1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ phụ muốn ly hôn - Ôn Dĩ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 30


      Vân Yên giãy giụa mấy cái, rồi bỗng nhiên giãy giụa nữa.

      Trầm Ám rất nhanh, đến mấy bước bọn họ đến trước cửa nhà. nhấn mật mã, cửa mở ra.

      Vân Yên nhìn thấy, tự dưng trong lòng sợ hãi. cũng phát giọng mình hơi run rẩy: “Trầm, Trầm Ám?”

      Trầm Ám trở tay đóng cửa lại, cúi xuống tiếng nào cởi giày cho . Hai chân bị đông lạnh buốt, ấp trong tay sưởi ấm.

      Cách cánh cửa, Vân Yên nghe thấy gió bắc mang theo bông tuyết thổi qua. Trong lòng phát lạnh, dám phản kháng.

      Trầm Ám ngẩng đầu lên, lại tháo khăn quàng, cởi mũ cho . Lúc cởi mũ Vân Yên né tránh theo bản năng, đôi mắt nhìn .

      ngừng lát, vẫn cởi mũ xuống. Tóc rối bời, dùng ngón tay gỡ chải giúp , động tác cực kỳ ôn nhu.

      Ôn nhu này khiến Vân Yên có phần muốn khóc.

      Cởi cho xong, Trầm Ám lại cởi áo khoác của mình. Thừa dịp chốc lát ánh mắt rời khỏi người mình, Vân Yên thử giãy giụa. Hình như nghĩ tới phản kháng vào lúc này. Khí lực của Trầm Ám nới lỏng ít nên dễ dàng thoát khỏi. Dép cũng thèm mang, chạy băng băng về phòng.

      Tầm mắt Trầm Ám nhìn sang phương hướng chạy , ánh mắt u ám.

      thể chờ đợi thêm nữa.

      Cùng lắm giam lại, giam cả đời.

      Trầm Ám bước từng bước đến trước phòng ngủ của Vân Yên, đúng như dự đoán, cửa khoá.

      nhanh chậm lấy chìa khoá ra, muốn mở cửa. Đột nhiên nghe thấy tiếng Vân Yên mang theo nức nở sau cánh cửa: “Trầm Ám.”

      ngừng lát, kiên nhẫn đợi mấy giây.

      Vân Yên : “ .”

      Trầm Ám liếm liếm môi, nguy hiểm nheo mắt lại.

      Két tiếng, cửa mở ra từ bên trong.

      Đôi mắt Vân Yên hơi đỏ, bộ dạng giống như vừa khóc xong. Trầm Ám thấy hơi sửng sốt, theo bản năng giấu chìa khoá .

      “Mấy cái này cho .” tay Vân Yên siết chốt cửa, tay siết mấy tờ tiền giấy. Cắn môi do dự trong chớp mắt, nhét tiền cho .

      ...” ngước mắt nhìn cái, lại nhanh chóng cúi xuống.

      chú ý an toàn.”

      Rầm, đóng cửa lại, xong lập tức lui về phòng.


      ----


      Trời rất nhanh tối.

      Vân Yên quỳ gối ngồi sàn nhà, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      biết từ khi nào tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết còn lớn hơn lúc nãy.

      Trầm Ám hẳn là rồi. Cũng biết ngày tuyết rơi nhiều như thế này, bên ngoài có gọi được xe ?

      Gọi được xe nên đâu đây? Nhà họ Trầm sao? được, đó là ổ sói, chủ tịch Trầm thường xuyên ở nhà, Trầm phu nhân và Trầm Minh có khả năng giữ lại, chừng còn nghĩ cách đối phó . Hay là khách sạn? Trầm Ám có mang thẻ căn cước theo ?

      ngốc hơn mười năm, đột nhiên tốt lên, có hiểu biết gì . Có bị lừa bán ? Có bị lừa đảo ? Có bị đánh ? Có phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ ?

      Vân Yên càng nghĩ trong lòng càng bất an.

      Dù là nhân vật phản diện, dù trời sinh thông minh, nhưng phải cái gì cũng làm được nha. Thậm chí, thậm chí bao lâu sau, bị nam chính tính kế, lật cả người cả xe xuống vách đá.

      chừng hôm nay từ biệt, còn được gặp lại .

      Nước mắt Vân Yên bỗng dưng tuôn trào, nhớ tới lần đầu tiên thấy Trầm Ám, lạnh lùng, thèm trả lời , khiến suýt nữa tưởng bị câm. Sau đó đưa , mặc dù vẫn thích để ý đến người khác, nhưng giúp xách hành lý rất nặng. Sau đó nữa, toàn tâm toàn ý tín nhiệm , thích làm nũng với , thích ôm , thích dụi dụi vào cổ , lúc chú ý của đặt người , ghen tỵ mà nổi giận, cực kỳ ngây thơ.

      vừa sinh ra có mẹ, ba ruột cũng rảnh quan tâm , chứ đừng tới mẹ ghẻ lòng dạ độc ác đó. Trầm Ám lớn như vậy, cho đến bây giờ cũng có ai đối tốt với .

      Giống như vậy.

      Từ đến lớn Vân Yên chưa từng mất ai, đây là lần đầu tiên biết, hoá ra tạm biệt với người quan trọng, lại khó chịu đến thế.

      Đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc, quay tới chín giờ rưỡi.

      Vân Yên khóc lâu, đôi mắt vừa khô vừa xót, xoa xoa, tay chống vách tường đứng lên, muốn tắm nước nóng.

      Phòng ngủ chính có phòng tắm, bước mấy bước qua, dừng lại. Đột nhiên quay đầu tới cửa phòng, mang chút hi vọng giấu kín đến chính mình cũng nhận ra, mở cửa.

      Trầm Ám đứng ngoài cửa, mặt đổi sắc cúi đầu. Hành lang mở đèn, sau lưng tối om, dưới chân tiền giấy màu đỏ rơi đầy đất.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, chậm chạp ngẩng đầu lên. kịp thích ứng với ánh đèn, lông mày cau lại.

      Vân Yên há miệng cái, nên lời.

      Trầm Ám ngước mắt nhìn , ánh mắt mất mát như chú chó bị chủ nhân vứt bỏ.

      “Em cần tôi sao?” Giọng khàn khàn, trầm thấp hỏi.

      Vân Yên chớp mắt cái, nước mắt lại rơi xuống.

      đưa tay lên lau sạch nước mắt : “Tôi tự ăn cơm, tự mặc quần áo, ngoan, nghe lời em, em đừng đuổi tôi .”

      Hai mắt Vân Yên ngấn lệ mông lung, mơ hồ nhìn .

      ...”

      xin lỗi.” còn : “Hôm nay em chơi cùng đứa trẻ khác nên tôi tức giận. Sau này tôi chịu đựng tức giận nữa.”

      Chơi cùng đứa trẻ khác nên mới tức giận sao?

      Đây là lời mà đại nhân vật phản diện ra khỏi miệng sao?

      “Lạnh quá.” Trầm Ám khom người ôm lấy , tiền trảm hậu tấu: “Ôm cái được ?”

      Vân Yên do dự, ôm eo .

      Làn da ma sát vải áo , Vân Yên nhịn được oà khóc, lâu mới nặn ra chữ: “...Được.”


      ----


      Chu Mạn Chi phát , bầu khí giữa Vân Yên và Trầm Ám hơi kỳ lạ.

      Trước kia hai người kiêng kị chút nào, hai mươi bốn giờ đều dính chung chỗ, lúc nắm tay, lúc ôm, giống như bị dính vào nhau. Bây giờ là Trầm Ám bám dính , tỉnh bơ tránh .

      Vân Yên còn sai bảo Trầm Ám lấy đồ, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn theo .

      Chu Mạn Chi đặt ly trà xuống, trong lòng hiểu đại khái chuyện xảy ra, nhưng vẫn hỏi: “Em sao vậy?”

      Vân Yên thu hồi tầm mắt, lại yên tâm nhìn về phía Trầm Ám bên kia cái, sau đó giọng hỏi chị: “Chị cảm thấy... Trầm Ám có ngốc ?”

      Vấn đề này cũng rất khó khăn.

      Chu Mạn Chi cân nhắc trong chốc lát: “Chị nghe khi còn bé Trầm Đại thiếu thiên phú dị bẩm, trước khi xảy ra chuyện nhảy tận mấy lớp, có lúc còn giúp chủ tịch Trầm xử lý chuyện của công ty.”

      Những thứ này cần Vân Yên cũng biết, điều muốn hỏi phải cái này.

      Chu Mạn Chi tiếp tục: “Lần đầu tiên chị thấy Trầm nhìn ra cậu ấy khác người bình thường chỗ nào cả, chị cảm thấy xem như cậu ấy xảy ra chuyện, chỉ số thông minh vẫn còn đó, năng lực học tập trời sinh mạnh hơn người bình thường. Nếu nhiều năm như vậy, làm sao cậy ấy sống nổi ở nhà họ Trầm chứ.” Chị xong, lại nâng tách lên uống trà.

      Vân Yên ngơ ngẩn, trong lòng suy nghĩ lời của Chu Mạn Chi.

      Trầm Ám bưng ly sữa bò tới, lướt qua Chu Mạn Chi cái, đưa sữa bò cho Vân Yên.

      Chu Mạn Chi bị sặc trà, ho khan mấy tiếng, đặt tách trà xuống: “Lý đạo diễn phải thành phố Giang lấy bối cảnh, vé máy bay cho em đặt xong, ngày mai chị tới đón em.”

      Vân Yên nghĩ tới còn có thể quay lại đoàn làm phim, nhưng chú ý hỏi thăm cái này, lập tức hỏi Chu Mạn Chi: “Vé máy bay đặt mấy vé vậy?”

      Chu Mạn Chi liếc Trầm Ám cái, cầm túi đứng lên, cười như cười : “Yên tâm , hai vé.”


      ----


      chuyến biết mất bao lâu, Chu Mạn Chi vừa , Vân Yên bắt đầu xếp hành lý.

      Trầm Ám theo sau lưng vòng tới vòng lui, cũng giúp được gì. Nếu là lúc trước, Vân Yên sớm đuổi ra ngoài rồi, nhưng lúc này lại gì, cẩn thận xếp cái áo lông của bỏ vào vali.

      Hai người chia phòng ngủ mấy ngày, Trầm Ám sợ lộ chân tướng, cũng dám thừa dịp Vân Yên ngủ mà vào phòng , trước mắt có thể ở cạnh lúc, dù để ý tới cũng được. Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, lâu sau, xếp đồ xong.

      Trời cũng tối.

      Vân Yên nấu chút đồ ăn, Trầm Ám rất nể mặt ăn ít. Lúc ăn vẫn nhìn , bộ dạng muốn đút, lại dám .

      cố ý quan tâm , thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thử phản ứng của . hoàn toàn trở thành đứa trẻ muốn hấp dẫn chú ý người lớn.

      Trong sách đại nhân vật phản diện ngày càng thay đổi, sao bây giờ Trầm Ám vẫn là bộ dạng này?

      Vân Yên do dự chút, gắp miếng trứng đút cho .

      ăn hết, trong nháy mắt cao hứng, ánh mắt sáng lên.

      Chuyện đầu tiên sau khi đại nhân vật phản diện khôi phục bình thường chẳng phải là trả thù hay sao, nào có thời gian rảnh ở lại chỗ này lừa gạt chứ, lừa gạt có được gì đâu? (Typard: Được vợ chứ được gì chị ơi.)

      Tim Vân Yên mấy ngày nay bị treo lên cứ như vậy trở về chỗ cũ.


      ——


      Ngày hôm sau, Vân Yên xuống máy bay, dựa theo địa chỉ Chu Mạn Chi cho khách sạn.

      Khách sạn do đoàn làm phim đặt, phòng của diễn viên tốt hơn chút, phòng của staff kém hơn chút. Bởi vì bọn họ tới trễ, Vân Yên còn tốt, có phòng của mình, nhưng Trầm Ám phải ở chung phòng với người khác.

      Vân Yên cho là vui, vẫn rối rắm có muốn để cho ngủ chung với mình hay . Kết quả biểu cảm của bình thường, cũng làm nũng với , gật đầu cái đồng ý. Lần này Vân Yên muốn , cũng tiện chủ động .

      Thu xếp ổn thỏa, hai người đến đoàn làm phim.

      Thành phố Giang lạnh hơn thành phố Nam rất nhiều, đoàn làm phim lấy bối cảnh ở nơi vắng lặng, căn bản gọi xe được. Cũng may đoàn làm phim cách khách sạn xa, hai người cứ như vậy tới, vốn xuống máy bay cũng là buổi chiều, cộng thêm trời lạnh chậm, lúc đến đoàn làm phim, trời tối rồi. Vừa vặn quay xong, staff thu dọn đồ đạc.

      Lý đạo diễn căn bản nghĩ tới hôm nay đến, nên người rồi. Còn lại mấy staff quan sát ánh mắt cũng hơi kỳ quái, ngay cả thợ trang điểm bình thường vài lời với cũng hơi né tránh.

      Trong lòng Vân Yên hiểu, đại khái là do đánh Trầm Minh, khiến bọn họ "nhìn với cặp mắt khác xưa".

      Người khác để ý tới , cũng mặt dày sáp lại chuyện. Cùng Trầm Ám theo đường cũ trở về, dọc đường hơi buồn buồn, lời nào.

      Trầm Ám ở lầu hai, Vân Yên ở lầu ba.

      Vào trong thang máy, Vân Yên chờ Trầm Ám mở miệng muốn ngủ chung với , chờ mãi, thang máy dừng lại ở lầu hai, Trầm Ám từ đầu đến cuối vẫn lên tiếng.

      Trầm Ám cất bước sắp ra ngoài.

      Vân Yên hoảng hốt, níu lại góc áo của . Trầm Ám nghi ngờ quay đầu.

      ", ngủ sớm chút!" Vân Yên xong, lập tức buông tay ra, hai tay cũng giấu ra sau lưng, tầm mắt nghiêng qua bên nhìn .

      Khoé môi hơi vểnh lên, gật đầu cái rồi .

      Vân Yên trở về phòng rửa mặt xong, mở vali ra tìm quần áo ngủ để mặc, bất ngờ phát quần áo ngủ của Trầm Ám ở chỗ .

      Quần áo ngủ là trước đây lâu mua cùng lúc với quần áo ngủ của , trừ kích thước khác nhau, kiểu dáng cũng khác nhau lắm. Lần này tới, bọn họ cũng chỉ mang theo hai bộ đồ ngủ này.

      Làm sao đây? Bây giờ muốn đổi lại quần áo ngủ sao?

      Nhưng là nữ nghệ sĩ, nửa đêm gõ cửa phòng nam trợ lý của mình, tìm lấy đồ ngủ, có thể hơi kỳ quái ?

      Phòng Trầm Ám còn có người khác sao, chỉ , là mấy người. làm như vậy, có thể tưởng tượng được tương lai truyền ra nhiều bát quái đặc sắc.

      Đúng rồi, điện thoại!

      Vân Yên tìm điện thoại di động, gọi đến số của Trầm Ám, mấy giây sau, trong vali truyền ra tiếng chuông điện thoại.

      Vân Yên: "..."
      garan2602, Khủng Long, Po146830 others thích bài này.

    2. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      a Trầm thật tâm cơ:yoyo60::yoyo60:
      Typard thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn Yên còn quá non và xanh
      Typard thích bài này.

    4. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Chiến thuật lạt mềm buộc lạt chặt hẳn là đây TA tâm cơ quá hà, ko biết về sau này chung có ngủ chung ko nhỉ
      Typard thích bài này.

    5. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Gây nghiện r bỏ trốn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :