1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 243: Đầu đường vô tình gặp người tuyển tú

      Tương Nghi ở lại phủ Lư Thế Phi.

      Phủ đệ lớn bằng Dương phủ kinh thành, nhưng đủ cho bọn Tương Nghi, trong phủ có nha hoàn bà tử, tất cả đều là cùng màu đầy tớ và gã sai vặt, Tương Nghi nghi ngờ, biết những hạ nhân có phải cũng là mật thám đại chu .

      Nếu là ở đại chu, trong tòa đại viện có nha hoàn bà tử, là kiện chuyện kỳ lạ, nhưng ở Bắc Địch có thấy lạ hay , ít phủ đệ người làm nam số lượng nhiều hơn nha hoàn bà tử rất nhiều.

      Địa vị nữ tử ở Bắc Địch cũng cao hơn đại chu, ở trong nhà được cha mẹ cưng chìu như huynh đệ, hơn nữa nữ tử Bắc Địch cũng ra làm việc, vắt sữa bò vào thành bán số thứ, tiền công cầm cũng ít hơn nam tử, cho nên có rất ít người bằng lòng bán mình làm nô tỳ, trừ phi trong nhà nhiều người nuôi nổi, mới đại hộ nhân gia làm nha hoàn.

      Lư Thế Phi nhìn qua thô kệnh, nhưng cũng nghĩ chu đáo, thấy trong phủ có nữ quyến, nhanh chóng đến chỗ người môi giới chọn hai nữ nhân về: "Các ngươi cố gắng chăm sóc tiểu thư."

      Tương Nghi vội vàng khoát tay: "Ta có Liên Kiều và Phương tẩu là đủ rồi, nơi nào phải dùng tới nhiều trợ thủ như vậy."

      Lư Thế Phi cười : "Các nàng cũng phải bán văn tự bán đứt, chẳng qua là ban ngày hỗ trợ trong phủ chút, còn có thể mang bọn ngươi ra bên ngoài dạo chút, tránh cho các ngươi ở trong phủ cảm thấy vô vị."

      Nghe có thể dạo phố, Tương Nghi đồng ý, nàng còn muốn xem cửa hàng bán lá trà ở Bắc Địch đây.

      Hai nữ nhân này người tên là Sát Lệ Cổ, cái tên là Mông Nhị Na, hai người đứng ở bên cười: "Tiểu thư là đẹp, chúng ta còn chưa từng thấy người xinh đẹp giống như tiểu thư vậy."

      Tương Nghi nắm khăn cười tiếng: "Ngoài miệng các ngươi bôi mật ong sao? khiến ta vui vẻ quá ."

      "Chúng ta , ở đâu là bôi mật ong?" Sát Lệ Cổ đặt tay ở ngực, khom người hành lễ: "Tiểu thư muốn dạo cửa hàng? Chúng ta dẫn ngươi dạo thịnh kinh chút."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Vậy làm phiền hai vị rồi."

      Gia Mậu đưa tay kéo lại ống tay áo Tương Nghi, Tương Nghi quay đầu khẽ mỉm cười: "Ta cẩn thận, Gia Mậu."

      Nàng biết nghĩ gì, mới kéo ống tay áo của nàng, nàng biết ý đồ của . Trong lòng Tương Nghi mảnh ấm áp, Gia Mậu là người cẩn thận, có ở bên cạnh, mình chung quy cần lo lắng cái gì. Bắt đầu kể từ lúc tặng mình đèn lưu ly tú cầu, quyết định kiếp này hai người bọn họ dây dưa ngớt.

      phái người thăm dò giá thị trường tiệc trà Động Đình, dùng văn kiện khẩn cấp đưa đến Hoa Dương, trong chớp mắt thấy thư kia, lòng của nàng lại tự chủ được mà trầm luân, chẳng qua là trong lòng có sợ hãi kiếp trước để lại, nàng mới có thể ngừng chân bước lên.

      Chuyện từ từ phát triển, cuối cùng nàng đột phá hàng rào trong lòng, dũng cảm đón nhận tấm lòng của , từ khi hai người ràng, bỗng nhiên cuốc sống trở nên tươi đẹp sinh động, có lúc cái gì cũng cần , chẳng qua ánh mắt nhìn nhau, hiểu tâm ý của đối phương.

      lo lắng cho mình, Tương Nghi biết rất .

      "Ngươi và Bảo Trụ còn có chuyện phải làm, các ngươi ." Tương Nghi chỉ chỉ Phương tẩu: "Có Phương Tẩu ở đây, ngươi còn sợ ta xảy ra chuyện gì hay sao?"

      Ngón tay Gia Mậu nhàng ngoắc ngoắc Tương Nghi, cười tiếng với nàng: "Vậy nàng cẩn thận."

      Sát Lệ Cổ và Mông Nhị Na mang mấy người Tương Nghi ra cửa, nữ tử Bắc Địch hào sảng phóng khoáng, thích nhất là ăn mặc xinh đẹp rồi bộ ra phố, thịnh hành ngồi kiệu mềm hoặc là xe ngựa, muốn nam tử đường nhìn các nàng nhiều mấy lần. Sát Lệ Cổ cùng Mông Nhị Na bên người Tương Nghi, ngừng cho Tương Nghi chỗ chơi vui nhất thịnh kinh là ở đâu, con phố phồn hoa nhất, Tương Nghi nghe chỉ cười, hai người bọn họ , vừa so sánh với kinh thành đại chu, vậy cái gì cũng tính.

      Ngang dọc thịnh kinh mới tám con phố, lớn hơn nữa cũng lớn tới đâu, Tương Nghi quyết định theo Sát Lệ Cổ bộ, dù sao mấy bước đến.

      Mới qua con đường, thấy bên kia có binh lính xếp hàng mà qua, cầm trong tay đao kiếm sáng loáng, nhìn là đáng sợ, chỉ là sau lưng bọn họ lại theo mười mấy nữ tử, cúi đầu chậm rãi . Sát Lệ Cổ và Mông Nhị Na vội vàng giấu Tương Nghi ra sau lưng: "Tiểu thư, cong đầu gối xuống, trốn phía sau chúng ta."

      Liên Kiều tò mò hỏi: "Sao vậy? Vì sao phải tiểu thư nhà chúng ta phải núp?"

      Sát Lệ Cổ có vài phần khẩn trương: "Hư, ngươi đừng lên tiếng, vội vàng tránh đến sau lưng tẩu tử kia."

      Phương tẩu nhíu nhíu mày lại, thấy đám binh sĩ kia vừa , ánh mắt chút kiêng kỵ đánh giá nữ tử bên đường, khỏi lấy làm kinh hãi: "Bọn họ làm gì?"

      "Đại tẩu, bọn họ là tìm nương làm thị nữ cho nữ thần Hi Tư trong tiết đại hàn." Sát Lệ Cổ lắc đầu cái, thấp giọng : " Bắc Địch thờ phượng nữ thần Hi Tư, mỗi tiết đại hàn đều phải cúng tế nàng. Phải chọn trăm thị nữ ở tế bái ba ngày trong thần miếu nữ thần Hi Tư, sau tiết đại hàn mới được ra, những trong đám thị nữ có bốn người bị chọn dâng thánh thủy cho Hãn Vương, người còn lại sau tiết đại hàn phải phục vụ những vương công quý tộc kia, nếu như bị nhìn trúng, có thể cũng bị cưới làm vợ bé."

      "Vợ bé mà còn cưới?" Liên Kiều lộ ra nửa cái đầu từ sau lưng Phương tẩu, nhìn bên kia, thấy nữ nhân bị mấy người lính lôi ra từ trong đám người, mặt nàng ta hơi lộ vẻ cười, gia nhập trong đội ngũ kia: "Bên đại chu chúng ta, di nương gọi là nâng, len lén vào từ cửa hông, trừ phi là những người được sủng ái, nếu ở nhà căn bản có quyền chuyện."

      "Chúng ta khác, chỉ cần có tiền, nam nhân có thể cưới ít lão bà, ngoại trừ Hãn Vương lập vị đại Phi, trong gia đình bình dân, địa vị các lão bà đều khác mấy, có tôn ti gì." Sát Lệ Cổ thở dài : "Cưới mấy lão bà, đó là chuyện của người giàu, người nghèo ngay cả cơm cũng ăn nổi, nơi nào còn có thể cưới mấy cái?"

      thấp giọng vừa chuyện, những binh lính kia chạy tới trước mặt, có hai người tới, ánh mắt tàn bạo nhìn sau lưng Phương tẩu: "Người phía sau, nhấc mặt để cho chúng ta nhìn chút!"

      Thân Liên Kiều cao, mặc dù cong chân, nhưng vẫn lộ ra nửa bên cái tráng sáng bóng như cũ, bị những binh lính kia liếc mắt nhìn thấy. Phương tẩu duỗi tay nắm lấy tay của Liên Kiều: "Đừng động, ta đối phó bọn họ!"

      "Ma ma, bọn họ có nhiều người như vậy, ngươi còn phải bảo vệ nương." Liên Kiều thấp giọng bên tai Phương tẩu: " phải bắt những nương kia , là muốn cúng tế nữ thần Hi Tư, hầu hạ Hãn Vương và vương công quý tộc sao? Nếu ta có thể chui vào, nội ứng ngoại hợp, phải rất tốt sao?"

      Trong lòng Phương tẩu hơi động, Liên Kiều đây là quyết tâm muốn giúp Ca Lạp Nhĩ cầm lại đồ của , ngay cả an nguy của mình cũng để ý, nàng vừa mới muốn cản Liên Kiều, Liên Kiều nhanh chân ra ngoài từ bên người nàng: "Mấy vị quân gia, muốn ta ra làm chi?"

      Mấy người lính quan sát nàng từ xuống dưới phen, mặt lộ ra thần sắc vui mừng: "Người này tệ, tệ."

      ra Liên Kiều thể hết sức xinh đẹp, nhưng nương đại chu da thịt mịn màng, điểm này mạnh hơn nữ tử Bắc Địch ít, trắng nhợt xấu xí, da thịt người nàng, để cho Liên Kiều lộ ra vô cùng ánh sáng rực rỡ lấp lánh, hơn nữa nàng mắt to mày rậm, chính là loại hình người Bắc Địch thích, cho nên những binh lính kia chỉ nhìn cái, cảm thấy Liên Kiều quả thực xinh đẹp.

      cái phó tướng bộ dáng cưỡi ngựa chạy tới, thấy Liên Kiều cũng là trong mắt sáng lên: " nương, ngươi có bằng lòng hầu hạ nữ thần Hi Tư ?"

      Liên Kiều gật đầu cái: "Ta bằng lòng, chẳng qua là ngươi phải cho tẩu tẩu của ta biết, đến lúc đó tìm ta thế nào?"

      Người kia thấy Liên Kiều tự nhiên phóng khoáng, chút cũng xấu hổ sợ hãi, càng vui vẻ, nhìn Phương tẩu cái, gật đầu cái: "Đây là tẩu tẩu ngươi hả? Nếu nhà ngươi có chuyện gì, để cho nàng nơi trú quân phía bắc thẻ tìm ta ta là được, ta là người phụ trách thị nữ nữ thần Hi Tư năm nay tướng quân Ngõa Đăng Luân."

      Phương tẩu gật đầu cái: "Ta họ Phương, xin tướng quân nhớ trong lòng, sau này nếu ta cho đưa điểm ăn uống muội muội, mong rằng có thể châm chước , hai."

      "Đó là dĩ nhiên." Ngõa Đăng Luân cười ha ha tiếng: "Muội muội của ngươi xinh đẹp như hoa, chừng Hãn Vương có thể nhìn trúng nàng, đến lúc đó cả nhà các ngươi lên như diều gặp gió, ta còn muốn tới mời các ngươi châm chước thay ta đây."

      "Tướng quân khách khí!" Phương tẩu nhìn Liên Kiều cái, thành khẩn dặn dò: "Muội muội, muội có vận khí tốt được chọn trúng, vậy phải cố gắng, để cho nhà chúng ta được nhiều chỗ tốt hơn."

      "Tẩu tẩu, tẩu cứ yên tâm ." Liên Kiều nháy mắt cái với` Phương tẩu: "Ngươi phải chăm sóc Nương tốt."

      Tương Nghi từ từ đứng thẳng người, tay bắt lấy cánh tay Phương tẩu, toàn thân phát run, từ khi Liên Kiều tới hầu hạ nàng, hai người bọn họ vẫn làm bạn, chưa bao giờ chia lìa qua, nghĩ tới mới đến Bắc Địch ngày đầu tiên, Liên Kiều bị binh lính Bắc Địch bắt : "Phương tẩu, làm sao bây giờ? Chúng ta phải nhanh cho bọn họ biết chuyện này."

      "Đừng có gấp." Phương tẩu an ủi Tương Nghi: "Chẳng qua là làm thị nữ cho nữ thần Hi Tư, có chuyện gì."

      Sát Lệ Cổ và Mông Nhị Na cũng gật đầu liên tục: " việc gì việc gì, ra làm thị nữ cũng dễ dàng, chỉ cần mỗi ngày phụ trách dâng tế phẩm cho Hi Tư nữ thần, đọc chút kinh văn là được rồi, chỉ cần ba ngày là xong."

      "Nhưng các ngươi còn phải hầu hạ những vương công quý tộc kia mà?" Sắc mặt Tương Nghi trắng bệch, Liên Kiều thích Ca Lạp Nhĩ, sao có thể làm chuyện như vậy?

      "Có thể được vương công quý tộc vừa ý, có thể chính là vinh hạnh của nàng." Sát Lệ Cổ toét miệng cười : "Ta vốn nghĩ đám các ngươi chẳng qua là tới Bắc Địch làm khách, chơi đùa mấy ngày phải trở về, cho nên mới cho các ngươi trốn, đừng để bị chọn trúng, nhưng vị nương này tự mình ra, nghĩ đến nàng là tự nguyện hưởng phúc, nương đừng lo lắng."

      , Liên Kiều tuyệt phải là muốn hầu hạ những vương công quý tộc kia, Tương Nghi hận thể hét lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Phương tẩu, Tương Nghi trấn định mấy phần, nàng đứng ở nơi đó suy nghĩ chút, bỗng nhiên nở nụ cười. Mình cũng quá khẩn trương, lúc này mới kinh hoảng luống cuống như thế, nếu phải Liên Kiều tự nguyện, Phương tẩu sớm xuất thủ.

      Tại sao Liên Kiều tự nguyện theo những binh lính kia, tự nhiên có lý do của nàng.

      Đúng là nương tốt, trong lòng Tương Nghi thầm khen ngợi tiếng, vì Ca Lạp Nhĩ, Liên Kiều để ý an nguy bản thân, thà lấy thân mạo hiểm, Ca Lạp Nhĩ hẳn phải quý trọng nàng.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 245: Vì đoạt vị nội ứng ngoại hợp

      Người chỉ dạo đường vòng, lúc trở về phủ lại thiếu người, bọn Bảo Trụ nghe thấy, người người đều nhíu mày lại, Ca Lạp Nhĩ hô tiếng đứng lên: “Ta đây phải chỗ kiện tướng kia đón Liên Kiều về.”

      “Ca Lạp Nhĩ, ngươi tỉnh táo lại.” Tương Nghi ngăn Ca Lạp Nhĩ lại: “Nàng muốn làm vài việc vì ngươi.”

      Lư Thế Phi suy nghĩ lúc lâu, quơ quơ tay với Ca Lạp Nhĩ: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi là người Bắc Địch, tự nhiên biết chuyện cúng tế nữ thần Hi Tư này, trong mấy ngày này Liên Kiều tạm thời chuyện gì, chờ huấn luyện xong, nàng được phái thần miếu cúng tế, chưa tới ba ngày, đó mới là lúc nguy hiểm. Nàng vì ngươi mới mạo hiểm, ngươi cũng phải hiểu nàng, chúng ta vừa vặn dùng thời cơ này, bố trí xong hành động thế nào.”

      , ta thể để cho nàng bất chấp nguy hiểm làm những chuyện này!” Đôi mắt Ca Lạp Nhĩ đỏ lên: “Ta chút cũng muốn, ta chỉ muốn nàng tốt, cần nàng vì ta làm những việc này, chảy máu chảy mồ hôi cũng là chuyện nam nhân nên làm, sao có thể để cho nữ tử làm? Ta nhất định phải cứu nàng về!”

      “Ca Lạp Nhĩ, ngươi yên tĩnh chút !” Phương tẩu quát to tiếng, tiến lên bước, tay đè chặt rồi bả vai : “Vì sao ngươi nghĩ tới khổ tâm của Liên Kiều? Tự nàng bằng lòng làm thị nữ kia, ngươi cho dù cứu nàng, nàng cũng ra với ngươi, ngươi cần gì phải lãng phí nổi khổ tâm của nàng chứ?”

      Ca Lạp Nhĩ quẩy người cái, nhưng sức lực của Phương tẩu rất lớn, căn bản cách nào tránh ra khỏi. nhìn Phương tẩu cái, giọng dần dần trầm thấp: “Phương tẩu, làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì? Qua nhiều năm như vậy ta cơ hồ mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, bỗng nhiên trước mắt có bóng dáng của nàng, ta rất hoảng sợ.”

      “Đây chỉ là ly biệt tạm thời, để sau này có thể gặp nhau.” Phương tẩu đè Ca Lạp Nhĩ ngồi xuống, thần sắc nghiêm nghị: “Ngươi cùng nghĩ cách với mọi người, nhìn xem làm sao mới có thể bảo đảm an toàn của Liên Kiều, lại có thể áp dụng kế hoạch của chúng ta.”

      “Ngươi cần phải gấp, Ca Lạp Nhĩ, “ Lư Thế Phi an ủi : “Chúng ta cũng thiếu người chung hợp sức, phải biết ngoại trừ Đại vương Mạc Nhĩ Khích và mấy vị cố mệnh đại thần, cũng thiếu dân chúng Bắc Địch ủng hộ ngươi, người Hán chúng ta có câu đắc đạo đa trợ thất đạo quả trợ*, lòng dân quyết định có thành công , ngươi chỉ cần buông tay mạnh dạn làm, bên quân đợi chúng ta cũng có người, Liên Kiều có chuyện gì. Nàng xâm nhập vào quân doanh Bắc Địch, đây là cơ hội tốt, vấn đề là biết nàng có thể được chọn .”

      * đắc đạo đa trợ thất đạo quả trợ: chính nghĩa được ủng hộ

      Người các binh lính chọn từ đầu đường, hoàn toàn được chọn làm thị nữ nữ thần Hi Tư, trải qua mấy ngày huấn luyện, từ trong đó lựa ra trăm người, còn lại liền mỗi người cho ít tiền đuổi về nhà, coi như phí khổ cực. Mặc dù Liên Kiều bị Ngõa Đăng Luân kia mang , nhưng cũng nhất định có thể vào thần miếu Hi Tư, dù sao dung mạo của nàng khác nữ tử Bắc Địch, có lẽ chọn nàng.

      Ca Lạp Nhĩ ngồi ở chỗ đó, lặng lẽ gì, nửa ngày mới tiếng: “ Được, ta nghe các ngươi, chẳng qua là,“ giương mắt nhìn Phương tẩu, trong giọng lộ ra chút cầu xin: “Phương tẩu, mỗi ngày ngươi thăm nàng lần có được ?”

      Phương tẩu gật đầu cái: “Chuyện này là đương nhiên, cần ngươi ta cũng gặp nàng.”

      Tương Nghi giương mắt: “Phương tẩu, ngươi mang câu cho Liên Kiều, để cho nàng cẩn thận tất cả, ta theo qua.”

      “Đương nhiên nàng thể .” Gia Mậu cơ hồ muốn nhảy lên: “Chỗ nguy hiểm như vậy, sao nàng có thể ?”

      Ca Lạp Nhĩ nhìn Tương Nghi cái, mặt có thần sắc phức tạp, nửa ngày mới sâu xa : “Ngài đừng , Liên Kiều biết tâm ý của ngài.”

      Trong lòng Tương Nghi đau xót, Ca Lạp Nhĩ có ý là nàng lạnh lùng? phải nàng muốn cùng thăm Liên Kiều, chẳng qua là nàng thể , nàng so được vói Liên Kiều, nàng có võ công, đến nơi đó có thể liên lụy mọi người, có bất cứ tác dụng gì. Nàng... Tương Nghi hít hơi hơi lạnh: “Ca Lạp Nhĩ, phải ta nhát gan, ta sợ ở đó liên lụy các ngươi.”

      Lư Thế Phi nhìn Tương Nghi, mặt vậy mà ra vui mừng: “Nếu là Lạc tiểu thư bằng lòng, cũng có thể quân doanh kia huấn luyện.”

      Gia Mậu lớn tiếng hô lên: “ ổn thỏa, ta phản đối.”

      Tình thế bây giờ hung hiểm, sao có thể để cho Tương Nghi mạo hiểm? Bên trong có Liên Kiều đủ để cho người ta lo lắng, còn thêm Tương Nghi, vậy điên mất.

      Ca Lạp Nhĩ cũng vội vàng mở miệng: “Lạc tiểu thư, ta phải có ý này, ta chỉ cảm thấy Liên Kiều nghĩ tới chúng ta, dù sao chúng ta lâu như vậy tách ra.”

      Những lời này đâm vào trong lòng Gia Mậu, có chút khó chịu, đứng lên: “Ca Lạp Nhĩ, mấy năm trước ta đánh trận với ngươi, hôm nay ngươi muốn ta lại tới đánh trận cùng ngươi chứ?” Tay nắm quá chặt chẽ, trong tròng mắt tất cả đều là lửa giận: “Ngươi biết Tương Nghi phải có ý này, vì sao còn phải dùng lời này buộc nàng?”

      Bảo Trụ nhảy lên, bắt lại tay của Gia Mậu: “Gia Mậu, trấn định, bây giờ cũng có ai Tương Nghi nhất định phải , chẳng qua là Lư tướng quân cảm thấy biện pháp này có thể được.”

      “Có thể được? Ngươi cũng cảm thấy biện pháp này có thể được?” Gia Mậu châm chọc nhìn Bảo Trụ, gương mặt tức giận: “Tương Nghi phải Ca Lạp Nhĩ, phải ngươi, phải Phương tẩu, thậm chí phải ta! Nàng có võ công trong người, ngươi muốn nàng chỗ nguy hiểm như vậy, xảy ra vấn đề ngươi tới phụ trách?”

      “Gia Mậu!” Tương Nghi hô to tiếng: “Chàng chớ , nếu tất cả mọi người cảm thấy ta nên , ta , dù sao đó phải chiến trường, ta chỉ là muốn làm thị nữ trong thần miếu, chắc có nguy hiểm gì. Liên Kiều ở đó, ta vốn nên chủ động cầu , chúng ta tình như tỷ muội, sao có thể yên tâm để cho nàng mình ở đó?”

      , bất kể như thế nào, ta cũng để cho nàng !” Đột nhiên Gia Mậu trở nên ngang ngược, liều lĩnh hất ra tay của Bảo Trụ chạy nhanh tới trước mặt Tương Nghi, nắm tay nàng chặt: “Tương Nghi, ta phải bảo vệ nàng tốt, thể để cho nàng bị thương tổn, nàng đến Bắc Địch, ta rất áy náy trong lòng, nàng còn phải đưa bản thân đến quân doanh Tạp Na kia, ta...” lo lắng nhìn chăm chú vào Tương Nghi: “, nàng nên .”

      “Gia Mậu.” Tương Nghi khẽ mỉm cười với : “Ta biết tâm ý của chàng, nhưng mà...” Nàng hít hơi, làm người thể quá ích kỷ, nàng thể để Liên Kiều mình ở đó, Liên Kiều là tỷ tỷ ruột của nàng, dù thế nào nàng cũng phải ở cùng với nàng ấy, hai người cùng nhau đối mặt tất cả những chuyện sắp xảy ra.

      “Ta bằng lòng tiếp nhận đề nghị của Lư tướng quân, xin hãy sắp xếp thỏa đáng.” Tương Nghi cười chúm chím nhìn Gia Mậu: “Chàng lo lắng như vậy sao? Chẳng lẽ ta là nữ nhân vụng về hay sao?”

      “Tương Nghi!” Gia Mậu chợt kéo nàng vào trong ngực, hoàn toàn để ý những người khác thấy thế nào: “Ta , thể để cho nàng .”

      “Gia Mậu, theo như cách của chàng, ta cũng thể cho chàng tới Bắc Địch.” Tương Nghi cười cười: “Chàng ra sức vì nước, chúng ta tuy là tiểu nữ, cũng phải ra sức vì nước, huống chi Ca Lạp Nhĩ là bạn của chúng ta, chúng ta hẳn trợ giúp , để cho có thể thuận lợi cầm lại thứ vốn nên thuộc về .”

      Lư Thế Phi vỗ tay khen ngợi: “ Lời này của Lạc tiểu thư, là biết tròn biết méo, nữ nhi gia cũng có tấm lòng của đại trượng phu!”

      “Tương Nghi, ta ủng hộ muội!” Bảo Trụ cũng toét miệng cười gật đầu: “Gia Mậu, ngươi lo lắng cái gì, người Phương tẩu chắc chắn mang theo ít thứ tốt, Tương Nghi muốn tự vệ tuyệt đối thành vấn đề, lại chúng ta còn có nhiều người nằm vùng trong nội bộ Bắc Địch như vậy, quân doan Tạp Na kia, nhất định cũng có người.”

      Tay của Gia Mậu hơi buông lỏng chút, lui bước, nhìn từ xuống dưới Tương Nghi, lại nắm chặt ngón tay của nàng: “ được, Tương Nghi, ta vẫn nỡ bỏ, thân thể nàng yểu điệu thế này, làm sao có thể... , , Tương Nghi, nàng đừng , những chuyện này ngươi chớ xía vào.”

      Tương Nghi đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Gia Mậu, trong lòng quả thực rung động, nhưng nàng biết, nàng thể , Lư Thế Phi, Bảo Trụ, Ca Lạp Nhĩ đều hy vọng nàng , chỗ Liên Kiều cũng cần người giúp đỡ, nàng thể cứ núp ở trong nhà này nghe tin tức bọn họ mang về: “, Gia Mậu, ta , ta nhất định phải .”

      Sáng hôm sau, Tương Nghi thu thập chút, đổi váy vải to, cùng Phương tẩu ra cửa.

      Hai người kêu chiếc xe ngựa, chạy hơn nửa canh giờ mới đến quân doanh Tạp Na, binh lính giữ cửa ngăn các nàng lại: “Tìm ai?”

      Phương tẩu cười nhét thỏi bạc vào trong tay : “Làm phiền quân gia chút với Ngõa Đăng Luân tướng quân, ta đưa nương qua cho xem qua, xem có thể đưa vào làm thị nữ nữ thần Hi Tư .”

      Người binh lính kia quan sát Tương Nghi, ước lượng thỏi bạc, gật đầu cái: “Hai người các ngươi tới đây chờ, ta hỏi tướng quân chút.”

      lâu lắm, người binh lính kia trở về, ngoắc tay với Phương tẩu: “Hai người các ngươi tới.”

      Phương tẩu và Tương Nghi theo đến quân trướng, Ngõa Đăng Luân thấy Phương tẩu xách giỏ vào, thấy Tương Nghi bên cạnh, hơi ngẩn người: “ nương này là muốn làm thị nữ nữ thần Hi Tư?”

      “Tướng quân, nương hôm qua là tỷ tỷ của nàng, nàng nghe tỷ tỷ được chọn làm Thị nữ nữ thần Hi Tư, trong lòng hâm mộ, ở nhà la hét cũng phải làm Thị nữ nữ thần Hi Tư, ta bị nàng nháo đến có cách nào, thể làm gì khác hơn là mang nàng đến thử xem, biết chỗ tướng quân còn muốn người ?”

      “Hôm qua tìm chừng 300 người, chờ chiều hôm nay A Nạp Đạt đại nhân tới kiểm định chọn, chọn xong nữa cần người, nàng coi là vận khí tốt, vào thôi.” Ngõa Đăng Luân cười híp mắt nhìn Phương tẩu, trong lòng thầm , đây là tẩu tẩu lòng dạ đen tối, muốn đưa em chồng tới nơi này, xem có thể bị vương công quý tộc chọn làm vợ bé , mình cũng dễ vớt chỗ tốt hơn.

      “Đa tạ Tướng quân.” Phương tẩu cười đưa cái giỏ cho Tương Nghi: “Nhìn thấy tỷ tỷ ngươi rồi hai người chia thứ bên trong mà ăn, ngày mai ta lại tới tặng đồ cho các ngươi.”

      “Tẩu tẩu, ta biết rồi.” Tương Nghi xách giỏ, dịu dàng nhìn Ngõa Đăng Luân: “Tướng quân, ta có thể ở cùng tỷ tỷ của ta ? Chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

      Tương Nghi đứng ở nơi đó, duyên dáng kiều, dung mạo thanh tú đẹp đẽ, Ngõa Đăng Luân đâu có từng thấy nữ tử dung nhan như vậy? Thấy nàng mắt ngọc mày ngài cười rực rỡ, đầu óc sớm mơ mơ màng màng: “Tỷ tỷ ngươi tên gọi là gì? Ta để cho bọn họ dẫn ngươi tìm chút.”

      “Đa tạ Tướng quân.” Tương Nghi kiều thi lễ cái: “ Tâm địa Tướng quân là nhân từ.”

      “Ha ha, nương sau này ngươi trèo lên cành cao đừng quên tốt giúp ta, ta gọi là Ngõa Đăng Luân.”

      xinh đẹp như vậy, lo bị người nhìn trúng, có lẽ sau này mình còn phải cầu nàng.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 246:

      “Tỷ tỷ!” Tương Nghi vào phòng, ôm lấy Liên Kiều, cảm giác có nàng ở bên cạnh thực tốt.

      Liên Kiều mở to hai mắt nhìn Tương Nghi, kinh ngạc ra lời, ánh mắt đám nữ tử Bắc Địch bên cạnh cái, thấp giọng : “ nương, sao ngươi cũng bị bắt vào?”

      “Ta tự cầu tới.” Đầu Tương Nghi cọ xát bả vai Liên Kiều, mặc dù mới buổi tối gặp Liên Kiều, nhưng giống như rất lâu chưa gặp nàng vậy, bây giờ nhìn nàng chân chân đứng trước mặt mình, trong lòng có thoải mái ra được.

      “Cái gì?” Liên Kiều càng giật mình rồi: “Bọn Dung Đại thiếu gia, biểu thiếu gia đều đồng ý?”

      Tương Nghi gật đầu cái, kéo Liên Kiều qua bên: “Chúng ta đến chỗ an tĩnh chuyện.”

      Buổi chiều quân doanh Tạp Na tới vị đại nhân, tên là A Nạp Đạt, nhìn qua chức vị thấp, Ngõa Đăng Luân kia đối với mực cung kính, ngừng chắp tay chào.

      A Nạp Đạt tới chọn trăm thị nữ cung phụng nữ thần Hi Tư, từng nhóm nữ tử được mang vào, do xem qua, có thể ở lại, được đứng bên, chờ nếu có thiếu lại chọn.

      “Liên Kiều, Bán Hạ.” người lính cầm trong tay danh sách, đọc hai cái tên lên, người trong sân trố mắt nhìn nhau, nghĩ tới vẫn còn có người lấy loại tên này.

      Liên Kiều và Tương Nghi tiến lên bước, hai người đứng ở nơi đó, duyên dáng xinh đẹp, giống như hai cành liễu non mềm.

      A Nạp Đạt híp mắt nhìn chút, mặt nở nụ cười: “Hai người các ngươi phải người Bắc Địch chúng ta.”

      “Bẩm đại nhân , hai tỷ muội chúng ta tuy là người Hán, nhưng ở Bắc Địch cũng có đoạn thời gian, nghe tiết đại hàn muốn tuyển chọn thị nữ cho nữ thần Hi Tư, trong lòng hiếu kỳ, muốn tới xem chút.” Tương Nghi cười kiều nhìn A Nạp Đạt, chút cũng sợ hãi, Lư Thế Phi qua, trong lòng vị A Nạp Đạt đại nhân này là nghiêng về phía Ca Lạp Nhĩ, gây rắc rối với các nàng.

      “Hóa ra là như vậy.” A Nạp Đạt thấy Tương Nghi trấn định như thường, trong lòng cũng khen câu, chẳng qua là trong miệng vẫn chịu buông lỏng như cũ, cố ý gây khó khăn: “Các ngươi là hán nữ, chẳng lẽ có tự tin để cho ta chọn trúng các ngươi hầu hạ nữ thần Hi Tư?”

      “Đại nhân, bất kể là người Bắc Địch hay là người Hán, chỉ cần ở tại Bắc Địch, vậy là phần tử của Bắc Địch, cũng nên làm vài việc trong tiết đại hàn, có phải ? Nữ thần Hi Tư là vị thần chí cao vô thượng, có thể hầu hạ nàng là vinh hạnh của tiểu nữ, ta tin tưởng đại nhân cũng có ánh mắt khác để đối đãi hán nữ chúng ta, nhất định có thể làm việc công bình.” Tương Nghi đứng ở nơi đó, chút sợ hãi, cười khanh khách nhìn A Nạp Đạt: “Nếu ta cvàùng tỷ tỷ đạt tới tiêu chuẩn đại nhân chọn lựa, chúng ta tự nhiên vui vẻ về nhà, nhưng nếu là đạt tới, xin đại nhân đừng để cho chúng ta thất vọng.”

      “ Đúng là nương miệng mồm lanh lợi!” A Nạp Đạt gật đầu cười: “Hai người các ngươi cũng được chọn rồi.”

      “Đa tạ Đại nhân.” Tương Nghi và Liên Kiều thi lễ cái với A Nạp Đạt, do binh lính dẫn tới bên.

      Những nương được chọn trúng bốn người ở gian phòng, chỉ có giường lớn, rất rộng rất lớn, hai người Tương Nghi và Liên Kiều ngủ đầu, hai vị nương Bắc Địch khác rất tự nhiên ngủ ở đầu khác, can thiệp chuyện của nhau.

      Ngày cứ trôi qua, chờ đến lúc trời dần dần tối xuống, cuối cùng có thể về phòng của mình nghỉ ngơi. Tương Nghi và Liên Kiều sóng vai đứng ngoài nhà, nhìn trung cao xa, hai người thở dài cái.

      “Ta nhớ Phương tẩu rồi.” Tương Nghi có vài phần thương cảm, qua nhiều năm như vậy, nàng và Liên Kiều còn chưa bao giờ rời khỏi Phương tẩu, mấy ngày nay cũng chỉ có nàng và Liên Kiều thôi.

      “Ta cũng nhớ nàng.” Liên Kiều cũng than thở: “ nương, ngươi nhớ chỉ là mình Phương tẩu chứ?”

      Mặt Tương Nghi hơi đỏ lên, đây là tự nhiên, nàng chắc chắn chỉ nhớ mình Phương tẩu, nàng càng nhớ nhiều hơn, là Gia Mậu.

      Cũng biết bọn Gia Mậu có sắp xếp xong hết chưa, đại sống còn như vậy, phải chơi đùa, bất kỳ chi tiết nào cũng phải chuẩn bị thỏa đáng, thể có nửa điểm lơ là. Người thắng làm vua người thua làm giặc, nếu Ca Lạp Nhĩ là có thể đuổi đại ca xuống vị Hãn Vương, là người tôn quý nhất Bắc Địch, nếu là kế hoạch lần này thất bại, đừng tôn quý, ngay cả tính mệnh cũng còn.

      Tay Tương Nghi nắm chặt vạt áo trước ngực, nơi đó có đồ vật cứng rắn cấn vào tay, đó là tượng Gia Mậu đưa cho nàng, nàng cầm sợi dây đeo cổ, giấu bên trong quần áo.

      Đây là lễ vật Gia Mậu tặng, sờ bức tượng này cái, cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như Gia Mậu ở bên cạnh mình, chưa bao giờ cách xa.

      Ngày thứ hai các nàng bắt đầu đón nhận đủ loại huấn luyện.

      Cung phụng thánh thủy và đóa hoa cho nữ thần thế nào, đọc kinh văn thế nào, hành lễ thế nào, mỗi việc đều có nguyên tắc, những nương kia lúc bắt đầu cười vui vẻ, túm năm tụm ba đứng cười cười , nhưng về sau, từ từ, người chuyện ít, mặt đều là thần sắc mệt mỏi.

      Tương Nghi và Liên Kiều đứng cùng nhau, hai người cảm thấy có cái gì khổ, thuở các nàng thành thói quen sinh hoạt bận rộn, bây giờ những chuyện này đối với các nàng mà , tính là gì, đặc biệt là hai người bọn họ còn linh hoạt hơn những kia, đọc kinh văn lưu loát, giọng cũng êm tai, mấy bà tử phụ trách huấn luyện liếc mắt các thấy hai người bọn họ, làm cho các nàng mang đội ngũ bắt đầu tụng kinh.

      Thời gian khô khan như vậy qua ba ngày, đến chạng vạng tối ngày thứ tư, huấn luyện xong rồi, Liên Kiều cùng Tương Nghi kết bạn về phòng mình, bỗng nhiên có tên lính ngăn cản hai người bọn họ: “Các ngươi giống như làm rơi đồ.”

      Tương Nghi hơi sửng sờ, nhìn mình và Liên Kiều: “Chúng ta mang thứ gì ra.”

      Người lính kia chuyển ngón tay cái, cuộn giấy nho rơi vào trong tay Tương Nghi, nàng hơi ngạc nhiên, nhìn người binh lính kia, chỉ thấy sắc mặt như thường, tựa hồ có nửa chỗ đặc biệt.

      “Các ngươi đứng ở chỗ này làm chi?” Bên cạnh có người thét to tiếng: “Nhanh trở về phòng mình ! Chớ có dừng lại đường!”

      Tương Nghi liếc mắt nhìn chút, phó tướng tới bên này, nàng dám ở lại nữa, vội vàng kéo Liên Kiều chạy nhanh về gian phòng của mình, còn chưa tới cửa, bị nương hai Bắc Địch ngăn chận: “Hai người các ngươi chuyện với binh lính, chẳng lẽ quên mất lời của Ngõa Đăng Luân tướng quân? Chúng ta phải hầu hạ Hi Tư nữ thần, tâm địa phải thánh khiết, cũng thể lăn lộn với thứ nam tử xấu xa kia.”

      “Ai lăn lộn với bọn chúng?” Liên Kiều hơi giận, những nữ tử Bắc Địch này, mỗi người xem hai người bọn họ nhìn như đinh trong mắt, có lẽ là cảm thấy khuôn mặt nàng và Tương Nghi tỉ mỉ hơn, càng có thể được chọn làm thị nữ dâng thánh thủy cho nữ thần Hi Tư. Nghe người ta , thị nữ dâng thánh thủy, dễ bị Hãn Vương nhìn trúng nhất, cúng tế xong theo Hãn Vương uống rượu, nếu là được lòng của Hãn Vương, cũng mang về vương cung, chừng thành phi tần hậu cung.

      Đây là chuyện bước lên trời, ai muốn biến thành tần phi Hãn Vương đây —— nơi này ngoại trừ Tương Nghi và Liên Kiều, sợ rằng mỗi nương tiến vào cũng loại chuyện này.

      “Còn có? Ta thấy tận mắt đến các ngươi ở bên chuyện, hôn thắm thiết kìa!” Nữ tử mũi cao màu xanh biếc kia cười phá lệ vui vẻ: “Ta và Cát Na Nhĩ cùng nhìn thấy, nghĩ đến cũng thiếu người cũng thấy rồi, ngươi đúng là chuyện với binh lính kia, hơn nữa còn nhét thứ gì cho ngươi!”

      Hóa ra là bày cái cục, Tương Nghi cười lạnh tiếng, loại trò lừa bịp ngây thơ này, liếc mắt là có thể nhìn thấu.

      chút , đưa nàng đến chỗ Ngõa Đăng Luân tướng quân, để cho cũng ghi ở trong lòng, với A Nạp Đạt đại nhân, như vậy, căn bản xứng làm thị nữ dâng thánh thủy!” nương Bắc Địch kia hết sức kích động, giống như Tương Nghi phạm vào sai lầm to lớn vậy, mắt to nhìn Tương Nghi và Liên Kiều, mặt là cười lạnh.

      .” Tương Nghi đứng thẳng tắp, ai muốn làm thị nữ dâng thánh thủy kia chứ? Nghĩ đến phải theo những vương công quý tộc kia uống rượu, Tương Nghi rất thích, có thể tránh thoát tránh , nàng chút cũng muốn .

      chút !” Mấy nương Bắc Địch bên cạnh chen nhau lên, bị Liên Kiều dùng sức khều cái, mọi người ngươi chen chúc ta ta chen chúc ngươi đứng vững, lảo đảo nghiêng ngã ngã lăn: “Ngươi hán nữ này, sao lại đánh người?”

      “Ai đánh các ngươi? ràng là tự các ngươi có dừng bước!” Liên Kiều khinh miệt nhìn các nàng: “ phải muốn tìm Ngõa Đăng Luân tướng quân sao? , ai sợ ai?”

      Mọi người hò hét ầm ỉ xúm nhau tới chỗ Ngõa Đăng Luân, chuyện này ra, Ngõa Đăng Luân cũng phải là kẻ hồ đồ, nhìn mấy nương Bắc Địch kia cười lạnh tiếng: “Các ngươi là mỗi ngày quá rảnh rỗi hay sao? Xem ra ngày mai hẳn là luyện tập nhiều thêm, nếu có chút thời gian rảnh rỗi các ngươi cầm bảy muốn tám nghĩ, cũng đáng tiếc.”

      Mấy nương Bắc Địch sắc mặt trắng bệch, dám mở miệng chuyện nữa.

      “Chọn ai làm thị nữ dâng thánh thủy, đó là do A Nạp Đạt đại nhân quyết định, có chút quan hệ nào với các ngươi.” Ngõa Đăng Luân quét mắt nhìn mấy người kia: “Các ngươi muốn được chọn, vậy trước tiên luyện tập giỏi , đừng làm những chuyện này nữa.” đưa tay với Tương Nghi: “Đưa giấy ra.”

      Tương Nghi đưa cuộn giấy qua, Ngõa Đăng Luân mở ra xem, bên viết mấy chữ: Ta thích ngươi.

      Chữ viết thanh tú, như nam tử viết.

      “Đây còn phải là các ngươi chơi thủ đoạn nham hiểm?” Ngõa Đăng Luân cười ha ha, nhìn mấy nương này chơi mánh khóe, chuyện này cũng có làm xong, còn muốn gài tang vật? Dù thế nào cũng nên để cho người lính kia tự viết lên mấy chữ, nên là do các nàng tự mình động bút.

      Nhìn chút Tương Nghi cùng Liên Kiều, Ngõa Đăng Luân trong lòng thầm nghĩ, hai nàng này quả tệ, đáng tiếc là hán nữ, cũng biết A Nạp Đạt đại nhân có thể chọn các nàng dâng thánh thủy , bình thường , ở phía trước càng dễ được Hãn Vương và vương công quý tộc thấy hợp mắt, nếu hai người này ở phía trước, chỉ sợ ít người động tâm.

      “Mấy người các ngươi vu hãm người khác, dựa theo quy củ phải trách phạt nặng nề, chỉ là xem hai ngày nữa là tiết đại hàn, đến lúc đó thiếu mấy thị nữ ta cũng gánh trách nhiệm nổi, tạm thời miễn trách phạt của các ngươi, nếu còn có lần sau, cũng đừng trách ta khách khí, ta tùy ý kéo mấy người dự khuyết tới, cũng sửa trị được bọn ngươi rồi.” Ngõa Đăng Luân trợn mắt nhìn mấy nương Bắc Địch: “Mau mau về phòng của mình !”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 247: Chọn thị nữ trước tiết Đại Hàn

      Tương Nghi chậm rãi móc ra cuộn giấy từ trong túi, nhàng niệp mở, bên viết hàng chữ, nàng nhìn kỹ, xé nát tờ giấy, ném vào trong trà sữa, tờ giấy nổi bồng bềnh ván sữa màu trắng , qua trận, dần dần rơi xuống, thấy bóng dáng.

      Trong cuộn giấy người lính kia cho nàng còn có cuộn giấy , đưa cho Ngõa Đăng Luân, là cái bên ngoài, mà vừa mới nhìn, nhưng ở bên trong.

      " nương, sao rồi? Bên cái gì?" Liên Kiều nằm đầu vai Tương Nghi, nhìn cánh cửa trống rỗng, dùng giọng cực hỏi nàng.

      Tương Nghi đưa tay chấm vào trong chén trà sữa, thấm nước trà màu nâu nhạt viết hàng chữ bàn, Liên Kiều cẩn thận nhận đến, từ từ gật đầu cái: "Ta biết rồi."

      "Hết thảy hành cẩn thận." Tương Nghi khêu vòng tay tay Liên Kiều cái: "Lúc có chuyện gì siêng luyện tập, nhất định phải bất động thanh sắc mà vẫn có thể mở cơ quan ra."

      " nương, ta biết." Liên Kiều cười tiếng: "Ngược lại tự ngươi phải tập luyện cho tốt, vạn nhất chọn ngươi rồi, vậy rất tệ hại á!"

      "Dù thế nào, vì trợ giúp Ca Lạp Nhĩ, ta hết sức." Tương Nghi sờ vòng tay cổ tay mình, ánh mắt kiên định, trợ giúp Ca Lạp Nhĩ là chuyện quan trọng, quan trọng hơn nữa là, nàng phải sống cho tốt, muốn ở cùng nơi với Gia Mậu, bọn họ còn có đời phải sống cùng nhau.

      Ngoài cửa có trận tiếng vang, hai nương Bắc Địch cùng phòng vào từ bên ngoài, nhàn nhạt liếc Tương Nghi và Liên Kiều cái, hai người ngã đầu ngủ, căn bản để ý tới các nàng.

      Tương Nghi và Liên Kiều liếc nhìn nhau, thể làm gì cười tiếng, giữa dân tộc và dân tộc vẫn có ngăn cách nào đó, đặc biệt là lúc lợi ích tương quan, lộ ra kịch liệt nhất.

      Cũng may cuộc sống như thế cũng lâu lắm, hai ngày sau A Nạp Đạt lại tới.

      trăm nữ tử tụ tập ở đó, chỉnh tề đứng xếp hàng, A Nạp Đạt cho các nàng diễn lại toàn bộ quá trình cúng tế lần trước, thấy mọi người động tác đúng chỗ, tiếng tụng kinh cũng vô cùng chỉnh tề, khỏi gật đầu khen ngợi: " Mấy ngày nay mọi người khổ cực rồi."

      Tiếp theo lựa ra bốn vị nương dâng thánh thủy cho nữ thần Hi Tư, mọi người toàn bộ đứng thẳng tắp, nín thở tĩnh khí, chút cũng dám khinh thường, e sợ bỏ lỡ cơ hội.

      A Nạp Đạt đầu tiên là để cho bà tử đo chiều cao, nếu là vượt qua gương mẫu trong tay các bà, có thể ở lại.

      Trong vòng thứ nhất, Tương Nghi bị sàng lọc xuống, tuổi nàng còn , vóc người còn chưa nẩy nở đủ, thấp hơn Liên Kiều gần nửa cái đầu, bà tử cầm thước đo, nàng lùn hơn gương mẫu chút xíu. Bà tử đánh giá khuôn mặt Tương Nghi, chỉ cảm thấy đáng tiếc, nương xinh đẹp như vậy, lại bị dìm ngập giữa trăm người nơi này, để cho người thấy được mặt mũi của nàng.

      Bà tử cầm gương mẫu ở trong tay, do dự có muốn Tương Nghi ở lại , bên cạnh có nương Bắc Địch tức giận : "Đại nương, hán nữ này lùn hơn gương mẫu chút mà, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy sao?"

      "Đương nhiên ta nhìn thấy." Bà tử cứng họng, nghĩ nhiều nữa, chỉ chỉ bên cạnh: " nương, ngươi qua bên kia đứng ."

      Tương Nghi nhìn Liên Kiều bên người, có chút nỡ ra, Liên Kiều đẩy nàng cái: "Muội muội, ngươi qua bên thôi, đều là có quy củ, đại nương cũng thể vì ngươi phá quy củ."

      "Ha ha, tỷ tỷ này tàng tư tâm gì, làm muội muội hẳn thấy được." Người tên là Cát Na Nhĩ, nương vẫn ghen tỵ với Tương Nghi và Liên Kiều lạnh lùng nở nụ cười: "Còn phải rất sợ muội muội xinh đẹp, đoạt danh tiếng của mình?"

      Vóc người Cát Na Nhĩ cũng hơi chưa đủ, trong lòng tức giận bất bình, thấy Liên Kiều khuyên Tương Nghi đến bên, nhân cơ hội chuyển phẫn hận của mình qua, trong lòng ngậm chua, ngôn ngữ khích bác.

      Sao Tương Nghi lại bị mấy câu của nàng đả động? Nàng biết Liên Kiều là quan tâm an nguy của mình, mới lời như vậy, nàng lo lắng nhìn Liên Kiều cái: "Tỷ tỷ, ngươi bảo trọng."

      Bà tử thấy hai người tỷ muội tình thâm, khỏi cũng là thầm than thở phen, nếu đôi hoa tỷ muội này có thể được chọn dâng thánh thủy, nhất định leo lên cành cao.

      Vòng thứ nhất đo chiều cao, lọc ra bảy tám mươi tên nương sang bên, ở lại chính giữa, chỉ hơn hai mươi người. A Nạp Đạt chia hơn hai mươi người kia làm năm tổ, mỗi tổ đều phải làm mấy chuyện như , mâm, tụng kinh, trải qua tua này, lại quét xuống hơn nửa, chỉ còn tám người, Liên Kiều cũng ở trong đó.

      Vòng thứ ba, mọi người có cơ hội quan sát, A Nạp Đạt dặn binh lính đưa người được chọn ra khỏi đại sảnh, đứng bên ngoài bên chờ, "Lạch cạch" tiếng, hai cánh của lớn đóng chặt.

      "Tỷ tỷ kia, ở thời khắc mấu chốt cũng giúp ngươi hai câu, lòng của nàng là xấu." Cát Na Nhĩ tới, trong giọng mang theo tiếc nuối: "Nàng là cố ý ném ngươi xuống."

      "Chọn thị nữ dâng thánh thủy tự có quy củ, ta đạt tới điều kiện, tại sao tỷ tỷ của ta ném ta xuống?" Tương Nghi cười nhạt: "Cũng là chính ta có cái phúc này thôi."

      Cát Na Nhĩ thấy Tương Nghi động, hừ tiếng, xoay người cùng chuyện với nương Bắc Địch bên cạnh, ném Tương Nghi ở bên, Tương Nghi cũng vui vẻ, đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng có vài phần lo lắng, biết bên trong làm gì, vì sao cho các nàng vào xem.

      Qua lúc lâu sau, cửa được mở ra, bên trong ra hai bà tử, nắm danh sách lại kêu mấy người bị đào thải đợt thứ hai vào, mấy người mờ mịt nhìn chung quanh, nhìn đồng bạn, mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ, nhấc váy chạy vào trong đại sảnh nhanh.

      Cửa lại lần nữa bị đóng lại, Tương Nghi càng lo lắng đề phòng, cho đến lúc nàng nhìn thấy Liên Kiều tươi cười ra, lúc này mới hơi ổn định tâm thần.

      "Muội muội!" Liên Kiều tới bên người Tương Nghi, trong giọng có kích động đè nén được: "Ta bị chọn tới rồi!"

      "Ta biết ngươi có thể, ngươi nhất định có thể!" Tương Nghi nghe trong lòng vừa vui vẻ vừa khẩn trương, tay nắm Liên Kiều thả, phảng phất nàng buông lỏng tay chút, Liên Kiều thấy bóng dáng.

      " Ừ, ta có thể, ta được chọn rồi!" Liên Kiều đứng thẳng tắp, mặt đều là nụ cười: "Ta nhất định có thể mà."

      "Cửa ải cuối cùng, là đào thải thế nào?" Tương Nghi hơi hiếu kỳ: "Cũng cho chúng ta nhìn."

      Mặt Liên Kiều đỏ lên, cúi đầu xuống: "Là kiểm tra xem... Có phải tấm thân xử nữ ."

      Mặt Tương Nghi cũng nhanh chóng đỏ: "Chẳng lẽ kia tám người bên trong còn có tìm ra bốn người?"

      " Ừ, chỉ có ba, còn phải tìm người khác." Liên Kiều kéo Tương Nghi vào trong phòng: "Ngày mai cúng tế rồi, chúng ta phải càng cẩn thận hơn."

      Ngày thứ hai trời vừa tờ mờ sáng, bọn Tương Nghi bị gọi lên, rửa mặt thoa phấn, vẽ lông mày vẽ mắt, thay xiêm y tối hôm qua phát cho các nàng.

      Y phục đều là giống nhau như đúc, chỉ có bốn người dâng thánh thủy là xiêm y màu trắng, còn lại đều là màu xanh bột, bên dùng lông màu trắng làm trang sức, cổ treo chuỗi hạt châu dài, giống như là dùng xương động vật hoặc là gỗ đá mài thành, hạt châu mực rũ đến đầu gối, hơi khẽ cong eo, cũng sắp tới mặt đất.

      Tương Nghi sờ ngực cái, nơi đó còn có tượng Gia Mậu tặng nàng, dán vào buồng tim, khối ấm áp.

      Liên Kiều ăn mặc xong, xiêm y màu trắng để cho nàng lộ ra vài phần tiên khí, mắt to đen sáng giống như quả nho vừa chín, chớp động ánh sáng. Nàng đứng ở nơi đó, giống như ánh mặt trời đầu tiên của sáng sớm, cơ hồ chiếu sáng căn phòng, hai nương Bắc Địch cùng phòng, kinh ngạc nhìn Liên Kiều, giống như dám tin vào hai mắt của mình.

      Người quả nhiên là cần ăn mặc, người Liên Kiều mặc quần áo thế này, là y phục đắt tiền nhất để tham gia tiết đại hàn khai trai lễ, thuần trắng, chỉ có đường viền và dùng sợi tơ màu vàng tạo thành, đầu mang vật trang sức vàng chói lọi, cao cao đứng vững, Tương Nghi cảm thấy hơi giống hai cái sừng, lại có chút giống như hai quả đồi. Mặc kia hình dáng hết sức quái dị, nhưng chồng chất đầu Liên Kiều cũng rất có khí thế, để cho là vóc người vốn cao gầy của nàng lộ ra cao hơn nhiều chút, người khác thể nhìn gần.

      "Liên Kiều, ngươi đẹp." Tương Nghi bắt được cánh tay Liên Kiều, đưa mặt nho gương cho nàng xem: "Ca Lạp Nhĩ thấy bộ dáng này của ngươi, nhất định nhận ra được."

      Liên Kiều thời khắc này, tựa như phải người phàm, phảng phất là tiên nữ từ trời rơi xuống nhân gian, tìm được nửa điểm khí tức phàm trần, thanh tân thoát tục.

      Mọi người nối đuôi ra, có mười mấy chiếc xe ngựa ngừng ở giáo trường, bà tử cầm danh sách đọc từng người, đọc đến tên ai đến bên xe ngựa.

      Liên Kiều và Tương Nghi ở trong cùng chiếc xe ngựa, cùng với các nàng, là hai nương Bắc Địch cùng phòng, ngoài ra còn có hai người nữa, sáu người chen chúc trong chiếc xe ngựa, hết sức hẹp, Tương Nghi có thể ngửi đến mùi son phấn, kèm theo ít mùi dê bò, lao thẳng tới trong mũi, hai loại mùi vị kỳ dị kết hợp với nhau, vừa ngửi có chút thoải mái, ngửi nhiều cũng cảm thấy có gì quan trọng cả.

      Mấy nương cũng tiện diễm nhìn Liên Kiều, nàng mặc áo trắng quần trắng, giống các nàng. Có nương lấy dũng khí khen Liên Kiều tiếng: "Ngươi mặc y phục này là đẹp, nếu ngươi dâng thánh thủy cho Hãn Vương uống, vừa nhìn thấy ngươi, nhất định thích ngươi, cho ngươi lưu ở bên cạnh ."

      Liên Kiều khẽ mỉm cười: "Đa tạ khen ngợi, ngươi cũng rất đẹp."

      Tương Nghi nghe lời này, có vài phần kinh ngạc: "Hãn Vương cũng uống thánh thủy?"

      "Dĩ nhiên phải uống, đây là nữ thần Hi Tư ban cho! Tiết đại hàn hàng năm, cũng do thị nữ hầu hạ nữ thần Hi Tư đưa thánh thủy từ thần đàn trong ra, dâng đến trước mặt Hãn Vương, chờ Hãn Vương uống cạn, ý nghĩa Bắc Địch chúng ta đón nhận che chở của nữ thần Hi Tư." Trong mắt nương kia đều là kích động: "Ta muốn có thể tự tay dâng thánh thủy cho Hãn Vương uống, chẳng qua là cơ hội này."

      Liên Kiều và Tương Nghi nhìn nhau cái, hai mắt đột nhiên tỏa sáng.

      Đây là cơ hội tốt, thể bỏ qua cơ hội, nếu là thả □□ trong thánh thủy... Liên Kiều theo bản năng sờ vòng tay của mình, mặt lộ ra mỉm cười.

      Tương Nghi nghĩ cẩn thận hơn, Hãn Vương kia chắc chắn cứ như vậy uống thánh thủy vào, có thể có người thử qua trong thánh thủy này có độc trước hay ? Nàng nghe , mỗi ngày Hoàng thượng ăn cơm đều có cung nữ Nội thị thử món ăn, bọn họ ăn hết có phản ứng, Hoàng thượng mới dùng bữa, biết Hãn Vương Bắc Địch có phải cũng cẩn thận như vậy .

      Xe ngựa lộc cộc lại, tựa hồ có cuối, qua lúc lâu sau, tiếng lộc cộc rốt cục cũng ngừng lại.

      Tương Nghi và Liên Kiều xuống xe ngựa, thấy cỏ bên kia, có miếu thờ trắng như tuyết nhô lên, thần thánh mà cao khiết.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 248: Đại viện Dung gia có ưu tư

      Đến thần miếu Hi Tư, Tương Nghi và Liên Kiều tách ra.

      Liên Kiều là thị nữ dâng thánh thủy, cấp bậc cao hơn, có phòng ở riêng, mà bọn Tương Nghi vẫn là bốn người phòng. Cùng phòng là ba nương Bắc Địch, đối với Tương Nghi còn thân thiện như lúc đầu, dù sao bốn vị thị nữ kia được chọn ra, người trong phòng này đều có thân phận giống nhau.

      Ba người nương kia ngồi cùng nhau, thầm , giống như rất vui vẻ, Tương Nghi ngồi ở bên nghe, cũng trong lòng của mình, người khen tình lang của mình quan tâm, người khen vũ, còn có người trong nhà có tiền, chỉ là ngựa trăm con.

      Mấy người vui vẻ, quay đầu thấy mặt Tương Nghi đầy trầm tĩnh ngồi ở chỗ đó, có nương tò mò hỏi: "Bán Hạ, tình lang của ngươi tên gọi là gì? là người hán hay là người Bắc Địch chúng ta? Có giỏi cung tên cưỡi ngựa bắn cung ? Trong nhà có bao nhiêu dê bò?"

      Tương Nghi bị các nàng kêu tiếng "Bán Hạ" phục hồi tinh thần lại, cười tiếng với ba người: "Tuổi tác ta còn , tạm thời tìm được tình lang, so được với các ngươi, đều phải chuyện cưới gả rồi."

      Mấy nương đều hơi giật mình: "Ngươi cũng sắp mười lăm rồi, còn xinh đẹp như vậy, sao còn chưa có người nữa? Bên Bắc Địch chúng ta, mười hai mười ba tuổi làm cha làm mẹ khắp nơi đều có!"

      Mặt Tương Nghi đột nhiên đỏ lên, nàng ngượng ngùng : "Người Hán chúng ta cần sau mười lăm tuổi mới xuất giá, chúng ta tròn mười năm kêu cập kê, cập kê rồi có thể thành thân, trước cập kê, bình thường lập gia đình, trừ phi trong nhà rất nghèo khó, cần dùng sính lễ mà nuôi gia đình."

      "Mười lăm tuổi thành thân cũng tính là muộn, chúng ta mười sáu bảy tuổi lập gia đình cũng có nhiều, nhưng tìm tình lang sớm chút!" nương bỗng nhiên sờ tới, cười hì hì níu bả vai Tương Nghi: "Ta có ca ca, người hết sức đẹp mắt, ngươi nhìn ta cũng biết bộ dáng kém! Ngươi chỗ ở cho ta biết, đến lúc đó ta để cho ca ta tìm ngươi!"

      Tương Nghi mắc cở đỏ hết mặt, khoát tay lia lịa: " được được, chúng ta phải chờ cha mẹ đồng ý mới có thể lui tới với người khác."

      "Người Hán nhiều quy củ, có tinh thần." nương kia đồng tình nhìn nàng cái: "Chẳng lẽ người mình thích cũng được? Thành thân là chuyện của mình, lại phải cha mẹ sống hết đời với người kia, cần gì phải nghe lời như vậy?"

      "Ai, bên chúng ta chính là như vậy, hôn bản thân thể làm chủ, cần trưởng bối trong nhà gật đầu đồng ý." Bỗng nhiên Tương Nghi nghĩ tới chuyện chung thân của mình và Gia Mậu, trong lòng khỏi có mấy phần chua xót. Lần này Gia Mậu theo đến Bắc Địch, là muốn lập phần công lớn, đến lúc đó xin Hoàng thượng ban hôn, nếu chuyện chung thân của bọn họ có thể tự làm chủ, vậy bọn họ căn bản phải trải qua nhiều trắc trở thất bại như vậy.

      "Ngươi đáng thương." nương kia thấy thần sắc Tương Nghi trong khoảnh khắc trở nên ảm đạm, cho là nàng trong lòng khổ sở, vỗ bả vai của nàng cái: " sao, nếu sau này có duyên phận, chừng ngươi và ca ca ta còn có thể gặp mặt đó."

      Tương Nghi cười tiếng với nàng: "Cám ơn ngươi, ta xem xem ông trời già kết quả đày đọa ta thế nào."

      Nếu ba ngày sau mọi chuyện thuận lợi, Ca Lạp Nhĩ thành Hãn Vương Bắc Địch, vậy Gia Mậu lập công lớn, có tư bản trở lại kinh thành giành công. Tương Nghi siết chặt quả đấm giấu trong ống tay áo, nàng nhất định phải phối hợp hành động của bọn họ tốt, thể để cho kế hoạch này ra tia sơ suất.

      Lúc này là tháng mười , may là Giang Lăng ở Giang Nam, nhưng cũng vẫn là gió rét trận trận, thổi nhánh cây trong vườn đung đưa qua loa, phảng phất là đám vũ nữ có chỗ nào để , xách váy chạy như điên ở đầu đường, váy bay nhàng.

      Trong đại sảnh Dung gia ngồi nhiều người, sắc mặt nghiêm túc.

      "Cha, Gia Mậu... tính về Giang Lăng qua năm mới sao?" Thần sắc Dung đại phu nhân hơi thất vọng, đôi mắt nhìn bức thư trong tay Dung lão thái gia, hận thể đoạt lấy xem ngọn ngành.

      Vừa nãy ngồi trong nhà chính chuyện tết năm nay, văn kiện khẩn cấp của Dương lão thái gia đến, Dung lão thái gia mới mở ra nhìn mấy lần, thở dài cái: "Gia Mậu lại Ngọc Tuyền Quan rồi."

      Tim Dung đại phu nhân nghe lời này "Lộp bộp " chút, Gia Mậu Ngọc Tuyền Quan? Đến nơi đó làm chi? Giờ là cuối tháng mười rồi, chẳng lẽ tính trở lại sao?

      Biên quan là nơi nghèo khổ, biết Gia Mậu có mặc đủ y phục hay , Dung đại phu nhân nghĩ đến chuyện này, tâm trạng bỗng nhiên nóng nảy lên, cũng biết vì chuyện gì, lại Ngọc Tuyền Quan, đối với nàng mà , biên quan là nơi nguy hiểm, người đến nơi đó, hơn phân nửa là được nâng trở về.

      Vừa nghĩ tới khả năng này, toàn thân Dung đại phu nhân lạnh như băng, hận thể tự ra roi thúc ngựa chạy tới Ngọc Tuyền Quan, đón Gia Mậu trở về Giang Lăng. Nàng tha thiết nhìn thư trong tay Dung lão thái gia, hy vọng ông mau mau trạng của Gia Mậu ra, tại sao lại Ngọc Tuyền Quan, lúc nào về nhà.

      Nhưng câu tiếp theo của Dung lão thái gia, để cho tim Dung đại phu nhân nhảy tới cổ rồi: "Lại còn Bắc Địch rồi, Gia Mậu muốn sống nữa hay sao?"

      "Gia Mậu!" Sắc mặt Dung đại phu nhân trắng nhợt, trong nháy mắt ngất xỉu mất, Kim Chi và Ngân Hoa đứng sau lưng vội vàng đỡ nàng, người cầm ngửi muối, người ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, Dung đại phu nhân mới chậm chạp tỉnh dậy tới, trong miệng đứt quãng : "Gia Mậu... Gia Mậu... Về , mau về !"

      "Ôi nha, đại tẩu, ngươi làm cái gì vậy đây? Đừng dọa người chứ!" Dung tam phu nhân ở bên cạnh chanh chua hừ hừ: " Thục Hoa nhà ta sắp bị dọa khóc! Gia Mậu Bắc Địch nhất định là muốn giết địch lập công, muốn ngươi mang vải choàng của cấp bậc cáo mệnh phu nhân lại , ngươi gấp gáp như vậy làm chi?"

      "Ngươi cái gì chứ!" Dung đại phu nhân chợt nhảy lên, cái tát tát đến mặt của Dung tam phu nhân: "Ngươi có con trai, nhàng như vậy, nếu con trai ngươi Bắc Địch, nhìn xem ngươi còn có thể thể ngồi ở chỗ này khí định thần nhàn ? Cứ khích bác ly gián trong nhà, bây giờ còn ngồi hả hê nhìn trò hề?"

      Dung lão thái gia nghiêm khắc nhìn Dung tam phu nhân cái, dù sao Gia Mậu là trưởng tôn của mình, an nguy tự nhiên để cho ông lo lắng, vợ lão Tam này cũng quá ra gì rồi, còn ở bên cạnh bóng gió, cũng trách vợ lão đại nổi giận.

      "Vợ Lão đại, con ngồi xuống trước, hoảng cái gì, Bắc Địch lại cũng phải chuyện khó lường gì." Dung lão phu nhân bĩu môi, trong lòng thích, vợ lão Tam là cháu bên ngoại của mình, tự nhiên thiên vị chút, nhưng bây giờ bà lại chiếm lý, chỉ có thể mặn lạt câu.

      "Cha, tại sao Gia Mậu Bắc Địch?" Dung đại phu nhân run rẩy hỏi tiếng, tay che ngực, chỉ cảm thấy nơi đó đau.

      "Dương lão thái gia tình huống cụ thể, chỉ là cùng Bảo Trụ và tiểu thư họ Lạc Bắc Địch rồi." Dương lão thái gia đưa thư qua: "Con cầm tự đọc ."

      Trong lòng Dung đại phu nhân chợt trầm xuống, tại sao có quan hệ với Lạc Tương Nghi kia? Nàng ta phải bán lá trà trong kinh thành sao? Tại sao lại đến Bắc Địch rồi? cần , nhất định Gia Mậu vì Lạc Tương Nghi này mới Bắc Địch rồi, Dung đại phu nhân cầm thư lên xem xem lại, chữ viết ở trước mắt mơ hồ, là chữ của phụ thân, chút cũng sai.

      "Vợ Lão đại, con cũng đừng quá gấp, ngay cả Bảo Trụ cũng , Gia Mậu theo, tự nhiên cũng có vấn đề gì." Dung lão thái gia nâng chén trà lên uống hớp: "Ra ngoài xông xáo nhiều hơn, có nhiều lịch duyệt cũng tốt."

      "Cái gì gọi là có nhiều lịch duyệt cũng tốt?" Lúc này Dung lão phu nhân lại đứng chung chiến tuyến với Dung đại phu nhân: "Bây giờ chúng ta chỉ có mấy đứa cháu trai, thương còn kịp, còn có thể tùy ra ngoài xông loạn hay sao? Mau mau nhìn xem liên lạc Gia Mậu thế nào, để cho mau mau trở về Giang Lăng, ngoài ra xin Hoàng hậu nương nương tìm mối hôn cho , cho thành hôn sớm , lập gia đình rồi, tự nhiên yên phận, đến lúc đó sớm sinh tằng tôn ra, chúng ta cũng có chuyện làm rồi."

      Dung lão thái gia liếc nàng cái: "Hết năm Gia Mậu mới 16, gấp cái gì."

      "Ngươi gấp?" Dung lão phu nhân bực bội càm ràm: "Tự ngươi nhìn chút, lão đại lão Nhị đều chỉ đành có đứa con trai, hai đứa con trai lão Tam..." Bà liếc Dung tam phu nhân, mặt lộ ra thần sắc khổ sở: " đứa rất là tốt, đứa là di nương sinh. Gia Mậu là trưởng tôn, cũng coi như giành mặt mũi cho Dung gia chúng ta, thế nào hôn cũng thể như học trò nghèo, thông gia trong thư phải có tiểu thư họ Lạc gì đó cùng theo sao, cũng biết nàng theo Gia Mậu hay Bảo Trụ đó! Có thể theo nam nhân chạy khắp nơi, là hàng tốt gì? Chẳng lẽ còn muốn cho nàng lớn bụng vào cửa Dung gia chúng ta hay sao? Giờ Dung gia Giang Lăng chúng ta thể so với năm đó, là Trường Ninh Hầu phủ, người như vậy, chẳng lẽ còn muốn vào Hầu phủ chúng ta làm trưởng tôn tức? Nằm mơ!"

      "Chuyện của Gia Mậu, Hoàng hậu nương nương sớm lưu ý, ngươi cần gì phải gấp gáp!" Dung lão thái gia nhanh chậm : "Mặc dù ngươi có đạo lý, nhưng chúng ta phải tin tưởng Hoàng hậu nương nương! Mấy ngày trước ta mới viết thư hoàng cung, hôm nay lại cử bút viết thơ, ngươi để cho Hoàng hậu nương nương nghĩ như thế nào! Hết năm cả nhà chúng ta dọn kinh thành, khi đó ta vào cung gặp mặt Hoàng hậu nương nương ra cũng muộn."

      Dung lão phu nhân nghe lời này mới bớt giận, nhìn Dung đại phu nhân ngơ ngác ngồi ở bên: "Vợ Lão đại, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều, về viện mình nghỉ ngơi tốt ."

      Xuân Hoa rất là quan tâm, đỡ Dung đại phu nhân dậy: "Mẹ, com đưa mẹ về Tinh tuyết Viên."

      Dung đại phu nhân từng bước dời ra đại sảnh, chân này vừa mới ra cửa, nước mắt lập tức rơi xuống: "Xuân Hoa, con đại ca con sao thông cảm ta như vậy, sao lại Bắc Địch rồi! Chẳng lẽ nghĩ xem ta bận tâm thế nào?"

      "Mẹ, mẹ đừng có gấp, đại ca Bắc Địch nhất định là nguy hiểm như chúng ta nghĩ vậy." Trong lòng Xuân Hoa có vài phần nóng nảy, đại ca và Tương Nghi lẫn nhau cố ý, nhưng người nhà luôn muốn tìm hôn cho đại ca, vậy phải làm sao bây giờ?

      "Sao ta có thể gấp?" Dung đại phu nhân chỉ cảm thấy ngực tựa hồ bị người ta dùng đao khoét vào thịt, đau đến thở nổi: " được được, ta phải viết thư cho bà ngoại con, chuyện này với bà, muốn sau này bà khuyên ca ca con nhiều chút, ngàn vạn lần đừng lại muốn làm xằng làm bậy."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :