1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 233:

      Mặt trời treo ở bầu trời, lúc này ánh mặt trời mới bắt đầu ấm áp, chiếu vào người mảnh ấm áp. Mấy cái cây trong viện cây chỉ lẻ tẻ treo mấy mảnh lá cây, ngừng lắc lắc ở đầu cành, tựa nhu chẳng mấy chốc rớt xuống, góc tường có mấy bụi cỏ dại vẫn sống tươi tốt, mặc dù màu sắc xanh tươi nữa, nhưng lại hiên ngang đứng thẳng như cũ.

      Trong sân bên mặc dù đứng mấy người, nhưng giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh.

      "Gia Mậu, nàng ta đâu?" Cuối cùng Bảo Trụ lên tiếng phá vỡ trầm tĩnh, xoay mặt nhìn Gia Mậu, thấy đứng ở nơi đó thần sắc như thường, phảng phất có nửa phân dấu hiệu bị bệnh, bừng tỉnh đại ngộ: "Tương Nghi, ngươi muốn làm bẫy hại người, đúng ra là để cho Gia Mậu cố ý giả bộ bị bệnh?"

      Tương Nghi gật đầu cái: " sai, chính là như vậy, ta chỉ muốn nhìn xem nàng ta đến tột có phải người kia , tối hôm qua nàng ta cũng lộ ra nhiều vết tích, hôm nay chẳng qua chỉ là muốn xác nhận phen thôi."

      "Nàng kia người ở nơi nào? Sao ngươi mình ở trong sân?" Bảo Trụ ngẩng đầu nhìn lầu hai, đột nhiên cách truyền đến trận tiếng động, giống như có ai đập cửa sổ.

      "Nàng ta thêm vài thứ trong thuốc của ta." Gia Mậu khe khẽ hừ tiếng, mặt có thần sắc thích: "Tiểu gia ta há là người nàng ta có thể tính toán!"

      "Ngươi thấy nàng thêm đồ hả?" Bảo Trụ rất kinh ngạc: "Nàng ta ngu xuẩn như vậy, ở ngay trước mặt ngươi thêm đồ vào bên trong?"

      "Vậy cũng còn có ngu xuẩn đến nước này, ta ngửi thấy mùi thuốc kia đúng, bên trong có mùi khác kì quái, mang theo chút điềm hương, thế nào cũng giống là dược thảo có thể phát ra, cho nên hơi nghi hoặc chút. Nhìn thần sắc nàng ta có chút khẩn trương, càng là cảm thấy khác thường, vì vậy bắt nàng lại, rót thuốc cho nàng ta uống cạn sạch."

      "Dung Đại thiếu gia, nghĩ tới lòng dạ ngươi cũng ác độc như vậy!" Liên Kiều cười toàn thân run rẩy: "Thấy ngươi tao nhã lịch , ai biết lại có thể làm ra chuyện như vậy!" Tử Tiêu bên cạnh nghe những lời này, mặt mũi trắng bệch, nàng khiếp sợ nhìn Gia Mậu, quả thực thể tin được lời : "Hoàng Oanh... chết rồi sao?"

      "Ta biết, cái này phải nhìn nàng ta thả cái gì trong thuốc." Gia Mậu liếc Tử Tiêu cái: "Nếu ngươi và nàng tỷ muội tình thâm, ngại lên nhìn chút."

      Tử Tiêu do dự chút, nhìn Lâm Mậu Dung và Tương Nghi, cuối cùng vẫn chậm rãi hướng tới thang lầu.

      "Chúng ta cũng nhìn chút." Bảo Trụ theo lên lầu, Lâm Mậu Dung cũng vội vàng đuổi theo.

      "Gia Mậu, coi như ngươi cảnh giác." Tương Nghi ân cần nhìn Gia Mậu: "Nếu là ngươi mơ hồ uống thuốc, lần này phiền toái."

      "Ta lại bị bệnh, thế nào cũng uống thuốc." Gia Mậu đến phía trước Tương Nghi: "Nàng nghĩ rằng ta ngu xuẩn như vậy hay sao? Muốn nàng ta ra nguyên hình còn phải bồi mình vào? Nếu là thuốc này là nàng đút ta uống, chính là thả □□ ta cũng uống, chỉ tiếc nàng ta phải nàng."

      " bậy bạ gì đó, ta làm sao biết đút ngươi uống □□." Tương Nghi giận trách liếc Gia Mậu, trong lòng mảnh ngọt ngào, sao Gia Mậu đột nhiên lời ngon tiếng ngọt lên, cũng nhìn Phương tẩu và Liên Kiều còn theo ở phía sau, lúc này hai người đều nhịn được mà cười.

      "Ta là lòng, nàng đừng tin." Ống tay áo dài của Gia Mậu rũ xuống, che tay , quay đầu nhìn Phương tẩu và Liên Kiều, thừa dịp hai người bộ giải thích được dáng vẻ, nhanh lấy tay đụng Tương Nghi cái, cách ống tay áo nhàng gãi gãi bàn tay của nàng.

      Tương Nghi suýt nữa kêu thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Gia Mậu, thấy bộ thần thanh khí sảng tâm tình vui thích, nhất thời cũng giận, trừng mắt liếc cái, nhanh chóng nhấc chân lên thang lầu, Gia Mậu cười ha ha tiếng, đặng đặng đặng nhấc chân lên lầu, thoáng qua bên người nàng.

      Đến Gia Mậu căn phòng, môn được mở ra, Bảo Trụ Lâm Mậu Dung đứng ở cửa, nhìn vào trong.

      Hoàng Oanh ngã xuống giường, ngừng lôi y phục trước ngực mình ra ngoài, Tử Tiêu liều mạng muốn đè tay nàng lại, nhưng làm thế nào cũng nén được.

      "Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Bảo Trụ nhìn gương mặt Hoàng Oanh giống như là trúng độc, sắc mặt mảnh đỏ ửng, kiều diễm ướt át dạng đôi mắt lúc liếc tới, tựa hồ mang theo chút gợn sóng, vũng vũng trào ra, sóng tiếp sóng, lãng lãng đánh vào tâm khảm của người ta.

      "Nàng trúng Hồng Nhan Túy của Vạn hoa lầu." Tử Tiêu ôm Hoàng Oanh, cuối cùng là thở phào nhõm, thần sắc nhìn Hoàng Oanh có chút khinh bỉ, hôm qua nàng ta mới khinh thường mình muốn làm di nương, nghĩ tới chuyển , nàng ta dĩ nhiên cũng làm dùng phương pháp xấu xa này!

      Mình chỉ suy nghĩ chút mà thôi, nàng ta lại làm , Tử Tiêu nhấc mặt nhìn Bảo Trụ : "Dương tướng quân, hồng nhan túy là là loại thuốc, người dùng thuốc kìm lòng được, chỉ muốn cùng người làm cái loại này t, nhìn nàng như vậy nhi, nên uống chưa bao lâu, nếu là lâu nữa, có nam nhân cùng nàng..." Thấy Lâm Mậu Dung cùng Tương Nghi đứng ở cạnh cửa, Tử Tiêu nhất thời khó mà xuống, hàm hàm hồ hồ: "Phải vội vàng giải thuốc này cho nàng, nếu chỉ sợ là làm bị thương thân thể."

      "Làm thế nào?" Bảo Trụ nhìn Hoàng Oanh, thấy sắc mặt của nàng ta đỏ ửng mảnh, đôi tay cởi vạt áo trước ra, lộ ra quần áo trong màu hồng đào.

      "Hoặc là tìm người đàn ông cho nàng, hoặc là nhất định phải đưa nàng chìm đến trong nước lạnh, để cho nuốc lạnh đuổi nóng ran trong cơ thể ." Tử Tiêu có hơi khó, nhìn sang Lâm Mậu Dung, thấy thần sắc nàng như thường, lúc này mới tiếp: "Giờ khí trời là mùa đông, thả vào trong nước lạnh..."

      Nước Ngọc Tuyền Quan là giá rét thấu xương, nếu là ngâm nàng vào trong, chỉ sợ là bị bệnh, nếu chăm sóc kỹ lưỡng uống thuốc kịp thời, có gốc bệnh suốt đời.

      "Ngươi hỏi nàng xem, nhìn nàng ta muốn dùng loại phương pháp nào, tránh cho đến lúc đó chúng ta cưỡng bách nàng." Bảo Trụ nhíu mày cái, hết sức thích: "Lại dùng loại thủ đoạn hạ tam lạm này, nàng ta muốn làm gì?"

      "Nàng..." Tử Tiêu nhìn Hoàng Oanh cái, thầm than thở, tay bắt được tay của Hoàng Oanh, thầm nghĩ trong lòng, còn phải muốn bò giường làm di nương, đây cũng quá tâm cao khí ngạo, hôm qua mới may mắn thoát thân Vạn hoa lầu, hôm nay muốn bước lên trời, nghĩ tới bị người liếc mắt nhìn thấu, rơi vào kết cục như thế.

      "Hoàng Oanh, ngươi muốn..." Mặt Tím Tiêu đỏ lên, cúi đầu xuống , dán lỗ tai Hoàng Oanh giọng : "Ngươi là muốn nam nhân đến giúp ngươi giải hỏa, hay là dùng nước lạnh giải hỏa khí?"

      "Nam nhân, tới nam nhân..." Hoàng Oanh đứt quảng □□ câu, khuôn mặt dũ phát đỏ: "Ta bây giờ cảm thấy trong lòng đốt cây đuốc, toàn thân cũng nóng, nhanh, nhanh tìm Dung Đại thiếu gia tới..."

      Sắc mặt Gia Mậu tái xanh, đứng ở nơi đó lời.

      Liên Kiều hận hận phun cái: "Còn muốn tìm Dung Đại thiếu gia tới, biết xấu hổ! Ta đây ra ngoài tìm tiểu nhị khách sạn tới!" Tương Nghi kéo nàng lại: "Liên Kiều, đứng lại! Sao ngươi có thể làm như vậy?"

      " nương, vừa nãy ngươi cũng nghe ràng, nàng muốn nam nhân! rất ràng! Ta chỉ là như ý nàng thôi, ngươi làm gì ngăn ta?" Liên Kiều giận đến toàn thân run rẩy: "Hừ, nghĩ là hay!"

      Tương Nghi than thở dài: "Nếu là chuyện khác, ta cũng quản, nhưng thân thanh bạch của nữ tử, há vứt là vứt? Bây giờ nàng chỉ là trúng thuốc thôi, thân bất đắc dĩ, nếu như chờ nàng tỉnh lại, nhất định xấu hổ tới chết, chừng còn tìm cái chết, chúng ta cũng thể như vậy hại nàng."

      Mày kiếm Bảo Trụ nhíu chặt, sãi bước đưa qua, đưa tay điểm huyệt vị Hoàng Oanh, Hoàng Oanh cương thẳng người trong nháy mắt, đôi tay vô lực rũ trước ngực, lộ ra vệt hồng đào bên trong.

      "Dương Nhị thiếu gia!" Lâm Mậu Dung đứng đó, kinh hô lên nhất thanh, sắc mặt trắng trong nháy mắt.

      Tương Nghi cầm tay nàng, bóp bàn tay của nàng cái, để cho nàng yên tâm: "Biểu ca ta phải kẻ háo sắc."

      Mặt của Lâm Mậu Dung chuyển thành màu đỏ, nhăn nhó như thiếu nữ uống rượu say, nàng cúi đầu giọng : "Ta ..." đến chỗ này, lại lại được.

      Bảo Trụ xốc Hoàng Oanh lên, gánh nàng bả vai sãi bước ra ngoài, mọi người vội vàng đuổi theo , chỉ thấy Bảo Trụ khiêng Hoàng Oanh đến xó xỉnh, bên kia có cái giếng nước, cởi sợi dây của thùng nước ra, trói lại hông của Hoàng Oanh, sau đó chợt trực tiếp ném nàng tới trong giếng.

      "Ùm" tiếng, người trong tay Bảo Trụ thấy bóng dáng, chỉ nhìn thấy sợi dây khoan thai chậm rãi đung đưa.

      "Dương Nhị thiếu gia, ngươi muốn ném cũng phải ném xuống sông, nước giếng này..." Liên Kiều dậm chân : "Toàn bộ khách sạn còn phải dùng nước này đó, bị nàng làm bẩn rồi, nấu cơm thế nào?"

      Bảo Trụ sững sờ, nghĩ tới chỗ này, Lâm Mậu Dung cũng theo Liên Kiều than thở: "Cơm khách sạn buổi trưa thể ăn, chúng ta đến ngọc xuân lâu dùng cơm."

      tiếng quát tháo kéo dài truyền ra từ trong giếng, mọi người nghe trong lòng run lên, nghe Hoàng Oanh dưới giếng quát to lên: " Dương Bảo Trụ đáng chết, sao ngươi có thể chơi ta như vậy? Ta là biểu muội ngươi Lạc Tương Ngọc!"

      Tương Nghi đứng nghiêm, đôi mắt rơi vào giếng nước tròn trịa kia, gì.

      Quả nhiên là nàng, Lạc Tương Ngọc.

      "Ngươi là Lạc Tương Ngọc?" Bảo Trụ xách xách sợi dây, giả giọng tin: "Ngươi nghe tin tức gì, biết tên biểu muội ta, cố ý tới lừa bịp ta?"

      "Ta là Lạc Tương Ngọc." Giếng nước trong truyền tới giọng giống như khóc vậy: "Bảo Trụ biểu ca, chẳng lẽ ngươi quên mất sao? Mẹ của ngươi là ta, ta có em trai sinh đôi, tên gọi Lạc Tương Hồn. Khi đó hết năm ta theo mẹ Dương gia các ngươi, ngươi dẫn chúng ta bắt chim sẻ, còn bảo người làm nướng chim sẻ cho chúng ta ăn, ngươi có nhớ ?"

      Bảo Trụ run sợi dây lên, kéo Lạc Tương Ngọc từ đáy giếng lên, nàng run run người, nước rơi đầy đất.

      "Liên Kiều, mau mau mang nàng thay áo." Tương Nghi thấy thân thể Lạc Tương Ngọc lung la lung lay, răng cũng run rẩy, vội vàng bảo Liên Kiều thay áo cho nàng ta, nghĩ tới Lạc Tương Ngọc lại cao giọng hô lên: "Lạc Tương Nghi, tại sao ngươi còn chết?"

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 234: Thân thế Ca Lạp Nhĩ bại lộ

      "Đùng đùng" hai tiếng vang lên, hết sức thanh thúy, tay Lạc Tương Ngọc phát run bụm mặt, ngơ ngác nhìn Liên Kiều đứng trước mặt mình, nửa ngày mới thốt ra câu: "Ngươi dám đánh ta?"

      "Sao ta lại dám đánh ngươi?" Liên Kiều thở phì phò vứt y phục xuống đất, hai tay chống nạnh chỉ Lạc Tương Ngọc mắng lên: "Năm đó lúc ngươi ở Nghiễm Lăng, đối xử với Nương chúng ta thế nào? Ỷ vào lão phu nhân và mẹ của ngươi, động chút là tới gây chuyện với Nương, nàng có so đo với ngươi? Hôm nay ngươi luân lạc phong trần, Nương mềm lòng, chuộc thân thay ngươi, ngươi lại là đối xử Nương chúng ta thế nào? Còn nguyền rủa nàng chết? Nương chết chúng ta, vậy ai tới chuộc thân cho ngươi? Ngươi cứ ngây ngốc trong Vạn hoa lầu cả đời !"

      "Ta..." Môi Lạc Tương Ngọc mở ra, đột nhiên liếc mắt, cả người dặt dẹo té xuống.

      "Nhanh tìm đại phu, có lẽ là ngâm ở trong nước lạnh bị lạnh." Tương Nghi nhìn Lạc Tương Ngọc như thế, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, cũng đành lòng, mặc dù Lạc Tương Ngọc còn đối với nàng tốt, dù sao vẫn chỉ là chịu ảnh hưởng của Lạc Đại phu nhân, vẫn thể nàng ta bản tính ác độc, nàng cũng làm chuyện đại ác gì với mình, mình cũng thể thấy nàng rơi vào khốn đốn mà duỗi tay chi viện, hay là tìm đại phu tới nhìn cho nàng ta chút.

      "Ai!" Liên Kiều dậm chân, lên tiếng nữa, Bảo Trụ mau chóng cho người tìm đại phu, lúc này chỉ thấy qua cửa Ca Lạp Nhĩ, mặt mang nụ cười khoái trá.

      "Ca Lạp Nhĩ!" Liên Kiều thấy tới, trong lòng mới thoải mái hơn, đầy ánh mặt trời: "Dương lão thái gia đưa ngươi qua làm chi? Có chuyện tốt gì?"

      Ca Lạp Nhĩ sung sướng gật đầu cái: " ừ, chuyện tốt." Khóe miệng của cong lên, con ngươi màu xanh biếc tựa như sâu hơn, sâu kín như phỉ thúy.

      "À?" Liên Kiều khỏi cũng vui vẻ: " nhanh lên chút xem, là chuyện gì?"

      Ca Lạp Nhĩ nhìn chung quanh: "Dương Nhị thiếu gia, Dung Đại thiếu gia, chúng ta vào trong phòng chuyện, nơi này phải chỗ chuyện, chớ có để cho người nghe."

      Bảo Trụ thấy sắc mặt Ca Lạp Nhĩ trịnh trọng, biết có chuyện gấp, chào hỏi tiếng, để cho quân sĩ mang Lạc Tương Ngọc về phòng của nàng, gọi Tử Tiêu chăm sóc nàng, lúc này mọi người mới theo Ca Lạp Nhĩ cùng về phòng Gia Mậu.

      "Thế nào? Ông nội ta tìm ngươi làm chi?"

      "Dương lão tướng quân hỏi ta có muốn trở về Bắc Địch, lấy lại đồ của ta ." Sắc mặt Ca Lạp Nhĩ mảnh vẻ hưng phấn, tựa như thể kềm chế tâm trạng vui sướng của mình, giữa mặt mày có thần thái tung bay.

      "Thu hồi đồ đạc của ngươi? Ngươi có vật gì ở Bắc Địch?" Liên Kiều rất là tò mò: "Ca ca ngươi phải chiếm đoạt tài sản trong nhà, ngươi xa xôi trở về, cho dù tộc nhân thương tiếc, cũng chỉ chia mấy con dê bò cho ngươi thôi, còn đáng giá ngươi khổ cực như vậy hay sao?"

      "Liên Kiều, " Ca Lạp Nhĩ rất áy náy nhìn nàng: " xin lỗi, ta giấu các ngươi lâu như vậy."

      Tương Nghi khẽ mỉm cười: "Ta biết ngươi có lai lịch, cho dù ngươi , ta cũng biết."

      "Lạc tiểu thư, ngài chắc chắn biết, ngài là nữ thần Hi Tư của ta, là đèn sáng chỉ dẫn ta tới." trán Ca Lạp Nhĩ xông mảnh mồ hôi, mấy để ý dùng ống tay áo lau : "Ta... Là Tam vương tử Bắc Địch, đại ca ta sát hại Hãn Vương, mưu đoạt Hãn Vương vị, đó là thứ nên thuộc về ta."

      "Cái gì?" Liên Kiều kinh hô lên nhất thanh, ngây người như phỗng ngồi ở nơi đó.

      Nàng vốn tưởng rằng Ca Lạp Nhĩ chỉ là thiếu niên Bắc Địch lưu lạc xứ lạ, cho dù sinh ra ở nhà giàu có của Bắc Địch, bây giờ cũng là mất tất cả, vừa vặn xứng đôi với nàng. Nhưng... lại là Tam vương tử Bắc Địch, thân phận của mình, làm sao có thể xứng với ?

      Liên Kiều tuyệt vọng ngồi ở chỗ đó, đôi mắt chăm chú nhìn Ca Lạp Nhĩ thả, trong lòng có bi thương sâu đậm.

      Hóa ra mình lại quá người lâu như vậy, biết thân phận của dâng hiến mảnh tâm. là vương tử Bắc Địch Tam, theo lời , Hãn Vương Bắc Địch trước kia từng muốn truyền hãn vị cho , lần này trở về cướp lấy thứ thuộc về mình, đó chính là phải đoạt lại hãn vị Bắc Địch ——mình còn có thể si tâm vọng tưởng sao?

      Trong lòng chua xót trận, trong yết hầu như có thứ gì chặn lại, nửa ngày cũng được. Liên Kiều yên lặng xoay người ra ngoài, trong giọng hơi phát run: "Ta pha trà."

      Phương tẩu theo ra ngoài, bắt lại tay của Liên Kiều: "Liên Kiều, ngươi sao vậy?"

      Liên Kiều sãi bước về phía trước, nước mắt bừa bãi chảy xuôi gương mặt, tới cuối hành lang, thấy được căn phòng của Gia Mậu nữa, lúc này nàng mới nức nở nhào vào lòng Phương tẩu: "Tẩu tẩu, trong lòng của ta khó chịu, rất khó chịu."

      Phương tẩu đưa tay sờ tóc của nàng cái, thở dài: " Khi đó chúng ta đoán Ca Lạp Nhĩ phải người tầm thường, nhưng ngươi nhưng vẫn là đặt phần tâm tư người , hôm nay biết được thân thế của , ngươi cần gì phải bi thương như thế? Ta còn tưởng rằng ngươi sớm chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ đến ngươi vẫn yếu ớt như cũ, chút cũng giống Liên Kiều ta biết."

      “Tẩu tẩu, chúng ta là từng đoán thân thế của , nhưng ai biết có lai lịch như vầy?" Liên Kiều đưa tay lau nước mắt cái, giọng thấp: "Ta thấy nhiều năm như vậy cũng có người tới tìm , còn tưởng rằng người nhà sớm buông tha , có thể sống hết đời ở đại chu, nghĩ đến..."

      "Nha đầu ngốc, ngươi nên vui vẻ thay Ca Lạp Nhĩ sao? Dương lão thái gia gọi thương lượng chuyện trở về Bắc Địch, có chin mười phần nắm chắc, sao dám tùy tiện mở miệng chuyện này? Ca Lạp Nhĩ vẫn muốn báo thù cho cha mẹ, muốn đoạt lại đồ đạc của , mắt thấy muốn tâm nguyện sắp thành rồi, ngươi lại khóc sướt mướt như vậy, có chút tốt đó?" Phương tẩu lấy khăn ra đến lau nước mắt cho Liên Kiều: "Thường ngày ngươi là đứa bé thích cười, đến lúc nên cười tại sao ngươi lại cười chứ?"

      Liên Kiều cố gắng muốn mở miệng, nhưng nụ cười kia làm thế nào cũng chen ra, so với khóc còn khó coi hơn.

      "Ai... Ngươi từ từ điều chỉnh tâm trạng, chuyện đời này, ai chắc được, nếu trong lòng Ca Lạp Nhĩ có ngươi, chừng lấy ngươi, người Bắc Địch quy củ như đại chu chúng ta, bọn họ kết hôn coi trọng môn đệ, thích là thích, thích là thích, phần lớn mọi người đều cưới được ý trung nhân của mình." Phương tẩu cười nhìn Liên Kiều, đưa tay sửa sang lại tóc thay nàng: "Ngươi mau mau vào phòng nghe bọn cái gì? Nhìn xem có thể theo Ca Lạp Nhĩ trở về Bắc Địch ? Dù sao cần người làm bạn, phải là mình trở về."

      Ánh mắt Liên Kiều sáng lên, mặt cũng phát ra ánh sáng: "Đa tạ tẩu tẩu chỉ điểm!"

      Bóng dáng của nàng giống như con chim sẻ vui sướng, hoạt bát, rất nhanh quẹo qua góc tường, chớp nhoáng thấy.

      Phương tẩu ngưng mắt nhìn lưng Liên Kiều, khẽ lắc đầu, lời nàng mới vừa , chẳng qua là muốn cho Liên Kiều yên tâm thôi, triều đại nào có chính thứ phân chia? Tuy người Bắc Địch cởi mở, nhưng thân phận của Ca Lạp Nhĩ khác biệt, nhất định phải thông gia với nữ tử quý tộc có quyền thế, mới có thể vững chắc vương quyền của , Liên Kiều... Trong lòng Phương tẩu quấn quít, trừ phi nàng bằng lòng chia sẻ Ca Lạp Nhĩ với những khác, nếu là rất khó gần Ca Lạp Nhĩ đời.

      "Ca Lạp Nhĩ, tình huống bên Bắc Địch rất phức tạp, ngươi tùy tiện qua như vậy, chung quy sợ tốt?" Gia Mậu nghe Ca Lạp Nhĩ phải về, trong lòng vừa vui vẻ vừa lo lắng. Vui vẻ là sau khi Ca Lạp Nhĩ có người ở bên cạnh cướp ai chuyên chú nhìn Tương Nghi hơn rồi, nhưng lại lo lắng Ca Lạp Nhĩ trở về Bắc Địch gặp phải bất trắc, dù sao Ca Lạp Nhĩ rời khỏi Bắc Địch nhiều năm như vậy, cho dù bộ hạ cũ vẫn còn, nhưng bọn họ có thừa nhận ?

      "Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân bọn họ quá tốt rồi." Ca Lạp Nhĩ cảm kích nhìn Bảo Trụ và Gia Mậu, rất keo kiệt ca ngợi hai người bọn họ mấy câu: "Các ngươi là hậu bối hai người bọn họ, quả nhiên cũng lương thiện nhiệt tâm như bọn họ, Ca Lạp Nhĩ ta có thể có bằng hữu như các ngươi, đời này cũng đáng!"

      Sáng hôm nay, Dương lão thái gia cho binh sĩ tới kêu Ca Lạp Nhĩ qua, tới quân trướng Dương lão thái gia, Thôi đại tướng quân cũng ở đó, hai người thấy vào, mặt lên ra nụ cười: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi đến rồi."

      Ca Lạp Nhĩ cảm thấy trong nụ cười hai người tựa hồ ngậm cái gì đó khang khác, đưa qua thi lễ cái, yên lặng ngồi xuống, nghe Dương lão thái gia : "Ca Lạp Nhĩ, ngươi còn nhớ lời ta với ngươi ở Dương phủ ?"

      Trong lòng căng thẳng, Ca Lạp Nhĩ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Dương lão thái gia, có mong đợi mơ hồ, phát mình chuyện cũng lưu loát, chỉ có thể lắp ba lắp bắp hỏi ra câu: "Ta, ta, ta... Có thể trở về Bắc Địch rồi hả?"

      Dương lão thái gia gật đầu cười: " Ừ."

      Ca Lạp Nhĩ "Hô " đứng dậy, ôm quyền với Dương lão thái gia: "Đa tạ Dương lão tướng quân!"

      "Ngươi chớ có cuống cuồng, ngồi xuống trước." Dương lão thái gia chỉ chỉ Thôi đại tướng quân bên người: "Ngươi cám ơn Thôi đại tướng quân , đến lúc đó chọn chi binh tinh nhuệ theo ngươi về Bắc Địch, dọc đường bảo vệ ngươi."

      Nơi cổ họng Ca Lạp Nhĩ nghẹn lại, bây giờ ra, Dương lão thái gia nhanh chậm : "Lần này trở về Bắc Địch, giúp ngươi liên lạc xong với thúc thúc của ngươi là Mạc Nhĩ Khích, trợ giúp ngươi."

      "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc!" Khi cái tên quen thuộc này được người nhắc tới lần nữa, phảng phất thời gian chảy ngược, khuôn mặt hiền hòa đung đưa trước mặt , mặc dù người kia để râu quai nón, nhìn qua hơi tàn bạo, đáy lòng lại vô cùng hiền lành, từ ông ấy mang mình cưỡi ngựa bắn tên, rong ruổi khắp nơi thảo nguyên, là ông ấy cho mình vui vẻ lúc ban đầu.

      "Đúng, người của chúng ta hoạt động mấy năm tại Bắc Địch, giúp ngươi liên lạc thúc thúc của ngươi, cố mệnh đại thần ban đầu và những người trung thành với cha ngươi, lần này ngươi trở về Bắc Địch, phải mình chiến đấu, mà có rất nhiều người giúp ngươi." Dương lão thái gia cười gật đầu cái với : "Ngươi cứ yên tâm to gan trở về, cẩn thận tất cả là được."

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 235: Liên Kiều quyết ý Bắc Địch

      "Hóa ra là như vậy!" Bảo Trụ thán phục, nhưng lại hiểu nhiều lắm: "Vài năm trước ông nội ta phái người hoạt động ở Bắc Địch cho ngươi? Khi đó ông ấy lại biết ngươi."

      "Dương lão phu nhân qua Hoa Dương lần, gặp ta." Ca Lạp Nhĩ cảm kích đầy mắt: "Ta nghĩ rằng là bà ấy nhờ cậy Dương lão thái gia làm chuyện này." tận mắt nhìn thấy Dương lão phu nhân đối tốt với Tương Nghi, biết bà là người nhiệt tâm, nhưng lại tuyệt đối ngờ rằng Dương lão phu nhân cũng đối với như vậy, bởi vì là người xứ lạ, có chút quan hệ nào với bà mà chú ý .

      Trong lòng Tương Nghi cũng cảm thán, Dương lão phu nhân đúng là mềm lòng, Gia Mậu ngồi ở bên cạnh yên lặng nghĩ, chỉ sợ bà ngoại muốn phân ưu giải nạn thay đại chu, cho nên mới nhiệt tâm như thế—— nếu Ca Lạp Nhĩ có thể đoạt lại vị trí Hãn Vương, quản lý Bắc Địch tự nhiên sắc bén hơn Bắc Địch Vương bây giờ nhiều.

      Ca Lạp Nhĩ là người nhân nghĩa, sinh sống ở đại chu lâu như thế, dần dần bị Hán hóa, hơn nữa lòng có cảm kích với người đại chu, nếu có thể làm Hãn Vương Bắc Địch, đại chu và Bắc Địch có thể giao hảo, láng giềng hoà thuận hữu kết quả là dân chúng an cư lạc nghiệp, nhân dân sinh hoạt vui vẻ hòa thuận.

      Nếu chuyện này thành công, bà ngoại là giúp Hoàng thượng phân ưu giải nạn, lập được công lớn. suy nghĩ trong nháy mắt Gia Mậu thoáng qua đầu, nhìn Ca Lạp Nhĩ ngồi ở chính giữa, mặt có nụ cười sung sướng: "Ca Lạp Nhĩ, ta cùng Bắc Địch với ngươi!"

      "Cái gì?" Ca Lạp Nhĩ kinh ngạc nhìn Gia Mậu, thể tin vào tai của mình: "Ngươi theo ta Bắc Địch? Bên kia khí trời giá rét, hơn nữa cũng nhất định chỉ có đồng bằng, đường chừng còn có trắc trở..."

      " việc gì, nhiều người sức mạnh, nhiều người dù sao cũng hơn người." Trong giọng Gia Mậu lộ ra cỗ nóng bỏng, nếu có thể giúp Ca Lạp Nhĩ đoạt lại vị trí Hãn Vương, vậy lập công lao lớn, sau khi trở lại kinh thành, tâm trạng Hoàng thượng vui mừng, có thể nhân cơ hội lên mời Hoàng thượng ban hôn, cướp trước Hoàng hậu nương nương.

      Nếu Hoàng thượng là chịu ban hôn, ai có thể ngăn trở? Gia Mậu càng nghĩ càng vui vẻ, mặt tất cả đều là nụ cười.

      "Chính phải chính phải!" Bảo Trụ vội vàng gật đầu: "Ta cũng !"

      Ca Lạp Nhĩ lấy làm kinh hãi, nhìn Bảo Trụ và Gia Mậu : "Vậy sao được? Các ngươi còn phải trở lại kinh thành mừng năm mới, Dương lão phu nhân , muốn Dương Nhị thiếu gia và Dung Đại thiếu gia Lạc tiểu thư cùng về kinh thành, mẹ của ngươi mực mong đợi ngươi trở về."

      " có gì đáng ngại có gì đáng ngại, chuyện luôn có nặng , quốc tự nhiên quan trọng hơn chuyện nhà, cái gọi là quốc gia, nước trước nhà sau." Gia Mậu cười hết sức ôn hòa: "Chúng ta đưa ngươi Bắc Địch, Trà Trang bên Ngọc Tuyền Quan muốn tu sửa, Tương Nghi vừa vặn có thể nhìn cửa hàng, chờ chúng ta sau khi trở về cùng nhau nữa về kinh thành ."

      Tương Nghi hơi lo âu, giương mắt nhìn Gia Mậu chút, thấy tràn đầy tự tin, cũng tiện nhiều, ngồi ở chỗ đó im lặng lên tiếng, Lâm Mậu Dung bên người lại hô lên: " được được, chúng ta cũng phải , làm sao lại có đạo lý chỉ các ngươi có thể , chúng ta được?"

      "Đúng đúng đúng, Lâm tiểu thư đúng lắm." Bóng của Liên Kiều xuất ở cửa, thở hào hển: "Ca Lạp Nhĩ, ta muốn theo ngươi Bắc Địch! Ta thể chờ ở Ngọc Tuyền Quan, mỗi ngày phập phòng lo sợ nghĩ tới ngươi, mong đợi tin tức của ngươi! Ta phải muốn mỗi ngày có thể thấy ngươi, ta đây mới có thể an tâm!"

      * Lời giống như thủy triều mãnh liệt xông tới, tựa hồ để cho người bao phủ ở trong dòng lũ, cơ hồ kịp giãy giụa bị đẩy về phía trước, cách nào kháng cự, cách nào ngăn chặn, chính là như vậy, mở rộng tứ chi, trong giọng nàng * nước chảy bèo trôi.

      Lâm Mậu Dung mở to hai mắt nhìn Liên Kiều, đưa ra ngón tay cái: " tệ tệ, tính tình Liên Kiều ta thích, dứt khoát! hợp khẩu vị của ta!"

      "Liên Kiều, Bắc Địch là nơi nghèo khổ, hơn nữa lần này , cũng phải du sơn ngoạn thủy, ngươi ở Ngọc Tuyền Quan hầu hạ Lạc tiểu thư ." Ca Lạp Nhĩ vất vả mới tỉnh hồn lại, chật vật ra câu. Từ nội tâm của , dĩ nhiên hy vọng Liên Kiều có thể cùng , nhưng theo tình thế, làm sao có thể để cho tiểu nữ nhi yếu ớt chịu khổ với ?

      Từ buổi tối kia Liên Kiều ôm hông của , lầm bầm những lời kia với , bắt đầu chú ý tới cử động ngày thường của Liên Kiều, mỗi lần liếc nhìn nàng cái, Ca Lạp Nhĩ có phát tầm thường, đặc biệt là lần ở gặp gỡ đạo tặc trong núi La Dương này, càng làm cho Ca Lạp Nhĩ có chút rung động, Liên Kiều để ý an nguy của mình, dù biết phía trước nguy hiểm vạn phần, cũng như cũ nắm bảo kiếm sóng vai đứng chung chỗ với , cái này làm cho thể cảm nhận được thâm tình phát ra từ nội tâm nàng.

      ", , ..." Liên Kiều vọt tới, cái ôm eo Ca Lạp Nhĩ, nàng bất kể còn có người khác trong phòng, nàng muốn vững vàng ôm lấy , cái này tạm thời còn có thể đưa tay tới ôm nam nhân, khi về Bắc Địch leo lên vị trí Hãn Vương Bắc Địch, nàng ngay cả cơ hội ôm cũng có: ", ta muốn theo ngươi Bắc Địch, xem như vì chúng ta là bằng hữu, cuối cùng đưa tiễn."

      Người trong phòng nháy mắt đều tĩnh lặng lại, mọi người trơ mắt nhìn Liên Kiều ôm lấy Ca Lạp Nhĩ, dán mặt vào lồng ngực của , bộ lưu luyến rời đích bộ dáng.

      "Nàng muốn theo ta cùng ?" Ca Lạp Nhĩ cảm giác thân thể lửa nóng dán lồng ngực của mình, tựa hồ muốn mình cũng bị đốt, đáy lòng có đám ngọn lửa, ngừng nhảy.

      " Ừ, ta muốn với chàng, phải thấy chàng bình an!" Liên Kiều cắn răng nghiến lợi, dùng sức đấm đấm lồng ngực Ca Lạp Nhĩ: " Chẳng lẽ chàng biết ý của ta? Chẳng lẽ chàng hiểu lòng ta?"

      "Ta..." Ca Lạp Nhĩ cúi đầu nhìn Liên Kiều trong ngực, nàng rất cố chấp ngẩng đầu nhìn , mặt tất cả đều là cố chấp kiên định, chịu lùi bước chút nào.

      "Ca Lạp Nhĩ, chàng đồng ý với ta, đồng ý với ta." Liên Kiều tự lẩm bẩm đôi câu: "Khả năng đây là lần cuối cùng chúng ta ở cùng chỗ."

      là Tam vương tử Bắc Địch, trở về Bắc Địch tự nhiên cưới người môn đăng hộ đối, mặc dù Phương tẩu bắt đầu những câu để cho nàng hiểu vấn đề kia, nhưng sau khi vào phòng này, nàng lại từ từ trở lại thực tế, nàng chỉ là nha hoàn, dù thế nào nữa cũng có biện pháp đánh vào vòng quý tộc kia, đó chỉ là Phương tẩu muốn an ủi nàng thôi.

      Nếu sau này thể lại chung chỗ, bằng tự mình đưa trở lại cố hương, nhìn tốt, mình cũng hài lòng.

      "Ta đồng ý, đồng ý với nàng." Ca Lạp Nhĩ bị Liên Kiều lây, gật đầu lia lịa: "Liên Kiều, nàng theo ta cùng Bắc Địch."

      "Liên Kiều cũng có thể , ta cũng muốn theo!" Lâm Mậu Dung nghe thấy Ca Lạp Nhĩ lỏng ra, trong lòng cũng thay Liên Kiều vui mừng, suy nghĩ nàng nóng lên, cũng hô lên, liếc Bảo Trụ cái, thấy nhìn mình, đột nhiên đỏ mặt đỏ, trái tim nhảy nhanh mấy cái.

      Bảo Trụ lại bị nhu tình ràng buộc như Ca Lạp Nhĩ, bác bỏ đề nghị của Lâm Mậu Dung, đứng đắn : "Lâm đại tiểu thư, tuyệt đối được, ngươi phải Liên Kiều, nàng theo Phương tẩu học võ công nhiều năm như vậy, dầu gì cũng có thể đối phó mấy tên côn đồ, ngươi đưa qua chỉ có thể gia tăng gánh nặng mọi người."

      Lâm Mậu Dung quyệt miệng: "Ngươi chớ nhìn ta như vậy, Bắc Địch chẳng lẽ rất nguy hiểm sao?"

      "Ừ, rất nguy hiểm, an toàn chút nào, nguy hiểm ở Bắc Địch còn ghê gớm hơn núi la dương còn, ngươi trải qua lần chẳng lẽ còn muốn trải qua lần thứ hai?" Tương Nghi gật đầu cái, bắt được tay của Lâm Mậu Dung: "Ngươi nhanh về thôi, ra lâu như vậy, mẹ nuôi khẳng định nhớ ngươi, ta thể về kinh thành trước cuối năm. Ngày mai Dương lão thái gia lãnh binh về kinh thành, những xe phu kia cũng cùng trở về, ngươi mang Tử Tiêu cùng , như vậy an toàn hơn nhiều."

      "Còn có Vương phó tướng kia cũng phải trở lại kinh thành đến binh bộ giao nộp." Bảo Trụ gật đầu cái: "Chỉ có ngày này thôi."

      Lâm Mậu Dung vốn là còn muốn gì, nhưng thấy ánh mắt Bảo Trụ kiên định, nàng tự chủ được gật đầu cái: "Được thôi, ngày mai ta theo quân đồng thời trở về."

      Nàng lén lén lút lút chuồn ra, chỉ cho mẹ tờ giấy, mặc dù đường cũng viết thư về báo cáo bình an, dù sao cũng khiến mẹ lo lắng, Lâm Mậu Dung nghĩ tới nghĩ lui, mình vẫn phải là sớm về, tâm nguyện ra ngoài bên vòng hoàn thành, cũng nên lại ở bên ngoài nữa.

      Lập tức thương nghị tốt chuyện này, hai người Bảo Trụ và Gia Mậu trại lính tìm Dương lão thái gia, Tương Nghi ngơ ngác ngồi trong phòng lời nhìn chung trà bàn, trong phòng mảnh trầm muộn.

      " nương, ta theo đám bọn họ Bắc Địch chuyến về..." Lúc này bỗng nhiên Liên Kiều nghĩ tới mình Bắc Địch hậu quả là bên người Tương Nghi có nha hoàn, thiếp thân khỏi cục xúc bất an: "Phương tẩu vẫn còn ở Ngọc Tuyền Quan..."

      "Ngươi cần lo lắng cho ta, an tâm theo Ca Lạp Nhĩ ." Tương Nghi chỉ cảm giác trong lòng mình mảnh rối bời.

      Có muốn theo Gia Mậu , bây giờ vấn đề khó khăn nhất đặt trước mặt nàng.

      Ngay cả Liên Kiều, cũng có thể dũng cảm ra, nàng làm chủ, chẳng lẽ lại thể tình ý trong đáy lòng mình ra ngoài? Trong lòng Tương Nghi sớm rục rịch, nhưng nàng lại băn khoăn nhiều hơn.

      Liên Kiều biết võ công, so với mình, nàng có thể tự vệ, hơn nữa có thể đối phó hai ba người võ nghệ tầm thường, còn mình ngoại trừ gia tăng gánh nặng mọi người ra, cũng có năng lực khác, nếu nàng theo, chỉ sợ gánh nặng của bọn Gia Mậu càng nặng hơn.

      "Nghi muội muội, ngươi do dự cái gì, chẳng lẽ ngươi theo dung Đại thiếu gia?" Lâm Mậu Dung thấy đôi mắt Tương Nghi rơi vào chung trà, mặt đầy tâm , khỏi trêu ghẹo nàng: "Nếu là ta biết ngươi nhút nhát như vậy, còn bằng hoành đao đoạt ái, đoạt Dung Đại thiếu gia lại."

      "Hừ, Lâm đại tiểu thư, ngươi đừng trêu ghẹo Nương, trong mắt ngươi phải có biểu thiếu gia nhà chúng ta? Còn tới Dung Đại thiếu gia cái gì?" Liên Kiều nghe được ý tứ trong lời Lâm Mậu Dung, vội vội vàng vàng ngừng lại lời của nàng: "Dung Đại thiếu gia là người Nương chúng ta!"

      "Người , chẳng lẽ nên tướng mạo tư thủ?" Lâm Mậu Dung cười tủm tỉm trêu ghẹo câu: "Vì sao Nương các ngươi nhưng nghĩ theo nhỉ?"

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 236:

      Người trong lòng nên trường tương tư thủ, những lời này xoay trong đầu Tương Nghi suốt cả buổi tối, đến nửa đêm, nàng cũng thể chợp mắt.

      Dương lão thái gia đối với việc Gia Mậu và Bảo Trụ muốn theo Ca Lạp Nhĩ đến Bắc Địch rất là tán thưởng: "Vậy mới tốt chứ, nam nhi nên ra sức vì nước! Các con tết cũng ngoài việc theo chân người lớn tế bái tổ tiên, ngoài ra cũng có chuyện gì hay mà làm, ăn ăn uống uống, theo đám kia hồ bằng cẩu hữu của các con uống rượu khoác lác, phải là lãng phí thời gian sao!"

      "Ông nội, ông kể ràng với mẹ con, con lập tức ngay viết thư, xin ông nội giao cho mẹ thay con." Bảo Trụ nghe ông nội tán thành mình Bắc Địch, trái tim mới an định lại, mẹ viết thư tới giục trở về, thúc giục xin nghỉ trở về với Thôi đại tướng quân, vẫn nghe theo lời mẹ dặn, lần này lại trở lại kinh thành ăn tết, chỉ sợ mẹ hết sức oán hận rồi: "Con giúp Ca Lạp Nhĩ giải quyết xong Bắc Địch, về kinh thành thăm mẹ, ông nội giúp con với mẹ nha."

      Dương lão thái gia cười ha ha: "Đó là tự nhiên."

      Gia Mậu cũng nhờ Dương lão thái gia với câu với ông bà nội, căn bản cũng muốn viết thư về —— viết thư về kết quả là trưởng bối mắng trận thôi, còn bằng để cho Dương lão thái gia giải thích, bọn họ có bối phận như nhau, dù sao phải nhìn mặt mũi của ông, cho dù có giận cũng tiện phát ra.

      Cứ quyết định như vậy, Phương tẩu phụng bồi Tương Nghi ở Ngọc Tuyền Quan chờ bọn họ trở lại, Liên Kiều theo Gia Mậu Bảo Trụ và Ca Lạp Nhĩ Bắc Địch, ngày mai Lâm Mậu Dung theo Dương lão thái gia trở lại kinh thành.

      Tương Nghi giương mắt ngắm Gia Mậu, thấy sắc mặt nhàn nhạt, phảng phất có nửa phần thần sắc trách tội, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an như cũ, buổi tối nằm dài giường, làm thế nào cũng có cách chìm vào giấc ngủ.

      Chuyện ngày hôm nay, lướt qua đầu của nàng, phảng phất như hình vẽ tươi sáng, thế nào cũng xóa được, nàng nhớ ánh mắt Gia Mậu, nhìn mình sâu, như có điều suy nghĩ.

      Nàng cũng phải là muốn cùng , chẳng qua là... Tương Nghi nắm chặt đệm giường, trong lòng hối tiếc chịu nổi, khi đó Phương tẩu nàng tư chất đủ, thể tập võ, nàng cũng buông thả bản thân, chỉ là theo chân luyện chút căn cơ, thuật thổ nạp dưỡng sinh hộ thể, nếu biết chuyện tương lai, nàng dù thế nào cũng cầu học chút công phu phòng thân.

      Tiếng đệm giường vang vốn rất , nhưng trong ban đêm yên tĩnh này lại hết sức chói tai, Liên Kiều giường đối diện trở mình, ánh mắt nhìn sang Tương Nghi: " nương, sao vậy? Ngài ngủ được?"

      Tương Nghi gật đầu cái: "Trong nội tâm của ta giống như có thứ gì, luôn có cách nào ngủ."

      " nương, bằng ta ra ngoài với ngài chút?" Liên Kiều xoay mình đứng lên, sờ y phục, bắt đầu cài nút áo hoa, trận tiếng vang tất tất tốt tốt: "Ta cũng ngủ được nữa."

      Tương Nghi vén chăn lên ngồi dậy: " Được."

      Hai người mặc xong y phục ra ngoài, rón rén bước qua hành lang dài dằng dặc, lúc sắp đến cửa phòng Gia Mậu, nghe đến bên trong truyền đến tiếng tằng hắng, Tương Nghi tự chủ được đứng lại, nhìn qua cửa sổ phòng .

      đường đèn hơi vàng xuyên qua cửa sổ, soi ra màu bụi bẩn hành lang, hóa ra Gia Mậu còn chưa ngủ, Tương Nghi đứng bên cửa sổ bên , trái tim "Bịch bịch " nhảy dồn dập. Nàng gõ cửa sổ cái, thấp giọng : "Gia Mậu, chàng còn chưa nghỉ ngơi sao?"

      "Két" tiếng, cửa mở ra, Gia Mậu đứng cạnh cửa, mắt sáng quắc nhìn nàng.

      Tương Nghi đứng đó, cũng nháy mắt nhìn Gia Mậu, tâm trạng vui vẻ và khổ sở xuôi ngược trong lòng, khiến cho nàng cơ hồ ra lời.

      Liên Kiều rất là thức thời, lặng lẽ lui về phía sau bước: " nương, ta ở hành lang này, ngài và Dung Đại thiếu gia xong muốn về phòng gọi ta tiếng."

      Gia Mậu nắm cổ tay nàng: "Tương Nghi, , chúng ta ra ngoài dạo."

      Tương Nghi khẽ gật đầu, hai người tay nắm tay xuống lầu, mặc dù tiếng bước chân lớn, nhưng lên gỗ kẻo kẹt vang dội, trong bóng đêm sâu nơi này, từng bước từng bước đều là thanh thúy có tiếng. Hai người tay cầm tay, khí tức ấm áp chuyển động ở đầu ngón tay, từ tay chạy ra, đến trong lòng của nàng.

      Đầu mùa đông tây bắc hơi giá rét, đất mảnh ngân sương như nước, nhưng trăng sáng lại là vàng đen quỷ dị, còn có tầng đỏ ửng sâu đậm, phảng phất là trứng vịt muối tiết Đoan Dương, chỉ là êm dịu như vậy.

      "Tương Nghi, nàng làm sao vậy? ngủ được?" Gia Mậu thận trọng đặt tay Tương Nghi trong tay mình, chà xát mu bàn tay mịn màng của nàng: "Bên ngoài lạnh hơn trong phòng, chúng ta vừa trò chuyện vừa trở về."

      "Gia Mậu, chàng có trách ta ?" Tương Nghi do do dự dự mở miệng, cảm thấy hơi chật vật, ràng mình cũng chưa làm xong, mạnh mẽ bức bách Gia Mậu mình làm sai sao? Nàng đột nhiên cảm thấy mình quá mức ích kỷ, bằng cả Liên Kiều.

      "Trách nàng? Trách nàng cái gì?" Gia Mậu cười chúm chím nhìn Tương Nghi, khẽ lắc đầu cái: "Nàng muốn theo, ta cũng nỡ, sợ nàng đường chịu khổ, sợ nàng tránh khỏi sương lạnh Bắc Địch. Nàng nên ở tại Ngọc Tuyền Quan, mà phải theo chúng ta chịu khổ, Tương Nghi, nàng đừng nhắc lại chuyện này nữa, đồng ý với ta, chăm sóc bản thân tốt, đừng để ta lo lắng."

      "Gia Mậu..." như vậy, Tương Nghi càng thấy khó chịu, nghe giọng Gia Mậu, Bắc Địch chẳng qua là đường có nghèo khổ mà thôi, sao nàng có thể yên tâm thả ý để cho Bắc Địch mà mình ở Ngọc Tuyền Quan chờ tin của ? Tựa như có mồi lửa ném cỏ khô héo, "Hô " tiếng đốt, Tương Nghi chỉ thấy được đầu óc của mình nóng lên, nàng dùng sức tránh thoát tay của mình ra, khiếp khiếp mở ra, tưởng tượng dùng cách Liên Kiều ôm lấy Ca Lạp Nhĩ mà ôm Gia Mậu, nhưng hai tay mở ra, làm thế nào cũng khép lại được, nàng kéo lấy hai bên y phục Gia Mậu, cứng ngắc dừng lại ở đó.

      "Tương Nghi, nàng làm sao vậy?" Gia Mậu thấy sắc mặt Tương Nghi hơi kì lạ, suy nghĩ chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Chẳng lẽ nàng muốn ôm ta?"

      Trong lòng bỗng nhiên động cái, Tương Nghi chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều đỏ mảnh, nàng cúi đầu, giọng : "Ai muốn tới ôm chàng, chớ có tự mình đa tình, ta chẳng qua là muốn nhìn chàng có mặc đủ y phục ."

      Gia Mậu chợt đưa tay ra, ôm Tương Nghi vào trong ngực, dán lỗ tai của nàng thấp giọng : "Nàng đưa tay ra sau lưng ta, như vậy có thể ôm lấy ta rồi."

      Tương Nghi cảm giác mình rơi vào trong lồng ngực ấm áp, cho dù cách nhiều y phục như vậy, nàng vẫn cảm nhận được nhịp tim hữu lực của Gia Mậu. Ánh mắt Gia Mậu chạm váo ánh mắt của nàng, triền miên ngừng, để cho e lệ của nàng từ từ biến mất, nàng bắt đầu duỗi thẳng hai tay, vững vàng ôm lấy hông của Gia Mậu: "Gia Mậu..." Giọng của nàng dần dần kiên định: "Ta cũng muốn cùng chàng Bắc Địch, ta muốn tách khỏi chàng."

      "Nhưng là..." Gia Mậu nghĩ tới Tương Nghi lời như vậy: "Nhưng thân thể nàng yếu đuối, sao có thể chịu nổi, nàng ở Ngọc Tuyền Quan chờ chúng ta về."

      " , ta thể ở chỗ này chờ, Liên Kiều có thể , ta có Phương tẩu che chở cũng có thể . Ta nghĩ rất lâu, Bắc Địch và đại chu cũng phải thành lũy ràng, người qua lại, có thương đạo, chúng ta có thể làm bộ là buôn bán lá trà, vậy quá lộ liễu." Tương Nghi trong nháy mắt cố chấp lên: "Chúng ta nên ở chung với nhau, sao có thể chia lìa? Gia Mậu, đồng ý , để cho ta Bắc Địch." Đầu của nàng nằm bả vai Gia Mậu, vừa cảm thụ ôn tình của , vừa giọng : "Ta cũng phải với Liên Kiều."

      "Buôn bán lá trà? Điểm này có thể được." Gia Mậu có vài phần ngạc nhiên: "Tương Nghi, sao nàng nghĩ đến việc này?"

      "Lúc ta ở kinh thành, muốn phải mang trà thô bán đến Bắc Địch, người Bắc Địch thích uống trà sữa, hầu như mỗi ngày bọn họ đều uống hai lần, nếu có thể làm ăn ở Bắc Địch, vậy nhất định có thể kiếm số bạc lớn." Ánh mắt Tương Nghi tỏa sáng lấp lánh, gương mặt hơi hơi sinh ra màu đỏ nhàn nhạt: "Chúng ta có thể vừa làm ăn, vừa thương thảo với những người Bắc Địch trong tối, như vậy bị người nhìn ra được, che giấu thân phận."

      "Tương Nghi, chỉ có lúc nàng đến buôn bán mới có thể có tinh thần như vậy, giọng cũng lớn rồi." Gia Mậu thở dài cái, ôm sát Tương Nghi, bên tai nàng: "Có thể lớn tiếng ta thích Dung Gia Mậu ? Nhiệt tình như Liên Kiều đối với Ca Lạp Nhĩ vậy?"

      "Gia Mậu!" Tương Nghi giãy dụa người, quả thực rất ngượng ngùng, để cho nàng cao giọng những lời này, nàng hai đời cũng từ chưa thử qua. Ánh mắt của Gia Mậu nhìn chằm chằm nàng, để cho nàng càng quẫn bách, nàng hắng giọng: "Gia Mậu..."

      "Nàng muốn , vậy chính là thích ta." Gia Mậu thở dài cái: "Tương Nghi, trong đáy lòng nàng cũng có ta."

      "Ta thích Dung Gia Mậu! Ta thích Dung Gia Mậu!" Giọng thương cảm của Gia Mậu khiến Tương Nghi khổ sở hồi lâu, nàng liều mạng, nhắm mắt lại hô lên. Câu này vừa ra khỏi miệng, toàn thân cũng buông lỏng ít, nàng kinh ngạc mở mắt, lại thấy mặt của Gia Mậu ở ngay trước mặt mình, phủ đầy đôi mắt trong suốt ấy là ấm áp như ngày xuân.

      "Ta thích nàng, Tương Nghi." Gia Mậu nhàng ra câu này bên tai nàng, môi hơi hơi đụng lỗ tai của nàng, khí tức ấm áp quanh quẩn bên tai của nàng, để cho nàng ngứa ngáy hồi lâu: "Ta thích Lạc Tương Nghi, thích hai đời, đời trước ta quý trọng nàng tốt, đời này dù thế nào ta cũng để cho nàng chạy ."

      "Gia Mậu, ta cũng thích chàng hai đời rồi." Tương Nghi cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, suýt chút nữa khóc thành tiếng.

      đôi môi mềm mại rơi xuống, mang theo tình ý dịu dàng như nước, Tương Nghi hơi nhắm mắt lại, mở đôi môi cánh hoa của nàng ra, đón nhận sương đêm thơm ngọt trong tối đầu mùa đông.

      Đó là dòng suối mát lạnh nhất, đó là dung nham nóng bỏng nhất, đó là sông băng hòa tan hàn băng ngàn năm lao nhanh xuống từ núi cao, đột nhiên bạo phát ra, dòng lũ kia đột nhiên tới, cái chớp mắt nuốt mất nàng giữa vô cùng vô tận nhu tình. Nàng đưa tay ôm lấy Gia Mậu, cũng có ý khác, chẳng qua là tận tình hưởng thụ vui vẻ mang tới.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 237: Hai tỷ muội ân đoạn nghĩa tuyệt

      Tiếng kèn lệnh xa xa, phá vỡ sương trắng đầu mùa đông, đứng trong sương mù mơ hồ, tiếng kèn hiệu kia, phảng phất ở bên tai, lại phảng phất cách rất xa.

      Lâm Mậu Dung đứng bên người Tương Nghi, có chút nỡ: "Nghi muội muội, muội phải sớm về kinh thành, tết Nguyên Tiêu chúng ta còn phải cùng xem hoa đăng."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Ta dĩ nhiên phải mau trở về, tỷ đường cẩn thận."

      "Ta biết." Lâm Mậu Dung quay đầu nhìn Tử Tiêu theo sau lưng: "Có nàng phụng bồi ta mà."

      Nếu phải Dương lão thái gia về kinh, còn có Vương phó tướng dẫn năm trăm binh về binh bộ, Tương Nghi dám để cho Lâm Mậu Dung mình về kinh thành, bây giờ có nhiều người như vậy làm bạn, đường có gì đáng ngại.

      Hôm qua Lâm Mậu Dung mua mấy chục tấm da, có da lông hồ ly, cũng có da gấu da báo, nhìn thấy tốt, nàng đều mua, bất đắc dĩ bạc mang tới quá ít, còn mượn Tương Nghi hơn 300 lượng mới mua đủ quà quê mang về kinh thành. Bảo Trụ giúp nàng thả quà quê kia vào xe ngựa, chất gần nửa xe, Lâm Mậu Dung thấy hàng hóa chất lên cao, nở nụ cười: "Cuối cùng ít hơn mấy câu mắng."

      Tương Nghi than thở, thầm nghĩ trong lòng, cũng là do Lâm Mậu Dung bị nuông chìu hư rồi như vậy, mới nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy, nếu là tiểu thư nhà khác, sau khi về phủ, chỉ sợ là bị cấm túc năm rưỡi trở lên. Cũng biết Lâm phu nhân nhận được thư của Lâm Mậu Dung chưa, có lẽ phái người tới đón nàng về kinh thành.

      "Nghi muội muội, nhớ về sớm nha!" Lâm Mậu Dung phất phất tay, chui vào xe ngựa, vén rèm lên, khuôn mặt tròn trịa nho xuất ở nơi đó, nàng nằm cửa sổ phất phất tay với mọi người: "Mọi người gặp ở kinh thành!" Mặc dù ánh mắt cười hì hì nhìn vòng, nhưng cuối cùng lại đặt người Bảo Trụ.

      Hôm nay Bảo Trụ mặc thân khôi giáp màu bạc, nhìn cả người vô cùng vũ, khôi giáp càng khiến mày kiếm của nổi bật lên, thần thái tung bay, thấy Lâm Mậu Dung nhìn mình, Bảo Trụ cười tiếng: "Lâm đại tiểu thư, chờ chúng ta trở về kinh thành, ngươi qua Dương phủ chơi nha."

      "Ta nhất định tới, ngươi chờ đó." Lâm Mậu Dung cười ha ha tiếng, để rèm xuống, phu xe hất roi cái, xe ngựa lộc cộc chạy qua giáo trường.

      ", chúng ta thương lượng chút nên Bắc Địch thế nào." Gia Mậu vỗ bả vai Bảo Trụ cái: "Tương Nghi cũng muốn theo."

      "Cái gì?" Bảo Trụ kinh hãi, đưa tay chỉ Tương Nghi, giọng cũng cao thêm vài phần: "Gia Mậu, ngươi đồng ý với nàng? Sao ngươi có thể để cho Tương Nghi ?"

      "Biểu ca, là chính ta muốn ." Tương Nghi lên phía trước, ánh mắt kiên định: "Ta muốn cùng với các ngươi."

      "Muội..." Bảo Trụ lắc đầu cái: " được."

      Phương tẩu ở bên mở miệng : "Dương Nhị thiếu gia, chúng ta đều thôi, Liên Kiều và Ca Lạp Nhĩ là tay ta nuôi lớn, trong nội tâm của ta vẫn là yên lòng hai người họ, nhưng cũng thể để nương ở lại Ngọc Tuyền Quan mình, dứt khoát cùng nhau đưa qua, tất cả mọi người cẩn thận chút là được, chỉ cần đến đô thành Bắc Địch, các ngươi làm đại của các ngươi, ta phụng bồi nương ở khách sạn, ra ngoài bên liên lạc cửa hàng bán lá trà, cũng có nguy hiểm gì."

      "Có tốt hay ? Chúng ta ra vẻ là thương khách mua bán lá trà, ai hoài nghi?" Tương Nghi cười cười, xoay người lên lầu khách sạn: "Ta sắp xếp Lạc Tương Ngọc trước."

      Nàng có biện pháp hôn nhiệt tình kêu Lạc Tương Ngọc là muội muội, dù sao chuyện sâu xa của hai người quả thực khiến nàng có biện pháp kêu thân mật như vậy. Tối hôm qua với Gia Mậu phải Bắc Địch, nàng vẫn nghĩ nên an trí Lạc Tương Ngọc thế nào, vốn muốn cho nàng theo Lâm Mậu Dung cùng trở về, nhưng nghĩ đến hôm qua nàng ta bị Bảo Trụ ném vào trong giếng nước bị phong hàn, mực sốt cao lùi, căn bản cách nào di động nàng ta.

      Tương Nghi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mời ma ma cho Lạc Tương Ngọc, lưu khoản bạc cho nàng ta, đợi thân thể nàng ta tốt lắm, theo những thương đội kia trở về . Nàng thể nào để cho Lạc Tương Ngọc theo nàng kinh thành, nàng còn chưa tốt đến mức kia, trong Cao gia Nghiễm Lăng, tự nhiên có chỗ cho Lạc Tương Ngọc dung thân—— Lạc Tương Hồn phải trong nhà Ngoại sao? Cao gia mọn, ngay cả cháu ngoại cũng có thể dung, chớ chi là cháu ngoại .

      Nếu theo lòng Tương Nghi, nàng rất muốn ném Lạc Tương Ngọc ở đây quản hỏi, nhưng nghĩ đến từ Lạc Tương Ngọc bị người bắt cóc bán, cũng chịu ít đau khổ, trong lòng vẫn còn chút đồng tình, làm người tốt tới cùng, đưa chút bạc cho nàng ta về nhà cũng được.

      Nàng từng bước tới trước cửa phòng Lạc Tương Ngọc đích, gõ cửa cái, bên trong có người trả lời, nhưng cánh cửa lại hơi hơi lúc lắc cái, xem ra bà tử mời tới vừa mới ra ngoài rồi, cửa mới có thể là khép hờ.

      Tương Nghi đẩy cửa ra vào, trận mùi thuốc khó ngửi lao thẳng tới vọt vào mũi.

      Lạc Tương Ngọc nằm giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mở ra, nhưng có chút vô thần, thấy Tương Nghi vào, Lạc Tương Ngọc giọng khàn khàn: "Ngươi tới làm chi?"

      "Lạc Tương Ngọc, bất kể như thế nào, ngươi từ huyết thống lên cũng tính là muội muội ta, ta tự nhiên phải chiếu cố ngươi , hai." Tương Nghi tới mép giường, cúi đầu nhìn Lạc Tương Ngọc, thấy nàng ta bộ yếu ớt bộ dáng, sắc mặt dần dần ngưng trọng: "Hại người được phản hại mình, ngươi tội gì muốn đưa thuốc kia hại Dung Đại thiếu gia!"

      "Cái gì gọi là hại dung Đại thiếu gia, ngươi biết cái gì!" Giọng của Lạc Tương Ngọc khàn khàn, phảng phất kia miếng trúc bị rách: "Ta thích , muốn thừa dịp còn nhận ra là ta tới hoan hảovới , vậy có gì đúng?" Nàng chuyển mắt qua liếc Tương Nghi, khóe miệng ra nụ cười tới: "Ngươi thích phải ? Ta chỉ muốn cho ngươi chính mắt nhìn thấy cảnh tượng và ta lăn lộn ở giường, chỉ tiếc..."

      "Vô sỉ!" Liên Kiều từ bên ngoài vọt vào, mặt đầy tức giận, đưa tay chỉ Lạc Tương Ngọc mắng: "Ngươi và mẹ của ngươi ác độc như nhau!"

      "Mẫu thân của ta thế nào ác độc rồi hả? Nàng là người tốt nhất cõi đời này!" Lạc Tương Ngọc nghe Liên Kiều bỗng nhiên đến Lạc Đại phu nhân, trong mắt có lệ: " cho ngươi mẫu thân của ta! cho!"

      Tóc của nàng xốc xếch tán loạn bên cạnh má của nàng ta, gương mặt trắng noãn bởi vì đến sốt cao thiếu nước mà có cảm giác héo rút, trong mắt của nàng ta có tia máu đỏ tươi, ánh mắt vốn phải đặc biệt lớn, dùng sức mở cái, phảng phất mắt thỏ trợn tròn, thẳng tắp nhìn nàng.

      "Lạc Tương Nghi, ta ghét ngươi." Nếu nàng ta có sức lực, nhất định phải nhảy lên đánh người đứng ở mép giường này, Lạc Tương Nghi, chẳng lẽ nàng nên là kẻ đáng thương tùy ý nàng ta khi dễ sao? Tại sao bây giờ trở nên lớn mạnh như thế? Nàng ta đứng tại trước giường mình, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay nàng ta, lạnh nhạt lạnh nhạt nhìn mình như vậy, có vẻ kinh hoảng.

      "Ngươi biết tình huống trước lại tới quyết định ghét hay ghét ta." Tương Nghi liếc Lạc Tương Ngọc, Lạc Tương Ngọc ghét mình , cùng nàng tia quan hệ, Lạc Tương Ngọc ghét mình cũng được, ghét cũng được, nàng là Lạc Tương Nghi, là Đông gia khống chế trà trang, là chủ vườn cống trà Hoa Dương xuân.

      "Ngươi..." Lạc Tương Ngọc nổi giận, thút tha thút thít khóc: "Ngươi biến, ngươi biến, ta cần ngươi ở chỗ này của ta giả mù sa mưa!"

      "Ngươi yên tâm, Nương chúng ta mới lười quản ngươi, chúng ta cũng phải Bắc Địch rồi, ngươi chỉ có mình ở Ngọc Tuyền Quan này!" Liên Kiều giận mắng tiếng: "Cũng là Nương chúng ta nhân nghĩa, mời bà tử trông chừng ngươi, nếu là ta hả, mới quản ngươi, tùy ngươi thế nào, tự sinh tự diệt!"

      "Lạc Tương Ngọc, ta cho ngươi ngân phiếu ba trăm lượng, ngươi khỏi bệnh cầm bạc này tìm thương đội trở về , để cho bọn họ đưa ngươi về Nghiễm Lăng . Lạc Phủ phỏng chừng tại đổi chủ, ngươi trực tiếp phố đông tìm ngươi ông ngoại bà ngoại, đệ đệ của ngươi Lạc Tương Hồn ở đó." Tương Nghi từ trong túi lấy ra tờ ngân phiếu, đặt bên cạnh gối Lạc Tương Ngọc: "Đây là lần cuối cùng ta giao thiệp với ngươi, cuộc đời này chúng ta gặp lại sau, sau này cũng có quan hệ gì nữa."

      "Cái gì? Lạc Phủ còn? Muốn ta tìm ta ông ngoại?" Trong giọng của Lạc Tương Ngọc có vẻ bối rối, nàng ta xoay đầu lại nhìn về Tương Nghi, sắc mặt có chút khẩn trương: "Cha mẹ ta đâu? Bọn họ đâu? Bà nội đâu? Chẳng lẽ bà qua đời sao?"

      "Lão phu nhân chết, mẹ của ngươi cũng chết, phụ thân ngươi phạm luật, bị xử lưu đày tây bắc, còn biết có phải chịu khổ ở Ngọc Tuyền Quan này ." Liên Kiều khinh thường nhìn Lạc Tương Ngọc, khe khẽ hừ tiếng: "Nhị tiểu thư, ngươi mau mau dưỡng tốt, trở về Nghiễm Lăng theo nhà Ngoại ngươi thôi, Cao gia , nếu tìm được ngươi, đồ cưới mẹ của ngươi đến lúc đó chia phần cho ngươi, ngươi có thể diện gả ra ngoài, chỉ cần phu gia ngại chuyện ngươi bị người bắt cóc."

      Lạc Tương Ngọc cắn môi chặt, câu nào, bờ môi khô nứt có tí máu tươi, phá lệ nổi bật. Nàng ta dời người chút, từ từ đưa tay ra nắm ngân phiếu trong tay, ánh mắt bỗng nhiên mờ : " ra ngoài, hai người các ngươi mau mau ra ngoài, ta nghĩ gặp lại các ngươi."

      "Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, dưỡng xong về Nghiễm Lăng ." Tương Nghi nhìn Lạc Tương Ngọc sâu, người này, sau này còn xuất trước mặt nàng nữa.

      Cửa chậm rãi đóng lại, còn giữ khe cửa, gió bắc chui vào qua khe cửa, hô hô quát vang, giống như có trẻ sơ sinh khóc. Tay của Lạc Tương Ngọc run rẩy, nắm chặt tấm ngân phiếu kia, móng tay hung hãn bóp vào trong mặt giấy mềm mại.

      Nàng muốn Lạc Tương Nghi đích bố thí, muốn!

      Đưa tay muốn xé nát ngân phiếu kia, nhưng vẫn là thể hạ thủ, Lạc Tương Ngọc yên lặng thu tờ giấy kia về, che ngực ho khan hai tiếng, khóe miệng chảy ra chuỗi bọt màu đỏ nhạt.

      "Ô nha, nương, bệnh ngươi được cũng nhé!" bà tử tròn trịa đẩy cửa ra vào, trong giọng đều là thương hại: "Nghe tiếng ngươi ho khan, tâm can ta đau!"

      Lạc Tương Ngọc đưa tay giấu trong chăn, thận trọng xếp ngân phiếu xong, đây là tiền vốn nàng yên thân gởi phận, thế nào cũng thể cho người ta đoạt . Nàng phải nhanh khỏe, phải chỗ phạm nhân tạm giam của Ngọc Tuyền Quan xem xem có thể tìm tới cha , còn muốn tìm người.

      Người kia, là người Bắc Địch, cũng là ân khách của nàng.

      Mặc dù tuổi tác nàng còn , bán Nghệ bán Thân, nhưng cũng nhận khách, những khách nhân kia chẳng qua là khinh nhờn cái, có đưa nàng lên giường thôi.

      Người này từng cho nàng ít bạc, để cho nàng để ý hỏi dò tin tức của Ngọc Tuyền Quan này—— người Bắc Địch.

      Lạc Tương Nghi, người vốn nên là bị nàng giẫm dưới lòng bàn chân, giờ lại sống tốt như vậy, mặc lông hồ ly, sắc mặt kiều diễm, trong túi ngân phiếu tấm lại tấm, lấy ra cũng chớp mắt. Lạc Tương Ngọc thở hơi nặng nề, người kia sao có thể sống thoải mái như vậy, mà mình lại luân lạc trong bùn?

      được, tuyệt thể để cho Lạc Tương Nghi đắc ý, thừa dịp nàng ta Bắc Địch, mình thế nào cũng phải vu hãm nàng ta cái, mượn đao giết người, để cho nàng ta cũng chịu những nỗi khổ mình từng trải qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :