1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 228: Cứu được mọi người ra hố lửa

      Tiếng đàn tiếng sáo, giống như giọt sương trúc xanh sáng sớm, từ mũi nhọn của chiếc lá từ từ rôi xuống, rơi vào trong tâm hồ, dâng lên từng cơn sóng gợn, vừa như đóa hoa nở rộ trong gió, cánh hoa ngừng chập chờn, nhụy hoa rung rung, đưa đến ong mật và bươm bướm bay lượn xung quanh, cánh dưới bay tán loạn.

      Tương Nghi ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng nghe vận luật, trái tim bỗng nhiên có chút cảm xúc.

      Kiếp này nàng học đàn mấy năm với Hoàng Nương Tử, đối với vận luật và thủ pháp đánh đàn cũng có nhiều nghiên cứu. Tiếng đàn này, phải người có kỹ thuật nhất lưu có thể đàn ra, nếu người này theo chân người học tập đánh đàn, tất nhiên phen thành tựu, chỉ tiếc nàng lại luân lạc tới chốn phong trần.

      Vạn hoa lầu, hoa khôi, từ trong lời chưởng quỹ kia, tự nhiên nàng biết đó là chỗ nào, đối với đám nữ tử diễn tấu này, trong lòng cũng có vô hạn đồng tình. Những này vốn nên ở trước mặt cha mẹ thừa hoan dưới gối, cũng biết gặp biến cố gì, các nàng lại bị bán vào thanh lâu, chờ sau khi các nàng lớn lên, mang lên mặt mày vui vẻ nghênh đón đưa .

      Gia Mậu lòng dạ nào nghe tấu nhạc kia, đôi mắt nhìn người Tương Nghi, thấy nàng bỗng nhiên lộ ra thần sắc khổ sở đến, khỏi có vài phần kinh ngạc. giơ ly rượu lên cười với Tương Nghi: "Nghi muội muội, muội làm sao vậy? Uống quen rượu mạnh này hả?"

      Khí hậu tây bắc giá rét, quân dân cũng thích uống rượu mạnh, Hoa Dương ở Giang Nam, khí trời ôn hòa, ngay cả mùi rượu cũng hơi nhạt nhẽo, thích dùng trái cây ủ rượu, đủ loại mùi vị đều có, đến kinh thành, mùi rượu kia lại có chút vị ngọt, mọi người thích nhất là dùng hoa ủ rượu, rượu cất ra óng ánh trong suốt, mùi thơm xông vào mũi.

      Tương Nghi lắc đầu cái: "Rượu này mặc dù mạnh, uống vào trong miệng lại ấm áp đến tim phổi, cũng tệ, ta và Dung tỷ tỷ uống nhiều rượu lắm, nhàn nhạt uống hai ngụm thôi. Ta là nhìn các nương vừa khảy đàn vừa hát kia, tuổi còn hơn ta, lại làm sinh kế này, thấy cho các nàng có chút đáng thương, trong lòng khó chịu."

      Dương lão thái gia nghe lời này, trầm ngâm tiếng, sờ râu cái, vẫy vẫy tay với người hầu đứng bên cạnh: "Ngươi cho các nàng đến phía trước."

      Mấy nữ nhân đánh đàn nghe Dương lão thái gia có phân phó, kêu các nàng trước, niềm vui bất ngờ, đứng dậy, nhìn nhau, kéo kéo y phục, hơi cúi đầu, từng bước dời đến phía trước.

      "Các ngươi có muốn về quê quán ?" Dương lão thái gia nhìn mấy nữ nhân cái, cũng có vài phần thương hại, lớn hơn cháu của mình bao nhiêu, lại bị buộc luân lạc phong trần, mình tuy cứu được tất cả những bé đáng thương đại chu, nhưng trước mặt thấy, cũng thể đưa tay kéo các nàng cái.

      "Về nhà?" nương xiêm y màu tím ngẩng đầu lên, mặt có thần sắc đau khổ: "Ta là cha mẹ bán tới đây, cho dù trở về, chẳng qua là lại bán lần thôi." Nàng ôn nhu mềm mại cười tiếng với Dương lão thái gia: "Đại nhân, nếu là ngươi muốn cứu tiểu nữ, bằng để cho tiểu nữ làm di nương cho ngươi."

      "Càn rỡ!" Bảo Trụ vỗ bàn cái, "Bá " tiếng rút bảo kiếm treo bên hông ra: "Ngươi lại dám hồ ngôn loạn ngữ, nhìn bổn thiếu gia có băm ngươi ra cho chó ăn !"

      Tình ý giữa ông bà nội rất dày, ân ái vô cùng, nư nhân này lại liều mạng nghĩ đến làm di nương cho ông nội, đúng là ý nghĩ ngu ngốc! Bảo Trụ hung tợn nhìn chằm chằm áo tím kia: "Ngươi cho rằng là nam nhân thích thối tha? Cũng cân nhắc phân lượng của mình!"

      áo tím thấy Bảo Trụ rút ra bảo kiếm, sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau bước, nghĩ dẫm lên váy mình, ngã rầm mặt đất. Nàng hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Bảo Trụ, toàn thân run run, răng run rẩy: "Vị gia này, tiểu nữ chẳng qua là thuận miệng , xin gia đừng giận, làm di nương làm di nương, làm nha hoàn cũng được, tiểu nữ còn có thể làm ít chuyện."

      nghĩ tới lão gia tử này lại chỉ là mềm lòng, phải muốn nâng di nương vào phủ, áo tím kia hối tiếc thôi, cuống quít dập đầu: "Chỉ cần ở Vạn hoa lầu trong bán rẻ tiếng cười nữa, tiểu nữ cái gì cũng bằng lòng."

      "Dương Nhị thiếu gia, ngươi cũng đừng hù dọa người ta." Lâm Mậu Dung nhìn dáng vẻ áo tím kia cầu xin tha thứ, trong lòng đành lòng: "Ta lần này từ kinh thành ra mang nha hoàn, vừa vặn để cho nàng làm nha hoàn cho ta ."

      áo tím kia nghe mừng rỡ khôn kể xiết, leo đến bên cạnh Lâm Mậu Dung, bắt được góc quần nàng, mắt nước mắt tán loạn: "Tử Tiêu bằng lòng, bằng lòng hầu hạ tiểu thư."

      "Vậy ngươi đứng lên di." Lâm Mậu Dung nắm tay Tử Tiêu đứng lên: " Làm nha hoàn cho ta , sau này ta tìm người tốt cho ngươi gả ."

      Tím Tiêu đứng dậy, khiếp khiếp nhìn Bảo Trụ, lúc này mới trốn phía sau Lâm Mậu Dung, dám nhìn qua chỗ Bảo Trụ. Tương Nghi cười với Bảo Trụ: "Biểu ca, huynh cất bảo kiếm vào bao , hung hăng như vậy, để cho người thấy run sợ trong lòng."

      Lúc này Bảo Trụ mới đem bảo kiếm thu cất, ngồi xuống, nhìn mấy : "Muốn tiếp tục lưu lại Vạn hoa lầu, tự mình trở về bên cạnh nhạc cụ của các ngươi , muốn chuộc thân, vậy đứng tới đây. Chưởng quỹ, mau mau kêu Đông gia Vạn hoa lầu tới, chúng ta muốn thương lượng với chút chuyện."

      Lão bảo Vạn hoa lầu uốn éo người tới rất nhanh, mới vừa vào cửa, ngửi thấy mùi son phấn nặng nề, bà ta cười phất chiếc khăn màu hồng, đánh đến bên người Bảo Trụ: "Gia, nghe gia muốn chuộc thân cho những nương này?"

      Bà ta chưa kịp tới trước mặt, Bảo Trụ đưa tay, hất ly rượu qua, tú bà kia có phòng bị, ly rượu tạt hết vào xiêm y của bà. Tú bà nhảy lui về sau bước, thân thể mập mạp là linh hoạt: "Vị gia này, có gì , đừng động tay, sao lại thương hương tiếc ngọc như vậy?"

      Lâm Mậu Dung nghe lời này, "Xì" tiếng bật cười, tú bà này ngại ra khỏi miệng, bằng bộ dáng kia của bà ta, cũng cảm thấy ngại mình là hương là ngọc. Bảo Trụ thấy Lâm Mậu Dung cười cởi mở, khỏi sững sờ, thấy mặt tú bà kia trắng như chà bột, càng ôn tồn: "Hãy bớt nhảm , chuộc thân cho mấy người các nàng, muốn bao nhiêu bạc?"

      "Ôi ôi ôi, vị gia này, gia cũng lợi hại nha? lần muốn năm sáu di nương về, thân thể này có chịu nổi !" Tú bà cười hoa bay tán loạn, ánh mắt liếc Bảo Trụ, lại phát ra ánh sáng: "Vị gia này, tuy thiếu niên khí thịnh, nên kiềm chế nhiều chút, ngàn vạn lần đừng làm thân thể mệt mỏi sụp đổ, đây chính là lời lòng của ta! Những nương này ta vất vả mới đào tạo ra được, bị ngươi toàn bộ mua , Vạn hoa lầu ta đây phá sản mất! Xem mặt mũi Thôi đại tướng quân, ta cho ngươi chọn hai ba người thôi, thể mang toàn bộ."

      Bảo Trụ bị lời như dòng nước của tú bà làm cho mặt đỏ tới mang tai, dứt khoát quay mặt nhìn bà ta, lại đối diện đôi mắt cười hì hì của Lâm Mậu Dung: "Dương Nhị thiếu gia, ngươi mua mấy người nha?"

      Tương Nghi thấy Bảo Trụ lúng túng được ra lời, đẩy Lâm Mậu Dung cái, tỏ ý nàng đừng đùa, sau đó nghiêm nghị với tú bà kia: "Chúng ta là muốn mua về làm nha hoàn, phải như ngươi nghĩ, ra cái giá, những nương này ta cũng mua."

      Lão bảo từ xuống dưới quan sát Tương Nghi phen, con ngươi chuyển động nhanh như chớp, miệng phát, cười hắc hắc : " nghĩ tới vị tiểu thư này lại là đại tài chủ, như vậy , sáu người, mỗi người ngàn lượng bạc, sáu ngàn lượng, tay giao tiền, tay giao hàng!"

      "Sáu ngàn lượng!" Lâm Mậu Dung kinh hô lên: "Ngươi mua các nàng vào, nhiều nhất bất quá mấy lượng bạc thôi."

      "Bao nhiêu năm như vậy ở của Vạn hoa lầu ta, ăn cũng của Vạn hoa lầu ta, chẳng lẽ lão nương dùng bạc? Lão nương mời sư phụ tới dạy các nàng thổi kéo đàn hát, cần bạc? Sau này nếu các nàng có thể tiếp khách, mỗi ngày cũng có thể kiếm bạc trắng cho lão nương, lão nương ngàn lượng người là nhìn mặt mũi của Thôi đại tướng quân đó!"

      Mấy nương nghe lão bảo , trong mắt người người toát ra thần sắc tuyệt vọng, đôi mắt nhìn chăm chú vào Tương Nghi, đợi nàng mở miệng chuyện, chỉ có mặc xiêm y màu vàng nhạt, gương mặt có tia nghi hoặc.

      "Sáu ngàn sáu ngàn." Tương Nghi xoay người với Phương tẩu: "Lấy ngân phiếu sáu ngàn lượng bạc tới."

      Nàng sống cả đời, đó là cơ hội trời cho của nàng, nàng nhất định phải hành thiện tích đức làm hồi báo. Tương Nghi cảm thấy, nếu mình nhìn thấy ngược lại thôi, nhìn thấy thể mặc kệ.

      Dương lão thái gia kinh ngạc nhìn Tương Nghi, nghĩ tới Lạc tiểu thư này lại có bụng dạ như vậy, là coi kim tiền như bụi bặm, rất có phong độ của Dương lão phu nhân thuở . Ông nhìn Gia Mậu, thấy đôi mắt nhìn chằm chằm người Tương Nghi, khuôn mặt oánh oánh phát sáng, lòng cũng yên ổn, xem ra đây cũng là đôi Giai nhi giai phụ.

      Tú bà nghe thấy Tương Nghi để cho người làm lấy bạc, hối tiếc thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, chẳng qua là lời ra khỏi miệng, cũng thu về được, chỉ có thể hận hận nhìn mấy nữ tử chút, nhận ngân phiếu uốn éo người ra ngoài.

      Chờ tú bà vừa , mọi người đều quỳ sụp xuống đất dập đầu với Tương Nghi: "Đa tạ tiểu thư xuất thủ cứu giúp."

      Tương Nghi cuống quít cho các nàng đứng lên: "Các ngươi khi còn bé bị người gạt bán, lưu lạc chỗ này, cũng phải là sai lầm của các ngươi, từ nay về sau ngàn vạn lần nên nhớ chuyện lúc trước, tìm công việc đường đường chính chính nuôi mình, chờ tuổi tác thích hợp, tìm chồng tốt gả ."

      "Tiểu thư nhân từ như vậy, Hoàng Oanh nguyện làm nha hoàn cho tiểu thư." Nữ tử xiêm y màu vàng kia bước về phía trước bước, cúi đầu, giọng mềm mại.

      Tương Nghi ngẩn người, giọng này như nghe qua ở nơi nào, hơi quen thuộc, nhưng nàng cũng quá nhớ.

      Liên Kiều lên trước bước, nhìn tên Hoàng Oanh : " Nương có ta là đủ rồi, cần nha hoàn, khác ngươi về nhà tìm việc làm ."

      Hoàng Oanh nửa cúi đầu, nước mắt cộp cộp rớt xuống: "Ta còn có thể đâu đây? Ta thuở bị người lừa gạt, chuyển chừng mấy nơi mới bị bán đến chỗ này, căn bản cũng nhớ quê hương ở nơi nào. Mặc dù tay chân ta vụng về, nhưng cũng coi như cơ trí, chỉ cần tiểu thư chịu nhận lấy ta, ta cái gì cũng bằng lòng làm."

      Phương tẩu ở bên : " đáng thương như vậy, nương lưu nàng lại ."

      Tương Nghi thoáng sững sờ, Phương tẩu rất ít mở miệng can thiệp chuyện nàng làm, vừa mở miệng, tất nhiên có lời giống tầm thường. Nàng nhìn Hoàng Oanh, thấy nàng cúi đầu thấp, chỉ có thể thấy tóc đen thui và mấy cây cây trâm của nàng, nhìn mười phần cung kính lễ độ.

      Gật đầu cái, Tương Nghi chậm rãi : "Vậy ngươi ở lại ."

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 229: Nghi ngờ như là cố nhân đến

      Tương Nghi để cho Phương tẩu mang theo mấy nương xuống, chỉ có Tử Tiêu đứng sau lưng Lâm Mậu Dung bất động: "Nếu như ta là nha hoàn tiểu thư, tự nhiên phải hầu hạ ở chỗ này."

      Lâm Mậu Dung thấy nàng giữ vững, cũng nhiều, phất phất tay: "Ngươi đứng cùng Liên Kiều ."

      Thôi đại tướng quân ngồi bên đó mực lên tiếng bỗng nhiên mở miệng: "Lạc tiểu thư, phụ thân ngươi là ai? Vì sao tùy thân lại mang theo nhiều bạc như vậy? Ta thấy Lạc tiểu thư khí độ phi phàm, hẳn là xuất thân danh môn thế gia, chẳng qua ta lại nhớ nổi người nào có họ Lạc."

      "Đại tướng quân, Tương Nghi chỉ là nữ nhi mà thôi." Thấy mặt Thôi đại tướng quân hốt nhiên thay đổi thần sắc, Tương Nghi cườicười: " Nếu Đại tướng quân tin, Tương Nghi cũng có cách nào, chẳng qua là bây giờ Tương Nghi quả cha mẹ thân mình."

      Thôi đại tướng quân hiếu kỳ nhìn Dương lão thái gia, thấy ông khẽ gật đầu, biết lời Tương Nghi giả, khỏi cả kinh thất sắc: "Lạc tiểu thư quả thực để cho người bội phục, cha mẹ còn có thể kiếm được nhiều tài sản như vậy!"

      "Thôi đại tướng quân, Tương Nghi vừa vặn còn có việc muốn nhờ." Tương Nghi đứng lên, cười hướng Thôi đại tướng quân thi lễ cái: "Tương Nghi chuẩn bị mở Trà Trang ở Ngọc Tuyền Quan, chỉ có chỉ làm ăn trong Ngọc Tuyền Quan, còn muốn thông qua nơi này vận chuyển trà tới Tây Vực Bắc Địch, Tương Nghi chưa quen cuộc sống nơi đây, vạn nhất gặp vấn đề gì, còn mời Thôi đại tướng quân phối hợp , hai."

      "Tương Nghi, chuyện này cần gì phải phiền toái Thôi đại tướng quân?" Bảo Trụ xem thường, vỗ lồng ngực cái: "Có biểu ca ở đây, còn sợ có ai dám tới náo loạn hay sao?"

      "Dương Nhị thiếu gia đúng là đơn giản dễ dàng." Lâm Mậu Dung nhìn Bảo Trụ tràn đầy tự tin, cảm thấy chỉ đơn thuần mạnh miệng, đôi mắt tròn trịa đảo vòng, che miệng lại nở nụ cười, làm cho mặt của Bảo Trụ lập tức đỏ mảnh.

      "Ha ha, Bảo Trụ sai, thiếu niên hùng, bây giờ là quan chính tứ phẩm, lần này lại lập công trận, nếu phải Uy Vũ đại tướng quân cản lại, ta còn chuẩn bị thay thỉnh công với Hoàng thượng, thể thiếu thăng lên Nhất cấp, cho dù thăng cấp, tán giai cũng nên thăng Tuyên Uy tướng quân đó." Thôi đại tướng quân khen Bảo Trụ mấy câu: "Có trông coi trong Ngọc Tuyền Quan này, còn ai dám Trà Trang của Lạc tiểu thư gây chuyện?"

      " nhìn ra, ngươi lại lợi hại như vậy." Lâm Mậu Dung nhìn Bảo Trụ, giễu cợt trong mắt biến thành kinh ngạc và bội phục: "Quả nhiên là cháu của Dương lão tướng quân, có ông nội dũng, tất nhiên có cháu trai dũng."

      Bảo Trụ bị Lâm Mậu Dung khen có chút ngượng ngùng, quay đầu , mặt nháy mắt đỏ. Gia Mậu đập chút: "Hảo tiểu tử, ngươi làm chính tứ phẩm, bây giờ ta còn là chính lục phẩm nhé! Ban đầu nghe bọn lăn lộn công trận thăng rất nhanh, ta còn chưa tin, giờ thấy ngươi, mới biết quả nhiên giả."

      Tuy Gia Mậu đùa, nhưng trong lòng lại có chủ ý, nếu có thể lập công trận, nhanh chóng thăng vị trí của mình lên, trình độ được coi trọng ở trong nhà cao hơn, người khác tự nhiên dám xem như tiểu bối, chuyện làm việc chung quy muốn phải thương lượng mấy phần, động chút là chụp mũ hiếu thuận bác bỏ.

      Tùy ý trong phủ khuyên nhủ phải tiếp nhận ý tốt của Hoàng hậu nương nương thế nào, quyết định đồng ý là xong rồi, cũng thể trói đón vị tiểu thư kia. Bà ngoại hỗ trợ cho mình, mình cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, kiếp này thể để cho Tương Nghi thất vọng lần nữa.

      Thôi đại tướng quân cười ha ha: "Dung Đại thiếu gia là quan trạng nguyên trẻ tuổi nhất đại chu, sao còn than phiền thành tựu của mình đủ? Công trận này cũng phải kiếm là kiếm, dù sao phải đợi cơ hội."

      Dương lão thái gia nhìn Gia Mậu cái, cười tiếng: "Gia Mậu, con chớ gấp cầu thành, có cơ hội thích hợp gì, tự ta an bài con làm."

      "Đa tạ ông ngoại!" Gia Mậu biết chắc là bà ngoại dặn dò rồi, trong long vui vẻ, giơ ly rượu lên: "Ta mời Thôi đại tướng quân, kính ông ngoại đại nhân!"

      Trong nháy mắt trong ngọc lâu xuân mảnh hòa thuận vui vẻ, nâng ly cạn chén, tiếng cười , lâu nghỉ.

      Lúc Tương Nghi và Liên Kiều cùng trở lại khách sạn, chỉ thấy mình Phương tẩu, Hoàng Oanh đó thấy bóng người, khỏi kỳ quái: "Phương tẩu, Hoàng Oanh đó đâu? phải làm nha hoàn cho ta, nơi nào?"

      "Nàng Vạn hoa lầu lấy chút đồ vật tùy thân, ta để cho hộ viện theo nàng rồi." Phương tẩu khóe miệng ra vẻ tươi cười tới: "Nàng ta Vạn hoa lầu lấy đồ vật, lão bảo còn để cho nàng ta vàng bạc tế nhuyễn ? Nào có đơn giản như vậy! Ta thấy nha đầu này, có tính toán khác."

      Tương Nghi sững sờ, hồi tưởng lại hình bóng xinh đẹp mềm mại đó, nàng nhìn ra gương mặt, chỉ cảm thấy giọng kia giống như từng nghe qua ở đâu đó nhưng làm thế nào cũng nhớ ra: "Phương tẩu, vì sao ngươi để cho ta đưa nàng lại? Ta có ngươi và Liên Kiều phụng bồi cũng đủ, nhiều người ngược lại vướng chân vướng tay."

      " nương." Nụ cười Phương tẩu mặt dần dần thu liễm, khom người xuống thấp giọng : "Ta là người luyện võ, nhãn lực tốt hơn nương, lúc Hoàng Oanh đó đánh đàn ta tỉ mỉ quan sát nàng, chỉ cảm thấy mặt mày kia càng nhìn càng có mấy phần giống nương..."

      Liên Kiều kinh hô: "Giống như Nương chúng ta?"

      " Ừ." Phương tẩu gật đầu cái, hết sức khẳng định: "Nàng ta mặt mày phải đặc biệt giống, mũi miệng lại giống như sáu bảy phần. Ta nghe nương từng có muội muội, tiết Đoan Dương du ngoạn bị bắt cóc, cũng vừa vặn là tuổi như vậy..."

      "Hừ!" Liên Kiều nặng nề hừ tiếng: "Nếu là Nhị tiểu thư đó, ta phải tổn hại nàng ta phen!"

      "Phải làm phải." Tương Nghi chống cằm suy nghĩ chút, trong lòng rối bời đoàn, tại sao có thể là Lạc Tương Ngọc?

      người biến mất bảy tám năm trong sinh mệnh của nàng, đột nhiên lại xuất trong câu chuyện của các nàng, chuyện này làm cho Tương Nghi có vài phần thể tin được, bộ dáng lúc đó của Lạc Tương Ngọc dần dần lên trước mắt nàng, từ mảnh trắng xám đến màu sắc tươi sáng. Nàng ta chải đầu bánh bao, mỗi cây trâm đều có đóa toàn tơ điểm thúy, người mặc gấm đỏ thẫm, dung chỉ vàng chỉ bạc thêu ra đóa hoa tinh xảo nhất, trong ống tay áo tươi đẹp lộ ra hai cổ tay trắng tinh, bên mang vòng vàng khảm hồng ngọc, bên mang vòng phỉ thúy, chất ngọc cực tốt, phát sáng mảnh.

      Nàng cứ mãi khoe khoang với mình, rất thích lấy y phục ra khoe khoang trước mặt nàng: "Mẫu thân của ta lại làm quần áo mới cho ta rồi! Ngươi chớ nhìn ta như vậy, ngươi bảo mẹ của ngươi làm cho ngươi nha! Nghe mẫu thân của ta , ngươi là sao chổi, khắc chết mẹ của ngươi rồi, như vậy cũng có người làm quần áo mới rồi cho ngươi!"

      Ánh mắt tròn trịa của nàng phát sáng, lóe thần sắc sung sướng được: "Hừ, cho dù mẹ của ngươi ở đời, bà ta cũng làm quần áo mới cho ngươi! Mẫu thân của ta mẹ của ngươi vừa ngu xuẩn vừa hẹp hòi, sao lại chịu tốn bạc may xiêm y cho sao chổi như ngươi chứ, sao chổi, sao chổi, sao chổi..." Nàng vui sướng vỗ tay, làm mặt quỷ, chạy nhanh như làn khói ra ngoài.

      " nương, nếu Phương tẩu dáng dấp có mấy phần giống nương, vậy có khả năng này, đợi nàng tới, chúng ta hỏi chút." Liên Kiều có vài phần khẩn trương, đưa tay khoác lên bả vai Tương Nghi: " Khi còn bé Nhị tiểu thư thích đối nghịch với nương, cực kỳ giống đại gia và đại phu nhân, nếu Hoàng Oanh này là nàng, chỉ sợ nàng ta suy nghĩ gì ý đồ xấu."

      Tương Nghi gì, qua nửa ngày mới chậm rãi : "Nếu là nàng, vì sao nàng đến nhận nhau, lại thà đến làm nha hoàn cho ta?"

      Chắc chắn chưởng quỹ với các nàng, người mời khách là ai, tước hiệu Uy Vũ đại tướng quân của Dương lão thái gia, có từ nhiều năm trước, lúc Dương lão phu nhân và ông tị cư Nghiễm Lăng, Lạc Tương Ngọc từng nghe qua danh tự, huống chi Bảo Trụ, Gia Mậu, nàng cũng có mặt, mặc dù bảy tám năm qua, nhưng căn cơ khi còn tấm bé vẫn ở chỗ cũ, đặc biệt là Bảo Trụ, bộ dáng kia tựa hồ đổi bao nhiêu.

      Lấy tâm tính Lạc Tương Ngọc, làm sao nàng ta tình nguyện thua kém người khác —— nhất là làm nha hoàn cho nàng?

      "Phương tẩu, nhìn nàng chặt chẽ, Liên Kiều, dò xét nhiều chút." Nếu Phương tẩu nghi vấn này lên, mình cũng thể khinh thị, dù sao cẩn thận thuyền được vạn năm, cẩn thận tất cả chung quy sai: "Liên Kiều, ngươi việc gì trêu chọc nàng ta chuyện, tuy nàng ta bị mang cách Nghiễm Lăng có bảy tám năm, nhưng có những giọng quê chắc chắn còn ở, tổng hội có mấy chữ cắn Nghiễm Lăng, nếu nàng ta cố ý giấu khẩu ..." Tương Nghi nghĩ chút, nở nụ cười: "Ngươi hỏi Tử Tiêu kia chút, xem xem bình thường nàng ta thế nào, ban đầu các nàng là đồng bạn, chung quy có phòng ngừa sớm như vậy."

      Liên Kiều gật đầu cái: "Ta biết rồi."

      Tương Nghi thở dài cái, nếu Hoàng Oanh kia đứng là Lạc Tương Ngọc, đúng là thế khó liệu, quanh quẩn lại, con Lạc Đại phu nhân, Nhị muội muội lúc trước mãi cười nhạo mình là sao chổi, lại thành nha hoàn của mình. Nàng đứng dậy, đẩy cửa ra nhìn bên ngoài, đường dây cung cong cong dâng lên bầu trời đêm, màn đêm tây bắc này sâu hơn kinh thành nhiều lắm, ô lam ô xanh mảnh, còn cả ánh trăng màu vàng nhạt kia nữa, lộ ra yên lặng. Bên cạnh trăng sáng có mấy viên chấm , ngừng nhấp nháy, tựa như người xa quê ngủ được, mặc dù muốn ngủ say, nhưng lại nhớ cố hương ngoài ngàn dặm, mắt chớp cái hợp lại.

      trận gió rét qua, cát bay lên, trước mắt nhất thời mảnh bụi mù, Tương Nghi vội vàng nhắm hai mắt lại, chờ gió qua, lại mở mắt ra, lại thấy bên người có cái bóng, cao lộ ra vài phần gầy gò.

      "Gia Mậu, chàng muốn làm ta sợ sao, như vậy." Tương Nghi lườm Gia Mậu, quai phồng hàm lên, lại lộ ra vẻ nghịch ngợm. Nàng mới làm như vậy, bỗng nhiên lại hơi hối tiếc, mình tới tây bắc với Lâm Mậu Dung chuyến, học được dáng vẻ nghịch ngợm của nàng, đoan trang chút nào.

      "Tương Nghi, nàng phồng má như vậy là đẹp mắt." Gia Mậu cười hơi nhìn nàng: "Sau này làm bộ dáng kia với ta nhiều nhiều, ta thích nhìn."

      "Ngươi..." Tương Nghi trong khoảnh khắc gì, yên lặng xoay đầu qua, nhìn đình viện lầu dưới.

      Quanh sân có mấy cái cây, dưới tàng cây là đoàn bóng dáng đông nghịt, gió rét tới, nhánh cây ngừng chập chờn, bóng cây cũng đung đưa. Mấy cái cây này có lá cây, cái bóng dưới đất giống như từng thanh bảo kiếm, giăng khắp nơi.

      Bỗng nhiên cửa viện xuất hai người, người xinh xắn tinh tế, trong tay mang theo cái bọc, người khác là nam tử, thân hình cao lớn, khi đường bước chân rất nhanh.

      Đây là Hoàng Oanh đó trở lại? Tương Nghi khẽ cau mày

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 230:

      " nương bình yên." Hoàng Oanh khom nửa người, hành lễ với Tương Nghi, giọng của nàng ta còn kiều mỵ như ở Ngọc Xuân Lâu, đột nhiên chìm thêm vài phần, còn mang theo thoáng khàn khàn, khiến Tương Nghi sững sờ, chẳng lẽ lúc đầu mình nghe lầm hay sao, sao giọng này lại trở thành như vậy.

      "Sau này ngươi theo Liên Kiều làm việc, nàng dạy sao ngươi làm vậy. ra ta đủ người, nếu phải ngươi kiên trì muốn phục vụ ta, ta thực có hứng thú nhiều thêm đứa nha hoàn." Tương Nghi khoát tay cái với Hoàng Oanh: "Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem, Phương tẩu và Liên Kiều đều ngươi xinh đẹp, ta vẫn còn chưa thấy đây."

      Hoàng Oanh do do dự dự được ngẩng đầu lên, nhưng lại hơi hơi chuyển nửa khuôn mặt, Tương Nghi cũng chỉ có thể thấy nửa gương mặt.

      Nếu Phương tẩu , nàng đúng là cảm thấy này Hoàng Oanh lớn lên giống mình, nhưng Phương tẩu như vậy, Tương Nghi quan sát tỉ mỉ Hoàng Oanh phen, cũng cảm thấy mũi miệng kia hơi giống chính mình. Nàng thu nụ cười, nghiêm trang : "Hoàng Oanh, bộ dáng ngươi đúng rất phong lưu, sau này ta nhất định thể mang ngươi ra rồi, đại hộ nhân gia dùng nha hoàn, ai có thể mang cái loại mặn mà đến cơ hồ muốn vượt chủ tử mình này? Nếu nha hoàn đoạt danh tiếng chủ tử, vị chủ nhân này khiến người ta cười nhạo rồi."

      " nương giễu cợt Hoàng Oanh sao?" Hoàng Oanh khan giọng câu: "Sau này Hoàng Oanh nhất định theo Liên Kiều tỷ tỷ học giỏi."

      "Được, ngươi biết tốt, sắc trời hôm nay tối, ngươi tự mình nghỉ ngơi , ngươi hãy ở cùng Phương tẩu, Liên Kiều trực đêm." Tương Nghi phất phất tay: "Phương tẩu, ngươi mang nàng ."

      "Ta cũng có thể trực đêm cho nương." Hoàng Oanh vội vàng : "Ta nhất định phục vụ nương tốt."

      "Giờ cần, ngươi xuống nghỉ ngơi trước." Tương Nghi cười như cười nhìn nàng cái: "Sau này còn lúc cho ngươi thể trung thành."

      Hoàng Oanh ngượng ngùng "Nga" tiếng, lúc này mới xoay người theo Phương tẩu ra ngoài. Mới chuyển vòng, đầu của nàng ngẩng lên cao, hoàn toàn ngoan ngoãn giống vừa nãy, đường ngừng uốn éo người, đôi tay cũng lộ ra vẻ an phận, ngừng đung đưa ở hai bên, có loại cám dỗ ra được.

      Phương tẩu nhanh, hai bước ra môn, quay đầu lại thấy Hoàng Oanh chậm rãi khoan thai, hơi kiên nhẫn, chỉ căn phòng bên cạnh : " Phòng hai chúng ta ở nơi này, ngươi nhanh chút !"

      "Ma ma, ta chậm, ngươi chớ có thúc giục ta, nếu ngươi có việc gấp muốn làm, vậy ngươi , ta tự mình qua sửa sang lại chăn đệm mình." Hoàng Oanh nhàng nở nụ cười: "Làm phiền ma ma dẫn đường."

      Phương tẩu liếc nàng, bước vọt vào trong phòng, Hoàng Oanh thoáng ngừng ở cửa, quay đầu nhìn trong phòng cái, mặc dù ngọn đèn dầu rất là sáng, nhưng nàng vẫn thấy mặt Tương Nghi bên cạnh bàn, chỉ có thể thấy y phục nàng mặc người.

      Áo lông hồ ly màu trắng, lộ ra y phục màu tím bên trong, còn lóe ánh sáng, nghĩ đến là thêu ngân tuyến. Khóe miệng Hoàng Oanh kéo lên, lộ ra vẻ vui, nàng ta hận hận nhìn chằm chằm mấy lần, lúc này mới xoay người, lại thấy phía trước xa đứng nam tử tuổi còn trẻ.

      Hoàng Oanh ngẩn người, nắm chặt bọc đồ của mình, mới chậm rãi về phía trước. qua cửa phòng mình, nàng nhanh chóng bước lên phía trước hai bước, tới hành lang bên kia, chạy nhanh tới trước mặt nam tử trẻ tuổi kia, vô cùng kiều mỵ thấp giọng kêu câu: "Dung Đại thiếu gia."

      Gia Mậu quay mặt lại nhìn Hoàng Oanh: "Ngươi là ai?"

      Hoàng Oanh có vài phần ủy khuất, cắn môi : "Ta là nha hoàn Lạc tiểu thư mới vừa mua, tên gọi Hoàng Oanh."

      "Ồ." Gia Mậu sắc mặt nhàn nhạt: "Vậy ngươi hầu hạ Nương các ngươi? Chạy đến nơi này làm chi?"

      "Hoàng Oanh, Hoàng Oanh! Tại sao còn vào?" Trong căn phòng đầu vang lên tiếng Phương tẩu quát tháo, Hoàng Oanh nghe run người cái, thi lễ cái với Gia Mậu, lộ ra cổ trắng như ngọc, bị ánh trăng vàng nhạt chiếu vào, tựa như hơi phát sáng: "Dung Đại thiếu gia, sau này muốn làm chuyện gì, cứ tìm ta..."

      "Ngươi nên tự xưng nô tỳ." Gia Mậu nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn trung: "Nếu làm nha hoàn cho Lạc tiểu thư, nên biết thân phận mình, sau này tự xưng nô tỳ, chớ có nghĩ sai rồi."

      "Dung Đại thiếu gia..." Giọng Hoàng Oanh run rẩy, trong mắt kiều có lệ: "Ta là..."

      "Hoàng Oanh, còn mau mau vào, chớ có quấy rầy Dung Đại thiếu gia!" Phương tẩu ở trong phòng chờ hơi kiên nhẫn, bước ra ngoài, kéo Hoàng Oanh vào trong phòng: "Quả nhiên là ra từ trong hoa lầu, thấy nam nhân được? Sau này ngươi ít đến trước mặt Nương chúng ta, tránh làm hư nàng!"

      Nước mắt Hoàng Oanh lả tả chảy ra, nàng ta quay đầu lưu luyến nhìn Gia Mậu, quả thực còn muốn với mấy câu, lại cản được khí lực của Phương tẩu, chỉ có thể lảo đảo theo vào phòng.

      Phương tẩu lôi kéo tay của Hoàng Oanh, lao thẳng đến giường của nàng ta mới thả ra, Hoàng Oanh đặt mông ngã ngồi giường, chỉ cảm thấy kia giường *, cấn đến cái mông đau. Nàng đứng dậy xoa xoa, bên ủy ủy khuất khuất nhìn Phương tẩu: "Tẩu tử, lần tới coi chừng ta, cổ tay đều đỏ."

      "Bây giờ ngươi tới làm việc nặng, đừng cứ mãi coi mình là tiểu thư da mềm thịt mịn. Vạn hoa lầu nuôi ngươi tốt, sợ hư rồi thân da thịt này của ngươi, đến lúc đó bán được giá cao, nhưng ngươi giờ là nha hoàng của Nương, chuẩn bị làm việc nặng ." Phương tẩu nhìn bộ dáng Hoàng Oanh, thở dài cái: "Hoàng Oanh, cũng phải ta ngươi, làm nha hoàn nên có bộ dạng nha hoàn, Nương chúng ta tâm địa tốt, chỉ cần ngươi chịu làm làm, nghĩ đường ngang ngõ tắt, tự nhiên sau này nàng tìm lang quân như ý cho ngươi, cả đời ngươi này có chỗ dựa vào."

      Hoàng Oanh ngơ ngác nhìn Phương tẩu, qua tốt nửa ngày mới chậm rãi : " Lang quân như ý?"

      "Đúng vậy." Phương tẩu cười gật đầu: "Mấy nha hoàn ban đầu của nương cũng đều gả tốt, có người tên Thúy Chi, gả cho quản , giờ hai người có ngựa có xe, coi như là người giàu rồi, còn có mấy người, Thúy Linh Thúy Hoa, người nào cũng gả tốt, chọn người trung hậu trung thành gả , nam nhân xem các nàng như bảo bối."

      Thấy Hoàng Oanh đứng ngơ ngác như cũ, Phương tẩu cười : "Ngươi mau mau thu thập giường, ta làm canh nóng cho nương , chỗ tây bắc nào, trời đông giá rét, phải có nhiều nước nóng thức ăn nóng làm nóng người."

      "Két" tiếng, cửa đóng lại, phòng lạnh tanh.

      Hoàng Oanh từ từ mở bọc ra, từ bên trong móc ra món y phục, mở y phục ra, bên trong có mấy cái túi giấy.

      Nàng ta siết túi giấy trong tay chặt, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, ngọn đèn dầu bàn kia mơ màng, khiến nụ cười của nàng ta nhìn rất quỷ dị. Nụ cười đó, giống như khóc, lại như cười, tùy tiện đổi góc độ xem, là nụ cười khó coi hơn cả khóc.

      " nương, ta cảm thấy đúng là có vài phần giống. Dung Đại thiếu gia, vừa nãy ngươi cũng thấy rồi, có phải hơi giống Nhị tiểu thư Lạc gia ?" Trong mắt Liên Kiều có thần sắc phòng bị: " nương, chúng ta nhất thiết phải cẩn thận."

      Gia Mậu suy nghĩ chút, hơi xác định: "Ta đâu còn nhớ Lạc Tương Ngọc kia có bộ dáng gì, khi đó lại nhìn kỹ nàng, giờ cách bảy tám năm, càng nhớ nổi. Nếu Hoàng Oanh này đích thực là Lạc Tương Ngọc, vì sao nàng ta trực tiếp tỏ thân phận của mình? Chúng ta phải bày bẫy rập thử nàng ta, nhìn xem đến tột cùng nàng ta có phải kia Lạc Tương Ngọc , kết quả dự định làm gì."

      Phương tẩu sải bước vào từ bên ngoài, trong tay xách cái thừng: " nương, nên ngâm chân." Liếc mắt thấy Gia Mậu cũng ở đây, Phương tẩu cười tiếng: "Dung Đại thiếu gia, ngươi có cảm thấy vừa nãy Hoàng Oanh kia tới tìm ngươi trò chuyện có hơi kỳ lạ ?"

      Theo lý mà , nha hoàn vừa mới mua lại, mình mang theo nàng về phòng thu thập sửa sang lại, nên ngoan ngoãn cùng trở về, nhưng Hoàng Oanh này lại nhất định phải chạy tới trước mặt Gia Mậu kêu tiếng Dung Đại thiếu gia, chuyện này đúng là kỳ lạ, huống chi ở ngọc lâu xuân, giống như cũng có người trước mặt nàng nhấc lên tên họ Gia Mậu, nàng làm thế nào biết được?

      "Ta là cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc này mới đến tìm Tương Nghi." Gia Mậu cười hắc hắc: "Ta còn tự tin như Bảo Trụ, cho là nữ nhân thích ."

      " , Dung Đại thiếu gia, ta là chỉ, vì sao Hoàng Oanh kia biết họ của ngươi." Phương tẩu bỏ cái thùng qua bên, đem vén tay áo lên, đôi tay quạt qua lại, trong đỏ lộ ra mấy phần vàng đậm.

      " Chẳng lẽ các ngươi cho nàng biết?" Gia Mậu kinh ngạc cực kì, nếu bọn Tương Nghi ra tên của mình, như vậy Hoàng Oanh đúng là có chút cổ quái.

      " có." Tương Nghi lắc đầu cái, bỗng nhiên trong lòng buộc chặt —— các loại dấu hiệu tỏ , Hoàng Oanh này, có thể đúng là Lạc Tương Ngọc.

      Nếu đúng nàng, mình nên làm gì? Tương Nghi nhíu mày, trong đầu có gương mặt quanh quẩn , mi mảnh mắt , môi mỏng nhìn hơi nhọn.

      Bà thích nhất mặc y phục đỏ thẫm, bà mãi cứ đỏ thẫm là chính thê mới có thể mặc, di nương chỉ có thể xuyên đào hồng đỏ nhạt, bà thường xuyên chỉ mình mắng ngừng, rất ác độc mắng cả mẹ Tương Nghi, mắng hết sức chịu nổi: "Nếu phải bà ta sinh ở Tiền gia Hoa Dương, sao bà ta gả đến Lạc gia lúc tới? Ngu xuẩn trì độn, làm đàn ông vui vẻ, nhiệt tình như người chết, sao cũng sống lâu như vậy."

      Bà ta mắng vô cùng ác độc, khi đó mình nghe giận đến toàn thân phát run, lúc ban đầu đánh nàng, lại bị bà ta hung tợn dạy dỗ phen: "Cái đồ tôn ti lớn này? Tuổi tác còn ngông cuồng, sau khi lớn lên thể thiếu là mặt hàng kém, bây giờ giáo huấn, đến lúc đó cũng đừng quét danh tiếng Lạc gia."

      Người đắc ý, cũng có lúc đắc ý.

      Cuối cùng bà ta chết, hơn nữa nguyên nhân cái chết cũng ràng, đến tột cùng là bị mưu hại chết, hay là thân thể mình chịu đựng được chết, đến bây giờ cũng định luận.

      Nếu Hoàng Oanh là Lạc Tương Ngọc, vậy mình có nên cho biết nàng ta, mẫu thân nàng ta qua đời ?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 231: Dung GIa Mậu tương kế tựu kế

      Tiếng gà trống kêu liên tiếp, nhiễu người thanh mộng.

      Tương Nghi dụi dụi mắt, nhìn chút ngoài cửa sổ, mảnh trắng xóa, Liên Kiều giường đối diện thấy bóng người.

      Nàng xoay người đứng lên, xốc chăn lên, khoán áo bông lên người, mang giầy vào đến cạnh cửa, cửa cài then, nàng nhàng kéo cái, mảnh ánh mặt trời vàng chói tràn vào.

      Ánh sáng mặt trời * nơi biển cảnh tây bắc này, hình như hơi khác với ánh sáng mặt trời trong kinh thành, xen lẫn khí tức trong trẻo lạnh lùng, chiếu lên người cũng cảm thấy ấm áp, tay Tương Nghi vịn lên cạnh cửa, chỉ cảm thấy phiếm phiếm lạnh lẻo.

      " nương dậy rồi?" Liên Kiều và Phương tẩu đứng hành lang chuyện, bên cạnh còn đứng người mặc xiêm y vàng nhạt. Nghe được vang động, ba người xoay người lại, mặt Liên Kiều có sung sướng ra được: " nương, hôm nay chúng ta Trà Trang nhìn chút?"

      Tương Nghi cười gật đầu: "Ừ, chúng ta qua nhìn chút."

      Hoàng Oanh đứng ở bên, môi mấp máy, tựa như muốn cái gì, Tương Nghi nhìn nàng cái, nhàn nhạt : "Hoàng Oanh, ngươi cần theo ta ra ngoài rồi, ngươi ở trong khách sạn chờ ta , chúng ta dạo chút về, thuận tiện mua hai bộ y phục cho ngươi."

      Liên Kiều dưới quan sát Hoàng Oanh phen, che miệng : "Ngươi mặc y phục này, thấy thế nào cũng giống nha hoàn, dù sao cũng phải đổi y phục mới được. Ngươi đàng hoàng chờ trong khách sạn, ta và nương ra dạo."

      hành lang truyền tới tiếng bước chân lẹp xẹp, Tương Nghi nhìn qua bên kia, chỉ thấy Lâm Mậu Dung mang theo Tử Tiêu tới bên này, hết sức phấn khởi : "Hôm nay cùng dạo Ngọc Tuyền Quan chút? Ta còn muốn mua mấy món hàng da mang về. Đến lúc đó trở lại kinh thành mẫu thân của ta mắng ta, ta lấy hàng da này để lấy lòng nàng."

      Tương Nghi Tiếu đạo: "Quả nhiên là phương pháp tốt."

      "Ai ai ai, các ngươi ngược lại thức dậy sớm nhỉ!" Cửa viện truyền tới tiếng thét kinh hãi: "Ta còn tưởng rằng các ngươi nên ở giường, nghĩ tới cũng ngây ngô hành lang."

      Bảo Trụ tới, mang theo hai phó tướng, hôm nay mặc khôi giáp, cả người giống như hơn hôm qua chút, trong nháy mắt thay đổi ít. Tương Nghi thò đầu nhìn Bảo Trụ, sửa sang lại y phục: "Muội còn chưa thu thập tốt đâu, Liên Kiều, mau mau tới giúp ta chải đầu rửa mặt."

      Lâm Mậu Dung nhìn Bảo Trụ đứng trong sân, đưa tay búng lan can hành lang cái, mảnh sơn màu xám tro bên rớt xuống, bụi bẩn rơi theo, Bảo Trụ vội vàng bước bước dài dời thân thể, mấy mảnh bụi nước sơn kia rơi mặt đất, nổi bật sương lạnh màu trắng.

      "Lâm đại tiểu thư, sao ngươi giống như đứa bé vậy." Bảo Trụ ngẩng đầu nhìn, thấy gương mặt nhắ của Lâm Mậu Dung đều là nụ cười, nhìn qua vô cùng đáng , khỏi sửng sốt chút: "Tục ngữ , trai hiền đấu với nữ, ta bỏ qua cho ngươi."

      Lâm Mậu Dung cắn hàm răng cười cái ngừng: "Dương Nhị thiếu gia quả nhiên là nam tử hán, rộng lượng."

      Bảo Trụ để ý tới nàng nữa, xoay người tới lầu các, dự định tìm Gia Mậu trước.

      Hoàng Oanh ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn Bảo Trụ và Lâm Mậu Dung cười cười , con ngươi cũng chớp mắt, Tử Tiêu bên cạnh thấy bộ dáng kia của nàng, đưa tay đẩy nàng cái, thừa dịp Lâm Mậu Dung chú ý, thấp giọng : " Dương Nhị thiếu gia kia nhìn ra là thích Nương nhà ta, ngươi đừng hy vọng hảo huyền."

      "Ngươi..." Hoàng Oanh xoay mặt nhìn Tử Tiêu, thấy mặt nàng có vẻ coi thường, tức giận tới cắn răng: "Ngươi hôm qua còn nghĩ muốn làm di nương cho Dương lão thái gia, cũng cảm thấy ngại ta."

      "Khi đó ta biết lại có chuyện tốt như vậy." Tử Tiêu cảm thấy có cái gì ngượng ngùng: "Ai bằng lòng làm di nương chứ? Chẳng qua chỉ là muốn mượn quý nhân thoát khỏi Vạn hoa lầu thôi, giờ ta làm nha hoàn cho Nương, trong lòng rất vui mừng."

      "Ở bên kia cái gì?" Lâm Mậu Dung xoay mặt nhìn Tử Tiêu, có chút vui: "Ngươi là làm nha hoàn thế nào? Cũng biết cơ trí nhiều chút? Mau mau giúp ta chuẩn bị xong đồ phải mang ra ngoài, đừng cứ đứng ở chỗ này."

      Tử Tiêu hốt hoảng đáp tiếng, vội vàng về căn phòng của Lâm Mậu Dung, Lâm Mậu Dung liếc Hoàng Oanh cái, khoan thai chậm rãi về phòng của Tương Nghi. Hoàng Oanh trợn mắt nhìn Lâm Mậu Dung bóng lưng, tay nắm lan can chặt, câu cũng được.

      Qua lâu, Tương Nghi ăn mặc xong xuôi, Bảo Trụ và Gia Mậu chạy tới từ bên kia, còn chưa vào cửa, nghe thấy Bảo Trụ tiếng cười sang sãng: "Gia Mậu cũng thiệt là, thân thể so với nữ nhi gia cũng bằng! Mới đến Ngọc Tuyền Quan ngày thoải mái, ngươi nhìn xem..."

      Gia Mậu xuất ở cửa, có hơi thờ ơ vô tình, Tương Nghi ân cần nhìn cái: "Thế nào?"

      "Buổi sáng cùng cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, có chút thoải mái." Sắc mặt Gia Mậu hơi tái nhợt, chuyện cũng uể oải, mềm nhũn.

      "Vậy ngươi nhanh nghỉ ngơi." Tương Nghi hơi bận tâm, tới bên người Gia Mậu, tay dán vào trán của : "Có chút nóng tay rồi."

      " quan trọng, ta ra ngoài với nàng, này tính là cái gì." Gia Mậu miễn cưỡng cười với Tương Nghi: "Ta còn có thể chịu đựng được, đừng nghe Bảo Trụ, ta đâu có yểu điệu như vậy."

      " được được, ngươi bộ dáng kia sao có thể ra ngoài? Mau mau về khách sạn nghỉ ngơi đến, ta Trà Trang bên kia nhìn chút trở lại cùng ngươi." Tương Nghi có vài phần nóng nảy, thúc giục Bảo Trụ mau phái người mời đại phu tới: "Dù sao cũng phải nhìn chút cho , mở đơn thuốc mới được."

      " nương, để cho Hoàng Oanh ở lại chăm sóc Dung Đại thiếu gia a." Phương tẩu nhìn Hoàng Oanh đứng ở bên: "Ngài vốn mang theo nàng ra, ở lại trong khách sạn vừa vặn có thể chăm sóc Dung Đại thiếu gia."

      "Cũng tốt." Tương Nghi nhìn chút Hoàng Oanh, thấy mặt nàng có vẻ mặt nhao nhao muốn thử, gật đầu cái: "Hoàng Oanh, vậy ngươi ở lại, trước khi chúng ta trở về tới, bước cũng cho ra, hiểu ?"

      Hoàng Oanh khom người đáp: " Dạ, nương, Hoàng Oanh nghe ."

      Sắp xếp Gia Mậu cẩn thận, đoàn người nối đuôi nhau ra ngoài, Bảo Trụ ở phía trước bên phụng bồi Lâm Mậu Dung và Tương Nghi, phía sau Liên Kiều Phương tẩu, Tử Tiêu câu được câu chuyện phiếm: "Ngươi tới Ngọc Tuyền Quan bao lâu? Quen biết Hoàng Oanh kia cũng có chút thời gian, nàng ta là người nơi nào, ngươi có biết ?"

      Tử Tiêu suy nghĩ chút, mở to hai mắt: "Ta nhận biết Hoàng Oanh có năm năm rồi, cũng từng nghe nàng là người nơi nào, có thể là bản thân nàng cũng nhớ , chẳng qua là từ những chuyện thường ngày nàng , quả đào mận kia, chín sớm hơn quê nhà ta, còn ít sông , ra ngoài có thể chèo thuyền, đoán chừng là người Giang Nam."

      Phương tẩu và Liên Kiều nhìn nhau cái, hai người cũng thầm gật đầu cái, trong lòng càng cảnh giác. Tử Tiêu biết nội tình, thấy hai người hơi cười, cho là tìm tới phương pháp lấy lòng các nàng, dứt khoát cầm chuyện thường ngày của Hoàng Oanh, đến lúc Hoàng Oanh học hát khúc, Tử Tiêu nhịn được cười: "Lúc nàng mới tới giọng quê rất nặng, chung quy hát chim liền cánh* thành điêu liền cánh**, chúng ta mỗi lần nghe cười ngừng."

      *bỉ dực điểu; điểu 鸟 [niǎo] : chim

      **bỉ dực điêu; điêu 雕 [diāo]:điêu khắc

      "Điêu liền cánh?" Tương Nghi đứng lại, như có sở ngộ, Bảo Trụ cũng kinh ngạc hô lên: " điểu thành điêu, phải cách gọi của người Nghiễm Lăng sao?"

      "Là nàng, là nàng, là nàng." Trong lòng Tương Nghi nhất thời có định luận, nàng đưa tay kéo Bảo Trụ cái, kéo đến bên cạnh thấp giọng hỏi: "Huynh cảm thấy Hoàng Oanh kia nhìn nhìn quen mắt sao?"

      Bảo Trụ sờ đầu cái: "Hoàng Oanh? Nhìn quen mắt?"

      " Dạ, muội hoài nghi nàng chính là muội muội bị bắt cóc Lạc Tương Ngọc của muội." Tương Nghi gật đầu cái: "Phương tẩu và Liên Kiều đều nàng có mấy phần giống muội, hơn nữa người nàng rất nhiều điểm khả nghi, hôm nay chúng ta bày bẫy rập, chuyên đợi nàng chui vào."

      "Lạc Tương Ngọc?" Bảo Trụ suy nghĩ chút, lắc đầu cái: "Ta nhớ ra được khi đó nàng ra sao, nhưng Hoàng Oanh này, muội ta còn nghĩ, muội chút, ta suy nghĩ quả dung mạo hơi giống như muội."

      "Vậy được rồi, đợi hồi buổi trưa chúng ta trở về xem chút nàng chủ động chui vào trong bẫy ." Tương Nghi thở hơi dài, sáng sớm tây bắc có chút lạnh, hơi thở ra lập tức biến thành sương trắng, mịt mờ ở bên môi.

      Lâm Mậu Dung hơi giải thích được nhìn Tương Nghi và Bảo Trụ đứng ở bên , chuẩn bị tới nghe bọn cái gì, Tương Nghi lại cướp trước bước tới bên cạnh nàng, đưa tay khoác cánh tay của nàng: "Ngươi đừng lo lắng, ta chẳng qua là chuyện kỳ hoặc cho biểu ca, đợi hồi ngươi trở về biết là cái gì."

      "Hừ, hai người các ngươi thương lượng chuyện gì cũng kêu ta." Lâm Mậu Dung giả bộ sinh khí, chỉ là vẫn là chịu được lâu lại bắt đầu cười cười , kéo Tương Nghi về phía trước nhanh.

      Cửa hàng Bảo Trụ thuê cho Tương Nghi ở đường chính của Ngọc Tuyền Quan, cách Ngọc Xuân Lâu dùng cơm tối hôm qua bao xa, chỉ có hai gian cửa hàng song song, hơn Trà Trang Thúy Diệp kinh thành phân nửa. Lâm Mậu Dung nhìn cảm thấy tầm thường: "Thế nào cũng nên làm ba cửa hàng chứ, cửa hàng bên kinh thành, cái nào cũng có cỡ năm cửa hàng ghép lại, còn có sân, bên trong còn có mấy dãy nhà nữa."

      " có cách nào bà nội viết thư tới ta liền gấp tìm, cũng chỉ tìm được hai gian này." Bảo Trụ mở ra tay: "Ta tận lực."

      " việc gì việc gì, Ngọc Tuyền Quan này nào có náo nhiệt như kinh thành, cũng có nhiều nhã nhân muốn tới thưởng thức trà như vậy, ta chỉ muốn cửa hàng cũng đủ, chớ chi là có hai gian." Tương Nghi vội vàng trấn an Bảo Trụ: "Chỉ cần có kho hàng tốt, muội hài lòng."

      Người có thể uống nổi trà ngon tinh tế ở Ngọc Tuyền Quan chỉ sợ là nhiều, Tương Nghi cũng muốn kiếm tiền giống như ở kinh thành, chủ yếu làm mua bán lá trà trung hạ phẩm, ngoài ra, quan trọng nhất là, thông qua Ngọc Tuyền Quan này làm ăn qua tay ở Tây Vực Bắc Địch, để cho thương khách Tây Vực Bắc Địch mang về quê nhà bọn họ rao bán.

      Quảng Châu chính là làm kinh doanh thế này, mới mấy tháng, Tần ma ma có hai tốp làm ăn, hai thuyền lớn mang 3000 cân trà, sắp tới sáu trăm ngàn lượng bạc. chia nửa tiền hoa hồng, ít hai trăm ngàn lượng bạc tới tay.

      Tần ma ma viết thơ tới, giữa những hàng chữ đều là đắc ý: "Lúc buôn bán, lạnh lùng đến mức nhìn qua, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nhưng là chờ có thuyền bè người Tây Dương tới, chỉ cần có thể cướp được chuyện làm ăn, vậy cũng hơn nửa năm lo ăn uống."

      Nếu Ngọc Tuyền Quan cũng có thể làm như chi nhánh Quảng Châu, vậy mình đúng là nuôi con gà mái đẻ trứng vàng.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 232: Mưu kế bại lộ như dự đoán

      Phía sau hai cửa hàng kia cũng có sân , bên trong còn có hai phòng, Tương Nghi vừa vặn dùng làm kho hàng, hàng lần này Tương Nghi mang tới, tạm thời lưu giữ ở đây. Bọn xa phu cũng trong phòng ở phía sau cửa hàng, chỉ có thể nghỉ ngơi, thuận tiện còn có thể giải quyết vấn đề người coi hàng, thấy Tương Nghi tới, người người vui mừng: "Lạc tiểu thư, khi nào chúng ta về kinh thành? Hàng này cũng dỡ xuống rồi."

      Tương Nghi cười gật đầu cái với mọi người: "Biết đại thúc cũng muốn về nhà sớm, các ngươi chờ ngày mai về cùng Uy Vũ đại tướng quân, phải tốt hơn? đường có người phối hợp, cũng sợ sơn tặc trộm cướp."

      "Ngày mai Uy Vũ đại tướng quân hồi kinh?" Mấy phu xe nở nụ cười: "Đây là tốt, đường trở về cũng sợ có chuyện gì rồi."

      "Sáng sớm ngày mai, Uy Vũ đại tướng quân chỉnh đốn đội ngũ ở bên giáo trường, ta tới tiễn các vị đại thúc, thuận tiện thanh toán tiền xe cho các vị, còn làm phiền các vị tiếp tục ở nơi này ở đêm." Dĩ nhiên Tương Nghi phát bạc trước thời hạn cho bọn , nếu tối nay bọn họ len lén lấy ít trà, mình đâu đuổi theo? Phải buổi sáng ngày mai kiểm tra xong, để cho Bảo Trụ cho tiểu nhị trông chừng tới, mình mới có thể yên tâm.

      Bảo Trụ phụng bồi Tương Nghi vòng, thấy thần sắc của nàng hài lòng, trong lòng cũng là vui mừng: "Tương Nghi, cách cuối năm còn hơn tháng, mời nhiều thợ tu sửa tới, lần nữa quét vôi sửa sang cửa hàng, làm thành bộ dáng muội thích. Giờ có ít người nhàn rỗi ở nhà, còn có nhân viên, muội cũng có thể mở cửa làm ăn trước cuối năm."

      Trong long Tương Nghi cũng nghĩ như vậy, cười với Bảo Trụ: "Biểu ca sắp xếp hết sức chu đáo, ngày mai bắt đầu làm việc, kho hàng bên kia cần phải để ý đến, giữ khô ráo là được, nhìn xem có thể mở cửa hàng trước cuối năm ."

      Bảo Trụ vỗ đầu suy nghĩ, vỗ ngực : " việc gì, bao ở người của ta, hôm nay ta để cho người tìm thợ tu sửa nhà cho muội, nếu là quả thực tìm được, ta mang thủ hạ tới làm!"

      Lâm Mậu Dung nghe hết sức ngạc nhiên: "Ngươi còn biến sơn tường đục gỗ hay sao?"

      Bảo Trụ tự hào cười cười, mặt mày thoải mái: "Lúc ở nhà, ta cái gì cũng biệ, sau khi tới Ngọc Tuyền Quan này, ta cái gì cũng biết."

      "Vậy cũng tệ." Lâm Mậu Dung đầy mắt hâm mộ: "Kỹ năng nhiều đè người, sau này Dương Nhị thiếu gia nhất định là người có năng lực."

      lúc cười cười , quân sĩ mang theo vài người tới, Bảo Trụ chỉ chỉ lão giả ước chừng chừng năm mươi tuổi trước : "Tương Nghi, đây là chưởng quỹ ta mời cho muội, ông ấy nổi danh lừng lẫy ở Ngọc Tuyền Quan, rất nhiều ông chủ muốn mời đều mời tới. Con của ông ấy ở dưới tay ta, lần trước lúc người Bắc Địch tới, con của ông ấy thiếu chút nữa mất mạng, là ta cứu , cho nên thiếu món nợ ân tình của ta, nghe ta tìm chưởng quỹ, từ bên kia tới làm chưởng quỹ Trà Trang cho muội."

      Tương Nghi nhìn lão giả kia ước chừng là bốn năm mươi tuổi, gương mặt có vẻ hiền lành, khuôn mặt mập tròn, mặt tươi cười, tựa như phật Di Lặc, nhìn cái biết là người trung hậu trung thành, trong lòng thầm gật đầu, Bảo Trụ sắp xếp chu đáo thay nàng.

      Chỉ bất là vẫn là phải phái tâm phúc tới đây canh chừng mới được, chưởng quỹ uy tín khá hơn nữa, có người của mình yên tâm hơn. Tương Nghi suy nghĩ rất lâu, Thúy Linh và Thúy Hoa khi đó bị xử lưu đày tây bắc, ở chỗ này tám năm, tương đối quen thuộc, hơn nữa hai người làm việc rất chuyên cần, bây giờ cũng lập gia đình, bằng phái đôi vợ chồng tới trông coi, cũng để cho bọn họ sống những ngày tốt, có xe có ngựa, nhà có thừa lương như nhà Thúy Chi.

      Chưởng quỹ họ Thanh, trong nhà chịu ân tình Bảo Trụ, cố ý muốn tới trả ân cho Bảo Trụ. Ban đầu nghe Bảo Trụ thân thích, lòng cho là người trưởng thành, tới đây mới phát , lại chỉ là thiếu nữ, nhìn bộ dáng kia bất quá mười bốn mười lăm tuổi, khỏi kinh hãi: "Chính là vị tiểu thư này?"

      "Thanh lão bá, ta họ Lạc, ngươi gọi ta là Lạc tiểu thư là được." Tương Nghi tự nhiên phóng khoáng, cười lạnh nhạt: "Đa tạ lão bá ngại Trà Trang ta đây đơn sơ, qua làm chưởng quỹ cho ta."

      chuyện... khéo léo như thế, quả thực tìm ra lời hợp, Thang chưởng quỹ khỏi nhìn Tương Nghi với cặp mắt khác xưa, liên tục nhận lời: "Lạc tiểu thư xin yên tâm, lão hủ nhất định giúp Lạc tiểu thư trông coi cửa hàng tốt."

      Tương Nghi lại để cho mấy tiểu nhị tới, giao phó mấy câu, mới cho bọn họ giải táni: "Tiền công trong trà trang, hai lượng bạc tháng, nếu làm tốt, đến lúc đó còn có thêm, các ngươi cứ yên tâm, tuyệt thiếu các ngươi văn tiền công, nhưng nếu lười biếng, ta biết rồi sau này nhất định dung nữa."

      Ngọc Tuyền Quan bên này, tiền công hai lượng bạc tháng coi là cao, bọn tiểu nhị nghe người người vui mừng, chắp tay chắp tay : "Đông gia yên tâm, chúng ta phải người lười biếng, tiểu Dương tướng quân sớm khảo lượng chúng ta rồi."

      Mấy nương hôm qua mua ở Ngọc Xuân Lâu, có hai người tự mình trở về, Tử Tiêu và Hoàng Oanh theo làm nha hoàn, còn có hai người lại tự nguyện lưu lại hỗ trợ cho Trà Trang. Tương Nghi nghĩ bọn tiểu nhị cũng cần người trợ giúp làm thức ăn, trong trà trang cũng cần phải quét dọn giặt giũ, nữ tử cẩn thận, cho các nàng quản kho hàng bị ẩm cũng thích hợp, vì vậy cho hai người ở lại.

      Hai người này người tên là Hồng Tiêu, người gọi là Bạch Ngọc, nghe Tương Nghi đồng ý với các nàng, hai người vô cùng vui mừng. Tương Nghi răn dạy các nàng phen, dặn dò các nàng chớ có tác phong như ở Vạn hoa lầu, ngày mai bắt đầu nấu cơm nấu nước cho thợ sửa nhà, mỗi tháng trả tiền công cho các nàng.

      Hai người "Ùm" tiếng quỳ sụp xuống đất: "Tiểu thư, chúng ta nhận ân tình của ngài, mỗi người tốn ngàn lượng bạc chuộc than của ngài, sao có thể nhận tiền công của ngài? Chúng ta dù cả đời làm trâu làm ngựa cũng thể báo đáp ân tình của tiểu thư."

      Tương Nghi đỡ hai người lên, thở dài cái: "Ta là nữ tử, có khả năng lãnh hội tâm trạng các ngươi khi đó, nếu ta có bạc cũng thôi, có chút bạc người, nhất định phải cứu người, hai người các ngươi siêng năng làm việc, tiền công nên cho ta cho, đến lúc đó làm đồ cưới cho các ngươi."

      Hồng Tiêu và Bạch Ngọc trố mắt nhìn nhau, nước mắt cộp cộp rơi xuống, Liên Kiều vội vàng an ủi các nàng: "Khóc cái gì chứ, các ngươi nên cười mới phải, gặp người tốt như Nương chúng ta, cũng là vận mệnh của các ngươi."

      Chuyện bên Trà Trang ràng, mọi người dạo đường chính của Ngọc Tuyền Quan, Tương Nghi đoán chừng vóc người Hoàng Oanh mua cho nàng hai bộ đông y, Liên Kiều có chút kinh ngạc: " nương còn mua y phục cho nàng ta ?"

      Tương Nghi cười cười: "Bất kể nàng ta có phải người kia , chủ tử cũng thể để cho người làm có y phục mặc, nếu mặt mũi ta đây đặt nơi nào?"

      Lâm Mậu Dung nghe nhìn Tử Tiêu chút, thấy y phục nàng mặc người có chút đúng thân phận của nàng, cũng móc bạc mua cho nàng hai bộ đông y: "Trở về lập tức thay."

      Tử Tiêu ôm y phục vô cùng cảm kích: “Nếu Hoàng Oanh biết có quần áo mới mặc, khẳng định cũng vui vẻ."

      Liên Kiều khe khẽ hừ tiếng, thầm nghĩ trong lòng, chỉ sợ Hoàng Oanh kia nhìn thuận mắt.

      " nương, chúng ta mau mau trở về nhìn xem, kết quả Hoàng Oanh có phục vụ tốt Dung Đại thiếu gia ." Liên Kiều lôi kéo ống tay áo Tương Nghi: "Chúng ta ra ngoài lâu như vậy rồi, cũng cần phải trở về."

      Tương Nghi nhanh chậm: "Gấp cái gì, đến lúc đó chung quy có thể biết."

      Hoàng Oanh té ngã nền đất, tay chống đất, tay vịn ván giường nhi, mắt lệ ướt nhòa nhìn Gia Mậu: "Dung Đại thiếu gia, ta..."

      Mặt của Gia Mậu như có sương lạnh: "Ngươi bỏ thứ gì trong thuốc của ta?"

      "Ta... có..." Hoàng Oanh hơi kinh hãi, lặng lẽ dời thân thể chút, lại phát mình tựa như có đường lui, thân thể của nàng ngừng bên bàn, thể lui được nữa.

      "Hừ." Gia Mậu bấu tay nàng vào, hàn quang trong mắt lóe lên: "Ngươi nghĩ cho ta biết, ta đây đổ thuốc cho ngươi dùng! Đừng ta thương hương tiếc ngọc, tiểu gia cho tới bây giờ có phần tâm tư này!"

      Hoàng Oanh bị dọa há to miệng, nước mắt tuôn rơi: "Dung Đại thiếu gia, ngươi đừng như vậy, đừng như vậy! Ta muốn hại ngươi, chỉ là muốn để cho Dung Đại thiếu gia thoải mái thoải mái thôi, những thuốc kia dùng có chỗ hại, ngươi tin tưởng ta!"

      Gia Mậu cười tiếng, khóe miệng kéo ra đường cung trong trẻo lạnh lùng, tự tay xoay tay của Hoàng Oanh đến sau lưng, tay bưng chén thuốc để ở bàn lên, chợt đưa đến bên mép Hoàng Oanh, giọng sâu kín: "Ngươi chỗ hại ta? Sao ta có thể tin tưởng ngươi? Chỉ có thể cho ngươi thử trước thôi."

      " muốn, được!" Hoàng Oanh nghiêng người, cũng thể tránh thoát, nghĩ tới Gia Mậu mang bệnh lại có sức lực lớn như vậy, nàng trơ mắt nhìn Gia Mậu cầm chén thuốc ép tới trước mặt nàng, lắc cổ tay, thuốc kia chảy xuống theo miệng của nàng, nửa vào bụng, nửa lại văng lên y phục, khắp nơi đều là chất lỏng màu nâu xám.

      "Ngươi ở đây ngây ngốc trước, ta trở lại xem ngươi có vấn đề ." Gia Mậu sãi bước ra ngoài, cửa bị khóa trái từ bên ngoài, định vòng ở ngoài sân, mới mấy bước, thấy Bảo Trụ phụng bồi Tương Nghi Lâm Mậu Dung từ bên ngoài vào.

      "Tương Nghi!" Gia Mậu sãi bước đưa qua, mặt mày lộ vẻ cười, vừa thấy Tương Nghi, tâm trạng của lập tức tốt hơn nhiều.

      Lâm Mậu Dung ngạc nhiên : "Dung Đại thiếu gia, phải ngươi bị bệnh? Sao giờ nhìn vui sướng như vậy?"

      Gia Mậu cười hắc hắc với nàng, đưa tay sờ khuôn mặt cái, trong lòng bàn tay có mảnh màu trắng nhàn nhạt: "Đây là thứ Phương tẩu thoa lên cho ta, phải là phấn các ngươi dùng chứ? Ngửi có mùi thơm!"

      "Cuối cùng có chuyện gì xảy ra?" Lâm Mậu Dung mảnh mờ mịt, nhìn Phương tẩu chút: "Phương tẩu, sao ngươi thoa những thứ này cho Dung Đại thiếu gia?"

      Liên Kiều nở nụ cười, nhanh chóng : "Phương tẩu làm như vậy, chính là muốn biết Hoàng Oanh đó kết quả chuẩn bị làm gì."

      "Hoàng Oanh?" Tử Tiêu có chút giải thích được, nhìn Liên Kiều chút, mặt đầy nghi ngờ: "Hoàng Oanh đương nhiên là phục vụ Lạc tiểu thư, chẳng lẽ nàng còn có ý tưởng gì khác hay sao?"

      "Ta ngược lại ra hy vọng nàng có thể lòng dạ hầu hạ Nương, chỉ sợ nàng nghĩ như ngươi vậy." Liên Kiều vỗ tay bọc quần áo ôm cái, hừ tiếng: " Nương nghĩ vì nàng, nàng có thể lo nghĩ cho Nương hay , ai cũng biết."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :