1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 43: GẶP LẠI LIỄU THỪA PHONG

      Ô Lan Trấn cũng rất gần Mã Liên, Hoắc Tử Kha cũng từng tới Ô Lan trấn cho nên hai người cũng mấy khó khăn để tới nơi.

      Phạm sư gia của Ô Lan trấn tự mình ra tiếp đón Trần Mặc và Hoắc Tử Kha, nhưng quan huyện lại lộ diện, dựa theo lời của huyện lệnh vụ án giết người này phát sinh vào hôm qua, hôm nay bọn họ lập tức vung roi thúc ngựa vội vàng chạy tới, vì muốn nhìn thấy thi thể sớm chút, càng sớm khám nghiệm tử thi càng tìm ra được nhiều manh mối.

      "Chu huyện lệnh vừa ra ngoải xử lý vài vụ án, cho nên giờ này có trong nha môn, ngài ấy lệnh cho ta chờ Trần nương." tuy Trần Mặc chỉ là tiểu nương mười mấy tuổi nhưng huyện lệnh lại khen vị nương này dứt miệng, thế nên mới mời nàng tới đây. Vì thế bây giờ Phạm sư gia dám coi thường Trần Mặc.

      "Vậy thôi." phong cách làm việc của Trần Mặc luôn sạch lưu loạt, hề có ý muốn ngơi nghỉ, xoay người bước về hướng phủ nha.

      "Dạ dạ dạ, Mời Trần nương." Phạm sư gia làm động tác mời, sau đó liền lên phía trước dẫn đường, vừa lòng vừa khen ngợi Trần Mặc: hổ là người huyện lệnh khen dứt miệng, chỉ nhìn cái thái độ nhiệt tình này thôi mấy pháp y trong phủ nha sánh bằng rồi!

      Hung án lần này phát sinh ở ngoại ô, đường Phạm sư gia tóm tắt toàn bộ tình tiết vụ án cho nàng.

      cũng khéo, đêm qua là ngày gia chủ của Hoàng gia ngoại thành nạp thiếp, quan hệ của Chu huyện lệnh và người nọ cũng tệ nên có tới chúc mừng.

      Sau khi uống rượu mừng xong, Chu huyện lệnh cùng Phạm sư gia và vài đồng nghiệp nữa trở về thành, được nửa đường, nha dịch muốn vệ sinh nên về phía lùm cây, mọi người đều chờ bên đường.

      Ai ngờ người kia vừa vào lát chạy ra ngoài, sắc mặt sợ hãi tới mức trắng bệt, mọi người hỏi nửa ngày mới biết ra ta thấy xác chết nữ trong lùm cây.

      Nửa đem gặp xác chết nữ, cho dù là đám nam nhân với nhau cũng nhịn được run rẩy trong lòng! Nghe nha dịch kia miêu tả, mọi người đều hết hồn, phản ứng đầu tiên của họ là chạy nhanh khỏi nơi đó.

      Cũng may Chu huyện lệnh dù cho tài năng thường thường nhưng cũng coi như là quan phụ mẫu, ông quyết định vào lùm cây xem xét.

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, huyên lệnh cũng tự rồi, họ có thể đứng nhìn sao? Cho nên cũng run rẩy bước theo.

      Lúc ấy ánh trang cũng coi như sáng, khiến mọi người chỉ liếc cái xác kia cái là sợ run người rồi, Chu huyện lệnh miễn cưỡng duy trì uy nghi: "Mau, nhanh ! Mai lại tới kiểm tra."

      Sau đó mọi người vội vả rời .

      "Trần nương đừng cười ta, tuy lạo Phạm ta là đại nam nhân nhưng buổi tối mà nhìn xác chết ghê rợn. Cái xác kia lại mặc đồ trắng từ đầu tới chân, mặt cũng bị tóc che kín, xuyên qua mớ tóc kia còn có thể nhìn thấy mắt của xác chết trợn lên! Bụng còn có con dao đâm vào, máu dính đầy áo trắng! rất đáng sợ đó." (ông này miêu ta giống ma hơn là xác chết á, mọi người có thấy vậy ?)

      Trần Mặc khinh thường nhìn mấy người trong nha môn của Ô Lan trấn, Phạm sư gia vừa kể lại cái đêm hãi hùng kia, vừa rùng mình vài cái, xem ra ông ta bị dọa ít.

      Trần Mặc cúi đầu "Ừ" tiếng, có chút ý kiến, Hoắc Tử Kha nhịn được đánh giá chút: nhìn tướng mạo cũng đường hoàng nam nhân lắm, ngờ lại nhát gan như vậy! Có thi thể mới tốt đo, nếu biết khám nghiệm cái gì bây giờ?!

      Xem ra bạn Trần Mặc rất biết cách thu đồ đệ nha, là người nhà vào cùng cửa!

      Khi ba người tới cái rừng cây trong lời của Phạm sư gia thấy nơi đó đầy nha dịch canh gác, xem ra Chu huyện lệnh ở đây phá án.

      Đợi khi họ tới gần, Chu huyện lệnh hiển nhiên nghe thấy, cuống quít quay đầu thấy Trần sư gia dẫn theo nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp tới, suy nghĩ chút, người này chắc là "mĩ nhân pháp y" trong truyền thuyết rồi, khỏi sốt ruột "suỵt" tiếng với đám người Trần Mặc, ý bảo bọn họ đừng phát ra tiếng động.

      Mọi người hiểu ý, tuy có thấy kì lạ nhưng cũng mở miệng, tới bên cạnh của Chu huyện lệnh.

      Trần Mặc kinh ngạc nhướng mi, người ngồi xổm bên cạnh thi thể phải Liễu Thừa Phong còn ai vào đây nữa?

      Liễu Thừa Phong bây giờ so với Liễu Thừa Phong trong trí nhớ của Trần Mặc hoàn toàn khác nhau.

      Trong ấn tượng của nàng, Liễu Thừa Phong mãi mãi giống như cơn gió, tao nhã như ngọc, hoàn toàn phải người có khuôn mặt đông lạnh nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu chặt, cười như thế kia.

      Bây giờ Liễu Thừa Phong hoàn toàn chìm vào trong thế giới của mình, thậm chí Trần Mặc vào cũng biết, mọi tâm trí của giờ phút này đều tập trung vào tử thi trước mắt.

      Cẩn thận vén mái tóc đen của tử thi lên, quan sát chút sau đó lại trả về chỗ cũ, sờ sờ quần áo của xác chết chút, sau đó đứng dậy vòng hai vòng quanh cái xác, sau khi đứng dậy, hai hàng lông mày càng nhíu chặt, lời nào.

      lát sau, mặt của rốt cục cũng giãn ra, bắt đầu khôi phục lại bộ dạng công tử như ngọc.

      Thu Minh là người hiểu thói quen của Liễu Thừa Phong nhất, lập tức kéo ấm lô tới, Liễu Thừa Phong nhận lấy ấm lô, sau đó mỉm cười, nhìn chằm chằm vào thi thể tự tin mở miệng, "Người giết nàng ta phải là người rất thân quen, hơn nữa họ phải là người trong trấn."

      Mấy vị bộ khoái cực kì ngạc nhiên, bọn họ tìm nửa ngày mà thấy chút dấu vết nào, sao Liễu công tử lại biết hung thủ là người quen của nạn nhân, hơn nữa còn phải người trong trấn?

      Thu Minh nhịn được lén lút thúc cù chỏ vào tay Liễu Thừa Phong, bệnh cũ của công tử lại tái phát rồi, bộ người nghĩ ai cũng thông minh và hiểu hết những tư duy của ngài người sao?

      Liễu Thừa Phong giật mình chỉ về phía tóc của tử thi, giải thích, "bộ tóc của người chết là do hung thủ cố tình dàn dựng, vì sao hung thủ lại làm như thế?"

      Mọi người đều lắc đầu, đúng rồi, khi nhìn tới cái bộ tóc ấy phản ứng đầu tiên của mọi người là hoảng sợ, sau đó có thâm cảm giác nào đó mà họ thể diễn tả được.

      "Rất đơn giản, bởi vì hung thủ sợ ánh mắt của người chết! Trước khi chết khắc, hai mắt trợn lên chứng tỏ nạn nhân rất kinh ngạc, có thể khi hung thủ dùng dao đâm chết nạn nhân, nạn nhân hề nghĩ người này đâm mình. Cái này giải thích cho việc người chết có quan hệ thân thiết với hung thủ. Hung thủ sợ phải nhìn thấy mắt của nạn nhân nên mới dùng tóc che lại."

      Sau hồi giải thích, mọi người khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Liễu Thừa Phong thán phục thêm vạn phần, nhưng kinh hỉ còn ở phía sau.

      "Người chết bị lấy áo ngoài, chất liệu vải của áo lót bình thường chút nào, nhưng cổ và tai hoàn toàn có trang sức, có thể thấy hung thủ vì tiền mà giết người. Dung mạo của người chết có vẻ tốt, nhưng mặt lại có vài vết trầy chứng tỏ hung thủ thích dung mạo của người chết hoặc hận nạn nhân thấu xương, rất có khả năng hung thủ cũng là nữ."

      Liễu Thừa Phong mặc thân trường bào lam nhạt, mi cong như viễn sơn, khóe môi câu lên, thân thể thon dài như ngọc, cho dù có chút gầy gò vì bệnh nhưng lại khiến người ta có cảm giác thể xem thường.

      Liễu Thừa Phong chỉ về phía vết bầm rất vai người chết, "Vai phải có bị đè ép dẫn tới bầm, hình dạng giống như gúc thắt ở tay nải, nữ tử này chết vào tối qua, tối hôm qua sáng hôm nay còn có mưa . Thử hỏi hai nữ tử mang theo tay nải chạy suốt đêm sao có thể là người trong trấn chứ?"

      Ánh mắt của Trần Mặc nhìn Liễu Thừa Phong lộ ra kinh ngạc: Trước kia nàng nghĩ Liễu Thừa Phong phá án giỏi là do có trí nhớ tốt giống nàng, nhưng ngờ lại có khả năng suy luận ghê gớm tới vậy!

      Nàng nhớ hồi trước Hạ Hầu Giác từng qua Liễu Thừa Phong là thiên tài khó thấy.

      Chẳng lẽ thứ muốn là khả năng suy luận này sao?

      Người này đúng là mưu trí vô song!
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 44: BIẾN CỐ TRONG NHÀ

      Liễu Thừa Phong càng càng nhập tâm, mặt mày sáng hẳn ra, bây giờ còn ai nhìn ra là kẻ quanh năm bệnh tật quấn thân nữa chứ, từng cái xoay người bước thong thả, tia sáng nơi khóe mắt bắn ra bốn phía như thể có chuyện gì thoát được mắt .

      Nhưng đột nhiên bước chân của Liễu Thừa Phong dừng lại, trong đôi mắt vốn trầm tĩnh như đêm tối kia lại lóe lên vài tia sáng, khóe môi nhịn được giương lên độ cong nhợt nhạt, giọng lại ấm áp như lúc đầu, "Tiểu Mặc tới rồi!"

      Đây phải là câu hỏi, giống như biết nàng tới từ trước và giờ hai người chỉ tiếp đón thân mật mà thôi.

      Người xung quanh lại cảm thấy bình thường chút nào, thầm phỏng đoán quan hệ của Trần Mặc và Liễu Thừa Phong. Thu Minh đứng bên lại kinh ngạc thôi, dựa vào hiểu biết của về Liễu Thừa Phong, khi công tử nhà lâm vào trạng thái điều tra án cho dù có là ai đến làm phiền cũng thế kéo công tử ra khỏi thế giới của ngài ấy.

      Nhưng hôm nay Trần Mặc chỉ đơn giản là đứng đó thôi mà khiến trong mắt công tử chỉ có phá án... mà còn có thêm nữ nhân!

      Bậy giờ Thu Minh mới nghiêm túc đánh giá Trần Mặc lần, chứ phải là phỏng đoán hay trêu chọc.

      Trần Mặc thích cái ánh mắt nóng bỏng kia của Liễu Thừa Phong chút nào, loại ánh mắt này dường như có nhiệt độ có thể thiêu đốt nàng. Nhưng ràng người này quanh năm đều ôn hòa, ai có thể ngờ tới có ngày lại bắn ánh mắt nóng rực thế chứ?

      Nàng vốn nghĩ sau cái kiện té hồ kia, bọn họ mỗi người ngã, ngờ chỉ tùy tiện ra ngoài chút lại gặp nhau.

      Trần Mặc cảm giác của mình đối với Liễu Thừa Phong là gì, vì nàng chán ghét Hạ Hầu Giác nên tự nhiên cũng ghét những gì ở xung quanh , nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười nhạt nhẽo kia, giọng ôn hòa kia, nàng lại cảm thấy công bằng với .

      Càng khiến nàng buồn rầu là có những lúc gần Liễu Thừa Phong nàng cảm thấy thất thần, thậm chí là luống cuống tay chân, ví dụ như bây giờ.

      ràng là xa nhau nhiều ngày như thế, nàng cũng sắp quăng tận xứ nào rồi nhưng sao bây giờ lại xuất chứ?

      "Ừ." Trần Mặc ồm ồm ừ tiếng, sau khi chân tay khôi phục khỏi trạng thái cứng ngắc, lại nhìn về phía thi thể nữ kia, nhìn Liễu Thừa Phong nữa.

      Liễu Thừa Phong có chút tham lam nhìn Trần Mặc, hơn tháng gặp tiểu nha đầu này rồi, nàng có vẻ cao hơn, hấp dẫn hơn, mái tóc đen như mun được vấn lên bới cây trâm gỗ khắc hình phượng, vài sợi tóc tinh nghịch rơi xuống hai bên má, khí chất thanh thuần khi xưa bây giờ còn thêm nát quyến rũ, mắt hạnh ngập nước, môi tô mà đỏ, đẹp sao tả siết.

      Chu huyện lệnh nhịn được ho khan tiếng, đánh gẫy tầm mắt của Liễu Thừa Phong, "Xin hỏi Liễu công tử, ngài nghĩ ra ai là hung thủ chưa?"

      Bấy giờ Liễu Thừa Phong mới di chuyển tầm mắt, hạ rèm mi khiến người ta thể biết suy nghĩ cái gì, giọng ôn hòa lại vang lên bên tai mọi người, "Nhìn quần áo ta thấy nạn nhân có địa vị xã hội thấp, tuyệt đối phải là nha hoàn, nhưng lại muốn tự mình xách đồ chứng tỏ địa vị của hung thủ và nạn nhân ngang hàng. Nếu rời trong đêm chứng tỏ có chuyện quan trọng hoặc trốn tránh gì đó. Huyện lệnh chỉ cần điều tra mấy khách điếm xung quanh đây xem có nữ tử độc thân ăn mặc tầm thường nào có thể tra được dấu vết của hung thủ rồi."

      Chu huyện lênh nghe xong hai mắt tỏa sáng, quả nhiên là Liễu công tử nổi tiếng thiên hạ, chỉ cần chỗ như thế mà biết hung thủ là ai rồi, đúng là khiến người khác thể soi mói!

      Chu huyện lệnh vui vẻ với bạn Liễu tất nhiên khó chịu với bạn Trần rồi, nguyên nhân tử vong rồi cần pháp y làm gì, hơn nữa Liễu Thừa Phong đoán ra thời gian tử vong, vậy mời nàng ta tới làm gì? Để đứng làm mất thời gian sao?

      "Nếu như thế có lẽ ta có đất dụng võ rồi. Chu huyện lệnh, cáo từ." chào Chu huyện lệnh tiếng, sau đó ra hiệu cho Hoắc Tử Kha rồi xoay người bước .

      Hoắc Tử Kha cũng sớm cảm thấy bất mãn, nhưng vì Liễu Thừa Phong cũng là thần tượng trong lòng nên cũng gì, sư phụ nhà nổi giận rồi a, còn làm gì nữa ngoài đuổi kịp chứ!

      Chu huyện lệnh ngẩn người lát, nhịn được mà giận ra mặt, tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, cho dù Trần nương này có tài giỏi tới đâu như như vậy hình như quá đáng rồi đó!

      Hừ lạnh tiếng, thèm chấp mấy kẻ biết trời cao đất rộng, quay về phía Liểu Thừa Phong tình nịnh bợ vài câu lại phát bạn Liễu có dấu thu dọn đồ đuổi theo mĩ nhân.

      Nụ cười môi của Chu huyện lệnh cứng đờ, mặt trắng bệt.

      Xong rồi, xem ra nghĩ đúng, Liễu Thừa Phong coi trọng mĩ nhân, lần này thảm rồi!

      "Tiểu Mặc!" Liễu Thừa Phong thành công gọi được bạn Trần Mặc đứng lại, Hoắc Tử Kha tò mò hết nhìn Trần Mặc lại nhìn Liễu Thừa Phong, ra hai thần tượng của lòng có biết nhau!

      Củng là hùng trọng hùng thôi! Hoắc Tử Kha tự nhận mình tìm ra chân tướng.

      Trần Mặc cố gắng dừng ánh mắt ở chỗ khác, nàng muốn thừa nhần tiếng "Tiểu Mặc" kia khiến lòng nàng nhảy nhót tới mức nào, loại cảm xúc xa lạ này khiến bộ óc cuồng hãn của nàng thể che chắn cảm xúc, khiến nàng phiền não cực kì.

      Đáng tiếc bạn Trần Mặc là cao thủ siêu cấp về kiềm chế cảm xúc, cho nên bạn Liễu có nhìn thủng mặt nàng cũng thể tìm ra chút manh mối nào.

      "Hơn tháng nay gặp, Tiểu Mặc khỏe ?"

      "Rất tốt!" nàng mãi mãi chỉ được vài chứ như thế, nhưng mà đúng là rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ, còn mở được y quán, thu đồ đệ, rất tốt.

      Liễu Thừa Phong khỏi cười khổ, hơn tháng nay tốt chút nào.

      Ngày nào cũng ăn thuốc nàng kê đơn, tập thái cực quyền của nàng dạy, dù thủ pháp xoa bóp của nàng, trong thế giới của mỗi ngày đều tràn ngập hình bóng của nàng.

      Nhưng dấu vết vật lại rất ít, chỉ có hai quyển sách để làm niệm tưởng, ngày ngày đều vuốt ve tới mức trang sách có chút sờn, khiến có chút thương tiếc, nên mấy ngày nay cũng dám lấy ra ngắm nữa.

      Trong hai mươi năm cuộc đời , đột nhiên lại xuất khiến nóng ruột gan, trằn trọc, tuy chỉ mới ở chung chưa tới tháng nhưng lại làm khắc cốt ghi tâm.

      giống như người quanh năm chỉ sống trong thế giới đơn giản hai màu trắng đen, vì sử xuất của Trần Mặc mà sinh động sắc thái.

      ra so với kháng cự trong lòng Trần Mặc Liễu Thừa Phong càng yên hơn, con đường phía trước nhấp nhô như thế, chính còn biết ngày mai mình có mở mắt được hay , sao lại có thể có tư cách thích nương chứ?

      Trong lòng có đủ mọi tư vị, giữ lấy hay từ bỏ, mất mát hay vui sướng, nhìn nàng đứng trước mắt, ngàn lời muốn ra nhưng chỉ thốt được câu: tháng gặp Tiểu Mặc có khỏe ?

      "Tiểu Mặc mạnh khỏe là tốt rồi." tạm dừng chút, dường như nghĩ tới cái gì đó lại , "Chuyện của Chu huyện lệnh mong nàng đừng trách. Chẳng qua là ta vô tình tới đây ở mấy ngày, Chu huyện lệnh biết được liền mời ta tới tìm chút manh mối."

      Thu Minh gì nhìn trời, ràng là nghe được tin tức của Trần nương mới vội vã từ thượng kinh về đây. Từ khi nào công tử biết dối chớp mắt thế chứ?

      Trần Mặc nghe lời giải thích của Liễu Thừa Phong bất mãn đối với Chu huyện lệnh cũng giảm bớt phần nào, nhưng nàng cũng biết phải gì nên chỉ xấu hổ im lặng.

      Hoắc Tử Kha phát quan hệ của sư phụ và Liễu Thừa Phong cũng chỉ đơn giản là quen biết, mà là rất rất quen biết, trong lòng dị thường hưng phấn, khỏi mở miệng đề nghị, "Ta biết ở Ô Lan trấn có tửu quán tệ, bây giờ cũng giữa trưa rồi, hay chúng ta cùng ăn trưa ?"

      Lời đề nghị của Hoắc Tử Kha khiến bạn Liễu Thừa Phong rất hài lòng, trong lòng liên tục gật đầu đồng ý, Trần Mặc cũng đói bụng, tính mở miệng đồng ý từ phía xa có nha dịch vội vàng chạy tới.

      Thấy Trần Mặc, người nọ lập tức cúi chào, "Xin hỏi nương là Trần tiểu thư?"

      Trần Mặc gật đầu.

      "Mời Trần tiểu thư lập tức về Mã Liên trấn, nha hoàn Xuân Hương báo tin nhà có chuyện quan trọng."

      Trần Mặc kinh ngạc, chuyện gì mà quan trọng tới mực Xuân Hương phải mời người tức tốc đưa tin? Xem ra xảy ra chuyện lớn rồi.

      Hướng ánh mắt xin lỗi về phía Liễu Thừa Phong, "Ngại quá, hôm nay ta phải về trước rồi, nếu có rảnh mời tới tệ xá."

      xong nàng lập tức xoay người vội vàng kéo Hoắc Tử Kha về nhà.

      Liễu Thừa Phong nhìn bóng lưng khuất xa của nàng, chịu thu hồi tầm mắt.

      "Công tử đừng nhìn nữa, người xa rồi!" Thu Minh nhịn được .

      Liễu Thừa Phong cũng trách tội, chỉ mỉm cười, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn về bầu trời phía xa xa, biết nghĩ về cái gì.

      Gió Bắc thổi qua, áo lam bay phất phới, Trần Mặc nhìn đuợc mà quay đầu nhìn màn như vậy.

      Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 45:

      Khi Trần Mặc về tới Triệu gia thôn Xuân Hương loay hoay trước cửa.

      Hôm nay làm xong mọi chuyện Trần Mặc giao phó, dù sao y quán cũng vừa khai trương, khách khứa cũng thưa thớt, lại có Trầm Nam Chi giúp đỡ nên Xuân Hương tính về nhà mua chút đồ dùng cần thiết.

      Khi dọn dẹp, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, nghĩ là người trong thôn tặng đồ, nhưng vừa mở cửa ra gặp phải bầu ngực già lạ mặt.

      Hai bà vú kia ăn mặc có vẻ tầm thường, còn chẳng kém bao nhiêu so với mấy di nương của Trình phủ, khí độ lại bất phàm, mỗi câu hay cử động đều bất phàm, vừa nhìn là biết bà vú của đại gia tộc.

      Chỉ là hai người lại là kẻ lỗ mũi hếch lên trời, cực kì kiêu căng, chuyện với Xuân Hương cũng rất khong khách khí.

      Hai người này còn ghét bỏ cả nước trà mà Xuân Hương rót ra mời, nghe thấy Trần Mặc có chuyện ra ngoài cũng chẳng thèm chờ, chỉ bỏ lại câu, “Sáng mai tới phía cửa sau của Tạ vương phủ.” Rồi lập tức rời . (chưa thấy ai nhờ người ta mà chảnh cún thế lun á!)

      Nghe Xuân Hương xong Trần Mặc cũng vội, thong thả ngồi xuống rót ly trà cho mình, “Xuân Hương, ta đói rồi, xuống bếp chuẩn bị chút đồ ăn .”

      Xuân Hương bây giờ gấp như ngồi đống lửa, thế mà tiểu thư nhà mình lại còn tâm tư ăn với chả uống, nhịn được kêu lên, “Tiểu thư, đây chính là người của Tạ vương phủ đó! Rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy? Lần trước tiểu thư tới đó xong lập tức bị đuổi khỏi gia môn, lần này biết lại có chuyện gì đây!”

      Bàn tay cầm ly trà của nàng bỗng cứng lại, bàn tay mềm mại trắng trẻo bởi vì quá dùng sức mà lộ ra gân xanh, nỗi nhục ở Tạ vương phủ, sao nàng có thể quên chứ!

      “Xuân Hương yên tâm, lần này hẳn là bọn họ tới nhờ ta” Trần Mặc buông ly trà xuống, mặt cũng có quá nhiều cảm xúc, mắt hạnh trầm tĩnh, phong thái cũng rất điềm nhiên, nhưng Xuân Hương có thể cảm nhận được bây giờ tiểu thư tức giận.

      biết vì sao Trần Mặc lại biết Tạ phủ tới đây để nhờ vả nhưng từ trước tới nay Xuân Hương có thói quen Trần Mặc gì nghe nấy cho nên cũng nghi ngờ, thở phào hơi, “Tiểu thư, vậy mai chúng ta có nên sớm chút ?”

      “Ngày mai !” Trần Mặc cúi đầu thưởng thức bàn tay còn chút mập mạp giống trẻ con của chính mình, móng tay cũng lộ ra màu hồng phấn no đủ, cực kì khỏe mạnh, Trần Mặc rất hài lòng.

      “A? ? Vậy…” trong lòng của Xuân Hương quá đồng ý, nhưng tiểu thư như thế, hơn nữa còn rất chắc chắn, nàng cũng dám tranh cãi, chỉ ngoan ngoãn xuống bếp làm đồ ăn.

      A? Tạ vương phủ? Ngày mai chờ ở cửa sau?

      Quả là quá kiêu ngạo!

      Hai ngày này Trần Mặc quả là rất thư thái, ban ngày y quán kiểm tra chút, ngày hôm qua biết thế nào lại có người nhận ra đại phu của y quán là Trầm Nam Chi, trong nháy mắt mọi người ở Mã Liên trấn đều điên cuồng.

      Đây chính là tà y Trầm Nam Chi đó! cái trấn như của bọn họ lại có đại nhân vật như thế thí quả là kì tích!

      Hơn nữa càng thêm kì tích là Trầm Nam Chi còn chính mồm thừa nhận y thuật của bằng Trần Mặc.

      Vì thế bạn Trần Mặc dĩ nhiên trở thành người nổi tiếng ở Mã Liên trấn, còn vị Trương chưởng quầy của “An Khánh đường” đối mặt với đả kích như thế cũng chỉ im lặng cho qua, ngay cả Tà y còn chịu thua ông là cái đinh gì chứ?

      Chỉ tiếc Trần Mặc quy định mỗi ngày chỉ tiếp ba vị bệnh nhân, hơn nữa bước phí kí mất khoảng trăm lượng bạc trở lên khiến mọi người chùn bước.

      Nhưng có vinh hạnh được Tà y chẩn bệnh là quý lắm rồi! Huống chi mấy vị tiểu thư ở Mã Liên trấn còn hận thể ngồi luôn cho Trầm Nam Chi chữa bệnh.

      Cũng may là thái độ đối với y giả của Tay Lam quốc từ xưa tới nay cực kì tôn kính, có làm gì quá đáng. ra bạn Nam Chi ngày ngày chì đắm trong đám hoa hoa cỏ cỏ cũng vui sướng lắm ấy chứ.

      Dân cư của Mã Liên trấn nhiều lắm, cho nên chuyện của y quán tạm thời cũng nhiều, tuyển chưởng quầy coi chừng quán, vốn định tuyển thêm vài y sư, tiếc là ở thời này tìm y sư quá khó khăn nên đành phải chuyển qua tuyển dược đồng.

      Ở Tây Lam quốc, dược đồng chính là danh từ chỉ những y sư tương lai, bởi đây là thời đại thiếu thốn y sư nên dược đồng cũng là chức danh rất được người đời tôn kính.

      Dược đồng đều là đệ tử của y sư, theo y sư học y, nhận biết dược liệu, sau khi xuất sư làm y sư. Dược đồng bình thường phải học từ ba tới năm năm mới có thể xuất sư, chuyện xuất sư trước thời gian dường như là thể.

      Trần Mặc vừa dán bố cáo khiến biết bao nhiêu người có thân phận ở Mã Liên trấn kích động, chủ của Trần thị y quán là Trần Mặc biết y thuật ra sao, nhưng có chỉ điểm của tà y thôi cũng là tích đức mấy đời rồi.

      Vì thế nhà nhà đều cử những người có tài năng tới Trần thị y quán, người của Triệu gia thôn nghe thấy tin này cũng vui mừng khôn siết, nhưng suy nghĩ của họ lại giống với người ở Mã Liên trấn, bọn họ hoàn toàn hướng về Trần Mặc.

      Trần Mặc nghĩ tới lại có hiệu quả lớn như vậy, có rất nhiều thiếu niên khoảng từ mười ba tới mười sáu tuổi đến ghi danh (Tây Lam quốc quy định, dược đồng thể hơn mười tuổi và lớn hơn mười tám tuổi), mới đó có tới ba bốn mươi người.

      Sau cuộc sát hạch, cuối cùng Trầm Nam Chi tuyển ra được mười dược đồng, nhưng Trần Mặc vẫn muốn thử thách phen, “Mười người này ta nhiều lắm chỉ có thể thu năm, hay ở lại, chính là do các ngươi quyết định.”

      Mấy dược đồng ở đây ra cũng lớn hay hơn nàng bao nhiêu, nhưng trong mắt của họ Trần Mặc lại giống như ngọn núi cao thể với tới, nghe thấy lời của Trần Mặc, ai cũng tự có quyết tâm trong lòng: tuyệt đối phải là kẻ bị đào thải.

      Trầm Nam Chi nhìn biểu của mấy dược đồng này nhịn được cười thầm tiếng, đúng là nhiệt huyết thiếu niên!

      Sau ngày công tác, Trần Mặc và Xuân Hương mệt mỏi ngồi xe ngựa về Triểu gia thôn, đường gặp phải thôn dân, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Trần Mặc, Trần Mặc là người lạnh lùng nhưng bắt gặp cảnh ấy, lòng nàng cũng cảm thấy ấm áp, tim nàng có cảm giác gia đình.

      Chính vì như thế, tuy Trần Mặc có khả năng mua cái biệt viện ở Mã Liên trấn nhưng nàng vẫn luyến tiếc Triệu gia thôn, tình nguyện ngày ngày vất vả tới lui chút cũng muốn ở lại Triểu gia thôn.

      Nhưng hôm nay, cái tiểu viện vốn bình tĩnh của nàng lại nhất định được bình tĩnh.

      “Tiểu thư, là mấy người đó!”

      Xuân Hương và Trần Mặc vừa nhảy xuống xe ngựa, Xuân Hương đưa mắt nhìn cái thấy đám người ở trước cửa nhà nàng, trong đó có hai người, phải là hai bà vú lần trước sao?!

      nương chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi có vẻ là đại nha hoàn cũng thấy Trần Mặc và Xuân Hương, bỗng nhiên nở nụ cười, nhàng về phía Trần Mặc.

      Nữ tử kia mặc thân áo xanh, trang phục tuy đơn giản nhưng chất liệu lại cực kì tốt, mái tóc đen thùi được ngân giảo ti quấn thành đóa hoa sen, lộ ra gương mặt được chăm sóc tốt, cười rộ lên có thể thấy được tám cái răng thẳng tắp, đôi mắt ánh lên tia thông minh, hiển nhiên được huấn luyện qua.

      Người này chẳng phải là đại nha hoàn Tiểu Thanh bên người Hách Liên Tình hay sao?

      Tiểu Thanh tới trước mặt Trần Mặc, cung kính thi lễ, “Gặp qua Trình tam tiểu thư!”

      Trần Mặc hề quên ngày đó nàng ta cũng chẳng khác gì Hách Liên Tình, xem mạng người như cỏ rác, thèm liếc nàng ta cái nào, trực tiếp mở cửa vào nhà.

      Tiểu Thanh sửng sốt, ngồi xổm chỗ đứng lên, lát sau mới từ từ đứng dậy, cố gắng chế tức giận trong lòng, môi lại nở nụ cười đuổi theo Trần Mặc.

      Hai bà vú kia cũng liếc nhau, sau đó đuổi theo.

      Vừa vào cửa thấy Trần Mặc ngồi ở ghế chủ, tay mân mê ly trà nóng mà Xuân Hương vừa mới rót như của quý, nâng mắt nhìn đám người vừa vào cửa, lạnh lùng mở miệng, “Lá gan của mấy vị đây đúng là , tự tiện xông vào nhà dân.”

      Sắc mặt của Tiểu Thanh xanh mét, sau đó mới dịu lại, khóe môi nở nụ cười, thái độ khiêm tốn, giống như thể hề tức giận về câu của Trần Mặc, “Trình tam tiểu thư là người khoang dung, sao có thể chấp nhặt với đám hạ nhân chúng tôi được chứ?”

      Trong lòng Tiểu Thanh ngừng mặc niệm: Lần này do có việc nhờ nên ta mới đến, vì vương phi, ta nhẫn!

      Trần Mặc chậm rãi buống ly trà, lại thấy Xuân Hương muốn bưng khây trà tới tính mời trà mấy người này trừng Xuân Hương cái: nha đầu này, lần trước dậy dỗ còn chưa thấm sao?

      “Vị nương này nhầm rồi, Trần Mặc ta là người keo kiệt, có thù tất báo, tuyệt đối phải người khoang dung gì.” điệu của Trần Mặc chút gợn sóng, hề tức giận nhưng cũng vui đùa, chỉ nhàn nhạt giống như trần thuật chuyện gì đó.

      Như thế lại khiến Tiểu Thanh thể đoán ra suy nghĩ của Trần Mặc, biết được câu nào câu nào giả.

      Nhưng hành động kế tiếp của Trần Mặc lại cho nàng ta thấy, câu nào của Trần Mặc cũng là !

      “Xuân Hương, bưng trà vào cho ta, người ta lần trước chẳng phải uống quen sao?” nhất thời sắc mặt của mấy người Tạ phủ giống như gan heo, người của Tạ vương phủ đều ngửa mặt ra đường, khi nào lại bị đối xử như thế?

      Có vài tiểu nha hoàn nhịn được muốn tiến lên lí luận với Trần Mặc phen, nhưng lại bị Tiểu Thanh cản lại.

      hổ là đại nha hoàn thân cận của Hách Liên Tình, bản lĩnh co được giãn được hề tầm thường, “Trình tam tiểu thư, nếu là việc lần trước hai lão nô vô lễ ta xin giải thích. Chỉ là hôm nay ta chụ nhờ vả của vương phi nhà ta, kính xin Trình tam tiểu thư nể mặt vương phi mà cùng chúng ta về kinh đô, chúng ta…” Tiểu Thanh cắn môi, tiếp tục , “Chúng ta có việc muốn nhờ.”

      Khi ní tới cụm từ “có việc muốn nhờ”, tự nhiên lượng của Tiểu Thanh lại xuống, giống như thể bốn chữ kia nặng tựa nghìn cân với nàng ta, rất khó mở miệng.

      Trần Mặc đột nhiên đứng dậy tới trước mặt Tiểu Thanh, tuy vóc người của Tiểu Thanh cao hơn Trần Mặc chút, nhưng khi Trần Mặc đứng trước mặt nàng ta, khí tràng thoát ra toàn bộ, cái loại khí thế lạnh như băng của con người quanh năm làm việc chung với xác chết lập tức khiến Tiểu Thanh mềm xuống, trong lòng nhịn được sinh ra cảm giác muốn lùi ra sau vài bước.

      “Ta rồi, Trần Mặc ta có thù tất báo! Về với vương phi của các ngươi, nếu có chuyện nhờ Trần Mặc ta nên tìm người có thái độ tốt chút!”

      Dứt lời, nàng thẳng vào phòng trong, vừa vừa phân phó Xuân Hương, “Xuân Hương, tiễn khách!”

      “Ngươi!” Tiểu Thanh bây giờ hận thể nhào lên giết chết Trần Mặc, đáng tiếc chờ nàng ta mở miệng, Trần Mặc dường như nhớ ra gì đó, quay đầu lại , “Đúng rồi, đừng nghĩ tới chuyện uy hiếp ta. Trần Mặc ta thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.”

      xong thản nhiên vào trong.

      Xuân Hương bất đắc dĩ, đành “mời” các nàng ra ngoài, trong lòng nhịn được bật ngón cái: Tiểu thư khí phách!
      Last edited: 25/9/16
      levuong, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 46: THỪA PHONG TỚI CHƠI, VƯƠNG PHI MUỐN NHỜ

      Sau chuyến viếng thăm của Tiểu Thanh tối qua, Trần Mặc cũng đại khái đoán được Tạ vương phi tìm nàng có chuyện gì, Trần mặc nàng có thân phận, có tổ tông che chở, Tạ vương phi kia tới sai người tới đây tới mấy lần lại dám dùng bạo lực, chứng tỏ bà ta muốn mượn bản lĩnh của nàng.

      Hoặc là y thuật, hoặc là pháp y, trong hai cái nhật định phải có .

      Nhưng Trần Mặc cũng chẳng rảnh đâu mà đoán, nên đến tránh khỏi, thế nên có trốn tránh cũng vô ích.

      Sáng sớm hôm nay ở Triệu gia thôn náo nhiệt, bởi từ từ sáng sớm tinh mơ, vị công tử áo lam gõ cửa từng nhà trong thôn.

      Lúc này tại nhà của bác Lỗ lại vang lên tiếng đập cửa, mùa đông là mùa nông nhàn, có vài nam nhân chăm sóc hoa mầu tí, nữ tử ở trong nhà dệt vải canh cửi, nghe thấy tiếng đập cửa, tưởng hàng xóm tới chơi, mở cửa ra lại thấy nam tử áo lam cực kì tuấn mĩ.

      Bấy giờ mặt trời mọc lên cao, bác Lỗ có thể nhìn thấy ràng, tuy bây giờ là mùa đông nhưng khuôn mặt tuấn mĩ vô trù kia lại đổ mồ hôi ngừng, môi cũng có chút tím tái, nhưng khuôn mặt lại lộ ra ý cười ấm áp, khiến người ta cảm thấy như có gió xuân thổi qua.

      Bác Lỗ hiển nhiên là có chút kinh ngạc, ở cái thôn này sao lại có nam tử tuấn mĩ khí khái như thế!

      "Xin hỏi công tử gõ cửa có chuyện gì?"bác Lỗ lắp bắp câu mà bà tự thấy là văn nhã nhất.

      Liễu Thừa Phong mỉm cười, đặt cái tay đông cứng lên miệng hà hơi, "Đại nương, ta muốn hỏi thăm chút, ngươi biết nhà của Tiểu Trần đại phu ở đâu ?"

      Vừa nghe tới bốn từ "Tiểu Trần đại phu" mặt mày của bác Lỗ lập tức hớn hở, "Công tử tới tìm Tiểu Trần đại phu à? Nàng cũng ở gần đây thôi, để ta dẫn ngươi ." vừa lúc bà cũng có đồ muốn đưa cho Xuân Hương, cháu trai của nàng còn làm dược đồng của Trần thị y quán đó.

      Vừa nghe bác Lỗ đồng ý dẫn , mặt mày của Liễu Thừa Phong liền tỏa sáng, chắp tay , "Vậy phiền đại nương." cuối cùng cần phải chặng đường dài oan uổng rồi.

      Dọc theo đường bác Lỗ rất nhiệt tình, liên miên về khả năng của cháu trai bà, ở Trần thị y quán được Trần Mặc coi trọng ra sao, Liễu Thừa Phong cũng thấy phiền chán, lại còn hơi cúi người để nghe bác hơn.

      Hai người nghe rất nhanh tới cửa nhà Trần Mặc.

      Bác gãi Lỗ gõ cửa, Xuân Hương lập tức nhanh nhẹn từ trong nhà bước ra, vừa thấy Liễu Thừa Phong, trong lòng vui sướng dị thường, nhận đồ trong tay của bác Lỗ, khách sáo tiễn bà đoạn, vội vàng dẫn Liễu Thừa Phong vào trong nhà.

      "Tiểu thư, xem ai tới này!"

      Trần Mặc dùng điểm tâm, nghe thấy tiếng la hét của Xuân Hương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Thừa Phong, nàng khỏi có chút mất tự nhiên.

      "Tiểu Mặc dùng điểm tâm à? Vừa lúc ta cũng đói, biết có thể ngồi ăn cùng ?"

      Cái tay cầm thìa của Trần Mặc khựng lại chút, "Tất nhiên là có thể."

      Liễu Thừa Phong ngồi đối diện Trần Mặc, Xuân Hương thấy tình cảnh này cũng khỏi vui vẻ, "Vậy Xuân Hương lấy bát cho công tử." xong lập tức chay vào phòng bếp như tia chớp.

      Trong phòng có đốt than cho nên rất ấm áp, Liễu Thừa Phong lại từ bên ngoài vào, mặt lập tức có chút hồng hồng, khuôn mặt luôn bình lặng thuộc khói lửa nhân gian của cũng vì thế mà trở nên diễm lệ.

      Trần Mặc yên lặng ăn phần của mình, dám ngẩng đầu liếc Liễu Thừa Phong cái nào, chỉ có trời mới biết, lúc vừa tới nàng lung lay vì "sắc đẹp" của .

      Xuân Hương nhanh chóng mang bát ra, cũng cho Liễu Thừa Phong chén trứng, sau đó "ngoan ngoãn" lui xuống.

      Bữa sáng của Trần Mặc luôn nhàng, thế nên bàn chỉ có ít dưa muối và cái bánh bao, của cũng tương tự như thế.

      "Thức ăn có chút đơn sơ, ngươi cứ tự nhiên." Trần Mặc rất ít khi mấy lời khách sáo thế này, cho nên ra có vẻ cứng ngắt, nhưng bây giờ có Xuân Hương ở đây, nàng chỉ có thể kiên trì làm chủ nhà tận tình.

      "Tiểu Mặc cần khách sáo thế đâu, bữa sáng rất ngon." Liễu Thừa Phong cần đũa lên bắt đầu ăn, thế nhưng lễ nghi cũng chút lơi lỏng, hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào, tốc độ ăn cũng rất khoan thai tự nhiên.

      Trần Mặc khỏi nghi ngờ, cho dù Liễu Thừa Phong có ăn đồ rẻ tiền tới đâu người ta nhìn vào cũng thấy sang quý.

      Hai người đều là người có lễ nghi tốt, lại rất chú ý lễ tiết nên hoàn toàn áp dụng tiêu chí "khi ăn " rất triệt để.

      Mãi cho tới khi ăn xong, Trần Mặc lại nhìn phía sau của Liễu Thừa Phong, có chút kì quái hỏi, "Thu Minh đâu?" sao gả sai vặt Thu Minh luôn theo Liễu Thừa Phong như hình với bóng giờ lại thấy?

      Trong đôi mắt đen xinh đẹp của Liễu Thừa Phong lên ảnh ngược của Trần Mặc, nụ cười quen thuộc vẫn chực chờ môi nhưng lại chân hơn bình thường rất nhiều, càng khiến lòng người rung động.

      Nghe thấy câu hỏi của Trần Mặc, Liễu Thừa Phong có vẻ thoải mái hơn chút, "Hôm nay cho Thu Minh nghỉ ngày." ai bảo cứ cằn nhằn liên miên, hỏi tùm lum, Liễu Thừa Phong sợ làm ồn nên dẫn .

      Trần Mặc kinh ngạc nhướng mi, "Ngươi tới mình?"

      "Ừ, tới mình." Liễu Thừa Phong biết mình lạc đường nên mướn xe ngựa tới Triệu gia thôn, nhưng khi xuống xe lại biết phương hướng cho nên mới có màn gõ cửa từng hộ như khi nãy.

      Trầm mặc nửa ngày, Trần Mặc vẫn nhịn được hỏi, "Tới thôn bao giờ?" nàng biết trình độ mù đường của bạn trước mặt, khó mà tưởng được làm sao tìm thấy nhà nàng trong nơi "to" như Triệu gia thôn.

      Nụ cười của bạn nào đó mang theo tia ngượng ngùng, lúng túng , "Từ giờ dần."

      biết vì sao tim nàng lại lo lắng, từ giờ dần, tới bây giờ là giờ thìn rồi, lại lại trong thôn tận bốn tiếng. (đại khái là từ 5 giờ sáng tới 9 giờ đó mà)

      khó tưởng tượng, khi trời còn chưa sáng, trời còn sương sớm chưa tan, mình trong gió lạnh vẫn có thể tìm thấy ánh mặt trời.

      Trần Mặc vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng mộng, hề hay biết có nam nhân vì muốn gặp nàng mà kéo thân thể bệnh tật trong gió lạnh bốn giờ, lạnh như thế, ướt như thế, nam nhân đó khi đó vì nàng mà lẻ loi độc hành!

      Thấy Trần Mặc gì, nghĩ là Trần Mặc biết gì với trình độ mù đường của , nên vội giải thích, "Lần này tới ta cũng nhớ kĩ đường rồi, lần sau nhất định lạc!"

      Lần sau tìm người dẫn đường!

      Liễu Thừa Phong hiểu được vì sao muốn mình tìm Trần Mặc, muốn cho Thu Minh cùng, giống như thể muốn con đường kia mình, để tìm thấy kho báu trong tim .

      Tuy có chút hại thân nhưng cũng vui vẻ chịu đựng.
      Last edited: 25/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      "Lần này tới đây là vì chuyện gì?" giọng của Trần Mặc trong mềm mại lại có chút khàn khàn, biết vì sao lòng nàng bây giờ loạn, loạn tới mức nàng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cái mặt đổi sắc thường ngày.

      Liễu Thừa Phong nghe thấy lời nhắc nhở của Trần Mặc, lại nhớ tới mục đích của mình, vội vàng đừng dậy đưa quyển sách thuốc tới trước mặt Trần Mặc, "Đây là bản sách thuốc độc quyền ta ngẫu nhiên có được, trong đó có ghi vài vị thuốc và đơn thuốc đặc trưng của địa phương, ta nghĩ nó giúp được gì đó cho Tiểu Mặc."

      Ở Tây Lam quốc, sách thuốc chính là thứ cực kì quý giá, chứ đừng là bản độc quyền, bán ra chắc chắn đáng giá ngàn vàng! gia tộc có thể sở hữu bản sách thuốc độc quyền chẳng khác nào có được bảo vật gia truyền, sao có thể dễ dàng mang ra tặng tới tặng lui.

      Nhưng bây giờ Liễu Thừa Phong mang quyển sách ngàn vàng ấy tặng lại có chút gì gọi là tiếc nuối, hơn nữa còn có chút vui mừng khi tìm thấy chủ nhân cho cuốn sách.

      Trần Mặc nhận lấy quyển sách, lật vài tờ xem thử, mắt nàng càng lúc càng sáng, quả nhiên là hàng độc quyền, trong này có rất nhiều thảo dược mà sách thuốc thượng đẳng chưa chắc nhắc tới, phương thuốc cũng có nhiều cái chưa từng gặp bao giờ!

      Quyển sách này quả là vật báu vô giá!

      "Cái này rất quý." Trần Mặc cũng biết giá trị cả sách thuốc ở Tây Lam, vô duyên vô cớ nhận đồ quý thế này nàng cũng cảm thấy bất an.

      Liễu Thừa Phong có chút buồn cười nhìn bộ dạng rất quý nhưng cũng rất luyến tiếc của Trần Mặc, " sao, ngẫu nhiên mua được, cũng đáng bao nhiêu tiền. Tiểu Mặc cũng cho ta hai bản sách thuốc độc quyền còn gì, cái đó chính là vật báu vô giá."

      Nếu Thu Minh ngồi đây nghe thấy lời của Liễu Thừa Phong chắc chắn tức hộc máu, "Đúng vậy, công tử, người chỉ là ngẫu nhiên thôi, tốn miếng sức nào rồi! Thu Minh lại vì cái quyển sách này mà chạy suýt gãy chân.

      Trần Mặc cũng phải người nhiều chuyện, trong lòng cũng rất thích quyển sách tay, nếu Liễu Thừa Phong tới nước này mà nàng còn nhận có vẻ tốt lắm.

      Liễu Thừa Phong thấy Trần Mặc nhận quyển sách thuốc nụ cười mặt càng sâu. nhìn từ xa, hai người giống như bạn hữu lâu năm ngồi xuống hàn huyên vậy.

      Đúng vậy, là hàn huyên, hơn nữa còn tán gẫu rất hăng say.

      Nếu người thần thiết nhìn thấy Trần Mặc và Liễu Thừa Phong như thế nhất định rất kinh ngạc, bởi vì hai người họ ai là kẻ nhiều.


      Trần Mặc vốn lạnh lùng, ít ít cười, còn Liễu Thừa Phong tuy ôn hòa vô hai nhưng lại toàn trong vai người nghe.

      Nhưng chủ đề chung của hai người này là gì vậy?!

      Liễu Thừa Phong kể về chuyện vụ án ở Ô Lan trấn hai ngày trước cho Trần Mặc nghe, Trần Mặc ngồi bên mà thổn thức thôi.

      ra kẻ thủ ác là muội muội cùng cha khác mẹ của nạn nhân, chẳng qua vị muội muội kia lại là thứ xuất, từ tới lớn bị đích tỷ ăn hiếp, lần này nhà các nàng đột nhiên xảy ra biến lớn, hai người đồng hành lên kinh tị nạn tìm thân, cuối cùng đường nảy sinh tranh chấp, vị muội muội kia dưới cơn giận dữ giết chết tỷ tỷ.

      Tuy Liễu Thừa Phong tham gia điều tra nhưng dựa vào chứng cứ cung cấp, ngay ngày hôm sau Chu huyện lệnh bắt được hung thủ, bấy giờ hung thủ cũng hối hận, thành khẩn thú nhận.

      Đột nhiên Liễu Thừa Phong nhớ ra Trần Mặc cũng là tiểu thư thứ xuất, lén lút qua đề tài khác, hàn huyên lát nhớ ra Trần Mặc phải tới y quán nên tự động đứng dậy cáo từ.

      Trần Mặc ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, Liễu Thừa Phong đứng dậy muốn Trần Mặc phân phó Xuân Hương, "Xuân Hương, tiễn Liễu công tử đoạn ."

      Xuân Hương biết tiểu thư sợ Liễu công tử lạc đường nên mới bảo nàng tiễn thôi.

      Đầu ngón tay xẹt qua bìa sách thuốc trền bàn, Trần Mặc cúi đầu biết nghĩ về cái gì, lát sau mới đứng dậy, đặt quyển sách thuốc kia vào hộp gấm.

      Nhưng hình như hôm này phải là ngày tốt để ra ngoài, Trần Mặc vừa cất hộp gấm, chuẩn bị dọn dẹp chút rồi y quán người khách mời mà tới rồi.

      Trần Mặc đưa ánh mắt về phía cửa của phòng khách, chỉ thấy trong cái phòng của nàng có mười người hầu đứng chật, người người đều qua huấn luyện, cùi đầu đứng thẳng, chia làm hai bên, nữ tử đầu thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi, thân trang phục lụa đỏ đàng hoàng, áo khoát da chồn trắng nõn, mái tóc dài như mây được cố định bổi cây trâm phượng ngọc bích, mỗi bước chân bà qua, mì hương sang quý ấm áp lan ra bốn phía.

      Phụ nhân minh diễm cao quý, khí độ bất phàm, mỗi hành động cũng đều toát ra khí chất thể phàn nàn, khiến người ta dám nhin thẳng.

      Người vừa tới phải Tạ vương phi Hạch Liên Tình còn ai vào đây?

      Trần Mặc sớm lường trước rằng Hách Liên Tình phái người tới nhưng thể ngờ rằng bà ta lại tự mình xuất mã như thế.

      Hách Liên Tình chỉ dẫn mình Tiểu Thanh vào đại sảnh, những người khác vẫn đứng bê ngoài sân giữa mùa đông giá lạnh, nhưng ai châu đầu ghé tai, người người nghiêm túc đứng thẳng.

      Trần Mặc vẫn tiến tới tiếp đón, chỉ quay người về phía cái bàn tròn khi nãy nàng chuyện cùng Liễu Thừa Phong, Xuân Hương châm trà thơm, bây giờ nhìn có chút tiện nghi.

      Hách Liên Tình nhìn vòng cái đại sảnh đơn sơ, bên trong ngoại trừ gia cụ cần thiết chẳng có gì khác, nhưng mắt bà đảo tới tủ đựng đồ quý mắt phượng nhịn được mà nhíu lại: Trình tam tiểu thư này quả là tầm thường!

      Thứ kia tên cũng như nghĩa, chỉ dùng để đựng đồ quý nhưng Trần Mặc dùng để đựng ngọc quý hay đồ cổ gì đó mà dùng như giá sách.

      Nhưng nếu Hách Liên tình nhìn làm bên trong có rất nhiều quyển sách thuốc bà chưa từng nghe tên, lại còn đặt tủ đựng đồ quỷ, sợ bị trộm à!
      levuong, Phong Vũ Yên, Miumiu ngocos2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :