1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      P/S: Xin lỗi mọi người, hai tháng nay mình bận chút chuyện gia đình và công việc, cả máy tính mình cũng có vấn đề, bây giờ mới có chút thời gian mang sửa rồi lấy máy. Xin lỗi đợi mọi người đợi lâu :yoyo42:
      --------------------------------------------------------------------------
      Chương 40

      Cố Bách Chu điều tra được địa chỉ của Trần Gia Lạc và bé kia rồi.

      hỏi Đỗ Kiêu Kiêu có muốn gặp .

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức đồng ý, muốn gặp bé kia, tiện thể hỏi chút chuyện luôn.

      Cố Bách Chu dẫn tới con hẻm đầy những căn nhà rách nát, cả nước sơn tường cũng sắp bong ra tới nơi, tuy nhìn vào là nước sơn trắng, nhưng thực ra bẩn tới nỗi thể nhìn thấy được màu sơn ban đầu nữa rồi, những tảng đá dọc đường vẫn còn lưu lại giọt mưa đêm qua, đường ẩm thấp khó khăn, rất dễ làm bẩn giầy.

      tới cuối con hẻm, bọn họ nhìn thấy vài đứa trẻ ăn mặc rách nát chơi đùa cùng nhau, thậm chí còn có đứa suýt nữa đụng vào người Đô Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu đỡ cậu bé kia lại, nhìn khuôn mặt sợ hãi ngước nhìn mình, trong lòng như bị vật gì đó đâm vào, hơi đau lòng, đưa tay nhàng sờ đầu cậu bé, : " sao đâu, mau chơi ."

      Cậu bé giọng xin lỗi, rồi xác định Đỗ Kiêu Kiêu nổi giận, mới dám thả lỏng cơ thể, xoay người chạy chơi với những người bạn khác.

      Những chuyện nhặt này chỉ loáng rồi qua, Cố Bách Chu nhanh chóng dẫn Đỗ Kiêu Kiêu tới trước cửa căn nhà.

      "Ở đây đấy." Cố Bách Chu .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn căn phòng hơi rách nát trước mặt, cánh cửa vốn màu đỏ sẫm thế mà vì lâu ai lau chùi cũng tự nhiên biến thành màu hồng đen.

      tường chỉ có cánh cửa sổ, từ ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy phòng ngủ mồn .

      Bên trong ngoài trừ chiếc giường đơn sơ, chỉ có chiếc túi hình chữ nhật màu xanh có hoa, có vẻ hơi nhạt vì giặt nhiều. xấp giấy dày nằm đất, vài giấy khen tên tuổi dán tường.

      có bàn trang điểm, chỉ có độc chiếc bàn để gương và ít sách vở.

      Từ ngoài nhìn vào, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ thấy bấy nhiêu thôi.

      rất do dự, biết mình có nên gõ cửa vào , dù sao và Cố Bách Chu cũng tùy tiện tới đây, thậm chí bé kia cũng chả biết là ai.

      Đúng lúc chần chừ, cánh cửa đột nhiên mở ra, Đỗ Kiêu Kiêu chưa kịp phản ứng gì, chậu nước lạnh hắt thẳng vào mặt .

      May mà Cố Bách Chu bên cạnh nhanh tay kéo ra.

      Nhưng vẫn tránh khỏi, ít nước còn dính vào người .

      Người hắt nước lường trước được chuyện này, ta ngại ngùng khom người trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, ngại quá."

      Đỗ Kiêu Kiêu chỉnh sửa lại tay áo, từ từ ngước đầu lên, quả nhiên, bé kia đứng đối diện .

      Thấy liên tục xin lỗi, Đỗ Kiêu Kiêu ngượng ngùng xua tay, " sao, tôi cũng bị dính nhiều đâu."

      Chắc là vì cảm thấy quá áy náy, nên bé kia liền mời Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu vào nhà ngồi, đợi nước người khô chút.

      Đỗ Kiêu Kiêu theo bản năng muốn từ chối, nhưng ngờ Cố Bách Chu kéo vào trong.

      Vào tới trong rồi, Đỗ Kiêu Kiêu mới biết mình đánh giá thấp điều kiện kinh tế khó khăn của gia đình này rồi.

      Vừa vào nhà, phòng bếp đập thẳng vào mắt , bàn còn bày vài đôi đũa và bát cơm, cái nồi lò vi sóng, dưới đát có chậu thức ăn vừa được rửa xong.

      Có lẽ khi nãy này hắt cái nước rửa rau đó ra ngoài.

      Phía sau bếp là chiếc giường ngủ, ga giường bám đầy bụi bẩn, chiếc túi hình chữ nhật màu xám mang theo chút hoa văn, nhìn có vẻ khá sạch , đúng là nhìn từ ngoài cửa sổ và nhìn chính diện thế này khác nhau trời vực.

      đặt hai tấm ny lon xuống ghế, rồi rót trà cho hai người.

      Cố Bách Chu nhàng nhấp trà, Đỗ Kiêu Kiêu cầm tách trà ẩm còn lại đưa vào miệng.

      Nhiệt độ bên trong và bên ngoài cũng chênh lệch nhiều lắm, đều lạnh như nhau.

      "Tôi thành xin lỗi về chuyện khi nãy." vừa cầm áo khoác và máy sấy tóc ra, vừa xin lỗi Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Nếu chê mặc áo khoác của tôi , để tôi giúp sấy khô quần áo."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, nhận lấy áo khoác của , "Tôi mặc áo của trước, rồi ngày mai tôi mang tới trả được ?"

      Dù sao thời tiết bây giờ cũng khá lạnh, nếu chịu nhận ý tốt của , nhất định bị cảm mất.

      vội vàng gật đầu.

      Đỗ Kiêu Kiêu theo vào phòng ngủ.

      đưa cho Đỗ Kiêu Kiêu chiếc áo dài tay màu trắng, giọng , "Cái áo này tôi chưa mặc lần nào đâu, mau thay ."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, cười , " cần đâu."

      có vẻ hơi cố chấp, "Thay , nếu bị cảm lạnh đấy."

      xong, ta đóng cửa sổ lại, thả rèm xuống.

      Đỗ Kiêu Kiêu cởi bộ đồ bị ướt ra, mặc quần áo đưa cho.

      Dáng người của hai người bọn họ khác nhau mấy, cũng hơi mảnh mai, nên Đỗ Kiêu Kiêu dễ dàng mặc được bộ quần áo đó vào.

      Lúc thay quần áo xong, Đỗ Kiêu Kiêu hỏi: "Vậy, tên gì?"

      hơi ngẩn người, vội vàng : "Tôi là Sở Thiến, cứ gọi tôi là Tiểu Thiến."

      Đỗ Kiêu Kiêu chậm rãi mặc áo khoác vào, "Tiểu Thiến, ngày mai tôi giặt sạch quần áo rồi mang tới trả lại cho , cảm ơn nhé."

      Sở Thiến lắc đầu, hơi sợ hãi : "Là lỗi của tôi, tôi làm quần áo của bị ướt, cần phải giặt giùm tôi đâu, cứ để tôi tự giặt là được rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng nhiều lời với ta, dù sao ngày mai giặt xong mới đem trả được.

      Sở Thiến mím môi : "Quần áo của cứ để lại đây, tôi giặt cho ."

      " cần đâu." Đỗ Kiêu Kiêu từ chối : "Tôi mang về nhà giặt được rồi, trời mùa đông lạnh lắm."

      chưa hết câu, trong lòng Sở Thiến cũng hiểu .

      Mùa đông lạnh thế này, nhà bọn họ có máy giặt, nếu giặt bằng tay ..., khó chịu lắm.

      Thấy Đỗ Kiêu Kiêu cứ kiên quyết như vậy, Sở Thiến cũng nghiêm túc cân nhắc lại chuyện giặt quần áo giúp .

      "Thực ra nếu tôi đứng trước cửa nhà , tôi cũng bị dính vào đâu, nên, tôi trách đâu." Đỗ Kiêu Kiêu .

      Sở Thiến đỏ mặt, "Ở đây chúng tôi ai cũng hắt nước ra ngoài, vì trong nhà có toilet, nên mới phải làm như vậy."

      "Tôi cố ý hắt vào đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, "Tôi biết cố ý mà."

      "Phải rồi." Sở Thiến nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Hai người tới đây có chuyện gì à?"

      Thấy vẻ mặt khó hiểu của Đỗ Kiêu Kiêu, Sở Thiến vội vàng giải thích: "Vì tôi thấy giống người ở đây, nên tôi nghĩ hai người nhất định có việc gì đó mới tới đây, tôi sợ làm trễ nãi thời gian của hai người."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ lát rồi : "Chúng tôi tới đây vì có việc, tôi muốn tìm người."

      Sở Thiến sững sờ, "Tìm người?"

      "Đúng vậy." Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, "Tôi muốn tìm Trần Gia Lạc, có biết người đó ?"

      Sở Thiến vừa nghe thấy cái tên này khuôn mặt lập tức trắng bệch, Đỗ Kiêu Kiêu kêu ta tận ba tiếng nhưng ta vẫn có phản ứng gì.

      "Sao thế?" Đỗ Kiêu Kiêu quơ tay trước mặt ta, cuối cùng Sở Thiến cũng hoàn hồn lại.

      ", có gì." Sở Thiến nghiêm túc : " người mà mấy người muốn tìm, tên là Trần Gia Lạc...?"

      "Đúng vậy." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ta, " biết ?"

      ", , tôi biết." Sở Thiến run rẩy .

      " à?" Đỗ Kiêu Kiêu khó hiểu nhìn Sở Thiến, rồi mở cửa ra ngoài.

      Kéo Cố Bách Chu ngồi ghế dậy, Đỗ Kiêu Kiêu nhìn sau lưng Sở Thiến : "Dù sao cũng cám ơn , ngày mai tôi tới đây trả quần áo, chúng tôi còn vài việc, nên phải đây."

      Sở Thiến vô tri vô giác đáp lại vài tiếng.

      Cố Bách Chu nắm tay Đỗ Kiêu Kiêu, nhìn từ xuống dưới, xác nhận sao, mới kéo ra ngoài.

      Dù sao Đỗ Kiêu Kiêu cũng vừa vào trong phòng với bé đó.

      Hai người ra khỏi nhà Sở Thiến, Cố Bách Chu cúi đầu giọng hỏi, "Vừa nãy, hai người làm gì bên trong vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Em hỏi ta có biết Trần Gia Lạc ."

      Hả? Sau đó sao?"

      " ta biết." Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Em cảm thấy ta cũng tệ mấy."

      Cố Bách Chu nắm tay , "Lạnh ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu hài lòng với tốc độ đổi đề tài của chàng này tí nào, nhưng dù sao cũng quen rồi, lắc tay , nhàng , "Hơi hơi."

      Cố Bách Chu cầm lấy túi đồ ướt của , rồi ôm lấy , "Về thôi."

      "Ừm."

      "Đợi, đợi ."

      Phía sau, tiếng hét to truyền tới, Đỗ Kiêu Kiêu biết đó là giọng của Sở Thiến.

      quay đầu nhìn lại, phát Sở Thiến chạy theo bọn họ.

      "Có chuyện gì nữa à?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi ta.

      Sở Thiến thở phì phò, "Khi nãy vừa là muốn tìm Trần Gia Lạc?"

      "Đúng vậy, sao thế?"

      "Vậy , tìm ta có chuyện gì ?" Sở Thiến hỏi.

      "Chuyện này ..."

      Đỗ Kiêu Kiêu do dự.

      Sở Thiến thấy như vậy, rồi quay sang nhìn chiếc túi trong tay Cố Bách Chu, tin Đỗ Kiêu Kiêu cũng làm cái giao dịch đó với Trần Gia Lạc như ta.

      "..." Sở Thiến ấp a ấp úng : "Trần Gia Lạc phải người ở đây, nên, tìm được đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, "Tôi biết rồi."

      " tìm ta có chuyện gì ?" Sở Thiến nhịn được hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Cũng có gì quan trọng, chỉ là muốn thương lượng với ta chút thôi, nghe ông ta tới đây, nên chúng tôi mới tìm ấy mà."

      "Vậy à." Trong lòng Sở Thiến nặng nề, : "Vậy được rồi, hai người đường cẩn thận nhé."

      Dứt lời, ta lại nhìn Cố Bách Chu bên cạnh Đỗ Kiêu Kiêu, trong lòng lại càng nghi ngờ, chắc phải đâu, ta, nữ sinh này phải là người giống ta.
      Màn Thầu, lonkon95, milktruyenky15 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 41

      Đỗ Kiêu Kiêu biết Sở Thiến dám cho biết những chuyện kia, nhưng cũng sao, cái muốn biết chính là giao dịch giữ Lê Thanh và Trần Gia Lạc.

      Hôm sau, lúc trả quần áo cho Sở Thiến, thấy ta đâu, chỉ có câu bé chạy ra mở cửa cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đó chính là cậu bé đụng vào Đỗ Kiêu Kiêu hôm qua.

      Đúng là có duyên .

      Đỗ Kiêu Kiêu cười sờ đầu cậu, "Đây là nhà em sao?"

      Cậu bé gật đầu.

      "Sở Thiến là chị em à?" Thấy cậu bé gật đầu, Đỗ Kiêu Kiêu : "Chị ấy có ở nhà ư?"

      Cậu bé nỏi : "Chị vừa ra ngoài rồi ạ."

      Đỗ Kiêu Kiêu ồ tiếng, sau đó đưa túi quần áo cho cậu, "Đây là quần áo của chị em, em giúp chị trả lại cho ấy nhé."

      Cậu bé nhận lấy cái túi, sau đó đưa mắt nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, hỏi : "Chị ơi, chị có muốn vào trong ngồi chút ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, rồi cười đồng ý.

      Cậu bé chạy tìm ghế cho Đỗ Kiêu Kiêu, còn loạng choạng lấy bình thủy đất rót nước cho .

      Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng cầm lấy bình thủy, rót hai cốc nước.

      cầm cốc nước hỏi cậu bé: "Sao trong nhà chỉ có mình em vậy, ba mẹ em đâu rồi?"

      Cậu bé nằm sấp chiếc bàn học, "Ba công, còn mẹ , mẹ ngã bệnh ạ."

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu mềm nhũn, vô thức sờ mái tóc mềm mại của cậu bé.

      "Em tên là Sở Hiên à." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn sách bài tập của cậu bé, có lẽ là tập viết giáo viên ở trường cho, cậu bé nghiêm túc viết, cầm bút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nét nào cũng ra nét nấy.

      Cậu bé gật đầu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, ánh mắt sáng bừng, "Còn chị sao? Chị tên gì?"

      "Chị à." Đỗ Kiêu Kiêu cũng nhìn cậu, "Chị tên là Đỗ Kiêu Kiêu."

      nắm tay Sở Hiên, dạy cậu cách viết tên mình.

      "Đỗ... Kiêu... Kiêu..."

      "Là vậy đó." Đỗ Kiêu Kiêu sờ mặt cậu, "Hiên Hiên giỏi quá thôi."

      Sở Hiên cũng rất vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng, giọng , "Tên chị đẹp ."

      Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, dùng ngón trỏ chọc vào mũi cậu, "Tên em cũng đẹp mà."

      lục túi mình, muốn tìm viên kẹo cho Sở Hiên, nhưng lại có. Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy mình rất thích cậu bé này, thông minh đáng , lại còn hiểu chuyện, thầm nghĩ lần sau nhất định phải mang nhiều kẹo đến, nhất định cậu bé rất vui.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngờ, hôm qua Sở Thiến cho và Cố Bách Chu vào nhà, hôm nay Sở Hiên cũng dễ dàng mời vào. Trong lòng thầm thở dài, hai chị em này quá tốt bụng, nếu lỡ là người xấu sao đây?"

      "Hiên Hiên." Đỗ Kiêu Kiêu cậu bé : "Lần sau được mở cửa cho người lạ, biết chưa? Lỡ mà gặp phải người xấu hay đâu."

      Sở Hiên nhìn chằm chằm, rồi dùng sức gật đầu.

      Sau đó quay đầu lẩm bẩm, "Nhưng em thấy chị đâu phải là người xấu."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe vậy, liền lấy tay búng trán cậu, "Đau ?"

      Cậu bé lấy tay ôm trán, đôi mắt to ngập nước nhìn , Đỗ Kiêu Kiêu cười hỏi: "Bây giờ chị phải người xấu à?"

      Sổ Hiên ôm đầu gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng hỏi nữa, chỉ lấy tay cậu ra, thổi cho cậu, "Còn đau nữa ?"

      Cậu bé lắc đầu, nhàng : " đau nữa."

      Dỗ Kiêu Kiêu cúi đầu chạm vào chán cậu.

      Sở Hiên lấy tay ôm , cũng bắt chước Đỗ Kiêu Kiêu hôn lên trán , rồi ngại ngùng cười.

      Dường như cậu bé rất thích , lúc Đỗ Kiêu Kiêu phải về rồi, cậu bé còn kéo ở lại, nghe Đỗ Kiêu Kiêu sau này bồi thường cho cậu, cậu mới lưu luyến vẫy tay với Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Nhớ, được tùy tiện mở cửa cho người lạ nhé." Đỗ Kiêu Kiêu yên tâm nhắc nhở.

      Sở Hiên gật đầu, "Em biết rồi, tạm biệt chị."

      "Tạm biệt em." Đỗ Kiêu Kiêu ôm mặt cậu hôn cái, rồi hài lòng rời .

      Dọc đường, tâm trạng vô cùng tốt.

      Nhưng có điều, vừa tới nhà tâm trạng này biến mất.

      Bởi vì, Đỗ Khanh Khanh quay trở lại.

      "Chị." Đỗ Khanh Khanh cười với .

      Đỗ Kiêu Kiêu thèm để ý tới ta, nhưng người này vẫn chắn trước mặt , chịu chỗ khác.

      "Sao." Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng lên tiếng.

      Đôi mắt Đỗ Khanh Khanh cong lên, với : "Ba ngày mai em và chị tới thành phố S."

      Cả người Đỗ Kiêu Kiêu cứng đờ, bàn tay nắm chặt thành quyền.

      biết, lần nào cũng vậy, Đỗ Khanh Khanh năm nào cũng muốn về thành phố S viếng mẹ với .

      "Chị, chị vui à?" Đỗ Khanh Khanh nhìn , ánh mắt sáng bừng.

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn ta, "Tôi vui chứ, đương nhiên là phải vui rồi, biết, sau ngày mai còn có thể vui vẻ như vậy nữa."

      để ý tới Đỗ Khanh Khanh, Đỗ Kiêu Kiêu lướt qua ta, thẳng tới phòng mình, nằm xuống giường, kéo chăn che kín đầu, thở phì phò.

      Đỗ Kiêu Kiêu thể hiểu được, rốt cuộc trong lòng Đỗ Hồng Bân suy tính cái gì?

      Sau khi mẹ mất, Đỗ Khanh Khanh và Lê Thanh mới bước chân vào cái nhà này. Đây là chuyện mà Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy được an ủi nhất, dù sao, khi bà con sống, bà cũng bị hai mẹ con này làm bẩn mắt.

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu, biết Đỗ Khanh Khanh nhất định theo, dù Đỗ Hồng Bân cho phép, ta vẫn thôi.

      Kiếp trước, Đỗ Hồng Bân cho Đỗ Khanh Khanh cùng, ấy thế mà ta vẫn tự tiện theo sau Đỗ Kiêu Kiêu.

      Mà lý do của ta chỉ là, được nhìn mặt mẹ của Đỗ Kiêu Kiêu thôi, ta thực muốn được trở thành phần của cái nhà này.

      Đỗ Kiêu Kiêu cố gắng nhẫn nhịn tới cỡ nào cũng thể chửi thề.

      đánh Đỗ Khanh Khanh bạt tai, vẫn chưa hả giận được, thế mà bị Lâm Trí Hiên và Đỗ Hồng Bân mắng chửi lâu.

      Từ đó về sau, Lâm Trí Hiên càng ngày càng lãnh đạm với . Đương nhiên, Đỗ Kiêu Kiêu cũng biết, giữ ở trong lòng có ngày nào được yên ổn.

      Đỗ Khanh Khanh kiên quyết muốn theo Đỗ Kiêu Kiêu tới thành phố S, dĩ nhiên phải để công nhận cái chết của người.

      Mà là vì, ta muốn làm chuyện có thể khiến Đỗ Kiêu Kiêu hoàn toàn hết hy vọng.
      Màn Thầu, lonkon95, Phương Lăng16 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 42

      Đỗ Kiêu Kiêu vô cảm ngồi cạnh ghế lái, Đỗ Khanh Khanh ngồi ghế sau lưng .

      " sớm về sớm." Đỗ Hồng Bân với hai người.

      Lê Thanh đứng bên cạnh cười xinh đẹp, "Khanh Khanh, đây là lần đầu tiên con viếng dì, nhớ phải nghe lời chị đó nhé."

      Đỗ Khanh Khanh cười gật đầu, "Con biết rồi, mẹ."

      Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt, nghĩ, đây là lần cuối cùng Đỗ Khanh Khanh được cùng.

      để ý tới ba người kia, Đỗ Kiêu Kiêu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

      "Nhớ về sớm đó." Lê Thanh xong, chiếc xe cũng bắt đầu khởi hành.

      Cơ thể cứng đờ của Đỗ Kiêu Kiêu cuối cùng cũng được thoải mái, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

      Nhưng Đỗ Khanh Khanh lại đột nhiên trở thành người tò mò, lúc hỏi cái này lúc hỏi cái kia, quan tám Đỗ Kiêu Kiêu có để ý tới mình hay .

      "Chị, em chưa từng thành phố S lần nào cả, ở đó chơi vui nhỉ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu hừ lạnh, chơi cái đầu , tôi chỉ viếng mẹ tôi thôi mà?

      Thấy Đỗ Kiêu Kiêu để ý tới mình, Đỗ Khanh Khanh cũng xấu hổ, cười tiếp, "Chị, tới lúc đó em phải theo chị đó, nếu em lạc mất."

      Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên cười lạnh tiếng, quay đầu yên lặng nhìn Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Khanh Khanh sững người, theo bản năng lùi người ra sau chút.

      Đỗ Kiêu Kiêu phì cười, rồi lại tiếp tục chợp mắt.

      Khó khăn lắm mới được yên tĩnh, vậy mà chưa được bao lâu Đỗ Khanh Khanh lại tiếp: "Nghe dì ấy là người tốt, hy vọng dì ấy có thể chấp nhận em."

      Cuối cùng Đỗ Kiêu Kiêu nhịn được nữa quay đầu lại, tức giận nhìn Đỗ Khanh Khanh : "Đỗ Khanh Khanh, cho rằng là người hoa gặp hoa nở, mặt trời vì mà sáng bừng lên, hay cả Trái Đất đều phải quay quanh à?"

      "Thân phân thế nào có cần tôi phải nhắc cho nhớ ? Sao có thể mặt dày viếng mẹ tôi thế nhỉ?"

      "Đừng bà ấy là người tốt, cứ cho là bà ấy như vậy , nhưng sao vẫn gặp loại người cặn bã như ba mẹ vậy?"

      Đỗ Khanh Khanh nghe vậy liền sững người, vẻ mặt khiếp sợ, nhưng trong lòng lại thầm cười, đây mới đúng là Đỗ Kiêu Kiêu mà ta biết, đụng chút là nổi giận, dễ cáu gắt.

      Lúc trước thấy tính tình Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên thay đổi, chuyện gì cũng chả để ý, ngay cả chuyện ta cướp Lâm Trí Hiên mà nhất, Đỗ Kiêu Kiêu cũng xoay qua Cố Bách chu.

      Đỗ Khanh Khanh tội nghiệp nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Chị, sao chị lại vậy..."

      Đỗ Kiêu Kiêu vừa thấy dáng vẻ này của ta lại bắt đầu nổi giận.

      Đỗ Khanh Khanh vốn là như vậy, dễ dàng chọc nổi giận, rồi ra vẻ đáng thương vô tội, làm mọi người ai ai cũng về phe ta.

      Tài xế bên cạnh nhìn chớp mắt, dường như ông ta thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu rất cố gắng khống chế mình.

      Nhưng đây là ranh giới cuối cùng.

      Mẹ , thể bị Đỗ Khanh Khanh và Lê Thanh coi thường như vậy, thậm chí còn bị bọn họ đem ra làm trò cười.

      Đỗ Hồng Bân phải tàn nhẫn lắm mới có thể làm ra cái chuyện khó tin thế này.

      Đỗ Kiêu Kiêu nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào thịt, được kích động, tự với mình, sắp rồi, thời gian sắp tới rồi.

      sắp có thể cho mọi người biết bộ mặt của Đỗ Khanh Khanh rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu đè nén lửa gian trong lòng, lạnh lùng nhìn Đỗ Khanh Khanh, "Trước khi tới thành phố S, được mở miệng thêm bất cứ lời gì nữa, nếu , tôi ném ra ngoài luôn đấy, Đỗ Khanh Khanh, tôi được làm được."

      Khóe môi Đỗ Khanh Khanh giật giật, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đỗ Kiêu Kiêu, dám làm liều.

      Cuối cùng, thế giới cũng được yên tĩnh, Đỗ Kiêu Kiêu mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nhìn phong cảnh quen thuộc ra trước mắt, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Cuối cùng, cũng quay trở lại đây.

      Quê hương của mẹ.

      Ở đây có người mà nhất, thậm chí Đỗ Kiêu Kiêu từng nghĩ, bỏ hết bài vở, tài sản, tới đây định cư, trông chừng mẹ, cứ vậy mà sống cả đời.

      Nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, vì đây là trốn tránh, hành vi hèn nhát.

      Đỗ Kiêu Kiêu biết , Đỗ Khanh Khanh dễ dàng gì để vượt qua ngày yên bình, ta chả khác nào bệnh nhân tâm thần, lúc nào cũng thay đổi những cách thức khiến Đỗ Kiêu Kiêu thể sống yên ổn.

      Thậm chí, Đỗ Kiêu Kiêu thể nghĩ được vì lý do gì mà Đỗ Khanh Khanh lại làm như vậy.

      Đỗ Khanh Khanh rất thích tranh giành với . Ba , người trong lòng của , ngay cả bạn bè cũng vậy.

      Chỉ cần Đỗ Kiêu Kiêu có, ta phải dùng mọi cách để giành lại.

      Đỗ Kiêu Kiêu gọi hành vi này của Đỗ Khanh Khanh là bệnh.

      Tài xế lái xe đến phần mộ dưới chân núi.

      Đỗ Kiêu Kiêu cầm đồ bước xuống xe, Đỗ Khanh Khanh cũng chú ý theo .

      Ôn Nhã an nghỉ tại núi mộ, có rất nhiều người lạ an táng ở đây.

      Nhưng ông bà ngoại vẫn an táng ở đây, cả ông bà cố cũng vậy.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, ở đây giống như mộ phần tổ tiên nhà , mỗi lần tới đây, lại có cảm giác thân thiết lạ thường.

      thành thục qua từng cành trúc khô, nghe tiếng kêu đau đớn đằng sau của Đỗ Khanh Khanh, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy mình hả giận ít.

      Đây là lần đầu tiên Đỗ Khanh Khanh tới những nơi thế này, con người hay sợ những thứ như ma quỷ, chứ đừng chi là hai ngôi mộ, vậy ở đây còn là núi mộ.

      ta theo sát phía sau Đỗ Kiêu Kiêu, mặt là vì sợ Đỗ Kiêu Kiêu bỏ lại ta ở đây, mặt khác là để dễ dàng thực kế hoạch.

      được bao lâu, Đỗ Kiêu Kiêu dừng chân trước ngôi mộ.

      Đây chỉ là nấm mộ lớn mấy, cả bia mộ cũng có.

      Trước khi chết, Ôn Nhã cầu như vậy

      có gì để viết.

      Nhưng Đỗ Kiêu Kiêu rất muốn khóc, nhất định mẹ biết chuyện gì đó rồi, nếu vì sao chịu lập bia, vì sao đồng ý để họ của Đỗ Hồng Bân bia.

      Là trừng phạt hay giải thoát cho chính bà đây?

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ được.

      mở chiếc túi luôn mang theo bên người ra, lấy ít nhan, nến, pháo, và vài quyển sách.

      Lúc còn sống, Ôn Nhã rất thích đọc sách.

      Đỗ Khanh Khanh đứng đằng sau Đỗ Kiêu Kiêu bịt miệng hô lên, "Đây là mộ của dì sao?"

      Cuối cùng Đỗ Kiêu Kiêu cũng nhịn được nữa, tát cho ta bạt tai, rồi đợi tới lúc ta muốn đánh lại nắm chặt cổ tay ta.

      "Đỗ Khanh Khanh, cần phải chọc tới ranh giới cuối cùng của tôi đâu, trước mặt mẹ tôi, đừng có giả vờ giả vịt làm gì. Có phải cảm thấy ở đây đơn sơ lắm đúng ? coi thương lắm à? Nhưng ra, ba mẹ chả dám vác mặt tới nơi cao quý này đâu."

      "Ánh mắt đó, đừng để tôi nhìn thấy lần thứ hai." bỏ tay Đỗ khanh Khanh ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng hận cái ánh mang theo chút coi thường và thương hại của Đỗ Khanh Khanh.

      Tư cho mình ngồi tít cao, nhưng cái gì cũng biết.

      "Cút ngay!"

      đẩy Đỗ Khanh Khanh ra, đem pháo quấn lên cây trúc, lấy lửa ra châm lên.

      Làn khói bay khắp rừng trúc, tiếng pháo đinh tai nhức óc, Đỗ Kiêu Kiêu thành kính quỳ trước mộ phần Ôn Nhã.

      Mẹ, con tới thăm mẹ đây.
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9516 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 43

      Đỗ Khanh Khanh muốn đốt cho Ôn Nhã nén nhang, nhưng lại bị Đỗ Kiêu Kiêu tức giận từ chối.

      "Chị, chị là." Đỗ Khanh Khanh cầm nhang trong tay, đáng thương nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu gì, kiên quyết để ta tới gần mộ phần của mẹ.

      Đỗ Kiêu Kiêu có rất nhiều lời muốn với Ôn Nhã, nhưng vì có Đỗ Khanh Khanh chướng mắt đứng bên cạnh, nên chỉ có thể thầm xin lỗi, rồi kéo Đỗ Khanh Khanh .

      Đỗ Khanh Khanh sững sờ để nắm , biết có phải khiếp sợ vì đây là lần đầu tiên Đỗ Kiêu Kiêu làm vậy với ta hay , nhưng chung ta hề có bất kỳ phản ứng nào.

      hồi, Đỗ Kiêu Kiêu mới ghét bỏ buông tay Đỗ Khanh Khanh ra, rồi lấy khăn giấy lau tay.

      Đỗ Khanh Khanh thấy vậy liền bật cười, "Chị, đây là lần đầu tiên chị dắt em đấy nhé."

      Đỗ Kiêu Kiêu cau mày nhắc nhở ta, "Tôi dắt , chỉ là chạm vào cổ tay thôi mà."

      Đỗ Khanh Khanh nhìn cổ tay mình, tròng mắt rũ xuống, biết suy nghĩ cái gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu mặc kệ Đỗ Khanh Khanh, chỉ biết sắp có chuyện xảy ra.

      Quả nhiên, đúng lúc Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ vậy, đột nhiên có hai đôi tay từ đằng sau hai đưa ra.

      ngươi bịt miệng Đỗ Kiêu Kiêu, đè tay lạ, để phản kháng. Người còn lại trực tiếp còng tay Đỗ Khanh Khanh, còn dùng vải bố bịt miệng co ta lại.

      Đỗ Kiêu Kiêu giả vờ hoảng sợ, mở to mắt, liên tục giãy giụa. Đỗ Khanh Khanh bên cạnh dường như cũng bắt đầu có phản ứng, đôi mắt sợ hãi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      Hai bị dẫn tới chiếc xe, ném lên ghế sau.

      tên ngồi cạnh hai , lấy băng keo ra dán vào miệng Đỗ Kiêu Kiêu, sau đó dùng dây thừng cột Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh lại với nhau.

      Hai tên cướp này đều có chuẩn bị cả, hai tên đều che mặt, dọc đường mở miệng lời.

      Đỗ Khanh Khanh bên cạnh dường như bị dọa sợ, mở to đôi mắt xinh đẹp, nước mắt ngừng rơi xuống.

      Còn Đỗ Kiêu Kiêu giãy giụa đột nhiên cứng đờ, gục đầu xuống nhúc nhích, trong mắt lên tia khinh thường.

      Đây là bắt cóc có kế hoạch, kiếp trước Đỗ Kiêu Kiêu từng bị lần.

      Thực ra hoàn toàn có thể tránh. Nhưng muốn.

      Hai bị che mắt dẫn tới căn nhà gỗ rách nát.

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu hiểu , ở đây rất hẻo lánh, người bình thường rất khó có thể tìm được, dù có chạy cũng thể cầu cứu được ai.

      Hai tên bắt cóc thầm sau lưng.

      Thoáng chốc, tên lên, kéo mảnh vải và băng keo miệng Đỗ Kiêu Kiêu ra, rồi , "Gọi điện cho ba , bảo ông ta mang 500 vạn tới chuộc. Nhớ kỹ, được báo cảnh sát."

      xong, đưa cho cái điện thoại, "Gọi điện thoại."

      Đỗ Kiêu Kiêu cắn môi, gì.

      Bọn cướp kia dường như kiên nhẫn được nữa, nên đành phải kéo mảnh vải mặt Đỗ Khanh Khanh xuống, đặt cổ ta.

      "Các người là chị em chứ gì, nhanh tay lên, gọi cho ba , bảo ông ta tới đây chuộc người về."

      Đỗ Khanh Khanh khiếp sợ nhìn , sợ con dao lỡ tay làm mình bị thương.

      Vì thế, ta rất nghe lời gọi điện thoại, khi điện thoại có người nhận, ta kêu to.

      "Ba, bọn con bị bắt cóc..." Tên tội phạm lập tức bịt miệng Đỗ Khanh Khanh lại, đưa tay lấy lại cái điện thoại.

      ta dường như bị chọc giận, hung hăng hất tay Đỗ Khanh Khanh ra, rồi với đầu kia điện thoại: "Hai con của ông đều ở trong tay tôi, muốn chuộc về mau mang 500 vạn tới đây."

      biết Đỗ Hồng Bân gì mà giọng ta đột nhiên trở nên u, "Đừng hòng báo cảnh sát, ông có tin , trước khi cảnh sát tới đây, hai con ông mất mạng từ lâu rồi."

      "Tôi chỉ cần tiền mặt."

      "Đừng có lừa tôi."

      "Ông tin à? Vậy để tôi cho ông nghe giọng của hai ả nhé."

      ta đưa điện thoại tới bên miệng Đỗ Kiêu Kiêu, dùng dao uy hiếp .

      Đỗ Kiêu Kiêu biết nên gì, nghe thấy Đỗ Hồng Bân bực bội lừa đảo, mới mở miệng .

      "Tôi bị bắt cóc rồi."

      Đầu kia điện thoại bỗng chốc im lặng, mấy giây sau Đỗ Hồng Bân mới : "Tiểu Trương đâu rồi?"

      "Tôi để ông ấy theo, ông ấy vẫn còn đứng chờ chỗ cũ."

      "Đỗ Hồng Bân hỏi: "Hai đứa ở đâu?"

      "Tôi biết." Đỗ Kiêu Kiêu : "Mắt bọn tôi bị che kín lại rồi."

      "Có bị thương ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu : "Đỗ Khanh Khanh bị ta tát cái."

      Giọng của Đỗ Hồng Bân còn bình tĩnh như cũ nữa, "Còn gì nữa ? Khanh Khanh có sao ?"

      " ta sao cả."

      Đỗ Kiêu Kiêu dường như có thể nghe thấy ông thở phào nhõm, hai người im lặng chút, mới nghe thấy giọng do dự từ đầu kia.

      "... Vậy còn con?"

      Ánh mắt đau xót, trái tim Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên đập mạnh.

      " sao." trừng mắt, vẻ mặt thay đổi .

      Hình như Đỗ Hồng Bân gì đó, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu nghe được, bởi vì bọn cướp đưa điện thoại cho Đỗ Khanh Khanh.

      " cũng vài lời ."

      Đỗ Khanh Khanh bị ta dọa sợ, giọng thét lên với điện thoại, "Ba."

      biết Đỗ Hồng Bân , giọng Đỗ Khanh Khanh run rẩy.

      "Ba, con sợ." ta .

      Đỗ Kiêu Kiêu giương môi coi thường, nếu có chuyện như ngày hôm nay, quên Đỗ Khanh Khanh có thể diễn sâu thế nào.

      Bọn cướp lấy lại điện thoại, tiếp tục đe dọa: "Cầm tiền tới chuộc , nhớ, được báo cảnh sát, nếu tự ông gánh lấy hậu quả."

      Đỗ Hồng Bân dường như đồng ý, hỏi địa chỉ.

      Bọn cướp nhìn thoáng qua Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh bị trói, rồi cầm điện thoại ra ngoài.

      Bọn cướp vừa khỏi, Đỗ Khanh Khanh liền nhìn sang Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Chị..."

      Đỗ Kiêu Kiêu để ý tới ta.

      "Chị, em sợ lắm." Đỗ Khanh Khanh giọng khóc sụt sùi, "Chị, chị thử xem, chúng ta có thể được cứu ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười mỉa mai, bình tĩnh : "Đương nhiên."

      Đỗ Khanh Khanh nhìn thấy cười lập tức ngẩn người, sau đó ngây ngốc : " sao?"

      " tin à?" Trong mắt Đỗ Kiêu Kiêu tràn đầy hi vọng, "Ba đến cứu tôi đây."

      Lúc này Đỗ Kiêu Kiêu như đứa trẻ, tin tưởng ba cách vô điều kiện.

      Ánh mắt Đỗ Khanh Khanh độc, mà ngoài miệng lại : "Em tin chị, nhất định ba tới đây cứu chúng ta."

      Nghe vậy, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ liếc ta cái, gì nữa.

      Có lẽ bọn cướp chuẩn bị tốt mọi thứ, hai tên cùng vào, ngồi cái.

      tên vuốt con dao trong tay, nhìn Đỗ Kiêu Kiêu hỏi: "Sợ à?"

      Đỗ Khanh Khanh gật đầu, sợ hãi : " thả chúng tôi chứ?"

      Bọn cướp nở nụ cười, "Chỉ cần Đỗ Hồng Bân ngoan ngoãn mang tiền tới đây, các có chuyện gì đâu."

      Nghe thế, Đỗ Khanh Khanh vô cùng mừng , ta kích động với Đỗ Kiêu Kiêu: "Chị, chúng ta sao cả đâu, nhất định ba tới đây cứu chúng ta."

      Đỗ Kiêu Kiêu phản ứng thường thường, "Lỡ ông ta báo cảnh sát sao đây?"

      Trong chốc lát, vẻ mặt bọn cướp biến sắc, "Ông ta dám đâu! Nếu ông ta báo cảnh sát, vậy mấy cũng sống nổi đâu."

      Đỗ Khanh Khanh sợ hãi đứng sát vào người Đỗ Kiêu Kiêu Kiêu, "Chị, ba báo cảnh sát đó chứ?"

      " tự mình cầu nguyện quý trọng mạng sống của ." xong, Đỗ Kiêu Kiêu nhắm nghiền mắt.

      Có vẻ quá mệt mỏi, Đỗ Kiêu Kiêu nhớ lại kiếp trước, lúc vừa bị bắt cóc tới đây, cơn sợ hãi và tủi thân trong lòng làm nhịn được tranh chấp với bọn cướp, chịu ít đau khổ.

      Lúc đó, rất mong chờ ở Đỗ Hồng Bân. Dù sao cũng là ba mình, sống chết trước mắt, rất tin tưởng vào ông ta.

      Nhưng lúc nhận được thoại, ông ta cũng giống như hôm nay, hỏi thăm Đỗ Khanh Khanh trước.

      Lúc ấy, Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng tức giận, năng loạn xạ, hận thể đem toàn bộ ngôn độc ác, nguyền rủa quăng lên người Đỗ Khanh Khanh.

      Sao mà tủi thân được đây?

      Người ba mà quý nhất lại quan tới Đỗ Khanh Khanh hơn ai hết.

      là người bị tổn thương, mọi nỗi tủi thân và chua xót trong lòng đều bị câu "Khanh Khanh thế nào" chắn lại.

      Đúng là...

      thể chịu được mà.
      Màn Thầu, tieunai691993, tart_trung18 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 44

      Đâu phải chỉ có mỗi chuyện này là chịu đựng được.

      Chuyện tiếp theo, mới làm Đỗ Kiêu Kiêu chân chính tuyệt vọng.

      Tốc độc của Đỗ Hồng Bân rất nhanh, dường như vừa cúp điện thoại ông lập tức gọi cho Lê Thanh và Lâm Trí Hiên.

      Sau đó chạy tới ngân hàng lấy tiền, gom góp đủ 500 vạn rồi mới cùng Lê Thanh và Lâm Trí Hiên tới nơi mà bọn cướp bảo.

      " báo cảnh sát sao?" Lâm Trí Hiên lo lắng hỏi.

      Đỗ Hồng bân hơi do dự, , ông cũng tin cảnh sát mấy, chuyện này cũng phải lần đầu tiên, lúc trước, ông có báo cảnh sát, đúng là người trở về , nhưng lại bình an mà về.

      " báo." Ông do dự đáp.

      Lê Thanh kéo tay ông, vẻ mặt lo lắng, bà ta luôn lẩm bẩm, "Khanh Khanh sao chứ, Hồng Bân, em sợ quá mất."

      Đỗ Hồng Bân nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà ta, năm đó Ôn Nhã cũng kéo chặt tay ông như vậy, trong mắt tràn đầy tin tưởng ông, "Hồng Bân, Kiêu Kiêu sao, đúng ?"

      " sao đâu."

      Ông nhắm nghiền hai mắt, nhàng an ủi Lê Thanh, xóa sạch đoạn ký ức ngắn ngủi trong đầu.

      Ông dẫn Lâm Trí Hiên và Lê Thanh tới ổ bọn cướp, đường ông lại nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, giọng lạnh lùng của Đỗ Kiêu Kiêu và sợ hãi của Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Hồng Bân nhớ lại cảnh Đỗ Kiêu Kiêu nằm trong bệnh viện năm đó, khuôn mặt nhắn trắng bệch có tí máu.

      người đều là vết thương. ràng chỉ là đứa trẻ thôi, vậy mà những tên đó lại dám làm vậy?

      Quên rồi cũng tốt.

      Đỗ Hồng Bân may mắn , nếu hôm nay Đỗ Kiêu Kiêu cũng thể bình tĩnh được như vậy, có lẽ cũng hoảng sợ như Đỗ Khanh Khanh.

      Vừa nghĩ tới Ôn Nhã, sắc mặt Đỗ Hồng Bân u ám, tâm trạng đau lòng với Đỗ Kiêu Kiêu vừa xuất lại bắt đầu mâu thuẫn.

      hận cũng thể được.

      Đỗ Hồng Bân cảm thấy mình hận Ôn Nhã, vì bà, mà ông mới đắn đo tình cảm với Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Hồng Bân." Lê Thanh nắm chặt tay ông, "Ông xem, bọn họ làm Khanh Khanh bị thương đúng ?"

      " ." Đỗ Hồng Bân trả lời theo bản năng, nhưng nhớ lại Đỗ Kiêu Kiêu cho ông biết, Đỗ Khanh Khanh bị người ta đánh cái, ông cũng chắc chắn, "Chắc là... đâu."

      Lê Thanh sợ tới mức sắc mặt thay đổi, "Khanh Khanh của tôi, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?"

      Trong lòng Đỗ Hồng Bân vui, Lê Thanh ràng ám chỉ, Đỗ Hồng Bân xảy ra chuyện như vậy là vì Đỗ Kiêu Kiêu.

      Nhưng trong lòng ông cũng ngầm đồng ý với Lê Thanh.

      Dù sao lúc còn Đỗ Kiêu Kiêu cũng từng bị thế này.

      Tuy nhớ nữa, nhưng Đỗ Hồng Bân cảm thấy, mấy tên này nhắm vào Đỗ Kiêu Kiêu.

      Vụ bắt cóc lần trước, mặc dù ông có báo cảnh sát, nhưng bọn cướp tẩu trốn mất dạng, lần này, ông báo cảnh sát, hy vọng những tên này giữ đúng lời hứa.

      Trong lòng Lâm Trí Hiên cũng rất lo lắng cho an nguy của Đỗ Khanh Khanh và Kiêu Kiêu.

      Nhưng tận đáy lòng ta còn bất an vì việc.

      Kiêu Kiêu nhớ lại mọi chuyện đó chứ.

      Lâm Trí Hiên lo lắng, năm đó Đỗ Kiêu Kiêu bị bắt cóc, lúc đó ta chỉ vô tình giúp chút, nên mới cứu được Đỗ Kiêu Kiêu.

      Bên ngoài, mọi người ai cũng nghĩ vậy, tất cả mọi người đều nghĩ, ta là ân nhân của Đỗ Kiêu Kiêu, cả cũng nghĩ vậy.

      Đó là lý do vì sao Đỗ Kiêu Kiêu ỷ lại ta như vậy, thậm chí là ta.

      Cũng là nguyên nhân ta thể chấp nhận Đỗ Kiêu Kiêu.

      ta phải là ân nhân cứu mạng.

      Chuyện này chỉ có ba người biết, người trong đó chính là Lâm Trí Hiên.

      Đương Đỗ Kiêu Kiêu mất trí nhớ, còn người nữa, nhưng hình như chưa bao giờ được nhắc tới.

      Năm mười tuổi, Đỗ Kiêu Kiêu bị bắt cóc, ta cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, phát chuyện thế này, ý nghĩ đầu tiên của ta chính là bỏ trốn, chạy cang xa càng tốt..

      Nhưng thiếu niên khác lại chịu, cậu muốn cứu Đỗ Kiêu Kiêu, thậm chí còn lén lút tặng cơm cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Mà Đỗ Kiêu Kiêu thực được cậu cứu, có điều chính bản thân cậu lại bị thương, nên được người khác cứu.

      Thế nên chỉ còn lại mỗi Đỗ Kiêu Kiêu hôn mê và Lâm Trí Hiên trong bệnh viện được mọi người khen ngợi.

      Chuyện hiểu lầm này, Lâm Trí Hiên dám nhắc tới.

      ta làm sao có thể mở miệng thừa nhận, mình thấy chết cứu, vậy còn muốn chạy trốn.

      Mặc dù chỉ là thiếu niên mới lớn, lòng hư vinh được người nhà cưng chiều càng lúc càng bành trướng, vì thế ta đành nhận mình là người cứu Đỗ Kiêu Kiêu.

      Còn về thiếu niên kia, Lâm Trí Hiên từng rất lo lắng, sợ cậu xuất vạch trần lời dối của ta, nhưng lâu rồi, Lâm Trí Hiên chưa từng gặp lại cậu.

      Đến tận bây giờ, Lâm Trí Hiên an tâm thoải mái làm ân nhân cứu mạng của Đỗ Kiêu Kiêu, chính bản thân ta cũng tin vào lời dối này.

      Nhưng bây giờ, liệu có còn giấu giếm được nữa đây? Đỗ Kiêu Kiêu có thể khôi phục trí nhớ , nhớ tới cậu thiếu niên từng liều mình cứu ?

      Ba người vô cùng lo lắng chạy tới nơi Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh bị bắt, trải qua mấy giờ dày vò, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi.

      Đỗ Hồng Bân cầm theo hai cái vali đầy tiên, đằng trước, Lê Thanh và Lâm Trí Hiên vội vàng theo sau.

      Sau khi nhận được điện thoại, bọn cướp để lại tên trông coi hai , tên còn lại gặp Đỗ Hồng Bân.

      Đỗ Khanh Khanh biết Lê Thanh và Lâm Trí Hiên tới, vui vẻ nên lời.

      "Chị, mẹ và Hiên tới rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu ồ tiếng, vẻ mặt được tốt lắm.

      Từ lúc bị bắt cóc, cái còng tay tay Đỗ Khanh Khanh được thay bằng dây thừng.

      ta giãy tay, nới lỏng chút, rồi nắm chặt tay Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Chị, hôm nay coi như chúng ta trả qua sinh tử cùng nhau, chị có thể... Đừng ghét em nữa ." Trong mắt Đỗ Khanh Khanh lên vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức cảm thấy buồn nôn.

      muốn hất tay Đỗ Khanh Khanh ra, nhưng thể làm gì được, nên cũng chẳng thoát đâu được.

      lạnh lùng nhìn Đỗ Khanh Khanh, phì cười, "Đỗ Khanh Khanh, đừng ảo tưởng nữa."

      Ánh mắt Đỗ Khanh Khanh tối sầm, mất mát cúi đầu xuống, gắt gao nắm chặt tay Đỗ Kiêu Kiêu buông.

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy, lúc cúi đầu, vẻ mặt Đỗ Khanh Khanh hơi điên cuồng.

      Bên ngoài.

      Đỗ Hồng Bân giả vờ đặt thùng tiền tay, giằng co với bọn cướp.

      "Người đâu?" Ông hỏi.

      Bọn cướp chỉ vào căn nhà gỗ , "Cả hai đều ở bên trong."

      Đỗ Hồng Bân nhúc nhích, "Thả hai đứa nó ra ."

      Bọn cướp cười châm chọc, " tay giao tiền tay giao người."

      Lâm Trí Hiên nhịn được tiến lên bước, nhưng lại bị Đỗ Hồng Bân ngăn lại.

      "Mày thả hai đứa ra trước , tao muốn biết hai đứa nó có bình an vô thôi, nếu , tao tiền cho tụi mày đâu."

      Bọn cướp suy nghĩ chút, vỗ tay cái, bảo tên bên trong dẫn Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh ra ngoài.

      Đỗ Kiêu Kiêu bị trói đẩy đứng lên, lảo đảo ra cửa.

      "Khanh Khanh!" Lê Thanh sợ hãi thét lên.

      Đỗ Khanh Khanh cũng ngẩng đầu lên nhìn ba người đối diện, "Mẹ!"

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn, ánh mắt lướt qua Lâm Trí Hiên, rơi xuống người Đỗ Hồng Bân.

      Đỗ Hồng Bân cũng nhìn hai , đúng lúc chạm mắt với Đỗ Kiêu Kiêu.

      Thấy vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu thay đổi, ông hơi ngẩn người, nắm chặt cái thùng trong tay.

      "Xong chưa?" Bọn cướp nhịn được hỏi.

      Đỗ Hồng Bân nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, hỏi hai , "Hai đứa có bị thương ở đâu ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu thờ ơ quay đầu, Đỗ Khanh Khanh lắc đầu mạnh.

      Bọn cướp bảo Đỗ Hồng Bân mở vali ra kiểm tiền.

      "Sao chỉ có 500 vạn?"

      Đỗ Hồng Bân sững sờ, "Chẳng phải mày 500 vạn chuộc người sao..."

      Bọn cướp cười tàn ác, "Đây chỉ là lúc đầu thôi, chẳng phải lúc đó ông chịu hợp tác à? 500 vạn, vậy chỉ có thể cứu chuộc được người thôi."

      "Chọn ."

      Bọn cướp ung dung nhìn ông.

      Đôi mắt Đỗ Hồng Bân mang theo thù hận, kìm nén cơn giận, "Lúc về rồi tao chuyển tiếp cho mày, được ?"

      Bọn cướp lắc đầu, "Vậy cũng phải để đứa ở lại."

      "Đợi ông mang tiền tới, tôi thả ."

      "Chọn ." Bọn cướp lạnh nhạt , dùng dao rạch đường mặt Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh.

      "Nhất định phải ở lại? Có phải..."

      Lê Thanh ngừng khóc lôi kéo Đỗ Hồng Bân, "Khanh Khanh, Khanh Khanh à."

      Cả người Lâm Trí Hiên cũng cứng đờ, nhìn chằm chằm Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh.

      "Chọn mau!" Bọn cướp kề dao lên cổ Đỗ Khanh Khanh, trong chốc lát vết đỏ xuất .

      "Khanh Khanh!"

      Lê Thanh khóc nức nở bổ nhào qua, Đỗ Hồng Bân ngăn bà ta lại, có điều lý trí còn như ban đầu nữa.

      "Chọn Khanh Khanh !" Lê Thanh cầu khẩn, "Kiêu Kiêu sao đâu."

      "Trí Hiên, con gì đó chứ, chọn Khanh Khanh ..."

      Lâm Trí Hiên nghe Lê Thanh gọi như vậy nhìn Đỗ Hồng Bân, dường như muốn hỏi ý kiến ông.

      Ý Kiên của ông...

      Là ai?

      Lâm Trí Hiên nhìn qua bên kia, hai mắt Đỗ Khanh Khanh rưng rưng nước mắt nhìn ông, gương mặt tủi thân còn hình dáng. Còn Đỗ Kiêu Kiêu... Lúc thấy ta nhìn qua, lập tức nhìn chỗ khác, giống như chỉ cái liếc thôi, cũng chán ghét.

      "Cứu Khanh Khanh." Lâm Trí Hiên bị hành động của Đỗ Kiêu Kiêu làm khó chịu, ta với Đỗ Hồng Bân: "Khanh Khanh là bạn con, con ấy, ấy rất quan trọng với con. Chúng ta có thể nhanh chân lấy tiền rồi quay lại cứu Kiêu Kiêu cũng được."

      "Chú Đỗ, con muốn cứu Khanh Khanh."

      Hình như Đỗ Hồng Bân thở dài tiếng, ông giao thùng tiền cho tên cướp, đây chính là quyết định khó khăn nhất đời ông.

      "Cứu ai?" Bọn cướp lười biếng hỏi.

      "Đỗ Khanh Khanh."
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9519 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :