1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 29

      Edit: rinnina

      Đèn lưu ly nho tú xách ở trong tay, chút xíu ánh đèn màu vàng ấm chiếu lên tay Tương Nghi, càng ôn nhu như khối mỹ ngọc. Lạc lão phu nhân nhìn chằm chằm ngọn đèn kia, nhìn lúc lâu, thể thừa nhận, đèn này lồng chế tác vô cùng tinh xảo dung, làm bằng tài thượng thừa, đúng là hàng thủ công khó gặp.

      "Nghi Nha Đầu, ngươi có lời gì muốn ?" Lạc lão phu nhân liếc Tương Nghi xách đèn lồng cái, bỗng nhiên phát , đứa cháu luôn mực rúc trong viện này, sao lại như biến thành người khác, mới Tộc Học mấy ngày, vẻ mặt khí độ khi chuyện, hoàn toàn với thường ngày.

      Quả nhiên là đứa dễ dạy dỗ, trong lòng Lạc lão phu nhân thầm gật đầu, ngồi ở chỗ đó, mặt bất động thanh sắc.

      "Tổ mẫu, con vốn là chuẩn bị tới đưa cho ngài quà tặng trong ngày lễ, nghĩ Lục Nhược tới truyền lời rồi." Tương Nghi đặt đèn lưu ly kia lên bàn cái bàn bên cạnh Lạc lão phu nhân, mở bức tranh chữ kia: "Tương Nghi nhiều ngày học chữ trong Tộc Học Dương thị, được Hoàng Nương Tử đích thân chỉ điểm, bắt đầu tập viết theo mẫu chữ, trong lòng nhớ đến tổ mẫu dạy bảo, đặc biệt viết bức tranh chữ to tặng cho tổ mẫu, chỉ mong tổ mẫu nên chê."

      "Có thể viết chữ to rồi hả?" Lạc lão phu nhân khẽ mỉm cười: "Lục Nhược, Tiểu Lục, mang bức tranh chữ kia tới cho ta xem chút."

      Hai tên nha hoàn tiến lên, bức tranh chữ mở ra, viết bốn chữ lớn: Phúc lộc an khang, bút phong cũng già đạo, đối với người mới học mà , là cực kỳ làm khó được. Lạc lão phu nhân lấy làm kinh hãi, nghĩ tới cháu lớn này ngộ tính tốt như vậy, mới đọc sách viết tốt đến thế, còn tốt hơn nhũng người tập vài năm chút.

      Tương Nghi hơi cúi đầu, hai cái tay để trong ống tay áo, che giấu mồ hôi trong lòng bàn tay.

      Viết bức tranh chữ này tốn ít thời gian của nàng, nàng muốn che giấu căn cơ lâu năm của mình, viết ra loại cảm giác của người mới học, dễ dàng. Nàng có chút bận tâm, rất sợ Lạc lão phu nhân nhìn ra cái gì, may mắn, nghe thấy Lạc lão phu nhân vẻ mặt ôn hòa : "Tương Nghi, ngươi tâm là rất tốt, huống chi còn viết tốt như vậy."

      Được những lời này, Tương Nghi đặt trái tim về chỗ cũ, lúc này mới ngẩng đầu cười : "Tổ mẫu khen trật rồi."

      "Nàng dâu Lão Tam, con tới nhìn chút, chữ này Nghi Nha Đầu viết được ?" Lạc lão phu nhân cười híp mắt gật đầu với Lạc Tam phu nhân cái: " Tới chỉ điểm cho nàng chút."

      Trước khi xuất giá Lạc Tam phu nhân có danh tài nữ, chẳng qua gia thế bần cùng, cha chỉ là phu tử trong thư viện, ban đầu Lạc lão phu nhân rất xem thường nàng. Chẳng qua Lạc Tam gia cố ý muốn kết hôn nàng, còn cách nào, lúc này mới cưới nàng vào cửa. Lạc Tam gia là con trai Lạc lão phu nhân đau lòng nhất, sau Lạc Tam phu nhân vào cửa, cảm tình với Lạc Tam gia rất sâu nặng, nhìn phân lượng con trai, Lạc lão phu nhân cũng làm khó Lạc Tam phu nhân, có lúc còn tốt với nàng hơn Lạc Nhị phu nhân mấy phần.

      Nghe muốn nàng lên chỉ điểm, đầu tiên Lạc Tam phu nhân khiêm nhượng rồi mấy câu, vẫn tới: " Để con tới nhìn chút."

      Trong lòng nàng vốn có chút khinh thường, luôn cảm thấy Tương Nghi phải là người thông minh, sao với con nàng Lạc Tương Phồn, như bùn đất với mây trời, nàng tới trước mặt, cúi đầu nhìn mấy chữ, khỏi kinh hãi, hồ nghi nhìn về Tương Nghi: "Đây là ngươi viết?"

      Tương Nghi gật đầu cái: "Chẳng lẽ Thẩm nương tin?"

      Lạc Tam phu nhân cười lúng túng: " phải là tin tưởng, chẳng qua là cảm thấy viết quá tốt."

      Lời này đáp rất khéo léo, vừa phủ nhận chữ của Tương Nghi, vẫn đưa ra nghi vấn của mình như trước. Tương Nghi biết suy nghĩ trong lòng nàng, cười : "Tương Nghi vẫn nghe Tam thẩm là tài nữ nổi danh Nghiễm Lăng, sau này gặp chỗ nào hiểu, còn phải tới quấy rầy Tam thẩm, nhờ Tam thẩm chỉ điểm mới được."

      "Dĩ nhiên có thể." Lạc Tam phu nhân gật đầu cái, cha nàng là phu tử, từ nàng được phụ thân dạy dỗ, thích lên mặt dạy đời, ngày xưa Lạc Tam gia chính là quen biết với nàng như vậy. Giờ nghe Tương Nghi khen nàng, trong đầu cao hứng, vội vàng nhận lời : "Tương Nghi có cái gì biết, cứ đến viện ta hỏi, thường ngày ta có chuyện gì làm, rất là rảnh rỗi."

      những lời này, có chút u oán nhìn Lạc lão phu nhân, biểu thị bất mãn trong lòng của mình, bây giờ đại tẩu và bà bà xử lý việc bếp núc, nàng và Nhị tẩu cái gì cũng sờ được, cuộc sống này tốt.

      Sao Lạc lão phu nhân lại biết ý của nàng, cũng lên tiếng, chẳng qua là cười tán dương Tương Nghi câu: "Nghi Nha Đầu là bé có linh tính, chữ viết tốt như vậy."

      Lạc Đại phu nhân có chút vừa ý, tới trước, tức giận chỉ vào đèn lưu ly : "Mẹ, chuyện của chúng ta còn chưa đến đâu, tại sao người lại bị nàng cầm bức tranh chữ dỗ rồi ? Ai biết nàng là mua được từ nơi nào hay là mời người viết giúp ? Các ngươi đừng bị nàng nắm mũi dẫn !" Nàng dừng chút, đưa tay muốn cầm ngọn đèn lên: "Đèn lồng này ta xem ít nhất cũng phải hơn hai mươi lượng bạc, nàng từ nơi nào có nhiều tiền như vậy mua cái này?"

      Tương Nghi trước khi Lạc Đại phu nhân đưa tay tới cầm đèn lồng nhích qua bên Lạc lão phu nhân bước: "Tổ mẫu, đèn lồng này có thể phải ta mua, bạc mỗi tháng cảu ta đều bị mẹ nắm rồi, sao có tiền mua đồ?"

      Nàng chờ Lạc Đại phu nhân ra những lời này, trong tay nàng có bạc, muốn làm chuyện gì cũng được, lúc trước Lạc lão phu nhân con mắt nhắm con mắt với việc Lạc Đại phu nhân làm, chẳng quan tâm nàng, cho nên nàng mới bị khi dễ như vậy. Nhưng bây giờ khác rồi, ấn tượng cảu Lạc lão phu nhân với nàng thay đổi, nàng phải thừa dịp này cầm bạc về, sau này muốn làm chuyện gì, trong tay cũng có tiền dư.

      Lạc lão phu nhân kéo tay Tương Nghi, kéo nàng tới trước mặt, mùi hương đặc biệt của người lớn tuổi truyền tới, đục ngầu hơn nữa mang theo chút thúi. Tương Nghi ngẩn người, cho tới bây giờ nàng chưa từng gần Lạc lão phu nhân như vậy, đứng bên người bà, nàng chỉ có cảm thấy thân cận, ngược lại tất cả đều là thoải mái.

      "Nghi Nha Đầu, vậy ngươi với tổ mẫu chút, đèn lồng này là từ đâu tới?" Lạc lão phu nhân nhìn chăm chú Tương Nghi, để cho nàng lui về phía chút nào: "Cũng phải mẹ của ngươi hoài nghi vô lý, dù sao cũng nên có lời giải thích."

      "Đèn này lồng là Dung Đại thiếu gia tặng cho ta làm lễ vật tết Nguyên Tiêu, Bảo Trụ ca ca cũng đưa ta cai1 nghiên mực, hôm kia mèo của Ngọc muội vào viện của ta, đập mất nghiên mực." Tương Nghi tỉnh rụi tố cáo với Lạc lão phu nhân: "Y phục mới làm cũng dính ít mực, Thúy Chi giặt rất lâu cũng giặt ra."

      "Dung Đại thiếu gia đưa cho ngươi?" Lạc Đại phu nhân xuy xuy nở nụ cười: "Ngươi chớ có láo, ngươi là ai, đưa ngươi quà tết Nguyên Tiêu ?"

      "Ngay cả áo choàng Sỉ La Ni cũng đưa cho ta, đưa ngọn cái đèn lồng vì sao lại thể?" Tương Nghi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Lạc Đại phu nhân, trong lòng mơ hồ đau.

      Gia Mậu , sang năm lại tới Nghiễm Lăng, biết còn có thể thể thấy hay .

      "Ngươi biết xấu hổ mới lời như vậy!" Lạc Đại phu nhân thở hổn hển, giơ tay lên muốn đánh Tương Nghi, lại thấy gương mặt Lạc lão phu nhân trầm xuống, tự chủ được để tay xuống: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi còn tuổi, câu được những thiếu gia khác tặng đồ cho ngươi, đúng là mẹ nào con nấy!"

      "Mẹ của ta, xuất thân nhà Hoa Dương Tiễn." Tương Nghi Tâm giận dữ, dù Lạc Đại phu nhân nàng thế nào, nàng cũng tức giận như vậy, duy chỉ có thương tổn mẫu thân nàng, nàng tuyệt nhịn được: "Mong trước khi đại phu nhân mở miệng chê mẫu thân của ta, hãy suy nghĩ xuất thân của mình, suy nghĩ mình là vào Lạc Phủ thế nào."

      Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân nhìn nhau cái, khóe mắt mang theo thần sắc buồn cười, chuyện năm đó Lạc Đại phu nhân và Lạc Đại lão gia câu câu đáp đáp, người nào của Lạc Phủ biết? Các nàng vừa mới gả vào lâu, đều biết đại phu nhân mang đôi long phượng thai chưa đủ bảy tháng sinh, đủ tháng lại còn còn sống, hơn nữa hai đứa đều béo béo tròn tròn, trong đó đến tột cùng là bí gì, cũng chỉ có Lạc Đại phu nhân mới biết.

      Bà tử quyệt miệng: " Khi bái đường nhìn ra, hông kia sao lại là hoàng hoa khuê nữ chưa lấy chồng? ràng có chút vai u thịt bắp."

      Bây giờ nghe thấy Lạc Đại phu nhân bị Tương Nghi nắm chuyện này hỏi ngược câu, trong lòng hai người chỉ cảm thấy rất hả giận, thường ngày Lạc Đại phu nhân luôn vênh váo nghênh ngang, giống như Lạc Phủ đều do đồ cưới của nàng nuôi dưỡng bây giờ bị kế nữ quét mặt, Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng.

      Lạc Đại phu nhân bị lời này của Tương Nghi làm ra lời, da mặt biết thành màu tím đậm, như có thể ra máu, nàng chợt nhào tới Tương Nghi: "Đánh chết con đ* ngươi, lại dám ... mắng ta như vậy!"

      Tương Nghi vừa nghiêng đầu, mặt chôn vào trong ngực Lạc lão phu nhân, thế nào cũng thể thua thiệt, nếu để cho nàng đánh tốt chút nào. Lại bên người Lạc lão phu nhân có mấy ma ma nha hoàn, mọi người tự nhiên tới ngăn cản.

      "Vợ Lão đại tức phụ, sao ngươi lại lời như vậy!" Lạc lão phu nhân nghe thấy Lạc Đại phu nhân kêu lên "Con đ* " từ này, trong lòng vui, Lạc Đại phu nhân xuất thân nhà thương nhân, khi vừa mới vào phủ lời chút cố kỵ, đống từ ngữ ô uế, bị bà dạy dỗ mấy lần, hơi đổi khá hơn chút, bây giờ lại có thể trước mặt nhiều người như vậy, lại văng ra lời này —— Lạc gia Đại tiểu thư là con đ* , vậy Lạc Phủ là cái gì? Thanh lâu hay sao?

      Sắc mặt Lạc lão phu nhân tái xanh, duỗi tay cầm nắp ly trà, tức giận tới mức run lên, muốn ném nắp ly trà ra, nhưng bà còn phải duy trì phong độ đương gia chủ mẫu, chẳng qua là trầm mặt hét: " Vợ Lão đại, ngươi còn mau lui xuống cho ta! Nghi Nha Đầu tự có ta tới hỏi nàng, cần ngươi ở đây to, để cho ta nghe sốt ruột!"

      Lạc Đại phu nhân ngờ Lạc lão phu nhân lại che chở Tương Nghi, màu đỏ tím mặt đậm hơn. Lúc trước Lạc lão phu nhân thấy nàng giày xéo Tương Nghi, cũng chỉ làm như nhìn thấy, giống như tình hình hôm nay, nhiều lắm là hời hợt câu: "Dạy dỗ chút là được, cần gì phải tức giận như vậy."

      Hôm nay, Lạc lão phu nhân chỉ giúp nàng, còn trước mặt mọi người làm nàng xuống đài được, trong lòng Lạc Đại phu nhân oán hận, tay vung lên, ục ục : "Ngọc nhi Hồn nhi, chúng ta , Lạc Phủ này là nơi chứa được chúng ta, chúng ta về nhà Ngoại Tổ !"

      "Ngươi đứng lại cho ta!" Lạc lão phu nhân nghiêm nghị quát lên tiếng: " nghĩ tới ta lại chiều ngươi đến vô pháp vô thiên."

      _Hết chương 29_

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 30: Đại phu nhân tức giận về nhà mẹ

      Lạc Đại lão gia mặt đỏ cổ to đứng trước Ngọc Ngạn Đường, thấy Lạc Đại phu nhân tay dắt đứa bé, trong lòng nổi giận, tới trước, vung tay đánh lên mặt Lạc Đại phu nhân: "Còn dám mạnh miệng với mẹ, ngươi ăn cơm no nên gan cũng lớn lên rồi!"

      Lạc Đại phu nhân ngờ Lạc Đại lão gia chừa nửa phần tình cảm, trước mặt mọi người động thủ đánh nàng, hoàn toàn để ý thể diện mà dạy dỗ nàng, cao giọng kêu lên: "Làm việc thận trọng, ngươi kẻ được cẩu nuôi này, lại dám động thủ đánh lão nương!" Nàng nhảy lên, buông Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn ra, hung mãnh đánh Lạc Đại lão gia, dùng mười đầu móng tay nhọn cào lên mặt : "Lạc gia các ngươi ăn của ta mặc của ta, còn dám đến trước mặt ta làm dữ!"

      Lạc Đại phu nhân ra, có thể thấy giận hết nhịn nổi, Lạc Đại lão gia bên này nghe thấy chột dạ, cảm thấy mặt mũi của mình đều mất hết, lại càng nổi trận lôi đình, hai người xoay người đánh nha, dọa Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn sợ đến mức đứng bên khóc: "Cha mẹ hai người đừng đánh nữa mà!"

      Lạc lão phu nhân ngồi ở đó, bị câu mắng "cẩu nuôi" nặng nề của Lạc Đại phu nhân mắng tức giận, thở hào hển : "Ô kìa nha, giận chết ta rồi."

      Tương Nghi vội vàng đưa tay vuốt ngực Lạc lão phu nhân, : "Tổ mẫu, xin ngài bớt giận, đừng nghe lời của nàng!"

      Hô hấp của Lạc lão phu nhân hết sức dồn dập nặng nề, còn mang theo chút vị thúi phả vào mặt Tương Nghi, nàng cắn răng nhẫn nhịn xuống, lúc này chính là thời cơ tốt để lấy lòng, nàng tuyệt thể bỏ qua cơ hội này. Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt lóng lánh lệ quang: "Tổ mẫu, ngài đừng để bị chọc tức hại thân thể!"

      Trong nội đường Ngọc Ngạn Đường là náo nhiệt, hai chủ tử đánh nhau, nha hoàn bà tử môn bận rộn lên khuyên can, lúc này Hoàng ma ma xách cây gậy vào: "Phu nhân, cây gậy tới."

      Lạc Đại phu nhân cầm cây gậy lên đánh vào người Lạc Đại lão gia: " phải nhiều ngày ngươi đến phòng di nương ngủ? Lại đến trút giận lên người lão ngương! Ngươi cho rằng là lão nương dễ khi dễ hay sao?"

      Mắt thấy cây gậy lớn sắp đánh xuống, Lạc Đại lão gia run như cầy sấy, ôm chặt đầu chạy vội về phía Lạc lão phu nhân. Lạc Đại phu nhân quay đầu khinh miệt nhìn cái, với Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn: "Ngọc nhi, hồn nhi, chúng ta nhà Ngoại Tổ, tối nay mẹ mang các con dạo phố, mua nhiều hoa đăng cho các ngươi, ai mà thèm cái đèn lưu ly đó rách nát đó!"

      Màn cửa được giữ lắc qua lắc lại, gió rét từ bên ngoài chui vào, Lạc lão phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh. Cưới vợ nên cưới hiền, câu châm ngôn này sai, chỉ ý nghĩ sai mà cưới con của thương nhân vào nhà, giờ làm cả nhà ầm ỉ gà chó yên.

      "Các ngươi ề viện của mình !" Lạc lão phu nhân trầm mặt phân phó Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân tiếng, hai con dâu này lại biết điều như vậy, ngồi ở chỗ nầy còn chuẩn bị dời , ngồi xem náo nhiệt bên, quả thực đáng hận!

      Lúc này Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân mới đứng lên, hai người hốt hoảng thi lễ cái, mau chóng mang nha hoàn bà tử rời khỏi. Rra cửa, hai người nhìn nhau cười tiếng, cuối cùng hôm nay cũng thấy phòng lớn động thủ, đúng là đại khoái nhân tâm.

      Lạc Nhị phu nhân cười : "Nữ nhi thương gia là thô tục như vậy, chuyện cũng biết nhìn trường hợp."

      "Có thể đúng sao, ban đầu ta nghe nàng chỉ nhận được vài chữ to, " Tam tự kinh " cũng biết hết, còn có chút tin, giờ nhìn thấy, quả thực có khả năng chưa từng đọc sách, nếu tại sao lại biết biết lễ nghi như thế?" Lạc Tam phu nhân kéo vạt áo, lộ vẻ cao cao tại thượng: "Người phải đọc sách mới đúng."

      Lạc Tam phu nhân có của hồi môn, cũng chỉ có khoản học này là khoe khoang được, có cơ hội, nàng dung việc đọc sách đâm chọc người khác, Lạc Nhị phu nhân sớm thành thói quen, cũng chẵng thấy lạ, cười tâng bốc: "Đâu phải ai cũng có tài tình như đệ muội chứ?"

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, dắt tay nhau , tới lối rẽ còn nỡ tách ra, Lạc Nhị phu nhân dứt khoát dẫn nha hoàn bà tử đến viện Lạc Tam phu nhân: "Ta đến chỗ đệ muội chơi đùa chút."

      "Nghi Nha Đầu, ngươi cũng về ." Lạc lão phu nhân có chút mất sức, nhìn Tương Nghi vẫn đưa tay giúp bà thuận khí, thở dài cái: "Sau này ngươi cũng chớ đối nghịch với mẹ của ngươi, có lời gì cứ vâng."

      "Tổ mẫu, đèn này là Dung Đại thiếu gia tặng cho con, nếu bị người đoạt , lần tới tới Nghiễm Lăng, Tương Nghi lấy cái gì cho nhìn mới phải đây?" Tương Nghi mặt đầy biểu tình điềm đạm đáng : "Từ khi Tương Nghi ra đời đến bây giờ, cũng chưa từng thấy được mấy thứ thứ tốt, giờ vất vả mới có được chiếc đèn lưu ly, chẳng lẽ cũng phải bị đoạt hay sao?"

      Hít mũi cái, nước mắt của nàng rơi xuống: "Lần trước Dung Đại thiếu gia đưa ta cái áo choàng Sỉ La Ni đó, ta ban đầu cự tuyệt, trong lòng biết là giữ được, bất đắc dĩ tâm địa quá tốt, dù thế nào cũng phải tặng cho ta, kết quả sau khi trở về..." Nàng đưa tay lau mắt, thấp giọng : "Tổ mẫu, Tương Nghi cũng cầu rất nhiều, phàm là người khác đưa đồ cho ta, để cho ta cầm tới khi nóng tay là được."

      Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi, trong đầu bỗng nhiên có vài phần thương hại, nàng đánh giá quần áo của Tương Nghi, so sánh với Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Hồn, đúng là khác ít. Nhắc tới Nghi Nha Đầu này lại là đích trưởng tôn nữ của Lạc Phủ, ăn mặc mộc mạc như vậy ra ngoài, là đánh vào mặt của Lạc Phủ.

      "Tương Nghi, sau này ngươi muốn có thêm cái gì, chỉ cần với tổ mẫu, tuyệt đối thể mất mặt mũi bên ngoài." Lạc lão phu nhân nắm được tay Tương Nghi xoa xoa: "Ta nghĩ rằng Dung Đại thiếu gia kia nhất định là thấy ngươi ăn mặc mộc mạc, lại có đồ chơi tốt gì, lúc này mới nhịn được đưa đồ cho ngươi."

      Lạc Đại lão gia ở bên nghe nửa ngày, lúc này mới chú ý tới tay Tương Nghi xách đèn lưu ly, vui vẻ nhướng mi : "Đây là Dung Đại thiếu gia kia đưa?"

      nghĩ tới nha đầu này còn tuổi được người thích như vậy, nhìn Tương Nghi, phảng phất thấy cảnh Dung gia Đại thiếu gia phái người đưa tới sính lễ trang trọng, xin gả Tương Nghi cho. khẽ mỉm cười, quan hệ tốt với Dung Đại thiếu gia là chuyện tốt, mẫu thân Dung Đại thiếu gia là người được Dương lão gia và Dương lão phu nhân sủng ái nhất, nếu là Dung đại phu nhân kia có thể thay mình vài lời, vậy còn tốt hơn muội tử của mình .

      "Ngươi cũng kiến thức hạn hẹp rồi hả? Chẳng qua chỉ là chiếc đèn lưu ly thôi, có gì đáng giá vui mừng?" Lạc lão phu nhân vỗ ghế ngồi cái, cái ghế phát ra tiếng "Kẻo kẹt kẻo kẹt ", nàng nghe trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ hoàng hoa lê này cũng chịu đựng được rồi hả? Suy nghĩ đến việc phải đổi ghế, Lạc lão phu nhân rất đau lòng.

      Tương Nghi quỳ sụp xuống đất, dập đầu cái với Lạc lão phu nhân: "Tương Nghi tuyệt có làm chuyện mẫu thân , đa tạ tổ mẫu tin tưởng Tương Nghi."

      "Đứng lên ." Lạc lão phu nhân thở dài : "Ngươi bất quá là hài tử sắp bảy tuổi, sao có thể làm chuyện như vậy! Cũng chỉ có nàng mới đặt những lời đó bên miệng! Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ủy khuất ngươi, dù sao Lạc Phủ này phải nàng có thể tay che trời."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Chỉ cần tổ mẫu tin tưởng ta, Tương Nghi cũng yên lòng." Khi chuyện, nước mắt treo lông mi dài lại rơi xuống, rơi đất, sáng trông suốt bãi.

      "Ngươi cũng thiệt là, sao lại chấp nhặt với nàng, còn động thủ trước mặt nhiều người như vậy, ngươi muốn người ta truyền chê cười hay sao?" Lạc lão phu nhân chờ thân thể nho kia từ từ ra ngoài, lúc này mới bảo Lạc Đại lão gia ngồi xuống: "Muốn động thủ cũng nên là lúc có ai giáo huấn chút là được, sao có thể đánh ở trước Ngọc Ngạn Đường? Ngươi cũng phải biết những hạ nhân kia lắm miệng thế nào, còn dám đánh ngay trước cửa! Đến, ta nhìn chút, có bị thương hay khon6g?"

      Kéo tay Lạc Đại lão gia cẩn thận nhìn chút, thấy chỗ nào có thương tích, lúc này Lạc lão phu nhân mới yên lòng, nhíu mày : "Lần này nên làm thế nào mới tốt ? Vợ của ngươi tính tình lớn, cứ như vậy mà chạy về nhà mẹ đẻ rồi!"

      "Nàng để nàng , ta lại thể người theo!" Lạc Đại lão gia thèm để ý: "Trần di nương và Lý di nương đều là người ôn nhu, câu nệ bên nào nghỉ ngơi là được."

      "Di nương lại phải chính thê." Lạc lão phu nhân có chút mất hứng: "Nếu là con dâu cứ ở lại nhà mẹ, người ngoài về Lạc gia chúng ta."

      "Là chuyện của nàng, là tự nàng muốn về nhà mẹ đẻ , chẳng lẽ còn đến trách Lạc gia chúng ta?" Lạc Đại lão gia dửng dưng hừ tiếng: "Nàng cho là nàng còn có thể làm bộ làm tịch làm đến mức nào? Đều sinh hai đứa con, bây giờ trong bụng lại có đứa, còn có thể chạy đâu?"

      "Cái gì? Vợ của ngươi lại có thai?" Lạc lão phu nhân lấy làm kinh hãi: "Sao nàng cho ta?"

      "Hôm qua khẩu vị nàng được tốt, mời đại phu tới khác, đại phu có thể là hỉ mạch, chẳng qua là thời gian quá ngắn, còn chưa xem ràng, phải qua ít ngày nữa mới có thể khám chính xác. Mẹ, nếu là nàng có thai, hôm nay con như vậy để cho nàng hồ nháo như vậy!" Lạc Đại lão gia sửa sang lại ống tay áo, mặt áo choàng gấm bị Lạc Đại phu nhân cào rách mấy đầu dây, nhíu mày cái, xoa xoa đầu dây kia, biết nên làm thế nào mới phải: "Tiểu Lục, cầm cây kéo cắt bỏ mấy sợi dây này cho ta."

      "Xem ra Lạc gia chúng ta lại sắp có con trai rồi!" Lạc lão phu nhân chắp tay niệm tiếng A Di Đà Phật: "Cũng hai năm rồi, ngay cả di nương cũng có thai, ta còn cảm thấy kỳ quái, Bồ tát phù hộ, cuối cùng lại có."

      Xanh Loli cầm cây kéo bạc tới: "Đại lão gia, nô tỳ cắt đầu dây cho ngài."

      Lạc Đại lão gia đưa tay đưa ra, Tiểu Lục vê mấy đầu dây kia, hạ kéo xuống cắt đứt, Lạc Đại lão gia thừa dịp Tiểu Lục rút tay về, sờ soạng tay nàng cái, cười hì hì liếc nàng, Tiểu Lục giận đến đỏ mặt, cắn răng xoay người ra ngoài.

      "Lão đại, ngươi đừng đánh chủ ý lên Tiểu Lục." Lạc lão phu nhân nhìn thấy ràng, có vài phần vui: "Nha hoàn bên cạnh ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

      Lạc Đại lão gia trơ mặt ra: "Ai kêu mẹ nuôi người tốt như vậy, thiếp thân nha hoàn từng đứa da mịn thịt mềm, nhìn cũng vui mừng."

      "Ngươi cũng nên thu liễm chút." Lạc lão phu nhân nhíu mày : "Muốn làm Huyện lệnh, bị khảo sát, nếu tư cách đạt, ngươi muốn tấn chức thế nào ?"

      Lạc Đại lão gia bị Lạc lão phu nhân trận, nhất thời bị đả kích, ỉu xìu nửa, nhìn Lạc lão phu nhân, thấp giọng : "Mẹ, con biết rồi."

      "Minh nhi, mang mấy sắc lễ phẩm qua Cao gia, đón vợ của ngươi về." Lạc lão phu nhân xoa xoa ngực, vươn tay ra tay của Lục Nhược: "Nhà hòa vạn hưng, cũng đừng để người khác nắm được nhược điểm, giờ là thời khắc mấu chốt, thể xuất sai lầm mảy may."

      _hết chương 30_
      duyenktn1, KisaragiYue, sanone21122 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31

      Edit: rinnina

      Ánh đèn chập chờn, bóng người tường đung đưa, tựa hồ thể yên, chốc bên trái, chốc lại bên phải.

      "Lão phu nhân." Lục Nhược bưng chậu nước nóng tới, thả ít rượu vào trong, nhìn Lạc lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, : "Hôm nay đại phu nhân quá kiêu ngạo rồi, dám nhục mạ lão phu nhân ngay tại Ngọc Ngạn đường, đây là trong mắt có trưởng bối sao ? Phải trừng phạt nàng nhiều chút mới đúng, sao lại để cho Đại lão gia đón nàng về ?"

      Quá ma ma chạy tới, chỉnh ngọn đèn lại cho vững vàng, liếc mắt nhìn Lục Nhược : "Đây là do lão phu nhân của chúng ta so đo, luôn muốn cả nhà hòa thuận, chuyện này là chuyện ngươi có thể bàn luận sao ? Còn mau mau qua bên , bưng thuốc của lão phu nhân tới."

      Hai năm qua thân thể Lạc lão phu nhân dần dần suy , năm ngoái đại phu nổi danh nhất trong thành Nghiễm Lăng tới xem mạch cho bà, dặn dặn lại, ngàn vạn lần được bận tâm quá nhiều, khai cho bà toa thuốc, mỗi ngày buổi tối uống chén thuốc, phối hợp với ly rượu thuốc, quả nhiên Lạc lão phu nhân cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

      "Ai, đúng là người nghèo chí ngắn." Chờ Lục Nhược ra ngoài, Lạc lão phu nhân cắn răng phát ra tiếng thở dài: "Đều bạc là vật ngoài thân, nếu có vật ngoài thân này, làm sao sống được."

      Quá ma ma đứng bên, nghe thấy cũng chua xót trong lòng. Mỗi năm Lạc gia suy bại, những năm gần đây nếu phải nhờ tiền lời trong mười mấy cửa hang của Lạc Đại phu nhân chống giữ, sao Lạc gia có thể duy trì được.

      Mặc dù Lạc gia suy bại, nhưng đồ dung và chi tiêu trong Lạc Phủ chút cũng chưa từng ít , chỉ riêng chủ viện này, nha hoàn bà tử có mấy chục người. Bà cũng từng qua với Lạc lão phu nhân, đừng nuôi nhiều nô tỳ như vậy, kêu người môi giới vào phủ, mang nhóm bán. Nhưng Lạc lão phu nhân lại đồng ý, Lạc gia chỉ có mua nô tỳ vào, nào có đạo lý bán nô tỳ! Sống chết cũng phải cắn răng chống đỡ tiếp, miễn cho bị người khác : "Lạc Phủ lại muốn bán nô tỳ rồi!"

      Khi Dương Nhị Phu nhân lấy chồng, Lạc lão phu nhân hơi cho nàng mười phòng của hồi môn, mọi người đều Lạc lão phu nhân phóng khoáng, chỉ có Quá ma ma mới hiểu tâm tư của Lạc lão phu nhân, đây là quăng cục nợ, có thể vứt bỏ nhiều chút vứt nhiều chút.

      Giờ Lạc đại phu nhân dậm chân mắng lão phu nhân và Đại lão gia, lão phu nhân cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, để cho Đại lão gia đón nàng về, còn phải bởi vì mười mấy cửa hàng kia sao ? Nếu đại phu nhân muốn cùng cách (ly hôn) với Đại lão gia, đồ cưới cũng , Lạc gia tiếp tục chống đỡ thế nào?

      "Ai, bất kể thế nào, cũng phải đạt được chức Huyện lệnh kia." Trong đầu Lạc lão phu nhân hận tới cắn răng, chờ đến lúc con trai bà làm Huyện lệnh, từ từ có bạc, còn cần nhịn con dâu phách lối đó sao? thể đạp nàng ta cước! Lạc lão phu nhân xoa miệng ly rượu, bắt đầu suy nghĩ nên viết hưu thư thế nào, chẳng qua ánh mắt quét tới, mới phát mình vẫn như cũ ngồi trong nội thất, ánh đèn mông lung, choáng váng loạn loạn mảnh.

      Thời gian khổ còn phải chịu đựng dài dài đây! Lạc lão phu nhân thở dài hơi, qua lúc lâu, mới đột nhiên hỏi ra câu: "Ma ma, ngươi cảm thấy Đại tiểu thư... Có đáng giá cho ta tốn tiền vốn hay ?"

      Trước mắt thoảng qua khuôn mặt nhắn bầu bĩnh, đôi mắt đen thẫm như đầm sâu, môi miệng nho kia giống như lăng giác màu đỏ hơi hơi nhếch lên. Quá ma ma suy nghĩ chút, gật đầu: "Đại tiểu thư là người thông minh, tam phu nhân phải nàng viết bốn chữ rất khá hay sao ? Nàng mới đọc mấy ngày sách, linh tú như vậy!"

      Lạc lão phu nhân trầm ngâm, mặt lộ ra nụ cười châm biếm: " chỉ là chữ viết này được hay , bây giờ nàng chuyện cũng có chú trọng, ràng muốn ta mở miệng hỏi tiền tiêu hàng tháng của nàng, hết lần này tới lần khác chữ cũng lộ ra!" Nàng bưng ly rượu thuốc lên uống hớp, chậm rãi : "Ma ma, ngươi đưa năm lượng bạc cho nàng, sau này tiền tiêu hàng tháng của nàng chúng ta chi."

      Vợ lão đại thích Nghi Nha Đầu, khắp nơi muốn bắt thóp nàng, nếu mình mở miệng bảo nàng trả lại tiền tiêu hàng tháng cho Nghi Nha Đầu, chỉ sợ vợ lão đại trong lòng mất hứng, còn biết được trong miệng nàng ra cái gì. bằng dàn xếp ổn thỏa, mình mỗi tháng cầm năm lượng cho nàng, năm cũng chỉ là sáu mươi lượng bạc thôi.

      "Lão phu nhân, sao có thể ..." Quá ma ma phân nửa, thấy Lạc lão phu nhân bộ ý ta quyết, nuốt lời lại vào bụng, này bạc, nếu cho Đại tiểu thư, cũng rơi vào trong tay mình, mình cần gì phải nhiều? Lại , bạc kia Đại tiểu thư vốn là nên có phần, từ trong kẽ tay lão phu nhân cho nàng, cũng là phải đạo. (tới đây chắc mọi người cũng hiểu bạc của là Lạc lão phu nhân này chủ yếu là của hồi môn của mẹ Tương Nghi rồi há)

      Tương Nghi thấy năm lượng bạc đó, cười đến mặt mày cong cong: "Đa tạ ma ma đưa bạc tới cho ta." bên bảo Thúy Chi: " người của ngươi có tiền đồng ? Mau mau đưa cho ma ma, cầm uống chén nước."

      Quá ma ma cười khoát tay cái: "Đại tiểu thư quá khách khí! cần tiễn, lão phu nhân còn có chuyện, ta trước."

      Thúy Chi cũng khách sáo với Quá ma ma nữa, trong tay nhiều bạc, sao còn có thể tùy ý tiễn (ý là biếu tiền ấy) ? người hai người tới đều phải tiễn, như vậy năm lượng bạc có thể sử dụng bao lâu ? Nàng cười với Quá ma ma: "Ma ma, trời tối đường trơn, đường cẩn thận nhé."

      " nương, lão phu nhân có lòng tốt." Lưu ma ma nhìn đĩnh bạc trắng như tuyết đó, cười miệng toe toét: "Lần này trong tay nương có tiền rồi."

      "Ma ma giúp ta thu thôi, đừng với người ngoài, ta đoán là lão phu nhân tự đưa cho ta." Tương Nghi nâng đĩnh bạc kia lên nhìn lần, bạc trắng sáng lên chứng tỏ chất lượng rất tồi, đúng là bạc . Lạc lão phu nhân trễ như vậy còn để Quá ma ma tới đưa bạc, nhất định là muốn để cho người khác nhìn thấy, cần bạc này chắc chắn là từ tiền để dành của bà.

      Chẳng qua khi nào Lạc lão phu nhân trở nên rộng rãi như vậy? Tương Nghi đưa bạc cho Lưu ma ma, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn lưu ly treo ở mép giường, chẳng lẽ nguyên nhân là vì Gia Mậu đưa chiếc đèn lồng này? Nàng cảm thấy mình có thể giúp Lạc Đại lão gia lấy lòng Dương gia, vì thế mới đối xử tốt với mình.

      Nhưng... Tương Nghi lắc đầu cái, vì cho nàng mặc áo choàng mới Tộc Học Dương thị đọc sách, Lạc lão phu nhân kêu người thêu tới may áo cho nàng, dùng là bạc công, vì sao hôm nay lại lấy tiền của chính bà? Tương Nghi đưa tay xoa xoa đầu, chỉ cảm thấy có chút , Lạc lão phu nhân đúng là khiến người ta đoán ra.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Tương Nghi thỉnh an Lạc lão phu nhân, thuận tiện cảm tạ bà đưa bạc cho mình. Lạc lão phu nhân từ ái nhìn nàng: "Nghi Nha Đầu, đừng nhắc lại, trong lòng ngươi biết là được."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Tương Nghi biết."

      Bà cháu mới vừa mới mấy câu, nghe thấy tiếng sảo sảo nhượng nhượng (bảy mồm tám mỏ chõ vào) truyền vào từ bên ngoài, Lạc Tương Quần, Lạc Tương Phồn và bốn thiếu gia khác của Lạc gia tiến vào. Lạc Nhị lão gia có hai đứa con trai, Lạc Tương Ngôn là con chính thất, năm nay bảy tuổi, là thiếu gia lớn nhất của Lạc Phủ, đứa là con trai thứ, tên là Lạc Tương Lâm, sắp năm tuổi, người ta gọi là lạc Tứ thiếu gia.

      Tam phòng cũng có hai đứa con trai, đều là Lạc Tam phu nhân sinh, sắp xếp theo thứ tự là thứ ba, tên là Lạc Tương Tuấn, chỉ lớn hơn Lạc Tương Lâm hai tháng, còn đứa khác là hai tuổi Lạc Ngũ thiếu gia Lạc Tương Kỳ, mới hai tuổi thôi, mỗi ngày bà vú ôm trong tay tới lui, rất ít xuống đất.

      Đám người vào, đồng loạt vấn an Lạc lão phu nhân, tinh thần Lạc lão phu nhân rất tốt: "Ma ngồi , hôm nay là tết Nguyên Tiêu, chính là ngày đoàn viên, tất cả mọi người tới đông đủ, mau tới ăn chè trôi nước."

      Đây là quy củ trong tết Nguyên Tiêu, nhà nhà đều phải ăn chè trôi nước, chè trôi nước của Lạc Phủ có phong cách riêng, khác với chè trôi nước đường bán, loại là nhân bánh làm bằng đậu đỏ, viên . Viên chè lớn, trôi lơ lửng trong nước súp, chìm chìm nổi nổi, bên trong mài trắng lộ ra chút đỏ ửng, trông rất đẹp mắt.

      Lạc lão phu nhân cảm thấy màu sắc của đậu đỏ này, có nghĩa thời gian tới Lạc Phủ hồng hồng hỏa hỏa (ý thịnh vượng), cho nên tết Nguyên Tiêu năm nào, cũng làm chè trôi nước đậu đỏ ăn. Qua nhiều năm như thế, Lạc Phủ chỉ hồng hồng hỏa hỏa, ngược lại ngày càng lụn bại, điều này làm lòng Lạc lão phu nhân cuống cuồng, chẳng qua cố nén bộc lộ ra ngoài.

      "Người này còn chưa tới đủ." Lạc Nhị Phu nhân nhìn Lạc lão phu nhân chút, cười tủm tỉm : "Đại bá chẳng lẽ còn chưa Cao gia đón đại tẩu và cháu về sao ? Tết Nguyên Tiêu này, phải thời gian người nhà đoàn viên sao ? Thiếu cũng được, chớ thiếu những 3 người."

      mặt Lạc Đại lão gia như có sương lạnh, trầm mặt ngồi ở đó, chẳng câu nào. Tối hôm qua nghỉ ngơi bên Trần di nương, Trần di nương ôn nhu khả nhân, cảm thấy mỹ mãn, muốn tới thỉnh an sáng sớm, còn bị gợi lên chuyện phiền lòng.

      Hôm qua Lạc lão phu nhân muốn Cao gia đón Lạc Đại phu nhân về, trong lòng quả thực tình nguyện, trước mặt nhiều người như vậy bị thê tử của mình đánh trận, mất hết mặt mũi, còn hết lần này tới lần khác phải ăn khép nép đón nàng ta về, Lạc Đại lão gia vừa nghĩ thấy tâm cam tình nguyện.

      Lạc Nhị lão gia nhìn Lạc Đại lão gia cười: "Thế nào, đại ca ? Gây gổ với đại tẩu? Nhìn mặt mũi này của huynh, còn có dấu bị quào trầy, đại tẩu đúng là lợi hại! Giống như con mèo Tương Ngọc nuôi, đầu răng móng lợi!"

      Lạc lão phu nhân nhìn Lạc Nhị lão gia, co rúc cổ, dám nữa. Lạc lão phu nhân nặng nề hừ tiếng: "Năm nay mấy huynh đệ ai cũng phải ôn bài tốt cho ta, chờ thi Hương phải thi cho đậu!"

      Lạc Tam lão gia gật đầu cái: "Mẹ, cái này ngài phân phó, con trai tự nhiên biết."

      Thấy Lạc Tam lão gia trả lời sạch gọn gàng, mặt Lạc lão phu nhân mới lộ ra tia hớn hở: "Lão Tam, ta biết ngươi nhất định chuẩn bị sẵn sàng." Chuyển sang đây nhìn Lạc Nhị lão gia, giọng Lạc lão phu nhân dần dần nghiêm nghị: "Lão Nhị, nếu để cho ta nghe ngươi dính vào ở bên ngoài, cũng đừng trách ta khách khí, ngừng tiền tiêu hàng tháng của ngươi, ta xem ngươi lấy cái gì ra ngoài mấy nơi hoa thiên tửu địa kia!"

      Nhà này càng ngày càng khó khăn, Lạc lão phu nhân siết chặt phật châu đàn mộc trong tay, nhìn con cháu ngồi đầy trong nhà, nhưng trong lòng có nửa phần vui sướng. Đều con cháu đầy cả sảnh đường là có phúc, sao bà càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi.

      Tương Nghi ngồi ở đó, tai nghe mọi người chuyện, trong đầu nhịn được so đo, cha đón mẹ kế về, biết sau này nàng trả thù mình thế nào. Mẹ kế phải người hiền lành, chuyện này là do đèn lưu ly của nàng gây ra, mẹ kế tự nhiên tính nợ này lên đầu của nàng.

      Đánh cờ nước trước, dù sao mình cũng phải đề phòng tốt mới được.

      _Hết chương 31_
      KisaragiYueHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32: Chật vật vợ chồng định độc kế

      Cao gia Phố đông Nghiễm Lăng nổi danh lừng lẫy, hưng vượng nhất phố đông, nhà bọn họ chiếm nửa số cửa hàng. Nếu hỏi cả thành Nghiễm Lăng, người người đều ngón tay cái : "Trong thành Nghiễm Lăng nhà có tiền nhất!"

      Nhà Cao gia dời đến thành nam, chiếm vòng lớn bên kia. Viện rất lớn, Lạc Đại lão gia vòng vòng lớn mới tới viện của Lạc Đại phu nhân, vừa mới bước vào, cái bao cát đập tới, vừa vặn đập trúng mũi của , đưa tay sờ lỗ mũi cái, lớp bụi rơi lên ngón tay.

      "Là đứa nào có mắt như vậy, lại đập trúng gia!" Bà tử dẫn Lạc Đại lão gia tới quát tiếng.

      Trong sân có đám tiểu nha đầu, chơi ném bao cát, ríu rít, nghe thấy tiếng kêu này, chạy như bay , có người trốn sau đại thụ, đưa đầu ra ngoài nhìn, cũng có người chạy đến dưới hành lang, giả bộ nhìn thấy, trong viện khoảnh khắc tiếng động, chỉ có mấy con chim sẻ hót, ánh mắt đen nhìn qua Lạc Đại lão gia.

      "Ôi ôi ôi, bọn nha đầu của ta chơi ném bao cát, tự mình ngu dốt biết tránh né để bị đập trúng, còn đến tìm bọn nha đầu trách mắng?" Lạc Đại phu nhân dựa vào cạnh cửa, người mặc váy kim hoa đỏ thẫm, cái tay cầm hạt dưa hoa hồng, trong mắt tam giác lộ vẻ châm biếm.

      "Duyệt Tâm, về nhà thôi, nàng đừng giận dỗi nữa." Thấy Lạc Đại phu nhân ra, Lạc Đại lão gia cao hứng trong lòng, vội vàng ba bước thành hai bước chạy tới trước mặt nàng: "Nàng về nhà mẹ đẻ, thế nào cũng nhàn nhã như trong nhà, hay lại là về , đều vợ chồng có thù qua đêm, hôm nay nàng cũng nên hết giận."

      "Ta nhổ vào." Lạc Đại phu nhân há miệng, mảnh vỏ hạt dưa phun tới mặt Lạc Đại lão gia: "Ngươi thứ mặt dày này, hôm qua mới động thủ đánh ta, hôm nay muốn dụ dỗ ta trở về? Lão nương có thể phải con nít chưa gặp qua sóng gió, ngươi tùy tiện vài lời có thể lừa bịp qua!"

      Vỏ hạt dưa dính vào mặt Lạc Đại lão gia, giống như bỗng nhiên có thêm nốt ruồi đen vậy. Trong lòng Lạc Đại lão gia giận dữ, nhưng nơi này là địa bàn Cao gia, cũng phải chỗ có thể ra tay. Chỉ cần dám động đầu ngón tay của Lạc Đại phu nhân, chỉ sợ những nha hoàn bà tử này cũng cầm nắm cây gậy đánh chó chạy tới.

      Lại , cũng thể thỉnh Lạc Đại phu nhân về, trong nhà ít mấy cửa hang của Lạc Đại phu nhân ai tới giữ thể diện cho ? Cho dù Lạc lão phu nhân , cũng tới đón Lạc Đại phu nhân về, trong tay có bạc, làm chuyện gì cũng tiện. Cho tới bây giờ chưa từng lo lắng vì bạc, mỗi tháng cầm của Lạc lão phu nhân ba trăm lượng, cầm của Lạc Đại phu nhân năm trăm lượng, cũng đủ cho tiêu xài bên ngoài, nếu Lạc Đại phu nhân muốn cùng cách, vậy cầm bạc từ nơi nào ?

      "Duyệt Tâm, hôm qua là ta đúng, chẳng qua là nàng phân tốt xấu chạy tới đánh ta, làm nam tử hán, trước mặt nhiều người như vậy, tóm lại phải có chút tính tình đúng ? Sau này nếu nàng muốn đánh ta mắng ta, chúng ta đóng kín cửa lại, để người chê cười." Lạc Đại lão gia ăn khép nép, trong đầu suy nghĩ, dù sao cũng phải dỗ nàng về, về phần sau này trở về đối phó nàng thế nào, đó là cỡi lừa nhìn tập hát, chờ xem!

      Lạc Đại phu nhân liếc nhìn Lạc Đại lão gia, thấy da mặt trắng noãn của dán mảnh vỏ hạt dưa, khỏi "Xì" cười tiếng, đưa tay nhàng phất cái, vỏ hạt dưa lập tức rơi xuống đất.

      "Ngày xưa, ngươi luôn ta kiều mỵ, vợ trước ngươi là thái tử bản rồi, ở giường như người chết, ngươi thích ta to nát ngữ, thích sức lực làm ầm ĩ của ta, nhưng hôm qua ngươi thế nào?" Vành mắt Lạc Đại phu nhân đỏ chút: "Từ khi ta sinh ra chưa từng giận như vậy ! Trong lòng thoải mái, tự nhiên muốn về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ còn đến Lạc gia để tiếp tục bị tức hay sao?"

      Hôm qua Lạc Đại phu nhân về, Cao lão thái gia và Cao lão phu nhân cũng lấy làm kinh hãi, nghe con chuyện xảy ra, hai người cũng im miệng lời nào. Chuyện này, ràng là con đạo lý.

      Kế nữ có được chiếc đèn lưu ly, cũng phải vật đáng tiền gì, bỏ mười mấy lượng bạc ra ngoài đầu ngõ mua hai ngọn cho Ngọc nhi Hồn nhi chơi là được, cần gì phải gây ra động tĩnh lớn như vậy ! Cũng là mình nuông chìu con quá mức, muốn làm gì làm đó, lại còn mở miệng mắng bà bà là cẩu, đây là muốn tạo phản hả?

      Cao lão thái gia trầm mặt : "Hôn này là do con tự chọn, bây giờ về nhà khóc sướt mướt, ta có biện pháp gì?"

      Lúc ấy con có ý chí tiến thủ, còn chưa xuất giá thông đồng với Lạc Đại lão gia kia, trong bụng có con của người ta, giá trị con người cũng có biện pháp nâng cao, chỉ có thể tùy Lạc lão phu nhân kia mở miệng trả giá, lỗ vốn mới gả con ra ngoài. Bây giờ khóc lóc quay về, thông cảm nổi —— đây phải tự mình muốn chịu tội sao ?

      Cao lão phu nhân thương tiếc con , kéo lại Lạc Đại phu nhân nhìn ngừng, than thở: "Duyệt Tâm, con cũng đừng náo loạn với con rể, gia hòa vạn hưng ! Ở nhà đêm, ngày mai con rể tới đón con trở về!"

      Lạc Đại phu nhân thấy lần này mình về, cha mẹ đều thân thiện như dĩ vãng, trong lòng nhất thời lạnh nửa, buổi tối ngủ yên ổn, nghĩ đến việc mình bị thua thiệt, càng cảm thấy cả tim gan thoải mái. Giờ thấy Lạc Đại lão gia đến đón mình, cuối cùng tìm được bậc thang, dùng ngón tay đầu đâm trán Lạc Đại lão gia, cắn răng nghiến lợi mắng hời, Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn bên này chạy ra, ôm Lạc Đại lão gia khóc kêu cha, Lạc Đại phu nhân hơi dừng chút: "Cũng được, ăn cơm trưa hãy về, sắp trưa rồi, về cũng chậm."

      Lạc Đại lão gia nghe thấy Lạc Đại phu nhân , trong lòng cao hứng, lại để tay vai của nàng, cái tay lại dò xét bụng: "Có hù dọa tâm can của ta hay ?"

      Lạc Đại phu nhân đánh tay Lạc Đại lão gia xuống: "Cái gì tâm can tâm can, Trần di nương Lý di nương kia mới là tâm can của ngươi! Khối thịt này trong bụng ta, lại tính là cái gì!"

      Lạc Đại lão gia đưa mặt lại gần: "Các nàng tính là gì? So với ngươi, sợi tóc cũng sánh nổi!"

      "Ngươi cảm thấy như vậy?" Ánh mắt Lạc Đại phu nhân chuyển động, bộ dạng sắp chảy ra xuân thủy, cắn răng buồn cười lại cười nổi: "Ngươi là oan gia! ! Kiếp trước ta thiếu nợ ngươi sao!"

      Trái tim Lạc Đại lão gia lúc này mới rơi xuống, ôm lấy Lạc Đại phu nhân: "Giai Ngọc, ta ai ya, nàng đừng tức giận, nàng muốn làm cái gì làm cái đó, muốn đánh ta cũng tùy nàng!"

      "Vậy... Ta muốn ngươi thu thập Lạc Tương Nghi đó sao ?" Lạc Đại phu nhân níu lấy lỗ tai Lạc Đại lão gia: "Ngươi xem, thu thập nàng thế nào?"

      Trong lòng Lạc Đại lão gia cả kinh, thu thập Lạc Tương Nghi? Mẹ còn nghĩ muốn tài bồi nàng đó ? chiếc đèn lưu ly lắc lư trước mắt , ánh đèn ấm áp soi sáng ra khuôn mặt bé trắng nõn.

      Đó là trưởng nữ của , sống khá tốt, chọc người thích, giữ lại nàng, còn có thể mang đến cho mình ít chỗ tốt. Lạc Đại lão gia lắc đầu cái: "Hổ dữ ăn thịt con, dù sao nàng cũng là nữ nhi của ta, thế nào cũng xuống tay được, nàng cái khác !"

      "Hừ, ta cũng biết trong lòng ngươi còn nhớ ả họ Tiền kia." Lạc Đại phu nhân mắt liếc ngang, tay dung thêm sức, Lạc Đại lão gia gào khóc: "Coi thường ta, coi thường ta!"

      "Ngươi phải ta muốn làm cái gì làm cái đó ?" Lạc Đại phu nhân hầm hừ : "Nhưng ta mới vừa mở miệng, ngươi đáp ứng! Ta muốn trừng trị nàng, lại phải muốn giết nàng, chỉ là muốn đánh chút mắng ra miệng cho đỡ giận thôi, ngươi nghĩ rằng ta lòng dạ độc ác như vậy?" Con ngươi Lạc Đại phu nhân chuyển động, bên môi lộ ra nụ cười lạnh lùng: "Chẳng qua là nha hoàn Thúy Chi bên người nàng, có thể giữ được, đầu cứng như vậy, còn sợ trời sợ đất, lòng che chở chủ tử, ta chỉnh nàng được."

      Trong lòng Lạc Đại lão gia buông lỏng mấy phần, chỉ là nha hoàn thôi, nàng thích làm sao hả giận làm thế đó , nhưng mà... Lạc Đại lão gia có vài phần khẩn trương, giọng nhắc nhở: "Nàng cũng chớ có hạ thủ ác quá, trong nhà vô duyên vô cớ chết nô tỳ, truyền tốt, ta trong thời điểm quan trọng, nàng chú ý nhiều chút!"

      Lạc Đại phu nhân cắn chặt môi, có vẻ vui: "Chẳng qua chỉ là nô tỳ, ký là văn tự bán đứt, bị đánh gậy đánh chết có sao? Mạng của nàng ngược lại toàn bộ nắm trong tay ta."

      "Thúy Chi là nô tỳ Tiền gia, khế ước bán thân của nàng có thể ở trong tay nàng, lại đánh chết nô tỳ, nếu có người kiện ra quan phủ, Lạc gia chúng ta cũng mất mặt!" Lạc Đại lão gia thở dài cái: "Nàng có còn muốn làm cáo mệnh phu nhân hay ? Lúc này ít gây rắc rối cho ta."

      Lạc Đại phu nhân nhíu mày cái, hất tay về trước: "Trong lòng ngươi lúc nào cũng nghiêng về Tiền thị kia, ta chỉ là khối bùn, còn nàng là mây trời, ngay cả nô tỳ nàng mang tới, ta thể động đầu ngón tay!"

      "Nàng cái gì!" Lạc Đại lão gia đuổi theo, kéo tay Lạc Đại phu nhân lại: "Nếu ta nghiêng về Tiền thị, khi đó qua lại với nàng? Nàng cũng nhìn chút, nhiều năm như vậy ta đối với nàng thế nào! Muốn đối phó người, cần gì nhất định phải đánh chết nàng mới xem như hả giận? Cũng thiếu phương pháp có thể dùng, vừa khiến người ta bắt được nhược điểm, vừa có thể nhìn nàng chịu khổ cả đời."

      Ánh mắt Lạc Đại phu nhân sáng lên, xoay người lại, mặt lên ra nụ cười: "Vậy ngươi chút, nên làm gì?"

      "Đối phó nữ nhân, chẳng lẽ biện pháp tốt nhất phải để nàng gả cho nam nhân hỏng bét?" Lạc Đại lão gia trầm, trong mắt lóe ra ánh sáng sung sướng.

      muốn chấm mút Thúy Chi mấy năm trước rồi, kết quả bị Thúy Chi đánh gậy, còn bẩm báo với Lạc lão phu nhân. Mặc dù Lạc lão phu nhân cảm thấy phải chuyện lớn gì, nhưng vẫn kêu qua mấy câu: "Thúy Chi là Tiền Thị để lại chiếu cố Nghi Nha Đầu, nàng vui, ngươi cũng đừng làm khó coi, ngươi phải Trần di nương rồi sao ? Cần gì phải ôm luôn nha đầu còn lại của Tiền thị? Trong phủ này còn rất nhiều nha hoàn, muốn cất nhắc đứa làm di nương, còn sợ có người nguyện ý? Cần gì phải dùng sức mạnh?"

      Vừa mới thành thân chưa tới tháng, nha hoàn hồi môn của Tiền thị là Thúy Ngọc nhịn được lén lút ra ám hiệu, ngủ với Thúy Ngọc, trong Lạc Phủ nhiều ra Trần di nương, Lạc Đại lão gia xem thường, nhưng Lạc lão phu nhân như vậy, cũng tiện chống đối mẹ, chỉ có thể lại ngủ với nha hoàn sắc đẹp khá chút, cất nhắc nàng làm Lý di nương.

      Có thể là dưới đáy lòng còn tồn chút oán khí, biết phải trái, lại muốn cùng mình, đúng là thứ có mắt tròng!

      Lạc Đại phu nhân muốn trừng phạt Thúy Chi, Lạc Đại lão gia cầu còn được, nhưng Thúy Chi thể chết được, chỉ có thể từ từ nhục nhã nàng. muốn xem nàng bị hành hạ, để cho nàng hối hận mình có mắt tròng, di nương êm đẹp muốn làm, cuối cùng lại rơi vào trong bùn bị giẫm đạp.

      _hết chương 32_
      duyenktn1, KisaragiYuesanone2112 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33

      "Mẹ, con xin phép về nhà đưa lễ." Dương Nhị Phu nhân thi lễ với Dương lão phu nhân cái, mặt đều là nụ cười.

      Dương lão phu nhân chỉ chỉ hộp quà tặng chất đống bàn : "Đây là chút tâm ý ta gửi đến mẹ con, con cầm về . Thay ta cáo lỗi với bà, ta bận rộn nhiều chuyện, có cách nào tự mình gặp bà, để bà đừng phiền lòng."

      Mặt Dương Nhị Phu nhân đỏ lên, khom lưng thấp xuống: "Mẹ quả thực quá khách khí."

      Hàng năm Dương lão phu nhân luôn khách khí như vậy, tổ yến thượng hạng cho tới bây giờ chưa từng thiếu, nhà mình đáp lễ lại đến mức đáng nhắc tới, trong lòng Dương nhịn phu nhân sinh ra đau đón, rất hận vì sao mình sinh trong nhà đại phú đại quý, có thể thèm để ý chút nào vung tay lên, đồ vật kim quý đưa lên nhóm.

      Dương Nhị Phu nhân thích về nhà mẹ đẻ, cũng phải sợ Dương lão phu nhân mất hứng.

      Dương lão phu nhân là người hòa khí, đối với những thứ lễ phép này cũng phải đặc biệt chú trọng, hơn nữa còn thường xuyên với Dương Nhị Phu nhân, muốn nàng về thăm nhà nhiều chút: "Đều con là ngoại tộc, đại khái là sau khi gả cho người về nhà mẹ đẻ. ra nhà mẹ là nơi thân cận nhất của con , sao có thể gả cho người quên nhà mẹ? Con nên về thăm nhiều chút, tránh cho mẹ của con nhớ mong."

      Lúc mới bắt đầu, Dương Nhị Phu nhân còn có chút thấp thỏm, cho là chẳng qua Dương lão phu nhân chỉ trong miệng, hoặc là có hàm ý muốn nhìn lòng của nàng, sau đó mới phát , Dương lão phu nhân là lời lòng. Đại tẩu phải người Nghiễm Lăng, hàng năm đều về nhà mẹ bốn năm lần, mỗi lần Dương lão phu nhân đều cười híp mắt đưa đống lớn đồ cho nàng: "Trở về thay ta vấn an cha mẹ con."

      Dương Nhị Phu nhân thấy tận mắt mấy lần, biết bà bà đúng là có ý tốt, lúc này mới yên lòng.

      Chẳng qua là số lần Dương Nhị Phu nhân về nhà mẹ đẻ hàng năm cũng nhiều, Tết nguyên đán, đoan ngọ, trung thu, ba ngày lễ này là tất nhiên phải trở về, còn lại, cũng chỉ phái quản về Lạc Phủ vấn an, đưa ít đồ thôi.

      Mặc dù sinh ở Lạc Phủ lớn lên ở Lạc Phủ, nhưng quả thực nàng thích người nhà mình, trước kia thích ba huynh đệ, bây giờ ngay cả mẫu thân nàng là Lạc lão phu nhân, Dương Nhị Phu nhân cũng có chút phê bình kín đáo.

      Ở nhà khi làm khuê nữ, Lạc lão phu nhân đối với Dương Nhị Phu nhân rất tốt, khi còn cũng đưa nàng Tộc Học Dương thị, Dương Nhị Phu nhân cũng coi như nữ tử khá có tài danh. Sau mười hai tuổi, Dương Nhị Phu nhân đọc sách nữa, ở trong nhà chuyên tâm học tập nữ công gia chánh, chờ khi gả có thể làm ra vài đôi vớ xuất sắc.

      Năm mười bốn tuổi, tháng ba chơi tiết thanh minh, gặp được Dương gia Nhị công tử, khi còn bé hai người từng gặp qua trong Tộc Học Dương thị, coi như là nửa người quen. Dương nhị công tử đối với nàng vừa gặp , sau khi về nhà lập tức xin Dương lão phu nhân tới Lạc Phủ cầu hôn.

      Khi đó Dương Nhị Phu nhân căn bản nghĩ tới có thể gả vào Dương phủ, dù sao Lạc gia và Dương gia, phải chỉ chênh lệch tí tẹo. Mặc dù nàng cũng sinh lòng ái mộ Dương nhị công tử, nhưng chỉ có thể yên lặng chôn giấu phần tình ý kia dưới đáy lòng, muốn cũng dám nghĩ, nàng chẳng qua là đích tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng sa sút, sao xứng với cao môn đại hộ như Dương gia?

      Vạn vạn nghĩ tới, Dương lão phu nhân lại đáp ứng thỉnh cầu của Dương nhị công tử, sai người làm mai cầu hôn: "Lạc gia có hảo nữ, Dương gia nguyện cầu."

      Lạc lão phu nhân kinh hỉ ra lời, lập tức đồng ý, giao phó ngày sinh tháng đẻ, ngày ngày ở trong nhà cầu thần bái phật, mong Bồ tát phù hộ chữ bát có thể khép lại, nếu là mười triệu là điềm lành lớn. Cuối cùng hôn này thuận lợi định xuống, Dương Nhị Phu nhân cảm thấy mình giống như nằm mơ, giải thích được thành con dâu Dương gia.

      Chẳng qua là hôm xuất giá ấy, Dương Nhị Phu nhân liền cảm thấy có chút khổ sở, Dương phủ cho năm vạn lượng bạc làm sính lễ, kết quả Lạc lão phu nhân chỉ tốn vạn lượng lên đồ cưới của nàng. Dương Nhị Phu nhân vốn tưởng rằng bốn vạn kia thành ép rương bạc cho nàng mang qua, nghĩ tới Lạc lão phu nhân lại chỉ nhét vạn lượng ngân phiếu cho nàng: "Con cầm cái này, sau này có chuyện khẩn cấp gì cũng có thể sử dụng.”

      Những thứ như điền trang cửa hàng, nàng xin rồi, nhưng dù Lạc gia nghèo nữa, cũng đừng trừ sính lễ của nàng, cái này khác gì những người nghèo kia bán con bù cho con trai chứ ? Dương Nhị Phu nhân chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực, ngồi trong kiệu hoa, trong lòng có tảng lớn, khi đến Dương gia, lúc bái đường, nước mắt trong mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

      Ban đầu mẫu thân sủng ái nàng nhất, nghĩ tới khi nàng gả , bà lại hung hãn đâm đao. Dương Nhị Phu nhân lo lắng đề phòng, rất sợ Dương lão phu nhân đến chuyện đồ cưới, nàng cũng biết nên trả lời thế nào. May mắn Dương lão phu nhân căn bản là có hỏi tới, qua lâu nàng mới yên lòng.

      Dương đại phu nhân từng chạy tới với nàng: "Ngươi đóng tiền ép rương cho bà bà, để cho nàng xử lý giúp ngươi, hàng năm có thể vào ít bạc!" Dương đại phu nhân mặt mày hớn hở: "Tám vạn lượng tiền ép rương của ta đưa hết cho bà bà, hàng năm có thể thu vào hơn hai vạn!"

      Dương Nhị Phu nhân thầm nghĩ trong lòng, đại tẩu vì nịnh hót bà bà, lại ra những lời này, nhà ai bà bà phải muốn đắn đo đến con dâu, còn có thể tùy con dâu tới mượn gà đẻ trứng hay sao? Khoản này bạc nàng tuyệt lấy ra, miễn cho bị đại tẩu cho lừa gạt đem mình giấu đích bạc cũng dúm lấy .

      Khi tất niên, Dương Nhị Phu nhân thấy tận mắt Dương lão phu nhân giao ngân phiếu vào trong tay Dương đại phu nhân: "Năm nay thu được khá hơn chút, có ba vạn hai."

      Dương đại phu nhân thả ngân phiếu lại vào tay Dương lão phu nhân: "Mẹ, phải chuẩn bị Triều châu mở cửa hàng mới sao? Ta đưa ngài mười vạn, coi như con nhập cổ phần!"

      Dương lão phu nhân cười nhìn Dương đại phu nhân: "Ngược lại con rất cơ trí!"

      Nghe hai người đến ba vạn mười vạn, giống như uống trà xanh cảm thấy có bao nhiêu bạc, Dương Nhị Phu nhân giật mình, chờ khi trời tối người yên hỏi Dương Nhị lão gia: "Phu quân, mẹ... Làm ăn làm rất lớn?"

      Dương Nhị lão gia kỳ quái liếc mắt nhìn Dương Nhị Phu nhân: "Lớn, sao lại lớn? Toàn bộ Đại Chu đều có tiệm của mẹ, khắp nơi đều có điền trang, còn mua ít đỉnh núi!"

      Dương Nhị Phu nhân nắm chặt y phục, trong lòng hối tiếc ngừng, nếu mình tin lời đại tẩu , khi cuối năm đại khái có thể có 2000~3000 ngàn bạc. Nàng thận trọng : "Thiếp nghĩ đưa bạc đến cho mẹ, có thể hay ?"

      Dương Nhị lão gia kinh ngạc nhìn nàng cái: "Thế nào, tiền ép rương của nàng chẳng lẽ cầm đưa cho mẹ sao? Sính lễ nhà chúng ta là năm vạn, cộng thêm mẹ của nàng nhét trong tối, chung quy bảy, tám vạn nên có chứ?"

      Mặt của Dương Nhị Phu nhân nháy mắt đỏ lên, nàng có vài phần lúng túng, ngồi ở chỗ đó lên tiếng, Dương Nhị lão gia cười nhìn nàng cái: "Nàng yên tâm, ta muốn bạc ép rương của nàng, đó là tiền của nàng, ta nhìn cũng nhìn!"

      Thấy Dương Nhị lão gia hiểu lầm mình, Dương Nhị Phu nhân càng hận thể tìm cái lỗ chui vào trong đất, nàng suy nghĩ nửa ngày, lấy cuối cùng quyết định đưa vạn lượng bạc của mình ra cho Dương lão phu nhân: "Mẹ, con cũng muốn giống đại tẩu đưa bạc ép rương cho ngài."

      Dương lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Dương Nhị Phu nhân: "Bạc này cũng quá tầm thường, như vậy , ta trước thay con mang vạn lượng bạc này làm ngắn hạn, chờ tăng mấy lần lại chia hoa hồng cho con."

      Dương Nhị Phu nhân nghe giải thích được, căn bản biết Dương lão phu nhân là ý gì, nhưng trong đầu biết, bà bà đáp ứng kiếm tiền giúp nàng, lúc này cám ơn với Dương lão phu nhân, trong lòng vô cùng cảm kích.

      Tất niên năm ấy, vạn lượng bạc của Dương Nhị Phu nhân, Dương lão phu nhân cười : " vạn lượng bạc này của con muốn tiền đẻ ra tiền, quả thực dễ dàng, quản phí ít tâm tư."

      Dương đại phu nhân ở bên cạnh "Ai nha" tiếng, rất là thân thiện : "Đệ muội, phải ta với muội, có bao nhiêu thả bao nhiêu, thả vào chỗ bà bà lỗ vốn, sao muội lại tin lời của ta! Muội nhìn chút, mới thả vạn lượng !" Chợt cười kéo tay của Dương lão phu nhân làm nũng: "Mẹ, ngài đối với đệ muội tốt quá, vạn lượng bạc của nàng cũng biến ra vạn lượng !"

      Dương lão phu nhân cười vỗ tay của nàng: "Ngươi tới trước nàng nhiều năm như vậy, lại thả nhiều bạc như vậy, ngươi chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ!"

      Dương Nhị Phu nhân thấy Dương lão phu nhân và Dương đại phu nhân hài hòa như vậy, trong lòng hâm mộ, lại sâu sắc thống hận mẹ làm cho mình bêu xấu, sính lễ năm vạn lượng, chỉ cho mình vạn lượng ép rương, nếu bị người khác biết, nhất định cười đến rụng răng: "Lạc gia Nghiễm Lăng, lại rơi vào trình độ phải bán nữ nhi rồi?"

      Từ nay về sau, Dương Nhị Phu nhân liền thích về nhà mẹ đẻ.

      Mỗi lần về thấy Lạc lão phu nhân, trong đầu lập tức thấy có vướng mắc —— kết quả ý khó dằn.

      Về nhà mẹ đẻ thấy mấy chị dâu tiểu gia tử khí, càng thoải mái, đầu tiên khi mẫu thân của Tương Nghi còn tại, hai người còn có thể vài lời hợp ý, hai năm sau, mẫu thân của Tương Nghi bởi vì khó sinh vung tay , ở Lạc Phủ Dương Nhị Phu nhân còn người nào có thể chuyện rồi.

      Mỗi lần về trong lòng cũng khó chịu, còn bằng về. Số lần Dương Nhị Phu nhân về nhà mẹ đẻ càng ngày càng ít, có lúc hai người Bảo Trụ và Bảo Thanh nháo muốn về bà ngoại nhà tìm biểu huynh muội chơi đùa, nàng cũng quá cao hứng, luôn cảm thấy con trai con về nhà Ngoại Tổ nhuộm thân xấu mao quay về, bằng ở Dương phủ ngây ngốc.

      Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, thể về. Dương Nhị Phu nhân để ma ma thiếp thân thu quà tặng của Dương lão phu nhân, kêu Bảo Trụ và Bảo Thanh, chuẩn bị về Lạc Phủ.

      Dương Nhị lão gia đứng ở cửa, cười híp mắt chờ nàng: "Xe ngựa ta để cho người đỗ tốt lắm." vừa đưa tay đeo nón rộng vành thay cho Dương Nhị Phu nhân: "Bên ngoài gió lớn, cẩn thận cảm lạnh."

      Bảo Trụ từ bên nhảy ra: "Mẹ, chuyện lần trước con cho mẹ, ngài có ghi trong lòng ? Có tìm được người thích hợp ? Lần này với bà ngoại chút !"

      Dương Nhị Phu nhân thấy cái dạng cuống cuồng kia, khẽ mỉm cười: "Con gấp cái gì, chuyện này nào có thể đúng dịp như vậy ? Hôm qua con mới cho mẹ biết, chẳng lẽ hôm nay mẹ có thể tìm ra người sao ? Chung quy cần hỏi thăm tìm hiểu mới được, còn là tiểu hài tử, biết cái gì !"

      "Hừ, mẹ, ngài căn bản là để chuyện này trong lòng!" Bảo Trụ nhăn mũi, nha hoàn bà tử phía sau nở nụ cười: "Nhìn Nhị thiếu gia chút, mất hứng như vậy! Nhị thiếu gia, đến tột cùng là chuyện gì, ngài xem, chúng ta giúp ngài nghĩ biện pháp!"

      _hết chương 33_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :