1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 29: MUỐN MẠNH MẼ.

      Buổi chiều, Trần Mặc nằm giường lăn qua lộn lại thể ngủ được, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến tinh thần của nàng bây giờ mệt mỏi, tại tâm trí nàng thả lỏng từng màn trong ngày hôm nay ngừng lên trong đầu nàng.

      Nhất là màn suýt bị giết còn khiến nàng sợ hãi thôi.

      Tuy biết vì sao nàng lại xuyên tới đây nhưng mọi chuyện vẫn cứ như vậy, chẳng qua chỉ là thay đổi thân xác khác mà thôi, nàng vẫn chưa biết thế nào gọi là chết.

      Tuy là pháp y nhưng khi chính bản thân nàng đối mặt với tử vong trong lòng vẫn rất sợ hãi.

      Trần Mặc cảm thấy từ khi nàng tới thế giới này, có rất nhiều thứ trong nàng thay đổi, nàng biết nguyên nhân chính là do môi trường sống của nàng đột nhiên thay đổi.

      khi ta thể thay đổi xã hội ta chỉ còn cách thích ứng với nó mà thôi.

      Đáng tiếc Trần Mặc phải là người giỏi thích ứng.

      Vào lúc nàng vừa tới đây, bị người nhà Trình gia khi nhục, bị Hạch Liên Tình giẫy đạp lên tôn nghiêm của nàng, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng, sau đó tới Triệu gia thôn lại bị Hạ Hầu Giác bắt , hôm nay lại thiếu chút nữa là bị nam tử giết chết! Đủ chuyện xảy ra nhắc nhở Trần Mặc, ở cái thế giới này nàng chỉ là hạt cát bé, chịu nổi bất cứ công kích nào!

      Lúc này Trần Mặc hạ quyết tâm, nàng nhất định phải có chút chỗ đứng ở đây.

      cần phải quyền thế ngập trời, cũng cần tiền bạc nhiều, ít nhất nàng cũng phải khiến người khác biết nàng phải là người dễ ăn hiếp!

      Nàng hề biết rằng chính quyết định của nàng hôm nay lại khiến nàng bước lên tầm cao mà ai có thể sánh được, càng khiến câu chuyện của nàng truyền khắp dân gian, là tấm gương cho hậu nhân.

      Đương nhiên đó là chuyện sau này, tạm thời chưa được đề cập tới.

      Trong đầu Trần Mặc bây giờ lại lên cảnh nàng và Liễu Thừa Phong 'tiếp xúc thân mật' khi chiều, tuy rằng đó chỉ là ngoài ý muốn nhưng cũng khiến tim nàng đập nhanh.

      Nhưng Trần đại pháp y của chúng ta lại quy về nguyên nhân hai người ở thời kì trưởng thành dễ xao động, chúng ta chỉ có thể cười mà , để nàng tự tìm hiểu ~

      Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mặc ở trong hiệu thuốc bốc thuốc cho Liễu Thừa Phong, Minh Ngọc đột nhiên xuất , cực kì lễ phép thi lễ với nàng, "Tiểu Trần đại phu, chỉ huy sứ đại nhân bảo ngài tới đại sảnh chút."

      biết Hạ Hầu Giác tìm nàng có chuyện gì, nhưng dù sao cũng cầm trăm lượng bạc của người ta, khi ấy thỏa thuận là tới Vận An thành phải nghe lệnh của , tuy mấy hôm nay có chút bất mãn với cái tên mặt lạnh kia nhưng nàng cũng phải là người mọn.

      Quan trọng hơn là từ ông ngoại nàng dạy, lời hứa đáng giá ngàn vàng.

      Theo sau Minh Ngọc tới đại sảnh, chờ nàng thở dốc, giọng quen thuộc có chút vui mừng reo lên, " ra tiểu mĩ nữ ở phủ thái thú, hèn chi ta tìm khắp nơi cũng tìm được nàng."

      thanh như tiếng suối chảy róc rách, trong suốt như sương mai, 'phạch' tiếng mở quạt ra quạt quạt, ngữ điệu ràng rất ngả ngớn, động tác rất tự kỉ, nhưng khi được nam tử kia thực lại khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại lại thấy sức quyến rũ mười phần, rất hấp dẫn người khác.

      Người này phải Trầm Nam Chi còn ai vô đây!

      Liễu Thừa Phong nghe thấy cách Trầm Nam Chi gọi Trần Mặc nhíu mày, Hạ Hầu Giác kinh ngạc nhìn Trần Mặc, nha đầu này quen Trầm Nam Chi khi nào thế?

      Trong lòng Trần Mặc cũng rất kinh ngạc, nhưng mặt vẫn chút thay đổi giống như nàng rất quen thuộc với cách kêu gọi như thế của bạn tà y vậy.

      Trần Mặc thầm quăng cho người nào đó ánh mắt xem thường, thèm quan tâm tới mấy hành vi chọc ghẹo của Trầm Nam Chi, tuy rằng giang hồ ai cũng biết Trầm Nam Chi là tà y nhưng cũng chỉ là nghe danh chứ chưa thấy mặt, tất nhiên ai biết nhân vật... như thế!

      Hạ Hầu Giác ho khan vài tiếng, hấp dẫn ánh mắt của Trầm Nam Chi, sau đó nghiêm túc , "Lần này thỉnh Nam Chi huynh tới đây là mong huynh có thể trị bệnh cho bạn của ta, hy vọng huynh có thể chẩn trị lần, tại hạ rất cảm kích!"

      Đôi mắt hoa đào của Trầm Nam Chi nhìn thoáng qua Trần Mặc, lại liên tưởng tới chuyện ở tửu lâu, lập tức đoán được nguyên nhân Trần Mặc xuất ở đây, " ra tiểu mỹ nhân tới d0ay6 để trị bệnh cho Liễu công tử." trong đôi mắt hoa đào ý cười, lần trước vốn muốn luận bàn y thuật với tiêu mĩ nhân, bây giờ chính là cơ hội tốt.

      Dứt lời, chờ Hạ Hầu Giác mời, lập tức bắt lấy tay Liễu Thừa Phong mà bắt mạch, Hạ Hầu Giác đứng bên rất bất ngờ với hành động của , bình thường muốn tên tà y này chữa bệnh còn khó hơn lên trời.

      Thời gian trôi qua càng lúc càng lâu, biểu tình kinh ngạc mặt Trầm Nam Chi cũng càng lúc càng ràng, thu tay lại, ánh mắt nhìn Liễu Thừa Phong còn trêu chọc mà bắt đầu nghiêm túc, bước tới trước mặt Trần Mặc, "Tiểu mĩ nhân, nào tời giờ ngươi trị cho như thế nào? Dùng cách gì? Dùng thuốc gì?"

      Trần Mặc chưa bao giờ giấu giếm những chuyện liên quan tới y học, lập tức thành trả lời, đợi tới khi Trầm Nam Chi nghe nàng tới châm cứu trị liệu, dùng thủ pháp xoa bóp phụ trợ trong đôi mắt hoa đào của xẹt qua tia sáng, càng ngày càng sáng, chờ tới khi nàng xong, cả người liền hưng phấn qua lại trong đại sảnh, miệng thào gì đó.

      Liễu Thừa Phong cũng có quá nhiều cảm xúc nhưng Hạ Hầu Giác lại bị hành động của Trầm Nam Chi dọa cho nhảy dựng, nghĩ phương pháp của Trần Mặc có vấn đề, "Nam Chi huynh, có phải cách của Trần nương có vấn đề gì ?"

      Lời của Hạ Hầu Giác thành công khiến Trầm Nam Chi dừng lại bước chân, bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Giác cái, đột nhiên cười te tét, làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều dùng ánh mắt kì quái nhìn .

      "Ngài chỉ huy sứ, ha ha! Lần này ngươi nhất định phải đánh bóng hai mắt của mình ! Mời được thế ngoại cao nhân như Trần tiểu thư tới rồi còn kêu lang băm như ta làm gì? Đúng là làm điều thừa! Ta có gạt ngươi, bệnh của Liễu công tử nếu có thể sống tới sang năm là mạng lớn, nhưng tiểu mĩ nhân lại có bản lĩnh khiến từ từ hồi phục lại! Cái này... cái này quả thực rất thần! Ha ha ha, các ngươi còn mời ta tới làm gì, đúng là có mắt mà có tròng!"

      Trầm Nam Chi chuyện thèm kiên dè ai, nghe mà Minh Ngọc đứng ở bên cũng phải biến sắc, tên này chán sống rồi, dám chuyện với chỉ huy sứ nhà bọn họ thế à?

      Nhưng rất nhiều người đồng loạt đưa mắt nhìn Trần Mặc, trong mắt càng lúc càng phúc tạp.
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 30: THEO TA

      Tà y Trầm Nam Chi là ai?

      chính là y sư có y thuật cao siêu nhất Tây Lam quốc, từng đánh bại cả ngự y trong cung, quanh năm du lịch bên ngoài, là thần long thấy đầu thấy đuôi, nghe đồn có thể chữa cho người chết sống lại, bệnh nghiêm trọng tới đâu khi vào tay cũng khỏi. (cái này hình như hơi lố rồi!)

      Nhưng vừa rồi gì?

      Chính là lang băm, còn Trần Mặc mới là thế ngoại cao nhân! Là cường giả chân chính!

      Cái này... hình như hơi bị dọa người phải!

      Huống hồ Trần Mặc chỉ là nương vừa qua tuổi muồi bốn mà thôi.

      Hạ Hầu Giác hạ mi suy nghĩ, ánh mắt nhìn Trần Mặc càng lúc càng phức tạp, từ đầu cảm thấy y thuật của nàng đúng là cao siêu nhưng ngờ nhìn đơn giản như thế lại được Trầm Nam Chi chịu thua.

      Trầm Nam Chi càng càng hưng phấn, đột nhiên xoay người đứng trước mặt Trần Mặc, kích động , "Tiểu mĩ nhân, hay là ngươi theo ta , nhìn cái là biết mấy người này biết giá trị của ngươi rồi! Còn dám nghi ngờ trình độ của ngươi nữa chứ! Ngươi yên tâm, theo ta nhất định mọi người biết tới tồn tại của tiểu mĩ nhân! phải chỉ là hòn đá bị mấy người này hắc hủi mà là viên minh châu sáng lóa!"

      Tuy mặt Trần Mặc vẫn có cảm xúc gì nhưng Liễu Thừa Phóng có thể cảm nhận được tâm tình của nàng rất tốt, ánh mắt của nhìn về phía Trầm Nam Chi càng lúc càng tốt.

      Trần Mặc tất nhiên là rất vui rồi, lần đầu tiền kể từ khi nàng tới đây có người công nhận nàng, tuy trong mắt của nàng Trầm Nam Chi là người lỗ mãn nhưng mà... rất thành nha ~

      Cuối cùng nàng cũng gặp được người biết nhìn hàng rồi!

      Nhưng mà với hình như được ổn lắm nhỉ.

      "Ta thể theo ngươi." ngữ điệu của Trần Mặc vẫn bình bình như vậy, nhưng lại khiến Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác thở phào nhõm, tất nhiên Hạ Hầu Giác cũng hi vọng Trần Mặc có thể ở lại tiếp tục điều trị cho Liễu Thừa Phong, còn Liễu Thừa Phong chỉ đơn thuần là muốn nàng thôi.

      Sắc mặt của Trầm Nam Chi nhất thời suy sụp, "Sao lại thế chứ? lẽ sức quyến rũ của bổn thiếu gia đủ?" xong lập tức kéo Quảng Bạch tới, nghiêm túc hỏi, "Quảng Bạch, , ngươi thấy thiếu gia nhà ngươi thế nào?"

      Quảng Bạch sớm quen với tiết mục này rồi nên mặt cũng có biểu gì, thành khẩn , "Tất nhiên thiếu gia rất ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời, tài trí hơn người ai sánh kịp."

      Trầm Nam Chi nghe Quảng Bạch thế tao bao mở quạt ra, hơi đỏ mặt , "Quảng Bạch, nên thành như thế chứ! Người ta thẹn thùng."

      Mọi người đều im lặng...

      Khóe miệng của Trần Mặc run rẩy chút, sau đó tiếp tục , "Nhưng mà ngươi có thể theo ta."

      câu khiến mọi người đều há hốc mồm.

      Đôi mắt hoa đào của Trầm Nam Chi sáng lên, ngũ quan vốn mê người càng phát ra sức quyến rũ, "Đương nhiên là người ta nguyện ý với tiểu mĩ nhân rồi!"

      Quảng Bạch: Thiếu gia, còn ai vô sĩ hơn ngài nữa ?

      Tay của Liễu Thừa Phong nắm chặt, lúc này ngay cả nụ cười ấm áp thường ngày cũng thể duy trì nổi, nhịn được mà hỏi ra tiếng,"Tiểu Mặc muốn cùng sao?"

      Đối mặt với ánh mắt kinh dị của mọi người, Trần Mặc vẫn thản nhiên như cũ, hề cảm thấy lời của mình có vấn đề chỗ nào, ra lúc trước Trần Mặc cũng nghĩ tới chuyện thành lập viện nghiên cứu giống như ở đại, nhưng lúc đó có tiền, mà nàng cũng quen biết ai, bây giờ trong tay ngàn lượng bạc, còn về vấn đề nhân viên hôm nay tìm thấy người thích hợp rồi đó.

      Cái gật đầu khẳng định của Trần Mặc khiến ánh mắt của Liễu Thừa Phong tối sầm lại, con ngươi đen vốn sáng như ánh sao chợp ảm đạm, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhưng có phần gượng gạo.

      "Trầm Nam Chi, nửa tháng sau ta về Triệu gia thôn, ta mở phòng nghiên cứu ở đó, nếu có thể ta mướn ngươi làm cấp dưới."

      Mướn?

      Phòng nghiên cứu? Rốt cục xảy ra chuyện gì thế này?

      Đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ra Xuân Hương cũng hiểu đôi chút, trước kia Trần Mặc có từng đề cập chuyện này với nàng, nhưng trong mắt nàng nó cũng chỉ là y quán thôi nên nàng lớn mật xen mồm giải thích với mọi người.

      Mọi người giật mình.

      Trầm Nam Chi vui vẻ chấp nhận lời mời của Trần Mặc, sau đó kéo Quảng Bạch cáo từ, nhưng tới của chưa được hai bước lại quay đầu lại, "Sao tiểu mĩ nhân vẫn còn vui thế? Nào, cười với ta cái nào!" vừa vừa nâng tay muốn chạm vào mặt nàng, nhưng tay chỉ vừa giơ lên luồn ám khí bay về phía , ngăn cản hành động tiếp theo của bạn tà y.

      Trầm Nam Chi thu tay lại, xoay người cười cười nhìn Liễu Thừa Phong, sau đó cười với Trần Mặc, "Chậc, đúng là băng mĩ nhân! Quên , nếu nàng cười với gia đổi lại gia cười với nàng vậy." xong môi liền nở nụ cười chói mắt đủ khiến vô số nữ nhân thét chói tai.

      Đáng tiếc bạn tà y gặp phải bạn quái y Trần Mặc của chúng ta nên cho dù có đá lông nheo tới rụng hết lông mi cũng ai thèm để ý tới .

      Trầm Nam Chi làm trò nửa ngày cũng làm cho mĩ nhân cười được nên có chút ủ rủ than thở, " biết khi nào mới được nhìn thấy nụ cười của mĩ nhân đây, nhất định là rất khuynh thành động lòng người!" sau khi xong lại cười tiếng mới chịu dẫn Quảng Bạch rời .

      Trần Mặc thấy cũng còn chuyện của mình nữa nên cũng dẫn Xuân Hương cáo từ.

      "Tiểu thư, người muốn mở y quán cùng Trầm công tử sao?" Xuân Hương có chút lo lắng hỏi Trần Mặc.

      "Ừ đúng rồi." Trần Mặc hiểu vì sao Xuân Hương lại hỏi như thế.

      Xuân Hương cắn môi, suy nghĩ có nên suy nghĩ của mình ra hay , nhưng cuối cùng nàng lại , "Vậy tiểu thư nhất định phải chú ý khoảng cách nha! Nô tỳ cảm thấy Trầm công tử hình như... hình như có chút lông bông." (ấn tượng của bạn tà y quá là xấu rồi)

      Tuy Trầm công tử có từng cứu mạng tiểu thư nhưng tiểu thư cũng thể lấy thân báo đáp đúng ? chuyện gì cũng phải theo thứ tự chứ, ràng là Liễu công tử tốt hơn. Vừa rồi người có mắt đều nhìn thấy Liễu công tử rất lo lắng, sao tiểu thư lại nhận ra chứ? được, nàng nhất định phải ngăn cản Trầm công tử đến với tiểu thư mới được.

      ra nhóc này nghĩ như thế! Đáng tiếc là Trần Mặc hề biết nàng nghĩ gì, chỉ là nghĩ Xuân Hương lo lắng cho mình nên biểu cảm mặt càng nhu hòa, "Yên tâm ."

      Dứt lời liền tiến về phía trước, hoàn toàn cảm nhân được dụng ý của bạn nha hoàn nhà mình.

      Tiểu thư à, sao người lại chậm tiêu thế chứ?

      Xuân Hương có chút nổi giận đuổi theo Trần Mặc.

      Còn Liễu Thừa Phong ngồi trong đại sảnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần khuất xa của Trần Mặc, Hạ Hầu Giác nghi hoặc nhìn , "Thừa Phong, ngươi nhìn gì thế?"

      Liễu Thừa Phong thu hồi ánh mắt lại, mỉm cười, " có gì, chỉ là nghĩ tới chuyện khi nào chúng ta trở về."
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisWinter thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 31: NGUY CƠ XUẤT

      Năm ngày sau, Vận An thành khôi phục lại yên lặng vốn có, tuy có vài quan viên từ quan nhưng cũng gây ra quá nhiều sóng gió, tất cả mọi chuyện được xử lý đâu vào đấy. Vụ án Vạn Hoành Đạt giả vẫn còn chưa được giải quyết nhưng Nguyên Thành đế thầm hạ lệnh cho Hạ Hầu Giác toàn lực điều tra.

      Hơn nữa trong lời khai của các nhân chứng, trong thời gian Vạn Hoành Đạt nhậm chức ở Vận An thành ông ta tham ô rất nhiều, nhưng khi lục soát thấy tiền tham ô kia đâu cả, vì thế nên Bách Lý Mị Vân bị áp giải về kinh để điều tra kĩ hơn.

      Điều này khiến người của Bách Lý gia ở kinh thành hết sức hoang mang, hoàng thượng muốn xử lý Bách Lý gia hay sao? Đường đường là đích nữ của Bách Lý gia lại trở thành thê tử của tội thần, hơn nữa còn là tội thần nguy hiểm khiến người ta sợ hãi thôi.

      Nhưng lúc Bách Lý Mị Vân cũng có vẻ gì là lo lắng, khi Hạ Hầu Giác nhìn thoáng qua nàng ta, nàng ta còn dùng ánh mắt miệt thị nhìn , câu, "Ngươi đừng quên ta chỉ là phu nhân thái thú mà còn là tỷ tỷ ruột của quý phi." (hình như bà này suy nghĩ mọi chuyện hơi bị đơn giản rồi!)

      Hạ Hầu Giác chỉ cười lạnh tiếng, thèm trả lời.

      Mọi chuyện xong nên mọi người quyết định rời , bởi vì Triệu gia thôn cách kinh đô xa nên lần này Trần Mặc vẫn cùng đám người Hạ Hầu Giác.

      Lần trở về này gấp gáp như lần tới đây, hơn nữa vì lo lắng cho bệnh tình của Liễu Thừa Phong nên tốc độ rất chậm, Trần Mặc, Liễu Thừa Phong và Xuân Hương vẫn ngồi chung xe ngựa như trước, chẳng qua lần này có nhiều đồ như trước cho nên gian cũng có chút rộng rãi thoải mái.

      Liễu Thừa Phong và Trần Mặc đều là người thích sách nên tay mỗi người đều cầm cuốn, tốc độ lật sách nhanh tới chóng mặt, Xuân Hương thở dài trong lòng nhìn hai người này, có rất nhiều thắc mắc dám ra.

      Tiểu thư nhà nàng vốn là người thích chuyện, luôn luôn mặt lạnh đành, sao hôm nay Liễu công tử cũng như thế?

      Nàng nhớ là hôm Liễu công tử vẫn còn vài câu với tiểu thư mà, sao hôm nay lại câu nào thế? lẽ có chuyện gì sao?

      lẽ là chuyện Trầm công tử?

      thể công nhận, bạn Xuân Hương đoán chính xác.

      mấy ngày rồi Liễu Thừa Phong gặp Trần Mặc, ngay cả lúc uống thuốc cũng là Xuân Hương tới chuyển lời cho nàng, mà cũng có lý do gì để tìm nàng.

      Khóe mắt của Liễu Thừa Phong thỉnh thoảng liếc về phía bạn nữ nào đó, bây giờ là giữa trưa, ánh nắng xuyên qua sa liêm của xe ngựa chiếu vào khuôn mặt nhắn của Trần Mặc, lông mi dài buông xuống che khuất mắt hạnh của nàng, vài cọng tóc rớt xuống cái trán trắng nõn.

      Ở Tây Lam quốc cũng có quy định gì đặc biệt đối với kiểu tóc của nữ giới, nhưng người đơn giản tùy ý như Trần Mặc nhiều lắm, mái tóc đen như mun kia cái trang sức nào, cho dù có cũng rất ít, ngay cả khuyên tai cũng mang, người mặc bộ váy tím nhạt có chút cũ ít họa tiết tới đáng thương, váy chỉ có vài cái hoa linh tinh.

      Nhưng cách ăn mặc đơn giản như thế hề khiến vẻ đẹp của nàng giảm , ngược lại càng tôn lên khí chất trời sinh thanh quý, cho dù dung mạo nghiên lệ cũng làm cho người ta cảm thấy thể xúc phạm.

      Trần Mặc điềm tĩnh, tường hòa, ấm áp chìm đắm trong ánh mặt trời như thế giống như vật sáng làm cho người ta nhịn được mà tới gần.

      Trái tim của Liễu Thừa Phong bắt đầu d0ap65 loạn.

      Thu hồi ánh mắt của mình, hướng tầm mắt trở lại trang sách, đôi mắt của càng lúc càng ảm đạm.

      Câu ngày đó của Trầm Nam Chi ngừng vang lên trong đầu : Nếu có Trần Mặc ngay cả duy trì mạng sống tới năm sau cũng là điều khó khăn với .

      lúc tinh thần của Liễu Thừa Phong xuống dốc, đoàn xe dừng lại bên con sông, tiếng của Hạ Hầu Giác từ bên ngoài truyền vào, "Mọi người nghỉ ngơi ở đây lúc ."

      xong nhảy xuống ngựa, tới cái thân cây, ngồi xuống dưới mà chợp mắt.

      Toàn Phong rất ngoan ngoãn dạo xung quanh vòng, sau đó cúi đầu bắt đầu gặm cỏ.

      Thuộc hạ của Hạ Hầu Giác cũng cầm bình tới bờ sông lấy nước, số ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Đôi mắt của Xuân Hương đảo cái, đột nhiên có ý kiến lóe lên trong đầu nàng, "Tiểu thư, Xuân Hương ra ngoài lấy chút nước, nước trong bình cũng còn nhiều lắm.

      Trần Mặc dời mắt khỏi trang sách, chỉ ừ tiếng, sau đó lật sang trang khác.

      Xuân Hương vui vẻ thi lễ với Trần Mặc và Liễu Thừa Phong, sau đó ra ngoài, trong xe chỉ còn lại hai người.

      Chờ tới khi Trần Mặc xem xong cuốn Nhật Huyệt Thư, ngẩng đầu lên phát Xuân Hương đâu mất, nàng có chút mù mớ nhìn về phía Liễu Thừa Phong.

      biết vì sao nhìn ánh mắt mờ mịt của Trần Mặc, tay của lại có chút ngứa, muốn nhẹo cái mặt phấn nộn kia.

      Liễu Thừa Phong bị suy nghĩ của mình dọa sợ, ho khan tiếng, "Xuân Hương múc nước rồi."

      Trần Mặc chỉ 'à' tiếng, sau đó tựa lưng vào vách nhắm mắt dưỡng thần.

      ra trong lòng Trần Mặc cũng hiểu vì sao sau chuyến viếng thăm của Trầm Nam Chi Liễu Thừa Phong lại kì lạ như thế, nay nàng lại biết làm thế nào để đánh vỡ kì quái ấy nên chỉ đánh dùng cách này để trốn tránh.

      Bên ngoài trời nắng ấm, lâu lâu lại truyền tới tiếng cười , lại có tiếng dòng nước chảy róc rách, tất cả yên tĩnh tốt đẹp.

      Trong lúc mọi người thả lỏng nhất đột nhiên có mười mấy người áo đen bay từ trời xuống cắt ngang khí yên bình, mỗi người đều cầm vũ khí tay, chốc giết vài cẩm y vệ kịp lấy vũ khí ra của Hạ Hầu Giác.

      Chờ tới khi mọi người khôi phục tinh thần, Hạ Hầu Giác xông ra phản công, tú xuân đao vung lên đều có cái đầu rơi xuống, thủ pháp của cực kì nhanh gọn.

      tên võ công lợi hại nhất trong đám áo đen thấy tình hình có vẻ ổn, lập tức nháy mắt với thủ hạ, lập tức đổi chỗ với tên áo đen bên cạnh, bắt đầu cuốn lấy Hạ Hầu Giác, mấy tên áo đen khác cũng vây lấy cẩm y vệ, triển khai cuộc chém giết.

      trong nháy mắt cát bay mù mịt, máu văng khắp nơi.

      Tiếng vang lớn bên ngoài làm kinh đọng tới Trần Mặc, nàng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nên muốn xốc màn xe nhìn ra, bị Liễu Thừa Phong cản lại, " được! Kiên nhẫn ngồi đây, chúng ta ra ngoài chỉ làm họ liên lụy thôi." người là thư sinh đau bệnh quanh năm, người là nữ tử yếu đuối, ra ngoài đó chỉ thể giúp gì mà còn làm liên lụy mọi người, mất nhiều hơn được.

      Trần Mặc nghiêng người nghe ngóng, khuôn mặt vốn vô cảm cũng biến sắc, chỉ nghe thôi cũng biết tình hình chiến đấu bên ngoài rất kịch liệt! Trường hợp này phải nghe lời Liễu Thừa Phong, nên ra!

      Thực lục của hai bên ngang nhau, đều bị đối phương vây chặt, đều xem cái xe ngựa cách đó xa, đúng lúc này Xuân Hương và Thu Minh tùy ý ra ngoài chút trở về, nhìn thấy màn máu me như thế, trái tim của hai người đồng loạt bay tới cổ họng, nghiêng ngã lạo đảo chạy về phía xe ngựa, lại thấy gần xe có rất nhiều vết máu.

      "! Tiểu thư..."

      "Công tử!"

      Xuân Hương và Thu Minh đồng loạt lalen6, hai người đều nghĩ Trần Mặc và Liễu Thừa Phong xảy ra chuyện, vội vã muốn giở sa liêm lên xem, nhưng hai người ngờ rằng hành động đó lại hấp dẫn chú ý của tên thủ lĩnh đám áo đen, ánh mắt của đảo qua, sau đó dùng chiêu kim thiền thoát xác bay tới tấn công xe ngựa.

      Trần Mặc và Liễu Thừa Phong nghe thấy tiếng gào bên ngoài nhảy dựng, hai người chưa kịp phản ứng bóng đen xông vào, lúc ấy Trần Mặc ngồi ở bên ngoài , còn chưa biết chuyện gì xảy ra tên áo đen kia đâm về phía nàng.

      Trời trêu chọc nàng đấy ư, hai lần bị người ta ám sát rồi, đúng là có thiên lý!

      Nhưng chờ Trần Mặc tuyệt vọng, đột nhiên người vốn vô hại như Liễu Thừa Phong lại lật bàn tay cái, luồn nội lực mạnh mẽ bắn về phía tên áo đen kia, thét lớn tiếng, ngụm máu lớn văng ra.

      Ngay lúc bị thương nặng thế này, tên áo đen kia cũng quên túm lấy Trần Mặc, cùng nhau lao về phía sao.
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      Phong Vũ Yên, WinterChris thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 32: NGOÀI Ý MUỐN RƠI XUỐNG NƯỚC.

      Hô hấp của Liễu Thừa Phong cứng lại, vừa rồi vì cố sức vận nội công nên bị phản phệ, cố gắng nuốt ngụm máu tươi chực trào ra khỏi miệng, với tình trạng bây giờ của thể cứu Trần Mặc được.

      Liễu Thừa Phong cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, nhanh chóng đuổi theo tên áo đen kia, lần đầu tiên trong đời hận cái thân thể vô dụng này của mình.

      Thu Minh muốn đỡ Liễu Thừa Phong nhưng lại bị gạt ra, cắn chặt đôi môi tím tái, ra sức chạy về phía Trần Mặc, Xuân Hương thấy thế lập tức chạy theo Liễu Thừa Phong, trong lòng cầu nguyện, hy vọng lần này tiểu thư có thể gặp dữ hóa lành.

      Bởi vì cản trở của tên thủ lĩnh nên Hạ Hầu Giác nhanh chóng giải quyết hết đám người áo đen kia, tình thế nháy mắt nghiêng về phía, ngay khi tên thủ lĩnh kia rời chính là lúc mấy tên thuộc hạ của lần lượt ngã xuống.

      Đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm của Hạ Hầu Giác nhíu lại, nhìn thấy người tên thủ lĩnh kia bắt phải là Liễu Thừa Phong mà là Trần Mặc, trong lòng thở phào hơi, mặt cũng giãn ra, nhưng khi nghĩ tới tác dụng của nàng, cái tay cầm tú xuân đao lại vung lên. (mặc dù ta muốn bôi nhọ nam chính nhưng ... sao đồng chí này có thể vào hậu cung được nhỉ!!! tức chết ta!)

      Mà người khổ nhất bây giờ ai khác chính là bạn thủ lĩnh áo đen kia, vốn nghĩ lần này có thể dễ dàng bắt Liễu Thừa Phong, ngờ người nổi tiếng ốm yếu như ta lại có võ công, hơn nữa nội lực còn rất thâm hậu, nếu phải vừa rồi né kịp bây giờ còn mạng để đứng đây sao? Còn nha đầu túm đây biết là có thân phận gì đây, nhưng mà nhìn tên họ Liễu kia khẩn trương như thế chắc là có chút tác dụng.

      Bởi vì tốc độ của bạn áo đen quá nhanh nên Trần Mặc cũng cảm thấy có chút mê muội, liên tiếp gặp phải loại chuyện này khiến nàng cũng chai luôn rồi, mặt có chút cảm xúc.

      Lúc này khoảng cách của bạn áo đen và đám người Hạ Hầu Giác là khoảng hơn mười thước, mà phía lưng Trần Mặc và bạn áo đen chính là con sông chảy siết, con sông này tên Đại Vận Hà, đây chính là nguồn nước quan trọng nhất của Tây Lam quốc, mỗi ngày đều có hàng vạn con thuyền chạy qua đây để vận chuyển hàng hóa khắp nơi. Mà bây giờ chính là mua lũ của con sông này, vì thế nước chảy rất siết.

      Bên khuôn mặt trái của Hạ Hầu Giác có vết thương do vô tình bị thương ban nãy, có chút máu chảy ra, khóe mắt hẹp dài lạnh lùng nổi lên tia ngoan, khóe miệng tà khí nhếch lên, đầu lưỡi hơi vươn ra liếm vết máu chảy tới khóe miệng, động tác tà khí càng rỡ nhưng lại làm người ta có cảm giác hồn siêu phách lạc! Trần Mặc cảm nhận được cánh tay của bạn áo đen túm nàng có chút run rẩy.

      "Hừ, lá gan cũng ! Dám xúc phạm thái tuế gia gia của ngươi à! Bây giờ còn dám bắt nha hoàn tới uy hiếp gia gia của ngươi nữa sao? Giết nhiều huynh đệ của ta như thế mà nghĩ chỉ dựa vào nha hoàn mà thoát được à?"

      Lời của Hạ Hầu Giác khiến tên áo đen kinh ngạc, đột nhiên nghĩ có thể con nhóc này là nha hoàn , vừa rồi xe cũng chỉ có nàng ta và Liễu Thừa Phong, xưa nay Liễu Thừa Phong nổi tiếng gần nữ sắc, mà cho dù con nhóc này có thân mật với Liễu Thừa Phong sao có thể ăn mặc mộc mạc thế được, lại nhìn kĩ về phía biểu cảm mặt Liễu Thừa Phong, hình như hoàn toàn hề lo lắng cho nha đầu này.

      Trái tim tên áo đen trầm xuống, giống như trái tim của Trần Mặc bây giờ.

      Trần Mặc biết trong mắt của Hạ Hầu Giác nàng cũng chỉ là y giả có thể cứu mạng của Liễu Thừa Phong thôi, mà là công cụ biểu như thế cũng có gì kì lạ, nhưng vì sao Liễu Thừa Phong cũng như thế? Hơn nữa tại sao lại có võ công? Buồn cười nhất là khi nãy nàng còn đứng chắn trước mặt nữa chứ!

      ra người lâu nay vốn tự xưng là thiên tài như nàng lại là kẻ ngu ngốc như thế, đám nam nhân này người người đều thâm hiểm như nhau, cho dù tuổi thực của nàng có lớn hơn họ vài tuổi nhưng luận mưu kế nàng tự nhận thua!

      Liễu Thừa Phong vừa nghe Hạ Hầu Giác thế lập tức hiểu dụng ý của , cho dù phải vì thân thể của Hạ Hầu Giác cũng để Trần Mặc chết. Nhưng lại dám nhìn vào Trần Mặc, đôi mắt hạnh trầm mặc kia khiến tài nào thở nổi.

      Liễu Thừa Phong đứng ở phía sau Hạ Hầu Giác được gì cả, giống như hề để ý tới sinh tử của nàng.

      Xuân Hương thấy tình cảnh như thế khẩn trương trong lòng, nhịn được gào lên, "Các người..." nhưng chưa kịp xong bị Hạ Hầu Giác đánh chưởng mà ngất .

      Trần Mặc giận dữ muốn quát Hạ Hầu Giác nhưng yết hầu bị tên áo đen bóp chặt, muốn thở còn khó chi là gào lên.

      Trần Mặc có chút tuyệt vọng, bây giờ nàng hiểu tình thế rồi, nàng chỉ là người bị bọn họ bỏ rơi, đáng cứu giúp!

      dòng khí lạnh thấu xương chạy từ lòng bàn chân lan tràn khắp người nàng.

      Quả nhiên tư tương của phụ nữ đại rất đúng: nếu đàn ông đáng tin heo mẹ cũng biết leo cây. thể dựa vào bất kì ai bởi vì chỉ có mình mới đáng tin cậy nhất!

      Lúc giằng co với tên áo đen, Hạ Hầu Giác luôn thầm quan sát góc độ, chỉ cần tên kia lộ ra sơ hở lập tức phóng ám khí, phát mất mạng.

      Ngay Lúc Hạ Hầu Giác chuẩn bị hành động Trần Mặc cũng thầm động thủ. Bây giờ ai cũng hề chú ý tới tiểu nương nhìn vô hại lại lên lút lấy từ trong tay áo ra cái nhẫn, đây chính là thứ mà nàng chuẩn bị để phòng thân sau chuyện hôm trước, cái nhẫn có cái nút, nhàng ấn cái, nhẫn bắn ra cây kim bôi kịch độc mà nàng vừa nghiên cứu ra, tuy liều lượng rất nhưng củng đủ để lấy mạng người.

      Trần Mặc tập trung cao độ, nàng biết võ lâm cao thủ cũng phải người tầm thường, ra tay nhất định phải vừa ngoan vừa chuẩn, nếu người chết chính là nàng!

      Tên áo đen cười to vài tiếng, "Thế nhân đều Liễu công tử có trái tim Bồ Tát, xem ra cũng phải thế nhỉ! Đối với sống chết của nha hoàn bên người mình thèm quan tâm như vậy! Dù sao cũng là tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc a! Ha ha ha!"

      Chính là lúc này!

      Trong lòng của Hạ Hầu Giác và Trần Mặc đều vang lên câu này, nhưng dù sao Trần Mặc cũng đứng gần hơn nên tốc độ cũng nhanh hơn, ngân châm bay thẳng vào bụng của tên áo đen kia! Cùng lúc đó Hạ Hầu Giác cũng phóng ám khí ra, tên áo đen cảm nhận được công kích của hai người, tự biết lần này thể trốn thoát nên quyết định dùng hết sức đẩy Trần Mặc ra phía sau!

      "Ầm!" tiếng, Trần Mặc cứ như thế mà bị đẩy xuống sông Đại Vận Hà!

      Khi chìm vào trong nước, lòng nàng mắng to tiếng: shit! Quên tính tới chuyện tên này kịp phản công, đúng là sai lầm!
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ĐỌC XONG CHƯƠNG NÀY CÓ NÀNG NÀO MUỐN BỤP BẠN HẠ HẦU CỨ TỰ NHIÊN, TA CẢN ĐÂU VÌ... TA CŨNG RẤT MUỐN ĐÁNH NGƯỜI!!!!!

      CHƯƠNG 33:

      Từ tới lớn Trần Mặc là con vịt cạn chính hiệu, thực ra trước kia nàng có sống ở miền quê, lúc ấy có rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi rủ nàng nghịch nước nhưng nàng cũng chỉ kiêu ngạo liếc bọn họ cái, sau đó ngân nga quyển 'thiên kim phương' mà ông bắt nàng học, chưa bao giờ chơi chung với đám nhóc cùng lứa. Sau này khi lên thành phố rồi làm gì có cơ hội học bơi nữa chứ?

      Cho nên bây giờ nàng rất hối hận!

      Vừa rồi khi rớt xuống nước, bởi vì kích động nên Trần Mặc uống mấy ngụm nước vào bụng, may mà nàng thông minh có đầu óc nên vì thế mà loạn, trong đầu nghĩ tới cách tự cứu khi bị rơi xuống nước, bắt đầu dùng lý trí ức chế bản năng kích động, muốn tự cứu nhưng nước sông chảy quá xiết, cho dù là người giỏi bơi lội cũng khó lòng an toàn lên bờ huống chi là con vịt cạn như Trần Mặc!

      Liễu Thừa Phong thấy Trần Mặc bị rơi xuống nước trái tim giống như ngừng đập, đơi cho hơi thở bình ổn, ngay lập tức phóng về phía bờ sông, ngay cả ý tưởng muốn đâm tên áo đen kia vài đao cũng bay ra khỏi đầu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng nhảy xuống sông.

      Hạ Hầu Giác thấy hành động của Liễu Thừa Phong trong đôi mắt lạnh lùng lên tia kinh ngạc và khiếp sợ, nhưng cũng nhiều, chỉ túm Liễu Thừa Phong lại, "Để ta!" sau đó lập tức nhảy xuống dòng Đại Vận Hà chảy xiết kia.

      Hạ Hầu Giác rất giỏi bơi lội, lại có nội lực hộ thân, tuy là cuối mùa thu nhưng nước sông lạnh như băng, nhưng vẫn bất chấp tất cả bơi về phía Trần Mặc.

      Nước sông lạnh như băng đánh về phía con người yếu đuối trong dòng nước, lạnh lẽo, vô tình, tiêu túc giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào thân thể của Trần Mặc, cho dù nàng liều mạng giữ cho lý trí tỉnh táo nhưng cảm giác hít thở thông kia lại khiến nàng càng lúc càng sợ hãi, bất an.

      Bị dòng nước nhanh chóng đẩy , giờ phút này Trần Mặc dám kêu cứu, cắn chặt môi, lợi dụng lúc thân thể trồi lên mặt nước mà hít thở, sau đó lại tiếp tục bị con sông bao phủ. Cho dù sử dụng tất cả khả năng để tự cứu nhưng Trần Mặc vẫn cảm giác được thần trí của nàng càng lúc càng xa, cảm giác lạnh lẽo của nước sông dường như còn lạnh như trước nữa.

      Bên tai truyền tới tiếng nước chảy cuồn cuộn, Trần Mặc tựa như mảng lục bình trôi lênh đênh sông. Trong lúc mông mông lung lung, Trần Mặc dường như nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, nhớ lúc ba mẹ ngừng cãi nhau, với nhau nhưng lời rất chói tai, sau đó nàng lại thấy trong phòng ngủ khắp nơi đều là máu, màu đỏ chói mắt như thế, ràng màu sắc ấm nóng như thế nhưng lại khiến nàng lạnh cả người. Sau đó ông ngoại đột ngột xuất , ông lão rằng ông lấy nàng, dắt nàng rời khỏi cái nơi máu me đó, Trần Mặc được lời, chỉ dựa vào lòng ông, điên cuồng hít thở chút ấm áp để sưởi ấm trái tim băng giá của mình.

      Tay của Trần Mặc đột nhiên ôm chặt thắt lưng của Hạ Hầu Giác, càng ôm càng chặt giống như muốn hấp thụ hết hơi ấm người , khiến cho Hạ Hầu Giác nhịn được mắng thầm tiếng, muốn đẩy hai tay của nàng ra nhưng lại được.

      Tư thế như vậy rất khó để di chuyển trong nước, cũng may Hạ Hầu Giác phải người thường, tuy rằng mới vừa đại chiến hồi, lại bơi trong nước lâu như thế, thể lực sớm cạn kiệt nhưng vẫn có cách bơi về phía trước, cứu cả hai thoát khỏi hiểm cảnh. (Tuy rất ghét đồng chí này nhưng ta thể công nhận, mỗi khi Trần Mặc gặp nạn đa số là bạn này cứu mặc dù mấy tình nguyện và bạn này cũng là người gần như có thực lực mạnh nhất trong các .)

      Lúc này vòng tay của Trần Mặc có chút nới lỏng, Hạ Hầu Giác lập tức ghét bỏ kéo nàng ra, sau đó ngả tới bên, thở dốc ngừng.

      Mãi tới khi Trần Mặc bắt đầu tỉnh lại sắc trời nhá nhem tối, quần áo sớm khô mà dán vào người, cực kì khó chịu, người còn có mùi nước sông nồng nặc.

      Ngồi dậy, phát mình ở trong cái sơn động, bốn bề yên ắng, phía trước còn có đống lửa khiến khí bên trong động ấm áp hơn hẳn trời thu bên ngoài, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng củi cháy, ngoại trừ tiếng động đó gian hoàn toàn yên tĩnh.

      Đột nhiên từ bên ngoài động truyền tới tiếng bước chân, theo bản năng Trần Mặc quay đầu nhìn phát ra Hạ Hầu Giác.

      Ngay từ đầu Trần Mặc có hảo cảm gì với người này, vậy còn xảy ra chuyện khi nãy, còn trải qua kiếp nạn mém nữa bỏ mạng, tuy biết người cứu nàng là nhưng nàng vẫn thể dùng vẻ mặt tốt đẹp để đối diện với được, hừ lạnh tiếng, quay đầu thèm nhìn.

      Hạ Hầu Giác kiên nhẫn giống Liễu Thừa Phong, quăng mấy nhánh củi qua bên, giọng điệu rất kiên nhẫn, "Mau ăn , sau đó ở chỗ này đêm, ngày mai tìm đường về nhà." bọn họ bị dòng nước đẩy tới đẩy lui nên tại Hạ Hầu Giác cũng hai người ở chỗ nào.

      Trần Mặc hề động đậy, vài trái dại trong túi bị Hạ Hầu Giác quăng qua có chút nứt ra, nước trái cây chảy ra ngoài, lăn lóc đất thoạt nhìn có chút bẩn.

      'Rắc' tiếng, Hạ Hầu Giác ngồi xuống bên đống lửa, tay cầm lấy quả dại thản nhiên ăn, phát Trần Mặc hề động đậy nhìn đống quả dại lăn lóc đất, có chút hiểu ra cười lạnh tiếng, "Sao vậy? Ngươi nghĩ mình còn là tam tiểu thư của Trình phủ sao? Cũng chỉ là đứa con bị vứt bỏ mà thôi, cần phải sỉ diện như vậy!"

      Bị vứt bỏ mà Hạ Hầu Giác ý chỉ chuyện nàng bị Trình gia tống khỏi kinh thành vì chuyện của Tạ Chiêu, còn Trần Mặc lại nghĩ ý của là nàng bị bọn họ vứt bỏ hôm nay.

      Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào , ánh lửa nhảy nhót trong sơn động giống như lửa giận nhảy nhót trong mắt nàng, lý trí bảo nàng áp chế, nhưng tình cảm lại thôi thúc nàng bạo phát ra ngoài.

      "Đúng vậy, ta dù sao cũng chỉ là người bị vứt bỏ thôi, phiền các hạ cứu giúp." giọng của Trần Mặc vẫn đều đều, nhưng giọng điệu có chút chua ngoa giống bình thường.

      Nghe thấy thế Hạ Hầu Giác lập tức nổi giận đứng lên, 'Rầm' tiếng quăng tất cả quả dại , "Hừ! Trần Mặc, người là đò biết tốt xấu. lẽ ngay cả kế hoãn binh ngươi cũng thể phân biệt được sao?" tính tình của Hạ Hầu Giác luôn nóng nảy, nay lại biết tình cảm của Liễu Thừa Phong đối với Trần Mặc lại thấy nàng càng vừa mắt, trong mắt Trần Mặc chính là nữ nhân rất tâm kế biết dụ dỗ nam nhân thôi.

      Làm sao Trần Mặc lại nhìn ra ý đồ của họ chứ, bọn họ muốn thỏa hiệp với tên áo đen, Hạ Hầu Giác lại luôn tự cho mình thanh cao, tự thấy có thể dùng ám khí để giải quyết người kia.

      Nhưng đây phải cũng giống như đánh canh bạc sao?

      Bọn họ chẳng khác nào đem tính mạng của Trần Mặc ra đặt cước.

      Thắng là chuyện mừng, Trần Mặc có thể tiếp tục được họ lợi dụng; thua cũng sao, chỉ là mất người liên quan mà thôi.

      Chính vì Trần Mặc nhìn cho nên tim nàng mới lạnh băng như thế, cho nên mới tự cứu mình.

      Thay vì giao sinh mạng của mình cho người khác nắm chặt trong tay mình vẫn tốt hơn rất nhiều.

      Chuyện Hạ Hầu Giác nhảy theo cứu nàng là ngoại dự đoán, nhưng mà...

      " sao? Vậy nếu ta hết giá trị lợi dụng các hạ cứu ta sao?"

      Lời của Trần Mặc trắng trơn tới mức có chút tình cảm, cho dù là người xưa nay luôn trực tiếp như Hạ Hầu Giác cũng cứng họng, "Ngươi cho là chút tác dụng của ngươi có thể khiến cho người đường đường là chỉ huy sứ như ta phải nhảy xuống cứu sa? Nếu phải vì Liễu Thừa Phong ta cũng mặc kệ ngươi! Đương nhiên ta cũng rất bất ngờ, con nhóc mới mấy tuổi như ngươi mà biết cách quyến rũ nam nhân rồi. Chỉ bằng dáng người khô quắt này cũng khiến Liễu Thừa Phong động tình được, đúng là thủ đoạn rất cao siêu."

      Mỗi chữ mà Hạ Hầu Giác phun ra càng làm tay của Trần Mặc nắm chặt hơn, khớp xương trắng bệt, nàng sống nửa đời còn chưa bị ai là hồ ly tinh dụ dỗ đâu, tốt, tốt! Rất tốt!

      "Chát!" tiếng, Hạ Hầu Giác lập tức im bặt, đôi mắt phương lạnh lùng cháy lên lửa giận nhìn chằm chằm vào Trần Mặc, thể tin được, nữ nhân này dám lớn mật đánh ! ( đánh mi cũng uổng, gặp tớ là dép bay).

      Trần Mặc xoa xoa tay bé, khuôn mặt quật cường sáng lên trong ánh lửa, đây là lần đầu tiên nàng đánh người, nhưng người này rất đáng.

      (có ai muốn chửi đánh thằng cha Hạ Hầu này , giơ tay nào!)
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :