1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ phụ muốn ly hôn - Ôn Dĩ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      ế, lại nhảy vào cái hố nữa, thôi mỗi ngày chạy qua các truyện hóng
      tình cảm nam nữ 9 kiểu như mưa dầm thấm đất, và thói quen tạo nên ý nhỉ, ko biết khi nào nữ 9 mới nhận ra nam 9 hết ngốc
      Typard thích bài này.

    2. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 27


      Cuộc sống gần đây của Trầm Minh rất khó khăn.

      Thân thể ông già được tốt, dần dần rút bớt quyền lực trong tay .

      Chuyện này vốn chẳng hề gì, từ khi chưa tốt nghiệp đại học bắt đầu theo ông già kinh doanh, mặc dù làm nên trò trống gì, nhưng cũng quen tay hay việc. Huống chi, làm nên trò trống gì sao? Sản nghiệp nhà họ Trầm đủ để phung phí cả đời.

      Nhưng hết lần này đến lần khác, ngày nào mấy lão già trong hội đồng quản trị kia cũng lôi xuất thân của ra bàn, ý tứ là coi trọng .

      bực bội, nên muốn làm chút chuyện cho bọn họ thấy, vì vậy tiếp nhận mấy công ty con. Kinh doanh ấy mà, chuyện này chuyện kia, tới tôi , chỉ cần lấy ông già ra có gì là thương lượng được.

      Nhưng nghĩ tới, lại liên tục mắc lỗi, vốn là dựa theo khuôn phép kinh doanh của công ty con, bây giờ lại phá sản từng cái . Giống như có người nhằm vào vậy, làm cái gì cũng thuận lợi, mấy ngày trước còn có người tung tin vịt là quản lý hãng rượu sản xuất rượu giả.

      Mặc dù ông già đè chuyện này xuống, nhưng cũng gạt được chỗ mấy lão già trong tổng công ty. Thành kiến của bọn họ đối với chưa bao giờ mãnh liệt đến thế, ông già còn cách nào, thể làm gì khác ngoài tạm thời thu hồi quyền lợi trong tay .

      Trầm Minh hiểu mấy lão già trong hội đồng quản trị kia nghĩ cái gì nữa, coi trọng sao? Sản nghiệp nhà họ Trầm còn người để thừa kế chắc? Chuyện tiếp nhận nhà họ Trầm chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

      Lúc ấy chỉ hơi tức, chứ trong lòng cũng sốt ruột gì. Nhưng tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ông già vẫn sắp xếp cho về lại công ty.

      Chẳng lẽ, ông già còn có con riêng khác? Biết đâu được nha, người đàn ông phong lưu như ông ấy, tình nhân lúc còn trẻ bàn tay đếm cũng hết.

      đúng, đúng. Nếu có con riêng dắt về nhà từ lâu, tính tình ông già duy ngã độc tôn*, có con trai còn giấu giếm hay sao? Chỉ sinh được ba đứa con là chỗ đau của ông ấy, người chết, người là , còn người ...

      (*duy ngã độc tôn: chỉ biết đến bản thân, xem mình là nhất.)

      Khoan khoan, Trầm Ám! Tự dưng Trầm Ám biến mất cùng với người phụ nữ chẳng biết ở đâu ra, cũng thấy ông già tìm. Ban dầu Trầm Minh cho là ông già quan tâm tới sống chết của Trầm Ám, bây giờ suy nghĩ lại chút, đừng là đưa Trầm Ám đâu đó chữa bệnh chứ?

      Thế này hiểu rồi, từng nghe người khác khi còn bé Trầm Ám thông minh biết bao nhiêu, ta xảy ra chuyện đáng tiếc biết bao nhiêu... Lúc nào mấy lão già trong hội đồng quản trị nhắc tới Trầm Ám cũng mặt đầy tiếc hận.

      Nếu Trầm Ám khoẻ lại, làm gì còn chỗ cho Trầm Minh chứ?

      Lúc này Trầm Minh mới cảm giác được nguy cơ, nhưng Trầm Ám ở đâu cũng biết, trong lòng có nóng nảy hoảng hốt có ích gì đâu.

      Vừa lúc đó, Kiều Yên Nhiên theo hơn mấy năm đột nhiên năn nỉ cho ta tham gia vào đoàn làm phim. nhịn nổi, con ả này ở bên ngoài tự tiện phong cho mình là vị hôn thê của cũng được , bây giờ lòng tham chưa đủ, muốn mượn thế lực của nữa? hề nghĩ ngợi muốn cự tuyệt, nhưng giây sau, trong miệng ta đột nhiên nhắc tới cái tên – Vân Yên.

      Nhà họ Trầm có công ty giải trí, nhưng cũng chỉ là chơi cho vui, Trầm Minh quan tâm chuyện phát sinh trong showbiz, cảm thấy cái vòng ấy vừa bẩn vừa loạn. Ban đầu cũng vì biết là ông già tìm được Vân Yên trong showbiz, mới lớn mật động tâm tư với . cho rằng chỉ cần là người hơi thức thời thuận thế quấn lên, nghĩ tới người phụ nữ này dám đánh ?

      Hay lắm, lại càng hứng thú với hơn.

      Tiếng của Trầm Minh vừa dứt, chung quanh chìm vào yên lặng, tầm mắt tứ phía hội tụ người Vân Yên.

      Cổ tay Trầm Ám giật giật, muốn bước lên, đột nhiên Vân Yên đưa tay ra sau, lặng lẽ nắm lấy tay . Ánh đèn bên này hơi tối, trước mặt còn có đám người che mất, nên động tác của hai người bọn họ bị ai phát .

      sửng sốt chút, do dự. Nhớ tới câu kia của Vân Yên: “Em chỉ tạm thời chăm sóc ấy, chờ ấy tốt lên ly hôn.”

      Người phá vỡ trầm mặc là Kiều Yên Nhiên.

      ta nở nụ cười, nụ cười hơi khó coi: “Vân Yên là thần thông quảng đại, có ai là biết. nhanh lên, có quan hệ gì với bạn trai tôi vậy?”

      Lời này cũng rất ý vị sâu xa.

      Vân Yên rất muốn im lặng, muốn dây dưa với bọn họ ở đây chút nào. siết chặt tay Trầm Ám, mặc dù biết có chuyện gì, nhưng vẫn lo lắng Trầm Minh có nhất thời mất não cướp Trầm Ám hay . Đến lúc đó nên làm gì? Đá chân trước hay đấm đây? Nếu đám người áo đen rơi rào rào xuống, đánh lại nên làm sao?

      Vẻ mặt Trầm Minh kiên nhẫn đưa tay, tỏ ý bảo Kiều Yên Nhiên im . Kiều Yên Nhiên ấm ức cắn môi, cam lòng nuốt lời muốn xuống.

      bước từng bước về phía Vân Yên.

      Mặt Vân Yên tràn đầy phòng bị, thân thể theo bản năng muốn che Trầm Ám lại, muốn Trầm Minh chú ý đến.

      “Ây cha, đây chẳng phải là...”

      Vân Yên hít sâu cái, nhấc chân lên, vững chắc đá vào ngực . phòng bị, thân thể ngã ra sau, trong nháy mắt bay ra ngoài.

      trường lập tức hỗn loạn, đám người ùa lên vây lại. Vân Yên nắm tay Trầm Ám, quay đầu lại vọt vào trong xe Chu Mạn Chi.

      Chu Mạn Chi hoàn hồn, hổn hển đuổi theo.

      Chu Mạn Chi nghĩ tới ngay cả Trầm Minh mà Vân Yên cũng dám đánh.

      lên xe, trong lòng cực kỳ tức giận, muốn dạy dỗ Vân Yên trận, thấy Vân Yên rúc vào trong ngực Trầm Ám, giống như người bị hại, yếu đuối, ai giúp đỡ, uỷ khuất vô cùng.

      Chu Mạn Chi: “...”

      Trầm Ám cái có cái vỗ vỗ lưng Vân Yên trấn an, tầm mắt sắc bén quét tới, Chu Mạn Chi nhất thời rét cái, dám gì nữa.

      Tính toán, chị lo nghĩ bậy bạ gì chứ, Vân Yên gây ra cục diện rối rắm, tự nhiên có người thu dọn thay .

      Chạy nhanh về nhà.

      Vân Yên ngồi ghế sau tự biên tự diễn, sắp xếp xong xuôi cơm tối, xe dừng lại, còn mời Chu Mạn Chi cùng ăn cơm.

      Ăn cơm á? Đánh Trầm thiếu xong em còn có tâm trạng ăn cơm sao? Lòng của em lớn như trái dưa hấu vậy đó hả? Chu Mạn Chi sắp bị làm cho tức đến no luôn rồi, hai lời từ chối.

      Vân Yên nhìn qua còn rất tiếc nuối, nhưng Trầm Ám vì thức thời của chị mà cho chị ánh mắt tán thưởng. Sau đó vội vàng phân tán chú ý của Vân Yên, với : “Đói.”

      Chu Mạn Chi: “...” Bây giờ là lúc đói bụng sao?

      Vân Yên lập tức dỗ : “Ngoan nào, nhịn chút nữa thôi.” Sau đó tạm biệt Chu Mạn Chi: “Chị Chu đường cẩn thận, ngày mai gặp!”

      Chu Mạn Chi phóng xe ra ngoài.

      Gặp cái gì mà gặp, tốt nhất là đời này gặp!


      ----


      Tối hôm nay Vân Yên định tự mình xuống bếp.

      Mặc dù coi như “hoang dại” mà trưởng thành, nhưng ở phương diện nấu nướng quả thực có thiên phú gì, có khi nấu tô mì sợi còn nấu xong, chứ đừng nhắc tới những món ăn phức tạp hơn. Nhưng rốt cuộc mỗi ngày ăn đồ ăn bán bên ngoài cũng phải là ý hay, vừa dầu mỡ vừa phiền phức.

      Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, cũng may tiểu khu có siêu thị bán đồ tươi sống, hai người về nhà tới mấy phút lại ra ngoài, tay trong tay siêu thị mua thức ăn.

      Tiểu khu an tĩnh, người trong siêu thị cũng nhiều. Đại đa số người tới mua thức ăn là người già và trẻ con, trừ thỉnh thoảng có tiếng trẻ con cười đùa, cũng ồn ào lắm.

      ngang qua khu hải sản, Vân Yên dừng lại, hỏi Trầm Ám: “Có muốn ăn cá chép chua ngọt ?”

      Ông cụ bán hải sản nhắc nhở : “ bé à, đây là cá diếc.”

      Cá diếc còn sống, vui sướng bơi bơi, ở trong chậu phun bong bóng.

      “À.” Vân Yên hỏi: “Có muốn ăn cá diếc ?”

      Vì Trầm Ám bị cảm, vẫn luôn đeo khẩu trang. Nghe vậy buồn nôn ho hai tiếng, ánh mắt hoài nghi nhìn Vân Yên.

      Vân Yên cũng phải hỏi ý kiến , ngồi chồm hổm xuống tự mình chọn con có vẻ nhanh nhẹn, quay đầu lại hỏi Trầm Ám: “ thích con này ?”

      Trầm Ám muốn , đầu ngón tay Vân Yên chạm vào đầu con cá kia: “Ông chủ, lấy nó!”

      Lượn lờ ở siêu thị đồ tươi sống nửa giờ, Vân Yên và Trầm Ám xách con cá diếc và mấy cân rau cải ra cửa.

      Ở cửa có bán kem ly, rất lâu rồi Vân Yên chưa ăn, nhịn được muốn nếm thử chút.

      đung đưa cánh tay Trầm Ám, ánh mắt sáng trong suốt: “Mua cho ly kem nha?”

      Trầm Ám: “.... muốn.”

      “Vị dâu tây hay vị chocolate đây?”

      “Cũng muốn.”

      “Hả? Đều muốn sao? Vậy mua hai ly.”

      Trầm Ám: “...”

      Cuối cùng vẫn mua hai ly, Vân Yên mua cho Trầm Ám ly vị chocolate, mình vừa vừa ăn vị dâu tây.

      Ăn hai miếng, giơ cánh tay lên đưa đến bên khoé môi Trầm Ám: “Cho .”

      Trầm Ám vẫn còn đeo khẩu trang, ngay cả ly kem của mình cũng ăn. Lắc đầu cái từ chối.

      “Có phải chê tôi ...” Tay Vân Yên rút lại, đáng thương bẹt miệng.

      Sao Trầm Ám lại chê chứ, chỉ là sợ lây cảm của mình cho thôi, nhưng loại đạo lý này sao người ngốc có thể biết, cho nên là ra được.

      Cánh tay Vân Yên vẫn còn giữ vững giơ lên.

      Trầm Ám biết làm sao, tháo khẩu trang ra, cúi đầu, ngụm ăn hết kem còn dư lại trong ly.

      Vân Yên: “! ! !”

      “Này! ...”

      Trầm Ám đưa vị chocolate tới.

      Lửa giận nhất thời tắt mất, Vân Yên nhận lấy, khe khẽ hừ tiếng. Liếm miếng, phát vị chocolate ăn ngon hơn nhiều, vì vậy cũng muốn cho Trầm Ám nếm thử chút.

      “Này.”

      Trầm Ám vừa đeo lại khẩu trang, lại đưa kem ly tới.

      liếc cái, tháo khẩu trang ra, lại ngụm ăn toàn bộ.

      Vân Yên: “... ... . . .”


      ----


      giờ Vân Yên ngó lơ Trầm Ám.

      tự giam mình trong phòng bếp, tuỳ ý cầm trọn con cá diếc thịch thịch. Trầm Ám nghe tiếng nồi niêu xoong chảo đinh đinh bên trong, đứng ở cửa muốn vào mấy lần, nhưng Vân Yên cho vào.

      Trầm Ám nhức đầu.

      Lại thêm mấy tiếng vang binh binh bùng bùng.

      Trầm Ám đẩy cửa ra chút, giả bộ ho khan tiếng, Vân Yên để ý tới, tận lực gia tăng lượng.

      Vân Yên cầm cá diếc cau mày nhìn qua, mấy giây sau, hung hăng gào : “ cho phép vào!”
      Trầm Ám: “...”

      Vân Yên gào xong, cầm cá xoay người, đặt nó lên thớt. Cá diếc quẫy đuôi, lại muốn chạy trốn. Vân Yên kiên nhẫn, lôi cái đuôi nó ném vào trong bồn nước.

      Trong lòng Trầm Ám thở dài, tới, ôm eo từ phía sau, tì cằm bả vai cọ mấy cái.

      Vân Yên liếc mắt nhìn : “Làm gì vậy! Bây giờ biết sai rồi?”

      Trầm Ám ừ tiếng: “Biết.”

      “Biết? Biết mà ăn hết kem ly à?”

      Vân Yên càng càng tức, còn hơi ấm ức, siết cán dao phay kèn kẹt bổ vào thớt: “Tôi chia đồ ăn ngon cho ăn, nhưng lại muốn chia cho tôi.”

      “... xin lỗi.” Trầm Ám lấy tay từ cán dao xuống, mang tới phía trước mấy bước, mở vòi nước, tự mình thử nước ấm trước, sau đó đặt tay dưới vòi nước rửa tỉ mỉ.

      Nước chậm rãi chảy qua kẽ ngón tay, trong lòng Vân Yên dần yên tĩnh lại, dư quang liếc qua Trầm Ám rũ hàng mi dài xuống, ngơ ngẩn chốc lát. Chẳng biết tại sao nhịp tim lại tăng tốc, bên tai lại hơi nóng.

      Trầm Ám tắt vòi nước, lấy khăn lông lau tay cho . Đột nhiên dám nhìn , rũ mắt chuyên tâm nhìn giọt nước mu bàn tay.

      giọt nước cuối cùng cũng lau sạch, Trầm Ám bỏ khăn lông xuống. Cánh tay thả lỏng vòng quanh eo , tiếng hít thở bên tai , mỗi hơi đều rất .

      Cằm lại cọ vào cổ , cọ cọ khiến lòng rối loạn.

      “Được rồi, được rồi, tha thứ cho đó.” Vân Yên tách hai cánh tay bên hông ra, quay đầu đẩy ra ngoài: “ ra , tôi còn phải làm cơm tối.”

      Trầm Ám muốn , muốn ở lại giúp . Tầm mắt lơ đãng đảo xuống, dừng lại bên vành tai đỏ ửng của hai giây, thuận theo ra ngoài.

      Trầm Ám đứng ngoài phòng bếp, xuyên thấu qua cửa kính nhìn Vân Yên thái hành lá thớt, chân mày khi buông lỏng, khi nhíu chặt.

      Vân Yên thả ít hành lá thái xong vào chảo dầu, xèo tiếng, né về phía sau nửa mét theo bản năng.

      Trầm Ám siết chốt cửa, nhịn được muốn vào. Do dự trong chớp mắt, lại buông tay xuống.

      Vân Yên buông tha cá diếc, nấu nồi cơm, rửa rau cải vụng về xào. hiểu tại sao dầu trong nồi cứ văng ra ngoài, tuỳ tiện lấy gia vị bày sẵn ở bên, rắc ít, thân thể nhanh chóng tránh ra.

      Cứ luống cuống tay chân như vậy, rau cải xào ra lò.

      Thừa dịp Vân Yên tìm dĩa đựng thức ăn, Trầm Ám vội vàng trở lại trước bàn ăn, làm bộ mình hề rời khỏi, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi yên.

      Mấy phút sau, Vân Yên mặc tạp dề con gấu màu hồng, bưng cái dĩa ra.

      "Mau nếm thử." đặt cái dĩa xuống, cầm đũa gắp cọng cải xanh đút cho Trầm Ám, mặt đầy mong đợi hỏi: "Ăn có ngon ?"

      Trầm Ám nuốt xuống cọng cải có thể mặn chết người, mặt đổi sắc gật đầu cái.

      Vân Yên cao hứng, gắp cọng mình muốn ăn, Trầm Ám thò đầu qua, há miệng đoạt .

      Gắp cọng nữa, lại bị đoạt .

      Phòng bếp truyền ra tiếng tích tích tích, Vân Yên kịp so đo với , để đũa xuống chạy vào trong, nhìn thử cơm nấu xong chưa.

      Trầm Ám thấy vào phòng bếp, thở phào nhõm, cầm đũa lên gắp đũa lớn rau cải, chân mày nhíu lấy cái đưa toàn bộ vào trong miệng.

      Chờ Vân Yên bưng hai chén cơm ra, trong dĩa chỉ còn lại cọng rau cải.

      Trầm Ám nhìn cái, lập tức gắp lên ăn, mắt nhìn thấy , biểu tình cực kỳ vô tội.

      Vân Yên: ". . ."


      ——


      Vân Yên giận đến mức buổi tối ăn hai hết chén cơm, sau đó quyết định, tối nay muốn ngủ mình.

      Cái tên Trầm Ám kia đáng ghét quá , bình thường nếu đút cho, chịu ăn gì cả. Bây giờ sao, vì cướp đồ ăn với , mới có mấy phút, ăn sạch dĩa rau cải.

      Cho nên mới , người này dầu gì cũng là đại nhân vật phản diện, có ngốc như thế nào nữa, cũng đến nỗi thể tự lo liệu sinh hoạt, cơm cũng ăn, sống sờ sờ lại để mình chết đói.

      Vân Yên thở phì phò trở mình, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, chín giờ rưỡi, đến giờ Trầm Ám uống thuốc cảm.

      Mặc kệ , biết tự ăn cơm, chẳng lẽ còn biết uống thuốc cảm hay sao.

      Kim giây tích tích chuyển động, Vân Yên nhìn chằm chằm mũi kim ngẩn người.

      Chín giờ ba mươi mốt, Vân Yên bò dậy, cầm thuốc cảm và sữa bò, khí thế hung hăng đẩy cửa vào căn phòng cách vách. dằn đồ xuống tủ đầu giường cái, "Uống !"

      Trầm Ám cân nhắc chốc lát, nhìn cái biểu cảm kia của Vân Yên cũng biết lúc này thể nào đút cho mình. Trong lòng thở dài, quá tình nguyện uống thuốc.

      Vân Yên nhìn uống xong, quay đầu trở về phòng.

      lâu ngủ mình, Vân Yên hơi quen.

      Lòng bàn tay trống , bên cạnh trống , trong chăn đủ ấm áp.

      lăn qua lộn lại lâu, trong lòng như có như suy nghĩ ngổn ngang. hồi nhớ tới Trầm Minh lúc ban ngày, sợ tìm tới đây sao. hồi nhớ tới mình mộng du, lỡ như nửa đêm chạy ra ngoài sao? Bây giờ cũng được coi là nhân vật công chúng nho , mặc quần áo ngủ chạy đường chính, mất mặt lắm.

      Âu lo hồi, lại chỉ như vậy ngủ.

      Rèm cửa sổ xuyên thấu ánh sáng, kéo vào, cả phòng đặc biệt tối.

      giường lớn giữa phòng, gồ lên gò nho . Cái gò nhíu lông mày, bất an nức nở lên tiếng.

      Trầm Ám mở đèn, lần mò trong bóng tối tới, nhàng vén chăn lên chui vào.

      Vân Yên lập tức chen vào trong ngực .

      đắp kín mền cho , vuốt vuốt tóc , sau đó cúi đầu xuống, hôn khoé môi của cái. thỏa mãn, lại hôn cái.


      ——


      Giấc ngủ này của Vân Yên hề yên ổn.

      lại mơ thấy Trầm Minh, còn có Trầm phu nhân. Bọn họ dẫn đám người tìm tới cửa, phải cướp Trầm Ám .

      Vân Yên hoảng hốt giấu Trầm Ám vào trong tủ, còn cầm ổ khoá chữ U khóa lại. Sau đó người ngựa ra ngoài quyết đấu cùng bọn họ. Trầm Minh và Trầm phu nhân mắt lạnh nhìn, trông có vẻ trong lòng có dự tính.

      ứng phó chừng mười người quần áo đen, dần dần cảm thấy đuối sức. Trầm Minh đứng bên cạnh cười, giễu cợt : "Tôi muốn nhìn thử xem có bao nhiêu năng khả năng."

      Vân Yên ngẩng đầu nhìn qua, bị phân tâm. Có người nắm lấy cơ hội đánh lén, đá cước ra ngoài, thiếu chút nữa đập phải Trầm Minh.

      Trầm Minh cười nổi nữa, chửi thề tiếng: "Phế vật!" Sau đó ngoắc ngoắc tay, bầu trời đám người quần áo đen cánh dài phần phật bay tới. Bọn họ trực tiếp vượt qua bay vào phòng ngủ, tìm được Trầm Ám, mở ổ khoá chữ U ra, ngậm góc áo của bay ra ngoài.

      Vân Yên bị quấn lấy, có cách nào chạy tới cứu . Mắt thấy sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, lớn tiếng kêu: "Trầm Ám!"

      Trầm phu nhân từ cao nhìn cười, nụ cười kia đặc biệt tàn nhẫn. Giọng bà ta nhàn nhạt : "Ném Trầm Ám xuống sông làm mồi cho cá ."


      ...


      Vân Yên khóc mà tỉnh lại.

      Trời còn chưa sáng, trước mắt tối thui, cảm thấy có cái gì đó ẩm ướt hôn lên mặt , hôn rồi lại hôn.

      mở mắt ra, cái tay của Trầm Ám vuốt ve tay , cái tay lau nước mắt cho . Môi của cách rất gần. giây sau, lại ấn cái hôn trán .
      Khủng Long, Ameri, AikoNguyen37 others thích bài này.

    3. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      đến phục ảo tưởng của bà Vân Yên này:nod::nod:ko biết bả xuyên vào truyện tổng tài bá đạo hay truyện kiếm hiệp nữa:040::040:
      Tuanh83, TypardPi_Sang_0908 thích bài này.

    4. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Hẳn là nữ 9 nghĩ nhiều quá bị ám ảnh nên mơ rất chi là khó đỡ. Tội nam 9 ăn đĩa rau mặn vậy mà ko thấy khát nước nhỉ
      Khủng LongTypard thích bài này.

    5. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 28


      Sáng sớm, Vân Yên mở mắt ra, đầu óc mơ màng, mê mang mờ mịt.

      Rèm cửa sổ che kín ánh sáng nên trong phòng ngủ rất tối. bò xuống giường, đứng trước cửa phòng ngủ kiểm tra khoá cửa, còn nguyên tổn hao gì.

      Mặt Vân Yên đầy hoang mang.

      Vặn mở khoá cửa, chạy chân trần qua phòng kế bên. Cửa phòng kế bên khoá, đẩy ra, thấy Trầm Ám đưa lưng về phía , dưới ánh mặt trời lộ ra đường eo thon gầy. cởi áo len xuống, lấy áo sơ mi màu xám đậm trong tủ quần áo ra thay.

      Nghe thấy tiếng động, Trầm Ám xoay người, ngước mắt nhìn lại. Hai tay vẫn ung dung thong thả cài nút áo, trông chẳng có vẻ gì là giật mình.

      Toàn thân Vân Yên đờ ra, ngốc lúc, mới chậm chạp đỏ mặt, vội vàng đóng cửa lại chạy về phòng bên.

      Trầm Ám cong môi, im lặng cười .


      ----


      Vân Yên mặc đồ ngủ lông mềm mại, vùi mình vào trong chăn.

      Tay dán lên mặt mình, vẫn nóng như lửa đốt.

      Vân Yên ơi Vân Yên, mày bị cái gì vậy? Làm ba, nhưng sao có thể hết lần này đến lần khác lâm vào si mê con trai mình như thế chứ? Huống chi tối hôm qua còn mơ giấc mơ nhục nhã như vậy, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại là phải tìm người ta tính sổ.

      Trầm Ám là ai? Là kẻ ngốc. Cho dù có vẻ ngoài đẹp mắt, cho dù ngày nào đó có thể khôi phục lại bình thường, nhưng vậy cũng có nghĩa là mày có thể nghĩ như thế. quên có thân phận gì hay sao? đại nhân vật phản diện thủ đoạn siêu cấp biến thái đó!

      Vân Yên thở dài hơi, lại nghĩ tới hai người trong giấc mơ đêm qua.

      người là Trầm Ám bị Trầm Minh dẫn người tới bắt , còn có Trầm Ám khác ôm , hôn rồi lại hôn . Xúc cảm ấm áp in mặt, trán , thậm chí con nghe được tiếng hít thở. Tất cả đều chân thực muốn chết.

      Nhưng cửa bị khoá, chìa khoá ở chỗ , sao Trầm Ám có thể vào đây được. Huống chi ngốc, tâm tính cũng chỉ như đứa trẻ biết chuyện, bình thường cử chỉ thân mật nhất với giới hạn trong ôm ôm cọ cọ, cho tới bây giờ chưa từng hôn .

      Vân Yên che mặt, sâu trong nội tâm bỗng nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi. nghĩ, phải giữ chút khoảng cách với Trầm Ám, tiếp tục như vậy nữa, chờ khi Trầm Ám khoẻ lại, chừng buông bỏ được để rời khỏi .

      Két, đột nhiên cửa bị đẩy ra.

      Vân Yên nhìn sang, áo sơ mi của Trầm Ám tán loạn, mấy nút áo cài lộn xộn, cứ như vậy tới.

      trừng mắt nhìn, xoay đầu lại.

      Trầm Ám hơi dừng chân, vòng qua, ngồi xuống trong phạm vi tầm mắt .

      Mới vừa rồi vẫn cài được, sao bây giờ lại làm được chứ? Vân Yên biết, đây là làm nũng với . Nếu là trước kia, giúp cài áo lại, bây giờ được, vừa quyết định giữ khoảng cách với .

      Vì vậy để ý tới .

      Trầm Ám rũ mắt yên lặng lát, che miệng ho khan.

      Vân Yên: “...”

      nâng cánh tay lên, níu lấy cổ áo để cúi người xuống. Động tác thô bạo cởi từng nút áo bị loạn ra, cài từng cái về chỗ cũ.

      “Được rồi.” Cài nút áo xong, đẩy sang bên: “Mau uống thuốc .”

      Trầm Ám , mà lại gần .

      muốn tránh đột nhiên điện thoại vang lên. nghe thấy nên lấy tới cho .

      Là Chu Mạn Chi gọi đến.

      Vân Yên ấn nghe.

      Chu Mạn Chi mỏi mệt : “Đạo diễn cho em ngày nghỉ, em ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ .”

      Vân Yên yên lặng mấy giây: “... Dạ.”

      Chu Mạn Chi hiếm thấy an ủi : “Đừng nghĩ quá nhiều, có chuyện gì đâu.”

      Vân Yên trả lời tiếng, hai người còn mấy câu, rồi quẳng điện thoại .

      cần nghĩ cũng biết, đột nhiên đạo diễn cho nghỉ chắc chắn có liên quan đến chuyện hôm qua đánh Trầm Minh.

      Vân Yên thở dài, trong lòng hơi phiền não. rất thích nhân vật Thiên Tư này, vì nhân vật này mà tập luyện ít. dưng mất như vậy, cam lòng.

      Nhưng hề hối hận khi đánh Trầm Minh. đến hối hận, phải là hối hận lần đầu tiên trong lòng vẫn có điều cố kỵ nên ra tay chưa đủ ác, khiến bây giờ còn dám tới trêu chọc .

      Sau gáy có bàn tay bao lấy, Trầm Ám xoa xoa gáy .

      Vân Yên gạt cánh tay qua bên, liếc mắt: “Uống thuốc cảm của .”

      Tay Trầm Ám trống , cau mày.

      Dư quang của Vân Yên liếc cái, thấy có vẻ vui lắm, miễn cưỡng nâng tay lên vỗ đầu cái.

      “Ngoan.”


      ----


      Ưu tư tiêu cực của Vân Yên tới cũng nhanh mà còn nhanh hơn, rất nhanh, vứt chuyện của đoàn làm phim sang bên, chuẩn bị đồ ăn sáng.

      Vào phòng bếp, con cá diếc mua tối hôm qua vẫn ương ngạnh sống sót, Vân Yên thay nước sạch cho nó, mở tủ lạnh ra, tìm thứ khác ăn.

      Eo bị vòng lại, Trầm Ám lại sáp đến. Gần đây rất thích ôm như vậy, tì cằm lên vai , dính người cực.

      “Uống thuốc rồi.”

      Đây là cầu khen ngợi.

      tay Vân Yên cầm bánh mì nướng, tay khác giơ tay lên vỗ trán cái, qua loa lấy lệ : “Ngoan quá.”

      Sau đó đẩy hai cái tay ngang hông ra: “Xem phim hoạt hình , tôi phải làm đồ ăn sáng.”

      Trầm Ám bất đắc dĩ lui ra, nhưng mà ở trong bếp cùng .

      Vân Yên thuận theo , chiên mấy miếng bánh mì và trứng gà, bỏ vào dĩa cho Trầm Ám, để bưng ra ngoài.

      Sau đó thấy cá trong bồn nước đáng thương phun bong bóng, đành lòng, nên xé ít bánh mì đút cho nó.

      Trầm Ám thấy vậy, ánh mắt ngừng cá diếc mấy giây, liếm liếm môi.

      Lúc ăn sáng, Trầm Ám lại chịu tự ăn. Vân Yên nuông chiều , tự mình ăn xong, thu dọn chén dĩa, hoàn toàn xem ánh mắt vẫn luôn đặt người mình.

      Vân Yên rửa chén, Trầm Ám theo vào, xoay quanh sau lưng .

      rửa xong, lau sạch tay, thò đầu muốn xem thử con cá. Trầm Ám vui khoé môi mím lại thành đường thẳng, dùng thân mình ngăn tầm mắt .

      Vân Yên nhìn Trầm Ám lấy cái, trực tiếp vòng qua người . Mới vừa rải chút vụn bánh mì thấy nữa, hẳn là bị cá ăn rồi.

      Trầm Ám tới, lại ngăn trở bồn nước lần nữa. Vân Yên hết nổi: “ theo tôi làm gì, còn ăn sáng .”

      chỉ nhìn , cũng gì. Nhưng Vân Yên biết, hẳn là muốn đút cho .

      ngoan nào, tự ăn .”

      Vân Yên kiềm nén tính tình dỗ : “ cậu bé lớn, ...”

      Đột nhiên Trầm Ám khom người ôm lấy , hít thở bên tai , ấm nong nóng.

      “Tôi phải.” : “ muốn tự ăn.”

      Vân Yên: “...”
      garan2602, Khủng Long, Ameri34 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :