1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ phụ muốn ly hôn - Ôn Dĩ

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 1


      Editor: Typard


      Vân Yên bị đau mà tỉnh.

      mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt người phóng đại, sau lưng dán chặt vào đệm giường, hai cổ tay bị dùng sức siết ấn ở đầu.

      “Chị dâu , chị quyến rũ tôi sao?” Tên đàn ông khom lưng, hơi thở phà lên tai , ấm, nhột nhạt.

      Mới vừa tỉnh ngủ, toàn thân vẫn còn mơ màng, nhất thời cũng thể phân biệt mình có nằm mơ hay .

      “Hả?”

      cuối lên cao, giọng cực kỳ ngả ngớn. Tên đàn ông cười xấu xa tiếng, giây sau bỗng nhiên sáp lại gần hơn, vành môi ấm áp chạm vào vành tai .

      Có lẽ Vân Yên bất ngờ bị nóng, phản xạ có điều kiện hất cánh tay cái, ném tên đàn ông ra ngoài.

      Rầm——

      Bàn đọc sách bằng gỗ bị va phải, cặp tài liệu rơi bừa bộn đầy đất.

      Trầm Minh ngã ngồi sàn nhà, thất thần mấy giây, mắt nhìn người phụ nữ gầy gầy nhắn, mặc bộ váy ngủ hoạt hình ở giường, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ.

      “Chị dâu ——“ miễn cưỡng cười tiếng, cánh tay chống thân thể ngồi dậy, phủi phủi ống tay áo chút bụi: “Chị chơi trò tình thú với tôi à.”

      Vân Yên căng thẳng nắm vạt váy, nhìn lại muốn đến gần, nhắm mắt đưa chân đá cái, tên đàn ông bay ra ngoài lần nữa.

      Sau lưng Trầm Minh đụng trúng vách tường, toàn thân đau như gãy xương. Rốt cuộc sắc mặt cũng trở nên khó coi: ”Giả bộ trinh tiết liệt nữ làm gì? Chẳng phải chính leo lên giường tôi sao. Sao hả? Bây giờ muốn gọi thằng ngốc Trầm Ám kia tới hả?”

      Vân Yên sửng sốt chút, giương mắt nhìn quanh, phát đúng là mình ở trong căn phòng xa lạ, lập tức bò dậy, nhảy chân trần xuống giường.

      Hôm nay Trầm Minh ăn phải thua thiệt lớn như vậy, sao có thể tùy ý bỏ qua cho . đứng lên chặn cửa, ánh mắt hung ác: “Muốn chạy hả? !”

      Vân Yên do dự giây, giơ chân đá vào bên cạnh Trầm Minh. Trầm Minh hoảng sợ, thân thể né tránh theo bản năng, sau đó nghe rầm tiếng, cửa mở ra.

      Trầm Ám đứng ngoài cửa, sắc mặt bị đèn hành lang phản chiếu rất trắng, đôi mắt đen thâm trầm, có tình cảm nhìn vào.

      ——

      Câu chuyện là như vầy.

      Vân Yên xuyên vào quyển tiểu thuyết dành cho nam. Nam chính Trầm Minh là con riêng của chủ tịch tập đoàn Trầm thị, nhưng vẫn được hưởng đãi ngộ của người thừa kế. Mà từ Trầm Ám, vốn là người thừa kế của nhà họ Trầm, lại phải chịu đựng mẹ kế đánh chửi ngược đãi, bởi vì người đần độn.

      Chủ tịch Trầm nhắm mắt mở mắt với hành động của vợ, nhưng cũng phải là hoàn toàn quan tâm con trai. biết ông tìm được tiểu minh tinh ở đâu, lấy tài nguyên cao cấp làm điều kiện, thuyết phục ta gả cho Trầm Ám.

      Quả nhiên người kia hề do dự gật đầu.

      Ngay lúc chủ tịch Trầm cho là chuyện đơn giản được giải quyết, nhưng chưa thỏa lòng tham của tiểu minh tinh, nên lại leo lên giường Trầm Minh. Còn ngu xuẩn cho rằng, chỉ cần giết chết Trầm Ám, là ả có thể gả cho Trầm Minh, trở thành bà chủ tập đoàn Trầm thị.

      Thế nhưng Trầm Ám bị ả giết chết, mà khôi phục lại đầu óc. quên những thứ mình gặp phải, trả thù lại gấp bội. Mẹ kế và tiểu minh tinh người càng thảm hơn người, ngay cả Trầm Minh cũng bị làm cho ngã ngựa.

      Nhưng dù sao nam chính cũng là nam chính, có hào quang nhân vật chính, cuối truyện Trầm Ám vẫn phải chết. Xe bị lật kéo người theo rơi xuống vách đá, ngay cả thi thể cũng còn.

      Mà lúc này, tình tiết tiến triển đến lúc tiểu minh tinh leo lên giường, sau chuyện này là tình tiết nam chính ám chỉ ý đồ giết hại Trầm Ám. Vân Yên nghĩ ra, xuyên qua lúc tiểu minh tinh vừa mới gả về, ràng cố gắng hết sức tránh Trầm Minh, chưa từng lén lút tiếp xúc với lần nào, càng muốn leo lên giường , sao vẫn phát triển theo tình tiết của nguyên tác chứ.

      Giờ phút này cũng có thời gian để nghĩ thông suốt. Trầm Minh thấy Trầm Ám ở cửa, xì tiếng, mở nút cổ áo, hất hàm giễu cợt : “Nhìn cái gì, hả? Muốn xông lên hả?”

      xong, đưa tay nắm cánh tay Vân Yên: “Tới đây, đừng khách sáo. Chúng ta...”

      Vân Yên giãy giụa, Trầm Minh đề phòng lảo đảo té ngã. nhân cơ hội này vội xông ra, dắt tay Trầm Ám chạy nhanh.

      ——

      Ở lầu hai, Vân Yên thở hồng hộc tựa vào cánh cửa, thân thể giống như hết hơi, chậm rãi tuột xuống.

      Lát sau, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nhìn Trầm Ám đứng cách đó xa nhìn thẳng vào , lau mồ hôi lạnh đầu cái, hỏi: “Sao xuống vậy? Vẫn chưa ngủ à.”

      đợi trả lời, tự suy đoán: “Hẳn là khát nước rồi.”

      “...”

      Vân Yên đứng lên, dừng trước bàn rót ly nước, ngửa đầu uống hơi cạn sạch. Sau đó mới rót cho Trầm Ám ly.

      đưa nước tới: “Nè.”

      Trầm Ám để ý tới , mí mắt cũng nâng chút.

      Vân Yên ngẩn ra, rồi nhớ ra cái gì, à tiếng, giơ ly nước đến bên vành môi : “Ngoan nào, há miệng.”

      phản ứng như cũ.

      Hai ba giây, cánh tay Vân Yên mỏi, ngượng ngùng thu về: “Hóa ra muốn uống nước à.”

      “...”

      muốn uống nước ngủ .”

      Gõ ly lên mặt bàn lúc, Vân Yên thả ly nước xuống, kéo cánh tay Trầm Ám tới trước giường, nhấn ngồi xuống. Trầm Ám hơi sửng sốt vì sức lực của , giây sau thân thể bị đẩy ngã, đắp mền dày lên.

      Vân Yên bọc lại kín mít chặt chẽ, tắt đèn bàn, dặn dò như dỗ con nít: “Đừng chạy lung tung nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ .”

      Trong bóng tối có hình bóng mơ hồ từ từ di chuyển đến gần cửa, cửa vừa mở ra đóng cái, thấy bóng dáng nữa.

      ——

      Yên tĩnh đến mấy phút, hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cửa và đèn gần như đồng thời bị mở ra.

      Vân Yên ôm gối đứng ở cửa, tội nghiệp vào bên trong nhìn.

      “Trầm Ám, ngủ mình, thấy sợ sao.”

      “...”

      có ai để ý đến .

      Vân Yên dè dặt bước tới nửa bước, thấp giọng dò xét: “Trầm Ám, Trầm Ám à? ngủ chưa?”

      lên tiếng như cũ.

      Hình như thở phào nhõm, xoay người đóng cửa tắt đèn. Suy nghĩ chút, lại khóa cửa ken két.

      Chăn vừa vén lên rơi xuống, thân thể lạnh như băng dán lên vai Trầm Ám. rũ thấp con ngươi, kiên nhẫn bị mài sạch, giật giật cổ tay, định bẻ gãy cổ người phụ nữ bên cạnh.

      phút sau, eo bị ôm chặt. Vân Yên vùi đầu vào ngực , im lặng hai giây, đầu tiên giọng khóc thút thít, sau đó khống chế được bắt đầu khóc to.

      “Hu hu hu tên khốn nạn đó hôn tai tôi...”
      tường vi0708, Ameri, SooSyl76 others thích bài này.

    2. Trang4496

      Trang4496 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      80
      Nữ dễ thương quá.
      garan2602Typard thích bài này.

    3. meomy1

      meomy1 New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      10
      hay quá. Cám ơn bạn. Cùng team hóng
      Typardthuyt thích bài này.

    4. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Truyện hay, thank edit
      Typard thích bài này.

    5. Typard

      Typard Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      2,271
      Chương 2


      Editor: Typard


      Trầm Ám bị Vân Yên giày vò suốt buổi tối.

      Ngực ướt nhẹp, tất cả đều là nước mắt của , khóc lúc gối lên ngủ mất. Sau khi ngủ hình như khó chịu cái gối ướt chèm nhẹp của mình, giọng lẩm bẩm mớ, gò má dán vào áo cọ tới cọ lui, tìm vị trí thoải mái.

      Sắc mặt Trầm Ám tái xanh, nhịn được đẩy . giống như chịu đựng vô vàn uất ức, rì rà rì rầm cau mày, nắm vạt áo thả. Sức lực , Trầm Ám dây dưa với hồi cũng thấy mệt mỏi. Hơi thả lỏng chút, chẳng những dính cả người lên, mà còn há miệng cắn lên vai .

      Trầm Ám cứng đờ.

      Vân Yên gặm mấy miếng, chắc là cảm thấy khó ăn, từ từ nhả răng ra.

      Ngoài cửa sổ gợn lên màu trắng bạc.

      Trầm Ám nhìn ánh sáng tràn ngập căn phòng, thu lại thần sắc khác thường trong mắt, cau mày suy nghĩ gì đó trong lòng.


      ——


      Mặc dù tối qua ngủ sớm lắm, nhưng vừa đến sáu giờ, Vân Yên tỉnh. có thói quen dậy sớm. Khi còn bé ở cùng ba và mẹ kế, dậy sớm có cơm ăn, sau đó rời trường học làm diễn viên quần chúng, chuyên cần chết đói.

      nheo mắt, mơ mơ màng màng ngáp cái, gò má cạ phải cái gối —— cứng ngắc.

      chậm chạp nhận ra được điều gì đó, đôi mắt từ từ mở ra, phát mình ôm lấy mọt người đàn ông, phản xạ có điều kiện đưa chân đá cái.

      Rầm —— Trầm Ám vừa mới ngủ, bị vậy té tỉnh.

      Vân Yên ôm mền thò đầu ra nhìn cái, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Trầm Ám, gương mặt nhất thời trắng bệch.

      ... đá đại nhân vật phản diện té!?

      Bị Trầm Ám trợn mắt nhìn, Vân Yên rùng mình cái.

      cuống cuồng vứt mền xuống, lúc mang dép còn mang lộn, ngồi chồm hổm xuống thấp thỏm dạy dỗ : “Tướng ngủ của xấu quá à! Lăn qua lộn lại cả đêm, coi đó, té xuống giường rồi kìa!”

      Trầm Ám quái dị nhìn .

      Vân Yên vốn làm chuyện trái lương tâm, lần này lại chột dạ dám nhìn . Lo lắng sau này Trầm Ám minh mẫn ghi thù , cũng dám hung hăng, thay sang khuôn mặt tươi cười: “Ngoan, tôi đỡ .”

      Trầm Ám cực kỳ nể mặt né tránh, bị cưỡng ép nắm cánh tay: “Nghịch ngợm ngang bướng cái gì, phải nghe lời...”

      Trầm Ám bất động, muốn nhìn thử muốn chơi trò mèo* gì.

      (*: nguyên văn là thủ đoạn bịp bợm, nhưng trò mèo cũng thế, mà xuôi hơn.)

      Vân Yên hài lòng nheo mắt lại, muốn vỗ vỗ đầu bé ngoan để khen thưởng. Nhón nhón chân, với tới, xoay lại lấy cánh tay kéo thấp cổ , nửa ép buộc Trầm Ám cúi người xuống.

      Sau đó đưa cái tay khác vỗ vỗ lên đỉnh đầu : “Vậy mới ngoan.”

      Biểm cảm của Trầm Ám trong nháy mắt trống rỗng, phút sau, hất tay ra chút lưu tình.

      Rầm —— cửa phòng vệ sinh đóng lại, Vân Yên bị nhốt ngoài cửa.

      đứng đó , trong đầu nghĩ biết có thể tự rửa mặt , rất quan tâm dán sát cửa dặn dò mấy câu, trong cửa vang lên tiếng nước chảy tí tách.

      Vân Yên lúng túng sờ mũi cái, lúc này mới xoay người . Mở cửa nhìn bên trái chút rồi nhìn bên phải chút, chắc chắn hành lang có ai, mới chạy về phòng mình như làn khói.


      ——


      Mặt trời treo trung, hơi nóng bỏng rát nướng từ ngoài cửa nướng vào.

      Vân Yên quỳ ngồi bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ qua che nửa khuôn mặt, nhìn chăm chú nháy mắt vào chiếc xe đậu ở bên ngoài.

      Trầm Minh mặc âu phục ra vẻ đạo mạo, ngồi kế bên vị trí người lái. Xa xa thấy Trầm phu nhân tới, ra hiệu cho bà lên xe, cửa kính xe cũng đóng lại theo, hai người biết chuyện gì ở xe.

      Hồi lâu sau, cuối cùng Trầm phu nhân xuống xe. Tài xế lên xe, lái xe từ từ xa.

      phải là tố cáo chuyện tối hôm qua chứ?

      suy đoán, bỗng nhiên Trầm phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này. Cách quá xa, Vân Yên cũng thấy biểu cảm của bà ta, vội vàng buông rèm cửa sổ xuống, đưa lưng về phía cửa sổ ngồi sàn nhà, thân thể vô ý thức căng thẳng.

      sợ hãi của Vân Yên với Trầm phu nhân vượt xa với Trầm Minh. Nam chính dù sao cũng là nam chính, tuy là người phong lưu, cũng rất ít làm chuyện gì ác, có được tất cả đa số nhờ may mắn.

      Trầm phu nhân lại giống vậy, nguyên tác đề cập đến vài nét, bà ta từng là người tình của chủ tịch Trầm, lúc còn trẻ dùng đứa bé trong bụng làm mẹ Trầm Ám tức giận đến khó sinh, khiến vừa sinh ra là đứa bé có mẹ. Vì thế bà ta thường đến nhà chăm sóc, nhịn mấy năm thuận lợi gả vào nhà họ Trầm, quá nửa tháng biến Trầm Ám thành người nhược trí.

      chung cũng là báo ứng, lúc con ruột bà ta bắt nạt Trầm Ám cẩn thận té xuống hồ chết chìm.

      Nhà họ Trầm thể có người thừa kế, chủ tịch Trầm nhanh chóng mang về đứa bé, cũng chính là Trầm Minh.

      Nhìn bé trai lớn bằng con trai chết của mình, Trầm phu nhân giận đến hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại làm như có chuyện gì, xem Trầm Minh như con ruột mà chăm sóc.

      Chủ tịch Trầm còn khả năng sinh, vẻ ngoài của bà ta cũng còn được như lúc còn trẻ, nửa đời sau muốn có ngày tốt, chỉ có thể lấy lòng đứa trẻ hoang dã biết lấy ở đâu ra là Trầm Minh này.

      Bên này gió xuân mưa phùn, bên Trầm Ám cũng thể bỏ qua. Trầm phu nhân xem là kẻ thù giết con, thừa dịp chủ tịch Trầm có nhà, ngược đãi chút kiêng kỵ. Hết lần này tới lần khác Trầm Ám vì trí thông minh thấp, tố cáo càng chạy trốn. Từ tuổi thơ hình thành thói quen chịu đựng bóng tối, chịu đựng cơn đói, chịu đựng bị làm nhục, chịu đựng đánh đập tàn nhẫn.

      Nghĩ tới đây, Vân Yên nhịn được đồng cảm với Trầm Ám.

      Giống nhau đều là đứa trẻ có mẹ ruột, được mẹ kế thích. Khi còn bé cao lắm là bị đói, nhưng cho tới bây giờ chưa bị ai đánh. So với Trầm Ám, cuộc sống quá tốt.

      Có điều, nếu phải vì từ sức lực của cực kỳ lớn, theo như tính tình đó của mẹ kế, chừng kết quả của cũng giống như thế thôi.

      đời này những đứa bé gặp phải mẹ kế ác độc đều thảm thương giống nhau.

      Vân Yên càng nghĩ, trong lòng càng thoải mái. Liếc mắt nhìn trái táo lén mang từ dưới lầu lên cách đây lâu, đột nhiên nghĩ đến, nếu có ai cho ăn cơm, vậy bây giờ Trầm Ám chắc cũng đói bụng chứ.

      Ban đầu đối xử tốt với Trầm Ám, chẳng qua là hy vọng sau này Trầm Ám có thể bỏ qua cho , hai người đường dương quan của , tôi cầu độc mộc của tôi, đóng phim của , tiếp tục đảm nhiệm đại nhân vật phản diện của . Bây giờ đồng cảm với , Vân Yên ngồi kiểu gì cũng yên, cầm trái táo lên tính đưa cho Trầm Ám.

      Vừa mới đứng dậy, cửa bỗng nhiên mở ra.

      Trầm phu nhân đứng ở ngoài cửa, biểu cảm lạnh lùng, giọng cũng lạnh ngắt: "Vân Yên, đúng là biết điều!"
      tường vi0708, Ameri, SooSyl58 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :