1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 10: CĂN BỆNH THỂ TRỊ ĐƯỢC

      Trần Mặc hơi bình tĩnh trở lại quăng cái cảm xúc ức chế mà Hạ Hầu Giác gây ra cho nàng ra sau đầu, tuy rằng nàng rất căm tức khí thế của tên chết tiệt này nhưng thầy thuốc như cha mẹ, Trần Mặc muốn cảm xúc cá nhân ảnh hưởng tới bệnh nhân.

      Liễu Thừa Phong bất đắc dĩ liếc Hạ Hầu Giác cái, sau đó mới ngoan ngoãn nằm xuống cho Trần Mặc bắt mạch.

      Thời gian gần đây Trần Mặc có biến hóa rất lớn, vì được thôn dân chu cấp nào là thịt gà bò, vịt, rau dưa trái cây đầy đủ nên khuôn mặt vàng như nến gầy guộc trước kia biến thành khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc, lông mi mỏng manh nay dày như cái quạt , ngay cả đôi môi vốn tái nhợt cũng hồng hào ít, bây giờ Trần Mặc rất có phong thái của tiểu mĩ nhân, nhưng vì nàng chỉ mới mười ba tuổi, vóc dáng chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa gần đây được nuôi rất kĩ nên có chút mập mạp giống trẻ con, thời điểm cái tay nhắn có chút phì nộm đặt lên cổ tay của Liễu Thừa Phong, khuôn mặt nhắn cực kì nghiêm nghị khiến Liễu Thừa Phong cũng biết phản ứng thế nào, cảm thấy vẻ mặt biến sắc của nha đầu trước mắt có chút đáng .

      ra Trần Mặc cũng muốn cái mặt của mình giống như bị liệt cơ mặt thế đâu, chỉ là từ tới lớn nàng ở với ông ngoại, mà ông nàng lại là người kiệm lời cho nên theo thời gian biểu tình mặt nàng cũng càng lúc càng ít, hơn nữa đối với người cuồng y học như nàng cả ngày chỉ tiếp xúc với cái xác lạnh ngắt có biểu tình làm sao nàng có thể biểu cảm xúc gì mặt được chứ.

      Sau khi xem mạch xong Trần Mặc cũng khó nén tiếng thở dài, mặc dù rất khó chịu với hành vi của Hạ Hầu Giác nhưng quân tử như ngọc thế này mà bị... aiz, đáng tiếc, đáng tiếc.

      "Bệnh này ta thể trị được" tiếng của Trần Mặc vừa dứt, Liễu Thừa Phong còn chưa có phản ứng gì, chỉ là sắc mặt của ảm đạm hơn chút giống như sớm biết kết quả như thế, nhưng Hạ Hầu Giác lại bình tĩnh được như vậy, ánh mắt của cực kì sắc bén bắn về phía Trần Mặc như thể giây nữa phanh thây nàng thành trăm mảnh vậy.

      Trần Mặc cũng thèm để ý tới ánh mắt giết người của Hạ Hầu Giác, chỉ nghiêm túc với Liễu Thừa Phong, "Bệnh của ngươi là bệnh bẩm sinh, thể chất từ khi sinh ra rất kém, vấn đề chính là nằm ở tim của ngươi, với trình độ y học nay muốn trị tận gốc là chuyện tưởng" mạch tượng của Liễu Thừa Phong cực kì loạn, có khi chậm tới mức gần như thể cảm nhận được, sắc mặt nhợt nhạt, có chút xanh xao gầy yếu, hẳn là bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng nhìn thể trạng tại của bệnh cũng nặng lắm, nếu ở thế kỉ 21 chừng phẫu thuật là có thể trị khỏi, nhưng đối với ở đây chuyện đó còn khó hơn lên trời.

      Tuy kết quả mà Trần Mặc ra chẳng khác nào tuyên án tử hình cho Liễu Thừa Phong nhưng Hạ Hầu Giác lại dừng phát hỏa, nhìn thẳng vào Trần Mặc.

      Lúc bọn họ ngang qua Mã Liên trấn Liễu Thừa Phong đột nhiên phát bệnh, Hạ Hầu Giác tìm tất cả các đại phu trong trấn ai cũng thể trị được, ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng thể được, bọn họ chỉ qua loa cho xong chuyện. Lúc bọn họ nghe phong phanh rằng ở Triệu gia thôn có người gọi là mặt lạnh thần y, y thuật vô song nhưng tính tình quái dị, thích người lạ Hạ Hầu Giác cấp tốc vì bạn cầu y, vì sợ Trần Mặc y thuật cao minh nên làm cao chịu tới nên mới trực tiếp vác về.

      ra khi Hạ Hầu Giác đến tìm Trần Mặc cũng tin mười ba mười bốn tuổi có thể có y thuật cao minh gì, nhưng bệnh của Liễu Thừa Phong rất nặng cho nên mới thử phen, ngờ nha đầu này chuẩn đoán khác vị thần y nhiều năm trước chuẩn trị cho Liễu Thừa Phong chút nào, tuy rằng thể trị tận gốc nhưng tại nơi hẻo lánh thế này lại tìm ra người có bản lĩnh như thế phải rất tốt sao.

      Hạ Hầu Giác cảm thấy nếu Trần Mặc nhìn ra được nguyên nhân phát bệnh của Liễu Thừa Phong vậy hẳn cũng có biện pháp chữa trị, ít nhất chắc nàng cũng biết biện pháp làm giảm bớt bệnh tình, nghĩ nghĩ thế thôi chứ lời ra tới miệng khác hoàn toàn, "Ngươi cũng chỉ giỏi mà thôi, lẽ bản lĩnh của ngươi cũng chỉ tới đó? Xem ra là gan của ngươi vẫn to hơn cái đầu!"

      Liễu Thừa Phong kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hầu Giác, A Giác luôn lạnh lùng với người ngoài, sao hôm nay lại giống như quen thân với tiểu nha đầu này lắm vậy, tự biết bệnh của mình thể cứu được, nên cưỡng cầu, " nương, ta tự biết bệnh tình của mình, nương cần phải phiền não, cũng đừng để ý những lời vừa rồi của A Giác."

      Lúc này Trần Mặc sớm nhập vào thế giới riêng của chính mình, trong lòng nghĩ kĩ xem tây y có cách nào trị tận gốc hay ngăn cản bệnh tình phát tác , từng quyển tạp chí y học, sách thuốc đảo qua trong đầu nàng, đối với lời của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác nàng hoàn toàn nghe được.

      Nhưng bộ dạng như thế lọt vào mắt hai người kia lại biến thành ý khác, hai mắt nàng sáng ngời nhìn chằm chằm Liễu Thừa Phong, khuôn mặt thay đổi cứ ngơ ngác thế nào ấy khiến Liễu Thừa Phong nhịn được mà đỏ mặt, có chút ngượng ngùng quay đầu .

      Hạ Hầu Giác lập tức nhận định nàng là nữ nhân nông cạn, chỉ biết chú trọng vẻ ngoài của người khác, chút hảo ý mới vừa sinh ra trong lòng cũng bị diệt sạch, muôn quát nàng ta đột nhiên nàng đứng dậy, tới lui hai vòng, sau đó ngồi xuống trước giường.

      "Bệnh của ngươi tuy ta có cách nào trị tận gốc nhưng vẫn có biện pháp để ngươi giảm thiểu tối đa số lần phát bệnh" Trần Mặc bình tĩnh lạnh nhạt , nhưng vào tới tai của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác lại là chuyện vui mừng khôn xiết, ngay cả lão thân y năm xưa cũng Liễu Thừa Phong sống qua hai mươi hai tuổi, thế mà nha đầu này lại có thể tìm ra cách để phát bệnh!

      Cho dù Liễu Thừa Phong có lạnh nhạt hơn nữa, trấn định hơn nữa trong mắt cũng trách khỏi vui mừng, ngập tràn hi vọng, mà Trần Mặc xưa nay lạnh nhạt đối mặt với Liễu Thừa Phong như thế giọng điệu chuyện của nàng tự giác mà nhu xuống, "Muốn phát bệnh ngươi phải luôn giữ cho tâm trạng vui sướng, thể thay đổi cảm xúc quá nhanh, cuộc sống hằng ngày phải theo quy luật tuần tự, ngày ba bửa phải đúng giờ, lát nữa ta viết những thức ăn ngươi nên ăn mỗi ngày. Tuy rằng thể vận động quá kịch liệt nhưng ta dạy ngươi vài động tác nhàng, nếu ngươi kiên trì tập luyện mỗi ngày lại phối hợp với châm cứu có lẽ có tác dụng".

      Trần Mặc liền hơi, ánh mắt của Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác càng lúc càng sáng, tuy biết thức ăn bổ dưỡng và vài động tác nhàng là gì nhưng chuyện luôn giữ cho tâm tình ổn định vui sướng giống y như lão thần y năm xưa. Nhưng năm đó lão thân y cũng nên làm cái gì, cũng có đưa ra phương thức trị liệu. Đến khi nghe được hai chữa châm cứu, ánh mắt hai người nhìn Trần Mặc khỏi trở nên tôn trọng.

      Toàn bộ thiên hạ này y giả biết châm cứu chỉ có thể đếm đầu ngón tay, mà loại danh y như thế rất khó có thể diện kiến, nếu phải là ngự y riêng của hoàng đế cũng là thần y cư núi rừng. Trần Mặc đúng là mang tới cho bọn nhiều kinh hỉ.

      Hạ Hầu Giác lúc này mới chịu tôn trọng Trần Mặc chút ít, thái độ cũng ôn hòa hơn, "Vậy Trần nương, khi nào có thể bắt đầu châm cứu?"

      Trần Mặc đối với thay đổi 180 độ của Hạ Hầu Giác cũng gì, chỉ cứng nhắc trả lời câu, "Ngân châm của ta đều ở chỗ nha hoàn mà ngươi đanh bắt giữ rồi!"

      Hạ Hầu Giác nghẹn lời.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy3 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 11: CHÂM CỨU TRỊ LIỆU

      Trước kia Trần Mặc có chữa cho bệnh nhân bị viêm khớp mãn tính, để giảm bớt đau đớn cho người đó nàng sử dụng biện pháp châm cứu để khai thông các gân mạch, cho nên nàng cũng có sẵn bộ ngân châm, toàn bộ đồ nghề của nàng đều được Xuân Hương giữ cẩn thận và bộ ngân châm kia cũng ngoại lệ.

      Chờ tới khi Xuân Hương được đưa tới, vừa thấy nàng nàng ấy đá nhào tới ôm, khóc bù lu bù loa.

      Khi Trần Mặc bị bắt lúc Xuân Hương mới hồi hồn, thấy trong nhà trống trơn bóng người Xuân Hương liền phát điên mà tìm Trần Mặc khắp nơi, nhưng tìm khắp thôn cũng thấy bóng dàng của Trần Mặc đâu, mãi tới khi thuộc hạ của Hạ Hầu Giác tìm được Xuân Hương nàng ấy ngồi ngoài bệ cửa mà ngẩn người.

      Có thể cuộc sống nương tựa vào nhau của hai người nhìn bề ngoài là Trần Mặc phụ thuộc vào Xuân Hương, từ chuyện ăn mặc ở cho tới lại, tất cả đều do Xuân Hương lo, nhưng thực tế người phụ thuộc lại chính là Xuân Hương, Trần Mặc giống như người thân thiết trong gia đình vậy, nếu thiếu Trần Mặc Xuân Hương cũng thể vui vẻ mà sống được.

      tại nàng nhìn thấy Trần Mặc bình an vô đứng trước mặt của nàng làm sao nàng có thể bình tĩnh được, nàng ôm Trần Mặc buông, dỗ thế nào cũng chịu bỏ ra.

      Trần Mặc chưa bao giờ thân thiết với người khác như thế, nàng thấy nếu đầy Xuân Hương ra cũng đúng lắm nên đành cứng nhắc để nàng ấy ôm, khuôn mặt lạnh ngắt cảm xúc giống như cái bàn gỗ nghe Xuân Hương khóc.

      Hạ Hầu Giác cảm nhận được gân xanh thái dương của mình giật liên hồi, lẽ nha hoàn kia biết chủ tử của nàng sắp bị nàng ta ôm tới tắt thở sao? nhịn được ho khan vài tiếng, lúc này Xuân Hương mới giật mình, luống cuống tay chân lấy ra cái hộp gỗ đưa cho Trần Mặc, "Xin lỗi tiểu thư, đều tại ta kích động quá, đây là ngân châm người cần!"

      Trần Mặc có chút bắt đắc dĩ nhìn dấu nước mắt cái váy trắng của mình, người cực kì khiết phích như Trần Mặc tất nhiên cảm thấy rối rắm, mắt thèm nhìn hộp ngân châm.

      Xuân Hương vừa thấy vẻ mặt của tiểu thư nhà mình, lại nhìn quần áo của tiểu thư lập tức hiểu được tám chín phần, khuôn mặt trái táo đỏ lên, có chút khiếp đản thi lễ với Hạ Hầu Giác đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm hai nàng, "Quan gia, ngại quá, nô tì cẩn thận mà làm dơ quần áo của tiểu thư, ngài có thể cho tiểu thư của nô tì thay bộ quần áo sạch được , nếu tiểu thư khó chịu cả ngày. Hơn nữa bây giờ là giữa trưa rồi, chắc tiểu thư cũng chưa ăn gì, nếu ăn đúng bữa tiểu thư thể trị bệnh được".

      Trần Mặc vừa lòng liếc Xuân Hương cái, đúng là người hiểu nàng cũng chỉ có Xuân Hương.

      Mày kiếm thon dài của Hạ Hầu Giác nhiú chặt, mắt lạnh như chim ưng liếc Trần Mặc cái nhưng đối phương lại thèm để ý mà người vô tội là Xuân Hương lại sợ tới hai chân mềm nhũn.

      Hạ Hầu Giác đột nhiên có cảm giác bất lực, đây có phải là phụ nữ vậy trời! biết sợ hãi, thích nam sắc (hồi nãy người ta nhìn chầm chầm LTP người ta nông cạn tầm thường giờ người ta để ý kêu người ta phải phụ nữ. biết này muốn gì đây!), chuyện thèm nể mặt ai, biết thân thiết với người khác, rốt cục ta giống nữ nhân chỗ nào chứ? nữ nhân như thế thể có bất cứ gì trói buộc được.

      Hạ Hầu Giác phất tay với thuộc hạ, ý bạo giải quyết cho tốt, sau đó loạn choạng vào phòng của Liễu Thừa Phong, "Sau khi xong rồi tới tìm ta".

      Ngay cả giây Hạ Hâu Giác cũng thể chịu đựng được nữa, nữ nhân này đúng là có tài năng chọc giận !

      Trong phòng của Liễu Thừa Phong.

      "Cái gì, cởi đồ?"

      Sau khi xong câu đó Hạ Hầu Giác liền hối hận, nhảm nhí, châm cứu tất nhiên phải cởi đồ rồi, nhưng vẫn rất mẫn cảm với ánh mắt khinh miệt mà Trần Mặc bắn tới giống như muốn , đúng là kém cỏi, ngay cả cái này mà cũng biết!

      Hạ Hầu Giác vội vàng kiềm nén cơn tức chực trào lên cổ họng, biết ngay mà, nha đầu này đúng là khắc tinh của đời , tuy rằng bây giờ hận thể xông lên bóp chết nha đầu chết tiệc kia nhưng cũng phải cố nhịn lại, ai bảo có chuyện nhờ người ta chứ!

      Hạ Hầu Giác có chút lo lắng liếc mắt về phía Liễu Thừa Phong, xét về thân phận nếu như thân thể bị tiểu nha đầu kia nhìn thấy, dựa theo phong tục của bọn họ phải là... Hạ Hầu Giác dám nghĩ tiếp nữa, huống hồ đây cũng phải chuyện của , tuy và Liễu Thừa Phong là bạn bè nhưng cũng thể thay nhau quyết định những chuyện thế này được.

      Liễu Thừa Phong cũng có chút xấu hổ nào, giống như sớm nghĩ tới chuyện đó, khuôn mặt tái nhợt còn có chút ý cười, "Nếu vậy A Giác nên lánh lát"

      Hạ Hầu Giác muốn lại thôi hồi mới mang Xuân Hương ra ngoài, mới đầu Xuân Hương có chút muốn, nam quả nữ ở chung trong cái phòng cũng hay lắm, tuy rằng nhìn qua nam có chút yếu ớt, nhưng mà biết đâu bất ngờ chứ!

      Mãi tới khi Hạ Hầu Giác lạnh lùng liếc mắt cái nàng mới nhịn xuống, nhưng nàng cũng đứng canh ngoài cửa, lỡ đâu có tiếng động lạ gì nàng lập tức xông vào.

      Trần Mặc thèm để ý, nàng chỉ về phía hòm thuốc lấy ra miếng băng gạt tự chế tẩm thêm chút rượu mạnh rồi lau lên từng cây châm để tiêu độc, bên tai nghe được thanh cởi đồ, sau khi tiêu độc ngân châm xong nàng liền xoay người chỗ khác, Liễu Thừa Phong vốn nghĩ Trần Mặc xoay người chỗ khác vì ngại cởi đồ nhưng nào ngờ nàng lại thẳng về phía , khuôn mặt tái nhợt nhất thời hồng lên, miễn cưỡng nằm úp sấp giường.

      Dù Trần Mặc từng xem qua rất nhiều cơ thể nhưng nhìn thấy cơ thể của Liễu Thừa Phong mặt nàng lại nhịn được mà đỏ lên, vốn tưởng người bệnh tật quanh năm như phải có thân hình gầy gò chứ, ngờ khi cởi đồ ra như nàng tưởng tượng, hơn nữa da thịt của người này còn hoàn hảo hơn cả nữ nhân, làn da trắng nõn như ngọc còn có chút đỏ ửng, giây phút này nam tử như ngọc như lại càng thêm mị hoặc.

      Cũng may Trần Mặc phải là nữ nhân háo sắc, nếu tên này sớm bảo vệ được danh tiết rồi!

      Trần Mặc có chút xấu hổ ho khan tiếng cầm ngân châm đến bên cạnh Liễu Thừa Phong, nhìn cái thắt lưng cứng nhắc của , ngòn tay nho thành thạo vuốt ve, 0động tác này giống như động tác mát xa nàng thường là cho ông nội, có tác dụng giúp máu lưu thông tốt hơn và thả lỏng thân thể, nghĩ tới ngòn tay ấm áp vừa chạm vào người Liễu Thừa Phong liền hít vào ngụm khí lạnh, bây giờ dám động đậy dù chỉ là chút, vành tai như ngọc đỏ ửng lên.

      "Ngươi phải thả lỏng, nếu thể châm cứu" Trần Mặc có chút hoang mang, cái này ràng có tác dụng giúp thả lỏng cơ thể mà, sao càng lúc Liễu Thừa Phong càng cứng nhắc vậy?

      Liễu Thừa Phong cố gắng ổn định nhịp tim của mình, sau đó dần dần trầm tĩnh trở lại, cố gắng để ý tới cái tay vuốt ve lưng của .

      Trần Mặc thấy Liễu Thừa Phong bình tĩnh trở lại cũng yên lòng, rồi, bộ thủ pháp này làm sao có thể mất tác dụng được chứ?

      Máu trong người của Liễu Thừa Phong đanh bị ứ đọng lại nên trước tiên phải giúp máu lưu thông bình thường, dùng thuốc lưu thông máu, Trần Mặc thoáng trầm tĩnh chút liền bắt đầu hạ châm, nàng chậm rãi châm vào các huyệt nội quan, chi chính, thái hướng, sau đó châm vào các huyệt còn lại lưng.

      Châm cứu là chuyện khảo nghiệm sức chịu đựng rất ghê gớm, tâm lực và nhãn lực phải song song phối hợp với nhau, thủ pháp châm cứu mà Trần Mặc sử dụng là do ông của nàng sáng chế, cách này cực kì hao tổn tâm lực, hơn nữa Trần Mặc cũng thường xuyên sử dụng trung y cho nên cũng rất ít luyện tập tới.

      Nhưng may là Trần Mặc thông minh dị thường, mỗi cái huyệt vị cơ thể con người nàng thuộc lòng từ lâu cho nên châm hồi cũng thấy quen tay, chỉ là hơi châm chút, khuôn mặt nhắn của nàng có chút trắng bệt, trán thấm ra rất nhiều mồ hôi, mãi tới khi hạ cây châm cuối cùng nàng mới dám thờ phào hơi. Trong lúc nàng ngẩn đầu, giọt mồ hôi lên lưng của Liễu Thừa Phong.

      ràng là giọt mồ hôi nhưng Liễu Thừa Phong lại cảm thấy nó thấm vào tim
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 12: VỤ ÁN ĐẦU

      Sau khi Trần Mặc châm cứu trị liệu được hai ngày sức khỏe của Liễu Thừa Phong cũng có nhiều khởi sắc, sắc mặt của cũng tái nhợt như lần đầu gặp mặt, đôi môi tím tái chậm rãi hồng lên, Trần Mặc quyết định dạy thái cực quyền, vận động nhiều chút cũng giúp cơ thể của khỏe lại.

      Châm cứu thêm năm lần nữa là Trần Mặc có thể về Triệu gia thôn rồi, còn về phần bệnh của Liễu Thừa Phong chỉ có tĩnh dưỡng mới mong sống lâu còn trị tận gốc là chuyện thể nào.

      Hai ngày này Trần Mặc cũng gặp Hạ Hầu Giác, tên này luôn thoắt thoắt , bộ dạng thần thần bí bí, bao giờ thấy được người, Trần Mặc vì thế cũng vui vẻ hơn ít.

      Nhưng tên Liễu Thừa Phong này cũng ghê gớm, mới ở chung có hai ngày thôi mà thành công thu phục được nha đầu Xuân Hương, khiến nàng ta mỗi ngày đều cằn nhằn bên tai Trần Mặc, cái gì mà ‘Liễu công tử đúng là giống tiên nhân, hôm nay còn cười với Xuân Hương nữa’ rồi còn ‘sức khỏe của Liễu công tử yếu, Xuân Hương phải nấu nhiều món ngon bồi bổ cho công tử’, ‘tiểu thư nhất định phải trị khỏi cho Liễu công tử, người tốt như vậy mà thân thể bệnh tật đáng thương!’, còn rất nhiều câu tương tự như thế, Trần Mặc nghe mà có chút ghen tị, ràng là nha hoàn của nàng, là cấp dưới của nàng kia mà? Sao câu nào cũng là Liễu công tử hết vậy?

      “Tiểu thư! Tiểu thư!” cái tay phối thuốc của Trần Mặc dừng chút, sau đó thèm để ý tới Xuân Hương, tiếp tục làm công việc của mình.

      “Tiểu thư, hay rồi, Liễu công tử và tên xấu xa bắt người kia cãi nhau!” Xuân Hương luôn rất ghét Hạ Hầu Giác, trước mặt Trần Mặc nàng luôn gọi là tên xấu xa.

      Trần Mặc vẫn tiếp tục làm mặt lạnh, thèm đề ý tới Xuân Hương.

      Xuân Hương tất nhiên đoán được tiểu thư nhà mình phản ứng như thế, nàng cũng buồn bực, cái miệng nhắn chỉ liến thoắt liên hồi kể những chuyện vừa xảy ra.

      ra hôm nay quan phụ mấu của huyện Mã Liên là Lưu đại nhân đến bái kiến Liễu Thừa Phong và Hạ Hầu Giác, mang tiếng là tới thăm Liễu Thừa Phong nhưng ra là tới nhờ vả. Nghe Xuân Hương thân phận của tên Liễu Thừa Phong này cũng , là ‘thiên hạ đệ nhất thần thám’ do chính hoàng đế của Tây Lam quốc công nhận, nghe xử án như thần, chưa bao giờ phán sai. Vị Lưu đại nhân này nghe thanh danh của Liễu Thừa Phong muốn nhờ giúp Mã Liên huyện xử lí vụ án.

      Nhưng thân thể của Liễu Thừa Phong tốt mà cứ muốn , vừa lúc Hạ Hầu Giác về tới nhất quyết cho ra khỏi của nên hai người xảy ra tranh chấp.

      Trần Mặc chia dược liệu vừa trộn thành bảy gói , sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cái mặt tràn đầy chờ mong của Xuân Hương, đơn giản câu “Đưa thuốc này cho Liễu Thừa Phong” rồi tiêu sái rời .

      Xuân Hương vốn tưởng Trần Mặc hai câu, ngờ tiểu thư lại chút để ý như vậy, nàng có chút giận mà giậm chân cái, oán thầm, “Tiểu thư là, thế mà cũng nhìn ra người ta cố gắng như thế là vì ai!” Liễu công tử là người tốt, chỉ cần tiểu thư trị khỏi bệnh cho , sau đó hai người thành thân phải là quá tốt rồi sao?

      ra nha đầu này có ý làm hồng nương!

      Trần Mặc tuy quan tâm tới chuyện của Hạ Hầu Giác và Liễu Thừa Phong nhưng hành động mấy hôm nay của Liễu Thừa Phong chọc Trần Mặc có chút tức giận.

      “Ngươi thể ra ngoài!” sau khi châm châm cuối cùng, nàng lạnh lùng với Liễu Thừa Phong câu.

      Thân thể của Liễu Thừa Phong vốn có chút khởi sắc nhưng vì mấy hôm nay thường xuyên ra ngoài nên thân thể là như trước, khiến cho hiệu quả trị liệu bị tiêu tốn hết nửa.

      Liễu Thừa Phong mặc áo vào, cố gắng nén tiếng ho chực trào trong cổ họng, mặt luôn lên ý cười ấm áp giống như cảm nhận thấy tức giận trong lời của Trần Mặc, “Tiểu Mặc lo lắng cho sức khỏe của ta sao? sao đâu mà!” biết từ khi nào Liễu Thừa Phong thay đổi cách xưng hô từ Trần tiểu thư thành Tiểu Mặc, Trần Mặc cũng câu nệ ba cái xưng hô, nhưng tiếng ‘Tiểu Mặc’ kia lại khiến Xuân Hương suy nghĩ đen tối thôi.

      phải ta lo lắng cho thân thể của ngươi, cái ta lo là công sức của ta đều bị ngươi làm hỏng rồi!” mỗi lần châm cứu Trần Mặc đều phải tốn rất nhiều tâm lực, nghĩ tới mỗi lần châm xong khuôn mặt của nàng lại trắng bệt, nụ cười của Liễu Thừa Phong hơi cứng lại, có chút áy náy hạ mi mắt, “Xin lỗi Tiểu Mặc, tại ta quá cố chấp rồi. Chỉ là… ta hứa với A Giác là ba ngày nữa cho dù có phá án được hay cũng phải rời nơi này” cuối cũng vẫn nhịn được mà ho ra hai tiếng, cũng dùng cặp mắt luôn tràn ngập bao dung kia nhìn Trần Mặc nữa.

      hiểu vì sao khi nghe thế trong lòng Trần Mặc chợt sinh ra cảm xúc gọi là ‘ đành lòng’. Trước kia ngày nào Trần Mặc cũng ở viện nghiên cứu, sau khi ông ngoại qua đời trong nhà cũng chỉ có mình nàng, trong viện nghiên cứu cũng toàn là quái tài trong giới y học như nàng, cho nên cơ hội giao tiếp với người bình thường của Trần Mặc cực kì ít.

      Bên trong thế giới của nàng chỉ có y học là quan trọng nhất, nhưng chuyện khác đều bị nàng tự xem .

      Nhưng ở dị thế này có máy tính, có điện thoại di động, có nghề nghiệp gọi là môi giới, quan hệ giữa người với người trở nên thiết yếu, đối mặt với Xuân Hương suốt ngày cằn nhằn, Liễu Thừa Phong bao dung ấm áp, Hạ Hầu Giác lạnh lùng bá đạo, hình như nàng càng lúc càng giống con người bình thường hơn, cuộc sống của nàng càng lúc càng nhiều màu sắc.

      Thế cho nên nàng nhạy cảm nắm bắt được tia đau thương người của Liễu Thừa Phong, tuy rằng mặt luôn là nụ cười.

      “Phá án rất khó sao?” Trần Mặc biết an ủi người khác thế nào, chỉ biết dùng chính cách của mình để tới gần Liễu Thừa Phong, nếu nguyên nhân đau buồn là phá án chừng khi phá được án rồi vấn đề được giải quyết.

      Quả nhiên là não của thiên tài hoàn toàn khác với người thường, chắc chỉ có nàng mới nghĩ ra nguyên nhân Liễu Thừa Phong đau buồn như thế thôi.

      Liễu Thừa Phong kinh ngạc nhìn Trần Mặc, vẫn là khuôn mặt chút cảm xúc kia nhưng đây là lần đầu tiên Trần Mặc chủ động chuyện với , cái này là nàng quan tâm sao?

      Nụ cười mặt Liễu Thừa Phong tự giác mà chân hơn, “Đúng vậy, có chút khó giải quyết. Cỗ thi thể kia bị tàn phá nghiêm trọng, đầu còn bị hung thủ nhẫn tâm chặt mất, đến nay còn chưa tìm được, thân phận của nạn nhân còn chưa được xác định cho nên trở thành án chưa giải quyết”.

      Liễu Thừa Phong kể sơ lược về vụ án, sợ làm Trần Mặc sợ, nhưng cũng dám nhiều, chỉ ý chính thôi.

      Trần Mặc suy tư chút, có lẽ tiếp tục nghiệp cũ cũng là lựa chọn tệ, tuy rằng ban đầu nàng muốn tích lũy thêm chút kiến thức vế thời đại này sau đó mới mở viện nghiên cứu nhưng nếu có cơ hội như thế nàng đành nắm bắt thôi, “Ngày mai ngươi dẫn ta tới đó ” hai tròng mắt của nàng lóe sáng nhìn Liễu Thừa Phong.

      Liễu Thừa Phong sửng sốt, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt như thế của Trần Mặc, bộ dạng trước kia của nàng giống như thèm để ý tới bất kì cái gì, nhưng hôm nay lại khác, lẽ nha đầu này cũng giống muội muội nghịch ngợm thích chơi trò phá án?

      Liễu Thừa Phong tự cho là đúng nghĩ, sau đó liền đáp ứng cầu của nàng, chỉ là ngày mai tới nha môn xem thi thể cho nha đầu này vào để tránh nàng bị dọa.

      Nhưng bạn Liễu Thừa Phong cũng ngờ rằng nha đầu trước mắt này lại vì cái thi thể kia mà .
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 13: VỤ ÁN ĐẦU (2)

      Lúc Lưu Mẫn Quý nhìn thấy Trần Mặc theo phía sau Liễu Thừa Phong sửng sốt tí, hai ngày trước chỉ thấy bên người Liễu Thừa Phong chỉ có người hầu tên là Minh Thu, sao hôm nay lại có thêm nha hoàn? Nhưng càng nhìn càng thấy đúng, nha đầu này mặc trang phục của nha hoàn, khí chất lạnh lùng người cũng phải là thứ nên có người nha hoàn, lại thấy vai nàng mang theo cái hòm gỗ, lập tức nhớ lại hai ngày trước Liễu Thừa Phong phát bệnh có thỉnh tiểu thần y tới, phỏng chừng chính là nàng.

      Xem ra bệnh của Liễu công tử rất nghiêm trọng, nếu xử lí vụ án sao còn dẫn đại phu theo? Hôm nay là ngày cuối cùng mà Liễu Thừa Phong ở đây, nếu như vẫn chưa tìm ra thủ phạm vậy vụ án này coi như xong!

      Lưu Mẫn Quý thầm thở dài, chỉ có vụ án này là chưa giải quyết, phỏng chừng năm nay được lên chức rồi.

      Nghĩ hồi mới bày ra bộ mặt khách khí mời Liễu Thừa Phong vào bên trong nha môn.

      Liễu Thừa Phong mang theo Trần Mặc và Minh Thu cùng vào phòng xử án, nhìn lại lần cái hồ sơ của vụ án kia, Trần Mặc cực kì buồn chán đứng phía sau của Liễu Thừa Phong, rảnh rỗi cùng đọc hồ sơ với .

      ra mọi chuyện cũng chỉ mới phát sinh khoảng bảy ngày trước, lúc ấy nông dân trở về nhà lúc chạng vạng thấy trời tối nên về bằng đường tắt, nhưng về gần tới nhà bị cái gì mềm mềm từ trời rơi xuống, mới đầu người nọ còn tưởng là chó hay mèo gì đó chết rồi rớt xuống thôi, ai ngờ nương theo ánh trăng thấy đó là cái xác đầu! Lúc ấy người nọ cũng hoảng sợ quá mà chạy thẳng về nhà, chờ tới khi định thần lại mới báo quan.

      Sau khi người của quan phủ tham gia điều tra thấy có gia đình nào đăng tin mất tích. Hơn nữa thân thể này còn bị chặt mất đầu, xác chết cũng bị thối rữa, căn bản thể xác định người chết là ai.

      Tốc độ đọc của Trần Mặc cực kì mau, bình thường nàng đọc sách phải là nhanh như gió, nghĩ tới nàng vừa xem xong Liễu Thừa Phong cũng gấp hồ sơ lại.

      Trần Mặc có chút kinh ngạc nhìn Liễu Thừa Phong, lẽ người này cũng có khả năng nhìn cái là nhớ?

      Đôi lông mày nhợt nhạt của Liễu Thừa Phong nhíu chặt lại, ngón tay thon dài như ngọc gõ xuống bàn, trầm ngâm lát mới đúng lên về phía Lưu Mẫn Quý, “Lưu đại nhân, chúng ta xem tử thi ”.

      Lưu Mẫn Quý chắp tay ra phía sau làm tư thế thỉnh, sau đó liền mang Liễu Thừa Phong và thuộc hạ tới nhà xác.

      Lưu Mẫn Quý thấy Trần Mặc cũng chút do dự mà vào phòng khám nghiệm tử thi lông mày có chút giật giật, phóng ánh mắt nghi ngờ về phía Liễu Thừa Phong, trong lòng thắc mắc sao tiểu nha đầu có thể vào nhà xác được chứ, nếu vào mà bị dọa tới ám ảnh làm sao bây giờ? Nên nhớ là khám nghiệm tử thi của phủ nha khi nhìn thấy cái xác kia cũng nhịn được mà nôn ra, trực tiếp chạy hết.

      Liễu Thừa Phong bây giờ rơi vào trạng thái tập trung phá án, cũng quên dặn Trần Mặc ở bên ngoài chờ họ, chờ tới khi nhớ ra Trần Mặc bước vào phòng khám nghiệm tử thi rồi.

      “Tiểu Mặc, đừng!” thấy Trần Mặc rất tự nhiên mà tiến vào, vậy còn xốc cái khăn che tử thi lên, Liễu Thừa Phong lập tức muốn ngăn nàng lại, nhưng kịp rồi, tốc độ của Trần Mặc rất nhanh.

      “Nôn!” đột nhiên hai người nha dịch phía sau Trần Mặc nhìn đến cái thi thể kia đồng loạt tông cửa chạy ra ngoài, hai người chạy mạch quay đầu nhìn lại, đến cả Lưu Mẫn Quý cũng nhịn được mà lui về phía sau bước, chỉ liếc mắt cái thôi khiến ăn vô rồi!

      Trần Mặc khinh thường nhướng mày, thấy Liễu Thừa phong cũng phản ứng kịch liệt như mấy người kia, sắc mặt chỉ trắng bệt hơn chút, khuôn mặt tuấn dật vẫn còn tia trấn định, trong lòng nàng thoáng vừa lòng, mặt đổi sắc gằn từng tiếng với Liễu Thừa Phong, “Nghiệp vụ của tôi chắc chắn giúp ích cho vụ án”.

      Lưu Mẫn Quý tuy hiểu nghiệp vụ là gì nhưng vì câu có thể giúp bọn họ phá án mà suy tư trong lòng, lẽ nha đầu này chỉ là thần y mà còn có thể khám nghiệm pháp y? Nhịn được mà quay đầu, cố gắng nhìn về phía cái xác mà đánh giá Trần Mặc.

      Phong khám nghiệm pháp y thực tế cũng khác cái phòng ở bình thường là bao, bây giờ là ban ngày nên trong phòng cũng sáng rực, nhưng hiểu sao hình ảnh Trần Mặc mặt đổi sắc đứng bên cạnh cái xác chết đầu lại khiến người ta rợn tóc gáy.

      Liễu Thừa Phong thấy Trần Mặc chút e sợ, ngược lại nàng rất thản nhiên nhìn cái xác lời, đứng ở bên cạnh quan sát từng hành động của nàng.

      Biểu tình vừa rồi của Trần Mặc cho biết bản lĩnh khám nghiệm pháp y của nàng có thể giúp bọn họ tìm ra mấu chốt của vụ án. ràng chỉ là tiểu nương mười ba tuổi nhưng nhìn sắc mặt của nàng bây giờ khiến Liễu Thừa Phong nhịn được mà tin phục.

      giống như mỗi lần định liệu trước hung thủ là ai!

      Trần Mặc lưu loát mở cái hộp gỗ mà Lưu Mẫn Quý cho là cái hòm thuốc, sau đó nhanh nhẹn lấy cái bao tay ra, bắt đầu cẩn thận kiểm tra từng khúc xương.

      Đúng vậy, là xương đó!

      Trước kia sở trường của Trần Mặc chính là khám nghiệm những xác chết gần như thối rữa còn nguyên vẹn hoặc bị đốt, bị phanh thây, nên nàng có thể thông qua từng khúc xương để xác định được thân phận của người chết.

      Cái tử thi này được phát khoảng bảy ngày trước, nhưng thực tế người này bị giết cách đó khoảng thời gian, xác chết bị thối rữa hoàn toàn, giòi bọ xuất , thịt bắt đầu phân hủy tạo ra mùi thối, đầu của người chết biến mất, quần áo cũng rách rưới chịu nổi, thể xác định.

      “Người chết là nam, từ xương ngực ta có thể phán đoán tuổi của người chết nằm trong khoảng…” Trần Mặc giống như còn biết tới cái gì nữa, trong mắt nàng chỉ có tử thi kia, bên nàng cẩn thận quan sát xương ngực của người chết, bên ra phán đoán, hề biết mọi người trong phòng bị nàng dọa cho ngây người.

      tiểu nương sao có thể to gan tới trình độ này chứ, đối mặt với cái xác chết mà còn dám đưa tay ra sờ!

      Trần Mặc thấy mọi người xung quanh hề có động tĩnh kinh ngạc nhìn Liễu Thừa Phong, “Sao lại ghi chép lại? Bộ cần làm báo cáo khám nghiệm tử thi sao?”

      Liễu Thừa phong cũng bị dọa bởi hành vi to gan của nàng, nhưng rất nhanh lại khôi phục tinh thần, có chút ngờ nghệch hỏi, “Ghi? Ghi cái gì?”

      Sau đó mới cẩn thận nghiền ngẫm lại từng lời của Trần Mặc, lúc này mới giật mình hiểu ra là nàng muốn ghi lại phán đoán của nàng, để dễ dàng cho việc điều tra.

      Hai mắt của Liễu Thừa Phong sáng ngời, nhanh chóng bước ra ngoài sai Thu Minh lấy giấy bút tới.

      Đầu óc của Lưu Quý Mẫn và mấy người trong nha môn hoan toàn đình công, trong căn phòng khám nghiệm tử thi chỉ vang lên tiếng lành lạnh của Trần Mặc.

      “Người chết là nam, từ xương ngực ta có thể phán đoán tuổi của người chết nằm trong khoảng từ 14 tới 17, cao khoảng sáu thước năm tất, nặng khoảng 74 cân. xác chết xuất nhiều giòi bọ chứng tỏ thời gian tử vong khoảng tháng trước. miệng vết thương ở cổ có dấu hiệu bị vật sắc nhọn chém vào, đầu bị mất tích vô cớ liên quan tới hung thủ, nguyên nhân dẫn tới cái chết cụ thể vẫn còn cần xem xét thêm”.

      Sau khi Trần Mặc xong Lưu Mẫn Quý mới hồi hồn lại, tuy rằng những lời Trần Mặc cũng hiểu bao nhiêu nhưng đại khái vẫn có thể hiểu, nghe câu từ chắc chắn của nàng cũng quá tin tưởng, pháp y dày dặn kinh nghiệm còn chưa thể liếc mắt cái nhìn ra chiều cao cùng cân nặng của người huống chi là tiểu nha đầu! Nhất là về phần đầu bị mất tích bọn họ đều cho rằng là do hung thủ gây nên, “ nương, ngươi có chứng cứ gì mà khẳng định đầu của nạn nhân mất tích liên quan tới hung thủ?”

      Tuy Lưu Mẫn Quý bội phục lá gan của Trần Mặc nhưng vẫn tin nàng có năng lực gì, dù sao nàng cũng chì là tiểu nha đầu, phải sao?

      Trần Mặc nghe Lưu Mẫn Quý hỏi như thế có chút suy tư, “Nếu ta đoán lầm cái đầu này cũng cách chỗ tìm thấy xác quá xa đâu, nên chú ý chút chỗ cái cây phát ra thi thể” nếu có thể tìm được cái đầu vụ án được bước tiến lớn.

      Trong lòng Lưu Mẫn Quý cũng tin, sao lại có người giấu xác cây chứ? Đúng là lời có căn cứ. Vừa định cự tuyệt lại nghe Liễu Thừa Phong , “Vậy xin Lưu đại nhân phân phó người tìm thử xem”

      Liễu Thừa Phong khôi phục lại nụ cười ấm áp mặt, miệng tuy thỉnh cầu nhưng vào tới tai Lưu Mẫn Quý lại là lời thể cự tuyệt, giống như bất mãn việc Lưu Mẫn Quý xem thường Trần Mặc, Lưu Mẫn Quý nhìn thấy nụ cười ấm áp của Liễu Thừa Phong lạnh người, người đứng sau tên Liễu Thừa Phong này người làm quan ở Tây Lam quốc ai mà biết? Đắc tội Liễu Thừa Phong coi chừng cái đầu cổ !
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 14: VỤ ÁN ĐẦU (3)

      Lưu Mẫn Quý cực kì tình nguyện dắt thủ hạ trở lại nơi phát xác chết, hạ quyết tâm tìm kiếm sơ chút rồi trở về nha môn để kết thúc trò khôi hài này, ngờ họ chỉ tìm chút thuộc hạ mang vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa khâm phục chạy tới trước mặt Lưu Mẫn Quý, “Đại… đại nhân, vị Trần nương đúng là thần mà, cái đầu của thi thể cây!”

      Đồng tử của Lưu Mẫn Quý co rút lại, cái này… cái này đúng là thần mà!

      “Mang cái đầu kia về nha môn” Lưu Mẫn Quý bỏ lại câu rồi vội vàng trở về, tìm được đầu rồi, chừng Liễu công tử có thể nhanh chóng phá được án, hơn nữa còn có thần y như Trần nương trợ giúp còn gì phải lo nữa, vị quan lớn nào đó hoàn toàn quan tâm thuộc hạ của mình đau đầu rằng làm sao có thể mang cái đầu về được.

      Phủ nha.

      Lưu Mẫn Quý thấy Trần Mặc ngừng chơi đùa với cái đầu lâu tay (thiệt ra là chị làm việc) thấy da gà người đều nổi hết lên, nhưng vẫn nhịn được mà tò mò hỏi, “Trần nương, sao ngươi lại biết đầu của người chết ở cây vậy?”

      Nghe Lưu Mẫn Quý hỏi vấn đề như thế ngay cả người luôn lạnh nhạt như Liễu Thừa Phong cũng phải nghiêng người nhìn khuôn mặt nhắn của Trần Mặc, chờ nghe kết quả.

      Trần Mặc cũng vùi đầu quan sát hộp sọ kia, chỉ chữ, “Đoán”.

      Mặt Lưu Mẫn Quý nhất thời xanh mét, hận thể lập tức đứng lên lay mạnh bả vai của Trần Mặc mà lớn tiếng hỏi, “Sao ngươi có thể phán đoán như thần thế?! Nếu là đoán tại sao lão tử lại đoán được! Ngươi còn dám thế à, có ngon lại tiếp tục đoán tiếp nữa !!!” đáng tiếc nhìn thấy ánh mắt như dao găm của Liễu Thừa Phong phóng qua, chỉ có thể tự kỉ trong lòng.

      “Tiểu Mặc có thể cho ta biết làm sao mà đoán ?” Liễu Thừa Phong biết từ ‘đoán’ của Trần Mặc là có hàm ý khác, phải là câu trả lời lấy lệ.

      Trần Mặc vừa ngắm nghía cái đầu lâu kia, vừa đáp, “Cũng đơn giản thôi, tốc độ biến mất của thịt thối thân thể so với thực tế là quá nhanh, hẳn là cái xác được vất ở nơi có nhiều động vật. Vào thời gian này có rất nhiều quạ thường lui tới, tử thi cũng có dấu vết bị ăn phần, xương cổ của người chết có dấu hiệu bị vật sắc bén như dao cắt , vết rách ở cổ có chút thô ráp, hẳn là do động vật gây ra. Cho nên ta đoán cái đầu ở gần cái cây phát tử thi” Trần Mặc cũng ngẩng đầu lên, vẫn bình tĩnh như nghiên cứu cái đầu lâu trong tay.

      Nhưng Lưu Mẫn Quý lại bình tĩnh như thế, cái này… cái này đúng là thần kì. Con mắt quan sát tinh tế như vậy, kiến thức uyên bác như vậy, phỏng đoán lớn mật như vậy, lời nương kia vừa ra thần kì, thậm chí ‘thiên hạ đệ nhất thần thám’ đứng bên cạnh nàng cũng bị lu mờ.

      Đúng là thể thấy tiểu nương này còn mà khinh thường!

      “Xin hỏi Trần nương, gia sư là ai?” tuổi còn có kiến thức uyên bác như thế, nhất định là có sư phụ lợi hại, nếu có thể làm quen

      Trái tim của Trần Mặc nhảy lên cái, may là mặt của nàng xưa nay có cảm xúc nên người khác cũng phát gì, “Gia sư quy rồi, sớm màng thế ”.

      câu thôi khiến Lưu Mẫn Quý từ trạng thái tràng trề hi vọng sang thất vọng não nề, nhưng ánh mắt của Liễu Thừa Phong nhìn Trần Mặc lại có chút đăm chiêu.

      “Ta tìm ra nguyên nhân dẫn tới cái chết của nạn nhân rồi!” Trần Mặc hưng phấn kêu lên tiếng, hai má ửng hồng vì kích động, tuy mặt vẫn chưa có quá nhiều biểu cảm nhưng khuôn mặt xinh đẹp bởi vì vui sướng mà càng thêm kiều mị, Liễu Thừa Phong ngồi bên nhìn cũng hơi sửng sốt.

      “Là cái gì? Tiểu Mặc có thể chút ?” nụ cười mặt Liễu Thừa Phong vẫn thay đổi nhưng ánh mắt nhìn Trần Mặc bắt đầu chuyên chú, có lẽ chính cũng phát ra.

      “Chỗ này” Trần Mặc chỉ vào vết lủng đầu lâu, “Chỗ này ràng là bị vật cứng đánh vào, với lực này có lẽ chỉ có thể khiến người trưởng thành hôn mê nhưng vì nạn nhân vẫn còn tuổi, xương sọ vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh nên mới chết tại chỗ” bởi vì tự tin và hưng phấn nên mặt của nàng cũng có biểu cảm, khuôn mặt bừng bừng sinh khí, thần thái dâng cao, mắt hạnh mở to khiến Liễu Thừa Phong đui mù.

      Dừng chút Liễu Thừa Phong mới , “Vậy Tiểu Mặc có biết hung thủ dùng hung khí gì ?”

      Trần Mặc nhìn chằm chằm vào vết lõm đầu lâu, suy nghĩ lát, “Chắc là hung khí có dạng hình trứng, đại khái chắc lớn khoảng bằng cánh tay” cổ nhân hiểu khái niệm đường kính nên Trần Mặc đành dùng từ ngữ tường hình để miêu tả.

      Nghe thế Liễu Thừa Phong và Lưu Mẫn Quý đều lâm vào trầm mặc, hình dạng hung khí như thế quá mức bình thường, có đặc điểm gì đặc biệt nên tìm kiếm cũng đâu phải chuyện dễ.

      “Đáng tiếc, đầu của người chết chỉ còn lại hộp sọ, nếu có thể biết người chết là ai rồi” Lưu Mẫn Quý nhịn được thở dài tiếng, tuy biết nhiều manh mối như thế nhưng phá an cũng rất khó a!

      Trần Mặc có chút kì quái liếc về phía Lưu Mẫn Quý, “Tại sao lại thể chứ? phải chúng ta có cái đầu lâu đây sao? Căn cứ vào hình dạng đầu lâu mà phát họa lại khuôn mặt là được rồi” phòng nghiên cứu của Trần Mặc sớm sử dụng kĩ thuật 3D để căn cứ vào hình dạng của đầu lâu mà phác họa lại khuôn mặt, nhưng khi kĩ thuật công nghệ còn chưa có nàng cũng từng mời chuyên gia về dạy rồi.

      Lưu Mẫn Quý nghe thấy thế kích động đứng lên, “Ngươi sao?” nhưng nghĩ tới người họa sĩ có tay nghề cao tinh thần lại suy sụp xuống, trấn như Mã Liên trấn làm gì có ai tài hoa thế chứ.

      “Nhưng mà thời gian ngắn như vậy cũng tìm được người vẽ tranh tai năng như vậy!” người có tài năng như thế ở Tây Lam quốc sớm xưng thành danh thủ quốc gia luôn rồi.

      Khuông mặt của Liễu Thừa Phong hơi giãn ra, ấm áp cười, “Có lẽ ta có thể giúp Tiểu Mặc” tuy thái độ của Liễu Thừa Phong rất khiêm tốn nhưng lời vào tài ai cũng cảm thấy hề tầm thường.

      Lưu Mẫn Quý vừa nghe thế con mắt nhìn Liễu Thừa Phong lập tức biến thành hình ngôi sao chíu chíu, sao trước kia nghe Liễu công tử có tài hội họa vậy? Nhanh chóng phân phó thuộc hạ chuẩn bị giấy bút.

      Trần Mặc nhíu mày nhìn đống màu vẽ bút nước trước mắt, lập tức ngăn cản, “Vẽ đầu tượng giống vẽ tranh phong cảnh, chỉ cần vẽ phác thảo sơ hình dáng khuôn mặt để phân biệt là được rồi” Lưu Mẫn Quý xấu hổ cười ra tiếng, sai người dọn dẹp, chỉ để lại những công cụ cơ bản.

      Liễu Thừa Phong thành thục trải thẳng giấy ra, bàn tay trắng nõn như ngọc cầm bút lên nhất thời khiến người ta có cảm giác thị giác bị gây ấn tượng mạnh, chỉ cảm thấy hai bàn tay kia chính là kiệt tác mà thượng đế tạo thành.

      “Lông mi đột ra, lông mày hẳn là rất rầm, hai má hơi cao, có chút gầy mà hóp vào trong, dưới mũi lõm xuống, mũi cao, môi hơi dày,…” từ trước tới nay Trần Mặc xem qua rất nhiều đầu lâu nên hiên tại nàng có thể nhìn đặc điểm xương sọ mà phán đoán nên khuông mặt khi người đó còn sống.

      Sau khi miêu tả khuôn mặt người chết cho Liễu Thừa Phong nghe, múa bút như bay, dựa vào miêu tả của nàng mà họa nên khuôn mặt người chết. Hai người người người vẽ, phối hợp vô cùng ăn ý giống như từng làm trăm ngàn lần rồi vậy.

      Mãi tới khi tiếng của Trần Mặc vừa dứt Liễu Thừa Phong cũng hạ bút, thiếu niên sôi nổi hiên ra mặt giấy tuyên thành, quả nhiên đúng theo lời của Trần Mặc, thiến niên này thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm tuổi, dám dấp cỏ vẻ gầy, còn có chút hàm hậu.

      Lưu Mẫn Quý tiếp nhận tờ giấy Tuyên Thành, quan sát hồi cũng nhận ra thiếu niên trong tranh là ai, muốn phân phó thuộc hạ tìm đột nhiên nha dịch kinh ngạc lên tiếng, “Đây phải là con trai của nhà Hà Trường Phát sao?”
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :