Nữ phụ trùng sinh sau khi kết hôn - Ái Cật Nhục đích đô thị cật hóa - chương 25

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      An Noãn hình như... ngày càng... thiếu dây?

    2. Hanri

      Hanri Well-Known Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      858
      Đã năm ngày liên tiếp có mạng nên sẽ muộn mấy ngày, sorry m.n.... hẹn m.n sớm nhe

    3. Hanri

      Hanri Well-Known Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      858
      ☆, chương 21

      “Đúng là chuyển phát nhanh từ Nhật” An Noãn nhìn địa chỉ kiện hàng, xác định đây phải là thẻ điện thoại, làm gì có thẻ điện thoại nào lại gửi bưu kiện cao cấp như vậy? người bán điên rồi chắc?

      chứng minh, người bán điên, bởi vì kiện hàng này phải bên bán gửi, nhưng mà có người trong công ty các lại giống như điên rồi.

      “Người đẹp phiên dịch thân mến, cho tôi mượn cây kéo chút, cảm ơn!” An Noãn ngẩng đầu ngoắc ngoắc tay, ngồi đối diện nàng phiên dịch đòi kéo.

      “Phiền quá, bận.” Phiên dịch để ý tới An Noãn, phát điên ngẩng đầu hét câu.

      Xem kiểu này chắc là uống nhầm thuốc rồi, An Noãn nghi ngờ nhìn về phía phiên dịch dương quái khí, vòng qua bàn việc cầm lấy chiếc kéo.

      Mở bưu kiện ra, là mỹ phẩm Nhật mà ba mẹ Tần Mộc gửi cho , có mấy loại mỹ phẩm của Nhật An Noãn muốm dùng mà ở trong nước lại mua được, lần trước tùy tiện đăng Wechat, ngờ mẹ chồng lại thực gửi về cho , còn gửi liền vài hộp, đủ cho An Noãn dùng nửa năm, đúng là có ba mẹ chồng đại gia ở Nhật Bản quá hạnh phúc, trong hộp ngoài mỹ phẩm còn có mấy bức hình ông bà du lịch khắp nơi chụp lại, ngưỡng mộ, đằng sau bức hình là hàng hoa đào nở rộ, đẹp quá , An Noãn xem từng bức , bức nào cũng xem rất lâu, cho tới tận bức ảnh cuối cùng, còn có ảnh của em Tần Mộc- Tần San San, trông cũng gần giống Tần Mộc, ‘mặt than’, An Noãn biết tại sao lại có chút buồn cười.

      Hình như tính tình Tần Mộc và Tần San San đều ổn trọng giống như tính tình của Tần lão gia.

      Hi vọng sau này con của và Tần Mộc phải ‘’mặt than’’, tốt nhất là dễ thương ngoan ngoãn như Olivia, haha, nghĩ nghĩ cũng thấy tuyệt vời.

      Trong hộp còn tấm bưu thiếp, bối cảnh là lâu đài Matsumoto, bên trong có mấy câu chúc phúc, còn viết rằng bọn họ trong thời gian gần chưa quay trở lại, đợi học kì này của Tần San San kết thúc mới trở về, cuối cùng mẹ chồng còn muốn thay cầu nguyện cho Tiểu Mộc giành được giải thưởng “doanh nghiệp xuất sắc toàn quốc”.

      Đọc xong thư, An Noãn lại nữa cảm thán, ba mẹ chồng hạnh phúc, hàng năm đều du lịch khắp nơi, cũng muốn , nhưng với lịch làm việc liều mạng của Tần Mộc, chắc là phải rất lâu rất lâu nữa.

      Nhưng mà…..

      ... ... hình như để sót cái gì đó…

      Tần đại ca vinh dự giành được giải thưởng doanh nhiệp xuất sắc?

      Tại sao lại biết?

      An Noãn lại đọc lại lần nữa, đúng là đạt giải thưởng .

      Nàng quá quan tâm Tần Mộc rồi, phải tự cảnh tỉnh bản thân .

      Nhưng mà chuyện tốt như vậy, buổi tối phải chúc mừng cho Tần Mộc.

      Có điều nấu bữa cơm, xem phim, hay là tụ tập đám bạn bè? Dù sao cũng hơi đơn giản, An Noãn trầm tu suy nghĩ, đoán xem Tần Mộc thích như thế nào? Đến khi nhìn đến mặt bàn, thấy bức ảnh vui tươi đứng bên bờ biển, tinh thần bỗng nhiên lóe sáng, đây là bức ảnh chụp mấy tháng trước, lúc đó vì nhầm đường, biết thế nào lại ra bờ biển, liền chụp vài kiểu trở về.

      vốn ghét mất bức ảnh này, nhìn đẹp, muốn đốt , nhưng Tần Mộc lại ngăn cản, nhìn rất thỏa mái, nhìn thấy nó bao muộn phiền liền tan biến.

      Cho nên thích đứng bên bờ biển, thích dáng vẻ vui tươi đó?

      Quyết định như vậy , lần này cùng Tần Mộc chụp ảnh ở bờ biển.

      Trước khi , An Noãn nhìn chằm chằm văn phòng tổng tài, đôi mắt đen lúng liếng chuyển động vài vòng.

      Đột nhiên quay ra Bàng Mộng : “ Bàng Mộng, qua đây xem có muốn mỹ phẩm nào ?” An Noãn đem chiếc hộp đẩy tới trước mặt Bàng Mộng.

      Phụ nữ đều có sức chống cự đối với mỹ phẩm, nhìn đám đồ mỹ phẩm đắt tiền Bàng Mộng thử thăm dò: “ muốn gì cũng được chứ?”.

      “ừm, cứ tự nhiên, à đúng rồi, nàng phiên dịch bị làm sao đó?” An Noãn ghé người mặt bàn, đôi mắt hướng về phía phiên dịch cúi đầu .

      “Mình muốn với cậu, nhưng mình cũng chỉ biết sơ sơ, hình như là người đảm nhiệm vị trí của cậu trước kia trở về, muốn mời văn phòng chúng ta tối nay ăn, ôn lại chút chuyện xưa, phiên dịch kia và ta hàn huyên rất lâu wechat, vừa rồi mình WC, nghe thấy phiên dịch kia rằng cậu ngày nào làm cũng như chơi, tất cả công việc vào tay ta, còn cái trước kia tốt hơn cậu, nhưng mình thấy ta cũng kì quái, lúc cậu đến. cũng là do ta mình làm, có thấy ta kêu ca bao gờ đâu?”

      "Mình quả nhiên dễ làm người ta ghen ghét mà ."

      Đối với thái độ của nàng phiên dịch, An Noãn cũng cảm thấy bình thường, giống như lúc An Noãn đổi phòng khi còn học đại học, khó khăn lắm mới hòa nhập vào môi trường mới, người cũ trở lại bỗng nhiên trở thành người ngoài cuộc, xa thơm, đột nhiên, giữa bọn họ có rất nhiều chuyện để , hận thể cho ta dọn trở về.

      Có điều An Noãn cũng biết phải là như thế nào để xoay chuyển khí này.

      Nhân nhượng chút, tự nhiên chút, làm chút ân huệ…., mấy người bạn kia lại quay trở về thôi.

      “Tuy rằng có hâm mộ và ghen tị nhưng mà, cậu làm như thế nào liên quan gì đến ta, có bà chủ công ty nào lại sớm về muộn đâu, An Noãn mình đứng về phía cậu, cậu đừng với bọn họ nhé, mình nhát gan, có điều dựa vào chút nhiệt tình của mình, cậu nhớ bảo ông xã cậu tăng lương cho mình nhé.”

      “Cuối năm, cho cậu chuyến du lịch Pháp mười ngày.” An Noãn mạnh bạo .

      " phải giữ lời.”

      “Nhất định, nhất định”. Cùng lắm bỏ tiền. “Đúng rồi, cậu chọn mấy thứ , sau đó chia cho mọi người, đều là mỹ phẩm tốt, mua được trong nước đâu.”

      “An Noãn, cậu quả nhiên là người tốt.” Bàng Mông lệ nóng quanh tròng .

      vốn là người tốt mà.

      Chia xong mỹ phẩm, An Noãn báo với thư kí trưởng phải trở về.

      “ A, An Noãn, phải về hả? buổi tối còn muốn cùng ăn với bọn tôi nữa.” nàng phiên dịch nhận được mỹ phẩm, cũng cảm thấy thái độ lúc nãy của mình hơi quá đáng, người ta dù sao cũng là phu nhân tổng giám đốc, tùy tiện câu cũng có thể đá bay mình, bây giờ còn tặng cả mỹ phẩm, thái độ đối với An Noãn liền trở lại ôn hòa, lấy lòng như trước kia.

      “Haha, còn cách nào, trong nhà có chút việc, vậy tôi trước đây.” An Noãn sờ sờ mũi cái, quay người vào thang máy.

      Tần Mộc tan tầm, An Noãn sớm thấy bóng dáng đâu, bàn để lại mảnh giấy nhắn: “Em ở bờ biển, tan tầm đến tìm em nhé, bà xã thân của .” Mặt sau còn in vết son môi, Tần Mộc lấy di động ra, gọi cho An Noãn, điện thoại thông, có chút tạp , dường như còn có thể nghe được tiếng gió biển, thúc giục nhanh lên chút.

      Đầu kia điện thoại, An Moãn ôm ngực, dậm chân, đứng tại chỗ run run, bờ biển tháng 12 rất lạnh, cúp điện thoại, An Noãn thở dài.

      Tại sao phải ra bờ biển?

      “ Nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu?” Vừa hay giám đốc tiêu thụ ở bên cạnh, Tần Mộc hỏi luôn.

      “khoảng 11 độ, tối hôm nay nhiệt độ giả, tổng giám đốc, đừng nhanh như vậy.”

      Tần Mộc hủy bàn tiệc vừa mới đặt ở khách sạn, vào thang máy cùng với giám đốc tiêu thụ, khi vị giám đốc kia còn chưa xong, Tần Mộc ra khỏi thang máy, cho nên nhiều như vậy, tổng giám đốc hầu như nghe, ta ưu sầu nhận ra rằng mình nhiều như vậy đều vô nghĩa.

      _________

      “Tần tổng, khéo quá, lại gặp ở đây.”

      Bạch Lộ giải thích: “ Tôi tới thăm vài đồng nghiệp trước kia, ngờ lại gặp Tần tổng lúc tan tầm, nếu gặp, bằng tôi chủ chi, mời Tần tổng cùng ăn tối.” Bạch Lộ và Tần Mộc hẹn mà gặp ở cửa, thực tế, mời đồng nghiệp ăn tối cũng chỉ là cái cớ để tìm hiểu Tần Mộc, thu thập ít tin tức và quan hệ của Tần Mộc với An Noãn qua đồng nghiệp mà thôi, dù sao ta cũng mất trí nhớ.

      “ Đúng vậy, Tần tổng, khó có khi Tiểu Lộ trở về, buổi tối cùng ăn cho em chút mặt mũi , về phần An Noãn bọn tôi thay .” Vài người ở tầng 9 cũng xuống.

      cần, mọi người , thư kí trưởng, hôm nay mọi người cứ tự nhiên, công ty trả.” Biểu tình Tần Mộc vẫn có gì thay đổi, mang theo túi công văn, ngay đến thái độ cũng chút biến đổi.

      “Chẳng lẽ An tiểu thư cho Tần tổng tiếp xúc với tôi?” Nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Tần Mộc, Bạch Lộ nhanh chóng tiếp: “ha, bệnh đa nghi của An tiểu thư cũng quá nặng, mới gặp có lần, náo loạn làm cho Tần tổng né tránh tôi, thực làm cho tôi mở rộng tầm mắt, Tần tổng cứ yên tâm ăn với tôi , tối nay, tôi tự mình giải thích với An tiểu thư, tôi chỉ thưởng thức Tần tổng mà thôi.”

      “Tối nay có hẹn.” Tần Mộc kiệm lời .

      Mà lúc này, An Noãn bắt đầu bố trí, bờ biển thành phố A rất dễ tìm, cứ thẳng đường về phía đông là tới, cho nên đối với người hay lạc đường như An Noãn mà , đến lần là nhớ.

      Thủy triều sóng sau cao hơn sóngtrước, người bờ biển cũng nhiều, mấy khách sạn ven biển cũng chỉ có vài nhân viên.

      An Noãn lấy đống pháo hoa từ trong túi ra, từng cây từng cây , lúc còn bé khi Tết đến, mấy cây pháo hoa này gộp lại đốt thành những bông hoa lớn.

      Gió biển hơi lớn, muốn xếp nến thành hình trái tim coi như được rồi, nến bị thổi tắt mất.

      Vẽ hình trái tim bãi biển, sau đó vẽ thêm trái tim hơn, sau đó lại nhặt đầy sỏi để vào bên trong hình, làm xong toàn bộ, cơ thể vốn run run vì lạnh lại đổ mồ hôi đầy mình, gió biển thổi tới, hic…lạnh quá .

      Khi Tần Mộc tới được bờ biển, toàn thân An Noãn lại lần nữa bị gió biển thổi đến rét run, hơn nửa giờ nhiệt lượng thành công tiêu tan hết.

      Hơi cúi người, đứng bên bờ biển, mái tóc bị gió biển thôi có chút ẩm ướt, chiếc váy liền Organza bị thổi có chút biến dạng, có thể thấy đứng ở đây rất lâu rất lâu rồi.

      Trái tim tần Mộc như bị bóp chặt cái.

      Ngơ ngác nhìn An Noãn dậm chân, nhất định rất lạnh, muốn tới, biết : sau này đừng làm như vậy.

      Nhưng trong lòng lại tham lam hi vọng lần sau lại có thể toàn tâm toàn ý với như vậy lần nữa.

      tới rồi, mau lên, mau đốt pháo hoa, lúc này có lẽ bị thủy triều cuốn mất.” An Noãn trước, thủy triều dâng lên bờ biển, đen trắng đối nghịch, làm cho cả người An Noãn càng trở nên bé.

      An Noãn phát được biến hóa của Tần Mộc, rút hai cây pháo hoa trong tay đưa cho Tần Mộc, miệng lẩm bẩm mình.

      Bàn tay to nắm bàn tay , đôi tay lạnh buốt của An Noãn ấm lên ít, tay lấy bật lửa ra, “ lạch cạch” châm lửa.

      Từng cây từng cây pháo hoa phát sáng trong trung.

      Tần Mộc nghe thấy bên tai, An Noãn lớn: “ Tần đại ca, chúc nghiệp của càng ngày càng tốt, tâm tưởng thành.”

      Tần Mộc và An Noãn đứng dưới pháo hoa, rất sáng, đặc biệt là đôi mắt hồ ly biết cười lấp lánh kia, chân thành, sáng lạn như thế.

      Kết hầu Tần Mộc chuyển động, đột nhiên đưa tay kéo An Noãn ôm chặt vào trong ngực.

      An Noãn, làm thế nào đây , em làm càng ngày càng thể buông tay.
      vk đại ca, Dion, ThiênMinh23 others thích bài này.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @Hanri Hi bạn,

      Mình (rảnh) chuẩn bị danh sách làm bìa truyện, truyện của bạn tiến độ ổn định, nên chắc chắn được thực . Vấn đề thời của truyện là tên truyện dài quá.

      khá khó khăn khi des (tên tác giả cũng đủ dài rồi :stress: )

      Nên mình có ý nhờ bạn (ng thực edit truyện) đổi tên của truyện, chọn ra 1 cái tên ngắn hơn, xúc tích hơn. Khi nào chọn xong, bạn tag mình nhé @ v @

    5. Hanri

      Hanri Well-Known Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      858
      ☆, chương 22

      Tâm tình Tần Mộc lúc này tựa như thủy triều sóng trước chưa qua, sóng sau ập tới, phong ba ngừng.

      Hôn nhân trong giới hào môn, hạnh phúc chỉ có thể gặp mà thể cầu đó chính là khi ta người cũng là lúc biết người cũng ta.

      Cho nên, An Noãn, tương lai dù có xảy ra chuyện gì, cũng đừng mong có thể rời xa !

      An Noãn dựa vào ngực Tần Mộc biết rằng, bị Tần Mộc dùng hình thức bá đạo ngông cuồng nhưng cũng thực tế khiêm tốn nhất chiếm giữ.

      Khi sóng biển lần nữa lui về, Tần Mộc có thể khống chế tâm trạng phập phồng lại, để cằm lên khăn quàng cổ của An Noãn, ngửi mùi nước hoa tặng người An Noãn, hưởng thụ khoảng khắc khó có được này, lâu lâu mới phá vỡ, : “Vì cái này mà đứng trong gió lạnh lâu như vậy?”

      phải, trước khi tới, em còn chuẩn bị xếp ột hình trái tim lớn bằng nến cho ”. An Noãn đem cả khuôn mặt rúc vào ngực Tần Mộc, lại cọ cọ mấy cái, khuôn mặt mang theo vẻ nịnh nọt.

      “Cho nên? Đâu rồi?” Tần Mộc nhớn miệng, dịu dàng hỏi.

      An Noãn chỉ vào hai hình trái tim lớn xiêu xiêu vẹo vẹo mặt đất, cuối cùng còn thêm câu “Hơi xấu chút, vốn dĩ rất đẹp, nhưng do trời tối quá, nên đành vẽ bừa chút.” Nhưng khuôn mặt lại giấu được vẻ ‘ muốn được khen.’

      Bất luận là đẹp hay đẹp, phụ nữ luôn hi vọng được ông xã khen, đây chính là thiên tính của phụ nữ.

      Trước khuôn mặt mong đợi của An Noãn Tần Mộc nhìn theo hướng tay chỉ, sau đó… liền muốn gì nữa.

      biết nên dùng cái gì để hình dung đống lộn xộn này, vòng nên trái tim? Nếu như An Noãn thậm chí liếc mắt nhìn cũng , cái đó trông giống đống gì đó cẩn thận tạo nên hơn, ‘đẹp’ lời trái với lương tâm như vậy ra, hình trái tim lớn trông như bốn đống rác , còn trái tim cũng gần như vậy.

      Còn bên trong là thứ quỷ gì?

      Tần Mộc cẩn thận nhìn lên... Hình như là cục đá!

      Có chút dở khóc dở cười.

      Đây là món quà xấu nhất, tệ nhất mà được nhận, có thể làm như nhìn thấy ?

      “quả thực rất khó coi” giọng thanh lãnh mang theo vài phần vui sướng khó phát .

      An Noãn chớp chớp mắt nhìn cằm Tần Mộc, xác định bản thân mình nghe nhầm lời của Tần Mộc, là khó coi? Vậy mà lại khó coi ?

      trực tiếp như vậy? đâm thẳng vào tim, quá đáng, lập tức tâm trạng tốt đẹp gì cũng bay biến hết.

      Cuối cùng An Noãn bĩu môi, rất muốn hét to lên rằng: chẳng lẽ nhìn thấy sao? Chỗ cục có khe hở kia chính là chữ I love u, lần đầu tiên thổ lộ lại cứ như vậy bị cự tuyệt sao?

      Hơn nửa tiếng đồng hồ, cho dù có đẹp, cũng phải khen câu trái với lương tâm chứ,

      Đối với thành quả của ít nhất cũng phải tôn trọng, huống chi lại là bà xã của , lại còn thổ lộ với , là mất hứng, làm gì có ông xã nào lại đả kích cự tuyệt bà xã của mình chứ?

      Sắc mặt An Noãn có chút hồng hồng, xấu hổ và bực bội, trong lòng còn có chút tổn thương và bất mãn.

      Cả nửa ngày mới phản ứng lại, có điều An noãn trực tiếp nhìn Tần Mộc mà là cúi đầu nghịch mấy ngón tay, giọng mang ý phản bác nho vang lên : “ đống đó em làm hơn nửa tiếng mới xong” Gió biển lớn như vậy, thắp nến quá thực tế, đành phải dùng thay thế, là do vừa dùng điện thoại soi vừa nhặt bãi cát, còn nhìn ra ý nghĩa sao? Thạt nhìn ra sao?

      đường đến, nghĩ tới sau khi và Tần Mộc kết hôn, hề có lần lãng mạn nào, liền cảm thấy rất tiếc nuối, biết Tần Mộc bận rộn cong việc, có thời gian, cũng làm, nhưng vẫn hi vọng, sau này hai người già rồi nhớ lại vẫn có nhiều kỉ niệm lãng mạn, đến mức sau này phải hối hận tiếc nuối.

      Tần Mộc làm để tặng cho Tần Mộc lần lãng mạn, trong tình cần thiết phải so đo tính toán quá nhiều, vui vẻ là được.

      Nhưng thời gian của cố chỉ có chút thời gian giờ tan tầm, nghĩ tới khi còn bé, ba mẹ mang tới biển, ba luôn thích vẽ hình trái tim tặng cho mẹ, sau này hiểu, biết rằng đó thuộc về thời đại những năm 60, là phương biểu đạt tình đơn giản thậm chí còn quê mùa ngượng ngùng, muốn truyền cho Tần Mộc tình được ba mẹ dạy dỗ.

      “ Cho nên lần sau khi làm việc gì cũng phải chú ý kĩ năng.” Đừng lãng phí thời gian, làm lại khó coi.

      Hừ ! đúng là lòng dạ hiểm độc của đàn ông, ngay đến câu này cũng ra khỏi miệng? xem như nhìn thấy, thèm nữa!

      Rốt cuộc nhìn được, nghiến răng nghiến lợi với Tần Mộc : “ Tránh ra” lần đầu tiên trong đời tỉ mỉ chuẩn bị lại bị đả kích đến toàn thân đầy thương tích, hừ, sau này có giành được giải thưởng gì cũng đừng với , chúc mừng, cũng thổ lộ lãng mạn gì đó nữa, lãng mạng là thứ quỷ quái gì?

      An Noãn lần này cúi đầu đến cũng lười !

      thấp như vậy, lại còn cúi đầu càng thấp.”

      “ Em giống ba được sao? Tránh em, em bực mình.” An Noãn lúc này bất cần, trong thanh còn mang theo chút ảo nào và tủi thân, cũng kéo theo cả điều tối kị nhất của An Dương vào, An Dương cao 1m75 nhưng bình thường luôn giày độn gót nên trông khoảng hơn 1m80.

      Tần Mộc nghe xong nhịn được cười, đúng là tính khí trẻ con, lại lắc lắc đầu, đem An Noãn ôm vào ngực, là ai chứ? sao lại biết An Noãn biểu đạt điều gì? Đến ttaam tư của An Noãn mà nhìn ra cái chức tổng tài này cũng cần làm nữa.

      Tiếng gió biển vẫn thổi vù vù bên tai, An Noãn mơ hồ nghe thấy Tần Mộc : rất thích.

      Lập tức An Noãn lại như có việc gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, , hàng ngàn lời cũng thể địch lại nổi với ba chữ này, cho dù xấu, nhưng rất thích.

      “Tần đại ca, chúng ta chụp bức ảnh ở đây được ?”

      "Được!"

      An Noãn lấy di động ra chính đúng góc 45 độ, sau đó ghé và trong ngực Tần Mộc, nở nụ cười ngọt ngào.

      Gió biển vẫn thổi tới, nhưng dường như hề lạnh như trước nữa.

      An Noãn và Tần Mộc sau khi đốt nhưng cây pháo hoa cuối cùng mới ăn tối, An Noãn đặt bàn ở khách sạn cách bờ biển xa, là gói tình nhân, vẫn là phong cảnh hướng ra biển, ở đó có sẵn nhân viên chuẩn bị trước bữa tối,hoa tươi và nến.

      Trong quán bar, đám phụ nữ tầng 9 vây lại cùng nhau, thảo luận về đàn ông, công việc và vật phẩm xa xỉ, nhưng nhiều nhất vẫn là việc phẫu thuật thẩm mỹ của Bạch Lộ, Bạch Lộ trở về, toàn thân đều thay đổi, phẫu thuật rồi, cũng trở nên giàu có, cả người đều toát lên khí phái, so với trước kia cứ như hai người hoàn toàn khác nhau, trước kia Bạch Lộ làm sao dám chuyện như vậy tổng tài, cho dù có bị tổng tài lạnh nhạt cũng có thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, quả thực làm người ta rất tò mò.

      Cho nên đến khi muộn rồi, toàn bộ đề tài đều vây quanh người Bạch Lộ.

      Toàn bộ kí ức của Bạch Lộ đều bắt nguồn từ Tô Thần, Tô Thần cho biết, vốn là nhi, đến khi làm rồi mới tìm được ba mẹ, nhưng chẳng được bao lâu, ông ty của ba mẹ bị Tần thị chèn ép, xảy ra chút khủng hoảng tài chính, lén tìm tới công ty Tần Mộc, muốn tìm chút điểm yếu của Tần thị để uy hiếp Tần Mộc, kết quả, đợi tìm được cách đối phó với Tần thị, ba mẹ nhảy lầu tự sát, chịu nổi đả kích này nên khi lái xe xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, may mắn đuổi theo mới cứu kịp thời, đây là toàn bộ câu chuyện xảy ra, đương nhiên những điều này ra ngoài, cho nên lấy cớ mất trí nhớ mà qua loa cho qua chuyện, thực bị hỏi đến phiền lắm rồi, cũng chỉ có thể Tô Thần là vãn bối có quan hệ rất tốt ba mẹ ta, vẫn luôn chăm sóc ta.

      “ Vậy sao? Vây có nghĩa là hề có ấn tượng gì? Vậy còn phẫu thuật thẩm mỹ? sao lại phẫu thuật? tại sao tự nhiên lại chạy thẩm mỹ?” đồng nghiệp nữ trong số đó chỉ khuôn mặt Bạch Lộ, trực tiếp hỏi Bạch Lộ trước mặt các đồng nghiệp cả cũ cả mới làm cho Bạch Lộ khỏi ngượng ngùng.

      Phẫu thuật thẩm mỹ, có người phụ nữ nào muốn về chuyện này hết, phụ nữ đều hi vọng người khác biết mình đụng dao động kéo khuôn mặt, lúc mới bắt đầu thái độ còn tốt chút sau đó dần chuyền sang nhạt lạnh xa cách.

      Cuối cùng Tô Thần chạy tới giải tán buổi liên hoan này.

      “Haha, đám người buồn cười, trước khi mất trí nhớ tôi nhất định là có mắt tròng mới có thể coi đám người kia là bạn bè.” Bạch Lộ từ thái độ mà bọn họ đối với mình có thể đoán đucợ trước kia ta là người rất dễ chuyện, nhất định là quá dễ bắt nạt, mới có thể để cho bọn họ được bước lấn thước, haha, có chuyện như vậy nữa, trước khi mất trí, ai thiếu ta, ta nhất định đòi lại, “nếu người phạm ta, ta nhất định trả gấp mười.”

      “ Đám người này, cũng cần kết giao nhiều.” Tô Thần lo lắng nhất chính là đám người kia, nếu có lỡ ra chuyện gì đó, hại kế hoạch của đổ bể.

      Sau đó lại thêm: “ nếu như coi trọng Tần Mộc, rất đơn giản, gần đây To thị mới nghiên cứu ra loại thuốc, đảm bảo nếu Tần Mộc uống vào, chỉ biết mình .”

      “ Vậy rất tốt, đến khi cần, tôi tới tìm .”

      “ còn có tin muốn cho biết, có cổ đông của An tị muốn ra 5% cổ phiếu trong tay, khoảng thứ 6 tuần sau thượng xong, đến lúc đó nhất định lấy được .”

      Bạch Lộ lạnh lùng cười, "Đây đúng là tin tức tốt."

      ————

      Do đêm qua hai người Tần Mộc và An Noãn vui vẻ hưng phấn quá mức, cả buổi tối hai người gần như ngủ, Tần Mộc đem An Noãn lăn lộn đến hỏng rồi, cuối cùng ngay cả việc tắm rửa cũng là do Tần Mộc lao động, đến tận 5h sáng mới ngủ.

      Ngày hôm sau, khó có khi An Noãn lại dậy sớm hơn Tần Mộc, mới sáng sớm nhàng bò dậy, An Noãn thay bộ quần áo ở nhà, xuống dưới tầng mua bữa sáng cho Tần Mộc, cháo, quẩy, trứng ốp, còn có canh ngân nhĩ táo đỏ, đều là những món đầy dinh dưỡng, đặc biệt là canh ngân nhĩ táo đỏ, nghe rất tốt cho đàn ông, hôm quá kịch liệt, An Noãn phải “hồi phục nguyên khí” cho Tần Mộc, 26 tuổi hôn qua ‘như vậy’ biết có quá sức ? Haizzz, phiền quá.

      “Ông chủ, canh ngân nhĩ táo đỏ ông có thể múc phần bên dưới được ?”

      , như nhau cả thôi, bên bên dưới đều mới cả.” bà chủ cho rằng chê nguyên liệu bày phía là do hôm qua còn để lại, có chút bất mãn giải thích.

      An Noãn biết bà chủ hiểu nhầm, lắc đầu : “ phải, là bởi vì dinh dưỡng bên dưới nhiều hơn, thân thể chồng cháu tốt lắm, cần tẩm bổ.”

      Bà chủ liền ngầm hiểu: “A…như vậy, ta cho cháu biết, phía dưới dinh dưỡng quả có hơn phần bên , được, ta múc cho cháu, múc tận đáy nồi, dinh dưỡng cũng tốt nhất.” Bà chủ nhiệt rất tình múc cho An Noãn bát canh từ tận đáy nồi, còn miễn phí cho thêm vừng và hạnh nhân.

      “Cám ơn dì.” An Noãn từ xung hô bà chủ đổi thành dì, nhận bữa sáng ngoan ngoãn về nhà.

      Có canh ngân nhĩ táo đỏ, bà xã cần lo lắng thể lực ông xã hao hụt nữa rồi.
      vk đại ca, ThiênMinh, rjnchan16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :