1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ phụ, đừng coi khinh nữ chủ - Cửu Nguyệt Vị Hy (48 + 8 PN) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Nữ phụ – phiên ngoại 6
      54 Phiên ngoại Thiên Cảnh 3

      Ba năm sau khi cưới, Doãn Thiên Dã 25 tuổi, Tần Cảnh 22 tuổi.

      Tần Cảnh nghĩ, nhìn Doãn Thiên Dã bế con, là niềm hạnh phúc của đời .

      Hai năm trước, hai đứa bé còn , thích đùa với chúng nó rồi, chỉ tiếc, Khiêu Khiêu Đường Đường hình như với chuyện này hài lòng lắm. Hai bảo bảo đáng vốn thấy ai cũng cười, mà vừa nhìn thấy Doãn Thiên Dã mặt 囧, cái mũi và cái miệng nhăn lại với nhau.

      Đây là khách khí lắm rồi.

      Quan trọng là thể đụng vào, vừa đụng vào là khóc luôn.

      Cho nên, hai cục cưng kháu khỉnh của Doãn gia nếu ngày nào khóc, phải đói bụng, phải khát nước, phải buồn ngủ, mà là thấy ba ba.

      Hai đứa vừa oe oe cái, Doãn gia từ xuống dưới đều tập trung cùng lúc rống giận hội đồng:

      “Thiên Dã, được đụng vào Khiêu Khiêu Đường Đường!”

      Lần này, Doãn Thiên Dã hết sức tủi thân, nhìn hai con từ xa, mặt in dòng chữ: Bố rất các con mà!

      Nhưng mà để cho cục cưng khóc nữa, vẫn nỗ lực kiềm chế ước muốn chạy tới ôm chúng nó điên cuồng hôn.

      Cho đến tận ngày nọ, Doãn Thiên Dã thấy hai đứa bé bò tới vò lui bên người Việt Trạch, cười khanh khách, bình tĩnh nổi, chất vấn Tần Cảnh:

      “Em xem, hai đứa này là con sao?”

      Tần Cảnh cước đá bay ra ngoài.

      Tần Cảnh nhìn Doãn Thiên Dã người ngồi xổm trong góc ai oán trồng nấm, thực đáng thương mà, hảo tâm vô cùng dụ cho hai cục cưng tâm tình tốt, lại ôm tới trước mặt Doãn Thiên Dã.

      Kết quả, hai đứa , sắc mặt lập tức biến đổi.

      Thế là, Doãn Thiên Dã muốn khóc được, Tần Cảnh ở bên cạnh nhìn, rốt cuộc nhịn được, cười ha ha.

      Doãn Thiên Dã càng ấm ức, có bà xã nào cười hả hê khi chồng gặp nạn thế hả?

      Đến tận ngày, chiều Doãn Thiên Dã trở về đến nhà, giường hai cục cưng nằm tóm lấy nhau, ngủ say rồi.

      Doãn Thiên Dã ngồi lên ghế salon bên cạnh, lẳng lặng nhìn hai cái mặt bé của bé cưng, nhịn được sờ sờ tay mũm mĩm.

      Lại ngờ, bàn tay mềm mại của Khiêu Khiêu ngủ say, nắm lại ngón út của Doãn Thiên Dã, siết chặt, rời ra.

      Tay của trẻ con, mềm mềm, mịn mịn, giống như lòng Doãn Thiên Dã lúc này, lỏng ra thành nước.

      Thành ra, Tần Cảnh trở về nhà đẩy cửa vào trong, liền thấy cảnh tượng như thế.

      Doãn Thiên Dã nằm ngủ salon, tay vẫn còn quàng vào trong giường, Khiêu Khiêu Đường Đường tay siết chặt ngón tay của bố.

      Tần Cảnh dịu dàng cười, tìm tấm chăn qua đắp lên cho .

      Chính mình cũng chui vào trong chăn, ôm eo , hạnh phúc mà ngủ thiếp .

      Ngủ salon, cũng là việc rất vui đấy chứ.

      Đến khi hơn hai tuổi, Khiêu Khiêu, Đường Đường trở nên rất thân với bố rồi. Doãn Thiên Dã cũng rốt cuộc thoát ra khỏi “oán khí” của con trong năm đầu đời. Mỗi khi về nhà, Khiêu Khiêu Đường Đường liền nhào tới, hai đứa bé con ôm chân của , ngước khuôn mặt nho lên gọi bố ơi, đây là chuyện cảm động đến mức nào oa!

      Khiêu Khiêu là Doãn Thiên Dã thu , hồn nhiên đơn thuần, thích nghịch ngợm, hơi nóng nảy; Đường Đường lại giống hệt Tần Cảnh, bình thường dịu dàng nhu thuận, nhưng cũng cũng cực kì tinh quái, lanh lợi, dù cười hay cười, cũng thấy đầy đủ.

      ngày kia, Tần Cảnh ngồi sofa xem kịch bản, Doãn Thiên Dã ngồi thảm cùng chơi xếp gỗ với Khiêu Khiêu Đường Đường. (Dip: đổi chỗ rồi kìa)

      Chơi lúc, Khiêu Khiêu hỏi: “Bố, bao giờ, trời mưa, rơi xuống nhiều trẻ con?”

      Doãn Thiên Dã: “Vì sao trời lại mưa xuống nhiều trẻ con?”

      Đường Đường bổ sung: “Bời vì ở nhà trẻ có rất nhiều trẻ con là bố mẹ nhặt ở ven đường, Khiêu Khiêu liền nghĩ là từ trời rơi xuống. Nhưng mà, con nghĩ thế.” Đường Đường nghiêm túc lắc lắc đầu, “Cũng phải là chim, rơi từ trời xuống, nếu mà rơi mặt xuống đất trước, biến thành người cực kỳ xấu xí cho xem.”

      Tần Cảnh: Phụt! Cầm kịch bản che kín mặt.

      Khiêu Khiêu cãi lại: “Vậy em xem trẻ con từ đâu ra, nếu như nhặt được, vì sao lại có nhiều vậy mà nhặt? Em phải hâm mộ Lan Lan có em trai sao? Em làm cho bố mẹ nhặt về cái !”

      Doãn Thiên Dã nhìn Tần Cảnh, nháy mắt xấu xa, Tần Cảnh nhìn lại khinh bỉ, nhưng mặt lại nóng bừng.

      Đối với chất vấn của Khiêu Khiêu, Đường Đường rất đâu ra đấy phân tích “Em nghĩ, thể là nhặt được, chắc chắn là có cách đặc biệt gì đó!”

      Cả hai tranh luận hồi, sau đó tức nhìn sang Doãn Thiên Dã nhờ giải quyết: “Bố, bọn con có phải là nhặt được ?”

      Tần Cảnh ở bên cười trộm, ai loại câu hỏi này, cuối cùng cũng đến lượt trả lời rồi.

      Doãn Thiên Dã vô cùng bình tĩnh, xoa đầu cả hai: “Con người khác ở đâu đến, bố biết; nhưng mà, Khiêu Khiêu và Đường Đường nhà chúng ta, phải là nhặt được!”

      Hai cục cưng nháy mắt đen láy, nhìn chằm chằm ba ba, oa, phải nhặt được, tốt.

      Tần Cảnh cũng bỏ kịch bản xuống, tò mò xem Doãn Thiên Dã giải thích thế nào.

      Doãn Thiên Dã lấy giấy ra, vẽ cái hình na ná tử cung con người, hỏi: “Đây là cái gì?”

      Tần Cảnh sửng sốt, giây sau,

      Khiêu Khiêu lập tức đáp: “Con biết con biết, hoa loa kèn hoa loa kèn.”

      Đường Đường nghiêm trang thêm câu: “Trong sách đây là hoa bìm bìm!”

      “Đúng rồi!” Doãn Thiên Dã vỗ tay, lại vẽ chấm bên cạnh, “Đây là cái gì?”

      Hai cục cưng nhíu mày cùng vẻ mặt 囧 giống hệt nhau, suy nghĩ lâu, hưng phấn : “Hạt giống! Đúng là hạt giống!”

      “Đúng rồi, mẹ các con trong bụng có bông hoa loa kèn thế này. Ba ba thả vào đó hạt giống, trong bụng mẹ các con, sau đó, ngày này qua ngày khác, lớn lên thành Khiêu Khiêu Đường Đường!” Doãn Thiên Dã nghiêm túc giải thích, con cũng tập trung nghe, ngay cả Tần Cảnh cũng kinh ngạc, Doãn Thiên Dã lại có thể nghĩ ra cách giải thích rất kỳ quái nhưng rất mĩ miều như thế.

      Khiêu Khiêu nghe xong, vui vẻ vỗ tay: “A, phải là nhặt được!”

      Đường Đường cũng hài lòng gật đầu cái: “Giống như quả lớn lên cây, con thích ăn táo.”

      Doãn Thiên Dã:…

      Dạ, là giống nhau.

      Cuối cùng, Đường Đường ngước mặt lên: “Nhưng mà, ba ơi, con muốn có em trai a! Ba lại thả vào bụng mẹ em trai, được ?”

      Khiêu Khiêu lăn lộn khắp sàn: “Con cũng muốn em trai, con cũng muốn em trai!”

      Doãn Thiên Dã “Được!” sau đó liền quay đầu, nhìn Tần Cảnh đầy ý tốt đẹp,

      Tần Cảnh: TAT~~ QAQ~~ con gà bị con chồn để ý! TAT!

      năm sau, Khiêu Khiêu và Đường Đường em trai, Thiên Thiên.

      Ba năm sau, người trong nhà đều nhận thấy, từ tướng mạo mà , Thiên Thiên trông cực kì giống Doãn Thiên Dã, nếu đem tấm ảnh Doãn Thiên Dã ngày bé ra so, gần như đúng cái khuôn đúc ra; nhưng từ tính cách mà , Thiên Thiên cực kỳ giống Tần Cảnh, cũng như bà chị Đường Đường, hơn nữa, bình tĩnh đến mức này, chỉ có hơn chứ có kém.

      Khi ba đứa bé cùng ra ngoài, chỉ nhìn biểu cảm mặt, Thiên Thiên thực còn có vẻ là cả, tuy còn , nhưng có khí thế áp bức mọi vật.

      Đương nhiên, đây là cuộc sống hạnh phúc đến mãi về sau rồi!
      tart_trunglyly thích bài này.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Nữ phụ – phiên ngoại 7
      55 Phiên ngoại Thiên Cảnh 4

      Năm thứ năm sau ngày cưới, Doãn Thiên Dã 27 tuổi, Tần Cảnh 24 tuổi

      Về chuyện tuyển trợ lý hay thư ký, Doãn Thiên Dã chưa từng nghĩ đến, có ý khác.

      Cho nên khi phát thư ký mới của mình, là nữ sinh ngây thơ mới tốt nghiệp, có phần kinh ngạc, bời vì giao toàn quyền việc này cho bộ phận nhân tuyển tới, cho nên, cũng có ý kiến gì.

      Thư ký sao, làm tròn trách nhiệm là được, cho dù là nam hay nữ cũng vậy.

      Hơn nữa, thư ký mới tên Thư Mạn này, tuy rằng mới tốt nghiệp, nhìn qua cũng thấy có kinh nghiệm xã hội, nhưng năng lực rất tốt; cho dù là đàm phán kinh doanh hay là quản lý tư liệu hàng ngày, đều rất thành thạo, tiết kiệm cho Doãn Thiên Dã ít sức lực.

      nghĩ, thư ký này, ngờ rất được.

      Cho đến ngày, công việc đạo diễn của Tần Cảnh rất suôn sẻ, kết thúc công việc rất sớm, khi lái xe về nhà, ngang qua tòa nhà của Thịnh Hạ, đột nhiên muốn rủ Doãn Thiên Dã ra ngoài ăn cơm Thái cũng hay.

      Cho nên, Tần Cảnh gọi điện cho Doãn Thiên Dã xong, liền lái xe vào hầm để xe của Thịnh Hạ.

      hào hứng chạy lên phòng làm việc của Thiên Dã, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hơi chút sững sờ.

      Ở nhà Doãn Thiên Dã lúc nào cũng rất tùy tiện lại hay xù lông, còn bị ngược đãi đủ kiểu, nên, Tần Cảnh rất ít khi được thấy khi làm việc, dáng vẻ nghiêm túc tháo vát, đứng bên bàn làm việc lớn, khom nửa lưng, viết gì đó lên tờ giấy bàn.

      Ống tay áo sơ mi chỉnh tề cuộn lên, để lộ cánh tay mạch sắc dưới ánh nắng chia hai mảng sáng tối ràng.

      Trong phòng làm việc toàn bộ lắp kính trong suốt đến tận sàn, rèm mở rộng, ánh dương chạng vạng chiếu xiên xuống, vàng óng mà ấm áp bao quanh Doãn Thiên Dã, dung nhan đẹp trai của , hư ảo đến chân , giống như vị hoàng tử.

      Chỉ là, bên cạnh hoàng tử này, còn có đứng nữ nhân.

      Thư mạn đứng bên cạnh Doãn Thiên Dã, cũng là ghé người sang, mặt là chăm chú mà thận trọng, vừa nghe Doãn Thiên Dã , vừa gật đầu “Vâng vâng”.

      Tuy rằng Doãn Thiên Dã hoàn toàn nghiêm túc, Thư Mạn nhìn như cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm tờ giấy, hai người chống tay bàn làm việc, còn cách nhau đến mấy nắm tay, nhưng, Tần Cảnh vẫn cảm thấy, quá gần!

      Tần Cảnh hiểu sao trong lòng chua xót, Thiên Dã của chưa bao giờ gần người phụ nữ khác như thế, mà còn, mặt Thư Mạn mập mờ ửng đỏ, hình như cũng phải do ánh nắng chiếu phải?

      khẽ gõ lên cửa, Doãn Thiên Dã nghe thấy ngẩng đầu, khuôn mặt vốn lãnh dạm mà sạch vừa nhìn thấy , tự nhiên, ôn nhu, để lộ ý cười vui vẻ.

      Tần Cảnh, trong nháy mắt, thấy an lòng.

      Bên cạnh Thư Mạn nhìn nụ cười của Doãn Thiên Dã, kinh ngạc nhìn sửng sốt giây, giống như đó là chuyện nàng chưa từng thấy.

      “Sao em lại đến đây?” Doãn Thiên Dã đặt bút trong tay xuống, về phía , theo thói quen nắm lấy tay , vuốt ve, “Xem ra, mấy diễn viên đó làm phiền em nhỉ!”

      Tần Cảnh nghiêng đâu, đắc ý vênh cằm lên, còn : “ bận sao? Em còn định, kéo hẹn hò đây!”

      xoa xoa cằm , nhìn như khó khăn mà thở dài: “A, nếu như là lời của Tần tiểu thư, vậy tiện từ chối, em chờ chút, gọi điện cho bà nội!”

      Tần Cảnh oán giận mà đá cước, người này cũng quên luôn Thư Mạn vẫn ở đây, thẳng vào phòng nghỉ thay quần áo.

      Trong phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn lại Tần Cảnh và Thư Mạn, khí có chút lúng túng, có phần ảo diệu. Mà chính 5 giây trôi qua trong tịch mịch trầm mặc này, càng khiến Tần Cảnh hết sức khẳng định, nữ thư ký này, rất có vấn đề.

      “Chào chị, tôi là thư ký, Thư Mạn!” Thư Mạn mới nhớ tới hẳn là nàng phải chào hỏi trước.

      Tần Cảnh gật đầu cái: “Vâng, tôi là Tần Cảnh!”

      Trong đầu nén được nghĩ, Thư Mạn? Thư Miểu, Tô Mạn? Gặp quỷ rồi!

      Thư Mạn tiếp: “Phim, phim của chị, tôi cũng rất thích.’

      “Vâng, cảm ơn !”

      Doãn Thiên Dã thay xong sơ mi và quần jeans ra khỏi phòng nghĩ, mới phát Thư Mạn cũng ở đây, : “Cứ làm như tôi , mai làm tiếp, có thể về rồi!”

      Thư Mạn gật đầu, ra khỏi phòng.

      Tần Cảnh kéo tay Doãn Thiên Dã, khi vào thang máy, bất thình lình câu: “ đổi thư ký từ khi nào vậy? Xinh đẹp quá!”

      Người nào đó rất đàng hoàng trả lời: “Cách đây hai tháng!” xong, phát vẻ mặt bà xã bình thường, ánh mắt né tránh, miệng còn cong lên, nghĩ hồi mới phản ứng kịp, cười dị thường sáng lạn lại rất thanh thản: “Tần Cảnh, em lại lên cơn ghen rồi!”

      Tần Cảnh hận thể liếc mắt mà khoét lỗ người , đồ ngốc này, biết có mị lực đến mức nào sao? Nhưng là, chỉ đem mắt nhìn về chỗ khác, thờ ơ nhún vai: “ hề a! Em chỉ quan tâm người ta vừa đẹp vừa có trình độ học vấn cao, nếu là coi trọng , nhìn lầm tốt!”

      “Vậy cũng được!” ôm eo , ra thang máy, muốn nghĩ sâu hơn chuyện này, bởi vì, cũng có để ý việc này cho lắm.

      Nhưng lòng Tần Cảnh cái gai, rất là khó chịu.

      thử thăm dò, biết đồ ngu ngốc Doãn Thiên Dã trong lòng rất quang minh chính đại, nhưng mà, tin Thư Mạn! Vì vậy, đủ các tình huống cẩu huyết diễn ra trong đầu .

      Mỗi lần nhìn đồng hồ đeo tay xem giờ, lại nhìn được tưởng tượng ra Thư Mạn nhỡ “ cẩn thận” ngã sấp xuống ngực Thiên Dã, nhỡ đâu mắc áo cẩn thận bị tuột cúc đúng chỗ ngực, nhỡ đâu đường chuyện làm ăn, Thư Mạn lại giống như lần trước, áo lót bị hỏng móc phải nhờ Thiên Dã giúp đớ.

      Nhưng mấu chốt là Doãn Thiên Dã hoàn toàn thẹn với lương tâm, Tần Cảnh cũng muốn phải chất vấn với .

      Tần Cảnh tâm thần yên mất tuần, sau đó lại kiếm cớ đến văn phòng của Doãn Thiên Dã, mà lần này, đúng vào buổi chiều, Doãn Thiên Dã ngủ gục bàn, nhưng Thư mạn, len lén cầm điện thoại di động, chụp ảnh .

      Lại dám chụp dung nhan trong lúc ngủ của nam nhân của ta sao!

      Tần Cảnh rất bực, nhưng khẽ cắn môi, vẫn là quay người rời , lúc tới thang máy, gọi cho Doãn Thiên Dã, vốn định sồn sồn việc Thư Mạn, nhưng lời đến khóe miệng, ngẫm nghĩ sửa sang tâm trạng xong, khuya về sau vậy! Thế là chỉ hôm nay buổi chiều phải về đây.

      Doãn Thiên Dã ràng là mới tỉnh ngủ, lầu bầu căn dặn lái xe cẩn thận này nọ.

      Đêm hôm đó, rất khuya Doãn Thiên Dã mới về, Tần Cảnh nhịn được, cũng ngủ sofa. Trong lúc mơ màng, cảm giác mình được ai đó bế lên, dụi dụi dựa vào ngực người đó, tìm cái tư thế thoải mái ngủ tiếp.

      Đến khi được nhàng đặt lên giường rồi, lại nổi lòng tham ôm cổ buông tay, lại theo chui vào chăn.

      mơ mơ màng màng ngủ thiếp , mắt cũng mở ra được hỏi: “Sao về muộn thế?”

      Trong giọng của lộ uể oải, nhưng vẫn trong trẻo: “Sa thải thư ký, có hơi lằng nhằng mất thời gian.”

      vừa xong, tỉnh lại nửa, mở mắt ra: “Thư Mạn? Sao lại sa thải?”

      Doãn Thiên Dã ràng với cái đề tài này hứng thú, ngược lại ôm người trong lòng càng chặt hơn: “ ta làm sai chuyện, đương nhiên phải sa thải!”

      Tần Cảnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chui vào ngực , trong lòng còn có tia hài lòng, oa, trời cũng giúp (*^__^*) hi hi… Nghĩ vậy, bình yên ngủ thiếp .

      Doãn Thiên Dã nhìn khuôn mặt ngủ say điềm tĩnh xinh đẹp của , khóe môi ý cười thoáng qua, hồi lâu sau, yên tĩnh nhắm mắt lại.

      mình cũng hết. Làm sao mà còn cần người khác đến giúp vui được?

      Chuyện xảy ra chiều nay đúng là,

      Bời vì suốt tối qua, Khiêu Khiêu và Đường Đường với cả cục bột đều được đưa sang nhà mẹ Doãn Thiên Dã, trong nhà có ai, hai người này thế là, khụ, chẳng biết tiết chế mà phong hoa tuyết nguyệt suốt cả đêm.

      Kết quả, đến chiều, Doãn Thiên Dã ngủ gà ngủ gật.

      Cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại cài riêng cho Tần Cảnh đánh thức, Doãn Thiên Dã nhận điện, mới phát Thư Mạn cử chỉ có chút quái dị, mặt hồng hồng, có vẻ rất vui vẻ, còn lén lén lút lút cầm điện thoại nhìn.

      Mà trong lúc nghe điện thoại, Thư Mạn vẫn rất thẳng thừng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại với vẻ mặt rất thưởng thức.

      Mãi đến khi cúp điện thoại, Doãn Thiên Dã hỏi Thư Mạn, có chuyện gì lạ xảy ra à.

      Thư Mạn vì thời gian gần đây quen thuộc Doãn Thiên Dã, chuyện cũng giữ ý làm gì: “ có gì, chỉ là tôi thấy, sếp rất đẹp trai nha!”

      Nhưng Doãn Thiên Dã giống như nàng tưởng hưng phấn hay ung dung, mà cho là nàng có việc gì khác muốn nhờ , cho nên, cũng có biểu cảm gì khác lạ, : “Có việc gì cần tôi giúp sao? Sao đột nhiên miệng ngọt thế?”

      Cái vẻ mặt lạnh nhạt này, cùng giọng điệu dịu dàng cưng chiều mấy giây trước chuyện với Tần Cảnh, đơn giản là trời vực.

      Thư Mạn thoáng cái quên luôn mình ở đâu, rất biết chừng mực mà trêu chọc: “ nếm được, sao lại biết là ngọt?”

      Doãn Thiên Dã lần này quay lại nhìn nàng, tròng mắt đạm đạm, có gì cả, nhưng cũng im ắng dọa người: “ biết mình ở vị trí nào sao?”

      Thư Mạn càng hoảng sợ, tâm tư tối tăm, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân đưa máy trong tay cho nhìn, giải thích: “Câu kia em chỉ đùa mà, em đúng, bất quá, sếp vốn là… Đừng!”

      Nàng vươn tay sang ngăn cản, Doãn Thiên Dã đem ảnh nằm úp sấp bàn ngủ trong điện thoại xóa , ném lại máy cho nàng: “ bị sa thải, có thể rồi!”

      Thư Mạn đần mặt, nàng phải nhở bao nhiêu mối quan hệ mới vào được đây, hơn nữa, nàng vốn có thực lực mà, làm sao có thể? Huống chi, lòng mến của nàng với , đúng là tấm chân tình! Sao lại có thể?

      “Sếp, em, em thích !” Nàng cắn răng tỏ tình, dù sao, nàng nghe , đàn ông đối với người phụ nữ thích mình, khoan dung chút. (chị ngu rồi, câu này có khi còn xin được)

      Nhưng là, Doãn Thiên Dã nhìn cũng nhìn: “ hả, tôi gọi bộ phận an ninh!”

      Còn cái khác, cũng lười gì nữa.

      Thư Mạn chán nản cúi đầu rời , chỉ có điều, trước khi đột nhiên vô cùng cẩu huyết hỏi : “Là bởi vì kết hôn sao? Nhưng mà, em còn muốn hỏi câu,” nàng đau buồn ai oán, “, mấy ngày nay, với em chút cũng động tâm sao?”

      Doãn Thiên Dã ngạc nhiên liếc nàng cái, ánh mắt khó hiểu, ý chính là “ có bị bệnh thần kinh ?”

      Thư Mạn bị đả kích, đau lòng ra .
      lyly thích bài này.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Nữ phụ – phiên ngoại 8
      56 Phiên ngoại Thiên Cảnh 5

      (A, có điều phải giải thích, ở TQ họ có cái quan niệm là, hôn nhân được 7 năm thường xảy ra lục đục, nếu vượt qua được, thường hạnh phúc

      Nhớ đại khái thôi, cái này đọc trong khá nhiều truyện, nhưng mà nếu dẫn ra là truyện nào để tra cứu cho các bạn hơi khó, nhưng các bạn có thể gg ‘seven-year marriage itch myth’ nhé)

      Năm thứ bảy sau khi cưới, Doãn Thiên Dã 29 tuổi, Tần Cảnh 26 tuổi

      Doãn Thiên Dã vẫn bao giờ từng có cảm giác về khoảng thời gian bảy năm nguy hiểm trong hôn nhân này, bởi vì, mỗi ngày sống bên Tần Cảnh luôn luôn là hạnh phúc của , phải là chịu đựng.

      Cho nên, ngày nào đó, bỗng nhiên nhận thấy bạn học Tần Cảnh hình như với hơi lãnh đạm, lo lắng tiều tụy mà suy nghĩ bao lâu, rồi lại đột nhiên nhận ra là họ lấy nhau bảy năm rồi.

      Doãn Thiên Dã bình tĩnh được, xong rồi, chẳng lẽ Tần Cảnh cũng đến hạn bảy năm thấy ngứa ngáy rồi? QAQ, được đâu! Nhìn cái, nhìn , ràng vẫn rất có mị lực đó!

      Vì sao lại cho là Tần Cảnh lãnh đạm với chứ? Bởi vì gần đây, Tần Cảnh bận quay phim, có thời gian để ý đến .

      Nhưng mà, trước đây Tần Cảnh cũng phải vội đóng phim mà!

      Được rồi, !

      Là bởi vì, vai nam chính lần này của Tần Cảnh là Giang Tinh Vũ, chàng này rất ngưỡng mộ rất thích Tần Cảnh, rất mong đợi được hợp tác với , cũng chỉ lần công khai Tần Cảnh rất tốt.

      Doãn Thiên Dã mỗi lần như thế liếc nhìn trong TV, ngọn lửa ghen tị bùng lên cao ba thước, sau đó, đem Tần Cảnh đẩy ngã xuống giường, tức giận phấn đấu.

      Nhưng lần này, ngờ Tần Cảnh lại muốn hợp tác với hăn ta, cái tên Giang Tinh Vũ đáng chết, phải chủ động tìm bà xã mình xin tiềm quy tắc đó chứ?

      Doãn Thiên Dã bất mãn vô cùng, kháng nghị với Tần Cảnh, lập tức bị bác bỏ, xin xét lại, phủ quyết lần hai.

      Doãn Tiểu Dã: QAQ! Vợ muốn rồi!

      Nhưng, Doãn Thiên Dã đâu có dễ bị hạ gục như thế, rất nhanh chóng chuẩn bị loạt kế hoạch tác chiến.

      Chiêu thứ nhất: Ông xã nhị thập tứ hiếu dịu dàng ngọt ngào, thương tha thiết!

      Ba ngày liền chạy qua chạy lại hai nơi, lúc đưa ăn, lúc đưa uống, còn luôn mồm là vừa vặn tiện đường nên tới. Tần Cảnh cũng lười bóc mẽ , nhất là quay ở ngoại thành cách 60 km, tiện đường cũng tiện tiếng đồng hồ đấy ạ!

      quá vài ngày, tất cả mọi người đều biết đạo diễn Tần có ông xã vô đối.

      lần, gặp Giang Tinh Vũ mời toàn bộ ekip ăn đồ ăn Quan Đông, Tần Cảnh ăn đầu đầy mồ hôi, biết trời đất; Doãn Thiên Dã phẫn nộ, cái này là muốn lấy lòng ấy, trước hết hãy lấy lòng cái dạ dày của ấy đúng ?

      Ngày thứ hai, Doãn Thiên Dã liền mời tất cả mọi người ăn đồ ăn Italia cao cấp, sau đó, vô cùng tà ác hưởng thụ lời tán tụng của mọi người, lại có rất giả nhân giả nghĩa khách khí khách khí.

      Chiêu thứ hai: Con trai Thiên Thiên thông minh đẹp trai bình tĩnh.

      Doãn Thiên Dã chọn tới lui trong ba đứa, cuối cùng vẫn chọn Thiên Thiên. Thiên Thiên rất được, còn trông giống Doãn Thiên Dã như đúc, tên nghe cũng giống tên ở nhà của , còn nữa, nó là đứa thông minh nhất!

      Thế là, Doãn Thiên Dã quyết định, trong những lúc ở điểm quay phim được, phải đem Thiên Thiên cài vào bên cạnh Tần Cảnh, với danh hiệu rất kêu là kế hoạch “Bảo vệ mẹ”.

      Đứa con trai bốn tuổi sớm rất khôn, Thiên Thiên, vô cùng kiệm lời nhìn ba nó cái, giọng ông cụ non : “Bố, con biết rồi, các chú khác chuyện với mẹ con nhiều hơn ba câu, con tới ôm chân mẹ, để cho mẹ nhìn mặt con cái, ân, mặt con giống của bố!”

      Doãn Thiên Dã rất hài lòng, xoa đầu nó: “Nhiệm vụ thành công, mua súng ngắn cho con!”

      Thế là, Thiên Thiên theo chị giúp việc, cả ngày chạy đến điểm quay phim. Tần Cảnh còn cảm thấy rất kì lạ, đứa con trai này vốn là đứa người lớn nhất, làm sao đột nhiên lại dính người thế?

      Chỉ có điều, Tiểu Thiên Thiên trong lòng vẫn rất khổ sở a, bởi vì ở điểm quay phim các di các chị rất thích chạy tới sờ nó, còn : “Tiểu Thiên Thiên như vậy, trông đẹp trai a!”

      Tiểu Thiên Thiên nghiêm mặt, trả lời, trong lòng nghĩ, người lớn thời này, thực là tầm thường quá!

      Bất quá, mỗi khi nghe mấy người ấy : “Tiểu Thiên Thiên lớn lên đẹp trai, còn giống bố như đúc nữa!” Tiểu Thiên Thiên bình thản mà ở trong lòng đắc ý: Oh yeah, nhiệm vụ ba giao cho hoàn thành được nửa!

      Bộ kế hoạch tác chiến đến cuối cùng là bao giờ có kết quả, hình như là vào đêm nọ,

      Doãn Thiên Dã hết giờ làm việc về nhà, rón rén thay giày, lên tầng đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh trăng sáng trong phòng, nhưng giống như rất nhiều năm trước về nhà muộn như thế, lúc ấy điềm tĩnh ngủ sau giữa mảnh trăng sáng vằng vặc.

      Trong phòng ngủ, đêm trống trải.

      vô cùng kinh ngạc, quay người lại, lại phát phòng các con đèn sáng, từ khe cửa ló ra ánh sáng da cam ấm áp.

      nhàng tới, tiếng động đẩy cửa ra, chỉ thấy giường lớn của mấy đứa trẻ, Khiêu Khiêu và Đường Đường ngủ say từ lâu, còn Thiên Thiên vẫn còn dựa vào lòng Tần Cảnh, lông mi dài rũ xuống, lại rũ xuống.

      Tiếng của Tần Cảnh tinh tế mà chậm rãi: “Sư tử hỏi mẹ, mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu? Mẹ sư tử , hạnh phúc ở ngay cái đuôi con! Sư tử thế là đuổi theo đuôi, xoay vòng quanh, , vì sao con băt được hạnh phúc vậy? Sư tử mẹ , đừng đứng chỗ mà xoay vòng vong, ngẩng đẩu mà bước về phía trước, hạnh phúc luôn luôn theo con!”

      Tần Cảnh kể xong chuyện, cúi đầu nhìn, Thiên Thiên cũng ngủ rồi. nhàng đặt nó nằm xuống, lại kéo chăn cho nó, chầm chậm đứng dậy ra, lại thấy Doãn Thiên Dã đứng bên cửa, trong mắt là nhu tình thể thành lời.

      mỉm cười hạnh phúc, bước mấy bước lên, nhào vào ngực .

      Giống như trong lòng , ở đây, chính là cả thế giới!
      tart_trunglyly thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :