1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 275: Lão phu nhân tiến cung thương lượng

      Gia Mậu đứng đó, nhìn Dương lão phu nhân mang theo Tiết Liên Thanh bước chậm trong bụi hoa, có vài phần do dự, biết có nên tiến lên chuyện với Tiết Liên Thanh , lần trước cùng Tiết Liên Thanh, nàng cho mình với Hoàng hậu nương nương, nếu Dung hoàng hậu đồng ý rút ý chỉ về, nàng cũng gả .

      Nhưng mà làm được.

      Gia Mậu có chút bàng hoàng, biết mình làm thế nào đối mặt Tiết Liên Thanh, đứng đó, yên lặng nhìn Dương lão phu nhân mang theo nàng từng bước tới bên này.

      "Gia Mậu, tại sao con lại ở chỗ này?" Dương lão phu nhân giả bộ kinh ngạc, có nửa phân mất tự nhiên: "Cũng là đến ngắm hoa ?"

      "Bà ngoại, Tiết đại tiểu thư." Gia Mậu có chút ít bất đắc dĩ, thoạt nhìn bà ngoại muốn mình mở miệng: "Tiết đại tiểu thư, lần trước ta tiến cung tìm Hoàng hậu nương nương."

      Tiết Liên Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt có loại hưng phấn hiểu : "Nương nương thế nào?"

      "Gia Mậu, ngươi tìm Hoàng hậu nương nương làm chi? Chẳng lẽ con muốn kháng chỉ sao?" Dương lão phu nhân bày làm ra vẻ nghiêm túc: "Con cần phải suy nghĩ hậu quả cẩn thận."

      "Bà ngoại, người con thích phải là Tiết đại tiểu thư, người Tiết đại tiểu thư thích cũng phải là ta." Gia Mậu nhìn Tiết Liên Thanh cái: "Là như thế này phải , Tiết đại tiểu thư? Nếu ngươi cũng sảng khoái như vậy bảo ta tìm Hoàng hậu nương nương, xin nàng thu hồi mệnh lệnh ban ra ."

      Tiết Liên Thanh uốn cổ cái, thèm nhìn Gia Mậu, Dương lão phu nhân véo bàn tay của nàng: "Tiết đại tiểu thư, ngươi cũng có người mình thích ? Ngươi xem, đến tột cùng thích ai, lão bà ta có thể giúp ngươi làm mai."

      Tiết Liên Thanh trong nội tâm đau xót, mình còn chưa gả vào Trường Ninh Hầu phủ, chuỗi người chán ghét mình, đầu tiên là Dung Gia Mậu này, mạnh mẽ muốn kháng chỉ cự hôn, ngay cả bà ngoại Dương lão phu nhân cũng nhiệt tâm muốn kéo mình khỏi Dung Gia Mậu, khó trách làm cho mình đơn độc bồi bà vào trong viện ngắm hoa, hóa ra sớm có dự mưu.

      Gả vào nhà chán ghét mình, sau này ngày tốt lành, giữ danh tiếng Dung gia thiếu phu nhân lại có tác dụng gì? được phu quân sủng ái, trưởng bối thích, còn bằng gả cho người khác. Trong nội tâm Tiết Liên Thanh khổ sở, quay mặt lại nhìn Dương lão phu nhân, nếu bà bằng lòng giúp, vậy mình lời trong lòng, xem bà có thể thay mình đạt thành tâm nguyện hay .

      Trước mắt tựa như có trường bào màu vàng hơi đỏ chợt lóe qua, tơ vàng phát sáng, tâm nàng nóng lên, còn bằng vào đông cung, gia thế của mình, làm sao lại kém Lục Minh Châu kia, hai vị trí Lương Đệ, mình có thể được cái, sau này thái tử đăng cơ, quý phi dám nghĩ, tứ phi luôn phân vị .

      Mặc kệ đến lúc đó địa vị thế nào, chỉ cần có thể thường gặp , đây cũng là loại vui vẻ, Tiết Liên Thanh nhàng nở nụ cười: "Dương lão phu nhân, người ta thích vị trí rất cao, cũng biết lão phu nhân có thể giúp ta thành hay ."

      "Quyền cao chức trọng?" Dương lão phu nhân cười cười: " việc gì, ngươi cứ ra nghe chút, ta xem có thể giúp ngươi thành cửa hôn này ."

      "Ta..." Tiết Liên Thanh do dự trong chốc lát, tên kia nhàng lượn vòng trước đầu lưỡi, run run rẩy rẩy ra : "Ta thích thái tử điện hạ."

      Dương lão phu nhân sững sờ, chợt nở nụ cười: " ra là như vậy! Ngươi , ta cho giấc mơ của ngươi thành thực."

      Tiết Liên Thanh ngẩn người tại đó, mặt đột nhiên nở nụ cười, làm cho khuôn mặt hơi có vẻ bình thường của nàng cũng sáng lên: "Đa tạ Dương lão phu nhân, Liên Thanh vô cùng cảm kích."

      Gia Mậu ở bên thở hơi dài, đây cũng vừa vặn, mọi người được thứ mọi người muốn có, chắc hẳn sau này Tiết Liên Thanh cũng lại oán hận mình. Lúc này giống như có gió nâng từ từ bay bay lên, hận thể xông vào Vũ Hoa Các cho Tương Nghi, hai người còn có ngăn cách.

      Đưa Tiết đại phu nhân và Tiết Liên Thanh, Dương lão phu nhân ngồi xuống: "Ai nha nha, vòng đứng hơi mệt chút, người già rồi, thể so với năm đó, hơn mười dặm đường núi cũng cảm thấy khó xử."

      Gia Mậu vội vàng ngồi chồm hổm xuống giúp Dương lão phu nhân đấm chân: "Tổ mẫu, con giúp bà đấm bóp, bà cũng đừng mệt nhọc."

      Dương lão phu nhân đưa tay đâm đầu chỉ cái: "Làm thỏa mãn tâm nguyện của con, cái gì cũng chịu làm ? Con cũng đừng giả vờ giả vịt , ta tiến cung gặp hoàng thượng."

      "Bà ngoại tốt!" Gia Mậu tự đáy lòng hô lên, trong lòng cảm kích biết nên biểu đạt thế nào, bà ngoại đúng là bố trí chu đáo chặt chẽ, khổ tâm kinh doanh từng bước , cơ bản có nửa điểm cạm bẫy, ngay cả thành kiến của mẫu thân với Tương Nghi cũng tiêu trừ, còn có cái gì mĩ mãn chứ?

      "Ngươi tạm thời đừng nịnh hót, bà ngoại luôn là người tốt." Dương lão phu nhân đứng lên: "Ngọc Trúc Ngọc Mai, giúp ta dọn dẹp chút, Liễu tẩu, an bài xe ngựa, ta muốn tiến cung."

      Dung hoàng hậu chuẩn bị dùng cơm trưa, thấy Lưu Phúc Toàn từ bên ngoài đến: "Nương nương, Hoàng thượng mời ngươi Thừa Càn cung chuyến."

      Lúc này Thừa Càn cung? Dung hoàng hậu hơi ngạc nhiên, ngoại trừ buổi tiệc, Hoàng thượng rất ít dùng bữa cùng nàng, hôm nay là thế nào? Đột nhiên nghĩ tới muốn gọi nàng cùng dùng cơm trưa? Nàng đứng dậy, Sương Thanh vội vàng vịn chặt nàng: "Nương nương, có cần đổi bộ quần áo ?"

      Giọng Lưu Phúc Toàn nhàn nhạt : " cần, Hoàng thượng , mong nương nương lập tức qua."

      Dung hoàng hậu sửa sang lại xiêm y của mình, khẽ mỉm cười: "Vậy thôi."

      Bên ngoài tiểu nội thị có ánh mắt chuẩn bị nhuyễn kiệu, Dung hoàng hậu ngồi lên, màn che rũ xuống, theo gió xuân thổi quét ngừng lay động, nàng xuyên thấu qua màn che, lờ mờ có thể thấy hoa cỏ trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng còn có cung nữ nội thị qua đường mòn.

      Dung hoàng hậu hít hơi sâu, cảnh ngày xuân này đẹp, tràn đầy hy vọng, ngay cả Hoàng thượng cũng truyền nàng cùng dùng cơm trưa rồi sao, đây là mặt trời mọc từ hướng tây. Tay nàng gấp đầu gối khẽ động động, mũ móng tay nạm vàng có khảm hoa phỉ thúy chiếu ánh nắng ngoài màn che, được lóe ra, quang ảnh giao thoa.

      Đến Thừa Càn cung, Dung hoàng hậu mới phát , mình nghĩ lầm rồi.

      Chủ điện ngồi Hoàng thượng, còn người khác.

      Người kia, là cái gai trong lòng Vinh chiêu nghi.

      Mặc dù nàng chẳng hề để ý Hoàng thượng và bà ta thân mật thế nào, nhưng bây giờ thấy bà ta ở trong Thừa Càn cung, Hoàng thượng tha thiết nhìn bà ta, đột nhiên cảm thấy hơi ổn. Dương lão phu nhân tiến cung tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng lại mệnh Lưu Phúc Toàn tuyên nàng đến, nhất định là có liên quan nàng, Dung hoàng hậu lo sợ bất an ngồi xuống, trong lòng đầy lo lắng.

      "Hoàng hậu, có chuyện, trẫm rất sớm trước kia muốn hỏi ngươi." Hứa Triệu Ninh nhìn Dung hoàng hậu cái, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc: "Trẫm nghe kia Dung Gia Mậu từng cầu xin ngươi, mong ngươi cần tứ hôn cho , vì sao ngươi vẫn làm theo ý mình, ngươi làm như vậy, đến tột cùng có ý đồ gì?"

      Dung hoàng hậu nghe đến đó, trong nội tâm hiểu, nhất định là Dung Gia Mậu kia muốn kháng chỉ, nhưng mình để ý tới , chỉ có thể chọn chiến thuật vu hồi này, mang Dương lão phu nhân đến mời Hoàng thượng ra dọa mình. Trong nội tâm nàng có vài phần oán khí, cháu trai mình đúng là tốt, mình có ý tốt chọn dâu môn đăng hộ đối cho , hết lần này tới lần khác còn muốn lăn qua lăn lại!

      Có cái gì hay mà lăn qua lăn lại , chẳng lẽ mình còn hại ? Dung hoàng hậu cắn răng, thi lễ cái với Hứa Triệu Ninh: "Hoàng thượng, nô tì nhưng là vì Dung Gia Mậu ngàn người chọn mới cho chọn trúng Tiết gia tiểu thư, khi còn trẻ hiểu chuyện, làm thế nào biết tốt xấu, có nô tì chọn cho , sao lại tốt?"

      "Hoàng hậu, mặc dù ngươi là có ý tốt, nhưng trẫm cảm thấy phải theo ý của hài tử, ngươi cứ ?" Sắc mặt Hứa Triệu Ninh dần dần hòa hoãn xuống, đưa tay chỉ Dương lão phu nhân: " Hôm nay Hương Doanh tiến cung, đặc biệt là vì chuyện này đến ."

      " biết Dương lão phu nhân có cao kiến gì?" Dung hoàng hậu đè nặng bất an trong lòng, ngạo mạn gật đầu với Dương lão phu nhân: "Chẳng lẽ Dương lão phu nhân cảm thấy Bản cung chọn sai người?"

      "Đó là đương nhiên." Dương lão phu nhân chút mặt mũi cũng cho Dung hoàng hậu: " Gia Mậu thích người khác, vị Tiết đại tiểu thư kia cũng muốn gả cho Gia Mậu nhà chúng ta, chẳng lẽ nương nương còn biết tứ hôn này là sai lầm?"

      Sắc mặt Dung hoàng hậu trầm xuống: "Nghe Gia Mậu về kia, cha mẹ, lại phải là xuất thân quyền quý, sao có thể gả vào Trường Ninh Hầu phủ ? Gia Mậu là trưởng tôn Trường Ninh hầu, tương lai kế thừa tước vị , kẻ vô danh tiểu tốt như vậy, sao có thể gánh vác vị trí chủ mẫu của Trường Ninh Hầu phủ? Trong lòng Gia Mậu thích nàng, đưa lên nàng quý thiếp cũng được, dì thế nào cũng thể làm chính thê."

      "Ở trong mắt Hoàng hậu nương nương, cũng chỉ có ích lợi, lòng?" Dương lão phu nhân nhìn nàng sâu: "Nương nương, chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ cũng có lúc nào lòng?"

      Ánh mắt kia lạnh lùng, trong lòng Dung hoàng hậu khỏi giật mình, đột nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra bên Lăng Giang nhiều năm trước - - chẳng lẽ Dương lão phu nhân thế nhưng biết quá khứ của nàng? thể nào, tay Dung hoàng hậu sít sao bóp ống tay áo bên trong, mồ hôi trán chảy ròng ròng.

      thể lộ ra nửa điểm dấu vết, vạn nhất lòng Hoàng thượng sinh nghi, như vậy nàng, còn có Sâm nhi, còn biết dẫn đến kết cục gì. Dung hoàng hậu thấp giọng : "Dương lão phu nhân, Bản cung tấm chân tình, tự nhiên là cho Hoàng thượng, vì vậy thể nhận thức cái loại tình cảm đó của Dung Gia Mậu."

      "Nếu lòng của nương nương là cho Hoàng thượng, nếu muốn nương nương tách khỏi Hoàng thượng, chỉ sợ nương nương bỏ được?" mặt Dương lão phu nhân lộ ra dáng tươi cười: " Vì sao nương nương thể suy bụng ta ra bụng người đây?"

      Dung hoàng hậu lập tức á khẩu trả lời được, biết nên trả lời thế nào, nghe Dương lão phu nhân ân cần : "Khẩn cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh ban ra, cho thế gian này thêm đôi vợ chồng bất hoà."

      "Hoàng hậu..." Hứa Triệu Ninh rất vui nhíu mày, sao hoàng hậu cố chấp như vậy? Trước kia nhìn nàng lạnh nhạt với tất cả, mình mới tuyển nàng làm hoàng hậu, nghĩ tới nàng cũng giống những phụ nhân bình thường tính toán chi li kia, bụng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ thấy Hương Doanh khẩn cầu nàng?

      Dung hoàng hậu thấy vẻ mặt Hứa Triệu Ninh mất hứng, sợ run cả người: "Nếu Dương lão phu nhân đến cầu tình vì Dung Gia Mậu, vậy nô tì thu hồi ý chỉ, cho phép tự chọn thê."

      "Hoàng hậu nương nương đúng là tâm địa nhân hậu, nhất định Gia Mậu vô cùng cảm kích, chỉ là, nơi này lại còn có chuyện muốn giải quyết, " Dương lão phu nhân cười híp mắt : "Ngươi tổng phải an bài thích đáng cho Tiết đại tiểu thư chứ? Nếu người ta phải làm thế nào đây?"

      _Hết chương 275_
      thuyt thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 276

      Trong Thừa Càn cung mảnh yên tĩnh, tựa như cả tiếng mành sa khẽ lay theo gió cũng nghe được.

      Hứa Triệu Ninh cười khẽ nhìn Dung hoàng hậu, cái trán Dung hoàng hậu có từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu. Nàng chỉ cảm giác mình vô cùng nóng bức, mồ hôi đầm đìa - - đây là dương xuân tháng ba, sao lại nóng như vậy chứ?

      Mình chỉ hôn cho tiểu thư nhà Tiết thượng thư, nghĩ lại bị Dương lão phu nhân cưỡng chế phải thu hồi ý chỉ, việc này làm mất mặt bang bang, làm thế nào nhắc việc này với Tiết gia đúng là phiền toái lớn, chỉ sợ quý phủ người ta chuẩn bị đồ cưới rồi.

      Tiểu thư phủ Binh bộ Thượng thư bị Hoàng hậu nương nương sắp xếp vào bẫy, chỉ hôn lại thu hồi ý chỉ... Mồ hôi Dung hoàng hậu chảy ròng ròng mảnh, mình làm vị hoàng hậu làm đến mức này, đúng là có ý nghĩa, như phải vì Sâm nhi ngồi ổn định thái tử vị, nàng đúng là muốn phẩy tay áo bỏ , cho Hoàng thượng và bảo bối Dương lão phu nhân của ông tự mình thương lượng với nhau.

      Nhưng cuối cùng nàng thể tùy hứng như thế, Dung hoàng hậu bấm bụng bấm dạ : " Chẳng lẽ Dương lão phu nhân có ý kiến hay?"

      "Hoàng hậu nương nương xin chớ sốt ruột, ta hỏi Tiết đại tiểu thư, nàng vừa vặn cũng tự có người , còn xin Hoàng hậu nương nương tứ hôn cho nàng." Tinh thần Dương lão phu nhân sảng khoái, thấy bộ dáng Dung hoàng hậu ăn quả đắng, trong lòng thầm vui vẻ, lúc ấy Gia Mậu từng với nàng ta, cần nàng ta thay mưu đồ, nghĩ tới Dung hoàng hậu khư khư cố chấp, vì củng cố địa vị con trai mình, ban tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư cho Gia Mậu.

      Cởi chuông phải do người buộc chuông, Dương lão phu nhân tuyệt đồng tình Dung hoàng hậu, tất cả đều là nàng tự tìm.

      "Tiết đại tiểu thư cũng có người ?" Dung hoàng hậu lấy làm kinh hãi: "Là ai?"

      Dương lão phu nhân ha ha cười tiếng: "Thái tử điện hạ ưu tú vĩ đại, vị tiểu thư nào ái mộ ?"

      Lúc này Dung hoàng hậu mới đắc ý, bất kể thế nào, Sâm nhi của mình vẫn là làm cho người ta thích , vốn cũng nghĩ tới muốn chỉ Tiết Liên Thanh cho Sâm nhi, chỉ là thấy nàng có dung mạo bình thường, sợ Sâm nhi thích, lúc này mới chọn Lục Minh Châu, thoạt nhìn nhân duyên này là trời định, quanh quẩn lại, còn là trở lại chỗ ban đầu.

      "Hoàng hậu, vậy lần nữa chỉ hôn, ban Tiết đại tiểu thư kia cho Sâm nhi, phong nàng làm Lương Đệ, coi như là đền bù tổn thương của nàng." Hứa Triệu Ninh ha ha cười: "Như vậy đâu vào đấy ."

      "Nô tì cẩn tuân thánh ý Hoàng thượng." Dung hoàng hậu đứng dậy thi lễ cái, xoay người khoan thai mà - - thoạt nhìn Thừa Càn cung có chuẩn bị bữa trưa cho mình, mình cũng cần ở chỗ này tham gia náo nhiệt.

      "Hoàng thượng, ta còn muốn đòi cái phong thưởng với ngươi." Dương lão phu nhân cười nhìn Hứa Triệu Ninh cái: "Vị này Lạc tiểu thư theo Bảo Trụ và Gia Mậu nhà ta Bắc Địch, trong việc trợ giúp Tam vương tử Bắc Địch đăng cơ thượng cũng lập công lớn . Liên Kiều là nha hoàn của nàng, đều được Hoàng thượng phong công chúa, chủ tử chính quy thế nào có thể có phong thưởng chứ?"

      Tương Nghi gả vào Trường Ninh Hầu phủ, chắc chắn Dung lão phu nhân xem thường xuất thân của nàng, kén cá chọn canh với nàng, nếu có phong thưởng của hoàng thượng, vậy nàng có thể để ý hỏi Dung lão phu nhân kia. Bàn tính của Dương lão phu nhân đánh vang lạch cạch, làm chuyện cũng làm chu đáo, dù thế nào cũng phải cho Tương Nghi sống thoải mái mới được.

      "Trẫm tự nhiên phong thưởng Lạc tiểu thư, Hương Doanh cần lo lắng." Hứa Triệu Ninh hưng trí bừng bừng: " phải nàng muốn trêu cợt Lạc tiểu thư sao? Nếu giờ trẫm ban phong hào cho nàng, chỉ sợ nàng suy nghĩ ra đúng bên trong, vậy kế sách của Hương Doanh cũng nửa đường chết non đúng ? Đợi nàng thành thân với Gia Mậu, ta lại ban thuởng phong hào, đây mới là chu đáo chặt chẽ."

      "Cũng là Hoàng thượng suy tính chu đáo." Dương lão phu nhân cười đến con mắt cong cong: "Hoàng thượng xưa nay tỉ mỉ ."

      Nghe Dương lão phu nhân khen mình, trong nội tâm Hứa Triệu Ninh rất vui mừng: "Hương Doanh, hôm nay ở lại Thừa Càn cung dùng cơm ?" Thấy Dương lão phu nhân mở miệng trả lời thuyết phục, ông cười cười: "Nàng yên tâm, ta cho người tìm Hằng , cũng tới dùng bữa."

      Lúc này Dương lão phu nhân mới cười gật đầu, nhiều năm như vậy, mặc dù trong miệng Dương lão thái gia , nhưng trong lòng vẫn còn có chút thoải mái, bà có thể tránh hiềm khích tận lực tránh hiềm nghi.

      Ý chỉ phủ Tiết thượng thư rất nhanh, Tiết đại phu nhân trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, vì sao Tiết Liên Thanh theo mình Dương phủ chuyến, lập tức xảy ra chuyện xấu như vậy. Nàng giữ chặt Tiết Liên Thanh ngừng hỏi: "Liên nhi, con gì với Dương lão phu nhân vậy? Sao chuyện lại biến thành như vậy?"

      Tiết Liên Thanh thẹn thùng e lệ, ngạc nhiên mừng rỡ nảy ra, nghĩ tới Dương lão phu nhân đúng là được làm được, nàng cười nhìn mẫu thân mình cái: " gì, chút việc nhà."

      Tiết đại phu nhân tức giận đến muốn nổi điên, việc nhà? Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra phải! Nhưng nữ nhi của mình lại kiên trì chịu , mình còn có thể thế nào? Tiết đại phu nhân chỉ biết nhìn mẹ chồng cái: "Mẫu thân, thoạt nhìn đồ cưới là cần chuẩn bị ."

      Tiết lão phu nhân thở dài hơi: "Còn có thể thế nào? Ý chỉ xuống, đặc biệt là công công kia ngàn dặn dò vạn dặn dò, nhất định cần đường hoàng ra ngoài, đây ràng là Hoàng hậu nương nương đổi quẻ, lại muốn bảo toàn thể diện, chuẩn bị cho Liên nhi nhà chúng ta lén lén lút lút tiến cung! Cũng may còn phong nàng làm Lương Đệ chức, thoạt nhìn là nghĩ đền bù tổn thất cho Liên nhi hai, Lục gia tiểu thư tiến cung vài ngày trước, đến bây giờ còn chưa có danh phân đâu."

      "Cũng phải." Tiết đại phu nhân nhàng thở ra hơi: "Mới tiến đông cung phong Lương Đệ, về sau quý phi là chạy thoát, nếu là Liên nhi có thể có con trai, chỉ sợ hoàng hậu cũng có thể làm tới."

      Tiết Liên Thanh tiếp lời, chỉ là ở bên khẽ cười, mình thế nhưng có thể bồi bên cạnh thái tử điện hạ, dù thế nào cũng phải đa tạ Dương lão phu nhân nhiệt tình vì lợi ích chung, tuy mục đích của bà chỉ là giúp cháu ngoại Dung Gia Mậu, nhưng bà cũng chưa từng quên mò chỗ tốt cho mình, khó trách người ở kinh thành đều Dương lão phu nhân là người thiện tâm .

      Gia Mậu được Dương lão phu nhân mang tin tới, vui mừng mặt mày hớn hở, Hoàng thượng lại chiêu qua, cho nghỉ tháng: "Ngươi phải thành thân, nhiều chuyện, ở nhà chuẩn bị tốt, chờ đón kiều thê ."

      Hoàng thượng đúng là nhân quân, Gia Mậu hành đại lễ: "Vi thần khấu tạ Hoàng thượng long ân."

      Từ trong cung trở lại, đến cửa nhà, thấy dãy xe ngựa đậu ở chỗ đó, Gia Mậu tiến lên hai bước, thấy cha của mình đứng ở cửa, chuyện với quản .

      "Phụ thân." Gia Mậu nghênh đón: "Sao viết thư để Gia Mậu đón?"

      Dung đại gia thấy con trai, vui vẻ ngừng, đánh giá từ xuống dưới phen: "Con cần trung thư phủ làm việc, sao có thể tùy ý xin nghỉ? Có quản đợi ở bến tàu rồi, lên đường bình an, cũng có gì đáng ngại ." Dung đại gia thấy con trai tinh thần sảng khoái, cười vỗ vai : "Gia Mậu, con trưởng thành."

      Ở Giang Lăng nghe Gia Mậu và Bảo Trụ che chở Tam vương tử Bắc Địch kia leo lên ngai vàng Hãn Vương, Dung đại gia hết sức vui vẻ, con mình đúng là giỏi giang, doãn văn doãn võ. tại thấy con lại cao hơn chút ít, bộ bình tĩnh tỉnh táo, lại là cảm thấy thư thái.

      Con trai của mình cũng phải hoàn khố, so với những cậu ấm của cao môn đại hộ chỉ biết hô hồ bằng cẩu hữu sống phóng túng cũng biết tốt hơn bao nhiêu lần.

      "Ông bà nội đâu? Bọn họ cũng cùng đến ?" Gia Mậu thăm dò nhìn nhìn, trong xe ngựa có người, xem ra cũng tiến vào, chỉ có chút hòm xiểng, tràn đầy mấy chiếc xe.

      "Bọn họ đều tới, còn có hai nhà nhị thúc Tam thúc con, vào non nửa khắc rồi." Dung đại gia cười híp mắt : "Con mau vào bái kiến ông bà, ta nhìn bọn họ sắp xếp những hòm xiểng này xong ."

      Gia Mậu vội vã vào tiền đường, rèm cửa vén lên, thấy đầy đầy ắp tất cả đều là người, Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân ngồi ở chủ tọa chính giữa, bên cạnh là ba gia đình, trưởng bối ngồi bên trái, bọn tiểu bối ngồi bên phải. Đồ trang sức của mẫu thân, thím và bọn muội muội rực rỡ muôn màu, lấp lánh tỏa sáng, cơ hồ muốn nhìn ra là những thứ gì.

      Dung lão phu nhân thấy Gia Mậu vào, vẻ mặt vui mừng: "Gia Mậu, nghe qua hai ngày nữa phải thành thân ? Đây chính là chuyện lớn của chúng ta Dung gia, sao có thể vội vàng như vậy, thiếu được phải chuẩn bị năm nửa năm mới được!"

      Hoàng hậu nương nương tự mình tứ hôn, quang cảnh cỡ nào! Tân nương tử lại xuất thân danh môn, dù thế nào cũng nên ở trong phủ bị gả năm hai năm, sắp xếp đồ cưới thỏa đáng mới gả vào Dung gia. Dung lão phu nhân bắt đầu thầm tính kế, cũng biết cháu dâu trưởng này có dễ chuyện hay , nếu dễ chuyện, mình dù thế nào cũng phải từ trong tay nàng lấy ra ít đồ trợ cấp cho con trai , ví dụ, cửa hàng trong đồ cưới cháu dâu, có thể giao cho lão Tam giúp nàng xử lý, hàng năm từ bên trong chiết chút số lẻ, cho lão Tam cầm tiêu xài.

      Dung lão phu nhân thầm thở dài, tật xấu thích uống hoa tửu của lão Tam làm thế nào cũng sửa được, cho dù giờ còn dùng được , nhưng vẫn là thích những chỗ kia cùng kỹ nữ dây dưa, đây là chuyện đau đầu, trong tay có bạc hỏi bà muốn, mặc dù bà cũng luôn luôn cấp chút ít, mà dù sao hẹp hòi, thấy tiền trong tay mình siết chặt mọc cánh ra bay, thực là đau lòng, dù sao cũng phải có chút mới được.

      "Mẫu thân, cũng có gì hay chuẩn bị, hôn kỳ cũng phải là nhà chúng ta có thể định, tất cả đều phải thương lượng cùng nhà , còn phải báo đưa vào cung, xin Hoàng hậu nương nương phê chuẩn." Dung đại phu nhân thấy ánh mắt Dung lão phu nhân sáng quắc, biết bà lại thầm đánh chủ ý, vội vàng giơ Dung hoàng hậu ra, Dung lão phu nhân nghe là Hoàng hậu nương nương định ra ngày, lúc này mới ngậm miệng: "Vậy nhanh lên làm thỏa đáng mọi chuyện, may mà chúng ta tới kịp lúc, nếu chuyện lớn của Gia Mậu này xen tay vào được."

      Dung đại phu nhân cười cười: "Bên này đều làm thỏa đáng , mẫu thân chỉ để ý nghỉ ngơi là được."

      Tính tình Dung lão phu nhân, chim nhạn bay qua cũng muốn nhổ cọng lông xuống, nếu để cho bà đến xử lý hôn Gia Mậu, từ chi tiểu xẹt qua mười vạn lượng bạc, nàng chỉ có thể giữ lại hai vạn tới tay, nào dám muốn bà đến hỗ trợ?

      Nghe con dâu cả cự tuyệt mình, khuôn mặt Dung lão phu nhân mất hứng: "Vợ lão đại, mặc dù ta giao việc bếp núc trong phủ cho ngươi, dù sao đây là chuyện lớn, mình ngươi cũng được, ta tự nhiên phải đến giúp."

      ...

      Dung đại phu nhân bất đắc dĩ: "Đa tạ mẫu thân có ý tốt."

      _Hết chương 276_
      thuyt thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 277: Cảnh xuân tốt đẹp Tương Nghi lấy chồng

      Buổi sang tháng ba ngày xuân tốt, buổi sáng, hít hơi sâu, tràn đầy hương vị ngọt ngào.

      Tương Nghi lẳng lặng đứng trong viện, chút cũng có cảm thấy cảnh xuân sáng rỡ, ở trong mắt của nàng, khắp nơi đều là xám tro hiu quạnh, có nửa phân sức sống.

      Kể từ khi nàng biết thể cùng với Gia Mậu, thế gian này có cái gì đáng để vui vẻ nữa.

      Trà Trang Thúy Diệp hết sức kiếm tiền, trà Minh Tiền mới ra khắc cũng dừng mang đến kinh thành, quan lại quyền quý vì uống được lá trà ngay cả Hoàng thượng cũng ca ngợi, sớm để tiền đặt cọc trong trà trang, câu nệ giá cả cao thấp, nhất định phải để lại cho bọn họ mấy cân. Trà thô vận chuyển tới Bắc Địch cũng chuẩn bị chế tác, chờ Liên Kiều gả có thể cùng mang theo - - nhưng những chuyện này tuyệt thể làm cho Tương Nghi cảm thấy vui mừng khôn xiết, ngược lại , nàng ngày so với ngày lo âu bất an.

      Nàng lập tức phải thành thân với Lưu công tử kia, Tương Nghi nhịn được run đứng lên, tay bắt được nhánh cây, dùng sức lôi kéo, đóa hoa đầu cành tuôn rơi.

      Lưu công tử hết sức thủ tín, đưa ngày thành thân đến rất nhanh, như nàng , ngày hôm đó cách cực kỳ gần, năm ngày sau là đại lễ kết hôn. Dương lão phu nhân thấy hôn kì vui vẻ ngậm miệng được: "Này cũng quá nhanh rồi, Tương Nghi còn chưa kịp đặt mua đồ cưới."

      Tương Nghi rầu rĩ vui, nàng nghĩ tới Dương lão phu nhân lúc này còn là cho thấy tư tâm, bà quan tâm Gia Mậu thắng được chăm sóc mình, vì Gia Mậu có thể dựa vào ý chỉ Hoàng hậu nương nương cưới vị Tiết đại tiểu thư kia, bà thà rằng cho mình gả cho người căn bản hiểu .

      Nhưng hy vọng Lưu công tử kia là người tâm địa nhân nghĩa, nếu đêm tân hôn dám động thủ động cước với mình, mình dù liều mạng cũng cho thực được .

      "Lạc tiểu thư, lão phu nhân gọi ngài Ngọc Thúy Đường." Ngọc Trúc thở hổn hển chạy vào từ bên ngoài, thấy Tương Nghi đứng dưới tàng cây hoa, mặt lộ ra thần sắc vui vẻ: "Lão phu nhân mời Lạc tiểu thư nhìn chút, xem xem đồ cưới đặt mua đầy đủ hết chưa."

      Tương Nghi yên lặng thở dài hơi, Dương lão phu nhân nhiệt tâm giúp mình đặt mua đồ cưới như vậy, chỉ sợ là muốn đền bù vì nàng thể gả cho Gia Mậu, nhưng giờ nàng đối với đồ cưới kia có hy vọng xa vời, đặt mua được ở đầy đủ hết thế nào, cũng thể vãn cứu lòng tuyệt vọng của mình.

      Chuyển đến Ngọc Thúy Đường, Dương lão phu nhân chuyện với Bảo Thanh Bảo Lâm, thấy Tương Nghi đến, cười tủm tỉm ngoắc: "Tương Nghi, mau mau đến nhìn xem, liệu có bỏ sót cái gì?"

      Tờ danh sách hồng hồng, bên rậm rạp chằng chịt chữ, Tương Nghi nhìn tới nhìn lui, chỉ cảm thấy đoàn con kiến bò, cái gì cũng thấy lắm, nàng miễn cưỡng cười cười, trả tờ danh sách kia lại cho Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân phí tâm, mọi thứ đầy đủ hết, thực quá chu đáo."

      Bảo Thanh cười hì hì nhìn Tương Nghi cái: "Nghi tỷ tỷ, ta vừa mới nhìn, có thiếu gì, toàn bộ là dựa theo lúc Tam tỷ tỷ nhà ta xuất giá mà đặt mua đó!" Nhìn bộ dáng Tương Nghi buồn bã ỉu xìu, vài câu lăn lộn đầu lưỡi Bảo Thanh, lăn qua lăn lại, cuối cùng vẫn nuốt trở về, bà nội qua, đêm mai muốn cùng các nàng nháo động phòng, xem xem Nghi tỷ tỷ thấy đứng biểu ca trước mặt mình, là vẻ mặt thế nào.

      Nàng dùng sức nhịn lời cơ hồ muốn bật thốt ra kia, nhìn Tương Nghi cười: "Nghi tỷ tỷ, lấy chồng rồi đừng quên chúng ta, phải về thăm nhiều chút!"

      Tương Nghi gật đầu : "Đó là đương nhiên, ta nhất định phải về Dương phủ tới thăm ngươi."

      Bảo Lâm nhào tới bên cạnh, phen nắm chặt cánh tay Tương Nghi, trong ánh mắt mang theo tươi cười: "Ngày mai ta và Thanh muội muội đưa Nghi tỷ tỷ lấy chồng!"

      Người người đều vui vẻ bừng bừng, chỉ có chính chủ thành thân này buồn bực vui, Dương lão phu nhân nhìn bộ dáng Tương Nghi, biết lúc này trong nội tâm nàng khó chịu, khẽ mỉm cười: "Tương Nghi, nhân duyên là phải coi trọng duyên phận , có duyên phận, dù cầu xin thế nào cũng cầu được, con và Gia Mậu kiếp này vô duyên, cần quá cố chấp , vẫn là buông tay . Ta thấy Lưu công tử kia người tốt, nếu con có thể giải khai tâm kết, tốt nhận thức chân tình của , cuộc sống này lo qua được."

      Tương Nghi đáp tiếng, tạ ơn Dương lão phu nhân, đứng dậy cáo từ, mới chuyển lưng cái, trong mắt tất cả đều là nước mắt.

      Buổi tối nghe tiếng nguyệt sắc, Tương Nghi cuối cùng thể chìm vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại giường, tơ tằm chăn mền vang sào sạt, Kim Ngọc ngủ giường đối diện bò dậy: " nương, ngài muốn uống nước sao?"

      Tương Nghi khẽ thở dài tiếng: "Ta khát nước, ngươi tự mình ngủ."

      Kim Ngọc ngáp cái, mơ mơ màng màng khuyên Tương Nghi: " nương, ngày mai là ngày đại hỉ của ngươi, cần phải ngủ nhiều hồi, bồi dưỡng đủ tinh thần mới phải."

      Ngày đại hỉ... Mấy chữ này tựa như con dao nhọn, đâm sâu vào Tương Nghi tâm, nàng thực muốn lập tức xoay người đứng lên, chạy ra khỏi Dương phủ, chỗ người khóc lên hồi, rời khỏi kinh thành, lại cũng muốn trở về nữa. Nhưng nàng lại lo lắng Gia Mậu biết tin để ý gì mà đuổi theo - - đắc tội Hoàng hậu nương nương cũng phải là chuyện gì tốt, nàng tuyệt hy vọng bởi vì mình mà chịu tội.

      Kiếp trước và mình từng bỏ trốn, nhưng mới đến bến tàu Hàng Châu bị Dung gia phái người bắt trở về, đời này, mình và thậm chí còn chưa ra kinh thành bị bắt trụ, xem ra hai người bọn họ đúng là có duyên phận.

      Từ trước đến nay tình thâm, duyên mỏng biết làm thế nào, tay Tương Nghi sít sao bắt được chăn mền gấm vóc, nước mắt chậm rãi lăn xuống từ trong mắt, đêm nay đột nhiên nàng đặc biệt đặc biệt nhớ Gia Mậu, trong óc của nàng tất cả đều là , những chuyện qua, nhất nhất ngay trước mắt, giống như cuộn tranh họa ràng.

      Ngày thứ hai sáng sớm thức dậy, hoa tươi vẫn rực rỡ như cũ, bên trong Vũ Hoa Các có them vài tiểu nha đầu thô sử quét dọn, Kim Châu Kim Ngọc cầm tơ lụa đỏ thẫm kết hoa cầu, cao cao treo cửa, còn có mấy bà tử ôm bó màu thảm đỏ đến, bắt đầu trải từ phòng nàng ra bên ngoài.

      Người săn sóc nàng dâu đến , Toàn Phúc phu nhân tới , xoắn mặt, rửa mặt, bới tóc, trang điểm, Tương Nghi giống như tượng gỗ có cảm xúc, theo các nàng sờ mó mình, bên tai tất cả đều là mảnh ca ngợi: "Tân nương tử là xinh đẹp, nhìn như vậy, so với mỹ nhân trong trang còn muốn đẹp vài phần."

      mặt gương bày ngay trước mắt, Tương Nghi hờ hững nhìn người trong gương kia, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay trắng như tuyết, mặt mày tinh xảo, môi đỏ mọng diễm quang tứ phía, làm cho mắt nàng cơ hồ mở ra. Nàng có phân nửa vui sướng, chỉ là sững sờ nhìn xem chính mình trong gương, đột nhiên có loại nghĩ cởi đồ cưới người xuống lao ra cảm giác. Hôm nay bước ra Dương phủ lên kiệu hoa, kiếp này nàng có cơ hội gặp Gia Mậu nữa, tay Tương Nghi che ngực, đau đến thể hô hấp.

      "Nghi tỷ tỷ, ngươi thực đẹp, thực đẹp." Bảo Thanh cùng Bảo Lâm chuyển đến, hai người khoác lên cánh tay Tương Nghi: "Mau chút ít mau chút ít, đón dâu phải tới cửa , ca ca chờ bên ngoài Vũ Hoa Các kìa."

      Bởi vì Tương Nghi có nhà mẹ đẻ thân thích, vì vậy thân nhân đưa nàng đặc biệt ít, cũng chỉ có vài vị tỷ muội Dương gia mà thôi, ngay cả Dương tam tiểu thư Dương Bảo Cầm lấy chồng cũng về, bảo là muốn đưa gả Tương Nghi.

      " Tam tỷ phu ta bồi Tam tỷ tỷ trở lại ." Bảo Thanh được mặt mày hớn hở: " đối Tam tỷ tỷ là tốt, còn tự mình dìu nàng đường nữa."

      Dương Bảo Cầm mang thai hơn ba tháng, Lâm phu nhân xem nàng thành bảo bối cục cưng, nghe nàng phải về Dương phủ đưa Tương Nghi lấy chồng, vội vàng ngăn lại: "Có mẹ nuôi là ta qua là được, con ở trong phủ an thai ."

      Lâm Mậu Chân ở bên cạnh nóng bỏng : "Ta cũng Bảo Cầm cùng Dương phủ."

      Lâm phu nhân liếc Lâm Mậu Chân cái sâu, lên tiếng, bên này Bảo Cầm vô cùng vui vẻ: "Mẫu thân, phu quân cũng theo giúp con qua, mẹ đừng lo lắng."

      Cứ như vậy, Lâm phu nhân mang theo huynh muội Lâm Mậu Chân, Lâm Mậu Dung, bồi Dương Bảo Cầm về Dương phủ.

      Nội viện nam tử thể vào, Lâm Mậu Chân chỉ có thể đưa đến cạnh thuỳ hoa môn, nhìn muội muội đỡ Bảo Cầm vượt qua thuỳ hoa môn, tha thiết dặn dò phen: "Thay ta vấn an Tương Nghi."

      Lòng dạ Lâm Mậu Dung biết , đỡ Bảo Cầm đến bên trong, quay đầu lại cười nhìn Lâm Mậu Chân: "Nhị ca, huynh yên tâm , muội biết ."

      Chắc chắn lúc này trong lòng Tương Nghi rất khổ sở, Lâm Mậu Dung vừa vừa thầm thở dài, ràng nàng và Gia Mậu là trời sinh đôi, nhưng lại miễn cưỡng bị ý chỉ tứ hôn của Hoàng hậu nương nương chia rẽ. trách được Tương Nghi thành thân đột nhiên như vậy, tin tức kia làm cho nàng cơ hồ trở tay kịp, nhất định là nàng rất thương tâm, nghĩ sớm tìm người gả cho, cũng cần liên tục thương tâm nữa .

      Đỡ Bảo Cầm đến Vũ Hoa Các, bên kia chuẩn bị mở tiệc, có mấy người đến chúc mừng, chỉ vô cùng đơn giản xếp đặt hai bàn tiệc rượu, Lâm Mậu Dung đưa Bảo Cầm đến bên cạnh Dương lão phu nhân, chạy nhanh, thở hồng hộc đến nội viện, thấy Tương Nghi ngồi ở chỗ kia, Lâm Mậu Dung mạnh mẽ nhào tới, người săn sóc dâu kinh hãi, vội vàng kéo nàng ra: "Vị tiểu thư này, tân nương tử vừa mới định trang, ngươi đừng làm tổn hại trang dung nàng."

      "Nghi muội muội..." Lâm Mậu Dung ôm lấy cánh tay Tương Nghi, vẻ mặt thương tiếc: "Ta biết ngươi khổ sở, nhưng là ta cũng biết phải an ủi ngươi thế nào."

      Cuối cùng có người biết tâm ý mình, Tương Nghi kinh ngạc nhìn qua Lâm Mậu Dung, khóe miệng khẽ mở: "Dung tỷ tỷ, tỷ đừng an ủi ta, đại khái đây là mệnh của ta."

      Lâm Mậu Dung yên lặng gì ngồi ở chỗ kia, biết nên mở miệng khuyên nàng thế nào, Tương Nghi cố gắng nặn ra tươi cười: " có việc gì có việc gì, về sau tốt , ngược lại tỷ tự mình cố gắng, cũng đừng giống như ta, hồ đồ lập gia đình."

      "Giờ lành sắp đến , tân nương tử chuẩn bị lên kiệu hoa !" Bên ngoài ầm ầm mảnh, có người hô to gọi : "Mau chuẩn bị tốt, chú rể đến đón dâu !"

      Lâm Mậu Dung đỡ Tương Nghi đứng lên: "Nghi muội muội, ta đưa muội ra ngoài."

      Nghe lần này người cõng Tương Nghi ra ngoài là Bảo Trụ, trong nội tâm Lâm Mậu Dung thầm mong đợi, nàng thời gian chưa thấy , thực muốn nhân cơ hội này gặp mặt lần.

      Bảo Trụ đứng bên ngoài Vũ Hoa Các, thấy Tương Nghi trùm khăn voan đỏ được người từ bên trong bao vây ra, nhếch miệng cười cười, Tương Nghi đáng thương còn biết, tới đón đâu là Gia Mậu, chờ đến lúc động phòng, biết nàng ngạc nhiên mừng rỡ thế nào, chỉ sợ là ngay cả lời cũng ra được.

      Đêm nay nhất định phải Trường Ninh Hầu phủ nháo động phòng, nhưng là hảo huynh đệ Gia Mậu, sao có thể uống rượu mừng!

      _Hết chương 277_
      thuyt thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 278: Thương tâm gần chết vào động phòng

      đường , bên tai tất cả là tiếng pháo hỉ "Răng rắc", Tương Nghi choáng váng, khăn voan đỏ bao đầu lại, phân đông nam tây bắc. Nàng chỉ nghe bên cạnh có người ngừng chuyện, mảnh líu ríu, trước mắt tất cả đều là mảnh hồng hồng - - khăn voan kia là gấm vóc màu đỏ dày đặc, căn bản thể xuyên qua khăn voan nhìn thấy động tĩnh bên ngoài.

      Bảo Trụ cõng nàng về phía trước, theo bên cạnh là hai người săn sóc nàng dâu, Kim Châu và Kim Ngọc kết bạn cùng nàng, sau lưng có Bảo Thanh Bảo Lâm, có Lâm Mậu Dung, nàng nghe thấy tiếng các nàng.

      " qua cổng trong!" Giọng của người săn sóc nàng dâu vang lên bên tai, tỏ ra khoan khoái: "Lập tức đến cửa chính , Dương Tam thiếu gia, ngươi phải cố lên!"

      Bảo Trụ ha ha cười tiếng: " Thân thể Tương Nghi biểu muội như vậy, ta cõng nàng mười dặm đường cũng cần nghỉ xả hơi, mới chút như vậy, muốn ta cố lên?"

      Đôi tay Tương Nghi chụp lên cằm Bảo Trụ, trong lòng khổ sở, tiếng cười vui của Bảo Trụ chút cũng nhiễm được nàng, nàng chỉ hy vọng đoạn đường này có thể lại lâu chút, vĩnh viễn cũng đến cuối cùng.

      Bước chân Bảo Trụ dừng lại, vậy có nghĩa nàng lên kiệu hoa, gả cho người quen biết, cho dù đó là người xa lạ hảo tâm, nhưng nội tâm của nàng, vẫn là muốn .

      Tiếng diễn tấu sáo và trống vui vẻ từ từ truyền tới, trong lòng Tương Nghi căng thẳng, thoạt nhìn sắp tới cửa , tiếp pháo hỉ cũng càng lớn hơn, mùi khói thuốc tràn ngập, chui đến từ khăn voan đỏ, cơ hồ khiến nàng hít thở thông. Bảo Trụ nâng nàng: "Tương Nghi, muội cố chịu đựng, sắp lên kiệu hoa rồi."

      "Dung đại thiếu gia!" Lâm Mậu Dung kinh hô tiếng, nàng dụi dụi con mắt, đúng vậy, cưỡi ngựa cao to, chú rể quan mặc xiêm y màu đỏ kia, phải là Dung Gia Mậu sao? phải là Tương Nghi gả cho vị công tử họ Lưu hả, thế nào lại là Dung Gia Mậu đến đón dâu? Lâm Mậu Dung ngơ ngác đứng đó, hoàn toàn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

      Bảo Thanh và Bảo Lâm vui vẻ được cười lên ha hả: "Lâm đại tiểu thư, ngươi cũng bị gạt sao?" Hai người đắc ý nhìn qua Bảo Trụ và Tương Nghi dần dần xa, trong ánh mắt tất cả đều là ranh mãnh vui vẻ: "Đây là bà nội chúng ta bảo làm vậy, đáng thương Nghi tỷ tỷ bị chẳng hay biết gì hơn nửa tháng, chúng ta thấy nàng ngày càng gầy gò, nhiều lần nhịn được muốn ra chân tướng, chỉ là muốn phá hư kế hoạch của bà nội, lúc này mới chịu đựng, đêm nay chúng ta cùng Trường Ninh Hầu phủ nháo động phòng, chắc hẳn khi đó Nghi tỷ tỷ kinh ngạc hơn ngươi nhiều!"

      " ra là như vậy!" Lúc này Lâm Mậu Dung mới thở phào nhõm, mặt lộ ra dáng tươi cười: "Ta liên tục lo lắng chuyện này, cuối cùng cũng giải quyết, ông trời khai ân!"

      "Cái gì mà ông trời khai ân? Là công lao của bà nội ta, còn có hoàng thượng!" Bảo Thanh cười nhìn kiệu hoa, Tương Nghi được người săn sóc nàng dâu đỡ ngồi vào kiệu hoa, rèm kiệu để xuống, cổ nhạc vang lên, hỉ pháo trỗi lên, cảnh tượng vui mừng.

      Kiệu hoa hết sức vững vàng, Tương Nghi đoan đoan chính chính ngồi bên trong, bên tai đều là tiếng diễn tấu sáo trống, trong lòng nàng trận trận khủng hoảng. Vừa nãy lúc Bảo Trụ cõng nàng xuống bậc thang, nàng ngầm nghe Lâm Mậu Dung kêu "Dung đại thiếu gia", Tương Nghi chỉ cảm giác toàn thân mình mềm thành nắm bùn - - Gia Mậu tới sao? chạy đến nhìn mình gả cho người khác sao? Gia Mậu... nội tâm Tương Nghi giãy giụa, chỉ cần chàng sống tốt, ta ủy khuất bản thân cũng có quan hệ gì, chàng nhất định phải sống tốt.

      Nước mắt nàng tràn mi, lăn xuống từ gò má, làm nhòa cả son phấn vừa mới thoa lên, bay sượt ra khỏi khăn, bên ngổn ngang màu đỏ màu trắng. Tương Nghi kinh ngạc nhìn qua chiếc khăn kia, đột nhiên lên tiếng khóc lên, nàng vì vận mệnh nhiều gian khó của mình mà khóc thút thít, vì mình thể gần Gia Mậu mà khóc thút thít, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nếu phải bên ngoài có tiếng pháo hỉ, người đón dâu cũng có thể nghe được.

      Hai người săn sóc nàng dâu nhìn nhau: "Khóc gả này cũng chỉ là làm dáng chút mà thôi, sao tân nương tử khóc lợi hại như vậy?"

      "Chỉ sợ là rời khỏi Dương phủ được? Đây chính là cái ổ phúc !" người săn sóc khác nàng dâu che miệng nở nụ cười: "Đến phu gia, nào có dễ dàng tự tại như vậy!"

      Tiếng các nàng chuyện với nhau bay vào kiệu hoa, Tương Nghi thấy các nàng hiểu lầm mình, khỏi lại bi thương thương, nức nở rầu rĩ khóc đường, đến lúc ngừng kiệu cũng có ngừng.

      Gia Mậu xuống ngựa đến bên cạnh kiệu hoa, hai người săn sóc nàng dâu dìu Tương Nghi ra, kích động nhìn nàng, hôm nay nàng vô cùng đẹp mắt, mặc đồ cưới đỏ thẫm đứng đó, xinh đẹp giống như ngọn lửa.

      "Còn xin chú rể cõng tân nương tử qua chậu lửa, ngày hồng hồng hỏa hỏa!" Người săn sóc nàng dâu gọi, cười hì hì nhìn Gia Mậu: "Chú rể, mau tới cõng tân nương tử!"

      "!" Tương Nghi lui bước về phía sau: "Ta cần cõng, tự mình vượt qua là được. Kim Châu Kim Ngọc, mau tới vịn ta!"

      Nàng cần Lưu công tử kia cõng, tự nàng có thể tới - - huống chi Lưu công tử cũng phải biết, mình căn bản muốn cùng hồng hồng hỏa hỏa qua ngày, sao cùng vượt chậu than?

      Kim Châu Kim Ngọc lên trước, mỗi người đỡ tay Tương Nghi, Tương Nghi từ khăn voan đỏ nhìn ra món áo choàng màu đỏ gấm vóc lay động trước mặt mình, đợi nàng phục hồi tinh thần là chuyện gì xảy ra, mình rơi xuống bờ vai đơn giản gầy yếu.

      ", !" Tương Nghi có vài phần hoảng sợ, vì sao Kim Châu Kim Ngọc thế nhưng nghe lời của nàng, đem nàng hợp lực nâng lên thả tới Lưu công tử lưng? Nàng tuyệt muốn cùng Lưu công tử kia có cái gì tiếp xúc! Nàng ngừng giãy giụa, muốn xuống khỏi lưng người kia, nhưng vượt chậu than chỉ chút là xong, đợi nàng giãy giụa hai cái, chân nàng rơi xuống.

      Hai người săn sóc nàng dâu vội vàng tiến lên đây dỗ Tương Nghi, thuận tay nhét cây lụa đỏ tới trong tay nàng: "Tân nương tử, hôm nay là ngày tốt lành ngươi thành thân, cũng thể phát tiểu tính tình nha, mau mau bái đường xong, đỡ cho lầm giờ lành."

      Hai người vừa , vừa nhìn nhau, tiểu thư cao môn đại hộ, chính là yếu ớt như vậy, được phu quân tương lai của mình cõng tý lại có cái gì quan trọng chứ, còn giãy giụa đến giãy giụa như vậy, như con cá rời nước, ngừng vẫy cái đuôi .

      Gia Mậu dắt mặt khác của lụa đỏ hoa cầu, cười tủm tỉm nhìn qua Tương Nghi bị người săn sóc nàng dâu dìu về đường , trong nội tâm vô cùng đắc ý, nghĩ tới Tương Nghi thế nhưng có khí lực lớn như vậy, vừa nãy nàng mãnh lực đạp mấy cước đùi của mình, thoạt nhìn là dùng đủ sức lực, bắp đùi mình đến bây giờ còn mơ hồ làm đau.

      Nhưng mà cảm giác này thích, đau nhức , cũng vui vẻ .

      Tương Nghi được người săn sóc nàng dâu mang lấy bái đường, sau đó lại bị bao vây động phòng, vừa đóng cửa, trong nháy mắt an tĩnh lại.

      Nàng tay lấy kéo khăn voan đỏ xuống, nhìn Kim Châu Kim Ngọc đứng hầu ở bên rống lớn tiếng: "Hai người các ngươi vì sao giúp đỡ họ Lưu kia?"

      Kim Châu Kim Ngọc cười tủm tỉm bưng chậu nước đến: " nương ngươi đừng nóng giận, rửa mặt trước, trang dung cũng hết sạch rồi."

      Tương Nghi lại tức giận, hai người thế nhưng lẩn tránh vấn đề của nàng, chẳng lẽ là bị Lưu công tử kia dùng bạc mua chuộc? Nàng nhíu mày ngồi ở chỗ kia, lo lắng trùng trùng, thoạt nhìn Lưu công tử kẻ giữ lời hứa, có lẽ nghĩ lừa gạt mình gả cho mới cái gì cũng đồng ý, đêm nay...

      Nàng sít sao nắm xiêm y của mình, nếu như kia họ Lưu dám làm loạn, mình nhất định rút cây trâm ra đâm chết !

      Hai người săn sóc nàng dâu nghe lời Tương Nghi, có chút giải thích được, làm sao tân nương tử hồ đồ ? Họ Lưu gì? Đây là Trường Ninh Hầu phủ, nàng ràng là gả cho công tử họ Dung, sao ngay cả dòng họ phu quân mình cũng nghĩ sai rồi? Chẳng lẽ... Hai người lo lắng trùng trùng, chẳng lẽ là có hai vị tiểu thư đồng thời lấy chồng, vị này lên nhầm kiệu hoa ?

      Hai người tướng nhìn nhau, từ từ dịch về phía cửa, dù sao cũng phải tìm chú rể hỏi ràng, nếu cưới lầm người, vậy làm sao giao phó?

      Kim Châu Kim Ngọc thay Tương Nghi rửa sạch khuôn mặt, cười khuyên Tương Nghi: " nương, ngươi đồng ý gả cho người ta, dầu gì cũng phải chu toàn thể diện người ta, ngay cả qua chậu cũng giả vờ giả vịt, quét mặt mũi Lưu công tử kia, ngươi làm sao có thể bảo người ta đồng ý cầu của ngươi?"

      Tương Nghi sững sờ, cẩn thận suy nghĩ phen, cũng là đạo lý này, khỏi có chút thẹn thùng: "Là ta suy tính chu đáo, vốn cũng trách được ."

      "Còn phải như vậy?" Kim Châu Kim Ngọc hai người ngừng gật đầu: "Chúng ta cũng nghe vị Lưu công tử này là người cực nhân nghĩa , nương yên tâm, làm loạn ."

      Sao Tương Nghi có thể yên tâm? Chỉ có thể ân cần dặn dò: "Vậy hai người các ngươi nhất định phải thủ bên cạnh ta."

      Kim Châu Kim Ngọc hì hì cười tiếng: " nương, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều, bọn nô tỳ nhất định ở trong gian phòng này, nửa bước cũng rời khỏi. nương, ngài an tâm nghỉ ngơi chút , buổi tối còn có người tới nháo động phòng, đêm nay chỉ sợ nghỉ trễ đó."

      Nháo động phòng? Tương Nghi bất đắc dĩ thở dài hơi, nàng chút cũng muốn náo nhiệt như vậy, chỉ muốn tốt ràng với Lưu công tử kia, xem ngủ phòng nào, mình lại ngủ phòng nào - - chỉ hy vọng giữ lời hứa là tốt rồi.

      Hai cái người săn sóc nàng dâu lăn qua lăn lại được lúc mới về, trong tay nâng cái khay, cái đĩa là thức ăn nóng hôi hổi: "Tân nương tử, mau chút ít đến ăn , trước bồi dưỡng tinh thần đủ, sau mới có thể chịu đựng được. Đây là chú rể tự tay lựa chọn thức ăn thay ngươi, nhất định ngươi thích ăn, lang quân săn sóc như vậy, tân nương tử cũng nên thỏa mãn!"

      Chú rể tự tay chọn lựa thức ăn thay mình? Đều là thứ mình thích ăn? Tương Nghi sững sờ, chẳng lẽ Lưu công tử này còn đặc biệt nghe ngóng mình thích gì? cũng quá dụng tâm rồi?

      Chỉ là, mình dù thế nào cũng bị lay động, trong lòng của nàng, chỉ có Gia Mậu, thành thân chẳng qua là diễn tuồng kịch, để Gia Mậu khó xử, có thể tuân chỉ cưới vị Tiết đại tiểu thư kia.

      " nương, mau đến ăn chút gì xong, đêm nay còn phải hành hạ rất lâu, bụng đói đó." Kim Ngọc cười hì hì khuyên nàng.

      Tương Nghi yên lặng đứng lên đến bên cạnh bàn, thấy khay có bốn món ăn, chén cơm, nhiệt khí bốc lên từ trong bát ăn. Giang Ngọc Trụ Phỉ Thúy Ngọc Đái Thang, móng giò kho tàu, chim ngói quái đào, tố xào tam tơ* - - quả nhiên đều là món nàng thích ăn.

      *túm lại đầu tiên là món canh, sau đó là kho, rồi chiên, và xào, đừng hỏi mình là món gì, ko có raw trợ giúp chỉ dựa vào cv mình ko tìm được, mình chân thành I’m sorry.

      _Hết chương 278_
      thuyt thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 279

      Bóng đêm dần dần đậm, Tương Nghi từ đường khe cửa nhìn ra, có thể thấy trong sân điểm ánh sáng. Bắt đầu còn chỉ hai ngọn, nhưng mới như vậy vừa khép mi, ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài là đèn đuốc sáng trưng, giống như ngàn vạn chấm từ ngân hà rơi xuống.

      Tương Nghi nhìn chằm chằm đồng hồ cát ở góc phòng, lưu sa tinh tế từ từ từ chảy xuống, chóng thành đống , tâm nàng cũng chầm chậm trầm xuống , theo mỗi hạt cát lưu động, nàng càng ngày càng thấp thỏm lo âu, rất nhanh, vị Lưu công tử kia đến mở khăn voan ra, nàng biết nên đối mặt thế nào.

      trận huyên náo từ xa đến gần, Tương Nghi thẳng sống lưng, đôi mắt nhìn thẳng móng tay mình, toàn thân kéo căng chặt chẽ, nàng bất an ngồi ở chỗ kia, nhiều lần muốn kéo khăn voan xuống xông ra ngoài, nhưng loại lực lượng hiểu lại vững vàng cố định nàng giường, nửa bước cũng thể động đậy.

      "Chú rể mau mau mở khăn voan ra, chúng ta muốn xem tân nương tử!" phòng người ầm ầm hét to, Gia Mậu quay đầu lại nhìn nhìn, bà ngoại Dương lão phu nhân mang theo Bảo Trụ, Bảo Thanh, Bảo Lâm, còn có vị Lâm đại tiểu thư kia, tất cả mọi người mặt mày hớn hở nhìn .

      Gia Mậu cảm kích nhìn Dương lão phu nhân cái, có bà, mình và Tương Nghi sao có thể thành thân? tiếp nhận đòn cân người săn sóc nàng dâu đưa tới, run run đưa tới dưới khăn voan đỏ kia.

      Tương Nghi thấy được cái đòn cân màu đen duỗi tới, trong lòng căng thẳng bang bang nhảy lên, nàng phải thấy vị Lưu công tử kia, cũng biết dẫn theo những người nào đến nháo động phòng, nàng tuyệt muốn phối hợp , nhưng tình hình này phải do nàng giãy giụa.

      Đúng là vô cùng ân hận, nếu biết giờ phút này dày vò như thế, mình dù thế nào cũng đồng ý Lưu công tử kia cầu hôn, trái tim Tương Nghi treo cổ họng, nhắm mắt lại dám mở ra, đột nhiên cảm thấy trước mắt mình sáng lên, trong lòng ràng, khăn voan đỏ bị vạch trần.

      "Tân nương tử đẹp quá!" trận tiếng kinh hô vang lên, bên tai có người dịu dàng : "Tương Nghi!"

      Giọng này quá quen thuộc! Là giọng của Gia Mậu! Là mình nghe nhầm sao? Tương Nghi quả thực thể tin được tai của mình, nàng mạnh mẽ mở mắt: "Gia Mậu? Sao lại là ngươi?"

      , Gia Mậu đứng trước mặt mình, người mặc cát phục đỏ thẫm, mặt mỉm cười nhìn nàng.

      Gia Mậu, Gia Mậu.

      Hốc mắt Tương Nghi đột nhiên ẩm ướt, nội tâm sợ run, cơ hồ cầm giữ được

      "Sao lại phải là ta?" Gia Mậu ha ha cười tiếng, tay kéo Tương Nghi lên, đôi mắt rơi vào người nàng, đắm đuối đưa tình lại dẫn chút áy náy: "Tương Nghi, những ngày này nàng chịu khổ ."

      Tương Nghi há to miệng, sững sờ nhìn Gia Mậu, trong đầu mơ mơ màng màng , có chút nhớ nhung ràng. phải mình phải gả cho Lưu công tử sao ? Vì sao người mặc cát phục màu đỏ kéo tay mình lại đổi thành Gia Mậu? Nàng đảo mắt nhìn nhìn sau lưng Gia Mậu, thấy đám người cười hì hì ngay trước mắt nàng.

      "Nghi tỷ tỷ, ngạc nhiên mừng rỡ sợ hãi hả?" Bảo Thanh cười tủm tỉm, đôi mắt giống như trăng lưỡi liềm chân trời: "Bà nội liên tục để cho chúng ta buồn bực đừng , ta cũng sắp buồn chết a! Nhiều lần ta thiếu chút nữa ra tình hình thực tế, liều mạng bóp tay của mình mới lên tiếng! Ha ha ha, nhi thấy bộ dáng kinh hãi này của ngươi, cũng là đáng giá!"

      mặt Dương lão phu nhân có tia thẹn thùng: "Tương Nghi, kỳ ta nên lăn qua lăn lại con lâu như vậy , chẳng qua là muốn cho mẹ chồng con có thể tiếp nhận con tốt hơn, những ngày này con chịu khổ , ta xin lỗi với con, con khả ngàn vạn đừng để trong lòng, ta cố ý , nhưng như vậy tốt cho con."

      "Dương lão phu nhân! , lão phu nhân, bà tốt quá, Tương Nghi cũng biết nên cái gì." Tương Nghi nghẹn ngào tiếng, đến trước mặt Dương lão phu nhân, quỳ rạp xuống đất, tầng tầng khấu đầu cái: " Ân tình của lão phu nhân, cả đời này thế nào cũng báo đáp xong."

      Nàng và Gia Mậu, dù giãy giụa thế nào cũng như chạy thoát vận mệnh bài bố, mặc dù Dương lão phu nhân lừa nàng, nhưng mục đích là vì tốt cho nàng, những ngày này mình thương tâm thất vọng, ngây ngây ngô ngô, nhưng là giờ phút này hoàn toàn nghĩ nữa. Nước mắt trong mắt Tương Nghi cơ hồ muốn tràn mi, đây là nước mắt hạnh phúc, kiếp này nàng cuối cùng cùng với Gia Mậu .

      Dung đại phu nhân đứng bên cạnh Dương lão phu nhân, nhìn Gia Mậu cùng Tương Nghi quỳ rạp xuống đất dập đầu với Dương lão phu nhân, trong nội tâm cảm thán thôi, nếu Dung gia kiên trì cho Gia Mậu cưới Tiết tiểu thư kia, nào có đôi bích nhân đêm nay cùng nhau quỳ đó, chỉ sợ sớm chạy đại mạc mù mịt, biết muốn cách bao nhiêu năm mới có thể gặp lại con trai.

      "Mẫu thân, con và Tương Nghi hiếu thuận với mẹ." Gia Mậu dập đầu với Dung đại phu nhân, nếu mẫu thân nghĩ thông suốt, gạt ông bà nội thay mình cưới Tương Nghi vào cửa, hôn này còn biết phải qua bao nhiêu rối rắm mới có thể thành.

      "Đa tạ mẫu thân." Tương Nghi thấy Gia Mậu chuyện trong nội tâm lập tức hiểu, Dung đại phu nhân cũng là ra sức.

      "Tương Nghi, mau mau đứng lên." Dung đại phu nhân có chút thẹn thùng, nếu mình rộng lượng chút ít, Tương Nghi nơi nào ăn nhiều khổ như vậy, sao có thể cho nàng quỳ cảm kích mình. Nàng kéo tay Tương Nghi cười : "Về sau con hãy tốt với Gia Mậu."

      Dương lão phu nhân mang theo mọi người náo loạn hồi, lúc này mới vừa lòng thỏa mãn trở về, trong phòng chỉ còn lại Gia Mậu và Tương Nghi, bọn họ hai bên nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành ánh nhìn này, dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

      Ngọn nến long phượng cao chiếu hồng trang, trong màn che có hai bóng người lấp lóe, hai tay Gia Mậu ôm lấy Tương Nghi, hơi thở như gió xuân phất qua mỗi tấc da thịt của nàng, tay của ở dưới thân thể của nàng, giống như con thuyền nhu hòa giữa ngọn sóng, tìm bến cảng yên tĩnh.

      Cỏ thơm um tùm Vũ châu, cuối cùng tìm được này bến đỗ cho mình, tay dùng sức chút, Tương Nghi cơ hồ muốn thở nổi: "Gia Mậu."

      "Như thế nào? Đau ?" Gia Mậu dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng nàng, từng giọt mồ hôi trán ngừng lóe sáng.

      "Đau, nhưng rất vui vẻ." Tương Nghi giọng trả lời, trong mắt có ánh lệ.

      Tựa như được khích lệ, càng thêm ra sức, mỗi lần tựa như dẫn nàng bay thẳng tận trời, và nàng tay cầm tay giữa mảnh biển mây vô biên, cách mặt đất xa xa, cơ hồ muốn té xuống, nhưng lại được.

      Giống như ong mật bay qua nhụy hoa, dùng sức mút vào mật hoa, nàng có thể cảm thấy mỗi phần lực lượng của , trong lòng của nàng có vô hạn nhu tình, đau đớn, cũng vui vẻ , nàng ôm chặt lấy , thấp giọng hô tên của : "Gia Mậu, Gia Mậu..."

      "Tương Nghi, ta ở đây." Gia Mậu khẽ nở nụ cười, đưa tay phất qua tóc nàng, ngón tay mảnh ướt nhẹp. thở dốc cái, cuối cùng, hết thảy khôi phục yên tĩnh. Nhưng vẫn buông tay được như cũ, ôm chặt nàng nằm ở nơi đó, hai người thao thao bất tuyệt chuyện cả đêm.

      và nàng, gắn bó kề cận bên nhau như vậy, chịu khắc chia lìa, tóc đen rơi gối đầu màu đỏ, da thịt như ngọc oánh oánh tỏa sáng, ở trong mắt Gia Mậu, Tương Nghi tối nay giống như chạm khắc ra từ ngọc, xinh đẹp khiến thể hô hấp.

      Hai bà tử bên ngoài nghe động tĩnh trong phòng, mặt nổi lên dáng tươi cười: "Đại thiếu gia là oai hùng, chỉ sợ phu nhân chịu nổi, chút , chúng ta trở về bẩm báo, hỉ này thành, lão phu nhân, đại phu nhân chờ ôm tằng tôn và tôn tử được rồi!"

      Hai người rón ra rón rén từ trong viện ra ngoài, đến chỗ đường rẽ phía trước, người hướng đông người hướng tây, rất nhanh biến mất trong đêm tối mù mịt.

      "Cái gì?" Dung lão phu nhân mắt trợn trừng, cơn tức trong lòng từ từ dâng lên: "Tân nương tử họ Lạc, phải là họ Tiết?"

      Bà tử tới báo tin nghĩ tới Dung lão phu nhân có bộ dáng như vậy, bị dọa nhảy dựng: "Đại phu nhân Dương lão phu nhân náo động phòng, còn mang theo tỷ muội Dương gia, nghe giống như là bé mồ côi, tạm thời sống nhờ ở Dương phủ."

      "Vậy chắc chắn là nàng!" Mmặt mũi Dung lão phu nhân vẻ giận dữ tràn đầy, năm ngoái Gia Mậu về Giang Lăng, từng tranh chấp với bà trong đại đường, cần Hoàng hậu nương nương tứ hôn, thích vị nương, nhất định là nàng, là con tiện nhân! Dung lão phu nhân sờ sờ ngực, vợ lão đại cả gan làm loạn, thế nhưng cho bà đánh tráo tân nương tử, may mà bà còn hoa khí lực như vậy giúp đỡ nàng đặt mua đồ cho hôn !

      Dung lão phu nhân tức giận đập bàn, cũng trách mình, chỉ nghĩ làm sao mò tiền từ việc chọn mua, quên hỏi lại hôn . Khó trách vợ lão đại thống thống khoái khoái giao bộ phận quyền lực chọn mua cho mình, hóa ra là muốn làm cho mình chú ý những chuyện này, hỏi tới chuyện kết thân.

      Nhưng là, dù thế nào, nàng cũng nên cả gan làm loạn thay Gia Mậu cưới họ Lạc kia!

      Mặc dù Dung lão phu nhân vơ vét khoản nhiều ít trong việc chọn mua, nhưng này bạc mới đến tay, bị Dung tam gia lấy nửa, trong lòng Dung lão phu nhân lo sợ, chỉ hy vọng có thể lại mò nhiều chút ít. Bà vốn còn tính đến lúc đó cháu dâu kia vừa đến đánh điểm gió thu, nhưng bây giờ nghe cháu dâu dĩ nhiên là bé mồ côi sống nhờ ở Dương phủ, ngụm lão huyết trong lòng cơ hồ muốn phun ra ngoài, Trường Ninh Hầu phủ phải là làm việc thiện, chó mèo cũng thu vào!

      "Ngày mai ta xem bọn họ thế nào!" Ngày mai sớm tinh mơ Gia Mậu phải mang vợ đến nhận thân, mình có thể phải xuất ra khí thế chủ mẫu quản gia, bé mồ côi nho cũng mưu toan trà trộn vào Trường Ninh Hầu phủ? Cho dù là nàng ta bái đường thành thân , mình cũng làm cho nàng biết điều nhường lại!

      Cháu dâu trưởng Trường Ninh Hầu phủ, phải là người xuất thân danh môn vọng tộc, có thể làm cho Hầu phủ quang cảnh cẩm tú, nữ tử như vậy, sao có thể tu hú chiếm tổ chim khác? Nếu nàng ta có tự biết , mặt mũi nhọn, dựa vào Dương lão phu nhân mới lẫn vào Hầu phủ , cũng đừng trách mính mình khách khí với nàng.

      Sáng sớm hôm sau, lúc Tương Nghi tỉnh lại, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt mỉm cười của Gia Mậu: "Tương Nghi, cuối cùng nàng tỉnh."

      Tương Nghi xấu hổ quay mặt : "Sao hai mắt sáng quắc như vậy, nhìn cái gì chứ."

      Gia Mậu cười đánh tới, ôm cổ nàng: "Tương Nghi, buổi sáng mỗi ngày, vừa mở mắt có thể trông thấy nàng, cảm thấy tốt quá, đây là phúc khí ông trời ban thưởng cho ta!"

      Tương Nghi đưa lưng về phía Gia Mậu, cảm thấy ngón tay thon dài sờ soạng từ từ lưng mình, lại ngượng ngùng: "Gia Mậu, chúng ta nên rời giường, các trưởng bối chờ hai chúng ta bái kiến."

      Gia Mậu hoàn toàn nghe lời của nàng, hai tay ôm lấy eo Tương Nghi, đầu tựa vào tóc đen của nàng, dùng sức hít hà: " là thơm!"

      Hơi thở nóng hừng hực kia giống như ngọn lửa, nướng da thịt ở cổ nàng, Tương Nghi vặn vẹo uốn éo thân thể, lại chỉ làm cho Gia Mậu lại nhiệt tình hơn, hai người ở giường động nghỉ, Kim Châu bên ngoài nhàng gõ cửa: "Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, người bên chủ viện đến."

      Tương Nghi vội vàng đưa tay đẩy Gia Mậu ra: " cho ngươi các trưởng bối sớm thức dậy ngươi xem chút, sắp giờ Thìn rồi!"

      Gia Mậu cười hắc hắc: "Chắc chắn bọn họ biết chúng ta ngủ nhiều hồi, chúng ta ." Vừa cười vừa cắn vành tai Tương Nghi cái, cái loại cảm giác đó □□ làm cho nàng lên tiếng kinh hô, liếc Gia Mậu cái, Tương Nghi ngồi thẳng người, bắt đầu mặc quần áo.

      Xiêm y nữ nhi phức tạp hơn nam tử nhiều, lúc Gia Mậu mặc trung y xong, Tương Nghi mới mặc quần áo trong, Gia Mậu leo đến góc giường, nhặt đồ cưới đỏ thẫm lên: "Còn mặc cái này?" Tương Nghi nhìn Gia Mậu đưa tay thân đỏ tươi, hé miệng cười cười: "Sao còn mặc cát phục!"

      Gia Mậu lôi kéo xiêm y: "Đây là bộ quần áo ta thích nhất nhất kiếp này!"

      "Chàng mau mở cửa, để Kim Châu Kim Ngọc hầu hạ ta rửa mặt, chàng cũng mau mau đổi xiêm y, hôm qua chúng ta thành thân, hôm nay thế nào còn mặc cát phục, có cho phép dê các trưởng bối cho rằng bọn nha hoàn hiểu hầu hạ, để chàng vẫn mặc xiêm y hôm qua, họ xử lý các nàng đó." Tương Nghi đưa tay đẩy Gia Mậu: "Mau chút ít mau chút ít, chớ để cho các trưởng bối chờ lâu."

      Gia Mậu bất đắc dĩ, mở cửa cho Kim Châu Kim Ngọc vào, lại phân phó nha hoàn của mình là Xảo Tâm lấy ngoại y đến, đổi cát phục màu đỏ kia, xoay đầu lại vừa nhìn, Tương Nghi xuyên xiêm y thạch lựu hồng, sơ búi tóc như ý, bên cài cái tơ ngọc ấn kim trâm phượng đơn giản.

      "Thêm đóa trâm hoa nữa." Gia Mậu đến bên cạnh hộp trang điểm, đưa tay chọn lấy đóa trâm hoa, cầm trong tay suy nghĩ chút, lại thả trâm hoa kia về, cười lấy ra đóa trâm hoa trong túi của mình: "Ta cài lên cho nàng."

      Tương Nghi vừa nhìn, đúng là đóa trâm hoa Gia Mậu lấy từ đầu nàng tám năm trước, kiểu dáng hơi cũ, nhưng nhìn qua vẫn tỏa sáng lấp lánh, thoạt nhìn Gia Mậu bảo tồn rất tốt. Gia Mậu mỉm cười nhìn Tương Nghi, cầm lấy gương soi cho nàng: "Nhìn chút, nghĩ tới đóa trâm hoa này mang giờ có thể, cũng hoạt bát lắm."

      Kim Châu Kim Ngọc ở bên cạnh khúc khích cười, hai đóa trâm hoa này vừa nhìn là trẻ con mang, ở đâu nên Đại thiếu phu nhân thích hợp mang chứ, chỉ là đại thiếu gia kiên trì muốn nàng mang, các nàng làm nô tỳ cũng nhiều chuyện, chỉ ở bên phụ họa: "Đại thiếu phu nhân mang cái gì đồ trang sức đeo tay đều đẹp mắt, ai kêu Đại thiếu phu nhân có được xinh đẹp đâu."

      Tương Nghi bất đắc dĩ, đứng lên : " thôi, chúng ta mau tiền đường, đỡ phải cho các trưởng bối đợi lâu."

      Gia Mậu đưa tay giữ chặt nàng: "Đừng có gấp, chúng ta cùng , nàng thể ném ta ra phía sau."

      _Hết chương 279_
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :