1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ phúc khí của tửu vương - Minh Tinh (11c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.2

      Thái tổng quản cùng Thái Nghị Nhiên nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nam Cung Kiệt mà nhảy xuống giường, lảo đảo chạy ra ngoài, lập tức người biến mất ngoài cửa.

      “Rầm" Nam Cung Kiệt cước đá văng cửa phòng Triệu Như Mai, bắt gặp ả ta thu dọn hành lí, bộ dạng giống như chuẩn bị rời .

      Ả còn chưa kịp định thần lại cánh cửa bị cước đá văng , lập tức bàn tay khách khí bóp lấy cái cổ non mịn.

      “Ngươi dám dùng Nhiếp hồn thuật với ta?" Bị tước đoạt trí nhớ, nay được khôi phục lại, Nam Cung Kiệt rốt cuộc cũng nhớ lại việc xảy ra con đường đó.

      Bị ép buộc phải ngẩng đầu, Triệu Như Mai hoảng sợ cố gắng muốn giãy khỏi bàn tay đặt tại cổ mình.

      Trước mắt vẫn là Nam Cung Kiệt tuấn mỹ như trước, nhưng gương mặt lại giống như ma quỷ địa ngục, ánh mắt phóng ra những mũi tên bén nhọn hung ác, chỉ hận thể ăn tươi nuốt sống ả.

      Từ bé, cùng Nam Cung Kiệt lớn lên, nhìn xa cách, cao ngạo, tự phụ, nhưng giờ phút này chưa từng thấy hung ác, tàn bạo, lãnh huyết như vậy.

      Nàng sợ hãi lắc đầu chỉ cầu mong trong giờ phút sinh tử này, có thể nhận được thương hại của , nhưng hình như nàng đánh giá đáy lòng Nam Cung Kiệt quá cao.

      Lực đạo ở tay tăng thêm giống như muốn bóp chết nàng trong nháy mắt, nàng tựa hồ thấy được cửa vào địa ngục.

      “Còn chịu sao?" hai mắt đỏ lên, tiếng cười cợt lạnh lẽo :"Nếu ngươi chết mà muốn ra chân tướng, như vậy ta chỉ có thể thành toàn ngươi. . . . . . . . "

      vừa , hai tay dùng thêm lực bóp chặt, muốn chấm dứt cái mạng của nàng.

      Triệu Như Mai liều mạng lắc đầu: “. . . . . . . . . đừng. . . . . . . "Nàng bị Nam Cung Kiệt làm sợ đến mức đánh mất cả lòng kiêu ngạo:"Chàng. . . . . . . . Huynh muốn biết cái gì, ta. . . . . . ta tất cả. "

      Lúc này, mới từ từ hơi lỏng tay, nhìn nàng chút biểu cảm : “Từ đầu tới đuôi, ta muốn biết toàn bộ chân tướng. !"

      “Khụ………. Khụ……. Khụ…………. ”

      Triệu Như Mai cũng được thở, đột nhiên cảm thấy chính mình đau xót, người nam tử mà nàng bao nhiêu năm, dùng đủ mọi mưu kế nhưng đến cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy.

      Nàng bỗng nhiên cười lớn, nhưng lệ lại rơi đầy mặt: “Đúng vậy, ta có sử dụng Nhiếp hồn thuật với người, ta làm như vậy sở dĩ cũng là do huynh ép ta. ”

      Cặp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt biểu tình của Nam Cung Kiệt: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, huynh biết , trong mắt ta chỉ có mình huynh, còn huynh sao chứ? huynh thử hỏi chính mình chút xem, huynh từng nghiêm túc nhìn ta lấy lần nào chưa? Cho tới bây giờ, huynh đều là cao ngạo tự phụ, trong mắt căn bản nhìn tới bất luận kẻ nào!

      Mà ngay cả năm đó chỉ, vì muốn thấy huynh cười, ta ngại trực tiếp xuống bếp học nấu ăn, cuối cùng cẩn thận mà cắt dao vào tay, huynh chỉ nhàn nhạt liếc ta cái, ta chảy máu rất dơ……………. ” Nàng đột nhiên nở nụ cười bi thương : “ nghĩ tới, loại người lạnh lùng như huynh lại có thể đối với tiểu nha đầu nông thôn nở nụ cười ấm áp! huynh biết ? Khi ta tận mắt nhìn thấy huynh đứng ở đầu phố nhìn nha đầu kia biểu lộ tình cảm, lòng của ta giống như bị võ nát, ta cho phép………. . Tuyệt đối cho phép…………ta theo huynh nhiều năm như vậy, thể trơ mắt nhìn huynh bị người khác cướp !”

      Nàng giống như điên, i trợn mắt nhìn: “Vị đạo sĩ kia với ta, chỉ cần trúng nhiếp hồn, huynh có thể đem đoạn trí nhớ kia biến mất khônng còn mảnh. Vì muốn khiến đoạn trí nhớ kia của huynh bị trống, ta còn bắt làm phép khiến cho huynh nghĩ rằng đoạn thời gian này huynh ở Nghi Xương, hơn nữa còn muốn huynh huỷ bỏ trận đấu cất rượu, tuyên bố muốn cưới ta làm vợ. ”

      Nam Cung Kiệt càng nghe càng khiếp sợ. Khó trách mỗi lần nghĩ lại đoạn thời gian này, tất cả đều mơ hồ biết.

      Hơn nữa, căn bản cũng nhớ tại sao mình lại đáp ứng lấy ả ta làm vợ, ràng giữa bọn họ hề có tình cảm với nhau.

      giống như có thanh ép buộc phải làm như vậy, mà thể phản kháng lại.

      Bên tai truyền đến nụ cười thê lương của Triệu Như Mai: “Nhưng mà, nữ nhân kia cũng thực ngu xuẩn, ta chỉ an bài bữa ăn tối cùng huynh, ngờ chính vì lòng ghen ghét che mắt nàng ta. Sau đó, ta cố ý cho huynh biết nơi nàng cất rượu nghĩ tạo nên hiểu lầm, nghĩ tới ông trời cũng giúp ta, huynh hề tinh lời của nàng cùng Thái tổng quản, mà chỉ tin vào lời dối của ta”.

      Nam Cung Kiệt nghe xong thực kinh hãi, nghĩ tới tất cả đều là mưu kế của ả.

      Nàng phẫn hận trừng mắt nhìn : “Nam Cung Kiệt, huynh tin rằng, ngày đó huynh với ta muốn giải trừ hôn ước, ta thực cam lòng sao? Ta có rộng lượng đến vậy đâu, càng có khả năng trơ mắt thành toàn cho hai ngươi, ta hận Tiền tiểu phúc cướp huynh khỏi tay ta, hận Thái tổng quản mặc dù từ xem ta lớn lên, nhưng lòng lại giúp tiện nhân kia. Mà ta hận nhất chính là huynh! Là huynh ép ta, nếu như huynh lạnh lùng với ta, lãnh khốc với ta, ta làm sao có thể sử dụng Nhiếp hồn thuật với huynh? Nhưng mà ta lại ngờ tới…………. ”

      Nàng chậm rãi lui về phía sau vài bước: “Nhiếp hồn thuật lại thể thắng được ly rượu của nàng ta nhưỡng ra. ”

      như vậy, chuyện cất rượu của lệ huyện kia sở dĩ có người lọt vào phá hoại, Châu nhi vu Tiểu Phúc cùng Thái tổng quản, tất cả những chuyện này đều do tay sắp đặt”.

      Từng chuyện xâu chuỗi lại với nhau, Nam Cung Kiệt rốt cuộc hiểu chân tướng, hiểu lầm Tiểu Phúc rồi!

      Nhớ tới trước lúc chạy , ánh mắt Tiểu Phúc tuyệt vọng, tan nát cõi lòng khiến trái tim đau đớn, mà lại trở thành kẻ đồng loã thương tổn nàng.

      Triệu Như Mai đắc ý cười lạnh: “Là ta làm thế nào? Thứ ta có được người khác cũng đừng mơ tưởng có?”

      “Ngươi, đồ tiện nhân đê tiện!” muốn nghe ả thêm lời nào nữa, Nam Cung Kiệt chút suy nghĩ bóp cổ nàng, tăng thêm lực đạo như gần muốn chấm dứt tính mạng của nàng.

      “Trang chủ……………. ”

      Ngay tại lúc Triệu Như Mai lịm dần Thái tổng quản kịp xông vào, nhìn thấy thế vội bước đến ngăn cản.

      “Trang chủ mau tỉnh táo lại, giết người đền mạng. Huống hồ vì loại người này đáng để giết. ” Thái tổng quản thất vọng cực độ, ông thể ngờ được, nương mà tận mắt mình nhìn nàng lớn lên, lại có thể thành loại người nhẫn tâm thế này.

      Nhờ Thái tổng quản khuyên giải, Nam Cung Kiệt từ từ buông tay, đôi mắt hung ác đỏ trừng mắt nhìn Triệu Như Mai như muốn xử lăng trì, đột nhiên cười lạnh.

      “Ông đúng! Loại nữ nhân thếnày đáng để giết , làm bẩn tay ta. Thái tổng quản, Triệu Như Mai dùng tà thuật hãm hại người vô cùng nghiêm trọng, đem nàng đến nha môn, mọi việc đều cho giao quan phủ xử lý. ” xong, biểu lộ khinh bỉ Triệu Như Mai, rời .

      ********* *********

      “Ta với ngươi bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc ngươi có hiểu lời ta vậy, Tiểu Phúc nhà chúng ta muốn gặp ngươi, ngươi tốt nhất cút xa ra cho ta. ”

      “Tiểu Phúc đúng là nha đầu ngốc, lúc trước muội ấy hảo tâm đưa ngươi vào nhà chúng ta, tạo điều kiện cho ngươi ăn, hao tâm tổn trí chiếu cố ngươi, kết quả sao? Lại nuôi nhầm con sói chuyên ăn tươi nuốt sống người. ”

      Khi Nam Cung Kiệt ngừng quất ngựa tới thôn Lan Sơn, tìm được nhà của Tiền Tiểu Phúc lại bị bốn vị ca ca bộc trực của nàng ngăn lại.

      thể ngờ được, mình lại có kết cục này, bốn huynh đệ Tiền gia giống như bốn pho tượng thể xâm phạm nổi, gắt gao canh giữ trước cửa nhà. Mặc cho nhận lỗi, hay giải thích vẫn chịu để cho bước vào cửa chính bước.

      Cuối cùng, dứt khoát quỳ gối trước cổng Tiền gia, nếu như thấy được Tiền Tiểu Phúc quỳ chết ở chỗ này .

      “Hừ! ngươi đừng làm bộ dáng đáng thương, giả mù sa mưa ở chỗ này, ngươi biết Tiểu Phúc của chúng ta vì ngươi mà có bao nhiêu khổ sở, bị vu oan ? Ngươi cho rằng ngươi quỳ xuống xin lỗi, vài lời dễ nghe Tiểu Phúc tha thứ ngay cho cái loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi hay sao?

      Khi hỏi đầu đuôi câu chuyện, bốn huynh đệ liền liệt Nam Cung Kiệt vào kẻ địch số , hận thể bẻ gãy xương, lột da, tự tay băm thành trăm mảnh. Lúc này, chỉ cho đứng ngoài cửa, trách cứ vài câu rất khách khí lắm rồi.

      Đối với việc bốn huynh đệ Tiền gia có địch ý với mình, Nam Cung Kiệt có thể hiểu được, nhưng cũng chỉ là người bị hại, bọn họ đều rơi vào cái bẫy của Triệu Như Mai, nhưng cũng thừa nhận: bởi việc này mà đem lại đau khổ cho Tiểu Phúc.

      Cho nên, can tâm tình nguyện quỳ gối ở đây, can tâm tình nguyện nhận chỉ trích của huynh đệ Tiền gia, chấp nhận dùng loại phương thức hèn mọn này chờ đợi Tiểu Phúc tha thứ.

      Bốn huynh đệ Tiền gia thay phiên mắng xong, phát Nam Cung Kiệt vẫn im lặng, thẳng tắp quỳ gối tại chỗ, chỉ mong Tiểu Phúc gặp .

      Cuối cùng, bốn người thấy việc mắng chữi có ý nghĩa, tức giận bỏ , để ý tới , mặc kệ quỳ đến chết cũng được.

      Cứ như vậy, Nam Cung Kiệt quỳ từ sáng đến tối, khờ dại hy vọng Tiểu Phúc có thể ra nhìn , dù chỉ lần thôi cũng được.

      Nhưng đến lúc chạng vạng, sắc trời tối dần, bầu trời bắt đầu xuất mưa phùn, vẫn thấy bóng dáng Tiểu Phúc xuất .

      Mưa lúc đầu , sau nặng hạt dần, từng đợt làm ướt xiêm y của , lạnh buốt như băng ngấm vào tận xương tuỷ, đầu gối quỳ quá lâu cũng dần mất cảm giác.

      biết bao lâu, mơ hồ trong tầm mắt xuất đôi giày thêu, đầu giống như được vật gì đó che chắn khỏi nước mưa.

      Ngẩng đầu nhìn lên, đúng là cái ô giấy che cho , mà đứng trước mặt , ai khác chính là người từng đem lại cảm giác người nhà cho hắn_Tiền đại nương.

      mặt người đối diện nở nụ cười hiền lành, cho dù ở trong đêm mưa lạnh lẽo này vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bà.

      “Thanh Cách công tử, à …………. Có lẽ ta nên gọi ngài là Nam Cung trang chủ. ” bà vươn tay, đỡ người quỳ mặt đất dậy. ” Thân thể ngài đáng giá ngàn vàng, nhà nghèo chúng ta nhận nổi lễ lớn thế này, mưa đêm rất lạnh, ngài mau trở về thôi, nếu cảm lạnh, trách tội xuống, gia đình chúng ta gánh nổi tội danh này đâu. ”

      Nam Cung Kiệt vâng lời bà, từ từ đứng dậy, mới phát đầu gối của mình đau nhức mất cảm giác, dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lại có cánh tay khô gầy đỡ lấy cánh tay của .

      “Cẩn thận!”

      Hai chữ ngắn gọn, nhưng lại làm cho ý chí kiên cường của Nam Cung Kiệt nơi cổ họng chua xót, xuất lệ nóng: “Tiền đại nương, cầu người………cầu người cho cháu gặp Tiểu Phúc, có được ?”

      Vẻ mặt Tiền đại nương khó xử, cuối cùng ưu tư : “Tiểu Phúc……. . Tiểu Phúc. . . . ngày hôm qua, nó rời rồi, trước khi , nó cũng với ta, nếu ngày kia ngài tới cửa tìm đem cái này giao lại cho ngài. ”

      Vừa , từ trong tay áo đưa ra hai phong giấy, đặt vào trong tay Nam Cung Kiệt.

      Nam Cung Kiệt nhìn kĩ , đây là lúc vui đùa ầm ĩ, buộc nàng kí văn tự bán mình, đó còn lưu lại dấu tay hồng hồng của nàng.

      “Tiểu Phúc , ngài huỷ ước hẹn giữa hai người, nên khế ước này còn hiệu lực. Mặt khác, Tiểu Phúc muốn nhờ ta viết dùm lại phương thức cất rượu. Nó , ‘duyên định ngàn đời’ có thể hoàn thành là do hợp lực của hai người, nếu như ngài còn nhớ hứa hẹn gì với nó, như vậy………Ngài nên biết phải làm thế nào. ”

      Nam Cung Kiệt tiếp nhận hai tờ giấy mỏng, chậm rãi hồi tưởng lại từng câu của Tiền đại nương.

      Tiểu Phúc rồi…………………………. .

      Tiểu Phúc rời khỏi …………………………………. .

      Khi ý thức dần dần ràng, ràng nghe được giọng tan nát cõi lòng của mình.

      “Không____________________

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11.1:

      “Nếu có ngày huynh làm được cầu của muội, chỉ hi vọng huynh có thể đem ‘Duyên định ngàn đời’ cho mọi người Đông Thần quốc biết đến, ai cũng có thể thưởng thức được hương vị tuyệt vời của nó, còn muội. . . rời nơi rất xa, bao giờ quấy rầy cuộc sống của huynh. ”

      Từ khi Tiền Tiểu Phúc tiếng bỏ , những lời này mỗi ngày mỗi đêm đều quanh quẩn bên tai Nam Cung Kiệt.

      Tiểu Phúc, ta muốn tổn thương nàng. . . . . . . . . . . . . . . . Chỉ vì rơi vào tình huống cẩn thận mà . . . . . . . . . . . . . . . . . . . quên nàng. Sao nàng chịu cho ta cơ hội giải thích?

      Vì sao nàng nhẫn tâm bỏ rơi ta mà như vậy?

      trong nội tâm Nam Cung Kiệt có quá nhiều lời , có quá nhiều oan ức muốn bày tỏ hết với Tiền Tiểu Phúc nhưng chuyện xảy ra rốt cuộc thể cứu vãn nổi. Tiểu phúc giống như người bốc hơi, suốt năm qua chưa từng xuất ở trước mặt .

      Nén lại bi thương, đem tất cả tâm lực dồn vào 'duyên định ngàn đợi'. Vì muốn thực lời hứa với nàng làm cho 'duyên định ngàn đời' nổi danh tại Đông Thần quốc, thậm chí

      là vang danh thiên cổ, xuống tay chút lưu tình với những thương nhân xảo trá luôn dùng thủ đoạn.

      trong vòng năm ngắn ngủi, 'duyên định ngàn đời' trở thành chiêu bài mới nhất của Vạn tửu trang.

      ‘duyên định ngàn đời’ nổi danh bởi hương vị thuần mỹ, mùi thơm ngát lòng người, hơn nữa cái tên cũng dễ nghe, ý nghĩa lại tình thâm. Lâu dần, từ thành lớn đến ngõ ngỏ trở thành loại rượu ngon đều được mọi người thích. Mà 'hoa đào thức' là loại rượu có hại cho sức khỏe, nên Đại phú tửu trang đành phải biến mất vĩnh viễn khỏi Vĩnh An thành.

      Ý vị sâu xa trong đó, ai biết: 'duyên định ngàn đời' gắn liền với câu chuyện tình xưa_______ Có nam tử si tình, bởi vì mến vị nữ tử nên chế ra 'duyên định ngàn đời' này, cũng lập lời thề, đời này kiếp này nếu tìm được vị nữ tử đó quyết cả đời lập gia thất, cho dù sau khi chết xuống Hoàng Tuyền cũng muốn tiếp tục tìm kiếm, cho đến ngàn vạn năm sau, cũng buông tay từ bỏ !.

      Truyền thuyết này khiến mọi người đều cảm động, ai cũng coi đoạn truyền kỳ này trở thành giai thoại.

      Mà tới nay, mọi người cũng biết tại sao 'hoa đào say' lại trở thành rượu cấm của vạn tửu trang.

      Từ năm nay, bắt đầu dừng việc sản xuất, ' túy hoa say' là phương thức do vị hôn thê được thừa kế lại, nhưng vì mưu hại trang chủ vạn tửu trang liền bị nha môn bắt, cuối cùng bị lưu đày ra biên ải, cả đời được trở về Vĩnh An thành.

      năm nay, Nam Cung Kiệt nghĩ hết mọi biện pháp đem 'duyên định ngàn đời' trở thành địa vị cao nhất trong các loại rượu. Bên cạnh đó, phái người khắp nơi tìm kiếm tung tích của Tiền Tiểu Phúc.

      cũng ít lần tự mình đến thôn Lan Sơn, bái kiến Tiền gia. Mới đầu, các vị ca ca luôn thương tiểu muội của mình là Tiểu Phúc, còn coi là địch nhân, luôn có sắc mặt tốt.

      Trang chủ vạn tửu trang có tiền tài vô số, từ trước đến nay trong thiên hạ luôn kiêu ngạo, duy chỉ có ở trước mặt Tiền gia, luôn biểu khiêm tốn.

      Trải qua thời gian dài, bốn huynh đệ Tiền gia cũng bị làm cho cảm động. Về sau lại nghe được, Nam Cung Kiệt sở dĩ nhận ra Tiểu Phúc hoàn toàn là do mưu kế của Triệu Như Mai, bản thân cũng là người bị hại, liền đối xử lạnh nhạt với như trước kia, cũng hề oán hận chọc tức muội muội đến nỗi bỏ nữa.

      Mà Phụ mẫu Tiền gia đều là những người thành , năm qua nhìn người luôn cao quý như Nam Cung Kiệt lại xem bọn họ như gia đình thứ hai, nhiều lần đề nghị đem cả nhà bọn họ đón vào ở trong phủ, nhưng đều bị hai lão khéo léo từ chối ý tốt với lí do quen sống nơi dân dã này.

      Nam Cung Kiệt thấy bọn họ chịu cùng mình Nam Cung phủ, dứt khoát đem lợi nhuận kiếm được từ 'duyên định ngàn đời' đưa đến Tiền gia, bởi vì rượu này là tâm huyết của Tiểu Phúc, Tiền gia đương nhiên có tư cách được khoản tiền lớn này.

      Đáng tiếc chính là thời gian trôi qua mau, Tiểu Phúc có tin tức gì, mà ngay cả Tiền gia phụ mẫu và bốn huynh đệ cũng bắt đầu lo lắng cho nàng.

      Mà trong khoảng thời gian năm này, Nam Cung Kiệt bởi vì nỗi đau mất nàng, phái thám tử khắp nơi tìm kiếm nàng nhưng thấy tin tức gì, trong lòng quá mức lo lắng quan tâm nàng, hơn nữa ngày đêm vất vả làm việc, lại sinh ra tâm bệnh, thân thể ngày càng lụy tàn.

      trong lòng Thái tổng quản cấp bách, cho mời tới nhiều vị đại phu, sau khi bắt mạch và chẩn bệnh đều : “Tâm bệnh quá nặng, khí huyết thông, làm việc quá độ, e là khó chữa trị. "

      Những lời này thể nghi ngờ là phán quyết Nam Cung Kiệt tử hình, Thái tổng quản cùng Thái Nghị Nhiên nghe xong đều kinh hãi lo lắng, cả ngày đều sai người hầm sừng hươu bồi bổ cho .

      Nhưng bệnh của Nam Cung Kiệt ngày càng nặng, đến cuối cùng ngã bệnh tại giường.

      “Trang chủ, ta phát ra, từ hôm qua đến giờ người chưa uống ngụm nước nào, đây là cháo làm từ nước lê mà ta sai hạ nhân hầm, từ , người sợ đắng nên bên trong cho rất nhiều đường, hương vị tồi. "

      Thái tổng quản nâng Nam Cung Kiệt dậy , cho tựa ngồi vào cạnh giường, muỗng đưa đến miệng , ánh mắt cầu mong chủ tử nhà mình uống chút, dù ít hay nhiều.

      Ánh mắt nhìn Nam Cung Kiệt, thể ngờ được, trước kia là công tử văn nhã luôn hăng hái, bây giờ, hai gò má hóp lại, đôi mắt vô thần, tản ra hơi thở như cận kề cái chết.

      Mỗi khi Thái tổng quản nhìn thấy , đáy mắt kìm được nước mắt mà ẩm ướt, nhưng sợ chủ tử thấy mình rơi lệ mà buồn, nên cố nén lại.

      Nam Cung Kiệt suy yếu tựa bên giường, thử uống ngụm, nhưng cháo vừa vào trong miệng, khó chịu nuốt xuống, cười nhạt

      ngờ ông vẫn còn nhớ ta ghét nhất vị đắng, nhớ khi còn bé, mỗi lần ta bị bệnh đều là Thái tổng quản dỗ ta uống thuốc. Khi đó ta sợ uống đắng, ông nhân lúc cha mẹ ta chú ý, liền bỏ vào trong thuốc ít đường, mặc dù giảm bớt dược tính, nhưng làm ta cảm thấy thống khổ khi uống vào. "

      Vừa , Nam Cung Kiệt vừa ho khan vài tiếng, cảm thấy quá mệt mỏi, nhưng có mấy lời thể : “Thái tổng quản, kỳ ta vẫn luôn muốn câu xin lỗi với ông, khi đó ta phân biệt được đen trắng, còn những câu rất nặng lời làm ông tổn thương, trong chuyện này, ta vẫn luôn thấy áy náy, khục…. khục…khục…. . ”

      Thái tổng quản nghe xong, kìm được mà chảy nước mắt, bước đến vỗ lưng : “Trang chủ đừng như vậy, từ đầu đến cuối ta chưa bao giờ trách ngài, huống hồ khi đó, trang chủ trúng mưu kế Triệu Như Mai mới có thể ra những lời kia………. . ”

      Vừa xong, lệ nóng chảy xuống. Nhìn người mà mình tự tay hầu hạ chăm sóc từ đến lớn, ngày hôm nay lại có bộ dáng bệnh tật, mặc cho những đại phu y thuật lừng danh đến khám và chữa bệnh, nhưng vẫn tìm ra được biện pháp.

      Ông biết đây là tâm bệnh, tục ngữ tâm bệnh phải dùng tâm thuốc, nhưng Tiểu Phúc hơn năm, hề có tin tức, rất nhiều người suy đoán rằng nàng xảy ra chuyện hay, nếu vì sao tìm thấy người.

      Nam Cung Kiệt cũng ngốc, tuy ngoài miệng nhưng trong lòng khẳng định, cho nên từ đó đến giờ bệnh tình mới dần chuyển biến xấu .

      ngày qua ngày, dân chúng trong thành đều biết trang chủ Vạn tửu trang__Nam Cung Kiệt bệnh nặng dần chuyển xấu, chỉ sợ thời gian còn nhiều.

      Khi ấy, Tiền gia phụ mẫu cùng bốn huynh đệ từng tới thăm, bọn họ nghĩ tới, mới ít ngày gặp, từ người khoẻ mạnh mà bệnh nghiêm trọng thế này.

      Nam Cung Kiệt cho gọi thân tín vào phòng, đến bên giường mình, phân phó Thái tổng quản giống như chính mình còn nhiều thời gian, danh nghĩa sản nghiệp của vạn tửu trang liền đem đến Tiền gia. Tửu trang giao cho Thái Nghị Nhiên kinh doanh, còn nhiều lần dặn dò, nhất định phải đem ‘duyên định ngàn đời’ tiếp tục phát triển hơn.

      Thái Nghị Nhiên đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, mắt thấy chủ tử cùng mình lớn lên, nghe lời giao phó di ngôn này, trước mặt mọi người mà hai mắt khóc sưng lên, cái gì cũng tin đây là .

      “Còn nữa đây là tâm nguyện cuối cùng của ta. . . . . . . . . . . . . . . . . . " để ý mọi người khóc thút thít, Nam Cung Kiệt cố hết sức cầm lấy bàn tay già nua của Thái tổng quản: “Hi vọng sau khi ta chết, đem tro cốt của ta chia làm nhiều phần mà chôn, hy vọng có thể thông qua đó mà nhìn thấy được Tiểu Phúc vẫn sống hạnh phúc vui vẻ. Đừng quên móc lấy trái tim của ta bỏ vào phòng ướp lạnh, nếu có ngày Tiểu phúc trở về, cầu nàng. . . . . . . . . . . tự mình làm mai táng cho ta. Còn. . . lấy đôi mắt của ta chôn tại đỉnh núi cao nhất, bởi vì ta muốn tận mắt nhìn nàng lấy chồng sinh con, có được niềm vui khi còn sống. . . . . . . . . . . . . . . "

      chờ lời trăn trối xong, tất cả mọi người đều khóc thành tiếng.

      Mọi người ở đây đều rơi vào tâm trạng bi thương, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng lâu nghe. ____________________

      “Thanh Cách, di ngôn của huynh nghe đáng sợ, huynh định hóa thành quỷ đến báo thù ta mất tích trong khoảng năm này đấy chứ?"

      Mọi người, kể cả người hấp hối__Nam Cung Kiệt, nghe được tiếng dễ nghe xong, giật mình nhìn ra phía cửa.

      Chỉ thấy, ở đấy có thiếu nữ xinh đẹp người mặc bộ đồ lụa trắng lạnh nhạt, nhìn như cười nhạt vui vẻ, đáy mắt cũng có hơi nước, cổ họng nghẹn ngào đứng trước cửa ra vào, phảng phất giống như dưới chân mọc rễ, hề di chuyển.

      Nam Cung Kiệt si ngốc, bốn mắt nhìn nhau, người mà ngày nhớ đêm mong này xuất , sợ mình nháy mắt, gương mặt quen thuộc kia lập tức biến mất thấy gì nữa.

      dùng sức nâng tay dụi dụi mắt mình, nhưng nổi.

      Tiểu Phúc, là nàng trở về đúng ?

      Tiểu phúc, nàng rốt cuộc cũng chịu gặp ta lần cuối cùng . . . . . . . . . . . . . . .

      Tâm bệnh phải dùng tâm thuốc. Khi Nam Cung Kiệt bệnh nặng nguy kịch, Tiền Tiểu Phúc ra ngoài hơn năm cũng nghe được trang chủ vạn tửu trang sắp qua đời, khiến nàng sợ hãi, mang theo nỗi lo, nàng vội vàng chạy về Nam Cung Phủ tại Vĩnh An thành.

      Nàng cũng thể ngờ được, nam nhân cao ngạo, coi trời bằng vung là vậy, chỉ vi nàng rời năm suy sụp đến thế.

      Lúc trước, nàng bị nỗi đau dày vò, hai lần bị thương hai lần, nàng biết mình có thể chấp nhận lần nữa hay , cuối cùng, nàng nghĩ: bằng xa quê hương, đời này kiếp này gặp lại .

      năm nay, nàng khắp từ bắc chí nam, học hỏi được ít kinh nghiệm. Đương nhiên, ‘duyên định ngàn đời’ cũng dần trở thành loại rượu được mọi người thích, nàng tự mình kiểm chứng lời thề của đối với nàng, dùng toàn lực đem ‘duyên định ngàn đời’ vang danh thiên hạ.

      đến nơi khác, nàng đều nghe được truyền thuyết về mối tình duyên của ‘duyên định ngàn đời’, cảm động và nhớ mong người nam nhân mà nàng . Cho đến khi nghe tin Nam Cung Kiệt bệnh nặng, nàng mới ý thức được việc nghiêm trọng, nàng phải lập tức trở về gặp .

      May mắn là nàng trở về đúng lúc, khi chính tai nghe được Nam Cung Kiệt ra những lời kia, khiến nàng cảm động, hận thể bổ nhào vào ngực , cho biết, ra nàng tha thứ cho từ rất lâu rồi.

      Mà Nam Cung Kiệt lúc hấp hối, gặp được người ngày nhớ đêm mong__Tiểu Phúc, kỳ tích dường như xuất , trải qua hơn mười ngày điều dưỡng, bệnh của ngày càng thuyên giảm, sắc mặt hồng hào ít.

      Nhưng vẫn thể tin được Tiểu Phúc trở lại, mỗi khi ngủ, đều nắm chặt tay của nàng, chết cũng chịu làm cho nàng rời .

      Mới đầu Tiền Tiểu Phúc còn lo lắng bệnh của , cũng so đo, đau lòng, lại lần lần an ủi . Nhưng thời gian lâu dần, thấy bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, nhưng lại giống như keo dính chuột, mỗi ngày mở mắt bám lấy nàng tha, ngủ cũng muốn nàng, làm nàng ăn tiêu.

      Tuy nhiên nghe Thái tổng quản , sở dĩ, Nam Cung Kiệt nhớ ra nàng đều do Triệu Như Mai sử dụng Nhiếp hồn thuật người , mà phải là cố ý nuốt lời, vì thế nàng càng đau lòng hơn.

      Nhưng bây giờ, là người bệnh cũng thể đem nàng trở thành người rảnh rỗi suốt ngày như thế được, ngày đêm quấn quýt lấy nàng !

      Lần này, nàng lo sợ vội vàng chạy về thành Vĩnh An để xem , cũng chưa kịp bước vào nhà mình bước, càng đừng đến việc gặp lại cha mẹ cùng các ca ca. Nhưng mỗi khi nàng muốn trở về thôn Lan Sơn gặp cha mẹ Nam Cung Kiệt lộ ra vẻ mặt uỷ khuất và khổ sở của đứa con nít, mà phóng đại hơn là tròng mắt còn có nước vòng quanh, khiến người ta khỏi đau lòng.

      Cho nên, nàng đành lần, lại lần từ bỏ ý niệm trở về nhà, chờ đỡ thêm tí nữa nhắc lại việc này.

      Trước đó vài ngày, bệnh tình Nam Cung Kiệt tốt lên rất nhiều, mà ngay cả nàng_một người hiểu gì về y thuật cũng nhìn ra được hồng hào gò má biểu thị cho khoẻ mạnh. Nhưng đại phu lại cho nàng biết, Nam Cung Kiệt tốt hơn đôi chút, nhưng nhất định phải chú ý chăm sóc.

      Làm Tiền tiểu Phúc sợ tới mức cho rằng Nam Cung Kiệt rất nhanh chết, mỗi ngày hỏi có lạnh , có nóng , đêm ngày đều canh giữ ở bên cạnh , dám rời nửa bước, cho dù ngủ nàng cũng thỉnh thoảng đặt tay lên mũi , xem có còn thở hay . . . . . . .

      Chương 11.2:

      Qua mấy ngày liên tiếp, sắc mặt Nam Cung Kiệt ngày càng tốt lên, cũng giống như khoẻ mạnh hoàn toàn, hại nàng thể nghi ngờ có phải sau lưng cất dấu mưu gì hay . . .

      “Trang chủ, tiếp tục như vậy nữa ngay cả đứa bé ba tuổi bên đường cũng khó hiểu. Hơn nữa, những đại phu này chỉ ý kiến với ta lần, tỏ vẻ muốn tiếp tục dối, muốn đem chân tướng hết ra. ”

      Thái tổng quản chưa hề nghĩ tới, chủ tử khôn khéo nhà ông từ khi bệnh nặng khỏi, tính cách trở nên như trẻ con.

      Chủ tử khôi phục khoẻ mạnh là chuyện tốt, nhưng bây giờ người trong phủ ai ai cũng cảm thấy lo lắng, sợ bị chủ tử bắt được đều phải cùng dối Tiền Tiểu Phúc với .

      Vì thế, gần đây tính cách Thái Nghị Nhiên trở nên hào sảng hơn, có việc làm chạy ra ngoài, muốn bị người vừa khỏi bệnh kia tóm được, tâm trí chủ tử so với trước kia ngây thơ hơn biết gấp bao nhiêu lần, lại điên điên khùng khùng.

      Nam Cung Kiệt cũng rất buồn rầu. sở dĩ làm như vậy còn phải sợ Tiểu Phúc chẳng thèm quan tâm đến nữa, cũng muốn nhận lấy kết cục bi thảm.

      “Tóm lại, chuyện này giấu được bao nhiêu lâu cứ giấu, ông phân phó xuống dưới, ra lệnh cho người hầu trong phủ được để lộ tin tức ra bên ngoài, nếu ai dám làm hỏng chuyện tốt của ta, trực tiếp bị đuổi ra khỏi phủ, mãi mãi thuê nữa. ”

      “Còn tưởng rằng sau lần bệnh nặng này, huynh trở nên nhân từ, nghĩ tới, thân thể mới tốt hơn chút khôi phục bản tính xấu xa!” chờ Thái tổng quản phản ứng, Tiền Tiểu Phúc đẩy cửa bước vào, hơn nữa khách khí mở miệng chỉ trích Nam Cung Kiệt.

      Nàng có nhiều nghi vấn, quả nhiên vừa nghe lén câu chuyện giữa Thái tổng quản và Nam Cung Kiệt, mới biết được nam nhân ghê tởm kia lại lấy nàng ra chơi đùa.

      Nam Cung Kiệt biết chuyện bị bại lộ, kêu thầm xong, vừa định lôi kéo Thái tổng quản thay mình giải thích đối phương lại có việc gấp, vội bỏ của chạy lấy người.

      có khí phách hùng! trong lòng Nam Cung Kiệt oán thầm, nhưng mặt tươi cười: “Tiểu Phúc………. . ”

      “Huynh giả bệnh?”

      “Chuyện này……. ”

      “Còn ra lệnh hạ nhân trong phủ lừa ta?”

      “Ta…………. . ”

      “Hừ! ràng đem ta biến thành con ngốc để đùa giỡn có phải ?”

      Thấy ấp a ấp úng, Tiền Tiểu Phúc biết nên khóc hay nên cười. ràng, nam nhân này luôn rất hiểu chuyện, nhưng giờ phút này lại cực kì giống bé trai bị giành mất đồ chơi.

      “Tiểu Phúc nàng nghe ta !” Sợ nàng quay người bỏ chạy, tay Nam Cung Kiệt kéo nàng ôm vào trong ngực: “Tuy bệnh ta tốt lên nhiều, nhưng nếu nàng bỏ ta mà , bao giờ để ý tới ta, ta dám cam đoan có thể bị bệnh lại hay . ”

      Tiền Tiểu Phúc bị ôm trong ngực , thấy khẩn trương như vậy nhịn được buồn cười: “Ta rời xa chàng khi nào hả?”

      “Nàng luôn muốn về thôn Lan Sơn, chẳng lẽ phải muốn rời xa ta sao?”

      “thôn Lan Sơn có cha ta, mẹ ta, còn có bốn vị ca ca của ta, sao ta thể về thôn Lan Sơn?” Thấy sắc mặt trắng bệch, Tiền Tiểu Phúc biết sợ nàng mất, ôn nhu tiếp: ”Ta trở về thôn Lan Sơn để gặp cha mẹ và các ca ca, ta cũng biết, năm chia lìa, chắc chắn họ rất lo lắng cho ta, hôm nay huynh bệnh tốt lên rất nhiều, ta trở về nhìn người nhà, chẳng lẽ là sai?”

      "Nàng. . . . . . Nàng , sau khi trở về liền quay trở lại bên cạnh ta sao?" Nam Cung Kiệt nhận được đáp án mà mừng rỡ.

      Nàng giận dữ trừng , "Nếu như huynh muốn ta trở về, ta trở về nữa. "

      "Ai , ai !" Nam Cung Kiệt bối rối lắc đầu: “Sớm biết tâm tư nàng như vậy, chúng ta còn chần chừ gì nữa, ta sai người thu thập ít hành lý đơn giản, rồi ta đưa nàng trở về gặp cha mẹ cùng các ca ca. ”

      khuôn mặt Tiền Tiểu Phúc đỏ lên, tức giận véo cái: “Cái gì mà cha mẹ chúng ta, bọn họ là cha mẹ của ta, có quan hệ với huynh. ”

      Nam Cung Kiệt nở nụ cười vô lại : “Tiểu Phúc a Tiểu Phúc, xem ra nàng còn chưa biết, trong khoảng thời gian nàng rời , ta đổi cách xưng hô, gọi bọn họ là cha mẹ, bọn họ cũng sớm coi ta trở thành con rể mà đối đãi rồi, chỉ có cái nha đầu nhẫn tâm này để ý người ta lo lắng, biết sống chết thế nào, ở bên ngoài năm tiêu dao tự tại. ”

      Vừa tay ôm nàng càng chặt: “Lần này, nàng trở về, mặc cho nàng có bản lĩnh thần thông quảng đại cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta nửa bước. ”

      Tiền Tiểu Phúc đem khuôn mặt nhắn vùi vào vồng ngực của , môi nở nụ cười.

      Đúng vậy! Đây là người nam nhân làm cho nàng gặp lần , nàng cũng biết, chỉ mình nàng, đời này kiếp này, nàng bao giờ có ý niệm bỏ trong đầu nữa.

      Vạn tửu trang có quân bài ‘duyên định ngàn đời’ nên thu được nhiều nguồn làm ăn, hôm nay, trong nước Đông thần, từ bắc đến nam, chỉ cần nhắc đến ‘duyên định ngàn đời’ nghĩ ngay đến vạn tửu trang. Mà Nam Cung Kiệt cũng được mệnh danh là Tửu Vương.

      Từ khi Nam Cung Kiệt khôi phục khoẻ mạnh xong, có rất nhiều thương nhân đến làm ăn kể xiết, ngày hôm đó, khi trong thư phòng xử lý công việc, thấy Thái tổng quản ôm đứa trẻ con, vẻ mặt bối rối chạy vào.

      Thấy thế, Nam Cung Kiệt nhíu lông mày: “Thái tổng quản, ông nhặt được hài tử này nơi nào vậy? Sao lại ôm đến phòng ta? Chẳng lẽ Thái Nghị Nhiên chơi bời bên ngoài nên có con riêng?”

      Chỉ thấy, tiểu tử kia thân thể mềm mại, làn da trắng ngần, đầu có ít tóc, khuôn mặt khóc thành bộ dáng sướt mướt.

      có nhiều cảm tình với trẻ con, lại cực kì sợ tiếng khóc đinh tai nhức óc, cho nên ngay từ , liền coi tiểu hài tử là vật nguy hiểm, có thể trốn liền trốn xa.

      Thái tổng quản tức giận hừ lạnh tiếng: “Trang chủ, đến lúc này mà người còn có tâm tình trêu đùa ta ư, nhắc đến con riêng ta phải hỏi trang chủ mới đúng, rốt cuộc người trăng hoa thế nào mà lại có khoản nợ này? Ta vừa mới vào phủ nhìn thấy chiếc giỏ đặt trước cửa, bên trong đựng tiểu bảo bảo này, cạnh đó còn để tờ giấy, đó viết ràng, đứa này chính là con riêng của trang chủ!"

      “Cái gì?" Nam Cung Kiệt còn chuẩn bị tâm tình trêu trọc ông, khi nghe đến đây, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi:"Con tiêng của ta? Điều này sao có thể?" vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Thái tổng quản, cẩn thận nhìn tiểu cục cưng trong lòng của ông khóc đẫm nước mắt.

      Cẩn thận quan sát, trông mặt mày này quả nhiên cùng mình có vài phần giống nhau, người tiểu cục cưng còn mặc áo tơ màu trắng, mặc cái yếm cũng màu trắng, hai má mập mạp non nớt, khóe miệng còn dư lại nước miếng, tuy khi khóc trông rất nhếch nhác, nhưng bộ dáng lại vô cùng đáng .

      “Trang chủ, trong lúc có người ngoài ở đây, người khai ! Đứa này rốt cuộc là của nữ nhân nào hả?"

      Tuy Tiểu Phúc nương đáp ứng lời cầu hôn của thiếu gia, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu để Tiểu Phúc nương biết được, hậu quả tưởng tượng nổi.

      “Cái gì mà nương nào chứ! Tại sao lại có thể là con của ta?" vẻ mặt hoang mang: “Rốt cuộc là ai cố tình giăng bẫy hại ta? Có phải nhìn địa vị của nhà Nam Cung chúng ta càng hiển hách mới nghĩ ra thủ đoạn hèn hạ này để hãm hại ta?"

      Thái tổng quản nghĩ ngợi, cũng gật đầu: “Cái này cũng rất có khả năng, nhưng mà đứa này. . . . . . . " Chăm chú dò xét đứa bé trong ngực, da thịt vô cùng mịn màng, thể công nhận là nhắn đáng , làm cho cái lão nhân như ông càng ôm càng thích, nỡ buông tay. Nam Cung Kiệt lại hừ lạnh tiếng, tuy nhiên, càng nhìn càng phát đứa bé này có tám chín phần giống mình, nhưng từ trước đến giờ chưa làm chuyện gì có lỗi với Tiểu phúc mà!

      “Thái tổng quản, chuyện này ngàn vạn lần thể cho Tiểu Phúc biết được! Ông đến phòng thu chi lấy ít bạc, trước khi Tiểu Phúc quay lại, ông mau đem nó tống ra khỏi phủ, đưa nó cho gia đình nào tốt để nhận nuôi. . . . . . . . "

      đợi phân phó xong, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tiền Tiểu Phúc: “Ơ? Sao ta lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con? Thanh Cách, là từ trong phòng huynh truyền ra đấy sao?"

      sắc mặt Nam Cung Kiệt tái nhợt, muốn ngăn cản nàng bước vào nhưng kịp.

      Chỉ thấy Tiền Tiểu Phúc từ bên ngoài vào, khi nàng nhìn thấy Thái tổng quản ôm tiểu nam hài, hai mắt sáng lên, vội chạy tới ôm vào trong ngực: “Tiểu bảo bảo này đáng , đây là con nhà ai vậy?”

      Nam Cung Kiệt vội vàng : “Thái tổng quản nhặt được đứa bé bị vứt bỏ này, ta định sai ông ấy đến phòng thu chi lấy ít bạc, đem tiểu tử kia tống xuất phủ, giao cho nhà nào có lòng hảo tâm nuôi dưỡng. ”

      “Đứa trẻ bị vứt bỏ?” Tiểu Phúc tò mò liếc nhìn tiểu tử trong ngực, lại nhìn chăm chú vào vẻ mặt lúng túng của Nam Cung Kiệt: “Sao ta cứ có cảm giác, đứa này có vài nét giống huynh nhỉ?”

      “Đâu, chỗ nào giống ta?” Nam Cung Kiệt lập tức kêu lên: “nàng nhìn nhầm rồi. ”

      đâu!” Nàng vuốt mặt tiểu tử kia: “Huynh nhìn xem, lông mi hai người giống nhau, con mắt cũng rất giống, miệng cũng thế, dù nhìn thế nào nữa đứa bé này cực kỳ giống như con trai huynh vậy. ”

      Nam Cung Kiệt sợ nàng hiểu lầm, vội vàng chỉ vào tiểu oa nhi: “Ánh mắt đứa trẻ này lớn quá, lông mi lại mảnh, cái miệng chu cao như vậy, hai má mập giống hệt như con heo, hơn nữa, vừa khóc xong nên rất xấu, đâu có chỗ nào giống ta? Nam Cung Kiệt ta làm sao lại có loại con trai khó coi như này?”

      mạch xong, chỉ thấy Tiền Tiểu Phúc tức giận trừng mắt nhìn : “ như vậy là huynh chịu thừa nhận nó là con của huynh đúng ?”

      Thái tổng quản mơ hồ thấy được có điều bí gì ở đây, ông cảm giác, Tiểu Phúc có quan hệ rất mật thiết với đứa này.

      Mà Nam Cung Kiệt, từ đầu tới cuối lo lắng nàng cho rằng tiểu tử này là con riêng ở bên ngoài của , sợ nàng tức giận bỏ , cho nên liều mạng lắc đầu.

      “Đứa bé này tuyệt đối phải là con của ta!”

      Lần này, sắc mặt Tiền Tiểu Phúc thay đối, tay ôm tiểu bảo bảo trong ngực che chở, dỗ dành mãi hài tử này mới nín khóc.

      “Tiểu Cách, cha con nhận con, như vậy, nương chỉ có thể mang con rời khỏi nơi này thôi. Đều do nương tốt, tự nhiên làm con mang tội danh con riêng bên ngoài, con nhất định phải nhớ kĩ gương mặt này của cha con. Chờ sau khi con trưởng thành, nếu có gặp loại người này đường, đừng quên vào mặt huynh ấy ba từ ‘ quen biết’, nhớ chưa?” Vừa xong, nàng để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Nam Cung Kiệt cùng Thái tổng quản, liền xoay người rời .

      làm nàng tức chết, mấy ngày nay hao tổn hết tâm tư mới an bài để đưa đến cho niềm vui này, tên ghê tởm này lại dám con trai bảo bối của nàng vừa xấu vừa khó coi?

      Vất vả lắm, Nam Cung Kiệt mới hồi phục lại tinh thần, kịp thời túm lấy cổ tay của nàng: “Tiểu……………. Tiểu Phúc, đứa bé này………………. . Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đứa bé……………………………. . ”

      rất kinh ngạc, kinh ngạc!

      Tiểu Phúc biến mất năm nay, chẳng lẽ là…………………. . Chẳng lẽ……………….

      dám suy đoán loại khả năng, bởi vì sợ hi vọng càng nhiều vọng càng lớn.

      Nhưng tiểu hài tử trước mặt bị Tiểu Phúc ôm vào trong ngực, khuôn mặt rất giống mình, có là Tiểu Phúc sinh hạ tiểu bảo bối này cho ?

      “Ừ!” Đứa bé mềm nhũn đáng kia bị Tiền Tiểu Phúc mạnh mẽ ném vào trong lồng ngực , phẫn nộ trừng .

      “Nam Cung Kiệt, lúc trước ta sinh hạ tiểu hỗn đản cái mạng của ta cũng suýt mất, huynh cho rằng trong khoảng thời gian năm nay, ta ở bên ngoài rất tiêu dao tự tại hay sao? Mới rời huynh chưa đầy tháng, ta liền phát mình có thai. Nếu phải vị đại nương kia hảo tâm đem ta vào nhà đùm bọc, chỉ sợ ta cùng hài tử…………………………………………………. ”

      đến đây, nước mắt kìm được rơi xuống: “Ngay tại lúc ta mất hết can đảm muốn bỏ đứa bé, ta nghe đến truyền thuyết về ‘duyên định ngàn đời’, bởi vậy, mới khơi dậy ý chí muốn sống trong đầu ta, khiến ta có thêm dũng khí sinh hạ Tiểu Cách. mỗi ngày, ta đều nghĩ đến quãng thời gian chúng ta ở trong cái xưởng kia.

      Ta tin Thanh Cách của ta lại có thể tuyệt tình như vậy, bởi vì ‘duyên định ngàn đời’ có quá nhiều ước hẹn giữa hai ta, mặc kệ lời ước hẹn cuối cùng có làm được hay , chàng vẫn còn tồn tại như vậy là đủ rồi. ”

      Nam Cung Kiệt nghe nàng khóc lóc, kể lại mọi chuyện trong năm qua. kìm được, mắt cũng xuất lệ nóng.

      tuyệt đối thể tưởng tượng được, Tiểu Phúc của lại có thể sinh hạ cho tiểu bảo bối đáng như vậy. Càng áy náy hơn khi tính mạng vợ con mình bị đe doạ mình lại có mặt ở bên cạnh.

      Liên tiếp niềm vui rung động khiến Nam Cung Kiệt vô cùng vui mừng, vừa có vợ đẹp vừa được con ngoan, giờ phút chân này khiến cầu mong gì hơn nữa! cảm động, tay ôm con tay ôm kiều thê cùng ngồi xuống.

      Thái tổng quản nhìn hai người cùng ở chung chỗ, kể lại những nỗi lòng ngày trước, lại thấy chủ tử nhà mình có niềm vui bất ngờ, hình ảnh nhà ba người đoàn tụ cảm động khó thành lời.

      kìm được lau lệ ở khoé mắt, ông lặng lẽ rời , bởi ông biết trang chủ và phu nhân tương lai có quá nhiều chuyện muốn với nhau, nên dành gian riêng tư này cho hai người họ tâm tình.

      Ông tin chắc rằng: lần này trang chủ có thể thuận lợi cưới Tiểu Phúc nương vào cửa, nhà đoàn viên.

      _______________HẾT_______

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :