1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Tam phòng Dung thị ( sáu )

      "Nàng ngõ Tây Thụ?" Dung đại phu nhân ngồi trong buồng lò sưởi nghe Nguyễn ma ma hồi báo, hết sức kinh ngạc: "Lá gan của nàng ta vậy mà lớn như vậy! Chỉ mang theo ma ma tùy thân, nha hoàn cũng mang sao?"

      "Đào Nhi còn ở trong phủ." Nguyễn ma ma lần chuyện bà thấy lúc theo tới đầu ngõ Tây Thụ, cuối cùng lắc đầu: "Tự làm bậy thể sống, hành vi dâm đãng này của nàng ta, lập tức nhận được báo ứng."

      Thu Hoa và Xuân Hoa ở bên cạnh nghe mặt hơi mất tự nhiên, vốn chỉ nghĩ nàng ta chỉ tìm tình nhân cũ kể lể tình cảm ly biệt, nhưng tuyệt đối nghĩ tới, vị tam phu nhân của Bích Phương viện này thế nhưng ban ngày tìm con hát đương vụng trộm! Nguyễn ma ma thấy nương nhà mình lúng túng, qua cười cười: " nương, thế gian này là có những kẻ thấp hèn bỉ ổi như vậy, ngài cũng đừng quá giật mình, về sau chừng còn có thể thấy chuyện như vậy nữa!"

      Dung đại phu nhân nhìn thấy mặt Thu Hoa hơi đỏ lên, cười hỏi: "Thu Hoa, bước tiếp theo con định làm thế nào? Những ngày này ta chuẩn bị cho Đại tỷ tỷ con lấy chồng, gấp rút được hận thể □□ phân thân thành hai người, chuyện này chỉ có thể cho bản thân con lo lắng."

      Thu Hoa khẽ gật đầu cái: "Đại bá nương, ngài cứ yên tâm , chỉ cần nàng ta và con hát lại thông đồng với nhau, sợ bắt xong, muốn lật đổ nàng ta hết sức đơn giản, để người bắt kẻ thông dâm là được rồi, nhưng ta lại nghĩ tiện nghi như vậy, cũng phải cho phụ thân ta mở mắt xem phù chính món hàng gì! Còn có Thục Hoa đến cùng phải tỷ tỷ của ta hay , chuyện này cũng phải vạch trần ra, nếu tam phu nhân kia chịu thừa nhận, ta còn phải ra tay từ người con hát kia."

      Kim Diệp đưa chén trà tới trong tay Dung đại phu nhân, cau mày, dùng giọng mềm mại đặc biệt của vùng Dương Châu với Thu Hoa: "Tứ tiểu thư, ngài cũng thể tiện nghi tam tiểu thư, nàng có khả năng phải là tiểu thư Dung gia chúng ta, cho dù nàng phải, cũng thể khiến nàng thoải mái, lòng chỉ nghĩ tính kế nương nhà chúng ta, nơi nào có nửa phần tình tỷ muội! May mắn gia nhà chúng ta coi như là người biết lý lẽ, nếu là bị nàng vu hãm, đời này của nương muốn bị nàng ta phá hủy!"

      Xuân Hoa ngồi ở bên lẳng lặng nghe lâu, lúc này mới mở miệng nhàn nhạt câu: "Người làm, trời nhìn, Thục Hoa tuổi còn mà có tâm địa ác độc như thế, ta tin nàng có thể có kết quả tốt."

      Thu Hoa đứng dậy đến trước mặt Xuân Hoa, quan sát mặt Xuân Hoa cái, than thở : "Đại bá nương, ngươi xem Đại tỷ tỷ chút, còn chưa lấy chồng trưởng thành vài phần, chuyện cũng ầm ầm ĩ ĩ như lúc trước, chẳng lẽ đây là bộ dáng cháu dâu trưởng phủ trấn quốc tướng quân?"

      Xuân Hoa nghe vậy khuôn mặt bay lên tầng đỏ ửng, nhảy dựng lên vặn vẹo Thu Hoa muốn vặn miệng của nàng, Thu Hoa cười thuận theo, hai người cãi nhau ầm ĩ Đông Hoa nhìn thấy quen mắt, cũng chạy tới ôm lấy chân Thu Hoa, trong miệng hô "Tỷ tỷ mau mau động thủ" . Dung đại phu nhân nhìn ba tỷ muội nháo thành đoàn, ở bên cạnh uống trà nhìn thấy khóe mắt treo ngược lại nâng lên vài phần: "Nháo , nháo sau này muốn như vậy chỉ sợ cũng có cơ hội nữa!"

      Bên này mới làm ầm ĩ , Tương Nghi vén lên rèm cửa đến, tay ấn ngực, hồng hộc thở nặng, sắc mặt xanh mét. Dung đại phu nhân thấy bộ dáng kia của nàng, bị dọa nhảy dựng: "Tương Nghi, con làm sao?"

      " Bên Hình bộ lại đưa tin đến , kia bà tử vì lấy công chuộc tội, lại ói ra chút chuyện." Tương Nghi ngồi xuống bên bàn, tay vuốt vuốt thái dương, mặt mũi tràn đầy giận dữ: "Con chưa từng nghĩ trong thiên hạ lại có người ác độc như vậy, muốn bắt Thừa Tuyên đau đớn đến chết."

      Bà tử kia , người liên lạc còn hỏi bà ta, trong giang hồ có ai am hiểu trị phỏng, tâm địa người nọ tốt như vậy, nhất định là nghĩ làm phỏng Thừa Tuyên rồi, mượn cớ tìm đại phu nổi danh đến trị phỏng, sau đó bỏ thêm vài thứ trong thuốc, thần biết quỷ hay có thể lấy tính mạng trẻ .

      "Có đôi khi kia phương thuốc nhìn có gì, nhưng chỉ cần pha trộn cân đối mấy thứ rồi thêm giảm chút phân lượng, dược hiệu biến đổi, tiểu thiếu gia vừa mới sinh hạ trăm ngày, lại là ngăn cản nổi, nếu thứ mang độc tính hơi nhiều hai tiền, rơi xuống tàn tật thậm chí trí mạng cũng thể biết." Bà tử kia chỉ muốn giảm bớt lỗi lầm của mình, năm mười toàn bộ ra, còn thêm dầu thêm mỡ chút, ý là bà ta giội canh nóng chẳng qua là lời dẫn, đoạt mệnh là hậu [​IMG]

      Chương 17

      vừa vội vừa nhanh, Dung tam gia đường chạy vội tới bên cửa, trong lòng tựa như đốt đám lửa, chỉ là bầu trời trận mưa đến dập tắt đốm lửa này. Bên cửa nam tử lão niên đứng, nhìn ăn mặc của , nên là quản trong gia đình, thấy Dung tam gia ra, tiến lên chắp tay: "Tam gia, ngưỡng mộ đại danh lâu!"

      Dung tam gia có có tâm tư chuyện với , tay bắt lấy tay của , trong ánh mắt như phun ra lửa nhìn thẳng : "Ngươi là ai? Làm sao biết chuyện cỉa tiện phụ kia?"

      Tiền tam cười khẽ nhìn Dung tam gia cái, có chút đồng tình : "Ta là ai tam gia cần biết , là chủ nhân nhà ta đành lòng thấy Trường Ninh Hầu phủ hổ thẹn, mới cho ta đến báo cho tam gia . Nếu là đổi thành người tâm tư ác độc, cố ý vạch trần chuyện này ra ngoài, cho mọi người trong kinh thành đều biết. Ta biết giờ phút này trong lòng tam gia dễ chịu, nhưng chuyện xảy ra, tam gia nên suy nghĩ làm thế nào mới có thể xử lý việc này cho thần biết quỷ hay, cố kỵ danh tiếng Trường Ninh Hầu phủ!"

      " có chuyện này ư?" Dung tam gia đứng ở nơi đó hộc ra hai câu chửi thề, liếc nhìn lão giả kia cái: "Ngươi có phải lấy lầm người ?" Hồi tưởng đến tự từ lúc mới biết Dung tam phu nhân, nàng liên tục đối với mình nhu tình như nước, hai người ngoại trừ cãi nhau vì bạc, cơ bản cũng có giận dỗi, nếu có nhị tâm, vậy nàng sao đối đãi mình như thế?

      "Nếu Tam gia tin, có thể cùng tiểu nhân xem chút là biết." Lão giả kia khẽ mỉm cười: "Chỉ là tam gia ngàn vạn cần hành động theo cảm tình, nhất định phải phỏng đoán thể diện Trường Ninh Hầu phủ!"

      Dung tam gia lời, ngậm miệng đuổi kịp lão giả, đến đầu phố, có chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó, hai người lên xe, ngồi vào chỗ của mình, xe ngựa lắc lắc chạy vội về phía trước. Đường phố bên ngoài tiếng người huyên náo, nhưng Dung tam gia lại mắt điếc tai ngơ, yên lặng nghĩ tới tâm .

      Khó trách mấy ngày nay trong mắt tiện phụ kia mang theo xuân sắc, có khi buổi tối trong mộng cũng bật cười, hóa ra là hồng hạnh xuất tường ! Tay Dung tam gia sít sao bắt lấy đệm, thiếu chút nữa xé vỡ vải thô kia, sao nàng có thể như vậy? Mình vất vả bất chấp trừng phạt trong nhà, mọi cách ngược đãi đuổi Quý Thư Nương kia ra phủ , sau đó phù chính nàng, nàng báo đáp mình như thế này sao?

      Xe ngựa chạy ước chừng nửa canh giờ ngừng lại, Dung tam gia xuống xe phát mình đứng phía trước con hẻm , lão giả thấy bộ dáng nghi hoặc, gật đầu với : "Tam gia theo ta."

      Hai người vào ngõ , tiếng bước chân trong ngõ hẻm hẹp phá lệ ràng, đến đến trước cánh cửa, lão giả đưa tay đẩy, cửa dĩ nhiên cũng mở ra, Dung tam gia thấy tình cảnh này, khỏi há to miệng, đứng ở cửa dám nhấc chân vào. Lão giả tựa như thấy nghi ngờ của , vừa cười vừa : "Tam gia, ban ngày ban mặt, ngươi còn sợ gì? Trường Ninh Hầu phủ gia đại thế lớn, lão gia nhà ta có trăm cái lá gan cũng dám trêu vào Trường Ninh Hầu phủ!"

      Dung tam gia suy nghĩ chút, cảm thấy lão giả sai, là cháu ruột của đương kim Hoàng hậu nương nương, ai ăn tim gấu mật hổ dám đến chọc sao! Nhìn nhìn qua vườn, bên trong hoa và cây cảnh sum suê, [​IMG]

      Chương 18:

      Văn Ban Chủ chạy về phía trước nhanh, dám quay đầu lại nhìn về phía sau, bên tai tựa như có tiếng gió vang lên.

      cước bước vào tiền viện, vội vội vàng vàng khóa cửa, dám ra hậu viện, vừa gọi người dọn đồ, vừa lại để cho người vòng qua cửa sau vụng trộm xem động tĩnh, biết được vị lão gia tới bắt gian kia níu Dung tam phu nhân , lúc này mới hơi yên lòng: "Mau mau chuẩn bị hành lý, chúng ta lập tức rời kinh!"

      Ngô Hương Lan ôm con trai lại lại ở tiền viện, nghe Văn Ban Chủ thúc giục, cảm thấy kỳ lạ: "Sạo lại rồi? Mới đến có ba bốn ngày! phải là phải ở tháng sao? Bạc ở kinh thành dễ kiếm, hát biểu diễn tại nhà vài ngày tích lũy bốn năm trăm lượng bạc, nơi khác nào có giá thị trường nơi này!"

      Văn Ban Chủ dọn dẹp đồ của mình, cũng ngẩng đầu lên: "Ngươi biết cái gì! Nghĩ muốn ở kinh thành ăn bạn nhà quan hả? Đừng dài dòng nữa , mau mau thôi!"

      Ngô Hương Lan nghe giật mình trong lòng, nhìn qua bộ dáng Văn Ban Chủ xiêm y ngay ngắn hơi tức giận, giao con trai trong tay cho Tiểu Hồng Đào đứng ở bên, lao đến đánh văng bao đồ tay Văn Ban Chủ xuống đất: "Có phải ngươi lại thông đồng với phu nhân tiểu thư nhà ai hay ? Là phủ nàng tìm tới cửa chứ gì?"

      Văn Ban Chủ xếp gọn xiêm y, nhìn Ngô Hương Lan quắc mắt trừng mình trước mắt, thể làm gì lắc đầu: "Ta còn phải là vì Thụy Hỉ Ban chúng ta? Chuyện xảy ra, chỉ có thể mau mau chạy ."

      Ngô Hương Lan đặt mông ngồi xuống, hồng hộc thở nặng, vươn tay ra chỉ Văn Ban Chủ mắng: "Vì Thụy Hỉ Ban? Tiểu Bạch Ngọc, Tiểu Thúy Hỉ ra ngoài còn có thể cầm chút bạc trở lại, bạc của ngươi ở đâu? Cái bóng ta cũng thấy! Luôn miệng vì Thụy Hỉ Ban, ngươi sờ lương tâm mình mà chuyện, Thụy Hỉ Ban bị ngươi liên luỵ thành bộ dáng gì!" Ngô Hương Lan đến chỗ kích động thế nhưng rơi lệ, từ trong tay áo lấy khăn tay ra xoa xoa mắt: "Năm đó chúng ta ở Hàng Châu tốt lành , phụ thân còn tính mua tòa nhà dàn xếp, kết quả ngươi ra chuyện như vậy, Thụy Hỉ Ban bị buộc ra khỏi Hàng Châu, có chỗ đặt chân, phiêu bạt khắp nơi..."

      "Còn phải là ngươi nhất định phải giữ ta lại?" Văn Ban Chủ nhíu mày: "Khi đó ngươi khóc sướt mướt kéo ta tha, trong bụng có cốt nhục của ta, nhất định bắt ta lưu lại, cha ngươi nhìn đành lòng, mới quyết định mang Thụy Hỉ Ban rời khỏi Hàng Châu , ngươi , ngươi có sai ?"

      Ngô Hương Lan che ngực nửa ngày ra lời: "Ngươi đúng là cái đồ lang tâm cẩu phế, loại lời này cũng được! Mà thôi mà thôi, xem như ta nhìn sai người, ngươi muốn , Thụy Hỉ Ban ! Đỡ cho đến lúc đó ngươi còn là lỗi của ta!"

      Văn Ban Chủ thấy Ngô Hương Lan kiên định, tựa như ăn đòn cân sắt, cũng nhiều, nhặt bao đồ bị vứt xuống bên lên, mang người. Nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, sớm chán ghét cuộc sống này, hôm nay cuối cùng mượn chuyện này từ bỏ trọng trách Thụy Hỉ Ban. người có bạc, còn sợ cái gì! Tùy tiện tới chỗ nào tìm chỗ đặt chân, cầm mấy trăm lượng bạc này mở cửa hang , chỉ cần mình chịu khó, lo nuôi được mình.

      Cây hòe ngoài cửa độ nở rộ, thỉnh thoảng có hoa đóa rơi xuống từ đầu cành, cửa nhà , rơi hoa đầy đất.

      "Két..." tiếng cửa mở ra, bên trong cái đầu thò ra, nhìn chung quanh, thấy có gì khác thường, lúc này mới nghiêng người, chui ra từ bên trong, trong ngõ hẻm có gì khác biệt lúc trước, vẫn là những đứa bé kia truy đuổi đùa giỡn, ngẫu nhiên có người bán hàng rong gánh đòn gánh qua.

      Văn Ban Chủ mang bao đồ về đầu ngõ nhanh, trong lòng vẫn còn có chút lo sợ bất an, nghĩ tới lúc này đây vậy mà thất thủ, còn chưa mò được bạc, hành tung bại lộ. Dù thế nào cũng phải mau mau ra khỏi kinh thành mới được, vạn nhất Trường Ninh Hầu phủ phái người đuổi bắt hỏng bét.

      Ngoài đầu ngõ có mấy đại tẩu đại nương đứng chuyện, Văn Ban Chủ bước nhanh từ qua bên người các nàng, lúc này đột nhiên có đại tẩu vươn tay ra ngăn cản lại , Văn Ban Chủ sững sờ: "Vị tẩu tử này làm chi? Mau mau buông tay ra, giữa ban ngày , cũng nên thu liễm chút."

      Đại tẩu kia trả lời , tay hơi dùng sức, giữ chặt mạch môn , Văn Ban Chủ kinh hãi, vặn vẹo người qua bên, chưởng đánh lại, ca diễn đều luyện qua kiến thức cơ [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 19, Dung thị tam phòng ( bảy )

      Khúc hát kéo dài chậm chạp biến mất, vang réo rắt càng lúc càng thấp, lại cũng nghe thấy nữa, trong phòng chỉ còn lò trầm hương lượn lờ, thấm vào tim gan.

      "Khúc này đàn là dễ nghe, cũng là theo cảnh "nhạc hết người "." Dung đại phu nhân gật đầu liên tục: "Chờ mọi người đến đông đủ, chúng ta có thể động thủ."

      Nguyễn ma ma và Phương tẩu mang Văn Ban Chủ và Tiểu Hồng Đào về, ma ma bên người Dung tam phu nhân cũng chạy, bị Tiền Tam bắt được, vừa mới đưa về, đều nhốt trong phòng chứa củi hậu viện Tình Tuyết Viên, chỉ chờ bà đỡ Trương và nha hoàn tiểu Mai chạy trốn của Dung tam phu nhân.

      Thu Hoa gật đầu : "Vốn cho là trong vòng hai ngày có thể đến, nhưng bến tàu liên tục thấy có tin tức, hôm nay đến, dù gì ngày mai cũng đến ."

      chuyện, bên người có người chạy vào: " nương, Hồng Nhi mang theo hai người qua Vân uyển."

      Mắt Thu Hoa sáng lên: "Đúng là quá tốt."

      Xuân Hoa hé miệng cười tiếng: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến." Thấy Tương Nghi , nàng giải thích câu: "Hồng Nhi vốn là nha hoàn bên người Tứ muội muội, giờ phụ trách quản lý chi nhánh Trân Lung Phường Hàng Châu."

      Tương Nghi gật đầu , Gia Mậu cũng sắp về , để Hình bộ áp giải bà tử kia về, nhiều nhân chứng vật chứng như vậy, sợ làm được Dung tam phu nhân tâm địa ác độc kia.

      Dung đại phu nhân đánh giá Xuân Hoa cái, thấy nàng phồng má đứng ở nơi đó, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, buồn cười: "Có phải muốn ta mang theo chủ viện kia xem náo nhiệt hay ?"

      Xuân Hoa vặn vẹo uốn éo người: "Tự nhiên là muốn xem , chẳng qua là cảm thấy thích hợp."

      Dung đại phu nhân gật đầu : "Đúng vậy, chuyện của trưởng bối, ở đâu tới vãn bối các con nhúng tay? Có ta với đại tẩu con qua là được rồi, về cho các ngươi biết."

      Thu Hoa khẽ mỉm cười, thở dài hơi: "Đại bá nương, vậy khỏi cho con nhúng tay , chẳng phải là muốn qua bên tránh né mới phải? Đỡ cho ông nội con xen vào việc của người khác!"

      Dung đại phu nhân vỗ tay cười : "Thu Hoa, tiểu quỷ con, tâm tư đủ tỉ mỉ ! Bản thân mình trốn ở bên, để cho người khác ra mặt, lại hái mình sạch ! Được được được, đại bá nương phải ra mặt cho con, các con ở nơi này chờ tin tức. Ta mang bà đỡ Trương qua trước, sau đó nguyên đám đến, chuyện nóng nảy khắc ràng, từ từ mở bao đồ mới có ý tứ."

      Tương Nghi đứng lên : "Con về Duyệt Hoa Viên nhìn chút trước, xem Gia Mậu trở lại chưa."

      "Được, con trước , chúng ta tách ra ." Dung đại phu nhân cắn răng: "Con rắn độc này, hôm nay cũng nên trừ ."

      Nắng chiều chiếu vào đại sảnh chủ viện, mảnh đỏ hồng, rèm cửa thượng in lờ mờ ánh sáng, từ từ lệch qua phía tây. Tiểu nha đầu vén rèm thấy Dung đại phu nhân mang theo vài nha hoàn bà tử vào, cười nhấc lên rèm cửa: "Đại phu nhân, Lão thái gia lão phu nhân ở đây."

      Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân ngồi ở chỗ kia, hai người vừa mới lại về Dung tam gia, cãi cọ phen, Dung đại gia nghe người ta bóng gió Dung tam gia phải, vốn muốn thầm trách cứ phen, nhưng phụ thân còn tại, mình mở miệng quá giới hạn, chỉ [​IMG]

      Chương 20:

      Nắng chiều hoàn toàn tắt, trong hành lang có hơi tối tăm, Dung đại phu nhân nhìn Kim Diệp bên cạnh tiếng: "Mau đốt cây đèn cầy, đỡ phải đến lúc đó lão thái gia lão phu nhân thấy lắm."

      Bà đỡ Trương cầm lấy sách híp mắt ngừng lật, trong đó có trang khuyết góc, bà nhìn thoáng qua, gật đầu , đưa sách cho Dung lão thái gia: "Ngày đó đỡ đẻ ở Dung gia, đầu tiên là đỡ đẻ cho di nương, sinh là vị tiểu thư, di nương cho ta và con dâu ta mỗi người mười hai nguyên bảo, sau đó lại đỡ đẻ cho tam thiếu phu nhân quý phủ, cũng sinh vị tiểu thư."

      Dung lão thái gia nhìn trang giấy kia, đó dùng bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ bộ dáng hai nén bạc, viết chữ "Sắp xếp", quyển sổ này vàng, có nhiều chỗ còn có dấu hiệu ngâm hóa, thoạt nhìn giống giả tạo. Ông nhìn nhìn bà đỡ Trương: "Trong này có cái gì cổ quái sao?"

      mặt Dung lão phu nhân có tươi cười cho là đúng: "Thục Hoa và Thu Hoa sinh cùng ngày, trong phủ này đều biết."

      "Ta nghe bọn nha hoàn nghị luận , di nương kia vào cửa còn chưa đủ bốn tháng, trong lòng ta nghĩ tới, nhất định là lúc đầu mang bầu, lúc này mới mang tới Dung gia, cũng hỏi nhiều. Chỉ là..." Bà đỡ Trương cười cười, nhìn Dung lão phu nhân cái: "Nghe bọn nha hoàn trong viện đều bảy sống tám sống, mới hiểu được hóa ra vị di nương này sinh non, nhưng ta thấy, thai nhi kia lại giống như sinh đủ tháng."

      Nụ cười Dung lão phu nhân mặt cứng lại, khi đó muội muội lão Tam làm con nhà nàng lớn bụng, có kiểm tra gì nàng mang vào phủ làm quý thiếp, ra lúc ấy mang thai ba tháng, sau này bởi vì vợ trước lão Tam ghen tị, đẩy nàng phen, té đất, lúc này mới sinh non, vào cửa xác thực đủ bốn tháng, lúc ấy mọi người còn "Bảy sống tám sống", sinh bảy tháng nhất định có thể nuôi lớn, bây giờ nghĩ lại... trán Dung lão phu nhân đột nhiên ra mồ hôi.

      "Lão thái gia lão phu nhân, ta nhớ ràng rành mạch, lúc đầu di nương sinh, đứa bé kia ra, tiếng la khóc hưng phấn lắm, cái đầu thoạt nhìn cũng là đủ tháng lâm bồn nên con sinh ra sao cả, đứa sau vừa nhìn biết là sinh non, thân thể gầy yếu , ngay cả tiếng khóc cũng hữu khí vô lực. Hơn nữa..." Bà đỡ Trương lại bên cạnh lấy ra quyển sách khác từ trong túi tay áo cuỷa mình: "Qua mấy năm sau ta có quý phủ tiếp sinh."

      Dung lão thái gia là mặt giận dữ, ngực tức giận đến ngừng phập phồng: "Còn có chuyện gì nhi?"

      Bà đỡ Trương lật đến trong đó trang, chỉ bên : "Lần này là đỡ đẻ cho tam thiếu phu nhân, là tiểu thiếu gia. Chẳng qua là trước lúc chúng ta đỡ đẻ, vị di nương kia cho người đưa tới ngân phiếu ba trăm lượng."

      Mặt Dung lão thái gia sung huyết đỏ bừng: "Nàng cầm nhiều ngân phiếu như vậy cho ngươi, là muốn ngươi làm cái gì?"

      Bà đỡ Trương nhìn thấy mặt Dung lão thái gia đỏ lên, vội vàng với nha hoàn đứng bên cạnh: "Mau rót nước cho Lão thái gia, xoa ngực thuận khí, chớ chọc tức Lão thái gia!"

      "Ngươi , ngươi !" Dung lão thái gia cắn răng nghiến lợi mấy chữ: "Ta nghe được, còn có thể gánh vác được!"

      Bà đỡ Trương lo lắng nhìn Dung lão thái gia cái, lúc này mới tiếp tục : " Bà đỡ Trương ta làm việc liên tục lương tâm, ta sợ mình cự tuyệt di nương kia, nàng tìm bà đỡ khác ra tay, cho nên lui tấm ngân phiếu kia trước, chờ đỡ đẻ cho tam thiếu phu nhân xong, ta lại bảo con dâu ta trả ngân phiếu lại cho di nương này, người nhiều dễ ra tay, thể giúp nàng làm thành chuyện kia, như vậy mới bảo vệ tiểu thiếu gia kia mạng. Chỉ là nghe vị tiểu thiếu gia kia hình như cũng sống bao lâu, tựa hồ còn chỉ có tháng qua đời?"

      "Buồn cười, buồn cười!" Dung lão thái gia mạnh tay vỗ bàn: "Mau, nhanh Bích Phương Uyển, kêu bọn họ đến!"

      nghĩ tới vợ lão Tam vô sỉ ác độc như vậy, đầu tiên là cho lão Tam vui làm cha, lẫn lộn Dung gia huyết mạch, về sau thế nhưng ra tay hại cốt nhục lúc đầu của vợ lão Tam. Khi đó trong phủ có nghị luận, bệnh của Ngũ thiếu gia là kỳ lạ, cái cảm mạo, dĩ [​IMG]


      Chương 21:

      Người đại sảnh nghe cũng kinh hãi, Dung tam phu nhân và Dung tam gia ở chỗ lúc, dĩ nhiên là tấm thân xử nữ? Vậy Thục Hoa thiên chân vạn xác là cốt nhục Dung gia.

      Dung tam gia nghe cũng hơi trù trừ, hơn mười năm trước nhà dượng ở Hàng Châu dự tiệc, và Dung tam phu nhân quấy đến chỗ, ngày thứ hai thức dậy, giường có lạc hồng, mình thấy rất ràng , nếu từ điểm này đến , Thục Hoa xác thực là cốt nhục của .

      Thấy Dung tam gia ngưng lại lời nào để , Dung tam phu nhân cố hết sức nhếch miệng cười tiếng: "Thục Hoa đến tột cùng là cốt nhục của ai, ngươi ràng nhất, nếu là ngươi tin vào lời những người này, muốn tự tay đuổi cốt nhục của mình ra khỏi Dung phủ, vậy bằng cầm thú!"

      Dung lão phu nhân nghe Dung tam phu nhân được chắc chắc, nhất thời cũng khó xử, nhìn qua Dung tam phu nhân, lại nhìn qua Dung tam gia: "Dục nhi, Thục Hoa đến cùng là có phải cốt nhục của con , chẳng lẽ con biết? Lúc An Nhu theo con là hoàng hoa khuê nữ sao?"

      Dung tam gia nhìn qua Dung tam phu nhân đối diện, thấy đầu nàng đầy mồ hôi, mày nhíu đến chỗ, tựa hồ hết sức đau đớn, khỏi nhớ tới cảnh ân ái trước kia. Thấy Dung lão phu nhân thúc giục hỏi sốt ruột, gật đầu : "Lúc An Nhu cùng con, xác thực là tấm thân xử nữ."

      "Hai người các ngươi có nghe rang ? Miệng đầy hồ cắn ở chỗ này, ta nhất định phải đưa các ngươi nha môn kinh Triệu Doãn phủ trị tội tốt thể, cũng làm cho người khác biết Trường Ninh Hầu phủ chúng ta phải là chó mèo gì cũng có thể chạy tới đổi trắng thay đen !" Dung lão phu nhân thở phì phì vỗ bàn rung trời: "Lão gia, mau phái đầy tớ cầm lệnh bài kinh triệu doãn, bắt hai người này nhốt vào trong lao !"

      Dung lão thái gia liếc Dung lão phu nhân cái, lửa giận trong ngực cuối cùng là bình ổn lại: "Phu nhân, ngươi lo lắng người khác có náo nhiệt coi phải hay ? Cho dù bà đỡ Trương và tiểu Mai , sao ngươi có thể khua chiêng gõ trống chuyện này ra ngoài?"

      Dung lão phu nhân nghe Dung lão thái gia chất vấn, mặt nhất thời sung huyết đỏ bừng, ngậm miệng lời nào. Dung lão thái gia thở dài hơi xoay mặt nhìn bà đỡ Trương và tiểu Mai: "Đến tột cùng là ai sai các ngươi đến, dứt khoát vu hãm người khác ?"

      Dung tam phu nhân ngồi ở chỗ kia, nước mắt lã chã, dù sao Dung tam gia cũng là người hồ đồ, có làm chứng cho mình, thân phận tiểu thư con vợ cả Dung phủ của Thục Hoa chạy được, mình □□ bị Dung tam gia đánh vỡ, có ngày tốt lành, bằng liều mạng, về sau Dung lão thái gia Dung lão phu nhân cũng cảm động và nhớ nhung nàng đối tốt với Thục Hoa. Bản thân buông tay , xong hết mọi chuyện, cho dù là bắt Văn Ban Chủ đến cũng người nào có thể đối chất nhau.

      Nàng quyết định, đưa tay ra, lặng lẽ nhổ cây trâm từ búi tóc xuống, ở thử chút ngón tay, có hơi đau nhức, do dự chút, biết có thể cái đâm rách cổ họng của mình hay .

      Bên này bà đỡ Trương và tiểu Mai hai mặt nhìn nhau, nghĩ tới chuyện đột nhiên liền quanh co. Tiểu Mai phịch tiếng quỳ xuống: "Lão thái gia, ta thề ta tuyệt nửa câu dối! Ta nghe ràng rành mạch lời của di nương và Lâm ma ma, lúc này mới chạy ra ngoài, hơn nữa tiểu Thiền con chết bên ngoài là ta nhặt xác chôn nàng, còn có tiểu Yến, cũng là bị di nương hạ thuốc câm [​IMG]
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 22: Tam phòng Dung thị ( tám )

      "Gào" tiếng hét thảm, Lâm ma ma bị Dung tam gia hung hăng giẫm dưới chân, giống như con rùa mổ bốn cái chân ngắn, huơ tới huơ muốn chạy, nhưng làm thế nào cũng chạy thoát.

      Bà cắn răng, sắc mặt trắng bệch, mà vẫn kiên trì, câu cũng chịu .

      thể , chỉ cần bà mở miệng, tam phu nhân xong rồi, tam tiểu thư cũng xong rồi, dù thế nào cũng thể .

      Gia Mậu thấy bộ dáng kia của Lâm ma ma, lạnh lùng hừ tiếng: "Ngươi cho rằng có thể tránh thoát hả ? Ta cần ngươi cũng có thể khiến nàng ta thể thoát tội!"

      Dung lão phu nhân vui: "Gia Mậu, ngươi chuẩn bị vu oan giá hoạ hả?"

      "Bà nội, ngươi cứ chờ là được." Gia Mậu đến Tương Nghi bên cạnh, khẽ gật đầu với nàng: "Lập tức tới ngay."

      Rèm cửa vừa vang lên, người bị Phương tẩu đẩy đến từ bên ngoài, trói gô, vẻ mặt uể oải, Dung lão phu nhân nhíu mày nhìn nhìn: "Người này hơi quen mặt."

      Dung tam gia lại nhảy dựng lên, "Gào" tiếng nhào tới, mặc dù chiều hôm nay phải thấy rất ràng, nhưng vóc người này thể trạng này sai được: "Tên gian phu này, để ta bắt gặp!"

      Dung lão phu nhân há to miệng, quả thực thể tin vào tai của mình: "Gian phu?" Bà đảo mắt nhìn nhìn Dung tam phu nhân mặt tái nhợt ngồi ở chỗ kia, đột nhiên như hiểu cái gì: "An Nhu, chẳng lẽ ngươi và hán tử kia... đương vụng trộm? là ai?"

      Dung đại phu nhân cười cười, nhìn qua Văn Ban Chủ bị Dung tam gia bổ nhào ngã xuống đất: "Mẹ chồng à, đây là Văn Ban Chủ của Thụy Hỉ Ban, gánh hát biểu diễn tại nhà hôm hội bánh thang, phải gặp qua sao?"

      Dung lão phu nhân nhìn qua Văn Ban Chủ nằm mặt đất, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu : "Quả thực là !" Xoay mặt nhìn Dung tam phu nhân, sắc mặt Dung lão phu nhân xanh mét: "An Nhu, cho dù Dục nhi có tật xấu phương diện kia, ngươi cũng thể hồng hạnh xuất tường tìm con hát chứ? Khó trách chân bị ngươi dục nhi đánh gãy , hóa ra là nguyên do này!"

      "Mẹ chồng, mẹ lại nghĩ sai rồi, đây cũng phải là đệ muội hồng hạnh xuất tường tìm con hát." Dung đại phu nhân cười bảo Phương tẩu tách Dung tam gia và Văn Ban Chủ ra, đỡ Văn Ban Chủ lên: "Bọn họ là người quen cũ, lúc trước Thụy Hỉ Ban ca diễn ở Hàng Châu, đơn giản chỉ vì tiểu sinh trong gánh hát thông đồng vị tiểu thư nhà phú hộ, mẫu thân tiểu thư kia uy hiếp gánh hát, cho nên Thụy Hỉ Ban bị buộc rời Hàng Châu. Còn vị tiểu thư kia, nàng họ Cổ."

      Dung đại phu nhân nhìn qua Dung tam gia ngồi ở chỗ kia thở hổn hển, khẽ lắc đầu: "Tam đệ, ngươi lúc đệ muội theo ngươi là hoàng hoa khuê nữ, xin hỏi khi đó ngươi có thanh tỉnh ? Nếu là phụ nhân có đêm tình ái với ngươi, ngươi còn nàng là hoàng hoa khuê nữ, ta chỉ có thể đầu óc ngươi tỉnh táo."

      Dung tam gia kinh ngạc nhìn Dung tam phu nhân xuất thần lát, đột nhiên nhảy dựng lên, xông tới bóp chặt cổ Dung tam phu nhân ngừng lay động: "Khó trách đêm đó ngươi ngừng mời rượu ta! Hóa ra là muốn quá chén ta khiến ta cảm thấy chuyện ngươi thất thân! Tiện phụ, lúc ngươi và gian phu quấy đến chỗ, ta ràng nghe ngươi là người quen cũ của , Thục Hoa có phải là nữ nhi của hay ? Ngươi lừa Dung gia nhiều năm như vậy, chỉ dùng con của gian phu đến lẫn lộn huyết mạch Dung gia, còn hại chết cốt nhục thân sinh của ta, là tội thể tha!"

      Nghe lời này trước mặt, Dung lão phu nhân bỗng tối sầm, mình lo lắng Thục Hoa giả mạo Thu Hoa gả vào nhà giàu, vạn nhất bị người ta nhìn ra phải là tấm thân xử nữ khó làm, Thẩm ma ma bên cạnh ra chủ ý cho bà, bảo Thục Hoa quá chén vị hôn phu trong đêm động phòng, dùng máu gà giả mạo có thể hỗn qua , nghĩ tới Thục Hoa còn chưa dùng, mẹ nàng sớm dùng!

      bà tử vội vã đến từ bên ngoài: "Lão thái gia, lão phu nhân, có vị nương cầu kiến."

      Dung lão thái gia khoát tay áo : "Hôm nay trong phủ có chuyện, tiếp khách."

      Bà tử kia do dự chút, lúc này mới chậm chạp : " nương kia... Tự xưng có sâu xa lớn lao với chuyện Dung gia hôm nay. Hơn nữa..." Bà nhìn Dung lão thái gia cái, ấp a ấp úng : "Lão thái gia thấy nàng tự hiểu."

      Dung lão thái gia thấy thần sắc bà tử kia bối rối, rất là giống trước kia, trong lòng có vài phần tỉnh táo, kinh ngạc gật đầu : " như vậy, vậy để cho nàng vào."

      Ngoài cửa xuất bóng người thướt tha, từ từ [​IMG]

      Chương 23:

      Trời chiều bên ngoài hoàn toàn còn bóng dáng, nhìn xuyên qua rèm cửa, lại cũng nhìn thấy nửa tia ánh sáng, chỉ có mảnh đen như mực, màn đêm lặng yên tiếng động phủ xuống, kéo ra màn che khổng lồ, che giấu tất cả vẩn đục chịu nổi bên trong, chỉ có đến khi ánh bình minh dâng lên, tất cả mới có thể quy về yên tĩnh.

      trán Dung tam phu nhân có mồ hôi đầm đìa rơi xuống, lời của Tiểu Hồng Đào khiến trong nội tâm nàng sợ hãi trận, người nàng từng như vậy, lại đạp chân tình của nàng dưới chân, căn bản để trong lòng. Nàng im lặng thêm gì nữa, mắt nhìn lên nóc nhà, trống rỗng vô thần, Đào Nhi đứng ở bên thấy nàng từ từ biến hóa ánh mắt và vẻ mặt vặn vẹo, khỏi cả kinh kêu lên: "Phu nhân, ngươi làm sao vậy?"

      "Thục Hoa..." Dung tam phu nhân thử kim trâm trong tay hai cái, mới từ từ hô câu: "Thục Hoa, con tới đây."

      Thục Hoa từ từ đứng lên tới gần bên kia, ánh mắt nhìn Dung tam phu nhân có chút ít ghét bỏ, nếu phải năm đó nàng phạm phải khuyết điểm, sao mình lại chịu khổ như vậy? Nếu phải nàng làm Dung phủ tam thiếu phu nhân còn phóng đãng như vậy, vậy thân thế của mình cũng bị phát , mình vẫn là tiểu thư con vợ cả Dung phủ, giờ còn biết Dung gia đối phó mình thế nào!

      đến bên cạnh Dung tam phu nhân, trong lòng Thục Hoa tức giận, cũng chuyện, chỉ là đứng ở bên mắt lạnh nhìn Dung tam phu nhân."Thục Hoa, Thục Hoa!" Dung tam phu nhân vươn tay ra dùng sức bắt được cổ tay Thục Hoa: "Thục Hoa, là mẹ có lỗi với con..." Nàng thở gấp thở ra hơi, ánh mắt nhìn thấy môi Thục Hoa cong lên, lắc đầu: "Mẹ sống lâu nữa, chỉ hy vọng con có thể sống sót tốt, nịnh nọt bà nội con nhiều chút, bà hẳn cũng đành lòng mặc kệ con."

      Nghe Dung tam phu nhân thảm thiết, nội tâm Thục Hoa run lên, chuyện cũ nhiều năm lên ngay trước mắt, hôm qua vẫn mẫu thân dịu dàng quan tâm mình, nàng nhịn được từ từ ngồi chồm hổm bên cạnh Dung tam phu nhân: "Mẫu thân, ngài đừng lời như vậy, Thục Hoa mời đại phu cho người, nghỉ ngơi tốt, tự nhiên tốt lên ."

      Dung tam phu nhân lắc đầu, lông mày sít sao nhíu lại, tay cầm lấy Thục Hoa lại dùng thêm vài phần khí lực: "Vô dụng , nếu mẫu thân sống sót, con sống được ở Hầu phủ này, chỉ có mẫu thân chết, có lẽ Dung gia mới có thể the con."

      "Mẫu thân!" Thục Hoa kinh kêu lên, thấy đạo kim quang chợt lóe qua, thẳng tắp đâm vào cổ Dung tam phu nhân.

      " nghĩ tới các nàng lợi hại như vậy, mới chút công phu, tiểu Mai bà đỡ Trương, cha con, Tiểu Hồng Đào đều tìm được, ta đều còn chưa kịp chết trong phòng, bí mật này giấu được." Dung tam phu nhân nhắm hai mắt lại: "Thục Hoa, là mẹ xin lỗi con, liên lụy con, trong lòng mẹ rất khó chịu."

      Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống má Dung tam phu nhân nhắm mắt, sắc mặt của nàng có loại suy bại kì lạ, dựa vào ghế ngã vào chỗ đó, tựa như người gần đất xa trời. Thục Hoa nhìn mẹ của mình, thống hận lúc nãy từ từ biến mất, nhìn khóe miệng Dung tam phu nhân ngừng co rúm, nàng khóc thút thít.

      "Sợi dây thừng... Siết chết ta là xong!" Đột nhiên Dung tam phu nhân giống như nổi điên, hai tay tự bóp cổ, ngồi vững vàng lăn xuống ghế: "Đau quá... Đau chết người được... Mau siết chết ta, sắp chịu nổi!"

      Hai người vội vã tới từ bên ngoài đại sảnh, hóa ra là bà tử phái mời đại phu mang đại phu về , thấy Dung tam phu nhân té mặt [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :