1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 265: Nguyên nhân của Lão phu nhân

      đường mòn đá xanh, mảnh tàn hồng, cánh hoa hồng phấn kia bị người chà đạp, sớm mất màu sắc kiều diễm, bên có dấu chân dơ bẩn, có những cánh hoa còn bị giẫm cuốn nhíu, từng mảnh rời rạc, giăng khắp nơi, bừa bộn chịu nổi.

      Tâm trạng Gia Mậu hơi trầm trọng, từ từ dạo bước vào vườn, người tham gia tiệc hoa đào được hết, lúc trở lại Dương phủ, cửa còn cỗ xe nào, vòng ráng chiều treo nơi chân trời, mảnh vàng rực rỡ.

      "Gia Mậu!" Tương Nghi và Xuân Hoa đứng ở cửa vườn nhìn quanh, vừa mới đưa Lâm Mậu Dung ra ngoài, hai người nhàn rỗi chuyện gì, thương lượng nhau tới cửa đợi Gia Mậu. Trong lòng Tương Nghi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Gia Mậu, nghĩ nhìn ra tia vui vẻ từ trong thần sắc của , nhưng nàng hơi thất vọng, sắc mặt Gia Mậu, có vẻ tươi cười.

      "Gia Mậu." Tương Nghi bấu víu cửa, giọng run run: "Hoàng hậu nương nương... Đồng ý ?"

      "Tương Nghi." Gia Mậu dám nhìn đôi mắt tràn trề chờ đợi của nàng, quay mặt , ra lời.

      "Nàng đồng ý, phải ?" Thấy Gia Mậu bộ dáng này, Tương Nghi biết đáp án, nàng chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên mảnh mờ mịt, hoa đào dựa cành cười gió xuân, cánh hoa trong nháy mắt biến thành xám trắng. Trái tim nhanh chóng trầm xuống, căn bản chìm đến điểm cuối, biết phía dưới đến tột cùng còn sâu bao nhiêu, giống như vực sâu vạn trượng sông băng ngàn năm tan, lạnh đến rùng mình, xuyên thấy xương cốt của nàng.

      "Ca ca, tìm bà bà ngoại , bà ấy nhất định có biện pháp tốt." Dương lão phu nhân ở trong nội tâm thiếu niên nam nữ, lúc nào cũng là làm được , chỉ cần bà ra tay, có vấn đề thể giải quyết.

      "Phải, ta tìm bà ngoại." Gia Mậu đưa tay kéo Tương Nghi, chỉ cảm thấy bàn tay của nàng lạnh như băng: "Tương Nghi, đừng có gấp, bà ngoại ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp."

      Xuân Hoa cũng nhiệt tình khoác lên tay còn lại của Tương Nghi: " chút , Nghi muội muội, muội nên như vậy, phải tin tưởng bà ngoại ta, muội cũng phải biết, chuyện phiền toái gì tới tay bà, cũng giải quyết dễ dàng."

      Tương Nghi miễn cưỡng cười cười, khả năng Dương lão phu nhân nàng được chứng kiến, nhưng bây giờ đối mặt uy quyền hoàng gia, lần trước Hoàng thượng chính miệng qua, thể nào để hoàng hậu mất thể diện, chỉ có thể cho Gia Mậu để mình làm quý thiếp, hôm nay Hoàng hậu nương nương muốn thu hồi ý chỉ, vậy cũng là tử cục.

      Trong Ngọc Thúy Đường hết sức náo nhiệt, tiệc hoa đào vừa mới tan, Dương lão phu nhân ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi, hai người Bảo Thanh và Bảo Lâm nịnh nọt khoe mẽ tự đấm lưng bóp chân cho bà, Dung đại phu nhân Dương Nhị phu nhân cùng bà chuyện. Thấy Gia Mậu kéo Tương Nghi vào, mắt Dung đại phu nhân chạy vòng thân hai người, khóe mắt nhảy lên, cười tiếng: "Gia Mậu, buổi chiều sao thấy con? Lúc bọn họ làm thơ đều hô muốn kiến thức đại tác phẩm của trạng nguyên lang, ngươi hết lần này tới lần khác lại thấy tăm hơi."

      "Hồi mẫu thân, ta tiến cung." Gia Mậu trả lời cực kỳ là đơn giản, dắt tay Tương Nghi tới trước mặt Dương lão phu nhân, đôi mắt mang theo hy vọng vội vàng: "Bà ngoại, Gia Mậu có chuyện cầu xin, bà nhất định phải đồng ý với Gia Mậu."

      "Tiến cung ?" Dương lão phu nhân cười nhìn nhìn Gia Mậu: "Đồng ý với con cái gì? Hoàng hậu nương nương có đồng ý thỉnh cầu của con ?"

      "Hoàng hậu nương nương?" Dung đại phu nhân lấy làm kinh hãi: "Gia Mậu, con tìm Hoàng hậu nương nương làm chi?" Nàng nhìn Tương Nghi sóng vai đứng cùng Gia Mậu, trong nội tâm càng ngày càng khủng hoảng, chẳng lẽ vì Lạc tiểu thư này, Gia Mậu cũng dám kháng chỉ? Ngỗ nghịch hoàng hậu... trước mặt Dung đại phu nhân bỗng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

      "Dạ." Gia Mậu đến bên cạnh Dương lão phu nhân, bắt được tay của bà: "Bà ngoại hiểu Gia Mậu nhất, lúc này thể giúp ta! Bà ngoại, ngài phải khai đạo cho Hoàng hậu nương nương, bà ta rất cố chấp, chịu thu hồi ý chỉ, con cầu xin thế nào, bà ta cũng lay động."

      "Gia Mậu, thận trọng từ lời đến việc làm!" Thế nhưng Hoàng hậu nương nương cố chấp, Gia Mậu muốn sống nữa sao? Cũng còn may, là chút ở trong nhà thôi, nếu thuận miệng , vạn nhất ra bên ngoài cũng lộ ra những lời này, vậy chẳng phải Dung gia phải xúi quẩy? Dung đại phu nhân vội vàng quát bảo ngưng lại: "Sao con có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy?"

      Gia Mậu có chút ít đồng ý bộ dáng mẫu thân cẩn thận chặt chẽ thế này, cảm thấy Hoàng hậu nương nương cố chấp, bà ta căn bản là suy tính ý nguyện của mình ban hôn cho mình, mình thỉnh bà ta thu hồi ý chỉ, bà ta còn chết sống chịu, đây phải là cố chấp là cái gì?

      "Mẫu thân, ngài phải tự mình thấy Hoàng hậu nương nương mới biết được bà ta là người thế nào." Gia Mậu cúi đầu ủ rũ, đáng thương nhìn qua Dương lão phu nhân: "Bà ngoại, bà câu , nếu , gật đầu cái cũng được!"

      Dương lão phu nhân vuốt tay: "Ta còn có thể cái gì? Hoàng hậu nương nương đồng ý, ta còn có thể xông vào cung buộc nàng đồng ý?"

      Dung đại phu nhân thấy mẫu thân thế nhưng có tán thành Gia Mậu, rất ngạc nhiên, mặt cũng nổi lên từng tia mỉm cười, mẫu thân vẫn sáng suốt , biết chuyện này phải đùa giỡn, cuối cùng vẫn phải có tùy hứng.

      "Bà ngoại!" Gia Mậu trợn to hai mắt nhìn qua Dương lão phu nhân: "Khi đó bà giúp Gia Mậu !"

      "Bà ngoại là qua giúp con, nhưng ta nghĩ tới ý chỉ tứ hôn của Hoàng hậu nương nương đến đột nhiên như vậy, vốn còn muốn giao thừa tiến cung dự tiệc, thuận tiện cầu xin Hoàng thượng thánh chỉ tứ hôn, nào biết đâu Hoàng hậu nương nương ra tay nhanh như vậy? Gia Mậu, đây là thiên ý, con..."

      "Đủ rồi đủ rồi!" Gia Mậu tâm phiền ý loạn, bắt lấy tay Tương Nghi: "Chúng ta !"

      "Con muốn đâu?" Dung đại phu nhân đứng lên: "Gia Mậu, Gia Mậu!"

      Gia Mậu có phản ứng nàng, kéo Tương Nghi chạy ra ngoài, trong lòng Dung đại phu nhân hoang mang rối loạn, vội vàng đuổi theo, Dương Nhị phu nhân đứng lên hô hai tiếng, chỉ thấy rèm cửa lay động, nhưng thấy người.

      Xuân Hoa đến Dương lão phu nhân bên cạnh, tay khoác lên vai của bà, ánh mắt tha thiết: "Bà ngoại, vì sao bà ra tay giúp đỡ? Ta cũng tin, ngươi cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng để cho bà và ông ngoại mặt mũi."

      "Đúng rồi đúng rồi!" Bảo Thanh cầm lấy tay Dương lão phu nhân rung qua lắc lại: "Bà ngoại, phải bà là thích nhất giúp người sao? Nhưng bây giờ thế nào giúp biểu ca và Nghi tỷ tỷ vậy ? "

      Dương Nhị phu nhân cũng nghi hoặc, nhìn nhìn Dương lão phu nhân: "Mẫu thân..."

      Dương lão phu nhân cười nhìn nhìn các nàng: "Xuân Hoa, Bảo Thanh, hai người các ngươi nghỉ tay trước, mau dừng tay, muốn đong đưa rời bộ xương già này của ta sao?"

      Nghe lời này, chút hoang mang, nên có ý tứ khác, trong Ngọc Thúy Đường nháy mắt thanh yên tĩnh lại.

      "Các con cũng nhìn thấy, Gia Mậu và Tương Nghi, đây là trời sinh đôi, sao ta đưa bọn họ tiến đến chỗ ?" Dương lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Bảo Thanh cái: "Tự con ngó ngó, con đối với Tương Nghi, có phảicó chút thành kiến ?"

      Bảo Thanh và Bảo Lâm suy nghĩ chút, thoáng gật đầu , Xuân Hoa ngẩn người tại đó, tay dừng bờ vai Dương lão phu nhân, đầu ngón tay trắng noãn nhô lên cao cao, nhúc nhích.

      "Trước kia ta cũng là từng qua việc này với tiểu ..." Dương Nhị phu nhân cười cười: "Đó là nhiều năm trước kia, tựa như giỡn, nàng hỏi ta, như Bảo Trụ thích Tương Nghi, ta có cưới nàng vào cửa , ta đó là đương nhiên, chỉ cần Bảo Trụ thích là tốt rồi. Ta hỏi nàng nếu là Gia Mậu thích sao, nàng lập tức im im lặng."

      "Thành thân phải là chuyện hai người, là chuyện của hai gia tộc, Tương Nghi còn dễ , nàng cha mẹ, cần phải để ý đến những thứ này, nhưng bên Gia Mậu còn có đống người của Dung gia Giang Lăng." Dương lão phu nhân đưa tay sửa sang lại tóc Bảo Thanh, nhàng sờ soạng đỉnh đầu của nàng: "Nếu nữ nhân bị nhà chồng xem thường, gả bị làm khó dễ, cho dù phu quân muốn bảo vệ cũng là có tâm mà có lực. Mạn Nương phải là kẻ thông suốt , chỉ là bây giờ còn chưa nghĩ thông suốt, ta làm như vậy, chỉ muốn chính nàng xem tình cảm Gia giữa Mậu và Tương Nghi sâu đậm cỡ nào, chịu được người khác ngăn trở, nàng cần phải bỏ qua khúc mắc tiếp nhận Tương Nghi."

      "Hóa ra là như vậy!" Bảo Thanh cao hứng nở nụ cười: "Ta còn tưởng rằng bà ngoại nhẫn tâm như vậy, mặc kệ biểu ca và Nghi tỷ tỷ quản!"

      "Mấy người các ngươi cần phải giữ ý cho ta, chút cũng thể tiết lộ ra ngoài, biết ?" Dương lão phu nhân nghiêm khắc nhìn mấy nữ hài tử cái: " thể thấy bọn họ đáng thương, sớm ra việc ta tính làm, chủ yếu là ta muốn cho Dung gia có thể tiếp nhận Tương Nghi tốt hơn, cũng muốn cho Gia Mậu và Tương Nghi càng thêm hiểu tâm ý của đối phương trong đau khổ, sau khi thành thân mới có thể lại quý trọng."

      "Biết !" Bảo Thanh Bảo Lâm hoan hô: "Bà ngoại tối tốt nhất, chúng ta chắc chắn lung tung !"

      Dương lão phu nhân thấy Xuân Hoa im lặng , trở tay vỗ vỗ nàng: "Xuân Hoa, làm sao vậy?"

      "Bà ngoại, kỳ mẫu thân phải là khó chơi nhất , khó chơi nhất chính là bà nội con." Xuân Hoa do do dự dự : " Sâu trong nội tâm mẫu thân con, còn hy vọng ca ca vui vẻ là được rồi, nhưng còn bà nội ..."

      "Ta thể nhúng tay quản chuyện Dung gia các, Xuân Hoa." Dương lão phu nhân híp mắt suy nghĩ chút, khẽ lắc đầu: "Chỉ cần mẫu thân con nghĩ thông suốt, về sau Tương Nghi sống tốt hơn nhiều lắm. Bà nội con dù sao cũng là cách đời, dù thế nào cũng đối phó, bất quá là càu nhàu vài câu thôi, mà vị đỉnh đầu Tương Nghi, là mẹ của con. nữ nhân, chỉ cần quan hệ hòa hợp với mẹ chồng, dù cho bà nội của chồng lợi hại thế nào cũng có ảnh hưởng. Những chuyện này con còn biết, chờ sau khi con thành thân tự nhiên biết."

      "Oh." Xuân Hoa cái hiểu cái đáp tiếng, nàng còn trẻ, tất nhiên là biết tam vị trong đó, nhưng nàng lại biết, bà ngoại giúp ca ca và Tương Nghi, trái tim cuối cùng cũng để xuống.

      Dương Nhị phu nhân nhìn Dương lão phu nhân cái: "Mẫu thân, mẹ chuẩn bị làm thế nào?"

      "Ta chuẩn bị rất nhiều cách, chỉ xem bọn Gia Mậu chuẩn bị làm sao, có cách thích hợp bọn họ nhất!" Dương lão phu nhân cười thoải mái: "Xuân Hoa, Bảo Thanh, Bảo Lâm, những ngày này các ngươi xem hai người bọn họ chút, có chuyện gì vội vàng đến cho ta biết."

      "Dạ." Ba người cùng nhau đáp tiếng, vui sướng.

      _HẾt chương 265_

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 266: Có đôi tình nhân tính bỏ trốn

      "Gia Mậu, Gia Mậu!" Dung đại phu nhân thở hổn hển đuổi tới: "Gia Mậu con chờ mẹ chút!"

      Tương Nghi dừng bước: "Gia Mậu, mẫu thân chàng ở phía sau."

      ", , chúng ta mau , cần lo cho nàng, thiên hạ rộng lớn, lẽ có chỗ cho chúng ta ." Gia Mậu kéo lấy tay Tương Nghi buông: "Chẳng lẽ rời khỏi Dung gia chúng ta thể sống? Tương Nghi, rời khỏi Lạc gia nàng vẫn sống tốt , Trà Trang Thúy Diệp kinh doanh sinh động, nàng là yếu đuối, còn như thế, ta đường đường nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ làm được?"

      "Gia Mậu, vạn bất đắc dĩ, chàng đâu, ta theo chàng, chỉ là giờ chàng cũng nên bận tâm cảm nhận của mẫu thân chàng." Tương Nghi nhìn nhìn bóng dáng càng lúc càng gần kia, nắm chặt tay Gia Mậu: "Chàng hãy nghe mẫu thân chàng cái gì ."

      "Gia Mậu!" Dung đại phu nhân chạy tới trước mặt hai người bọn họ, vô cùng chật vật, đầu tóc bị mồ hôi làm ướt, túm túm, trâm hoa trâm ngọc cũng lệch nghiêng sang bên, sắp rớt xuống, chuỗi dài đông châu kia rung qua lắc lại, tiếng rung động xột xoạt: "Gia Mậu, con muốn đâu?"

      "Mẫu thân, nếu cho con cưới Tương Nghi, con tự mời ra tộc! Ra tộc rồi con còn là Dung Gia Mậu, ai thích cưới Tiết đại tiểu thư kia cưới !" Gia Mậu giận dữ nhìn Dung đại phu nhân: "Con biết mẫu thân là đến ngăn cản con, nhưng xin mẫu thân tha thứ, con trai chỉ cưới Tương Nghi, những nữ nhân khác, con trai người cũng cần!"

      Dung đại phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, sắp thở nổi: "Gia Mậu, con vậy mà muốn ra tộc, điều này sao có thể!"

      Con trai mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, vì nữ nhân trước mặt này, lại muốn từ bỏ cả gia tộc sao? Thậm chí căn bản nghĩ tới kháng chỉ mang đến hậu quả thế nào.

      "Sao lại được? Nếu gia tộc thể để cho con làm chuyện con muốn làm, thời thời khắc khắc dùng cái mũ hiếu đạo đè ép con, vì sao con phải ở trong gia tộc như thế?" Gia Mậu nhíu mày, chắp tay thi lễ cái với Dung đại phu nhân: "Còn xin mẫu thân tha thứ Gia Mậu."

      "Gia Mậu, con của ta! Con ngay cả mẹ cũng cần?" Sắc mặt Dung đại phu nhân trắng bệch, tựa như đứng vững, Kim Diệp và Ngân Diệp bước lên bước đỡ nàng: "Phu nhân, phu nhân, ngài thở đều !"

      "Mẫu thân!" Gia Mậu thấy bộ dáng kia của Dung đại phu nhân, cũng hoảng hồn, vội vàng bước lên bước nhìn xem, Tương Nghi đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc, chỗ nương tựa đứng ở nơi đó, lẻ loi hiu quạnh. Nàng nhìn nhìn Gia Mậu, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, nhàng về Vũ Hoa Các, hết thảy tựa như số mệnh định, nàng và , có loại duyên phận đó.

      về Vũ Hoa Các, Phương tẩu và Liên Kiều thu dọn đồ đạc, ngày mai Liên Kiều phải chuyển đến hoàng cung , nàng được Hoàng thượng phong làm Vĩnh Ninh công chúa, từ hoàng cung xuất giá, dù sao cũng phải đến hoàng cung ở hai ngày mới được, nếu sứ thần Bắc Địch khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ, vì sao xe của công chúa lại ra từ trong Dương phủ.

      " nương!" Liên Kiều tiến lên đón chào, phen nắm lấy tay Tương Nghi: "Sao rồi? Dung đại thiếu gia được Hoàng hậu nương nương cho phép ?"

      Tương Nghi lắc đầu: " có... Chuyện này, ta cảm thấy hy vọng quá mơ hồ, thôi, cứ như vậy là xong."

      " được, được!" Liên Kiều ngừng giậm chân, sắc mặt đỏ bừng: "Ngày mai ta tiến cung, ta thay nương xin Hoàng hậu nương nương, nếu nàng chịu, ta lấy chồng!"

      "Liên Kiều!" Tương Nghi quá sợ hãi: "Sao ngươi có thể lấy chồng? Lại phải chuyện đùa, đây là chuyện giữa hai quốc gia, sao có thể bị ngươi lấy ra làm điều kiện? đến giao hảo giữa hai nước, chỉ vì mảnh tình ý của Ca Lạp Nhĩ đối với ngươi, ngươi cũng thể gả."

      Phương tẩu ở bên gật đầu: "Còn phải như vậy?"

      " nương, vậy ngươi nên làm cái gì bây giờ?" Vành mắt Liên Kiều hồng hồng, trong nội tâm khó chịu: "Ngươi và Dung đại thiếu gia cứ cắt đứt như vậy sao? Hai người các ngươi ràng là hai bên có tình..."

      "Ta chờ cho ta câu trả lời." Tương Nghi lẳng lặng ngồi xuống, trời chiều lập lòe kia xuyên qua cánh cửa sổ chạm trổ rộng mở, chiếu vào mặt của nàng, ánh sáng rực rỡ lập lòe làm cho nàng trở nên yên tĩnh xinh đẹp đẹp hảo. Nàng vươn tay cánh hoa bên song cửa sổ, giơ lên ngay trước mắt nhìn nhìn, khẽ thở dài: "Cánh hoa này, có từng muốn rơi lả tả từ đầu cành? Chẳng qua là có cách nào mà thôi, lúc gió bắt đầu thổi, nó giãy giụa nhưng thành."

      " nương, ngươi đừng như vậy, làm lòng ta hoảng hốt ." Liên Kiều lên phía trước, đặt cánh hoa kia trong tay: " nương, nó còn đẹp."

      "Đúng vậy, cho dù nó rơi xuống bụi đất, vẫn còn đẹp như cũ." Tương Nghi gật đầu , khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: "Bất kể thế nào, ta cũng muốn sống vui vẻ tự tại."

      Mọi người có cuộc sống của mọi người, vạn nhất nàng và Gia Mậu thể được như nguyện, nàng cũng để mình sống ở trong đau khổ. Có , , cuộc sống của nàng vẫn sáng lạn nhiều màu như nhau.

      Trời chiều vàng rực rỡ mất hết màu sắc rất nhanh, màn đêm u ám, từ màu sắc xanh nhạt biến thành xám xịu, trong nháy mắt sâu thăm thẳm. Trong Vũ Hoa Các dần dần yên tĩnh lại, vài ánh nến toát ra, soi sáng phòng trống vắng.

      " nương, Dung đại thiếu gia đến !" Liên Kiều vui mừng chạy vào: "Ta cũng biết là Dung đại thiếu gia tìm cách !"

      Tương Nghi ngẩng đầu, Gia Mậu ở bên cửa, cao lớn vững chãi, mặt có kiên nghị ra được.

      "Tương Nghi, chúng ta ." Gia Mậu cất bước, đưa tay bắt được nàng: " Đêm nay chúng ta lập tức ."

      "? nơi nào?" Trái tim Tương Nghi dần dần nhanh hơn, ngọn lửa từ từ dâng lên trong đáy lòng nàng, rất nhanh bùng cháy - - Gia Mậu thế nhưng cam lòng cho bỏ xuống gia tộc của , cam lòng bỏ xuống mẫu thân, ra ? cùng nàng

      "Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ có chỗ cho hai chúng ta dung thân?" Gia Mậu vô cùng nóng bỏng: "Chúng ta có tay có chân, sợ cái gì? Dù ta làm làm công, cũng phải nuôi sống nàng!"

      "Ta mới cần chàng nuôi sống!" Tương Nghi hé miệng cười cười: "Ta có tay có chân, tự nhiên có thể nuôi sống mình."

      Liên Kiều lo lắng cắt đứt lời của bọn họ: " nương, Dung đại thiếu gia, các ngươi trước đừng lời như vậy, mau mau dọn đồ, thừa dịp trời tối, vội vàng chuồn ra ngoài!"

      "Dung đại thiếu gia, ngươi dự định dẫn nương chúng ta nơi nào? Trước tiên phải nghĩ kỹ chỗ đặt chân." Phương tẩu rất bình tĩnh, dù sao nàng xem như người từng trải, số lần chạy bên ngoài rất nhiều, ăn ở đâu, ra cửa phải chuẩn bị những thứ gì, trước đó cũng phải muốn chuẩn bị thỏa đáng, đỡ phải đến lúc đó luống cuốn.

      Gia Mậu cùng Tương Nghi nhìn nhau, hai người hẹn mà cùng nghĩ tới kiếp trước.

      Bọn họ từng bỏ trốn, chỉ mới đến bến tàu Hàng Châu, liền bị người của Bạch Hổ Đường chặn lại, đưa hai người về Trường Ninh Hầu phủ. Kiếp này mặc dù Dung gia và bạch hổ đường có cái gì lui tới, nhưng hai người cũng muốn chỗ phồn thịnh đó. Gia Mậu liếc nhìn Tương Nghi: " Bắc Địch?"

      Tương Nghi gật đầu : "Ta cũng muốn như vậy."

      Ca Lạp Nhĩ là Hãn Vương Bắc Địch, đầu nhập vào chỗ tốt chạy loạn khắp nơi mục đích, lúc Gia Mậu ở Bắc Địch có giúp Ca Lạp Nhĩ chỉnh đốn trật tự, Ca Lạp Nhĩ hết sức tin tưởng , cũng tương đối quen thuộc những quan viên Bắc Địch kia, đến Bắc Địch hai người đến mức rơi xuống hoàn cảnh bi thống - - huống chi, Liên Kiều gả Bắc Địch, người đàn ông của Phương tẩu Lư Thế Phi ở Bắc Địch.

      Đây đúng là ý kiến hay, Phương tẩu gật đầu đồng ý: " Bắc Địch còn gì tốt hơn." Liên Kiều đưa tay ôm lấy Tương Nghi: " tốt quá, sau này có thể thường xuyên gặp nương!"

      "Vậy bây giờ lập tức chuẩn bị đồ, giờ tý chúng ta gặp ở phía tây vườn hoa." Sắc mặt Gia Mậu sáng lên, vô cùng hưng phấn: "Tương Nghi, nàng nhất định thể lùi bước, nhất định cần!"

      Tương Nghi nhìn xem , gật đầu : "Ta trốn tránh , ta muốn cùng với chàng."

      Gia Mậu cười cười: "Giờ tý gặp."

      Hai người Phương tẩu và Liên Kiều bắt đầu thay Tương Nghi thu dọn đồ đạc, Liên Kiều mở ra tấm thảm lớn, bỏ vào xiêm y bốn mùa của Tương Nghi, lại bị Phương tẩu lại lấy ra: " cần nhiều như vậy, mang món quần áo đổi giặt là được, nương mang theo bạc, vật gì mua được? Muốn chạy trốn phải tinh giản, ít đeo đồ."

      Liên Kiều suy nghĩ chút cũng phải, vội vàng lấy xiêm y ra, ôm hộp trang điểm lên: "Ta nhặt vài món đồ trang sức đeo tay cho nương, đường vạn nhất đủ dùng, đồ trang sức đeo tay cũng có thể cầm đổi bạc."

      " nương, ta và ngươi cùng ?" Phương tẩu ôm gói đồ lên: "Liên Kiều có đội ngũ hộ thân, thiếu ta cũng ít, nhìn ra."

      "Phương tẩu, ngươi bồi Liên Kiều ." Tương Nghi cảm kích nhìn nàng cái, thấy Phương tẩu lanh lợi thu thập, mặc bộ quần áo xanh đen người, đầu chải cái búi tóc, gọn gàng.

      ", ta giống như nương, vạn nhất dọc theo đường có chuyện gì, ta còn có thể che chở ngươi."

      "Cũng phải, đến lúc đó ta ra kinh thành, có ít người bồi, ai lại dám đụng đến xe của Vĩnh Ninh công chúa ta? Ngược lại là nương, để cho người ta yên tâm!" Liên Kiều giữ chặt tay Tương Nghi, lưu luyến rời: "Vẫn là Phương tẩu theo ngươi thôi."

      "Cũng tốt." Tương Nghi nghĩ đến màn ở bến tàu Hàng Châu kiếp trước, trong lòng suy nghĩ, có Phương tẩu, đoạn đường này ủa mình và Gia Mậu vững hơn chút ít, gật đầu : "Vậy chúng ta cùng ."

      "Phương tẩu!" Đột nhiên trong viện có tiếng bước chân vội vã, tiếng gào vang dội giữa ban đêm yên tĩnh tựa như có tiếng vọng sâu kín: "Lão phu nhân tìm ngươi có chuyện!"

      Ba người trong phòng cũng thay đổi sắc mặt, hai mặt nhìn nhau.

      "Phương tẩu!" Tương Nghi có vài phần đau khổ, chẳng lẽ chuyện nàng và Gia Mậu trốn , Dương lão phu nhân biết? Trong viện này có người nghe lén?

      " nương, ta lát rồi về." Phương tẩu dùng tay đè lên Tương Nghi bả vai: "Ngươi đừng có gấp."

      Quả nhiên Phương tẩu chỉ chút rồi trở lại, lúc trở lại, trong tay nâng pho tượng kim phật nho , mang mặt mang tươi cười: " nương, hóa ra là vì đồ cưới của Liên Kiều. Lão phu nhân tự mình thỉnh pho tượng kim phật cho Liên Kiều ở đại tướng quốc tự, muốn nàng mang theo Bắc Địch."

      Liên Kiều bổ nhào vào trước mặt Phương tẩu, mở to hai mắt nhìn nhìn kim phật kia, quả thực dám tin vào hai mắt của mình: "Lão phu nhân thế nhưng giúp ta thỉnh kim phật ?"

      "Còn phải sao?" Phương tẩu đưa kim phật cho Liên Kiều: "Ngươi mau cất kỹ, đây chính là mảnh tâm ý của lão phu nhân."

      Nàng nhìn thoáng qua Tương Nghi ngồi bên cạnh, mặt lộ ra tươi cười.

      _Hết chương 266_

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 267

      Bóng đêm u ám, mọi thanh tĩnh lặng, nhưng giữa đêm xuân lặng yên tiếng động này, có gian phòng vẫn có ánh sáng mơ hồ như cũ, tiếng chuyện tinh tế thỉnh thoảng vang lên, đứt quãng, dù dán lỗ tai cửa sổ, cũng nghe bên trong cái gì.

      "Mạn Nương, ta đồng ý biện pháp của con." Ánh sáng đèn dầu như hạt đậu, Dương lão phu nhân ngồi ngay ngắn dưới đèn, sắc mặt hòa hoãn: "Con cố gắng dùng tình mẹ con trói Gia Mậu lại, đây là biện pháp ngốc. Con thể thời thời khắc khắc xuất trước mặt , con rời khỏi, trong lòng vẫn nhớ Tương Nghi."

      Dung đại phu nhân ngồi ở chỗ kia, im lặng lên tiếng, hôm nay Gia Mậu nổi giận đùng đùng kéo Tương Nghi , nàng làm bộ choáng váng, lúc này mới ngăn lại, Gia Mậu đưa nàng về viện, bồi nàng chuyện lúc, nàng bắt lấy tay Gia Mậu, xin suy nghĩ vì Dung gia, đừng hành động theo cảm tình, lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, sắc mặt trắng bệch giống như mảnh gỗ ngâm trong nước lâu, khiến nàng có chút bận tâm.

      "Ta sớm với con chỗ tốt của Tương Nghi, chỉ là con muốn tin tưởng, trong lòng con lúc nào cũng nhớ kỹ xuất thân kia, lúc nghị thân, suy tính xuất thân của người ta, nhưng xuất thân cũng phải điều kiện duy nhất, mẫu thân con - là ta, năm đó ta cũng tự mời ra tộc , nếu suy tính xuất thân, vậy phụ thân con cũng cưới ta ." Dương lão phu nhân nhìn thoáng qua Dung đại phu nhân, trong giọng dần dần có vài phần nghiêm khắc: "Vì sao sau khi con gả Dung gia Giang Lăng, nhìn chuyện cũng theo chân bọn họ, phóng khoáng như vậy? Thứ mà con nên nghĩ lúc này, chẳng lẽ phải cảm nhận của Gia Mậu và chỗ tốt của Tương Nghi?"

      "Con..." Dung đại phu nhân muốn lại thôi, nửa ngày mới thốt ra câu: "Con thấy Lạc tiểu thư chưa chắc là tâm thích Gia Mậu , nàng tất nhiên là coi trọng thân thế Gia Mậu, muốn tìm nhà khá giả, ỷ vào Gia Mậu thích nàng, chút kiêng kỵ, lúc con té xỉu, nàng cũng có đến gần nhìn cái, dĩ nhiên mất ."

      "Nàng , còn phải là muốn cho Gia Mậu khó xử? Mạn Nương, sao con bướng bỉnh như vậy? Lúc con ở nhà mẹ đẻ làm khuê nữ, cực kỳ thông minh lanh lợi, lớn tuổi, ngược lại dây dưa. gia đình muốn hòa hòa thuận thuận, nhất định phải thông cảm lẫn nhau, căn bản cần biết đối phương là ai, chỉ lo dùng ý nghĩ trong lòng mình nhìn người khác, sao có được hòa thuận? Tương Nghi tất nhiên gả cho Gia Mậu ..."

      "Mẫu thân!" Dung đại phu nhân lên tiếng kinh hô: "Hoàng hậu nương nương hạ chỉ."

      "Hạ chỉ thế nào? Ta muốn ra tay giúp họ, ý chỉ Hoàng hậu nương nương trong mắt ta, còn coi là cái gì." Dương lão phu nhân cười nhạt tiếng: "Ta sở dĩ để cho Hoàng thượng thu lại ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, là muốn cho con nhìn xem Tương Nghi, xem nàng đến tột cùng là người thế nào, có xứng đôi với Gia Mậu hay , có có thể làm cho ngươi có thành kiến với nàng hay ."

      Dung đại phu nhân hé miệng ngồi ở chỗ kia, tay cầm lấy vạt áo trước, lúc công phu mới từ từ buông ra: "Mạn Nương nghe mẫu thân an bài, xem xem vị Lạc tiểu thư này đến tột cùng là hạng người gì."

      "Lão phu nhân!" Ngoài cửa vang lên giọng : "Bà tử xem vườn , Lạc tiểu thư và Phương tẩu ra khỏi Vũ Hoa Các, đến vườn phía tây."

      Giọng Dương lão phu nhân hơi lớn: "Nhìn chòng chọc , cho bọn hộ viện cũng qua, đợi lát nữa mang hai người bọn họ về đến

      Dung đại phu nhân hơi tò mò: "Lạc tiểu thư và Phương tẩu chạy trốn? Chẳng lẽ là muốn làm cho Gia Mậu khó xử, tự mình thối lui ra khỏi sao? Nhìn như vậy, ngược lại cũng tốt, thà rằng buông tha mình, cũng muốn thành toàn Gia Mậu."

      Dương lão phu nhân cười cười: "Ta mang về đến hai người, chỉ là Gia Mậu và Tương Nghi."

      "Cái gì?" Mặt Dung đại phu nhân biến sắc, vội vội vàng vàng đứng lên: "Gia Mậu... Muốn cùng Lạc tiểu thư bỏ trốn? Sao có thể? Con phải gọi lại ngay!"

      "Mạn Nương, con ngồi xuống, gấp cái gì? phải ta bảo con từ từ xem sao, tại sao con thiếu kiên nhẫn như vậy? Ta cho Gia Mậu Tương Nghi ăn bao nhiêu khổ chứ?" Nét mặt Dương lão phu nhân sa sầm: "Con mau mau ngồi xuống, coi như biết chuyện này!"

      Dung đại phu nhân đứng đó, con mắt nhìn nhìn qua cửa sổ, cửa sổ chạm trổ đóng cực kỳ chặt chẽ, nhìn thấy tình hình bên ngoài, bóng hoa chiếu ngược mặt đất, mảnh màu đen, nhìn ra là hoa gì. Ngón tay của nàng bất an nắm lấy ống tay áo, dùng sức xoa xoa, vang sào sạt.

      Đêm trăng yên lặng, trong bầu trời ô lam có vòng trăng sáng như khay ngọc vậy, ánh trăng như nước chiếu lên cánh hoa đào đường mòn đá xanh, cánh hoa phát ra chút ánh sáng, như nước mắt chia ly.

      Bên cạnh vách tường vườn hoa, đứng thẳng người, bóng dáng thon dài, mang bao đồ.

      "Gia Mậu!" Tương Nghi vội vội vàng vàng qua, xa xa thấy ở đây, mới yên lòng, nàng sợ đến nơi đây thấy , đó mới thực là bi ai.

      Gia Mậu nở nụ cười: "Tương Nghi, nàng cuối cùng đến , ta ở chỗ này chờ nàng lúc."

      Phương tẩu mang theo Tương Nghi phóng qua đầu tường, từ bên cạnh tường ném qua sợi thừng, Gia Mậu mượn sợi dây thừng kia bò qua tường viện, ba người hội hợp đến chỗ, vội vàng đường chạy chậm về phía trước.

      Cạnh tường viện thò ra vài cái đầu người: "Biểu thiếu gia rồi, chúng ta mau mau theo sau."

      Lúc này đường phố kinh thành vắng lạnh, có người nào lại lại bên ngoài, tiếng bước chân của ba người tại phá lệ vang dội trong ánh trăng vắng lạnh này, bước lại bước, tựa như đạp trong lòng đồng dạng, có tiếng vọng trầm trọng.

      "Chúng ta khách sạn trước, lúc này cửa thành đóng , chỉ có thể ở trong khách sạn chờ , đến ngày mai lại ra khỏi thành." Gia Mậu nhìn nhìn phố lớn trống rỗng, đột nhiên nghĩ tới vấn đề: "Chúng ta phải mau mau tới khách sạn, nếu gặp binh mã tuần thành hỏng bét."

      Ngũ Thành Binh Mã Tư có người chuyên quản cấm lại ban đêm, nếu sau khi đóng cửa thành, vô cớ hành tẩu ở đầu đường bị bọn họ gặp được , lấy phạm tội bắt về phủ nha, bình thường là quất hai mươi đến bốn mươi roi, có người thậm chí trực tiếp nhốt vào đại lao, chờ người nhà ra bạc chuộc về.

      Mặt Phương tẩu biến sắc: " mau mau, chúng ta qua khách sạn Viễn Đông kia."

      Khách sạn Viễn Đông là khách sạn nổi danh của kinh thành, mở ở trong phố xá sầm uất, cách Dương phủ gần nhất , Gia Mậu nghe Phương tẩu như vậy, cũng gật đầu đồng ý: " chút , chỉ qua ba phố là đến."

      Nhưng chuyện đời này, đúng là trùng hợp như vậy, càng lo lắng cái gì, chuyện đó càng phát sinh. Mới từ quẹo qua khúc quanh ngự đạo, nghe trận tiếng vó ngựa thanh thúy từ xa đến gần đến, ba người dừng bước, đứng dưới mái hiên, nhúc nhích, trong lòng có vài phần căng thẳng.

      Ước chừng chừng mười con ngựa chạy đến trước mắt, cầm đầu là vị tướng quân mặc khôi giáp màu bạc, mắt sáng như đuốc, liếc mắt thấy ba người đứng dưới mái hiên, quát to tiếng: "Ba người các ngươi làm gì? Sao đêm khuya về phía trước?"

      Gia Mậu bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy: "Hồi tướng quân, mẫu thân của ta bị bệnh cấp tính, đặc biệt ra ngoài phủ đến thỉnh đại phu cho nàng."

      Bây giờ là thời gian cấm lại ban đêm, sau khi cấm lại ban đêm ngoại trừ văn kiện khẩn cấp trong quân và tìm y hỏi dược loại việc gấp này có thể đường, nếu cũng bị trách phạt, Gia Mậu chỉ có thể kiên trì dùng phương pháp mời thầy thuốc này.

      "Ngươi mời đại phu?" Tướng quân kia dưới đánh giá Gia Mậu phen, thấy mặc áo choàng gấm hoa, hắc hắc cười lạnh tiếng: "Ngươi mặc phú quý như vậy, có thể thấy được là con em nhà có tiền, nhà người có tiền, mời đại phu cho chủ tử, đều là nha hoàn bà tử ra, sao cần đích thân ra cửa mời đại phu? Chớ có gạt ta!" nhìn về bóng đen dưới mái hiên, thấy góc xiêm y nhàng của Tương Nghi, con mắt trừng lớn vài phần: "Ngươi đây ràng là lừa nữ tử đàng hoàng bỏ trốn!"

      Gia Mậu bị chọc thủng lí do, cũng che dấu nữa, từ trong hà bao lấy ra nén bạc đưa lên: "Vị tướng quân này, ta và vị tiểu thư này hai bên cố ý, nhưng trong nhà lại kiên trì muốn ta cưới người khác, ta thể phụ nàng, vì vậy cùng nàng hẹn trốn ra, hai người chuẩn bị chỗ có người biết, còn xin tướng quân giơ cao đánh khẽ buông tha hai người chúng ta!"

      Tướng quân kia cười lạnh tiếng, từ bên hông rút ra trường kiếm, chém về phía nén bạc của Gia Mậu, hàn quang chợt lóe, Tương Nghi căng thẳng hô to tiếng "Gia Mậu", từ dưới mái hiên vọt ra, tay lấy ôm lấy : "Gia Mậu, Gia Mậu, chúng ta trở về ."

      Nén bạc rơi xuống đất, lăn hai vòng, dừng ở chỗ đó, tướng quân kia khinh thường nhìn xuống, lớn tiếng phân phó thủ hạ: "Mau chút ít, bắt lấy đôi nam nữ này, ngày mai điều tra thêm, xem là công tử tiểu thư nhà ai lạc đường, chờ hai phủ đến dẫn người!"

      Hai người này mặc rất tốt, vừa nhìn cũng biết là công tử tiểu thư thế gia, ra chuyện xấu như vậy, hai nhà thể bỏ tiền ra chuẩn bị, cầu xin câm miệng, tốt hơn nén bạc này nhiều, tướng quân kia đánh chủ ý leng keng, nén bạc cũng để vào mắt .

      Nghe muốn bị áp tải về nha môn, Gia Mậu có vài phần bối rối, người trước mặt này chỉ là phó tướng, tự nhiên biết , nhưng Chỉ huy sứ ngũ thành binh mã tư gặp mình , như bị áp về, vậy nhất định thông báo Dương lão thái gia đến dẫn người, vậy mình và Tương Nghi chạy thoát.

      "Phương tẩu, Phương tẩu!" Lúc này cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào Phương tẩu có thể đánh ngã hơn mười quân sĩ này , Gia Mậu quay đầu hô hai tiếng, thấy Phương tẩu nhúc nhích đứng ở nơi đó, tựa như bị người điểm trúng huyệt đạo, căn bản là có về phía trước.

      Trong ngũ thành binh mã tư này, thế nhưng cũng có hảo thủ như vậy? Gia Mậu quá sợ hãi, bắt lấy tay Tương Nghi nhìn nàng cái: "Tương Nghi, ta phải ngay đoạt con ngựa, chúng ta cùng nhau trốn, sống cùng chỗ, chết cùng chỗ!"

      Tương Nghi gật đầu : "Được! Ta theo chàng!"

      Được những lời này, lòng tin Gia Mậu tăng nhiều, mạnh mẽ nhảy dựng lên, thừa dịp tướng quân kia chú ý, tay phải bắt chuôi kiếm của , tướng quân kia cảm thấy được tiếng gió, né tránh sang bên cạnh, mất cân bằng, thiếu chút nữa rớt xuống ngựa.

      Gia Mậu mừng rỡ trong lòng, sử xuất công phu Dương lão thái gia dạy , huy chưởng vận khí, đánh ngay mặt tướng quân kia. Tướng quân kia cười hắc hắc: " nghĩ tới tiểu bạch kiểm còn biết chút công phu quyền cước!" dứt khoát nhảy xuống ngựa: "Đến đến, chúng ta đánh thống khoái!"

      _HẾt chương 267_

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 268: Xuất sư chưa tiệp bị bắt được

      Bóng đêm mù mịt, ánh trăng như nước chiếu lên đầu đường, mảnh trong trẻo, hơn mười bóng dáng từng bước ép sát, dồn nam nữ kia đến góc chết.

      Tương Nghi giữ chặt vạt áo Gia Mậu, thấp giọng : "Gia Mậu, chúng ta cùng bọn họ ràng, trốn thoát coi như xong, chúng ta trở về , ta thể để cho chàng mất danh tiếng."

      "Tương Nghi, danh tiếng có gì quan trọng? Chẳng lẽ còn so ra kém tự do tự tại của chúng ta? Nàng mặc kệ , ta liều mạng với đầu mục phen, nếu là có thể đánh thắng được , vậy chừng chúng ta còn có con đường ra." Gia Mậu vừa quan sát phó tướng tiến tới gần kia, trong nội tâm thầm vừa nghĩ, nếu có thể bắt giữ , dùng dao kề vào cổ của , bắt đưa mình và Tương Nghi ra khỏi thành, đây mới là biện pháp tốt nhất.

      Tương Nghi quay đầu lại nhìn nhìn Phương tẩu, thấy nàng đứng đó nhúc nhích, trong lòng có vài phần lo âu, thoạt nhìn phó tướng này là có vài phần công phu trong người, Gia Mậu đấu với , khác lấy trứng chọi đá, chỉ là chuyện tới nước này, đây là biện pháp duy nhất.

      Phó tướng kia nhảy cái qua tới, Gia Mậu mới bắt lấy tay của , chuẩn bị vặn té ngã đất, vài người sau lưng chạy vội tới, mọi người phen vặn vẹo bắt được Gia Mậu, sắc mặt Tương Nghi trắng bệch, nhào tới, bắt lấy tay của người dùng sức lay: "Các ngươi buông tay, buông tay, mau mau buông tay!"

      "Buông tay? Ngươi cũng đừng nghĩ chạy!" quân sĩ dễ dàng níu lấy Tương Nghi: ", cùng tình lang của ngươi về binh mã tư , có lời gì, đến đó mà !"

      "Chớ có đụng vào!" Phó tướng kia quát lớn câu, hai người này ăn mặc thoạt nhìn, là công tử tiểu thư gia đình lớn, chắc chắn có người tới tìm , vạn nhất thủ hạ của mình tay chân vụng về làm thương tổn bọn họ, ngược lại được tốt - - trong kinh thành khắp nơi đều là người làm quan , Phong Nhã lầu bên Kim Minh trì rơi xuống tấm ván gỗ, đập chết mười người, nhất định là có sáu là quan viên tứ phẩm.

      Thủ hạ nghe phó tướng kia quát bảo ngưng lại, vội vàng ngừng tay, lúc này Gia Mậu mới thở dài nhõm hơi: "Tướng quân, chỉ cần ngươi làm thương hại nàng, như thế nào cũng có thể."

      "Hai người các ngươi theo ta về binh mã tư trước, ta phải là người vô duyên vô cớ hành hình lung tung, dù sao cũng phải lên tiếng hỏi thân thế hai người các ngươi, mời người trong nhà tới đón các ngươi hồi phủ." Phó tướng xoay người lên ngựa: "Mang ."

      "Đại nhân, bên kia vốn còn có người, giờ thấy!" quân sĩ chợt nhớ tới người thứ ba kia, quay đầu nhìn lại, dưới mái hiên rỗng tuếch, chỉ có ánh trăng tịch mịch đầy đất.

      Tương Nghi xoa xoa mắt, lúc nãy còn thấy Phương tẩu ở đây, lúc này bên kia lại thấy bóng dáng.

      Phương tẩu... Đêm nay giống như rất cổ quái, Tương Nghi theo những quân sĩ kia từ từ về phía trước, trong lòng đột nhiên có vài phần nghi hoặc, Phương tẩu nên là như thế này, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?

      Trong phòng ánh sáng tắt hết, mặt Dương lão phu nhân có tia tươi cười: "Quả nhiên là bị ngũ thành binh mã tư bắt ? Vận khí nọn họ cũng tệ, sao vừa ra cửa gặp tuần tra ban đêm ."

      Dung đại phu nhân lại có tâm trạng tốt như Dương lão phu nhân, nàng lo lắng trùng trùng: " Mẫu thân, trong đại lao ngũ thành binh mã tư cũng phải là chỗ người ở, sao Gia Mậu có thể qua đêm ở chỗ đó? Mẫu thân, mau mau đón về ."

      Dương lão phu nhân liếc nàng cái: "Gấp cái gì? Người trẻ tuổi, chịu chút khổ cũng phải, sau nếu dễ dàng, làm sao thuyết phục hồi tâm chuyển ý?"

      Dung đại phu nhân mím môi, run giọng : "Con cần hồi tâm chuyển ý, muốn kết hôn ai cưới người đó, còn xin mẫu thân hỗ trợ, cầu xin Hoàng thượng, thu hồi ý chỉ của Hoàng hậu nương nương lại."

      "Ta thấy, con chỉ là bức bách bất đắc dĩ, căn bản phải bởi vì thấy chỗ tốt của Tương Nghi mà thành tâm tiếp nhận nàng. Mạn Nương, ta với con rồi, nhất định phải làm cho con thấy được Tương Nghi tốt thế nào, thấy nàng suy nghĩ cho Gia Mậu cỡ nào, giờ con đừng hoảng hốt, việc chúng ta phải làm phải làm toàn bộ, cũng chỉ là chuyện mấy ngày thôi, con cứ ở bên cạnh mở to hai mắt xem kỹ, Tương Nghi là nương thích hợp với Gia Mậu bao nhiêu, đến lúc đó con mới có thể thương tiếc nàng, thích nàng, sau khi nàng gả đến, con mới có thể chân tâm ý tiếp nhận nàng." Dương lão phu nhân cười nhìn nhìn Phương tẩu: "GIờ ngươi lấy lệnh bài của ta ngũ thành binh mã tư, bắt bọn họ được bạc đãi Gia Mậu và Tương Nghi, ngày mai tự có người dẫn bọn họ trở lại."

      Phương tẩu lập tức cầm lệnh bài của Dương lão phu nhân ngũ thành binh mã tư, thấy lệnh bài của Dương lão phu nhân, mặt Lưu phó tướng kia biến sắc, liên thanh chịu tội, vội vàng hô quân sĩ thả người.

      "Tướng quân cần căng thẳng như vậy, lão phu nhân nhà chúng ta , hôm nay sắc trời tối, hai người bọn họ lại bị kinh hãi, đừng chuyển đến chuyển ngược lại tốt, đêm xuân còn có hàn khí, cẩn thận bị phong hàn, vì vậy cho bọn họ ở chỗ này buổi tối, chỉ là mong tướng quân đừng bạc đãi hai người bọn họ, ngày mai tự nhiên có người đến dẫn."

      Phó tướng kia nào dám nửa chữ ? Liên tiếp hô quân sĩ đến, dọn gian phòng của mình và vị phó tướng khác ra, để cho cho Gia Mậu và Tương Nghi vào ở, còn cho quân sĩ ở ngoài phòng bọn họ thay phiên canh chừng, sợ bọn họ muốn cái gì lại có người hầu đáp ứng.

      "Đại nhân, hai người kia là ai?" quân sĩ thấy Lưu phó tướng thế nhưng nhường phòng của mình ra, thà rằng cùng bọn họ ngủ giường lớn, con mắt cũng trợn tròn: "Chúng ta chọc phủ nào?"

      "Chớ có nữa!" Miệng Lưu phó tướng đóng vững vàng, bỏ trốn chính là chuyện trơ trẽn lớn của thiên hạ, nếu mình biết phân biệt ra ngoài, chỉ sợ Dung gia và Dương gia tha cho mình, vất vả bò nhiều năm như vậy mới đến chức phó tướng, cũng bị miệng mình gieo họa mất.

      Sáng sớm hôm qua, Dương lão phu nhân thu thập chỉnh tề, mặc người đôi giày màu đỏ khảm gợn sóng nhạt màu trắng bằng vải bồi, người mặc xiêm y lông thú, giữa đai buộc đầu, khảm viên hồng sắc bảo thạch này lớn chừng ngón cái, tỏa sáng lấp lánh, vừa nhìn chính là bộ dáng muốn ra cửa.

      Dung đại phu nhân đứng ở nơi đó, thấp giọng : "Mẫu thân, ngài muốn đón Gia Mậu về ?"

      "Ngũ thành binh mã tư kia bên cạnh, tự nhiên là con ." Dương lão phu nhân cười cười: "Ta muốn đưa Liên Kiều tiến cung."

      "Con..." Tâm trạng Dung đại phu nhân hơi phức tạp, nàng tự nhiên muốn đón Gia Mậu về, nhưng nàng lại biết nên đối mặt Tương Nghi thế nào. Mặc dù Dương lão phu nhân lúc nào cũng nàng ta tốt, nhưng trong mắt mình, nàng phải xứng đáng với Gia Mậu - - ít nhất nàng ta vậy mà khuyến khích Gia Mậu bỏ trốn với nàng ta!

      Nếu phải nàng ta mở miệng, làm sao Gia Mậu đêm khuya bỏ chạy với nàng ta? Lúc chạng vạng, Gia Mậu còn đỡ nàng vào viện, liên tục phụng dưỡng ở bên người nàng kìa!

      "Con như thế nào ? Vì sao quyết giữ ý mình như vậy, chịu đổi biện pháp nhìn vấn đề chứ?" Dương lão phu nhân khoát tay áo: "Mạn Nương, đúng là gần gần mực đen, gần đèn sáng, con ngây ngốc ở Dung gia lâu, nên giống y như mẹ chồng của con, lòng dạ hẹp hòi, mắt chỉ thấy ba tấc đầu. Ngươi chỉ cần đón hai người về, sau đó theo ta làm, xem xem Tương Nghi đến tột cùng có thể vì Gia Mậu mà dễ dàng tha thứ đến mức nào!"

      "Dạ, mẫu thân." Dung đại phu nhân mặt đỏ tới mang tai, dám lên tiếng, nàng xem thường mẹ chồng Dung lão phu nhân, chỉ cảm thấy bà chanh chua lại keo kiệt, nhưng bây giờ đối mặt phê bình của mẫu thân, nàng lại cảm thấy tựa như đúng là có cảm giác như vậy, mình sáng sủa rộng lượng của trước kia đâu rồi?

      Nàng phảng phất thấy mình năm đó, chạy trốn cùng mẫu thân đường ở giữa núi rừng, trong vườn lưu lại bao nhiêu tiếng cười khoan khoái của nàng. Nhưng theo thời gian trôi qua, từ từ, nàng càng ngày càng thế tục, chỉ tính toán chi li nhà của mình đến tột cùng có bao nhiêu tiền lời, lại mất cái gì.

      Mọi thứ đều bị nàng đặt cái cân, cố gắng tìm xem có thể đạt được chỗ tốt lớn nhất hay , trong cân nhắc này, nàng mất bản tâm, chỉ nhìn thấy ích lợi, nhìn thấy chân thiện mỹ trong cuộc đời nữa.

      Dung đại phu nhân có vài phần xấu hổ, nàng giọng hô câu "Mẫu thân", mà lúc này Dương lão phu nhân được Ngọc Trúc Ngọc Mai nâng đỡ từ từ ra ngoài. Bà quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt câu: "Mạn Nương, có số việc, nghĩ thông suốt là tốt rồi, mẫu thân biết con là người nhiệt tình hào phóng, tha cho con dâu tương lai của con, về sau vợ chồng son bọn họ còn cần con chăm sóc."

      "Mẫu thân..." Dung đại phu nhân kinh ngạc nhìn bóng lưng Dương lão phu nhân, trong lòng chua xót từng đợt.

      Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã tư thấy quân sĩ đưa lệnh bài vào, quá sợ hãi: "Mau chút ít, mau chút ít mời Dung đại phu nhân vào."

      Cháu dâu Hoàng hậu nương nương, con cưng của Dương lão phu nhân, lai lịch này đúng là lớn, mình đâu có thể đắc tội nàng!

      góc xiêm y màu tím nhạt xuất cạnh cửa, Dung đại phu nhân kích động tới bước, giữ chặt Gia Mậu tay: "Gia Mậu, Gia Mậu!"

      Gia Mậu nhìn Dung đại phu nhân cái, mặt có vẻ mặt gì: "Tương Nghi đâu?"

      Dung đại phu nhân ngừng hồi, mới thấp giọng : "Nàng được Phương tẩu đón về Dương phủ."

      "Oh." Gia Mậu nhàn nhạt đáp tiếng: " thôi."

      Dung đại phu nhân nhìn Gia Mậu trước mặt, trong nội tâm khổ sở trận, Gia Mậu bây giờ còn nhu thuận nghe lời như trước đây, có chủ kiến của , còn ngàn y trăm thuận - - kỳ , Gia Mậu trước đây cũng có ngàn y trăm thuận, chỉ cần là gặp chuyện của Lạc Tương Nghi kia, quyết giữ ý mình.

      Chẳng lẽ đây là nghiệt duyên kiếp trước, kiếp này nhất định phải có đau khổ này?

      Ngồi ở trong xe ngựa, Dung đại phu nhân chỉ cảm thấy mặt đường hết sức bình thản, đường lắc lư, nhìn nhìn qua Gia Mậu bên cạnh, rất biết tư vị, nàng đưa tay đụng Gia Mậu cái: "Gia Mậu, con đừng như vậy, mẫu thân nhìn bộ dạng này của con, thực rất đau lòng."

      "Mẫu thân, con cũng muốn ngài đau lòng, nhưng sao ngài thể thông cảm nhi tử vậy?" Mặt Gia Mậu còn sức sống, trong giọng tựa như có tức giận, ngữ điệu chuyện bình thản, khiến Dung đại phu nhân càng thêm khó chịu.

      _Hết chương 268_

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 269: Bị phản đối chông gai từng bước

      Mỗi bước tựa như gian nan như vậy, đường mòn đá xanh, tựa như đâm đau đớn lòng bàn chân. Còn chưa bước ra bước, trong nội tâm giật mình, phảng phất có cái gì ở níu lấy tâm nàng.

      Tương Nghi đứng ở cửa Vũ Hoa Các, trong viện truyền đến tiếng vang "Sột soạt", Kim Châu cầm cây chổi quét dọn, cánh hoa hồng phấn bị quét đến dưới gốc cây, đống nho .

      Những cánh hoa này hôm qua còn nở đầu cành, hôm nay rơi vào trong bùn đất, đổ nát như vậy, Tương Nghi thở dài hơi, tựa như tâm trạng giờ phút này của nàng, tối hôm qua còn vui vẻ cổ vũ, hôm nay có nửa phân mong chờ.

      " nương, vào thôi." Phương tẩu vịn lấy cánh tay Tương Nghi: " nghỉ ngơi trước, tối hôm qua chắc là nương ngủ ngon."

      Tương Nghi chầm chập vào, đẩy cửa ra, thấy Liên Kiều, hết sức quen.

      "Liên Kiều đâu?"

      " Chẳng lẽ nương quên mất? Hôm nay Liên Kiều phải tiến cung, nhất định là lão phu nhân đưa nàng rồi." Phương tẩu nhanh nhẹn bưng ấm trà lên: " nương, ta ngâm trà cho ngươi trước."

      "Phương tẩu." Tương Nghi kéo nàng lại: "Ngươi chờ, ta có lời muốn hỏi ngươi."

      " nương..." Phương tẩu kinh ngạc nhìn Tương Nghi, thấy nàng ngồi ở chỗ kia, đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng mình, khỏi đột nhiên chột dạ.

      "Phương tẩu, tối hôm qua vì sao ngươi ra tay cứu chúng ta? Chỉ cần ngươi ra tay, những người kia tuyệt phải đối thủ của ngươi." Trong giọng của Tương Nghi có chút mệt mỏi, lại mang tia nghi hoặc: "Ta muốn biết, Dương lão phu nhân đến tột cùng gì với ngươi, tối hôm qua ngươi thế nhưng trơ mắt nhìn ta và Dung đại thiếu gia bị ngũ thành binh mã tư bắt ra tay."

      " nương." Quả nhiên nương là người thông minh , liếc thấy ra vấn đề trong đó, chỉ là việc này cũng đúng lúc rơi vào tầm bắn của Dương lão phu nhân, nàng khó xử cười cười: " nương, phải là ta ra tay, chỉ là vừa nghĩ đến lời của Dung đại phu nhân, ta... Chao ôi, nương, trong lòng ta cũng khổ sở, đời này, có số việc phỉa mình có thể làm chủ, ta cảm thấy ngươi à Dung đại thiếu gia, chỉ sợ là kiếp này vô duyên!"

      "Dung đại phu nhân, nàng gì rồi?" Tương Nghi chỉ cảm thấy ngực căng thẳng, thở ra hơi cũng đau nhức, mẫu thân của Gia Mậu, nàng vẫn là chướng mắt mình, nếu là mình và Gia Mậu kiên trì, hai người trăm nghìn cay đắng thành thân, chắc hẳn cũng sống vẻ vẻ như vậy.

      "Dung đại phu nhân , ông nội của Dung đại thiếu gia nhận được thư của Hoàng hậu nương nương, bên trong gia Dung đại thiếu nếu kháng chỉ bất tuân, vậy cả Dung gia cũng phải xúi quẩy theo, trong mắt Hoàng hậu nương nương tha cho người bất trung bất hiếu này, tất nhiên xử trí Dung đại thiếu gia." Phương tẩu vừa , nhất vừa quan sát sắc mặt Tương Nghi: " nương, tối hôm qua sở dĩ ta có động thủ, chính là cảm thấy nếu Dung đại thiếu gia bỏ trốn cùng nương, Hoàng hậu nương nương nhất định nghĩ mọi cách đuổi bắt , sau đó..."

      "Phương tẩu, đừng nữa." Tâm Tương Nghi loạn như ma, đôi tay che mặt, hung hăng nghẹn hơi, lại phun ra dài: "Ngươi giúp ta ngâm chung trà, ta muốn uống ngụm trà làm nóng tâm."

      "Là." Phương tẩu mang ấm trà ra cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tương Nghi ngơ ngác ngồi ở kia, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, sắc mặt của nàng tái nhợt tựa hồ như trong suốt, vươn tay lên có thể lau lông mày con mắt gương mặt đó.

      nương là người thông minh như vậy, gặp chuyện của Dung đại thiếu gia tâm loạn như ma, trong nội tâm Phương tẩu thương cảm, muốn vào trong phòng cho Tương Nghi, kỳ đây là cục Dương lão phu nhân bố trí, nàng và Dung đại thiếu gia nhất định là người có tình thành thân thuộc, nhưng vừa nghĩ tới, nhất định phải khiến Dung đại phu nhân thấy lòng và chỗ tốt của nương nhà mình, chuyển ý nghĩ trong đầu, lúc này Phương tẩu mới hạ quyết tâm, mang theo ấm trà bước nhanh ra ngoài.

      Tương Nghi sững sờ ngồi bên cạnh bàn, tay đặt bàn, mu bàn tay của nàng có vài mạch lạc màu xanh nhạt, lúc này xuyên qua da thịt lộ ra, giăng khắp nơi. Tối hôm qua nàng bị nhốt ở ngũ thành binh mã tư, mặc dù cũng có bị nhốt vào đại lao, nhưng trong gian phòng kia lại có mùi vị kì lạ, nhàn nhạt, như có như , tựa hồ là mùi ôi thiu, làm cho nàng buổi tối ngủ được ngon giấc.

      Nàng tưởng niệm Gia Mậu, biết bị nhốt ở đâu, trăn trở buổi tối chợp mắt, đến hôm nay, Phương tẩu đến, dẫn nàng về Dương phủ, ngay cả sợi tóc của Gia Mậu cũng nhìn thấy.

      Chắc hẳn Dung đại phu nhân dẫn về? Đột nhiên Tương Nghi thấy hơi đau lòng, nàng muốn gặp Gia Mậu, muốn hỏi tối hôm qua thế nào, nàng đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, có chút hoảng loạn, mặt ghế tựa như có châm, đâm vào khiến nàng vô cùng khó chịu.

      được, nàng phải tìm Gia Mậu.

      Tương Nghi lảo đảo ra ngoài sân , nàng mới vừa mới vừa tới hành lang dài, Phương tẩu mang theo ấm trà tràn đầy nước tới: " nương, ngươi muốn đâu?"

      "Ta..." Tương Nghi đột nhiên có vài phần nghẹn ngào, trong lòng đau xót, lệ lóng lánh trong mắt, bao nhiêu năm nàng chưa từng mềm yếu như vậy? Từ nháy mắt trùng sinh trở lại đó, nàng thành kiên cường, nàng vốn là cho là mình lại rơi lệ, lại thương tâm, khả lúc này còn là thương cảm .

      Nàng đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhưng như hắc thạch, thoạt nhìn vô cùng kiên định: "Ta muốn thiên tâm uyển tìm Gia Mậu."

      Phương tẩu vội vàng để ấm trà xuống, đến Tương Nghi bên cạnh: " nương, ta cùng ngươi."

      đến thiên tâm uyển, tiểu nha đầu mở cửa thấy Tương Nghi đến, có vài phần ngạc nhiên: "Lạc tiểu thư, chẳng lẽ ngươi biết? Biểu thiếu gia và biểu tiểu thư đều chuyển Trường Ninh Hầu phủ ."

      "Cái gì?" Tương Nghi thân thể nhoáng cái, Phương tẩu vội vàng duỗi tay vịn chặt nàng: " nương, ngươi coi chừng."

      "Bọn họ đều chuyển Trường Ninh Hầu phủ ?" Tương Nghi lẩm bẩm lập lại câu, tiểu nha đầu kia giải thích được nhìn nàng cái: "Đúng vậy, Lạc tiểu thư, sớm tinh mơ hôm nay bọn họ , mấy ngày trước phu nhân phải , Trường Ninh Hầu phủ thu thập xong."

      "Oh." Tương Nghi rầu rĩ đáp tiếng, tay ấn ngực, dùng sức thở gấp thở ra hơi: "Phương tẩu, chúng ta ."

      Gia Mậu , nhất định là Dung đại phu nhân muốn cho và mình tiếp xúc, mới vội vội vàng vàng hạ thủ như vậy, nếu làm sao lặng yên tiếng động như vậy? Tương Nghi đứng ở thiên tâm uyển cửa, có chút ít mờ mịt, nàng đến thiện tâm uyển là muốn hỏi Gia Mậu, về sau bọn họ nên làm cái gì bây giờ, nhưng là đến nơi này lại thấy Gia Mậu, việc này làm cho trong nội tâm nàng trong khoảnh khắc mảnh vắng vẻ.

      " nương, ngươi đừng khổ sở ." Phương tẩu từ từ cùng Tương Nghi về Vũ Hoa Các: " Mặc dù Dung đại thiếu gia , nhưng ngươi vẫn có biện pháp hỏi tin tức của , thí dụ như Dương tứ tiểu thư và Dương ngũ tiểu thư, cũng có thể thay ngươi hỏi Dung đại thiếu gia, nhìn đến tột cùng chuẩn bị làm thế nào?"

      "Làm sao bây giờ?" Tương Nghi khóe miệng lộ ra tia dáng tươi cười bất đắc dĩ: " còn có thể trốn tránh ra gia đình của sao?"

      Mặc dù Gia Mậu từng với nàng muốn ra tộc, nhưng Tương Nghi thủy chung cho rằng đó là làm được. Dung gia có tổ huấn, nam tử bốn mươi con được nạp thiếp, vì vậy nhân khẩu cũng hết sức thịnh vượng, Dung lão thái gia có bốn cháu trai, trong đó thân thể có quái bệnh, đến bây giờ còn cái gì, đầu méo mó cổ, cũng thể , thể tính người bình thường, vì vậy Dung gia chỉ còn được ba cháu trai, Gia Mậu lại là trưởng tôn, đến lúc đó Trường Ninh Hầu phủ nhất định là muốn thừa kế tước vị , như thế nào cho ra tộc?

      đến những thứ này, bây giờ Gia Mậu chỉ là đầu nóng lên muốn mang mình chạy, chờ chạy trốn xong, chỉ sợ dọc theo đường nhớ tới chỗ tốt của phụ thân mẫu thân, lại khó chịu vì bản thân mình có tận hiếu đạo - - kiếp trước nàng và Gia Mậu bỏ trốn, thuyền đến Hàng Châu, mới ra khỏi kinh thành ngày, nàng liền có thể cảm thấy Gia Mậu có nồng đậm ý sám hối với Dung đại phu nhân, chỉ là trong miệng với nàng mà thôi.

      Tối hôm qua cùng Gia Mậu bỏ trốn, kỳ phải ý kiến hay, Tương Nghi thẫn thờ thở dài hơi.

      "Nghi tỷ tỷ!" Phía trước truyền đến tiếng gọi ầm ĩ khoan khoái, vừa ngẩng đầu, thấy Bảo Thanh và Bảo Lâm chạy vội về phía bên nàng, mặt hai người mảnh đỏ bừng, như bôi phấn son: " Hôm nay Nghi tỷ tỷ thức dậy trễ! bắt kịp ta dọn nhà, cũng có bắt kịp bà nội ta đưa Liên Kiều vào cung!"

      Tương Nghi miễn cưỡng cười cười: "Cũng phải là? Tối hôm qua ngủ tốt, nên ngủ dậy trễ."

      Bảo Thanh bĩu môi : "Ta vốn muốn tới kêu Nghi tỷ tỷ , nhưng bản thân cũng dậy trễ, mẫu thân thúc giục ta mau Ngọc Thúy Đường, bằng đến Vũ Hoa Các ! Nghi tỷ tỷ, sao sắc mặt tỷ tốt như vậy? Chẳng lẽ là thấy biểu ca dọn rồi trong lòng khổ sở? Ngươi yên tâm, biểu ca tới tìm ngươi!"

      Khóe miệng Tương Nghi nổi lên tươi cười vô lực: "Thanh muội muội, đa tạ muội!"

      Thiếu nữ lớn lên trong khuê phòng, đậu tình lại chưa nở, sao có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng tại? Nếu như mình là nàng, chỉ sợ cũng lo lắng những chuyện này, mà tiếc nuối là, mình cũng phải là nàng.

      Bảo Lâm thấy sắc mặt Tương Nghi tốt, hơi bận tâm: "Nghi tỷ tỷ, ngươi muốn muốn cùng chúng ta Trường Ninh Hầu phủ tìm biểu ca sao? Chúng ta phải bên kia cạnh nhìn chút?"

      " cần ." Tương Nghi cơ hồ muốn kinh nhảy dựng lên, nàng Trường Ninh Hầu phủ kia tìm Gia Mậu, chỉ sợ Dung đại phu nhân từ chối nàng ngoài cửa? Cho dù nhìn mặt mũi hai tỷ muội Bảo Thanh Bảo Lâm cho nàng vào cửa, cũng cho nàng nhìn thấy Gia Mậu .

      "Vậy..." Bảo Thanh bắt lấy nàng tay lắc lắc: "Nghi tỷ tỷ, tỷ viết phong thư, chúng ta giao cho biểu ca, bảo hồi cho tỷ, được ?"

      Có lẽ đây cũng là phương pháp, mình tổng nên biết tại Gia Mậu thế nào, chuẩn bị làm thế nào. Tương Nghi gật đầu : "Ta phải viết tín ngay, làm phiền hai vị muội muội mang cho Gia Mậu thay ta."

      "Nghi tỷ tỷ khách sáo cái gì!" Bảo Thanh khoác tay Tương Nghi về phía trước: "Chúng ta phải là tỷ muội tốt sao? Mang phong thư, tiện tay mà thôi!"

      Tim Tương Nghi đập cực kỳ mau, mặc dù nàng thể tự mình thấy Gia Mậu, nhưng đưa thư qua cũng giống như vậy, nàng vội vội vàng vàng viết xon thư, bỏ vào bao, giao cho Bảo Lâm: "Thanh muội muội, Lâm muội muội, còn xin cầm lấy, đừng cho người khác nhìn thấy."

      Bảo Lâm gật đầu , nắm phong thư chặt: "Nghi tỷ tỷ cứ yên tâm ."

      Hai người ra khỏi Vũ Hoa Các, Bảo Thanh quay đầu lại nhìn nhìn qua cửa viện kia, vài cành hoa đào nghiêng ra bên cửa, đoàn phấn phấn như sương. Cửa viện lờ mờ có thể thấy Kim Châu, dáo dác ngó ra bên ngoài.

      "Tứ tỷ tỷ, ta cảm thấy bộ dáng Nghi tỷ tỷ như vậy, nhìn thê thảm." Bảo Thanh vịn Bảo Lâm tay, có chút ít đồng tình: "Nghi tỷ tỷ còn phải ăn đau khổ bao lâu nữa? Ta chỉ sợ mình quản được miệng, bí mật ra."

      "Hừ, bà nội tin tưởng muội như vậy, mới chuyện này cho muội biết, muội thế nhưng nghĩ ra?" Bảo Lâm đưa tay ngắt Bảo Thanh phen: "Nếu muội còn nghĩ như vậy, ta bảo bà nội trói muội đến chủ viện ở, đỡ cho muội lắm mồm."

      _Hết chương 269_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :