1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 38

      Từ khi Đỗ Kiêu Kiêu biết Trần Gia Lạc thích SM, chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh này, trong bụng vẫn cuồn cuộn ngừng.

      Thực ra những bức hình Cố Bách Chu chọn vẫn được xem như là bình thường, còn những bức thể chịu đựng được nữa, định đưa cho Đỗ Kiêu Kiêu xem.

      "Chuyện này phạm pháp à?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Cố Bách Chu lắc đầu, " tình tôi nguyện, thể kiện được."

      Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ, cầm lấy tấm hình, trong hình rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đau đớn, "Vậy cũng được tính là tình tôi nguyện sao?"
      Cố Bách Chu gật đầu, "Nhà của bé kia có tiền, Trần Gia Lạc mua này mua nọ cho ta."

      "Cho nên mới tự bán thân..." Đỗ Kiêu Kiêu : "Sao có thể như vậy được..."

      Bức ảnh và Trần Gia Lạc cùng nhau trung tâm thương mại được đặt bàn, trong ảnh, vui vẻ lạ thường.

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi chịu nổi được.

      "Vậy nhà của ta ở đây?" Cố Nhiễm hỏi.

      "Nhà ta rất nghèo." Cố Bách Chu : "Mẹ ta bệnh nặng nằm giường, công việc của ba ta ổn định, học phí đại học cũng mượn từ họ hàng mà có."

      Cố Bách Chu tiếp, "Trần Gia Lạc lấy danh nghĩa giúp đỡ để tiếp cận ta, sau đó bọn họ mới có quan hệ như vậy."

      Cố Nhiễm căm hận : "Cái tên Trần Gia Lạc này đúng là bằng cầm thú!"

      "Chắc chắn ba mẹ của ta biết chuyện này." Đỗ Kiêu Kiêu hỏi thử: "Bây giờ ta có tiền, ba mẹ ta nghi ngờ gì à?"

      Cố Bách Chu lắc đầu, " cũng lắm, chỉ biết bây giờ, mẹ ta điều trị ở bệnh viện, bệnh máu trắng, đợi có tủy phù hợp."

      "Hay là hôm nào chúng ta tới bệnh viện xem được ...?" Cố Nhiễm : " bé kia nhìn có vẻ giống người như vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu im lặng gật đầu, trong lòng vô cùng bực bội.

      Trần Gia Lạc cho bé kia tiền, nhất định là bị Y Vân và Lê Thanh lừa tới.

      Y Vân trả thù vì chuyện Khương Tình, nhưng còn Lê Thành, bà ta trả thù vì cái gì?

      Đỗ Kiêu Kiêu chờ kịp, rất muốn biết hai năm trước Lê Thanh và Trần Gia Lạc làm gì, có lẽ có liên quan tới mẹ .

      Nếu Lê Thanh hại mẹ ....

      "Kêu Kiêu?" Cố Bách Chu phát vẻ mặt của Đỗ Kiêu Kiêu tốt lắm.

      "Em sao vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng cười được, "Em chỉ nghĩ tới mẹ thôi."

      "Em nghĩ... biết Trần Gia Lạc có liên quan gì tới cái chết của mẹ ."

      Cố Nhiễm hiểu tâm trạng bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu, ấy qua ôm Đỗ Kiêu Kiêu, " sao, chúng ta tra được thôi. Lê Thanh, Trần Gia Lạc, cả Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên, chúng ta bỏ qua cho bất kỳ ai."

      Cố Bách Chu đứng bên cạnh nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, biết trong lòng nghĩ gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhàng gật đầu với Cố Nhiễm.

      Cố Nhiễm nhắc tới Đỗ Khanh Khanh, làm nhớ tới những chuyện Đỗ Khanh Khanh làm ở kiếp trước, trong lòng vô cùng căm hận.

      Gần đây, Đỗ Khanh Khanh đàng hoàng cách kỳ lạ, về nhà, lúc nào cũng ở nhà Lâm Trí Hiên. Nhưng nếu Đỗ Khanh Khanh yên tĩnh như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu tin ta đối phó với nữa.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe gần đây Đỗ Hồng Bân vừa giành được khu vực buôn bán, nên cả ngày lúc nào cũng hòa dịu, thậm chí ông còn nhìn bằng ánh mắt phiền chán nữa.

      Thực ra Đỗ Kiêu Kiêu cũng biết Đỗ Hồng bân nhìn bằng ánh mắt rầu rĩ, mâu thuẫn từ lúc nào.

      Có khi, Đỗ Kiêu Kiêu thậm chí còn có thể nhìn thấy ý hận bên trong.

      Tới bây giờ Đỗ Kiêu Kiêu vẫn biết, vì sao Đỗ Hồng Bân lại thay đổi thái độ với mẹ nhanh như vậy, hơn nữa còn nhìn mình như người xa lạ.

      Đỗ Kiêu Kiêu muốn hỏi Ôn Nhã, nhưng khi thấy mẹ bệnh nặng giường, muốn mẹ mình phải khổ sở hơn nữa, nên cũng dám mở miệng hỏi.

      nhớ Đỗ Hồng Bân từng là người ba tốt, dẫn chơi xuân, trại hè, trượt tuyết.

      Lúc họp phụ huynh, nghe giáo viên 'cáo trạng', về nhà, ông cũng chỉ nhéo mũi Đỗ Kiêu Kiêu bướng bỉnh.

      Ông dạy vẽ tranh, bức tranh gia đình bọn họ. Bức tranh đơn giản chỉ là ông vừa nắm tay Ôn Nhã vừa bế Đỗ Kiêu Kiêu.

      Trong bức tranh còn có ông mặt trời to, bãi cỏ xanh mướt, thêm cây táo bên cạnh.

      Cả nhà bọn họ đứng bãi cỏ, nhìn hạnh phúc kỳ lạ.

      Sau khi mẹ chết, Đỗ Kiêu Kiêu chôn bức tranh kia .

      Bây giờ nhớ lại chuyện hồi bé, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy như giấc mơ, trong mở, ba mẹ thương nhau, được nâng trong tay, hưởng thụ cưng chiều của hai người.

      Mãi tới khi Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh xuất , tỉnh mộng, Đỗ Hồng Bân còn là người ba tốt như tưởng tượng nữa, nếu gia đình rất hạnh phúc, sụp đổ trong giây phút đó rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu cho rằng xuất của Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh phá hủy gia đình .

      tồn tại của Đỗ Khanh Khanh nhắc nhở , lúc mẹ mang thai , người phụ nữ khác cũng có thai với ba .

      Lê Thanh dẫn theo Đỗ Khanh Khanh vào nhà dương oai, đây là em , tên là Khanh Khanh.

      Khanh Khanh, đúng là cái tên hay.

      Thậm chí, Đỗ Kiêu Kiêu còn nghi ngờ, biết lúc còn , Đỗ Hồng Bân có thương mẹ con , hay chỉ là giả tạo.

      Nếu là , vậy tại sao Đỗ Hồng Bân lại biến thành như vậy?

      Nếu là giả, vậy cũng đáng sợ .

      Thực ra, và Khương Hoán hơi giống nhau, những nếu so sánh, Khương Hoán vẫn may mắn hơn nhiều.

      Khương Tình chắc chắn phải là chị của Khương Hoán, hơn nữa Khương Thời Lễ cũng rất Phó Vũ Khiết, đối với ông, Y Vân chỉ là người xa lạ có thù oán.

      Mà Đỗ Hồng Bân có Ôn Nhã ? Ai biết được đây?

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên nhớ mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ .

      Ôn Nhã ra trong ngày mưa tầm tã, hôm đó, sau khi tan học, Đỗ Kiêu Kiêu tới thẳng bệnh viện, nhưng khi tới bệnh viện, thấy trong phòng có rất nhiều người.

      Có bác sĩ, có y tác, có vài người mà quen biết, còn có cả... Người lâu tới thăm Ôn Nhã - Đỗ Hồng Bân.

      muốn khóc, mẹ từng nhắc , nếu bà mất, Đỗ Kiêu Kiêu được đau lòng, nếu yên tâm ra .

      Nhưng ngoài kia mưa lớn như vậy, ngay cả ông trời cũng rơi nước mắt, Đỗ Kiêu Kiêu làm sao có thể khóc được.

      Hai năm qua, mỗi khi tới ngày giỗ của Ôn Nhã, Đỗ Kiêu Kiêu đều tới mộ, trò chuyện với bà, kể cho bà nghe tình hình gần đầu của mình. Nhưng nhắc tới hai mẹ con Lê Thanh, sợ làm bẩn lỗ tai mẹ.

      Ôn Nhã chôn ở thành phố Z, bà là người thành phố S, bà từng , nếu bà chết , bà muốn được chôn ở quê hương, hồn về chốn cũ.

      Đỗ Kiêu Kiêu tính toán, năm nay ngày giỗ trúng vào ngày thứ tư.

      Hôm đó là ngày kết thúc khóa học.

      Kiếp trước có xin phép nghỉ, nhưng bây giờ, vẫn phải làm vậy, biết , hôm đó nhất định có chuyện xảy ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu rũ mắt xuống, nhớ tới chuyện ngày đó, ánh mắt đảo qua Cố Bách Chu bên cạnh, nhưng trong lòng thầm tự quyết định.

      Bây giờ, có người giúp , bị bỏ rơi như kiếp trước.




      Last edited: 11/10/16
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9516 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 39

      Năm ba đại học, chương trình học nhiều hơn.

      Đỗ Kiêu Kiêu thừa dịp nghỉ giải lao 10 phút chạy tới lầu 7 tìm Cố Nhiễm.

      gọi điện cho Cố Nhiễm, muốn chạy nhanh xuống lầu.

      Cố Nhiễm lập tức chạy xuống sua khi nhận được điện thoại của Đỗ Kiêu Kiêu.

      Lúc chạy tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, trán ấy đầy mồ hôi.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười , "Sao vội vàng quá vậy?"

      Cố Nhiễm liếc cái, : "Đây là cuộc thay đổi lớn trong cuộc đời tớ, sao có thể vội được?"

      "Đồng hồ đâu?" Cố Nhiễm vội hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu quơ quơ cái hộp trong tay, "Đây."

      Cố Nhiễm nhận lấy mở ra.

      Đúng là đồng hồ của Lục Nhất Minh, cả vết xước cũng giống như đúc.

      Cố Nhiễm yên tâm đóng hộp lại, mời Đỗ Kiêu Kiêu hùng dũng lên lầu 4.

      "Lục Nhất Minh học tài chính ở lầu 4." Cố Nhiễm .

      Đỗ Kiêu Kiêu, nghĩ, Cố Bách Cu cũng học tài chính, nhưng lớn hơn Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm năm, học năm tư rồi.

      Hai người nhanh chân tới lầu 4, Cố Nhiễm lôi Đỗ Kiêu Kiêu tới thang máy tầng 5.

      "4506... Chính là ở đây."

      Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu đứng bên ngoài phòng học.

      Đỗ Kiêu Kiêu muốn trực tiếp vào, nhưng chưa tới hai bước bị Cố Nhiễm kéo lại.

      ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn chóp mũi Cố Nhiễm đầy mồ hôi, dáng vẻ vừa lo lắng vừa căng thẳng.

      "Cậu sợ à?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Cố Nhiễm trả lời, nắm chặt chiếc hộp trong tay.

      "Cậu sợ cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi tiếp, "Cậu tìm lại cái đồng hồ này cho ta, ta phải là người cảm ơn cậu mới đúng chứ."

      Cố Nhiễm ngập ngừng : "Nhưng tớ dám gặp ta."

      "Có gì mà dám." Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, ", tớ dẫn cậu vào."

      ", cần đâu..." Cố Nhiễm .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, nhiều nữa, trực tiếp kéo Cố Nhiễm vào phòng học.

      chưa kịp , Đỗ Kiêu Kiêu chợt nghe thấy giọng quen thuộc vang lên bên tai.

      "Có chuyện gì à?" nam sinh mặc áo khoác đen, bên trong mặc thêm chiếc sơ mi trắng, đứng trước mặt hai .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn người nam sinh kia, quay đầu nhìn Cố Nhiễm.

      Quả nhiên, ấy cúi đầu xoắn tay vào nhau, biết phải làm gì bây giờ.

      Vậy chắc ta chính là Lục Nhất Minh rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận quan sát ta.

      Kiếp trước, chỉ gặp người này vài lần, có ấn tượng với người này cũng vì Cố Nhiễm và Đỗ Khanh Khanh mà thôi.

      Hiền lành, chất phác, thành , còn lấy việc giúp người làm niềm vui.

      Cố Nhiễm có thể kể ưu điểm của ta nửa giờ ngừng nghỉ.

      Hôm nay được thấy tận mắt, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy ta giống với những gì Cố Nhiễm miêu ta, biết có phải liên quan tới mối quan hệ , Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy, ánh mắt Lục Nhất Minh nhìn các tốt tí nào.

      "Hai tìm tôi à?" Lục Nhất Minh hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu đẩy Cố Nhiễm, ý bảo ấy nên lấy thứ đó ra.

      ngờ Cố Nhiễm lại cúi thấp đầu hơn.

      "Thấp nữa cậu độn thổ luôn đấy." Đỗ Kiêu Kiêu tức giận .

      Sau đó, nhìn Lục Nhất Minh bên cạnh, lạnh lùng : "Hôm nay, chúng tôi đến đây để trả đồ cho ."

      Lục Nhất Minh ngẩn người, nhàng : " cần."

      Đỗ Kiêu Kiêu giận quá hóa cười, " cần cần à? Hôm nay còn tính toán chi li như vậy, hôm nay còn giả vờ hào phóng lắm vậy."

      lại đẩy Cố Nhiễm, "Lấy ra ."

      Cố Nhiễm lắc đầu.

      Đỗ Kiêu Kiêu bị dáng vẻ đà điểu của ấy chọc tức giận thở được, vừa nãy mới còn vênh vênh váo váo, thế mà bây giờ chẳng khác gì bong bóng, đâm cũng vỡ được.

      "Cố Nhiễm." Lục Nhất Minh gọi .

      Cố Nhiễm từ từ ngẩng đầu lên nhìn ta.

      Đỗ Kiêu Kiêu đứng bên cạnh ấy, thậm chí có thể thấy cơ thể ấy run lên nhè .

      "Chuyện hôm qua, thực xin lỗi."

      Cố Nhiễm nghe Lục Nhất Minh xin lỗi mình, mở to mắt nhìn Lục Nhất Minh, quên luôn cả phản ửng.

      "Tôi nên với như vậy." Lục Nhất Minh tiếp, "Tôi nghĩ kỹ rồi, cố ý làm mất đồng hồ của tôi."

      "Là tôi hiểu lầm ."

      Cố Nhiễm ngạc nhiên nhìn ta, trong mắt rưng rưng nước mắt.

      Đỗ Kiêu Kiêu đáp lại ta.

      cười lạnh , "Chẳng lẽ chỉ muốn câu xin lỗi qua loa với chúng tôi thôi sao? quên lúc đầu đối xử với Cố Nhiễm thế nào rồi à?"

      "Ngay cả câu xin lỗi cũng có, trực tiếp đổ tội cho Cố Nhiễm, cậu ấy cố ý làm hư đồng hồ của , được, cậu ấy so đo, mà còn đền cho chiếc đồng hồ mới. cần. Được, cậu ấy liền đem cái đồng hồ bị hư của sửa, lần này cũng vậy. Cậu ấy để ý tới như vậy, sửa đồng hồ xong còn lén lút đưa cho , muốn cho bất ngờ. Nhưng kết quả lại..."

      "Kết quả là, cái đồng hồ của bị người biết xấu hổ là gì lấy , sau đó, lại nghĩ tới Cố Nhiễm."

      "Cậu ấy độc ác lắm, làm đồng hồ của hư, bây giờ lại thấy đồng hồ đâu, nhất định là ấy làm rồi, đúng ?"

      "Tôi có nghĩ như vậy..." Lục Nhất Minh theo bản năng .

      " có nghĩ hay chính là người nhất!" Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng : "Chả trách tại sao lại nghĩ vậy, ai bảo cậu ấy lại độc ác tới vậy? Ai bảo cậu mạnh mẽ quá làm gì? Ai bảo cậu ấy... phải là Đỗ Khanh Khanh?"

      Vẻ mặt Lục Nhất Minh biến sắc, thào: " phải vậy đâu, liên quan tới Khanh Khanh, phải như vậy."

      Lúc Cố Nhiễm nghe được hai chữ 'Khanh Khanh' từ miệng ta, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

      Đúng vậy, ai bảo phải là Đỗ Khanh Khanh. cười giễu cợt.

      "Lục Nhất Minh." Cố Nhiễm : " luôn miệng liên quan gì tới Đỗ Khanh Khanh, nhưng chuyện của Đỗ Khanh Khanh, biết được bao nhiêu?"

      " , tôi rất thích , cho dù thích tôi." nhàng , "Nhưng cũng phải vì vậy mà có quyền xúc phạm tôi."

      Cố Nhiễm đưa cái hộp trong tay cho ta, "Tôi trả lại cái đồng hồ này, từ hôm nay trở , tôi quấy rầy nữa."

      Lục Nhất Minh chậm chạp nhận lấy cái hộp kia.

      Cố Nhiễm cười, "Lần này là , Lục Nhất Minh, tôi mệt lắm rồi."

      "Tôi mỏi tay rồi đấy, sao còn chưa chịu cầm lấy?"

      Lục Nhất Minh giơ tay chậm rãi cầm lấy cái hộp đồng hồ kia.

      Lúc đầu ngón tay hai người khẽ tiếp xúc với nhau, Cố Nhiễm thu tay lại.

      đứng thẳng người, "Xin lỗi, quấy rầy lâu như vậy, tôi phải rồi."

      xong, xoay người rời , nhanh chóng và dứt khoát, thậm chí còn quên dẫn Đỗ Kiêu Kiêu bên cạnh theo.

      Đỗ Kiêu Kiêu gì, chỉ đau lòng nhìn theo bóng lưng ấy.

      Tới cua quẹo, còn nhìn thấy bóng dáng của Cố Nhiễm nữa. Đỗ Kiêu Kiêu thở dài tiếng, muốn về lớp học, biết, bây giờ Cố Nhiễm muốn gặp ai.

      Kể cả .

      Nhưng giây sau, người bên cạnh chạy xẹt qua, cắt dứt suy nghĩ của .

      Lục Nhất Minh đuổi theo Cố Nhiễm.

      Đỗ Kiêu Kiêu sốt ruột, chuyện gì xảy ra vậy.

      Có cần phải gọi điện báo cho Cố Nhiễm biết tiếng ? Nhưng có vẻ bây giờ còn kịp nữa rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu từ lầu nhìn xuống, Lục Nhất Minh đuổi kịp Cố Nhiễm, hai người giằng co qua lại, biết gì.

      chỉ có thể nhìn vẻ mặt của hai người mà đoán, bây giờ, Cố Nhiễm rất bình tĩnh, nhưng Lục Nhất Minh rất kích động.

      Lục Nhất Minh hiểu tại sao mình lại muốn đuổi theo, chỉ nghĩ, nếu lần này để Cố Nhiễm , ta chắc chắn hối hận cả đời.

      Tại sao phải hối hận? ta biết.

      "Cố Nhiễm..." ta gọi.


      Last edited: 11/10/16
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9523 others thích bài này.

    3. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Đọc lần nhiều chương quá
      Thanks editor

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chua co bao jo thich nhu bay jo.mot lan ma doc dc wa troi chuong luon.thanks ban nhieu
      Bánh Đậu thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Quăng bom quá đã thỉnh thoảng có bị lỗi type đấy . Với chương 33 có chỗ là Khương Hoán thì lại là ́ Nhiễm
      Bánh Đậu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :