1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 45

      "Đỗ Khanh Khanh."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn ngơ, cười tự giễu, sau đó nghiền nát niềm tin dưới đáy lòng.

      ràng biết trước đáp án, nhưng lúc nghe được, trái tim dường như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, đau đớn thôi.

      Lúc Đỗ Hồng Bân nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Đỗ Kiêu Kiêu, ông liên hối hận. Ông muốn với rồi ông trở lại thôi, nhất định quay lại.

      Nhưng vừa mở miệng, ông lại được gì.

      Còn có thể gì nữa đây? Là ông tự chọn cơ mà.

      Đỗ Khanh Khanh bị bọn cướp quản nữa, chạy thẳng tới chỗ ba người đối diện.

      ta nhào vào lòng Đỗ Hồng Bân, "Ba, ba."

      Bàn tay cứng đờ của Đỗ Hồng Bân vỗ lưng an ủi ta.

      Lê Thanh kéo Đỗ Khanh Khanh ra, nhìn từ xuống dưới, "Khanh Khanh, có sao ? Có bị thương ở đâu ?"

      "Mẹ." Đỗ Khanh Khanh nhìn Lê Thanh, nước mắt thi nhau rơi xuống.

      Lâm Trí Hiên cũng tới sờ mặt ta, : "Đừng khóc." Có điều, lúc chuyện vẫn nhịn được nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      Nhưng ta chỉ thấy Đỗ Kiêu Kiêu kiêu ngạo hất cằm.

      Đỗ Kiêu Kiêu quay đầu chỗ khác từ lâu để phải nhìn thấy cái cảnh tượng động lòng người này.

      Đỗ Khanh Khanh được Lâm Trí Hiên ôm vào lòng, khóc lóc : " Trí Hiên, bọn chúng đánh em, còn dùng dao uy hiếp em... Em rất sợ."

      Lâm Trí Hiên thở dài, vuốt ve mái tóc : "Đừng sợ, em được cứu rồi mà."

      Đỗ Hồng Bân nhìn bọn cướp : "Tao lấy tiền, tụi mày cứ ở đây chờ."

      Bọn cướp cười, "Nhanh tay lên, tôi còn phải chuẩn bị chuyển chỗ khác rồi."

      Đỗ Hồng Bân nhíu mày, " thể ở lại à?"

      "Ông coi tôi là đồ ngốc ấy à?" Bọn cướp : "Ai biết được ông có báo cảnh sát hay ."

      Đỗ Hồng Bân tức giận : "Tao báo!"

      "Cũng khó lắm." Bọn cướp gật đầu, ý bảo đồng bọn sau lưng dẫn Đỗ Kiêu Kiêu lên xe trước.

      Đỗ Hồng Bân kích động tiên lên hai bước, "Tụi mày muốn mang nó đâu?!"

      "Đương nhiên là tới địa điểm giao dịch rồi." Bọn cướp móc khẩu súng từ trong túi ra.

      Cả người Đỗ Hồng Bân cứng đờ, dám động đậy.

      "Mấy người cứ về trước , đợi tới trạm kế tiếp, báo cho mấy người biết." Bọn cướp cầm súng lùi về phía sau từng bước.

      Đỗ Hồng Bân đành trơ mắt nhìn bọn cướp áp Đỗ Kiêu Kiêu lên xe.

      "Kiêu Kiêu!" Ông kêu thất thanh.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng quay đầu lại, lên xe theo bọn cướp.

      Vì vậy, Đỗ Hồng Bân chỉ có thể đứng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu biến mất trước mặt mình.

      Đỗ Kiêu Kiêu bị người ta dẫn ngay trước mắt ông.

      Đỗ Hồng Bân hồn bay phách lạc đứng yên, trong mắt hơi mù mịt.

      Con của ông, bị ông bỏ rơi rồi.

      Đó là con của ông và Ôn Nhã.

      Trong giây lát, đôi mắt Đỗ Hồng Bân đỏ ngầu, ông chạy theo chiếc xe, hòng muốn đuổi kịp.

      "Hồng Bân!"

      Lê Thanh gọi ông lại.

      Đỗ Hồng Bân dừng bước, muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng lại phát chiếc xe lại biến mất tung tích.

      "Hồng Bân, việc quan trọng bây giờ chính là phải mau lấy tiền." Lê Thanh giữ chặt tay Đỗ Hồng Bân, "Kiêu Kiêu sao cả, chẳng phải bọn chúng rồi sao? Chỉ vì tiền tài mà thôi."

      Đỗ Hồng Bân nắm chặt tay, ông biết bọn chúng chỉ muốn tiền, nhưng tính khí của Đỗ Kiêu Kiêu thế nào ông biết , làm sao có thể cầu xin hai người kia được.

      Nhớ tới bộ dạng chằng chịt vết thương của Đỗ Kiêu Kiêu năm đó, trong lòng Đỗ Hồng Bân run lên, , Đỗ Kiêu Kiêu sao cả.

      Ông chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

      Đỗ Kiêu Kiêu gì leo lên xe.

      Nhớ lại dáng vẻ khi nãy của Đỗ Hồng Bân, ra chưa từng thấy ông như vậy.

      Kiếp trước, cũng bị giữ lại, nhưng Đỗ Hồng Bân cũng giống khi nãy.

      Có lẽ bộ dáng điên cuồng ở kiếp trước thể xem được. Đỗ Kiêu Kiêu tự giễu .

      Bọn cướp ngồi cạnh , chế giễu hỏi: " là con của Đỗ Hồng Bân à? Sao bọn họ ai cũng đồng ý để lại vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên nhìn , "Đây chẳng phải là điều các người muốn sao?"

      Bọn cướp ngẩn ra, " cái gì?"

      " có gì." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn nữa.

      "Tôi cảnh cáo , đừng có lén lút suy tính chuyện gì." Bọn cướp hung tợn uy hiếp: "Ngoan ngoãn đợi ông ta mang tiền chuộc tới đây, vậy là đủ rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhắm nghiền mắt, mặc kệ ta.

      Địa điểm lần này là kho hàng bỏ hoang, tuy thể nhìn được, nhưng theo trí nhớ kiếp trước của Đỗ Kiêu Kiêu, vẫn cảm thấy quen thuộc.

      Mảnh vải mặt được cởi ra, mới chính thức thấy được toàn cảnh nơi đây.

      biết làm sao mà bọn chúng tìm được nơi thế này, bên ngoài cửa sổ chỉ toàn là cỏ, có thêm vài cây đại thụ che chắn.

      Nếu như có người muốn mai phục ở đây, đúng là chẳng dễ dàng tí nào.

      cúi đầu nhìn chân mình, lộ ra nụ cười tươi tắn hiếm có.

      Hai bọn cướp thương lượng chia công việc với nhau, rồi gửi địa chỉ cho Đỗ Hồng Bân.

      Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu lóe sáng, nhìn ra cửa sổ.

      Bên ngoài gió bắt đầu thôi, như khúc nhạc dạo của mưa. Thành phố S chính là vậy, giây trước vẫn còn nắng chói chang, giây sau cơn mưa to kéo tới.

      Cuối cùng bọn cướp cũng thương lượng xong, tên hùng hùng hổ hổ : "Mẹ nó, sao Đỗ Hồng Bân còn chưa chịu tới?"

      Đỗ Kiêu Kiêu với bọn chúng: "Mấy người vẫn nghĩ rằng bọn họ tới sao?"

      Hai người sững sờ, " có ý gì hả?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Mấy người cũng thấy rồi đó, bốn người kia mới là người nhà, còn tôi bị quăng ra ngoài từ lâu rồi. Dù Đỗ Hồng bân có cầm 500 vạn tới cứu tôi chăng nữa, cũng chẳng tới được tay mấy người đâu, đúng, có lẽ 500 vạn kia vừa mới tới tay, mấy người phải hoàn trả lại rồi."

      Hai tên cướp vô cùng tức giận, tên tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, nắm chặt cằm , " muốn lừa gạt tụi tôi đấy à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu bình tĩnh, " tin à, cứ để ta ra ngoài xem , bây giờ chắc Đỗ Hồng Bân cũng sắp tới rồi đó."

      Hai tên suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn quyết định ra xem, tên còn lại tiếp tục trông coi.

      "Chuyện đó..." Đỗ Kiêu Kiêu do dự thét lên.

      " có thể tới đây chút ?"

      Bọn cướp hỏi, "Gì vậy?"

      " mau tới đây , tôi có lời muốn ." Đỗ Kiêu Kiêu .

      " cái gì? luôn ." Bọn cướp đứng yên tại chỗ.

      Đỗ Kiêu Kiêu bình tĩnh, " qua đây , tôi mới được."

      Bọn cướp phì cười, "Đừng động não nhiều làm gì, tôi tin đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười thần bí, "Nếu tôi , tôi có thể giúp mấy người kiếm được nhiều tiền hơn sao đây?"

      Bọn cướp sững sờ, "Cái gì?"

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức im bặt, lên tiếng nữa.

      Bọn cướp thấy bình tĩnh như vậy, dây trói cũng rất chắc chắn, nghi ngờ gì nữa. hùng hùng hổ hổ tới, "Mẹ nó, con quỷ này, lải nhải miết, rốt cuộc là có chuyện gì, mau!"

      " cúi đầu xuống chút. Vậy mới nghe được chứ."

      Bọn cướp đứng trước mặt , nhịn được : " mau!"

      Đỗ Kiêu Kiêu vặn hai tay phía sau, trong lúc bọn cướp cúi đầu xuống nhào qua đè xuống, rồi cầm dao kề vào cổ .

      Bọn cướp ngờ Đỗ Kiêu Kiêu lại có thể cởi trói được, giùng giằng muốn xoay người, con dao trong tay Đỗ Kiêu Kiêu đâm vào thịt .

      Đỗ Kiêu Kiêu đam con dao vào bụng , tranh thủ lúc bọn cướp che bụng muốn bắt , vội vàng xoay người chạy ra khỏi kho hàng.

      "Mẹ kiếp!" Bọn cướp ôm bụng gào thét, "Mẹ nó, con quỷ này muốn chạy trốn rồi này!"

      Cánh cửa kho hàng đột nhiên mở ra.

      Mây đen kéo đến chưa kịp tụ lại tản , ánh mặt trời ra trước mắt.

      Cửa vừa mở, mặt trời chiếu vào, Đỗ Kiêu Kiêu chói mắt, híp mắt nhào vào lòng người vừa tới.

      Nước mắt đột nhiên rơi xuống.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ.

      May mà đợi được đến lúc tới.
      Màn Thầu, tieunai691993, tart_trung16 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 46

      Cố Bách Chu ôm chặt Đỗ Kiêu Kiêu vào lòng.

      Bên ngoài liên tục có người vào.

      Những bọn cướp lúc nãy còn đuổi theo Đỗ Kiêu Kiêu bắt đầu choáng váng, bây giờ bọn chúng thể chạy trốn.

      ta bị đánh ngã xuống đất trong nháy mắt, trong đầu ngừng suy nghĩ, rốt cuộc những người này từ đâu tới vậy.

      Cố Bách Chu ôm ngang người Đỗ Kiêu Kiêu, đưa tay quàng , đầu dựa vào ngực , hiếm khi thấy ỷ vào người như vậy.

      Cố Bách Chu cúi đầu hôn trán , "Kiêu Kiêu, tới trễ."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu , " có, tới đúng lúc lắm."

      rất đúng lúc.

      Bọn cướp tịch thu tất cả mọi thứ người , sợ và Đỗ Khanh Khanh mật báo đường.

      May thay, biết bọn cướp nhất định soát người, nên đem thiết bị theo dõi gắn dưới chân.

      Cố Bách Chu cũng biết được kế hoạch của Đỗ Kiêu Kiêu, theo bọn chúng tới tận đây.

      thấy được mọi chuyện.

      Lúc thấy bị mọi người xa lánh, hận thể lập tức xông ra ôm lấy , cho biết, vẫn luôn ở, vẫn luôn như vậy.

      Nhưng thể.

      Đỗ Kiêu Kiêu , chuyện này rất quan trọng với , dù có chuyện gì xảy ra nữa, cũng được làm vỡ kế hoạch.

      đành phải nhịn cơn giận xuống, nhìn Đỗ Kiêu Kiêu bị người ta dẫn .

      Đây là lần cuối cùng, Cố Bách Chu thầm thề trong lòng, để cho bất kỳ ai làm tổn thương Đỗ Kiêu Kiêu nữa.

      Ai cũng được.

      "Này." Giọng Cố Bách Chu khàn khàn, "Đây là lần thứ hai cứu em rồi, em định đền ơn thế nào đây?"

      Đỗ Kiêu Kiêu mệt mỏi nhắm mắt lại, muốn so đo với khả năng tính toán của nữa, trong lòng thầm nghĩ, nào cứu tận hai lần đâu nhỉ, ràng đây chỉ mới là lần đầu tiên thôi mà.

      Cố Bách Chu thấy gì, cúi đầu khẽ cười, hôn lên môi , "Em gì, vậy em đồng ý rồi đấy nhé, sau này, cứ để bảo vệ em."

      -------------------------------------------------------------------------------

      Lúc Đỗ Hồng Bân và Lâm Trí Hiên tới nơi giao dịch, vừa đúng lúc nhìn thấy hai tên cướp bị giải .

      Bọn họ vội vàng tới, Đỗ Hồng Bân cầm lấy cổ áo tên cướp, "Con bé đâu rồi? Đỗ Kiêu Kiêu đâu?"

      Bụng tên cướp vẫn còn chảy máu, đột nhiên bị kéo lên như vậy, người càng thêm yếu ớt.

      Lâm Trí Hiên cũng đuổi theo hỏi: "Cái người mà tụi mày bắt giữ đâu rồi hả? Rốt cuộc đâu rồi?"

      Bọn cướp run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía.

      Đỗ Hồng Bân và Lâm Trí Hiên nhìn theo phía chỉ, liền nhìn thấy Cố Bách Chu ôm Đỗ Kiêu Kiêu và ngực.

      Hai người thân mật rúc vào nhau, Đỗ Kiêu Kiêu còn dùng đầu cà vào cằm Cố Bách Chu làm nũng.

      Cuối cùng vẫn đến trễ...

      Đỗ Hồng Bân buông ta ra, thùng tiền rơi xuống đất, 'cạch' tiếng, cái thùng mở ra, cơn gió chợt thoáng qua, thổi bay những tờ tiền đỏ rực, nhưng lại chẳng ai để ý tới.

      Lâm Trí Hiên cũng ngạc nhiên nhìn hai người, trong lòng như có cái gì đó sụp đổ.

      Cảm giác mất mát đập vào mặt, ta biết, mình mất Đỗ Kiêu Kiêu rồi.

      Đỗ Hồng Bân ngẩng đầu nhìn bầu trời, thành phố S lúc nào cũng trong xanh như vậy, năm đó, lúc ông và Ôn Nhã gặp nhau, bầu trời cũng như bây giờ.

      hơn hai mươi năm trồi qua, dường như có cái gì thay đổi, nhưng bây giờ lại có.

      Đỗ Hồng Bân xoay người rời .

      Ông muốn cẩn thận suy nghĩ lại chuyện.

      Cố Bách Chu dẫn Đỗ Kiêu Kiêu về nhà.

      Nhưng lại gặp phải hai người ngoài dự đoán.

      "Ba, mẹ.' Cố Bách Chu gọi tiếng, rồi ôm Đỗ Kiêu Kiêu vào phòng khách.

      Đỗ Kiêu Kiêu trợn mắt, đây chính là ba mẹ của Cố Bách Chu mà.

      giùng giằng muốn trốn khỏi lòng Cố Bách Chu.

      Ngờ đâu, tiếng trêu đùa truyền tới, " nhầm phòng rồi."

      Cơ thể giãy giụa của Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên cứng đờ.

      Cố Bách Chu bất lực : "Ba, con còn chút việc, ba mẹ cứ về nhà trước ."

      Cố Hoành Lãng : "Mẹ con vẫn chưa gặp được con dâu mà, vội vội."

      Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh cười cười, "Bách Chu, con cứ mang con bé vào phòng nghỉ ngơi trước , mẹ và ba ngồi lát rồi ngay."

      Cố Bách Chu nghe Văn Mạn vậy, liền ôm Đỗ Kiêu Kiêu vào phòng khác.

      "Em nghỉ ngơi chút ." Cố Bách Chu đắp chăn cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu căng thẳng cầm chăn : "Ba mẹ còn ở ngoài mà, với lại em vẫn chưa chào hỏi gì cả."

      Cố Bách Chu hôn lên trán , "Bọn họ rất thích em."

      ----

      Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu thay đổi đẩy ra, " có biết là em thấy được gạt em hả."

      Cố Bách Chu ngứa ngáy nhìn , nhịn được lại ôm hôn , " đó, bọn họ rất thích em."

      Đỗ Kiêu Kiêu hừ hừ né tránh .

      "Đừng lộn xộn nữa." Cố Bách Chu đè Đỗ Kiêu Kiêu, " biết em rất mệt, em mau nghỉ ngơi , giải thích với bọn họ cho."

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi lo lắng, "Em..."

      Cố Bách Chu ngắt lời , "Cứ tin tưởng ."

      nghiêm túc nhìn , "Tin tưởng , được ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu ngây ngốc gật đầu.

      "Ngoan."

      Cố Bách Chu thổi tóc , rồi , "Ngủ giấc . Lát nữa nấu đồ ăn ngon cho em ăn."

      "Được..."

      Đồ ăn ngon đúng là thứ mê hoặc nhất, Đỗ Kiêu Kiêu nhanh chóng nhắm nghiền mắt, ngủ say.

      Cố Bách Chu nhàng đóng cửa lại, vào phòng khách.

      "Ba mẹ tới hồi nào vậy?" rót cho bọn họ cốc nước.

      Cố Hoành Lãng lạnh lùng , "Tới từ sáng rồi, nghe con mượn ông nội vài người, nên ba phải lập tức tới đây để xem."

      Văn Mạn nhận lấy cốc nước đưa, "Mẹ và ba cũng chỉ vì lo lắng cho con thôi. Nhưng mà nghe bà nội Sở , con vừa quen bạn ?"

      Lông mày Cố Bách Chu giật, Đỗ Kiêu Kiêu đúng là nhìn vào , nhưng ra cũng chỉ hơn gần hơn tuổi thôi, bà nội Sở lại trâu già gặm cỏ non, chẳng phải vẫn còn trẻ lắm sao?

      " ấy tên là Đỗ Kiêu Kiêu." Cố Bách Chu nở nụ cười nhàn nhạt, "Chắc là ba mẹ đều biết cả rồi."

      Cố Hoành Lãng cảm thấy cái tên này hơi quen quen. Văn Mạn liền nhắc nhở : " ra là bé đó, cuối cùng con cũng tìm được rồi à?"

      Cố Bách Chu gật đầu, ngại ngùng : " tìm được lâu rồi, nhưng chỉ là có cơ hội để tiếp cận ấy thôi."

      Cố Hoành Lãng nhìn cái, "Vậy cũng đủ chứng minh con có bản lĩnh rồi, nhớ năm đó, lúc ba theo đuổi theo mẹ con, còn khó hơn con bé này gấp nhiều lần."

      Cố Bách Chu từ chối cho ý kiến, "Ba hiểu đâu."

      Cố Hoành Lãng khẽ chớp mắt, "Thế con hiểu à?"

      Thấy hai ba con lại bắt đầu giương cung bạt kiến, Văn Mạn khẽ cười, hỏi Cố Bách Chu, "Hôm nay con bé lại bị gì nữa sao?"

      Cố Bách Chu nhíu mày, " ấy bị bắt, nên con mượn người của ông nội cứu ấy ra."

      "Hả?" Cố Hoành Lãng nghiêm túc nhìn .

      "Cũng phải chuyện gì to tát." Cố Bách Chu : "Con tự làm được."

      Văn Mạn biết tính con trai mình, bà khẽ gật đầu, "Có gì khó khăn cứ..., tìm ba con giúp con."

      Cố Hoành Lãng uống sạch cốc nước trong tay, " trước, làm miễn phí đâu đấy."

      Cố Bách Chu thản nhiên nhìn ông, sau đó quay đầu với Văn Mạn: "Mẹ, con nghe gần đây công ty ba vừa tuyển được nữ thư ký..."

      Cố Hoành Lãng sặc nước phát, vội vàng ngắt lời , "Gì chứ, giúp con trai mình là chuyện đương nhiên rồi."

      Thấy vậy, Cố Bách Chu mới từ từ : "Chắc là con nhớ nhầm rồi phải, hình như đó là thư ký nam."

      Hoành Lãng chảy mồ hôi lạnh, "Thư ký nữ... Hay là thư ký nam... Nhỉ?"

      Văn Mạn cười cười, "Em hỏi cơ mà?"

      Cố Hoành Lãng trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, " có thư ký."

      Trở về phải đuổi việc ta ngay lập tức mới được!

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 47

      Đỗ Kiêu Kiêu như trong giấc mộng.

      "Lộc cộc..."

      "Lộc cộc..."

      "Lộc cộc..."

      Tiếng giày da rơi mặt đất, mất thị giác, nghe thấy tiếng động vô cùng lớn.

      Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, Đỗ Kiêu Kiêu lo lắng rụt người lại, nhưng phát tay mình bị trói chặt.

      Chẳng lẽ mình lại bị bắt cóc nữa rồi?

      biết tình hình, Đỗ Kiêu Kiêu quyết định tạm thời án binh bất động.

      Người càng lúc càng tới gần, gần hơn, gần nữa.

      Cuối cùng cũng tới trước mặt .

      đôi tay lạnh lẽo nâng mặt lên, sau đó 'vù' tiếng, mảnh vải che mắt được bỏ ra.

      Người đàn ông thấy mặt nhìn chằm chằm vào , ánh mắt lạnh như băng, như con rắn độc...

      "Ưm..." Bây giờ Đỗ Kiêu Kiêu mới phát miệng mình bị bịt lại.

      "Chậc..." Người đàn ông kia : "Đừng nhìn tao như vậy chứ."

      Đỗ Kiêu Kiêu sững người, trong giây lát, lúc vừa giãy giụa, đột nhiên phát cơ thể mình đột nhiên co lại.

      biến thành đứa trẻ.

      Có chuyện gì vậy?

      chưa kịp suy nghĩ gì, hình ảnh trước mắt bỗng nhiên thay đổi.

      Người đàn ông kia vẫn đứng trước mặt như cũ, nhưng còn lại nằm nằm dưới đất.

      ta cầm cây gậy, nhịp nhịp vào tay, với : "Sao lại chịu ngoan ngoãn thế nhỉ? Tao rồi, mày đừng hòng chạy trốn."

      "Bây giờ hiểu chưa?"

      Người đàn ông hỏi .

      Đỗ Kiêu Kiêu chống tay muốn đứng dậy, nhưng dù làm thế nào chăng nữa, vẫn thể nhấc tay lên được.

      Đau quá...

      Cơ thể hề cảm thấy đau đớn, chỉ như theo bản năng thôi.

      Người đàn ông kéo dậy, ôm vào lòng, "Con ngoan, con ngoan của ba..."

      "Con nhất định phải ở luôn ở cạnh ba, được rời khỏi ba..."

      Đỗ Kiêu Kiêu muốn tránh khỏi ta, người đàn ông này, đúng là điên rồi.

      Hình ảnh lại bắt đầu thay đổi, bây giờ bị người đàn ông dẫn đường.

      Có điều con đường này đông người lắm, thời tiết u ám kỳ lạ, giống như giây sau trời đổ mưa to.

      "Tiểu Quai, muốn ăn bánh sao?"

      Người đàn ông kia cúi đầu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      ràng khoảng cách khá gần, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn thể thấy được khuôn mặt của , giống như có làn sương mờ ảo che mắt.

      đeo cái khẩu trang, nhưng cái khẩu trang này chỉ để che giấu tai mắt người khác thôi, vì bên dưới khẩu trang, còn bị dán hai lớp băng keo.

      Đỗ Kiêu Kiêu thể mở miệng , đành gật đầu .

      nghĩ, đợi lát nữa tên đàn ông đó mua bánh ngọt, có cơ hội chạy trốn.

      chứng minh quá ngây thơ, người đàn ông dẫn tới con hẻm , rồi lấy bộ còng tay ra, còng tay lại cùng nhau.

      "Vậy là yên tâm rồi." Người đàn ông thỏa mãn thở dài.

      Đỗ Kiêu Kiêu đành để mặc dẫn mình tới cửa hàng bánh ngọt.

      Người đàn ông tay cầm bánh ngọt tay cầm tay .

      "Tiểu Quai, hôm nay ba dẫn con dạo phố thế nào, con vui ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe câu này hề bình thường tí nào..., trong lòng chợt run lên.

      Tuy thấy dáng vẻ của người đàn ông này, nhưng có biết bây giờ bộ dáng của hơi điên cuồng.

      đành khẽ gật đầu.

      Người đàn ông mừng , "Vậy Tiểu Quai có muốn ở cạnh ba suốt đời ?"

      Đương nhiên Đỗ Kiêu Kiêu đồng ý rồi, nên do dự gật đầu.

      Người đàn ông biết do dự cũng là từ chối, Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên cảm thấy ta nắm chặt cổ mình.

      "Ưm..."

      Đỗ Kiêu Kiêu dùng sức giãy giụa, đánh vào tay người đàn ông, thấy hơi thở mình bắt đầu đồn dập, bàn tay cũng đủ sức, ánh mắt rũ xuống, có vẻ là hít thở được.

      Người đan ông kia mới sợ hãi buông ra.

      ôm lấy Đỗ Kiêu Kiêu, đầu tựa vào bờ vai nhắn của , "Tiểu Quai, Tiểu Quai của ba..."

      Đỗ Kiêu Kiêu trợn mắt sống sót sau tai nạn.

      Tên này đúng là điên rồi.

      giống như trở về mười năm trước đây.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhéo mặt mình, trong gương cũng làm động tác như .

      Đây ràng là mười năm trước, lúc mười tuổi.

      Nhưng sao lại ở đây chứ?

      Chẳng lẽ lúc trước từng bị bắt cóc?

      "Tiểu Quai..." "Tiểu Quai..."

      Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu thay đổi nhìn vào phòng khách.

      Người đàn ông kia chỉ cần thấy tỉnh lại như nổi điên tìm khắp nơi.

      Người đàn ông kéo Đỗ Kiêu Kiêu qua, ôm vào ngực, vuốt ve tóc, cả người cứng đờ vì lo lắng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

      "Ba cứ nghĩ thấy con nữa chữ." Người đàn ông cảm thấy hơi may mắn : "May mà con vẫn ở đó."

      Cuộc sống tối tăm có mặt trời như vậy khiến Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy rất áp lực, người đàn ông này có lúc đối xử với rất tốt, nhưng có đôi khi lại nổi điên, đánh vết thương đầy người.

      Những cảnh tượng đó chỉ lướt qua lần trước mắt Đỗ Kiêu Kiêu.

      Sau đó, gặp Lâm Trí Hiên.

      Lần này, người đàn ông đó lại chủ động muốn dẫn dạo phố.

      Mười năm trước, Lâm Trí Hiên nhìn vẫn còn rất non nớt, nhưng chỉ nhìn cái nhận ra được.

      Có điều bây giờ, Lâm Trí Hiên nhận ra .

      Đỗ Kiêu Kiêu suy nghĩ chút, rồi kéo kéo quần áo của người đàn ông.

      "Sao thế, Tiểu Quai?"

      Đỗ Kiêu Kiêu được, nên đành chỉ vào xe kem phía xa xa.

      Người đàn ông nhìn sang, rồi nở nụ cười, "Tiểu Quai muốn ăn kem à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu.

      Lâm Trí Hiên ở đây này.

      Người đàn ông khuôn muốn cho Đỗ Kiêu Kiêu ăn cái gì ở bên ngoài, bởi vì nếu làm vậy phải tháo băng keo cho Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu lại ngoan ngoãn lạ thường, mở to mắt nhúc nhích nhìn .

      " chạy..."

      Đỗ Kiêu Kiêu viết tay ta.

      Thấy người đàn ông vẫn thờ ơ, Đỗ Kiêu Kiêu đành bất chấp, viết tiếp vào tay người đàn ông.

      "Ba."

      Cơ thể người đàn ông chấn động, cúi đầu sờ tóc , trìu mến : "Ba dẫn con mua kem."

      Người đàn ông dẫn tới cạnh xe kem, Lâm Trí Hiên phải về.

      Lúc ngang qua Đỗ Kiêu Kiêu, đột cậu ta cảm thấy vạt áo mình bị nắm lại.

      Lâm Trí Hiên ngạc nhiên quay đầu lại, liền phát kéo áo mình buông.

      cậu thiếu niên mười bốn tuổi làm gì có kiên nhẫn, cậu ta giựt áo mình lại, lập tức phát còng tay cổ tay bé.

      Cậu ta khiếp sợ nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng cố gắng để cậu ta chuyển tầm nhìn.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, lúc mười tuổi bị bắt cóc, chính Lâm Trí Hiên là người cứu , mặc dù sau đó Lâm Trí Hiên trở thành tên cặn bã như vậy, nhưng bây giờ cũng có chuyện thấy chết mà cứu.

      có thể thuận theo lịch sử cuộc đời, để Lâm Trí Hiên cứu mình lần nữa, cứ xem như là bồi thường cho là được rồi.

      Nhưng Đỗ Kiêu Kiêu ngờ, Lâm Trí Hiên lại quay đầu chạy .

      Đỗ Kiêu Kiêu nắm quần áo cậu ta lại, nhưng tiếng động quá lớn, người đàn ông bên cạnh phát .

      "Tiểu Quai..." Người đàn u ám gọi.

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng hận Lâm Trí Hiên, lắc đầu với người đàn ông, cố gắng ra vẻ ngoan ngoãn.

      Nhưng còn cách nào khác, bởi vì còng tay của bọn họ bị phát .

      Chủ quán kem giật mình, ông run rẩy chỉ vào người đàn ông, nên lời.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, vậy mục đích của cũng tạm xem là đạt.

      Nhưng đánh giá thấp người đàn ông này rồi.

      Người đàn ông chỉ thản nhiên cười, với chủ quán: "Con tôi bị bệnh, lúc nào cũng lạc, nên tôi đành mang con bé ra ngoài bằng cách này thôi."

      Chủ quán dần dần hết sợ, bắt đầu đồng tinh, thậm chí còn tặng cho Đỗ Kiêu Kiêu thêm cây kem.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy tuyệt vọng.

      biết mình chọc giận , kết quả hôm nay của nhất định chẳng tốt lành gì.

      nên tin tưởng Lâm Trí Hiên.

      Đỗ Kiêu Kiêu thầm oán hận, mình đúng là ngu quá thôi.

      Lâm Trí Hiên dù có hơn mười tuổi, vẫn là Lâm Trí Hiên mà thôi!

      Sau đó, bị người đàn ông nhốt lại.

      Đây phải là nhà của , là ở ngoại ô, căn phòng này lâu được tu sửa lại, tiếng ầm ầm gác ngừng vang lên, chắc là có chuột ở đấy.

      Người đàn ông nhốt ở đây, cho ăn, hơn nữa còn đánh tới nỗi vết thương chằng chịt.

      " phải mày muốn chạy trốn sao? Tao cho mày vĩnh viễn bao giờ có thể chạy được nữa!"

      rồi, người đàn ông khỏi đó.

      Đỗ Kiêu Kiêu mệt mỏi dựa vào tượng, cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi.

      ai tới cứu .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhắm nghiền mắt, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

      Nhưng chưa được bao lâu, giọng nhàng vang lên bên tai.

      "Tỉnh, tỉnh lại mau..."

      Đỗ Kiêu Kiêu cố gắng mở mắt ra.

      nhìn thấy cậu thiếu niên đứng trước mặt mình, trong tay còn cầm theo hộp cơm.

      Nước mắt của Đỗ Kiêu Kiêu lập tức rơi xuống.

      Cuối cùng, cũng biết vì sao Cố Bách Chu thích mười năm, trách sao lại quên , cứu hai lần.

      Bởi vì mười năm trước, Cố Bách Chu chính là người cứu .
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9518 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 48

      Cố Bách Chu gõ cửa cái.

      "Kiêu Kiêu...?"

      Nghe Đỗ Kiêu Kiêu đáp lại, mới mở cửa bước vào.

      "Đói bụng , nấu cơm xong rồi." Cố Bách Chu tới cạnh giường, sờ vào tóc .

      Đỗ Kiêu Kiêu gì.

      "Sao thế?" Cố Bách Chu hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu vuốt mặt cái rồi ngẩng đầu nhìn , "Cố Bách Chu, sao chịu , lúc đầu là người cứu em."

      Cố Bách Chu ngẩn ra, ngại ngùng cười, "Chuyện này có gì hay mà chứ? Cuối cùng, em cũng bị thương mà, là bảo vệ em cẩn thận."

      "Sao lại khóc?" Cố Bách Chu lúng túng lau nước mắt cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu đau xót, nhào vào lòng Cố Bách Chu, đưa tay đánh vào ngực , : " có biết em quên mất rồi sao? có biết em thích người ta hả!"

      biết, biết chứ.

      Cố Bách Chu ôm chặt Đỗ Kiêu Kiêu.

      Lúc Đỗ Kiêu Kiêu cầu cứu Lâm Trí Hiên, đúng lúc có mặt ở đó, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của bé kia sau khi Lâm Trí Hiên bỏ trốn, trong lòng bỗng nhiên đau nhói.

      Đột nhiên, có cảm giác muốn giúp bé đáng thương này.

      Vì vậy, theo người đàn ông, thấy dẫn bé về nhà.

      Lúc đó, cũng biết Đỗ Kiêu Kiêu bị bắt cóc, chỉ nghĩ Đỗ Kiêu Kiêu bị ba ngược đãi mà thôi.

      lén lút ngoài cửa sổ nhìn vào, thấy Đỗ Kiêu Kiêu yếu ớt nằm giường, cứ nghĩ Đỗ Kiêu Kiêu đói bụng mà thôi, nhưng sau đó mới biết được bị người đàn ông kia đánh.

      Khi ấy, Cố Bách Chu nghĩ, gầy như vậy, chắc là lâu rồi được ăn uống đầy đủ, nghĩ lát, tìm cách đưa chút thức ăn cho .

      Nhưng lúc vừa mua thức ăn về tới, lập tức phát người đàn ông kia dẫn bé ra khỏi cửa.

      yên tâm, lén lút theo sau, thấy ánh mắt độc của người đàn ông, trong lòng vô cùng kinh sợ, muốn tìm người giúp đỡ, nhưng nhìn khắp nơi xung quanh, cũng phát thấy bóng dáng người nào.

      ra bọn họ tới ngoại ô rồi.

      Người đàn ông kia mang Đỗ Kiêu Kiêu tới căn phòng .

      biết rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.

      Cố Bách Chu rất lo lắng, nhưng dám liều lĩnh xông vào.

      May thay, lúc sau, nhìn thấy người đàn ông kia ra ngoài. thầm trốn , nghe thấy người đàn ông kia vừa vừa lầm bầm, muốn đánh gãy chân , để vĩnh viễn bao giờ có thể chạy trốn được.

      Cố Bách Chu lập tức hoảng sở.

      Vì vậy, thừa dịp người đàn ông kia rời , lập tức nhảy vào trong.

      Thấy tay Đỗ Kiêu Kiêu bị còng lại, miệng bị dán kín, thoi thóp dựa vào tường, cả người chợt đau nhói.

      Lúc này, ngây dại phát có cái gì đó đúng.

      cẩn thận đánh thức Đỗ Kiêu Kiêu dậy, cõng lưng nhảy ra cửa sổ.

      Mục đích tiếp theo của chính là dẫn Đỗ Kiêu Kiêu chạy càng xa càng tốt.

      Có điều lúc đó còn quá , còn phải cõng theo lưng, nên chạy được bao lâu người đàn ông liền đuổi theo sau,

      Cố Bách Chu muốn mang Đỗ Kiêu Kiêu về nhà mình, chỉ biết có mỗi nơi đó là an toàn nhất,

      Nhưng trời cao phụ lòng người, người đàn ông vẫn mãi miết đuổi theo sau,

      Thấy còn cách nào khác, lúc ngang qua cánh rừng, đột nhiên gặp cậu thiếu niên, hoảng hốt thét lớn với cậu thiếu niên kia, bảo cậu ta mau mau gọi cảnh sát tới.

      Cố Bách Chu biết cậu ta có báo cảnh sát hay , lúc đó bị người đàn ông kia bắt lại.

      Cuối cùng cũng tới.

      Người đàn ông cầm cây gậy đánh vào người và Đỗ Kiêu Kiêu.

      Cả người đều nằm sấp lên , nhưng cũng thể bảo vệ được .

      Có điều trước khi hôn mê, mơ hồ nhìn thấy ba mình, lúc này mới yên tâm buông tay Đỗ Kiêu Kiêu ra.

      Lúc tỉnh lại, Cố Bách Chu bị Cố Hoành Lãng dạy dỗ trận.

      biết mình hơi quá kích động, nhưng nhìn cơ thể chằng chịt vết thương của bé kia, thể chờ thêm giây phút nào nữa, lập tức muốn cứu ra khỏi đấy.

      Trong lòng vô cùng cấp bách.

      Nên mới liều mạng mang .

      Cố Bách Chu lén lút ra khỏi nhà, chạy tới bệnh viện trấn an bé kia. Vết thương người chưa lành, nên Cố Hoành Lãng cho phép ra ngoài.

      Nhưng thể đợi được nữa, muốn gặp bé kia.

      Muốn được vài lời với .

      Nhưng lúc tới bệnh viện, bé kia tỉnh lại, giống như tưởng tượng, lúc cười, rất đáng , yếu đuối, làm người khác vui vẻ thôi.

      Nhưng sau lưng lại có cậu thiếu niên nhìn rất quen.

      Sau đó, mới biết được, ra bé đó tên là Đỗ Kiêu Kiêu, bị mất trí nhớ, đinh ninh cho rằng người cứu chính là Lâm Trí Hiên - cũng chính là người từ chối giúp , cậu thiếu niên mà trùng hợp gặp trong rừng.

      Cố Bách Chu từng lén lút qua lại trước mặt , muốn chuyện với , để nhớ lại mình.

      Nhưng chỉ mỉm cười cái với , rồi chạy về phía Lâm Trí Hiên ở cách đó xa.

      Vận mệnh trêu người, nó và cậu thiếu niên đó chơi đùa ngừng.

      Vì vậy mà, mười năm sau, rốt cuộc, nó cũng cắn rứt lương tâm, đem trả Đỗ Kiêu Kiêu và cho chủ cũ.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy, từ lúc gặp được , khóc rất nhiều lần.

      phải là người yếu ớt, nhưng bây giờ hơi đau lòng, đau lòng cho Cố Bách Chu - ngu ngốc cách đáng .

      "Chẳng lẽ tủi thân sao?" Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy chính mình cũng tủi thân thay .

      Cố Bách Chu buồn cười nhìn , cố ý méo miệng , "Đương nhiên là có chứ, năm đó đặc biệt tới bệnh viện thăm em... Thế mà em chẳng chịu gì với , chỉ cười cái rồi chạy luôn."

      "Hôm đó tủi thân tới nỗi nhịn ăn bữa chiều luôn đấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu bị chọc cười.

      Cố Bách Chu thấy Đỗ Kiêu Kiêu cười tươi như vậy, trong mắt tràn đầy cưng chiều. cho biết chuyện, năm đó, chính nụ cười của Đỗ Kiêu Kiêu, xua bao nhiêu tủi thân trong .

      Nhớ cũng được, nhớ cũng sao, chỉ cần Đỗ Kiêu Kiêu vui vẻ, ra sao cũng được.

      Sau khi biết được , vừa đau lòng vừa áy náy với Cố Bách Chu, mọi tình cảm trong lòng đối với được chuyển thành thích.

      Lúc ăn cơm, lần đầu tiên chạy tới làm đồ ăn cho Cố Bách Chu.

      đặt đĩa trứng xào cà chua tới trước mặt .

      "Cái này, coi như là phần thưởng của vậy." Đỗ Kiêu Kiêu được tự nhiên quay lại, thấy Cố Bách Chu mỉm cười, hung dữ uy hiếp: "Ăn hết cho em! Nghe hả?"

      "Được..."

      Đỗ Kiêu Kiêu húp muỗng canh, rồi hỏi Cố Bách: "Những tấm hình kia khi nào mới đăng được?"

      Cố Bách Chu nghĩ lát rồi , "Nếu nhanh ngày mai có thể được đăng lên."

      Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt lại, vỗ bàn, "Vậy ngày mai , em đợi được nữa đâu."

      Vì vậy, sáng hôm sau, Đỗ Hồng Bân vừa họp về, văn phòng đột nhiên có người gõ cửa.

      Thư ký Dương dè dặt vào.

      "Có chuyện gì?" Đỗ Hồng Bân ngẩng đầu lên hỏi.

      "Tổng, tổng giám đốc Đỗ, bên ngoài có rất nhiều phóng viên muốn gặp ông..."

      Đỗ Hồng Bân nhíu mày, "Tôi nhớ hình như tôi có hẹn bọn họ mà."

      Thứ ký Dương run rẩy đặt tờ báo lên trước mặt ông.

      'Tin nóng! Chị em Đỗ thị bất hòa*, em là thủ phạm của vụ bắt cóc'

      Bên dưới kèm theo tấm hình chuyện với hai tên cướp. Có cả tấm hình của bọn cướp ngày hôm qua, tuy hơi mờ, nhưng người nào mắt sáng vừa nhìn lập tức nhận ra đó chính là Đỗ Khanh Khanh.

      Hơn nữa, phía còn viết Đỗ Khanh Khanh sai bọn cướp bắt cóc mình và chị, đều là vì tài sàn.

      Đỗ Hồng Bân lập tức nổi giận, quăng tờ báo trong tay xuống đất, cảm thấy vẫn chưa hết giận, ông đẩy cửa về nhà.

      Thư ký Dương vô cùng sợ hãi, đứng yên dám nhúc nhích.

      Đỗ Hồng Bân vừa ra khỏi công ty liền bị đoàn phóng viên vây quanh.

      "Tổng giám đốc Đỗ, xin hỏi những gì báo viết là sao?"

      "Đỗ Khanh Khanh là thủ phạm bắt cóc ư?"

      "Xin hỏi, hành động quá trớn này của Đỗ Khanh Khanh là có ý gì?"

      "Mục đích của vụ bắt cóc này là gì?"

      Đỗ Hồng Bân bị hỏi tới đau đầu, ông bảo bảo vệ chặn những người phóng viên kia lại, rồi ngồi lên xe, vội vàng về nhà.
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9516 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 49

      'Chát!'

      Đỗ Khanh Khanh che mặt nhìn Lê Thanh.

      "Con xem con làm ra cái chuyện gì này!" Lê Thanh quăng tờ báo vào người Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Khanh Khanh lui ra sau, nhìn xuống tờ báo.

      Lê Thanh hận thiết rèn thành sắt nhìn , "Trước khi hành động con có chịu động não chút, hay thương lượng với mẹ hả!"

      "Lần này mẹ coi thường con." Đỗ Khanh Khanh rũ mắt xuống, cho mình mình nghe, "Con ngờ lần này ta lại chơi ác như vậy..."

      "Con đó!" Lê Thanh vội vàng qua, "Chẳng mấy chốc ba con về nhà ngay bây giờ, mẹ thấy lần này mẹ có cách nào để cứu con nữa rồi."

      "Mẹ định giúp con sao?" Đỗ Khanh Khanh nhìn thẳng bà ta, "Con làm vậy cũng vì mẹ cả thôi."

      "Chỉ cần Đỗ Kiêu Kiêu còn ở đây ngày, cái nhà này vĩnh viễn bao giờ thuộc về chúng ta được." Đỗ Khanh Khanh cười, "Chẳng phải mẹ vẫn luôn muốn như vậy sao? Đuổi chị ta ."

      Lê Thanh bị trúng tim đen, nhưng cũng ngạc nhiên gì, "Đúng, mẹ muốn đuổi nó , nhưng dùng cách này để nó mất hết hy vọng, đúng là mạo hiểm quá rồi!"

      Đỗ Khanh Khanh từ chối cho ý kiến, " mạo hiểm làm sao có thể đạt được mục đích hả mẹ? Dù sao, bây giờ Đỗ Kiêu Kiêu cũng tuyệt vọng rồi."

      Lê Thanh híp mắt lại, "Chuyện lần này, con còn cho ai biết nữa ?"

      Đỗ Khanh Khanh lắc đầu, " với ai cả, hai tên kia là con tự tìm."

      Vì tìm bọn chúng, ta phải khắp nơi, xem xét rất lâu mới chọn được hai người kia.

      Nhưng ngờ hành động của bị lộ từ trước.

      Lê Thanh thở dài, "Con có biết ai tố giác ?"

      Đỗ Khanh Khanh dừng chút, rồi lắc đầu, "Con biết."

      Lê Thanh hận tới mức nghiến răng, "Nếu để mẹ biết được là ai làm..."

      Đỗ Khanh Khanh khom người nhặt tờ báo lên, tờ báo đặc biệt viết dòng vì tài sản nên mới mưu hãm hại Đỗ Kiêu Kiêu.

      Cười tự giễu cái, Đỗ Khanh Khanh tới trước mặt Lê Thanh.

      "Mẹ, mẹ đánh con ."

      Lê Thanh ngạc nhiên nhìn , sau đó hình như bà ta chợt nhận ra cái gì đó, bắt đầu im lặng.

      Đỗ Khanh Khanh quỳ xuống đất, cúi đầu : "Đánh con ..."

      "Mau đánh , ba sắp về tới rồi."

      Nghe vậy, Lê Thanh cắn chặt răng, đá cước vào ngực Đỗ Khanh Khanh.

      Gót giày nhọn hoắc đâm vào người Đỗ Khanh Khanh, ta đau đớn ho cái.

      "Tiếp tục ."

      Đỗ Khanh Khanh ngồi dậy quỳ tiếp.

      Lê Thanh nắm tóc ta, kéo mặt ta lên, híp mắt : "Đây là bài học cho con, để sau này con biết, hậu quả của cách làm việc cách lỗ mãng."

      rồi, bà ta tát mấy bạt tai vào mặt Đỗ Khanh Khanh, móng tay dính vào mặt ta, vài vết đỏ cũng xuất .

      Đỗ Khanh Khanh bị đánh tới hoảng hồn, trong lúc hoảng hốt, ta nhớ năm đó Lê Thanh cũng đánh ta thế này.

      Chỉ cần nhìn thấy gia đình Đỗ Hồng bân, Lê Thanh lập tức đánh ta.

      Nếu đánh hơi chịu bỏ qua.

      Có điều, từ lúc Lê Thanh vào được Đỗ gia, ta cũng bị Lê Thanh đánh như vậy nữa.

      Đỗ Khanh Khanh mở miệng cười, "Mẹ, con biết lỗi rồi."

      Đỗ Hồng Bân vừa về nhà lập tức nhìn thấy Lê Thanh cầm cây đánh vào lưng Đỗ Khanh Khanh.

      Tấm lưng Đỗ Khanh Khanh vẫn thẳng tắp, nhưng quần áo máu trắng bị pha chút màu máu.

      Đỗ Hồng Bân tới, quát lớn: " làm gì vậy hả?!"

      Động tác của Lê Thanh chậm lại chút nào, "Em dạy dỗ lại con!"

      "Dạy cho nó biết cách làm người!"

      Đỗ Khanh Khanh cắn răng, giọt mồ hôi đau đớn rơi xuống mặt.

      ta ngẩng đầu nhìn Đỗ Hồng Bân, đôi mắt ngập nước, "Ba..."

      Đỗ Hồng Bân vốn vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy Đỗ Khanh Khanh bị Lê Thanh đánh tàn bạo như vậy, ông cũng tiện làm gì cả.

      Nhưng cũng phải cứ bỏ qua như vậy được.

      Đỗ Hồng Bân ngăn cây gậy người Đỗ Khanh Khanh lại, sau đó, bảo người giúp việc bên cạnh đỡ Đỗ Khanh Khanh đứng dậy.

      " ."

      Đỗ Hồng Bân mệt mỏi ngồi ghế salon, "Sao phải làm như vậy?"

      Đỗ Khanh Khanh cúi đầu trả lời.

      Lê Thanh nhịn được tát ta cái, "Ba con hỏi đấy? nghe thây à?!"

      "Lê Thanh !"

      Đỗ Hồng Bân dùng ánh mắt ngăn hành động của Lê Thanh lại, rồi nhìn Đỗ Khanh Khanh.

      "Khanh Khanh, Kiêu Kiêu là chị con, rốt cuộc là vì cái gì mà con lại làm ra chuyện như vậy?"

      Đỗ Khanh Khanh ngẩng đầu, nước mắt lăn dài mặt, "Ba, con cảm thấy, cảm thấy, con dư thừa trong cái nhà này."

      "Con là cái gì chứ? Ba thích chị, dù chị ấy thích con, lúc nào cũng đối nghịch với con, ba cũng phạt chị lần nào."

      "Con rất biết ơn ba cho con gia đình, 18 năm trước, con chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của ba là gì. Nên lúc biết cuối cùng mình cũng cơ hội ở chung với ba ruột, con rất vui."

      Đỗ Khanh Khanh quỳ xuống trước mặt ông, nhàng nắm lấy tay ông, khóc thành tiếng, "Con rất vui, cuối cùng con cũng có ba. Nhưng mà, lúc tới đây, con mới phát , có vài chuyện như con tưởng tượng."

      "Chị thích con, thậm chí là ghét con. Con thể chống lại chị ấy, mẹ cũng thể giải quyết cho co, mỗi lần bị chị bắt nạt, mẹ chỉ có thể nhẫn nhịn giúp con."

      Đỗ Hồng Bân nắm chặt tay.

      Đỗ Khanh Khanh nhìn thẳng vào mắt ông, "Nên con mới diễn vở kịch như vậy, con muốn biết trong lòng ba, con và chị, ai quan trọng hơn."

      tới đây, Đỗ Khanh Khanh nở nụ cười, " Bây giờ con biết rồi, trong lòng ba, con quan trọng tới vậy."

      "Nên con hối hận."

      Đỗ Khanh Khanh bướng bỉnh nghiêm mặt, "Con hối hận. Dù ba nhận con nữa, đuổi con ra khỏi nhà, con cũng hối hận với quyết định của mình."

      Đỗ Hồng Bân nhíu mày, biết phải gì cho phải, nhìn mặt Đỗ Khanh Khanh, ông đột nhiên nghĩ tới Đỗ Kiêu Kiêu.

      Giống như Đỗ Khanh Khanh , 18 năm trước, ông là người cha vô trách nhiệm, ông rất áy náy với đứa con này.

      Nhưng ta phải là đứa con ông mong đợi.

      Đỗ Khanh Khanh vô tội, nhưng trong chuyện này, ông phát , Đỗ Kiêu Kiêu là người vô tội nhất.

      Đỗ Hồng Bân thở dài, nhớ tới gương mặt lạnh băng của Đỗ Kiêu Kiêu ngày hôm qua, ông nhịn được nắm chặt tay.

      Hôm qua, sau khi Đỗ Kiêu Kiêu được Cố Bách Chu cứu, ông chưa từng gặp lại , cũng liên lạc được với .

      Xem ra là chịu chào tạm biệt ông rồi.

      "Con đứng lên ." Đỗ Hồng Bân nhàn nhạt nhìn Đỗ Khanh Khanh, "Ba muốn gì về chuyện này nữa."

      Nghe vậy, Lê Thanh vô cùng vui vẻ. Đỗ Khanh Khanh cũng trút được gánh nặng.

      Lời cảm ơn chưa kịp ra, hai người chợt nghe Đỗ Hồng Bân tiếp, "Đợi Kiêu Kiêu trở về, phải giải quyết thế nào, cứ nghe theo con bé."

      Lê Thanh nhịn được hô lên tiếng, Đỗ Khanh Khanh cũng nhịn được cơn đau người, ngất .

      Lần này, Đỗ Khanh Khanh giả vờ, nhưng vẻ mặt của Đỗ Hồng Bân cũng dịu bao nhiêu.

      Ông bảo Lê Thanh gọi bác sĩ tới, sau đó sai người giúp việc mang Đỗ Khanh Khanh về phòng.

      Trước khi , Đỗ Hồng Bân thở dài hơi, ông tạo nghiệt gì mà cái nhà này lại bị quậy thành như vậy, còn chỗ nào giống nhà nữa .

      Ông biết ông quyết định đam Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh về đây, là đúng hay sai.
      Màn Thầu, tieunai691993, tart_trung17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :