1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ta chờ thái độ của Tạ Vương phi. Mặc tỷ cứ show mặt than với bả cho muội.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Hách Liên tình rất biết điều ngồi phía đối diện Trần Mặc, Tiểu Thanh cung kính đứng phía sau bà.

      "Chắc Trình tam tiểu thư cũng biết ta đến vì việc gì phải ?" Trần Mặc đánh giá Hách Liên tình, khí thế vẫn như trước, chỉ là gầy hơn rất nhiều, ánh mắt thấm đượm lo âu.

      Trần Mặc rót ly trà cho Hách Liên Tình, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, sau đó đẩy ly trà qua, nhưng miệng vẫn lời khách khí chút nào, " dám giấu diếm, ta đoán được tám phần, nhưng biết chuyện cụ thể. Nhưng mà vương phi hẳn còn nhớ chuyện giữa chúng ta chứ? Muốn ta xuất thủ tương trợ bằng nên mời cao minh khác."

      Nghe Trần Mặc thế, vương phi giận mà cười, "Tốt tốt tốt, Trình tam tiểu thư quả là sản khoái! sai, giữa chúng ta còn nhiều khúc mắc, nhưng biết Trình tiểu thư nghe qua câu này chưa: có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Nếu chuyện lần này thành công, bản cung có thể bảo đảm Trình gia các ngươi vinh hoa phú quý cả đời, giúp ngươi vinh quang bước vào cửa lớn Trình gia."

      Hách Liên Tình tung ra cành oliu rất mê người, nhưng Trần Mặc bây giờ phải trình Mặc Mai, chuyện sống chết của Trình gia liên quan gì tới nàng? Vì sao nàng phải vinh quang trở lại Trình gia? Nàng có quen họ sao?

      "Chắc vương phi còn biết, tại ta họ Trần tên Mặc, Trình phủ hề liên quan gì tới ta, ngại quá, điều kiện của ngươi dụ được ta rồi." Trần Mặc thích vòng vo, thích cho dù có lót thảm đỏ mới nàng cũng .

      Hách Liên Tình có chút hố, bà vốn nghĩ Trần Mặc bị đuổi khỏi Trình phủ rất khó khăn, ngờ kết quả tình bào nàng ta lại sống rất vui vẻ, thế còn mở y quán.

      Bây giờ lấy Trình phủ làm điều kiện người ta lại thèm, hơn nữa còn thay tên đổi họ luôn.

      nương này, đủ ngoan!

      Cái tay cầm ly trà cũng run chút, "Thế Trần tiểu thư muốn ta làm gì mới chịu hỗ trợ?" nếu người ta sửa tên rồi tất nhiên Hách Liên Tình cũng phải sửa lại cách xưng hô.

      Chì cần có thể đặt điều kiện, chuyện gì cũng giải quyết được.

      Trần Mặc chậm rãi hớp ngụm trà, mắt hạnh nhìn thẳng Hách Liên Tình, "Trần Mặc ta xưa nay ân oán ràng, việc ở Tạ vương phủ ngày ấy luôn khắc sâu trong lòng ta. Ta thích tiền tài, cần địa vị, thứ ta coi trọng nhất chính là tôn nghiêm!"

      Kiên quyết ra lời trong lòng!

      Hách Liên tình có chút kinh ngạc nhìn Trần Mặc, nữ tử này vẫn chưa cập kê, khuôn mặt vẫn non nớt như cũ, nhưng trong đôi mắt hạnh kia lại tràn ngập ngạo nghễ, người lăn lộn trong cung đình nhiều năm như Hách Liên Tình có loại nữ nhân nào bà chưa gặp qua, quan to phú trạch, kiều thê mĩ thiếp, từ hoàng hậu cung phi tới vú già nghèo hèn, nàng chưa từng gặp qua nữ nhân nào ngạo nghễ như thế!

      Người khác bảo thích phú quý, tham quyền thế, Hách Liên Tình chỉ cười nhạt thầm nghĩ người nọ dối trá, nhưng khi Trần Mặc lời này, trực giác lại mách bảo bà tin tưởng.

      Bởi vì bà cũng từng có ánh mắt như vậy, cũng từng có loại khí phách đó!

      Nhưng hôm nay, những thứ đó quá xa vời với bà.

      Bà hiểu, Trần Mặc mới chính là kẻ thích làm gì làm cách chân chính, trng lòng vẫn rất giãy giụa, nhưng vẫn đứng dậy vái chào:

      "Mong Trần nương tha thứ cho hành động ngày đó của Hách Liên Tình ta!"

      Từng chữ leng keng có lực hèn kém đánh mất thân phận, vì cúi người trước kẻ khác mà xấu hổ.

      Tiểu Thanh ngờ tới hành động như thế của Hách Liên Tình, nhịn được hô lên, "Vương phi!" vừa vừa muốn nâng Hách Liên Tình lên, nhưng lại bị bà đẩy qua bên.

      Trần Mặc tính chờ Hách Liên Tình đứng dậy cũng phẩy tay áo bỏ , thậm chí còn nghĩ tới đối sách khi bà ta bức bách nữa, nhưng mà có lẽ nàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

      Thấy Trần Mặc vẫn còn chưa lên tiếng, thắt lưng của Hách Liên Tình lại thấp hơn vài phần, "Xin Trần nương chấp chuyện xưa, cứu khuyển tử mạng."

      Trần Mặc đứng dậy đến bên cạnh Hách Liên Tình, tự tay nâng bà dậy, “Trí tuệ của vương phi khiến Trần Mặc ta bội phục.”

      Tuy Trần Mặc rất phẫn hận với nhục nhã ngày ấy, nhưng là ghét tình thế lấy quyền đè người khi ấy của Hách Liên Tình, ra nàng cũng thấu hiểu, nơi này phải là nơi nàng từng sinh sống trước kia, cho nên cách sinh tồn cũng khác, mà quý tộc chính là những kẻ nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

      ra đứng ở góc độ của Hách Liên Tình, hành động ngày đó của bà cũng quá đáng, bởi vì đó chính là quyền lợi của bà.

      Nhưng Trần Mặc lại thể thay đổi tư tưởng tôn nghiêm chí thượng của bản thân, vì thế mộtkhi có cơ hội, nàng vẫn ra tay vì quyền lợi của mình.

      Nhưng tại, Trần Mặc nhìn Hách Liên Tình với con mắt khác, nữ nhân này co được giãn được, thủ đoạn này chẳng phải hơn nàng gấp trăm lần sao? Nếu là địch, nhất định rất nguy hiểm.

      Hách Liên Tình đứng thẳng người lần nữa, mặt rút tia xấu hổ nhận lỗi với Trần Mặc, chỉ còn lại bằng phẳng tự tại, quang minh lỗi lạc.

      Trần Mặc cũng thả lỏng, người này phải kẻ thích lật lọng, lời giải thích thành tâm thành ý khi nãy chứng tỏ bà a sau này trả thù.

      thể , khả năng quan sát của Trần Mặc rất lợi hại.

      Hách Liên Tình sinh ra trong nhà tướng môn, từ được phụ thân dạy, tuy rằng bà cũng dùng mưu ma chước quỷ nhưng rất nhiều thời điểm bà lại là nữ trung hào kiệt, trời sinh tính tình thẳng thắng, câu nệ tiểu tiết.

      Cho nên xét phương diện nào đó, hai người cùng là hạng người: tự tôn kiêu ngạo, tình nguyện sử dụng dương mưu cũng thích xài quỷ kế.

      Hai người lại ngồi xuống, bấy giờ Hách Liên Tình mới đem chuyện muốn cầu cạnh Trần Mặc ra.

      Năm ngày trước, tiểu bá vương Tạ Chiêu và con trai của Lý thượng thư cùng nhau uông hoa tửu ở Thăng Quan lâu (nguyên bản là đường làm quan rộng mở lâu, ta biết dịch sao hết, trong đầu chỉ có
      [​IMG]
      levuong, Winter, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Trần Mặc đứng dậy đến bên cạnh Hách Liên Tình, tự tay nâng bà dậy, “Trí tuệ của vương phi khiến Trần Mặc ta bội phục.”

      Tuy Trần Mặc rất phẫn hận với nhục nhã ngày ấy, nhưng là ghét tình thế lấy quyền đè người khi ấy của Hách Liên Tình, ra nàng cũng thấu hiểu, nơi này phải là nơi nàng từng sinh sống trước kia, cho nên cách sinh tồn cũng khác, mà quý tộc chính là những kẻ nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

      ra đứng ở góc độ của Hách Liên Tình, hành động ngày đó của bà cũng quá đáng, bởi vì đó chính là quyền lợi của bà.

      Nhưng Trần Mặc lại thể thay đổi tư tưởng tôn nghiêm chí thượng của bản thân, vì thế mộtkhi có cơ hội, nàng vẫn ra tay vì quyền lợi của mình.

      Nhưng tại, Trần Mặc nhìn Hách Liên Tình với con mắt khác, nữ nhân này co được giãn được, thủ đoạn này chẳng phải hơn nàng gấp trăm lần sao? Nếu là địch, nhất định rất nguy hiểm.

      Hách Liên Tình đứng thẳng người lần nữa, mặt rút tia xấu hổ nhận lỗi với Trần Mặc, chỉ còn lại bằng phẳng tự tại, quang minh lỗi lạc.

      Trần Mặc cũng thả lỏng, người này phải kẻ thích lật lọng, lời giải thích thành tâm thành ý khi nãy chứng tỏ bà a sau này trả thù.

      thể , khả năng quan sát của Trần Mặc rất lợi hại.

      Hách Liên Tình sinh ra trong nhà tướng môn, từ được phụ thân dạy, tuy rằng bà cũng dùng mưu ma chước quỷ nhưng rất nhiều thời điểm bà lại là nữ trung hào kiệt, trời sinh tính tình thẳng thắng, câu nệ tiểu tiết.

      Cho nên xét phương diện nào đó, hai người cùng là hạng người: tự tôn kiêu ngạo, tình nguyện sử dụng dương mưu cũng thích xài quỷ kế.

      Hai người lại ngồi xuống, bấy giờ Hách Liên Tình mới đem chuyện muốn cầu cạnh Trần Mặc ra.

      Năm ngày trước, tiểu bá vương Tạ Chiêu và con trai của Lý thượng thư cùng nhau uông hoa tửu ở Thăng Quan lâu (nguyên bản là đường làm quan rộng mở lâu, ta biết dịch sao hết, trong đầu chỉ có
      [​IMG]
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Trần Mặc cũng chối từ, sau này nàng còn có kế hoạch lớn cần đến tiền, số tiền này tới đúng lúc nàng cần, huống hồ kinh đô tràn ngập phong ba sâu lường được, nhiêu đó tiền cũng tính là quá nhiều.

      Hách Liên Tình vừa bước chân ra khỏi cửa, Xuân Hương trở lại.

      "Tiểu thư, tiễn Liễu công tử lên xe ngựa rồi, bây giờ cũng sắp tới giờ ngọ, chúng ta có y quán ? Hay là để chiều rồi ạ."

      Xuân Hương nhìn trời, ước chừng cũng tới giờ ngọ, nàng cân nhắc nên ăn cơm trưa rồi mới tới y quán.

      "Cũng được, vậy dùng cơm trưa rồi . Nhưng ta mình, ngươi ở nhà dọn dẹp chút, mai hai ta đến kinh đô." việc này khá cấp bách, Hách Liên Tình sáng mai có người tới đón Trần Mặc.

      Cái tay dọn dẹp của Xuân Hương run lên, xém tí nữa là làm rơi cả chén, nhịn được hô lớn, "Tiểu thư, ngày đó chẳng phải quản gia chúng ta được về kinh đô sao?"

      Trần Mặc ngẩng đầu nhìn Xuân Hương, giọng mềm mại lại mang theo tia ngạo nghễ, "Bởi vì người trước kia đuổi chúng ta hôm nay lại đích thân tới mời ta về."

      khuôn mặt hồng hồng màu táo của Xuân Hương lên chút thần sắc biết gì: Trời ạ! Chẳng lẽ Tạ vương phi đích thân tới mời tiểu thư về? Chuyện này... chuyện này quá tốt rồi!

      Nàng biết tiểu thư là người bản lĩnh nhất đời mà!

      "Tốt quá rồi tiểu thư! Xuân Hương vui mừng, vậy là Xuân Hương có thể về thăm phụ mẫu rồi!" Xuân Hương vui vẻ chạy khắp phòng dọn dẹp đồ đạc, kích động đến mức cơm trưa cũng quên luôn.

      Trần Mặc đứng bất động ở giữa phòng: Vốn nghĩ Xuân Hương cũng thân thích giống nàng, xem ra nàng chưa tìm hiểu kĩ rồi.

      Nàng cũng có cha mẹ, có chị em, ở thế giới này nàng cũng có rất nhiều người khiến nàng nóng ruột nóng gan, chỉ là Trần Mặc thể về mà thôi.

      Người sinh ra và lớn lên ở đây mấy ai giống nàng, có gì vướng bận chứ? Giờ khắc này hiểu sao lòng nàng lại trống trải tới lạ.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của Trần Mặc tự giác nhìn về phía cái hộp gấm chưa bản sách thuốc kệ.

      vướng bận gì sao?

      Khi Liễu Thừa Phong trở về, Thu Minh lo lắng qua lại trước cửa, thấy chủ tử trở về, vội vàng thở phào hơi, chạy ra đón, "Công tử, ngài làm Thu Minh sợ quá! Rốt cục ngài đâu vậy?"

      Liễu Thừa Phong cười mà , trả lời câu hỏi của Thu Minh, thoải mái bước vào cửa chính biệt viện.

      "Đúng rồi công tử, hôm nay Chỉ huy sứ đại nhân tới tìm ngài, tiểu nhân bảo ngài có ở nhà, ngài ấy lập tức vào thư phòng chờ."

      A Giác đến sao? Bước chân của Liễu Thừa Phong lập tức đổi hướng, thong thả về phía thư phòng.

      Đẩy cửa lớn của thư phòng, thấy Hạ Hầu Giác thân quan bào ngồi đó, Họa tiết thêu phức tạp nổi bật quan bà đỏ thẳm, hai chân chéo vào nhau, bàm tay thon dài như ngọc cầm quyển sách, khuôn mặt bình thường luôn lãnh khốc tà tứ thả lỏng ít, tú xuân đao luôn là vật bất li thân của cũng được đặt gọn gàng bàn bên cạnh.

      Vị trí ấy chính là chỗ thuận tiện để rút đao nhất khi cần!

      "A Giác, sao lại tới đây?" Liễu Thừa Phong ngồi xuống bên cạnh, có chút kinh ngạc nhìn vị khách ít khi đến này, từ hồi về kinh tới này Hạ Hầu Giác bận tối mắt tối mũi, dường như chưa thấy mặt lần nào.

      Hạ Hầu Giác nhu nhu huyệt thái dương, cả người toát ra tia mỏi mệt dị thường, "A Giác cũng biết chuyện của tiểu bá vương?"

      "Tất nhiên!" bây giờ chuyện mà cả kinh đô bàn tán cũng chỉ có nhiêu đó, muốn biết cũng khó.

      Hạ Hầu Giác ngồi thẳng người, nghiêm mặt , "Thế nên ta tới đây để khuyên ngươi nên giữ mình, đừng tham gia vào làm gì."

      Liễu Thừa phong hạ mi, che khuất đôi tròng mắt sáng như sao của , khóe môi câu lên tia cười khổ, "A Giác, lần này phải xin lỗi ngươi rồi, ta nghĩ là đáp ứng thỉnh cầu của Tạ vương phi."

      Đôi mắt lạnh lùng của Hạ Hầu Giác nhíu lại, trong đầu lên trăm ngàn lí do khiến Liễu Thừa Phong đột nhiên ra quyết định
      [​IMG]
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :