1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 20: DỠ QUAN TÀI KHÁM NGHIỆM TỬ THI (2)

      Bách Lý Mị Vân chậm rãi buông nha hoàn đỡ nàng ta ra, đứng thẳng người, môi trào ra ý cười châm chọc nhìn về phía Hạ Hầu Giác, "Bách Lý Giác, ngươi tưởng làm chỉ huy sứ rồi thèm nhận người như ta sao? A, đỡ quan tài khám nghiệm tử thi? Đúng là rất to gan! Chưa tới chuyện phu quân của ta là quan lớn của triều đình, cho dù chỉ là người bình thường ở Tầy Lam quốc cũng chưa từng nghe có chuyện quật để khám nghiệm tử thi. Bách Lý Giác, gia pháp tổ tông dạy ngươi đâu hết rồi, ngươi muốn làm nhục quan lại của Tây Lam quốc sao? Trước khi chôn có người khám nghiệm tử thi cho phu quân nhà ta rồi, bây giờ ngươi lại tới muốn khám nghiệm tử thi là có ý gì?"

      Mặc dù thân hình của Bách Lý Mị Vân rất mảnh mai nhưng lời lại leng keng hữu lực, chúng quan viên sau khi nghe được lòng đầy căm phẫn, đều hướng ánh mắt bất mãn về phía Hạ Hầu Giác, nhưng mấy người họ cũng mấy thân thích với Bách Lý Mị Vân nên chỉ giận chứ gì.

      Mắt lạnh củng Hạ Hầu Giác nhíu lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười, mọi người ở đây thấy thế kinh nhạc chút, biết vì sao lại cười, còn mấy bạn hộ vệ của Hạ Hầu Giác rùng mình, mỗi lần đại nhân nhà họ cười như thế mấy người trước mặt này chết rất thảm!

      Quả nhiên~

      " đến tổ tông Hạ Hầu Giác ta bị Bách Lý gia trục xuất khỏi gia phả lâu rồi, cho nên Bách Lý phu nhân cũng đừng nên làm như thân quen với tại hạ như thế" những lời này khiến Bách Lý Mị Vân á khẩu phản bác được, lại độc khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chưa xong đâu...

      "Còn về phần mặt mũi của quan lại Tây Lam quốc, quan lại Tây Lam quốc chúng ta đều là mạng ăn bữa hôm lo cho bữa mai (ý là nghèo ấy) vậy quan tâm tới mặt làm gì? Ta phụng mệnh hoàng thượng điều tra việc này, quan khám nghiệm tử thi được mang tới tất nhiên cũng phải có bản lĩnh, Bách Lý phu nhân tìm mọi cách ngăn cản như thế lẽ có chuyện gì khó sao?" xong, đôi mắt phượng lạnh lẽo nghi hoặc đánh giá Bách Lý Mị Vân từ xuống dưới.

      Bách Lý Mị Vân cảm thấy ánh mắt của Hạ Hầu Giác nhìn nàng giống như là con rắn độc, vừa ngoan vừa độc, tim nàng ta nhịn được mà run lên, sợ hãi lui về phía sau hai bước.

      phu nhân nhàn hạ ở Vận An thành làm sao so được với người lăn lộn ở nơi giết người thấy máu như triều đình bao nhiêu năm nay được chứ? Muốn sao về thủ đoạn và độc miệng có cửa rồi!

      "Chỉ huy sứ đại nhân, tuy lời của ngài cũng rất có lý nhưng lúc này xác chết của Vạn đại nhân phân hủy rồi, quan khám nghiệm tử thi có thể kiểm ra cái gì? Người chết cũng chết rồi, ân oán coi như xong, mong ngài cho Vạn đại nhân ra thanh tĩnh chút " Quý Tĩnh Hiên tiến lên phía trước bước cung kình , nhưng ý nghĩa trong lời của người này phải khiến mọi người phải ghé mắt, dám chỉ huy sứ đại nhân như thế, người trẻ tuổi gan đúng là to.

      Ý nghĩa trong lời này rất ràng, ý là Hạ Hầu Giác lấy quyền ép dân, vì tư thù mà bất kính với người chết, dám mượn danh nghĩa của hoàng thượng đề làm việc tư.

      Quý Tĩnh Niên tuổi còn trẻ được Vạn Hoành Đạt coi trong, ở Vận An thành này cug4 là người có đường quan rộng mở, nhưng lần này coi bộ vận xui của đến rồi.

      Nghe xong lời của Quý Tĩnh Niên, Hạ Hầu Giác cười to tiếng, khóe môi càng nhếch lên, dưới ánh lửa khuôn mặt của có chút dã, nhưng mấy thuộc hạ thân cận của lại sợ tới dựng tóc gáy, rất tốt, rất to gan. Quý Tĩnh Niên, ngươi trêu chọc thành công giới hạn của lão đại bọn này rồi!

      "Nếu hôm nay ta muốn khám nghiệm tử thi thí tất nhiên tìm được người, cho dù hôm nay có đốt Vạn đại nhân thành tro ta cũng có thể mời người tới khám nghiệm huống chi chỉ là cái xác bị thối rữa. Ta chỉ toàn tâm toàn ý làm việc cho triều đình, muốn sớm ngày bắt được hung thủ, vậy sao các người lại muốn cản trở? lẽ các vị muốn Vạn đại nhân ra nhắm mắt sao?"

      câu này khiến ai ở đây dám phản bác, mấy quan viên là phe đối đầu của Vạn Hoành Đạt cũng ngậm miệng lại, mấy người phe trung lập cũng dám hó hé gì, chỉ chờ xem đám người của Hạ Hầu Giác làm ra sao.

      Hạ Hầu Giác cũng còn kiên nhẫn chơi đùa với bọn họ, "Minh Ngọc, còn đứng đó làm gì?"

      Đám người Minh Ngọc xoa xoa tay chuẩn bị làm việc, nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Hầu Giác bọn họ hùng hổ bước về phía quan tài.

      Bách Lý Mị Vân nhảy dựng lên, có hết sức nhéo nha hoàn đứng đỡ mình bên cạnh, nha hoàn kia hầu hạ nàng ta từ nên cũng hiểu ý.

      "Các ngươi... các ngươi muốn làm gì, lạo gia, nếu ở suối vàng ngài biết được chắc chắn rất đau khổ. Chúng ta vô năng, thể bảo vệ được lão gia, nô tỳ vô dụng" Noãn Hượng ngời khóc nứa nở, còn cố ý dùng từ 'chúng ta' làm đám quan viên được Vạn Hoành Đạt đề cử thể nín nhịn được nữa, nàng ta chửi bọn họ vô dụng sao?

      chờ mấy quan viên kia đứng ra bảo vệ 'chính nghĩa', Hạ Hầu Giác rút đao ra, giơ tay chém nhanh như chớp, nha hoàn mới vừa rồi còn kêu khóc đầu lìa khỏi cổ.

      Cái đầu vẫn còn biểu khóc lăn tới bên chân của quan viên khiên ta sợ hãi tới mức lui về sau mấy bước, chỉ thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là té xuống.

      Trong nháy mắt, mấy người có ý làm loạn yên lặng như tờ, xung quanh chỉ còn lại thanh gào thét của gió đêm, lạnh lẽo tới cực điểm!

      Trần Mặc cũng ngây dại, đây là lần đầu tiên nàng thấy tận mắt cảnh giết người, mặc dù sờ qua vô số tử thi nhưng chưa bao giờ đồng tình với người nào, chỉ cảm thấy xa cách, nhưng lần này nàng tận mắt thấy người ta bị giết, đối mặt với chuyện nàng xuyên tới thế giới khác.

      Nơi này phải là thời đại hòa bình, mạng người ở đây bé như con kiến, ở đây có chuyện mọi người ngang hàng.

      Ở nơi này thứ quan trong nhất chính là quyền lực.

      Ánh mắt của Trần Mặc phức tạp nhìn cây đao vẫn còn dính máu của Hạ Hầu Giác, nội tâm rất phức tạp.

      Đương nhiên chỉ có mình Trần Mặc rung động bới hành động của Hạ Hầu Giác, mà toàn bộ người ở đây đều run động, vài phụ nhân nhát gan còn té xỉu, ngay cả người từ nãy tới giờ vẫn cam lòng như Bách Lý Mị Vân cụng run cầm cập.

      " nha hoàn bé mà dám kích động mệnh quan triều đình, đúng là đáng chết!" Hạ Hầu Giác lấy cái khăn lau sạch cây đao, khăn tay trắng dính đầy vết máu, bị gió đêm thôi biến mất trong màn đêm.

      Mọi người đều rùng mình cài.

      Đám người Minh Ngọc dở quan tài ra, lần này mọi người đều nhường đường, ngay cả lời phản đối cũng có, đây chính là ích lợi của việc giết gà dọa khỉ.

      Mấy người dùng toàn bộ sức lực nâng thứ trong quan tài ra, sau đó 'rầm' tiếng, xác của Vạn Hoành Đạt được đưa ra ngoài.

      Mọi người ở đây đều bịt kín miệng mũi, quan tài cao tới nửa người, tiến gần lại xem nhất định nhìn thấy cái gì bên trong, nhưng vị thối của thi thể khiến bọ họ buồn nôn.

      Quý Tĩnh Niên thể chịu đựng được nữa muốn tiến lên phản kháng lần cuối, tuy nhất định phải khám nghiệm tử thi nhưng nếu bảo vệ được chút tôn nghiêm cuối cùng của Vạn đại nhân cũng tốt.

      "Xin chỉ huy sứ đại nhân mời quan khám nghiệm tử thi bước ra, đừng để Vạn đại nhân dừng lại dương gian quá lâu, hồn phi phách tán" ở Tây Lam quốc có truyền thuyết nếu sau bảy ngày mà được chôn cất hồn thể siêu sinh, Quý Tĩnh Niên như thế cũng phải là do tin quỷ thần, chỉ là muốn Hạ Hầu Giác làm gì quá đáng thôi!

      Mặc dù ở đây ai dám đứng ra chuyện nhưng đa số đều hận Hạ Hầu Giác trong lòng, người ta chết rồi mà còn làm như thế, đúng là quân tử!

      Nhưng từ hồi nào tới giờ bạn Hạ Hầu Giác chưa bao giờ nhận mình là quân tử.

      "Trần nương, ngươi làm "Hạ Hầu Giác xoay người cười như cười nhìn Trần Mặc, dùng tư thế thỉnh.

      Trần Mặc gật đầu cái sau đó cầm hộp dụng cụ lên, trong lòng phun trào, tên Hạ Hầu Giác này cười lên là ghê quá , cười đẹp hơn.

      ngờ Trần Mặc còn chưa tới gần quan tài tiếng thất thanh la lên, "Hạ Hầu Giác, ngươi đừng khinh người quá đáng, con nhóc sao mà biết khám nghiệm tử thi được chứ? bằng ngươi giết ta luôn ".
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      PS: CHƯƠNG NÀY CÓ NHIỀU CHI TIẾT MIÊU TẢ XÁC CHẾT TƯƠNG ĐỐI KINH DỊ NÊN ĐỀ NGHỊ NHỮNG BẠN NÀO BỊ YẾU TIM HAY SỢ MA+TRÍ TƯỞNG TƯỢNG BAY CAO BAY XA ĐỪNG NÊN COI.

      CHƯƠNG 21: DỠ QUAN TÀI KHÁM NGHIỆM TỬ THI (3)

      Ánh mắt oán độc của Bách Lý Mị Vân hướng về phía Trần Mặc giống như muốn đục cái lỗ người nàng vậy, nếu phải Hạ Hầu Giác còn đứng ở đây chắc nàng ta lao vào đánh Trần Mặc.

      Đúng là khinh người quá đáng! Hạ Hầu Giác, người dám dùng nha đầu ti tiện để sỉ nhục phu quân của ta, nếu việc hôm nay đồn ra ngoài Bách Lý Mị Vân nàng sao còn đất sống ở Vận An thành chứ? Cho dù trở về kinh đô cũng trở thành trò cười cho thiên hạ mà thôi.

      Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Hạ Hầu Giác có chút kinh ngạc và khinh thường, ngờ Hạ Hầu Giác lại là người hẹp hòi như vậy, dắt nương thế này đến khám nghiệm tử thi còn ra cái thể thống gì nữa!

      Mặc dù ai cũng bất mãn với hành động của Hạ Hầu Giác nhưng cũng ai ngăn cản bước chân của Trần Mặc, mọi người đều cho rằng nàng rất đáng thương khi bị Hạ Hầu Giác buộc tới đây nên ai nỡ làm khó. chừng chút nữa khóc toáng lên thôi.

      Có thể thấy được đôi khi số động phải luôn đúng.

      Trần Mặc thong thả bước , hướng ánh mắt trông mong về phía Hạ Hầu Giác, hy vọng có thể giải quyết 'người phụ nữ điên' này giúp nàng, nhưng dưới ánh nhìn của mọi người lại biến thành nàng cầu xin đừng bắt nàng làm cái chuyện gọi là khám nghiệm tử thi kia.

      Lúc này mọi người càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, trong lòng càng khinh thường Hạ Hầu Giác.

      Hạ Hầu Giác giả bộ nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc, nhớ tới cái tính tình sợ trời sợ đất của nha đầu này là càng có hứng thú làm ' hùng cứu mĩ nhân', hồi nãy ngựa còn cố tình chọc xấu hổ nữa chứ! Hừ!

      Trần Mặc cúi đầu suy tư lát, sau đó để ý tới người kêu gào bên quan tài kia (Bách Lý Mị Vân) nàng tiếp tục về phía quan tài.

      Bách Lý Mị Vân thấy thế giận run người! Tên Hạ Hầu Giác này thềm nể mặt nàng, chẳng lẽ con nhóc cũng thèm đặt nhị phẩm phu nhân như nàng vào mắt?

      "Đứng lai! Nha hoàn của ta ngăn cản mệnh quan triều đình phạm vào tội chết, vậy nha đầu như ngươi đụng chạm vào xác của mệnh quan triều đình phạm vào tử tội sao?" Bách Lý Mị Vân cảm thấy mệt mỏi, mấy năm nay nàng ở Vận An thành đều tốt đẹp, tại sao bây giờ lại xuất nhiều người xem thường nàng như thế, ngay cả nha hoàn mà nàng tin tưởng nhất cũng bị Hạ Hầu Giác giết chết rồi, sao nàng có thể giận được! Sao có thể hận!

      Nghĩ tới đây tay của Bách Lý Mị Vân liền hướng về phía mặt của Trần Mặc, mọi người càng cảm thấy thương hại Trần Mặc, đúng là đáng thương, bị chỉ huy sứ ép buộc làm chuyện ghê tởm như thế đành, bây giờ còn bị thái thú phu nhân lấy ra làm nơi trút giận, đúng là rất bi kịch!

      Nhưng như mọi người suy đoán, Trần Mặc chỉ mỉm cười tránh thoát bàn tay của Bách Lý Mị Vân, hơn nữa nàng còn tiện thể xoay người cái vòng qua nàng ta mà về phía quan tài.

      Buồn cười, nàng luyện thân thể nàng rất tốt, ngày nào cũng luyện lại TaeKwonDo, chỉ bằng bàn tay trói gà chặt của Bách Lý Mị Vân mà cũng muốn đánh nàng sao.

      Hạ Hầu Giác thầm cất cái ám khí vừa định ném ra, hơi nhíu mày, ngờ nha đầu này cũng có bản lĩnh như thế.

      Quan tài cách đó cũng xa nên chỉ vài bước là Trần Mặc bước tới nơi, lúc này Bách Lý Mị Vân cũng xoay người lại, căm tức nha đầu kia né tránh nàng ta (bà này vô duyên, lẽ cứ đứng yên cho bà đánh), vừa định tiến lên dạy dỗ nàng ta trận bị hành động của Trần Mặc dọa cho đứng đơ người tại chỗ.

      Minh Ngọc và ám vệ khác khiên thể bên trong quan tài ra.

      Nhất thời mùi xác thối tràn ngập trong khí, khi Bách Lý Mị Vân thấy cái xác kia, nếu phải biết đó là phu quân của nàng nàng ngất xỉu rồi, nhưng bụng trào lên dòng nước chua, nàng ta nhịn được mà quay đầu nôn mửa.

      Người này chết cũng được tám ngày rồi, hơn nữa khí hậu ở Vận An thành cũng tương đối nóng, xác chết của Vạn Hoành Đạt bắt đầu hư thối, khuôn mặt bắt đầu phù lên, thể nhìn ra được tướng mạo lúc còn sống, rất nhiều bộ phận thi thể bắt đầu mưng mủ, giòi bọ mấp mấy trong hỗn hợp nước mũ và thịt của người chết, bởi vì hai người nâng xác tương đối mạnh tay nên con mắt của Vạn Hoành Đạt cũng rớt ra ngoài, mấu và giòi bọ cùng chui ra ngoài, bò tới bò lui khuôn mặt phù nề. Toàn bộ cái xác bốc lên mùi tanh tưởi!

      Hôm nay có vài phu nhân theo đoàn hạ táng, chứng kiến cảnh Hạ Hầu Giác giết người, sau đó lại tận mắt thấy xác chết cảm thấy tinh thần thể chịu nổi, có vài người thần kinh yếu còn té xỉu tại chỗ luôn.

      Đám quan viên hâm mộ nhìn phu nhân nhà mình té xỉu, bọn hò thể làm như thế được nếu sau này sao mà ra đường được chứ!

      Trần Mặc thèm quan tầm tới mấy người này, nàng nhanh nhẹn mở hộp dụng cụ, lấy khẩu trang ra đeo vào, mang găng tay, sau đó lấy từ trong hộp ra con dao , bắt đầu tập trung loại bỏ thịt thối xác chết, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng đổi sắc của nàng, bên tai còn có thể nghe thanh nàng xử lý xác chết, ngay cả Bách Lý Mị Vân nôn mửa cũng dừng lại, toàn bộ mọi người trong nghĩa địa đều dại ra nhìn nàng, cảnh tượng bây giờ muốn bao nhiêu kì dị có bấy nhiêu kì dị.

      Hình ảnh này còn kích thích giác hơn cả khi thấy Hạ Hầu Giác giết người, mấy người hồi nãy còn thấy nàng đáng thương bây giờ lại kinh ngạc tới rớt cằm, đáng thương? Cuộc đời bi kịch? Sao bây giờ họ lại thấy mình đáng thương bi kịch hơn nhiều nhỉ? phải chỉ quấy rối lễ tang sau đó sỉ nhục thi thể chút là xong rồi sao? Sao còn nghiêm túc như thế? Các người cảm thấy như thế đáng sao? Đáng sao?

      Rốt cục toàn bộ các vị phu nhân trong đám đông đều ngất xỉu, ngay cả số quan viên cũng xỉu theo luôn, trước khi mất ý thức trong đầu họ chỉ có ý nghĩ, ' tốt quá, cuối cùng cũng xỉu được rồi!'

      Còn về phần những người còn lại tay chân run cầm cập, đây chính là cơ hội giảm béo tốt nhất đó!

      Ngay cả Hạ Hầu Giác cũng kinh ngạc nhìn nhanh nhẹn làm việc kia, tuy Liễu Thừa Phong có kể cho về bản lĩnh của này nhưng khoảng cách giữa nghe và thấy tận mắt là khác xa nhau.

      Nha đầu này đúng là giống người thường.

      Trần Mặc cẩn thận xử lý xác chết, xương trắng lộ ra ngoài, cảm xúc mặt vẫn thay đổi, ánh mắt rất chăm chú nghiêm túc, trong lòng thở dài: thời đại này có dụng cụ chưng cốt, nếu cũng cần tốn thời gian để cắt bỏ thịt thối như vậy!

      Mãi tới khi mọi việc làm được hơn nửa, nàng mới cẩn thận quan sát thi thể, giọng lạnh như băng giống như truyền lên từ địa ngục truyền vào tai mọi người, "Người chết là nam, tuổi trong khoảng 35 tới 40, chiều cao bảy thước năm tất (khoảng 173 cm), thể trọng khoảng 130 cân, xương ngực bị gãy nghiêm trọng, dựa vào góc độ gãy của xương có thể phán đoán khi ấy hung thủ dùng vũ khí sắc nhọn đâm vào từ cao, hơn nữa lực của hung thủ cũng rất lớn, bới vậy mới nhát khiến nạn nhân tử vong tại chỗ, nguyên nhân dẫn tới cái chết là xương ngực gãy đâm vào phổi dẫn tới tử vong."

      Mới đầu mọi người nghe Trần Mặc ra cân nặng và chiều cao của Vạn Hoành Đạt đều nghĩ Hạ Hầu Giác có chuẩn bị trước, càng khinh bỉ , tuy tiều nha đầu này hề sợ hãi mà xử lý cái xác, họ cũng công nhân là nàng có bản lĩnh, nhưng cũng chỉ có thế thôi.

      Nhưng khi nghe Trần Mặc tới nguyên nhân cái chết ai cũng kinh ngạc, bởi vì bọn họ chính là nhân chứng tận mắt nhìn thấy việc, đúng như này , hung thủ bay từ trời xuống, dùng dao đâm mạnh vào lồng ngực của Vạn đại nhân sau đó nhanh chóng bỏ , đúng là Vạn đại nhân bị nhát dao đó mà bỏ mình, nhưng khi đưa xác về phủ tin tức tử vong mới được truyền ra.

      Cái này... sao lại thế được? Cho dù thế lực tình báo của Cẩm Y vệ có lớn tới đâu cũng thể điều tra ra cái này!

      Nhưng câu tiếp theo của Trần Mặc lại càng khiến mọi người giật mình, bao gồm cả Hạ Hầu Giác và Bách Lý Mị Vân.

      "... xương cột sống của người chết có dấu hiệu bị cong, thắt lưng có dấu hiệu bệnh do lao động nặng, từ đó ta có thể đoán trước khi chết người này là người lao động nặng, thường xuyên khuân vác đồ, xương đùi của người chết..."

      Những lời kế tiếp có ai nghe vào, những lời vừa rồi là ý gì? Quan lớn của Tây Lam quốc sao có thể làm việc nặng nhọc được? lẽ....

      Người này phải là Vạn Hoành Đạt?!
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      hay mà huhu

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 22: THÁI THÚ HAY GIẢ

      Mọi người ở đây đều ồ lên, lời của Trần Mặc nằm ngoài dự kiến của mọi người, trong đó bao gốm cả Hạ Hầu Giác và Bách Lý Mị Vân.

      Cho dù Hạ Hầu Giác có thâm sâu thế nào, tính toán kĩ ra sao cũng thể ngờ tới người nằm trong quan tài phải là Vạn Hoành Đạt. là vì người nhà của Vạn Hoành Đạt cũng tin là ta chết, hai là do cũng rất tự tin với mạng lưới tình báo của mình, từng nghĩ tới rất nhiều tình huống với Vạn Hoành Đạt nhưng thể ngờ rằng tên này dám treo đầu dê bán thịt chó, kim thiền thoát xác.

      Mục đích lần này của chỉ là mong Trần Mặc có thể tìm ra được manh mối của hung thủ, hai là muốn uy với đám quan lại ở Vận An thành, đương nhiên rồi, nếu làm Bách Lý Mị Vân khó xử, làm khổ mấy tên quan này chút phải là Hạ Hầu Giác.

      Nhưng ngờ Trần Mặc lại mang tới thông tin lớn như vậy!

      Hạ Hầu Giác có thể tin nhanh như vậy nhưng người ngoài .

      " nha đầu như người dựa váo cái gì mà dám bừa ở đây! Dám đây phải phu quân của ta sao, ràng là ta chứng kiến chàng tắt thở!" Bách Lý Mị Vân tuy có chút dao động nhưng lại lập tức phủ định, chuyện hôm đó nàng nhớ rất , căn bản có khả năng phu quân của nàng biến thành người khác, nhất định là nha đầu chết tiệt này bậy! chừng là do Hạ Hầu Giác tự tay bố trí. Đúng, nhất định là do Hạ Hầu Giác có mưu đồ bất chính, nếu sao con nhóc lại biết khám nghiệm tử thi chứ? nực cười.

      Trần Mặc hướng ánh mắt lạnh như băng, nặng nề nhìn Bách Lý Mị Vân, người có trình độ y học đạt tới đỉnh cao như nàng ghét nhất là bị người khác nghi ngờ độ chuyên nghiệp và tiêu chuẩn, đây chính là tự tin tới cực đoan của nàng! Trong thế giới của Trần Mặc, người ta có thể nghi ngờ nhân cách của nàng nhưng tuyệt đối thể nghi ngờ trình độ của nàng.

      "Khi nãy Bách Lý phu nhân muốn đánh ta, bàn tay giơ lên hơi thấp, mày hơi nhíu lại, hẳn là bên bả vai của ngươi bị thương", Trần Mặc thèm nhìn Bách Lý Mị Vân nữa, chỉ thản nhiên bỏ lại câu.

      Mấy vị phu nhân ngất xỉu vừa tỉnh lại bên cạnh nghe được lời của Trần Mặc nhịn được mà , "Nha đầu này thần! Hai ngày trước Bách Lý phu nhân có tới nhà ta chơi bị nha hoàn nhà ta cẩn thận làm bị thương vai phải".

      Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Trần Mặc, loại chuyện khuê mật của nữ nhân lẽ mạng tình báo của Hạ Hầu Giác cũng điều tra sao? Cái này... cái này thể xáy ra được! Lời giải thích duy nhất cho chuyện này là tiểu nha đầu này có kĩ thuật khám nghiệm tử thi cao siêu, có thể chuyện với người chết đúng như lời của Hạ Hầu Giác.

      chuyện như thế này bọn họ chưa ai từng thấy!

      Miệng của Bách Lý Mị Vân há hốc nhìn về phía Trần Mặc, lúc này nàng ta hoàn toàn biết sao cho phải, trái tim của nàng kêu gào là tin tưởng Trần Mặc nhưng lí trí của nàng lại đây chính là .

      lẽ phu quân chưa chết sao? Vậy ở nơi nào? Vì sao lại lừa mọi người là chết? Vị sao lại cho nàng biết?

      Trong đầu của Bách Lý Mị Vân bây giờ có rất nhiều vấn đề quay mòng mòng, càng nghĩ càng loạn, sau cùng đầu óc trống rỗng.

      Mọi người ở đâu đều bàn tán, ai biết có chuyện gì xảy ra, cũng ai biết cái thi thể nằm bên cạnh quan tài kia là ai.

      Quý Tĩnh Niên cũng dùng ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Trần Mặc, trong lòng phân tích mọi chuyện để tìm ra .

      "Mọi chuyện hôm nay chúng ta có thể bước đầu xác định rằng Vạn đại nhân giả chết. Vì bảo vệ chứng cứ nên thi thể được đưa tới nhà xác của nha môn của Vận An thành. quan lại có mặt lúc Vạn đại nhân xảy ra chuyện xin mọi theo ta tới nha môn để lấy lời khai. Hạ Hầu Giác ta phụng mệnh hoàng thượng tới đây điều tra vụ án này, mong các vị đồng nghiệp phối hợp" xong liền bảo đám người Minh Ngọc dẫn mấy vị quan có liên quan .

      Lần này tới đây chuyện điều tra cái chết của Vạn Hoành Đạt chỉ là chuyện phát sinh bất ngờ, chuyện chính là điều tra tham ô ở Vận An thành, tại Trần Mặc cho cơ hội thế này nhất định phải tận dụng để truy tra chuyện chính.

      Lúc đầu nghĩ muốn làm xong chuyện cũng vất vả lắm, đám quan viên trong Vận An thành này đều là địa đầu xà, tục ngữ cường long cũng khó áp được địa đầu xà, năng lực của Hạ Hầu Giác cũng phải gọi là ghê gớm gì nên thể cứng rắn với bọn quan viên ở đây. Bây giờ bọn họ đều ở ngoại ô Vận An thành, đám quân viên này cũng thể gọi cứu viện, lại có lý do danh chính ngôn thuận, hội này mà còn lợi dụng ngốc.

      Cẩm y vệ mà Hạ Hầu Giác mang tới đều có thể địch trăm, quan lại ở đây chỉ dẫn theo vài gia đinh khỏe mạnh, sao có thể so sánh với cẩm y vệ được, đám quan viên chỉ đành phối hợp với Hạ Hầu Giác điều tra án, nhưng ai cũng bí mật nháy mắt với gia quyến.

      Vận An thành tối nay yên bình, nhưng ai biết ở ngoại ô thành lại giông bão gào thét, chân trời có chút ánh sáng, bầu trời của Vận An thành hôm nay cũng sắp thay đổi rồi!

      Sáng sớm hôm sau, trước phủ thái thú Vận An thành ngừng có bóng dáng của nha đinh của các phủ tới điều tra tin tức ra ra vào vào, nhưng đều bị cẩm y vệ chăn lại.


      Lúc này tin tức Vạn Hoành Đạt chưa chết vẫn còn giữ kín, Bách Lý Mị Vân và tất cả người hầu trong phụ đều bị giam sau hậu viên chờ được điều tra, phủ thái thú lúc này đều nằm trong tay Hạ Hầu Giác.

      Mà vị chỉ huy sứ mà mọi người 'ngày nhớ đêm mong' thong thả đánh cờ dưới gốc cây liễu lớn sau hậu viện phủ thái thú với Liễu Thừa Phong.

      Hạ Hầu Giác tùy ý hạ quân cờ xuống, "Sức khỏe của ngươi vẫn ổn chứ Thừa Phong? Cần nghỉ ngơi ?"

      Liễu Thừa Phong lập tức thả viên trắng lên bàn cờ, " sao, ngày hôm qua ngủ nhiều rồi, hôm nay ngủ tiếp được. Nhưng A Giác từ hôm qua tới giờ chợp mắt được lúc nào, mệt sao?"

      Hạ Hầu Giác cười tiếng, tay hạ thêm quân đen xuống, " mệt! Lần này tới Vận An thành còn thuận lợi hơn ta tưởng rất nhiều, tất cả đều là công lao của Trần Mặc." nHạ Hầu Giác kể chuyện thái thú giả đêm qua cho Liễu Thừa Phong nghe, đồng thời ra suy đoán của mình.

      "Ta đoán tám phần là do lão Vạn Hoành Đạt kia biết tin ta phụng mệnh hoàng thượng tới đây điều tra tham ô nên mới sợ hãi bày ra kế kim thiền thoát xác này".

      Liễu Thừa Phong cầm quân trắng trong tay vuốt ve nửa ngày, ánh nắng sáng sớm có chút ấm áp chiếu vào người của Liễu Thừa Phong khiến dung mạo của càng ôn nhuận như ngọc, thân trường bào xanh nhạt, tóc dài như mực tùy ý buộc lại phía sau, trong ánh sáng tạo cho người ta cảm giác dung mạo khiến người khác thở dài.

      "Ba" tiếng, Liễu Thừa Phong hạ quân cuối cùng xuống bàn cờ, thắng bại được phân, cho dù quân đen có tiến công dũng mãnh nhưng cũng bị quân trắng bao vây, vốn tưởng quân đen có thể thoát khỏi nhưng lại bị quân trắng chơi chiêu hiểm, ở thế cờ cuối cùng lại thua tới tan tác.

      người thông minh như Liễu Thừa Phong tính thôi, nếu có tính toán chắc chắn trong thiên hạ này ai bằng .

      Đay chính là đánh giá của Hạ Hầu Giác khi lần đầu tiên đánh cờ với Liễu Thừa Phong.

      Hạ Hầu Giác biết sao nhìn bàn cờ trước mặt, thu dọn bàn cờ, "Xem ra ta thể đánh bại ngươi rồi".

      Liễu Thừa Phong chỉ cười khẽ tiếng, nhìn mặt trời mọc phía xa, châm rãi , "Lần này tuy ngươi và ta cùng tới Vận An thành nhưng sức khỏe của ta lại cho phép ta giúp đỡ ngươi. Nhưng có số chuyện A Giác nên ngẫm lại kĩ, Vạn Hoành Đạt này tuy là thái thú phương nhưng có khả năng trước mắt bao người làm ra chiêu kim thiền thoát xác sao? Nếu bên người người giống tới mười phần sao Bách Lý Mị Vân lại biết? Nếu lần này có khả năng siêu việt của Tiểu Mặc cho dù ngươi có mời hết các quan khám nghiệm tử thi trong thiên hạ cũng khóm có thể phát thi thể kia là giả".

      Liễu Thừa Phong hơi khiến Hạ Hầu Giác bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, mọi chuyện lúc ấy diễn ra khá nhanh, tuy có rất nhiều điểm đáng ngờ nhưng tất cả đều bị Hạ Hầu Giác xem , bây giờ nghe Liễu Thừa Phong như vậy mới phát ra, đúng là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuốc u mê.

      "Sau lưng Vạn Hoành Đạt này nhất định có người đứng sau".

      Nhưng người đó là ai?
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 23: CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN Ở TỬU LÂU

      Phủ thái thú vẫn nhộn nhịp như thế, Hạ Hầu Giác phái vài ám vệ điều tra mọi việc, chuyện tối qua Hạ Hầu Giác dỡ quan tài khám nghiệm tử thi khiến nhiều quan viên hoảng sợ, bằng chứng là sáng sớm hôm sau bàn trong thư phòng của hoàn đế có rất nhiều tấu chương buộc tội .

      Mấy người chìm nổi trong quan trương nhiều năm kia tất nhiên là để ý tới Trần Mặc, cho nên sau khi khám nhiệm về nàng chỉ ăn chút, sau đó ngã đầu xuống giừơng ngủ say sưa, nàng ngủ mạch tối giữa trưa, mở mí mắt có chút nặng vì ngủ ra thấy Xuân Hương đứng ở bên giừơng chờ từ bao giờ.

      Trần Mặc rất tự nhiên để cho Xuân Hương phục vụ mình. Xuân Hường tìm trong bọc quần áo bên giường, lấy ra cái váy vàng nhạt, "Tiểu thư hôm nay mặc cái này được ? Nó rất hợp với màu da của người".

      Trước giờ Trần Mặc cũng cầu gì quá lớn với quần áo, nàng chỉ dang hai tay ra chờ Xuân Hương mặc vào.

      Xuân Hương giúp Trần Mặc mặc quần áo, sau đó kéo nàng lại bàn trang điểm, biết tiểu thư nhà mình thích trang sức rườm rà nên nàng chỉ vấn kiểu tóc đơn giản, bên vấn tóc bên nhìn tiểu mĩ nhân trong gương, nhịn được vui mừng , "Tiểu thư, người trổ mã ra càng ngày càng đẹp, chừng vài ngày nữa đại tiểu thư còn bằng người".

      Trần Mặc lúc này lại rơi vào trạng thái buồng ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, tuy trước giờ khuôn mặt nàng cũng có nhiều cảm xúc nhưng vẻ mặt lim dim mắt như vậy lại khiến người ta cảm thấy ngốc ngốc. Làn da của Trần Mặc trở nên sáng bóng, cái miệng được quét lớp son hồng, nửa năm nay ngũ quan của Trần Mặc cũng nảy nở ra ít, mặt bắt đầu có phong thái mĩ nhân.

      Rửa mặt chải đầu xong, Xuân Hương hưng phấn giựt dây Trần Mặc, "Tiểu thư, hôm nay chỉ huy sứ đại nhân và Liễu công tử đều ra ngoài rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm ! Nô tỳ nghe ở đây có tửu lâu rất ngon gọi là Khách Vân Lai, đồ ăn trong đó ngon cực kì!" khi tới đồ ăn, hai mắt của Xuân Hương tỏa sáng, ánh mắt ràng là hò hét ' chúng ta ra ngoài ăn ! Ra ngoài ăn !'

      Trong lòng của Trần Mặc cười thầm, nhưng mặt vẫn cứng đơ.

      Xuân Hương hận cái khuôn mặt than này của tiểu thư quá , nhìn thế nào cũng thể biết được tiểu thư nghĩ gì, rốt cục tiểu thư có đồng ý hay vậy?

      Nhìn khuôn mặt có chút rối rắm của Xuân Hương, Trần Mặc cuối cùng cũng chịu buông tha cho nàng, "Còn đứng đó làm gì? Còn sao?"

      Xuân Hương nghe thế vô cùng nhiệt tình dắt Trần Mặc ra cửa.

      Hai chủ tớ của Trần Mặc hỏi địa chỉ của Khách Vân Lai tửu lâu, lúc này cũng đến giờ cơm, tình trạng buôn bán của tửu lâu này cũng giống như tên của nó, khách tấp nập như mây, náo nhiệt.

      Hai tiểu nhị tiếp khách thấy bóng dáng của Trần Mặc và Xuân Hương tiến liên tiếp đón nhiệt tình, "Hai vị nương tới ăn cơm sao? Vậy xin mời vào bên trong."

      Khách Vân Lai có tổng cộng năm lầu, tửu lâu to nhất Vận An thành, lầu và lầu hai là đại đường, lầu ba trở lên là nhã gian, càng lên cao phòng cũng dùng để tiếp những vị khách có địa vị càng lớn, trang hoàng càng tinh xảo hơn. Trần Mặc và Xuân Hương chỉ tới đây ăn cơm thôi, huống hồ cũng chỉ có hai người nên chủ tớ các nàng quyết định ngồi ở lầu hai.

      Hai người ngồi vào bàn kiên nhẫn chờ tiểu nhị bưng đồ ăn tới.

      Khách Vân Lai này nếu đặt ở đại chắc được liệt vào hạng nhà hàng năm sao, lầu và lầu hai được trang trí rất tráng lệ, tiểu nhị cũng rất nhanh nhẹn, miệng linh hoạt, còn sớm mà lầu và lầu hai khôg còn chỗ ngồi, mặc dù có chút ầm ĩ nhưng cũng có chuyện thú vị, có người làm buôn bán vào nam ra bắc, có người làm nhân sĩ giang hồ mang theo đao kiếm, có người ăn mặc văn nhã chắc là thư sinh, ở đây giống như thế giới thu vậy, đủ mọi tầng lớp.

      Tốc độ phục vụ của tiểu nhị rất nhanh, chỉ chốc là đồ ăn của Trần Mặc và Xuân Hương được bưng lên, hai người nhìn vào bàn ăn, chỉ nhìn cách trang trí thôi khiến người ta thấy đồ ăn ở đây chắc cũng tệ, mùi rất thơm.

      Trần Mặc cũng đói bụng nên cầm đũa lên bắt đầu tập trung chuyên môn, Xuân Hương vừa ăn vừa cao hứng bình luận, Trần Mặc chỉ yên lặng ngồi nghe, nghe tới chuyện thú vị rất phối hợp gật đầu cái, mặt tỏ vẻ như 'ta có nghe'.

      lúc chủ tớ hai người hòa thuận vui vẻ đột nhiên dưới lầu lại nào nhiệt hẳn, hai người nghiêng đầu nhìn xuống thấy ở cái bàn giữa lầu nam tử nhúc nhích nằm bàn cơm, mặc kệ người ta lay thế nào cũng phản ứng.

      "Hạ đại phu tới rồi! Mọi người tránh ra."

      Nhân Hoa Đường ở ngay bên cạnh tửu lâu, chưởng quầy vừa thấy tình hình ổn lập tức chạy sang Nhân Hòa Đường thỉnh đại phu sang, trong lòng khỏi lo sợ, người này tại sao lại phát bệnh?

      Khách Vân Lai mở được năm sáu năm nay, chưởng quầy cũng phải là chưa thấy tình huống này, nhưng nhìn vẻ mặt tím tái của người nằm bàn, miệng xùi bọt mét trong lòng hoảng loạn , nếu xảy ra chuyện việc buôn bán của họ biết làm sao đây?

      Hạ đại phu dắt theo dược đồng vội vàng tới, rầu tóc bạc trắng, vừa nhìn khiến người ta cảm giác ông là y giả đáng tin cậy.

      Cẩn thận nhìn tình trạng của người ngã bàn, vừa xem mạch cẩn thận, thở dài đáng tiếc, "Gia đình chuẩn bị hậu !" tuy bây giờ chưa chết nhưng cũng nhịn tới khắc nữa đâu.

      Nương tử của người nọ nghe thế muốn ngất , nàng ta quỳ rạp xuống dưới chân vị y giả kia cầu xin, "Hạ đại phu, van ngươi! Van ngươi hãy cứu tướng công của ta, sức khỏe của tướng công ta luôn tốt, sao chỉ vừa ăn chút thức ăn ở đây lại bị như vầy, Hạ đại phu, van ngươi, van ngươi!" người phụ nhân kia khóc thành tiếng, nhưng mỗi câu mỗi chữ của nàng ta đều ám chỉ đồ ăn của tửu lâu sạch , khiến trái tim của chưởng quầy nhảy dựng, lẽ tới gây sao? Nhưng giống nha, ai mà dám lấy tính mạng mình ra để gây làm giảm uy tín của tửu lâu chứ?

      Vẻ mặt của Hạ đại phu rất khó xử nhìn phụ nhân quỳ dưới đất mà khóc lóc kia, ánh mắt ngừng ra dấu với chưởng quầy, tuy khách vân lâu luôn chiếu có Nhân Hòa Đường nhưng Hạ đại phu đời ngay thẳng, cho nên chỉ ăn ngay , "Dựa vào sắc mặt và mạch đập của phu quân ngươi, lão phu phán đoán người này bị trúng độc, còn về phân độc ... vừa rồi lão phu cho dược đồng kiểm tra thức ăn bàn nhưng lại thấy có độc".

      Cái gọi là kiểm tra chính là lấy cây kim bạc thử từng món ăn (giống như lấy cây kim châm vào trong thức ăn trong mấy phim tàu ấy), loại phương pháp này rất được tôn sùng ở Tầy Lam quốc, cũng là phương pháp được người ta tin phục nhất. Vừa rồi các thực khách đều nhìn thấy , đúng là có độc.

      Nhưng bọn họ biết rằng đời này có rất nhiều loại độc ma ngân châm thể thử được, chỉ tiếc Tây Lam quốc chưa có nhận thức đầy đủ về độc, người dụng được dùng mấy thứ linh tinh như thạch tín còn phát được nhưng nhiều thứ khác bó tay.

      Cách này của Hạ đại phu có thể chửa cho Khách Vân Lai chút mặt mũi, nếu sau này còn có chuyện gì ông cũng giúp được.

      Bên trong đại đường mọi người nghị luận sôi nổi, trong lòng ai cũng hoang mang. Có người người phụ nhân ăn cơm với nam tử kia xảy ra chuyện gì, chắc ta trước khi tới đây ăn trúng độc gì đó nhưng bây giờ mới phát tác, nhưng nhiều người khác lại cảm thấy yên, lẽ nào thứ mà vừa rồi họ ăn cũng có vấn đề?

      Chưởng quầy ngừng chùi mồ hôi lạnh rơi đầy trán, tim đập như sấm, tửu lâu này hoạt động nhiều năm nay nhưng chưa bao giờ có tai nạn chết người,nếu có chuyện biết ăn thế nào với Đông gia đây? Dù thế nào danh dự của Khách Vân Lai cũng khó giữ được.

      Xuân Hương thấy mọi chuyện phát sinh, tới khi Hạ đại phu tuyên bố nam tử kia thể cứu nàng hướng đôi mắt tràn trề hi vọng về phía Trần Mặc, chỉ thấy Trần Mặc vẫn bình tĩnh ăn, hoàn toàn có ý xuống cứu người.

      Cắn môi, hơi do dự chút, Xuân Hương mới dám to gan mở lời, "Tiểu thư định cứu người dưới kia sao?"
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :