1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 15: AI THÔNG MINH HƠN

      Liễu Thừa Phong nhìn về nha dịch phát ra tiếng kia, thanh xưa nay ôn hòa có chút nghiêm túc, “Là con của Hà Trường Phát ở Trương gia thôn sao?”

      Nha dịch kia sửng sốt chút sau đó gật đầu mạnh, “Tiểu nhân nhất định nhìn lầm, tiểu nhân cũng ở Trương gia thôn nên gặp mặt người này phải mới hai lần, hơn nữa nhìn bức họa này mới nhớ ra nhiều ngày rồi cũng thấy tiểu tử nhà Hà gia kia”.

      Nha dịch này rất chắc chắn, xem ra phải là giả.

      Liễu Thừa Phong bắt đầu nhíu mày trầm tư, ngón tay ngọc chạm vào bàn trà, khuôn mặt tuy vẫn tái nhợt như cũ nhưng che lấp được hào quang người .

      Lưu Mẫn Quý dám quấy nhiễu Liễu Thừa Phong suy tư, Trần Mặc lại thích chuyện trong lúc người ta suy nghĩ nên trong phòng lúc này bao trùm khí yên lặng, nhất thời chỉ vang lên thanh gõ bàn của Liễu Thừa Phong.

      Ước chừng khoảng nén nhang, Liễu Thừa Phong rốt cục cũng trở lại trạng thái bình thường, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Mẫn Quý, “Lưu đại nhân, nêu người này là con của Hà Trường Phát hung thủ nhất định là người quen. Thứ nhất, hung thủ cố ý hủy hoại quần áo của nạn nhân, cố ý giấu xác ở con đường có người qua lại mục đích là để ai nhận ra, thứ hai, ta nhớ là hai tháng trước Hà Trường Phát và trai của là Hà Trường Quý phát sinh mâu thuẫn dẫn tới kiện tụng, trong hồ sơ có ghi là do tranh chấp về di sản mà cha mẹ để lại, cuối cùng quan phủ xử toàn bộ tài sản cho Hà Trường Phát, thứ ba, khi nãy Tiểu Mặc cũng có hung thủ cố ý giết nạn nhân nhưng bởi vì hộp sọ của thiếu niên chưa phát triển hoàn toàn nên mới khiến nạn nhân chết tại chỗ, tạo thành án tử, vậy án này chính là ngộ sát.”

      Lưu Mẫn Quý nghe thấy thế hai mắt sáng ngời, “Vậy hung thủ là Hà Trường Quý hoặc người trong nhà ông ta?”

      Liễu Thừa Phong gật đầu tán thưởng, sau đó còn bổ sung câu, “ sai, hung thủ có thể là Hà Trường Quý hoặc người trong nhà ông ta, vì tới hôm nay Hà Trường Phát vẫn chưa phát con mình mất tích nên chắc chắn phải là người thân tín với ông ta là con ổng ta ở đâu ông ta mới báo quan. Nhưng từ vết thương trí mạng của nạn nhân ta có thể thấy hung thủ là nam giới trưởng thành, Hà Trường Quý chỉ có hai người con , cho nên ông ta chính là nghi can lớn nhất. Về phần hung khí, ta suy đoán là nông cụ. Hung thủ rất có thể là do quá nóng giận nên đánh chết người, cho nên hung khí cũng là vật hay mang theo người”.

      Vào lúc Liễu Thừa Phong ra suy đoán của mình, hai mắt của tỏa sáng, thần thái sáng láng, ai có thể thấy người bệnh lâu ngày, dáng người gầy yếu lúc này cũng khiến người ta cảm thấy cao lớn vô cùng, mỗi lời đều hợp lí tới từng chi tiết giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của , giống như nho tường chân chính bày mưu tính kế lập nên trận đánh vang danh thiên cổ.

      Trong lòng của Lưu Mẫn Quý lúc này toàn là khiếp sợ, hồi nãy còn nghĩ vị ‘Thiên hạ đệ nhất thần thám’ này bằng Tiểu Trần đại phu, nhưng xem ra đó chỉ là suy nghĩ thiển cận của .Trách được trong dần gian truyền miệng câu ‘nơi nào có Thừa Phong công tử lướt qua, nơi đó còn nghi án”.

      Trần Mặc nghe Liễu Thừa Phong phán đoán trong lòng kinh hãi kém gì Lưu Mẫn Quý, người này đúng là có trí nhớ siêu việt giống nàng.

      Trần Mặc khi nãy cũng có đọc quyển hồ sơ kia với Liễu Thừa Phong, cái quyển hồ sơ này ghi lại toàn bộ những vụ kiện tụng lớn trong Mã Liên trấn và những thôn trang ở vùng phụ cận, cuốn hồ sơ nhiều như vậy với người bình thường phải mất hai ba tháng mới xem xong nhưng còn Liễu Thừa Phong sao? Hai ngày, à có lẽ ngày là xong rồi. Hơn nữa chỉ nghe nha dịch kia ra cái tên Hà Trường Phát liền biết người này phát sinh chuyện gì.

      Ngoại trừ nguyên nhân cũng có trí nhớ siêu việt giống nàng Trần Mặc cũng còn lời giản thích nào khác.

      Cái mà nàng gọi là trí nhớ siêu việt cũng chỉ là nhìn cái là có thể kỹ nhớ được, bởi vì não của con người nhớ kiến thức chỉ trong khoảng thời gian hữu hạn, người bình thường khoảng hai phút sau quên, nhưng đối với những thiên tài như Liễu Thừa Phong và Trần Mặc bọn họ lại nhớ lâu hơn, hơn nữa trong đầu họ tự động xâu chuỗi các việc lại rồi đưa ra kết luận của chính mình.

      bộ óc thông minh như thế khi vận hành hiệu suất có thể ngang với cái máy tính tốc độ cao, hơn nữa năng lực phân tích còn gấp mấy chục lần người thường.

      Cũng giống như Trần Mặc, nàng là người nổi bật trong giới y học đại; cũng giống như đầu óc phán đóa của Liễu Thừa Phong khiến người ta nghẹn họng trân trối.

      Cuộc đời của Trần Mặc lần đầu tiên đụng phải đối thủ ngang tài ngang sức như vậy, ánh mắt nhịn được lóe lên tia tìm tòi nghiên cứu quét tới quét lui người Liễu Thừa Phong.

      Tốc độ của Lưu Mẫn Quý cũng rất nhanh, chưa tới canh giờ sau bắt Hà Trường Quý về quy án, còn phát ra cái nông cụ dính máu trong nhà , Hà Trường Quý thấy mọi chuyện bại lộ cũng dám chống trả, thành khai nhận tất cả, khác gì với suy đoán của Liễu Thừa Phong!

      Sau chuyện này Lưu Mẫn Quý và người dân Mã Liên trấn bội phục Liễu Thừa Phong thôi.

      biết vì sao Liễu Thừa Phong lại cảm thấy Trần Mặc vui, tuy khuôn mặt nhắn vẫn có chút cảm xúc nào nhưng Liễu Thừa Phong lại cảm thấy tâm tình của nàng tốt.

      “Tiểu Mặc sao vậy?” khuôn mặt tuấn tú của Liễu Thừa Phong lên chút lo lắng, lẽ án tử kia là nàng có gánh nặng tâm lí?

      Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Mặc rất nghiêm túc, , “Liễu Thừa Phong ngươi thông minh”.

      Liễu Thừa Phong bị câu này của Trần Mặc làm cho sửng sốt, tuy rằng có rất nhiều người trí tuệ vô song nhưng Trần Mặc dùng vẻ mặt như thế mà khen quả là có chút kì quái, cười ấm áp, “Tiểu Mặc cũng rất thông minh mà” đúng vậy, Trần Mặc là nữ nhân thông minh nhất mà từng gặp.

      Trần Mặc hừ lạnh tiếng, “Đương nhiên rồi, tuy ngươi rất thông minh nhưng ta thông minh hơn”

      Liễu Thừa phong nghe xong rất bất đắc dĩ, sau đó cười tiếng, có chút sủng nịnh phụ họa, “Đúng vậy, đời này có ai thông minh hơn Tiểu Mặc!”

      Trần Mặc có chút bất mãn với lời lấy lệ của Liễu Thừa Phong, trước giờ nàng luôn chấp nhất với cái đề tai ‘thông minh’ này, đó là niềm kiêu hãnh của nàng, trước giờ luôn tự xưng thông minh hơn người , tuy Liễu Thừa Phong rất thông minh nhưng nàng rất tự tin là có thể đánh bại , ai ngờ người ta chịu tiếp chiêu mà còn tốt tính phụ họa, sao mà nàng giận cho được?

      “Ta nghiêm túc đó!” Trần Mặc kháng nghị cường điệu, vì đưa lưng về phía mặt trời khiến khuôn mặt nhắn càng trong tịch dương, tóc dài phiêu tán trong gió nổi bật nền trời vàng cam.

      Liễu Thừa Phong đột nhiên cảm thấy tay có chút ngứa, rất muốn nâng tay lên vuốt ve mái tóc nghịch ngợm kia, nghĩ là làm, tay của biết từ lúc nào chạm lên mái tóc của Trần Mặc.

      Hai người đồng thời sửng sốt, Liễu Thừa Phong ngờ có ngày lại mất chế tới vậy, nhưng tay vẫn nghe theo trái tim nhàng vuốt ve mái tóc của Trần Mặc, sau đó cũng bắt chước vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trả lời, “Ta cũng rất nghiêm túc mà, Tiểu Mặc là người thông minh nhất mà ta biết!”
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 16: ĐÚNG LÀ MÙ ĐƯỜNG

      Trần Mặc có chút bất mãn gạt bàn tay to của Liễu Thừa Phong ra khỏi đầu mình, bỉu môi thẳng về phía trước, trong lòng lại nhịn được mà đắc ý, hừ, tất nhiên là bổn tiểu thư thông minh hơn ngươi rồi!

      Đôi mắt của Liễu Thừa Phong ngập tràn ý cười, thu tay mình lại, sát theo phía sau Trần Mặc về phía cửa lớn của phủ nha, bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là tiểu nha đầu, ngây thơ. Nhưng chính cũng nhận ra ánh mắt của nhìn về phía nàng tràn ngập sủng nịnh, nếu bản thân tự thấy chắc cũng bị dọa cho nhảy dựng.

      Hai người vừa tới của liền có nha dịch tiến tới cung kính bẩm báo, "Liễu công tử, Thu Minh là bị đau bụng nên cần nghỉ ngơi chút".

      Trần Mặc thấy Liễu Thừa Phong có ý muốn đợi có chút bất mãn , " phải cũng rất gần sao? Chúng ta tự bộ được rồi, dù sao cũng sắp tới giờ châm cứu". nhưng ra Trần Mặc là ghét đám đông.

      Liễu Thừa Phong do dự chút nhưng lúc sau cũng gật đầu với Trần Mặc cái.

      hiểu vì sao Trần Mặc lại cảm thấy nụ cười mặt Liễu Thừa Phong cứng lại nhỉ.

      Nhưng chút nữa thôi nàng hiểu nguyên nhân.

      Lúc ba người , vì phủ nha cũng rất gần, chỉ cần bộ mười phút là đến nên cũng ngồi cổ kiệu hay xe ngựa gì, bây giờ về tất nhiên hai người phải bộ về rồi.

      Trần Mặc có chút nghi hoặc nhìn Liễu Thừa Phong, ràng nàng nhớ nhà ở cái hẻm bên trái mà, sao lại quẹo phải? lẽ nàng nhớ nhầm?

      Bình thường Trần Mặc cũng thích nhiều lời, huống chi ở Mã Liên trấn này nàng cũng quen biết ai cả cho nên nàng vẫn yên lặng theo Liễu Thừa Phong.

      Tuy Liễu Thừa Phong bệnh lâu năm nhưng chân rất dài, cụ thể là Trần Mặc chỉ mới đứng tới vai thôi nên tất nhiên nhanh hơn nàng, hơn nữa chân ngắn của nàng đôi khi phải chạy vài bước mới đuổi kịp .

      người luôn thận trong, quan sát sắc bén như Liễu Thừa Phong hiểu tại sao giờ phút này lại phát ra Trần Mặc bắt kịp .

      Hai người vẫn duy trì như thế lúc lâu, chạy càng lúc càng xa nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng của căn nhà mà bọn họ ở, Trần Mặc có chút kinh ngạc, khi cũng chỉ có mười phút thôi, về nhiều nhất cũng hai mươi phút là tới rồi, so nãy giờ cũng gần canh giờ rồi mà sao chưa tới?

      "Liễu Thừa Phong, rốt cục là chúng ta đâu vậy?" rốt cục nàng cũng nhịn được mà hỏi .

      Khuôn mặt vốn tái nhợt của Liễu Thừa Phong bởi vì hoạt động mạnh mà có chút ửng hồng, trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, Trần Mặc đứng bên nhìn cũng thấy kì quái, bây giờ là mùa thu rồi, thời tiết cũng quá nóng, sao lại ra nhiều mồ hôi như thế?

      mặt của Liễu Thừa Phong có chút xấu hổ, ngay cả nụ cười ấm áp cũng duy trì nổi nữa, "Tiểu Mặc này, chúng ta... hình như chúng ta lầm đường rồi!" ấp úng , khuôn mặt đỏ hồng, đầu cũng cúi thấp xuống giống như đứa trẻ làm sao chơ trưởng bối phê bình.

      Trần Mặc đột nhiên cảm thấy vô lực, đánh chết nàng cũng nghĩ tới người thông minh tuyệt đỉnh như Liễu Thừa Phong lại bị mù đường!

      Nhớ tới hồi nãy nàng còn so sánh trí thông minh của mình với , đột nhiên nàng thấy tự hạ thấp mình bậc.

      " theo ta" bất đắc dĩ thở dài trong lòng, Trần Mặc dẫn Liễu Thừa Phong vòng trở lại phủ nha, vừa tới của thấy người hầu của Liễu Thừa Phong là Thu Minh lo lắng vòng vòng trước cửa, thấy hai người lập tức chạy ra, "Công tử, sao người đợi Thu Minh cùng ! Lần sau người nhớ đợi Thu Minh, nếu nô tài cũng biết đâu để tìm người". Sau đó mới cúi đầu cảm tạ Trần Mặc, "Cảm ơn Trần đại phu mang công tử nhà ta về".

      Liễu Thừa Phong đứng ở bên nghe Thu Minh đen mặt, là gan của thằng nhóc này càng lúc càng lớn, trước mặt Tiểu Mặc mà dám nể mặt như thế, nụ cười mặt càng thêm ấm áp hướng về phía Thu Minh, " Thu Minh, sao còn chưa ? Lát nữa Tiểu Mặc còn phải châm cứu cho ta nữa".

      Thu Minh nhìn thấy nụ cười mặt thiếu gia nhà mình da đầu run lên, vì sao lại có cảm giác hôm nay có chuyện xấu xảy ra vậy cà?

      Đột nhiên trong đầu của bạn nô tài nào đó lóe lên tia sáng, đừng là công tử xưa nay sống vô cầu giống tiên nhân của nhà mình hôm nay rốt cục cũng thông suốt mà thích Trần đại phu nha? Vậy hành động khi nãy của chẳng khác nào chán sống.

      Nghĩ tới đây lập tức cười chân chó tới trước mặt Trần Mặc, "Chắc Tiểu Trần đại phu cũng mệt rồi, vậy để nô tài khiên cái hòm thuốc này cho" lúc này Trần Mặc mới cảm giác được vai mình đau nhức, lại có người tự nguyện như thế sao lại từ chối, lập tức đưa hòm thuốc cho Thu Minh.

      Ai ngờ Thu Minh dẫn đường phía trước lại cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của thiếu gia nhà mình, ngay cả quay đầu cũng dám, biết vì sao lại chọc công tử nổi giận.

      Thu Minh ngoan ngoãn dẫn đường ở phía trước, Liễu Thừa Phong muốn phá vỡ khí xấu hổ này nên hỏi Trần Mặc về kĩ thuật pháp y kì dị của nàng, "Tiểu Mặc, sao ngươi có thể phán đoán được cân nặng và chiều cao của người chết?"

      Trần Mặc cũng là người luôn cự tuyệt những người có tinh thần học hỏi, "Rất đơn giản, thông qua chiều dài của xương ta có thể phán đoán được chiều cao. Ví dụ như xương đùi, độ dài của xương đùi tỉ lệ với chiều cao của chúng ta, theo lí thuyết chiều dài xương đùi bằng phần tư chiều cao của người . Còn cân nặng tỉ lệ với trọng lượng của xương và đường kính là đoán ra..."

      Trần Mặc thao thao bất tuyệt, Liễu Thừa Phong cũng rất nghiêm túc lắng nghe, bất tri bất giác hai người tới nhà, nhưng hề phát Hạ Hầu Giác đứng trước cửa.

      Đập vào mắt Hạ Hầu Giác là hình ảnh khuôn mặt nhắn của Trần Mặc nhuôm màu của tịch dương nghiêm túc về đề tài nào đó, mà bạn thân của vì chênh lệch chiểu cao nên nghiêng người lắng nghe lời nàng , cũng ngừng gật đầu. Hai người bước dưới ánh mặt trời tràn ra hào quang vạn trượng, khiến người ta cảm thấy thích hợp tới lạ lùng.

      Ngón tay thon dài hữu lực của Hạ Hầu Giác xoa cằm, thầm nhíu mi, ngờ người xưa nay mặt than như Trần Mặc lại có biểu tình lóa mắt như thế, tò mò biết bọn họ gì.

      Hai người tới gần mới phát tồn tại của Hạ Hầu Giác, Liễu Thừa Phong mỉm cười chào hỏi, "A Giác chờ ta sao?" hai ngày nay A Giác rất bận, bậy giờ mới tới nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.

      Hạ Hầu Giác miễn cưỡng rời khỏi cái cửa mà lười biếng tựa vào, phi ngư phục (chắc là quan bào của ấy) phất phơ trong gió, trán cũng có vài giọt mồ hôi, mấy ngày gặp nhìn có vẻ mỏi mệt ít, nhưng lúc này lại có thêm chút lười biếng mị hoặc lòng người.

      "Thừa Phong, mai chúng ta phải rồi!"

      câu này của Hạ Hầu Giác khiến mày kiếm của Liễu Thừa Phong nhíu lại, ánh mắt cảm xúc nhìn về phía Trần Mặc.
      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 17: CAM KẾT LƯƠNG CAO

      "Bên phía Vận An thành có tin gì sao?" bên trong thư phòng của Hạ Hầu Giác, Liễu Thừa Phong nhíu mi nhìn Hạ Hầu Giác, nụ cười tỏa nắng bây giờ thấy tăm hơi, thay vào đó là lo lắng và nghiêm túc.

      Vận An thành là thành phố lớn thứ hai của Tây Lam quốc, nếu Thượng Đô là trung tâm chính trị Vận An thành nghi ngờ chính là trung tâm kinh tế. Bao nhiêu năm qua hễ người nào có thể làm quan ở đây đều được người khác hâm mộ cực kì, đây chính là công việc béo bở!

      Người ta ba năm thanh tri phủ, mười vạn bông tuyết ngân. (ta biết câm này nghĩa là gì, ai biết cho ta biết với TAT).

      Còn nếu là tri phủ ở Vận An thành này chỉ cần ba năm thôi mười vạn bông tuyết ngân cũng xi nhê.

      Bình thường hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua chuyện này, nhưng tên thái thú đương nhiệm ở đây lại được nước làm tới nên hoàng đế mới phái Hạ Hầu Giác tới điều tra.

      Vốn Hạ Hầu Giác muốn tới Vận An thành trễ chút nhưng lại nghe phong phanh là thần y Trầm Nam Chi lui tới đó nên muốn mang Liễu Thừa Phong tới Vận An thành ngay.

      Ai ngờ giữa đường Liễu Thừa Phong phát bệnh, thế cho nên mới có màn bắt cóc Trần Mặc và phá án. Nhưng bởi vì bây giờ có chút chậm trễ, đến khi Hạ Hầu Giác tới nơi nghe được tin tên thái thú kia bị ám sát mà bỏ mình. Án tham ô tự dưng lại biến thành án mưu sát mệnh quan triều đình, việc càng lúc càng khó giải quyết.

      "Vừa rồi ta nhận được tin hai ngày trước Vạn Hoành Đạt bị người ta ám sát chết rồi. Ta chuẩn bị ngày mai đưa ngươi , nhưng nếu Trần Mặc có thể ổn định được bệnh tình của ngươi ngươi cứ ở đây , sau khi giải quyết vụ ở Vận An xong ta thỉnh Trầm Nam Chi tới đây trị cho ngươi, ngươi thấy thế nào?" thời điểm Hạ Hầu Giác nhắc tới Vạn Hoành Đạt, trong mắt tự giác xẹt qua tia chán ghét.

      "A Giác, ngươi tín nhiệm ta đấy ư? Biết đây là án mưu sát tại sao lại cho ta cùng?" Liễu Thừa Phong lớn hơn Hạ Hầu Giác hai tuổi nên Hạ Hầu Giác luôn kính trong Liễu Thừa Phong, bây giờ lại nghe Liễu Thừa Phong như thế trong đôi mắt lạnh lẽo lên chút độ ấm, cười khổ , "Thừa Phong, người cũng hiểu ý ta mà, ta..."

      "Ta biết ngươi muốn gì" bạn Liễu Thừa Phong xưa nay quân tử nhưng cũng thể đánh gãy lời của Hạ Hầu Giác, "Chuyện lần này chút nào, ngươi cho rằng hoàng đế muốn ngươi điều tra tham ô sao? Hơn nữa ngươi biết Vận An thành kia nông sâu thế nào sao?" tuy Vạn Hoành Đạt kia chết nhưng chắc gì đụng chạm phải thế lục nào đó ở bên trong.

      Hạ Hầu Giác đột nhiên cười tiếng, khuôn mặt vốn lãnh khí hài hòa hơn chút, đường cong cương nghị mặt bởi vì cười mà nhu hòa, "Nếu Thừa Phong cương quyết như thế vậy chúng ta cùng , nhưng mà Trần Mặc phải theo" dẫn nàng ta theo ít ra cũng có thể cam đoan sức khỏe của Liễu Thừa Phong.

      biết vì sao trong lòng của Liễu Thừa Phong lại muốn Trần Mặc cùng (cái này là trực giác chính xác đoán biết sắp có tình địch), "Cái này... chắc người nhà của Tiểu Mặc chịu đâu".

      Hạ Hầu Giác cười nhạo tiếng, chắc chắn , "Chắc ngươi còn chưa biết, nàng ta chính là thứ nữ bị Trình phủ đuổi , nguyên danh là Trình Mặc Mai, sau khi đến Triệu gia thôn đổi lại thành Trần Mặc, vậy làm sao có người nhà được chứ, Thừa Phong yên tâm " cái tên Mặc Mai này khiến người ta có thể thấy được địa vị của nàng trong Trình phủ kia bé tới mức nào, khó trách Tiểu Mặc lại mình tên Trần Mặc.

      Tây Lam quốc khác với Thiên Triều (thời phong kiến ở TQ), hoa mai hề được ca tụng, là thứ rẻ tiền bởi vì "Mai" đồng với "Môi" nên hoa mai ở nơi này phải là loài hoa được mọi người hoan nghênh, cái tên Trình Mặc Mai kia tất nhiên cũng manh ý nghĩa tốt.

      Liễu Thừa Phong biết mạng tình báo của Hạ Hầu Giác trải rộng khắp Tây Lam quốc, ngờ chỉ mới mấy ngày điều tra thân phận của Trần Mặc ràng chi tiết như vậy, muốn mang Trần Mặc tới Vận An thành sao? Liễu Thừa phong hiểu tính cách của Hạ Hầu Giác, người muốn mang bao giờ thoát được, nhưng với tính cách của Tiểu Mặc khi tới nơi đó có thể an toàn ra về sao?

      Nhưng nếu xảy ra án mạng tài năng của Trần Mặc ắc có chỗ dùng tới.

      Cuối cùng sao bao nhiêu lần đấu tranh tư tưởng, Hạ Hầu Giác dành chiến thắng, tuy ra nhưng Liễu Thừa Phong cũng coi như là ngầm đồng ý.

      Đáng tiếc ai cũng thể dự đoán được tương lai, bên trong mỗi chúng ta luôn có thứ mang tên là vận mệnh dẫn đắt.

      ~ ta là khốc khốc Hạ Hầu Giác phân cách tuyến ~

      "Trần Mặc, có hứng thú Vận An thành ?" Hạ Hầu Giác bắt chéo hai chân, duỗi thẳng hai tay ra, cướp ly trà mà Xuân Hương rót cho Trần Mặc tự nhiên mà uống, Xuân Hương giận mà gì, tới cửa nhịn được quay đầu lại liếc bạn nam rất "tỉnh" nào đó cái.

      Trần Mặc thèm để ý hai bạn làm hành động trẻ con này, chỉ đưa tay lật sách thuốc, " làm gì?" Vận An thành? Chưa nghe bao giờ, bọn muốn tới đó sao? Đúng lúc nàng cũng muốn về Triệu gia thôn, núi gần đó có vài thứ thảo dược khó kiếm tới lúc hái.

      Hạ Hầu Giác bắt lấy bình trà bên cạnh, thèm nhìn kĩ, chỉ thấy còn ấm chế ra ly uống ực vào, đột nhiên cứng người lại, sao nước trà ngọt thế này? Nhưng nhổ ra phải phép lắm nên ngậm nửa ngày mới đau khổ mà nuốt xuống, chết tiệt, trời biết ghét đồ ngọt thế nào!

      Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo nửa ngày mới khôi phục bình thường.

      Trần Mặc vẫn tiếp tục coi bạn nam kế bên như khí, tâm thần hoàn toàn nhập vào cuốn sách cầm tay, lật thêm vài tờ thấy cổ có chút khô, tay tùy ý mò sang bên cạnh, su khi tìm được ly trà ngửa đầu làm động tác uống nước, tiếp tục đọc sách.


      màn này đập vào mắt của Hạ Hầu Giác khiến người luôn tàn nhẫn bá đạo như cũng nhịn được mà cười ra tiếng, Trần Mặc này hậu đậu! Chén trà kia khi nãy uống sạch rồi, thế mà nàng cầm ly trà kia lên mà ngửa đầu giống như trong đó có nước vậy.

      Trần Mặc có chút kì quái nhìn về phía Hạ Hầu Giác, lọt vào mắt nàng là gương mặt tuấn tú của bởi vì tươi cười mà sáng lên khiến người ta đui mù, khí chất lạnh như băng, phận miễn làm phiền người cũng vì nụ cười này mà tan ít.

      Trong lòng Trần Mặc thầm xem thường, ngờ nhìn mặt mày sáng láng mà lại điên như vậy, tự nhiên ngồi cười mình, đúng là chỉ có mỗi cái mặt nhìn được.

      Hạ Hầu Giác cười hồi dừng lại, biểu tình cũng khôi phục bình thường, bắt đầu chuyện chính , "Ở Vận An thành xảy ra vụ án mạng, ta muốn nhờ ngươi giúp tay" Hạ Hầu Giác là ai? chính là vị quan mà ngay cả những tội phạm nguy hiểm nhất trong thiên lao nghe tới cũng sợ mất mật, người như thế hiểu biết nhất chính là dùng phương pháp tâm lý bức người ta làm theo ý mình!

      có nghe Liễu Thừa Phong Trần Mặc có hứng thú đặc thù với khám nghiệm tử thi nên chuyện thuyết phục nàng chỉ là chuyện .

      Quả nhiên nàng lập tức suy nghĩ về lời đề nghị của , trong mắt nàng chuyện này chỉ giống như theo cảng sát tới trường vụ án mà thôi, trầm ngâm lát, nàng gật đầu đồng ý, "Được thôi, lần phá án này người tính trả ta bao nhiêu bạc?". Tuy Trần Mặc gian dối nhưng cũng ngốc, trước kia mỗi lần theo cảnh sát điều tra án, bọn họ đều phải trả cho nàng cái giá thấp, lần này tất nhiên cũng miễn phí rồi.

      Hạ Hậu Giác ngờ người vốn nghĩ là quan tâm tới bất cứ cái gì như Trần Mặc lại khéo như thế, có chút hứng thú , "Cái này là chuyện đương nhiên, ngươi giá ".

      Trần Mặc cũng nghĩ ngợi mà ra miệng, "Kiểm nghiệm thi thể xong ngươi đưa ta 1000 lượng tiền thù lao là được" cho tới tận bây giờ trong đầu của Trần Mặc hề có chút khía niệm nào về tiền bạc, trước kia đều là trợ lý của nàng ra giá cả, bây giờ lại có Xuân Hương ở đây nên nàng chỉ theo cảm tính thôi, trong lòng nàng 1000 lượng có vẻ đáng giá nhỉ.

      Nhưng vấn đề là số tiến đó đâu chỉ gọi là đáng giá! Ở Tây Lam quốc này 20 lượng có thể nuôi sống hộ gia đình trong mấy năm, 1000 lượng bạc... Trần Mặc đúng là biết cách chặt chém người khác.

      Hạ Hầu Giác nhíu mi, a, tuy có hơi tham chút (ặc, chỉ hơi thôi sao?) nhưng Trần Mặc chính là nhân tài khó gặp, y thuật cao, kĩ thuật khám nghiệm tử thi càng cao hơn, 1000 lượng cũng đáng giá.

      Vậy là bạn Trần Mặc của chúng ta trong lúc vô ý bán mình với mức giá 1000 lượng cho hai bạn sói xám phúc hắc đệ nhất thiên hạ.
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 18: ĐẾN VẬN AN THÀNH

      Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Trần Mặc và Xuân Hương ngồi xe ngựa trở về Triệu gia thôn, vốn có thể trở về nhưng từ đây tới Vận An thành kia phải ở lại ít nhất tháng, Trần Mặc muốn mang vài quyển sách thuốc theo để giải lao dọc đường, tiện thể lấy thêm số dụng cụ khám nghiệm tử thi mang theo.

      Hạ Hầu Giác giờ mẹo xuất phát nên khi trời còn chưa sáng chủ tớ hai người vội tới Triệu gia thôn để lấy đồ.

      Trần Mặc dặn xa phu dừng xe ở ngoài tiểu viện, nàng và Xuân Hương vào trong lấy đồ.

      Trần Mặc chỉ nhớ tới dược liệu và sách thuốc thôi, còn quần áo và trang sức đều do Xuân Hương chuẩn bị, Trần Mặc căn bản cũng biết nên bắt đầu thu dọn mấy thứ linh tinh ấy, may mà Xuân Hương có tài năng quản gia nên chỉ chóc thu dọn sạch gọn gàng, xách vài ba cái túi bước lên xe ngựa, hai người chuẩn bị phía xa có tiếng người gọi lại, "Tiểu Trần đại phu, chờ tôi với!"

      Trần Mặc và Xuân Hương có chút kinh ngạc quay đầu lại, sắc trời bây giờ tờ mờ sáng, phía xa có bòng dáng của bốn năm người vội vã tới, khi họ đến gần hơn chút hai nàng mới nhận ra, ra là trưởng thôn, con trai trưởng của ông và số người khác nữa.

      Trưởng thôn lớn tuổi, hơn nữa ông còn bị thấp khớp nên đứng này nọ cũng tương đối khó khăn, thế mà vẫn kiên trì chạy tới chỗ Trần Mặc nên vừa tới nơi thở hồng hộc, nhưng nhìn thấy Trần Mặc mặt nở nụ cười hòa ái, ngừng nghỉ , "Tiểu Trần đại phu muốn đâu sao?"

      Trần Mặc cũng hiểu ý của họ lắm, chỉ gật đầu cái coi như là đồng ý.

      Trưởng thôn liếc mắt ý bảo vợ mình xách cái giỏ tới, "Lần trước may mà Xuân Hương nương là Tiểu Trần đại phu vào trong thành chữa bệnh, nếu chúng ta cũng biết làm thế nào! Lần này hay tin Tiểu Trần đại phu phải xa nhà thời gian nên gia đình ta đưa ít lương khô do thê tử nhà ta làm, mong Tiểu Trần đại phu đừng ghét bỏ" xong dúi cái giò đầy lương khô vào tay Xuân Hương, Xuân Hương cũng có chút luống cuống tiếp nhận, biết làm thế nào nên đưa ánh mắt chờ mong nhìn về phía Trần Mặc.

      Trước giờ Trần Mặc cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, trước kia xem bệnh cho người khác, họ đưa chút đồ cho cũng xem như là tiền khám bệnh, nhưng hôm nay lại khác, "Trưởng thôn, tôi vô công chịu lộc" cuối cùng sau hồi trầm ngâm nàng cũng ra được câu này.

      Xuân Hương nghe thế nhanh nhẹn trả cái giỏ về tay trưởng thôn, trưởng thôn lại nhất quyết chịu nhận lại, "Tiểu Trẩn đại phu, ngươi đừng từ chối, lão gia thấp khớp như ta cũng vì có ngươi giúp mà có thể lại được, đây chỉ là chút tâm ý của ta mà thôi, ngươi nhất định phải nhận lấy. Cứ coi như là quà ăn vặt đường , cháu nhà ta cũng rất thích mấy thứ này" tính ra tuổi của Trần Mặc cũng tương đương với cháu gài của trưởng thôn, cho dù nàng có giỏi y thuật hay ít lạnh lùng ra sao cũng chỉ là thiếu nữ mà thôi!

      biết người trong thôn biết tin Trần Mặc từ đâu mà nhà nào cũng cầm theo chút rau dưa, đồ ăn vặt trong nhà tới đưa cho chủ tớ Trần Mặc, có số người vừa thức dậy nghe được tin tức từ hàng xóm vội vàng chạy tới, bất chấp đầu bù tóc rối.

      Nhìn thấy càng lúc càng nhiều người dân tới vây quanh xe ngựa của Trần Mặc để đưa cái này cái kia, dặn dò nàng như dặn con cháu trong nhà lúc xa, mãi tới khi Xuân Hương nhắc nhở rằng sắp trễ rồi bọn họ mới lưu luyến lời từ biệt với Trần Mặc. (mấy người ở đây thiệt là dễ thương quá )

      Trần Mặc cũng biết vì sao trong lòng lại rất ấm áp, thứ tình cảm trước nay chưa từng có lặng lẽ chui lên trong tim nàng, loại cảm giác này khiến mắt nàng cay cay, trong lòng cũng trướng trướng khó chịu, muốn phát tiết hết ra ngoài nhưng thể, chỉ có thể chồm ra ngoài cửa sổ ra sức vẫy tay với người dân trong thôn.

      Đối với Trần Mặc mà chữa mấy bệnh vặt của bọn họ đáng là gì, nhưng những người dân thuần phác này lại nhớ kĩ, lại đối đãi với Trần Mặc như thân nhân của mình.

      Chờ tới khi hai nàng tới trước phủ, Hạ Hầu Giác và mấy người hầu thân cận sớm lên xe ngựa chờ bọn họ, vì sức khỏe yếu kém nên Liễu Thừa Phong cùng ngồi trong xe với chủ tớ Trần Mặc.

      Liễu Thừa Phong xốc màn xe ngựa lên, vừa định bước chân vào trong khựng lại, biết làm sao cho phải.

      Bên trong xe chất đầy gói to gói , còn có mấy cái rổ đựng trứng chim trứng vịt, ngoại trừ chỗ Trần Mặc và Xuân Hương ngồi gần như còn chỗ trống cho người khác chen vào.

      Liễu Thừa Phong buồn cười thở dài, "Hai người tính..." dọn nhà sao?

      Hạ Hầu Giác đứng bên ngoài thấy Liễu Thừa Phong đơ người đứng bên ngoài tò mò thúc ngựa tới nhìn, mấy người này tính tị nạn sao hả trời!

      "Mang nhiều đồ như thế làm gì? Thiếu cái gì mua dọc đường là được rồi" trong lòng của Hạ Hầu Giác có chút buồn cười, nhưng luôn dùng thái độ nghiêm túc trước mặt cấp dưới nên khi ra câu này hai mắt híp lại, lạnh lùng nhìn quang cảnh trong xe.

      Xuân Hương sợ cái bản mặt như thế của Hạ Hầu Giác nên lập tức giải thích, "Đây là đồ mà người trong thôn đưa tiễn tiểu thư, là chút tâm ý của bọn họ thôi".

      "Cho dù như vậy cũng cần mang nhiều thế chứ, nhiều tới mức còn chỗ cho Thừa Phong ngồi luôn kìa" vừa nghe Liễu Thừa Phong ngồi chung xe ngựa với tiểu thư, Xuân Hương lập tức dọn dẹp số đồ, chừa chỗ trống ở bên cạnh Trần Mặc.

      Liễu Thừa Phong xấu hổ ngồi bên cạnh Trần Mặc, bởi vì gian quá chật hẹp nên cũng tránh khỏi đụng chạm thân thể, thân thể lạnh lẽo của Liễu Thừa Phong vừa tới gần Trần Mặc liền cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của nàng, làm cho người ta có cảm giác lo lắng nên lời. Ở phần đùi dù cánh lớp vải mỏng nhưng có thể cảm nhận nhiệt độ của nàng, khuôn mặt của lập tức đỏ lên.

      Trần Mặc rất chuyên chú đọc quyển sách trong tay, cảm thấy Liễu Thừa Phong ngồi gần quá mức tự giác dịch vào bên trong chút, nhưng gian lại quá chật hẹp, nàng cũng muốn ném tâm ý của người trong thôn ra đường nên đành chịu đựng.

      Ở cổ đại này cho dù là đường có lớn tới đâu cũng có chút gập ghềnh bấp bênh, dọc theo đường xe ngựa xốc nảy ngừng, Liễu Thừa Phong chỉ cảm thấy mỗi lần và nàng tiếp xúc da thịt trái tim mấy khỏe mạnh của lại run lên cái, lí trí với nên lui ra phía sau nhưng thân thể lại mê luyến cảm giác đụng chạm ái muội này. Tay nắm thành quyền để giữ lý trí, cũng qua nửa canh giờ rồi nhưng trang cũng đọc được, nếu là trước kia xem xong cuốn sách tay rồi, nhưng tại, tay cần sách nhưng chữ cũng thể đập vào đầu được.

      Lén lút nâng đôi mắt ôn nhuận lên, nhìn cái đầu của Trần Mặc gật gù, tiểu nha đầu này, chắc sáng nay thức dậy quá sớm nên bây giờ buồn ngủ chứ gì!

      chiếc xe ngựa xốc nảy, thân thể của Trần Mặc ngã trái ngã phải, bên cạnh cũng có chỗ nào để tựa vào, đột nhiên xe chạy qua cái hố to, thân thể của nàng liền ngã vào trong lòng của Liễu Thừa Phong!

      Liễu Thừa Phong sửng sốt chút nhưng cũng đầy nàng ra, ngược lại còn chỉnh tư thế dựa của nàng để nàng có thể thoải mái chút.

      Trần Mặc có cảm giác tìm được cái nệm êm, vừa lòng chép miệng ngủ thoải mái.

      Xuân Hương nhìn hành động của hai người, nhịn được tránh ở góc cười trộm.
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 19: DỞ QUAN TÀI KHÁM NGHIỆM TỬ THI (1)

      Vì chuyện ở Vận An thành là ngoài ý muốn nên mặc dù Hạ Hầu Giác có thu được tình báo cũng khó mà hiểu tình huống bên trong, cho nên có thể tới nơi sớm chừng nào tốt chừng ấy, vì thế cho nên hành trình của bọn họ phải gọi là ngày chạy đêm chạy, màn trời chiếu đất.

      Sức khỏe của Liễu Thừa Phong vốn tốt nhưng cũng muốn mọi người lo lắng nên có khỏe cũng tự chịu đựng, nhưng cuối cùng gần tới nơi cũng cầm cự nổi mà ngã bệnh, may mà có Trần Mặc ở đó kê đơn thuốc nên vừa tới khách sạn nặng nề ngủ.

      Trần Mặc vừa ra khỏi cửa phòng của Liễu Thừa Phong liền nhìn thấy tùy tùng của Hạ Hầu Giác là Minh Ngọc đứng ngoài của chờ, vừa thấy Trần Mặc ra lập tức hành lễ cung kính, "Tiểu Trần đại phu, Chỉ Huy Sứ đại nhân bảo ngài xuất phát ngay, ngài ấy chờ ngài trước cửa khách điếm".

      mặt của Trần Mặc cũng có cảm xúc gì nhiều, chỉ gật đầu cái, sau đó xách thùng đựng dụng cụ của nàng bước ra ngoài.

      Từ Mã Liên trấn tới đây cũng mất năm ngày, đường cũng ngủ nghỉ, ngay cả nha hoàn Xuân Hương chỉ ngồi xe ngựa từ đầu tới cuối vừa xuống xe cũng chạy vào phòng mà ngủ say, mà dọc theo đường Tiểu Trần đại phu chưa lần kêu khổ, bây giờ lại than câu mà làm việc với ngài chỉ huy sứ, chút oán trách, hơn nữa nàng còn có thân y thuật cao siêu, nữ tử như vậy làm người ta khâm phục.

      Minh Ngọc vừa nghĩ tới đây càng lúc càng cung kính Trần Mặc.

      Hạ Hầu Giác ngồi sẵn ngựa mà chờ đợi, bạn ngựa chiến hữu của - Toàn Phong cũng giống như có chút kiên nhẫn, thỉnh thoảng thông thả bước vài bước, cái mũi phát ra thanh phì phì.

      Trần Mặc thẳng tới trước ngựa của Hạ Hầu Giác, nhìn trái nhìn phải thấy chiếc xe ngựa nào, có chút rối rắm nhìn về phía bạn Hạ Hầu Giác.

      Hai chân thon dài hữu lực của Hạ Hầu Giác ôm chặt bụng ngựa, cúi người túm Trần Mặc để nàng ngồi trong lòng mình, sau đó giờ trường tiên lên, Toàn Phong giống như cái tên được bắn ra khỏi dây, chạy nhanh như gió, phía sau còn có hơn mười thân vệ đuổi theo sát Hạ Hầu Giác.

      Trần Mặc chưa kịp chuẩn bị tâm lý bị bạn nam nào đó ôm lên ngựa, đợi nàng phản ứng Toàn Phong phòng ra ngoài, Trần Mặc còn chưa kịp ngồi ổn nên lập tức ngã vào trong ngực của Hạ Hầu Giác.

      Hạ Hầu Giác tà mị cười tiếng, trong lòng nổi lên ý muốn chọc nha đầu mặt lạnh này, cùi người thào bên tai nàng, "Sao vậy, Trần Mặc đại phu động phàm tâm với tại hạ sao?"

      Trần Mặc nghe thế lập tức quăng cho ánh mắt xem thường, xoay xoay cái mông để ngồi vững hơn nhưng lại bị Hạ Hầu Giác đè lại, bây giờ hoàn toàn còn ý trêu chọc như khi nãy, trong mắt toàn là xấu hổ, "Ngồi đàng hoàng coi!"

      Trần Mặc vốn tình phản kháng nhưng lại cảm nhận được cái gì đó chọt chọt vào nàng, suy tư chút mới hiểu, a, là phản ứng sinh lý của nam tử bình thường thôi, có thể thông cảm!

      Sau đó ngôi nghiêm túc như lời của Hạ Hầu Giác.

      Nếu người náo đó mà nghe được tiếng lòng của Trần Mặc chắc chắn tức hộc máu, nàng còn là nữ nhân bình thường nữa sao?

      Mười mấy người phóng ngựa như bay, chỉ lát tới ngoại ô Vận An thành, thêm vài bước là đụng nghĩa địa, cách đó xa có tiếng khua chiêng gõ trống và tiếng người than khóc.

      Đây chính là nghĩa địa ở Vận An thành, bọn họ đứng ở đây, phía trước lại có tiếng khóc thảm thiết, cái này cần cũng biết, Tây Lam quốc có phong tục giữ xác người vừa chết ở nhà bảy ngày, hôm nay là ngày thứ tám, cũng là ngày hạ táng của Vạn Hoành Đạt.

      Khó trách Hạ Hầu Giác lại vội như vậy, ra là muốn tới kịp ngày hạ táng của Vạn Hoành Đạt.

      ở đây mộ như rừng nên cũng tiện cưỡi ngựa vào, mọi người đành xuống ngựa tới chỗ đam người kêu khóc kia.

      Ngoại trừ Trần Mặc mấy người còn lại đều là nam tử thân cao bảy thước, , thần sắc đều nghiêm túc, bước chân cũng lớn, Trần Mặc mang cái thùng dụng cụ chạy chậm theo sau.

      Đột nhiên vai bẫng, Hạ Hầu Giác xác cái thùng dụng cụ của nàng đưa cho Minh Ngọc, thấp giọng câu, "Nhanh lên" sau đó mặc kệ nàng, quay đầu tiếp tục tiến lên phía trước.

      biết vì sao, tuy bây giờ trời tối, nàng thể nhìn thấy cảm xúc mặt Hạ Hầu Giác nhưng lại cảm nhận được rất nghiêm túc.

      Xem ra trận chiến quyết liệt chờ đón bọn họ.

      Cả người của Bách Lý Mị Vân ngã lên quan tài khóc ngừng, mấy phu nhân xung quanh đứng bên đỡ nàng, người còn lau nước mắt chảy ra ngừng mặt nàng ta, có chút bi thương khuyên nhủ, "Xin phu nhân bảo trọng thân thể của chính mình. Đại nhân rồi, tuy các đệ tử vạn lần đau buồn nhưng chắc chắn cố gắng hết mình kế thừa di chỉ của đại nhân, quyết làm đai nhân thất vọng".

      Đây là trong những môn sinh của Vạn Hoành Đạt- Lý Tĩnh Niên, hiên tại đảm nhận chức Lại bộ chủ ở Vận An thành, là người được Vạn Hoành Đạt tay đề bạt, là nhân vật thuộc "Vạn phái" ở nơi này.

      "Đúng vây thưa phu nhân, xin người hãy nén bi thương. Đại nhân nơi suối vàng cũng hi vọng phu nhân bi thương như thế này" quan viên khác cũng nhân cơ hội này mà phụ họa, biết là có bi thương hay nhưng cũng học người ta lấy tay lau lau khóe mắt.

      Dưới an ủi của đám quan viên và người nhà, cuối cùng Bách Lý Mị Vân cũng chịu rời khỏi cái quan tài, tuy nàng ta mặc đồ tang, sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt, nhưng bởi vì dàng người thon thả nên mỗi hành động đều toát lên ý vị nhu nhược mảnh mai, mặc dù cũng phải quá trẻ trung nhưng khí chất tao nhã vẫn hề giảm sút, làm người ta cảm thấy thương tiếc.

      Bách Lý Mị Vân lấy khăn tay lau khóe mắt, sau đó cố nén tiếng nấc trong cổ họng, phân phó hạ nhân, "Hạ táng ".

      Đám người hầu dạ tiếng, sau đó nâng thanh gỗ đỡ quan tài lên, chuẩn bị đưa quan tài vào cái hố sâu được đào trước.

      " được hạ tàng!" đột nhiên có tiếng quát lạnh ngăn trở hành động của mấy gia đinh, mọi người hoảng loạn nhìn về phía nơi phát ra thanh kia thấy mười ba nam nhân và khoảng 13 14 tuổi.

      Khi đám người của Hạ Hầu Giác tới gần hơn người có mắt đều thầm than trong lòng, ai lại dẫn dụ quan nhất phẩm của triều đình tới đây vậy.

      Hạ Hầu Giác nhanh chóng bước tới, bốn bên thắp đuốc sáng bừng khiến quan phục đỏ tươi của càng thêm tà tứ, ngũ quan tuấn dưới ánh lửa bập bùng còn đường cong nhu hòa cứng rắn mà biến thành dị thường lạnh lùng, giống như ma vương tới từ địa ngục, cho dù tuấn bất phàm cũng làm mọi người ở đây rét mà run, sợ rằng chỉ cần có suy nghĩ đúng liền bị câu hồn đoạt phách.

      Tuy Bách Lý Mị Vân vốn nhận được tin báo là Hạ Hầu Giác tới nhưng lúc này khi nhìn thấy đồng tử của nàng ta vẫn co rụt lại, Nàng ta vốn nghĩ rằng phải sau ngày hạ táng mới tới nơi, ngờ hiệu suất của người này lại nhanh như vậy.

      Tất cả quan viên ở đây đều sợ cái chức chỉ huy sứ của Hạ Hầu Giác nhưng Bách Lý Mị Vân nàng sợ, "Hỗn láo! Bây giờ là giờ lành để hạ tàng dượng của ngươi, sao vậy, lẽ người làm cháu như ngươi lại hiểu đạo lý tới vậy sao?"
      Khuôn mặt của Bách Lý Mị Vận lạnh lùng nhìn về phía Hạ Hầu Giác, trong mắt xẹt qua tia khinh thường, sau đó lại khôi phục lại bộ dạng nhu nhược.


      Đúng là hổ danh nữa nhân làm thái thú phu nhân sáu năm! thể đánh đồng nàng ta với năm đó được.

      Mọi người nghe Bách Lý Mị Vân vậy vô cùng ngạc nhiên, sao chưa bao giờ nghe qua quan hệ giữa chỉ huy sứ đại nhân và thái thú phu nhân là chất nhì?

      Nhưng nếu nhìn bọn họ đúng là có hai phần giống nhau.

      "Ngươi họ Bách Lý, ta họ Hạ Hầu, sao lại là chất được? Thái thú phu nhân kể chuyện cười sao?" Hạ Hầu Giác cười lạnh tiếng, "Hôm nay ta phụng ý chỉ của hoàng thượng tới đây để điều tra vụ án Vạn đại nhân bị ám sát, cho dù hôm nay có hạ táng rồi ta cũng có quyền quật mộ làm khám nghiệm tử thi".

      câu này của Hạ Hầu Giác khiến Bách Lý Mị Vân giận tới té ngửa, mọi người xung quanh cũng ồ lên, ra là muốn dở quan tài làm khám nghiệm tử thi, Hạ Hầu Giác này điên rồi!


      Last edited by a moderator: 4/5/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :