1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 39

      Edit: rinnina

      tiểu nha đầu mặc áo bông màu đỏ nhạt xuôi tay đứng trước mặt Tương Nghi.

      Lạc Đại phu nhân hừ mũi tiếng: "Tương Nghi, thiếp thân nha hoàn Thúy Chi của ngươi sắp lập gia đình rồi, tuổi ngươi còn quá, sao có thể thiếu người ? Nha đầu này tên Hồng Diện, ở trong viện của ta năm rồi, ta thấy nàng tay chân linh hoạt, đưa nàng cho ngươi dùng."

      Hồng Diện khiếp nhược cười với Tương Nghi, nàng mới mười tuổi, người cũng quá cao, chỉ cao hơn Tương Nghi cái đầu, chẳng qua cặp mắt kia là cơ trí, con ngươi màu đen vòng vo vòng nhanh như chớp, biết nàng phải là kẻ trì độn.

      Lạc Đại phu nhân có người làm trung hậu trung thành gì có thể đưa cho nàng chứ? cần , nha hoàn này là nội gián nàng an bài trong viện mình. Tương Nghi cười nhạt, thi lễ với Lạc Đại phu nhân: "Mẹ nhớ nhung như vậy, Tương Nghi vô cùng cảm kích."

      "Hồng Diện, bây giờ ngươi là thiếp thân nha hoàn của Đại tiểu thư, nhất định phải hầu hạ Đại tiểu thư cho tốt, thể có chút lỗi lầm, biết ?" Lạc Đại phu nhân bưng chung trà màu tổng hợp lên, đôi mắt nhếch lên cao, sắp đụng đến lông mày, ánh mắt bén nhọn chớp nhoáng trong mắt rồi biến mất, chỉ thấy Hồng Diện run run người.

      Tối hôm qua đại phu nhân gọi nàng qua, khóe miệng chứa đựng ý cười thân thiện: "Hồng Diện, ngươi cũng làm trong viện ta năm, ta cảm thấy ngươi rất cần mẫn, muốn thưởng cho ngươi cơ hội ra mặt."

      Hồng Diện kinh ngạc vui mừng trợn to hai mắt, "Ùm" tiếng quỳ sụp xuống đất: "Đa tạ đại phu nhân tài bồi!"

      "Ta đưa ngươi đến viện của Đại tiểu thư, làm thiếp thân nha hoàn cho nàng, sau này tiền tiêu hàng tháng của ngươi là lượng bạc." Mắt Lạc Đại phu nhân cười híp thành đường chỉ: "Ngoài ra, mỗi tháng ta trả cho ngươi lượng bạc, ngươi cần báo cáo lại hằng ngày Đại tiểu thư làm chuyện gì, gặp ai, gì, phải báo cho ta biết tất cả, sao hả ?"

      Hai lượng bạc tháng? Hồng Diện rất cao hứng, cảm thấy mình sắp choáng váng mà ngất xỉu, nàng bị cha mẹ bán đến Lạc Phủ năm rồi, tuổi còn , làm công việc của thô sử nha đầu, mỗi tháng chỉ lấy ba văn tiền, bây giờ bỗng nhiên tăng gấp mấy lần, trong lòng nàng sung sướng khó tả.

      "Hồng Diện nhất định làm xong chuyện này cho đại phu nhân." phải làm nội gian sao ? Hồng Diện rất xem thường, lại phải làm chuyện thương thiên hại lý gì, có gì lớn.

      Tương Nghi liếc mắt nhìn Hồng Diện sau lưng mình, thấy hai mắt nàng nhìn loạn khắp nơi, đột nhiên xoay người lại cười : "Trong phòng ta cũng có thứ tốt gì, nếu Hồng Diện ngươi là cảm thấy ở quen, sớm về bên đại phu nhân, hay là viện của nàng làm việc."

      " , đại phu nhân đưa nô tỳ cho nương, vậy nô tỳ chính là người của nương, sao có thể trả về?" Hồng Diện thầm nghĩ trong lòng, hai lượng bạc tháng, cầm là người ngu.

      "Ngươi lòng ý theo ta, vậy sau này ngươi phải trung thực với ta, ngàn vạn lần chớ làm ra chuyện gì dơ bẩn, ta mất lòng trước được lòng sau, đến lúc đó chớ làm cho mọi người khó coi." Tương Nghi hung hãn nhìn Hồng Diện chăm chú, kiếp trước nha hoàn này là kẻ bán chủ, khi mình ở nhà làm khuê nữ, mọi cử động bị nàng cho Lạc Đại phu nhân, khi lấy chồng Hồng Diện làm nha hoàn hồi môn, ánh mắt lại dõi theo nam nhân mình dùng được đó, tập trung tinh thần muốn leo lên giường .

      Nha hoàn Hồng Diện này, mình tuyệt đối thể lưu, kiếp trước mình mơ hồ lưu nàng bên cạnh mình, kết quả càng ngày càng khổ, lần này phải biết rút ra bài học rồi sửa chữa đàng hoàng.

      " nương, nô tỳ làm thiếp thân nha hoàn của nương, dĩ nhiên phải lòng trung thành hầu hạ nương, sao có thể nghĩ chuyện quay về? Xin nương yên tâm, Hồng Diện nhất định trung thành cùng Đại tiểu thư." Hồng Diện rũ tay đứng đó, bộ dáng cung kính, trong đầu vẫn suy nghĩ, sao Đại tiểu thư chuyện chín chắn như vậy, chút giống đứa bé sáu tuổi, ánh mắt giống như ánh đao, chiếu tới làm người ta đau đớn.

      "Có ?" Tương Nghi cười nhạt, chỉ gian phòng bên cạnh: "Ngươi cứ ở đó ."

      " nương, nô tỳ phải nên ở chung chỗ với ngài sao ?" Hồng Diện bạch bạch bạch chạy qua nhìn chút, phát nơi đó chẳng qua là gian tạp phòng, có chút thất vọng, lại nhìn phòng Tương Nghi, ánh mắt sáng lên trong khoảnh khắc: "Ngoài phòng nương phải có gian phòng ? Nơi đó phải nơi nô tỳ ngủ sao."

      "Ta ngủ rất tỉnh, bên ngoài có tia động tĩnh là ngủ được." Tương Nghi Tiếu cười: "Hơn nữa, tuổi ngươi còn , chính là lúc tham ngủ, buổi tối ngủ rất trầm, ta gọi ngươi cũng nghe, bằng tiếp tục để cho Lưu ma ma trực đêm."

      Hồng Diện dám nữa, ngượng ngùng trả lời câu, cúi đầu xách bọc vải tới trong phòng kia, lúc xoay người, ánh mắt còn nhìn đèn lưu ly treo bên mép giường Tương Nghi, lộ ra thần sắc tiện diễm.

      " nương, Hồng Diện này, ràng là đại phu nhân đưa qua giám thị ngài." Lưu ma ma nhíu mày lại: "Có cần tìm chỗ sai của nàng bắt, dạy dỗ trận tốt, để nàng thấy được lợi hại của nương, sau này cũng dám báo tin với đại phu nhân hay ?"

      Tương Nghi lắc đầu cái: "Biện pháp này ổn, có nàng trong phòng ta, luôn là an toàn lớn, dù thế nào nữa, cũng nên dùng người dựa vào được, cho dù là nha hoàn vừa mua vào đều tốt hơn nàng."

      " nương chuẩn bị làm gì?" Lưu ma ma thấy bộ dáng trầm ổn của Tương Nghi, biết nàng có chủ ý, đôi mắt sáng lên nhìn Tương Nghi: "Làm thế nào mới có thể đuổi Hồng Diện này ra ngoài?"

      "Khổ nhục kế." Tương Nghi cười nhạt, đôi tay nắm chặt góc bàn. Nàng nhìn kính bàn trang điểm, dung nhan của mình còn mang theo chút ngây thơ, nhưng trái tim nàng, là lão nhân nguội lạnh trải qua tang thương.

      Lạc lão phu nhân suy nghĩ đến phải chọn cho Tương Nghi nha hoàn, kết quả thấy Hồng Diện theo sau Tương Nghi, hơi hơi mỉm cười, vợ lão đại này cũng hơi quá mức, Hồng Diện mới mười tuổi, chăm sóc kỹ bản thân còn khó, còn chăm sóc cho Nghi Nha Đầu? Đây cũng là quá gây khó khăn.

      Chỉ thấy Tương Nghi tựa hồ có ý phản đối, Lạc lão phu nhân quyết định để để xuống trước, chờ Hồng Diện làm sai, mình lại đưa nha hoàn cho Nghi Nha Đầu. Dù sao Hồng Diện là vợ lão đại mới đưa qua cho Nghi Nha Đầu, vô duyên vô cớ đưa nàng về, vậy coi như đánh mặt của vợ lão đại, mặc dù vợ lão đại vô lý, nhưng nàng cũng thể so đo với con dâu—— nàng phải người ra từ gia đình thương gia!

      Chuyện này để xuống thời gian lâu.

      Mới qua ba ngày, Lưu ma ma kinh hoảng luống cuống chạy tới, đôi mắt chứa chan nước mắt: "Lão phu nhân, lão phu nhân, Nương nhà chúng tôi bị bệnh, xin lão phu nhân đưa lệnh bài, ta muốn xuất phủ mời đại phu cho nương."

      "Cái gì ? Bị bệnh ?" Lạc lão phu nhân có vài phần kinh ngạc: "Sáng sớm hôm nay khi thỉnh an ta còn êm đẹp, sao tới buổi tối bị bệnh?"

      Lưu mụ mụ lau nước mắt: "Hôm nay ở Tộc Học vẫn êm đẹp, sau khi về, ăn xong cơm tối tốt."

      Lạc lão phu nhân vội vàng phân phó Quá ma ma lấy lệnh bài cho Lưu ma ma: "Mau mau mời đại phu vào phủ!"

      Lưu ma ma nhận lệnh bài, thi lễ cái với Lạc lão phu nhân, lúc ngẩng đầu lên, có chút do dự: "Lão phu nhân, có thể còn phái nha hoàn qua nhìn chút hay , ta sợ Hồng Diện tuổi còn , gặp chuyện này biết ứng phó."

      Vừa nghĩ tới vóc dáng nho của Hồng Diện, Lạc lão phu nhân gật đầu cái: "Tiểu Lục, ngươi và Lục Nhược viện của Đại tiểu thư chuyến, nhìn xem thế nào, chổ ta có Quá ma ma là được."

      Tiểu Lục và Lục Nhược lĩnh mệnh đến viện của Tương Nghi, mới vừa đến gần cửa, nghe thấy Tương Nghi kêu to "Ai nhé ai nhé ", trong miệng còn đứt quảng chuyện: "Hồng Diện, ngươi , vì sao ngươi phải giúp nàng hại ta?"

      Hai người nhất thời kinh ngạc nhìn nhau, rón rén tới áp, lỗ tai vào bên cửa sổ, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

      Hồng Diện hết sức ủy khuất, hôm nay nàng hề làm gì cả, Đại tiểu thư lại cứ nhéo nàng, luôn miệng mình hại nàng, là trăm miệng cũng thể bào chữa. Nàng đứng ở đầu giường dùng sức lui về phía sau: "Đại tiểu thư, ta có hại ngươi, ngươi nghĩ sai rồi."

      "Ta nghĩ sai?" Liếc hai cái bóng bên cửa sổ, Tương Nghi cười lạnh tiếng, bất kể là ai tới, chỉ cần nàng truyền lời nghe thấy là được. Nàng bị bệnh, có liên quan tới Hồng Diện, về phần tại sao Hồng Diện làm như vậy, tin tưởng người của Lạc Phủ đều đoán được.

      Mặc dù Lạc Đại phu nhân cũng giao phó Hồng Diện làm như vậy, nhưng ngày xưa nàng làm khó mình khắp nơi, tin tưởng người nghe lén kia tin là , truyền việc phải Lạc Đại phu nhân làm này ra khắp Lạc phủ. Đến lúc đó, cho dù Lạc Đại phu nhân muốn phản biện, cũng ràng.

      Nàng mực tính toán mình, lần này mình tính toán ngược lại nàng lần, cũng phải chuyện ghê gớm gì, Tương Nghi đè bụng lại, cố hết sức đè xuống cảm giác đau mơ hồ kia, cắn răng nhìn Hồng Diện : "Ngươi đừng cho là ta biết! Hôm nay về, ta chỉ uống nước trà ngươi đưa tới, ăn cơm tối ngươi bưng tới, bụng lập tức vô cùng đau đớn, phải ngươi giở trò bên trong là ai?"

      Hồng Diện cả kinh trợn mắt há hốc mồm, lắc đầu liên tục: ", , Đại tiểu thư, nô tỳ có làm chuyện này."

      "Đương nhiên ngươi thừa nhận!" Tương Nghi trợn mắt nhìn nàng: "Vậy ngươi cho ta biết, tối hôm qua, ngươi lén lén lút lút viện đại phu nhân, ngươi làm gì?"

      "Nô tỳ..." Hồng Diện cứng họng, câu cũng được.

      "Hừ, ta biết, ngươi được nàng phân phó, muốn hãm hại ta, phải ?" Tương Nghi ôm bụng rống lên: "May mà hôm nay khẩu vị ta tốt, chưa ăn bao nhiêu cơm tối, nước trà ngươi đưa tới ta cũng chỉ uống hớp, nếu dùng nhiều chút, còn biết lần này ta thành bộ dáng gì!"

      Tiểu Lục và Lục Nhược nghe đến đó, kinh hãi, Lạc Đại phu nhân lại chuẩn bị hạ thủ với Đại tiểu thư? Đây là chuyện khó lường! Tiểu Lục khẽ với Lục Nhược: "Ngươi mau cho lão phu nhân, ta ở đây coi chừng Hồng Diện đó."

      Lục Nhược nhìn cửa sổ kia chút, màn cửa sổ có vài chỗ bị rách ra, cản được ở gió đêm, bay phất phới, để lại cái bóng loang lổ cửa sổ . Nàng nhàng thở dài, thầm nghĩ trong lòng, màn cửa sổ chỗ Đại tiểu thư, cũng nên thay mới rồi.

      _Hết chương 39_
      duyenktn1, KisaragiYue, 1393 others thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      tr rất hay ạ.nàg cần ng edit cùg k(ta thấy chậm wá, cứ hóg mãi)

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 40: Khổ nhục kế vật quy nguyên chủ

      Trong phòncó ngọn đèn dầu lay động, soi ra dưới đèn gương mặt tái nhợt, bị ánh đèn vàng ấm chiếu lên, tựa hồ chiếu ra màu sắc vàng khè mặt. Tiểu Lục bắt tay Tương Nghi, khỏi thổn thức: "Đại tiểu thư, ngài khá hơn chưa ạ?"

      Tương Nghi khẽ gật đầu cái: "Ta tốt hơn rồi, Tiểu Lục, sao lại làm phiền ngươi tới đây? Trời tối như vậy, bên ngoài gió rét, coi chừng bị lạnh."

      Đại tiểu thư đúng là người hiểu biết lễ nghĩa, mình bệnh thành bộ dáng kia, còn nghĩ tới người khác. Tiểu Lục chỉ cảm thấy mũi ê ẩm, khổ sở hồi, nhìn gương mặt lớn chừng bàn tay của Tương Nghi , đôi mắt màu đen thẫm chiếm hơn phân nửa, càng lộ vẻ điềm đạm đáng , khỏi lập tức sinh lòng đồng tình. Nàng đứng dậy, kéo Hồng Diện tới, tát cái xuống: "Ngươi kẻ lòng dạ đen tối này, lại còn hại Đại tiểu thư, ai cho ngươi lá gan này !"

      Hồng Diện bụm mặt khóc: "Ta có, có! Ta hại Đại tiểu thư mà!"

      Trong phòng nhanh chóng trở nên náo động, loạn thành mảnh, Tương Nghi che ngực ho khan: "Tiểu Lục tỷ tỷ, đừng đánh nàng, cẩn thận mẫu thân của ta biết tới trách cứ ta!"

      Tiểu Lục nghe lời này càng giận hơn, này phải nô khi chủ sao? Nàng liều mạng níu lấy tay của Hồng Diện dùng lực véo cái, bên lập tức xanh mảnh: "Còn già mồm! Ngươi đừng ngươi có, có hay là , người sáng suốt nhìn cái thấy !"

      Ngoài cửa sổ sớm tụ tập đám đông người, trong viện này có đống lớn người hầu của bốn vị tiểu thư, thấy bên này có động tĩnh, đều sang đây xem náo nhiệt. Mọi người xuyên qua màn cửa sổ nhìn vào trong, chỉ thấy Tiểu Lục trách móc Hồng Diện, từng người kinh hô lên: "Hồng diện lá gan này quá lớn!"

      "Còn phải có người cho nàng lá gan?" bà tử thấp giọng thầm tiếng, lắc đầu liên tục: "Ai ya, mẹ ruột sao có thể lòng thương!"

      "Ngươi gì?" Lạc Tương Ngọc nổi giận đùng đùng từ phía sau chen tới, gỡ ra đống người xông vào bên trong : "Lạc Tương Nghi,thân thể ngươi tốt trách đến người Hồng Diện ? Hừ, biết xấu hổ!"

      Hồng Diện thấy Lạc Tương Ngọc tới, trong lòng mừng rỡ, lau nước mắt : "Nhị tiểu thư, ta có hại Đại tiểu thư, có, có..."

      "Ai cũng biết ngươi là người của đại phu nhân, là tới phục vụ Nương, ra chính là nghĩ phương pháp chỉnh nàng!" Giọng của Thúy Chi truyền tới từ cạnh cửa, nàng ba bước thành hai bước chạy tới, lao thẳng tới trước mặt Tương Nghi: " nương, nô tỳ cần ở bên người lão phu nhân, để nô tỳ tới hầu hạ ngài, nhưng ngài vẫn vâng lời ! Nô tỳ thành thân lại sao, đâu đáng giá rời nương lâu như vậy?"

      Thấy Tương Nghi nằm ở giường, bộ dáng tiều tụy do bị bệnh, Thúy Chi đau lòng mắt nước mắt rơi xuống, nàng cầm tay Tương Nghi, cộp cộp rơi xuống mấy giọt nước mắt, tim như bị đao cắt.

      " nương, tối nay nô tỳ dọn về." Thúy Chi đứng lên, xoay người muốn ra ngoài cửa hướng, lại liếc thấy Hồng Diện đứng ở góc tường, khí chạy lên não, chuyển bước qua, đùng đùng đánh nàng mấy cái : " là tâm tư ác độc, lại dám hạ thủ với nương!"

      Thúy Chi dùng toàn lực, mặt Hồng Diện sưng lên trong nháy mắt, nàng bụm mặt, dám gì, chẳng qua là nghẹn ngào khóc. Thúy Chi hung hăng trừng mắt nhìn nàng, cánh tay hạ xuống, thân thể ra ngoài, vừa mới bước ra khỏi cửa, thấy nhóm người vội vội vàng vàng tới bên này .

      Lạc lão phu nhân trầm mặt phía trước, trái tim ùm ùm nhảy ngừng.

      nghĩ đến nàng dâu lão đại lại ác độc như vậy, mình còn chưa nhắm mắt đâu rồi, chơi đùa Lạc Phủ gà chó yên rồi. Nghi Nha Đầu này chết chính là chuyện lớn, lão đại muốn chức Huyện lệnh, sao có thể có chút trở ngại! Nếu là bị người khác biết, truyền ra ngoài, con trai dung túng con dâu hại chết vợ trước sinh con , đừng Huyện lệnh, chỉ sợ là chức quan tại cũng giữ được!

      Lạc lão phu nhân vào phòng, thấy Tương Nghi chẳng qua là toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt vàng ố rất là ảm đạm, cũng như trong tưởng tượng thất khiếu chảy máu da mặt xanh đen, lúc này mới thở phào nhỏm, xem ra vợ lão đại cũng coi như có chút phân tấc, chỉ là muốn để cho Nghi Nha Đầu chịu khổ chút, cũng định muốn mạng của nàng.

      Nàng ngồi ở mép giường với Tương Nghi hai câu, Lưu ma ma mang theo vị đại phu tới, bắt mạch chẩn đoán xong, lại nghe Lưu ma ma đơn giản chuyện xảy ra, trong lòng đại phu có vài phần minh bạch, nhất định mẹ kế kia sai sử người đến hại vị đại tiểu thư này. Thấy bộ dáng tội nghiệp của Tương Nghi, đại phu cũng đồng tình vạn phần, sờ râu lắc đầu: "Chỉ sợ là ăn uống có chỗ tốt, Đại tiểu thư tuổi còn thân thể yếu đuối, nuốt vào tự nhiên đau bụng."

      Mặc dù đại phu , nhưng tại chỗ đều là người thông minh, người nào biết ý tứ bên trong? Lạc lão phu nhân nén giận mới : "Xin đại phu cho toa thuốc, để cho cháu ta mau mau tốt."

      Đại phu gật đầu cái: "Lão hủ cho toa thuốc."

      Chờ đại phu vừa , Lạc lão phu nhân nghiêm nghị quát lên: "Quá ma ma, vả miệng Hồng Diện."

      Hồng Diện kinh hãi lui về sau, run giọng : "Lão phu nhân, phải ta làm, phải ta làm."

      "Phải hay phải ngươi làm, ta cần biết. Ngươi là thiếp thân nha hoàn của Đại tiểu thư, già nàng bị bệnh, là do ngươi chiếu cố tốt, đó là đáng đánh." Lạc lão phu nhân dựng đứng lông mày rống lên tiếng: "Ngươi còn dám chối hay sao?"

      Quá ma ma lên trước, vung tay lên, liền nghe thấy tiếng động như rang đậu vang lên, đùng đùng hồi lâu, khi nàng ngừng tay, mặt của Hồng Diện sưng lên, đường máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng.

      "Mẹ, Hồng Diện phạm lỗi gì, lại bị đánh như vậy?" Lạc Đại phu nhân vội vã chạy vào, thấy Hồng Diện biến thành thế kia, khỏi sửng sờ. Vừa nãy có bà tử chạy tới Đại tiểu thư xảy ra chuyện, hình như là Hồng Diện lấy thuốc hại Đại tiểu thư, Lạc Đại phu nhân nghe xong trong lòng rất là đắc ý, nghĩ tới Hồng Diện trung thành lại gan lớn như vậy, còn nhanh hơn mình nghĩ ra phương pháp thu thập Lạc Tương Nghi, nhưng khi chạy tới nơi này, phát Lạc lão phu nhân cũng ở đây, mới thầm cảm thấy có chút tốt.

      Nha đầu Hồng Diện này, là làm việc thế nào! Hoặc là lập tức giết chết nàng, hoặc là xuống tay, biến thành như vậy, nàng dự định làm gì!

      Lạc Tương Nghi êm đẹp nằm ở giường, chỉ là đau bụng, thoải mái, có thể nhìn ra cũng có vấn đề gì lớn, mà Hồng Diện bị Quá ma ma đánh thành đầu heo, thiếu chút nữa nàng nhận ra người nữa —— Hồng Diện nhất định là thể lại ngây ngô ở trong này, làm sao mình kịp tìm người nằm vùng bên cạnh Lạc Tương Nghi đầy?

      "Nàng phạm lỗi gì ? Chẳng lẽ ngươi có mắt?" Lạc lão phu nhân cười lạnh tiếng, vợ lão đại là ngông cuồng, chẳng lẽ cho là mình làm ầm ĩ với nàng sao ? Trong Lạc Phủ này, vẫn còn mình lớn nhất!

      Mặc dù mình bắt được nhược điểm là nàng sai sử Hồng Diện làm ra chuyện này, nhưng chỉ cần có cái đầu, suy nghĩ chút biết là chuyện gì xảy ra! Trong phòng này cũng thể lại để vợ lão đại thả người vào, nếu sau này tất nhiên náo loạn thể an bình.

      Lạc Đại phu nhân nhìn lướt qua Tương Nghi nằm giường, cắn răng nghiến lợi, sao kế nữ này chết ! Nàng lại nhìn Hồng Diện rúc vào góc tường , thở dài cái: "Hồng Diện, phải ta phải ngươi hầu hạ Đại tiểu thư cho tốt sao? Sao lại biến thành như vậy? Sao Đại tiểu thư lại bị bệnh?"

      Hồng Diện ngẩng đầu lên, trong miệng mơ hồ : "Ta cũng biết."

      "Đương nhiên ngươi biết." Lạc lão phu nhân hừ tiếng, cần , túi thuốc bột kia nhất định là bị đốt, có vật chứng, sao nàng lại thừa nhận chứ! "Từ mai ngươi phòng chứa củi làm việc, nơi này ngươi thể ở tiếp nữa."

      Lạc Đại phu nhân rất là tiếc, vất vả mới đưa vào người nằm vùng, còn trước thời hạn cho nàng lượng bạc, biến thành vô dụng ! Nàng nhìn Hồng Diện cái, có vài phần oán trách, cần gì phải tự chủ trương hạ thủ, mình để cho nàng động, sao nàng lại động!

      "Mẹ, là con dâu nhìn người, ngày mai con chọn người tốt cho Tương Nghi dùng." Đến lúc này, Lạc Đại phu nhân cũng chỉ có thể nhẫn nhịn hạ giọng, trước đè chuyện này xuống, tìm đối sách sau.

      " cần, chỗ Nghi Nha Đầu, ta đưa người tới cho nàng chọn." Lạc lão phu nhân chút khách khí cắt đứt lời của Lạc Đại phu nhân : "Ngươi nhìn người ngươi chọn lựa chút, Hồng Diện mới đến mấy ngày, xảy ra sai lầm như vậy ! Ngươi cũng theo ta học xử lý việc bếp núc mấy ngày rồi, sao còn chưa học được gì cả?"

      Da mặt Lạc Đại phu nhân đỏ bừng, ở trước mặt đám người làm bị Lạc lão phu nhân chỉ trích như vậy, quả thực có chút xuống đài được. Nhưng nàng lại có lời gì phản bác, Hồng Diện đúng là nàng đưa tới, cũng quả chăm sóc tốt, để cho chủ tử bị bệnh nằm ở giường —— chuyện này quả thể oán Lạc lão phu nhân trách cứ mình.

      "Nghi Nha Đầu, ngươi an tâm dưỡng bệnh, ngày mai ta lại mấy đứa nha hoàn tới." Lạc lão phu nhân thương tiếc nhìn Tương Nghi: "Ngày mai ngươi cũng đừng Tộc Học đọc sách, nghỉ ngơi ngày, để Lưu ma ma Tộc Học xin phép Hoàng Nương Tử thay ngươi."

      " Dạ, đa tạ tổ mẫu quan tâm." Tương Nghi nằm giường, khóe mắt lệ lóng lánh, khi chuyện thở hồng hộc.

      "Lão phu nhân, để cho nô tỳ ở lại chỗ này chiếu cố Nương." Thúy Chi "Ùm" tiếng té quỵ dưới đất: " Nương sao có thể có nô tỳ!"

      "Thúy Chi, ngươi an tâm chờ gả !" Tương Nghi khẩn trương, vất vả mới đưa nàng đến chỗ an toàn, sao có thể để Thúy Chi trở lại? "Ta đây tốt rồi, đừng lo lắng!" Nàng giơ tay lên, hơi hơi phát run chỉ Lưu ma ma : "Ma ma vẫn còn ở nơi này nhé!"

      Lạc lão phu nhân gật đầu cái: "Ta thấy bệnh của Nghi Nha Đầu tuy nặng, nhưng tinh thần cũng còn khá, Thúy Chi, ngươi theo ta về chủ viện , ta nghĩ phải mua nha hoàn vào phủ, hay lại đến chủ viện chọn người cho Nghi Nha Đầu."

      "Mụ mụ, lần này cuối cùng cũng xong." Tương Nghi thở ra cái dài, ánh mắt nhìn nóc rèm, trong lòng có sung sướng ra được: "Đại phu kia cũng biết điều, nhất định là tên lang băm."

      Lưu ma ma cười bu lại: "Ta đặc biệt chọn dược đường nổi danh !" Nàng đưa tay lau mặt Tương nghi cái, bàn tay có màu vàng nhàn nhạt: " nương, ta hầu hạ ngươi rửa sạch đất vàng này trước rồi tiếp."

      Tương Nghi khẽ cười, miệng cong lên, ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. Đưa tay đến đèn lưu ly treo ở mép giường, dùng ngón tay gỡ xuống, đèn lồng kia chuyển động nhanh, màu xanh lá cây nhàn nhạt nối thành mảnh, giống như mỹ ngọc, bên trong lộ ra gương ôn nhuận như ngọc.

      _Hết chương 40_

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 41

      Edit: rinnina

      Khi Bảo Trụ vào, trong sân ồn ào mảnh, Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Quần Lạc Tương Phồn và bầy tiểu nha đầu chơi đùa, có nha đầu lớn hơn chút giương nanh múa vuốt muốn các nàng, người khác lớn chút đưa tay đứng trước che chở các nàng, vỗ tay hét to: "Ngươi qua đây, ngươi tới thử xem!"

      Bảo Trụ nhíu mày cái, phải Tương Nghi bị bệnh hả ? Nhất định phải tĩnh dưỡng, ồn ào như vậy là tại sao!

      Thấy Bảo Trụ, mấy người Lạc Tương Ngọc chạy như bay chạy tới: "Bảo Trụ ca ca, tại sao huynh hôm nay cũng tới?"

      "Thấy Tương Nghi Tộc Học, đặc biệt hỏi Hoàng Nương Tử, mới biết nàng bị bệnh, tới thăm nàng." Bảo Trụ cười nhìn mấy vị biểu muội: " Sao lúc này còn chơi đùa ở bên ngoài? Đích tiểu thư của Lạc Phủ nên nhàn tĩnh ôn nhu, ta thấy các ngươi từng người đều rất dã!"

      Lạc Tương Quần hé miệng cười tiếng: "Bảo Trụ ca ca, bị huynh chút, sau này chúng ta đều chỉ có thể an phận ngồi!" Nàng liếc Lạc Tương Ngọc đứng bên kia cái, kéo Bảo Trụ qua bên, thấp giọng : "Tương Nghi là bị mẫu thân nàng làm hại."

      Khóe miệng cong lên, đôi mắt liếc về phía Lạc Tương Ngọc.

      Cõi đời này có gì nahnh hơn tốc độ của lời đồn, tối qua Đại tiểu thư vừa nhuốm bệnh, hôm nay người người đều biết, đại phu nhân mua Hồng Diện hạ thủ, may mà Đại tiểu thư mạng lớn, khẩu vị tốt, ăn thứ gì, nếu sớm nhắm mắt xuôi tay rồi.

      Lạc Tương Ngọc giận dữ, nhảy qua: "Lạc Tương Quần ngươi gì?"

      Lạc Tương Quần cười tiếng: "Còn có thể cái gì ? Chẳng qua xấu với Bảo Trụ ca ca thôi."

      Bảo Trụ chán ghét nhìn Lạc Tương Ngọc cái, mặc dù biểu muội này diện mạo rất đẹp, ăn mặc cũng rất giàu sang, nhưng chút cũng thích nàng, chỉ cảm thấy nàng và nàng mẫu thân đáng ghét như nhau.

      Có mẹ thế nào nhất định có con thế ấy, Bảo Trụ hận hận suy nghĩ, nhấc chân về phía phòng Tương Nghi.

      Tương Nghi ngồi ở giường, cầm quyển sách thong thả xem, đứng bên cạnh là nha hoàn mười mười hai tuổi, tay nâng chén thuốc khuyên nàng: " nương, nên uống thuốc rồi, nếu làm thế nào bệnh mới có thể lên?"

      Sáng sớm hôm nay, Lạc lão phu nhân lập tức phái Quá ma ma kêu người môi giới mang theo mấy tiểu nương để cho Tương Nghi chọn, trong lòng bà nghĩ, nha hoàn trong viện mình người người đều có chuyện cần làm, nếu phái ra ngoài, chỉ sợ vợ lão đại cố ý tìm nội gián vào, bằng trực tiếp mua đứa vào, cũng chỉ hơn mười lượng bạc thôi.

      Tương Nghi thấy Lạc lão phu nhân lại buông tay để mình chọn thở phào nhõm, nhiều ngày như vậy dán vào bên cạnh Lạc lão phu nhân lấy lòng khoe tài, cuối cùng có hồi báo. Nàng dò xét mấy nương, lại hỏi mấy vấn đề, cuối cùng để lại người: "Ta cho ngươi tên gọi nhi, kêu Liên Kiều."

      Liên Kiều mừng rỡ khôn xiết, vội vàng dập đầu cái: "Đa tạ nương thu dùng."

      Huynh trưởng trong nhà sắp thành hôn, trong nhà có dư bạc, nghĩ tới nghĩ lui đánh chủ ý lên người nàng, bán nàng có thể được chừng mười lượng bạc, cũng có thể kiếm ra khoản sính lễ rồi. Sau này tự kiếm bạc, còn phải đưa nửa về nhà để bù đồ xài trong nhà.

      Người môi giới dẫn mấy tiểu nương còn dư lại ra ngoài, vừa kề tai với Quá mụ mụ: " Đại tiểu thư quý phủ là khôn khéo, nhìn chẳng qua chỉ sáu bảy tuổi, sao lại trầm ổn như vậy!" Vừa nãy khi nghe câu hỏi của nàng, câu nào cũng đúng trọng tâm, nắm tay mấy tiểu nương của nhìn tới nhìn lui, thần sắc kia, giống như đương gia chủ mẫu.

      Quá ma ma nghe người môi giới khen Tương Nghi, cũng lộ vẻ mặt đắc ý: "Đó là dĩ nhiên, Lạc gia đích Đại tiểu thư, sao có thể khác chứ." Dù sao cũng là người lão phu nhân chọn trúng, trong lòng Quá ma ma thầm , đây quả nhiên là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, dù sao mẹ đẻ của Đại tiểu thư là người nhà Hoa Dương Tiễn, so với Nhị tiểu thư, chỉ cơ trí [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 42: Tới cửa xin giúp đỡ ngẫm ra huyền cơ

      Edit: Rinnina

      Tháng hai đến rất nhanh, đầu cành trong vườn có nhiều màu xanh biếc nhàn nhạt, màu nâu xám cành cây có nhô ra nhàn nhạt, dựng dục sinh cơ vô hạn, chờ đêm gió xuân qua, khắp nơi tất cả đều là xanh lục xanh nhạt.

      Tương Nghi theo Bảo Trụ đường mòn đá xanh, nhìn hoa hoa cỏ cỏ ven đường, có chút kinh ngạc: "Bảo Trụ ca ca, trong vườn nhà huynh, tại sao dường như đến mùa xuân, lá cây cây có sinh cơ mảng lớn, muội nhìn trong nhà của muội, vẫn còn là mầm cây."

      Bảo Trụ kiêu ngạo chỉ chỉ vài người trong vườn: "Tổ mẫu huynh dẫn người làm ra!"

      "Hả?" Tương Nghi kinh hãi: "Dương lão phu nhân biết trồng hoa nuôi cỏ?"

      "Tổ mẫu huynh biế làm những chuyện này, thường ngày bà có chuyện làm ở trong vườn vội vàng làm việc." Nhắc tới việc Dương lão phu nhân làm vườn, gương mặt Bảo Trụ sùng bái: "Tổ mẫu có thể trồng rất nhiều hoa khác nhau! Bọn họ hội hoa mẫu đơn Lạc Dương, rất nhiều hoa tượng đến xin tổ mẫu đừng đấu hoa, nếu tổ mẫu mà ra tay, bọn họ chỉ có thể nghỉ xả hơi thôi!"

      Tương Nghi hâm mộ nghe, trong đầu thầm nghĩ, sống tuổi như Dương lão phu nhân, cũng coi như dễ chịu, chỉ có tiếng tăm lừng lẫy bên ngoài, ở nhà còn có thể làm con cháu tin phục, nhắc tới bà đều là dương dương đắc ý như vậy.

      người gánh cái thúng từ đối diện tới, Tương Nghi trợn mắt há hốc mồm, nhìn người kia sãi bước vào vườn hoa, trong lúc nhất thời phản ứng kịp, đứng ở đó, cả người ngây dại —— đó phải Dương lão thái gia hả ? Khi về chúc tết, ở cửa thiên thính có bái kiến ông lần, chỉ cảm thấy lão nhân gia hơn năm mươi tuổi, nay lại có tư thế hiên ngang, lưng thẳng tắp như vậy, là hiếm thấy.

      "Tương Nghi, sao nào?" Bảo Trụ thấy Tương Nghi sững sờ đứng ở đó, khỏi vui vẻ cười tiếng: “Có phải muội thấy tổ phụ chọn phân bón đưa qua nên cảm thấy kỳ quái ?"

      Tương Nghi liều mạng gật đầu, ở trong vườn Dương gia gặp Dương lão thái gia cũng kỳ quái, nhưng mà gặp Dương lão thái gia gánh cái thùng, là kỳ quái, cái này phải là việc làm của bọn hạ nhân? Tương Nghi móc khăn ra xoa xoa mặt, mùi vị hôi chua nhàn nhạt truyền tới, nghĩ tới việc Dương lão thái gia gánh phân bón có chút quái dị.

      "Tổ phụ tổ mẫu là như vậy, nếu muội có thể đến nhà chúng ta ở lần, thấy kỳ quái đâu." Bảo Trụ cười nháy mắt với Tương Nghi: "Tổ mẫu thích làm việc, tổ phụ theo bà làm. Tổ mẫu thích trồng hoa nuôi cỏ, tổ phụ theo bà vào trong vườn xới đất bón phân, tổ mẫu tu bổ nhánh cây, tổ phụ giúp bà cầm cây kéo."

      Trong vườn có rất nhiều bóng người, Tương Nghi tự chủ được cất bước qua, mặc dù loại mùi vị chua hủ này càng ngày càng đậm, nhưng nàng chút cũng thấy khó ngửi, trong lòng ngược lại có cảm giác vui thích.

      Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ cõi đời này lại có bạn lữ hài hòa như vậy, kiếp trước đập vào mắt nàng có thể thấy được, cũng là cha mẹ Gia Mậu hai người cảm tình rất dày, nghĩ tới Dương lão phu nhân và Dương lão thái gia lại cũng kiêm điệp tình thâm như vậy. Người sống cả đời cỏ sống mùa, nếu có thể tìm được bạn lữ vừa lòng đẹp ý đến thế, cho dù phải đại phú đại quý, cũng sống vui sướng.

      Mặt của Gia Mậu chợt lóe lên trước mắt, Tương Nghi cắn chặt răng, những bất hòa kiếp trước dường như muốn từ cái hộp trong đáy lòng toát ra, từ từ dồn ép đến tay chân của nàng, để cho nàng giãy giụa trong thống khổ và ngọt ngào, cũng có cách nào tự kềm chế.

      thể, mình thể còn muốn Gia Mậu, và nàng, là cách nhau chân trời, vĩnh viễn cũng thể ở cùng chỗ.

      Nàng muốn lại làm di nương đê tiện kia, vì phần chân tình trong lòng mình, bất chấp tất cả chui vào Trường Ninh Hầu Phủ, chịu hết khinh thường của thế nhân, ngay cả Gia Mậu, cuối cùng cũng bị nàng làm cho phiền phức vô cùng, giống như có hơi bằng lòng gặp nàng nữa.

      Kiếp này, nàng nhất định phải tìm nam tử lòng thích mình, giống như Dương lão phu nhân và Dương lão thái gia vậy, hòa thuận với nhau. Tương Nghi hâm mộ nhìn qua, Dương lão phu nhân cầm cây dao cắt nhánh cây, có mấy hoa tượng theo phía sau, còn có mấy nha hoàn bà tử, Dương lão thái gia khom người gáo gáo bón phân bón vào bên dưới cây, mảnh màu đen.

      "Tổ phụ, tổ mẫu." Bảo Trụ sung sướng chạy qua: "Con mang Tương Nghi muội muội tới."

      Dương lão phu nhân quay mặt lại, giao cây kéo cho hoa tượng bên người, nha hoàn bên cạnh vội vàng đưa nước lên, Dương lão phu nhân rửa tay, lau sạch, về phía Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, mấy ngày trước ta vẫn thường về con với Bảo Trụ, thế nào, thân thể tốt hơn rồi hả ?"

      Lòng Tương Nghi trở nên ấm áp, vội vàng hành đại lễ với Dương lão phu nhân: "Sao dám làm Dương lão phu nhân lo lắng."

      Dương lão phu nhân nhìn Tương Nghi chút, nở nụ cười: "Quả nhiên vẫn là tuổi còn , căn cơ thân thể tốt, nghe Bảo Trụ sớm mấy ngày trước con bị bệnh mặt vàng vàng, giờ nhìn thấy, vẫn là trong trắng lộ hồng dung nhan như ngọc."

      "Đều là Dương lão phu nhân quá khen, Tương Nghi tự biết dung nhan thô lậu, sao dám nhận mấy từ trong trắng lộ hồng dung nhan như ngọc." Tương Nghi nhàn nhạt cười tiếng: "Dương lão phu nhân con cũng có ý rồi."

      "Lạc đại tiểu thư, làm người đừng quá khiêm nhường, khiêm nhường quá mức, có lúc là dối trá." Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn nàng: "Ta thích nhất loại người sảng khoái này, trong lời che giấu gì cả, có gì kín đáo. Ta thấy trong cao môn đại hộ của Đại Chu này, ít người tâm cơ nặng nề, ngoài mặt hòa hòa khí khí, lại ngấm ngầm tranh đấu với nhau, muốn đạp đối phương dưới chân, hung hãn đạp xuống, để cho nàng thoát thân được, cần gì phải thế!"

      Tương Nghi ngờ Dương lão phu nhân bỗng nhiên như vậy, lấy làm kinh hãi, mặt ửng đỏ: "Dương lão phu nhân, con..."

      Dương lão phu nhân khoát tay cái, cười : "Con cần giải thích, ta tự nhiên biết tình cảnh của con."

      Lạc đại tiểu thư này có mẹ ruột, mẹ kế lại là người biết chuyện, nếu nàng làm người chính trực, chỉ sợ rất khó tự vệ, cũng phải bản thân nàng muốn tâm cơ nặng nề như vậy. Dương lão phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng hơi chua xót, tự chủ được nghĩ tới khi bà còn , mất cha tang mẹ, di nương kia của cha là do tộc trưởng ban tặng, ỷ vào sinh hai đứa con trai đứa con , muốn muốn bức bà đến nơi hẻo lánh, đạp lên cước, làm bà trọn đời thoát thân được.

      Bất kể thời gian đó chật vật thế nào, vẫn cố mà sống, từ bỏ Trịnh thị Huỳnh Dương, bà tự khai phá con đường cho mình, bà cười đến cuối cùng, Trịnh gia mười dặm hồng trù đón bà về tộc, bà cũng cố kỵ, bà căn bản cầu cái gọi là thế gia đại tộc kia tăng màu cho hào quang của bà, bà chỉ cần có người trong lòng kia phụng bồi, bình an sống hết đời là đủ.

      Như bây giờ, cách xa triều đình, theo mình về Nghiễm Lăng, cùng chung tình cha con, trồng hoa nuôi cỏ, vui vẻ hòa thuận.

      Lạc đại tiểu thư trước mặt, chỉ sợ là thể lặp lại con đường mình từng qua—— dù sao nàng và mình, có khác biệt quá lớn, bây giờ nàng còn thể nào thoát khỏi Lạc gia, gì đến chuyện tự khai phá con đường. Cho dù muốn làm, cũng phải là sau này, cũng phải có người ủng hộ nàng trợ giúp nàng. Chim non khi lông chim cũng còn chưa đủ muốn học bay lượn, tất nhiên té từ trong tổ ra, nặng bỏ mạng, tổn thương nguyên khí nặng nề.

      "Dương lão phu nhân." Tương Nghi suy nghĩ lời của Dương lão phu nhân phen, trong lòng nhất thời hiểu , Dương lão phu nhân ám chỉ cho mình, muốn cái gì cứ , đừng giấu giếm, trong lòng nàng nóng lên, lại hành đại lễ với Dương lão phu nhân, trong giọng pha lẫn nghẹn ngào: "Quả nhiên Dương lão phu nhân là trưởng giả nhân từ, lại chuyện như vậy giúp Tương Nghi mở mang trí óc!"

      "Con có chuyện khó gì ? Lại nghe xem, để ta coi có thể tìm cách giúp con hay ." Dương lão phu nhân từ từ về phía trước: "Nếu con cảm thấy tiện, vậy có thể theo, chúng ta đến chỗ người chuyện."

      Tương Nghi theo: "Đa tạ lão phu nhân chỉ điểm."

      "Bảo Trụ, con giúp tổ phụ thêm đất bón phân cho hoa cỏ , ta và Tương Nghi vào trong đình trò chuyện." Dương lão phu nhân kéo tay Tương Nghi, lòng bàn tay của bà rất nóng, giống như có vật gì ấm áp len lỏi vào lòng, đột nhiên nước mắt Tương Nghi rớt xuống.

      "Ai nha, sao bỗng nhiên thương tâm?" Dương lão phu nhân kéo tay Tương nghi, để nàng ngồi bên cạnh mình, cười khẽ : "Gương mặt xinh xắn như vậy, dính đầy nước mắt rất xấu! Lạc đại tiểu thư, ta cho con biết, đời này nước mắt thứ vô dụng nhất, người chỉ có thể khóc, nghĩ thay đổi thực tế, dù khóc đến mù mắt, cũng vẫn sống hài lòng như cũ."

      Tương Nghi xoa xoa nước mắt, giọng : "Con phải bởi vì mình sống tốt mà khóc, chẳng qua con cảm thấy ấm lòng, tổ mẫu chưa bao giờ với con những lời này, khi nghe thấy đột nhiên trước mắt thấy ánh sáng."

      "Miệng ngọt." Dương lão phu nhân cười vỗ tay Tương Nghi cái: "Ngươi , gần đây có chuyện gì vừa ý đúng ?"

      Hôm nay Tương Nghi tới gặp Dương lão phu nhân, có hai chuyện muốn xin nàng. Thứ nhất, là hy vọng Dương lão phu nhân có thể phái mấy người thân thể cường tráng hộ viện, để Thúy Chi thuận thuận đương đương xuất giá. Thứ 2, là muốn hỏi Dương lão phu nhân, làm thế nào mới có thể cầm đồ cưới của mẹ về.

      Lạc lão phu nhân chỉ còn sống khỏe hai năm, trong hai năm này, nàng nhất định phải cầm toàn bộ đồ cưới của mẹ về tay, thứ nhất là để cho đồ vật của mẹ lưu lạc vào tay người khác, để mình còn có vật mà nhớ, ngoài ra mình cũng có thể có ít thứ phòng thân, dù sao cũng hơn trong tay trống trơn —— đến bây giờ, trong tay nàng tổng cộng chỉ có ba lượng bạc, muốn làm chuyện gì cũng được.

      "Lão phu nhân, thiếp thân nha hoàn Thúy Chi của con tìm được người tình đầu ý hợp, ngày mùng 2 tháng 2 xuất giá, nhưng mẹ kế của con lại cố ý muốn nàng gả cho tên hỗn trướng. Ta biết nàng muốn phái người cướp dâu trong ngày mùng 2 tháng 2 đó, muốn thấy nha hoàn của mình rơi vào hố lửa ra được, cho nên đặc biệt xin Dương lão phu nhân giúp đỡ, hy vọng Dương lão phu nhân có thể ra chủ ý cho con. " Tương Nghi tràn đầy trông chờ nhìn Dương lão phu nhân, thà bảo là muốn nàng ra chủ ý cho mình, bằng xin nàng ra tay giải quyết chuyện này —— chỉ cần Dương lão phu nhân chịu ra mặt, còn có chuyện gì làm được?

      Sắc mặt Dương lão phu nhân có chút thích: "Mẹ kế của con thực là ác độc, lại còn có thể có tâm tư như vậy! Chẳng lẽ con chưa với tổ mẫu con ?"

      "Mấy ngày nay con đặt nha hoàn kia trong viện tổ mẫu, mới tránh được bất trắc, nhưng ngày xuất giá, tổ mẫu chắc chắn phái người theo, chẳng qua là nha hoàn thôi, ở trong mắt nàng, căn bản đáng nhắc tới. Mỗi lần con nghe Bảo Trụ biểu ca tổ mẫu của , cũng khen nhiệt tình, hòa khí, là người tốt, Tương Nghi nghĩ nghĩ lại, quả thực tìm được người giúp, lúc này mới cả gan tới nhờ Dương lão phu nhân giúp."

      "Chẳng qua là chuyện thôi." Dương lão phu nhân cười tiếng: "Lạc đại tiểu thư, con cứ yên tâm, đến lúc đó ta phái mấy hộ viện thân thủ tốt đưa nha hoàn kia xuất giá là xong."

      _Hết chương 42_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :