1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 238: Lạc Tương Ngọc chết hối cải

      Trước căn nhà cuối hẻm mờ mờ, trước cửa có hai cây táo, nhánh cây lưa thưa treo mấy lá cây, ngừng đung đưa theo gió.

      bóng người mảnh khảnh lung la lung lay tiêu sái đến, tựa như uống rượu say, vừa , còn vừa thỉnh thoảng nhìn sau lưng chút, phảng phất sợ có người đuổi theo. Trong ngõ hẻm bỗng nhiên vọt ra khỏi con chó, sủa điên cuồng với nàng ta, người kia đứng lại, kinh hoàng lui về sau bước.

      "Đừng sợ đừng sợ!" Có hai đứa trẻ vọt ra từ trong gian phòng, mắng con chó kia: "Đại hoàng, hù dọa người làm chi, còn mau mau trở về!"

      Con chó vàng rũ lỗ tai, lắc lư cái đuôi, từ từ xoay người , đến cửa phòng, quay đầu liếc mắt nhìn người kia, tựa như xem thấu ý tứ nàng đến bên này.

      "Tỷ tỷ, việc gì, đại hoàng nhà chúng ta cắn người!" Hai đứa trẻ nhìn người kia cười ngừng, lộ ra hàm răng trắng noãn.

      "Ừ ừ." Lạc Tương Ngọc chưa tỉnh hồn kéo khăn che mặt, đôi mắt ngừng đánh giá căn nhà trong hẻm , người Bắc Địch đó hẳn là ở trong đó. từng ôm thân thể mềm mại của nàng ta ngừng xoa nắm, cười bên tai nàng, mùi rượu phả vào cổ nàng ta nóng bừng mảnh: "Ngày sau nếu ngươi tiếp đãi quân sĩ Ngọc Tuyền Quan, có tin tức trong quân doanh, chỉ cần để người đưa tin đến ngõ Hắc Quế Mộc, mỗi lần ta đều cho ngươi bạc, bạc đãi ngươi!"

      "Khách quan ở nhà nào nơi đó vậy?" Nàng từng hiếu kỳ hỏi như vậy, sờ râu cong cong cười bên tai nàng: "Tiểu mỹ nhân, đại gia ta ngụ ở căn nhà giữa ngõ hẻm, cửa có hai cây táo ta, ngươi phải nhớ ràng đó.

      Là ở chỗ đó sao? Lạc Tương Ngọc nhìn hai cây táo ta kia, bước về bên kia.

      Hai đứa trẻ chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng ta, thấy nàng ta ngừng dưới tàng cây táo ta, đưa tay gõ cửa, sau đó có người ra đón nàng ta tiến vào.

      ", vào cho cha, bên chỗ người Bắc Địch kia tới nữ tử khả nghi." Hai đứa trẻ nhìn nhau cái, nhanh chân chạy vào trong phòng.

      Lạc Tương Ngọc bị nữ nhân mập mạp mang vào, trong sân nho tràn đầy mùi thúi làm người ta nôn mửa, biết là cứt trâu hay là phân ngựa. Nàng ta che mũi chặt, theo nữ nhân kia tới trước hàng nhà.

      Người Bắc Địch tên Hột Hột Kỳ Nhi kia ngồi ở căn phòng ngay chính giữa, trong tay bưng chén trà sữa.

      " nương xinh đẹp, ngươi đưa tin cho ta?" Thấy Lạc Tương Ngọc tới, Hột Hột Kỳ Nhi đứng dậy, râu quai hàm ngừng lay động: "Ta mực chờ ngươi đó."

      Lạc Tương Ngọc nghe gọi mình là nương xinh đẹp, trong lòng đắc ý, mặt dâng lên mảnh màu hồng. Nàng thi lễ cái với Hột Hột Kỳ Nhi: "Gia, ta có chuyện quan trọng phải cho ngươi."

      "Ngồi, mời ngồi." Hột Hột Kỳ Nhi chỉ chỉ tấm thảm chiên kia để cho Lạc Tương Ngọc ngồi xuống, sau đó phân phó tiếng với nữ nhân mập mạp kia: "Mau mau ngâm trà sữa tới cho nương uống."

      "Đại gia, ta thám thính được tin tức quan trọng, vị tướng quân của Ngọc Tuyền Quan mang nữ thám tử lên đường Bắc Địch." Lạc Tương Ngọc do dự chút, quyết định lược bỏ Gia Mậu, Dương Bảo Trụ từ khi dễ nàng ta, Lạc Tương Nghi là đối tượng nàng ta muốn trả thù, nhưng Gia Mậu lại phải —— từ nàng ta thích , lần này vừa thấy Gia Mậu, trái tim chết rất lâu của nàng ta lại sống lại, liều lĩnh muốn cùng với Gia Mậu.

      Mặc dù căn bản để ý tới nàng ta, nhưng nàng ta vẫn nỡ tên Gia Mậu ra, nàng hy vọng người Bắc Địch xuất thủ trừng phạt Dương Bảo Trụ và Lạc Tương Nghi, nhưng Gia Mậu lại phải tốt.

      "Tướng quân? Nữ thám tử?" Hột Hột Kỳ Nhi hơi giật mình: "Đại chu còn nuôi nữ thám tử?"

      "Vô cùng chính xác." Lạc Tương Ngọc gật đầu cái: "Tướng quân kia tuổi rất trẻ, chỉ mới mười bảy tuổi, họ Dương, người đàn bà kia họ Lạc, người..." Nàng ta nén lửa giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi : "Người rất là xinh đẹp."

      "Xinh đẹp? Có xinh đẹp như nương ngươi ?" Hột Hột Kỳ Nhi ha ha phá lên cười, đôi mắt tham lam băn khoăn mặt Lạc Tương Ngọc: "Ngươi làm thế nào ra từ trong Vạn hoa lầu? Ma ma nhà các ngươi chịu thả ngươi ra?"

      "Ta chuộc thân rồi." Lạc Tương Ngọc cười tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt, bệnh của nàng còn chưa khỏi toàn bộ, nhưng lòng nhớ chuyện này, rất sợ Lạc Tương Nghi xa, nên mới ngày thứ ba, giùng giằng thân thể qua báo tin rồi.

      "Há, chuộc thân rồi hả?" Hột Hột Kỳ Nhi cười híp mắt nhìn Lạc Tương Ngọc: "Như vậy cách khác... Sau này Vạn hoa lầu quản ngươi nữa hả?"

      "Dĩ nhiên." Lạc Tương Ngọc ngạo nghễ : "Ta thanh toán ngân lượng với người Vạn hoa lầu, nơi nào còn cần bọn họ để ý tới ta!"

      "Tốt tốt tốt!" Hột Hột Kỳ Nhi cười phá lên, đứng lên khỏi chiên nệm, tới bên người Lạc Tương Ngọc, khẽ cong thắt lưng bắt nàng vào trong tay. Lạc Tương Ngọc bưng trà sữa mới uống hớp, chuyện bỗng nhiên xảy ra biến hóa, nhanh chóng khiến cho nàng ta ứng phó kịp, trà sữa vỡ ra, rơi vãi khắp nơi.

      "Đại gia, ngươi làm sao?" Lạc Tương Ngọc cao giọng kêu lên: "Buông ta ra, buông ta ra!"

      "Thả ngươi ra?" Hột Hột Kỳ Nhi chợt bế nàng ta lên, môi tiến tới lỗ tai Lạc Tương Ngọc cọ xát: "Thịt béo đưa tới cửa, nếu Hột Hột Kỳ Nhi ta ăn, người khác cười ta là kẻ ngu! Lúc trước ngươi ở Vạn hoa lầu, có công môn che chở, ma ma kia đưa ít bạc đút lót cho quan phòng thủ Ngọc Tuyền Quan, tự nhiên ta phải tuân theo quy củ, ngươi còn có □□, chỉ có thể sờ cái hôn , lại thể hợp nhau, bây giờ ngươi phải người Vạn hoa lầu rồi, ta còn biết nhân cơ hội nếm vị tươi mới?"

      Lạc Tương Ngọc hoảng sợ giãy giụa, nhưng là có chỗ dùng, gương mặt tràn đầy phân thúi dê bò của Hột Hột Kỳ Nhi kia ép qua. Thân thể nàng ta vốn tốt, lúc này bị Hột Hột Kỳ Nhi kia siết chặt, nửa phần cũng thể động đậy, dùng sức thở hổn hển hai cái, Lạc Tương Ngọc chỉ cảm thấy mình cũng tiếp tục được nữa, thân thể mềm nhũn, cả người choáng váng mất.

      Hột Hột Kỳ Nhi có chút thương hương tiếc ngọc nào, thấy Lạc Tương Ngọc té xỉu, gãi đúng chỗ ngứa, đặt nàng ta nệm chiên, vươn tay ra xé xiêm y của nàng ta ra, kịp đợi đè lên.

      Sáng sớm hết sức giá rét, đứng trong hoang dã, khắp nơi thấy người ở. Đống lửa tối hôm qua đốt lên tắt, trong cành khô lộ ra bộ xương linh dương. Có mấy người đứng trước đống lửa, thu cành khô chưa cháy hết lại, chuẩn bị nổi lửa nấu cơm.

      Tương Nghi khoác y phục da dê đứng ở nơi đó, nhìn Bảo Trụ và Gia Mậu mang theo vài người lấy nước từ trong sông đàng xa, y phục tựa như còn có thanh sương màu trắng, nhìn xa xa, mặt trời mới lên xuyên qua sương mù, chiếu lên xiêm y của bọn , mảnh phát sáng.

      Bọn họ hóa thân làm thương khách buôn lá trà, hồ ly cừu cái gì cũng mặc nữa, mọi người toàn bộ đổi thành y phục da dê hoặc là da sơn dương, bên trong cổ chất đầy áo bông dày, Tương Nghi cũng mặc váy hoa bằng vân cẩm nữa, đổi lại cái quần bông đen thùi, Phương tẩu còn bôi bụi đất lên mặt nàng, nhìn qua cả người đen thùi lùi, tìm được bóng dáng Lạc Tương Nghi mặt trắng như ngọc đó nữa.

      Thôi đại tướng quân cho năm mươi hảo thủ cùng Bảo Trụ, thân phận bọn họ bây giờ là phu xe và hộ vệ trong thương đội, ngoài ra còn có đội ngũ năm trăm người theo chặt, mặc dù thấy được bọn họ ở nơi nào, nhưng trong lòng Bảo Trụ cảm thấy thực tế, biết có đồng bọn cách mình xa, có tình huống khẩn cấp, chung quy tới tiếp viện.

      "Tương Nghi, bên ngoài rất lạnh, sao vào lều vải?" Gia Mậu buông thùng nước xuống, sãi bước tới bên này, người mặc xanh áo bông đen, bên hông còn treo cái hầu bao, đầu mang mũ da, nhìn qua là người vùng núi chính hiệu.

      Mặc dù Gia Mậu biến thành bộ dáng này mấy ngày, nhưng Tương Nghi thấy vẫn nhịn được buồn cười, nàng nhìn Gia Mậu lắc đầu cái: "Ta thích đứng ở chỗ này nhìn chàng."

      Gia Mậu cười ha ha: "Tương Nghi, bây giờ nàng lời này cũng ngại ngùng xấu hổ."

      "Thế nào? Chàng muốn nghe?" Tương Nghi nghiêng đầu nhìn cái, môi kéo xuống: "Vậy sau này ta ."

      " chút , sao có thể !" Gia Mậu kéo lại tay Tương Nghi: "Nàng cái gì ta cũng thích nghe."

      "Hừ, chàng cũng dịu dàng rồi." Tương Nghi cười nhìn cái: "Vị quan trạng nguyên danh mãn đại chu kia, trước mặt người khác đoan đoan chính chính, nghĩ tới ngầm lại thành như vậy, sao người khác có thể tin tưởng được chứ!"

      " nương, rửa mặt." Liên Kiều bưng chậu nước qua bên này, trong chậu còn hơi hơi bốc hơi nóng: "Mới vừa đốt mấy đốm lửa, ta sợ còn chưa đủ nóng, sờ lên ấm, nhưng Ca Lạp Nhĩ sai biệt lắm." Ánh mắt của nàng sáng long lanh, phồng má : " ngay cả nước đá cũng có thể rửa mặt được."

      Gia Mậu từ trong chậu vớt khăn lên sờ cái: "Cũng còn được." nhàng vắt khô khăn, tay cầm khăn lau qua mặt Tương Nghi. Tương Nghi quơ quơ đầu: "Ai, chàng chuẩn bị rửa mặt cho ta?"

      "Đừng động!" Gia Mậu gọi nàng lại, tay cầm khăn êm ái lau qua mặt nàng, nhu hòa như gió ngày xuân vậy, nhàng vuốt ve qua má của nàng, để cho nàng cảm thấy lòng cũng nhũn ra.

      "Sau này mỗi ngày ta cũng rửa mặt thay nàng." Gia Mậu vừa lau mặt cho Tương Nghi, vừa giọng : "Ta còn muốn kẻ lông mi cho nàng, chuyên vẽ Viễn Sơn mi."

      "Vẽ cái gì vẽ, đợi hồi Phương tẩu cầm than củi tới chà lên mặt ta rồi." Tương Nghi bĩu môi, lấy hết dũng khí học theo Lâm Mậu Dung, làm mặt quỷ với Gia Mậu: "Mấy ngày này ta bôi vào buổi tối, tới lượt chàng vẽ lông mày cho ta."

      Bỗng nhiên thấy Tương Nghi làm nũng, Gia Mậu cơ hồ phục hồi tinh thần lại, nàng là làm vậy khó coi chút nào, ngược lại như đóa hoa đầy trời nở ra giữa thảo nguyên hiu quạnh này. ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong tay siết chiếc khăn rửa mặt kia, nhìn Tương Nghi nhanh qua lều vải, tốt nửa ngày mới ném khăn tở về trong chậu, theo Tương Nghi nhanh.

      "Ai, bây giờ Dung Đại thiếu gia cũng biến thành thằng ngốc rồi." Liên Kiều nhìn hai người kia cái, giống như hai con thủy điểu to mập, lay động thoáng cái chạy cỏ còn đọng sương lạnh, cười lắc đầu cái: " Nương cũng thay đổi, nhìn thế nào cũng còn Lạc tiểu thư hiền thục an tĩnh đó nữa."

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 239:

      Đoàn xe từ từ về phía trước, thảo nguyên tựa như có cuối vậy, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy cỏ khô dính mặt đất, khắp nơi đều là màu xám ảm đạm.

      Bắc Địch so với đại chu, thiếu sức sống, giống như khối đất bị đông cứng, lẳng lặng chờ đợi khắc gió xuân thổi qua kia. Tương Nghi ngồi càng xe, dõi mắt nhìn chung quanh, ngoại trừ vắng lặng vẫn là vắng lặng, khỏi giọng than thở: "Cũng năm ngày, sao vẫn thấy đô thành Bắc Địch?"

      Bọn họ lên đường từ Ngọc Tuyền Quan, dám qua Phi Ưng Quan Bắc Địch, nơi đó là cửa ải thứ nhất Bắc Địch tiếp giáp đại chu, canh giữ nghiêm mật, Bảo Trụ và Gia Mậu thương lượng chút, quyết định tránh, vì vậy tốn nhiều bạc mời đại thúc dân du mục dẫn đường, chọn đường mòn thẳng đến đô thành thịnh kinh của Bắc Địch.

      Đại thúc Dân du mục có nhận bạc Bảo Trụ cho, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với lá trà xe: "Chúng ta bên này bạc có tác dụng lớn, đều là dùng đồ vậy đổi đồ vật, đến trong cửa hàng thịnh kinh mới dùng bạc. bằng cho ta mấy cân lá trà, mùa đông năm nay nhà chúng ta có trà sữa uống."

      nghĩ tới trà này còn chưa tới thịnh kinh có khuynh hướng bán chạy, trong lòng Tương Nghi vui vẻ, chia mấy cân lá trà cho nhà đại thúc kia, lúc này đại thẩm cầm lá trà nấu, mỗi người chia chén uống.

      Tương Nghi vẫn uống quen như cũ, nhưng Bảo Trụ và thủ hạ của đều tệ, có lẽ là bọn họ ở tây bắc lâu, sớm quen khẩu vị nơi này. Mọi người uống trà sữa xong, đại thúc lên đường dẫn bọn về thịnh kinh, hôm nay là ngày thứ năm, còn giống như chưa ra thảo nguyên mịt mờ này.

      "Cát Đinh đại thúc, sắp tới chưa?" Ca Lạp Nhĩ lưu loát dùng tiếng Bắc Địch hỏi đại thúc jua: "Đường này ta qua lần, giống như chỉ bốn ngày."

      Khi đó vì trốn tránh đại ca đuổi giết, dưới bảo vệ của hộ vệ cưỡi ngựa chạy như điên, chính là con đường này, chẳng qua là lúc đó tình thế khẩn cấp, chỉ lo ôm cổ ngựa đường chạy như điên, căn bản kịp nhớ đường, huống chi cách vài năm, chỉ biết là có con đường mòn, lại nhớ thế nào.

      Cát Đinh đại thúc gật đầu cái, từ từ thở ra hơi, luồng sương mù màu trắng nổi lên: "Cũng còn gần nửa ngày thôi."

      Tương Nghi nghe chỉ còn gần nửa ngày, lại lên tinh thần đến, cặp chân đụng càng xe cái: "Cuối cùng cũng có hy vọng, nếu còn chưa đến thịnh kinh, cặp đùi này của ta cũng phải phế."

      Cát Đinh đại thúc đồng tình nhìn Tương Nghi, nữ tử đại chu này cưỡi ngựa đúng là tiếc nuối, nếu có thể cưỡi ngựa, nơi nào cảm thấy đứng thoải mái. Chỉ là nàng còn tuổi, vì sinh kế chạy làm ăn bên ngoài, cũng đáng thương, mặt cũng bị phơi đen nhánh, chỉ có nơi cổ tay mới có thể thấy chút xíu da thịt màu trắng, nghĩ đến ban đầu cũng là nuông chiều từ bé, bây giờ lại bị nắng ăn đen.

      Ai, sống khó, Cát Đinh đại thúc nhai cỏ linh lăng cái, vị đắng nhàn nhạt truyền đến trong lòng, đây là cỏ mà ngựa thảo nguyên thích ăn nhất, bình thường Cát Đinh đại thúc có chuyện làm cũng thích lấy mấy lá nhai nhai, trong miệng lập tức có mùi vị khác.

      Đoàn xe từ từ về phía trước, lại lung lay gần nửa ngày, ngay lúc Tương Nghi do dự có cần để cho mọi người dừng lại nhóm lửa , phía trước bỗng nhiên xuất mấy điểm trắng nho .

      Cát Đinh đại thúc nở nụ cười: "Sắp tới, đây là ngoại ô thịnh kinh rồi."

      Ca Lạp Nhĩ nhìn thẳng, mặt lên thần sắc vui mừng: ", sắp tới."

      Tâm trạng đặc biệt chợt dâng lên, đó là khổ sở và ngọt ngào đan xem, tựa như cắn bể đầu lưỡi, loại đau đớn ray rức này sâu đậm đâm vào mỗi tấc da thịt của .

      lớn lên thảo nguyên bao la này, buồn lo trải qua tuổi thơ, vốn là cho là thời gian là tuần hoàn qua lại, mãi mãi cũng có bầu trời tươi đẹp kia, nghĩ đến buổi sáng gió mây thay đổi, mẹ của là Hãn Na Nhĩ đại Phi bị buộc tuẫn táng, Tam vương tử ngày xưa lại thành đối tượng bị tính toán, cho đến hôm nay mới trở về.

      có ai biết , chỉ là thiếu niên Bắc Địch bình thường.

      Nếu là bảy năm trước, Cát Đinh đại thúc thấy phải hành đại lễ, cao giọng gọi "Tam vương tử điện hạ", nhưng bây giờ lại chỉ là kẻ vô danh, trong mắt người khác chỉ là người bình thường.

      Lều vải màu trắng tán lạc thảo nguyên màu nâu xám, xa xa nhìn giống như những đóa hoa sen trắng như tuyết, bên cạnh lều vải có tuấn mã, màu sắc khác nhau, trắng vàng, từng con từng con cúi đầu tìm thứ có thể ăn mặt đất cằn cỗi, cái đuôi ngừng vung vẫy, xua đuổi côn trùng gần người.

      Cát Đinh đại thúc qua cái lều vải, tìm tên đại hán bên cạnh lều vải hỏi mấy câu, đại hán kia mặt mày hớn hở mấy câu, chạy nhanh, Cát Đinh đại thúc vui vẻ chạy trở lại: "Vừa vặn, nơi này có người nhà mới sinh trẻ con, mời tộc nhân qua ăn dê nướng, cũng mời khách nhân phương xa đến, người vừa nãy báo tin cho chủ nhà."

      Tương Nghi trố mắt nghẹn họng: "Chúng ta có tới năm mươi, sáu mươi người đó."

      " việc gì việc gì!" mặt Cát Đinh đại thúc tràn đầy nụ cười thà chất phác: "Các ngươi là khách nhân tới từ phương xa, đụng trùng hợp như vậy chính là duyên phận! Người Bắc Địch chúng ta bất kể như thế nào, cũng phải mời khách nhân tôn quý ăn uống no đủ! nương cần lo lắng á..., theo ta cùng qua!"

      Hãn Vương Bắc Địch đúng là đáng ghét, nhưng dân chúng Bắc Địch lại có tâm địa thiện lương, nhiệt tình hiếu khách, Tương Nghi nhìn Gia Mậu và Bảo Trụ cái: "Có ?"

      Gia Mậu gật đầu cái: "."

      Bảo Trụ cũng gật đầu: ", người ta thịnh tình tiếp đón, chúng ta cũng quá ra gì rồi."

      Mọi người theo Cát Đinh đại thúc về phía trước, mảnh thảo nguyên này thể so với những chỗ thấy ban đầu, khắp nơi đều có người, có súc vật. Tiếng cười vui và tiếng rống của dê bò ngựa xuôi ngược ở nơi, lộ ra mảnh bừng bừng sức sống. Cách lều vải xa, có khối đất bằng phẳng, nơi đó dựng lên hàng khung sắt lớn, bên đặt mấy con dê lột da, bên dưới chất đống củi lửa cao như đồi .

      "Khách nhân tôn quý, nhanh ngồi !" đại nương đối diện lên, hành lễ với bọn họ, Ca Lạp Nhĩ đáp lễ lại, mọi người cũng dựa theo trả lễ, đại nương cười lộ răng ra: "Khách mau mau ngồi, chớ có đa lễ!"

      Tương Nghi hai tay dâng lên mấy bao lá trà: "Trải qua quý địa bỗng nhiên gặp chuyện vui như vậy, cũng là chúng ta có phúc, những lá trà này có thể cầm nấu trà sữa, đại nương đừng chê."

      Đại nương nghe là lá trà, rất vui vẻ, vội vàng kêu đại tẩu tới: "Mau mau cầm lá trà của khách nhân nấu trà sữa, cho mỗi người chén."

      Mọi người phụng bồi đại nương ngồi xuống bên cạnh cái giá, Tương Nghi Liên Kiều và Phương tẩu cùng với đại nương chuyện nhà, bọn Tương Nghi sống chung với Ca Lạp Nhĩ mấy năm, theo học tiếng Bắc Địch, nghe tốn sức chút nào, cũng coi như có thể miễn cưỡng trò chuyện. Mà Bảo Trụ và Gia Mậu may mắn như vậy, hai người bọn họ dọc đường trò chuyện với Cát Đinh đại thúc chừng mấy ngày, miễn cưỡng mới có thể mấy câu Bắc Địch đơn giản, còn lắp ba lắp bắp, nếu có Ca Lạp Nhĩ, chuyến này là thành người điếc người câm.

      Đại nương nhiệt tình, cũng nhiều, huyên thuyên lúc lâu, năm ngoái thu hoạch tốt lắm, trong nhà chỉ có sáu con ngựa non, trước đây lâu hết lần này tới lần khác còn chết con, may mà bây giờ có thêm đứa cháu trai, cũng bù đắp được nỗi đau mất ngựa rồi. Tương Nghi nghe quả thực muốn chen vào , ngựa này làm sao có thể so sánh với người, chẳng qua là lại sợ đột ngột, chỉ có thể yên lặng dằn xuống đáy lòng.

      Lại nghe đến đại nương tiếp tục : "Năm ngoái Hãn Vương bỗng nhiên động viên tấn công đại chu, sáu con trai của ta chinh chiến, chết mất hai đứa, còn sống đứa cũng chưa trở lại, ai... Cuộc sống này đúng là khổ sở, nếu đánh giặc tốt biết bao nhiêu, chúng ta chăn ngựa, người nhà chung chỗ, mau mau tươi sống, bây giờ..."

      "Đại nương, hôm nay là ngày vui, đừng còn muốn những chuyện thương tâm kia nữa." Tương Nghi vội vàng an ủi nàng: "Hôm nay ngài thêm cháu trai, qua ít ngày nữa trong nhà lại sinh sôi nảy nở, dê bò cũng khẳng định càng ngày càng nhiều."

      "Ôi ôi ôi, khuê nữ, ngươi lời này là tốt nghe!" Đại nương mặt mày hớn hở nhìn Tương Nghi: "Xinh xắn, miệng ngọt, người cưới được ngươi là có phúc!" Nàng đánh giá Gia Mậu và Bảo Trụ ngồi bên người Tương Nghi, đưa tay chỉ Gia Mậu: "Cái này là đàn ông của ngươi sao?"

      Mấy chữ " Đàn ông của ngươi" kia, đặt ở đại chu, nghe đúng là thô tục, nhưng trận này Tương Nghi lại cảm thấy khó nghe chút nào, nàng quay đầu nhìn Gia Mậu, thấy cười miệng cũng sắp nứt ra, nhàng đập chút: "Chàng cười cái gì!"

      "Ta vui vẻ cười!" Gia Mậu vô cùng tự hào nhìn Tương Nghi, thấp giọng bên tai nàng: "Nàng xem, ngay cả đại nương này cũng liếc mắt nhìn ra ta là phu quân của nàng, có thể thấy hai chúng ta trong mắt người khác là trời sinh đôi đất tạo đôi."

      " biết xấu hổ." Tương Nghi cười liếc cái, đại nương kia nhìn tỉnh tỉnh mê mê, thầm hỏi Ca Lạp Nhĩ mấy câu , cười lên ha hả: " là oan gia vui mừng! Khuê nữ, thích ngay, vốn chính là đàn ông của ngươi, ngay trước mặt người ngoài còn phải che giấu hay sao?"

      Tương Nghi nghe lời này, mặt càng đỏ hơn, đưa tay sờ gò má cái, lòng bàn tay mảnh bụi bẩn.

      Đại tẩu kia bưng mâm trà tới: "Khách nhân phương xa mau tới uống trà sữa, mùa đông này lạnh, uống chút đồ nóng thân thể cũng ấm áp."

      Lập tức mỗi người chua chén, đại nương cũng cầm chén, mới uống hớp để xuống, kinh ngạc nhìn Tương Nghi: "Các ngươi bán loại trà này?"

      Tương Nghi thấy nàng thần sắc có chút biến hóa, biết nội tình, do do dự dự gật đầu cái: " Dạ, chúng ta mang theo vài loại qua, loại này ta cảm thấy thích hợp nấu trà sữa uống, khác bánh trà quá nhiều."

      " , có khác nhau, khác quá lớn rồi!" Đại nương lau môi : "Bánh trà rất to, trà này của ngươi mảnh rất nhiều còn có mùi thơm, uống vào trong miệng vừa mê vừa say, trà nhất đẳng!"

      Tương Nghi nghe đại nương khen lá trà tốt, mới yên lòng, xem ra loại trà này nhất định có thể được đại chúng Bắc Địch hoan nghênh. Nàng bưng chén lên uống mấy hớp lớn, trong lòng mảnh ngọt ngào, lần này nếu có thể giúp Ca Lạp Nhĩ đoạt lại hãn vị, còn có thể tìm mấy nhà trà thương cố định bên Bắc Địch này, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 240: Trăm ngàn cay đắng đến Bắc Địch

      Đống lửa còn cháy hừng hực, bọn Tương Nghi lên đường, nơi này cách thịnh kinh chỉ hơn mười dặm đường, trong nháy mắt nhìn thấy xa xa đường tường thành đen nhánh.

      Lời nhiệt tình của những mục dân kia tựa như còn ở bên tai, quay đầu nhìn lại, sớm thấy tăm hơi bóng người, trong lòng Tương Nghi mảnh nóng bỏng, tràn đầy cảm xúc: "Những mục dân này đúng là tâm địa thiện lương! quen biết chúng ta, còn mời chúng ta tới ăn dê nướng, dùng đồ tốt nhất chiêu đãi chúng ta!"

      Ca Lạp Nhĩ ngồi lưng ngựa nhàn nhạt : " Người Đại chu chung quy xem người Bắc Địch là man di, nhưng ra là bọn họ hiểu chúng ta, dân chúng Bắc Địch cũng rất tốt, tốt chẳng qua là những đại quan quý nhân cao cao tại thượng kia thôi."

      "Cũng phải." Liên Kiều như có điều suy nghĩ gật đầu: "Cũng phải dân chúng muốn đánh nhau, đại nương phải năm ngoái Hãn Vương Bắc Địch động viên đánh đại chu, bà chết mất hai đúa con trai? Ai muốn mất thân nhân chứ?"

      " Ừ, ai cũng muốn mất thân nhân, nếu cõi đời này có chiến tranh, có sát hại, là tốt biết bao!" Ca Lạp Nhĩ thở hơi dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu lam: "Khi còn bé ta thích nhất là lăn lộn trong thảo nguyên, cứ nhúc nhích nhìn trung như vậy, cảm thấy trời là xanh, mây là trắng, cỏ thơm tho. Nhưng bây giờ lại nghĩ lại, lại phát kia trời xanh cũng phải màu lam như vậy. "

      Bảo Trụ nắm chặt cương ngựa, giục ngựa tiến lên, đưa tay vỗ bả vai Ca Lạp Nhĩ cái: " có chiến tranh, có sát hại, đây mới là cuộc sống mà dân chúng muốn!"

      Phía trước xa, Cát Đinh đại thúc ghìm chặt ngựa, quay đầu nhìn Ca Lạp Nhĩ, than thở dài: " có chiến tranh có sát hại là có khả năng, Hãn Vương năm nay lại phải động viên, ta chỉ có thể mang theo thân nhân về phía tây, đầu nhập vào đại vương Mạc Nhĩ Khích, động viên năm ngoái chỉ có bộ lạc đó là ra người."

      " Đại vương Mạc Nhĩ Khích?" Hai mắt Ca Lạp Nhĩ sáng quắc nhìn Cát Đinh đại thúc: "Bây giờ ông ấy dời đến phía tây? Còn bốn bộ kia sao? Ở nơi nào?"

      "Ai, mấy năm trước, Bắc Địch đại biến, bộ lạc của Tam vương tử bị Hãn Vương tiếp nhận, đặt dưới danh nghĩa trưởng tử, phái tâm phúc giam quản, như vậy bốn bộ đều bị Hãn Vương khống chế. Đại vương Mạc Nhĩ Khích từng mạnh mẽ lên án Hãn Vương giết cha thí mẫu, mưu soán vị, tự nhiên Hãn Vương cho phép , nhưng may mắn Đại vương Mạc Nhĩ Khích sớm làm chuẩn bị, bộ lạc đó vốn có thế lực yếu, cộng thêm mấy bộ còn lại cũng cảm thấy Hãn Vương vốn đuối lý, thủ túc tương tàn quả thực thể tưởng tượng nổi, cố ý xuất binh, thả Đại vương Mạc Nhĩ Khích về tây, du cư ở dải đất bên bờ Bắc Địch chúng ta."

      "Hóa ra là như vậy." Ca Lạp Nhĩ biết Mạc Nhĩ Khích thúc thúc có chuyện gì, lúc này mới yên lòng, bỗng nhiên nghĩ Cát Đinh đại thúc nếu Hãn Vương lại động viên đầu nhập vào Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, khỏi có vài phần kỳ lạ: "Bây giờ Đại vương Mạc Nhĩ Khích chịu Hãn Vương quản nữa? Nhưng phải vừa nãy đại thúc qua ông ấy vẫn còn ở phía tây Bắc Địch? Cũng chỗ khác?"

      Cát Đinh đại thúc cười : " Vương phi Đại vương Mạc Nhĩ Khích, nhà mẹ là Đại Nguyệt Thị Hãn Vương, mẹ là công chúa nước Đại Nguyệt, ông ấy mang tộc nhân về phía tây Bắc Địch, phía sau chính là nước Đại Nguyệt, cho dù Hãn Vương phái binh qua, cũng chiếm được chỗ tốt gì! Mấy năm nay Hãn Vương muốn lung lạc ông ấy, cũng động đến, hai bên bình yên vô , nghe gần đây Hãn Vương còn phái sứ giả qua, để cho Đại vương Mạc Nhĩ Khích quay về qua tiết Đại Hàn*."

      *Tiết Đại Hàn: trong 24 tiết, khoảng 20 - 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc.

      "Qua tiết Đại Hàn?" Trong lòng Ca Lạp Nhĩ căng thẳng, nhất định là có mưu, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc ngàn vạn lần nên tới!

      Tiết Đại hàn là ngày lễ của Bắc Địch, sớm hơn mùa xuân đại chu chừng nửa tháng, trong tiết đại hàn, người Bắc Địch tế tự tổ tiên, đồng thời theo Đại vu sư nhảy vong linh múa, ngoài ra còn cầu xin Thần mùa xuân ban cho bọn họ đầy đủ nước mưa, để cho cỏ nuôi súc vật sống tốt tươi, dê bò sinh sôi nhiều hơn.

      Đại ca lại buông tha ân oán chủ động mời Mạc Nhĩ Khích thúc thúc tới thịnh kinh tham gia tiết đại hàn? Tuyệt có khả năng này, lấy hiểu biết của với đại ca, ta là tuyệt bỏ qua Mạc Nhĩ Khích thúc thúc.

      "Đúng vậy, qua tiết Đại Hàn." Cát Đinh đại thúc có chú ý tới ánh mắt bất an của Ca Lạp Nhĩ, chẳng qua là cười : "Tất cả mọi người , Hãn Vương cảm thấy đối phó được Đại vương Mạc Nhĩ Khích, cũng chỉ có thể hạ thấp tư thái."

      Ca Lạp Nhĩ đáp tiếng, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối vẫn bất an, đoàn xe về phía trước đến, tường thành kia càng ngày càng gần, cũng có cảm giác quẫn bách ra được, cổ họng bị chặn nghiêm mật, trong mắt như có lệ.

      Cát Đinh đại thúc đưa bọn họ đến cửa thành, quay đầu ngựa muốn trở về , Tương Nghi để cho Phương tẩu kín đáo đưa cho đĩnh bạc: "Đại thúc cầm, chờ đại chu và Bắc Địch thông quan, ngươi có thể đến Ngọc Tuyền Quan mua đồ."

      "Đại chu và Bắc Địch còn có lúc thông quan?" Cát Đinh đại thúc hiểu nhìn đĩnh bạc kia, ngừng khoát tay, mặt lộ ra nụ cười: " nương, tự ngươi giữ lại dùng, ta cần."

      Phương tẩu nhét bạc vào trong tay Cát Đinh đại thúc: "Sau này chừng cần dùng đến, cứ cầm ."

      Cát Đinh đại thúc rất kiên định lắc đầu: "Chẳng qua chỉ là mang đường lần, ăn dùng đều là các ngươi ra, sao ta có thể cầm bạc?"

      Ca Lạp Nhĩ ở bên cạnh khuyên mấy câu, lúc này Cát Đinh đại thúc mới nhận đĩnh bạc, khuôn mặt ngượng ngùng: "Lần tới tới nhà chúng ta, ta đãi các ngươi ăn ba ngày ba đêm, tính cho ta!"

      Tương Nghi đứng đó, nhìn Cát Đinh đại thúc cưỡi ngựa chạy như bay xa, dằng dặc thở dài cái: "Tấm lòng đại thúc là thiện lương."

      " chỉ Cát Đinh đại thúc, rất nhiều người Bắc Địch cũng hiền lành nhiệt tình, giống như dân chúng đại chu vậy." Ca Lạp Nhĩ thở dài: "Nếu ta có thể thành Hãn Vương Bắc Địch, nhất định để cho dân chúng lại chịu nỗi khổ chiến tranh, nhất định nghỉ ngơi lấy sức, để cho dân chúng an cư lạc nghiệp."

      "Đây mới là chuyện đời minh quân nên làm." Liên Kiều nhiệt liệt khen câu, ánh mắt sáng quắc nhìn Ca Lạp Nhĩ, trong sắc mặt đen kịt lộ ra tầng ửng đỏ.

      "Chúng ta mau mau vào thành thôi, người ông nội ta phái chờ ở Bắc Địch hẳn chờ chúng ta rất lâu rồi." Bảo Trụ thúc giục mọi người mau mau lên đường: "Đến bên tường thành đừng hoảng hốt, mọi thứ đều làm xong, người bảo lãnh trong thịnh kinh cũng có, mọi người nhớ kỹ là được."

      Đoàn người chạy xe ngựa vào cửa thành, binh sĩ thủ thành cầm giấy thông quan nhìn chút, lại kiểm tra hàng hóa trong xe ngựa, thấy quả nhiên là lá trà và ít đồ dùng đường trong nhà, tay vung lên để cho mọi người vào thành, căn bản ngay cả người bảo lãnh cũng hỏi.

      Trong lòng Bảo Trụ vui mừng, vội vàng dẫn đoàn xe về khách sạn sắp xếp sẵn, vào khách sạn tìm kĩ phòng trước, để cho bọn Tương Nghi nghỉ ngơi, mình kêu Ca Lạp Nhĩ và Gia Mậu chạy ra ngoài: "Tương Nghi, các ngươi chờ chút, chúng ta tìm người rồi trở lại."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Các ngươi nhanh về nhanh, chúng ta giặt rửa sạch , dọc theo đường tô bụi tô bột mặt, cũng biết kết quả mình thành hình dáng gì."

      Bọn Gia Mậu ra ngoài, Phương tẩu để cho tiểu nhị đưa nước tới, Liên Kiều rửa sạch mặt cho Tương Nghi trước, lại giặt sạch cho mình, hai người lộ ra da thịt màu trắng, còn dáng vẻ đen thui kia. Phương tẩu lấy bộ y phục ra cho Tương Nghi thay, lại lấy da ngân hồ ra, mặc ở bên ngoài, trong nháy mắt thôn biến thành đại gia khuê tú.

      Ăn mặc xong xuôi, Phương tẩu Liên Kiều phụng bồi Tương Nghi ngồi chuyện phiếm trong phòng, Liên Kiều ngồi yên: "Chúng ta có cần ra ngoài mua vài món đồ ăn ? Dọc theo con đường này ăn thô ráp, bụng cũng có chút thoải mái."

      Phương tẩu nhìn nàng cười: "Ngươi chỉ muốn ăn! Chờ bọn Ca Lạp Nhĩ về, tìm thấy chúng ta, nhất định nóng lòng, bằng an tâm ở trong khách sạn, nghe bọn họ bên ngoài tình huống thế nào, chúng ta hẵng định đoạt."

      lời , nghe bên ngoài trận hỗn loạn, vài người trong lòng căng thẳng, vội vàng đẩy cửa ra ra ngoài.

      Trong sân đứng mấy binh lính, cầm đao chọn xe ngựa của bọn họ, mấy hộ xe bên cạnh bắt đao cầu khẩn: "Quân gia, chúng ta là vận chuyển hàng giúp người kiếm miếng cơm ăn, nếu là làm hư hàng này, chúng ta lấy được tiền công."

      Mấy người lính kia cười lạnh tiếng: "Chúng ta là phụng mệnh kiểm tra người và vật phẩm khả nghi, còn mau mau mau tránh ra!"

      Tương Nghi bước nhanh từ trong phòng ra, đuổi đến cạnh cửa xe ngựa: "Mấy vị quân gia, hàng là của tiểu nữ, nếu muốn kiểm tra, xin giao thiệp với tiểu nữ trước tương đối khá."

      Trước mắt mấy người lính bỗng nhiên sáng lên, chỉ thấy đến vệt diễm diễm dung quang chợt lóe trước mắt, xinh đẹp bức người. Nhìn kỹ lại, nương trước mặt mình quả thực xinh đẹp, mặc áo màu tím nhạt, bên dưới váy hoa cùng màu, bên ngoài khoác chiếc áo lông hồ ly màu trắng, mười phần hơi thở phú quý.

      "Nhé, tiểu nương tử từ đâu tới?" Mấy người lính mặt mày hớn hở tiếp cận bên người Tương Nghi: " sớm là hàng của ngươi, chúng ta cũng cần kiểm tra."

      Liên Kiều thấy bộ dáng bọn họ thèm chảy nước miếng, cất bước tới, đưa tay ngăn vài người lại: "Quân gia, các ngươi cần kiểm tra, vậy có thể ."

      Mấy người sững sờ, thấy Liên Kiều ăn mặc thị nữ, cảm thấy nàng có thể khinh thường chút, có người cợt nhả đưa tay tới sờ tay của Liên Kiều: "Vị nương này đừng nổi giận, có lời ."

      "Ba " tiếng, Liên Kiều trở tay đánh tay của người kia ra, đứng ở nơi đó cười lạnh tiếng: "Nếu chuyện được, sao lại tới táy máy tay chân?"

      "Nha đầu cay cú!" Cạnh cửa có người vỗ tay ba tiếng, Tương Nghi nhìn qua bên kia, chỉ thấy tướng quân mặc khôi giáp đứng ở cửa viện, nhìn chằm chằm nàng.

      Tương Nghi hít hơi, đây coi như là ra quân bất lợi hay là có người chú ý các nàng? Mới đến thịnh kinh dừng chân, có quân sĩ tới kiểm tra, giờ nhìn lại hình như là chọc tới phiền toái.

      "Vị tiểu thư này tới từ nơi nào? Tới Bắc Địch ta làm chi?" Tướng quân kia nhanh tới, mắt nháy cũng nháy nhìn Tương Nghi, tất cả đều là thần sắc thèm thuồng.

      "Tướng quân, ta đến từ kinh thành đại chu, sau này chuẩn bị lâu dài làm ăn lá trà với Bắc Địch, lần này là tới xem giá thị trường, chúng ta mang theo mấy xe lá trà, thứ nhất muốn nhìn bên Bắc Địch này có thích uống những thứ này trà , lại tới thừa dịp tiết đại hàn bán mấy xe lá trà này , cũng tốt kiếm chút bạc về qua mùa xuân." Tương Nghi khôi phục trấn định rất nhanh, tự nhiên hào phóng đáp trả tướng quân kia, mặt hơi lộ ra nụ cười: "Nếu Tướng quân là muốn kiểm tra, ta để cho thủ hạ dỡ hàng xe ngựa cho tướng quân nhìn là được."

      " , cần, ta tin tưởng tiểu thư." Tướng quân kia thấy Tương Nghi cười nhàng xinh xắn, toàn thân cũng mềm nhũn nửa: "Ta là phụng mệnh tới bắt thám tử đại chu, người như tiểu thư, chắc chắn phải mật thám."

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 241: Khéo dùng diệu kế tránh kiểm tra

      "Tướng quân khí độ phi phàm như người thường, mắt sáng như đuốc có thể phân biệt trung gian, liếc mắt là có thể nhìn ra người đứng đối diện có thân phận gì, kiến thức là rộng."

      câu tán dương, để cho tướng quân Bắc Địch kia vui vẻ sắp bay lên, liếc mắt nhìn Tương Nghi, miệng cười sắp đến sau ót: "Tiểu thư cũng là người kiến thức rộng."

      Phương tẩu cười ha hả tới, siết cái hà bao nhét vào trong tay tướng quân kia: "Đây là đồ thêu bên đại chu chúng ta, nếu tướng quân là có ý với nương nào, có thể cầm tặng cho nàng, công phu thêu này rất tinh xảo, phải mặt hàng bình thường."

      Tướng quân kia cúi đầu nhìn chút, thấy cái hà bao xinh xắn, bên thêu cành hoa, hiểu công phu thêu, cũng hiểu bên đến tột cùng thêu cái trò gì, chỉ biết là bên trong phình ra, nhất định là có bạc, khỏi nở nụ cười: "Đại tẩu đúng là người lanh lợi."

      "Tướng quân, chúng ta là người làm ăn đường đường chính chính, phải những tặc nhân kia, cũng biết tướng quân muốn tra người nào thứ gì? Lần tới chúng ta thấy rồi cũng có thể tới thông báo cho tướng quân câu, đến lúc đó nhìn xem có thể nhận được dẫn mấy lượng tiền thưởng dẫn đường ." Phương tẩu cười híp mắt nhìn tướng quân kia, thấy mặt đầy dáng hưng phấn, lại thêm vào câu: "Tướng quân, nhiều đường luôn tốt hơn người khác phải ? Nếu ngươi là tìm đến tặc nhân kia sớm hơn đồng bạn, thăng quan Tấn Tước còn phải câu ?"

      Trong tay tướng quân kia nắm bạc, mắt nhìn Tương Nghi, thấy nàng đứng ở nơi đó, cười hết sức đáng , càng là lâng lâng, ở trước mặt mỹ nhân, thế nào cũng phải kiếm mấy phần mặt mũi cho mình. cười ha ha: "Đại tẩu rất có nhãn lực! Ta nhưng là hết sức được các đại nhân tin dùng đấy! Hôm qua phòng thủ đại nhân nhận mệnh lệnh của Long Uy Đại tướng quân, có thám tử của đại chu dò lẻn vào Bắc Địch ta, nam nữ, nam họ Dương, nữ họ Lạc..."

      " Người họ Dương ít, họ Lạc cũng nhiều lắm." Tương Nghi giả bộ ngạc nhiên: "Làm sao lại ngay cả họ của bọn họ cũng có thể biết được ràng như thế, các ngươi là lợi hại!"

      "Ha ha ha, chúng ta bày nhãn tuyến ở đại chu, tự nhiên biết!" Tướng quân kia thèm thuồng nhìn Tương Nghi, trong lòng vui vẻ, nữ tử Bắc Địch này, hiếm có người ăn mặc gọn gàng như vậy, trang điểm tinh xảo, nhìn thấy đường, phần lớn đều là đầu thô tóc rối dáng vẻ vội vàng, nào có đáng như vậy, đứng ở nơi đó chịu , trong lúc nhất thời đều quên mình tiến tới khách sạn là phải làm gì.

      Liên Kiều thấy người kia diện mục thô bỉ, lại cách nào đuổi , ở đại chu, gặp người thuận tâm, còn có thể tùy tính tình phun mấy hớp, nhưng nơi này là Bắc Địch, nơi nào có thể tùy tính tình của mình? Chỉ đành phải im hơi lặng tiếng. Liên Kiều suy nghĩ chút, phúc thân với tướng quân kia: "Tướng quân, nghĩ tới ngài uy phong như vậy, tiểu nữ bái phục!"

      Mùi vị được người khen tặng quả thực tệ, tướng quân kia cười ha ha, ở mỹ nhân trước mặt quả thực rất tự hào.

      "Tướng quân, ta đây dùng lá trà chúng ta mang tới ngâm nước chung trà cho ngươi, cho ngươi nếm thử chút lá trà chúng ta mang tới mùi vị như thế nào?" Liên Kiều vội vội vàng vàng ra bên ngoài: "Ta tìm tiểu nhị muốn bình nước nóng."

      Chạy nhanh ra bên ngoài, Liên Kiều bắt tiểu nhị hỏi "Tướng quân này là ai? Vẫn đứng ở trong sân chịu , ta thấy làm ăn của khách sạn các ngươi cũng bị ảnh hưởng."

      Tiểu nhị than thở: "Còn phải sao? Đây là tì tướng, tên Cáp Sát Lạt, ta thấy có người muốn ở trọ, mà thấy cửa khách sạn đứng mấy người lính, trong tay cầm vũ khí, người mang đao, còn ai dám vào?"

      " bằng ngươi dỗ mau mau ?" Liên Kiều nhét cái đồng bạc vào trong tay : "Ta thấy đôi mắt gian giảo nhìn ta chằm chằm Nương nhà ta, rất bận tâm, sợ bắt Nương nhà ta ."

      "Việc này cần lo lắng, mặc dù Cáp Sát Lạt bộ háo sắc, nhưng cũng thấy làm bậy qua, chỉ là nếu nương ghét , tự nhiên ta tìm cách đưa ." Tiểu nhị ước lượng đồng bạc trong tay, toét miệng nở nụ cười, nghĩ tới hôm nay ngoài ý muốn còn có phát tài khoản .

      Lúc Liên Kiều cầm bình trà lớn tới cửa viện, nghe thấy trong sân có người chuyện lớn tiếng: "Cáp Sát Lạt tướng quân, vừa nãy có hai người muốn ở trọ, nhưng nhìn bên ngoài có binh lính uy vũ, bọn họ lén lén lút lút chuồn rồi!"

      "Hai người? Là nam nữ?"

      "Tiểu nhân nhìn ra ràng, chỉ thấy đến người khỏe mạnh, người gầy yếu, từ bóng lưng nhìn, có lẽ có người là nữ..." Tiểu nhị có mũi có mắt, vừa nãy Cáp Sát Lạt vừa vào khách sạn hỏi có phải có hai người kết bạn xin vào trọ , nghĩ đến chính là bắt hai người kia, muốn tôn đại thần này mau mau rời , tự nhiên chỉ có thể biên lời dối để cho cảm thấy hứng thú.

      "Mau đuổi theo!" Cáp Sát Lạt để ý tới dây dưa Tương Nghi nữa, sãi bước bước ra khỏi sân, Liên Kiều làm bộ cúi đầu bộ, tay run cái, đường nước nóng chảy ra từ trong miệng bình, tưới ướt nhẹp mảnh ống quần Cáp Sát Lạt.

      "Ôi ôi ôi..." Cáp Sát Lạt ôm chân hô to lên, mặc quần bông dầy, còn có đôi giày ống da dê, ra cũng bỏng, chẳng qua là phản ứng đột nhiên bị kích thích.

      "Ôi ôi..." Liên Kiều cũng kêu to lên: "Tướng quân, sao ngươi nhanh như vậy? Cũng còn may ta chậm rãi, nếu phải cả bình trà cũng bị ngươi đánh bay!" Mặt nàng đầy tiếc nuối nhìn Cáp Sát Lạt: "Tướng quân phải sao? uống trà nữa hả?"

      Cáp Sát Lạt vốn tràn đầy lửa giận, bây giờ nghe Liên Kiều quan tâm thăm hỏi sức khỏe đầy đủ như vậy, thay đổi gương mặt rất nhanh, cười nhìn Liên Kiều: "Mấy ngày nữa nếu các ngươi vẫn còn ở khách sạn, ta lại tới uống trà."

      "Vậy tướng quân nhất định phải tới nha!" Liên Kiều phất phất tay, cười híp mắt nhìn Cáp Sát Lạt rời .

      "Chuyện này là kỳ lạ." Phương tẩu kéo Tương Nghi vào trong phòng, thấp giọng: "Ai tiết lộ hành tung chúng ta? Sao người Bắc Địch biết rồi chúng ta tới, hơn kỳ lạ là, còn biết nương họ."

      "Ta biết là ai tiết lộ bí mật rồi." Mặt Tương Nghi có loại tuyệt vọng bi ai.

      "Là ai?" Liên Kiều bỏ bình trà qua bên, có chút lo lắng: "Có phải tướng sĩ đóng tại Ngọc Tuyền Quan có nội gián ?"

      ", thể nào." Biết chuyện bọn họ tới Bắc Địch, trong quân doanh chỉ có Dương lão tướng quân và Thôi đại tướng quân, hai người bọn họ là tuyệt đối thể tiết lộ ra ngoài. Bảo Trụ tới Bắc Địch, là mượn lý do trở lại kinh thành thăm thân nhân, cho dù trong quân doanh có người thấy , cũng nghĩ Bắc Địch.

      Biết nàng muốn tới Bắc Địch, chỉ còn có người rồi.

      Lần trước lúc mình và Lạc Tương Ngọc quyết liệt, Liên Kiều bị nàng ta giận đến thốt ra, muốn tới Bắc Địch rồi, mặc dù nàng có người nào tới, nhưng nhất định Lạc Tương Ngọc có thể đoán được Gia Mậu Bảo Trụ nhất định theo mình. Lạc Tương Ngọc cũng biết mình bán lá trà, cho nên cũng là mình tiến tới mượn cớ Bắc Địch gì, nếu Cáp Sát Lạt kia thấy lá trà hai lời mà bắt nàng .

      Nàng muốn ác ý suy đoán người khác, nhưng chuyện này lại thể nghi ngờ chỉ có Lạc Tương Ngọc mới làm được. Nàng ta chỉ Bảo Trụ và mình, lại bỏ bớt Gia Mậu, chỉ vì nàng ta tia quyến luyến Gia Mậu.

      Đây chính là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, người trăm phương ngàn kế chỉ muốn hãm hại nàng. Tương Nghi ngồi đó, mặt có tia khó chịu, nàng biết kết quả mình làm sai điều gì, Lạc Tương Ngọc phải hại nàng như vậy.

      Trước khi chia tay mình đưa ngân phiếu cho nàng ta, để cho nàng ta tự về Nghiễm Lăng, trong lòng nghĩ, mình làm đến mức này cũng coi là hết tình hết nghĩa, cần Lạc Tương Ngọc lại ân đền oán trả, trở về từ Bắc Địch, nàng nhất định phải trả món nợ này cho Lạc Tương Ngọc, hai người cuộc đời này định là cừu địch.

      Đối với kẻ muốn lấy tính mạng của mình, mình cũng cần thiết phải tha thứ nàng ta, Tương Nghi nắm quả đấm, nếu mình nhân từ với nàng ta, lần kế còn biết nàng ta đối phó mình thế nào, còn có thân nhân bằng hữu bên cạnh mình.

      " nương, ý của ngươi, là phải muội muội kia của ngươi chứ?" Phương tẩu thấy tình bất định mặt Tương Nghi, hơi suy nghĩ chút, nghĩ ra đến tột cùng là ai: "Ta cảm thấy nàng ta quả có hiềm nghi này."

      "Lại vô sỉ như vậy!" Liên Kiều giận đến siết chặt quả đấm: "Nhị tiểu thư là lòng dạ rắn rết!" Bỗng nhiên nàng nghĩ đến, Lạc Tương Ngọc biết Tương Nghi tới Bắc Địch, cũng là lần trước mình thốt ra cho nàng ta nghe, trong lòng hết sức khổ sở, thoạt nhìn là mình có để ý miệng lưỡi, để cho tất cả mọi người bị liên lụy.

      " nương, là ta tốt..." Liên Kiều hết sức xấu hổ, xuôi tay đứng ở nơi đó, tràn đầy khủng hoảng, lần này tới Bắc Địch gặp phiền toái, đều là nàng gây họa.

      " Được rồi, ngươi đâu có thể nghĩ ra nàng ta ác độc như vậy." Tương Nghi thở dài: "May mắn nàng còn biết chúng ta ngụy trang vận trà tới Bắc Địch, nếu ..."

      Trong phòng mảnh yên tĩnh.

      "Tương Nghi, Tương Nghi!" Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập: "Mau mau mở cửa!"

      Bọn Gia Mậu họ trở lại, đột nhiên Tương Nghi cảm thấy toàn thân lại có sức lực, Liên Kiều chạy nhanh tới cạnh cửa, kéo cửa ra, ánh mắt vội vàng nhìn Ca Lạp Nhĩ: "Như thế nào? Tìm được người hay chưa?"

      Ca Lạp Nhĩ gật đầu cái, mặt đều là nụ cười, thấy thần sắc Liên Kiều u buồn, kỳ lạ: "Sao vậy? Mới lúc như vậy, sao nàng thành thế này?"

      "Ta..." Liên Kiều rất là khổ sở, nước mắt lại cũng khống chế được, tuôn rơi.

      "Sao vậy?" Thấy Liên Kiều rơi lệ, Ca Lạp Nhĩ có chút kinh hoảng: "Liên Kiều, ai khi dễ nàng?"

      "Ca Lạp Nhĩ, là ta tốt, tiết lộ hành tung chúng ta, giống như người Bắc Địch biết chuyện của chúng ta!" Liên Kiều khóc nấc mãi mới câu, lại được nữa.

      " việc gì việc gì, chúng ta biết rồi." Bảo Trụ đứng bên người Ca Lạp Nhĩ, cười ha ha tiếng: "Chớ sợ chớ sợ, bọn họ biết chúng ta tới sao? Lại bắt được chúng ta!"

      "Nhưng là..." Liên Kiều mặt đầy xấu hổ: "Vừa nãy có quân sĩ tới lục soát khách sạn rồi!"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 242:

      "Tướng quân khí độ phi phàm như người thường, mắt sáng như đuốc có thể phân biệt trung gian, liếc mắt là có thể nhìn ra người đứng đối diện có thân phận gì, kiến thức là rộng."

      câu tán dương, để cho tướng quân Bắc Địch kia vui vẻ sắp bay lên, liếc mắt nhìn Tương Nghi, miệng cười sắp đến sau ót: "Tiểu thư cũng là người kiến thức rộng."

      Phương tẩu cười ha hả tới, siết cái hà bao nhét vào trong tay tướng quân kia: "Đây là đồ thêu bên đại chu chúng ta, nếu tướng quân là có ý với nương nào, có thể cầm tặng cho nàng, công phu thêu này rất tinh xảo, phải mặt hàng bình thường."

      Tướng quân kia cúi đầu nhìn chút, thấy cái hà bao xinh xắn, bên thêu cành hoa, hiểu công phu thêu, cũng hiểu bên đến tột cùng thêu cái trò gì, chỉ biết là bên trong phình ra, nhất định là có bạc, khỏi nở nụ cười: "Đại tẩu đúng là người lanh lợi."

      "Tướng quân, chúng ta là người làm ăn đường đường chính chính, phải những tặc nhân kia, cũng biết tướng quân muốn tra người nào thứ gì? Lần tới chúng ta thấy rồi cũng có thể tới thông báo cho tướng quân câu, đến lúc đó nhìn xem có thể nhận được dẫn mấy lượng tiền thưởng dẫn đường ." Phương tẩu cười híp mắt nhìn tướng quân kia, thấy mặt đầy dáng hưng phấn, lại thêm vào câu: "Tướng quân, nhiều đường luôn tốt hơn người khác phải ? Nếu ngươi là tìm đến tặc nhân kia sớm hơn đồng bạn, thăng quan Tấn Tước còn phải câu ?"

      Trong tay tướng quân kia nắm bạc, mắt nhìn Tương Nghi, thấy nàng đứng ở nơi đó, cười hết sức đáng , càng là lâng lâng, ở trước mặt mỹ nhân, thế nào cũng phải kiếm mấy phần mặt mũi cho mình. cười ha ha: "Đại tẩu rất có nhãn lực! Ta nhưng là hết sức được các đại nhân tin dùng đấy! Hôm qua phòng thủ đại nhân nhận mệnh lệnh của Long Uy Đại tướng quân, có thám tử của đại chu dò lẻn vào Bắc Địch ta, nam nữ, nam họ Dương, nữ họ Lạc..."

      " Người họ Dương ít, họ Lạc cũng nhiều lắm." Tương Nghi giả bộ ngạc nhiên: "Làm sao lại ngay cả họ của bọn họ cũng có thể biết được ràng như thế, các ngươi là lợi hại!"

      "Ha ha ha, chúng ta bày nhãn tuyến ở đại chu, tự nhiên biết!" Tướng quân kia thèm thuồng nhìn Tương Nghi, trong lòng vui vẻ, nữ tử Bắc Địch này, hiếm có người ăn mặc gọn gàng như vậy, trang điểm tinh xảo, nhìn thấy đường, phần lớn đều là đầu thô tóc rối dáng vẻ vội vàng, nào có đáng như vậy, đứng ở nơi đó chịu , trong lúc nhất thời đều quên mình tiến tới khách sạn là phải làm gì.

      Liên Kiều thấy người kia diện mục thô bỉ, lại cách nào đuổi , ở đại chu, gặp người thuận tâm, còn có thể tùy tính tình phun mấy hớp, nhưng nơi này là Bắc Địch, nơi nào có thể tùy tính tình của mình? Chỉ đành phải im hơi lặng tiếng. Liên Kiều suy nghĩ chút, phúc thân với tướng quân kia: "Tướng quân, nghĩ tới ngài uy phong như vậy, tiểu nữ bái phục!"

      Mùi vị được người khen tặng quả thực tệ, tướng quân kia cười ha ha, ở mỹ nhân trước mặt quả thực rất tự hào.

      "Tướng quân, ta đây dùng lá trà chúng ta mang tới ngâm nước chung trà cho ngươi, cho ngươi nếm thử chút lá trà chúng ta mang tới mùi vị như thế nào?" Liên Kiều vội vội vàng vàng ra bên ngoài: "Ta tìm tiểu nhị muốn bình nước nóng."

      Chạy nhanh ra bên ngoài, Liên Kiều bắt tiểu nhị hỏi "Tướng quân này là ai? Vẫn đứng ở trong sân chịu , ta thấy làm ăn của khách sạn các ngươi cũng bị ảnh hưởng."

      Tiểu nhị than thở: "Còn phải sao? Đây là tì tướng, tên Cáp Sát Lạt, ta thấy có người muốn ở trọ, mà thấy cửa khách sạn đứng mấy người lính, trong tay cầm vũ khí, người mang đao, còn ai dám vào?"

      " bằng ngươi dỗ mau mau ?" Liên Kiều nhét cái đồng bạc vào trong tay : "Ta thấy đôi mắt gian giảo nhìn ta chằm chằm Nương nhà ta, rất bận tâm, sợ bắt Nương nhà ta ."

      "Việc này cần lo lắng, mặc dù Cáp Sát Lạt bộ háo sắc, nhưng cũng thấy làm bậy qua, chỉ là nếu nương ghét , tự nhiên ta tìm cách đưa ." Tiểu nhị ước lượng đồng bạc trong tay, toét miệng nở nụ cười, nghĩ tới hôm nay ngoài ý muốn còn có phát tài khoản .

      Lúc Liên Kiều cầm bình trà lớn tới cửa viện, nghe thấy trong sân có người chuyện lớn tiếng: "Cáp Sát Lạt tướng quân, vừa nãy có hai người muốn ở trọ, nhưng nhìn bên ngoài có binh lính uy vũ, bọn họ lén lén lút lút chuồn rồi!"

      "Hai người? Là nam nữ?"

      "Tiểu nhân nhìn ra ràng, chỉ thấy đến người khỏe mạnh, người gầy yếu, từ bóng lưng nhìn, có lẽ có người là nữ..." Tiểu nhị có mũi có mắt, vừa nãy Cáp Sát Lạt vừa vào khách sạn hỏi có phải có hai người kết bạn xin vào trọ , nghĩ đến chính là bắt hai người kia, muốn tôn đại thần này mau mau rời , tự nhiên chỉ có thể biên lời dối để cho cảm thấy hứng thú.

      "Mau đuổi theo!" Cáp Sát Lạt để ý tới dây dưa Tương Nghi nữa, sãi bước bước ra khỏi sân, Liên Kiều làm bộ cúi đầu bộ, tay run cái, đường nước nóng chảy ra từ trong miệng bình, tưới ướt nhẹp mảnh ống quần Cáp Sát Lạt.

      "Ôi ôi ôi..." Cáp Sát Lạt ôm chân hô to lên, mặc quần bông dầy, còn có đôi giày ống da dê, ra cũng bỏng, chẳng qua là phản ứng đột nhiên bị kích thích.

      "Ôi ôi..." Liên Kiều cũng kêu to lên: "Tướng quân, sao ngươi nhanh như vậy? Cũng còn may ta chậm rãi, nếu phải cả bình trà cũng bị ngươi đánh bay!" Mặt nàng đầy tiếc nuối nhìn Cáp Sát Lạt: "Tướng quân phải sao? uống trà nữa hả?"

      Cáp Sát Lạt vốn tràn đầy lửa giận, bây giờ nghe Liên Kiều quan tâm thăm hỏi sức khỏe đầy đủ như vậy, thay đổi gương mặt rất nhanh, cười nhìn Liên Kiều: "Mấy ngày nữa nếu các ngươi vẫn còn ở khách sạn, ta lại tới uống trà."

      "Vậy tướng quân nhất định phải tới nha!" Liên Kiều phất phất tay, cười híp mắt nhìn Cáp Sát Lạt rời .

      "Chuyện này là kỳ lạ." Phương tẩu kéo Tương Nghi vào trong phòng, thấp giọng: "Ai tiết lộ hành tung chúng ta? Sao người Bắc Địch biết rồi chúng ta tới, hơn kỳ lạ là, còn biết nương họ."

      "Ta biết là ai tiết lộ bí mật rồi." Mặt Tương Nghi có loại tuyệt vọng bi ai.

      "Là ai?" Liên Kiều bỏ bình trà qua bên, có chút lo lắng: "Có phải tướng sĩ đóng tại Ngọc Tuyền Quan có nội gián ?"

      ", thể nào." Biết chuyện bọn họ tới Bắc Địch, trong quân doanh chỉ có Dương lão tướng quân và Thôi đại tướng quân, hai người bọn họ là tuyệt đối thể tiết lộ ra ngoài. Bảo Trụ tới Bắc Địch, là mượn lý do trở lại kinh thành thăm thân nhân, cho dù trong quân doanh có người thấy , cũng nghĩ Bắc Địch.

      Biết nàng muốn tới Bắc Địch, chỉ còn có người rồi.

      Lần trước lúc mình và Lạc Tương Ngọc quyết liệt, Liên Kiều bị nàng ta giận đến thốt ra, muốn tới Bắc Địch rồi, mặc dù nàng có người nào tới, nhưng nhất định Lạc Tương Ngọc có thể đoán được Gia Mậu Bảo Trụ nhất định theo mình. Lạc Tương Ngọc cũng biết mình bán lá trà, cho nên cũng là mình tiến tới mượn cớ Bắc Địch gì, nếu Cáp Sát Lạt kia thấy lá trà hai lời mà bắt nàng .

      Nàng muốn ác ý suy đoán người khác, nhưng chuyện này lại thể nghi ngờ chỉ có Lạc Tương Ngọc mới làm được. Nàng ta chỉ Bảo Trụ và mình, lại bỏ bớt Gia Mậu, chỉ vì nàng ta tia quyến luyến Gia Mậu.

      Đây chính là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, người trăm phương ngàn kế chỉ muốn hãm hại nàng. Tương Nghi ngồi đó, mặt có tia khó chịu, nàng biết kết quả mình làm sai điều gì, Lạc Tương Ngọc phải hại nàng như vậy.

      Trước khi chia tay mình đưa ngân phiếu cho nàng ta, để cho nàng ta tự về Nghiễm Lăng, trong lòng nghĩ, mình làm đến mức này cũng coi là hết tình hết nghĩa, cần Lạc Tương Ngọc lại ân đền oán trả, trở về từ Bắc Địch, nàng nhất định phải trả món nợ này cho Lạc Tương Ngọc, hai người cuộc đời này định là cừu địch.

      Đối với kẻ muốn lấy tính mạng của mình, mình cũng cần thiết phải tha thứ nàng ta, Tương Nghi nắm quả đấm, nếu mình nhân từ với nàng ta, lần kế còn biết nàng ta đối phó mình thế nào, còn có thân nhân bằng hữu bên cạnh mình.

      " nương, ý của ngươi, là phải muội muội kia của ngươi chứ?" Phương tẩu thấy tình bất định mặt Tương Nghi, hơi suy nghĩ chút, nghĩ ra đến tột cùng là ai: "Ta cảm thấy nàng ta quả có hiềm nghi này."

      "Lại vô sỉ như vậy!" Liên Kiều giận đến siết chặt quả đấm: "Nhị tiểu thư là lòng dạ rắn rết!" Bỗng nhiên nàng nghĩ đến, Lạc Tương Ngọc biết Tương Nghi tới Bắc Địch, cũng là lần trước mình thốt ra cho nàng ta nghe, trong lòng hết sức khổ sở, thoạt nhìn là mình có để ý miệng lưỡi, để cho tất cả mọi người bị liên lụy.

      " nương, là ta tốt..." Liên Kiều hết sức xấu hổ, xuôi tay đứng ở nơi đó, tràn đầy khủng hoảng, lần này tới Bắc Địch gặp phiền toái, đều là nàng gây họa.

      " Được rồi, ngươi đâu có thể nghĩ ra nàng ta ác độc như vậy." Tương Nghi thở dài: "May mắn nàng còn biết chúng ta ngụy trang vận trà tới Bắc Địch, nếu ..."

      Trong phòng mảnh yên tĩnh.

      "Tương Nghi, Tương Nghi!" Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập: "Mau mau mở cửa!"

      Bọn Gia Mậu họ trở lại, đột nhiên Tương Nghi cảm thấy toàn thân lại có sức lực, Liên Kiều chạy nhanh tới cạnh cửa, kéo cửa ra, ánh mắt vội vàng nhìn Ca Lạp Nhĩ: "Như thế nào? Tìm được người hay chưa?"

      Ca Lạp Nhĩ gật đầu cái, mặt đều là nụ cười, thấy thần sắc Liên Kiều u buồn, kỳ lạ: "Sao vậy? Mới lúc như vậy, sao nàng thành thế này?"

      "Ta..." Liên Kiều rất là khổ sở, nước mắt lại cũng khống chế được, tuôn rơi.

      "Sao vậy?" Thấy Liên Kiều rơi lệ, Ca Lạp Nhĩ có chút kinh hoảng: "Liên Kiều, ai khi dễ nàng?"

      "Ca Lạp Nhĩ, là ta tốt, tiết lộ hành tung chúng ta, giống như người Bắc Địch biết chuyện của chúng ta!" Liên Kiều khóc nấc mãi mới câu, lại được nữa.

      " việc gì việc gì, chúng ta biết rồi." Bảo Trụ đứng bên người Ca Lạp Nhĩ, cười ha ha tiếng: "Chớ sợ chớ sợ, bọn họ biết chúng ta tới sao? Lại bắt được chúng ta!"

      "Nhưng là..." Liên Kiều mặt đầy xấu hổ: "Vừa nãy có quân sĩ tới lục soát khách sạn rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :