1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 5: TIỀN LÀ PHIỀN

      “Xuân Hương, cần phiền như vậy đâu, búi đại kiểu là được rồi” Trần Mặc ngồi trước bàn trang điểm thúc giục Xuân Hương búi tóc nhanh hơn chút, hình ảnh của nàng phản chiếu qua gương đồng mờ nhạt, sau hơn tháng vết thương đầu nàng cũng khỏi hẳn, trong thôn trang thuần phát này nàng chỉ ăn toàn là thực vật tươi ngon, uống toàn nước suối sạch bị ô nhiễm, hơn nữa hằng ngày Trần Mặc đều thức dậy sớm tập thể dục nên khuôn mặt trước kia có chút gầy yếu vàng vọt nay lộ ra chút xinh đẹp thiếu nữ, ngũ quan bình thường giờ càng lúc càng xinh đẹp.

      Có lẽ trước kia cơ thể này bị suy dinh dưỡng cho nên da mới vàng như nến, đôi môi duyên dáng đỏ mọng như vậy mới trở nên tái nhợt, khiến vẻ xinh đẹp vốn có bị che . Hơn nữa giọng của thân thể này cũng giống như khuôn mặt vậy, ôn nhu đáng , hoàn tác khác xa so với phong cách trầm ổn của Trần Mặc, chỉ có cặp mắt lạnh lùng quật cường kia khiến người ta nhớ mãi quên.

      Trần Mặc có chút cao hứng sờ sờ khuôn mặt dần dần hồng hào của mình, cũng phải vì thân thể này càng ngày càng xinh đẹp khiến nàng vui mừng nhưng với kinh nghiệm pháp y nhiều năm với cấu trúc xương sọ này sau này khuôn mặt này chắc chắn là đại mĩ nhân, nhưng nàng cũng quá xem trọng cái dung mạo này, cái khiến nàng vui chính là sức khỏe, cuối cũng cũng cảm nhận được chút sức lực rồi.

      Xuân Hương yên lặng dùng cây trâm vấn kiểu tóc đơn giản sau đầu Trần Mặc, ba ngàn sợi tóc đen nhánh được vấn lên gọn gàng chỉ để xõa phía sau chút tóc, dùng ánh mắt u sầu nhìn khuôn mặt biểu cảm của Trần Mặc trong gương, bộ dạng giống như muốn lại thôi, lời sắp trào ra miệng lại bị nàng nuốt trở vào.

      Từ lúc hai người bị đuổi tới thôn trang này cũng tháng rồi, mấy người Trình gia chỉ với người ngoài là thân thể của tam tiểu thư ốm yếu nhiều bệnh nên cần tới thôn trang tĩnh dưỡng, nhưng mà tĩnh dưỡng gì chứ, ràng là bị đuổi mà! Vừa về tới phủ là bị ép suốt đêm tới cái thôn trang này, sau đó tổng quản Trình phủ chỉ ném cho hai người 50 lạng bạc rồi luôn, còn chỗ này đừng là thôn trang, cùng lắm cũng chỉ gọi là cái nhà có ba gian bình thường mà thôi.

      Lúc đó hai người cũng rất vội nên ngoại trừ mấy quyển sách thuốc mà tiểu thư thích cái gì cũng kịp mang theo, tháng này nào là mua các thứ đồ dùng trong nhà, rồi ngày ba bữa, 50 lượng bạc này cũng sắp tiêu hết rồi. Hôm nay khi làm điểm tâm sáng Xuân Hương còn phát gạo cũng hết.

      Trần Mặc thấy Xuân Hương có hành động gì nữa biết tóc được búi xong, liền đứng dậy lên nhà , “ thôi, cùng ăn điểm tâm ”.

      Xuân Hương nghe Trần Mặc thế tự động theo. Trước kia Xuân Hương từng hầu hạ Trình Mặc Mai năm bởi vì bà vú của vị tam tiểu thư này về quê dưỡng già. Ngay từ đầu nàng cũng có quá nhiều tình cảm với Trình Mặc Mai nhưng vì mẹ đẻ của nàng ta là Tôn di nương đối xử với nàng rất tốt, lại trị bệnh cho em trai nàng nên nàng mới lòng hầu hạ.

      Nhưng bây giờ tiểu thư trong mắt Xuân Hương tuy vẫn thích xem sách thuốc như thế, vẫn dành nhiều thời gian để thẫn thờ chuyện nhiều với người khác nhưng lại có chút gì đó khác khác, nhưng khác ở chỗ nào nàng được.

      Trần Mặc ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, nhìn bàn ăn là hai chén cháo hoa cùng dưa muối, thấy là đúng khẩu vị của mình cầm đũa lên bắt đầu ăn. Ăn nửa ngày phát Xuân Hương chưa cầm đũa, có chút kì quái hỏi, “Xuân Hương, sao ăn ?”

      Trần Mặc thích ăn chung chén dùng chung dĩa với người khác nên bình thường thức ăn được chia thành hai phần, sau đó chủ tớ hai người cùng dùng điểm tâm. Ban đầu Xuân Hương mực muốn ăn sau trong phòng bếp nhưng vì Trần Mặc thấy trong nhà cũng chỉ có hai người nên cần phải chia làm hai nơi mà ăn cơm như vậy nên thuyết phục Xuân Hương ăn cùng.

      Xuân Hương giật mình cái, khuôn mặt tròn vo như trái táo xuất thần sắc bất an, ngón tay tự giác mà vân vê góc áo, do dự chút mới thấp giọng , “Tiểu thư… nhà chúng ta…lương thực nhà chúng ta đủ nữa, mà tiền cũng sắp hết rồi”.

      Cái tay tính gắp đồ ăn của Trần Mặc khựng lại trong trung, khuôn mặt luôn có cảm xúc cũng lộ ra chút xấu hổ quẫn bách, bị cấp dưới của mình biểu tình mình cắt xén tiền lương, nàng đúng là quá vô ý mà! Sắc mặt nàng khỏi xanh chút.

      Đúng vậy, sau thời gian ở chung Trần Mặc xem Xuân Hương như cấp dưới, bởi vì nàng rất ngốc trong vấn đề cuộc sống nên rất cần trợ lý chuyên môn đảm bảo việc ăn mặc ở lại, theo lý thuyết mỗi tháng nàng phải trả tiền lương cho Xuân Hương nhưng tới thế giới này phần vì thân thể này cũng có gì quý giá, phần là nàng cũng quên bén mất. Bây giờ cũng là cuối tháng rồi, cấp dưới của nàng lại : Bà chủ, tôi hết tiền rồi, mau phát tiền lương cho tôi , nhưng người nàng ngay cả chút tiền cũng có.

      Trước kia Trần Mặc cũng có thành lập sở nghiên cứu tư nhân, mấy người đầu tư đều đưa cho nàng rất nhiều tiền, bên cảnh sát mỗi lần hợp tác cũng trả khoản tiền cho nên từ trước tới giờ nàng chưa từng lo lắng chuyện tiền bạc. Nhưng hôm này nàng phát sầu a…

      Xuân Hương thấy Trần Mặc lúng ta lúng tùng , cảm xúc mặt cũng tốt đẹp gì , trong lòng nghĩ chắc tiểu thư lo sầu về chuyện cuộc sống tương lai nên vội vàng an ủi, “Tiểu thư người đừng lo lắng, Xuân Hương có thể đến nhà của trưởng thôn nhận chút việc may vá về làm, hẳn là có thể kiếm chút tiền” trước giờ tiểu thư nhà nàng cũng chưa từng làm qua chuyện gì, dù được sủng nhưng phải cũng là tiểu thư hay sao?

      Mặt của Trần Mặc bây giờ tái rồi, bản thân nàng ngờ lại có ngày quẫn bách tới mức độ để cấp dưới làm nuôi mình!?

      “Xuân Hương, ngươi thu dọn chén đũa rồi kiếm cái gì ăn , ta ra ngoài chút” xong Trần Mặc liền đứng dậy bước ra ngoài cửa, biết vì sao Xuân Hương có cảm giác tiểu thư chạy trốn nhỉ?

      Xuân Hương cúi đầu thở dài, muốn đứng dậy thu dọn chén đũa tiểu thư của nàng lại câu, “Nhất định sớm phát tiền lương cho ngươi”.

      Tiền lương? Cái đó là gì vậy?

      Trần Mặc đí dọc theo các con đường quanh thôn, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nghĩ lại mới thấy tháng nay bởi vì quá hưng phấn nghiên cứu mấy quyển sách thuốc mới, mỗi ngày ngoại trừ đúng giờ ăn cơm, tập thể dục toàn bộ thời gian chỉ tập trung vào mấy quyển sách thuốc, hoàn toàn để ý chuyện bên ngoài. Tuy rằng ở đại cuộc sống của nàng chính là như thế nhưng bây giờ coi bộ cách sống đó rất khả thi.

      Trần Mặc có chút buồn rầu đá viên đá , lần đầu tiên bạn pháp y thiên tài phải đau đầu vì kế sinh nhai.
      Last edited: 7/3/16
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy2 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 6: KHÉO LÉO CỨU NGƯỜI

      Thời gian trôi qua rất nhanh, Trần Mặc cứ như thế cả ngày, bởi vì phiền lòng nên cơm trưa nàng cũng về ăn.

      Sắc trời sắp tối rồi, bởi vì tại là cuối mùa hè nên nhiệt độ khí cũng nóng như tháng trước, đến chạng vạng như bây giờ lại có chút mát mẻ. Trần Mặc nhàm chán tản bộ mình.

      Bởi vì khi mặt trời đả về tây con đường lại có thêm tốp năm tốp ba nông dân vác cuốc cười ha ha chuyện vui trong thôn , nóc nhà của mấy hộ dân rải rác bờ ruộng cũng lấp ló ánh đèn, khói bếp phiêu tán trong trung. Có mấy đứa trẻ nô đùa dưới gốc cây lớn, chúng trông rất vui vẻ, cười tới đỏ cả mặt, biết là chơi trò gì. Mấy chú chó được nuôi trong mấy hộ dân nhìn thấy Trần Mặc ngang qua hung ác sủa ầm lên, bị chủ nhân quát lên ngoan ngoãn nằm ở góc, cái đuôi đưa qua đưa lại dưới đất khiến chúng bị dính dơ.

      biết vì sao Trần Mặc lại thấy mũi chua sót.

      khí an bình yên tĩnh như vậy giống như thể hòa hợp với nàng, tuy rằng nội tâm lạc quan ngừng tự trấn an nhưng thời khắc yên bình này khiến lòng nàng phát đau. Lần đầu tiên nàng phát ra nàng chỉ tịch trong lĩnh vực y học mà giữa cuộc sống này nàng cũng đơn đến thế. Đúng vậy, chính là cảm giác đơn!

      có ai để tâm , có ai để dựa dẫm, cuộc sống dường như mất sắc thái vốn có của nó. Trong lòng nàng càng lúc càng hốt hoảng, cảnh vật xung quanh trong mắt nàng càng lúc càng xa vời, trong lúc nàng chìm đắm trong cảm xúc của chính mình đạo thanh thê lương truyền tới kéo tâm trí của nàng về thực tại.

      “A… con của tôi! Con của tôi!” sau đó là tiếng khóc thảm thiết, dù ai có khuyên nhủ thế nào tiếng khóc ấy cũng dừng lại, giống như giây tiếp theo người phụ nữ ấy uất ức quá mà khó thở chết.

      Lúc này Trần Mặc tới chỗ phát ra tiếng khóc kia, đối thoại của những người trong thôn cũng rơi vào tai nàng, “Vân đại nương, ngươi cũng đừng khóc nữa, coi chừng ảnh hưởng tới sức khỏe, Cẩu Tử coi như là bạc mệnh, ngươi… ai!” đại thẩm mặc áo vải bố màu lam nhiều lầm nuốn thử nâng Vân đại nương dậy nhưng thành công.

      “Đúng vậy, đúng vậy, con dâu Vân gia, ngươi đừng khóc nữa” mấy đại thúc xung quanh cũng nhịn được an ủi vài câu, sau đó sai vài thanh niên chạy tới Vân gia báo tin.

      Giờ phút này Vân đại nương còn nghe cái gì được nữa chứ, trong đầu óc bà hoàn toàn trống rỗng, trái tim cũng đau như vỡ ra, bà vì sao đứa con quý của mình hồi trưa vẫn còn chạy nhảy nô đùa, bây giờ lại thể nữa nằm trong lòng bà, thể kêu bà tiếng ‘nương’ nữa.

      Trần Mặt liếc mắt về pía con sông chảy xiết cách đó xa, đại khái hiểu được đứa này chắc nghịch nước mà chết đuối, trong lòng thở dài hơi. tính nhấc chân rời , ánh mắt nàng vô tình lại nhìn tới đứa bé kia, cả người nàng ngẩn ra, sải bước vọt vào trong đám người, tay đoạt đứa trẻ trong lòng Vân đại nương, còn Vân đại nương nhất thời kịp phản ứng nên bị Trần Mặc đoạt đứa .

      Sắc mặt của cậu bé gọi là ‘Cẩu Tử’ này xanh tím sưng lên, trong lỗ mũi và khoang miệng đều tràn ngập rong rêu và nước sông, tứ chi lạnh như băng, tim ngừng đập! Nhưng khi Trần Mặc vạch mí mắt nó lên xem phát hai mắt của thằng bé này vẫn còn tơ máu, đồng tử chưa giãn ra, mắt vẫn chưa bị đục . (mấy nàng có coi conan chắc biết khi người chết đồng tử bị giãn ra hết cỡ, đôi mắt đục ngầu, như vậy ta có thể , cậu bé này chỉ chết lâm sàn thôi, còn cứu được)

      Trái tim của Trần Mặc thoáng thả lỏng chút, hồi nãy khi nhìn đứa này nàng thấy có chút gì đó đúng lắm, xem ra là còn cứu được!

      Vân đại nương thấy có người từ đâu tới đoạt con trong tay mình trong nháy mắt mất bình tĩnh. Ngay lập tức bà liền đẩy Trần Mặc ra, khóc lóc đòi nàng trả con lại cho bà.

      Người phụ nữ áo xanh là người trọng nghĩa khí, thích giúp người yếu nên nhìn tình huống như vậy sao có thể nhịn được, duỗi hai tay ra muốn cướp đứa về, “Mau trả đứa lại đây!”

      Trần Mặc ôm đứa lùi về sau bước, tư thái cự tuyệt như vậy khiến người trong thôn phẫn nộ. Trần Mặc là người ngoài , mọi người trong thôn đều đồn nàng là tiểu thư đại gia tộc nào đó, nghe phạm phải sai lầm nên bị đuổi tới đây, nhìn cách ăn mặc của nàng và Xuân Hương cũng giống bọn họ, hơn nữa hai người cũng giao thiệp với người xung quanh nên người trong thôn đều khách sáo với hai nàng.

      Hôm nay vị tiểu thư này biết phát bệnh gì mà lại đoạt xác của Cẩu Tủ, lẽ cái gọi là phạm lỗi là nương này bị bệnh điên?!

      lúc mấy thanh niên bao vây Trần Mặc muốn đoạt đứa về nàng chỉ thong thả câu, “Nếu muốn cứu sống đứa trẻ này đứng yên đó”.

      Trong nháy mắt người trong thôn như bị điểm huyệt toàn bộ, Vân đại nương lập tức ngừng khóc, mấy phụ nhân cũng ngừng chửi bậy, mấy thanh niên cũng đứng hình tại chỗ nhìn Trần Mặc. Nàng cũng để ý tới mấy người này, lập tức thả đứa xuống đất, tay nhanh nhẹn lấy mấy thứ tạp chất trong mũi và miệng của đứa trẻ, sau đó đặt lên ngực của nó làm mát xa tim. Trần Mặc cực kì nghiêm túc, nhàng bởi vì xương ngực của đứa còn rất yếu, nếu dùng sức quá độ bị gãy xương ngực rất nguy hiểm. Nàng chế tốt lực đè xuống, sau khi làm khoảng ba mươi cái nàng liền mở miệng đứa thổi hơi vào, mọi người xung quanh hít vào hơi.

      Có người muốn ra ngăn cản nhưng lại bị Vương đại thẩm ngăn cản, bà thấy trán Trần Mặc chảy rất nhiều mồ hôi, hai tay vì ngừng mát xa tim mà có chút run rẩy, khuôn mặt cực độ nghiêm túc ấn ngực sau đó thổi khí, bộ dạng nghiêm nghị thần thánh như thế khỏi khiến người ta tin tưởng nàng cứu được đứa trở về.

      Đột nhiên đầu của Cẩu Tử giật cái, sau đó ho khan vài tiếng, hai mắt tuy rằng chưa mở ra nhưng mọi người xung quanh ồ lên, nàng ấy cứu sống đứa trẻ!

      Mọi người đều tin nhìn chằm chằm Trần Mặc, đời này lẽ có biện pháp cứu người chết sống lại?

      Trần Mặc mệt mỏi ngã ngồi bên cạnh Vân đại nương, hô lên tiếng, “Cái khăn”

      Vân đại nương lập tức đưa cái khăn của mình cho Trần Mặc.

      Trần Mặc tay lấy cái khăn bao lấy đầu ngón tay của mình lại rồi kéo cái lưỡi của đứa bé ra, tay cởi nút thắt trước ngục của thằng bé để nó tự hô hấp, sau đó ôm thắt lưng của nó mà xốc ngược lên, chẳng bao lâu thôn dân liền nghe thấy Cẩu Tử “oa” lên tiếng, hộc ra rất nhiều nước, mắt cùng dần mở ra.

      Trần Mặc trả đứa lại cho Vân đại nương, bà mừng rỡ như điên nhận lấy đứa , dám tin lấy tay run run thử hơi thở của con, lại sờ sờ cơ thể dần khôi phục nhiệt độ, miệng thào , “Cảm ơn, cảm ơn!”

      Ánh mắt của mọi người cũng nháy mà nhìn Cẩu Tử, sợ rằng nếu nháy cái đứa trẻ kia lại nằm im như vừa rồi. Trải qua xác nhận, mọi người cuối cùng cũng tin đây phải là mộng, Cẩu Tử rốt cục sống lại! Vân đại nương “oa” tiếng khóc lớn lên.

      Trần Mặc cũng so đo mà từ từ đứng dậy, nhấc chân ra ngoài.

      Người dần trong thôn thấy Trần Mặc rời đều tự giác tránh đường, ràng mười phần khâm phục, muốn tiến lên mấy câu nhưng thấy bộ mặt phận miễn tới gần của nàng mọi người đều khiếp đảng, chỉ dám dùng hành động để tỏ cảm phục.

      “Vân nương, Vân nương!” Vân đại nương vừa nghe thấy tiếng mẹ chồng kêu lấp tức ôm lấy con chạy về hướng của mẹ chồng, mọi người cũng nhắm mắt theo đuôi Vân đại nương tiến lên phía trước.

      “Nương, có chuyện gì! có chuyện gì! Cẩu Tử được tiểu thư tốt bụng cứu rồi” Vân đại nương vui sướng đến phát khóc, lớn tiếng .

      “Đúng vậy, thím Trương vị tiểu thư đó là người mới chuyển tới đó, nàng ấy đúng là thần mà, ràng Cẩn Tử ngừng thở, vậy mà tiểu thư kia có thể kéo nó từ quỷ môn quan trở về!” Vương đại thẩm vui mừng xem mồm, ngũ quang vì vui mừng mà có chút sáng lên.

      “Vậy vị tiểu thư kia đâu?” bà Trương vừa nghe tới đây, lại nhìn cháu nội của mình vẫn còn sống, trong lòng cũng thả lỏng, liền muốn hảo hảo cảm ơn ân nhân.

      Mọi người lúc này mới nhìn lại, bóng dáng của Trần Mặc biến mất tự lúc nào
      Last edited: 7/3/16
      levuong, PhongVy, Winter2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 7:TẬP TỤC CỘNG THÊ

      Mãi tới khi Trần Mặc về tới nhà Xuân Hương chờ ở cửa canh giờ rồi. Thấy Trần Mặc trở về nàng lập tức ra đón, thanh có chút lo lắng hỏi, “Tiểu thư, ngày hôm nay người đâu vậy? Ngay cả cơm trưa người cũng về ăn, buổi chiều nô tì khắp thôn tìm người cũng thấy, mau vào nhà thôi, bây giờ chắc người cũng đói bụng rồi, nô tì đều chuẩn bị tốt cơm tối”.

      Trần Mặc cũng tự biết là mình sai, khó có được tốt tính mà nghe lời Xuân Hương, nếu phải nàng ấy nhắc nhở nàng cũng phát bây giờ bụng của mình rỗng tuếch.

      Ánh sáng đèn dầu trong phòng chỉ bằng hạt đậu, nến lẳng lặng chảy xuống bàn cơm, bàn chỉ bày ra hai phần đồ ăn đơn giản, bên là rau xào, chén trứng luộc , chén cơm tẻ bé bé, bên là cái chén có hai cái bánh ngô. Trần Mặc vừa nhìn là biết bên có cơm tẻ là của mình, bên bánh ngô là cua Xuân Hương. Hai người yên lặng trong chốc lát, Trần Mặc mới ngồi vào chỗ của mình, “Ngồi xuống cùng ăn

      Trần Mặc cúi đầu mà nên toàn bộ khuôn mặt chôn trong bòng tối, Xuân Hương thể thấy được biểu cảm của nàng, nhưng bản năng lại cho Xuân Hương biết Trần Mặc vui. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại thanh ăn cơm của hai người, Trần Mặc mở miệng nên Xuân Hương cũng dám mở miệng trước, giữa hai người bây giờ chỉ tồn tại trầm mặc.

      Vì nhịn đói cả ngày nên Trần Mặc xử lý mấy món trước mặt rất nhanh, nhưng dĩa rau xào và trứng luộc đũa nàng cũng chưa động vào. Xuân Hương cắn đũa buồn bã nghĩ, chẳng lẽ tiểu thư thích ăn trứng luộc? đúng, hôm trước có ăn mà! lẽ hôm nay nàng làm rất khó ăn sao? Cũng đúng, nãy giờ tiểu thư còn chưa đưa đũa vào món đó sao mà biết khó ăn chứ? Nhưng mà xưa nay tiểu thư luôn rất kén ăn, chắc hôm này người muốn ăn rồi.

      Trần Mặc lấy khăn lau sạch khóe miệng xong liền trực tiếp trở về phòng mình tiếp tục nghiên cứu sách thuốc.

      Lúc Xuân Hương thu thập bát đũa nhìn đến cái bát trứng vẫn chưa được ăn qua kia trầm ngâm nửa ngày, rốt cục nhịn được mà cầm thìa lên ăn. Mãi tới khi ăn hết bát trứng nàng mới giật mình nhớ ra hôm nay tiểu thư chỉ mới ăn có chút điểm tâm rồi, sao mà đói bụng được chứ? Nhưng nhìn cái trứng kia nàng lại cảm động thôi, cái này phải là tiểu thư kén ăn mà là muốn nàng ăn đây mà!

      Xuân Hương cảm thấy có chút nghẹn ngào, miệng vẫn còn vươn mùi vị của bát trứng đó, ràng mềm mại thơm ngon như vậy nhưng yết hầu lại giống như bị cái gì chặn lại khiến nàng thể nuốt trôi được. Xuân Hương biết nàng phải là nha hoàn tốt!

      Ở Trình phủ mọi người đều ghét tiểu thư, tiểu thư trời sinh ngu ngốc, vừa có tài cầm kì thi họa biết gì, đừng là nhà quan, ngay cả nữ nhi của nông dân bình thường còn tốt hơn nàng gấp trăm lần.

      Xuân Hương tuy hùa theo bọn họ xấu tiểu thư nhưng cũng chưa lần phản đối, trong lòng nàng cũng đồng tình với bọn họ. Tiểu thư nhà người ta người người chói lọi, đánh đàn vẽ tranh cái gì cũng siêu quần, còn tiểu thư nhà nàng sao? Suốt ngày chỉ biết ngẩn người với mấy quyển sách thuốc, người khác gì nàng cũng thèm để ý giống như kẻ ngốc vậy, nếu phải trước kia Tôn di nương đau khổ cầu xin nàng chăm sóc tốt cho tiểu thư chừng nàng sớm bỏ mặt rồi. theo chủ tử như thế làm gì có tiền đồ chứ, đây là chuyện thường tình, cũng thể trách ai được.

      Nhưng hôm nay trái tim thiện lương của Xuân Hương giống như được bàn tay to mơn trớn, cảm giác ủy khuất bị tích tụ từ ngày về làm nô tỳ Trình phủ nhiều năm nay giống như được phóng thích, lầm đầu tiên nàng có cảm giác này, nó ấm áp giống như được người nhà thương chăm sóc vậy.

      Tuy Trần Mặc rất ít , nhưng loại ít này so với suốt ngày chỉ dùng lời để thể quan tâm càng khiến người ta cảm động.

      Xuân Hương đứng dậy, lau nước mắt nơi khóe mi, muốn dọn chén ra phía sau rửa nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng gõ cửa.

      “Ai vậy?” Xuân Hương bước nhanh tới trước cửa, trong lòng khỏi cảm thấy kì quái, bình thường nàng và tiểu thư cũng tiếp xúc nhiều với những người trong thôn, sao trễ thế này lại có người tới tìm chứ?

      Vừa nghĩ vừa mở cửa lớn ra, nương theo ánh trăng có thể thấy được người đứng bên ngoài, bà lão kia nàng biết, nhưng nàng nhận ra người phụ nhân mặt nũi thanh tú mặc xiêm y tố sắc, đây là Vân đại nương ở thôn Đông, biết bọn họ tới đây làm gì.

      “Vị này hẳn là Xuân Hương nương?” bà Trương có vẻ vui sướng khi nhìn thấy Xuân Hương, sau khi bọn họ trở về liền dỗ Cẩu Tử ngủ rồi mang giỏ trứng chim tới đây, chỉ vậy còn mang các loại nông sản của nhà mình tới. Đây chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, lúc ấy quá hỗn loạn nên thể cảm ơn Trình tiểu thư cách đàng hoàng, cho nên bây giờ bọn họ muốn tới nhà lời cảm tạ.

      Xuân Hương cũng biết chuyện xảy ra khi chạng vạng, nàng kì quái hỏi, “Đúng vậy thưa bà, ta là Xuân Hương, bà muốn tìm tiểu thư nhà tôi sao?” xong cũng xoay người nhường đường, ý bảo bọn họ vào nhà chuyện.

      Bà Trương và Vân đại nương theo bên Xuân Hương mà bước vào nhà, bên kể toàn bộ chuyện xảy ra cho nàng nghe. Xuân Hương nghe xong liền sửng sốt, tiểu thư nhà nàng lợi hại thế sao? Có thể cứu người chết sống lại luôn cơ đấy! Trước kia nàng chỉ thấy tiểu thư thích xem sách thuốc thôi, ra tiểu thư lại siêu quần như vậy!

      Nhất thời, địa vị của Trần Mặc trong lòng Xuân Hương bay lên tầm cao mới.

      Xuân Hương mời người vào nhà xong liền vào phòng gọi Trần Mặc, bà Trương và Vân đại nương cũng được tự nhiên đứng tại chỗ chứ dám ngồi xuống, tuy Xuân Hương có bảo hai người ngồi xuống trước nhưng hai người cũng hiểu quy củ của đại gia tộc lắm, nhưng họ thấy chủ nhà còn chưa ngồi mà mình ngồi trước có chút ổn.

      Vân nương tinh tế đánh giá căn nhà này, đồ trong nhà rất đon giản, chỉ có hai cái ghế dựa, giữa phòng có cái bàn, xung quanh có bốn cái ghế, trong góc sáng sủa có ít thức ăn, đồ đạc cũng giống nhà bà như đúc, cũng sạch chỉnh tề như thế, cũng đều nghèo rớt mồng tơi!

      Vân nương tự giác than thở tiếng, cùng bà Trương liếc mắt cái, xem ra vị Trình tiểu thư này đúng là bị gia tộc đuổi , hơn nữa cuộc sống còn bằng nông hộ bình thường!

      Thời điểm Trần Mặc bị Xuân Hương lôi ra ngoài có chút khó chịu. Chỉ cần thấy được sách thuốc hay dược vật gì khiến nàng cảm thấy hứng thú nàng lao vào nghiên cứu bất kể ngày đêm, thử hỏi người khi lâm vào trạng thái tập trung cao độ lại bị làm phiền khó chịu thế nào chứ, nàng mang bụng oán giận ra ngoài, gặp Vân đại nương cũng chào mà trực tiếp ngồi phịch xuống, rầu rĩ tiếng nào.

      Xuân Hương đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Tuy rằng người khác mặt tiểu thư có biểu cảm nhưng nếu cẩn thận quan sát thấy tiểu thư nhà nàng cũng có biểu cảm xúc mà, chỉ là đại bộ phận thời gian là thèm để ý thôi, trừ khi gặp được chuyện liên quan tới y học. Bây giờ phải cũng vậy sao, bị nàng làm phiền việc nghiên cứu mặt mày liền ủ ê giống như đứa con nít giận dỗi vậy. Cũng may bình thường Trần Mặc cũng biểu cảm xúc quá nhiều, bà Trương và Vân nương cũng cảm thấy bị vắng vẻ.

      Vân nương thấy Trần Mặc xuất liền kích động quỳ thẳng xuống đất, Trần Mặc bị hù cho nhảy dựng, chút bất mãn vừa rồi cũng tan thành mây khói, lập tức tiến lên muốn nâng bà dậy. Nhưng Vân nương vẫn chịu đứng dậy, bà dập đầu trước Trần Mặc ba cái mới đứng lên.

      Trần Mặc cũng luống cuống đứng trước mặt Vân nương, biết nên làm gì cho phải.

      Bà Trương lại tiến lên nắm lấy tay Trần Mặc, vẻ mặt cảm kích , “Trình tiểu thư, ngươi cho nó dập đầu , đây là điều tất nhiên! Nếu có ngươi, Vân gia chúng ta tuyệt hậu rồi! Cái này phải mạng của ta khổ, phu quân mất sớm, cực khổ nuôi lớn hai đứa con, cũng sợ ngươi chê cười, Vân gia chúng ta cũng rất nghèo, chỉ đủ tiền cưới đứa con dâu. Đưá con dâu này cái gì cũng tốt chỉ là cái bụng kém người ta, gả cho hai đứa con của ta tận năm năm mới có đứa con , nếu phải hôm nay ngươi cứu Cẩu Tử, Vân gia chúng ta đúng là tuyệt hậu. Đây là chút tâm ý của chúng ta, mong Trình tiểu thư ghét bỏ…”

      Bà lão thao thao bất tuyệt cũng biết rằng mình cung cấp cho Trần Mặc tin tức chấn động, thế giới này rốt cục là gì vậy, người phụ nữ có thể cùng lúc gả cho hai người đàn ông sao?

      Trần Mặc cẩn thận nhìn thoáng qua Vân nương và Xuân Hương, thời điểm bị bà Trương ra chuyện đó nàng thấy ràng Vân nương có chút quẫn bách, mà Xuân Hương lại có chút đồng tình nhìn Vân Nương, hình như bà Trương hề bậy chút nào, ở đây ngoại trừ Trần Mặc thể tin được chuyện này những người còn lại đều đồng tình nhìn Vân nương.

      Trời ạ! lẽ chỗ này có tập tục cộng thê? lẽ nàng xuyên tới thế giới nữ tôn?
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 8: QUAN LỚN KHINH NGƯỜI

      Mãi tới khi bà Trương và Vân nương để lại rổ trứng chim và ít rau cải rồi rời , Trần Mặc vẫn còn bị đả kích vì cái tập tục cộng thê, nhìn Xuân Hương vui tươi hớn hở thu dọn đồ đạc, Trần Mặc mới nghi hoặc hỏi, "Xuân Hương, người tên Vân nương kia cùng lúc gả cho hai người đàn ông sao?"

      Xuân Hương nghe vậy cũng từ trong sung sướng vì cần lo thức ăn cũng tỉnh lại mà ngước lên nhìn Trần Mặc, sau đó sửng sốt, khuôn mặt tròn như trái táo lộ ra chút giật mình.

      Cũng khó trách tiểu thư biết, bình thường tiểu thư cũng có để ý cái gì bên ngoài đâu, hơn nữa xuất thân của tiểu thư cũng tạm cho là cao quý, sao có thể biết chuyện của con nhà nông được chứ. Nghĩ hồi, Xuân Hương cũng giọng giải thích.

      ra trước kia thế giới này là thế giới nữ tôn, bởi vì trời sinh đàn ông có sức khỏe hơn nên nam nhân chỉ có thể làm những việc ở tầng đáy của xã hội, hay làm những việc chân tay ti tiện. Nhưng khoảng ba trăm năm trước đây, khai quốc hoàng đế của Tây Lam quốc, hoàng phu tiền triều Tạ Vân Trăn lấy danh nghĩa quân đội bức cung, cướp lấy ngôi hoàng đế, khai sáng ra triều đại nam tử vi tôn, giải phóng quyền lợi của đàn ông.

      Nhưng phàm là người đưa ra cải cách có ai thuận buồm xuôi gió, Tạ Vân Trăn đương nhiên cũng bị nhiều người ủng hộ tư tưởng cũ cản trở. Mãi cho tới hôm nay cũng có nhiều thế gia có gia chủ là phụ nữ. Nhưng cho dù thế nào thời đại cũng thay đổi, Tây Lam quốc bây giờ là thiên hạ của nam tử, nam nhân cầm quyền tất nhiên quyền lợi của phụ nữ bị làm thấp , xã hội bắt đầu xuất nam tôn nữ ti, ba vợ bốn nàng hầu.

      Nhưng Tây Lam quốc xưa nay nam nhiều nữ thiếu, người được hưởng quyền lợi ba vợ bốn nàng hầu cũng chỉ có quý tộc, còn ở tầng lớp nông dân phía dưới quá ít phụ nữ, nếu nhà nào có biện pháp đành phải cộng thê, quan hệ vợ chồng như thế cũng được nhà nước bảo hộ, nhưng nữ nhân làm vợ chung phải theo họ chồng, giống như Vân nương vậy, ban đầu bà cũng phải họ Vân, nhưng vì gà vào Vân gia nên phải sửa họ, còn những nữ nhân gả vào nhà bình thường cần.

      trắng ra cho dù tập tục cộng thê còn tồn tại nhưng hôn nhân này vẫn bị người ngoài khinh bỉ, bởi vì loại hôn nhân này bình thường chỉ tồn tại ở những gia đình quá nghèo mà thôi.

      Nhưng vì triều đại trước kia là nữ tôn, tuy rằng quyền lợi của phụ nữ bằng trước, nhưng trong triều vẫn có phụ nữ làm quan, ngoài phố vẫn có phụ nữ làm kinh thương, trói buộc của Tây Lam quốc đối với phụ nữ cũng quá đáng bằng phụ nữ phong kiến trong tưởng tượng của Trần Mặc. Cho nên tiểu thư nha hoàn như các nàng tới thôn trang này ở tuy gây ra tò mò cho nhiều người nhưng chưa lần bọn họ làm chuyện quá đáng.

      Trần Mặc hiểu mọi chuyện nhàng thở ra, quan hệ hôn nhân như vậy cho dù ở thế kỉ 21 vẫn có nhưng trong lòng nàng vẫn tôn thờ chế độ vợ chồng, tình huống giống như Vân nương cũng là hoàn cảnh đưa đẩy thôi, trách được khi nãy Xuân Hương dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Vân nương.

      Xuân Hương dọn dẹp xong mọi thứ đưa ánh mắt sùng bái về phía Trần Mặc, "Tiểu thư lợi hại, nếu người có thể cứu thêm vài người nữa chúng ta cũng cần phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa rồi. Mấy thứ mà Vân nương đem tới đủ cho chúng ta ăn mấy ngày, mai nô tì chợ đổi trứng chim thành thức ăn khác."

      Trần Mặc cũng thản nhiên nhận ánh mắt sùng bái của Xuân Hương, mặt cũng biểu gì nhưng trong lòng thầm nghĩ: cũng phải, cái này cũng là biện pháp kiếm tiền, tuy chó chút phiền nàng nghiên cứu thảo dược nhưng ít nhất cũng tới mức để cấp dưới nuôi mình.

      Từ tới lớn Trần Mặc đều sống với ông ngoại, ngoại của cũng là bác sĩ trung y nổi tiếng, ông thấy trí tuệ của Trần Mặc tốt dị thường, lúc nàng ba bốn tuổi dạy nàng "Bản thảo cương mục", bảy tám tuổi dạy nàng"vọng, văn, vấn, thiết" cho nên khi Trần Mặc được 18 tuổi học được toàn bộ của ông nàng, nhưng khi lớn lên Trần Mặc lại có hứng thú đặc biệt với pháp y khiến ông nàng tức giận tới ăn ngon ngủ yên. tại Trần Mặc muốn bay về nhà cảm ơn ông ngoại nàng, nếu có ông chắc bây giờ nàng và Xuân Hương đói chết ngoài đường rồi.

      Từ đó trở trong thôn hễ có người đau ốm là tìm tới Trần Mặc. Nàng cũng phải là người thân thiện gì nhưng y thuật là hạng nhất, hơn nữa khí và nguồn nước ở đây cũng ô nhiễm nên bệnh cũng tiến hóa quá nặng, chỉ cỡ bệnh cảm sốt thông thường Trần Mặc chỉ người trong thôn dùng nguyên liệu nấu ăn hay cây gì ăn vào để khỏi bệnh. Nếu bệnh phức tạp hơn nàng dẫn Xuân Hương ra trấn để mua thuốc.

      Người trong thôn bây giờ hận thể cung phụng Trần Mặc như tổ tông, cũng phải thôi, ở thế giới thiếu thầy thuốc cách trầm trọng như thế, người trong thôn muốn khám bệnh phải lên trấn tìm đại phu, chuyện chậm trễ thời gian , nhưng chi phí xem bệnh rất cao tới mức nhà bình thường cũng dễ dàng trả được.

      Trần Mặc cũng chủ động tới tiền thuốc men nhưng người trong thôn cũng mang tới nhà nàng các loại thức ăn hoặc là ga vịt xem như là tiền khám bệnh. Trần Mặc cũng ghét bỏ, nếu mấy nhà rất nghèo ngay hôm sau Xuân Hương liền trả lại đồ cho họ. Cho nên dù Trần Mặc có lạnh lùng tới đâu người trong thôn cũng rất quý nàng, thậm chí còn đặt ngoại hiệu cho nàng là 'mặt lạnh thần y'.

      Người ở thôn kế bên cũng ít lần tới nhà Trần Mặc xem bệnh, bọn họ luôn nhìn người trong thôn với ánh mắt hâm mộ khiến mọi người trong thôn đều ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Cũng vì thế mà thanh danh của Trần Mặc càng lúc càng truyền xa, người của các thôn khác nghe được mới đầu cũng có người mang thái độ nửa tin nửa ngờ tới xem bệnh, nhưng sau khi uống mấy than thuốc mừng rỡ như điên mà thông báo khắp nơi.

      Hôm nay Trần Mặc vẫn như mọi hôm bên bắt mạch cho bệnh nhân bên chỉ huy Xuân Hương kê đơn thuốc. Đột nhiên cửa nhà bị người ta đá văng, Trần Mặc kinh ngạc ngẩn đầu lên liền thấy đoàn người ngựa uy nghiêm vào, người người đều mặc đồ đen, bội tú xuân đao, động tác của bọn họ đều chỉnh tề, đồng loạt, tuy mười mà .

      Người cầm đầu là nam tử trẻ tuổi trạc khoảng hai mươi, thắt lưng kim quang , trang phục được cắt may tinh xảo, thân hình thon dài cao lớn, ngọc diện khinh dương (ý là rất đẹp trai), hai hàng lông mày rậm thẳng tắp, mắt lạnh đen huyền nhìn tới đâu đóng băng tới đó, mũi cao ngất, bạc môi hơ mím lại, cánh tay thon dài chỉ về phía Trần Mặc, ra lệnh cho thuộc hạ, "Mang người cho ta!"

      "Dạ!" mười mấy người cùng đồng thanh vang lên, sau đó đồng loạt tiến tới bắt Trần Mặc .

      Xuân Hương vội vã đứng lên, mặc kệ thuốc cùng sách vở rớt đầy đất, nàng tiến tới chắn trước mặt Trần Mặc, quát to, "Các người là ai? Sao lại muốn bắt tiểu thư nhà tôi?"

      Tuy Xuân Hương cũng bị khí thế của bạn thủ lĩnh dọa cho mềm nhũn hai chân nhưng nàng vẫn cố gắng làm ra vẻ trấn định.

      "Dong dài, Minh Ngọc!" nam tử trẻ tuổi kia cũng kiên nhẫn, quăng cho nam tử tên Minh Ngọc ánh mắt, sau đó Minh Ngọc liền bước lên , ngay cả liếc cái cũng có, liền hất Xuân Hương qua bên.

      Mấy bệnh nhân trong nhà nhìn thấy tình cảnh như thế cũng sợ quá mà chạy , Trân Mặc nhìn hành vi của mấy người khách mời này mặt than cũng nổi giận, nhưng nam tử trẻ tuổi kia cũng cho nàng có cơ hội phát giận, ngay tức tiến lên, điểm huyệt đạo của Trần Mặc rồi khiên lên vai bưng nàng ra ngoài.
      Last edited: 11/3/16
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 9: NAM TỬ BỆNH NẶNG

      Bả vai của nam tử lạ mặt kia va vào bụng của Trần Mặc, chỉ cảm thấy theo từng bước chân của nam tử kia bụng lại nhói lên cái.

      Tuy thoạt nhìn nam tử này rất gầy nhưng người chỗ nào cũng săn chắc, khuôn mặt non mềm của Trần Mặc va vào lưng của phát được người tên này cuồng cuộn cơ bắp, người còn có mùi đàn hương xông vào mũi nàng, muốn giãy dụa nhưng bị tên này điểm huyệt đạo, làm thế nào cũng thể động đậy được, Trần Mặc tức giận tới mức khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên.

      tới chỗ ngựa của mình, Hạ Hầu Giác tay quăng Trần Mặc lên ngựa, sau đó phi thân lên, cấp tốc thúc ngựa chạy về phía Mã Liên trấn.

      Trần Mặc bị đặt nằm ngang lưng ngựa chạy với tốc độ nhanh, nàng chỉ cảm thấy mỗi bước chạy của con ngựa này khiến đầu óc nàng quay cuồng thôi, bụng cực kì khó chịu muốn nôn ra, lại thể nhúc nhích, thể kêu ra, chỉ có thể yên lặng chịu đựng cái cực hình từ trời rơi xuống này.

      Cũng may Mã Liên trấn cách đó cũng xa, hơn nữa con ngựa của bọn họ cũng chạy mau nên khoảng khắc sau Hạ Hầu Giác gì cương lại, lập tức nhảy xuống dưới, tiếp tục khiên Trần Mặc vai, tiến vào căn nhà.

      Cái sân của nhà này cũng quá lớn rồi, suốt quãng đường Trần Mặc chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, , mãi tới khi Hạ Hầu Giác ngừng lại, giải huyệt đạo cho nàng, nàng mới nhịn được mà đẩy ra, ngồi xổm góc nôn thốc nôn tháo.

      Hạ Hầu Giác nhíu mi cái, có chút chán ghét mà tránh qua bên, chờ tới khi Trần Mặc nôn xong mới đần nàng vào trong phòng.

      Trần Mặc cực kì muốn giãy khỏi cái tay như gọng kìm của Hạ Hầu Giác nhưng sức lực của đối với chẳng khác nào kiến mà lay cổ thụ, chút sức ấy còn đủ gãi ngứa cho chứ đừng là giãy ra.

      "Thừa Phong, ta mang người tới rồi đây!" Hạ Hầu Giác đẩy Trần Mặc về phía trước, Trần Mặc cũng lảo đảo cái liền té nhào lên cái giường gỗ giữa phòng, người giường cũng chịu được chấn động khi bị nàng nhào tới mà ho khan mấy tiếng.

      Hạ Hầu Giác giật mình, lập tức kéo Trần Mặc đứng lên, ánh mắt lạnh băng căm tức nhìn Trần Mặc, "Đúng là vô dụng, ngay cả đứng cũng xong!"

      Lúc này Trần Mặc khôi phục được sức lực, vung tay lên vừa nhanh vừa độc nhắm ngay cái tay túm người nàng của Hạ Hầu Giác, mặt than cũng nhịn được mà nổi giận đùng đùng, "Rốt cục ngươi là ai vậy? Sao lại có giáo dưỡng thế chứ? Nhìn sơ qua là biết ngươi là quan viên, chẳng lẽ người Tây Lam đóng thuế là để nuôi thứ người vô sỉ như ngươi à?"

      Ý tứ trong lời của Trần Mặc vừa thanh thúy vừa vang dội, thái độ vô lễ cực kì, Hạ Hầu Giác thân là chỉ huy sứ của cẩm y vệ, quan viên trong triều ai cũng nịnh bợ , người thường thấy sợ hãi thôi vậy mà nha đầu to gan này lại dám nhục mạ như thế...

      Lúc Hạ Hầu Giác nâng tay lên tính cho Trần Mặc nếm mùi đau khổ Liễu Thừa Phong nằm giường cũng giãy dụa ngồi dậy, nuốt tiếng ho khan tràn tới cửa miệng, giọng , "Vị nương này, xin lỗi, A Giác vì lo cho bệnh tình của tại hạ nên mới đắc tội nương. Vì A Giác nghe y thuật của nương rất cao siêu nên mới mời tới đây. Cách làm việc của A Giác có hơi thô bạo chút, nếu có chỗ nào đắc tội xin nương tha thứ".

      Liễu Thừa Phong thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, nhìn cái liền biết con bệnh lâu năm.

      Trong phòng tràn ngập mùi thuốc Đông y, từ động tác ngồi của Liễu Thừa Phong, long mày vừa mỏng vừa nhạt, hai gò má tái nhợt bởi vì ho trận mà đỏ bừng khiến người khác cảm thấy có sức sống hơn, ngược lại càng cảm thấy ghe người, giống như giây sau máu trong người chảy sạch , ngay cả đôi môi cũng đỏ như máu.

      Nhưng cho dù có ốm yếu thế nào cũng thể công nhận mĩ mạo của , cho dù giọng có chút yếu ơt cũng làm người ta có thể bỏ qua giọng điệu bình tĩnh kia. Hai tròng mắt kia sáng rỡ như sao trời, hoàn toàn hề có chút suy sụp của người bệnh nặng khỏi, đôi mắt này tràn ngập cơ trí, lộ ra phong phạm quân tử. Phong độ đường đường, quân tử như ngọc, mấy từ này có lẽ chỉ được dùng riêng cho .

      thanh của Liễu Thừa Phong bởi vì bị bệnh lâu ngày nên có chút trầm nhưng ngữ điệu rất ôn hòa, nhanh chậm, cho dù có tức giận tới đâu nghe chuyện cũng bình ổn trở lại.

      Trần Mặc nghe Liễu Thừa Phong thế lửa giận trong lòng cũng bị dập chút ít, cũng hiểu được nguyên nhân sâu xa, nhưng nàng vẫn có ác cảm cực kì lớn với Hạ Hầu Giác, bởi vì khi nãy vừa nôn kịch liệt nên khuôn mặt nàng có chút tái nhợt, đầu cũng có chút quay cuồng.

      Trần Mặc khôi phục lại mặt than như trước, cúi đầu sửa sang lại quần áo vừa bị làm nhăn nhúm, sau đó cũng thèm liếc mắt nhìn hai người trong phòng cái nào mà dứt khoát xoay người bước ra cửa.

      "Xoát" tiếng, hàn quan của thanh tú xuân đao đặt lên cổ của nàng.

      " thử bước thêm bước nữa xem?" mắt lạnh của Hạ Hầu Giác híp lại lộ ra mùi vị nguy hiểm, năm ngón tay thong dài nắm chặt thanh tú xuân đao khiến ai có thể nghi ngờ chỉ cần Trần Mặt tiến thêm bước nữa máu của nàng nhuộm đỏ thanh đao này.

      Trần Mặc cười nhạo tiếng, căn bản thèm để ý tới cái thứ đặt cổ mình, nàng ghét nhất chính là có người dám uy hiếp nàng, hơn nữa nàng dám đảm bảo tên này dám động vào sợi lông tơ của nàng.

      Từ tới lớn Trần Mặc được mọi người xung quanh ca tụng là 'thần đồng' cũng phải là hư danh, nàng thông thạo chuyện đối nhân xử thế là do nàng muốn quan tâm chứ phải là hoàn toàn hiểu gì, từ khi bước chân vào cái phòng này nàng biết nam tử nằm giường kia bị bệnh rất nặng, nếu đại phu trong trấn có thể trị được cho tên hung dữ này cần gì phải tới nơi hẻo lánh tìm nàng chứ?

      Cho nên đối với uy hiếp của Hạ Hầu Giác nàng trực tiếp thèm quan tâm, nhấc chân về phía trước.

      Hành động của Trần Mặc hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Hạ Hầu Giác, thấy nàng vẫn cứng đầu như thế, cây tú xuân đao trong tay liền được thu lại, trong mắt tràn ngập lửa giận, nha đầu chết tiệt này dám can đảm thèm nhìn !

      "A Giác, nên cưỡng cầu làm gì!" Liễu Thừa Phong biết tính tình của Hạ Hầu Giác, người cuồng ngạo như chấp nhận được chuyện người khác chống đối mình, nếu vị nương này muốn chữa bệnh cho cũng nên làm khó người ta.

      "Xoát" tiếng, cây tú xuân đao được tra về vỏ đao, Trần Mặc châm chọc liếc mắt cái, từ giây phút gặp phải cái tên này nàng thể công nhận rằng, nàng xem bỉ ổi của mấy người cổ nhân này rồi!

      "Mang của ngươi biết nhưng ngươi quan tâm tới tánh mạng của tiểu nha hoàn kia sao? Hả?" nhân lúc Liễu Thừa Phong để ý, Hạ Hậu Giác nhàng thầm vào tai Trầm Mặc câu, hơi thở ấm áp của phả lên tai nàng, thanh cuối còn được kéo dài ra mang theo chút ái muội, nhưng Trần Mặc chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

      Nàng mạnh mẽ xoay người lại, trong mắt băng đóng thành lớp dày, từ trong kẻ răng nàng rít ra hai chữ, "Ta trị!"
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :