1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 06:

      Tương Nghi khẽ lắc đầu, Thục Hoa làm như vậy, nhất định phải vu oan đến người Hứa Duẫn Vĩ, đến tột cùng có dự định gì?

      Nha hoàn tiểu hà bên người nàng như vậy, Thục Hoa còn có thể dứt khoát phản bác sao? Người trong đại sảnh này ai là người ngu? Chẳng lẽ còn nhìn ra đến tột cùng lời ai là lời ai là giả?

      "Hứa đại công tử, Thục Hoa nhà chúng ta còn có thể chỉ lầm người sao? Nha hoàn kia trong ngày thường thường xuyên phạm sai lầm bị trách phạt, ghi hận trong lòng, vì vậy ra vu hãm nàng, ta tin tưởng Thục Hoa , nàng cho tới bây giờ chưa từng câu láo nào." Dung lão phu nhân chậm rãi mở miệng, trong sạch Thục Hoa ném , đây là chuyện thể vãn hồi, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm đền bù lớn nhất.

      Làm tiểu thiếp cho Hứa Duẫn Huy và làm tiểu thiếp cho Dư Tam công tử, hai người so sánh với nhau, tới phủ trấn quốc tướng quân tốt hơn chút ít, Dư Tam công tử kia có bốn phòng tiểu thiếp, chỉ chính thê Hứa Duẫn Huy là Xuân Hoa, Thục Hoa là muội muội, tự nhiên được chút ít chăm sóc.

      "Dung lão phu nhân lời này là có ý gì?" Tâm trạng Hứa Duẫn Huy vừa mới buông lỏng chút ít, nghe Dung lão phu nhân mặn nhạt câu như vậy, lại nóng nảy lên: "Chẳng lẽ là muốn mạnh mẽ ép ta nạp Dung Thục Hoa làm tiểu thiếp sao?"

      Dung lão phu nhân ngạc nhiên nhìn Hứa Duẫn Huy, vốn cho là mình là trưởng bối, Hứa Duẫn Huy dám phản đối, chỉ biết ngoan ngoãn nghe bà phân phó, nghĩ tới Hứa đại công tử này thế nhưng ương ngạnh như vậy, ngay cả trưởng bối cũng để vào mắt!

      "Hứa đại công tử, như thế nào ngươi cũng là cháu rể Trường Ninh Hầu phủ ta, ta chuyện, ngươi tự nhiên nên cung kính nghe mới phải." Dung lão phu nhân đè lên ngực, chỉ cảm thấy hơi thở nổi: " Thục Hoa nhà chúng ta tại rơi đến nước này, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao? Nâng nàng làm tiểu thiếp, chỉ là nhiều người ăn cơm, chẳng lẽ trấn phủ quốc tướng quân ngay cả bộ bát đũa cũng thêm nổi?"

      "Đây phải là vấn đề thêm bộ bát đũa." Sắc mặt Hứa Duẫn Huy trầm trầm, hết sức là nhanh nhìn qua Dung lão phu nhân: "Dung lão phu nhân như vậy, chẳng phải là buộc Duẫn Huy thừa nhận làm chuyện này? Duẫn Huy làm người lỗi lạc, việc ta làm tuyệt thoái thác, nếu phải ta làm, người khác muốn đổ thừa, cũng đổ thừa đến người ta!"

      "Phu nhân, chớ có nhiều lời!" Dung lão thái gia trầm mặt rống tiếng, nhìn Hứa Duẫn Huy gật đầu : "Hứa đại công tử tạm hồi phủ trước, nơi này có chuyện của ngươi, Dung gia còn đa tạ ngươi che đậy chuyện này."

      Dù sao vẫn là Dung lão thái gia thông tình đạt lý, Hứa Duẫn Huy chắp tay với Dung lão thái gia: " như vậy, Duẫn Huy liền trước." quay mặt lại, đến bên cạnh Xuân Hoa, tay thả cây trâm kia đến trong tay Xuân Hoa: "Xuân Hoa, Hứa Duẫn Huy ta là người thế nào, có lẽ giờ nàng lắm, về sau tự nhiên nàng biết . Hứa Duẫn Huy ta là nam nhi đường đường chính chính, làm sao có thể làm ra loại chuyện bằng heo chó này?"

      Xuân Hoa nắm chặt cây trâm kia, nhìn ánh mắt Hứa Duẫn Huy chân thành, trong lòng có vài phần xấu hổ, giọng : "Trong lòng của ta hiểu."

      Hứa Duẫn Huy nhếch miệng cười tiếng: "Hiểu là tốt rồi, chúng ta nhất định phải tín nhiệm lẫn nhau."

      Tương Nghi ở bên cạnh nhìn đôi này, khẽ mỉm cười, thoạt nhìn Xuân Hoa gả cho có nam nhân đảm đương, cả đời này cuối cùng là có chỗ dựa vào.

      Hứa Duẫn Vĩ vừa , Dung lão thái gia nổi cơn thịnh nộ đứng [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7, Dung thị tam phòng ( tam )

      Bóng đêm dần dần đến, sương chiều màu tím nhạt tan hết, bốn phía mảnh hắc ám, bao lâu, chiếc đèn lồng xuất trong góc, kề bên vách tường từ từ đến bên cạnh sương phòng kia, Dung tam phu nhân đứng ở cửa, u buồn nhìn chằm chằm cửa phòng lúc, mới vươn tay ra nhàng gõ cửa, thấp giọng hô: "Thục Hoa, Thục Hoa!"

      Thục Hoa bổ nhào ván cửa, khóc rống lên: "Mẫu thân, mau cứu con ra ngoài!"

      Dung tam phu nhân thở dài hơi: "Thục Hoa, con chớ có sốt ruột, con mới bị ông nội con nhốt vào đến, rồi cũng thả ra thôi, người khác cũng nhìn thấy con được, con cứ an tâm ở trong phòng mình hồi ."

      "Mẫu thân, con chết chứ?" Thục Hoa có vài phần tuyệt vọng, ngồi buổi tối, đối mặt với chén đèn dầu, trong lòng suy nghĩ lâu, nàng nghĩ tới rất nhiều tin đồn nghe được trước kia, có ít nương mất trinh tiết, bị đưa vào trong am làm ni , còn có những người bị người trong nhà đổ dán lên □□ chết , Thục Hoa càng nghĩ càng sợ hãi, bốn phía trống vắng, giống như hắc động lớn nuốt lấy nàng.

      "Thục Hoa..." Trong lòng Dung tam phu nhân run lên, Dung lão thái gia ác như vậy, nhưng đây cũng phải là thể nào chuyện xảy ra. Nàng giọng : "Thục Hoa, con an tâm , chắc chắn như vậy , coi như ông nội con lòng dạ ác độc, mẫu thân liều mạng cũng bảo vệ con."

      Nữ nhi là sinh mệnh của mình, sao có thể ngồi nhìn mặc kệ? Ban đầu Dung tam phu nhân còn có hai phần bận tâm, chỉ là về sau người nọ liên tục xuất , xem chừng bị cha nàng đuổi ra xa xa, cả đời này cũng có cách nào gặp lại nữa, giời cũng chỉ có mối bận tâm là Thục Hoa.

      Trấn an Thục Hoa xong, Dung tam phu nhân đứng ở cửa do dự lúc, mới dẫn ma ma bên người lặng lẽ chủ viện. Dung lão phu nhân còn chưa nghỉ, thấy con dâu đến, gõ gậy: "An Nhu, mau mau đến ngồi."

      Dung tam phu nhân nghe Dung lão phu nhân gọi nàng "An Nhu", trong lòng liền biết mẹ chồng tâm địa mềm muốn dự định cho Thục Hoa. Làm ra vẻ mặt mày ủ rũ : "Mẫu thân lần này làm sao đây? Thục Hoa đại khái là ai thèm lấy ."

      "Ai, cũng phải ai thèm lấy." Dung lão phu nhân thấp giọng : "Con suy nghĩ chút, phải là có Thu Hoa sao?"

      Dung tam phu nhân ánh mắt sáng lên: "Mẫu thân, ý của mẹ là?"

      "Thu Hoa cùng Thục Hoa, sinh cùng ngày, chỉ cách hai canh giờ." Dung lão phu nhân chậm rãi : "Ta khuyên bảo Lão thái gia, để ông ta gả Thục Hoa cho thấp môn tiểu hộ , hẳn là có thể thành."

      mặt Dung tam phu nhân lộ ra dáng tươi cười vui vẻ: "Đồng thời chúng ta cũng nghị thân cho Thu Hoa, đến lúc đổi thiếp canh, đổi chỗ hai người bọn họ, như vậy Thục Hoa gả cho nhà giàu."

      Dung lão phu nhân gật đầu : "Còn phải như vậy? Trước ém chuyện này xuống, chờ phụ thân con hết giận, ta lại cho , con bảo Thục Hoa đừng nháo, an phận ngây ngốc mấy ngày, đến lúc đó lại cho nàng ra."

      Hai người thương nghị đối sách xong lúc này, Dung tam phu nhân mới vừa lòng thỏa mãn về, gừng càng già càng cay, biện pháp này của mẫu thân, quả thực cao tay.

      Qua hai ngày, thấy trong viện có động tĩnh gì, tiểu Hỉ kia cũng có chuyện gì đến báo, Tương Nghi khỏi cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý, Thục Hoa bị nhốt, Dung tam phu nhân nên là lòng nóng như lửa đốt, sao giờ chút chuyện cũng có? Trong này tất có kỳ quặc.

      Xế chiều, mấy tỷ muội Xuân Hoa đến Duyệt Hoa Viên đến thăm Thừa Tuyên, khỏi cũng tới chuyện Thục Hoa, Hạ Hoa tức giận : " Tam muội muội này là đáng ghét, sao lại muốn đổ thừa đại tỷ phu? Bản thân mình an phận cũng thôi, còn giội nước bẩn loạn, Đại tỷ tỷ thiếu chút nữa trở mặt với tỷ phu."

      Xuân Hoa hơi lúng túng: "Nào có trở mặt với , chẳng qua là cảm thấy trong nội tâm cam lòng mà thôi."

      "Cũng may đại tỷ phu là chính nhân quân tử, mới có để Tam muội muội thực được." Hạ Hoa thở ra hơi dài: "Hôm đó mẫu thân để cho ta qua đại sảnh, nương chưa thành thân đừng quản những chuyện này, nhưng sau này ta nghe nha hoàn bà tử bí mật , trong lòng là tức giận, sao có thể như vậy đâu, cũng quá tự ái ."

      Thu Hoa cúi đầu ngồi ở chỗ kia, yên lặng , Thục Hoa phong lưu ở Giang Lăng cũng dần dần lộ manh mối, cũng phải là trong khoảng thời gian ngắn mới có, chỉ là nàng tiện mở miệng chuyện, đỡ phải mọi người cho rằng nàng ghen tị Thục Hoa.

      "Thu Hoa, nghe người bên cạnh bà nội , giống như nghị thân cho muội rồi đó." Xuân Hoa cười hì hì chuyển đề tài, kéo tay Thu Hoa: "Muội mau bảo Cao Tường đến cầu hôn."

      "Đại tỷ tỷ." Thu Hoa đỏ mặt lên, lên tiếng, trong lòng mảnh ngọt ngào.

      "Ta thấy Cao Tường là người trung hậu thành , về sau trong nhà chắc chắn là Tứ muội muội định đoạt." Hạ Hoa khoác lên tay Thu Hoa, cười trêu ghẹo nàng: "Muội còn nhớ trước đây ? Cao Tường ở gần Dung gia chúng ta, khi đó cũng hết [​IMG]
      Chương 08:

      "Thiếu phu nhân!" Rèm cửa nhoáng cái, Phương tẩu cất bước vào từ bên ngoài, phong trần mệt mỏi.

      "Phương tẩu, ngươi trở lại !" Tương Nghi nhìn nàng cái, thấy trong ánh mắt Phương tẩu lộ ra vui vẻ, nội tâm an định vài phần: "Có phải tìm được hay ?"

      Phương tẩu gật đầu : "Phải, tìm được Thụy Hỉ Ban, cái gì cũng ra cả, trưởng ban họ Văn, người Hàng Châu."

      "Thực sao ? Kim Châu, nhanh Vân Uyển đưa tin cho tứ tiểu thư, bảo nàng qua Duyệt Hoa Viên." Tương Nghi mừng rỡ, mắt tỏa sáng nhìn Phương tẩu: "Ta cũng biết là Phương tẩu ra tay nhất định có thể tìm được."

      Phương tẩu cười cười: " đường bằng hữu nhiều, lão Lô cũng có thiếu bằng hữu, Nguyễn ma ma bên tứ tiểu thư, cũng phải là chân tôm mềm, biết ít người."

      Tương Nghi mang Phương tẩu ngồi xuống, cười hì hì phủi phủi xiêm y thay nàng: "Phương tẩu đừng khiêm nhường , Nguyễn ma ma bên tứ tiểu thư kia, ở trong mắt người khác thấy lợi hại, nhưng xa xa kịp ngươi! Ta sớm nghe bọn họ qua, ngươi và Nguyễn ma ma tỷ thí quyền cước, Nguyễn ma ma chỉ có thể ngăn cản ngươi vài chiêu."

      "Chẳng qua là Nguyễn ma ma lớn tuổi mà thôi, ta trẻ tuổi, cũng hơi cậy mạnh chút." Phương tẩu cười cười: "Lần này Thụy Hỉ Ban rất xa, đến tận Phổ quận của Lĩnh Nam, vị phu nhân của trưởng ban vừa mới sinh con lâu, cho nên Thụy Hỉ Ban nghỉ chân ở đó, có hơn tháng chuyển ổ . Nếu phải do chuyện này trì hoãn , chỉ sợ bọn họ lại rồi, gánh hát này tới lui khắp nơi, có chỗ đặt chân, thực là khó tìm."

      "Còn phải sao." Tương Nghi gật đầu : "Có đôi khi tìm người, là khó xử, nếu là tìm thứ gì dễ xử lý, nhúc nhích , tới đó cầm lấy là xong, nhưng người có chân, lúc nào cũng chạy loạn khắp nơi ."

      "Đại tẩu tìm ta?" Thu Hoa từ bên ngoài đến, Nguyễn ma ma theo phía sau, nhìn thấy Phương tẩu, ánh mắt sáng lên: "Phương tẩu, tìm được rồi sao?"

      "Chẳng những tìm được rồi, hơn nữa phái người đưa tin qua ." Phương tẩu nhìn Tương Nghi cái: "Thiếu phu nhân, Thụy Hỉ Ban bọn họ đến kinh thành hát diễn, nếu kịp, bằng chọn ngày hội bánh thang trăm ngày của tiểu thiếu gia."

      " Hội bánh thang?" Tương Nghi suy nghĩ chút, gật đầu : "Cũng tốt."

      Nàng qua chuyện này với Dung đại phu nhân, Dung đại phu nhân nghe Dung tam phu nhân tựa như cố ý ra tay với đứa cháu vàng ngọc của mình, tức giận đến lông mày dựng lên: "Tương Nghi, hội bánh thang này thể xử lý, ta muốn nhìn xem nàng ta có bao nhiêu bản lãnh, có thể ra tay dưới mí mắt của ta!"

      Ban đầu Tương Nghi hết sức sợ Thừa Tuyên bị hại, nhưng Gia Mậu khuyên bảo nàng : "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu chúng ta biết nàng muốn ra tay, coi chừng tất cả là được. Thừa Tuyên do hai người chúng ta thay phiên ôm, ngay cả bà vú cũng chẳng qua tay, ta xem nàng ta chuẩn bị dùng cách nào hại người!"

      Dung đại phu nhân tán thành lời Gia Mậu : " bằng thừa dịp lúc này, vạch trần tiện nhân kia! Tương Nghi, dứt khoát mượn danh tiếng hội bánh thang, hô gánh hát kia đến trong phủ chúng ta ca diễn!"

      Mmặc dù Tương Nghi lo lắng, nhưng Dung đại phu nhân và Gia Mậu đều như vậy, nàng cũng có biện pháp, chỉ có thể coi chừng. Chỉ là bây giờ phủ trong là Dung đại phu nhân quản gia, cho dù có Dung lão phu nhân hỗ trợ, Dung tam phu nhân kia chỉ sợ là có chỗ nhúng tay.

      "Đại tẩu, nếu lộ chuyện kia ra ngoài hội bánh thang, chỉ sợ tốt, với thanh danh Dung gia tốt, cũng coi là điềm lành với Thừa Tuyên, bằng chận lại, ta nghĩ kỹ rồi, nhất định khiến bọn họ ra nguyên hình!" Thu Hoa cảm kích cười với Tương Nghi: "Đa Tạ đại tẩu hỗ trợ!"

      "Cám ơn cái gì, phải nên làm sao?" Tương Nghi khoát tay áo với Thu Hoa, nếu đuổi tam thẩm nương kia ra khỏi phủ, vậy mình an tâm hơn nhiều , đề phòng người đề phòng nhất thời, sao có thể đề phòng đời? Bên cạnh có tiểu nhân hiểm như vậy, nàng ngủ cũng yên ổn, sợ Thừa Tuyên bị hạ độc thủ.

      Trong nhà của Phổ quận, tiền viện có ít nam nữ, có người ngồi ngựa, có người giạng thẳng chân, có người cầm lấy □□ luyện giàn hoa, còn có mấy người đỡ tường y y nha nha luyện giọng, giọng kia ung dung dương dương tự đắc kia truyền ra rất xa, tựa như có thể xuyên phá mây trời.

      Giữa sân đứng nam tử, xem tuổi của hơn ba mươi, vóc người cao thẳng, đôi mày rậm tung bay cơ hồ muốn nhập góc, con mắt to lớn, hơn nữa hết sức linh mẫn, tựa như có vũng xuân thủy, tùy ý ngoái đầu nhìn lại song gợn lăn tăn, phảng phất ngậm vô hạn tình ý, khiến người ta thể dời hai mắt của [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 09:

      Thời tiết ngày hai mươi hai tháng năm rất đẹp, kinh thành vừa mới xuất ánh mặt trời, ánh sáng soi sáng ra nửa bóng dáng đường phố, trong nhà của ngõ Tây Thụ bên cạnh có động tĩnh."Két..." tiếng của lớn mở ra, trong sáng sớm yên tĩnh này, tiếng rất vang dội.

      Trong phòng nối đuôi nhau ra chừng hơn mười thiếu niên nam nữ, đầu lĩnh là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, Văn Ban Chủ đứng ở ngưỡng cửa, với mọi người: "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hát ở kinh thành, phải làm được tốt nhất, thể ra chút lầm lỗi!"

      "Dạ!" Hơn mười người thiếu niên nam nữ kia cùng trả lời, Văn Ban Chủ nhìn đoàn thiếu niên nam nữ này, mặt nổi lên vẻ tươi cười: "Hôm nay còn biết có khen thưởng gì."

      Hai mươi hai tháng năm là hội bánh thang trăm ngày của tiểu thiếu gia Trường Ninh Hầu phủ, lão hầu gia xưa nay thích náo nhiệt, tân khách đại yến, lão phu nhân thích nghe diễn, vì vậy mời gánh hát đến ca diễn, lão gia Trường Ninh hầu là người Giang Nam, thích nhất là nghe côn kịch lưu hành thời ở Giang Nam, nghe trong kinh thành có gánh hát biết hát Côn khúc, vội vàng phái người mời đến.

      Hôm nay Trường Ninh Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, ở cửa dừng lại nhóm xe ngựa lớn, cơ hồ muốn chiếm hết nơi dừng xe, tia chỗ trống . Tương Nghi ôm Thừa Tuyên đứng cùng chỗ với Gia Mậu, Dung đại phu nhân ngồi chính giữa phòng khách, ngừng đùa với các phu nhân đến dự tiệc.

      Các phu nhân mỗi phủ đều đến gần xem Thừa Tuyên, nguyên đám khen Thừa Tuyên tốt, thiên đình sung mãn, là tướng đại phú đại quý, Tương Nghi ôm Thừa Tuyên khắc cũng dám buông tay, cho dù là chút quý phu nhân vươn tay ra muốn sờ mặt Thừa Tuyên, nàng cũng e sợ cho móng tay kia có vật khác, nhàng ôm Thừa Tuyên nghiêng sang bên, tránh được móng tay bôi hồng hồng kia.

      Gia Mậu thấy Tương Nghi cẩn thận khác thường, vội vàng đưa tay ôm lấy Thừa Tuyên: "Nàng nghỉ ngơi chút, ôm lâu như vậy, cánh tay cũng tê rồi?"

      "Ơ ơ ơ, nhìn Dung đại nhân thương phu nhân như vậy, nhìn xem cũng quen mắt!" Các vị phu nhân trêu ghẹo Gia Mậu, trong nội tâm cũng ao ước thôi với phúc khí của Tương Nghi, Dung đại nhân mười lăm tuổi trúng trạng nguyên, có thể tài ngút trời, còn có được dung mạo như vậy, điều quan trọng nhất chính là thương vợ! Nhìn tư thế ôm hài tử, nhất định là ôm quen rồi. Ai, nữ nhi nhà mình có phúc khí như vậy, còn biết sau này có thể có nửa phúc phận của Văn Chiêu quận chúa .

      Các vị phu nhân vây ở bên, trêu chọc Thừa Tuyên, Tương Nghi nhìn trộm Dung tam phu nhân bên kia, thấy nàng ngồi ở chỗ kia bồi vị phu nhân chuyện, phảng phất căn bản để ý bên này, trong nội tâm thoáng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ tiểu Hỉ nghe lầm, hoặc là nàng căn bản có tính toán này?

      Chỉ là, mọi chuyện phải cẩn thận, càng nhìn bình tĩnh, chừng bên trong càng có vấn đề gì.

      Sắp đến buổi trưa, khách nhân đến cũng xem như đủ, bên phòng ăn Dung gia có vài chục bàn, nha hoàn bà tử lui tới, khay bưng thức ăn nóng hôi hổi, nhìn vô cùng náo nhiệt.

      Tương Nghi sợ nhiều người, quấy nhiễu Thừa Tuyên, tiếng với Dung đại phu nhân, ôm Thừa Tuyên liền hướng Duyệt Hoa Viên , vừa mới ra phòng ăn, thấy vài bà tử bưng khay qua phía này, Tương Nghi tránh qua bên cạnh, nhường cho những người kia qua.

      bà tử đạp lên bậc thềm, đột nhiên, dưới chân tựa như vừa trợt, cả người nghiêng về phía trước, mấy người phía trước bị bà ta đẩy, đứng vững, lảo đảo té xuống bên này. Tương Nghi vốn lưu tâm, thấy bà tử di phía sau quăng khay ra, bát ăn lật tới, chén dầu nóng hổi giội đến Tương Nghi.

      "Thiếu phu nhân, cẩn thận!" Phương tẩu kéo Tương Nghi cấp tốc lui lại mấy bước, chén canh mặt đất, có chút hất tới cột hành lang, dâng lên khói trắng bừng bừng.

      "Phương tẩu, ngươi mặc kệ ta, mau bắt bà tử kia lại." Tương Nghi đẩy Phương tẩu tẩu: "Nhanh ."

      "Thiếu phu nhân, chừng còn có chiêu sau, ta che chở ngươi về Duyệt Hoa Viên trước." Phương tẩu nhìn xuống, thấy [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 10, Dung thị tam phòng ( bốn )

      Trong sảnh ngồi rất nhiều bàn người, mọi người vui chơi giải trí, cười cười , bầu khí vô cùng nhiệt liệt, nhưng có người, tâm tư lúc này lại hoàn toàn bàn cơm này.

      Thụy Hỉ Ban? Dung tam phu nhân dùng chiếc đũa chọn món ăn, trái tim điên cuồng nhảy lên.

      Bên tai phảng phất lại truyền tới tiếng hát khúc nhàng mù mịt kia: "Hóa ra muôn hồng nghìn tía nở mấy lần, tựa như đều đưa ra đoạn tỉnh tàn viên như vậy, ngày tốt cảnh đẹp biết làm sao, thưởng tâm chuyện vui viện nhà ai..."

      Trong phút chốc, Dung tam phu nhân chỉ cảm thấy toàn thân mình đều có sức lực.

      Khi nào nghe qua tên Thụy Hỉ Ban? Là hai năm trước ở Giang Lăng, sinh nhật Thục Hoa, trùng hợp ở Giang Lăng có gánh hát tới, hát Côn khúc tốt, Dung lão phu nhân mời Thụy Hỉ Ban này đến, coi như là coi trọng Thục Hoa.

      Khi đó thân phận của nàng còn là thiếp, có tư cách ngồi cùng chỗ với những quý phu nhân kia nghe diễn, nàng chỉ là ngồi trong đình bên hồ, si mê nghe nhạc khúc ung dung dương dương tự đắc kia.

      Biểu diễn tại nhà xong, nha hoàn bà tử bồi Thục Hoa nghe khúc bí mật nghị luận, đều bên trong có đào rất giống Thục Hoa, Thục Hoa trở lại cũng thở phì phì khóc hồi, chỉ mọi người coi thường nàng, so nàng với con hát.

      Trong nội tâm Dung tam phu nhân phát run, kéo Thục Hoa hỏi: "Giống con?"

      Thục Hoa vung tay cái, nghiêm mặt: "Con làm sao biết, tất cả đều là bọn họ lung tung, cố ý khiến trong long con thoải mái!"

      Tìm vài nha hoàn bà tử tới hỏi, mọi người do do dự dự, khe khẽ gật đầu: "Xác thực là giống, oán được người ta ."

      Nàng bảo ma ma bên người tìm Thụy Hỉ Ban, kết quả chậm bước, Thụy Hỉ Ban chuyển nơi khác, nhưng mà nghe được trưởng ban họ Văn: "Di nương, là họ Văn."

      Mụ mụ là bà vú nàng, từ lúc nàng sinh ra bồi nàng, từ Hàng Châu đến Giang Lăng đến kinh thành, là nhìn xem nàng lớn lên , tự nhiên hiểu tâm của nàng: "Di nương, ngươi đừng đau lòng, lần này thấy về sau chừng có thể thấy mà, trong phủ hàng năm tổng phải nghe biểu diễn tại nhà mấy lần, chờ ngươi phù chính, có thể theo mọi người nghe diễn, có lẽ có thể gặp Thụy Hỉ Ban."

      Lời của ma ma vô cùng đúng, hôm nay quả nhiên lại gặp .

      Dung tam phu nhân siết chặt ngón tay, khớp xương trắng bệch, hời hợt tái nhợt, trong lòng loạn như ma.

      ăn cơm trưa, các tân khách ra vườn nghe diễn.

      Dựng sân khấu dựa vào, nhìn bố trí kia thấy khác gánh hát bản địa, những thứ đặt bên tựa như cũng càng tinh. Vị trí xem diễn chia làm hai bộ phận, từ hai bình phong dài ngăn cách, nam khách ngồi bên trái, các nữ quyến ngồi bên phải, trước sân khấu lâu sau ngồi đầy ắp, nha hoàn bà tử đứng bên cạnh, vừa nhìn phu nhân tiểu thư nhà mình cần gì, vừa hứng thú nhìn lên sân khấu.

      "Đương đương đương" vài tiếng la vang lên, thấy cái vai hề đứng giữa đài, mũi của bôi điểm □□, hai con mắt dùng vệt màu đen tô ra hai củ ấu nhọn, nhìn qua rất tức cười. Đứng ở chính giữa, đoạn trò cười, bên nam khách bạo phát ra cười vang, bên nữ quyến, mặt các phu nhân hồng hồng, đều là giọng mắng: "Loại thô bỉ này cũng lấy ra ô nhiễm lỗ tai người ta!" Các tiểu thư thấy mẹ của mình phun mắng, giải thích được, chỉ ngẩng đầu nhìn lên sân khấu kia, lúc này vai hề vào, đổi tiểu sinh ra.

      Dung đại phu nhân chọn vở kịch hay sở trường của Thụy Hỉ Ban - Mẫu Đơn đình, về chuyện vị khuê phòng tiểu thư tên Lệ nương. Nghe gánh hát kia bắt đầu tấu nhạc Mẫu Đơn đình, trong lòng Dung tam phu nhân chua xót, bao nhiêu năm chưa nghe qua xuất diễn này? nghĩ tới hôm nay lại nghe được.

      "Mẫu Đơn đình?" Nhiều năm trước kia, nàng chính là nghe “Mẫu Đơn đình” mới thích , khi đó nàng còn là thiếu [​IMG]
      Chương 11:

      Tiểu nha đầu mặc thân xiêm y xanh biếc, đầu búi hai bím tóc, đôi mắt chớp chớp , rất là đáng . Nàng nâng cái khay lên cao cao, từ sân khấu nhảy xuống, trong miệng ồn ào: "Đa tạ lão gia phu nhân khen thưởng!"

      đường sân khấu kia, ngừng nghe tiếng đỉnh bạc rơi vào bên trong khay, tiểu nha đầu cười đến con mắt híp lại thành đường , bưng cái mâm đến bên cạnh Dung đại phu nhân, Dung đại phu nhân ném đỉnh bạc vào bên trong, nhìn tiểu nha đầu kia cái, than thở : "Sao như vậy ra ca diễn , khổ cực ?"

      Tiểu nha đầu thấy vị phu nhân hòa hòa khí khí hỏi mình, thụ sủng nhược kinh: "Sao có thể khổ cực! Đây cũng là mệnh của tiểu Thúy Hỉ, có mệnh thế này, có thể chịu sao! Ta cũng muốn có mệnh tốt như phu nhân vậy, chỉ có thể làm nhiều việc thiện, xem kiếp sau đầu thai có thể sinh vào nhà phú quý hay !"

      Các phu nhân nghe chậc chậc tán thưởng: "Miệng là biết chuyện! Ý tứ của nàng là chúng ta đều là đời trước làm việc thiện tích đức , ơ ơ ơ, nghe đến lòng người thoải mái!"

      Tương Nghi nhìn tiểu Thúy Hỉ cái, thấy nàng dùng dây đỏ buộc hai bím tóc sừng dê, con mắt chớp chớp tỏa sáng, trêu chọc nàng câu: "Tiểu Thúy Hỉ, ngươi còn có huynh đệ tỷ muội? Đều ở đây trong gánh hát ca diễn hả?"

      Tiểu Thúy Hỉ gật gật đầu : "Ta có tỷ tỷ, tên là Tiểu Hồng Đào, giờ học hát đào, chỉ là vẫn thể làm hoa đán quản gia, hôm nay diễn nha hoàn Xuân Hương, bên dưới có người muội muội người đệ đệ, muội muội tuổi còn , còn có học ca diễn, đệ đệ mới mấy tháng, tự nhiên cũng thể thỉnh an các vị phu nhân tiểu thư, mong rằng các vị thứ tội!"

      Mọi người ồ phá lên cười, chỉ tiểu Thúy Hỉ : " là tinh linh cổ quái, thu làm nha hoàn, mỗi ngày có nàng ở bên cạnh chuyện cười, chỉ sợ cũng chán ghét đâu!"

      Nghe tiểu Thúy Hỉ nhắc tới tỷ tỷ Tiểu Hồng Đào, trong lòng Tương Nghi tạm ngừng, có phải Tiểu Hồng Đào Thu Hoa đến hay ? Nàng suy nghĩ chút, bằng dứt khoát dùng việc khen thưởng này, biến sắc dụ các nàng xuống, như vậy cũng có thể cho vài vị phu nhân Dung gia chứng kiến Tiểu Hồng Đào kia giống Thục Hoa cỡ nào.

      Tương Nghi cười ném khối bạc vụn vòa trong khay kia, với tiểu nha đầu kia: "Tiểu Thúy Hỉ, ngươi sân khấu cho bọn họ biết, diễn hát này sai, tiếp tục ra sức hát, bà nội ta thích nghe diễn , nghe kịch nam hát tệ, tất nhiên có khen thưởng dầy, đến lúc đó hát xong đến lĩnh."

      Tiểu Thúy Hỉ nghe mừng rỡ, nhìn Dung lão phu nhân, lại nhìn Tương Nghi, cười hì hì : "Đa Tạ thế tử phu nhân khen thưởng, ta phải cho bọn họ biết ngay!" xong ôm khay chạy nhanh tới bên cạnh sân khấu.

      Thu Hoa ngồi phía trước quay đầu lại nhìn lại, trong mắt khẽ đều là vui vẻ, Tương Nghi thầm gật đầu với nàng, hai tâm ý người tương thông.

      Xuân Hoa và Dung đại phu nhân bên cạnh tự nhiên cũng biết ý tứ Tương Nghi, mẹ con hai người đều nhìn lên sân khấu trống rỗng kia, trong lòng vội vàng ngóng trông tiếng la diễn tiếp vang lên. Chỉ chốc lát hát diễn tiếp theo, vai nam ra , đào cũng ra , hai người triền triền miên miên hát sân khấu, những phu nhân kia nghe đến lau nước mắt: "Tiểu sinh này sai, nghe giọng hát trong trẻo, tuổi có bao lớn, lên đài diễn nhiều vài lần, về sau tất nhiên có thể hát nổi tiếng!"

      “Mẫu Đơn đình” hát xong, là giờ Thân, mặt trời cũng bắt đầu về tây. Màn kịch sân khấu, chắp vá lung tung giọng hát các nơi. Phía sau sân khấu bảy tám người ra, tới chỗ các phu nhân tiểu [​IMG]

      Chương 12:

      Mặt trời từ từ trầm xuống, trong hồ nước ảnh ngược ra bóng dáng đỏ bừng, ánh sáng lập lòe rực rỡ vọt lên từ trong nước, chiếu thẳng vào mắt người ta.

      ý thức, là cuối giờ Thân.

      Tiếng la gõ từ từ thấp xuống, kéo màn che, tiểu Thúy Hỉ chạy ra cúi người chào các lão gia phu nhân các thiếu gia tiểu thư: " Kịch nam hôm nay hát xong, cung chúc các vị lão gia phu nhân thiếu gia tiểu thư thân thể an khang, mọi chuyện như ý, nếu cảm thấy Thụy Hỉ Ban hát có thể nghe được, xin ngõ Tây Thụ tìm Thụy Hỉ Ban chúng ta, cửa có hai gốc cây hòe lớn, rất dễ nhận ra! Có thể phái quản hẹn canh giờ hát biểu diễn tại nhà, đến lúc đó Thụy Hỉ Ban nhất định ra sức, khiến các lão gia phu nhân các thiếu gia tiểu thư vui mừng hồi!"

      Mọi người dưới đài nghe tiểu Thúy Hỉ ngụm như hắt nước bình thường, rắc rắc lời kia lưu lưu loát sướng, khỏi ủng hộ: "Tiểu nha đầu là lanh lợi."

      Văn Ban Chủ ở bên cạnh mặt mày hớn hở, đây là ở trong bóng tối báo cho những quý nhân có ý tứ kia, nếu coi trọng đào hoặc là tiểu sinh, muốn ra tiền bao buổi tối , cũng có thể ngõ Tây Thụ tìm .

      Tiểu Thúy Hỉ xong, diễn này coi như xong , Văn Ban Chủ mang theo con hát ra ngoài từ cửa , mướn chiếc xe ngựa về ngõ tây thụ.

      Ngô Hương Lan thấy thế nhưng ngồi xe ngựa về, vừa sợ lại giận: "Sao phung phí bạc như vậy!"

      Tiểu Đào Hồng cười cười: "Nương, hôm nay cha thu ít bạc đâu!"

      Trở lại trong nhà, lấy phong bao đỏ thẫm của Dung đại phu nhân thưởng cho và con hát được khen thưởng lại, tính toán, thế nhưng thu được gần hai trăm lượng bạc. Văn Ban Chủ thấy đống bạc này hết sức vui vẻ, phát mỗi người nửa lượng bạc, vai nam và đào lượng, còn lại đều giao cho Ngô Hương Lan thu vào: "Thu trước, sáng mai chợ nhớ cắt mấy cân thịt, mọi người buông bụng ăn bữa."

      Thấy bạc, cuối cùng Ngô Hương Lan cũng mở rộng lòng: "Kinh thành này đúng là so được với chỗ khác, hát hồi ở chỗ này so với chỗ bốn năm lần chỗ khác tràng!"

      Văn Ban Chủ đắc ý : "Ngươi cho rằng chỉ có điểm này? Ta thấy có vài vị lão gia đều có ý tứ với kia tiểu Thương Hương và Tiểu Hồng Đào chúng ta, ban ngày tiện thẳng, chỉ sợ buổi tối đưa thiệp mời đến!"

      Ngô Hương Lan nghe mặt biến sắc, níu lấy ống tay áo Văn Ban Chủ, giọng run run: "Tiểu Hồng Đào là con của chúng ta, nàng còn chưa tới mười ba tuổi, sao ngươi có thể..."

      Văn Ban Chủ liếc xéo nàng cái, đẩy tay nàng ra, giọng có chút ít kiên nhẫn: "Ăn chén cơm ca diễn này, sớm muộn cũng ra làm giang hồ, ngươi còn tính nuôi lớn nàng như đại tiểu thư lại xuất giá hả? Bản thân ngươi là thế nào cũng phải biết, sao lúc này lại luẩn quẩn trong lòng !"

      Lời của giống như cây đao vậy đâm vào lòng, Ngô Hương Lan nhìn nhìn gương mặt chẳng hề để ý của nam nhân nhà mình, buồn bã mất mát ngồi xuống, đôi mắt ngơ ngác nhìn Văn Ban Chủ: "Mình là như thế nào tới ta tự nhiên biết , cho nên lúc này mới muốn cho con đường cũ của ta, giờ chúng ta có ăn có uống, chẳng lẽ nhất định phải đẩy Tiểu Hồng Đào bán cho người ta !"

      "Có người để ý Tiểu Hồng Đào là chuyện tốt, nhìn có thể ra bao nhiêu bạc. Ở trong gánh hát trong sạch sớm muộn gì cũng khó giữ được, bằng chọn con đường có lợi nhất với Thụy Hỉ Ban chúng ta!" Văn Ban Chủ thấy trong mắt Ngô Hương Lan dần dần lộ ra chút ít hơi nước, khỏi nóng nảy lên: "Ngươi ủy khuất cái gì, chỉ trách số mệnh mình tốt, sinh ta trong [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 13: Tam phòng Dung thị ( năm )

      Ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, chiếu ra mặt bốn người trong phòng, mọi người ngồi ở chỗ kia, yên lặng nghĩ tới tâm của mình. Dưới ánh đèn, các loại trâm cài trang sức tản ra ánh sáng hơi yếu, toát ra ở đáy mắt đuôi lông mày.

      Dung đại phu nhân mang theo Xuân Hoa ngồi ở bên cạnh Tương Nghi, sắc mặt nhàn nhạt: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, thế như vậy tất thể bỏ qua con tiện nhân tam phòng kia!"

      Đại phòng và nhị phòng xưa nay giao hảo, chỉ có tam phòng, ỷ vào Dung lão phu nhân sủng ái, lúc nào cũng muốn làm chút ám chiêu. Trước kia chẳng qua là tiểu đả tiểu nháo mà thôi, lần này thế nhưng xuống tay với Thừa Tuyên, đại phòng thể dung nàng.

      Mọi thứ hội bánh thang, Dung đại phu nhân bố trí hết sức chu đáo, phân phối nhiệm vụ cho nha hoàn bà tử vô cùng tỉ mỉ, tam phòng đứa nha hoàn cũng dùng, người thường ngày có lui tới tam phòng cũng ở trong phạm vi suy xét, tất cả đều là tâm phúc đáng tin.

      Trong phòng bếp có người, phòng ăn cũng có người cầm đầu, nghĩ đến vẫn bị người chui chỗ trống.

      Bà tử ta đến tột cùng làm thế nào hỗn vào trong phòng bếp bưng thức ăn , còn cần miệt mài theo đuổi, bên trong này còn có kỳ quặc, nếu bắt được người tiếp ứng kia, mình ngủ cũng yên ổn. Tuổi Thừa Tuyên còn , trong phủ nhiều người như vậy muốn tính kế , có thể an an toàn toàn lớn lên hay vẫn là vấn đề.

      Lần này xuống tay với Thừa Tuyên , người cũng thể bỏ qua.

      Đây là tâm nguyện của Dung đại phu nhân, cũng là tâm nguyện của Tương Nghi.

      Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Tương Nghi đứng dậy, mở cửa sổ nhìn thoáng qua, thấy áo choàng màu xanh nhạt của Gia Mậu chợt lóe, đèn lồng hành lang chiếu theo bóng dài của .

      "Thế tử gia trở lại ." Kim Châu đưa tay gõ cửa, thấy Tương Nghi nhô đầu ra từ cửa sổ, hì hì cười tiếng: "Ta làm điều thừa rồi."

      "Gia Mậu, thế nào? Bà tử kia có cung khai ?" Tương Nghi mở cửa ra, vội vội vàng vàng hỏi.

      "Ai..." Gia Mậu lắc đầu: "Bà tử kia chỉ có người mua bà ta, bảo bà ta ra tay, nhưng bà ta lại biết người mua là ai, bởi vì người kia căn bản đối mặt bàn bạc với bà ta, chỉ là cách cánh cửa sổ chuyện, đẩy ngân phiếu từ dưới khe hở cửa sổ." (rin: chuyện này đơn giản thôi, ko có chứng cớ ngụy tạo là được, sao mấy người này hiền quá vậy, chẳng lẽ điền văn nên vậy?!)

      " là giảo hoạt!" Tương Nghi lấy làm kinh hãi, nghĩ tới Dung tam phu nhân làm việc chu đáo chặt chẽ như vậy. có chứng thực vật chứng, cho dù mình có thể đoán ra tám chín phần mười, nhưng thể định tội nàng, Tương Nghi khỏi nôn nóng, thong thả vài bước trong phòng: "Vậy bà ta còn cung khai điều gì khác ? Làm thế nào trà trộn vào phòng bếp?"

      Tinh thần Dung đại phu nhân tỉnh táo: "Gia Mậu, việc này nhất định phải biết ràng, trong phủ còn có đồng đảng của bà ta? Ta vừa nghĩ trong phòng bếp có người lòng dạ độc ác trà trộn vào lo sợ bất an, bọn họ chỉ cần ra tay trong thức ăn, chúng ta gặp nạn."

      Gia Mậu lắc đầu: "Phòng bếp tạm thời có việc gì, bà tử kia là có người cho bà ta bộ xiêm y đầy tớ Dung gia mặc, bà ta trói bà tử rồi ném ở hòn non bộ, giả trang bà tử kia vào bưng thức ăn. Lúc ấy nhiều người, trong phòng bếp lại là nhiệt khí khắp nơi, người khác cũng nhìn kỹ mặt của bà ta, hơn nữa mọi người trong phòng bếp đặt món ăn trong bát, rồi đặt ở cửa, các nàng tự mình lấy."

      "Nhưng mà..." Tương Nghi vẫn còn hơi sợ hãi, thoạt nhìn Dung phủ an toàn, kẻ xấu muốn vào có thể vào, muốn ra tay ra tay, là làm cho người ta yên tâm.

      "Tương Nghi, nàng đừng sợ, bà tử này phải người bình thường, là hảo thủ giang hồ, là có người mua chuộc bà ta, nội ứng ngoại hợp mới có thể dễ dàng thuận lợi như vậy, người bình thường làm được ." Gia Mậu nhìn ra lo lắng của Tương Nghi, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng: "Lúc nãy ta qua với Lư Thế Phi, bảo giúp ta tìm người tốt hơn đến làm hộ viện, như vậy có thể yên tâm."

      Dung đại phu nhân gật đầu : "Hôm nay cũng là nhiều người phúc tạp, ngày thường tỉ mỉ chút ít, có chuyện như vậy. Chỉ là Tương Nghi con nên điều chỉnh, bên Trà Trang Thúy Diệp kia, phái người khác xử lý, Phương tẩu ở Duyệt Hoa Viên, tấc [​IMG]
      Chương 14:

      Mặt trời tựa như đột nhiên nhảy lên bầu trời, lúc nãy vẫn chỉ là mảnh mù sương, giờ phút này vũng hồng sáng, từ trong mây lộ ra chút ít sáng ngời. Dần dần, tầng mây càng ngày càng mờ, mặt trời cũng càng ngày càng sáng, chiếu nắng ấm lên mặt đất.

      " Bên Bích Phương Uyển có động tĩnh gì cả sao?" Dung đại phu nhân giơ tay mình lên, nhìn nhìn sơn móng tay đỏ tươi bên , dưới ánh mặt trời ngày xuân, vô cùng rực rỡ. Nàng liếc Tương Nghi Thu Hoa đứng bên cạnh cái, bên môi lộ ra tươi cười nhàng: "Thụy Hỉ Ban hai ngày, nàng ta vẫn thầm, dĩ nhiên có thể nhịn được đến?"

      "Đại bá nương, ngài quan tâm chuyện đại hôn là được, có đại tẩu và con mà!" Thu Hoa cầm trong tay chiếc khăn, đặt khăn lên khung thêu: "Chuyện như vậy cứ bao ở người chúng con, dù thế nào cũng kéo nàng ta và Văn Ban Chủ của Thụy Hỉ Ban vào chỗ!"

      Dung đại phu nhân gật đầu , thân thể lười nhác dựa vào ghế, tiện tay cầm lấy phần hóa đơn từ bàn, cau mày nhìn xem: "Ngô, trong đồ cưới này còn cần thêm ít món nữa mới được, nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi đơn sơ."

      Tương Nghi tiến đến bên cạnh Dung đại phu nhân kia nhìn nhìn, thấy tờ danh sách đỏ thẫm rậm rạp chằng chịt viết chữ: nhất là điền trang cửa hàng, phía dưới là ngọc khí châu báu đồ trang sức, xuống chút nữa là gia cụ và ga giường mặt chăn các loại. Ở dưới cùng, thậm chí còn có cái bô, Tương Nghi dùng tay chỉ chỉ: "Mẫu thân ngay cả cái này cũng nghĩ đến!"

      Dung đại phu nhân thở dài: "Sao có thể nghĩ đến! Xuân Hoa là thịt người ta rớt xuống, nhìn nàng từ đứa bé xíu cho tới bây giờ, vừa nghĩ tới nàng phải nhà người khác làm vợ, trong lòng ta vô cùng sợ hãi!" Quay đầu lại nhìn qua hậu viện, thấy trong phòng Xuân Hoa còn có động tĩnh, Dung đại phu nhân nhíu mày: "Hôn này là Hoàng hậu nương nương ban xuống , ta cũng thể thêm cái gì, gia thế Hứa đại công tử kia sai, lớn lên cũng tuấn tú, nhưng cách đối nhân xử thế vẫn còn cần học tập rèn luyện, cũng biết về sau có trở nên ổn thỏa chút ít hay ."

      Đột nhiên Tương Nghi nghĩ tới chuyện Thục Hoa vu hãm Hứa Duẫn Vĩ, trong lòng cũng có cảm xúc, gật đầu : "Tuổi Muội muội và muội phu còn , chờ thành thân tốt hơn, hiểu chuyện chút ít." Hôm đó xác thực Hứa Duẫn Vĩ có chút ít nóng nảy, nếu là người tỉnh táo, căn bản cho Thục Hoa cãi cọ, trực tiếp Dư gia, cầm Dư Tam công tử ra đối chất.

      Chỉ là có lẽ Hứa Duẫn Vĩ cũng nhìn mặt mũi Dung gia, muốn làm chuyện này đường hoàng, lại nghĩ rằng lòng dạ Thục Hoa và mẹ nàng quá hiểm độc, chỉ muốn đổ thừa thả, lúc này mới khiến nôn nóng .

      "Phu nhân, tam phu nhân Bích Phương Uyển sắp ra ngoài!" Kim Diệp từ bên ngoài vội vội vàng vàng đến, thở hổn hển câu: "Cuối cùng có động tĩnh."

      Thu Hoa lập tức đứng lên: " sao?"

      "Thiên chân vạn xác." Kim Diệp thở đều, tinh tế hết: "Lúc nãy tam phu nhân cho Lâm ma ma đến chỗ nương tử quản cầm lệnh bài, bảo là muốn ra ngoài phủ mua trang lễ cho đại tiểu thư, giờ còn chưa ra cửa."

      "Ma ma, ngươi mau theo ." Thu Hoa đẩy Nguyễn ma ma bên cạnh: "Ngàn vạn đừng để mất dấu !"

      Tương Nghi cười cười: "Ma ma mất dấu cũng sao, lão Lư nhà Phương tẩu, liên tục ở bên kia nhìn chằm chằm mà, còn có số tiền của quý phủ Dương lão phu nhân cho Thụy Hỉ Ban, chạy được."

      Nhìn bóng dáng Nguyễn ma ma ra ngoài, Dung đại phu nhân nhìn Thu Hoa cười: "Nhìn con như vậy, càng ngày càng tinh minh, con lại bố trận pháp gì, chuẩn bị bắt bớ con trùng kia?"

      Thu Hoa hì hì cười tiếng, dựa vào đầu vai Tương Nghi : "Con và đại [​IMG]
      Chương 15:

      "Tương Nghi, liều thuốc này con hạ nặng , vừa vặn." Dung đại phu nhân cười nhìn nàng cái, nhìn Ngân Diệp đứng bên cạnh tiếng: "Bảo phòng bếp chuẩn bị ăn cơm, lấy danh sách đồ ăn hôm nay tới cho ta xem."

      Xuân Hoa Thu Hoa từ trong phòng ra, vội vội vàng vàng hỏi Dung đại phu nhân: "Tam thúc đến làm chi?"

      Dung đại phu nhân cười : " đến chuyện làm ăn với đại tẩu các con, đây chính là muốn ngủ đến đưa gối đầu, vừa vặn tiết lộ hành tung họ Cổ kia."

      Thu Hoa thở phào nhõm dài: "Vậy chờ xem náo nhiệt thôi."

      Dung tam phu nhân ngồi xe, xe ngựa lắc lư đường, trái tim nàng cũng ngừng lắc lư theo, chỉ cảm thấy rơi xuống được.

      Ở nhà kìm nén nhiều ngày, suy nghĩ lại, nàng cuối cùng thể làm như thấy luồng tình ý như có như của mình, quyết định mạo hiểm ra khỏi nhà gặp tình lang mười mấy năm trước. Nàng muốn hỏi ràng, vì sao năm đó bỏ nàng xuống mà , lời thề non hẹn biển bên gối, đến tột cùng là vì ứng phó nàng hay là tâm.

      Kể từ lúc tốt hơn với , nàng liên tục dự định muốn bỏ trốn theo , phiêu bạt thiên nhai, nghĩ đến dĩ nhiên lén lén lút lút như vậy, căn bản thông báo nàng tiếng, việc này khiến nàng rất khó chịu. Hôm đó thấy , Dung tam phu nhân thực tại dám tin vào hai mắt của mình, ngày xưa tuấn tiêu sái như vậy, sao thế nhưng biến thành bộ dáng như vậy.

      Năm tháng buông tha người, mỹ nhân tuổi xế chiều, cũng bỏ qua cho thiếu niên lang nhàng ngày xưa, Dung tam phu nhân thấy đeo chòm râu vai nam trung niên, nội tâm run lên, thiếu chút nữa đều muốn rơi lệ, ngờ vất vả như vậy!

      Hôm nay mượn tiếng mua thêm trang lễ cho Xuân Hoa, cuối cùng cũng ra khỏi Hầu phủ, nàng nhất định muốn gặp lần, ra tình tương tư những năm này. Dung tam phu nhân sờ lồng ngực của mình, chỉ cảm thấy bịch bịch nhảy loạn, làm thế nào cũng yên lặng được.

      Đến Kim Ngọc Phường, Dung tam phu nhân đuổi xe ngựa về: "Ta còn muốn mua những vật khác, đến lúc đó ta và ma ma tự thuê xe ngựa về."

      Phu xe nghi ngờ gì, đánh xe ngựa về, Dung tam phu nhân mang Lâm ma ma vào Kim Ngọc Phường, nhìn bộ dáng đồ trang sức đeo tay trước, định bộ trâm cài, bảo tiểu nhị gói kỹ đưa Trường Ninh Hầu phủ: " là tam phòng thêm trang lễ cho đại tiểu thư."

      Tiểu nhị nở nụ cười: "Đây là mình làm bánh bao mình tự ăn."

      Kim Ngọc Phường phải là cửa hàng của Dung gia sao, hàng năm Dung gia tự mình đến mua đồ trang sức đeo tay cũng ít.

      Bên này chọn xong đồ trang sức đeo tay, vội vã chạy khỏi Kim Ngọc Phường, Dung tam phu nhân chỉ cảm thấy trán mình tất cả đều là giọt mồ hôi, giơ tay lên lau cái, chiếc xe ngựa dừng ở phường hiểu sai ý, phu xe ngựa đánh roi xuống, chạy xe ngựa tới phía nàng: "Vị này phu nhân, là muốn đâu vậy?"

      Lâm ma ma cướp lời : " ngõ Tây Thụ."

      Phu xe hết sức ân cần kéo ra rèm: " trăm văn tiền."

      Dung tam phu nhân cũng nhiều cùng , được Lâm ma ma đỡ, vén mành cửa xe ngựa lên chui vào, xe ngựa lộc cộc về phía trước, Dung tam phu nhân xuyên qua mành cửa sổ mà nhìn đường phố bên ngoài, trong lòng tràn đầy thấp thỏm bất an, phảng phất trở lại hơn mười năm trước, quang cảnh nàng lén lén lút lút gặp , cũng là tâm hoảng ý loạn như vậy, [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :