1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ phụ nghịch tập khuynh thành độc tiên - Nhược Nhi Phi Phi (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12-Diễn kịch

      muốn mất Bạch Như Nguyệt, lại nguyện để Niêm Hoa Lão tổ chiếm tiện nghi, phải người mang tư chất lô đỉnh có thể trợ giúp đột phá Nguyên rất hiếm gặp, ở Thanh Châu,dù có lật tung cả cái tu chân giới này cũng chưa chắc có thể tìm ra người thứ hai có Ngọc Tuyết Hương Cốt !

      là tu sĩ có tư chất bình thường, Kim Đan có vấn đề,nhưng Nguyên lại rất khó, nếu muốn đột phá lên Nguyên , cần phải có cái lô đỉnh như Bạch Ngọc Điệp.

      Thọ nguyên cùng tu vi của tu sĩ tuy hai mà ,tu sĩ ở giai đoạn Luyện Khí kỳ có thọ nguyên giống như người thường, đều sống đến trăm tuổi, tiến vào Trúc Cơ kỳ thọ nguyên tăng gấp đôi,cho nên tu sĩ ở Trúc Cơ kỳ có thể sống đến hai trăm tuổi là chuyện bình thường,cứ như vậy,tu sĩ thuộc Kim Đan kỳ sống được đến 500 tuổi,còn Nguyên kỳ đến ngàn tuổi .

      Nghịch thiên cùng trời tranh mệnh tu sĩ, ai mơ ước có được có được tuổi thọ ngàn năm?Có thể đột phá Nguyên trở thành Nguyên đại tu sĩ có lẽ là giấc mộng của toàn bộ tu sĩ ở tu chân giới!

      Tu vi của Bạch Ngọc Điệp tại chỉ mới ở Luyện Khí hậu kỳ,nhưng lại có dã tâm, nếu phải ở Phong Nguyệt Lâu hơn mười năm thể đột phá lên Kim Đan,lại lâm vào tình thế bắt buộc, tuyệt đối đưa hai tay đem bảo bối Bạch Như Nguyệt này dâng cho người ta .

      Nhưng thể làm vậy, bởi vì kẽ thù của ở nội môn thành công đột phá Trúc Cơ, muốn ngồi chờ chết,cho nên bằng mọi cách phải về cho được tông môn để tìm chỗ dựa dẫm, bằng đợi khi kẻ thù tìm đến, chỉ còn con đường chết.

      Đương nhiên, việc này ở trong nguyên tác có nhắc tới, cho nên Lâm Nguyệt cũng biết. Nàng tại nghĩ đối sách để bản thân có thể chạy trốn.

      Ma tu ngày mai đến, đến lúc đó Liễu Yến nhi chắc chắn đem chuyện Ngọc Tuyết hương cốt của nàng cho đối phương biết , dựa theo tình huống như vậy, sạu này tình tiết phát triển có lẽ cũng sai biệt lắm, chính là biết đến lúc đó Côn Luân đệ tử có phải hay xuất , nếu bởi vì việc xảy ra có chút thay đổi, Côn Luân đệ tử kịp xuất , nàng chắc chắn chết trong tay ma tu!

      Tình tiết xảy ra nhanh hơn chút, làm cho Lâm Nguyệt cảm thấy có bàn tay vô hình đem mọi thứ nàng thay đổi trở về quỹ đạo của nó, bức nàng lên con đường thể quay đầu của nữ phụ.

      thể lại tiếp tục chần chừ,nhất định hôm nay phải rời !

      Còn đợi đến ngày mai, nàng chỉ có thể chờ chết !

      Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt cắn răng, quyết định đánh cược phen!

      "Phụ thân,ngày mai Nguyệt nhi nhất định phải sao?"

      Tên lên dây bắn được,bằng mọi giá nàng phải chuẩn bị tốt để chút nữa diễn tiết mục tình phụ tử khoa trương giả tạo .

      "Nguyệt nhi,vừa rồi phải phụ thân với con rồi sao?"

      Cho rằng Lâm Nguyệt muốn thay đổi chủ ý,giọng điệu của Bạch Ngọc Điệp có điểm vui.

      " rồi, nhưng mà Nguyệt nhi muốn rời , Nguyệt nhi muốn rời xa phụ thân. . . . . ." Lâm Nguyệt khóc đến đáng thương tội nghiệp,nàng ngẩng đầu,đưa ánh mắt hồng hồng nhìn lên Bạch Ngọc Điệp.

      Nhìn Lâm Nguyệt khóc đến hoa lê đái vũ, cho dù tâm của Bạch Ngọc Điệp vững như sắt, giờ phút này cũng tự chủ được mà mềm lòng, chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên:"Kỳ thực ta cũng muốn đưa con ."

      "Vậy tại sao phụ thân còn muốn đưa con cho người khác? Nguyệt nhi ở cạnh phụ thân hơn tốt sao?"

      Thấy Lâm Nguyệt cầu xin tha thiết lại tỏ vẻ muốn rời , Bạch Ngọc Điệp xém chút gật đầu đồng ý , nhưng dù sao cũng là tu sĩ có nội tâm cực kì sắc bén, cảm nhận được tâm tình của bản thân có thay đổi, liền lạnh lùng quát:"Nguyệt nhi, được tùy hứng! Vừa rồi phụ thân gì với con,con quên hết rồi sao?"

      "Con. . . . . . Con. . . . . ." Lâm Nguyệt nghẹn ngào nửa ngày, bỗng nhiên dẫm dẫm chân,khóc lóc giống như tiểu nương :"Được rồi, con ! Phụ thân, người sau này đừng có hối hận!" xong, Lâm Nguyệt nhanh chóng quyết định, đợi Bạch Ngọc Điệp đưa hai tay ôm mặt cúi đầu chạy ra ngoài, chỉ để lại tiếng khóc đè nén nghẹn ngào;



      Chương 13-Thời gian cấp bách

      Có lẽ ngờ rằng Lâm Nguyệt phản ứng như vậy, Bạch Ngọc Điệp nhất thời kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Lâm Nguyệt đến thất thần, ngăn nàng lại. Nhưng Liễu Yến Nhi đứng ở ngoài viện thấy thế, mừng thầm trong lòng, nũng nịu với Bạch Ngọc Điệp:"Lâu chủ, có cần nô tì chạy theo mang tiểu thư về ?"

      Cho dù trong lòng Liễu Yến Nhi có ghen ghét Bạch Như Nguyệt đến mức nào, nhưng ở trước mặt Bạch Ngọc Điệp vẫn phải gọi nàng tiếng tiểu thư. Đương nhiên, riêng gì nàng ta,trừ Bạch Ngọc Điệp, toàn bộ Phong Nguyệt Lâu đều phải tôn kính gọi Bạch Như Nguyệt là tiểu thư,dù sao nàng cũng là dưỡng nữ danh nghĩa của Bạch Ngọc Điệp. Nếu có người ở trước mặt Bạch Ngọc Điệp dám năng bất kính với Bạch Như Nguyệt, kết cục của rất thê thảm.

      Cũng vì Bạch Ngọc Điệp có thái độ này, cho nên Liễu Yến nhi ở trước mặt Bạch Như Nguyệt mới dám làm càn,cho dù trong lòng hận Bạch Như Nguyệt đến chết, nhưng vẫn dám có động tác . Chỉ duy nhất lần đó, biết được Bạch Như Nguyệt phải rời khỏi Phong Nguyệt Lâu, bằng cho dù nàng ta có gan bằng trời cũng dám làm như vậy .

      "Thôi, nàng còn , trong lòng lưu luyến nhất thời cũng là thói quen thường thấy ở con người,cứ để nàng hảo hảo bình tĩnh lại chút!" Bạch Ngọc Điệp trầm mặc lát, mới nhàn nhạt .

      "Tiểu thư cứ như vậy chạy , nô tì sợ. . . . . ." Liễu Yến Nhi có bỏ qua tia nhu tình chợt lóe trong mắt Bạch Ngọc Điệp, trong lòng đầy hận ý, nhưng lời ra lại mang theo lo lắng tràn đầy.

      "Nàng bất quá chỉ là nháo loạn nhất thời thôi, đợi cho nàng nghĩ thông suốt tốt rồi, ngươi xuống trước !" Trong đầu Bạch Ngọc Điệp giờ phút này tràn ngập hình ảnh khuôn mặt khóc lóc điềm đạm nhắn đáng của Lâm Nguyệt, làm gì tâm tình để ý đến Liễu Yến Nhi,liền vẫy tay đuổi nàng ta ra ngoài, xoay người vào trong phòng.

      đến Bạch Ngọc Điệp cùng Liễu Yến Nhi tại đều có tâm cơ,Lâm Nguyệt thành công chạy lúc sau mới có thể buông xuống tâm tình thấp thỏm yên.

      Nàng biết Liễu Yến có chạy theo hoặc có người giám thị gì đó ở xung quanh hay , cho nên dám chậm trễ, vẫn cứ bụm mặt, làm ra bộ dáng thương tâm muốn chết, bước chân lại luôn cẩn thận, nhìn vào như nàng hoảng hốt chạy bừa, kỳ thực vẫn luôn hướng phía sau Phong Nguyệt Lâu chạy tới.

      Phong Nguyệt Lâu chiếm diện tích ước chừng hơn trăm mẫu, Lâm Nguyệt lại biết vị trí cụ thể của hậu hoa viên, tại nàng chỉ có thể dựa vào phương hướng chạy, nếu thành công tìm được núi giả kia xem như có thể dựa vào vận khí rồi .

      Chỉ cần có tia hi vọng, nàng buông tha.

      Trong nguyên tác miêu tả tòa núi giả kia có màu đen,màu sắc của nó so với núi giả bình thường giống nhau,lại nằm ở góc khuất tương đối hẻo lánh trong hậu hoa viên, cái bí đạo kia được đặt ở phía dưới đáy hồ. Lúc đó nữ chủ trượt chân ngã xuống hồ nước đó mới phát dưới đáy hồ có cái bí đạo.

      Có thể thành công chạy đến đó, kế hoạch ban đầu của nàng coi như hoàn thành được nửa,nếu như nàng đoán sai, Bạch Ngọc Điệp cho rằng tại nàng cực kì thương tâm khổ sở , mà cũng biết được Liễu Yến Nhi cùng Bạch Như Nguyệt là ngoài mặt hòa mà trong hòa,nên ngăn cản Liễu Yến nhi tiếp cận nàng, miễn lại chọc cho nàng càng thêm tức giận.

      cách khác, chỉ cần rời khỏi Phong Nguyệt Lâu, từ giờ trở nàng đoạn thời gian ngắn của riêng mình, Bạch Ngọc Điệp yên lặng theo dõi biểu của nàng, phái người đến giám thị nữa.

      Đương nhiên có lẽ kéo dài được lâu,Bạch Ngọc Điệp là người thông minh, chờ phục hồi tinh thần, tất nhiên phát ra trong đó có gì ổn.

      Tỷ như, Bạch Như Nguyệt chưa bao giờ làm nũng,thái độ đối với luôn luôn lạnh nhạt, vậy mà hôm nay lại tỏ vẻ lưu luyến, muốn phát vấn đề trong đó cũng khó.

      Thời gian cấp bách, giờ phút này nàng phải nhanh chóng tìm cho ra cái bí đạo kia,mới mong có thể thoát khỏi vận mệnh!


      Chương 14-Cái khó ló cái khôn

      Phong Nguyệt Lâu có diện tích chiếm hơn trăm mẫu, lớn lớn, cũng ,nhưng đối với loại người thường mang thân thể yếu đuối như Lâm Nguyêt, đường tới là mệt đến ngắc ngư.

      May mắn là nàng thông minh,lúc chạy lung tung, mà nhắm ngay chỗ coi như hẻo lánh chạy đến, nếu bất chợt có hạ nhân qua nơi đó mà dừng lại nàng liền giả khóc thút thít, sau đó lại lau nước mắt, làm bộ mơ hồ đánh giá xung quanh, giọng :"Ta phải chạy đến hoa viên sao? Thế nào lại đến nơi này rồi ?"

      Đây quả là chiêu thức hữu dụng.

      Hai tì nữ ngang qua nghe được lời này của Lâm Nguyệt nhịn được nở nụ cười, các nàng hiển nhiên là biết Lâm Nguyệt , trong hai người chỉ ra phương hướng, cười với Lâm Nguyệt:"Tiểu thư chắn chắn lại cùng lâu chủ giận dỗi? Người đó nha,khẳng định bị tức đến hồ đồ rồi, hậu hoa viên nằm ở bên kia, người sao lại chạy đến nơi này !"

      mặt Lâm Nguyệt xẹt qua tia xấu hổ, hừ tiếng, quay đầu bỏ chạy, lúc xoay người,sắc mặt lập tức trở nên vui mừng.

      Hai tì nữ cũng có nhìn đến biểu cảm của Lâm Nguyệt, chỉ nhìn lướt qua nàng chút, sau đó liền tiếp tục về phía trước, vừa vừa bàn tán .

      "Tiểu thư khẳng định lại cùng lâu chủ giận dỗi rồi."

      " phải như thế sao? Mỗi lần tiểu thư giận dỗi lêu chủ, đều chạy đến hoa viên, lần này có lẽ là bị giận đến hồ đồ mới lạc đến đây ."

      "Đúng vậy . . . . ."

      Bởi vì tình liên quan đến mặt mũi của dưỡng nữ,ở Phong Nguyệt Lâu trừ bỏ Liễu Yến nhi cùng vài hộ vệ, ngoài ra có ai biết chuyện Bạch Như Nguyệt bị phạt, Bạch Như Nguyệt chịu phạt tuy rằng do Bạch Ngọc Điệp hạ lệnh, nhưng Liễu Yến nhi lại tự mình động thủ, hơn nữa còn thầm hạ đòn hiểm, cho nên trong lúc hành hình Bạch Như Nguyệt chịu được mới chết.

      Nhưng bởi vì do đúng lúc đó Lâm Nguyệt lại bị xuyên đến,cho nên Bạch Ngọc Điệp mới phát điều gì bất thường. Bạch Ngọc Điệp tra hỏi làm Liễu Yến Nhi mừng thầm trong lòng , cho nên ngoài việc thầm hận Bạch Như Nguyệt mạng lớn,nàng ta cũng khống dám đề cập tới.

      Chính vì thế nên thái độ của người ở Phong Nguyệt Lâu đối với Lâm Nguyệt vẫn rất cung kính, Bạch Như Nguyệt cùng Bạch Ngọc Điệp vẫn thường hay cãi nhau,sau mỗi lần ầm ĩ như vậy nàng liền ôm mặt khóc chạy đến hậu hoa viên, nhiều lần như vậy,hạ nhân ở Phong Nguyệt Lâu nhìn thấy cũng thành thói quen, cho nên mới tập trung bàn tán xem ai đúng ai sai.

      Đó đều là việc được tác giả nhắc đến trong nguyên tác , Lâm Nguyệt đương nhiên biết. Vừa rồi sở dĩ nàng làm như vậy, cũng là bị ép đến loạn trí, cái khó ló cái khôn mà thôi, nghĩ tới thu được thêm tin tức.

      Tiếng bàn tán của hai tì nữ dần xa, Lâm Nguyệt cảm thấy may mắn thôi, may mà vừa rồi nàng có lanh chanh hỏi đường, bằng bây giờ lại bị nghi ngờ rồi.

      Nhớ tới cuộc đối thoại vừa này của hai tì nữ, Lâm Nguyệt nhịn được mà vui vẻ.

      nghĩ tới nguyên chủ bạch Như Nguyệt mỗi lần tức giận đều chạy đến hậu hoa viên, nếu như vậy phỏng chừng khi nàng chạy đến hoa viên cũng có người nào cảm thấy kì quái , cho dù nàng có chạy đến phía sau hậu hoa viên , cũng ai để ý.

      Như vậy giảm bớt phiền toái cho nàng.

      mặt Lâm Nguyệt nhanh chân chạy theo phương hướng mà tì nữ kia chỉ, mặt cẩn thận tính toán.

      Nàng bỗng nhiên nhớ tới trong nguyên tác Bạch Như Nguyệt, thời khắc này lại cảm thấy thương thay cho nàng,mỗi lần tức giận nàng đều đến đây,vậy chút vận khí cũng có. Nữ chủ cứ thế mà chạy loạn,lại có thể phát tài.Nhìn ra biết có bao nhiêu chênh lệch trong đó?!

      Quả nhiên đối với nữ phụ mà , tác giả đều là mẹ kế ác độc. . . . . .

      Lâm Nguyệt vừa chạy,vừa miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, cảnh đẹp trăm hoa đua nở cứ như vậy ra trước mắt.
      Banashi thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15-Tuyệt Vọng

      Editor: Măng Cụt



      Bỗng nhiên xuất biển hoa xinh đẹp rực rỡ chiếm gần ba mươi mẫu, Lâm Nguyệt lại có tâm trạng để thưởng thức.

      Bây giờ thậm chí nàng còn có chút hối hận, vừa rồi nên tự cho là thông minh mà chạy tới diễn tràng tình cảm cha con sâu đậm trước mặt Bạch Ngọc Điệp,nếu như nàng nghĩ kĩ hơn chút, bị tình tiết trong nguyên tác hấp dẫn chú ý, trực tiếp liều mạng chạy đến hậu hoa viên phải tốt hơn sao? Dù gì ngoài Bạch Ngọc Điệp luôn ở trong nội thất, mọi người ai cũng biết mỗi lần nàng tức giận đều chạy đến đây,như vậy căn bản bị ai nghi ngờ,Bạch Ngọc Điệp cũng tra hỏi.

      Giờ hay rồi,lại tự cho là thông minh,còn cố tình chạy tới chỗ Bạch Ngọc Điệp tìm đường chết, nếu như chậm chút, chờ đến lúc Bạch Ngọc Điệp phục hồi lại tinh thần,như vậy cho dù nàng có chạy đằng trời cũng thoát.

      Diện tích biển hoa này rất lớn, đại đa số đều cao tới đầu gối lại còn nằm san sát lại với nhau,mặc dù ở giữa có con đường bằng đá cuội, nhưng mà nó lại quanh co khúc khuỷu,muốn đó cũng khó,huống hồ nàng còn phải tìm phương hướng, nếu bây giờ nàng cố tình dẫm lên hoa để mà , e rằng như vậy làm cho người khác chú ý.

      Nhìn biển hoa kéo dài tới tận chân trời, Lâm Nguyệt thở dài cái mạnh, đành phải men theo con đường bằng đá cuội mà về phía trước, trong lòng thầm cầu nguyện cho Bạch Ngọc Điệp đừng đến tìm nàng quá sớm.

      được lúc, mắt thấy qua nữa canh giờ mà vẫn chưa thấy núi giả màu đen kia, Lâm Nguyệt khỏi sốt ruột,đúng lúc này, đột nhiên nghe được tiếng sắc bén của Liễu Yến Nhi.

      "Các ngươi tìm thấy tiểu thư chưa?"

      "Hồi Liễu quản , vừa rồi nô tì mới nhìn thấy tiểu thư về hướng hậu hoa viên."

      Bởi vì khoảng cách hơi xa,thanh trả lời của người kia lại rất ,cho nên Lâm Nguyệt nghe ,trong lòng rối bời, mắt thấy cách đó xa có khóm hoa Hải Đường cao hơn nửa người ,nàng liền quan tâm mọi thứ xung quanh, phóng nhanh tới nấp vào trong khóm hoa đó.

      Khóm hoa Hải Đường này ước chừng cao hơn thước,đứng thẳng, nếu là thân thể của Lâm Nguyệt kiếp trước rất khó có thể che hết, nhưng khối thân thể tại của nàng chỉ mới có mười ba tuổi,chiều cao còn chưa phát triển hết mức, dáng người lại gầy , chỉ cần nàng cúi thấp xuống chút, liền có thể che chắn ổn thỏa . Tạm thời cần lo lắng bị Liễu Yến Nhi tìm được.

      Bất quá này cũng chỉ có thể nấp tạm thời, nếu nàng nhanh chóng tìm ra cái núi giả kia, tin rằng bao lâu nữa bị Liễu Yến Nhi bắt được.

      Trong lòng càng sốt ruột,biểu của Lâm Nguyệt lại càng bình tĩnh, bên cố gắng nhớ lại tình tiết trong sách, bên theo phương hướng mà nàng nghĩ núi giả có thể nằm ở đó.

      Thời gian cứ trôi qua rồi lại trôi qua, tiếng bước chân bên kia ngày càng ràng,mà cái núi giả kia mãi vẫn chưa thấy bóng, thời điểm Lâm Nguyệt sắp tuyệt vọng,bỗng nhiên cảm thấy chói mắt,nàng sắp ra khỏi khóm hoa Hải Đường.

      Nhìn ánh mẳt trời chói mắt phản chiếu những cách hoa, cảm giác tuyệt vọng chưa từng xuất trước đây cứ thế xâm lấn tâm trí của Lâm Nguyệt.

      có khóm hoa Hải Đường để thân,có lẽ bao lâu nữa Liễu Yến Nhi tìm được nàng, đến lúc đó cho dù tìm được núi giả,cũng trốn thoát.

      Nghĩ đến bản thân ở thế giới này phải chịu khuất nhục lại còn phải tính toán vận mệnh, Lâm Nguyệt khỏi nắm chặt hai tay,chẳng lẽ tình tiết thể sửa đổi? Chẳng lẽ ông trời mang nàng tới đây chỉ để nàng làm đá kê chân cho nữ chính?

      Dựa vào cái gì chứ?

      Cùng là người xuyên , đối phương là đặc công, nàng cũng là bộ đội đặc chủng, dựa vào cái gì đối phương lại là nữ chính, còn nàng chỉ có thể trở thành nữ phụ, vật hi sinh sinh?!?!

      Nếu kết cục thể thay đổi, nàng thà chết ngay bây giờ,chứ bao giờ tình nguyện trở thành công cụ của người khác!

      Lâm Nguyệt tùy ý gỡ xuống cây ngọc trâm cắm tóc,sau đó nắm chặt trong tay,nhìn ánh mặt trời sau khóm hoa Hải Đường,liều mạng xông ra ngoài.

      Nàng quyết định, nếu như bị bọn người của Liễu Yến Nhi phát , liền lập tức dùng ngọc trâm tự sát,dù chỉ có thể thay đổi được đoạn tình tiết trong sách,nàng cũng nguyện dùng cái chết để đổi lấy!



      Chương 16-Ngàn cân treo sợi tóc

      Thời điểm Lâm Nguyệt chuẩn bị lao ra ngoài,thân thể bỗng khựng lại, nhìn vật thể màu đen cách đó xa, biểu cảm mặt trở nên cực kì khó coi .

      Ngay phía trước nàng, tòa núi giả màu đen đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, bề mặt bị che kín bằng rêu xanh,Lâm Nguyệt nhìn chớp mắt.

      Núi giả màu đen!

      Nhìn núi giả nằm ngay trước mặt, Lâm Nguyệt nhất thời vừa mừng vừa sợ, dù tính tình nàng luôn trầm ổn, giờ phút này cũng cảm thấy vừa xót xa vừa khổ sở.

      Hết tuyệt vọng xong lại đến hi vọng, Lâm Nguyệt thể hình dung được tâm tình của mình lúc này.

      đúng là,hữu tâm tìm hoa hoa thấy,vô tâm trồng liễu liễu thành cây.

      Quả nhiên ông trời phụ lòng người sao?

      lòng muốn đến núi giả ngay trước mắt, tiếng ồn đằng sau còn có thể là cho Lâm Nguyệt chú ý, nàng tận lưc núp vào trong lùm cây phía trước,nhanh chóng chạy ra khỏi khóm hoa Hải Đường tiến thẳng về phía cửa động.

      Cửa động dẫn vào trong núi giả có chiều cao khoảng thước rưỡi , nửa bị cành cây che khuất, xung quanh còn mọc đầy Mạn Đằng, muốn vọt vào nhanh chóng cũng rất khó.

      May mắn thân thể tại của Lâm Nguyệt gầy, muốn chui vào trong cũng đến nỗi khó khăn.

      Thời gian cấp bách, Lâm Nguyệt cũng chẳng quan tâm đến việc xử lí chướng ngại vật trước mặt, nàng pho nhanh đến cửa động,vội vàng đưa tay đỡ đống cây Mạn Đằng kia lên, chui vào.

      Ngay lúc này, thanh sắc lạnh,the thé của Liễu Yên Nhi bỗng truyền đến:"Bạch Như Nguyệt, ngươi muốn làm gì!"

      Bị phát rồi !

      Lâm Nguyệt quay đầu,nhìn thấy Liễu Yến Nhi đứng ở chỗ khóm hoa Hải Đường,sắc mặt tức giận nhìn nàng, tròng mắt lộ ra sát ý.

      Mắt thấy cơ hội chạy trốn ngay trước mắt, Lâm Nguyệt tất nhiên muốn lãng phí công sức, quyết định nhìn Liễu Yến nhi, thân thể nhanh nhẹn vọt vào trong sơn động.

      mùi mốc ẩm ướt ngạy lập tức xộc vào mũi, ngay sau đó Lâm Nguyệt lại cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, nàng thành công tiến vào sơn động.

      Bởi vì ánh sáng chênh lệch, Lâm Nguyệt nhất thời thể thích ứng, nhưng nàng hề dừng lại,mò mẫm vách động lảo đảo tiến về phía trước,đồng thời ngừng nhớ lại tình tiết sau khi nữ chính vào sơn động.

      Thời gian phảng phất như chậm lại tro g bóng tối, tuy rằng tiến vào sơn động mới hơn mười giây, Lâm Nguyệt lại cảm thấy bản thân vào rất lâu rồi, đặc biệt nghe được tiếng chửi bậy the thé đầy phẫn nộ của Liễu Yến nhi ở ngoài động, lòng nàng ngày càng sốt ruột.

      May mắn là bên trong sơn động này cùng trong sách miêu tả giống nhau, chỉ dài khoảng 6,7 mét, ngay lúc lúc nàng sắp hết sơn động, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người cứ thế ngã xuống hồ nước lạnh lẽo.

      Lâm Nguyệt chẳng những sợ hãi mà còn vui mừng, nàng ngừng thở,thả lỏng,để cho cơ thể từ từ chìn xuống.

      Quả nhiên, bao lâu sau, hai chân nàng liền chạm vào lớp bùn xốp,Lâm Nguyệt vội vàng cúi xuống, hai tay mò mẫm tìm kiếm dưới lớp bùn.

      Trong sách có nhắc đến, nữ chủ Diệp Khuynh Tuyết sau khi té xuống hồ, vì trốn tránh kẻ thú giấu mình ở dưới đáy hồ, vô tình chạm trúng cơ quan, mở ra lối vào bí đạo,chẳng những thu hoạch được ít cực phẩm,còn thành công tránh thoát kẻ thù.

      Cơ quan là do nữ chủ trong lúc vô ý đụng chạm đến , tại đổi thành Lâm Nguyệt, Diệp Khuynh Tuyết coi như có vận khí này rồi.

      Nàng ở dưới đáy mò mẫm lúc lâu, ngoại trừ việc người dính thêm ít bùn, ngoài ra có thu hoạch gì khác.

      Cảm thấy cơ thể ngày càng thiếu dưỡng khí, lúc này Lâm Nguyệt cho dù có trầm tính chăng nữa cũng nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :