1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 34: đời vô xảo bất thành thư

      Đều có chuyện thành sách, chuyện đời này còn xảo hơn trong sách viết.

      Dương Bảo Trụ đứng ở cửa lôi kéo y phục Dương Nhị phu nhân giác trận, nha hoàn bên cạnh nghe Nhị thiếu gia chuẩn bị tìm người thích hợp cho nha hoàn thiếp thân của Lạc đại tiểu thư, khỏi đồng loạt nở nụ cười: "Sao Nhị thiếu gia lại quản tới chuyện này rồi?"

      ma ma quản cười tới: "Ồ, là trùng hợp, ta vừa vặn có người thích hợp!"

      Dương Nhị Phu nhân kinh ngạc : "Đúng là xảo (trùng hợp) như vậy?"

      "Có thể phải sao?" Ma ma kia mặt mày hớn hở : "Em trai ta, chính là người đánh xe của Lạc gia, mọi người cũng gọi Phúc bá đó! có con trai 23 rồi, ở bên ngoài đút lót làm công nhật, làm việc trong Lạc Phủ. Bởi vì đôn hậu biết điều, sao, gặp qua mấy nương, người ta coi thường , ngại cha của là làm người hầu chon người ta sai sử, chê nhà nghèo, hôn cứ trì hoãn mãi, nghĩ như thế, vừa vặn sao !"

      Ma ma kia tính toán, Thúy Chi coi như là có chuyện vững vàng, mỗi tháng lượng bạc là chạy thoát, tết nhất, nhìn chút Lạc đại tiểu thư có khen thưởng hay . Nàng làm việc trong Lạc Phủ, trong nhà có thể tiết kiệm khẩu phần lương thực, còn có thể kiếm bạc về, còn phải trời đất tạo nên 1 mối tốt hôn sao ?

      "Cái này... cũng coi như môn đăng hộ đối, chẳng qua là biết cháu ngươi có nguyện ý hay ." Dương Nhị Phu nhân nhíu mày cái: "Dù sao Thúy Chi cũng hai mươi hai rồi, tuổi tác cũng coi như lớn."

      "Nguyện ý nguyện ý!" Ma ma kia cười toe toét: "Cháu ta , chỉ cần là tâm địa tốt, có hiếu với cha mẹ là được, tuổi tác lớn hai tuổi cũng sao, huống chi còn là hơn tuổi!"

      "Vậy là thành!" Bảo Trụ vui mừng kêu: "Nghe ngươi vậy, cũng là người tốt."

      "Ai nha nha, là người tốt! Phu nhân ngài thấy cũng biết!" Ma ma mặt đầy gió xuân: "Như thế rất tốt, đợi hồi ta tìm tiểu thúc tử, chuyện này với !"

      Dương Nhị Phu nhân hé miệng cười tiếng: "Sao người hai người lại vội vàng như vậy? Gấp cái gì? Ta về nhà trước với mẹ chút —— chuyện này, lẽ ra phải ta có thể chen mồm vào, đây là chuyện trong Lạc Phủ, ta là ngoại nhân, phân phối tiểu tử giúp nha hoàn Lạc Phủ, đây tính là gì !"

      "Mẹ, sao ngài lại là người ngoài? Ngươi phải ra từ Lạc gia sao?" Bảo Trụ lôi Dương Nhị Phu nhân buông tay: "Ngài hãy cùng bà ngoại, ở cửa thấy Phúc bá, bảo và con trai tới cầu hôn."

      Nha hoàn bà tử môn "Xuy xuy " cười ngừng: "Nhị thiếu gia, phải Phúc bá nhờ ngươi , cho phép ngài có chỗ nào tốt? Sao lại cuống cuồng như vậy? Nếu cọc hôn này thành, thể thiếu muốn Phúc bá cho ngài nhiều mấy cái hà bao!"

      Bảo Trụ tâm tình tốt, mặc kệ bọn họ giễu cợt, chẳng qua là lôi cánh tay Dương Nhị Phu nhân hỏi ngừng: "Mẹ, ngài đồng ý , được ?"

      Bảo Thanh bên cạnh cười : "Ca ca, huynh quấn mẹ như vậy, coi như muốn đáp ứng cũng có cách nào."

      Đến Lạc gia, Lạc lão phu nhân thấy cháu ngoại và ngoại tôn nữ trở lại, cũng cao hứng, cho mỗi người cái Hà bao : "Bà ngoại cho các ngươi, cầm mua đèn lồng chơi!"

      Bảo Trụ và Bảo Thanh cầm hà bao, cười hành lễ với Lạc lão phu nhân: "Chúng ta tìm Tương Nghi chơi!"

      Buổi trưa Tết Nguyên Tiêu, Lạc Phủ chỉ còn Tương Nghi đứa bé, mấy người còn lại đều theo cha mẹ về nhà mẹ đẻ, đến lúc ăn cơm tối mới về, Bảo Trụ và Bảo Thanh biết quy củ này, trực tiếp chạy đến viện Tương Nghi.

      "Mới chớp mắt, Bảo Trụ lớn như vậy rồi." Lạc lão phu nhân nhìn bóng dáng dần khuất ngoài màn cửa, cười miệng toe toét: "Bảo Thanh cũng cao lên ít, nhìn giống đứa bé năm tuổi."

      "Có thể phải." Dương Nhị Phu nhân cười rất hiền thục, nàng cầm nắp chung trà trong tay, cúi đầu nhìn chút, màu tổng hợp kia trong chung trà tựa hồ tuột màu, đoán chừng là bà tử bảo quản trong phòng bếp cẩn thận, để cho mặt trời chiếu tới rồi. Chỉ là chung trà như vậy còn lấy ra đãi khách, quả thực mẹ cũng là quá keo kiệt, Lạc gia có thể nên thể tốt chút, đồ nên lém như vậy, miễn cho bị người khác chê cười.

      "Bà bà con là khách khí, lại đưa mấy hộp tổ yến linh chi như vậy tới, tốn ít bạc của bà ấy." Lạc lão phu nhân cười thoải mái: "Có thể thấy con sống ở Dương phủ vẫn khiến bà vui mừng."

      Dương Nhị Phu nhân chuyển tròng mắt: "Vui mừng thể , bà bà đối với người rất hòa khí, mỗi con dâu đều phát như vậy."

      Trong lòng nàng có vài phần lo âu, phải mẫu thân lại chuyện để nàng mưu chức quan thay đại ca chứ. Dương lão phu nhân mặc dù đối với người hòa khí, nhưng thích nhất là làm loại chuyện luồn cúi này, bà luôn cùng các nàng làm người phải chính trực, phải dựa vào đôi tay bản thân kiếm ra tiền đồ cẩm tú, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến đường ngang ngõ tắt.

      Dương lão phu nhân là công chúa tiên Hoàng sac91 phong, Dương lão thái gia từng làm Uy Vũ đại tướng quân, chính nhị phẩm quan, quả thực rất giỏi. Theo lý mà Dương đại lão gia dựa vào Tổ tiên có thể lăn lộn rất khá, nhưng Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân lại buông tay mặc cho tham gia khoa thi, dĩ nhiên câu lời khen cũng . Dương đại lão gia dựa vào bản lãnh của mình thi đậu Tiến sĩ, đầu tiên là bổ nhiệm bên ngoài, ở bên ngoài làm năm năm, năm ngoái có tài hoa được điều đến kinh thành, làm Tả Tự thừa trong Đại Lý Tựu, đây mới là chính ngũ phẩm quan đó.

      Đại ca mình, cũng biết có học hay , dùng hết khí lực mới được làm quan trong nha môn Tri phủ Nghiễm Lăng, bây giờ muốn bên ngoài bổ nhiệm, làm Huyện lệnh huyện, nào có chuyện nhàng như vậy? Trong lòng Dương Nhị Phu nhân lén , còn biết đại ca nhà mình bổ nhiệm bên ngoài, có thể làm ra chuyện tham ô hay , đến lúc đó hư danh tiếng Lạc gia cũng , liên lụy nàng ở Dương gia bị người xem thường.

      Lập tức quyết định, bất kể Lạc lão phu nhân thế nào, nàng mở miệng, tránh gây phiền toái cho mình.

      Lạc lão phu nhân thấy con mềm cứng, đẩy chuyện mình muốn về, trong lòng lão đại mất hứng, ngồi ở chỗ đó : "Linh nhi, ngươi cũng thay đại ca ngươi suy nghĩ chút?"

      Nhắc tới chuyện này, trong lòng Dương Nhị Phu nhân có chút thoải mái, dù sao mẹ , mình cũng phải tỏ thái độ mới được. Nàng chậm rãi uống hớp trà, cúi đầu, trong lòng quay qua quay lại, mới chậm rãi : "Đại ca, chuyện này ta ghi ở trong lòng."

      Ghi ở trong lòng là chuyện, có hay chuyện, Dương Nhị Phu nhân quyết định, trái phải mở miệng với bà bà, tránh cho nàng coi thường mình.

      Sinh hoạt ở Dương gia là thích ý, công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng) cũng rất khoan dung, phu quân toàn tâm toàn ý, ngay cả thông phòng cũng có, trai cũng thông minh lanh lợi lại nghe lời, thời gian hài lòng thuận ý như vậy trải qua là thú vị, cần gì phải tự tìm phiền toái? Dương Nhị Phu nhân cười nhìn Lạc lão phu nhân: "Mẹ, vừa vặn con còn có chuyện cho ngài đây."

      Lạc lão phu nhân cười híp mắt nhìn Dương Nhị Phu nhân: "Linh nhi, con , có chuyện cứ , chớ cùng mẹ lời khách sáo."

      "Chuyện này, theo lý mà nên là ta mà ." Dương Nhị Phu nhân cười tủm tỉm : "Mới vừa ta đến chủ viện bên ngoài, vừa vặn thấy đánh xe Phúc bá. ở cửa tới lui, nhưng dám vào."

      "Phúc bá? có chuyện gì?" Lạc lão phu nhân rất là ngạc nhiên, Phúc bá này là người biết điều, nửa ngày nghẹn ra câu, muốn tìm mình là có chuyện gì?

      "Ta hỏi chút, có con trai, năm nay 23 rồi, chọn trúng nha hoàn Thúy Chi trong phủ, nghĩ đến cầu mẹ chỉ hôn ." Dương Nhị Phu nhân cười hết sức vui vẻ: "Đều dắt hồng tuyến là làm việc thiện, ta nghĩ rằng mẹ lại muốn được công đức."

      " ra là chuyện này!" Lạc lão phu nhân xem thường: ", gọi Thúy Chi đến, ta hỏi nàng chút có nguyện ý , nếu nàng nguyện ý, vậy được."

      "Tương Nghi, chuyện xong rồi!" Bảo Trụ vui mừng hô lên: " đúng là trùng hợp!"

      "Chuyện thành ?" Tương Nghi giải thích được nhìn Bảo Trụ: "Chuyện gì?"

      Bảo Thanh tế thanh tế khí : "Nghi tỷ tỷ phải có nha hoàn muốn lập gia đình? Hôm nay mẫu thân của ta chọn cho nàng nhà tốt!"

      "Cái gì?" Mặt của Thúy Chi nhất thời đỏ mảnh, nàng để chung trà xuống, xuôi tay đứng bên, đôi tay vặn y phục: "Ai ta muốn lập gia đình?"

      "Ồ, ta nghe ca ca ." Mắt to hắc bạch phân minh của Bảo Thanh nhìn về Bảo Trụ: "Ca ca, phải huynh phải cho tìm cửa hôn tốt cho Thúy Chi?"

      Lúc này Tương Nghi mới phục hồi tinh thần lại, nàng tới bên người Thúy Chi, kéo tay của Thúy Chi, rất là thành khẩn: "Thúy Chi, ngươi chiếu cố ta nhiều năm như vậy, cũng trì hoãn chuyện của ngươi, ta thấy áy náy trong lòng, mới nhờ Bảo Trụ ca ca với mẹ , muốn thay ngươi tìm cửa hôn tốt."

      Bảo Trụ gật đầu liên tục: "Đúng là cửa hôn tốt! Phúc bá, ngươi phải là biết, con của , trung hậu biết điều, còn phải là người làm Lạc Phủ, là người tự do, hôn như vậy coi là tốt chứ ?"

      Mặt của Thúy Chi càng đỏ, đầu cúi thấp dám nâng lên, mới vừa mở mắt, vừa vặn gặp ánh mắt của Tương Nghi. Nàng quẫn bách đích xoay đầu qua, dám nhìn Tương Nghi, thanh thấp hơn ngày xưa vài phần: " nương, chúng ta phải muốn ở chung chỗ cả đời ? Vì sao muốn đuổi ta ?"

      Tương Nghi ngạc nhiên : "Khi nào ta đuổi ngươi ? Ngươi thành thân, như thế có thể đến nơi này của ta làm việc, nha hoàn thể làm, quản nương tử chung quy là có thể."

      Lưu ma ma ở bên cạnh nghe cũng cười: "Thúy Chi, đây chính là chuyện tốt, nên nhận lời ! Phúc bá là người trung hậu, con của khẳng định cũng tệ! Có Dương Nhị Phu nhân bảo đảm cho ngươi, còn sợ phải nhà tốt?"

      "Ma ma..." Mặt của Thúy Chi càng đỏ, trong màu đỏ lộ ra màu tím, tựa hồ có thể rỉ ra giọt máu: "Ta..." đến chỗ này, lại cũng ra chữ thứ hai.

      Lưu ma ma đặt tay vai Thúy Chi, hoan hoan hỉ hỉ: "Thúy Chi, ma ma cũng mừng thay cho ngươi."

      Lưu ma ma từng gả cho người khác, lúc ấy gả là quản tuổi còn trẻ trong Tiền phủ, vốn tưởng rằng là nhân duyên mỹ mãn, nghĩ đến nam nhân phải là người tốt, ăn uống chơi đánh bạc tính là gì, còn đánh người. Uống rượu say đánh Lưu ma ma, chê nàng sinh ra đẹp, chê nàng hơn nửa năm trong bụng có động tĩnh, đến năm thứ hai, lại còn tiêu tiền nuôi nha đầu nhà nghèo.

      Cuộc sống này có cách nào qua, Lưu mụ mụ và người đàn ông kia cùng cách, lòng ý hầu hạ mẫu thân của Tương Nghi, sau đó cũng gả cho người khác. Mặc dù chính nàng gả được tốt, nhưng vẫn là hy vọng Thúy Chi có t nơi quy tụtố. Phúc bá nàng biết, con trai giống cha, con trai Phúc bá chắc cũng tệ lắm.

      "Thúy Chi, lão phu nhân gọi ngươi chủ viện." Ngoài cửa xuất bóng dáng của Lục Nhược, cười tủm tỉm nhìn Thúy Chi: "Chuyện tốt, chuyện rất tốt!"

      _Hết chương 34_

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 35

      Chuyện của Thúy Chi quyết định như vậy.

      Đến Ngọc Ngạn Đường, Lạc lão phu nhân hòa hòa khí khí hỏi nàng có đáp ứng hôn này hay , Thúy Chi đỏ mặt chẳng qua là lời nào, Dương Nhị Phu nhân bên cạnh cười : "Thúy Chi, ta biết ngươi xấu hổ, ngươi cũng cần lên tiếng, gật đầu cái coi như là đồng ý, lắc đầu là , thế nào?"

      Thúy Chi suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn gật đầu cái, nếu nương hy vọng mình thành thân, vậy mình thành thân là được, chỉ cần có thể khiến nương vui vẻ là được.

      Lạc lão phu nhân thấy Thúy Chi gật đầu, tranh thủ thời gian để cho người kêu Phúc bá qua: "Phúc bá, ngươi cũng là lão nhân trong Phủ, có chuyện gì thể ýnói với ta, còn phải nhờ Dương Nhị Phu nhân? Hôm nay ta đồng 1 cầu của ngươi, chỉ nha đầu Thúy Chi này cho con trai ngươi làm vợ."

      Phúc bá được ma ma thiếp thân của Dương Nhị Phu nhân thông báo, biết đầu đuôi bên trong, trong lòng tự nhiên vui mừng, nhìn Thúy Chi, thấy nàng sống mặn mà, cũng biết là người của đại tiểu thư, tay chân chuyên cần, tính tình lại tốt, sao lại đồng ý ? toét miệng cười ngừng: "Đa tạ lão phu nhân, đa tạ Dương Nhị Phu nhân."

      Thúy Chi thấp giọng : "Ta đồng ý hôn , nhưng lại có cầu."

      Phúc bá vội vàng gật đầu : "Ngươi muốn sính lễ cái gì? cần ngại cứ thẳng, đứa con kia ta cũng có chút bạc, giữ lại chính là chuẩn bị cưới nàng dâu."

      " phải chuyện sính lễ." Thúy Chi phịch tiếng quỳ xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Lạc lão phu nhân: "Lão phu nhân, sau khi Thúy Chi thành thân còn muốn tiếp tục phục vụ Nương, nếu phải có thể tới Lạc Phủ làm việc, ta liền lấy chồng."

      "Hay cho nha hoàn trung tâm !" Dương Nhị Phu nhân khen tiếng: "Lại còn có thể lo nghĩ cho chủ tử như vậy!"

      Tương Nghi là máu xương đại tẩu nàng lưu lại, nàng cũng biết Tương Nghi chắc chắn sống tốt ở Lạc Phủ, lúc trước nàng tới Dương phủ chúc tết, mình thấy nàng tay chân gầy đến trơ xương. Nếu là bên người lại có người làm trung tâm, chỉ sợ là bị đại tẩu khi tại khi dễ đến mảnh xương vụn cũng còn.

      Dương Nhị Phu nhân cười nhìn Thúy Chi: "Lạc Phủ lại thiếu tiền tiêu hàng tháng bạc của người làm, ngươi thành hôn, nha hoàn thể làm, thiếp thân nương tử chung quy là có thể, giúp Nương làm kim chỉ, sửa sang nội vụ, như vậy cũng rất tốt."

      Phúc bá sợ con dâu tới tay bay mất, vội vàng dập đầu lắp tỏ thái độ: " việc gì việc gì, ngươi cứ tiếp tục làm việc trong phủ, ngươi nhìn ta, phải cũng làm việc trong phủ sao?"

      Lạc lão phu nhân gật đầu cái: "Thúy Chi, mau mau đứng lên, thành thân với phục vụ Nương có mâu thuẫn gì, tất nhiên ngươi có thể lưu lại."

      Thúy Chi mừng rỡ, dập đầu hai cái với Lạc lão phu nhân và Dương Nhị Phu nhân: "Thúy Chi cám ơn lão phu nhân, Dương Nhị Phu nhân."

      Cửa viện đứng rất nhiều người, tất cả mọi người giương mắt nhìn đường mòn đá xanh bên kia, thấy Thúy Chi từng bước tới, Bảo Trụ nhảy lên bước qua, tới trước mặt Thúy Chi, cười hắc hắc hai cái, sờ đầu cái, lại về, chuyện này phải là Tương Nghi biểu muội tới hỏi ? cũng thể vượt qua chức phận.

      "Thúy Chi, sao rồi?" Tương Nghi ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là khao khát.

      Nàng nhất định phải đồng ý, nếu đồng ý, còn kịp rồi, tai họa kiếp trước phát sinh lần nữa. Ánh mắt Tương Nghi nhìn chăm chú vào Thúy Chi, bỏ qua cho thần sắc mặt nàng.

      Thúy Chi xấu hổ gật đầu, Tương Nghi cảm thấy mình lòng của bỗng nhiên buông lỏng, đưa tay ôm lấy Thúy Chi, dán mặt vào hông của nàng, dùng sức dụi mắt cái, cuối cùng yên tâm, Thúy Chi có vận mệnh như kiếp trước, nàng cũng rời khỏi mình.

      Mũi Tương Nghi đau xót, bắt đầu khóc, nàng cũng biết mình vì sao lại khó chịu như vậy, đột nhiên lệ như suối trào. là người của hai thế giới, sao vẫn như cũ khống chế được cảm tình ? Nàng có chút nghi hoặc, nhưng nước mắt vẫn vì nàng nghi hoặc mà ngừng lại, chút xíu rơi xuống, càng ngày càng nhiều, giống như chuỗi châu bị đứt phảng phất có thể nghe thấy tiếng vang khi rơi xuống đất.

      " nương, ngươi đừng khóc, đừng khóc." Thúy Chi ngồi xổm người xuống, lấy khăn ra lau nước mắt cho Tương Nghi: "Nô tỳ qua với lão phu nhân, sau khi nô tỳ thành thân, tiếp tục chăm sóc nương."

      Tương Nghi gật đầu cái. Đỏ mắt ôm lấy cổ của Thúy Chi: "Ngươi , chúng ta cả đời chung chỗ."

      Thúy Chi gật đầu cái, giơ tay lên xoa xoa khóe mắt: "Dạ, ta theo nương cả đời."

      Bảo Thanh bên cạnh còn lớn đến mức biết được đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thấy Tương Nghi và Thúy Chi ôm nhau, Lưu ma ma bên cạnh cũng dùng tay lau nước mắt, cũng méo miệng khóc: "Các ngươi khi dễ nghi biểu tỷ. Các ngươi làm nàng khóc!"

      Tương Nghi vội vàng xoay người lại, kéo tay của Bảo Thanh, cười tiếng với nàng: "Ta sao, ta là cao hứng thay Thúy Chi, ngươi nhìn này, phải ta cười sao?"

      Bảo Thanh nghiêng đầu nhìn Tương Nghi, thấy nàng cười, lúc này mới xoa xoa nước mắt: "Nghi tỷ tỷ, tỷ nhất định phải vui vẻ.",

      Tương Nghi Tiếu đến gật đầu cái: "Tỷ hiểu rồi."

      Buổi trưa Lạc Phủ dùng cơm ở Ngọc Ngạn đường, tuy là tết Nguyên Tiêu, nhưng vắng ngắt, bàn chỉ ngồi Lạc lão phu nhân Dương Nhị Phu nhân và mấy hài tử.

      Món ăn rất phong phú, ước chừng bày mười đĩa, Dương Nhị Phu nhân nhìn bàn thức ăn đầy ắp, lắc đầu cái: "Mẹ, ngài cũng quá lãng phí rồi."

      Lạc lão phu nhân từ ái cười cười: "Hiếm khi con về nhà chuyến, ta đặc biệt để cho đầu bếp làm nhiều vài món thức ăn."

      Dương Nhị Phu nhân bưng chén cơm trong tay, nửa ngày ra câu, chuyện này, người bên cạnh nhìn thay61 chỉ lại Lạc lão phu nhân thương con của mình, ai biết mẹ trong tối hung hang đâm mình đạo? Mặc dù nàng xuất giá chín năm rồi, nhưng cây gai này từ đầu đến cuối có nhổ ra.

      "Tổ mẫu, Nghi tỷ tỷ gầy như vậy, ngài phải cho nàng ăn nhiều chút." Bảo Thanh chớp mắt to, rất là nghiêm túc: "Lần trước nàng tới nhà chúng ta chúc tết, Gia Mậu ca ca cũng nàng quá gầy!"

      Tâm Tương Nghi Tâm chậm nhịp.

      Gia Mậu, danh tự này ra từ trong miệng người khác, nàng nghe thấy có cảm giác sợ hết hồn hết vía. Cả đời nàng muốn né tránh người này, muốn lại quấn quít trong đoạn cố kia, nghĩ đến lại như gió rét, quanh quẩn bên màn cửa Lạc Phủ, chỗ nào có mặt, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng —— ở nơi này.

      Lạc lão phu nhân nhưng là cười hòa khí: "Gia Mậu là Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng?"

      Dung gia Giang Lăng chính là thế gia đại tộc, Kim Ngọc Phường nổi danh Đại Chu do Dung nhà sở hữu, có hơn trăm năm. Ngày trước tổ tiên Dung gia từng cùng Thái tổ giành thiên hạ, sau đó sợ công cao chấn chủ, tự giải Giáp quy Điền. Thái tổ mừng rỡ, cho cái chức ngồi chơi xơi nước, Kim Ngọc Phường còn có bảng hiệu hoàng cung đặc cách, làm ăn tốt kinh người.

      Mặc dù Dung gia thoái , nhưng trong triều vẫn có ít quan hệ cữ, mấy đời đế vương cũng coi trọng Dung gia, 30 năm trước Đại tiểu thư Dung nhà Dung Thanh Tú vào cung, bây giờ là Dung phi, sinh hoàng tử, rất được Hoàng thượng sủng ái, Dung gia đừng ở Giang Lăng, dù là ở Giang Nam, cũng nổi danh lừng lẫy.

      " Ừ." Bảo Thanh cướp lời : "Bà ngoại, Gia Mậu ca ca là Đại thiếu gia Dung gia, người khá tốt, luôn nở nụ cười, còn từng mang con bắt chim sẻ chơi đùa!"

      Lạc lão phu nhân như có điều suy nghĩ gật đầu cái: "Dung gia tổ huấn nghiêm, dạy dỗ tốt."

      Tổ huấn Dung gia Giang Lăng có ít, trong đó có cái là phá lệ làm người ta lấm lét: Nam tử tuổi tròn bốn mươi con mới có thể cưới vợ bé, cái này ở lúc ấy có thể tính là lập dị, Dương lão phu nhân cũng là nhìn tổ huấn này, mới gả con của mình đến Dung gia.

      Dương Nhị Phu nhân cười : "Dung gia giáo dưỡng tốt, Dương gia cũng kém."

      Nếu Kim Ngọc Phường của Dung gia làm ăn làm lớn, nhưng Dương gia cũng kém. Dung gia làm đều là làm ăn của nhà giàu, những thứ đồ trang sức kia đều là trân bảo ly kỳ, bán món được món bạc. Mà làm làm ăn của Dương gia, đều là người người thể thiết, cây cải dầu, rượu trái cây thượng hạng, phàm là bán thứ có liên quan tới ăn uống, tất nhiên có Dương gia phần.

      Lạc lão phu nhân thấy trong đầu nữ nhi mình hướng tới Dương gia rồi, cũng nhiều, chẳng qua là xa gần với nàng: "Mấy Thiếu phu nhân của Dung gia, xuất thân cũng đều tốt?"

      Dương Nhị Phu nhân nhìn Lạc lão phu nhân, trong lòng bỗng nhiên có vài phần nghi ngờ, sao mẹ lại có hứng thú với hỏi thăm Dung gia? Trong nội tâm nàng tính toán gì? Mẹ chuyện chưa bao giờ vô duyên vô cớ, ánh mắt Dương Nhị Phu nhân liếc tới Tương Nghi ngồi đối diện, chẳng lẽ mẹ đánh lên chủ ý nàng?

      Tương Nghi mới sáu tuổi, sao bà lại nghĩ xa như vậy?

      Quan sát tỉ mỉ Tương Nghi phen, ngược lại sống rất tốt, chỉ tiếc xuất thân ở đây, mặc dù nhà mẹ đẻ nàng là nhà Hoa Dương Tiễn, nhưng bây giờ sa sút, Lạc gia lại chẳng qua là quang cảnh như vậy, chung quy sợ khó với cao tới Dung gia.

      Chẳng qua là chuyện nhân duyên này ai có thể ? Chính nàng cũng nghĩ tới nàng có thể gả đến Dương gia tiếng tăm lừng lẫy, chừng sau này Tương Nghi cũng có cơ hội tốt như vậy. Dương Nhị Phu nhân hé miệng cười tiếng, trong lòng thầm nghĩ, nếu sau này cháu linh tú được Gia Mậu coi trọng, mình làm chuyện tốt dắt hồng tuyến, vô cùng tốt.

      Lạc lão phu nhân lại cũng thêm gì, chẳng qua với Dương Nhị Phu nhân mấy chuyện, trong nhà vang lên tiếng cười , đoàn náo nhiệt.

      "Lão phu nhân, Đại lão gia và đại phu nhân trở về phủ." Lục Nhược đứng ở cửa, vén rèm cửa lên truyền lời. Lạc lão phu nhân hơi hơi gật đầu: "Ta biết rồi, để họ vào."

      "Hôm nay đại ca đại tẩu trở lại sớm." Dương Nhị Phu nhân cười dừng đũa: "Còn biết có ăn cơm trưa chưa."

      "Chúng ta ăn buổi tối, giờ buổi trưa trải qua, sợ là bọn họ ăn cơm rồi." Lạc lão phu nhân đảo mắt giữ miệng, thầm suy nghĩ, lão đại coi như là biết dỗ người, nhanh như vậy dỗ con dâu về, bà còn lo lắng con dâu ở nhà bên kia náo lên trận, bây giờ nhìn lại, đây cũng là người biết đắn đo.

      "Nhé, tiểu trở lại chính là khác, chỉ có mấy người như vậy, lại còn bày mười món thức ăn." Trong thanh Lạc Đại phu nhân lộ ra tia chua ngoa, giống như cây giũa, từ gạch chịu mòn vang dội tư lạp tư lạp, rất là khó nghe.

      _Hết chương 35_

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 36: Người ác độc thầm tính kế

      Tương Nghi tròn mắt ngồi ở đó, ngẩng đầu.

      Nàng cần ngẩng đầu, cũng biết gương mặt Lạc Đại phu nhân là dạng gì. Nhất định là kéo dài, gương mặt vì thoa kem dưỡng vệ da mà trắng bệch, lúc này bên trong còn lộ ra màu xanh đen.

      , Lạc Đại phu nhân cũng như mỹ nhân, nếu khi đó Lạc Đại lão gia cũng cùng nàng câu câu đáp đáp lại chỗ. Lạc Đại phu nhân có gương mặt trái xoan, mắt tam giác, khóe mắt cao, có vẻ rất phong tình, môi mỏng mỏng tựa như hai mảnh đao nhìn liền biết là người cay nghiệt.

      Trong tay Tương Nghi cầm thìa , nhàng khuấy canh trong chén, bên có linh chi nổi bồng bềnh, còn có mấy viên thịt ở trong đó lên lên xuống xuống. Lạc Đại phu nhân phải người thông minh, thủ đoạn đối phó với mình cũng rất ngu xuẩn, căn bản có phương pháp cao thâm gì, nhưng kiếp trước mình còn ngu xuẩn hơn nàng, bị nàng chi phối, nhốt trong hậu viện, danh tiếng cũng bị nàng truyền ra lời đồn làm hủy hoại.

      Bây giờ nghĩ lại, ra nàng có rất nhiều cơ hội để thay đổi cục diện, nhưng mình lại cứ mặc cho ông trời, cuối cùng lãng phí, bị khi dễ, chỉ biết trốn trong phòng mình ôm gối khóc. May mắn còn có Lưu ma ma mực ở bên cạnh mình giúp mình, nếu ngày đó biết khổ sở đến mức nào.

      Quả nhiên phỉa ăn thua thiệt mới biết khôn ngoan nhìn xa trông rộng, kiếp trước bị khi dễ, làm lại đời này, quyết thể để cho những chuyện này phát sinh nữa, nàng phải thận trọng, làm ra bầu trời cho mình, tiến có thể công lui có thể thủ, im hơi lặng tiếng như kiếp trước.

      câu thôi, kiếp này nàng muốn thư thư phục phục tiêu dao tự tại, ai cũng đừng nghĩ tính toán nàng!

      "Đại tẩu, ngươi đừng chuyện cười, đường đường Lạc Phủ, tết Nguyên Tiêu ăn mười món ăn có gì bình thường ?" Dương Nhị Phu nhân nhàn nhạt cười tiếng, chỉ ngón tay về chỗ ngồi trống đối diện: "Ban đầu nghĩ rằng đại tẩu về dùng cơm, còn đặc biệt giữ vị trí cho ngươi."

      "Hừ, đụng chạm ngươi về phụng bồi, ta cũng cần." Lạc Đại phu nhân nhìn bên kia bày mấy đôi chén đũa, tức giận trong lòng mới tiêu xuống ít, bà bà dám cầm mình, dù hôm qua mình mắng bà, nhưng vẫn để lại bộ chén đũa cho mình.

      Nàng dương dương đắc ý nhìn Lạc lão phu nhân, làm bán lễ: "Mẹ, nhà chúng con để con mang đáp lễ cho mẹ." Nghiêng đầu nhìn phía sau: "Mau mau đưa tới mấy thứ."

      Hai ma ma quản đáp tiếng, bỏ mấy cái hộp lên bàn, Lạc lão phu nhân hạ mí mắt: "Tối hôm qua con ngủ ngon giấc sao ? Nhanh về nghỉ ngơi ."

      Lạc Đại phu nhân hơi đỏ mặt, trong lòng tràn đầy khó chịu, Lạc lão phu nhân , thể nghi ngờ là chỉ chuyện hôm qua nàng mang theo con giận đùng đùng về nhà mẹ đẻ, kết quả chỉ chịu đựng ngày lập tức về Lạc Phủ, nhất định là bị bà bà chê cười. Lạc Đại phu nhân giận đùng đùng xoay người ra ngoài, trong lòng giận dỗi, lại có cách nào ra.

      "Mẹ, sao lại?" Dương Nhị Phu nhân nhạy cảm cảm thấy bên trong có chút tầm thường, thấy Lạc lão phu nhân và Lạc Đại phu nhân sắc mặt cũng tốt, biết là xảy ra vấn đề gì, ân cần hỏi tiếng. Đại tẩu này cũng quá thiếu dạy dỗ, xuất thân nhà thương gia, chữ to biết được mấy cái, tát bát xỏ lá ngược lại nhân vật đứng đầu, cũng là ban đầu đại ca mắt mù, tham nàng trẻ tuổi mạo mỹ, lại có của hồi môn phong phú, mới cưới về, nhưng bây giờ nhìn lại, náo loạn trong Lạc Phủ này, còn phải đại tẩu này làm ra sao!

      " việc gì, còn có thể thế nào ? Ngươi lại phải là biết tính tình nàng." Lạc lão phu nhân nhàn nhạt trả lời tiếng, dù thế nào cũng thể để người khác biết, con dâu lại mắng nàng "cẩu", đây là người câm ngậm ăn hoàng liên, có nỗi khổ được.

      Lạc Đại phu nhân đằng đằng đằng về, Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn người cầm cái đèn lưu ly bên người nàng: "Mẹ, ngài xem hoa sen của ta xoay nhanh."

      Hôm qua khi về Cao gia, Lạc Đại phu nhân liền dẫn hai người mua đèn lưu ly, khắp phố đông, mới thấy ở Kim Ngọc Phường có bán, hỏi thăm giá lại muốn năm mươi lượng bạc cái, Lạc Đại phu nhân có chút tiếc, vốn cho là bất quá mười lượng bạc cũng có thể có, nghĩ đến lại đắt như vậy.

      Sao Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn lại chịu , hai người vịn quầy buông tay, bất đắc dĩ, Lạc Đại phu nhân chỉ có thể tốn trăm lạng bạc mua cho bọn họ mỗi người cái, sổ nợ này lại ghi đầu Tương Nghi: "Tất cả đều là do nha đầu chết tiệt kia gây ra, nếu nàng cầm đèn lưu ly về, sao cần ta tiêu phí trăm lạng bạc ?"

      Đá lẹp xẹp về viện của mình, bảo nha hoàn bà tử đốt than: "Trong phòng lạnh như băng, muốn ta chết rét sao !"

      Tiểu nha đầu hốt hoảng ra, Hoàng ma ma vội vàng cầm cái ghế con tới, trải lên cái đệm gấm, để cho Lạc Đại phu nhân ngồi, lại thay nàng đậy cái chăn mong mỏng, xuôi tay đứng bên, thêm gì nữa.

      "Ma ma." Lạc Đại phu nhân lấy tay xoa trán cái, mặt đầy trầm tư: "Chúng ta ở trong Lạc Phủ, vậy trong đám hạ nhân ai phẩm cách tốt nhất? Uống rượu xong đánh người loại này?"

      "Thứ người như vậy, phu nhân hỏi thăm làm chi?" Hoàng ma ma suy nghĩ chút: "Có người."

      " có gia đình chưa?" Trong lòng Lạc Đại phu nhân vui mừng, chợt ngồi thẳng người.

      "Người như , có ai nguyện ý gả !" Hoàng ma ma cười tiếng: "Phu nhân ngài biết, loại người sa cơ thất thế này, người khác tránh còn kịp, ai dám thành thân với ! Ban đầu muốn tìm cái quả phụ, nhưng kia chịu nổi đánh người, hai người sớm cùng cách!"

      Gã sai vặt này tên Nhạc Tam, cha mẹ chết sớm, có hai huynh trưởng, hai người phân bạc cha mẹ để lại, nhét mười lượng cho : "Đây là của ngươi." Cứ như vậy phân nhà. Nhạc Tam ở trong Lạc Phủ làm tạp vụ, có chuyện làm uống rượu bài bạc, tiền tiêu hàng tháng, tới nửa tháng dùng hết sạch, người thường xuyên đồng tiền cũng có.

      Đến hai mươi tuổi đầu, người nguyện ý gả , Nhạc Tam liền cấu kết quả phụ sau phố, hai người mắt mày lại lăn đến nơi. Sau đó bản tính Nhạc Tam lộ ra, mê rượu ngon còn thích đánh người, quả phụ kêu người tới ném ra ngoài cửa, hung hăng đánh trận: "Còn dám tới, thấy lần đánh lần!"

      Danh tiếng Nhạc Tam hư rồi, giờ cũng sắp ba mươi rồi, còn chưa tìm được vợ.

      Lạc Đại phu nhân nghe vui mừng: "Chính là ."

      Hoàng mụ mụ có vài phần giải thích được: "Phu nhân chuẩn bị làm gi2?"

      Lạc Đại phu nhân dương dương đắc ý đích hừ tiếng: "Ta nghĩ muốn chỉnh Thúy Chi kia."

      "Thúy Chi?" Đột nhiên Hoàng ma ma hiểu ra, cười ha ha: "Phu nhân đúng là hạ nước cờ hay! Vừa có thể khiến kia Thúy Chi gả người hợp ý, lại khiến Đại tiểu thư ít người làm thiếp thân!"

      Lạc Đại phu nhân nâng mặt, nhìn thấy Hoàng mụ mụ gật đầu cái, thấp giọng : "Còn mau mau tìm Nhạc Tam, cho biết này chuyện vui lớn này, để cho nhớ ân điển của ta!"

      Nhạc Tam nghĩ tới mình hơn ba mươi hết số đào hoa, nghe Hoàng mụ mụ đại phu nhân chỉ đứa nha hoàn cho làm vợ, cảm kích rơi nước mắt: "Đại phu nhân đúng là người tốt!" Đảo tròng mắt vòng, cười phá lệ thô bỉ: "Vợ ta đẹp mắt ? Còn ? Chẳng lẽ là trèo lên giường Đại lão gia bị đại phu nhân phát , lúc này mới phải ném nàng ra?"

      Hoàng mụ mụ liếc : "Chính ngươi mình phải là kẻ non nớt rồi, còn nghĩ muốn vợ tuổi? Đừng nha hoàn này căn vốn phải trong viên của đại phu nhân, cho dù phải con nít, dáng dấp trẻ tuổi mặn mà như vậy, cũng coi là phúc khí của ngươi!"

      "Quả sinh tốt?" Nhạc Tam có chút tin: "Đồ tốt còn có thể để lại cho ta? được, ta muốn chính mắt nhìn chút mới được, nếu là phân phối cái miệng méo mặt rỗ cho ta, ta cũng chịu!"

      Hoàng ma ma liếc : "Sáng mai ngươi đến cửa hông kia chờ! Đại phu nhân muốn chỉ cho ngươi, là thiếp thân nha hoàn của Đại tiểu thư, ngày mai Đại tiểu thư Tộc Học, nha hoàn kia theo, sáng sớm ngươi chờ biết!"

      Ngày thứ hai sắc trời sáng lên, trung có chút sương mù lãng đãng giăng kín, trời mơ hồ lộ ra mặt trời. Thúy Chi ôm túi sách sau lưng Tương Nghi, hai người bước chân nhanh nhẹn qua cửa hông.

      "Thúy Chi, sau này thấy Phúc bá ngươi kêu thế nào?" Tương Nghi kéo tay của Thúy Chi, tâm tình rất tốt.

      Buổi chiều hôm qua, Phúc bá nhờ người kêu Thúy Chi đến bên cửa hông, đưa mười lượng bạc cho nàng làm sính lễ, Thúy Chi cầm bạc về, Lưu ma ma và Tương Nghi đều rất cao hứng, chuyện này coi như quyết định. Thúy Chi xấu hổ : "Thời gian cũng chọn xong, là ngày mùng 2 tháng 2."

      "Ngày mùng 2 tháng 2 Long Sĩ Đầu, ngày tốt." Lưu ma ma cười khẽ : "Ngươi cũng nên lập gia đình, sắp hai mươi hai rồi!"

      Tương Nghi cũng gật đầu liên tục: "Ma ma đúng lắm, tháng hai, đất đai hồi xuân, đây đúng là ngày tốt lành. Ngày mai chúng ta ra ngoài vòng vòng, thay ngươi chọn cái áo cưới về." , Tương Nghi chỉ mong ngày thành thân mau tới, nàng nhớ mang máng kiếp trước Thúy Chi chết trong tháng giêng.

      Đầu tiên Lạc Đại phu nhân là tìm người đưa Thúy Chi qua, muốn đưa nàng , Thúy Chi dậm chân chịu, đại náo trận, sau đó Lạc Đại phu nhân tìm cái cớ đuổi Thúy Chi ra ngoài mua đồ, mới xuất phủ bị nhóm người vô lại bắt Thúy Chi , sau đêm đó Thúy Chi còn.

      Chuyện của kiếp trước càng ràng trước mắt, trong lòng Tương Nghi có chút khó chịu, nàng cầm tay của Thúy Chi, cầm chặt chẽ, còn mười mấy ngày Thúy Chi lập gia đình rồi, ngàn vạn đừng cảy ra chuyện rắc rối gì!

      Hai chủ tớ từ từ qua cửa hông, ngoài cửa đậu chiếc xe, Phúc bá ngồi phía , cười híp mắt nhìn bọn họ. Tương Nghi tự chủ được nhìn Thúy Chi , mặt của Thúy Chi bỗng nhiên đỏ, kéo Tương Nghi qua: " nương, ngài lên xe ."

      Tương Nghi chuẩn bị giễu cợt nàng, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đúng, khóe mắt đảo qua, liền thấy chỗ kia của cửa hông đứng người đầu chuột mắt hoãng.

      _Hết chương 36_
      duyenktn1, KisaragiYueTôm Thỏ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 37

      " sai, quả nhiên là người đẹp." Nhạc Tam nhìn xe ngựa lộc cộc xa, cười nước miếng đều chảy xuống.

      nương mặn mà như vậy lại có thể rơi vào trong chén (ý là cưới được ấy) mình? là khiến người ta thể tin được. Nhạc Tam dùng chân đá đá mảnh bùn đất, trong đầu quay qua quay lại, đại khái là đại phu nhân muốn thu thập Đại tiểu thư, cho nên trước tiên cần phải đuổi người bên cạnh nàng .

      Bất kể thế nào, đây là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, mình có thể mạnh mẽ có chỗ tốt hơn. Nhạc Tam khẽ hát từ từ bước ra, cho bà tử trông chừng cửa hông hai đồng tiền: "Đại phu nhân tìm ta có chuyện!"

      Bà tử sờ tiền cái, nghiêng người qua, vừa để cho Nhạc Tam vào nội viện, vừa : "Hôm qua Hoàng ma ma mới tìm , hôm nay lại tìm đại phu nhân, biết là có chuyện gì !"

      Tương Nghi ngồi vào xe, tay chân lạnh như băng, trái tim nhảy dồn dập.

      Vừa nãy nàng thấy người núp bên cạnh cửa hông, bỗng nhiên có dự cảm xấu. Mặc dù kiếp trước nàng cũng biết kẻ vô lại cướp Thúy Chi là ai, nhưng nàng lại mơ hồ đoán được thân phận người này rốt cuộc là gì. Mơi sáng sớm, ai chạy đến núp sau cửa hông ? Ai hai tròng mắt chớp nhìn Thúy Chi ? nhất định là người đánh chủ ý lên Thúy Chi!

      Tương Nghi chỉ cảm thấy tay mình ướt nhẹp mảnh, cơ hồ sắp làm rách vạt áo trong tay, nàng cúi đầu, nhìn đôi giầy màu nâu sậm của Thúy Chi, bên thêu hai đóa hoa màu hồng —— mặc dù thường ngày Thúy Chi nhìn tâm tĩnh như nước, giống như cầu gì, nhưng từ giày thêu rất nhiều hoa có thể nhìn ra được, ra trong lòng nàng muốn có người thương , có người vì nàng dựng lên mái nhà, nhưng vì hầu hạ mình, nàng lại từ bỏ tất cả những thứ này.

      Bất kể thế nào, thảm kịch kiếp trước tuyệt thể phát sinh lần nữa, Tương Nghi cắn răng, hơn nửa tháng nay, Thúy Chi thể lại theo nàng đọc sách, vạn nhất dọc đường bị người uy hiếp , vậy phải làm thế nào?

      Từ Tộc Học đọc sách về, Tương Nghi phân phó Phúc bá chạy xe tới phố nam: "Ta muốn chọn áo cưới cho Thúy Chi."

      Phúc bá nghe cười hắc hắc: "Sao có thể làm phiền Đại tiểu thư!"

      "Thúy Chi là nha hoàn của ta, nàng thân thiết hầu hạ mẫu thân của ta và ta nhiều năm như vậy, phải xuất giá rồi, ta đây làm chủ tự nhiên phải đưa ít đồ bày tỏ tâm ý." Tương Nghi cười giơ hà bao lên: "Thúy Chi, bạc của ta nhiều, ngươi ngàn vạn lần đừng chê bai."

      Nàng cũng chỉ có năm lượng bạc, còn là tối hôm trước Lạc lão phu nhân sai người đưa tới, nhưng đồ phố nam rất tiện nghi, năm lượng bạc ước chừng có thể đủ để mua giá y.

      Thúy Chi có chút ngượng ngùng, nhưng tránh khỏi Tương Nghi nhõng nhẽo đòi hỏi, theo nàng vào cửa hàng may, bà chủ nghe Tương Nghi muốn mua áo cưới cho nha hoàn của mình, ánh mắt cười cong cong như trăng non: "Ôi ôi ôi, vị tiểu thư này đúng là có lòng tốt, nha hoàn xuất giá còn tặng áo cưới !"

      Tương Nghi có vài phần ngượng ngùng, cầm hà bao : "Chẳng qua là bao nhiêu bạc, bà chủ nhìn chút có trong vòng năm lượng bạc hay ."

      Thúy Chi cuống quít ngăn trở: "Sao lại dùng năm lượng bạc? Hai lượng là đủ rồi!"

      Hai chủ tớ người tranh chấp lúc lâu, lúc này mới nghe Thúy Chi , chọn cái áo cưới hai lượng bạc. Thúy Chi đưa tay sờ chất vải đỏ thẫm kia, thở dài cái: "Đâu có cần nương mua cho ta y phục tốt như vậy, hai lượng bạc, ăn uống muốn hai tháng đó!"

      Bà chủ cười thay Thúy Chi gói đồ lại: " nương, thành thân này là đại nhân sinh , cả đời chỉ có lần như vậy, đương nhiên ngươi phải để mình nhìn kim quý chút! Đồ trong cửa hàng của ta rất tiện nghi, giá cao với ngươi, chất liệu được, thêu thùa cũng tinh xảo, ngươi nơi khác, tìm được y phục tốt như vậy đâu!"

      Thúy Chi hé miệng cười tiếng, ôm y phục kia vào trong ngực, sắc mặt hồng hồng, như có đám mây xẹt qua. Tương Nghi thấy bộ dáng kia của nàng, biết trong lòng nàng ra rất hài lòng, cũng mừng thay cho nàng, trả bạc kéo tay của Thúy Chi: "Chúng ta về phủ để cho Lưu ma ma nhìn."

      Vừa mới về viện, Linh Lung liền chạy tới: "Thúy Chi, đại phu nhân kêu ngươi qua."

      Tương Nghi cả kinh, đột nhiên đứng lên: "Thúy Chi, đừng !"

      Linh Lung liếc mắt nhìn Tương Nghi, mặc dù như thường ngày để người vào trong mắt, nhưng rất ngạo mạn như trước: "Đại tiểu thư, đại phu nhân để cho nô tỳ tới truyền lời, nếu Đại tiểu thư để Thúy Chi qua, vậy kính xin Đại tiểu thư tự cùng đại phu nhân, chớ để cho nô tỳ trở về chịu trách phạt."

      "Ngươi chịu hay chịu trách phạt là chuyện của ngươi, có liên quan gì với ta?" Tương Nghi nhìn chằm chằm Linh Lung lạnh lùng cười: "Thúy Chi là nha hoàn của ta, ta để cho nàng , nàng thể ."

      "Đại phu nhân là mẹ Đại tiểu thư." Linh Lung giận đùng đùng câu, phất tay áo rời , nàng chạy nhanh, chỉ nhìn thấy xiêm y màu đỏ thoáng cái lập tức thấy bóng dáng.

      " nương, bằng để cho nô tỳ đến chỗ đại phu nhân nhìn chút xem là chuyện gì, ngài làm như vậy chỉ sợ được, đại phu nhân tức giận tới tìm ngài gây họa." Thúy Chi thấy thần sắc quật cường của Tương Nghi, trong lòng có chút kỳ quái, biết vì sao Nương nhất định ngăn mình: " nương, nô tỳ xem chút tới."

      Lưu ma ma vốn cầm áo cưới Thúy Chi nhìn ngừng, nghe thấy bên ngoài ồn ào, cũng chạy vội ra, đưa tay kéo Tương Nghi: "Đại tiểu thư, để cho Thúy Chi xem chút, còn có thể có chuyện gì?"

      Tương Nghi gấp gáp nước mắt sắp rơi xuống, Lưu ma ma và Thúy Chi biết nguyên nhân, nhưng nàng biết, nhất định là người buổi sáng kia, tên đầu chuột hoãng mục đó, Lạc Đại phu nhân muốn gả Thúy Chi cho ! Còn biết tên vô lại đó có chờ sẵn trong viện Lạc Đại phu nhân .

      " thể thể !" Tương Nghi ôm Thúy Chi buông tay, bên Lạc Đại phu nhân kia chung quy phải ứng phó mới được. Tương Nghi suy nghĩ chút: "Ma ma, nếu ngươi qua nghe ngóng xem mẫu thân của ta có phân phó gì? Cứ thân thể Thúy Chi thoải mái, ta mới để cho nàng ."

      Lưu ma ma gật đầu cái: "Cứ như vậy , lão nô nhìn chút."

      Tương Nghi buồn bã nhìn bóng lưng Lưu ma ma, trong lòng ê ẩm trận, mặc dù nàng nghĩ muốn dẫm lên vết xe đổ, nhưng nhìn tình huống bây giờ, nàng bước khó khăn liên tục, như bang mỏng. tay có bạc, chỉ có hai người làm trung thành, còn thỉnh thoảng bị người mưu hại đến muốn bắt , là khiến người sốt ruột.

      Thúy Chi có chút kỳ quái, hôm nay nương đúng là khác thường, nàng gặp đại phu nhân chút cũng sao, vì sao nhất định phải ngăn nàng ? Nàng nhéo tay Tương Nghi cái: " nương, chúng ta vào ngồi chút."

      "Lạc Tương Nghi." Còn chưa chuyển bước chân, ngoài cửa liền truyền tới tiếng gầm: "Lá gan ngươi là lớn, lại dám lừa bịp ta!"

      y phục đỏ thẫm có thêu mấy đóa kim hoa, đường chợt lóe chợt lóe sáng lên, Lạc Đại phu nhân nổi giận đùng đùng tới, giương tay phất qua, nhắm tới gương mặt của Tương Nghi.

      Thúy Chi mau chóng bước tới bước, ngăn phía trước Tương Nghi, cái tát kia của Lạc Đại phu nhân, vừa vặn rơi mặt của nàng, trong khoảnh khắc liền đỏ mảng lớn. Thúy Chi bụm mặt, thấp giọng : "Đại phu nhân, là nô tỳ tốt, kịp thời tới."

      Nước miếng Lạc Đại phu nhân phun thẳng, chút xíu rơi xuống bên tóc Thúy Chi: "Ta gọi ngươi qua, là để mắt ngươi, còn dám làm bộ làm tịch với ta ! Tiểu kỹ nữ biết xấu hổ, trong đôi mắt cũng chỉ có hạt đậu kia có ta hay sao?"

      Tương Nghi nghe thấy trong lòng tức giận, Lạc Đại phu nhân mắng là quá thô tục rồi, lúc trước nghe quen cũng để trong lòng, nhưng lần này nghe thấy, nàng mắng như vậy, có khó chịu ra được. Nghe khi Lạc Đại phu nhân còn , Cao gia còn chưa phát đạt như hôm nay, Lạc Đại phu nhân là đứng cửa phòng nghe những bà thím kia nước miếng văng tung tóe chửi đổng mà lớn lên, chờ đến khi bảy tám tuổi, Cao gia bỗng nhiên phát đạt, mua nhà mua đất mua cửa hàng, chỗ chơi đùa của nàng cũng dời từ đường đến hậu viện, mà dù sao khi còn bé thành thói quen sửa đổi, cho dù là Cao phu nhân, cũng là mở miệng tiếng tiểu đồ đĩ treo bên mép.

      Lạc Đại phu nhân thấy mình mắng trận, mắng chủ tớ trong phòng này thấp đầu, trong lòng đắc ý, chỉ Thúy Chi : "Ngươi tiểu lãng hóa này, vốn ta muốn nâng đỡ ngươi, nghĩ tới ngươi lại dám tới ta trong viện! Hôm nay ta tới chính là cho ngươi biết, ta có cửa hôn hợp ý, trong Lạc Phủ chúng ta Nhạc Tam, cầu ta cho chỉ cưới ngươi. Vội vàng dọn dẹp chút chuẩn bị xong, mấy ngày nữa là thành hôn."

      "Cái gì?" Thúy Chi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt: "Đại phu nhân, ngươi cái gì? Hôn ?"

      Lạc Đại phu nhân gật đầu cái: "Ngươi cũng hai mươi hai rồi, chẳng lẽ cả đời này lấy chồng? Giờ có người muốn cưới, ngươi nên cám ơn trời đất vui mừng gả qua mới đúng, sao ngược lại vui, chẳng lẽ ngươi muốn?"

      Thúy Chi trợn to hai mắt lắc đầu cái: "Đại phu nhân, ta là muốn."

      "Tốt nhỉ, ta chỉ hôn cho ngươi, ngươi còn có thể chữ ?" Lạc Đại phu nhân giận đến toàn thân run rẩy: "Hoàng ma ma, mau mau lấy cây gậy đến, để ta đánh chết nô tỳ nghe lời này."

      Tương Nghi cuống cuồng, đẩy Thúy Chi cái, : "Mẹ, phải Thúy Chi muốn, là nàng hôm qua mới định thân, tổ mẫu tự mình chấp thuận, ngươi tới trể."

      "Cái gì?" Lạc Đại phu nhân vuốt vuốt tay áo cái: "Ngươi dỗ ai? Hôm qua nàng định thân trùng hợp như vậy ? Ta tin!"

      "Nếu mẹ tin, có thể hỏi tổ mẫu." Tương Nghi thấy Lạc Đại phu nhân có bộ dạng tức giận rống rống như ban đầu, hơi chút ổn định tâm thần, đứng bên người Thúy Chi: "Đây là chuyện giả, giả cũng được, ta có láo hay , mẹ chủ viện chuyến biết ." Ánh mắt của nàng nhìn chăm chú vào Lạc Đại phu nhân: "Ta nghĩ rằng trong Lạc Phủ này, hẳn là tổ mẫu lớn nhất chứ ? Nàng chỉ hôn cho Thúy Chi là định xuống, sao có thể sửa đổi? Tương Nghi biết mẹ có tâm tư thương tiếc xuống người của ta, vì sao mở miệng trước? Giờ mới , phải muốn đánh mặt mũi của tổ mẫu sao?"

      Lạc Đại phu nhân ngẩn người tại đó, nửa ngày cũng gì, Hoàng ma ma bên cạnh nhàng bên tai nàng: "Phu nhân, chỉ sợ chuyện này là , Đại tiểu thư chỉ là hài tử sáu tuổi, sao dám láo? Chúng ta nên thảo luận kỹ hơn mới đúng."

      "Hừ, chúng ta ." Lạc Đại phu nhân hung tợn nhìn Tương Nghi, hất ống tay áo cái, tức giận xoay người rời , Hoàng ma ma cuống quit đuổi theo: "Phu nhân chậm chút, cẩn thận dưới chân!"

      Tương Nghi "Ai nha" tiếng, lúc này mới thư giản toàn thân, sờ quần áo trong người cái, mồ hôi ướt nhẹp. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thúy Chi, nàng ngơ ngác đứng đó, sắc mặt trắng bệch.

      _Hết chương 37_
      duyenktn1, KisaragiYuesanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 38: Cầu tổ mẫu che chở

      Dư quang của mặt trời lặn nhuộm sân trước của chủ viện thành mảnh vàng óng, tà dương treo phía chân trời, đoàn mây đỏ bừng, bao bóng dáng đỏ tươi kia lại. Cây nhãn lồng lúc này vẫn còn lá xanh, giống như tán gắn vào đầu Lạc lão phu nhân, bà đứng ở nơi đó, nhíu mày, nhìn mấy tiểu nha đầu hi hi ha ha nháo thành đoàn ở trong sân.

      "Người của Lạc Phủ càng ngày càng nhiều." Lạc lão phu nhân nhàng thở dài: "Người nhiều chứng tỏ hung vượng, biết là chuyện tốt hay chuyện xấu."

      Quá ma ma ở bên cười : "Sao lão phu nhân lại lời như vậy rồi? Nhân số hưng vượng, trong nhà phải là phát đạt sao?"

      Lạc lão phu nhân lên tiếng, trong phủ bây giờ còn chưa đến lúc dùng tiền, chờ tôn tử tôn nữ trưởng thành, cưới vợ cưới vợ, lấy chồng xuất giá, thiếu phải dùng bạc, nhưng giờ Lạc Phủ chỉ còn cái khung bên ngoài, phải ứng phó thế nào? thiếu được đến lúc đó phải ưỡn nét mặt già nua, kiếm lời từ sính lễ của các cháu bù cho cháu trai.

      Bây giờ trong bụng vợ lão đại, còn biết nam hay là nữ, nếu là nữ hài ngược được, là nam hài cũng có thể nhưng lại có chút chịu nổi. Lạc lão phu nhân mờ mịt nhìn mấy tiểu nha đầu, trong lòng phiền não hồi lâu, đều nhiều con cháu có nhiều phúc, giờ nhìn lại cũng phải là chuyện tốt, đầu mình sắp nổ rồi đây.

      Hai người vào từ cửa viện, Quá ma ma cười : "Đại tiểu thư lại qua thỉnh an."

      Từ khi Đại tiểu thư vào Tộc Học Dương thị, phá lệ hiểu chuyện, mỗi sáng sớm tới thỉnh an , buổi tối còn phải qua thăm Lạc lão phu nhân mới chịu về nghỉ ngơi, nhu thuận lanh lợi giống như biến thành người khác. Trước đó Đại tiểu thư đến tột cùng có hình dáng gì? Quá ma ma lắc đầu cái, nàng nghĩ ra, phảng phất Đại tiểu thư vẫn mực thông minh nhu thuận như vậy.

      "Tổ mẫu mạnh khỏe." Tương Nghi tới trước, khom người hành lễ: "Hôm nay cơm tối có thể ăn tới ba chén chứ?"

      Lạc lão phu nhân nghe lời này cười lên: "Tổ mẫu còn có thể ăn ba chén cơm? Ngươi cũng quá để mắt tổ mẫu rồi!"

      Tương Nghi ngẩng đầu, nghiêm túc : "Hôm nay nghe Hoàng Nương Tử điển cố, Liêm Pha kia muốn đánh giặc, lại sợ quốc vương tín nhiệm , ngay trước mặt sứ giả hơi ăn ba chén cơm, xách súng cưỡi ngựa chạy mấy vòng. Ta nghĩ rằng chắc chắn tổ mẫu cũng sức khoẻ dồi dào như tướng quân Liêm Pha kia."

      "Ngươi ngược lại học được ít trong Tộc Học Dương thị." Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi cái, chỉ cảm thấy mấy ngày nay nàng sống càng tốt, lông mày dần dần có đường nét, cong cong hai tuyến, vừa vặn gắn ánh mắt của nàng, lộ ra mặt mày phá lệ sinh động.

      "Tổ mẫu có ý tốt đưa ta Tộc Học Dương thị, nếu Tương Nghi đọc sách tốt, vậy phải phụ lòng tổ mẫu sao?" Tương Nghi cười nhàn nhạt, nơi khóe miệng phảng phất mở ra đóa hoa.

      "Nghi Nha Đầu, ngươi chính là biết lời hay." Lạc lão phu nhân nhìn nàng chăm chú, thầm nghĩ trong lòng, đây là 1 vụ làm ăn lỗ vốn, chỉ mong nàng có thể đọc nhiều sách chút, sau này nghị hôn lên cũng thuận lợi chút.

      "Tổ mẫu, Tương Nghi có 1 chuyện muốn với ngươi." Thấy mặt Lạc lão phu nhân lộ ra thần sắc tán dương, Tương Nghi mới thoáng yên tâm, kéo Thúy Chi đến bên cạnh mình: "Chính là hôn của Thúy Chi."

      Tương Nghi tính toán rất lâu trong viện mình, chuyện của Thúy Chi nên xem . Vốn cho là để Thúy Chi theo mình Tộc Học Dương thị, nghĩ tới Lạc Đại phu nhân ép đến cửa, ý định này là thể thực được rồi. khi bị người nhớ, lại thể đề phòng, nhất định phải có phương pháp vạn toàn mới được.

      Mang theo Thúy Chi đọc sách, chỉ sợ Nhạc Tam kia giống như kiếp trước dẫn người chặn đường Thúy Chi , nếu để Thúy Chi trong phủ, sợ Lạc Đại phu nhân tìm người bắt nàng , Thúy Chi ngay cả cơ hội kêu cứu cũng có. Tương Nghi nghĩ tới nghĩ lui, trong Lạc Phủ này, chỉ có chỗ của Lạc lão phu nhân an toàn nhất, trước tiên đưa Thúy Chi đến chủ viện mới là đúng đắn.

      "Hôn của Thúy Chi ?" Lạc lão phu nhân nhìn chỗ chủ tớ hai người chút đứng chung, mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc: " phải hôm qua xong? Con trai Phúc bá muốn kết hôn nàng, sao hôm nay lại nhắc tới chuyện chung thân của nàng rồi ?"

      "Tổ mẫu, hôm qua đúng là ngài quan tâm, thay Thúy Chi chỉ cửa hôn này, nhưng hôm nay mẹ tới, nhất định phải hứa Thúy Chi cho người làm tên là Nhạc Tam." Tương Nghi bất đắc dĩ nhìn Lạc lão phu nhân: "Thúy Chi hảo nữ lấy hai chồng, nếu hôm qua tổ mẫu chỉ hôn cho nàng, nàng tái giá với người khác."

      Quá ma ma kinh hô câu, mặt biến sắc: "Nhạc Tam ?"

      "Nhạc Tam là hạng người gì, ngươi biết ?" Lạc lão phu nhân nhíu mày cái: "Tên này giống như nghe qua ở đâu rồi."

      Quá ma ma lắc đầu cái, thở dài cái: " Nhạc Tam này phải người tốt, rất hỏng."

      "Lại chỉ hôn cho Thúy Chi này?" Khóe miệng Lạc lão phu nhân ra nụ cười lạnh lùng: "Nàng xem ta là người chết hay sao ? Trong phủ này còn chưa tới phiên nàng tới diệu võ dương oai !" Nghĩ đến việc hôm trước bị chửi, đốm lửa trong lòng Lạc lão phu nhân cháy lên, có cách nào đè xuống, nàng nắm chặt tay Quá ma ma, hận hận : "Nếu nàng lại biết điều như vậy, ta ước chừng phải mời cha mẹ của nàng tới, để cho bọn họ nhìn xem bọn họ nuôi con tốt thế nào."

      Dù sao gia đình thương gia, có thể nuôi ra dạng con gì ? Lạc lão phu nhân sâu hối tiếc, dù thế nào cũng nên tinh tế hỏi thăm tình huống, nên thấy trong bụng của nàng có máu mủ Lạc gia, nên xem đồ cưới phong phú của nàng lập tức gật đầu.

      "Tổ mẫu, Tương Nghi muốn xin ngươi chuyện, thời gian Thúy Chi chọn xong, ngày mùng 2 tháng 2 thành thân, nửa tháng này ta nghĩ để cho nàng đến trong viện tổ mẫu ngây ngốc, theo bên cạnh Hoa Đào nương tử bên cạnh tổ mẫu học kim chỉ, nghe Lưu ma ma phải chuẩn bị vài đôi vớ làm đồ cưới."

      Thúy Chi thi lễ sâu với Lạc lão phu nhân: "Xin lão phu nhân tác thành."

      Lạc lão phu nhân nhìn đôi chủ tớ này chút, mặt lên ra nụ cười đến, tới nơi này học kim chỉ ? Còn phải là muốn tránh thoát tính toán của vợ lão đại? Nàng khẽ mỉm cười nhìn Thúy Chi: "Ngươi ở lại , chỉ là bên người Nương các ngươi người hầu hạ."

      "Tổ mẫu, quan trọng, còn có Lưu ma ma ở đây, vậy là đủ rồi." Tương Nghi nghe Lạc lão phu nhân , thoáng thả tâm, ngửa đầu cười : "Giờ tự Tương Nghi có thể làm ít chuyện rồi."

      Lạc lão phu nhân vươn tay ra, sờ đầu Tương Nghi cái: "Nghi Nha Đầu, ngươi rất hiểu chuyện."

      Sáng sớm mới hơi lộ ra ít ánh sáng ban ngày, Tương Nghi dẫn Lưu ma ma qua tới Ngọc Ngạn Đường thỉnh an. Thúy Chi đứng trước cửa Ngọc Ngạn Đường, thấy Tương Nghi đến gần, trong mắt đều là lệ: " nương, ta đêm ngủ an ổn, mắt vừa nhắm, nghe thấy nương kêu ta muốn uống trà!"

      Tương Nghi nắm tay của Thúy Chi, trong lòng cảm kích: "Thúy Chi, ngươi cũng sắp thành thân, sau này cũng thể mỗi đêm thủ bên cạnh ta, làm quen là được."

      Thúy Chi hít mũi cái, giọng mang theo tia run rẩy : "Ma ma, ngươi phải chiếu cố kỹ nương."

      Lưu ma ma gật đầu cái: "Cái này tự nhiên ta biết, cần ngươi , ngươi chỉ cần học học thiêu thùa may vá cho tốt, chờ làm dâu."

      Thỉnh an Lạc lão phu nhân xong, Tương Nghi vội vã chạy ra, bây giờ nàng thể so với lúc trước, phải Tộc Học Dương thị đọc sách, cần thức dậy sớm hơn người khác. Mang theo Lưu ma ma ra Ngọc Ngạn Đường, mới xuống bậc thang, chỉ thấy thân xiêm y màu đỏ từ bên kia chạy tới, giữa nhánh cây mờ mờ bên, rất là nổi bật.

      Lạc Đại phu nhân ngược lại tới sớm.

      Tương Nghi ngừng lại, cười thi lễ với Lạc Đại phu nhân: "Mẹ mạnh khỏe."

      Lạc Đại phu nhân vừa vừa suy nghĩ, đề phòng bên tai truyền tới thanh vấn an của Tương Nghi, giương mắt vừa nhìn, thấy Tương Nghi đứng đó, cười híp mắt nhìn mình, khỏi ngây dại: "Sao ngươi mang theo Lưu ma ma ra? Thúy Chi đâu ?"

      Tối hôm qua trong lòng nàng tức giận, dùng buổi tối, nghĩ ra mấy chủ ý, còn do dự muốn dùng chủ ý kia đưa Thúy Chi cho Nhạc Tam giày xéo, nghĩ tới hôm nay thấy Tương Nghi, lại thấy phía sau nàng đổi người theo.

      "Thúy Chi?" Tương Nghi nhàn nhạt cười tiếng: "Nàng sắp kết hôn rồi, còn chưa chuẩn bị xong đồ cưới, tổ mẫu thương tiếc nàng, để cho nàng ở trong chủ viện, theo Hoa Đào nương tử làm học may vá, đến lúc đó cũng có thể có hai đôi giày tất mang đến nhà chồng." Thấy Lạc Đại phu nhân sắc mặt dần dần trắng, Tương Nghi Tâm thầm cao hứng, chẳng qua là mặt : "Mẹ, gần đây có chuyện gì đừng tìm Thúy Chi, nàng chuẩn bị cho đại nhân sinh, tổ mẫu hết rồi, muốn nàng thanh thản ổn định gả , ngươi xem, hôm nay ta cũng mang theo Lưu ma ma Tộc Học nữa nha."

      " nha đầu lông mọc chưa đủ dài như ngươi, miệng đầy chữ lập gia đình, còn biết xấu hổ hay ?" Lạc Đại phu nhân thẹn quá thành giận, chỉ Tương Nghi mắng lên: "Ngươi cho rằng bây giờ ngươi được tổ mẫu thương chút xíu, là có thể tốt hơn hay sao? Ta thiệt cho ngươi biết, sớm muộn gì ngươi cũng rơi xuống tay ta, đừng có đắc ý!"

      Tương Nghi cãi lại, chẳng qua lẳng lặng nhìn nàng, Lạc Đại phu nhân tức giận mắng trận được hồi , thấy giống như quả đấm của mình đưa ra đánh người lại hụt, trong lòng được tự nhiên. Mặt nàng đỏ lên, cắn răng, giơ tay lên muốn tát Tương Nghi, lúc này nghe sau lưng truyền tới lời nhàng: "Đại tẩu, Tương Nghi là hài tử khôn khéo, nàng phạm lỗi gì, cũng nên hấp tấp giáo huấn như vậy!"

      "Hai vị thẩm nương, mẹ phải dạy dỗ ta, nàng là thấy tóc ta có con sâu, muốn thay ta bắt xuống." Tương Nghi vội vàng hướng tiến lên hai bước, hơi hơi hành lễ: "Tương Nghi cuống cuồng đọc sách, theo các vị trưởng bối."

      Ra khỏi cửa hông, Phúc bá thấy hôm nay là Lưu ma ma phụng bồi ra, hết sức kỳ quái. Tương Nghi đến gần xe ngựa, thấp giọng với nàng: "Phúc bá, thời gian lập gia đình kia có thể dời lên hay ?"

      "Trước thời hạn ?" Phúc bá có vài phần giật mình: "Tháng hai chưa tới, chưa chuẩn bị gì cả."

      "Phúc bá, chỉ cần hai người bọn họ sống tốt, cần gì phải để ý quy củ gả cưới như vậy." tay Tương Nghi giơ cao góc rèm xe ngựa, giọng : "Hôm qua mẫu thân của ta tới, phải hứa Thúy Chi cho người tên là Nhạc Tam, ta e chuyện có biến, vì vậy muốn đẩy nhanh chuyện này."

      "Nhạc Tam?" Phúc bá giận đến mặt đỏ rần: "Tâm tư Đại phu nhân là độc ác!"

      _Hết chương 38_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :