1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 24: HÓA GIẢI NGUY CƠ

      Trần Mặc buông đôi đũa tay xuống, thấy chút kì quái nên ngẩng đầu nhìn Xuân Hương, "Vì sao ta phải cứu?"

      Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ cho mình là y giả cứu người, tuy ở Triệu gia thôn nàng chữa cho rất nhiều người nhưng trong thâm tâm nàng vẫn coi đó là vì kế mưu sinh mà thôi, còn cái lần cứu đứa bé kia chỉ đơn giản là nàng cảm thấy thương hại.

      Trân Mặc vốn sinh sống ở thế kỉ 21, nơi mà dân tình đạm bạc, nơi mà mọi người đều thờ phụng chân lý nhiều chuyện bằng ít chuyện, ai cũng đều sống vì mình. Trong mắt Trần Mặc mọi người giúp nhau là vì tình cảm, giúp nhau là lẽ đương nhiên, chính nàng cũng cần giúp đỡ của ai nên tất nhiên cần ban phát lòng hảo tâm của mình lung tung.

      Huống hồ chuyện ở dưới kia phải chỉ là chuyện ngộ độc thực phẩm đơn giản thôi sao? Tuy Trầm Mặc biết chi tiết bên trong nhưng nàng lại ngửi được có mùi mưu.

      Có lẽ người khác dùng bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mình để che lấp trái tim lạnh lẽo như băng, nhưng Trần Mặc làm vậy, nàng chỉ dùng câu thực đến mức tàn nhẫn để nêu lên quan điểm của mình.

      Xuân Hương bị câu của Trần Mặc làm cho giật mình, trước giờ nàng đều nghĩ tuy tiểu thư có lạnh lùng ít chút nhưng trái tim vẫn rất nhiệt tình nhân hậu, tiểu thư đối đãi với những người dân nghèo ngang hàng với mình, đối đãi với nha hoàn như nàng lại thân thiết như chị em, nhưng sao hôm nay người lại lạnh lùng như thế?

      "Bởi vì trong lòng Xuân Hương tiểu thư là người rất rất tốt." Trần Mặc nghiêm túc hỏi Xuân Hương cũng trả lời nghiêm túc.

      Mắt hạnh của Trần Mặc hếch lên lộ ra chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Trần Mặc lộ ra loại cảm xúc này trước mặt Xuân Hương, nàng hiểu nổi người nổi tiếng là pháp y mặt lạnh như nàng lại có ngày được người khác đối đãi như thế, quan trọng hơn là trong mắt Xuân Hương tràn ngập tín nhiệm và chờ mong nhìn nàng.

      Loại ánh mắt này đúng là đủ sức thu phục nhân tâm.

      Trần Mặc hiểu vì sao thời khắc này trong lòng nàng lại chấn động.

      "Rầm" tiếng quăng đôi đũa xuống bàn, "Còn ngây người ra đó làm gì, người chết rồi làm sao mà cứu?" xong đứng dậy xuống lầu.

      Xuân Hương vui vẻ cười, vội vã đuổi theo, nàng tiểu thư nhà nàng là người tốt rồi mà!

      "Mọi người nhường đường chút, tiểu thư nhà ta có thể cứu người" cái bàn ở giữa lầu bị vây chặt như nêm cối, chủ tớ Trần Mặc cơ bản là thể chen vào trong, Xuân Hương đành phải lớn giọng la lên.

      Vừa nghe được có người có thể cứu nam nhân kia mọi người đều tự giác né qua hai bên, nhìn về phía nơi phát ra tiếng la kia, nhưng nhìn tới nhìn lui chỉ thấy hai nha đầu chưa tới mười lăm tuổi!

      Nhất thời mọi người đều hừ ra tiếng.

      Hạ đại phu bất mãn nhìn về phía Trần Mặc và Xuân Hương bước tới gần, "Hai tiểu nha đầu chỗ khác chơi, đừng quấy rối chỗ làm việc của người lớn" nhìn cách ăn mặc của Trần Mặc chắc là tiểu thư nhà nào rồi, đúng là hiểu chuyện!

      Trần Mặc cũng lười biếng giải thích với mấy người nông cạn này, nam nhân này coi bộ sắp chịu được rồi, nàng lập tức tiến lên xem xét, Xuân Hương đứng bên hung hăng trừng mắt nhìn Hạ đại phu, dám xem thường tiểu thư nhà ta, chống mắt lên nhìn cho ai mới là người mua danh chuộc tiếng.

      Xem ra bạn Xuân Hương chính thức trở thành fan cuồng của Trần đại pháp y rồi!

      Còn vị phụ nhân kia vừa rồi còn nghe Hạ đại phu phán án tử hình cho phu quân nhà mình mà nay lại có người chữa được mặc kệ người nọ bao nhiêu tuổi, nàng vội vã kéo Trần Mặc về phía mình.

      Hạ đại phu vốn muốn kéo Trần Mặc ra ngoài nhưnh nhìn khuôn mặt của nàng nghiêm túc, hề giống như đùa nhịn lại.

      Trần Mặc nhìn thoáng qua bàn ăn, trong lòng thầm đánh giá, sau đó mới mở miệng hỏi, "Trước khi tới đây phu quân của ngươi ăn thứ gì? "

      Phụ nhân kia cũng dám giấu diếm, cố hết sức bình ổn lại tâm trạng, , "Sáng nay có ăn hai cái bánh bao, yống chút trà, sau đó ăn thêm gì nữa."

      Trần Mặc hơi nhíu mày, " còn sao?"

      "Sáng nay ta thấy khó chịu nên ăn vài quả mơ, tướng công thấy vui nên cũng ăn vài trái" phụ nhân kia suy tư chút sau đó đột nhiên .

      "Phu quân nhà ngươi bị ngộ độc thức ăn, quả mơ và thịt heo là hai loại thức ăn tương khắc nhau, nếu ăn vào hôn mê còn nặng tử vong." Trần Mặc xong mọi người ở đây đều hoảng sợ, sao chưa từng nghe thấy có chuyện này vậy? phải là lừa gạt đấy chứ?

      Nhưng Hạ đại phu kinh hãi nhìn về phía Trần Mặc. Tiểu nha đầu này sao lại biết về những thức ăn tương khắc nhau? Năm đó sư phụ của ông nghiên cứu cả đời cũng chỉ biết vài loại, ông cũng tìm hiểu kĩ về đề tài này, ngờ hôm nay lại gặp cao thủ, hơn nữa cao thủ này còn rất tuổi!

      "Xuân Hương, châm cứu" may mà Xuân Hương có bệnh keo kiệt, ngân châm lại làm bằng bạc , nàng sợ mất nên luôn mang bên mình, hơn nữa ngân châm có thể cứu người bất cứ lúc nào nên mang theo vẫn tốt hơn.

      Trần Mặc nhanh nhẹn châm vài đại huyệt đầu của nam tử, ép tỉnh dậy, sau đó ra lệnh với phụ nhân kia, "Lấy chiếc đũa đè lên đầu lưỡi , ép nôn hết ra".

      Phụ nhân kia thấy Trần Mặc chỉ châm vài cái là phu quân mình tỉnh lại coi lời của nàng như thánh chỉ mà làm, nam tử kia bị kích thích nên bắt đầu nôn hết ra.

      Sau khi nôn xong, nam tử suy yếu ngã vào trong lòng phụ nhân kia, nhưng chỉ cần là người có mắt đều sắc mặt của còn xanh như khi nãy, xem ra mạng của được kéo về từ quỷ môn quan.

      Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên nhìn Trần Mặc, ở Tây Lam quốc số người biết châm cứu chỉ có thể đếm đầu ngón tay, người thường có khi còn biết châm cứu là gì, khi nãy họ thấy Trần Mặc dùng thứ trông giống như cây kim đâm vài cái vào người nam tử kia liền tỉnh lại, đây đúng là thần y trong truyền thuyết sao?!

      Trần Mặc thèm để ý tới sắc mặt kinh ngạc cực kì của mọi người, khuôn mặt vẫn có chút cảm xúc hỏi xin chưởng quầy giấy và bút để ghi lại cách điều dưỡng thân thể cho người phụ nhân kia, Hạ đại phu vẫn tin tưởng nên bèn tiến lên kiểm tra, sau khi khẳng định được nam tử kia có chuyện gì quan trọng mới vui lòng phục tùng.

      Tiểu nương này đúng là cao thủ, phương thuốc nàng viết ra ngoài tác dụng điều dưỡng thân thể còn có thể thanh nhiệt giải độc, còn bồi bổ thân thể, ông hành nghề y mấy mươi năm nay cũng chưa thể viết được phương thuốc hay như thế này, chỉ là liều lượng của thuốc tương đối , thời gian khỏi bệnh có lẽ kéo dài hơn chút, căn cứ theo nguyên tắc ngại học hỏi kẻ khác, Hạ đại phu quyết định hỏi ra những thắc mắc của mình.

      Lẽ ra loại vấn đề này nên hỏi, vì ở niên đại này, mỗi y giả đều có môn phái của riêng mình, nếu phải kế thừa gia tộc cũng là kế thừa sư môn, tùy tiện hỏi về kiến thức y lý của người khác là chuyện vô cùng nên.

      Nhưng trời sinh Hạ đại phu có tính dũng cảm ngay thẳng, tinh thần hóc hỏi lại cực kì cao, đặc biệt là trong vấn đề y học nên ông thường xuyên hỏi thẳng đồng nghiệp những vấn đề hiểu, nếu người tốt tính có lẽ chỉ cho ông chút, nhưng đa phần sập cửa vào mặt ông, nhưng những lần như thế ông chỉ cười ha ha rồi tiếp tục cố chấp.

      May mà Trần Mặc phải là người hẹp hòi keo kiệt, đối với những người có lòng muốn học y nàng luôn sẵn sàng chỉ bảo tận tình, "Theo như lý thuyết người bình thường ăn quả mơ chung với thịt heo cũng có phản ứng mạnh tới mức gần tử vong như nam nhân này, có lẽ người này có thể trạng mẫn cảm hiếm thấy" Trần Mặc dừng chút, trong lòng nghĩ có lẽ mọi người ở đây cũng hiểu thể trạng mẫn cảm là gì nên tiếp tục giải thích, "Thể trạng mẫn cảm là tượng số người có phản ứng mạnh với số thức ăn hay vị thuốc nào đó. Cho nên khi kê đơn thuốc với những người này cần phải đặc biệt chú ý, thể cho liều lượng quá nặng, nếu phản tác dụng khiến bệnh càng nặng hơn."

      Nghe Trần Mặc giải thích ràng, Hạ đại phu có thể hiểu chút, đồng thời ông cũng khâm phúc Trần Mặc tuổi còn hiểu biết nhiều về kiến thức y lý như vậy, nhịn được mà lui về sau ba bước, cúi đầu xuống, "Lão phu có mắt như mù, vừa rồi có lời mạo phạm nương, mong nương tha thứ!"

      Trần Mặc né tránh chút, cực kì thích cái loại lễ tiết thế này của cổ đại, nhưng cũng biết nên từ chối thế nào, nhưng Xuân Hương đứng bên hiểu ý Trần Mặc, nàng vội vàng bước tới nâng Hạ đại phu dậy.

      Hai vợ chồng được Trần Mặc cứu ngừng cảm tạ nàng, dúi vào tay Trần Mặc trăm lượng bạc trắng mới chịu rời .

      Mọi người thấy chuyện náo nhiệt kết thúc cũng tản ra, nhưng vẫn nhịn được thỉnh thoảng hay liếc về phía Trần Mặc, trong lòng rất tò mò, sao nghe ai trong Vận An thành có thần y trẻ tuổi xinh đẹp thế này nhỉ?

      Màn ồn ào dưới lầu đều bị mấy người ngồi lầu năm nhìn thấy ràng, nhìn thấy hai vợ chồng kia có chuyện gì mà rời khỏi quán người nọ tức giận ném ly rượu xuống nên nhà, nhất thời hương rượu tỏa ra khắp phòng, nhưng mùi vị ngọt ngào kia cũng thể nào khiến lửa giận trong lòng người nọ nguôi ngoai.

      "Giỏi cho Trần Mặc! Dám làm hỏng chuyện tốt của ta! Xem ra dạy dỗ chút nha đầu hỉ mũi chưa sạch cũng dám làm loạn trước mặt ta!"








      Last edited by a moderator: 4/5/16

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342

      CHƯƠNG 25: ĐƯỜNG VỀ NGUY HIỂM.


      Trần Mặc quen bị người ta nhìn chằm chằm như thế nên chờ Xuân Hương ăn xong, hai người lập tức rời khỏi Khách Lai Vân.

      Vừa được vài bước, đột nhiên có tên gia đinh trẻ tuổi thở hồng hộc chặn đường hai người, "Tiểu... tiểu thư, công tử nhà ta muốn gặp mặt tiểu thư chút".


      Trần Mặc bình tĩnh liếc nhìn tên gia đinh kia, sau đó thu hồi tầm mắt, trực tiếp kéo Xuân Hương lướt qua người nọ.

      Quảng Bạch có chút sốt ruột dậm chân cái, là hồ đồ quá, ngay cả danh hào của công tử nhà mình cũng ra nương nhà người ta chịu theo mới lạ đó.

      Nghĩ tới đây lập tức đuổi theo Trần Mặc, "Tiểu thư, công tử nhà ta là tà y Trầm Nam Chi."

      xong dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trần Mặc, từ trước tới nay hễ là nữ tử mà nghe tới tên của công tử mặt đều đỏ ửng, vẻ mặt lấy lòng.

      Nhưng ngay cả cái liếc mắt Trần Mặc cũng thèm cho , ràng là thèm để ý tới Quảng Bạch, Xuân Hương nhìn thoáng qua , nhìn cái bộ mặt hóa đá của Quảng Bạch, nàng nhịn được mà cười ra tiếng, trước mặt tiểu thư nhà nàng có là hoàng đế cũng thế thôi. Chắc chắn là tiểu thư nghĩ Trầm Nam Chi là ai, có liên quan tới ta sao?

      Quảng Bạch chịu đả kích rất lớn, chẳng lẽ vị tiểu thư này chưa từng nghe qua danh hào của công tử? Sao có thể thế được, làm gì có người biết công tử nhà chứ?

      Nhưng tiếc cho đồng chí Quảng Bạch khi gặp phải Trần đại pháp y của chúng ta, nàng ấy đúng là chưa từng nghe thấy cái tên Trầm Nam Chi bao giờ, và cũng chẳng bao giờ quan tâm, cho nên đồng chí quá tự tin rồi.

      Thấy công tử nhà mình thân áo phe phẩy quạt tới, Quảng Bạch thở dài đứng trước mặt bẩm báo, "Công tử, vị tiểu thư kia thèm để ý tới ta." xong cả người nhịn được mà xìu xuống.

      Trầm Nam Chi mặc thân áo trắng, phong độ ngời ngời, khuôn mặt tuấn tú tỏa sáng như ánh mặt trời tuyệt đối là vũ khí tán lợi hại nhất, mi dài như mực, mắt hoa đào, sóng mũi cao nhất, bạc môi son mà đỏ, đầu tóc dài dùng cái ngọc quan màu trắng tùy ý cố định, ràng là nam tử nhưng lại sở hữu khuôn mặt khiến nữ tử phải xấu hổ, nhưng hơi thở người lại chứng minh phải phái nữ cộng với chiều cao ước chừng mét tám, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến nữ tử trong thiên hạ phải điên đạo vì .

      Cái tay phe phẩy quạt của khựng lại chút, có chút hoảng loạn lấy từ trong túi ra cái gương nhìn ngắm cẩn thận, lấy tay vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi rối, sau đó mới hài lòng cất gương , "Xì, làm ta nghĩ nhan sắc của bổn đại gia xuống cấp, ngay cả tiểu nương cũng hấp dẫn được. Xem ra là mắt nương kia có vấn đề!"

      Trầm Nam Chi tự kỉ quạt quạt, thèm để ý Trần Mặc cự tuyệt mình, vốn chỉ hứng lên muốn luận bàn chút về y thuật, nhưng người ta thích thôi vậy!

      trán Quảng Bạch chảy xuống vài vạch đen, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục thái độ như thường, có thể thấy sớm quen với hành động tự kỉ của bạn tà y nào đó.

      Trần Mặc và Xuân Hương vừa tới cái ngỏ bị năm người lạ mặt chặn lại.

      "Ha ha, tiểu mĩ nhân, thức thời mau giao tiền vừa nãy ra đây" nam tử trẻ tuổi có vẻ là cầm đầu của đám người nọ cà lơ phất phơ lên tiếng, trong tay còn cầm con dao bóng loáng, xem ra đám người này chực chờ ở đây từ sớm để chờ các nàng.

      Xuân Hương kinh hoảng nhìn về phía Trần Mặc, hai tay ôm chặt túi tiền trong lòng, bộ dạng ràng là cho dù họ có làm gì cũng giao tiền ra, trong tư tưởng của Xuân Hương, tiền này là do tiểu thư dùng sức mình để kiếm được, dựa váo cái gì mà mấy người này dám cướp.

      Nhưng đám người kia có tận năm người, còn các nàng chỉ có hai người mà thôi, phải làm sao bây giờ?

      Nếu bây giờ có ngài chỉ huy sứ kia ở đây tốt rồi, tuy lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt lạnh ngắt nhưng võ công của lại tương đối cao cường.

      Xuân Hương ngừng oán thầm trong lòng, nội tâm đấu tranh tư tưởng kịch liệt giữa giao và giao tiền ra, nhưng vẻ mặt của Trần Mặc vẫn vô cảm như trước khiến người ta thể đoán ra nàng nghĩ gì.

      Trương Toàn Phát căm tức nhìn về phía hai người con kia, đúng là trúng tà mà! Vừa nãy có người đưa cho năm trăm lượng bảo dẫn theo bốn người nữa tới gây khó dễ với tiểu nương này, vốn cũng phải người độc địa gì nên chỉ muốn hù người ta chút cho xong chuyện, ngờ hai tiểu nha đầu này lại biết sợ! Nhất là tiểu mĩ nhân lạnh lùng kia, nàng chỉ yên lặng nhìn , ngay cả nhăn mặt cũng có!

      Đúng là con nít bây giờ ghê quá!

      Xem ra làm lớn chút là được.

      "Các em, lên cho ta!" Trương Toàn Phát vừa quát xong mấy người phía sau đồng loạt tiến lên vây quanh Trần Mặc, rất có khí thế.

      chậm mà xảy ra nhanh, Trần Mặc tự biết mình chạy thoát nên nâng tay đây Xuân Hương qua bên, sau đó lui vài bước, sau đó nhanh nhẹn đá về phía hai người đứng gần nàng nhất, họ chỉ kịp thấy thân hình nhắn của nàng bay lên trung, sau đó hai người bị nàng đá ngã xuống đất.

      Mấy người còn lại há hốc mồm nhìn nàng, mẹ nó, phải là tiểu thư yếu đuối sao? Bộ dạng này có liên quan tới hai chữ yếu đuối hả trời?

      Trong đám người có người nãy giờ có bộ dạng cà lơ phất phơ thấy thế cũng nghiêm túc trở lại, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ như ban đầu, chỉ là hơi thở người thay đổi chút.

      Nếu việc hôm nay truyền ra ngoài Trương Toàn Phát biết sống tiếp ở Vận An thành thế nào đây? Năm đại nam nhân lẽ đánh lại tiểu nữ nhân? Đúng là chuyện khiến người ta cười rụng răng!

      "Mụ nội nó! Hôm nay ông tin đánh được ngươi" Trương Toàn Phát xong nắm chặt dao trong tay hung hăng đâm về phía Trần Mặc, Xuân Hương đứng bên nhìn trái tim cũng nhắc lên tới cổ họng, nhưng nếu nàng xông vào lúc này càng làm tiểu thư vướng tay hơn thôi, thấy có ai để ý tới mình, nàng lén lút chạy về hướng ngược lại.

      Tiểu thư, người nhất định phải chờ Xuân Hương, Xuân Hương nhất định tìm người tới cứu tiểu thư!

      Trương Toàn Phát vốn là tên du côn trong vùng, bình thường ỉ có nhiều người nên bắt các thương hộ phải đưa tiền bảo kê cho , lâu dần bản thân cũng nghĩ người rất lợi hại, nên cũng bắt đầu coi trời bằng vung.

      Lúc này tiến lên muốn giải quyết Trần Mặc, người khác làm được nhưng mà cũng như thế được sao? Ai ngờ còn chưa nâng dao lên Trần Mặc nhanh nhẹn đá bay con dao tay của !

      "Rầm!" tiếng, nam tử trưởng thành lại bị chưa tới mét sáu đá ngã mặt đất.

      Mọi người đứng xung quanh thầm nuốt nước miếng, tên du côn đứng ở xa nhất cũng khiếp đảng lui về phía sau mấy bước, nhưng lại nhìn thấy vị huynh đệ phe mình lao về phía Trần Mặc.

      Trong đầu tên kia chợt nổi lên chút nghi ngờ, đại ca thu nhận người này khi nào sao biết? Nhưng tên này cũng rất có dũng khí nha ~

      Lúc nam tử kia tiến tới gần nàng, trái tim của Trần Mặc đập nhanh chút, nam tử này đơn giản...

      Lãnh khí phát ra từ người rất giống với khí thế của Hạ Hầu Giác khi giết người, người này có sát tâm với nàng!

      Trần Mặc nâng tay lên muốn đỡ đòn công kích của người nọ, trong giây phút cánh tay hai người chạm vào nhau, Trần Mặc cảm nhân được tên này ra đòn nặng tới mức muốn đánh gãy tay của nàng.

      Bống nhiên tay trái của người nọ lóe lên cái, bên trong ống tay áo của con dao sắc bén, có ý muốn dùng nó đâm vào Trần Mặc.

      Khí thế của người này rất ghê gớm, ngay cả người học võ từ như Trần Mặc cũng thể chống lại.

      Thấy cây dao kia càng ngày càng gần với cổ họng của mình, Trần Mặc tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này đây nàng muốn tránh cũng thể tránh được.
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 26: HÙNG CỨU MĨ NHÂN

      Ngay lúc Trần Mặc tuyệt vọng nhất, trong đầu nàng chỉ nghĩ nàng chết chắc rồi bên tai vang lên tiếng "đinh", sau đó lại có tiếng "ầm", cây dao kia rơi xuống đất.

      Trần Mặc kinh ngạc mở mặt ra, trước mắt nàng là nam tử hung ác nọ đau đớn ôm lấy tay mình, còn cây dao kia bị gãy thành hai nửa.

      "Ha ha, ngờ nơi này lại náo nhiệt như vậy!" giọng nam réo rắt như tiếng cầm huyền, như tiếng suối chảy róc rách, hoàn toàn bất đồng với giọng khàn khàn của nam tử bình thường, giọng như vậy khiến người nghe khỏi sinh ra thiện cảm.

      Trần Mặc nhìn về phía người phát ra thanh thấy nam tử áo trắng, khi tiến lại gần nàng mới phát ra dung mạo của người nọ tầm thường, khí chất vừa chính vừa tà khiến người ta khó mà nắm bắt, sau đó ánh mắt nàng lại dừng ở phía su lưng nam tử kia, sao Xuân Hương lại chung với tên chặn đường hai nàng hồi nãy?

      ra Xuân Hương vốn muốn trở về phủ thái thú tìm viện binh, nhưng ngờ mới được nửa đường bị Quảng Bạch chặn lại, vì thế nàng mới năn nỉ Trầm Nam Chi và Quảng Bạch cứu người, thế nên mới có màn như vừa rồi.

      Trầm Nam Chi cười tủm tỉm nhìn mấy tên côn đồ nằm la liệt đất, sau đó chán ghét mà dùng chân đá vào Trương Toàn Phát, " với lão đại của các người, tiểu mĩ nữ bị Trầm Nam Chi bắt rồi!"

      Tên khi nãy vừa có sát ý với Trần Mặc nghe thấy cái tên Trầm Nam Chi đồng tử co rụt lại, tự biết chuyện lần này thất bại nên lui về phía sau, yên lặng biến mất.

      Trương Toàn Phát sửng sốt, má ơi, sao trong nhóm của mình có người như vậy mà mình biết?

      Trầm Nam Chi cũng đuổi theo, chỉ đăm chiêu nhìn Trần Mặc, "Bản lĩnh của tiểu mĩ nhân đúng là ! Đắc tội với biết bao nhiêu là người."

      Tuy Trần Mặc vẫn còn chút sợ hãi nhưng người ngoài sao có thể nhìn thấy mặt than của nàng được chứ, cho nên lời trêu chọc của Trầm Nam Chi hoàn toàn có tác dụng với nàng.

      Trầm Nam Chi bĩu môi, tự cảm thấy vô vị nên lại đá Trương Toàn Phát phát nữa, "Nể mặt của lão đại các người nên hôm nay ta tha cho ngươi"

      Trương Toàn Phát dẫn theo đám đàn em vâng vâng dạ dạ rồi vội vàng chạy trốn, chỉ trong nháy mắt thấy bóng dáng của bọn hạ, làm như đổi ý bằng.

      Má ơi, đó là tà y Trầm Nam Chi đó, nếu chạy nhanh lẽ ngồi chờ đem thử thuốc sao?

      "Tiểu thư sao chứ?" tuy Xuân Hương thấy Trần Mặc có vết thương ngoài da nào, mặt cũng có biểu gì gọi là xúc động, nhưng trời mới biết giây phút nàng nhìn thấy con dao kia chuẩn bị đâm vào Trần Mặc, nàng sợ như thế nào.

      Trong lòng Trầm Mặc có chút ấm áp, tuy người cứu nàng là Trầm Nam Chi nhưng nàng biết nếu có Xuân Hương lần này nàng chết chắc!

      " sao, đứng lo lắng!" tuy Trần Mặc thế nhưng ai mà sợ hãi khi bị ám sát thế chứ.

      Trầm Nam Chi thấy hai chủ tớ Trần Mặc ngừng chuyện, hoàn toàn quan tâm tới ân nhân cứu mạng là trong lòng có chút khó chịu, "Tiểu mĩ nhân, hôm nay ta cứu ngươi mạng, bộ ngươi có thái độ gì sao?"

      Lúc này Trần Mặc mới đưa mắt đánh giá , Trầm Nam Chi thấy ánh mắt của tiểu mĩ nhân cuối cùng cũng hướng về phía mình khỏi bắt đầu tao bao, đắc ý lấy quạt ra quơ quơ.

      Trần Mặc khó hiểu hỏi, " phải là ngươi nên nhấc tay chi lao đáng nhắc đến sao?" mấy bộ phim ti vi thường vậy mà.

      Trầm Nam Chi ngây người nhìn nàng, phải là nàng thẹn thùng sao? phải là nên đỏ mặt sao? phải là ta có gì quý giá nên nguyện lấy thân báo đáp sao?

      Vì sao lại thiếu nhiều như vậy?

      Nhưng câu tiếp theo của Trần Mặc mới làm tổn thương trái tim bé của Trầm Nam Chi.

      "Còn nữa, bộ ngươi lạnh sao? Trời vào thu rồi mà còn nóng nữa cơ à?" người này ngừng quạt, gió lạnh thổi vào mặt của nàng, bây giờ trời vào thu rồi, bộ gió ngoài trời còn chưa đủ lạnh sao?

      "Phụt!" Quảng Bạch nhịn được mà cười ra tiếng, má ơi, đây là tiểu thư nhà ai vậy trời? Sao lại thành như thế chứ!

      Ánh mắt sắc như dao của Trầm Nam Chi lập tức quét qua phía bạn nô tài cười nào đó, Quảng Bạch bây giờ mới chịu nhịn sung sướng nhất thời xuống, nhìn vào sắc mặt của thiếu gia nhà mình, đúng là đen tới cảnh giới cao rồi!

      Mặt Trầm Nam Chi đen lại nhìn về phía Trần Mặc, ngay cả ngự khí bất cần đời khi nãy cũng biến mất, " nương, đây là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?"

      Trầm Nam Chi dùng khẩu khí này chuyện với Trần Mặc nên nàng cũng thấy dễ chịu hơn, tuy mặt nàng vẫn thay đổi nhưng trong lòng lại nổi đầy da gà, mỗi câu đều đệm thêm tiếng tiểu mĩ nữ, ghê chết nàng!

      " phải, phật cảm ơn ngươi vì vừa rồi cứu ta và Xuân Hương" Trần Mặc lấy tay chỉ vầ phía Xuân Hương, Xuân Hương cũng ngầm hiểu nên lấy từ trong túi ra trăm lượng bạc, "Đây là tạ lễ, mong hai người vui lòng nhận"

      Cái tay múp máp của Trần Mặc cầm trăm lượng đưa về phía Trầm Nam Chi, còn mặt đơ ra, lấy tay tiếp nhận.

      Trần Mặc thấy Trầm Nam Chi nhân tiền rồi trong lòng khẳng định vừa lòng với khoản thù lao này nên lập tức kéo Xuân Hương về nhà.

      Trầm Nam Chi thấy tiểu mĩ nhân quay lưng hồi phục tinh thần lại, vừa định ngăn lại nghe thấy Trần Mặc câu, "đúng rồi, vừa rồi gió thổi qua khiến tóc của ngươi bị rối rồi kìa".

      Trầm Nam Chi nghe xong câu này thèm quan tầm Trần Mặc đâu, chỉ khẩn trương lấy gương ra nhìn, "Sao lại rối được chứ? Ái, chết tiệt, rối à! Quảng Bạch chết tiệt, sao ngươi nhắc ta!" sau đó bắt đầu bận rộn sửa lại mái tóc.

      Quảng Bạch lệ chảy thành dòng...

      ~ta là tao bao mĩ nam phân cách tuyến~

      Trần Mặc và Xuân Hương vừa bước vào phủ thái thú liền thấy Minh Ngọc sột ruột đứng ngoài cửa, vừa thấy nàng, lập tức chạy tới chào đón như thấy vị cứu tinh, "Tiểu Trần đại phu đâu vậy? Ta tìm người rất lâu! Mau, Liễu công tử lại phát bệnh, người mau tới xem !"

      Trần Mặc vừa nghe thấy thế cũng khỏi lo lắng, lập tức bảo Xuân Hương lấy hòm thuốc, sau đó nàng nhanh chóng bước theo Minh Ngọc vào phủ thái thú.

      "Trần Mặc đâu! Sao vẫn chưa tìm thấy?" còn chưa tới phòng của Liễu Thừa Phong mà nàng nghe thấy tiếng trách mắng thủ hạ của Hạ Hầu Giác, Hạ Hầu Giác vừa nhìn thấy Trần Mặc mày kiếm nhíu lại, con ngươi càng lạnh lùng, "Sao tiếng nào tự ý ra ngoài? Có biết Thừa Phong phát bệnh ?"

      Lời trách cứ của Hạ Hầu Giác chui vào tai Trần Mặc khiến lòng nàng rất thoải mái, chẳng lẽ nàng phải mất tự do vì Liễu Thừa Phong sao?

      Trần Mặc hừ lạnh với Hạ Hầu Giác cái, thèm quan tâm tới cái mặt có chiều hướng đen lại của , vung ống tay áo bước vào phòng.
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 27: XẤU HỔ XOA BÓP.

      Tuy Trần Mặc có chút tức giận xộc vào phòng Liễu Thừa Phong, nhưng khi nhìn thấy nằm giường tức giận trong lòng nàng lập tức tan thành mây khói, trong mắt có phức tạp nên lời.

      Liễu Thừa Phong vừa uống thuốc nên ngủ, bởi vì trong thành phần thuốc có chất a thần nên hiên tại ngủ rất say, chỉ là hô hấp của rất mỏng manh và đôi mày nhíu chặt lại khiến người ta khỏi lo lắng cho , công tử tuyệt thế như ngọc thế này có lẽ hồi nữa tỉnh lại?

      Nam tử nằm giường im lặng trầm mặc, nhưng khóe miệng vẫn có nụ cười ôn hòa như cũ khiến người ta thể biết rằng bây giờ đau như thế nào.

      Trần Mặc rất ngạc nhiên, cho dù nàng có thể xem sinh tử của kẻ khác nhưng bản thân nàng sao? Vừa rồi khi có người muốn giết nàng, nàng cảm nhận được rất lòng nàng sợ hãi như thế nào. Nhưng nam tử ôn nhuận như ngọc này, trong lòng có từng sợ hãi sao?

      Cho dù có trí tuệ vô song tới đâu chưa lần sợ hãi cái chết sao? Sợ khi nhắm mắt lại rồi bao giờ mở ra được nữa, sợ bản thân tức giận, khổ sở, lo lắng, có khi nào sợ tới đêm ngủ yên bởi vì đời này có bất cứ đại phu nào có thể cam đoan chữa khỏi cho , thậm chí có rất nhiều đại phu phán án tử hình.

      Có phải đấu trận sinh tử trong mỗi giấc mộng, có phải đằng sau nụ cười hoàn mĩ của đều là lo lắng hoảng sợ?

      Trần Mặc lẳng lặng tới trước mặt Liễu Thừa Phong, biết mơ gì nhưng khóe môi hơi mím chút, lông mi dài run run, trán có rất nhiều mồ hôi, tóc rối rất nhiều, có vài sợi còn nghịch ngợm phất qua gò má của khiến rất thoải mái.

      Trần Mặc nhịn được mà vươn tay múp máp của mình vén sợi tóc bên má qua bên, khi đầu ngón tay ấm áp chạm vào gò má hơi lạnh của , Liễu Thừa Phong dường như cảm nhân được gì đó, đưa tay thon dài của mình nắm lấy cái tay mập của nàng, chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt tối đen như mực kia toàn là hình bóng của Trần Mặc.

      Trần Mặc đột nhiên có chút xấu hổ khi bị đụng chạm, tuy mặt vẫn có quá nhiều cảm xúc nhưng vẫn xuất rặng mây đỏ ửng như như bán đứng tâm tình của nàng lúc này.

      Yên lặng rút tay mình về, Liễu Thừa Phong cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay dần mất khiến lòng có chút mất mác.

      có chút kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của Trần Mặc, mắt hạnh của nàng xẹt qua chút ngượng ngùng, biết vì sao tim của Liễu Thừa Phong lại bắt đầu đập loạn, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

      nhịn được đưa tay giữ ngực trái, sau đó khẽ cười, "Tiểu Mặc tới xem bệnh cho ta sao?"

      " muốn cười đừng cười, rất khó coi!" ràng ngực đau như thế mà còn cố cười! hiểu vì sao nàng lại rất thích nụ cười lúc này của .

      Liễu Thừa Phong nghe thấy lời của Trần Mặc ý cười môi càng đậm, khoảnh khắc đó khuôn mặt sáng bừng, đẹp gì tả được.

      Trần Mặc phải là người thích nhìn bề ngoài để đánh giá người khác, nhưng nàng thể phủ nhận rằng giây phút đó nàng bị mê hoặc.

      Trần Mặc khép mi ngồi xuống giường của Liễu Thừa Phong, bắt đầu bắt mạch, ban đầu mặt nàng vẫn có cảm xúc gì nhưng độ đen của mặt nàng lại tỉ lệ thuận với thời gian, mày càng lúc càng nhíu chặt, "Hai ngày nay ngươi làm cái quái gì thế?" vì sao mạch tượng lại hổn loạn như thế, vì sao lại suy tư quá độ mà suy tim?

      Lần này tuy lặng lội cực khổ tới Vận An thành, dù cho đường có chút vất vả nhưng chỉ cẩn nghỉ ngơi tốt cũng có gì đáng ngại, ngờ sau hai ngày này bệnh tình của còn nghiêm trọng hơn cả lúc lần đầu nàng bắt mạch.

      " có gì, ta chỉ giúp A Giác làm chút chuyện thôi!" tình hình ở Vận An thành này phức tạp vô cùng, hôm trước rút dây động rừng nên tấu chương buộc tội Hạ Hầu Giác trong ngự thư phòng tăng tới chóng mặt, mà đám quan viên lớn trong Vận An thành lại đồng loạt từ chức, thể để nơi rộng lớn thế này mà có người cai quản, nếu có vị quân sư Liễu Thừa Phong ở đây Hạ Hầu Giác cũng khó lòng mà qua khỏi.

      Liễu Thừa Phong chỉ câu nhàng, nhưng những chuyện phải đối mặt trong mấy ngày này, nào là sắp xếp quan viên lớn , dàng xếp mấy lời đồn đại phố, đối phó với vị ở trong kinh thành kia, ... toàn là những chuyện có lẽ chưa từng xảy ra trong cuộc đời làm quan của số người.

      muốn nhiều lời, tuy Trần Mặc giận biết tự thương bản thân nhưng cảm thấy bọn họ cũng quá thân quen nên đành giữ yên lặng.

      Trầm ngâm lát, Trần Mặc mới lấy giấy bút bên cạnh viết đơn thuốc khác cho Liễu Thừa Phong, than thể của bây giờ rất yếu, nếu dùng phương thuốc lúc trước chịu nổi, hơn nữa lần này thể tiếp tục châm cứu nữa, đợt trí liệu gần đây nhất xong rồi, nếu muốn châm tiếp phải chờ bảy ngày nữa, bây giờ chỉ có th6e tìm phương pháp thay thế thôi.

      Trần Mặc viết phương thuốc đưa cho Thu Minh, tiện thể nhân cái hòm thuốc Xuân Hương đưa tới.

      Nàng nhớ hồi đó ông ngoại có dạy cho nàng bài xoa bóp dùng để phụ trợ trị liệu bệnh tim, bây giờ có lẽ là lúc nó phát huy công dụng.

      Xoa bóp là phương pháp chữa trị trong trung y, người thầy thuốc dùng tay ấn lên các huyệt đạo người bệnh nhân, phương pháp này cầu y giả phía có kiến thức nhất định về các huyệt đạo, hơn nữa phải rất chuẩn xác và biết chế lực.

      Trần Mặc tiếng với Liễu Thừa Phong, vì trước kia nàng cũng làm lần với nên khi ra cũng thấy quá kì quái, lập tức cởi áo nằm giường.

      Trần Mặc cầm lấy chai thước bước tới, nhưng có làm gì. Liễu Thừa Phong chờ hồi mà thấy nàng làm gì kì quái quay đầu nhìn nàng, "Sao vậy?"

      "Cái này... cởi quần luôn !" Trần Mặc nhẫn nại để biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Liễu Thừa Phong lại làm được, khuôn mặt tuấn tú của đỏ bừng, giống như thể tin nàng ra câu đó nên hỏi lại lần nữa, "Ngươi mới vừa gì thế?"

      Trần Mặc bây giờ bình ổn lại, chuyện này đối với y giả rất bình thường, ở đại bác sĩ nam cũng đở đẻ được đấy, có sao đâu.

      "Cởi quần dài là được rồi, cần cởi quần trong" nghe thấy cần cời quần trong Liễu Thừa Phong mới thở phào nhõm, loay hoay chút mới cởi quần ngoài ra.

      Đôi chân của thon dài thẳng tắp, da thịt trắng nõn mềm mại còn hơn cả nữ nhân, thắt lưng thon gọn rắn chắc, tuy vẫn còn cái quần trong nhưng quan cảnh nửa che nửa hở này càng khiến người ta mơ màng.

      Ngay cả bạn Trần đại pháp y nổi tiếng máu lạnh của chúng ta cũng nhịn được mà đỏ mặt, ổn định lại tâm tình, Trần Mặc mới lấy rượu thuốc vẽ loạn lên người Liễu Thừa Phong, cái tay bé mập mạp kia tới đâu mọi giác quan của tập trung tới đó, mãi tới khi cái tay kia chạm vào đùi nhịn được mà run lên, đỏ ửng mặt vừa rút lại càng đỏ hơn nữa.
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 28: ÁI MUỘI NỔI BẬT

      Lúc này Liễu Thừa Phong cảm thấy tay của Trần Mặc như có ma lực có thể khiến toàn bộ lý trí của biến mất, cho dù người được mọi người xưng tụng là thiên tài như Liễu Thừa Phong IQ lúc này cũng tụt xuống số .

      Trần Mặc bôi hết chai rượu thuốc sau đó bắt đầu nhàng xoa bóp, phải xoa bóp tới ba lần mới coi như hoàn thành, động tác từ tới nặng, nhưng bởi vì Trần Mặc vẫn còn nên lực cũng lớn cho nên cho dù là xoa bóp nàng cũng có chút mệt mỏi.

      Vì làm công việc này thỉ lực tay phải chuẩn xác, ấn huyệt tinh chuẩn, cho nên chút cảm giác ngượng ngùng khi nãy cũng biến mất, mỗi lần Trần Mặc ấn vào huyệt vị nào đó Liễu Thừa Phong lại cảm thấy chỗ đó vừa xót vừa ngứa, có chỗ còn đau nữa.

      Mãi tới khi Trần Mặc ấn huyệt lần thứ ba cho toàn bộ sức lực của nàng cũng dùng sạch, nàng chỉ dựa vào lý trí để đứng vững, đốt ngón tay vì làm việc quá sức mà sưng đò run run, loại cảm giác bủn rủn vô lực này lan truyền cả hai tay của nàng.

      Nhưng Trần Mặc muốn vì chuyện thế này mà thất bại trong gang tấc, cho nên dù tay đau muốn chết nhưng vẫn cố gắng dùng lực chuẩn xác ấn huyệt cho Liễu Thừa Phong, mãi tới khi kết thúc nàng mới dám thở phào nhõm, bởi vì đột nhiên thả lỏng nên cả người nàng mất điểm tựa, ngã xuống đất.

      cẩn nghĩ cũng biết, phía dưới Trần Mặc là Liễu Thừa Phong, lúc Trần Mặc ngã xuống Liễu Thừa Phong rên lên tiếng, sau đó cảm nhận được thân thể mềm mại ngã người .

      người nàng có hương thơm đặc hữu của phái nữ khiến thân thể vừa nóng lên vì lau rượu thuốc của người nào đó càng muôn bốc cháy, ổn định lại hơi thở mới , "Tiểu Mặc?"

      " sao, chỉ là có chút mệt thôi!" trong lòng Trần Mặc oán câu, sau đó chống tay chuẩn bị đứng lên, ai ngờ tay lại là chỗ mềm yếu nhất nên nàng tiếp tục ngã xuống dưới.

      Lần này tới Liễu Thừa Phong cũng cảm thấy có gì đó đúng, tay ôm eo nàng phòng ngừa nàng lại ngã xuống, xoay người cái nhìn khuôn mặt trắng bệt của Trần Mặc, trán nàng ngừng đổ mồ hôi, nâng bàn tay nàng lên thấy các ngón tay sưng tấy, có chỗ còn chảy máu!

      Trái tim của Liễu Thừa Phong run lên đau đớn, cảm thấy tim mình rất khỏe, lập tức bức bách bản thân bình tĩnh lại chút, trong giọng tràn ra lo lắng, "Tiểu Mặc, ngươi sao chứ?"

      Lúc này đầu của Trần Mặc chôn trong ngực của Liễu Thừa Phong, hai má phấn nộm dán vào ngực giống như có thể nghe được cả tiếng tim đập, bất chợt nàng có chút lo lắng đưa tai vào ngực nghiêm túc lắng nghe, "Liễu Thừa Phong, sao nhịp tim của ngươi lại đập đều vậy, lẽ xoa bóp có chút hiệu quả nào sao?"

      Nghĩ thế, cái tay múp máp của Trần Mặc đặt lên ngực của Liễu Thừa Phong, mỗi nơi đầu ngón tay kia chạm qua Liễu Thừa Phong đều cảm thấy có luồn điện chạy tới lan truyền toàn thân sau đó tập trung lại dưới hạ thân của , lực ôm Trần Mặc cũng tự chủ được mà chặt thêm.

      Trần Mặc cảm nhân được người ôm mình càng lúc càng chặt có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, mà chết tiệc ở chỗ môi nàng lại vừa vặn sượt qua đỉnh hồng hồng ngực khiến Liễu Thừa Phong nhịn được mà kêu ra tiếng, nhất thời trong phàng tràn ngập ái muội, có vẻ vô cùng hương diễm.

      Lúc này Trần Mặc mà chưa cảm nhân được khác thường của Liễu Thừa Phong đúng là đại ngốc rồi, thế nào nàng cũng già ba mươi tuổi rồi, tuy kiếp trước nàng có để ý tới chuyện nam nữ nhưng nếu hiểu chính là dối.

      biết vì sao trước kia nàng có thể thản nhiên đối mặt với Liễu Thừa Phong nhưng lần này thể, nàng hạ mi xuống dám nhìn thẳng vào , thân thể nhích tới nhích lui muốn thoát khỏi vòng ôm của ngờ lại khiến rên thêm tiếng nữa, cánh tay càng siết chặt eo của nàng khiến nàng càng gần hơn, trái tim đập càng lúc càng nhanh khiến có chút đau, nhưng lại muốn buông tay.

      Trần Mặc hình như phát ra vấn đề, tối nghĩa mở miệng, "Liễu Thừa Phong, ngươi có thể thả ta ra ?"

      Liễu Thừa Phong giật mình, tứ chi đột nhiên cứng ngắc, sau đó lập tức buông nàng ra, lúc này Trần Mặc cũng khôi phục chút sức lực, lập tức chúp cái hòm thuốc, vội vàng ra ngoài.

      Liễu Thừa Phong ngơ ngác nhìn mạn giường, đột nhiên cảm thấy biết gì, người làm càng vừa rồi là sao? Phong độ của đâu hết rồi? Giáo dưỡng của ném đâu rồi? Rụt rè của rớt chỗ nào rồi?

      Vì sao vào lúc đó có cái nào còn trong đầu vậy?

      Bên kia Trần Mặc cũng tốt hơn bao nhiêu, nàng có chút hoảng loạn chạy thẳng ra ngoài, ngay cả đụng trúng Hạ Hầu Giác ngay cửa phòng cũng phản ứng, chỉ đứng dậy muốn chạy tiếp nhưng lại bị Hạ Hầu Giác kéo lại.

      "Ngươi làm gì mà hoảng thế? Có phải..." đột nhiên Hạ Hầu Giác nghĩ tới khả năng, thái độ mặt lập tức thay đổi, đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm nheo lại giống như muốn chỉ cần Trần Mặc dám hó hé gì cho nàng đẹp mặt.

      Nghe thấy giọng của Hạ Hầu Giác Trần Mặc mới bắt đầu bình tĩnh, vừa rồi cục tức với Hạ Hầu Giác đột nhiên phát tác, khuôn mặt cũng lạnh lùng nguy hiểm nhìn về phía , "Đương nhiên phải, ngươi yên tâm , có Trần Mặc ta ở đây, chết được đâu!"

      Hôm nay Hạ Hầu Giác bị Trần Mặc làm mặt lạnh hai lần nhưng lần này có chút tức giận, tự thấy vừa rồi bản thân có chút phải, nghe thấy chính miệng Trần Mặc xác nhận Liễu Thừa Phong an toàn tảng đá đè trong lòng rốt cục cũng được bỏ xuống.

      "Trần Mặc, ngươi hiểu, phải vì Liễu Thừa Phong là bạn ta nên ta mới muốn chết mà vì người như Thừa Phong chính là thiên tài chân chính, chắc ngươi cũng có thấy khả năng của , nếu ngươi thấy rồi cũng nghĩ người như thế nếu chết quá sớm chuyện đáng tiếc như thế nào." biết vì sao hôm nay Hạ Hầu Giác lại nhiều với Trần Mặc như thế, khi nhắc tới hai chữ thiên tài trong mắt chỉ có khâm phục mà còn có thuyết phục.

      Hạ Hầu Giác xong liền xoay người nhìn vào phòng Liễu Thừa Phong, Trần Mặc đứng kế bên hừ lạnh tiếng, chuyện Liễu Thừa Phong là thiên tài nàng biết lâu rồi!

      Nhưng Trần Mặc biết thiên tài của Liễu Thừa Phong còn hơn cái nàng thấy rất nhiều.
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :