1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25: Tâm tồn nghi ngờ muốn xa

      Cửa sổ mở cánh ra, mặc dù bị treo lên, nhưng vẫn hơi lay động, Tương Nghi ngồi bên cửa sổ viết chữ, ánh sáng của tuyết bên ngoài ánh vào, tô màu căn phòng thành hồng hồng trắng trắng. (đoạn này ta chém)

      Đột nhiên, bóng đen nhảy qua từ cửa sổ bên kia, Tương Nghi sợ hãi nhảy lên, vội vàng tránh né, nghe tiếng "Lạch cạch", nghiên mực bị nàng kéo xuống theo trong lúc hoang mang rối loạn, rơi xuống đất, mực màu đen bắn khắp nơi, văng lên váy nàng, chút xíu màu đen, giống như mảnh vụn dính bùn.

      Tương Nghi khom lưng, muốn nhặt nghiên mực, sau lưng truyền đến tiếng bước chân: "Tiểu thư, để nô tỳ nhặt, đừng làm bẩn tay ngài."

      Là Thúy Chi nghe thấy tiếng vang chạy vào.

      Tương Nghi gì, chỉ nhàng đưa tay, nhặt nghiên mực lên, đau lòng nhìn góc bị mẻ, đôi tay phát run, giận đến ra lời.

      Nghiên mực này là Gia Mậu tặng, nghiên mực tử tâm, đầu nghiên mực có cây bút đồng, vẽ lùm trúc xanh, trông rất đẹp mắt. Nhưng bây giờ này nghiên mực lại tàn phế, lộ ra cát đá màu tím ở hai bên, trông rất thô ráp.

      " là đáng tiếc, nghiên mực này thiếu góc, đẹp nữa rồi." Thúy Chi đưa tay nhận lấy nghiên mực tử tâm: "Tiểu thư, ngài rửa tay với ma ma , ta rửa sạch nghiên mực này."

      Tương Nghi cắn răng, trợn mắt nhìn con mèo loạn trong phòng nàng, giận đến toàn thân run lên, chân con mèo kia dính mực, mặt đất, ấn ra nhiều đóa hoa mai bằng mực, hàng xiên xẹo. Mèo này là Lạc Tương Ngọc nuôi, thường ngày là bảo bối của nàng, căn bản cho nàng sờ nó chút, hôm nay sao mèo lại nhảy vào trong phòng nàng, đây ràng là Lạc Tương Ngọc giở trò quỷ.

      Nàng giơ nghiên mực tử tâm lên, dùng sức đập con mèo kia, con mèo kia bước từ từ trong phòng, nghĩ tới Tương Nghi bỗng nhiên ném nghiên mực qua, cong người nhảy lên, chạy thục mạng ra bên ngoài, nghiên mực tử tâm bị rơi xuống đất, trong khoảnh khắc lại bị sứt thêm góc.

      Tương Nghi ngồi xổm xuống, nước mắt nhịn được sắp rơi xuống, Thúy Chi vội vàng kéo nàng cái: "Tiểu thư, chúng ta rửa tay trước, nếu phải lau mặt xong."

      ra tới cửa, chỉ thấy Lạc Tương Ngọc và nha hoàn của nàng Hữu Phúc và Lạc Nhi đứng ở đầu hành lang khoanh tay, ở híp mắt nhìn bên này cười. Thanh Lạc Tương Ngọc thanh thanh thúy thúy: "Vốn trắng như tuyết, ngươi đâu chơi đùa ? Nhìn ngươi xem, như vừa từ bếp lò bên ra vậy, móng vuốt đều đen rồi ?"

      Hữu Phúc khoe tài lấy lòng: "Còn phải là chỗ bẩn, cho nên mới làm dơ thân thể? Phải rửa móng vuốt cho nó cái mới được."

      "Sao có thể chỉ rửa móng vuốt ? Tắm toàn thân , ra từ chỗ đó, nơi nào cũng bẩn!" Ánh mắt Lạc Tương Ngọc liếc đến người Tương Nghi, cười khanh khách: "Các ngươi thấy váy người nàng sao? Đều là màu đen !"

      Tương Nghi vươn tay ra, để Thúy Chi rửa tay cho nàng, dù thời gian là vào xuân, nhưng khí trời vẫn giá rét như cũ, nước chảy qua bàn tay, mảnh lạnh băng. Thúy Chi dùng xà bông thơm chà tay cho Tương Nghi, nhàng xoa bóp cho nàng, vòng bong bóng màu nâu đen lên bàn tay Tương Nghi, lại dùng mấy gáo nước xối qua, tay mới còn dấu mực.

      "Lạc Tương Nghi, ngươi đúng là đáng ghét, ngay cả mèo của ta cũng thích ngươi." Lạc Tương Ngọc thấy Tương Nghi để ý tới nàng, vẫn kiên nhẫn khiêu khích: " phải trong phòng ngươi có vật gì bị đánh nát sao ? Sao ta nghe thấy động tĩnh? Chẳng lẽ Tuyết Nhi (con mèo) đập nghiên mực của ngươi ? Có muốn ta bồi cái cho ngươi hay ?"

      Tương Nghi thẳng người nhìn Lạc Tương Ngọc, trong đôi mắt to hắc bạch phân minh mang theo tia khinh thường, mặc dù nàng giờ chỉ có sáu tuổi, nhưng lòng của nàng sớm phải sáu tuổi rồi, nếu còn tính toán chi li chuyện cái nghiên mực với Lạc Tương Ngọc, vậy phải cũng làm mình mất giá sao.

      "Thúy Chi, chúng ta chỗ lão phu nhân ." Tương Nghi sãi bước về phía trước, Thúy Chi hiểu sai ý, cao hứng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu thư phải cho lão phu nhân, nghiên mực này rớt bể còn phải mua cái mới được."

      Lời này vào tai Lạc Tương Ngọc, thể nghi ngờ lập tức hiểu thành Tương Nghi tố cáo với Lạc lão phu nhân, nàng bước lên trước bước, cánh tay nho đưa ra ngoài: "Lạc Tương Nghi, ngươi tính tố cáo với tổ mẫu ?"

      Tương Nghi liếc nàng, khí định thần nhàn : "Đừng có tự cao tự đại, ngươi đáng để ta so đo."

      Lạc Tương Ngọc mê muội nhìn Tương Nghi: "Ta mới tin!"

      "Có tin hay tùy ngươi!" Tương Nghi lấy tay của Lạc Tương Ngọc ra, tiếp tục về phía trước, mỗi ngày Lạc Tương Ngọc đều tìm chuyện ồn ào với nàng, cũng biết sao nàng cảm thấy nhàm chán. Có lẽ nàng ngồi buồn chán, dù sao phải làm chút chuyện để giết thời gian, cho nên mình thành cái bia của nàng.

      Tương Nghi nhớ lại kiếp trước, mình luôn cãi vã cùng Lạc Tương Ngọc, nhưng tổ mẫu luôn luôn thiên vị, mỗi lần mình làm ồn với Lạc Tương Ngọc, cũng thay mình lời công đạo. Chờ sau khi tổ mẫu qua đời, Lạc Phủ phân gia, bên trong phòng lớn là Lạc Đại phu nhân tay che trời, nàng càng có cơ hội ra mặt, chỉ có thể mặc cho Lạc Tương Ngọc làm nhục bản thân, lâu ngày, ngay cả ý tưởng cãi vả nàng cũng có.

      Kiếp này, tất cả khác.

      Tương Nghi chút hoang mang ra khỏi viện, nàng nên vì chút chuyện với Lạc Tương Ngọc mà tính toán chi li, dưỡng thành tính tình tiểu gia, tới chỗ nào cũng là bộ dáng nghèo kiết xác, tí rộng rãi. Nàng phải học được có khí độ lớn chút, so đo chuyện , hàm hồ đại , làm nữ tử thông minh khiến người hài lòng.

      Thanh Trúc thấy Tương Nghi tới, mặt cũng có tia hớn hở: "Lão phu nhân vừa mới trở về, Đại tiểu thư lại tới."

      Bây giờ đãi ngộ của Tương Nghi có chút biến hóa, dĩ nhiên Thanh Trúc cũng phải biến hóa theo sắc mặt Lạc lão phu nhân, lúc trước Đại tiểu thư bị lão phu nhân nhìn thành sát tinh, nhưng bây giờ lão phu nhân cố ý tài bồi nàng, mình đương nhiên phải gió chiều nào theo chiều nấy.

      Tương Nghi khẽ mỉm cười, hoàn toàn có loại ngạo mạn sau khi được sủng ái, cũng cẩn thận hèn mọn, chẳng qua chỉ thẳng tắp đưa lưng về trước rồi qua. Hôm qua Hoàng Nương Tử cũng dạy lễ nghi, nàng nếu muốn lộ ra đoan trang nhàn tĩnh, khi bộ vô hình trung nên có loại khí thế.

      Tối hôm qua nàng đóng cửa luyện lâu trong phòng, mới bắt đầu Thúy Chi còn thấy xem thường: "Nên đường thấy nào vậy đường như vậy, sao lại chú trọng nhiều như vậy."

      Tương Nghi gì, chẳng qua là hai mắt nhìn thẳng phía trước mà , bước chân thích hợp, nhanh chậm, sống lưng thẳng tắp, đường rất trầm ổn, cây trâm con bướm đầu cánh cũng lay động phân nửa. Thúy Chi nhìn Tương Nghi phản phản phục phục, sau khi thấy khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là có hơi khác."

      Nhìn tư thế bộ có khả năng nhìn ra bản tính của người, Tương Nghi cắn chặt hàm răng khổ luyện ra, bất kể thế nào, nàng phải bỏ xuống những thứ tiểu gia tử khí người mình.

      Lạc lão phu nhân thấy Tương Nghi tới, hai mắt mở ra chút: "Quả nhiên là đọc sách có khác, mới hai ngày, vẻ mặt khí độ giống lắm."

      Tương Nghi lên phía trước, liễm mi cúi đầu: "Tổ mẫu khỏe."

      Lạc lão phu nhân chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ngươi lại ngồi xuống, hai bà cháu chúng ta trò chuyện."

      Cái ghế kia có chút cao, Thúy Chi muốn lên đỡ Tương Nghi ngồi xuống, lại bị nàng cự tuyệt, cố gắng cà nhắc đến gần cái ghế, lúc này mới nghiêng thân thể ngồi lên, sau đó từ từ điều chỉnh hạ thân, đôi tay tự nhiên đặt đầu gối, lộ ra vẻ quy củ.

      "Nghi Nha Đầu, Hoàng Nương Tử là nương tử nổi danh của Nghiễm Lăng, ngươi phải theo nàng học tốt." Lạc lão phu nhân tương đối hài lòng, cháu này xem ra là đứa đáng đào tạo, bây giờ từ cách đến tư thế ngồi đều thay đổi ít, đột nhiên phảng phất chuyển từ con rượu thành đại gia khuê tú.

      Đại Chu chú trọng nữ tử, cho nên trong Tộc Học cũng mở nữ học, ít nơi còn có trường tư thục cho nữ, mời nương tử có tài danh đến giảng bài, có mấy nhà giàu sang đặc biệt mời nương tử đến nhà, tay nắm tay dạy tiểu thư nhà mình. Tương Nghi cúi đầu ngồi đó, trong lòng thầm suy nghĩ, nếu mình có thể có vài phần tài danh truyền ra ngoài, sau này nếu bị mẹ kế ép phải ác, chạy làm nương tử giảng bài, cũng có thể kiếm miếng cơm ăn.

      " Dạ, tổ mẫu, Tương Nghi biết vào Tộc Học Dương thị là cơ hội khó được, nhất định hăng hái cố gắng, để tổ mẫu thất vọng, cũng làm mất thể diện Lạc gia chúng ta." Tương Nghi cung kính đáp lời: "Hôm nay Tương Nghi tới, là nghĩ thương lượng chuyện với tổ mẫu, biết tổ mẫu cho phép hay ."

      Lạc lão phu nhân trầm mặc, sao cháu này lại cầu nhiều hơn, mới mấy ngày trước xin vào Tộc Học Dương thị đọc sách, hôm nay lại chạy tới muốn thương lượng chuyện gì đó, đến tột cùng là ai dạy nàng ? Lạc lão phu nhân nắn vuốt phật châu trong tay, mặt lộ ra nụ cười hiền lành tới: "Ngươi chuyện này ra ta nghe xem."

      "Tổ mẫu, mẹ con qua đời sáu năm rồi, Tương Nghi lại còn chưa nhà Ngoại Tổ thăm ông ngoại, chuyện này với tình lý mà hình như có hơi hợp." Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Lạc lão phu nhân, trong mắt có vẻ tha thiết trông chờ: "Hôm qua con nghe Hoàng Nương Tử hiếu đạo, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên thay mẹ qua đời tẫn hiếu với ông ngoại, cho nên muốn xin tổ mẫu chấp thuận cho con Hoa Dương thăm ông ngoại."

      Tương Nghi suy tính rất lâu, cảm thấy nàng vẫn phải Hoa Dương chút, mặc dù bà ngoại còn đời, có thể còn ma ma thiếp thân của nàng, chừng có thể hỏi cái gì đó. Lưu ma ma , năm đó người quản hòm xiểng thay bà ngoại, là vị ma ma họ Lý, người này hết sức hiền hòa, đối với mẫu thân cũng tốt, chỉ cần vị Lý ma ma này còn sống đời, nhất định với mình đồ cưới năm đó của mẹ.

      Sắc mặt Lạc lão phu nhân dần dần nghiêm trọng, nàng nhàng ho khan tiếng, cầm chun trà, chậm rãi uống hớp, rồi : "Nghi Nha Đầu, ông ngoại ngươi có kế thê, chỉ sợ ông ngoại ngươi sớm ném ngươi ra … ngoài chín tầng mây . Ta nghe các cậu của ngươi phải người tốt, ta sợ ngươi Hoa Dương bị đánh chủ ý, hay là cứ ngây ngô trong phủ ."

      _Hết Chương 25_

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 26: Trong tộc học vô tình nhớ người thân
      Editor: Nuy Ham

      Trong phòng có chút tối, bên ngoài, mặt trời sớm lặn thấy bóng dáng, chỉ còn lại chút tia sáng màu tím nhạt. tiểu nha hoàn đem nến thắp lên, ánh sáng màu vàng từ ngọn nến chiếu vào mặt Lạc lão phu nhân có chút vàng khè, giống như những ánh kim tượng gỗ trong miếu.

      Môi nàng mím chặt, mặt có loại giữ vững.

      Ở Lạc Phủ, lời của bà như là thánh chỉ, cho dù là Lạc đại lão gia, cũng chỉ có thể cung kính nghe theo, nửa câu phản bác.

      Tâm của Tương Nghi trầm xuống, nàng nhìn qua gương mặt của Lạc lão phu nhân, quả có chút khó hiểu, vì sao tổ mẫu lại muốn ngăn nàng đến Hoa Dương, chẳng lẽ là bởi vì mấy lý do này? Ngoại tổ phụ cưới vợ kế, cậu cũng phải người tốt, vì vậy mà để nàng đến Hoa Dương sao.

      "Thế nào, Nghi nha đầu, vì sao ngươi lại buồn mà vui?" Bỗng nhiên Lạc lão phu nhân nở nụ cười, ánh mắt đầy vẻ từ ái: "Từ Nghiễm Lăng đến Hoa Dương, sai biệt lắm phải đến tận hai ngày, tuổi của ngươi còn quá , sao có thể chịu được đường lắc lư như vậy? Chờ ngươi lớn thêm chút, khoảng mười tuổi, có thể đến nhà Ngoại tổ phụ ngươi chơi."

      "Đa tạ tổ mẫu quan tâm." Tương Nghi đứng lên, thi lễ với Lạc lão phu nhân cái, rồi từ từ ra ngoài.

      "Vì sao lão phu nhân lại để cho nương đến Hoa Dương?" Thúy Chi sau lưng Tương Nghi hỏi, có vài phần buồn bã: " nhiều năm như vậy, ngoại tôn nữ (*cháu ngoại - Nuy) chưa bao giờ đến Hoa Dương, cái này cũng hơi quá đáng rồi."

      Tương Nghi có lên tiếng, từ từ bước , kiếp trước, Lạc lão phu nhân tìm nhiều lý do lấy lệ với nàng, chẳng qua lúc đó nàng rất ngoan ngoãn nghe theo, cũng có suy nghĩ nhiều, có lẽ vì nàng sống qua đời, nhìn hết được hiểm ác ở lòng người, mưu tính toán, lão phu nhân đột nhiên như vậy, rất khó làm nàng tiếp nhận. Nàng nắm chặt áo khoác từ từ về phía trước, trong đầu thầm suy nghĩ, trong này nhất định có kỳ hoặc.

      Hoàng hôn ngày càng xuống nhanh, hành lang thắp đèn, ánh đèn xuyên qua lụa mỏng chiếu xuống đất, mảnh đo đỏ, đèn lồng bị gió lạnh thổi qua, xoay tròn, ánh đèn mặt đất kia cũng lay động theo, mờ mờ ảo ảo, giống như ngân hà rơi xuống đất.

      "Thúy Chi, ngươi có biết Lý kia ?" Khi tới cửa viện của mình, Tương Nghi dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn Thúy Chi, ánh mắt đầy chờ mong: "Ngươi là theo nương ta từ Hoa Dương tới đây, lão nhân (*) Ngoại tổ mẫu ta, ngươi chung quy biết nhỉ?"

      (*) Từ "lão nhân" ở đây ý chỉ là người lớn tuổi, sống lâu năm trong phủ nhà ngoại của Tương Nghi - Nuy

      Thúy Chi gật đầu: "Tự nhiên là biết, lúc tám tuổi nô tỳ làm nha hoàn cho đại phu nhân (*mẹ ruột Tương Nghi - Nuy), lúc ấy Lưu ma ma cũng là tay đắc lực bên người ngài ấy, người đối xử rất tốt với bọn nô tỳ, có lúc đến sân của lão phu nhân, người có thể nhét khối vừng đường cho nô tỳ đấy."


      "Lúc đó là Tiền gia tốt hơn, hay là Lạc gia tốt hơn?" Tương Nghi giọng xuống, muốn hỏi thăm chút tài lực bên nhà ngoại mình, nếu bên ngoại cũng giống như bên Lạc gia, như vậy mình cũng cần suy nghĩ nhiều nữa, cái gì cửa hàng, chắc cũng .

      " nương à, dĩ nhiên lúc đó Tiền gia tốt hơn chứ!" Thúy Chi cẩn thận nhìn xung quanh, thấy có ai, lúc này mới giọng : "Khi đó, đến mùa đông, toàn thân đại phu nhân đều mặc quần áo làm bằng lụa Vân Cẩm [1], còn những người như nô tỳ, quần áo bốn mùa cũng chừng sáu bộ. Còn Lạc gia....Chỗ nào có thể sánh bằng chứ! Nếu như nô tỳ có thể chọn, nô tỳ khẳng định nguyện ý ở lại Tiền gia! Chỉ tiếc tuổi mười lăm, đại phu nhân phải ra phòng (*xuất giá - Nuy), về nha hoàn hồi môn, lão phu nhân (Tiền gia) thấy nô tỳ tay chân nhanh nhẹn lại tận tâm, cho nên mới để nô tỳ cùng ba vị tỷ muội đường tới đây." Sau khi câu sau, Thúy Chi khỏi ngậm miệng lại, sắc mặt có chút khó coi.

      Ngày xưa, tiền Lạc đại phu nhân (*) từ Hoa Dương tới mang theo bốn nha hoàn: Thúy Chi, Thúy Ngọc, Thúy Hoa, Thúy Linh, mà sau khi phu nhân qua đời, bởi vì Lạc lão phu nhân coi Tương Nghi là tảo bả tinh (*sao xui xẻo - Nuy), mới phẫn nộ : "Tảo bả tinh mà cũng cần nhiều người hầu hạ hả? Giữ lại đứa là được rồi."

      (*) tiền Lạc đại phu nhân: ý là Lạc đại phu nhân trước kia, mẹ ruột Tương Nghi, chứ phải là Tiền gia - Nuy

      Ngoại trừ Thúy Ngọc leo lên giường đại lão gia thành di nương, Thúy Linh và Thúy Hoa đều bị Lạc lão phu nhân kêu người môi giới tới mang , cũng biết bị bán đến đâu rồi, từ đó cũng gặp lại các nàng nữa.

      Ngày xưa là tỷ muội tốt, nhưng bây giờ lại lưu lạc thể gặp lại, cho dù Thúy Ngọc vẫn còn ở trong Lạc Phủ, nhưng Thúy Chi lại kinh thường tìm nàng, có lúc gặp nhau, hai người cũng chuyện, mặt Thúy Ngọc hơi có chút nén được tức giận, luôn vội vàng rời .

      Tương Nghi thấy bộ dạng ảo não của Thúy Chi, đưa tay qua nắm lấy tay nàng, : "Thúy Chi, đừng khó chịu nữa, Thúy Linh và Thúy Hoa khẳng định bây giờ sống rất tốt , còn có khả năng lập gia đình, sinh con nha."

      Thúy Chi cười tiếng: "Vậy ngược lại cũng tốt, mỗi người đều có con đường riêng, nô tỳ cũng cần phải lo lắng cho các nàng."

      Quần áo lụa Vân Cẩm...Tương Nghi vuốt xiêm y của mình, khỏi thở dài tiếng, nương sống ở Tiền gia đúng là sinh hoạt của đại tiểu thư đích mà, nơi nào giống mình chứ, áo bông miên áo còn thể chống nổi tình cảnh bây giờ á.

      Bất quá, nghe Thúy Chi vậy, mặc dù Tiền gia Hoa Dương suy thoái, nhưng dù sao vẫn tốt hơn Lạc gia. Lạc gia chẳng qua chỉ còn lại khung xương, đại môn làm rộng như vậy, bên ngoài bôi sơn trát phấn, bên trong sớm suy sụp rồi. Tấm màn trong phòng có nhiều vết loang lỗ, nàng sai Lưu ma ma đến với quản ma ma, nhưng vẫn chưa thấy người tới thay màn cho nàng.

      Trở về phòng mình trời tối đen, Lưu ma ma đến phòng bếp mang theo cơm muộn (*cơm thừa - Nuy) lên, đặt lên chậu than nóng, thấy Tương Nghi trở về, vội vàng dọn ra bàn: " nương đói sao? Mau mau tới dùng cơm, mới vừa hâm nóng đấy."

      Tương Nghi vừa ăn, vừa thầm nghĩ, tổ mẫu cho nàng Hoa Dương, nàng càng muốn để tra cho , cho dù chính mình được, cũng có thể để Thúy Chi hay Lưu ma ma thay mà, hai người bọn họ đều biết Lý ma ma, chỉ cần tìm được bà, có thể hỏi số chuyện.

      Nàng tin nương có đồ cưới, nương ăn mặc quần áo bằng lụa Vân Cẩm, trong đồ cưới có rương quần áo lớn, vì sao sau khi chết lại chỉ có mấy bộ trang sức đáng tiền? Chẳng lẽ bị Chu ma ma và hai nha hoàn kia lấy ? Cho dù bị lấy, vậy cũng nên có thể lấy ra mấy thứ.

      ****

      Mười bốn tháng Giêng.

      Hôm đó, lúc Hoàng nương tử giảng tới <Hiếu Kinh>, trong nữ học có mười mấy học sinh, người người đều nghiêm túc cẩn thận nghe, khi Hoàng nương tử hỏi "hiếu" như thế nào, tất cả mọi người đều trả lời được, duy chỉ có Tương Nghi ngồi trong góc, tiếng nào.

      Hoàng nương tử cảm thấy mấy phần ngạc nhiên, thường ngày Lạc đại tiểu thư nghe rất nghiêm túc, trả lời cũng tốt, chẳng biết tại sao hôm nay lại như vậy. Nàng cười nhìn Tương Nghi, thanh có chút mềm : "Lạc đại tiểu thư, con thử xem chút ?"

      Tương Nghi chậm rãi đứng lên, trong lòng đau xót, trong mắt đều là nước mắt, nàng cũng biết vì sao, lại thể giải thích nổi câu: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, là con muốn báo đáp phụ mẫu mà được."

      Hoàng nương tử giật mình nhìn Tương Nghi, đột nhiên đứng lên, tới trước mặt Tương Nghi, thấy trong mắt nàng dịu dàng có ánh sáng, nhàng đưa tay lên bả vai Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, con sao chứ? Xin lỗi, ta biết, nên chạm vào nỗi đau của con."

      Những lời này còn chưa dứt, lại càng làm cho Tương Nghi đau thương, kiếp trước chịu nhiều hành hạ nhục mạ nhất, đều " có mẹ, con cái đều là cỏ" mà (@Ây, hai ngày nay, edit hai bộ truyện đều có câu này nha >,< - Nuy), nhưng nàng còn bằng ngọn cỏ nữa á. Thân là Đại tiểu Thư Lạc gia Nghiễm Lăng, kế mẫu tùy ý khi dễ, khắp thành chỉ biết Lạc gia có Đại tiểu thư điên, mặt rỗ chân dài ngắn (*chân bị tật ~> đại loại là thế á - Nuy).

      Kế mẫu chỉ phá hư thanh danh của nàng, còn cố ý phá hư hôn giữa nàng và Gia Mậu. Mặc dù mình thể gả cho Gia Mậu, chỉ vì bên trong có kế mẫu cản trở, mà cũng thiếu những nhân tố khác, có thể Tương Nghi cố chấp. nếu phải từ kế mẫu đẩy nàng vào con đường chết, dưỡng nàng thành bộ dạng như vậy, có lẽ Dung đại phu nhân cũng gật đầu đáp ứng cửa hôn này.

      Cũng có thể vì có nương ở đây, kiếp trước nàng trải qua nhiều khổ cực, nếu muốn dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, nàng phải cẩn thận từng bước, e sợ sai bước, tất cả trong Lạc phủ đều là quỷ ảnh lắc lư, nàng phải vô cùng cẩn thận mới được.

      Trong lòng Tương Nghi càng nghĩ càng khó chịu, cùng với cảm giác hoang mang càng làm cho nàng khóc ồ lên, mười mấy học sinh trong phòng thấy Tương Nghi khóc lợi hại như vậy, lại biết thân thế Tương Nghi, liền bồi nàng mấy giọt nước mắt, trong nháy mắt, khí trong phòng được đè nén thêm mấy phần, chứ còn vui vẻ như vừa rồi.

      "Lạc đại tiểu thư." thanh Hoàng nương tử vẫn ôn nhu như cũ, mất kiên định: "Mất mẫu thân tự nhiên là chuyện thương tâm, nhưng cũng phải cứ mất mẫu thân đều đau khổ như vậy, đời này thiếu những chuyện tốt đẹp chờ con, đừng có đau lòng như vậy nữa." Nàng đưa chiếc khăn tới, giúp Tương Nghi lau mắt: "Thuở ta cũng mất mẫu thân, kế mẫu trong nhà cũng làm khó ta nhiều mặt, nhưng ta vẫn như cũ vượt qua." Nàng khẽ mỉm cười: "Con nhìn ta chút, mặc dù làm nương tử dạy học ở tộc học Dương gia, nhưng ta rất hài lòng rồi, cơm tự mình kiếm được, cần phải nhìn sắc mặt nam nhân trong nhà, lại cần phải chăm chăm phục vụ , như vậy phải là sinh hoạt tốt nhất sao?"

      Tương Nghi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hoàng nương tử: "Nương tử cũng giống như ta, từ khổ sao?"

      Hoàng nương tử gật đầu: " sai, thời gian lúc đó của ta, chỉ sợ con cách nào tưởng tượng được. Ít nhất, bây giờ con là đại tiểu thư Lạc Phủ, com ngon áo đẹp, còn có nha hoàn bà tử hầu hạ, khi đó ta chịu khổ, phải câu là có thể hết." Đè xuống bả vai Tương Nghi thêm mấy phần lực: "Lạc đại tiểu thư, nếu như con tin tưởng ta, vậy sau này có gì khó chịu, có thể tìm đến với ta, mặc dù ta có năng lực gì, nhưng cũng có thể cho con thêm vài chủ ý nha."

      Tương Nghi nhàng gật đầu, nửa khom người thi lễ: "Đa tạ nương tử chỉ điểm."

      ++++++++++++

      [1] Lụa Vân Cẩm:
      [​IMG]
      Nam Kinh thổ cẩm, còn được gọi là lụa Vân Cẩm (南京云锦), là loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc.

      "Thêu kim tuyến" là thuật ngữ chung cho các loại vải lụa hoa truyền thống. Trước đây, Vân Cẩm chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia. Mãi cho đến triều đại nhà Thanh, phát triển của Vân Cẩm trở nên phổ biến ngay cả tầng lớp bình dân.

      Nam Kinh có Vân Cẩm nổi tiếng với công nghệ tinh tế, thanh lịch và mịn. Mẫu mã đa dạng và nhiều họa tiết đám mây đẹp như đám mây bầu trời, vì vậy tên của nó Vân Cẩm.

      (Theo Bách khoa toàn thư mở)

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 27.1:

      Editor: Nuy Ham

      "Tương Nghi, Tương Nghi!" Phía trước truyền tới tiếng kêu gào vui sướng, Tương Nghi đứng vững người, chỉ thấy Gia Mậu và Bảo Trụ chạy tới, mặt Gia Mậu đỏ bừng, trong tay cầm tú cầu đèn lưu ly, cười : "Tương Nghi nè, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, hôm nay ta phải trở về Giang Lăng rồi..., đèn lưu ly này ta tặng muội làm quà Tết Nguyên Tiêu ."

      Mặt kính lưu ly được nung nấu rất nhẵn nhịu, màu xanh lá nhàn nhạt óng ánh, có thể thấy được cả ngọn đèn bên trong, bên ngoài lưu ly còn thêm mấy tầng xanh biếc nhạt, bên trong đủ màu sắc hình dáng của các loại hoa cỏ. Gió lạnh thổi qua, đèn lưu ly chuyển động, những hoa văn kia như sống vậy, cánh hoa như muốn bay ra ngoài.

      "Cám ơn huynh, Gia Mậu ca ca."Tương Nghi cẩn thận cầm tú cầu, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, ngày mai Gia Mậu phải về Giang Lăng, chừng sau này cũng thể gặp lại, có cái đèn lưu ly này làm kỷ niệm cũng tốt.

      Mặc dù quyết định đời này day dưa với chàng nữa, nhưng trái tim của Tương Nghi, luôn thể giải thích được mà hướng về Gia Mậu.

      Có lẽ bởi vì nghiệt duyên kiếp trước của hai người quá sâu, bọn họ giống như gió cuốn đá , bay lả tả theo gió, cũng vì gió mà rơi xuống. Bất quá nàng chỉ là hạt cát , chưa bị thổi rơi xuống đất, còn Gia Mậu lại là cát mịn đất, theo gió bay rất xa, nàng vô luận như thế nào cũng đuổi theo nổi.

      Bảo Trụ vội vàng đưa quà tặng của mình lên: "Muội cũng đừng có chỉ nhìn đèn lưu ly Gia Mậu tặng, muội mau nhìn của ta chút, nhìn của ta ."

      Bảo Trụ tặng nàng cái nghiên mực, lần trước cậu thấy nghiên mực của Tương Nghi bị đập mẻ hai chỗ, cảm thấy kỳ quái, liền hỏi Thúy Chi chút làm sao lại hư, biết được là Lạc Tương Ngọc lấy ra ngoài giở trò xấu, giận tới mức nổi bão: "Tương Nghi, ta mua cho muội cái khác, hừ, tức chết người! Cái nghiên mực kia là Gia Mậu phải bỏ rất nhiều tâm sức để chọn đó!"

      Tương Nghi thấy cái nghiên mực đen xì, có đẹp mắt như cái nghiên mực lần trước Gia Mậu tặng, nhưng đây cũng là phần tâm ý của Bảo Trụ, nàng vội vàng thu vào, cười cười nhìn Bảo Trụ, : "Đa tạ Bảo Trụ ca ca tặng cho muội cái nghiên mực này."

      "Tương Nghi, muội ngàn vạn lần được yếu thế như vậy, sau này nếu Lạc Tương Ngọc còn giở thủ đoạn hèn hạ đùa giỡn muội, muội phải ngay cho ta, ta đến Lạc Phủ bắt nàng ta, rồi hung hăng đánh trận." Bảo Trụ vung vung nắm đấm lên, hàm răng trắng noãn lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, cậu học võ nghệ với tổ phụ, đối với với con nhóc năm tuổi, tự nhiên thể thua nha.

      Tương Nghi lắc đầu: "Bảo Trụ ca ca, làm sao có thể để huynh đến nhà muội đánh người, sau này muội tránh nàng là được."

      Lần trước nàng chạy tới bên cạnh Lạc lão phu nhân, Lạc Tương Ngọc cho là tố cáo nàng với tổ mẫu thành công, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, mấy ngày nay cũng có động tĩnh gì, chẳng qua là ở trong viện theo bọn nha hoàn chạy loạn khắp nơi, có chuyện gì sai nha hoàn bà tử đắp người tuyết, dám chạy đến chỗ Tương Nghi gây ồn ào nữa.

      Mặc dù Lạc lão phu nhân thiên vị, nhưng nàng cũng phải người được cưng chiều, Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn huyên náo khó coi, nàng còn ra chuyện. Trước kia Tương Nghi muốn thân cận với Lạc lão phu nhân, là bởi vì thấy bà quá thiên vị , nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại, thấy lúc nào cần chuyện chuyện, tránh cho các nàng nghĩ mình dễ khi dễ, mà từng bước áp tới.

      "Ai nha nha, tại sao phải tránh mặt chứ?" Bảo Trụ gãi đầu: "Ta dạy cho muội chút công phu, dùng đúng lúc, đảm bảo quật nàng xuống đất thôi."

      Thúy Chi ở bên cạnh gật đầu liên tục, : "Bảo Trụ thiếu gia đúng đó, nương nên học số chiêu thuật, để sau này còn phải phòng thân nha."

      Bảo Trụ thấy Thúy Chi đồng ý với ý kiến của mình, rất đắc ý, lấy Gia Mậu làm bia, bắt đầu hoa tay múa chân để cho Tương Nghi nhìn, như thế nào mới có thể vừa nhanh vừa chuẩn đem đối thủ quật ngã xuống đất.

      Tương Nghi đứng xem, mở to hai mắt ra nhìn, thấy Gia Mậu bị Bảo Trụ ném xuống tuyết, trong lòng có chút đau, Gia Mậu lại thèm để ý, bò dậy đánh tuyết quần áo xuống: "Tương Nghi, muội có thấy ?"

      Tương Nghi gật đầu cũng được, lắc đầu cũng xong, Bảo Trụ ra tay có chút nhanh, nàng thể thấy kịp tư thế ra đòn như thế nào, nhưng nàng lại muốn thấy Bảo Trụ đem Gia Mậu đánh ngã xuống đất nữa, đứng ở đó ngơ ngác nhìn Gia Mậu và Bảo Trụ, cũng biết phải trả lời như thế nào, mà Thúy Chi đứng bên cạnh lại lĩnh ngộ ít: "Bảo Trụ thiếu gia, có phải như vậy, như vậy ?"

      Nàng tới, đột nhiên bắt lấy cổ tay phải của Bảo Trụ, khom lưng, vác Bảo Trụ lên vai, trở tay cái, Bảo Trụ liền bị Thúy Chi ném ngay xuống đất.

      Gia Mậu nhìn, vỗ tay cười phá lên: "Bảo Trụ, lần này nên là huynh ngã nhé."

      Bảo Trụ bò từ đống tuyết lên, cười hắc hắc: "Tương Nghi, thấy ? Giống như Thúy Chi làm vậy."

      Tương Nghi gật đầu: "Trở về kêu Thúy Chi dạy muội."

      "Ừ." Bảo Trụ cười cười: "Nếu Thúy Chi học võ nghệ cùng tổ phụ, chừng trở thành cao thủ đấy, cú vừa rồi, đúng là sạch lưu loát."

      Thúy Chi ha ha cười, : "Nô tỳ hay làm việc nặng, nên có khí lực nhiều, nếu Bảo Trụ thiếu gia lớn thêm vài tuổi nữa, nô tỳ thể làm được đâu."

      Gia Mậu tới cạnh Tương Nghi, cúi đầu nhìn đèn lưu ly trong tay nàng, lại nhìn trộm mặt nàng cái, lúc này mới giọng : "Tương Nghi, muội muốn tặng ta cái gì trong ngày lễ?"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 27.2:

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Gia Mậu tới cạnh Tương Nghi, cúi đầu nhìn đèn lưu ly trong tay nàng, lại nhìn trộm mặt nàng cái, lúc này mới giọng : "Tương Nghi, muội muốn tặng ta cái gì trong ngày lễ?"

      Trong nháy mắt, mặt Tương Nghi đỏ lên, nàng căn bản nghĩ tới tặng đồ cho Gia Mậu, nhưng bây giờ nhìn tay mình còn cầm cái đèn lưu ly của Gia Mậu tặng, cái đèn tay nàng ngừng chuyển động, làm sao có thể mở miệng từ chối Gia Mậu đây? Nàng lúng túng nhìn Gia Mậu, : "Ta... có chuẩn bị."

      Gia Mậu giơ tay lên, lúc Tương Nghi còn chưa lịp nhìn kỹ, thấy cái màu xanh ngọc thoáng qua, Gia Mậu mở tay ra, trong lòng bàn tay là đóa hoa châu: "Vậy đưa cho ta cái này là tốt rồi."

      Chân Tương Nghi mơ hồ muốn nhũn ra, chuyện phát sinh quá đột ngột, làm cho nàng ứng phó kịp.

      Đây cuối cùng là thế nào? So sánh Gia Mậu kiếp này với kiếp trước, có rất nhiều chỗ khác nhau . Kiếp trước Gia Mậu dịu dàng, lại có chút mềm yếu, cũng giống Gia Mậu bây giờ làm việc rất quả quyết. Nếu là Gia Mậu kiếp trước, nghe mình có chuẩn bị lễ vật, nhiều nhất là thở dài, sâu kín nhìn nàng cái, rồi ấm ức tiêu sái xoay người rời . Nhưng Gia Mậu đứng trước mặt nàng, lại lời gì, trực tiếp lấy đóa hoa châu người nàng, loại cử động này, làm cho nàng phải trợn mắt há mồm á.

      Gia Mậu cầm đóa hoa châu, quơ quơ trước mặt Tương Nghi: "Thế nào? bỏ được sao? Nếu bỏ được, vậy muội cứ đến Kim Ngọc Phường chọn cái hoa đẹp khác, cứ tên ta là được."

      Bảo Trụ đấm quyền vào Gia Mậu: "Đệ cho rằng tên của đệ rất đáng tiền hả?"

      "Ở Kim Ngọc Phường, tên của ta rất đáng tiền!" Gia Mậu liếc mắt sâu nhìn Tương Nghi, bên môi nở nụ cười: "Tương Nghi, sau này có chuyện gì chơi vui, nhớ viết thư cho ta biết nha."

      Tương Nghi há miệng đứng ở đó, có lên tiếng, Bảo Trụ tự cho là đúng, : "Tương Nghi, chắc là muội có ngân ký (*) ? Nếu muội tin tưởng ta, khi ta viết thư cho Gia Mậu, tiện thể gửi dùm muội luôn nha."

      (*) ngân ký: tựa như bưu điện vậy - Nuy
      Thúy Chi tay cầm nghiên mực, tay níu lấy tay Tương Nghi: " nương, nên vào lớp thôi, tiết thứ hai cũng sắp bắt rồi."

      Lúc này thấy bóng dáng của các thiếu gia, tiểu thư nô đùa nữa, Tương Nghi mới tỉnh lại. Vội vàng lời tạm biệt với Gia Mậu và Bảo Trụ: "Ta đọc sách."

      Nàng dám nhìn Gia Mậu, được Thúy Chi dắt , nhanh tới phòng lớp, mặt tuyết lộ ra vệt dài toàn dấu chân nho .

      Gia Mậu nhìn bóng lưng hốt hoảng của Tương Nghi, bĩu môi cười cười: "Bảo Trụ, thôi."

      Bảo Trụ nhìn hoa châu trong tay Gia Mậu cái, có chút phục: "Đệ ra tay nhanh mà, ta còn chưa kịp hỏi Tương Nghi muốn tặng quà trong ngày lễ, bên này đệ lấy được hoa châu của muội ấy á." (@Hazzz, cho Trụ nè, Gia Mậu mà nhanh tay sao lại là Gia Mậu được chứ *cười xấu xa* - Nuy)

      "Tiên hạ thủ vi cường (*)." Gia Mậu nhíu chân mày lại: "Thế nào, huynh phục?"

      (*) tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm được lợi nhiều - Nuy
      "Lấy hoa châu làm gì chứ, lại thể cài trâm lên nha, ta mới cần." Bảo Trụ nhếch miệng lên cười cười: "Nể tình đệ tặng cho ta thanh bảo kiếm, ta so đo với đệ."

      "Huynh có chuyện kia với nương của huynh chưa?" Gia Mậu bước nhanh về phía trước, gió cây thổi làm đám tuyết cành cây rơi xuống, cái lạnh làm chàng rụt cổ cái, đưa tay đem áo choàng kéo lại, mới cảm thấy bớt lạnh chút, cũng mười bốn tháng Giêng rồi, tuyết còn chưa dừng, khí trời hôm nay có chút kỳ quái nha.

      "Chuyện gì?" Bảo Trụ bị Gia Mậu hỏi điên cuồng, bối rối hỏi: "Chuyện gì muốn với mẫu thân ta?"

      Gia Mậu dừng chân, cau mày nhìn cậu, hỏi: "Chuyện Tương Nghi nhờ huynh á, chính là tìm cho nha hoàn của nàng mối hôn tốt, chẳng lẽ huynh quên?"

      "Nguyên lai là chuyện này! Ta nhớ nha, hôm trước trở về ta với mẫu thân, nàng để ý giùm Thúy Chi!" Bảo Trụ đưa tay vỗ vỗ bả vai Gia Mậu.

      "Sao mà đệ lại gấp gáp như vậy?" Cậu nhìn Gia Mậu cái, chợt nở nụ cười: "Gia Mậu, sao mà ta lại cảm thấy đệ đặc biệt quan tâm để ý chuyện của Tương Nghi nhỉ?"

      "Còn phải vì thấy muội ấy đáng thương à." Bàn tay Gia Mậu cầm hoa châu kia có chút siết chặt, hạt châu mượt mà giống như di chuyển trong tay chàng. Hoa Châu này trước đó vẫn còn cài tóc nàng, từng sợt bạc trắng sáng bóng, mà bây giờ rơi vào tay chàng, bị chàng cầm quá chặt.

      "Ài, Tương Nghi đúng là người đáng thương." Bảo Trụ thở dài cái: "Chỉ mong sau này muội ấy sống tốt hơn."

      Hai người rời khỏi Tộc học Dương thị, Dương phủ sai phu xe đến đón: "Hai vị thiếu gia, mau về thôi, bà (*) phải trở về Giang Lăng ngay ạ."

      (*) bà : là cách nhà gọi con lấy chồng, trong đó từ "" là chỉ chị (em) của bố - Nuy

      Gia Mậu có chút bực mình, quay đầu lại lưu luyến rời nhìn Tộc học Dương thị, mảnh ngói màu đen được phủ mộ lớp tuyết, hòa cùng màu phấn trắng của bức tường, xung quanh yên tĩnh, bóng người ở cửa, còn thấy khuôn mặt béo mập và đôi mắt ngăm đen nữa rồi.

      "Gia Mậu, lên xe, lên xe." Bảo Trụ giơ tay từ trong xe ra, chút khách khí nắm lấy vai Gia Mậu: "Còn lo lắng làm gì chứ? Nương của đệ khẳng định sốt ruột chờ rồi nha."

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 28

      Ái thôn xa người, vẫn như cũ là khói sương, lúc trở lại Lạc gia, bên nhà lượn lờ khói mù màu trắng, sương chiều màu tím nhạt bao Lạc Phủ lại, mây mù dày đặc. Sắc trời mơ hồ, bốn phía đều là khói xám nhàn nhạt. ngọn cây được che đậy tuyết sương, nhìn xa xa, trong màu xám lộ ra màu trắng, có đè ép mà chìm xuống.

      Thúy Chi thắp sáng đèn lưu ly tú, xách trong tay, tú cầu kia chuyển động được, ánh đèn hắt mặt đất, chiếu ra bộ dáng hoa cỏ bốn mùa, giống như màu đen cắt dán, nhảy múa mặt đất.

      Tương Nghi ngồi hành lang, chống cằm nhìn ngọn đèn lồng kia, trong ánh đèn vàng ấm, soi sáng lên gương mặt cười nhàng. trong nháy mắt tự tay rút trâm hoa ra từ bên tóc mai, lại khiến cho tim của nàng đập loạn.

      Trì ra, có số việc, phải muốn quên có thể quên.

      "Lạc Tương Nghi, chiếc đèn lồng này của ngươi từ đâu tới?" Ngẩng đầu cái, Lạc Tương Ngọc đứng trước mặt nàng, đôi mắt đen gắt gao nhìn chăm chú vào nàng, lộ ra tia tiện diễm: "Cho ta xem chút!"

      Tương Nghi biết "Cho nàng nhìn chút" này, thực tế có thể tiết kiệm hai chữ phía sau. Nàng khẽ lắc đầu cái: "Đây là ta tự mua, mới cho ngươi."

      Lạc Tương Ngọc nhảy cẫng lên, đôi chân đạp loạn mặt đất: "Lạc Tương Nghi, ngươi dám cho ta?" Nàng đưa tay đánh lên người Thúy Chi, cánh tay vững vàng vịn cánh tay Thúy Chi, tay cướp đèn.

      Sao Thúy Chi lại để cho nàng cướp được ? nhàng hất tay cái, Lạc Tương Ngọc bị đẩy qua bên. Nàng đặt đèn và tay Tương Nghi: "Đại tiểu thư, ngài cầm cẩn thận." Đây chính là Đại thiếu gia Dung gia đưa cho Nương làm quà tết Nguyên Tiêu, sao có thể để cho Lạc Tương Ngọc đoạt ?

      "Tốt lắm tốt lắm, ngươi nô tỳ đáng chết này, lại dám đẩy ta!" Lạc Tương Ngọc giận đến mức nước mắt bắn ra ngoài, hung tợn nhìn Thúy Chi: "Ngươi chờ xem!" Xoay mặt rống lên với Hữu Phúc và Hoan Nhi sau lưng: "Hai người các ngươi còn mau tới đánh nàng cho ta!" Đưa tay chỉ đèn lồng: "Đoạt lại đèn lồng kia cho ta!"

      Hữu Phúc và Hoan Nhi thấy Nương nhà mình bị thua thiệt, vội vàng tiến lên cùng đánh Thúy Chi, Lưu ma ma bên này xách hai cây chổi long gà chạy ra: "Dám khi dễ đến đầu Nương chúng ta phải ? người hai người tới giương oai, đừng có mắt! Ta dù có liều cái mạng già này, cũng thể thấy các ngươi khi dễ Nương chúng ta!"

      Huơ chổi cái, tro bụi bay đầy trời, Hữu Phúc kêu lên tiếng sợ hãi, vội vàng lui về sau, để ý trượt chân, lăn xuống từ nấc thang bên , Lạc Tương Ngọc đứng phía sau quơ tay múa chân, bị Hữu Phúc đụng phải, cũng té xuống đất, thân thể nho cong lại, giống như con tôm .

      "Ô ô ô..." Lạc Tương Ngọc lớn tiếng khóc, vỗ tay đá chân trong tuyết, bông tuyết vỡ nát bắn tung tóe khắp nơi: "Lạc Tương Nghi ngươi kẻ có mẹ này, còn mau mau đưa cái đèn lồng đó cho ta, cho ta! Nếu ngươi cho ta, ta cho mẹ, cho tổ mẫu!"

      Tương Nghi khinh miệt nhìn nàng, xách đèn lồng vào trong phòng: "Ngươi nghĩ tố cáo với ai hãy tố cáo với người đó, phải cho ta biết."

      Lạc Tương Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, Tương Nghi lúc này nên nhào tới đánh nàng, như vậy nàng sai Hữu Phúc và Hoan Nhi đoạt lấy đèn lồng, nghĩ tới Tương Nghi lại để ý nàng, cái này khiến Lạc Tương Ngọc cảm thấy hết sức tưởng tượng nổi. Nàng đưa tay lau mắt cái, chòm tóc rơi xuống từ trán, túm ướt nhẹp, dính vào gương mặt, lộ ra vẻ hết sức chật vật.

      "Chẳng qua chỉ là cái ngọn đèn lồng thôi, tại sao lại nông cạn như vậy ! Mẹ mua mười ngọn đèn 20 ngọn đèn cho ngươi, để cho những kẻ mắt mở kia nhìn chút, còn nghĩ đèn lồng kia là bảo bối !" Ngoài cửa truyền tới tiếng quát tháo của Lạc Đại phu nhân, như an ủi Lạc Tương Ngọc, thực tế là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Có người sinh người nuôi, chính là tiểu gia tử khí như vậy, ngọn đèn lồng cũng nỡ buông tay!"

      Mặt của Thúy Chi đỏ bừng lên, quả thực hơi nhịn được: " nương, nàng mới là tiểu gia tử khí! Cao gia phố đông của nàng, biết có bao nhiêu đồ cưới, hết lần này tới lần khác muốn cướp đèn này của ngài!"

      Tương Nghi khoát tay cái: "Đừng để ý tới nàng, càng để ý tới nàng, nàng lại càng lên mặt."

      Lạc Đại phu nhân ở bên ngoài dắt tay của Lạc Tương Ngọc mắng trận, cũng thấy Tương Nghi ra, cảm thấy thú vị, vốn là muốn vào trong phòng Tương Nghi mắng nàng hồi, thuận tiện đoạt lại đèn lồng kia, nhưng lại sợ như lần trước cướp áo choàng Sỉ La Ni được, do dự có cần xông vào trong nhà hay , lúc này Hoàng ma ma từ bên kia tới: "Đại phu nhân, lão phu nhân kêu ngài qua nghị ."

      Lạc Tương Ngọc ngoác miệng ra: "Mẹ, con muốn đèn kia, nó rất đẹp."

      ", đèn lồng kia có gì tốt, ngày mai khi mẹ mang con về nhà bà ngoại, thuận tiện ra ngoài đầu mua vài cái đẹp mắt hơn!" Lạc Đại phu nhân kéo Lạc Tương Ngọc ra bên ngoài: "Chẳng qua chỉ là cái đèn lồng thôi."

      " phải phải, đèn lồng kia khác với đèn lồng bên ngoài, toàn thân đều là màu xanh biếc!" Lạc Tương Ngọc kéo y phục Hoan Nhi cái: "Ngươi đúng , đúng ?"

      Hoan Nhi gật đầu cái: "Là đèn lồng làm bằng lưu ly, đại nãi nãi."

      "Cái gì? Lưu ly ?" Lạc Đại phu nhân kinh ngạc dừng chân: " là lưu ly ? Ngươi có thấy ?"

      Lưu ly này mặc dù coi là đồ vật khác thường, nhà ai có thể làm đèn lồng bằng lưu ly ? ngọn đèn lồng đắt nữa cũng bất quá mấy chục văn tiền, lên trăm văn coi như là dung đồ tốt làm, nhưng nếu dùng lưu ly làm, thể ít hơn mười mấy lượng bạc chiếc. Lạc Tương Nghi này tiền tiêu hàng tháng cũng trong tay nàng, từ đâu tới bạc mua đèn lồng đắt tiền như vậy ? Cho dù Lý ma ma và Thúy Chi trung thành, muốn dỗ nàng cao hứng, có thể từ đâu có nhiều bạc như vậy?

      " là lưu ly, hơn nữa lưu ly kia chất lượng vô cùng tốt, vừa giòn vừa mỏng, còn có thể thấy đĩa đèn bên trong." Hữu Phúc vội vội vàng vàng chen miệng: " là lưu ly thượng phẩm!"

      Chân mày Lạc Đại phu nhân cau lại: "Lưu ly thượng phẩm?" Nàng như có điều suy nghĩ nhìn viện Tương Nhi, khóe miệng nổi lên nét cười: "Tốt tốt tốt, ta ngược lại muốn biết, đèn lưu ly này của nàng là từ đâu tới."

      Lạc Tương Ngọc nháy nháy mắt, hiểu nhìn Lạc Đại phu nhân: "Nhất định là nàng mua, giờ nàng Tộc Học Dương thị đọc sách, có nhiều thời gian ra ngoài dạo. Mẹ, con cũng muốn đọc sách !" Lạc Tương Ngọc nắm chặt y phục Lạc Đại phu nhân, bĩu môi : "Mỗi ngày ở trong nhà, con sắp bị ngộp chết rồi!"

      "Chờ sang năm con cũng có thể Tộc Học đọc sách rồi." Lạc Đại phu nhân dắt tay Lạc Tương Ngọc đến chủ viện: "Bây giờ chúng ta chủ viện." Bước chân nàng nhàng, rất gấp, lâu lắm xuyên qua hành lang dài, xen lẫn với hoàng hôn, tìm thấy bóng dáng của nàng.

      cái đèn lồng nho từ từ, chiếu ánh sáng nhàn nhạt màu vàng ấm. Tương Nghi theo ánh đèn kia từ từ về trước, vừa thấp giọng chuyện với Thúy Chi, hai người vào chủ viện, chỉ thấy mặt tuyết có mấy hàng dấu chân.

      "Tháng giêng qua nửa, vẫn chưa ngừng tuyết, năm nay đúng là kỳ quái." Khi lên bậc thang, Thúy Chi tay vịn chặt Tương Nghi, tránh nàng trượt té: " nương cẩn thận chút."

      Tương Nghi ôm chặt bức chữ vào trong ngực , từng bước từng bước đạp bước lên bậc thang, Thanh Mai thấy nàng tới, khom người vén rèm: "Đại tiểu thư tới."

      Trong ánh mắt có thần sắc hả hê.

      Tương Nghi ngẩn người, Thanh Mai là kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, trong mấy ngày nay, mỗi lần thấy nàng, mặt coi trọng mấy phần, vì sao hôm nay nàng bỗng nhiên lại thay đổi thần sắc rồi? Ngẩng đầu nhìn Thanh Mai, sắc mặt vẫn vàng khè, mặt rỗ, giống như hạt vừng rắc bánh nướng.

      Là Lạc Đại phu nhân cáo trạng với Lạc lão phu nhân? Tương Nghi ôm chặt bức tranh chữ vẽ, nhìn Lục Nhược phía trước, vừa nãy nàng tới đưa tin: "Đại tiểu thư, lão phu nhân bảo ngài qua."

      Trong lòng Tương Nghi có nghi ngờ, Lạc Đại phu nhân mới kéo Lạc Tương Ngọc , lập tức có người tới gọi nàng, đây chắc chắn thoát khỏi liên quan với Lạc Đại phu nhân. Giớ thấy thần sắc trong mắt Thanh Mai này, tự nhiên càng hiểu , nàng hơi nghĩ ngợi, ôm lấy bức tranh chữ vừa mới viết xong, lúc này mới cùng Thúy Chi tới nhà chính.

      Từ từ vào, trong nội đường ngồi mấy người, chỉ là Lạc Đại phu nhân, cho dù là Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân cũng ở đó, trang phục chỉnh tề, trong lòng Tương Nghi Tâm cười lạnh, ánh mắt đảo qua, chỉ thấy Lạc Tương Ngọc có chút hả hê ngồi ở đó, mặt đầy thần sắc xem kịch vui, Lạc Tương Hồn ngồi bên trái Lạc Đại phu nhân, trong tay cầm khối bánh ngọt ăn.

      "Ồ, đèn này của ngươi đẹp mắt, mau đưa cho ta!" Ánh mắt Lạc Tương Hồn rơi xuống đèn lưu ly mà Thúy Chi xách, chạy xuống từ ghế, tức giận chạy tới bên người Tương Nghi, đưa tay muốn cướp đèn, vụn bánh ngọt tay rơi đầy đất, bên khóe miệng còn dính hạt vừng. (rin: đúng là chị em giống nhau, cái nết y chang con Lạc Tương Ngọc)

      Thúy Chi theo bản năng rụt tay lại, Lạc Tương Hồn nhào hụt, nàng vội vàng nhét ngọn đèn lồng kia vào trong tay Tương Nghi: " nương, ngài cầm." Đây là nhà chính, nô tỳ như nàng sao có thể chống đối chủ tử? Trong đầu Thúy Chi rất ràng đạo lý này, chỉ có cách chuyển vào tay Tương Nghi.

      Lạc Đại phu nhân đứng lên, ba bước thành hai bước chạy tới trước mặt Thúy Chi, giơ tay tát nàng hai cái, đá cước qua, Thúy Chi bị đạp té xuống đất: "Ngươi này dáng vẻ người chết, chủ tử hỏi ngươi muốn cái gì, lại dám đưa! Ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao? Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi tốt, cũng để cho sau này ngươi biết ai mới là chủ tử!”

      Thúy Chi từ dưới đất chống nửa người lên, lấy tay sờ mặt cái, chỉ cảm thấy đau nóng rát, nàng mở mắt nhìn Lạc Đại phu nhân: "Đại phu nhân, chủ tử của ta là Đại tiểu thư."

      "Phản phản, còn dám mạnh miệng với ta!" Lạc Đại phu nhân nổi cơn thịnh nộ, đảo mắt nhìn Hoàng ma ma: "Mau mau lấy cây gậy đến cho ta, ta phải đánh chết nô tỳ hạ tiện này!"

      "Mẹ, Thúy Chi là mẫu thân của con để lại hầu hạ con, tự nhiên nàng phải trung tâm với con, vì cớ gì mẹ phải trách nàng?" Tương Nghi thấy Hoàng ma ma vội vã xoay người ra ngoài, trong lòng quýnh lên, bước lên trước bước, cản Thúy Chi sau lưng: "Về phần nàng đưa đèn lồng cho Hồn Đệ, đó là vì đèn lồng này là của con, dù phải cho, cũng cần phải hỏi ý kiến của con."

      Lạc Đại phu nhân hồng hộc thở hổn hển, chỉ kia đèn lưu ly : "Vậy ngươi mau đưa đèn này cho Hồn nhi!"

      "Mẹ, con nghe Cao gia phố đông gia tài vạn quán, vì sao Ngọc muội hồn Đệ lại từng người từng người giống kẻ chưa từng thấy thứ tốt gì, chỉ là món đồ chơi đáng giá bao nhiêu tiền, bọn họ cũng muốn đoạt ?" ánh mắt Tương Nghi nhìn Lạc lão phu nhân: "Tổ mẫu, Tương Nghi có lời muốn ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :