1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ phụ giả mang thai- Hòa Điền Nguyệt (Xuyên sách) [ 29/84]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 17 : ta có gì tốt?

      “Sao...làm sao vậy?” Hàn Thịnh Hạ thấy ràng nhìn Kỷ Tuyết sao giờ lại cho sắc mặt đen thui như vậy? có làm gì đâu!

      Ánh mắt nặng nề, Lâm Thanh im lặng gì.

      nhìn nữ nhân kia kìa” nhìn Kỷ Tuyết cẩn thận “Cảm thấy ấy thế nào?”

      Lâm Thanh khóe miệng gợi lên ý cười châm chọc:

      “Em thua xa ấy, có cơ hội.”

      Tuy rằng chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng chính mình nghe được những lời như vậy vẫn sửng sốt lúc lâu, trong lòng có chút rầu rĩ, im lặng nửa ngày mới làm như có việc gì :

      “Vậy, tôi về trước...”

      Đôi môi khẽ run run trong lúc chuyện, bộ dáng mất hồn làm đáy lòng Lâm Thanh vô cùng bực bội.

      Cho nên, muốn đến cổ vũ cho chỉ là cái cớ để xem Kỷ Uyên? Phát bên cạnh Kỷ Uyên có nữ nhân khác, bản thân còn cơ hội, lười thèm để ý đến , muốn về?

      Thấy muốn xoay người rời , vô thức giữ cổ tay lại, theo bản năng hỏi: “ ta có chỗ nào tốt?”

      Câu hỏi vừa thốt ra khiến Lâm Thanh vô cùng sửng sốt, từ trước đến giờ luôn là người tâm bính khí tĩnh, bao giờ so bì với người khác, chỉ biết tự bản thân nỗ lực, đối với đồ vật cũng nỗ lực có được chưa bao giờ có cảm xúc thừa thãi. Vậy mà vừa rồi lại có cảm xúc ghen ghét đối với Kỷ Uyên?

      “Mời các tuyển thủ tiến vào sân!” nhân viên công tác lặp lại nhiều lần vào loa.

      Buông tay Hàn Thịnh Hạ ra, khôi phục vẻ mặt đạm mạc như cũ, thanh cũng bình thản lại: “Chờ thi đấu xong, cho phép trước.”

      Hàn Thịnh Hạ vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ câu hỏi của Lâm Thanh phản ứng kịp: “Hả? Ừ.”

      Chờ đến khi Lâm Thanh vào sân, mới phản ứng lại, hình như vừa đáp ứng mất rồi!

      Ở lại xem thi đấu cũng có vấn đề, chỉ là hỏi Kỷ Tuyết có chỗ nào tốt là có ý gì? phải chính Kỷ Tuyết so với hơn rất nhiều sao? mặt hoài nghi có phải hay muốn châm chọc mình, mặt tìm chỗ ngồi xuống.

      ( Tại vì trong tiếng trung phân biệt nên Hàn Thịnh Hạ bị hiểu lầm giống như I với You trong tiếng đó)

      mới ngồi chưa ấm chỗ, bên cạnh xuất thêm vị nữ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên - Kỷ Tuyết .

      Kỷ Tuyết nhìn , mặt là nụ cười ôn hòa: “Xin chào, tôi là Kỷ Tuyết , là em của Kỷ Uyên.”

      Giọng cũng vô cùng êm tai, thánh thót như chim vàng , chỉ lời bình thường cũng khiến người nghe cảm thấy thoải mái, vui vẻ.

      Hàn Thịnh Hạ sửng sốt, khi Kỷ Tuyết ở Yến đại chưa từng với ai thân phận của mình, lấy lí do rằng muốn giúp trai cản bớt đào hoa, hơn nữa kiếp trước phải ấy còn khảo nghiệm nguyên chủ hay sao? Tại sao bây giờ lại thẳng thắn thừa nhận thân phận như vậy?

      Kỷ Tuyết nhìn bộ dáng ngốc lăng của Hàn Thịnh Hạ , cố ý bên tai : “Tôi nghe cậu thích trai mình, sợ cậu hiểu lầm nên cố ý cho cậu biết.”

      Giọng tinh nghịch của Kỷ Tuyết chút nào che giấu hữu hảo, làm người nghe nhịn được muốn làm thân với ấy.

      Nhưng trong lòng Hàn Thịnh Hạ vẫn cảm thấy kỳ quái, sao mọi chuyện phát triển lệch so với ký ức của nguyên chủ như vậy?

      Kỷ Tuyết chớp chớp mắt, cong khóe môi cười : “ Từ ánh mắt đầu tiên tôi thích cậu, cũng rất vui lòng cho cậu làm chị dâu tôi.”

      Hàn Thịnh Hạ có chút bi thương, đây là cảm giác bị mỹ nữ để mắt tới? Hơn nữa còn thích ?

      Hàn Thịnh Hạ trong lòng vô cùng phức tạp, kiếp trước Kỷ Tuyết thích nguyên chủ đến như vậy, mà tại lại đối xử với như vậy chắc chắn là bởi vì linh hồn bên trong thân thể thay đổi, khí chất phát ra từ tâm hồn khác nhau nên nữ chính mới cảm thấy thích !

      ‘‘Cậu cũng tới để cổ vũ cho trai mình đúng ?” Kỷ Tuyết bày ra dáng vẻ vừa nhìn là biết để trêu chọc Hàn Thịnh Hạ .

      phải, mình tới cổ vũ cho Lâm Thanh , cậu biết ấy ?” muốn biết nữ chính đối với Lâm Thanh là nhất kiến chung tình hay chưa.

      “Cậu với Lâm Thanh là quan hệ gì vậy? phải cậu thích trai mình sao?” Kỷ Tuyết tò mò hỏi.

      Nghĩ tới câu vừa rồi của Lâm Thanh , có lẽ thích Kỷ Tuyết , dù có bàn tay vàng cũng hề ảnh hưởng đến tình cảm đối với nữ chính:

      “Mình cùng ấy có quan hệ gì, là ông nội hai nhà là chiến hữu thôi!”

      “Nhưng mà mình cũng thích trai cậu.” Hàn Thịnh Hạ quên bổ sung câu.

      Kỷ Tuyết trong mắt lập lòe ý nghĩ, lát sau mới lên tiếng:

      “Sao lại như vậy? trai mình làm cậu tức giận sao? Mình giúp cậu dạy dỗ trận!”

      “....” Hàn Thịnh Hạ cảm thấy có chút đúng, trong ký ức, Kỷ Tuyết cũng chưa bảo giờ tỏ thái độ hảo hữu đối với những người theo đuổi trai ấy, chẳng lẽ người mang theo hào quang sau khi xuyên nên mới đặc cách như vậy?

      chỉ là thích thôi, phải vì ấy làm cái gì.”

      “Cậu thích Lâm Thanh kia?” Kỷ Tuyết đột nhiên hỏi.

      “Sao có thể!” tia do dự trả lời.

      Kỷ Tuyết tinh tế nhìn , giống như từ trong biểu cảm của Hàn Thịnh Hạ mà nhìn ra manh mối gì đó, cười :

      “Mặc kệ, mình rất thích cậu, nếu cậu làm chị dâu mình tốt rồi, nhưng mình biết tình cảm thể cưỡng cầu.”

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy Kỷ Tuyết giống như có tâm , nhưng cũng có tinh thần bát quái, muốn hỏi nhiều.

      Hai người vừa theo dõi cuộc thi vừa to trò chuyện sau đó còn trao đổi phương thức liên hệ với nhau.

      Tính tình Kỷ Tuyết rất tốt, lúc đầu còn cảm thấy có thể cùng nữ chính phát triển thành tình cảm thâm hậu, biết đâu còn có thể giúp Lâm Thanh theo đuổi ấy, nhưng càng về sau càng cảm thấy bản thân thể cùng nữ chính thành bạn tốt.

      Bọn họ đơn giản phải cùng thế giới.

      Hàn Thịnh Hạ đọc nhiều sách, Kỷ Tuyết tùy tiện trích dẫn câu danh ngôn cũng khiến ngạc nhiên, tiếng của cũng tốt, Kỷ Tuyết lơ đãng vài từ tiếng nghe cũng hiểu được.

      Đến khi trận đấu sắp kết thúc, hai người chủ yếu chú ý xuống sân thi đấu, cũng trò chuyện nữa.

      Hàn Thịnh Hạ biết kiếp trước người dành quán quân là Kỷ Uyên, tuy nhiên kiếp này thi đấu có thêm nam chính góp mặt chỉ sợ vị trí quán quân phải đổi chủ.

      chỉ riêng , khán giả khán đài cũng đều cảm thấy Lâm Thanh nhất định về nhất.

      “Tôi cảm thấy Lâm Thanh dễ dàng dành được nhiều giải quán quân như vậy, chừng có thể AK!” nam sinh đeo mắt kính tỏ vẻ cao thâm khó đoán thảo luận với người bạn cùng.

      “AK là gì vậy?”

      “All kill hoàn thành 10 đề!”

      “Làm sao có khả năng, mỗi năm nhà trường ra thêm vài bộ đề phòng AK, hơn nữa nghe vì có Lâm Thanh tham gia nhà trường mời Acrush ra đề! Hơn nữa, nếu AK sao ta vẫn còn gõ bàn phím?”

      “Tôi lại đoán ta hack!”

      “Thôi , Hack phải chỉ để trang trí thôi sao, khó thành công như vậy ai lại ngốc đến mức hack số liệu mã hóa của người khác?”

      nam sinh vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Tôi đoán ta chỉ hack mà đối tượng hack còn là Kỷ học trưởng.”

      Mấy người mang vẻ mặt khác nhau cùng nhìn về phía Hàn Thịnh Hạ bên này lên tiếng.

      Hàn Thịnh Hạ vốn nghe lén đối thoại của bọn họ, nghe đến Lâm Thanh hack Kỷ Uyên mới ý thức được câu “ ta có chỗ nào tốt?” “ ta” rất có thể là Kỷ Uyên!

      Bởi cốt truyện thay đổi, nên nam chính và nữ chính tuy có gặp nhau nhưng thời cơ lại bị sai biệt mất rồi!

      nghĩ ngợi linh tinh hồi, Kỷ Tuyết đột nhiên vươn tay đưa cho gói quà tinh xảo: “Bụng mình thoải mái phải vào toilet chút, chờ đến khi cuộc thi kết thúc phiền cậu tặng trai giúp mình.”

      đợi Hàn Thịnh Hạ trả lời vội chạy vào toilet.

      “...” cảm thấy nữ chính vô cùng bức thiết muốn mình là chị dâu của ấy.

      Nhưng lại muốn có chút quan hệ gì với Kỷ Uyên cả!

      Thi đấu sắp kết thúc, màn hình chiếu lên kết quả của thí sinh, xếp hạng nhất chính là Lâm Thanh, bên cạnh là 10 hình vuông xanh biếc kế đó là +13 và -4 màu xám.

      Làm Hàn Thịnh Hạ kinh ngạc nhất chính là Kỷ Uyên chỉ xếp thứ 3, người đứng thứ 2 có 5 ô màu xanh, Kỷ Uyên cũng có 5 ô nhưng lại thêm ô vuông màu đỏ.

      Nhìn đống ô vuông Hàn Thịnh Hạ mờ mịt hiểu gì, chỉ nghe mọi người xung quanh xôn xao bàn luận:

      cmn! là AK! hack! những hack còn hack tận 17 lần! quá kiêu ngạo!”

      ta thích vậy cậu quản được sao? Xác suất hack thành công cao như vậy 4 lần thất bại cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi!”

      “Hình như chỉ mình tôi chú ý...Kỷ học trưởng bị hack! là.....”

      “Hình như 4 lần hack thất bại kia đều là nhằm vào Kỷ học trưởng...đây gọi là báo thù rửa hận?”

      “Cậu biết sao.....”

      lượng càng ngày càng cố tình thầm để Hàn Thịnh Hạ nghe thấy.

      Hàn Thịnh Hạ trong lòng vô cùng thương tiếc cho Kỷ Uyên, vì em chịu khổ phen....

      Chả bù cho trong tiểu thuyết, quan hệ giữa Kỷ Uyên và nam chính cũng khá tốt.

      Rất nhiều người tới lui, trong bụng có bảo bảo Hàn Thịnh Hạ cũng muốn chen chúc xem lễ trao giải, gọi là nữ sinh cũng muốn chen vào đám đông:

      “Học muội, phiền em đưa cái này cho Kỷ Uyên là Kỷ Tuyết tặng ấy.”

      Tiểu học muộn nhận lấy hộp quà từ tay , đáp ứng tiếng lại tiếp tục chen vào đám người.

      Hàn Thịnh Hạ cũng vào chỉ đứng xa xa nhìn.

      Tiểu học muội cầm hộp quà tràn đầy kích động, cảm thấy sắp có trò hay để xem, đại thần vì Hàn học tỷ sợ maoj hiểm hack Kỷ học trưởng, kết quả Hàn học tỷ lại tặng quà cho Kỷ học trưởng!

      Nếu Hàn Thịnh Hạ biết được suy nghĩ trong lòng tiểu học muội lúc này nhất định phản bác, học muội có lầm vậy? Tôi là Kỷ Tuyết đưa! Hộp quà đắt tiền như vậy sao có thể là của được!

      “Học trưởng” tiểu học muội đứng trước mặt Kỷ Uyên vô cùng khẩn trương, nhịn được nhìn trộm Lâm đại thần cái, lấy hết can đảm hơi: “Đây là quà Hàn học tỷ tặng cho học trưởng!”

      Kỷ Uyên nhận hộp quà ngay mà theo bản năng nhìn về phía Lâm Thanh, phát Lâm Thanh cũng vừa đúng lúc nhìn về phía này, khí có chút lạnh.

      Xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Thịnh Hạ nghe thấy những lời tiểu học muội , chỉ cảm thấy bao quanh Lâm Thanh có chút tức giận, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, là Kỷ Tuyết đưa, cùng là họ Kỷ với nhau chẳng lẽ đoán được quan hệ giữa hai người bọn họ sao?

      Trong cuộc thi ban nãy đặc tội với vợ tương lai tốt nhất cũng nên tiếp tục đắc tội nha! Hàn Thịnh Hạ quyết định chờ lát nữa Lâm Thanh tới nhất định phải với Kỷ Tuyết Kỷ Uyên là hai em, phải bạn , lại nhìn thấy cảnh:

      Lâm Thanh lấy hộp quà từ trong tay tiểu học muội, mặt tối sầm hướng về phía Hàn Thịnh Hạ tới.

      _________________________
      Huhu vừa có mạng là đăng chương mới ngay đó, sr mọi người vì nhiều ngày có chương mới, mạng chậm quá làm pic rồi mà tải lên được luôn huhu
      Pe Mick, buithuyngan, Kimchiii17 others thích bài này.

    2. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 18 : Qủy dị

      Lâm Thanh đưa cho Hàn Thịnh Hạ, lạnh lùng nhìn .

      Hàn Thịnh Hạ nhìn hộp quà Kỷ Tuyết đưa cho trai, lại nhìn Lâm Thanh tuy vẻ mặt lộ biểu cảm gì nhưng cả người tỏa ra bất mãn, yếu ớt mở miệng: “Hình như hiểu lầm cái gì rồi....”

      “Nữ nhân lúc nãy là Kỷ Tuyết, là em của Kỷ Uyên.”

      Lâm Thanh châm chọc: “Cho nên cảm thấy mình vẫn còn cơ hội? Chuyện tối qua em đồng ý với tôi chỉ là thuận miệng ?”

      Hàn Thịnh Hạ vẻ mặt ngốc nghếch, hình như vẫn có gì đó đúng?

      Chưa kịp nghĩ kĩ, chỉ thấy quần chúng theo Lâm Thanh xem kịch vui bàn tán xôn xao nghe đến “Tối hôm qua” ánh mắt nhìn bọn họ tràn đầy ái muội.

      “....” nam chính EQ thấp như vậy, mệt cho Kỷ Tuyết lúc theo đuổi ta! “Chúng ta về nhà rồi tiếp!”

      “Hạ Hạ!” Kỷ Tuyết trở lại, nhìn về phía Hàn Thịnh Hạ ánh mắt phức tạp, “ phải cậu thích ta, cùng với ta hề có quan hệ sao? Chẳng lẽ cậu muốn làm chị dâu mình nữa sao?”

      Đột nhiên cảm thấy sau lưng trận rét lạnh nha!

      Lâm Thanh hít hơi sâu, lửa giận đốt tới cực điểm ngược lại vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, tầm mắt dừng lại ở bụng Hàn Thịnh Hạ lát, vẻ mặt bình đạm nhắc lại: “Chúng ta trở về.”

      “Chờ chút” Hàn Thịnh Hạ đưa hộp quà cho Kỷ Tuyết “Chuyện này có phần hơi phức tạp, mình về trước có gì giải thích sau.”

      Sau đó bị Lâm Thanh nắm tay dắt .

      Suốt cả quãng đường trở về chung cư, hai người cũng lên tiếng.

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy có chút áp lực , dè dặt hỏi nam nhân nắm tay : “ tức giận?”

      Lâm Thanh đem đè giường, nhếch khóe miệng, cười lạnh

      “Em muốn cùng em ta giải thích cái gì? Giải thích quan hệ giữa chúng ta? Sau đó cầu xin ta tha thứ cho em?”

      Hàn Thịnh Hạ rụt rụt cổ “Tối hôm qua còn cảm thấy rất tốt.....” vì sao hôm nay lại trở nên độc miệng như vậy? cũng chưa làm gì đắc tội với Kỷ Tuyết mà!

      “Tôi cũng muốn làm chị dâu của Kỷ Tuyết .”

      “Tôi cũng muốn với ấy chuyện bảo bảo. Nếu ấy ở bên nhau, tôi có thể mang bảo bảo rời , tuyệt đối để ấy biết.”

      Lâm Thanh nắm chặt tay , đôi mắt trong trẻo nhìn : “Em là nữ nhân của tôi, còn muốn bỏ ?”

      Nhìn vẻ mắt ngốc nghếch của , Lâm Thanh nhíu mày “Em vừa mới tôi cùng với ai?”

      “...” cảm thấy vô cùng kì lạ “ ấy tên là Kỷ Tuyết .”

      “Em nghĩ gì vậy?” Lâm Thanh dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy có chút đúng.

      “Ý tôi là, nếu thích ấy, bảo bảo tôi tự nuôi, quấy rầy cuộc sống của 2 người.” Vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

      Lâm Thanh khẽ nhấp môi, cẩn thận nghĩ lại cuộc đối thoại giữa bọn họ, bắt đầu hỏi lại từng vấn đề:

      “Lúc trước sao lại muốn về?”

      phải tôi có cơ hội sao?”

      “Em nghĩ cơ hội là cái gì?”

      “Cùng kết hôn”

      Trầm mặc lát, tiếp túc hỏi: “Sao lại tặng quà cho Kỷ Uyên?”

      Hàn Thịnh Hạ mờ mịt: “Sao lại hỏi tôi? Đó là quà của Kỷ Tuyết đưa cho Kỷ Uyên mà?”

      “Trong đầu em chứa cái gì vậy?”

      “...” vấn đề này quá sâu sắc, trả lời được QAQ

      “Về sau tránh xa em họ Kỷ ra chút.”

      “Được” cùng bọn họ vốn dĩ cũng thuộc thế giới.

      Hàn Thịnh Hạ chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Cho nên, cuộc đối thoại lúc trước của chúng ta sao lại quỷ dị như vậy?”

      “Bởi vì em ngốc.”

      “....” yên lặng cùng Tiểu Cầu Cầu chuyện “Ưu điểm duy nhất của ta cuối cùng cũng bị phát ra mất rồi.”

      Tiểu Cầu Cầu “Con cảm thấy Lâm ba phát ra từ lâu rồi, chỉ là bây giờ mới vạch trần thôi.”

      Lâm Thanh tiến lại gần , ánh mắt mười phần nghiêm túc trước nay chưa từng có “Tôi thích em ta.”

      Cảm thấy hơi thở của phả vào má, trong lòng hoang mang vô thức hỏi: “Vậy sao lại nhằm vào Kỷ Uyên?”

      Lâm Thanh nhìn cái sâu nghiêm trang : “Tên ta khó nghe.”

      “Tôi cũng cảm thấy như vậy!” Buột miệng ra mới nghĩ xấu sau lưng người khác như vậy hình như tốt lắm phải.

      Bất quá nam chính hổ là nam chính, vô cùng tùy hứng.

      “Chúng ta vẫn kết hôn?” tuy rằng có nhiều chuyện vẫn còn mơ hồ chưa ràng, nhưng thích Kỷ Tuyết vậy chắc vẫn còn muốn kết hôn chứ?

      “Ngày mai, tôi đưa em về nhà gặp ba.”

      “Chúng ta có thể để tháng 9 rồi về được ? Tôi ở trong nhóm tham dự cuộc thi Yến đại sáng tạo gây dựng nghiệp.”

      “Đội trưởng là ai?”

      “Du Lê Tân “

      Trầm tư lúc, Lâm Thanh chút để ý : “ ta là bạn cùng phòng với Kỷ Uyên.”

      “Hả? Cái này cũng biết?” Nam chính là thần thôn quảng đại

      Nhìn vào mắt lúc mới mở miệng: “Em thích Kỷ Uyên?”

      Lâm Thanh thậm chí còn nghi ngờ nữ nhân ngốc như vậy có thể hay biết tình là gì nha?

      “À, chuyện này cũng phải có khả năng.” cảm thấy, nguyên chủ tuy rằng biểu điên cuồng thích Kỷ Uyên , nhưng cũng có thể đơn giản bởi vì bị từ chối , lòng tự trọng quá cao chấp nhận được, nếu sao thích Kỷ Uyên như vậy mà sau này lại quay sang thích nam chính?

      Hai người bình tâm tĩnh khí trở lại, nhận ra tư thế của hai người có chút xấu hổ.

      muốn hay trước...đứng dậy ?”

      Lâm Thanh nhìn đôi mắt long lanh của , suy tư chút, đột nhiên cúi xuống mổ vào môi Hàn Thịnh Hạ. Sau đó nghiêm trang hỏi: “Cảm giác thế nào?”

      “Cảm giác” nuốt nuốt nước miếng “Hình như hơi đáng sợ....”

      Lâm Thanh đứng dậy, trong lòng tư vị gì.

      Ngắn ngủi trong nháy mắt kia, người tính tính luôn lãnh đạm như cũng có tia rung động, vậy mà chút cảm giác cũng có. Ánh mắt khó lường nhìn về phía nữ nhân ngốc nghếch suy tư.

      Tiểu Lang : Chủ nhân trong lòng lại nảy ra ý đồ hắc ám rồi!

      Lâm Thanh đứng lặng tại chỗ hồi lâu đến khi Hàn Thịnh Hạ ánh mắt tràn đầy nghiêm túc, nghi ngờ hỏi

      “Có phải bị choáng rồi ?”

      “...” chắc là chưa tiếp thu được lời trực tiếp của , im lặng như vậy làm hoài nghi bản thân vô phương cứu chữa rồi.

      “Có muốn thay đổi ?”

      Gật đầu

      “Tôi giúp em lập kế hoạch học tập, bắt đầu từ đêm nay phải nghe theo sắp xếp của tôi.”

      Hàn Thịnh Hạ trong lòng vô cùng cảm động, có thể theo nam chính học tập, với cũng giống như nhận được nửa hệ thống học tập:

      “Tôi lại bắt đầu cảm thấy rất tốt!”

      Liếc cái sau đó ra khỏi phòng ngủ, vẫn là xuống bếp rửa tay nấu cơm thôi.

      Hàn Thịnh Hạ ngơ ngác ngồi giường đứng dậy, nhàng xoa môi mình, hỏi Tiểu Cầu Cầu :

      “Ngươi có cảm thấy phong cách của Lâm Thanh có phần khác với mọi khi ?”

      Tiểu Cầu Cầu “Con cảm thấy là do bị người ép”

      “Ta làm sai cái gì?”

      , chỉ là ưu điểm duy nhất của người quá to lớn, quá chói lọi đủ để làm thay đổi cả thế giới quan của người khác”

      “Ta chăm chỉ cải tạo, hy vọng bảo bảo tương lai giống ta.”

      ...”

      thực tế, trong lòng Tiểu Cầu Cầu nghĩ chính là: con cảm thấy bảo bảo rất có thể giống Lâm ba ba, tuổi còn nhưng trí thông minh , sau đó nghiền áp người...

      “Chủ nhân hi vọng bảo bảo giống ai?” Tiểu Lang bên này cũng lên tiếng hỏi Lâm Thanh .

      Lâm Thanh dừng động tác tay chút rồi lại tiếp tục, giọng chắc chắn: “Đứa bé giống ta.”

      Hàn Thịnh Hạ vô cùng ảo não, chuyện ở trường hôm nay còn chưa giải quyết ràng, mà chính mình ngốc như vậy làm sao đảm đương nổi trọng trách người mẹ tốt.

      biết làm mẹ phải trở nên mạnh mẽ, người mẹ nào cũng hy vong có thể trở thành tấm gương, chủ động dạy điều tốt cho con mình.

      Hàn Thịnh Hạ hy vọng bản thân cũng có thể trở thành người mẹ ưu tú.

      Trong lúc chờ Lâm Thanh nấu cơm xong, Hàn Thịnh Hạ ngồi vào bàn đọc sách chuẩn bị lấy “Mang thai và những điều cần biết” ra bắt đầu xem, đột nhiên di động bàn vang lên, là Hàn mẹ gọi tới


      “Hạ bảo bảo sao con lại dọn rồi? Bây giờ con ở đâu?” Hàn mẹ giọng mang theo trách cứ và lo lắng.

      Hàn Thịnh Hạ từ trước đến nay vẫn quen sống mình, chuyện chuyển nhà cũng quên cho Hàn mẹ tiếng, tình huống giờ phức tạp như vậy muốn giải thích nhiều chỉ đơn giản :

      “Con tại ở nhà Lâm Thanh “

      Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, vừa mở miệng thanh mang theo vui sướng:

      “Các con ở cùng nhau?”

      “Vâng” gần như vậy...

      “Lúc trước mẹ có thể bồi dưỡng ra tình cảm con còn chịu tin, mẹ và ba con cũng là lâu ngày sinh tình.”

      Hàn mẹ dùng ngữ khí của người từng trải “ Được rồi, mẹ thấy Lâm Thanh là đứa thích so đo, con cũng đừng bắt nạt nó.”

      “....” Mẹ vậy giống như bảo luôn muốn bắt nạt Lâm Thanh vậy...

      “Đợi thời gian thích hợp, hai đưa mau chút kết hôn rồi sinh cho mẹ đứa cháu ngoại ngoan ngoãn.”

      “....” ra thời gian cũng đến, cháu ngoại cũng ở trong bụng chỉ là dám với người thôi.

      Chờ đến lúc ăn cơm, Hàn Thịnh Hạ chủ động hỏi:

      “Chuyện tôi mang thai tạm thời đừng cho ai được ?”

      Lâm Thanh nhìn , nặng đáp ứng: “Được”

      “Chúng ta mang ba ba của đến đế đô chữa bệnh , như vậy chăm sóc tốt hơn.”

      nhớ tiểu thuyết đa từng Lam ba luôn đồng ý đến đế đô điều trị, chờ sau khi nam chính kết hôn ông mới chịu đến đế đo, nếu bây giờ sớm chút đưa ông đến đây trị liệu hẳn tốt hơn.

      Ai ngờ sau khi nghe câu của , ánh mắt Lâm Thanh trở sắc bén, giọng cũng nặng nề: “Sao em biết ba tôi cần điều trị bệnh?”

      Lâm ba bệnh, dù là ở quê nhà cũng ít người biết.

      “Tôi...tôi..” Hàn Thịnh Hạ trong lòng rối loạn tìm lý do hợp lí.

      Lâm Thanh nhìn mắt vào mắt : “ cần dùng hoa ngôn xảo ngữ để tìm lí do lừa gạt tôi.”
      Pe Mick, buithuyngan, Kimchiii15 others thích bài này.

    3. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 19 : Lâm ba

      Hàn Thịnh Hạ bị trúng tim đen nhất thời bị nghẹn họng, hồi lâu mới dè dặt lên tiếng:

      “Tôi phải có ác ý...”

      Nhưng chính cũng biết phải giải thích thế nào.

      Cứ nghĩ Lâm Thanh tiếp tục truy hỏi, vậy mà cũng thêm gì, khí rơi vào trầm tư

      lúc sau mới ngước lên nhìn ánh mắt mang theo ý vị thâm trường:

      “Còn có việc, vẫn luôn muốn hỏi em.”

      Hàn Thịnh Hạ bị nhìn đến rối loạn, lắp bắp :

      ... .”

      Lâm Thanh đến trước mặt :

      “Lần đầu chúng ta gặp mặt, sao lại đối xử với tôi như vậy?”

      “Chuyện gì cơ?” run rẩy hỏi,sau đó lục tung 7 tầng kí ức lên để tìm.

      Theo bản năng ngửa đầu ra sau tránh ánh mắt của Lâm Thanh phóng tới, càng ngửa ra sau lại càng tiến tới gần, cuối cùng còn đường lui nữa, bị bế đặt lên giường!

      Dán lên người , nghiêm trang hỏi: “Nghĩ ra chưa?”

      Hàn Thịnh Hạ như gà mổ thóc gật đầu liên tục, trong lòng vô cùng ủy khuất, đoạn kí ức kia hề cảm thấy thế nào cả mà!

      “Em lúc ấy...” giọng nhàng chậm rãi vang lên “Đè lên người tôi...”

      Hàn Thịnh Hạ nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn Lâm Thanh, lông mi run nhè .

      Vẻ mặt Lâm Thanh vẫn vô cùng nghiêm túc: “Em cưỡng bách tôi, còn làm tôi đau.”

      Hàn Thịnh Hạ ngẫm lại, xong việc hạ thân cũng vô cùng đau đớn, chân mềm nhũn đứng được, có lẽ cũng giống , trong lòng có chút băn khoăn, áy náy. những đoạt mất bàn tay vàng của Lâm Thanh lại còn hại chịu khổ sở:

      “Xin lỗi, là tôi sai.”

      Chống khuỷu tay bên tai , Lâm Thanh đè người Hàn Thịnh Hạ , tay khác trêu chọc tai , ngữ khí chút để ý :

      “Cho nên, vì sao lại làm như vậy với tôi?”

      Hàn Thịnh Hạ ở trong lòng kêu gào với Tiểu Cầu Cầu “ Đều tại ngươi mà ra, còn mau giúp ma ma nghĩ cách giải thích!”

      Tiểu Cầu Cầu trầm mặc, trong lòng nó cảm thấy vô cùng kì quái: Nó nhớ lúc tới, nó thấy là ba ba đè lên người ma ma, sao ba ba lại dối? Nó có nên cho ma ma biết ?

      “Nam nhân mới gặp lần đâu như vậy, em có phải hay nữ nhân hư hỏng?” ngón tay nghịch lọn tóc của , nhàng vuốt ve đôi má trắng hồng.

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy từ sau khi gặp nữ chính, Lâm Thanh liền trở nên vô cùng khó hiểu:

      “Nữ nhân hư hỏng gì...”

      “Có phải cố ý muốn câu dẫn tôi?”

      “Là là...”

      “Có phải thích tôi rồi ?”

      “Là là...” ngờ nghệch gật gật rồi lại lắc lắc lắc hồi: “...”

      Tầm mắt Lâm Thanh rơi đôi môi đào của Hàn Thịnh Hạ, nữ nhân đẹp nhất chính là đôi môi, căng mọng hồng đào vừa quyến rũ lại ngây thơ, vô cùng mềm mại trong suốt.

      chưa từng gặp nữ nhân nào có đôi môi đẹp đến vậy!

      Ngón tay vô thức đặt lên môi , nhàng vỗ về chơi đùa, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc giống như nhà khảo cổ học nghiên cứu văn tự món đồ cổ tinh xảo, quý giá.

      Hàn Thịnh Hạ cả người cứng đờ dám động đậy, cũng dám .

      “Có muốn học cách làm hết đau ?” làm như vô tình hỏi

      “Cái gì?” Hàn Thịnh Hạ hoàn toàn phản ứng kịp, phát nam nhân mặt càng ngày càng tiến sát về phía , gần đến mức Hàn Thịnh Hạ dám hô hấp!

      Sau đó giọng trầm ổn của Lâm Thanh vang lên vô cùng nghiêm túc: “ ổn!”

      “....” vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi hiểu chuyện gì xảy ra.

      “Tôi tinh tế phát , nhìn môi em mang theo sát” Vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng còn.

      Hàn Thịnh Hạ mặc dù cảm thấy câu này có chút quen tai, vẻ mặt nghiêm túc kia so với mấy vị đạo sĩ đứng bên đường xem bói cũng có chút tương tự, nhưng tuyệt đối muốn lấy mấy vị xem bói dọc đường kia với nam chính so sánh với nhau đâu!

      Kỳ nghe những lời này trong lòng Hàn Thịnh Hạ cũng có chút chột dạ, bản thân đôi khi cũng cảm thấy mình mang mệnh sát, bằng vì sao đến cuối cùng người thân của đều chết, chỉ còn lại mình cõi đời?

      Bất quá, cái Lâm Thanh xem là tướng môi của nguyên chủ, chẳng nhẽ đời đều mạng mệnh sát sao?

      Cho nên ông nội, ba mẹ của nguyên chủ cũng lần lượt qua đời, cuối cùng ấy cũng tự sát?

      có chút lo lắng hỏi: “Có biện pháp phá giải ?”

      Lâm Thanh bĩnh tĩnh nhìn hồi lâu, phát ra thế nhưng lại tin , trong lòng thở dài. Ngốc như vậy làm người ta nhịn được muốn bắt nạt mà!

      Cố tính bày ra vẻ mặt rối rắm nhìn Hàn Thịnh Hạ: “Có, nhưng mà....”

      Sao? Giọng điệu muốn lại thôi này so với ngữ khí đòi tiền mấy ông thấy bói vỉa hè giống nhau!

      Hàn Thịnh Hạ cẩn thận hỏi: “Có phải thiên cơ thể tiết lộ? Nếu giúp người khác sửa mệnh bị giảm thọ? Có phải nếu tôi nguyện ý đáp ứng điều kiện của , vì tôi mà giảm chút tuổi thọ?”

      Biểu tình vô cùng trầm trọng, nhìn cái sâu,Lâm Thanh gật đầu

      Sợ hãi giảm bớt, suy nghĩ lại lần kỹ lưỡng: “ có lừa tôi vậy?”

      “Ha ha, chủ nhân....” Tiểu Lang cảm thấy vô cùng thú vị, đặc biệt chờ mong tiếp theo chủ nhân nó phản ứng ra sao,sau đó là hình ảnh:

      Chủ nhân nó vô cùng bình tĩnh đứng dậy, vẫn vẻ mặt nhàn nhạt nghìn năm đổi :

      “Đây là bài kiểm tra đầu tiên trong kế hoạch giúp em thay đổi.”

      Hàn Thịnh Hạ hai mắt sáng lấp lánh:

      “Vậy là tôi vượt qua kiểm tra?”

      Lâm Thanh trầm mặc lên tiếng làm cũng khẩn trương theo. Cuối cùng bất đắc dĩ gật đâu: “Miễn cưỡng tính là qua.”

      Ô, cảm động quá mất!

      “Cảm ơn!”

      Nụ cười của Tiểu Lang có chút cứng ngắc, quả biết gì mới tốt, nó có cảm giác nữ nhân ngốc nghếch này nhất định bị chủ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, cũng may nó cũng ngốc như nữ nhân này.

      Mà nữ nhân kia ngốc như vậy mới làm chủ nhân của mỗ Tiểu Cầu Cầu cũng ngốc kém. Bên này Tiểu Cầu Cầu của mỗ chủ nhân ngốc nghĩ: Qủa nhiên Lâm ba ba vẫn luôn là người thiện lương!

      “Đừng giấu tôi điều gì, hy vọng đến ngày em cũng chủ động thẳng thắn giống tôi.” Giọng trịnh trọng kèm theo ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Hàn Thịnh Hạ .

      Hàn Thịnh Hạ suy tư lát, nghiêm túc gật đầu.

      Đến tối, Hàn Thịnh Hạ ngủ từ sớm cũng ném luôn việc theo Lâm Thanh học tập ra sau đầu.

      Sáng sớm hôm sau, hai người xuất phát về quê nhà Lâm Thanh, Hải Châu.

      về ba của Lâm Thanh, cuộc sống của ôngtrải qua nhiều sóng gió, thăng trầm. Lâm ba nghe theo lời ông nội Lâm nhập ngũ, trong lần làm nhiệm vụ bị thương, sau đó được chuyển công tác về đội cảnh sát. Cũng chính vào thời gian làm cảnh sát ngoài ý muốn xảy ra quan hệ với mẹ của Lâm Thanh.

      Sau đó, công việc ở sở cảnh sát của ba Lâm bị mất, ông chỉ là người công nhân bình thường, lại sau đó nữa mẹ của Lâm Thanh liền chạy theo kẻ có tiền bỏ rơi bố con bọn họ.

      Lâm ba thích những nữ nhân xinh đẹp, khôn khéo, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ban đầu ông đồng ý chuyện của và Kỷ Tuyết .

      Lúc ấy Hàn Thịnh Hạ còn cảm thấy Kỷ Tuyết đáng thương, bi đát, ràng ưu điểm ai ai cũng muốn có như vậy lại vô tình trở thành chướng ngại.

      Bất quá, giờ lại đến phiên ,bản thân tại cũng xinh đẹp hiếm có,khôn khéo cũng có đôi chút, về tính toán tỉ mỉ chi tiêu ai dám so với kiếp trước.

      Đặt chân đến Hải Châu là chiều tối, Lâm Thanh đưa về nhà, tuy trong nhà bóng người nhưng vẫn vô cùng gọn gàng sạch , giống với phong cách căn chung cư ở đế đô, tuy ai ở vẫn mang khí ấm áp của gia đình.

      Nhìn bên bệ cửa sổ là chậu cây xấu hổ nho , Hàn Thịnh Hạ nhịn được tò mò hỏi: “ thích cây xấu hổ?”

      Lâm Thanh cũng nhìn chậu cây, chỉ nhìn trả lời: “ có việc gì làm nghịch chút giết thời gian.”

      Hàn Thịnh Hạ chớp chớp mắt, coi như mở rộng tầm mắt, người đứng đắn như vậy lại có loại thú vui ác ý như vậy? Duỗi tay chạm vạm cây xấu hổ,lá nhanh chóng co rút lại. Đợi chốc lát lại xòe ra như cũ,lại chạm vào liền rụt trở về.

      Ây, cái cây này ngốc nghếch!

      “Có dám ở nhà mình ?” Lâm Thanh giọng hỏi.

      “...” cảm giác bị xem thường nghiêm trọng, từ ở nhà mình có được !

      muốn ra ngoài?”

      bệnh viện thăm ba”

      “Tôi cùng với .” Tuy trong lòng có chút khẩn trương, nhưng vẫn nên để thăm ba mình.

      “Ngồi xe cả ngày rồi, ở nhà nghỉ ngơi .”

      “Tôi mệt.” Thấy Lâm Thanh vẫn dao động, bổ sung thêm: “Tôi dám ở nhà mình.”

      Lâm Thanh xoa đầu chút, giọng mang theo ôn nhu chính mình cũng nhận ra: “ nghỉ ngơi chút, tôi nấu canh cho ba.”

      Lúc Lâm Thanh mang theo đến bệnh viện sắc trơi tối. Đến khi đứng trước cửa phòng bệnh của Lâm ba, Hàn Thịnh Hạ cảm thấy người bên cạnh ngây ngẩn cả người.

      biết tại sao lại kích động như vậy, tiểu thuyết có Lâm ba bị bệnh nằm giường, mà tại ông lại ngồi xe lăn.

      Lâm ba ngoài sáu mươi,làn da ngăm đen, mặt tràn ngập tang thương, lãnh đạm ngồi xe lăn, khiến cho người đối diện cảm giác vô cùng nghiêm túc, ánh mắt khi nhìn thấy Lâm Thanh có chút gợn sóng, giọng vẫn bĩnh tĩnh,đều đều:

      “Về nhà sao gọi điện thoại trước cho ba?”

      “Ba cũng gọi điện cho con...” giọng Lâm Thanh mang theo tôn kính, hơi hơi run rẩy.

      Đây là lần đầu tiên Hàn Thịnh Hạ nhìn thấy nam nhân thanh lãnh cao ngạo này lộ ra vẻ mặt tôn kính, bất quá sớm biết địa vị của Lâm ba trong lòng cũng cảm thấy có gì khác thường.

      “Chuyện này từ khi nào?” Lâm Thanh đem canh gà đặt lên bàn, lấy lại bình tĩnh vốn có.

      “Con đế đô bao lâu, bệnh viện giúp ba thay đổi bác sĩ điều trị.” Lâm ba tùy tiện giải thích,sau đó nhìn về phí Hàn Thịnh Hạ “Đây chắc là cháu của Hàn lão gia tử.”

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy khí khái người Lâm ba còn mạnh mẽ hơn cả Hàn lão gia tử nhà , vô cùng khẩn trưởng lễ phép lên tiếng: “bác trai, cháu là Hàn Thịnh Hạ .”

      “Bác sĩ là do Hàn lão gia sắp xếp thay đổi sao?” thanh của Lâm ba ba mang theo chắc chắn mười phần.
      boogoo97, Pe Mick, buithuyngan16 others thích bài này.

    4. Thao3t

      Thao3t New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      15
      Nam chính quá đen. chờ chương mới a. Thank bạn hì
      Atmosphere.711 thích bài này.

    5. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chương 20 : Tình cảm

      biết có phải ảo giác hay , Hàn Thịnh Hạ cảm thấy ánh mắt của Lâm ba nhìn mang theo tia vui.

      Hơn nữa phải Hàn ba ba bí mật sao, mới chút bị phát mất rồi?

      “Ba” Lâm Thanh nắm tay Hàn Thịnh Hạ biểu cảm mười phần nghiêm túc, trịnh trọng “Con...”

      “A Thanh” Lâm ba đánh gãy lời “Con tìm bác sĩ Lưu hỏi chút về bệnh tình của ta tại.”

      Lâm Thanh nhìn ba mình trầm mặc chút, tiếp túc mở miệng: “Con muốn lấy ấy.”

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy có chút khác thường, tiểu thuyết chỉ nam chính mang Kỷ Tuyết về ra mắt, sau đó cũng hề đề cập đến chuyện kết hôn cho đến khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Lâm ba.

      Hơn nữa, Lâm ba tuy vừa lòng với Kỷ Tuyết , nhưng đối với lựa chọn của con trai mình, ông vẫn luôn tôn trọng, giống tại, giống như đối với có chút phản cảm.

      Lâm ba ba hiểu tính cách con trai ông hơn bất kì ai, lời định tuyệt đối thay đổi, nghĩ tới, con trai luôn đặt quyết định của ông lên hàng đầu lần này lại trực tiếp bỏ qua.

      Vốn dĩ thích Hàn đại tiểu thư này, cảm giác có người thay thế vị trị của ông trong lòng con trai càng làm ông bất mãn với Hàn Thịnh Hạ .

      Lâm ba ba nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh: “Nếu ba đồng ý sao?”

      Khẽ nhấp môi, chắc chắn :

      “Ba đồng ý.”

      Hàn Thịnh Hạ ngồi bên nhìn hai người rơi vào trầm mặc, trong đầu tưởng tượng hình ảnh các vị võ lâm đại hiệp dùng ánh mắt để phân cao thấp.

      Lâm ba ba mở miệng phá vỡ khí trầm lặng: “Ba muốn cùng con bé chuyện riêng chút.”

      “Con tìm bác sĩ Lưu.” Giống như hề lo lắng những lời Lâm ba tiếp theo, Lâm Thanh do dự rời phòng bệnh.

      Trong phòng bệnh tại chỉ còn lại Lâm ba và Hàn Thịnh Hạ, cảm thấy có chút khẩn trương “Cái kia, Lâm Thanh nấu canh gà cho bác, bác có muốn nếm thử chút?”

      Lâm ba nhìn lúc mới chậm rãi mở miệng: “Cháu thích A Thanh?”

      “Vâng.” Thời điểm này đương nhiên phải thích rồi!

      “Cháu giỏi dối.” chút lưu tình mà vạch trần.

      “....” cũng cảm thấy như vậy!

      “Vì sao muốn gả cho nó?”

      Hàn Thịnh Hạ trong lòng vô cùng rối rắm, có thể giống như Kỷ Tuyết ra chuyện mang thai, làm vậy còn có thể giải bỏ khúc mắc giữa cha con bọn họ, nhưng thực muốn làm như vậy.

      muốn dựa vào bảo bảo trong bụng để đổi lấy cái gật đầu của Lâm ba, hy vọng thứ mà ông chấp nhận là con người của .

      “Bọn cháu có hôn ước.”

      Lâm ba chỉ nhàn nhạt liếc cái: “A Thanh đại ý chính là giải trừ hôn ước.”

      “Cái kia...” cảm thấy sức chiến đấu của bản thân yếu ớt, hoàn toàn thể đấu lại Lâm ba, tùy tiện tìm lí do, “Có thể là vì Lâm Thanh thích cháu, nên mới muốn kết hôn.”

      dối lí do như vậy hình như có chút thích hợp

      Lâm ba trầm ngâm lát mở miệng: “Cháu cảm thấy thằng bé thực thích cháu?’’

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy ngữ khí của Lâm ba có chút kỳ quái, lại biết kỳ quái chỗ nào, giọng cũng mang theo vài phần nắm : “Có lẽ vậy...”

      Lâm ba thở dài: “Cháu bị nó lừa rồi.”

      Hàn Thịnh Hạ chú ý những lời Lâm ba , trộm hỏi Tiểu Cầu Cầu

      “Tiểu Cầu Cầu ngươi có cảm thấy tâm trạng của Lâm ba có chút khác thường ?”

      Tiểu Cầu Cầu :” Con cảm thấy người quá mẫn cảm rồi.”

      Lâm ba thấy lên tiếng, tự mình đắm chìm trong hồi ức:

      “A Thanh là đứa si tình, thằng bé trải qua đoạn tình cảm.”

      Hàn Thịnh Hạ có chút giật mình, tiểu thuyết cũng nhắc tới đoạn tình cảm nào trước đây của nam chính,vậy những lời ba có trong tiểu thuyết sao?

      “Nó đem kia đặt trong lòng bàn tay để thương, che chở, cuối cùng cũng chính đó vứt bỏ nó.”

      “Cháu và kia lớn lên rất giống nhau.”

      Lâm ba phải người nhiều, chỉ tùy tiện hai câu liền xong đoạn ký ức đau lòng.

      Hàn Thịnh Hạ bấy lâu nay đều nghĩ rằng nam chính luô thuận buồm xuôi gió, ai ngờ cũng từng bị người ta bỏ rơi.

      Chẳng nhẽ nam chính trả thủ nguyên chủ phải giống như trong thuyết thuyết là do Hàn lão gia tử, mà thực ra là vì lớn lên rất giống mối tình đầu của ?

      “Cháu hiểu ý ta chứ?”

      “Dạ?” dò hỏi chút “Bác trai, ý bác là muốn cháu giúp Lâm Thanh quên đoạn tình cảm kia sao?”

      Lâm ba chỉ trầm mặt nhìn , cũng lên tiếng.

      Hàn Thịnh Hạ nuốt nước miếng, cung kính hỏi “Nếu phải vậy ý bác là sao ạ?”

      Thái độ mười phần chân thành của cũng làm Lâm ba lên tiếng. Trước đến nay hề thích khí xấu hổ như vậy, mang theo tâm trạng vò mẻ lại sứt tiếp tục mở miệng:

      “Bác muốn gì ở cháu cứ ạ, thích chỗ nào cháu sửa, bác muốn cháu làm gì cháu làm cái đó, cháu cảm thấy bản thân rất có tính thần tiến bộ.”

      Lâm ba nhìn , đột nhiên bật cưới, mạt là nụ cười hiền lành của bậc trưởng bối

      “Ta định , A Thanh thực may mắn.”

      “Cái...cái gì?” Hàn Thịnh Hạ vể mặt mê man, “Ý bác là sao ạ?”

      “Cháu có tướng vượng phu.”

      “Cái này...tối qua A Thanh cháu mang mệnh trung mang sát...”

      Sao cả hai cha con bọn họ đều tinh thông bói toán vậy?

      Lâm ba muốn tiếp tục đề tài này, nhàng đổi chủ đề: “Khi nào hai đứa kết hôn?”

      Khó khăn lắm mới làm Lâm ba chấp nhận chuyện của hai người, mặc dù muốn giải thích bản thân hề có tướng vượng phu cuối cùng cũng mở miệng.

      “Bọn cháu muốn đưa bác tới đế dô chữa bệnh,kết hôn chờ tới đầu tháng mười.”

      khí lại rơi vào trầm mặc cho đến khi Lâm Thanh quay trở lại phòng bệnh.

      Chỉ giây thoáng qua, cảm thấy ánh mắt Lâm Thanh nhìn mình có chút kỳ quái.

      “Cha đồng ý chuyện hôn sao?”

      Thái độ của Lâm ba thoạt nhìn vô cùng tốt: “Hạ Hạ là đứa tốt, con phải đối xử tốt với con bé.”

      Cho đến tận khi lên xe trở về Lâm gia, Lâm Thanh mới mở miệng hỏi:

      “Tại sao ba tôi dột nhiên chấp nhận em?”

      “Tôi cảm thấy ba là người mê tín!”

      “Ông ấy nhìn tôi có tướng vượng phu.”

      Vẻ mặt Lâm Thanh nghiêm túc: “ phải mê tín,em có tướng vượng phu.”

      ?”

      “Hai người hàn huyên những chuyện gì vậy?”

      “Ông ấy hỏi tôi tại sao lại muốn gả cho ? Tôi cảm thấy thể với ông ấy chuyện bảo bảo được, nên tôi là tôi thích .”

      Lâm Thanh chăm chú nhìn khiến Hàn Thịnh Hạ cảm thấy có chút bối rối, biết bản thân gi sai, vội vàng giải thích:

      “Sau đó ba liếc mắt cái nhận ra tôi dối.”

      “Sau đó?” khóe miệng gợi lên chút tươi cười, giọng vẫn nhàn nhạt thay đổi.

      Vô hình chung Hàn Thịnh Hạ cảm thấy tức giận vì dối ba , có phần nhụt chí dám tiếp:

      “Sau đó tôi lại dối ông ấy...”

      thích tôi.”

      Nụ cười bên khóe miệng Lâm Thanh càng sâu thêm vài phần.

      “Sau...sau đó” Cảm giác sợ hãi vô hình tràn ngập “ông ấy nhìn tôi rất giống từng thích trước kia, từng bị đá.”

      “Tiếp tục” Nụ cười càng thêm mê người, giọng cũng mười phần cao hứng.

      Nhận được đồng ý của Lâm ba Hàn Thịnh Hạ cũng cảm thấy vô cùng cao hứng,giọng nhịn được giấu đắc ý:

      “Tôi liền sẵn lòng giúp thoát khỏi đoạn tình cảm kia, thế là ba chấp nhận tôi.”

      “Tôi cảm thấy ba chắc chắn nhận ra tôi là người lương thiện.”

      Lâm Thanh duỗi tay ôm lấy eo mảnh khảnh của , dán sát môi vào vành tai , mang theo mười phần nghiêm túc thành khẩn mở miệng: “Đúng vậy thiện lương.”

      cũng cần quá cảm động đâu, sau này chúng ta kết hôn, sống chung với nhau, giúp chữa lành vết thương lòng cũng là bình thường.”

      “Nếu tôi chưa từng trải qua vết thương lòng”

      “Sao?” Theo bản năng Hàn Thịnh Hạ quay đầu lại nhìn Lâm Thanh, khuôn mặt chạm vào mảnh mềm mại mới giật mình lui ra sau “ có ý gì?”

      “Chờ ngày em học được cách ghen lại với em.” Tầm mắt Lâm Thanh dừng khuôn mặt trắng hồng của ,bàn tay eo vuốt ve có quy luật “Đêm nay bắt đầu kế hoạch học tập.”

      Hàn Thịnh Hạ cảm thấy eo bị xoa đến vừa tê vừa ngứa, vội vàng vằng bắt lấy bàn tay kia đẩy ra.

      Chưa từng chịu tổn thương? Ghen ?

      Đến khi trở về Lâm gia, ngoài cửa xuất vị nữ nhân.

      này xinh đẹp nha, phải loại đẹp đến lóa mắt, mi thanh mục tú vô cùng mộc mạc giản dị.

      Hai tay nắm chặt lấy góc áo, giống như rất khẩn trương:

      “Em...em thấy nhà sáng đèn nên qua nhìn chút.”

      Hàn Thịnh Hạ cần nghĩ cũng biết tiểu mỹ nữ chính là người thầm nam chính mười năm chưa lần thổ lộ Lạc Thanh Thanh.

      Lúc đọc tiểu thuyết, nhiều độc giả rằng họ thích nhất là tiểu muội thanh mai trúc mã này, nữ tử ôn nhu lại si tình, tên gọi cũng vô tình đồng với tên nam chính, giống như trời sinh cặp “Thanh Thanh”

      Chỉ là sau khi Kỷ Tuyết lên sân khấu, vị tiểu muội này chưa kể ngày càng ít đất diễn, ràng làm chuyện gì xấu xa vậy mà kết cục so với nguyên chủ còn bi thảm hơn.

      Lâm Thanh nhìn Lạc Thanh Thanh rồi theo bản năng lại nhìn Hàn Thịnh Hạ, nhìn thấy trong mắt có tia hảo cảm đối với Lạc Thanh Thanh trong lòng có chút thoải mái.

      “Đây là chị dâu của em.” Lạnh lùng giới thiệu Hàn Thịnh Hạ .

      Lạc Thanh Thanh nghe xong vành mắt phiếm hồng,chớp chớp mắt,thanh cũng mang theo chút nghẹn ngào:

      “Chị,chị dâu, em về trước.”

      chờ hai người có phản ứng liền vội vàng chạy .

      “Em luyến tiếc?”

      “Haizzz, tôi cảm thấy ấy thích hợp giúp thoát khỏi bi thương hơn tôi.”

      Lâm Thanh tinh tế nhìn ,phát những lời phải do ghen tị, ánh mắt hơi chợt lóe lên tia nguy hiểm: “Có muốn tôi dạy em cách làm thế nào để trị thương?”
      boogoo97, Pe Mick, buithuyngan20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :