phòng à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nhanh chóng phát câu này có nghĩa khác, vội vàng giải thích: "Ý của em là, em muốn biết trong phòng có gì, vì lần nào tới đây, cũng đều khóa cửa lại."

      "Có phải em giấu cái gì đó muốn cho người khác thấy ." Đỗ Kiêu Kiêu cố ý chọc .

      Nhưng ngờ Cố Bách Chu lại lúng túng, khuôn mặt Đỗ Kiêu Kiêu chợt tái , thể nào.

      nắm cổ áo Cố Bách Chu, "Em cảnh cáo ... Nếu giấu cái gì đó của khác, em... Em nhất định, nhất định để sống yên đâu!"

      Cố Bách Chu bật cười, "Em nghĩ gì vậy, sao có thể giấu ai trong phòng được."

      "Chỉ là đồ vật bên trong thích hợp để em thấy thôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu càng tò mò hơn, rốt cuộc là có cái gì mà thể nhìn được?

      lôi kéo Cố Bách Chu, quấn lấy , " cho em vào xem , chỉ xem thôi."

      Cố Bách Chu đứng yên như tượng.

      Mềm được cứng vậy.

      Đỗ Kiêu Kiêu chỉ tay vào Cố Bách Chu, "! Thành khai báo, có phải thích em ?!"

      "Sao lại thế được!" Cố Bách Chu căng thẳng : "Sao thích em được?"

      "Nhất định là thích em, nếu sao lại từ chối cầu của em?" Đỗ Kiêu Kiêu kiên quyết phải thực được.

      Cuối cùng, Cố Bách Chu lay chuyển được , đành phải dẫn vào phòng mình.

      Có điều, trước khi , vẫn quên nhắc .

      " trước nhé, dù có thấy cái gì, em cũng được giận đâu đó."

      Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt, " giận."

      "Vậy được rồi." Cố Bách Chu mở cửa phòng, khung cảnh bên trong dần lộ ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu bước vào.

      Cũng có gì đặc biệt, giống nhà .

      Giường, kệ sách, bàn học.

      Vân vân, hình như tường hơi nhiều ảnh chụp.

      Đỗ Kiêu Kiêu tới gần, tất cả đều là hình của .

      Từ lúc còn bé, trở thành thiếu nữ, tới khi hoàn toàn trưởng thành.

      Tất cả đều là cùng người, hơn nữa người đó khiến Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người.

      Cố Bách Chu kéo tay , gọi , "Kiêu Kiêu..."

      Đỗ Kiêu Kiêu để ý tới , chạy tới chỗ khác xem.

      Tất cả đều là .

      Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn, cảm thấy chua xót.

      "Cố Bách Chu..."

      " ở đây." Cố Bách Chu vội chạy tới, "Xin lỗi, Kiêu Kiêu. ..."

      "Cố Bách Chu, thích em nhiều vậy à?!" Đỗ Kiêu Kiêu bổ nhào vào lòng .

      Cố Bách Chu ôm chặt, gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu biết Cố Bách Chu thích mình, nhưng biết ra thích nhiều tới vậy.

      "Nếu em thích ... Có phải biến thái như vậy nữa ..." Đỗ Kiêu Kiêu há miệng cắn cổ Cố Bách CHu.

      Cố Bách Chu cười cười, "May mà em cứu vớt ."

      Đỗ Kiêu Kiêu khẽ rên tiếng, "Em đây chỉ hy sinh mà thôi."

      "Sợ sao?" Cố Bách Chu hỏi , " thích em... Em sợ à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn , "Tại sao em phải sợ, chẳng phải thích em sao? làm tổn thương em à?"

      "Đương nhiên là rồi!" Cố Bách Chu ôm chặt .

      "Em đây có gì phải sợ?" Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, " thích em như vậy... Em vui lắm đó."

      nghĩ là thể chịu nổi được, nhưng em thích cái giá này đấy. người đàn ông hoàn mỹ thế này, em làm sao có thể để có khuyết điểm được.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 58

      'Rừm...'

      Y Vân cảm thấy có gì đó trong túi rung lên, bà ta nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.

      Nhưng lúc nhìn thấy cuộc gọi đến, bà ta hơi dừng lại.

      Y Vân cẩn thận nhạn điện thoại, "Alo?"

      Giọng lạnh lùng của Khương Lễ từ đầu kia truyền tới, "Tôi có việc tìm bà, bốn già tại quán trà Xuân Sinh Uyển."

      Y Vân hơi do dự, bà ta cần tiền nữa, cho nên bà ta muốn tới gặp Khương Lễ làm gì.

      Nhưng ai biết được lúc nào tên Trần Gia Lạc đó lại tiếp?

      Y Vân cắn chặt răng, đồng ý : "Được."

      Sắp xếp thời gian chút, 3 giờ rưỡi chiều Y Vân lập tức chạy tới quán trà Xuân Sinh Uyển.

      Bà ta rất ít khi tiếp xúc với Khương Lễ, những lần trước, đều là trợ lý của Khương Lễ mang chi phiếu tới cho bà ta, chuyện trực tiếp như vậy càng hiếm hơn.

      Bà ta hơi lo lắng uống trà bàn, ánh mắt nhịn được liên tục nhìn ra ngoài cửa.

      Nhưng bốn giờ qua, bà ta vẫn thấy bóng dáng Khương Lễ đâu.

      Y Vân nghĩ hồi, cuối cùng quyết định chờ chút, xem xét tình hình chút, bà ta lo lắng biết có nên gọi cho Khương Lễ .

      Đúng lúc bà ta gấp gáp, bỗng nhiên tới ngồi đối diện bà ta.

      " , nhầm chỗ rồi à?" Y Vân hỏi.

      ", tôi tới đây tìm dì." bình tĩnh trả lời.

      Y Vân nhíu mày, " chắc ? Nhưng mà hình như tôi đâu có quen biết ."

      cười cười, "Dì à, tôi muốn với dì về chuyện của Trần Gia Lạc."

      Mặt Y Vân biến sắc, " là ai?"

      "Tôi à? Tôi là Đỗ Kiêu Kiêu."

      Y Vân cảm thấy cái tên này nghe quen quen, hình như đây là mà Khương Tình mới nhắc, người bắt nạt ta.

      " là Đỗ Kiêu Kiêu?" Y Vân nén giận : "Là bắt nạt Tiểu Tình sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười , "Dì, tôi tới đây phải để đàm phán về mâu thuẫn của tôi và con dì. Tôi chỉ muốn nhờ dì chút chuyện về Trần Gia Lạc."

      Ánh mắt Y Vân trốn tránh, bà ta giả vờ bình tĩnh : "Tôi biết muốn cái gì."

      "Tôi chờ người, có việc, mời cho." Bà ta cương quyết .

      Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, gọi bồi bàn mang trà tời, rồi cầm tách trà lên, : "Dì, lần này người hẹn gặp dì chính là tôi. Tôi nhờ chú Khương hẹn dì ra đây."

      Cuối cùng, Y Vân cũng đứng ngồi yên, bà ta đứng dậy với Đỗ Kiêu Kiêu: "Nếu phải Khương Lễ muốn gặp... tôi nghĩ tôi cũng cần phải gì thêm nữa. Tôi đây."

      "Đợi ." Đỗ Kiêu Kiêu gọi bà ta lại, "Dì, chẳng lẽ dì muốn thoát khỏi ông ta sao?"

      Y Vân dừng lại, "Tôi biết muốn cái gì."

      "Vậy dì có dì làm cái gì ?" Đỗ Kiêu Kiêu thổi cho trà nguội bớt, "Số tiền mà dì cho Trần Gia Lạc, là vay nặng lãi chứ gì."

      Y vân hoàn toàn dừng chân, bà ta hoảng sợ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Rốt cuộc là ai?"

      "Tôi chỉ muốn báo thù người." Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn bà ta.

      Y Vân yên lặng nhìn , rồi chậm rãi quay lại chỗ ngồi, vẻ mặt còn khó coi như trước nữa, " biết Trần Gia Lạc à?"

      "Biết." Đỗ Kiêu kiêu cười với bà ta, "Trước kia ông ta chính là bác sĩ của gia đình tôi."

      Y Vân mím mói, "Vậy muốn biết cái gì?"

      "Tôi muốn biết mối quan hệ của ông ta và Lê Thanh." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn bà ta.

      "Lê thanh?" Y Vân nghĩ lát, "Là phu nhân Đỗ đúng ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu phì cười, "Bà ta phải là phu nhân của Đỗ gia, bà ta chỉ người phụ nữ mặt dày đạo đức giả mà thôi."

      "Đỗ gia... Ý là Lê Thanh?" Y Vân hỏi .

      Đỗ Kiêu Kiêu thừa nhận cũng phủ nhận, chỉ thản nhiên nhìn bà ta, "Dì biết ? Mối quan hệ của Lê Thanh và Trần Gia Lạc?"

      "Tôi hiểu lắm..." Y Vân hơi do dự : "Trần Gia Lạc chưa bao giờ chuyện công việc của ông ta cho tôi biết."

      "Công việc? Ý dì là Lê Thanh là khách hàng của ông ta sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi tiếp, "Là bệnh nhân hay là cái gì khác?"

      "Tôi biết." Y Vân nhìn chỗ khác, "Tôi chỉ thấy bọn họ thường xuyên chuyện với nhau, còn cái gì tôi ."

      Đỗ Kiêu Kiêu tin, cười với Y Vân: "Dì, dì tin tôi à?"

      Vẻ mặt Y Vân bớt căng thẳng chút, " có, tôi biết."

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, "Chẳng lẽ dì muốn thoát khỏi Trần Gia Lạc sao?"

      Vẻ mặt Y Vân cứng đờ, tay nắm chặt tách trà.

      Sao muốn chứ?

      Nếu dễ dàng bỏ được, bà ta cũng như bây giờ rồi.

      Bà ta sớm nhận mệnh.

      Nên đành lắc đầu với Đỗ Kiêu Kiêu, "Xin lỗi, tôi giúp gì được cho cả."

      Đỗ Kiêu Kiêu thất vọng nhìn bà ta, "Dì, tôi biết trong lòng dì nghĩ thế nào, nhưng dì hy vọng mình bị Trần Gia Lạc nhốt cả đời như vậy sao?"

      Y Vân cười tự giễu, "Còn có thể làm gì được nữa?"

      Lúc nào bà ta cũng tự an ủi mình, ngoài trừ nghe lời Trần Gia Lạc..., bà ta còn làm gì được nữa đây? Trong cái thành phố xa hoa này, có ai mang lại cho bà ta cảm giác an toàn.

      "Tôi giúp được đâu. ngại quá." xong, Y Vân vội vã rời .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, theo lý thuyết kẻ thù của kẻ thù là bạn của mình, nhưng thái độ của Y Vân cho biết, bà ta muốn tham gia vào chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu và Trần Gia Lạc.

      Chắc chắn Y Vân biết chút chuyện gì đó, nhưng bà ta chịu với mình.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy chuyện này hơi khó khăn.

      vốn muốn biết được mối quan hệ của Trần Gia Lạc và Lê Thanh từ miệng Y Vân.

      phát Y vân đem tiền cho Trần Gia Lạc từ lâu, nhưng lần này, Y Vân hề đòi tiền từ Khương Lễ.

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức cho người điều tra, phát Y Vân vay nặng lãi.

      đến bước này rồi, mà bà ta vẫn muốn thoát khỏi Trần Gia Lạc sao?

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, hiểu, rốt cuộc, Y Vân sợ cái gì mà dám rời khỏi Trần Gia Lạc.

      Nhưng xem ra con đường của Y Vân tạm thời thể được rồi, nghĩ lát, Đỗ Kiêu Kiêu quyết định tìm Sở Thiến.

      Sở Thiến dạy Sở Hiên làm bài tập.

      Nghe thấy tiếng gõ cửa, ta vội chạy qua mở, phát Đỗ Kiêu Kiêu tới đây.

      ta vui mừng , "Sao lại tới đây?"

      Đỗ Kiêu Kiêu bỏ gói đồ ăn vặt lên bàn, "Tôi tới thăm hai người."

      qua sờ tóc Sở Hiên, "Chị mau đồ ăn ngon cho em đây, em còn nhớ chị ?"

      Sở Hiên mở to mắt nhìn , giọng giòn giã: "Nhớ ạ."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười , "Chị cũng nhớ em."

      nhì khuôn mặt hồng hào của Sở Hiên, trong lòng vô cùng vui vẻ.

      Sở Thiến để làm bài Sở Hiên tự làm bài tập, còn ta tự mình dẫn Đỗ Kiêu Kiêu tham quan xóm .

      Đỗ Kiêu Kiêu đá cục đá đường, bọt nước văng lên tung tóe.

      "Chuyện đó..." Sở Thiến do dự nhìn , "Tôi nhớ từng muốn tìm Trần Gia Lạc, vậy tìm được chưa?"

      "À, chuyện đó à." Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Tôi biết ông ta ở đâu rồi, nhưng tôi tìm ông ta nữa."

      "Vì sao?" Sở Thiến khó hiểu nhìn . "Chẳng phải muốn tìm ông ta có chuyện quan trọng gì sao?"

      "Đúng vậy." Đỗ Kiêu Kiêu như có chuyện gì xảy ra: Nhưng tôi tìm cơ hội chuyện với ông ta."

      lúc sau, Sở Thiến hỏi " tìm ông ta có chuyện quan trọng gì vậy?"

      "Thực ra cũng có chuyện gì quan trọng đâu." Đỗ Kiêu Kiêu quơ chân, "Chỉ muốn biết chuyện thôi."

      Sở Thiến dường như vô cùng kinh ngạc, " muốn biết cái gì?"

      Đỗ Kiêu Kiêu quay đầu nhìn ta.

      Sở Thiến sững người, cúi đầu , "Tôi... Tôi chỉ tò mò thôi, xin lỗi..."

      Đỗ Kiêu Kiêu vỗ vai ta, "Tôi trách đâu."

      "Thực ra cũng có gì ghê gớm." Đỗ Kiêu Kiêu : "Lúc trước, Trần Gia Lạc là bác sĩ của gia đình tôi, nhưng hai năm gần đây, ông ta tới nhà tôi nữa."

      "Bác sĩ à?" Sở Thiến nỉ non tiếng.

      "Đúng vậy." Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên cười, " cảm thấy nghề nghiệp này thế nào?"

      "Rất tốt." Sở Thiến ngại ngừng cười, "Nhất định ông ta là vị bác sĩ tốt."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Đáng tiếc, ông ta phải là bác sĩ tốt."

      "Vì sao?" Sở Thiến nghi ngờ.

      "Bởi vì đạo đức của ông ta tốt." Đỗ Kiêu Kiêu chân, " ra ông ta là tên biến thái."

      Sở Thiến liếc cái, rồi cười khan , "Vậy, vậy à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu phát thấy sắc mặt khó coi của ta, tự nhiên trước, "Đúng vậy, nếu có đụng phải ông ta, nhớ là phải trốn xa đó."

      Sở Thiến thào : "Tại sao phải trốn."

      Hình như Đỗ Kiêu Kiêu nghe thấy những lời này, quay đầu nhìn Sở Thiến: "Cái tên này có sở thích rất ghê tởm, dù sao nếu có gặp ông ta, tốt nhất đừng có chuyện với ông ta làm gì."

      "Tôi biết rồi." Sở Thiến miễn cưỡng cười với Đỗ Kiêu Kiêu, "Tôi biết ông ta làm sao có thể chuyện với ông ta chứ."

      Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt, gì cười cười.

      Xem ra, Sở Thiến cũng chịu để lộ bất cứ tin tức gì của Trần Gia Lạc.

      Y Vân muốn , cứ xem như là nhẫn nhục chịu đựng, nhưng Sở Thiến muốn , là vì sợ người ta chỉ trích? Hay là vì nguyên nhân khác?

      Đỗ Kiêu Kiêu nhớ lại vẻ mặt của Sở Thiến khi nhắc tới Trần Gia Lạc, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu chứ...
      Màn Thầu, tieunai691993, tart_trung16 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 59

      Đỗ Kiêu Kiêu thể lấy được thông tin gì hữu dụng từ Y Vân và Sở Thiến, mà gần đây cũng phát Lê Thanh có hành động gì cả.

      Từ khi Đỗ Khanh Khanh vào tù, Lê Thanh dường như chỉ lại giữ nhà và công ty.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Lê Thanh phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy được, theo lý mà , bà ta nhất định chạy ngược chạy xuôi vì Đỗ Khanh Khanh.

      Nhưng mặc kệ có làm gì nữa cũng có phát mới.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ảnh chụp trong tay, là hình ảnh Lê Thanh tới công ty.

      Tài xế đưa bà ta và Đỗ Hồng Bân làm, đến công ty là lập tức vào văn phòng xem tài liệu, hết giờ thẳng về nhà.

      Hả? Đợi , tấm hình này...

      Đỗ Kiêu Kiêu giơ tấm hình lên.

      Lê Thanh bắt xe về nhà.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, người tài xế trong taxi thể thấy mặt được, chỉ nhìn được mỗi cái cằm.

      Nhưng có điều, Đỗ Kiêu Kiêu thấy hơi quen quen.

      chạy gọi cho Cố Bách Chu.

      "Kiêu Kiêu." Giọng của Cố Bách Chu mang theo ý cười, "Hôm nay em muốn tới đây sao?"

      "..." Đỗ Kiêu Kiêu dừng chút, " có đâu, em định nhờ giúp em chuyện."

      "Chuyện gì?" Nghe thấy giọng nghiêm túc của Đỗ Kiêu Kiêu, Cố Bách Chu cũng nghiêm theo.

      "Tra giúp em bảng số xe." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn tấm ảnh, đọc biển số cho Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu ghi nhớ dãy số, hỏi Đỗ Kiêu Kiêu: "Còn muốn tra gì nữa ?"

      "Tạm thời ." Đỗ Kiêu Kiêu hơi do dự, xấu hổ : "Em thấy mình cứ làm phiền ..."

      Cố Bách Chu khẽ cười ngắt lời Đỗ Kiêu Kiêu..., "Dù em muốn làm phiền ... cũng tự giúp em thôi. Kiêu Kiêu, cảm thấy mình rất may mắn khi được giúp em."

      Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt, cảm thấy những lời như thế làm hơi già mồm cãi láo.

      "Được rồi được rồi. giúp em tra , em cảm thấy đây là manh mối quan trọng đó."

      Cúp điện thoại xong, Đỗ Kiêu Kiêu nhìn lại tấm ảnh trong tay.

      Trong ảnh, Lê Thanh cúi đầu xuống, nhưng bởi vì là hình chụp, nên sắc nét lắm, Đỗ Kiêu Kiêu thể thấy vẻ mặt của Lê Thanh.

      Nhưng miệng Lê Thanh hơi mở ra, Đỗ Kiêu Kiêu đưa tới gần xem, phát khép hoàn toàn.

      tìm mấy tấm Lê Thanh ngồi taxi, cẩn thận xem xem lại vài lần, Đỗ Kiêu Kiêu mới xác định.

      Lê Thanh và cái tên tài xế kia có mối quan hệ muốn cho ai biết.

      Bởi vì từ tấm hình có thể thấy, Lê Thanh trò chuyện với người tài xế. Nhưng lúc nào bà ta cũng cúi đầu, hơn nữa vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì.

      Nếu phải Đỗ Kiêu Kiêu phát miệng Lê Thanh hơi mở, cũng dám chắc Lê Thanh chuyện.

      Lê Thanh nhất định biết có người theo dõi mình.

      Chả trách gần đây bà ta lại 'ngoan ngoãn' như vậy.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, Lê Thanh thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là làm gì? Còn tên tài xế kia là ai?

      lúc sau, Cố Bách Chu gọi tới, nhanh chóng lấy điện thoại ra.

      "Alo?" Đỗ Kiêu Kiêu : " có tra được cái gì ?"

      Cố Bách Chu biết Đỗ Kiêu Kiêu rất gấp, nên cũng vòng vo, lập tức tên người tài xế kia.

      "Ông ta là Lê Hằng."

      Lê Hằng. Đỗ Kiêu Kiêu thầm lặp lại cái tên này, sau đó trong đầu bỗng hiểu ra, "Ông ta và Lê Thanh là chị em hay em gì à?"

      Cố Bách Chu ừ tiếng, "Lê Hằng là em trai Lê Thanh. Lúc trước ông ta sống ở thành phố Z, nhưng gần đây chuyển tới thành phố X. Mà hình như ông ta và Lê Thanh liên lạc với nhau."

      "Vậy à..." Đỗ Kiêu Kiêu trầm tư.

      "Mà này, Kiêu Kiêu." Cố Bách Chu nhàng , "Hình như năm đó chính Lê Hằng là người bắt cóc em."

      Đỗ Kiêu Kiêu đờ người.

      " vừa cái gì?"

      Cố Bách Chu nhíu mày, "Năm đó, bị ông ta đánh hôn mê, sau khi tỉnh lại ba bắt được ông ta. Lúc bọn họ tới đó chỉ nhìn thấy và em, tiếp đó ba mẹ em cũng đến, nhưng vì em bị mất trí nhớ, có nhiều manh mối, nên vẫn chưa bắt được ông ta."

      "Lúc em nhờ tra biển số xe, chủ xe tên Lê Hằng, cái tên rất giống với người từng bắt cóc em, hơn nữa, cả bộ dáng cũng y hệt."

      Đỗ Kiêu Kiêu xem tấm hình mà Cố Bách Chu gửi tới, cả người run lên, trong đầu chỉ có mỗi hình dáng của người đàn ông kia, cuối cùng cũng được nhìn thấy toàn diện.

      Lê Hằng và Lê Thanh hơi giống nhau, nhưng càng nhìn càng thấy u ám.

      Mái tóc dài sắp che khuất cả mắt, nhưng lúc vừa nhìn thấy tấm ảnh, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ cần liếc cái là nhận ra ông ta.

      Bởi vì, ánh mắt của ông ta, khó mà khiến Đỗ Kiêu Kiêu quên được.

      Năm đó, Lê Hằng là kẻ điên.

      Tính tình của ông ta luôn thay đổi thất thường. Mới giây trước ông ta vừa ôm ấp vừa ba rất con, thế mà giây sau, ông ta lại lấy cây đánh vết thương đầy mình.

      Nhớ lại những ngày đen tối, Đỗ Kiêu Kiêu nhịn được run lên.

      Lê Hằng và Lê Thanh là chị em, vậy... Năm đó, Lê Thanh cũng tham gia vào Lê Hằng bắt cóc à?

      Đỗ Kiêu Kiêu cười ra tiếng, Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh đúng là mẹ con, cách hại người chả khác gì nhau.

      Còn bây giờ sao?

      Đỗ Khanh Khanh ngồi tù, Lê Thanh gọi Lê Hằng về giúp đỡ mình sao?

      Đỗ Kiêu Kiêu suy nghĩ của mình cho Cố Bách Chu nghe.

      Nhưng lại bị Cố Bách Chu bác bỏ.

      "Vì sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Chẳng lẽ Lê Hằng ra tay giúp Lê Thanh sao?"

      Cố Bách Chu thản nhiên , "Hình như Lê Hằng và Lê Thanh từ mặt nhau lâu rồi, nguyên nhân tạm thời biết. Nhưng tra được chuyện Lê Hằng tới thành phố Z, hình như có liên quan tới Đỗ Khanh Khanh phải."

      Đỗ Khanh Khanh?

      Đỗ Kiêu Kiêu sững sờ, sao lại có liên quan tới ta chứ, cái này vào tù rồi mà cũng chịu yên thân.

      "Chẳng lẽ Đỗ Khanh Khanh và Lê Thanh cùng phe sao?" Đỗ Kiêu Kiêu khó khăn : "Sao quan hệ nhà bọn họ phức tạp quá vậy?"

      Cố Bách Chu hình như cười, "Nhưng mà đối với chúng ta, đây đúng là chuyện tốt rồi. Bên cạnh Lê Thanh chắc chỉ có người nhận tiền từ bà ta - Trần Gia Lạc, và người có thể quay lại cắn bà ta bất cứ lúc nào - Lê Hằng."

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng cười, "Đúng là chuyện tốt. Nếu Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh cùng phe, vậy em có thể tới chuyện với Đỗ Khanh Khanh chút rồi."

      "Em muốn gặp Đỗ Khanh Khanh à?" Cố Bách Chu hỏi. "Nếu em muốn, ngày mai dẫn em ."

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi chần chừ, muốn gặp Đỗ Khanh Khanh, bởi vì hôm kết thúc vụ án, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy ánh mắt Đỗ Khanh Khanh hơi kỳ lạ, khiến cả da dầu đều tê dại.

      Đương nhiên, sợ gì Đỗ Khanh Khanh cả.

      Dù sao cũng vào tù rồi, nên ta có làm gì nữa, Đỗ Kiêu Kiêu cũng để bụng.

      Nhưng hôm đó, Đỗ Kiêu Kiêu phát , hình như ánh mắt Đỗ Khanh Khanh nhìn có vẻ hơi cưng chiều.

      tình nguyện cho rằng mình nhìn lầm, nhưng phũ phàng.

      Cố Bách Chu cứ nghĩ là muốn , nên tiếp, "Nếu em muốn , nhờ người cũng được."

      "." Đỗ Kiêu Kiêu từ chối, "Cứ để em tự ."

      muốn tự mình hỏi Đỗ Khanh Khanh, rốt cuộc ta và Lê Hằng có tính toán gì !

      ---------------------------------------------------------

      Vì vậy, ngày hôm sau, Cố Bách Chu dẫn Đỗ Kiêu Kiêu tới trại giam Đỗ Khanh Khanh.

      Do đột nhiên tới, nên lúc nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh vô cùng ngạc nhiên.

      "Chị... Sao chị lại tới đây?" Đỗ Khanh Khanh mỉm cười nhìn Đỗ Kiêu Kiêu bên ngoài.

      Đỗ Kiêu Kiêu nắm chặt điện thoại, hơi cứng rắn nơi: "Tôi tới tìm muốn hỏi chút chuyện, hãy thành trả lời cho tôi."

      Khuôn mặt của Đỗ Khanh Khanh gầy gò và vàng như nến, ta cười tủm tỉm nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Chị muốn hỏi cái gì?"

      "Lê Hằng. Có phải gọi ông ta tới đây ?" Đỗ Kiêu Kiêu nhìn chằm chằm ta.

      Vẻ mặt Đỗ Khanh Khanh có gì thay đổi, "Đó chẳng phải là cậu út của em sao? Chị tìm ông ấy có chuyện gì?"

      "Đỗ Khanh Khanh!" Đỗ Kiêu Kiêu thấy ta như vậy liền nổi giận, " đừng giả ngu với tôi! Tôi biết gọi Lê Hằng tới đây, mà tôi cũng nhớ ra rồi, năm đó, chính ông ta là người bắt cóc tôi."

      Đỗ Khanh Khanh sững sờ, rũ mắt : "Hả? Vậy sao, phải chị nghĩ rằng năm đó, em bảo ông ấy bắt cóc chị đó chứ. Lúc đó em cũng chỉ mới mười mười hai tuổi thôi mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu phì cười, "Tôi biết phải là , nhưng còn mẹ trốn khỏi có liên quan tới đâu. Tôi này, sao nhà thích làm cái trò này thế nhỉ? Lần sau có thể đổi cái khác ?"

      Đỗ Khanh Khanh im lặng lát, rồi đột nhiên cười với Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Chị, nếu em em chưa từng có ý định muốn hại chị... Chị tin ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu chán ghét nhíu mày, " nghĩ sao?"

      "Ha." Đỗ Khan Khanh cười khẽ, giọng lẩm bẩm: "Em cũng tin..."

      "Tôi muốn nghe những lời vô nghĩa đó." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ta, " gọi Lê Hằng tới đây để làm gì?"

      "Làm gì à?" Đỗ Khanh Khanh nhíu mày, "Chẳng lẽ chị biết sao? Mỗi khi nhìn thấy cậu út, mẹ em rất lo lắng."

      Đỗ Kiêu Kiêu khó hiểu nhìn ta, Đỗ Khanh Khanh đúng là vẫn rất thích đá xéo .

      "Chẳng phải và mẹ đều là con cả à?" Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn ta.

      Đỗ Khanh Khanh bật cười, "Chị, chị tin , bây giờ, mẹ em nhất định rất y vọng em ở đây nhiều thêm mấy năm nữa, hoặc tốt nhất là khỏi ra luôn cũng được."

      Tính tò mò của Đỗ Kiêu Kiêu cuối cùng cũng bị ta treo lơ lửng, nhưng dù có hỏi tiếp chăng nữa, Đỗ Khanh Khanh cũng chỉ cười mà lời nào nhìn .

      "Bị bệnh à!" Trước khi , Đỗ Kiêu Kiêu để lại cho ta câu này.

      Thần xui quỷ khiến, lúc tới cua rẽ, lén lút quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Đỗ Khanh Khanh vẫn ngồi đó nhìn theo .

      Đúng là bị bệnh mà! Đỗ Kiêu Kiêu hùng hùng hổ hổ rời .
      Màn Thầu, tieunai691993, tart_trung16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :