1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 38: THANH DANH VANG XA

      "Ngươi theo tiểu thư nhà ta làm gì?" Xuân Hương thấy Trần Mặc gì nên đành bạo gan hỏi bạn nam lẽo đẽo theo hai người từ sớm tới giờ.

      Giờ là đêm hôm khuya khoắt rồi, nam tử kè kè sau lưng như thế cảm thấy an toàn chút nào.

      Trong lòng Hoắc Tử Kha cũng yên ổn gì, nhớ tới thái độ khi gặp mặt lần đầu của mình, lại nhìn thấy Trần Mặc sắp lên xe ngựa nên cũng do dự nữa, lập tức vòng qua Xuân Hương đuổi theo Trần Mặc.

      "Trần... Trần nương, xin dừng bước."

      Trần Mặc hề đổi sắc quay đầu lại, thái độ đối với mấy người lỗ mãn với nàng tất nhiên cũng rất "tốt" rồi!

      "Trần nương... ta... ta nghĩ... có thể..." nếu như nàng đồng ý biết làm sao bây giờ?

      Thấy Hoắc Tử Kha ấp a ấp úng, Trần Mặc cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, "Chuyện gì?"

      Đột nhiên Hoắc Tử Kha 'rầm' tiếng quỳ xuống trước mặt Trần Mặc, lớn tiếng , "Xin Trần nương thu ta làm đồ đệ!"

      Lời chắc chắn như chém đinh chặt sắt hoàn toàn khác với thái độ ấp a ấp úng mới rồi, giống như thể nếu Trần Mặc đồng ý quỳ luôn ở đó ấy.

      Trần Mặc thích bị người khác ép buộc bất cứ thứ gì, cho dù có thu đồ đệ cũng thế, "Vì sao ta phải đáp ứng ngươi?"

      Lời này của nàng rất khéo léo, hề là đồng ý hay mà đem quyền lực chọn đặt vào tay của Hoắc Tử Kha.

      Dù sao tuổi của Hoắc Tử Kha cũng còn trẻ, sao có thể là đối thủ của Trần Mặc chứ, nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày cũng chỉ cho là Trần Mặc giận thái độ hôm nay của , trong lòng hối hận thôi.

      Nhưng nghĩ tới bản lĩnh khám nghiệm tử thi xuất thần nhập hóa kia của nàng, chỉ cần có thể học được chiêu thôi cũng có thể làm cho mấy lão già trong gia tộc lau mắt mà nhìn, để xem họ còn dám xem thường và mẫu thân .

      Vì thế cắn môi cái, dùng sức dập đầu ba cái, thanh va chạm kia ngay cả Xuân Hương ở cách đó mấy thước cũng nghe thấy.

      "Xin Trần nương thu ta làm đồ đệ, từ nay về sau ta xúc động nữa, cũng cuồng vọng tự đại." tự quyết trong lòng, mọi chuyện hôm nay nhất định là do thái độ kiêu ngạo của chọc giận nàng, cho nên nàng mới làm khó .

      Xuân Hương nghe lời của Hoắc Tử Kha, tuy rằng ban đầu thích dám vô lễ với tiểu thư nhưng bây giờ hạ mình dập đầu như vậy Xuân Hương cũng thể mềm lòng, "Tiểu thư..."

      Trần Mặc nhìn Hoắc Tử Kha chăm chú, nhìn tới mức cũng thấy ngại ngùng, bị nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp nhìn như thế, hơn nữa còn là người mình muốn bái làm sư, rất quái dị đó!

      Nhưng cho dù có kì quái tới đâu đôi mắt to sáng ngời kia của Hoắc Tử Kha vẫn cố chấp nhìn Trần Mặc, hề chớp mắt, trong ánh mắt tràn ngập quyết tâm.

      "Làm đồ đệ của ta được làm chuyện xúc động, nhưng có thể cuồng vọng tự đại." ngữ điệu của nàng vẫn bình thản như vậy, sau đó xoay người bước lên xe ngựa mà Lưu Kỳ Quân chuẩn bị.

      Hoắc Tử Kha nghe Trần Mặc thế ngây người quỳ mặt đất, Xuân Hương nhịn được mà cười ra tiếng, " là ngốc quá ! Tiểu thư chấp nhận ngươi rồi!"

      Vẻ mặt của Hoắc Tử Kha vẫn tràn ngập thản thốt nhìn chằm chằm vào xe ngựa trước mặt, lảo đảo đứng dậy, "Trần ... à , cảm ơn sư phụ! Cảm ơn sư phụ!"

      Mãi tới khi xe ngựa xa rồi bên tai Hoắc Tử Kha vẫn ngừng vang lên câu của Trần Mặc: Làm đồ đệ của ta được làm chuyện xúc động, nhưng có thể cuồng vọng tự đại.

      Ngữ điệu ràng chút gợn sóng nhưng vì sao lại TM nó kích động lòng người như vậy, làm cho cảm thấy sau này cũng xuất sắc như sư phụ.

      Đương nhiên có chút hoài nghi, có sư phụ thiên tài như Trần Mặc, sau này nhất định kém!

      Ba ngày sau, Lưu Kỳ Quân phái người thông báo cho nàng rằng chuyện y quán giải quyết ổn thỏa, chỉ lấy tiền của Trần Mặc, còn đưa nàng ba trăm lượng bạc làm tạ lễ.

      Trần Mặc cho Xuân Hương khách sao, ngày giải quyết hai vụ án, tất nhiên thể lấy tiền.

      thể lần này Lưu Kỳ Quân rất có tâm giúp nàng, y quán ở nơi hết sức náo nhiệt trong thành, hoàn toàn giống với những gì Trần Mặc miêu tả, phía trước có thể mở y quán, phía sau có thể làm nơi cho nàng nghiên cứu, diện tích cũng , hàng xóm đều là cửa hàng, hoàn cảnh trị an cực kì tốt.

      Mấy ngày sau đó Trần Mặc và Xuân Hương đều bận rộn chuyện mở y quán, cho nên hoàn toàn hề biết tới lời đồn về nàng bên ngoài.

      ra vụ án tử thứ nhất, chỉ ngày sau Lưu Kỳ Quân bắt được hung thủ, người nọ chính là con của Vương viên ngoại trong trấn. Hai người đều là tú tài, tuy rằng Phương Sơn có quái gở nhưng cũng thường xuyên qua lại trao đổi chuyện học vấn với Vương Hằng.

      Sáu ngày trước, Phương Sơn vẫn tới nhà Vương Hằng trao đổi học vấn như cũ, trong lúc bàn luận hai người có xảy ra tranh cãi, dưới cơn tức giận, Vương Hằng đẩy Phương Sơn cái, ngờ người kia lại đứng vững mà ngã vào cây đinh mặt đất.

      Vương Hằng cũng có biết chút ít về khám nghiệm tử thi nên lập tức nghĩ ra biện pháp che giấu, ngờ lại bị Trần Mặc lần ra được.

      Chân tướng của mọi chuyện được công bố, thanh danh của Trần Mặc dần được lan truyền trong Mã Liên trấn, nhưng cái khiến nàng nổi tiếng chính là di hài của Triệu Thương.

      Lưu Kỳ Quân lệnh cho thuộc hạ tiếp tục thăm dò nơi phát ra di hài của Triệu Thương quả nhiên tìm được ngọc bội chứng minh thân phận của ông, sau đó lập tức phái người cấp tốc báo về kinh đô.

      Thái thú dám sơ sót chuyện này, hơn nữa làm chuyện này rất có lợi, vậy tại sao lại làm? Ngay hôm sau lập tức viết bản tấu trình lên Nguyên Thành đế, hoàng đế vừa đọc lập tức duyệt, lập tức ban thưởng cho thái thú đồng thời truyền chỉ cho Lưu Kỳ Quân lập tức lập đền thờ Triệu Thương đại tướng quân ở chân núi Mã Liên để thế nhân cúng bái.

      Tuy trong thánh chỉ cũng đề cập tới chuyện ngợi khen Lưu Kỳ Quân nhưng trước khi , thái giám bên người hoàng đế có nhắn nhủ lại rằng chỉ cần Lưu Kỳ Quân ở Mã Liên trấn năm rưỡi nữa thôi nhất định lên chức.

      Lưu Kỳ Quân nghe thế rất vui mừng, lập tức rút phong bì to cho thái giám nọ.

      cần tới ban thưởng của hoàng đế, người dân Mã Liên trấn cũng nhìn vị huyện lệnh mới này với cặp mắt khác xưa, vài người còn phục Lưu Kỳ Quân, muốn nhân lúc mới lên mà làm loạn, cũng tự biết mà lui quân.

      Tuy rằng Mã Liên trấn cách kinh thành xa nhưng tiếp chỉ khen ngợi của hoàng đế lại là lần đầu tiên từ khi khai quốc tới nay.

      Hơn nữa nhờ phúc của vị huyện lệnh này mà từ nay về sau Mã Liên trấn có tông miếu của đại tướng quân Triệu Thương, đây là chuyện vinh dụ cỡ nào nha! Sau này nhất định có rất nhiều người tới chiêm ngưỡng, chừng hoàng đế cũng đích thân tới đây!

      Cũng vì như thế, vài tên nha đinh lắm mồm thêm mắm dặm muối vào chuyện Trần Mặc khám nghiệm tử thi kể khắp làng khắp xòm.

      Trong đó chỉ có hai người chứng kiến tận mắt quá trình Trần Mặc khám nghiệm tử thi đều bội phục sát đất, lại thấy nhiều người nghe như thế nên càng càng hăng, càng càng làm quá, bảy phần ba phần giả khiến mọi người càng tò mò về Trần Mặc.

      Vì thế tuyệt kĩ khám nghiệm tử thi của Trần Mặc cứ thế mà bị truyền , thậm chí vài trấn xung quanh Mã Liên trấn cũng biết chuyện.

      Ngay cả quan viên cũng tò mò về nương chưa cập kê này.
      Last edited by a moderator: 19/7/16
      levuong, Phong Vũ Yên, ThiênMinh2 others thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 39: TRẦN THỊ Y QUÁN

      "Tiểu thư, ngày mai y quán được khai trương mà bảng hiệu còn chưa được viết, vậy chúng ta nên đặt tên gì đây?"

      Xuân Hương kiểm tra mọi chuyện lại lần, tất cả bàn ghế được lau sạch , tất cả dược liệu được mua mới, các gian phòng nghiên cứu mà tiểu thư được chuẩn bị ôn thỏa.

      Chỉ còn thiếu cái tên cho y quán thôi là có thể khai trương rồi.

      Hy vọng tiểu thư có thể đặt tên hay, viết đẹp, như thế tiền mới vào như nước được, ha ha!

      ngờ tính tham tiền của bạn Xuân Hương lại bị lộ trong hoàn cảnh này.

      Trần Mặc sắp xếp lại số dược liệu và viết tên tương ứng vào, nghe Xuân Hương thế thèm ngẩng đầu , "Vậy đặt là Trần y quán ."

      Xuân Hương biết gì trợn tròn mắt nhìn Trần Mặc, "Tiểu thư, cái tên này... có thể đổi cái khác ?"

      Trần Mặc khó hiểu nhíu mi, ngẩng đầu, " được sao?"

      Đương nhiên là được, cực kì được!

      Phải nhớ rằng toàn bộ đại lục này, người có khả năng lấy dòng họ đặt tên cho y quán chỉ có hai mà thôi!

      là gia tộc đứng đầu Tây Lam quốc_ Bách Lý gia tộc với "Bách Lý y quán", hai chính là ngự y thế gia của Đông Xương quốc_ "Hà thị y quán".

      Ở đại lục này có quy định bất thành văn, muốn dùng dòng họ của chình mình để đặt tên cho sản nghiệp người đó phải thuộc hàng số số hai trong đại lục, cho nên y quán bình thường toàn lấy tên "Nhân Hòa đường" hay "Bảo Dược Cư" Hay giống giống như thế thôi.

      Còn về phần y giả có chút tiếng tăm lại mở "Trần thị y quán" chẳng khác nào đánh vào mặt các y giả lành nghề khác.

      Đáng tiếc Trần đại pháp y của chúng ta lại hiểu ba cái luật bất thành văn gì đó, tất nhiên, cho dù có biết chắc bạn Mặc cũng chẳng thèm để ý đâu.

      Từ sau khi Trần Mặc được ông ngoại nuôi dưỡng lập tức đổi thành họ "Trần" theo ông ngoại, ông ngoại của nàng khi đó có mở y quán gọi là "Trần thị y quán", lúc ấy ông còn hi vọng sau khi ông về hưu Trần Mặc kế thừa nghề y của mình.

      Nếu ở đại nàng làm được nguyện vọng của ông, bằng ngay tại nơi này nàng mở cái "Trần thị y quán" như ông từng mong ước.

      Trần Mặc suy nghĩ rất đơn giản, cho nên cũng để tâm tới nghi vấn của Xuân Hương, tiếp tục kiểm tra dược liệu.

      Xuân Hương có chút nhụt chí rũ vai xuống, quên , cho dù có chừng tiểu thư cũng để ý đâu, ra nàng cũng hiểu với y thuật của tiểu thư mở cái "Trần thị y quán" là hề ngông cuồng chút nào.

      Ai bảo ngay cả vị Tà y nỏi tiếng thiên hạ cũng phải chịu thua tiểu thư nhà nàng chứ! chừng tiểu thư lợi hại nhất nhì thiên hạ sao.

      Gần đây Hoắc Tử Kha thường xuyên bị Trần Mặc kêu tới làm cu li, tiểu tư kia thấy có cơ hội lấy lòng sư phụ dễ gì mà bỏ qua chứ, tất nhiên là làm việc rất nghiêm túc, từ mua đồ dùng lặt vặt, sửa sang lại phòng, phân loại dược liệu đều làm rất chu đáo, chỉ là trong lòng thấy rất nghi hoặc: lẻ vị sư phụ khám nghiệm tử thi bậc nhất thiên hạ của cũng biết y thuật?

      Nhưng chờ tới khi Trần Mặc đưa bố cái mời chao y sư mới hiểu được: ra sư phụ muốn làm ông chủ đếm tiền, bản thân chắc cũng mấy am hiểu về y thuật.

      Bởi vì khám nghiệm tử thi và đại phu là hai nghề khác nhau, bên là cứu kẻ sống, bên là giải oan cho người chết, cho tới bây giờ chưa từng có ai vừa biết khám nghiệm tử thi vừa có thể làm đại phu.

      Nhưng sau này bạn Hoắc Tử Kha nhất định sốc rớt hàm khi biết được .

      Ngày khai trương tới.

      Khi "Trần thị y quán" được khai trương, Lưu Kỳ Quân mang theo mấy đồng nghiệp trong phủ tới chúc mừng Trần Mặc, người của Triệu gia thôn cũng phái vài đại biểu tới, còn mang theo số đồ thôn quê và giấy đỏ tới chúc mừng nàng.

      Người của Trỉ6u gia thôn nghe nàng muốn mở y quán trấn cũng thấy chút thất vọng. Dù sao con người ai cũng ích kỉ, mọi người đều muốn giấu Trần Mặc làm của riêng, như vậy muốn khám bệnh cũng tiện hơn.

      Nhưng ai ai cũng hiểu đạo lý nước chảy về chỗ thấp, người phải về chỗ cao, cho nên ai dám lời níu kéo trước mặt Trần Mặc.

      lâu sau đó Trần Mặc trao cho lão thôn trưởng quyển sách dày, bên trong có vẽ những dược liệu có thể gặp được gần thôn, Trần Mặc còn hứa nếu người trong thôn thu thập dược liệu này nàng dùng giá thị trường để mua.

      Chuyện này khiến lão thôn trưởng hết sức vui mừng, Trần Mặc mở cho Triệu gia thôn tài lộ.

      Khi lão thôn trưởng báo tin tức này cho người trong thôn, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần Mặc rất khác nhau.

      Trong thế giới này chưa từng có y giả nào lại rộng lượng đem sách thuốc tặng cho người khác chứ đừng là còn giúp bọn họ có thêm thu nhập, tới chuyện mua dược liệu của cọn họ, chỉ về việc cuốn sách này có ghi tên và thuộc tính của từng loại thuốc, phía dưới còn viết số phương thuốc liên quan để chữa bệnh thông thường thôi, nếu đem ra ngoài nó chính là vật báu vô giá.

      Đại ơn này của Trần Mặc thôn dân của Triệu gia thôn tự ghi tạc trong lòng.

      Người của Triệu gia thôn quyết định, quyển sách này giao cho thôn trưởng bảo quản cẩn thận, sau đó phổ cập cho số người trong thôn về dược liệu và dược tính của số thuốc này, vợ của thôn trưởng hướng dẫn mọi người khai thác số dược liệu quanh thôn, sau đó đưa tới y quán của Trần Mặc.

      Nếu có bất cứ kẻ nào tiết lộ nội dung trong sách người đó bị trục xuất khỏi Triệu gia thôn. xóa tên khỏi gia phả.

      Vì thế biết tự lúc nào, Trần Mặc trở thành ngọn núi cho người dân Triệu gia thôn dựa vào, người dân của Triệu gia thôn cũng trở thành hậu thuẫn của nàng.

      Bởi vì nhập gia tùy tục nên Trần Mặc cũng nghe theo ý kiến của Hoắc Tử Kha, mời vài đoàn múa lân tới cửa náo nhiệt chút, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.

      Tất nhiên trong đó có số người chỉ là xem nào nhiệt, nhưng có số người lại có mục đích tốt mà tới, ví dụ như chưởng quầy của y quán duy nhất ở Mã Liên trấn_ "An Khánh đường".

      Vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh Trần Mặc là vị quan phụ mẫu trong truyền thuyết của trấn, nhất thời tặc lưỡi: nữ tử này cũng phải dạng vừa, có thể được quan huyện tới hộ tống nha.

      Các tiết mục giúp vui cũng xong, bây giờ chính là nghi thức khai trương quan trọng nhất: Bỏ lớp vải che bảng hiệu.

      Trần Mặc bình thản ung dung tới trước y quán, tay bé giữ chặt mảnh vải đỏ, lôi mạnh cái, bốn chữ "Trần thị y quán" xuất trước mắt mọi người.

      "Tê!" vừa rồi còn náo nhiệt, đột nhiên bốn chữ kia xuất khiến mọi người lặng ngắt như tờ.

      Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Mặc đều ánh lên tia tìm tòi nghiên cứu và... tin tưởng.

      người ngoài, ngay cả Hoắc Tử Kha và Lưu Kỳ Quân cũng thế.

      "Trần thị y quán", đúng là rất kiêu ngạo.

      "Nghe chủ của y quán này chỉ là khám nghiệm tử thi, biết lấy đâu ra tự tin mà vỗ ngực gọi là "Trần thị y quán".?"

      A, là trời giúp mình, còn lo là tìm ra nhược điểm của con nhóc này, đúng là biết trời cao đất dày, dám tự xưng "Trần thị y quán"!

      Chưởng quầy của "An Khánh đường" bây giờ mà mở miệng chính là đồ ngốc rồi!

      Trần Mặc lạnh lùng híp mắt nhìn về phía Vương chưởng quầy vuốt chòm râu của mình, vẻ mặt của ông ta ràng in lên mấy chữ "ngươi là hạng người lừa đời lấy tiếng", trong lòng nàng nghĩ thầm: hôm trước Xuân Hương về chuyện ngày hoàng đạo gì đó nàng còn cho là mê tín, thế mà ngay hôm nay có người tới đá quán nàng rồi đây này!
      Last edited by a moderator: 19/7/16
      levuong, Phong Vũ Yên, ThiênMinh2 others thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 40: LỌT VÀO ĐÁ QUÁN.

      Trương chưởng quầy chỉ là ông chủ của "An Khánh đường" mà còn là đại phu có tiếng thường hỗ trợ cho nha môn.

      Hồi trước ông có nghe cháu trai của mình làm việc cho nha môn về nữ pháp y giúp Lưu huyện lệnh phá án, còn nhờ Lưu huyện lệnh hỗ trợ tìm chỗ mở y quán, trong lòng của Trương chưởng quầy lập tức khó chịu.

      Nha đầu này chỉ là pháp y thôi, biết cái gì về y lý chứ? Chỉ biết dựa vào huyện lệnh, ràng có bản lĩnh !

      Tóm lại trong lòng của Trương chưởng quầy cực kì xem thường Trần Mặc, bây giờ nàng còn biết trời cao đất rộng tự xưng Trần thị y quán, đúng là biết xấu hổ.

      "Có thực lực có quyền thôi! Nếu ông cũng có thực lực cũng có thể lấy dòng họ của mình ra đặt." Xuân Hương cũng giải thích cho Trần Mặc biết về chuyện đặt tên, nhưng khi nghe Trần Mặc trả lời cũng hiểu, cũng cảm thấy cái tên này có gì sai hết.

      "Ông ấy là chưởng quầy của "An Khánh đường", đây là y quán duy nhất trong trấn." Hoắc Tử Kha thầm bên tai Trần Mặc.

      A, ra là tới kiếm chuyện!

      Trương chưởng quầy bị câu vừa rồi chọc tứ tới vểnh râu, vốn muốn tới đây xem diễn thôi, ngờ lại bị lôi kéo vào vở hài kịch này.

      Trương chưởng quầy vừa là chủ của y quán duy nhất trong trấn vừa là đại phu hỗ trợ điều tra án của nha môn, mọi người ai gặp ông cũng đều kính trọng, ngay cả tri phủ tiền nhiệm cũng nể mặt ông ba phần.

      ngờ bao nhiêu năm nay xuôi chèo mát mái như thế, hôm nay lại lòi ra con nhóc nghi ngờ thực lực của ông.

      "Hừ, lão phu cũng muốn biết thử xem thực lực của ta bằng con nhóc sao? Người được lão phu cứu chữa còn nhiều hơn gạo ngươi ăn nữa kìa. Ta muốn chống mắt nhìn xem con nhác chỉ biết khám nghiệm tử thi có thể đứng trong trấn này bao lâu! Dừng nghĩ là ngươi có khuôn mặt tốt tri phủ kính trọng ngươi vài phần."

      Ông đại phu này độc miệng! Ông ta dám ám chỉ Trần Mặc có gì mờ ám với Lưu Kỳ Quân nên mới mở được y quán! Đây đúng là ngâm máu phun người.

      Ngay cả Lưu Kỳ Quân nghe thấy cũng đen mặt.

      Lời này nếu truyền ra ngoài đối với chưa chồng như Trần Mặc quả là điều đáng sợ.

      Đám người vây xem chủ yếu là tới xem náo nhiệt, vừa nghe thấy chủ của y quán này chính là nữ pháp y thần bí kia, lai nghe thấy chuyện mỹ nhân còn mờ ám với huyện lệnh.

      Chuyện này quả thực là tin chấn động! Tuy rằng cổ đại có phóng viên nhưng gì có thể ngăn được tinh thần nhiều chuyện của mọi người.

      Nhất thời có vài người trong đám đông bắt đầu chỉ trỏ về phía Trần Mặc và huyện lệnh, có người bội phục, có người khinh thường, có người nhiều chuyện, có người phỏng đoán... Tóm lại trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều tụ tập lại phía y quán của Trần Mặc, bàn luận rất hăng say.

      Nhưng người của Triệu gia thôn mặc kệ họ, ân nhân mà bọn họ xem như châu báu, thể tha thứ cho đám người dám xấu Trần Mặc.

      Vương đại thẩm nóng nảy chỉ vào mũi của Trương chưởng quầy la hét, ai có sợ đắc tội ông ta chứ người của Triệu gia thôn bọn họ sợ, y thuật của Trần tiểu thư phải là thứ mà tên đầu đường xó chợ như ông ta khinh bỉ.

      "Lão già có bản lĩnh đừng có mà lên mặt ở đây! Trần tiểu thư của chúng tôi chỉ có bản lĩnh khám nghiệm tử thi giỏi, ngay cả y thuật cũng là hạng nhất! Ngươi có biết Trần tiểu thư chữa cho bao nhiêu người trong thôn của ta ? Ngươi cho là ai cũng như ngươi lấy mạng sống của người ta để trục lợi sao? sợ người ta cười tới rớt răng à! Nến biết đời này có câu ... là gì nhỉ... a đúng rồi, nên vung đao trước mặt quan công, ha ha ha!"

      Vương đại thẩm hỗ danh vương lạt tử nổi tiếng gần xa, lời vừa thâm thúy, giọng lại lớn, mọi người đường đều nghe rất , vài câu thôi khiến Vương chưởng quầy tức nổ đom đóm mắt, nhưng lại lo lắng cho sỉ diện của mình nên tiên đứng lớn giọng cãi tay đôi.

      Người của Triệu gia thôn cũng cười to theo Vương đại thẩm, đường cũng có vài người từng bị Vương chưởng quầy khinh thường nên nghe thấy lời chửi của Vương đại thẩm cũng nể mặt ai cười to ra tiếng, cái này phải do lời của bà buồn cười mà do sắc mặt của Vương chưởng quầy đổi màu liên tục như con tắc kè bông trông rất vui.

      Trong mắt của Trần Mặc, Vương chưởng quầy chỉ giống con hát hát tuồng thôi, có gì đáng lo, cho nên cũng mấy để tâm lời khiêu khích của Vương đại thẩm, Xuân Hương cực kì tốt bụng rót cho Vương đại thẩm ly trà cho thong cổ mát họng.

      Khuôn mặt già nua của Vương chưởng quầy bây giờ xanh lét! Đôi mắt vốn có chút đục bây giờ càng khó nhìn hơn, trong mắt có tia tức giận oán độc, ánh mắt lập tức ra hiệu cho nam tử trung niên trong đám đông, nếu tiểu nha đầu này biết điều như thế này ông cũng ngại dạy cho nàng chút đâu!

      Nam tử trung niên nọ tên là Quý Hải, là lưu manh nổi danh ở Mã Liên trấn, cũng chưa làm gì gọi là tội ác tày trời nhưng ngày nào cũng trộm cướp, khi thiện sợ ác, là người mà ai cũng ghét.

      Tuy là người tiểu nhân như thế nhưng cũng có nguyên tác làm người, có ân tất báo.

      Mấy tháng trước trong người của Quý Hải có chút khỏe, thân thể gầy xuống rất nhanh khiến rất lo lắng, nghĩ tới ngày chết còn xa nữa, lập tức tới tìm Trương chưởng quầy, sau khi uống thuốc đều đặng vẫn còn gầy nhưng sụt cân nhanh như lúc đầu nữa, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

      Từ đó Quý Hải coi như thiếu Trương chưởng quầy cái ân tình, hễ ông ta mở miệng nhờ cái gì giúp hết mình.

      Vì thế cơ hội giúp đỡ tới.

      Quý Hải nghênh ngang bước ra từ trong đám đông, lập tức về phía Trần Mặc, càng tới gần nàng, ánh sáng mờ ám trong mắt càng thịnh, dừng lại ở chỗ cách Trần Mặc và Hoắc Tử Kha khoảng mười thước, hai mắt hận thể dính luôn lên người Trần Mặc.

      Đúng lã mĩ nhân hiếm thấy!

      Trong lòng Quý Hải thầm chảy nước miếng ngừng nổi dâm ý lên, nếu có Lưu huyện lệnh bên cạnh, chắc chắn ta nhào tới đùa bỡn mĩ nhân phen.

      Nhưng lỡ đáp ứng Trương chưởng quầy rồi nên nhất định phải diễn tròn vở kịch hôm nay.

      "Nếu y thuật của ngươi kì diệu như thế vậy trị bệnh của Quý Hải ta ! Bệnh của ta đ4 là bệnh lâu năm, mời vài đại phu rồi cũng thể chữa khỏi, nếu mĩ nhân dám tự xưng "Trần thị y quán" chắc chữa khỏi cho ta chứ nhỉ?"

      Quý Hải cười đáng khinh, khi tới từ "Mĩ nhân" còn đá lông nheo với Trần Mặc, tuy sắc mặt của nàng vẫn chút thay đổi nhưng Xuân Hương tức tới bốc khói đầu, hận thể nhào tới móc mắt tên chết tiệt kia.

      mặt Trương chưởng quầy cũng có bao nhiêu cảm xúc nhưng trong lòng ngừng cười giễu: để xem ngươi ứng phó ra sao!

      Bọn họ mưu từ trước, Quý Hải giả bệnh, nếu Trần Mặc biết thời biết thế có bệnh có thể vạch trần bộ mặt của nàng ta, nếu nàng ta nhìn ra có bệnh lập tức chỗ này đau chỗ kia đau.

      Tóm lai, hôm nay Trần Mặc nhất định phải mất mặt!









      ... lại tên biết sống chết .. __||| dạo này người xin chết sao mà nhiều vậy chứ ? Aiiiiii ~ trời nóng nhìn chúng ta rất là ngứa mắt đó ~ cũng may có khí tức của Mặc tỉ ở đây ... góp phần làm... giảm nhiệt độ a...

      Ta a, nhân vật phụ cặn bã lòi ra những hai tên. Chém cũng mệt ... Vương Đại Thẩm , thẩm cứ chửi hăng say vào ... chúng cháu cung cấp nước mát xa hô khẩu hiệu ...vv miễn phí và chuyên nghiệp đây ^^ còn cả đám fan sẵn sàng xong vào uýnh lộn nữa ... thẩm cyứ yên tâm mà mắng trù ẻo úm chúng a ... http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin3.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

      Thank Hiwari nhé ! Ta trở lại rồi a~

      Còn nhớ ta vậy ? http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif
      Last edited by a moderator: 19/7/16
      levuong, Phong Vũ Yên, ThiênMinh2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 41: LẬP UY LẬP TÍN

      Từ khi Quý Hải vừa xuất , Trương chưởng quầy lập tức đứng sang bên, bộ mặt như xem kịch vui, người ngoài chỉ cần nhìn cái là biết giữa hai người này có gì mờ ám.

      Ánh mắt của Trần Mặc lạnh lùng nhìn Quý Hải, bị mĩ nhân nhìn chằm chằm như vậy cho dù ánh mắt có tốt tới đâu Quý Hải cũng có cảm giác như lưng có dòng điện chạy qua, ánh mắt nhìn về phía Trần Mặc càng thêm nóng cháy.

      Trần Mặc chán ghét nhíu mày.

      "Đến đây đến đây, tiểu mĩ nhân mau bắt mạch cho ta nào!" Quý Hải lập tức bước lên vài bước, hận thể nắm cái tay trắng trắng mảnh khảnh của Trần Mặc đưa tới trước mặt, bộ dạng đáng khinh kia khiến mọi người ngừng cười to.

      Những người thân thiết với Trần Mặc ai cười nổi, chỉ hận là thể nhào tới móc mắt tên lưu manh này ra.

      "Trần đại phu quả là tài giỏi! Ta thấy ngươi còn chưa chữa mà vẻ mặt của Quý Hải tỏa sáng thế rồi." Trương chưởng quầy kia còn sợ thiên hạ loạn bồi thêm câu, vậy còn cười rất khoa trương.

      "Xuân Hương, cuộn chỉ hôm qua ngươi mua đâu rồi?" Trần Mặc chưa từng liếc mắt về phía Trương chưởng quầy cái nào, chỉ cúi đầu hừ lạnh tiếng, mặt phủ tầng sương lạnh, Xuân Hương biết tiểu thư nổi giận rồi!

      Lập tức lấy cuộn chỉ hôm qua nàng vừa mua giao vào tay Trần Mặc, Trần Mặc tùy ý ghé vào tai của Hoắc Tử Kha bốn chữ.

      Nhất thời, hai mắt của Hoắc Tử Kha trợn lên, biết gì nhìn Trần Mặc, thấy khuôn mặt nàng chút thay đổi, thể nhìn ra lời vừa rồi là hay giả, tò mò tới sắp giơ chân!

      Sư phụ thân của ta! Vừa rồi ta có nghe nhầm hay vậy? Vì sao mặt người lại chút thay đổi vào ngay lúc này chứ? Ngài bao nhiêu tuổi rồi? Sao có thể thâm tàng bất lộ như thế?

      Nhưng cho dù trong lòng có muốn hò hét thế nào Hoắc Tử Kha vẫn cầm cánh tay của Quý Hải, đợi tên kia phản kháng, lập tức buộc đầu chỉ vào cổ tay ta.

      Tất nhiên là Quý Hải chịu, vừa tính cởi xuống lại nghe Hoắc Tử Kha nghiêm mặt , " được! Sư phụ muốn dùng huyền ti bắt mạch cho ngươi."

      Đám đông vốn rất huyên náo bởi vì câu của Hoắc Tử Kha mà yên lặng, cả con phố yên tĩnh chút tiếng động, mọi người đều khiếp sợ nhìn Hoắc Tử Kha, thể tin lời vừa .

      Trong lòng bạn Hoắc bây giờ mới thấy hãnh diện! Đúng, đúng vậy, mới đầu cũng dùng vẻ mặt này để nhìn sư phụ, phải do có mắt nhìn người, mà đây là phản ứng bình thường của con người đó, biết chưa?

      Ngay cả Quý Hải lúc này cũng dám nhúc nhích! Ông trời ơi! Huyền ti bắt mạch đó!

      Cái loại việc chỉ có thể xuất trong kịch này sao?

      Loại cảm giác này giống như mọi người đều luôn coi người ngoài hành tinh chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nhưng ngày kia lại có người chứng minh được có người ngoài hành tinh đời ấy.

      Đúng là thể tưởng được mà!

      Mọi người đều vì chuyện này mà yên lặng, nhìn Trần Mặc bình tỉnh cầm đầu của sợi chỉ, ngón tay trắng nõn ngừng đung đưa, nhìn qua giống như động tác xâu kim của nữ tử bình thường, lại làm cho người ta ngừng hô hấp.

      Bộ dạng bắt mạch của Trần Mặc rất nghiêm túc, khuôn mặt vẫn có chút cảm xúc nhưng đập vào mắt mọi người lại biến thành phong phạm của cao nhân.

      Mọi người thả chậm nhịp điệu hô hấp giống như sợ chỉ cần dùng lực chút thôi quấy rầy Trần Mặc.

      nén nhang qua Trần Mặc mới thu tay lại, bấy giờ cả người Quý Hải đầy mồ hôi, ngay cả động đây chút cũng dám, trong lòng đổ thừa cho bộ dạng của Trần Mặc quá nghiêm túc khiến ta bị hù.

      "Huyền mạch tuy mỏng manh nhưng lại đập rất nhanh, thước hạ phần ba có sáp vân (ta biết dịch câu này làm sao hết)" sau khi bắt mạch xong nàng ra mạch tượng của Quý Hải, mọi người đường đều bốn mắt nhìn nhau, ai hiểu gì.

      Dù sao cũng là thuật ngữ của đại phu khi về mạch tượng, nhưng sau khi Trương chưởng quầy nghe xong nhảy dựng: Cái đó... khi Quý Hải tới xem bệnh ở chỗ ông, ông cũng chuẩn ra loại mạch này!

      lẽ nha đầu này biết huyền ti bắt mạch ?

      ! Chuyện này là chuyện thể xảy ra! Sao nha đầu tuổi thế này lại biết huyền ti bắt mạch chứ! Đúng là thể tin!

      Nhưng nếu nha đầu kia giả bộ sao có thê trúng phóc như thế?

      Trong nháy mắt Trương chưởng quầy bắt đầu lâm vào hỗn loạn, ngay cả ánh mắt cầu cứu của Quý Hải cũng làm như thấy.

      Quý Hải giận dữ, lão già chết tiệt, hỏi nàng ta đúng hay , tự nhiên quan tâm , nếu vậy ... mặc kệ!

      " bậy bạ gì đó! Ngươi thử xem Quý Hải ta bị bệnh gì, nếu được lão tử..."

      "Bệnh nan y, trị!" Trần Mặc rất lưu loát cắt ngang lời muốn của Quý Hải, ta đưa ánh mắt thể tin nhìn về phía Trần Mặc, phát nàng rất nghiêm túc, mặt hoàn toàn có chút gì chứng minh nàng đùa.

      "Ngươi... ngươi... ngươi bậy bạ gì vậy! Bệnh nan y gì chứ! Bệnh của ta chỉ là bệnh thôi, bậy sợ bị cắt lưỡi sao?"

      Lúc đầu Quý Hải cũng có chút luống cuống, nhưng khi nghĩ kĩ lại, lại tin rằng nha đầu này gạt ! nhìn xem Quý Hải là ai! Lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm nay, chỉ dùng hai câu mà muốn lừa à? Đừng có đùa.

      Trần Mặc thương hai liếc ta cái, ánh mắt kia giống như ánh mắt nhìn người chết, nhìn tới nỗi Quý Hải cũng thấy nổi da gà, "Mấy tháng trước chắc chắn ngươi béo hơn bây giờ rất nhiều, thường khát nước, số làn tiểu tiện tăng nhiều, đột nhiên gầy hẳn, tìm y hỏi dược đều thu được kết quả gì."

      Trần Mặc mạch, Quý Hải đứng nghe trợn mắt há mồm, lát sau ta mới phản bác, "... bậy, Trương chưởng quầy trị hết cho ta rồi."

      Lời vừa ra khỏi miệng ta hối hận, cho dù có muốn chặn miệng mình lại chuyện cũng rồi, mọi người đường đều ồ lên, ra là Trương chưởng quầy nhờ, ra là muốn gây chuyện!

      Mặt của Trương chưởng quầy bây giờ biến đổi như con tắc kè, hận thể bay tới đấm cho tên thành đủ mà bại có thừa Quý Hải kia vài phát.

      Quý Hải hoàn toàn phát giác ra khốn cảnh của Trương chưởng quầy, muốn phản bác lời của Trần Mặc, dù sao chỉ cần ta tin lời của nàng là được.

      Trần Mặc chắp tay ra sau lưng tới vài bước, nhưng Quý Hải lại làm như thể trông thấy quỷ, ngừng lui về phía sau, đừng là tham lam sắc đẹp của Trần Mặc, bậy giờ sợ nhất là Trần Mặc lại chuyện gì đó khiến hoảng sợ.

      Đáng tiếc Trần Mặc làm toại nguyện được.

      "Bệnh của ngươi gọi là bệnh tiểu đường, người bị bệnh này thường xuyên khát nước. Ngươi chỉ mới ở giai đoạn đầu của bệnh, còn cái mà gọi là chửa khỏi của vị Trương chưởng quầy kia cũng chỉ là lừa gạt thôi, ta chỉ cho người vài thang thuốc kích thích ăn uống thôi."

      Lần này Trương chưởng quầy hoàn toàn có gì để , mỗi câu của Trần Mặc đều trúng đích.

      Nàng... lẽ y thuật của nàng ta co siêu như thế sao? Vậy lẽ từ nãy tới giờ ông vung đao trước mặt quan công sao?

      Nhất thời, mặt của Trương chưởng quầy xám như tro.

      Nhưng người có sắc mặt càng kém hơn vị Trương chưởng quầy kia chính là Quý Hải, bởi vì mỗi lời nàng đều giống y như bệnh của trước kia, khi ấy Trương chưởng quầy cũng chỉ cho chỉ bị bệnh kén ăn thôi, vái câu hàm hồ của ông ta hoàn toàn thể so với Trần Mặc.

      "Ngươi cho là Trương chưởng quầy chửa khỏi cho ngươi, chẳng qua là chữa phần ngọn thôi. Muốn chữa bệnh này chỉ có thể thông qua điều trị về mặt ẩm thực, được ăn quá ngọt, thức ăn phải thanh đạm giàu rau xanh. Nhưng chắc chắn là vị Trương chưởng quầy kia cũng chưa cái này đúng ?"

      Trần Mặc hoàn toàn vạch trần y thuật yếu kém của Trương chưởng quầy, nhưng thái độ chuyện vẫn thà tự nhiên như cũ, hề giống như y nhân trong truyền thuyết, thích cằn nhằn này nọ, làm cho mọi người rất tin phục.

      Trần Mặc hề để ý tới bộ mặt sùng bái của mọi người, vẫn tiếp tục , "Nhưng bệnh của ngươi chỉ mới là giai đoạn đầu, nếu sau này chú ý bệnh càng lúc càng nặng, từng bộ phận bắt đầu thối rữa, hoại tử, cuối cùng nhiễm trùng mà chết."

      Mỗi câu của Trần Mặc lại khiến trán của Quý Hại nhiều thêm giọt mồ hôi lạnh, cuối cùng ta sợ tới mức quỳ đất, liên tục dập đầu cầu cứu, "Xin thần y cứu ta! Xin thần y cứu ta!"

      Con người đối với tin tức tử vong bất chợt xảy đến luôn có thái độ sợ hãi, Quý Hải cũng là nhân vật lưu manh phố nhưng ngờ lại có ngày quỳ xuống dưới chân nữ tử như Trần Mặc xin cứu mạng.

      "Trần Mặc ta mở cửa là để buôn bán, tất nhiên chặn khách ở ngoài đường. Bệnh này tuy là nan y nhưng Trần Mặc ta vẫn có thể cứu được. Mai cầm bạc tới xem bệnh !"

      Lời của nàng rất ràng, cứu người được, nhưng bạc thể thiếu.

      Vừa rồi Quý Hải vô lễ với nàng như thế, nếu bây giờ Trần Mặc còn tốt bụng xem bệnh cho người khác xem nàng là quả hồng mềm để bóp.

      Nhưng Trần Mặc nàng bao giờ làm quả hồng mềm.

      Quý Hải nghe Trần Mặc chịu chữa cho , lập tức vái vài cái sau đó nhanh chóng phi nhanh về nhà, sợ là chạy chậm chút Trần Mặc đổi ý.

      Náo nhiệt cũng nhanh chóng tan ra, mọi người thấy còn chuyện gì nữa cũng tự tản ra hết, chừng ngày mai, y thuật và kĩ thuật pháp y của Trần Mặc lại trở thành đề tài bàn luận của mọi người.

      Chỉ có vị Trương chưởng quầy đáng thương kia xanh mặt nhìn Trần Mặc nửa ngày, mới chịu xoay người cam lòng rời .
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 42: TÀ Y ĐẾN.

      "Bốp bốp bốp"

      Đám người Trần Mặc tính vào trong y quán để chuẩn bị cho ngày mai khai trương đột nhiên có người ra từ đám đông, vừa bước đến gần bọn họ vừa vỗ tay.

      công tử áo trắng rất tuấn mĩ, tuy thời tiết vào đông nhưng còn cầm theo cái quạt ngừng đung đưa, thỉnh thoảng còn đánh quạt vào tay trái, môi luôn nở nụ cười nhạt, đôi mắt hoa đào cong lên thành độ cong khiến bao nữ tử khuynh đảo_ bạn này phải bạn tà y Trầm Nam Chi còn ai vào đây nữa.

      Người ngoài biết Trầm Nam Chi, mọi người chỉ thấy cùng lắm là nam tử có tướng mạo tốt, nhưng cử chỉ lại có chút lỗ mãn, nhưng cho dù có lỗ mãn cũng khiến người ta ghét được, là kì lạ!

      "Thủ đoạn của tiểu mĩ nhân cao siêu! cần bắt mạch cũng đoán được bệnh, tại hạ bội phục, bội phục!"

      Trầm Nam Chi tiến lại gần Trần Mặc, nụ cười mặt càng đậm, nhưng bạn Trần Mặc lại hề bị lung lay trước sắc đẹp của bạn nam nào đó.

      Mọi người nghe Trầm Nam Chi thế đều biến sắc, lã khi nãy là giả?

      ngờ Trần Mặc chẳng những phản bác mà còn gật đầu đồng ý, "Tất nhiên, đời này làm gì có cái gọi là huyền ti bắt mạch chứ."

      Giọng mềm mại của Trần Mặc vẫn bình thản như cũ, nhưng vào tới tai của mọi người lại chẳng khác nào trận sấm sét, khi nãy nàng giả bộ sao?! Chuyện này... sao có thể xảy ra?!

      Đừng người ngoài, ngay cả Xuân Hương cũng tin khi nãy Trần Mặc chỉ giả bộ. Bởi vì ấn tượng của Trần Mặc xây dựng trong lòng mọi người rất nghiêm túc đúng đắn, chưa từng thấy nàng vui đùa bao giờ, huống chi là dối.

      Nhưng ai có thể ngờ người xưa nay luôn thành khi dối ngay cả thần tiên cũng bị gạt.

      Nhưng chiêu khi nãy của nàng thể qua mắt được bạn tà y đứng trong đám đông xem kịch vui. Nội lực của Trầm Nam Chi rất thâm hậu nên tất nhiên có thể thấy những động tác của Trần Mặc, mặt nàng giả vờ nghiêm túc nhưng tay động đậy bắt mạch kiểu gì chứ.

      Nhưng chừng Trần Mặc bày ra nhiều chuyện lạ khác bạn Trầm tà y cũng bị gạt, ai bảo ấn tượng của bạn Mặc để lại trong lòng mọi người lại sâu đậm như thế chứ.

      "Tuy Quý Hải chưa thấy ta nhưng tháng trước ta có gặp qua . Khi đó ta và Xuân Hương mua đồ, Quý Hải kia thổi phòng y thuật của Trương chưởng quầy thần kì ra sao, ta nghe rất . Căn cứ vào lời hôm đó của , ta đoán bị tiểu đường cũng chẳng có gì lạ."

      Tuy lời ngoài miệng của Trần Mặc rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại có tiểu nhân phúc hắc ngừng cười điên cuồng, muốn nhìn thấy nàng à? Hừ hừ, đám tiểu nhân kia, các người còn kém lắm!

      Mọi người nghe thấy lời nàng đều cứng họng, cái này gọi là luật nhân quả trong truyền thuyết sao!

      "Vậy tại sao tiểu thư lại vờ như biết, còn dùng huyền ti bắt mạch cho ?" Xuân Hương hiểu mục đích của Trần Mặc khi làm việc này.

      Bạn Trầm tà y đứng bên nghe câu hỏi ngốc của bạn nha hoàn nhịn được lấy quạt gõ đầu nàng cái, "Ngốc! Nếu tiểu mĩ nhân chơi chiêu ra oai phủ đầu này sau này còn phiền phức hơn nữa."

      Xuân Hương có chút ủy khuất suy nghĩ tới lui, nhưng vẫn kiên trí muốn nghe đáp án của Trần Mặc, "Tiểu thư, Trầm công tử đúng ?"

      Trần Mặc nhìn thoáng qua bạn nam nào đó đắc ý dào dạt, khóe môi giật giật giống như muốn cười mà thể cười, cuối cùng khuôn mặt khôi phục lại chế độ cảm xúc, "Tất nhiên là , ta muốn đụng vào tay của nam nhân đáng khinh kia."

      Mọi người đều ngạc nhiên, ai nghĩ tới nguyên nhân lại là như thế.

      Nhưng nghĩ kĩ lại mọi người đều nhịn được mà cười ra tiếng, cũng đúng, ánh mắt của tên Quý Hải kia nhìn Trần Mặc đúng là rất đáng khinh!

      Sau khi cười xong, Hoắc Tử Kha đánh giá vị sư phụ của mình lần nữa, vốn nghĩ nàng chỉ có tài pháp y vô song, ngờ y thuật của nàng cũng thuộc hạng nhất! Hơn nữa khi nãy nghe Xuân Hương gọi vị công tử này, người này hẳn là vị tà y đại danh đỉnh đỉnh giang hồ rồi. biết mình may mắn thế nào mà có thể gặp được sư phụ như Trần Mặc nữa!

      Sau khi mọi người vào đại sảnh của y quán, phát đại sảnh chia làm hai bên, bên dùng để bốc thuốc, phía sau chỗ bốc thuốc chia làm bốn gian nhà, bên có viết tên của hai người Trầm Nam Chi và Trần Mặc. Hai gian khác vẫn còn để trống.

      Trần Mặc chỉ tay về phía gian nhà có viết Trầm Nam Chi, "Ngươi tới rất đúng lúc, sau này, chỗ này là nơi ngươi xem mạch khám bệnh."

      Trầm Nam Chi giật giật khóe miệng, khi trước chỉ chơi thôi mà, hơn nữa nguyên nhân tới đây chỉ là muốn trao đổi y thuật với nàng, sao lại biến thành đại phu khám bệnh rồi!

      Quả là đại tài tiểu dụng!

      Vừa tình cụ tuyệt, trần Mặc là tung câu nữa khiến cải biến ý tưởng, "Tiền lương hàng tháng được quy đổi thành phương thuốc trị bệnh nan y."

      Ai tiểu mĩ nhân là người thánh vậy? Lăn ra đây cho .

      Nàng ràng là con sói hiểm mà! Móng vuốt rất sắc bén, phát trí mạng.

      Biết thèm mấy thứ tiền tài thanh danh nhưng lại là người đam mê y thuật, cho nên Trần Mặc mới dùng phương thuốc để đối cho tiền lương, dám có ý kiến gì sao? Tất nhiên là làm rồi! Lên núi đao xuống biển lửa cũng làm!

      Nhưng Quảng Bạch lại lo lắng nhìn Trầm Nam Chi, trong lòng nhịn được mặc niệm: Thiếu gia của tôi ơi, với tính tình của người có thể ở lâu sao? Sợ là mới hai ngày là trốn mất.

      Sau đó Trần Mặc và Xuân Hương chiêu đãi mọi người ở tửu lâu lớn trong Mã Liên trấn, tuy Trần Mặc gì nhiều nhưng ai cũng từng tiếp xúc với nàng, cũng biết tính nàng, hơn nữa Xuân Hương và Hoắc Tử Kha ngừng pha trò nên khí cũng rất vui vẻ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Hải cầm trăm lượng chạy tới cửa "Trần thị y quán".

      Theo quy định mà Trần Mặc vừa đặt ra, phàm là nàng ra tay chữa bệnh nhất định phải có trăm lượng, tuy rất đau lòng nhưng vì mạng sống, Quý Hải vẫn quyết tâm nhịn đau móc tiền ra, đây chính là tiền nhiều năm tích cóp của đó!

      Kết quả là khi tới Trần thị y quán ngay cả mặt của Trần Mặc còn chưa thấy đâu, chỉ có thị nữa bên người của nàng gọi là Xuân Hương lấy tiền, sau đó đưa cho bao thuốc, "Thuốc này mỗi ngày uống lần, ba chén sắc thành chén, uống trực tiếp là được. Tờ giấy này có viết các điều cần chú ý, người về nhà làm theo là được."

      xong cũng thèm liếc Quý Hải thêm cái nào, thẳng vào y quán, tiểu thư tốt bụng, người thế này sao để ta bệnh chết luôn ! Chết cho đỡ chật đất!

      Tiền cũng đưa, thuốc cũng nhân, nhưng trong lòng Quý Hải vẫn thấy sao sao đó, ai biết con nhóc này có bản lĩnh hay !

      Tâm lý này hoàn toàn giống với người dân ở Mã Liên trấn, tuy rất nhiêu người tin nàng có thực lực nhưng cũng nhiều người nàng chuẩn bị sẵn, thực ra nàng chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng.

      Cho nên tại mọi người đều mang thái độ nửa tin nửa ngờ với "Trần thị y quán" này, tại Quý Hải là bệnh nhân đầu tiên, rất nhiêu người mang thái độ dò xét nhìn xem ta có khỏi bệnh .

      Trần Mặc hề biết người dân trong Mã Liên trấn ôm suy nghĩ phức tạp về nàng, tại nàng và Hoắc Tử Kha ra sức thúc ngựa chạy về phía Ô Lan trấn.

      Huyện lệnh của Ô Lan tự tay viết phong thư cho Lưu Kỳ Quân hi vọng Trần Mặc có thể tới hỗ trợ khám nghiệm tử thi, họ trả thù lao xứng đáng.

      Được khám nghiệm tử thi mà còn có thù lao, chuyện này sao có thể khiến nàng bỏ qua được?
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :