1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 223: ràng dính dấp nữa'

      khí trong xe ngựa đột nhiên biến đổi.

      Mặt của Lâm Mậu Dung nghiêm túc, đôi mắt khóa chặt Tương Nghi, để cho nàng quay mặt : "Nghi muội muội, tại sao ngươi chuyện? phải ngươi muốn ta tha thứ ngươi sao? Tại sao giờ lại ?"

      Tương Nghi khổ sở nhìn Lâm Mậu Dung, thể tin được, Lâm Mậu Dung sáng sủa hào phóng cũng có lúc bụng dạ hẹp hòi như vậy—— nàng muốn có được Gia Mậu, muốn mình nhường Gia Mậu lại? Ánh mắt Tương Nghi càng mở càng lớn, chua xót trong tâm lên, hai tỷ muội các nàng, chẳng lẽ vì Gia Mậu mà trở mặt sao?

      "Thế nào? Ngươi chuyện !" Lâm Mậu Dung nắm tay Tương Nghi gắng sức lắc lắc: "Thường ngày phải ngươi rất biết ăn sao? Giờ phút này làm sao lại đây?"

      Tóc mai Tương Nghi bị Lâm Mậu Dung lắc tán rơi xuống, lọn tóc phiêu ở bên tai, châu sai đầu cũng rơi trong buồng xe ngựa. Lâm Mậu Dung nhặt châu sai lên, quơ quơ trước mặt Tương Nghi: "Cái này, cũng là dung Đại thiếu gia đưa cho ngươi đúng ? đúng là quan tâm, cái gì cũng đưa!"

      "Đây là tự ta mua." Tương Nghi đoạt lấy châu sai từ trong tay Lâm Mậu Dung: "Ta có tay có chân, có thể kiếm miếng cơm ăn, dựa vào cái gì cũng phải dựa vào người khác đưa."

      Lâm Mậu Dung trừng mắt nhìn nàng, chịu buông lỏng chút nào, gió thổi rèm xe mềm mại lên, lộ ra gương mặt Liên Kiều, còn có cây cỏ mơ hồ phía sau nàng: "Lâm đại tiểu thư, chuyện tình cảm này cưỡng cầu được, ngươi làm gì khổ như vậy chứ."

      "Đồ đ* này, ta chuyện với Nương các ngươi, nơi nào có chỗ cho ngươi tới chen miệng!" Lâm Mậu Dung cắn răng liếc Liên Kiều, xoay người lại vồ tay Tương Nghi: "Ngươi , ngươi , ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!"

      "Dung tỷ tỷ, ta nghĩ rằng..." Thần sắc trong mắt Tương Nghi dần dần kiên định lên: "Trừ phi Gia Mậu buông tay, ta nhường cho ngươi! Ta cùng với cảm mến lẫn nhau, giữa chúng ta cũng cần người thứ 3."

      Trong xe ngựa lại lần nữa yên tĩnh trở lại, Lâm Mậu Dung kinh ngạc nhìn Tương Nghi, thêm gì nữa, thần sắc có vài phần buồn bả.

      "Dung đại nhân, bắt được sơn tặc rồi." Giọng của Vương Phó tướng vang lên, đánh vỡ lúng túng trầm muộn này, Liên Kiều cười nhìn Tương Nghi trong xe ngựa, chạy qua chỗ Ca Lạp Nhĩ nhanh.

      Tất cả sơn tặc bị bắt, cùng bọn họ vợ con, tổng kết tróc nã 346 người, Gia Mậu phân phó Vương phó tướng áp tải nhóm sơn tặc này huyện nha La Dương trước, lại chạy qua nơi này tập họp, Vương phó tướng biết Gia Mậu là có ý cho mình nhận được công trận này, trong lòng cảm kích, ôm quyền với : "Đa tạ Dung đạinhân ân điển, chỉ là mạt tướng bẩm báo chuyện này với binh bộ."

      "Ngươi ." Gia Mậu ngẩng đầu nhìn sắc trời cái: "Lúc này cũng sắp giờ Thân rồi, còn chạy nhanh qua, chỉ sợ huyện nha La Dương đóng cửa."

      "Dung đại nhân, hôm nay chỉ sợ là chạy tới huyện thành phía trước, bằng trại sơn tặc qua buổi tối, bên kia có trại, mạt tướng xem, đồ vật bên trong tề chỉnh cực kì, cũng coi là quá đơn sơ."

      Mấy phu xe gật đầu liên tục đồng ý: "Đến đó nghỉ ngơi thôi, ta chê đơn sơ, có nơi dung thân là được rồi."

      trận ác chiến qua, chúng phu xe đứng cũng mềm nhũn, trong đó có mấy người còn bị thương, bọn hộ viện cầm kim sang dược đắp cho bọn đến, nhưng dù sao vẫn còn đau, chỉ muốn nghỉ ngơi tốt phen.

      Gia Mậu nhìn chút Ca Lạp Nhĩ và Phương tẩu: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

      Phương tẩu vung tay lên: "Nghỉ ngơi thôi, đợi hồi năm trăm binh mã Vương phó tướng tới, đâu mà tìm khách sạn lớn như vậy cho bọn họ nghỉ ngơi?"

      " Được, vậy chúng ta kia Thanh Phong Trại ở buổi tối." Gia Mậu hạ quyết tâm, kêu những phu xe kia, chạy con đường nghiêng nghiêng của sơn cốc, quanh co chừng năm sáu dặm, thấy sườn núi có mái hiên lộ ra sau cây xanh, xem ra là Thanh Phong Trại rồi.

      Tương Nghi ngồi xe, chỉ cảm thấy đường lắc lư, đường núi này thể so với quan đạo dọc đường qua, cho dù là con đường sơn cốc vừa nãy cũng rộng hơn đường này nhiều lắm. Đường núi chỉ chứa chiếc xe ngựa đưa qua, hai bánh xe vừa vặn đè ở ven đường, ngồi trong xe ngựa có thể nghe được hai bên lá cây lau qua màn che xe ngựa, tất tất tác tác vang dội.

      "Dung tỷ tỷ, ngươi vịn chắc tay vịn buồng xe." Thân thể Lâm Mậu Dung ngừng nghiêng lộn, hồi lại đụng phải vách xe ngựa, Tương Nghi khỏi lên tiếng nhắc nhở câu.

      Lâm Mậu Dung hung hãn nhìn nàng cái, duỗi tay nắm lấy cửa xe, treo thân thể ở bên, đưa đầu ra nhìn phía trước cái, thấy Gia Mậu cưỡi ngựa bên xe ngựa, đầu hơi nghiêng nhìn trong xe ngựa, trong mắt tất cả đều là tha thiết ân cần, núi gió thổi y phục vân cẩm màu tím kia ngừng bay múa, đường thêu tuyệt đẹp ống tay áo tựa hồ có thể nhìn .

      Chỉ tiếc, ánh mắt quan tâm kia phải là vì mình, mũi Lâm Mậu Dung đau xót, nước mắt cộp cộp rơi xuống, rơi vào tro bụi, nước mắt trong suốt kia trong nháy mắt bị bụi màu vàng sẫm bao phủ.

      đường vào Thanh Phong Trại, mọi người xuống xe ngựa, bọn xa phu an bài xe cộ thích đáng, tìm chuồng ngựa đút đồ ăn cho ngựa, đám Gia Mậu chạy thẳng tới nhà chính, vào bên trong nhìn cái, là chính sảnh, ở giữa treo bức họa, vẽ là mãnh hổ xuống núi, bên còn có bức trang chữ, viết "Tụ Nghĩa Đường" ba chữ to. Dưới tranh chữ là cái ghế lớn, bên trải tấm da hổ, hai bên có mấy cái ghế gỗ, nhìn ra là làm bằng vật liệu gì, chẳng qua chỉ là giống cây nhãn mà thôi.

      Phương tẩu liếc mắt quan sát Tụ Nghĩa Đường này, mặt lộ ra nụ cười tới: "Đám tặc nhân này, ở trong khe núi ngây ngốc, còn có thể xứng đáng tề chỉnh bộ bộ ghế gỗ, còn có thể lấy được tấm da hổ, coi là tệ rồi, phỏng chừng trong thương khố bọn họ còn có thóc gạo, đủ chúng ta ăn dùng. Liên Kiều, , phòng bếp nhìn chút, hôm nay phải làm cơm tối cho mấy trăm người, cũng là chuyện lớn rồi."

      Liên Kiều vui sướng đáp tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Mậu Dung chút, mũi khe khẽ hừ tiếng, lúc này mới theo Phương tẩu ra ngoài. Vừa mới ra Tụ Nghĩa Đường, nàng giận dữ bên tai Phương tẩu: "Lâm đại tiểu thư đúng là biết xấu hổ, lại còn muốn Nương nhường Dung Đại thiếu gia cho nàng."

      Phương tẩu đưa tay vỗ xuống đầu Liên Kiều: "Làm sao chuyện? Cái gì gọi là biết xấu hổ? Thích người cũng phải là sai lầm gì lớn, Lâm đại tiểu thư chẳng qua chỉ là nhất thời nghĩ thông mà thôi, ta nhìn tính tình Lâm đại tiểu thư, chỉ sợ mấy ngày nữa bản thân cảm thấy hối tiếc, suy nghĩ chút chuyện này, trong lòng cũng ngượng ngùng đây."

      "Chỉ mong nàng có thể nghĩ thông suốt." Liên Kiều quay đầu nhìn Tụ Nghĩa Đường, thấy hai người Gia Mậu và Ca Lạp Nhĩ đứng bên người Tương Nghi, mới thoáng yên tâm, theo Phương tẩu lui về phía sau.

      "Dung Đại thiếu gia, có thể hay mượn bước chuyện?" Bầu khí trong Tụ Nghĩa đường rất nặng nề ngột ngạt, Lâm Mậu Dung đứng đó, vê vạt áo, được tự nhiên. Tính tình của nàng sáng sủa, thể kềm chế những lời trong tâm đó chỉ muốn với Gia Mậu chút, hết lời trong lòng mình mới thoải mái.

      Gia Mậu có chút kinh ngạc: "Lâm đại tiểu thư, ngươi có lời gì, cứ ở đây là được."

      Lâm Mậu Dung có vài phần lúng túng, nhìn Tương Nghi, lời ở bên mép, làm thế nào cũng ra được.

      Tương Nghi thở dài cái: "Gia Mậu, ta và Ca Lạp Nhĩ ra ngoài chờ các ngươi."

      Ca Lạp Nhĩ nghi ngờ nhìn Tương Nghi, thấy nàng cất bước ra ngoài, cũng đuổi sát theo ra, còn lo lắng : "Lạc tiểu thư, Lâm đại tiểu thư này phải nàng thích Dung Đại thiếu gia sao? Sao ngài còn cho nàng ở tại nơi với Dung Đại thiếu gia? Ngươi phải cũng thích Dung Đại thiếu gia sao?"

      Mặt Tương Nghi bỗng nhiên đỏ, nàng nhìn Ca Lạp Nhĩ giọng : "Nếu là có thể dùng hai câu mê hoặc mất, vậy cũng đáng cho ta ." Nàng và Gia Mậu, trải qua hai đời tình thâm, nàng tin tưởng .

      "Dung Đại thiếu gia, trong lòng ngươi có chút nào thích ta ?" Lâm Mậu Dung đánh bạo nhìn về Gia Mậu, lời suy nghĩ trong lòng rất lâu thốt ra: "Ta kém Nghi muội muội chỗ nào?"

      Đôi mắt Lâm Mậu Dung vừa đen vừa sáng, giống như chấm bầu trời, nàng hỏi hết sức chân thành, lại mang chút giận dỗi, giống như đứa trẻ còn bé giận dỗi với cha mẹ của mình.

      Gia Mậu cười với nàng rồi cười: "Lâm đại tiểu thư, ngươi rất tốt, chẳng qua là đáng tiếc trong nội tâm của ta lại thể chấp nhận người thứ hai."

      "Vậy ngươi cho ta biết, kết quả ta bằng Nghi muội muội chỗ nào? Ta nên làm thế nào, mới có thể làm cho ngươi cảm thấy ta là đáng giá thích thương tiếc?" Lâm Mậu Dung hỏi rất cố chấp, có cảm giác tìm được câu trả lời cho vấn đề này nàng tuyệt dừng tay.

      "Chuyện này rất khó ." Gia Mậu bất đắc dĩ nhìn nàng cái, thở dài: "Ta thích Tương Nghi là có đạo lý, cảm giác của ta đối với nàng là đơn thuần thích, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta cảm thấy tựa như mình thích nàng rất lâu, giống như thích cả đời vậy, cho nên đời này kiếp này ta tuyệt đối buông tay, ta muốn cưới nàng, phải bảo vệ nàng tốt, để cho nàng chịu tia tổn thương."

      Lâm Mậu Dung giật mình nhìn Gia Mậu, thể tin vào tai của mình: "Lần đầu tiên ngươi thấy Nghi muội muội, là còn rất ? Sao có thể có cảm giác mến nàng cả đời?"

      Gia Mậu mở ra tay, ống tay áo dài rũ xuống hai bên trường sam: "Lâm đại tiểu thư, đây chính là câu trả lời ngươi muốn biết, ngươi là nương rất tốt, nhưng ta lại thể thích ngươi giống như thích Tương Nghi, ta cùng với nàng có lẽ là duyên phận định ở kiếp trước."

      Lâm Mậu Dung cắn môi cái, cúi đầu suy nghĩ chút, buồn bực câu: "Ta biết rồi."

      "Vậy xin Lâm đại tiểu thư đừng vì chuyện này mà xa lánh Tương Nghi, nàng xem ngươi là tỷ tỷ tốt, nếu ngươi vì vậy mà xa cách nàng, chỉ sợ trong lòng của nàng dễ chịu." Gia Mậu ôn hòa nhìn Lâm Mậu Dung tha thiết dặn dò mấy câu, nhìn chút Ca Lạp Nhĩ và Tương Nghi đứng ngoài Tụ Nghĩa Đường cách đó xa, nhưng trong lòng ra tí ti ghen tuông.

      Hai người bọn họ sóng vai đứng đó, nhìn như đôi bích nhân.

      Chẳng qua là... trong lòng Gia Mậu có tiia kiên định, dù như thế nào, đôi bích nhân này, cũng chỉ có thể là là mình tiến tới, Ca Lạp Nhĩ thể nào theo Tương Nghi cả đời, sau này đứng ở bên người Tương Nghi, chỉ có .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 224:

      “Tương Nghi!” Giọng dịu dàng của Gia Mậu truyền tới từ bên kia, Tương Nghi vừa quay đầu lại, thấy cười về phía mình, trong lòng nhất thời cũng vui vẻ hơn.

      Lâm Mậu Dung sau lưng Gia Mậu, mặt có thần sắc phiền muộn, chẳng qua lúc nhìn nàng, trong ánh mắt cũng chứa oán hận.

      biết Gia Mậu gì với nàng, hình như Lâm Mậu Dung bình tĩnh lại. Tương Nghi nhìn Lâm Mậu Dung cười tiếng: “Dung tỷ tỷ, chúng ta trong núi dạo .”

      Gia Mậu vội vàng : “Nàng thấy bây giờ có sương chiều sao? Trong núi trời tối sớm, lâu lắm mảnh đen như mực, tìm trở về đường cũng trông thấy, vạn nhất lạc đường ở trong núi làm sao bây giờ?”

      Lâm Mậu Dung lắc đầu cái: “Ta xem Phương tẩu và Liên Kiều nổi lửa nấu cơm thế nào.”

      Vừa nãy Gia Mậu rang với nàng, nàng làm thế nào có thể thức thời như vậy? ràng Gia Mậu muốn đơn độc chuyện với Tương Nghi, nàng cũng nhất định vướng chân vướng tay ở giữa hai người, miễn cho bọn họ cảm thấy lúng túng.

      Ca Lạp Nhĩ nhìn Tương Nghi và Gia Mậu cái, nhấc chân tới phòng bếp.

      Trong nháy mắt, trước Tụ Nghĩa đường chỉ còn lại Gia Mậu và Tương Nghi.

      Bầu khí bỗng nhiên có chuyển biến vi diệu, hai người đứng đối mặt, ai cũng chuyện, phảng phất có thể nghe tiếng hít thở nhàng của nhau.

      Gió núi quất vào mặt, núi xanh thẳm liên tiếp sau lưng, từng mảnh lá phong màu đỏ rơi xuống từ đầu cành, rơi vào tóc Tương Nghi. Gia Mậu đưa tay cầm mảnh lá phong kia lên, khẽ mỉm cười với Tương Nghi: “Lá phong này rơi vào trong tóc nàng trông rất đẹp mắt, giữa mái tóc đen thui kẹp lấy đỏ tươi, nhìn như trâm hoa trang sức của Kim Ngọc Phường làm ra, phần lớn đều là hoa cỏ, nếu là làm cái hình lá phong, chỉ cần thiết kế tinh xảo, nhất định có ít người thích.”

      Tương Nghi “Nga” tiếng, trong lòng hơi bất mãn, vì sao Gia Mậu vừa nãy Lâm Mậu Dung gì với ? lại là trả lời thế nào? Hết lần này tới lần khác cầm lá phong này ngừng —— chẳng lẽ nhìn ra, tâm tư của mình hoàn toàn nằm lá phong này?

      Gia Mậu thấy Tương Nghi mấp máy miệng nhìn mình, bộ dáng kia là đáng , khỏi cười ha ha tiếng: “Tương Nghi, nàng cũng có lúc kiên nhẫn.”

      Mặt Tương Nghi lập tức đỏ lên, nàng liếc Gia Mậu, cất bước về phía trước.

      Cái gì gọi là kiên nhẫn, mình chỉ muốn biết vừa nãy bọn họ rảnh rỗi gì mà thôi, cái này liên quan đến nàng và Lâm Mậu Dung có thể làm tỷ muội tốt tiếp , nhưng Gia Mậu lại cho là mình là quan tâm ... Có lẽ có chút chứ? Tương Nghi suy nghĩ chút, bỗng nhiên lại cảm thấy giống như mình quan tâm điểm này nhiều hơn chút, mặt trong khoảnh khắc * nóng, mảnh kia đỏ ửng sâu hơn, tựa như bôi phấn, hai mảnh đỏ hồng xinh đẹp.

      “Tương Nghi, Tương Nghi.” Thấy Tương Nghi để ý chỉ lo về phía trước, Gia Mậu có vài phần cuống cuồng, bước nhanh qua, bắt tay nàng lại: “Tương Nghi, nàng tức giận?”

      “Ta tức giận làm chi?” Tương Nghi bị Gia Mậu kéo, dời bước chân được nữa, chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn Gia Mậu đưa tay ôm nàng: “Ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra, nếu Liên Kiều qua tìm nhìn thấy sao?”

      “Nàng lại thể thấy.” Gia Mậu cười hì hì cúi người xuống, môi nhàng xoa xoa bên tai Tương Nghi: “Chúng ta lần đó ở đình giữa hồ... Liên Kiều lại phải là biết.”

      Mặt Tương Nghi càng đỏ hơn, nàng đưa tay đẩy Gia Mậu cái: “Sao ngươi trở về Giang Lăng chuyến, năng ngọt xớt rồi, tự ngươi , là học của ai?”

      “Cái này tự nhiên là có sư phụ chỉ điểm!” Gia Mậu dương dương đắc ý: “Bà ngoại cho ta biết, thích người phải lớn tiếng ra, nên bực bội trong lòng, nên nghi kỵ lẫn nhau. Tương Nghi, ta thích nàng thích nàng thích nàng!” dán lỗ tai Tương Nghi nhàng chuỗi dài ta thích nàng, Tương Nghi nghe mà dái tai như nhũn ra, mặt lại đỏ thêm tầng.

      “Chàng đừng có tránh nặng tìm !” Tương Nghi hít hơi sâu, lúc này mới ổn định tâm trạng của mình lại: “Chàng xem, rốt cuộc Dung tỷ tỷ cái gì với chàng?”

      “Tương Nghi, nàng ghen.” Gia Mậu đưa tay ôm lấy mặt Tương Nghi, chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị khuôn mặt của nàng truyền nhiệt nóng bừng, nóng lên từng trận: “Nàng muốn biết chuyện này, tại sao trực tiếp hỏi ta, còn cố ý giả trang ra bộ giận dỗi với ta chứ?”

      Bàn tay của Gia Mậu dịu dàng vuốt ve da thịt non mềm mặt nàng, đôi mắt Tương Nghi chuyển động, như có gợn sóng chợt lóe lên, tràn đầy xấu hổ.

      “Ta với nàng, “ Khóe miệng Gia Mậu ngậm nụ cười dịu dàng, giọng êm ái tột cùng: “Lâm đại tiểu thư hỏi ta tại sao thích nàng mà thích nàng ta, ta cho nàng ta biết, đó là bởi vì lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thích nàng, hơn nữa giống như thích cả đời vậy.”

      “Gia Mậu...” Tương Nghi nghe lời này, hơi sợ hãi, sao Gia Mậu có thể như vậy? Kiếp trước chỉ có hai người bọn họ biết cũng chưa từng ra khỏi miệng, sao lại lời này với Lâm Mậu Dung chứ?

      “Nàng yên tâm, ta chỉ là giống như thích cả đời.” Gia Mậu vươn tay ra nhàng lau nước mắt bên khóe mắt Tương Nghi: “Chúng ta cả đời này, nhất định chung chỗ, lại chia cách.”

      “Nhưng, Gia Mậu, ta muốn cho chàng biết, chàng phải xử lý tốt tất cả quan hệ, ta nghĩ bởi vì chuyện của chúng ta khiến cho chàng thành đứa con bất hiếu của gia tộc.” Tương Nghi nhớ lại Hoàng hậu nương nương trong cung, trong lòng vẫn còn do dự, nàng xác định kiếp này vị Dung hoàng hậu kia có thể ban hôn cho Gia Mậu . Mặc dù giờ bà là hoàng hậu, cần dựa vào quan hệ thông gia của Gia Mậu lôi kéo người, nhưng chừng ngày nào đó đầu bà nóng lên, ban hôn cho Gia Mậu, vậy Gia Mậu có thể phản đối hay sao?

      Dung gia Giang Lăng chính là tân quý, muốn cậy thế Hoàng hậu nương nương, quả quyết vì nàng, nữ tử hành thương nho mà đối nghịch Hoàng hậu nương nương. Cho dù Gia Mậu kháng chỉ vì nàng, cố ý muốn kết hôn với nàng, nhưng sau này địa vị của nàng ở Dung gia là thế nào? Bà nội của Gia Mậu, mẹ của , những người này, thậm chí là thân thích Dung gia, cũng oán hận nàng, cảm thấy là nàng bị phá huỷ tiền đồ Gia Mậu?

      Nàng kiếp này, sớm phải Lạc Tương Nghi kiếp trước, mình kiếp trước, có bất kỳ việc gì có thể làm, chỉ có thể dựa vào nam nhân mới có thể sống, cho nên nàng ở trong nhà suy nghĩ lung tung, căn bản có biện pháp bộc lộ nỗi buồn sau phần tình ý kia, chỉ biết muốn , nhớ tới , có cơ hội muốn đến gần , lệ thuộc vào .

      Nhưng Lạc Tương Nghi hôm nay, sớm phải ngây ngô ngày xưa, nàng có việc làm ăn của mình, nàng có vùng thế giới của mình, dù rời khỏi ai, nàng cũng có thể sống khỏe mạnh. Về phần phần tình cảm kia —— có những tình cảm là có thể chôn giấu ở đáy lòng, theo năm tháng trôi qua, hoặc là thành bệnh, hoặc là từ từ biến mất.

      Nàng và Gia Mậu, phải chôn giấu phần cảm tình này ở đáy lòng chín năm rồi sao? Cuộc sống này cũng phải là tiến tới? Trà Trang Thúy Diệp và vườn trà Thúy Diệp có chuyện phải làm, cho dù nàng thỉnh thoảng nhớ tới Gia Mậu dịu dàng đưa tình, nhưng cũng bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra mà áp chế luồng nhớ nhung này xuống.

      “Tương Nghi.” Gia Mậu hơi chột dạ, nghĩ tới lần này lúc trở về Giang Lăng Dung lão phu nhân , bài nhiều lần mình hiếu thuận, vừa vặn rơi vào câu chuyện của Tương Nghi.

      “Gia Mậu, ta chỉ nguyện chàng sống cho tốt, cần vì ta mà tranh chấp với cha mẹ, ông bà chàng.” Ánh mắt Tương Nghi trong suốt như nước, hết sức chân thành: “Ta chỉ cần biết chàng trải qua bình yên, trong lòng rất vui vẻ. Chúng ta cùng sống trong kinh thành, cùng nhìn mảnh trời, cùng cảm nhận luồng gió, trong lòng nhớ mong nhau, chẳng lẽ còn chưa đủ? Cần gì phải vì ta mà lưng đeo tiếng xấu?”

      , Tương Nghi, , nàng thể trốn tránh như vậy. Ta với nàng...” Trong lòng Gia Mậu phát hoảng, tìm kiếm thăm dò lâu như vậy, chính là muốn tìm được Tương Nghi, ở bên người nàng, đền bù tiếc nuối kiếp trước, nhưng vì sao Tương Nghi những lời như vậy?

      “Ta với nàng, nếu Hoàng hậu nương nương cố ý ban hôn, ta đây rời tộc, ta họ Dung, ta còn là Dung Gia Mậu, bọn họ thích dùng ai giả mạo ta dùng người đó, ngược lại ta bị bọn họ quản thúc!” Chuyện này suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui, muốn thoát khỏi cái mũ hiếu đạo này, phương pháp duy nhất là buông tha cái họ này, họ Dung có quan hệ gì, có làm thế tử Trường Ninh Hầu hay thế nào? Chỉ cần có thể cùng bên cạnh nàng, mình hài lòng.

      “Gia Mậu, chàng thể làm như vậy!” Tương Nghi kinh hô lên, Gia Mậu ra Tộc, và nàng ra Tộc, hoàn toàn là hai loại hậu quả bất đồng, sao Gia Mậu lại tùy tiện qua loa như vậy?

      “Vì sao thể? Tương Nghi, vì nàng, cái gì ta cũng bằng lòng làm!” Gia Mậu mở to mắt nhìn Tương Nghi, thấy sắc mặt nàng kiều diễm, trong mắt kiều có ánh sáng, cũng nhịn được nữa, cúi đầu xuống, nhàng hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng.

      Hương vị ngọt ngào ra được lẩn quẩn đầu lưỡi của , từ từ theo đầu lưỡi xuống, dần dần thấm vào ngũ tạng lục phủ của , cảm giác từng quen thuộc, mùi vị từng này, lại xuất , trong lòng Gia Mậu vui mừng như điên, ôm lấy Tương Nghi, tựa như kia gió phất qua nhụy hoa, chọc cho nàng hơi hơi thở gấp.

      “Gia Mậu...” Tương Nghi mới giùng giằng hàm hàm hồ hồ kêu tên của , nhưng lại bị Gia Mậu chận lại, được nữa, nàng vốn vẫn còn hơi kháng cự, phần khát vọng ở đáy lòng kia, khiến nàng tự chủ được bắt đầu run rẩy, giống như con thuyền , ngừng lắc lư trong sóng gió kinh hoàng.

      Như cánh buồm màu trắng kéo quá chặt chẽ, trái tim đầy đặn phồng lên, tay nàng bấu vào Gia Mậu chặt, tùy mang theo nàng qua sóng lớn sôi trào mãnh liệt, đạt đến tình cảnh vui vẻ tốt đẹp kia.

      “Tương Nghi, nha, Tương Nghi...” Gia Mậu thở dài cái, đầu dán chặt bên tóc mai nàng, ôm nàng vào trong ngực chặt, tựa như muốn vò nát nàng: “Ta biết, lòng nàng có ta.”

      Gió núi thổi qua, thổi rơi mồ hôi mặt hai người, Tương Nghi nhắm mắt lại, cảm thụ thân cận như cuồng phong bạo vũ vừa rồi, trong lòng lâu thể bình tĩnh.

      Sao nàng có thể quên Gia Mậu, sao có thể quan tâm ? là người kiếp trước kiếp này nàng quyến luyến sâu. Tương Nghi vòng lấy hông của Gia Mậu, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của , cảm giác lười biếng từ từ dâng lên khắp người, để cho nàng muốn bước nào nữa.

      nương, nương!” giọng của Liên Kiều vang lên, tựa như truyền tới từ chỗ rất xa, hư vô mờ mịt, chợt cao chợt thấp, Tương Nghi vội vàng đưa tay lau tóc cái, đáp tiếng: “Liên Kiều, ta ở chỗ này đây.”

      nương, nhanh ăn cơm, ngài trở lại a!” Liên Kiều ở phía xa tiếng: “Có nhìn thấy Dung Đại thiếu gia ? Kêu cùng trở lại.”

      Gia Mậu sảng khoái trả lời câu: “Ta chuyện với Nương nhà ngươi ở bên này đây.”

      Tương Nghi hận hận nhìn Gia Mậu, bước nhanh về, Gia Mậu hì hì cười tiếng, đuổi sát theo nàng.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 225: Lại làm hai tỷ muội tốt

      Bên phòng bếp khí thế ngất trời, mấy phu xe giúp Phương tẩu nhóm lửa, Liên Kiều làm trợ thủ cho nàng, Phương tẩu ném tảng mỡ dày vào trong nồi, thấy toát ra lũ lũ khói trắng, dùng xẻng cơm đè xuống, tầng dầu lập tức nổi lên.

      " nương, lập tức xong, đây là món ăn cuối cùng rồi." Liên Kiều nhìn Tương Nghi cười hì hì tiếng: "Trong trại Thanh Phong này cũng còn dư lại thứ gì, khó trách bọn họ phải cản đường đánh cướp, may mắn còn đủ cho chúng ta ăn bữa."

      Tương Nghi nhìn mấy cái bàn vuông bên cạnh, đó bày chén kiểu to, có mấy cái chén thiếu góc, nứt ra mảnh, vẫn còn dùng như trước, khỏi than thở sơn tặc này sống cũng tốt lắm.

      "Việc này có gì lớn, khẩn yếu nhất là có đủ phòng." Ca Lạp Nhĩ dò xét vòng sơn trại, trở về: "Ta mới đếm, chỉ có hơn năm mươi căn nhà, chúng ta phải hơn mười người chen chúc gian."

      Liên Kiều kêu lên sợ hãi: "Vương phó tướng phải tổng cộng có hơn ba trăm sơn tặc? Sao chỉ có hơn năm mươi căn nhà? Thường ngày bọn họ ngủ thế nào?"

      Ca Lạp Nhĩ lắc đầu cái: "Ta cũng biết."

      Vương phó tướng mang theo các binh lính chạy về, nghe chỉ có hơn năm mươi căn nhà, cười hắc hắc: "Có ở là được rồi, khi chúng ta ở tây bắc, còn phải ngủ ngoài trời nữa!"

      Gia Mậu gật đầu cái: "Vương phó tướng, ngươi phân phối phòng , nhìn xem bao nhiêu người gian, sắc trời tối, chẳng mấy chốc thấy nữa."

      Tương Nghi đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Mậu Dung, nàng có gì quan trọng, nhưng Lâm Mậu Dung là thiên kim tiểu thư, biết có thể ở nhà giữa núi này . Nhưng là tình huống cho các nàng chọn, tình hình khẩn trương, bốn trong đội xe, tự nhiên chỉ có thể dùng chung gian phòng.

      Trong phòng chỉ có tấm kháng, Lâm Mậu Dung đứng bên giường đất nhìn chút, chăn đầy bụi bẩn, chiên thảm dưới giường gạch lộ ra mấy lỗ thủng. Nàng chán ghét quay mặt , nhìn qua cạnh cửa, Liên Kiều đứng ở nơi đó, đôi tay khoanh trước ngực, ung dung rảnh rỗi nhìn nàng.

      "Ngươi nhìn ta làm chi?" Lâm Mậu Dung có vài phần chột dạ, hôm nay náo loạn trận với Tương Nghi, mặc dù biết câu trả lời nàng muốn từ trong miệng Gia Mậu, nhưng dù sao vẫn là chết tâm. Giờ thấy Liên Kiều liếc mắt nhìn nàng, nàng chung quy nghi ngờ Liên Kiều giễu cợt nàng.

      "Lâm đại tiểu thư, ta nhìn chăn giường này, sợ ngươi ngủ quen." Liên Kiều hừ tiếng: "Chúng ta mỗi người mang theo giường chăn tới, để phòng đường tìm được khách sạn có thể dùng, ngươi lại tự mình lén lén lút lút theo tới, lần này chỉ có thể ngủ đó."

      Lâm Mậu Dung hít vào hơi, thể tin nhìn giường chăn kia, màu xanh đen mài đến nổi lông, hoa màu trắng sớm phủ màu vàng ảm đạm, chăn này có thể đắp sao? Lâm Mậu Dung sờ ống tay áo của mình cái, luôn cảm thấy trong chăn kia chui ra sâu trùng, leo lên người nàng cắn xé da thịt của nàng.

      " , ta muốn đắp chăn này." Lâm Mậu Dung thét lên, bước nhanh xông ra ngoài: "Nghi muội muội, nghi muội muội!"

      Tương Nghi và Phương tẩu mỗi người ôm giường chăn tới, thấy Lâm Mậu Dung từ trong nhà thét lên chạy đến, trong lòng thấy kỳ lạ: "Dung tỷ tỷ, thế nào?"

      Lâm Mậu Dung bắt lại tay Tương Nghi: "Nghi muội muội, ta muốn đắp chăn kia, bên dưới cũng muốn đệm này, có sâu trùng, nhất định có sâu trùng!"

      Tương Nghi vừa ôm chăn vào phòng, vừa an ủi Lâm Mậu Dung: "Dung tỷ tỷ, chắc chắn cho tỷ ngủ chăn kia, tối nay tỷ ngủ cùng ta, Phương tẩu ngủ cùng Liên Kiều."

      Lâm Mậu Dung gật đầu cái, nước mắt cũng sắp tràn ra, nhìn Tương Nghi ôm cái chăn lớn kia hơi cố hết sức, nhìn Liên Kiều đứng cạnh cửa, tức giận bất bình: " Sao ngươi có thể cho tiểu thư các ngươi tự mình lấy chăn? Ngươi làm nô tỳ, chút chuyện này cũng thể làm? Nào có bộ dạng nô tỳ nên có!"

      "Dung tỷ tỷ, việc gì việc gì, vừa nãy Liên Kiều phải rửa chén sao? Ta nhàn rỗi chuyện gì, tự mình lấy chăn cũng phải chuyện ghê gớm gì." Tương Nghi cười cười, nhìn Liên Kiều khom người từ kéo chăn và nệm giường , nghiêm mặt : "Liên Kiều, Phương tẩu đều là thân nhân của ta, các nàng phải người làm, giữa chúng ta có tôn ti, Dung tỷ tỷ, sau này ngươi đừng nhắc lại hai chữ nô tỳ."

      Lâm Mậu Dung ngạc nhiên nhìn Tương Nghi, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, tựa như phải là dối, rất là kinh ngạc, nàng thầm nghĩ trong lòng, có lẽ đây cũng là khác nhau giữa Tương Nghi và nàng, nguyên nhân là nàng thân thiện như vậy, nên Gia Mậu mới cảm thấy nàng tốt. Lâm Mậu Dung hơi xấu hổ, cúi đầu, ánh mắt nhìn giầy mình——mình từ được nuông chiều, nha hoàn bà tử trong phủ, đương nhiên nàng coi là người làm, căn bản nghĩ tới ngồi ngang hàng với bọn họ, bây giờ Tương Nghi như vậy, trong lòng nàng ngừng hồi tưởng hành động của mình, bất kể có phân chia tôn ti , nàng chưa bao giờ thương tiếc người làm trong phủ, điểm này nàng khác rất xa.

      Phương tẩu để cho Liên Kiều lấy cái túi giấy màu xanh nhạt từ trong hà bao tùy thân của ra, xé túi giấy ra, bên trong là ít thuốc bột màu trắng: "Liên Kiều, vẩy toàn bộ, vãi đều đặn chút."

      "Những thứ này là cái gì?" Lâm Mậu Dung thấy bột màu trắng kia, hiểu: "Tại sao phải hất thứ này đất?"

      Liên Kiều cười tiếng: "Đây là thuốc bột Phương tẩu tự chế, chỉ cần hất đất, cũng có sâu trùng tới."

      "Tốt như vậy?" Lâm Mậu Dung vui mừng được nở nụ cười: "Phương tẩu ngươi giỏi!"

      Tương Nghi khom người trải giường, Phương tẩu bày xong hai giường chăn, giường hồng, giường màu xanh lá cây gấm, bày ở chỗ, rất là kiều diễm, cho dù trong phòng này đầu chỉ có ngọn đèn dầu nho , nhưng nhìn đỏ xanh này, cảm thấy tươi sáng sinh động.

      Lâm Mậu Dung nhìn hai giường chăn kia, bỗng nhiên hơi xấu hổ, buổi chiều nàng ở ác thanh ác khí như vậy với Tương Nghi trong sơn cốc núi La Dương, nhưng nàng ấy cũng tính toán hiềm khích lúc trước, còn chủ động lên muốn ngủ cùng cái chăn với mình, là làm cho nàng cảm thấy hối tiếc chịu nổi ——tại sao mình lại đối với nàng như vậy chứ?

      Đôi tay nàng giao ác ở nơi, có chút bất an, dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tương Nghi, Phương tẩu và Liên Kiều sửa sang lại giường đậm, hai người rón rén ra ngoài: " nương, ta lấy nước tới lau mặt chải tóc cho ngươi."

      Trong phòng chỉ còn dư lại Tương Nghi và Lâm Mậu Dung, mảnh yên lặng.

      Thấy Lâm Mậu Dung mực cúi đầu, Tương Nghi cười cười: "Sao vậy, Dung tỷ tỷ? đất có gì để nhìn?"

      Lâm Mậu Dung chợt ngẩng đầu lên, mặt ửng đỏ: "Nghi muội muội, xin lỗi, hôm nay ta nên như vậy, ta..." Trong miệng chân thành xin lỗi, nhưng trong lòng lại nghĩ tới câu trả lời của Gia Mậu, mảnh chua xót.

      "Dung tỷ tỷ, ai có lúc bực bội chứ? Tỷ chớ suy nghĩ quá nhiều, ta chút cũng để ở trong lòng, quên chuyện này thôi, hai người chúng ta là tỷ muội tốt như cũ."

      "Nghi muội muội." Lâm Mậu Dung cảm động, ôm lấy Tương Nghi, nước mắt tích tích rơi vai của nàng.

      chỉ vì cử chỉ thô lỗ của nàng mà xấu hổ, nàng càng khó chịu là Gia Mậu ràng cự tuyệt nàng.

      Sau này nàng thể ảo tưởng nữa, ánh mắt ôn nhu của Gia Mậu ra chưa bao giờ dừng lại vì nàng.

      "Nghi muội muội, là ta tự mình nghĩ quá nhiều, cũng còn may muội tha thứ ta." Lâm Mậu Dung càng nghĩ càng thương tâm, mắt nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, tiếng khóc cũng càng ngày càng lớn.

      Khóc qua trận này, nàng chỉ xem Gia Mậu trở thành cái bằng hữu bình thường, thể có ý đồ an phận gì với , thiếu niên tuấn mặc xiêm y màu tím kia, chẳng qua chỉ là cái bóng mơ hồ lúc nàng mới biết .

      Tương Nghi đưa tay nhàng ôm Lâm Mậu Dung, nàng có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Mậu Dung giờ khắc này, kiếp trước sau khi nàng mất Gia Mậu, từng nhốt mình trong phòng gào khóc như vậy, khi đó bên tai chỉ có Lưu ma ma ngừng than thở, vụng về định lo nghĩ muốn an ủi nàng, Lạc Đại phu nhân đứng cách nàng cửa sổ xa cao giọng mắng: " biết xấu hổ, Dung Đại thiếu gia muốn thành thân mắc mớ gì tới ngươi? Hết lần này tới lần khác có mặt ở chỗ này khóc! Khóc lớn tiếng như vậy, nhất định là có tư tình với Dung Đại thiếu gia kia, người trong khuê các phóng đãng như vậy, truyền còn biết thương tổn danh tiếng Lạc gia chúng ta thế nào!"

      Lâm Mậu Dung lúc này có chút tương tự nàng lúc đó, nhưng bên cạnh nàng còn có mình an ủi nàng cùng nàng.

      "Dung tỷ tỷ, tỷ là người tốt như vậy, mẹ nuôi lại vạn phần cưng chìu, nhất định chọn phu quân cho tỷ, đến lúc đó tìm chút, nhất định có thể gặp người hợp tâm ý tỷ." Tương Nghi biết nên làm thế nào mới có thể an ủi Lâm Mậu Dung, nàng cảm thấy mình hết sức vụng về, chút cũng an ủi được Lâm Mậu Dung.

      Lâm Mậu Dung nằm đầu vai Tương Nghi, khóc trận, mới ngưng được nước mắt: "Nghi muội muội, muội là người tốt, muội phải tốt lành với Dung Đại thiếu gia."

      Tương Nghi ngớ ngẩn, ôm lấy Lâm Mậu Dung, trong lòng kích động: "Dung tỷ tỷ, tự nhiên người, coi tỷ như trân bảo, nâng trong bàn tay thương , tỷ tốt như vậy, đáng giá cho người ta thương ."

      Hai người lập tức bắt tay cười, chờ Liên Kiều và Phương tẩu tiến vào, ngồi ở kháng hi hi ha ha.

      " nương, rửa sạch mặt và tay." Liên Kiều để chậu nước lên bàn, nghi ngờ nhìn Tương Nghi và Lâm Mậu Dung, cũng biết xảy ra chuyện gì, nàng chẳng qua chỉ nấu nước nóng với Phương tẩu thôi, mới lúc như vậy, nương làm hòa với Lâm đại tiểu thư kia!

      Tương Nghi cười tiêu sái đến phía trước bàn, vớt khăn lên từ trong chậu rửa mặt: "Dung tỷ tỷ, nước ấm lắm, mau mau tới rửa mặt."

      " Được." Lâm Mậu Dung đứng dậy, nhận lấy khăn Tương Nghi đưa tới, cười tiếng với nàng, thần sắc thân mật.

      Liên Kiều tìm được manh mối, Phương tẩu ở bên hơi nở nụ cười.

      Trời tối người yên, yên lặng như tờ, đèn đuốc ảm đạm trong phòng bị thổi tắt, vùng tăm tối, bao phủ cả thế gian này, Tương Nghi và Lâm Mậu Dung sóng vai ngủ cùng nhau, chen chúc trong chăn gấm đỏ, mấy câu mới trầm trầm nhắm mắt, Lâm Mậu Dung kéo cánh tay, trong miệng lầm bầm tiếng: "Nghi muội muội, chúng ta phải làm tỷ muội tốt cả đời."

      Tương Nghi đáp tiếng thấp, nhìn gương mặt hơi tròn của Lâm Mậu Dung, nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 226: Lâm Mậu Dun lại gặp Bảo Trụ

      Qua núi La Dương, phía trước đường thẳng, gặp phải chuyện gì, đoàn xe rất nhanh, ngày mùng 6 tháng 10, rốt cuộc chạy tới Ngọc Tuyền Quan.

      Lúc này người Bắc Địch bị tinh binh Dương lão thái gia mang đánh lui, dọc đường tới, người đường rất nhiều, rất là náo nhiệt, chẳng qua là thỉnh thoảng thấy ít nhà bị đốt nửa bên, cỏ tranh nóc nhà tịch liêu lắc lắc trong gió rét, nhìn nửa miếng ngói tàn kia, lúc này mới cảm giác từng có vó ngựa man di giẫm đạp lên lên mảnh đất này.

      , đất rộng người thưa, dần dần thấy người đường gánh thúng nữa, phóng tầm mắt nhìn tới, mặt đất chỉ còn cát vàng, bị gió mạnh thổi tung bay khắp nơi. Trong cát bụi mơ hồ thấy tường thành quanh co, Gia Mậu dụi mắt cái, rất là vui vẻ: "Đó chính là Ngọc Tuyền Quan!"

      tường thành màu nâu thẫm có cổng thành cao, gạch vừa dầy vừa nặng từng cục đắp chỉnh tề thành tường, nhìn phòng thủ Ngọc Tuyền Quan quả thực tệ. con sông hộ thành chảy từ vòng ngoài Ngọc Tuyền Quan băng băng mà qua, Tương Nghi vén rèm lên nhìn chút, lúc này là đầu mùa đông, dòng sông sắp khô cạn, chỉ có chút nước sông màu vàng nhàn nhạt, lòng sông lộ ra vết tích loang lổ, có đá trải cao cao thấp thấp đó, nhìn hình như là khối vải thô tạp sắc.

      Binh sĩ thủ thành ngăn đoàn xe lại: "Kiểm tra, đưa giấy thong hành ra."

      Gia Mậu từ ngựa xoay mình mà xuống, cười tiếng với phó tướng đứng bên: "Vị tướng quân này, chúng ta từ kinh thành đến, đặc biệt đến tìm Uy Vũ đại tướng quân, ta là cháu ngoại của ông ấy."

      Phó tướng kinh hãi, quan sát Gia Mậu từ xuống dưới, thấy mặc quần áo đắt tiền, khí độ bất phàm, lại thấy đưa tới phong thư, dám thờ ơ, vội vàng cưỡi ngựa vào thành truyền lời.

      " nghĩ tới phòng bị ở đây sâm nghiêm như vậy." Tương Nghi nhìn binh sĩ bên tường thành, có mấy trăm người, rậm rạp chằng chịt đứng dưới tường thành, khôi giáp người phản chiếu mặt trời mới lên, mảnh sáng long lanh.

      Lâm Mậu Dung than thở tiếng: "Ta cảm thấy mặc khôi giáp đẹp hơn mặc trường bào, nhìn khôi giáp hàn thiết kia, luôn cảm thấy người kia vũ thêm vài phần."

      Tương Nghi hé miệng cười tiếng: "Nhưng ta vẫn còn cảm thấy mặc trường bào lộ ra nho nhã."

      Nàng biết Lâm Mậu Dung muốn cho nàng an tâm, mới cố ý như vậy, phải Gia Mậu mặc vân cẩm trường bào đứng ở nơi đó? Ở trong mắt nàng, Gia Mậu hăm hở, ngọc thụ chi lan, sao Lâm Mậu Dung mới mấy ngày ngắn ngủi, bỗng nhiên sửa lại cái nhìn với Gia Mậu? Chỉ sợ là cố ý như vậy.

      " Lúc trước ta cũng cảm thấy mặc trường bào đẹp mắt, giống như Dung Đại thiếu gia mặc kia, người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, nhưng ta nhìn Vương phó đưa bọn họ, lại cảm thấy có phong độ dị chủng, rộng rãi cực kì." Lâm Mậu Dung chỉ chỉ những binh sĩ dưới tường thành kia, mặt là vẻ đắc ý: "Nghi muội muội, ngươi nhìn chút, cho dù là mặc khôi giáp bình thường nhất, nhìn cũng cảm thấy rất vũ."

      "Ngươi chẳng lẽ...?" Tương Nghi nghi ngờ quay đầu nhìn chỗ cuối cùng của đoàn xe, lại chỉ thấy mảnh đông nghịt, thấy người diện mục: "Vương phó tướng có vợ con rồi."

      Lâm Mậu Dung trợn mắt nhìn Tương Nghi lúc lâu, bỗng nhiên "Xì" tiếng nở nụ cười, càng cười càng lớn tiếng, nước mắt cũng bật cười: "Nghi muội muội, ngươi suy nghĩ nhiều quá!" Nàng móc ra khăn xoa xoa nước mắt: "Ngươi nghĩ cũng nhiều!"

      Liên Kiều vén màn che xe ngựa lên ló đầu vào: " nương, Lâm đại tiểu thư, chớ cười nữa, Dương Nhị thiếu gia qua đón các ngươi vào thành rồi!"

      "Là biểu ca ta tới?" Tương Nghi vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhảy ra ngoài, chỉ thấy người đứng cùng Gia Mậu, là tiểu tướng quân mặc khôi giáp màu bạc, cao hơn Gia Mậu ít, khôi giáp kia nổi bật lên khôi ngô toàn thân , Gia Mậu đứng bên cạnh , tựa như có hơi văn nhược.

      "Bảo Trụ biểu ca!" Tương Nghi kinh ngạc vui mừng kêu tiếng, mặc dù vài năm thấy, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được, Dương Bảo Trụ là năm đó chăm sóc nàng.

      Bảo Trụ nghe giọng Tương Nghi, giương mắt nhìn xe ngựa, nhanh tới, đứng trước mặt Tương Nghi quan sát, cười : "Là Tương Nghi sao? cao như vậy rồi!"

      Tương Nghi liều mạng gật đầu: "Biểu ca dáng dấp cao hơn! Ta chỉ cao đến bả vai huynh thôi."

      Bảo Trụ toét miệng cười tiếng: "Ta là nam nhân, tự nhiên phải cao hơn nữ tử các ngươi."

      "Đây là Dương Nhị thiếu gia?" Lâm Mậu Dung từ trong xe ngựa nhô đầu ra, tỉ mỉ quan sát Bảo Trụ phen: "Thay đổi nhiều, nếu gặp đường, đúng là nhận ra được!"

      Giọng quen thuộc của Lâm Mậu Dung khiến Bảo Trụ hơi ngạc nhiên, khẽ cau mày nhìn chút Lâm Mậu Dung, mặt mày này, phảng phất từng thấy ở nơi nào, nhưng lại nghĩ ra. Lâm Mậu Dung bĩu môi : "Dương Nhị thiếu gia, năm ấy ngươi cùng Dung Đại thiếu gia, hai vị tiểu thư Dung gia tới Hoa Dương, từng làm khách trong nhà chúng ta đó, nhớ sao?"

      Bảo Trụ mới chợt hiểu ra: "Ngươi là Lâm tiểu thư!"

      "Làm gì xa lạ như vậy? Bây giờ chúng ta còn là thân thích kia, lại sớm là bằng hữu, kêu tên là được, ta gọi là Bảo Trụ, ngươi gọi ta là Mậu Dung là được." Lâm Mậu Dung quan sát Bảo Trụ phen, thán phục : "Vừa nãy ta và Nghi muội muội vẫn còn những người mặc khôi giáp kia nhìn rất vũ, bây giờ thấy ngươi, cảm giác những người đó cũng bị mất màu sắc."

      Lâm Mậu Dung tự nhiên phóng khoáng, chút cũng xấu hổ, Bảo Trụ cũng thản nhiên đón nhận khen ngợi của nàng, đưa tay vỗ lồng ngực cái, hộ tâm kính sáng long lanh kia ngã trái ngã phải phát ra ánh sáng: "Ngươi tinh mắt! Mọi người đều ta rất tuấn nhé!"

      Liên Kiều "Hì hì " cười ngừng: "Biểu thiếu gia, ngươi chính là thích tự biên tự diễn như vậy!"

      Bảo Trụ chút đều cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, cười chọc chọc mặt mình: "Ta ở Ngọc Tuyền Quan gần ba năm á..., tây bắc gió cát lớn, thổi da dày thịt béo, cho nên da mặt rất dầy, khen ta thế nào nữa, ta cũng tiếp nhận."

      Tương Nghi đứng ở bên lẳng lặng nhìn Bảo Trụ đùa, thấy thần sắc giễu cợt trong mắt Lâm Mậu Dung dần dần biến thành ngạc nhiên, đột nhiên trong lòng hơi động, lần này Lâm Mậu Dung thế nào cũng phải len lén chạy ra nhà tìm mình, chừng còn có thể thành nhân duyên thượng hạng, chẳng qua là Nhị ca nàng Lâm Mậu Chân cưới Dương Tam tiểu thư, nhà cao môn đại hộ, chú trọng tránh tái diễn quan hệ thông gia, nếu có hiềm nghi hoán thân—— đây chính là việc người nhà nghèo mới làm.

      Có lẽ chuyện này còn có chuyển cơ, dù sao Dương lão phu nhân phải người cổ hủ, Tương Nghi nghĩ đến mặt mũi hiền lành kia, trong lòng tràn đầy lạc quan.

      " Bà nội ta sớm với ta muội muốn tới mở trà trang." Bảo Trụ mang bọn họ vào thành, đường tràn đầy phấn khởi: "Cũng là ngẫu nhiên, hai ngày trước ta tìm được cửa hàng muốn cho thuê lại, ngay cả giá cả cũng xong."

      "?" Tương Nghi thể tin vào tai của mình: "Tốt như vậy?"

      "Ai kêu ta là biểu ca muội chứ, tự nhiên phải chăm sóc nhiều chút!" Bảo Trụ chỉ chỉ con phố bên kia: "Chính ở bên kia, chúng ta trước trại lính giao nhận áo bông giày bông này lại , tránh cho hàng xe ngựa như vậy, đều chặn nửa bên đường Ngọc Tuyền Quan lại!"

      Tương Nghi quay đầu nhìn chút, quả như thế, mười mấy chiếc xe ngựa, còn có năm trăm quân sĩ, hàng dài, người đường chỉ có thể nghiêng người qua từ bên.

      Dương lão thái gia thấy Tương Nghi Gia Mậu mang áo bông giày bông tới, hết sức vui vẻ, mang bọn họ gặp Trấn Tây Đại tướng quân: "Vị Lạc tiểu thư này trạch tâm nhân hậu, tự mình ra bạc mua áo bông giày bông đưa tới cho các tướng sĩ Ngọc Tuyền Quan."

      Trấn tây Đại tướng quân nghe lời này, ánh mắt nhìn Tương Nghi, thấy nàng tự nhiên phóng khoáng, đứng bên người là thiếu niên hoa phục, Bảo Trụ cũng hầu bên người nàng, trong mắt tất cả đều là ân cần, mặc dù biết nàng đến tột cùng có lai lịch gì, nhưng nhìn ra được quan hệ với Dương phủ cạn, nếu Dương lão thái gia tự mình đưa nàng tới.

      "Lạc tiểu thư nhân nghĩa như thế, khó có." Trấn tây Đại tướng quân cười kêu tên phó tướng tới: " kiểm các thứ Lạc tiểu thư đưa tới phen, ghi chép vào sách, ngày mai phát cho các tướng sĩ."

      "Đại tướng quân, nhóm này áo bông có thể tới đúng lúc, bây giờ tây bắc vào trời đông giá rét, vừa vặn cần đổi áo bông rồi." Bảo Trụ vô cùng tự hào: "Vẫn là biểu muội ta nghĩ chu đáo."

      Quả nhiên là có quan hệ, nụ cười mặt Trấn Tây Đại tướng quân càng vui sướng: "Lạc tiểu thư đúng là có lòng."

      Tương Nghi cười cười, từ trong túi rút ra mấy tấm ngân phiếu tới: "Những bạc này là ta đóng góp quân đội, mặc dù bạc nhiều, nhưng cũng là phần tâm ý của ta, xin Đại tướng quân nhận lấy."

      Mươi vạn lượng ngân phiếu... tay Trấn tây Đại tướng quân run lên, trú đóng tây bắc có mấy năm, còn chưa thấy người tới đóng góp cho quân đội, quân lương cái gì, đều là triều đình trích ra, đồ dùng quân nhu có lúc tới kịp, các tướng sĩ có câu oán hận. Mà vị Lạc tiểu thư này, chẳng những thân thiết đưa áo bông giày bông tới, còn quyên ra mười vạn lượng bạc!

      Mươi vạn lượng bạc là khái niệm gì? tiểu nương, có thể xuất ra khoản bạc lớn như vậy, đúnglà đáng quý, Trấn Tây Đại tướng quân chỉ cảm thấy toàn thân mình cũng khô nóng lên, mồ hôi nhễ nhại mảnh, quần áo trong dán chặt lưng. tự tay lau mồ hôi trán cái, lớn tiếng : "Tối nay ta làm chủ, mời Lạc tiểu thư đến ngọc lâu xuân Ngọc Tuyền Quan dùng cơm!"

      Tương Nghi nhàn nhạt cười tiếng: "Chẳng qua là chút tâm ý Tương Nghi, xin Đại tướng quân nên khách khí."

      " , nhất định phải, nhất định phải đấy!" Lòng bàn tay Trấn tây Đại tướng quân ướt nhẹp mảnh, ôm quyền với Dương lão thái gia : "Xin Dương lão tướng quân cũng cùng , Thôi mỗ cần viết thiếp mời."

      Bảo Trụ cười ha ha tiếng: "Đại tướng quân là biết gảy bàn tính, tính ông nội ta ngày sau trở về kinh, mượn cơ hội bây giờ trước thời hạn tiễn người, lược trận tiền cơm!"

      Trấn tây Đại tướng quân cười : "Ha ha, có thể tiết kiệm chút là chút."

      Dương lão thái gia đằng đằng tới bên người Bảo Trụ, đưa tay nhéo lỗ tai của : "Đều qua bao nhiêu lần rồi, cho con ở trong quân doanh gọi ta là ông nội, sao con nghe!"

      Bảo Trụ kéo tay ông ra: "Bây giờ là quân trướng Thôi đại tướng quân, phải trại lính, lại phải là biết con là cháu trai của ông!"

      Tương Nghi thấy bộ dáng kia của Bảo Trụ, đứng ở bên nhịn được xuy xuy nở nụ cười, thấp giọng bên tai Lâm Mậu Dung: "Biểu ca ta từ vô lại như vậy!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 227:

      Ngọc Xuân Lâu là tửu lầu lớn nhất Ngọc Tuyền Quan, dùng cơm chỗ này, đều là quý nhân phải tính đến trong Ngọc Tuyền Quan.

      Ông chủ sớm được Trấn Tây Đại tướng quân dặn dò, để cho tiểu nhị dán cáo thị ra, buổi tối dọn dẹp, tiếp đãi khách khác, đặt phòng riêng trước, cũng chỉ có thể tạ lỗi từng người: " ngại, Thôi đại tướng quân muốn bày tiệc mời nhân vật quan trọng, tối nay tiệm thể chiêu đãi quý khách, xin tha thứ."

      Lúc đám người Tương Nghi Gia Mậu tới Ngọc Xuân Lâu, thấy trước cửa lạnh nhạt, ngay cả chiếc xe ngựa cũng thấy, khỏi có chút kỳ lạ, phải Ngọc Xuân Lâu là tửu lầu lớn nhất Ngọc Tuyền Quan, làm ăn tốt, sao giờ nhìn lại là môn đình lạnh nhạt có xe ngựa?

      Bảo Trụ cười hào sảng: "Đó là Đại tướng quân nhà chúng ta khách khí, bao trọn tửu lâu rồi!"

      Gia Mậu kinh ngạc thôi: “Bao tửu lầu? Việc này sao được? Nếu người khác muốn tới nơi này ăn cơm, khởi phải nếm được thức ăn mỹ vị của Ngọc Xuân Lâu sao?"

      Tiểu nhị cung kính chờ ở cửa vừa khom người đón khách, vừa giải thích: "Thôi đại tướng quân ở tây bắc tiếng tăm lừng lẫy, trấn thủ Ngọc Tuyền Quan, dân chúng hơn mười năm bị người Bắc Địch quấy rầy tia, chúng ta cũng hết sức tôn kính ông ấy! Thôi đại tướng quân muốn bao Ngọc Xuân Lâu đãi khách, chúng ta chắc chắn lại để cho người khác tới quấy rầy hứng thú của Thôi đại tướng quân và các vị khách quý! Các thực khách biết Thôi đại tướng quân muốn tới, cũng bằng lòng hủy bỏ đặt trước ở Ngọc Xuân Lâu."

      " ra là như vậy!" Gia Mậu gật đầu khen: "Xem ra Trấn Tây Đại tướng quân rất được lòng dân."

      "Còn phải?" Bảo Trụ dẫn bọn họ vào trongi, đầu ngẩng cao, hết sức kiêu ngạo: "Ta mười bốn tuổi bị ông nội đuổi đến dưới quyền Thôi đại tướng quân, theo học ít thứ đó."

      Đám người Tương Nghi và Lâm Mậu Dung vào theo, nghe mọi người ca ngợi Thôi đại tướng quân, thầm nghĩ vị Đại tướng quân này ra là người tốt khó được, lại có nhiều người như vậy ủng hộ .

      tới đại sảnh Ngọc Xuân Lâu, Thôi đại tướng quân đến, bồi Dương lão thái gia chuyện, thấy mấy vị nam nữ trẻ tuổi ở phía trước, cười tiếng với Dương lão thái gia: "Dương lão tướng quân, cháu trai ngươi này và cháu ngoại đều là cực tốt, vị Lạc tiểu thư và Lâm tiểu thư kia cũng rất xinh đẹp, phối hợp vừa vặn, hai đôi bích nhân, cảnh đẹp ý vui."

      Dương lão thái gia sờ râu, nhìn Lâm Mậu Dung chút, đây là muội muội ruột của cháu rể, ông thấy mấy lần, lúc ấy cũng lưu ý, bây giờ Thôi đại tướng quân như vậy, ông nhìn quả cũng rất là xứng đôi, khỏi hơi nở nụ cười, nếu Bảo Trụ thích vị Lâm gia tiểu thư này, cho bọn họ thành đôi, cũng là giai ngẫu thiên thành.

      "Dương lão tướng quân, ngài có thể biết người thiếu niên kia?" Thôi đại tướng quân hơi kinh ngạc, ông thấy Ca Lạp Nhĩ theo đám người tới—— người này ràng là người Bắc Địch, sao lại xen lẫn với mấy đứa cháu của Dương lão thái gia rồi?

      "Biết chứ, từ tháng tư năm nay vẫn ở trong nhà của ta." Dương lão thái gia nghiêng người qua, giảm thấp xuống giọng : "Người này vô cùng quan trọng, chúng ta phải dùng tới, đợi hồi ta tinh tế kế hoạch của ta với ngươi, nếukế hoạch kia có thể thành công, đến lúc đó Bắc Địch cải triều hoán đại."

      " là..." Mắt Thôi đại tướng quân sáng rực lên, đưa tay vỗ bàn ba cái, Dương lão thái gia gật đầu cái: "Đúng vậy."

      "Ồ." Ánh mắt Thôi đại tướng quân híp cái, nhìn Ca Lạp Nhĩ: "Nhìn bộ dáng , tựa hồ là tài năng có thể cải tạo."

      " sinh sống ở Đại Chu sáu năm có thừa, sáp nhập vào Đại Chu, huống chi tâm địa thiện lương, phải loại người khát máu, nếu có thể trở thành Hãn Vương Bắc Địch, Đại Chu và Bắc Địch có lẽ có thể giữ quan hệ giao hảo trong mấy năm làm Hãn Vương." Dương lão thái gia thấp giọng : "Chúng ta bố trí tại Bắc Địch nửa năm có thừa, chỉ chờ cơ hội thích hợp, lại mang người này ra, đuổi Hãn Vương Bắc Địch tại xuống ngôi vua."

      "Nếu tây bắc có chiến , chính cục dẹp yên, cuộc sống của dân chúng tốt hơn." Thôi đại tướng quân gật đầu than thở: "Dương lão tướng quân cực khổ, bố trí bên Bắc Địch kia thế nào rồi?"

      "Lát nữa lại ." Dương lão thái gia cười nhìn đám người tới trước mặt: "Bảo Trụ, bọn Gia Mậu Tương Nghi tới Ngọc Tuyền Quan, con phải làm chủ mới được."

      Bảo Trụ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Con tự nhiên phải làm chuyện huynh trưởng nên làm!"

      Thôi đại tướng quân chỉ chỉ bàn: "Mau tới ngồi xuống."

      Bàn bát tiên có thể ngồi tám người, Lâm Mậu Dung và Tương Nghi ngồi bên phải, Gia Mậu và Bảo Trụ ngồi đối diện các nàng, Ca Lạp Nhĩ đứng đó tay chân hơi luống cuống, Dương lão thái gia cười tiếng với , chỉ chỉ đối diện mình: "Ca Lạp Nhĩ, con ngồi đó ."

      Ca Lạp Nhĩ nhìn Tương Nghi cái, Tương Nghi gật đầu cái: "Ngươi ngồi xuống ."

      Nghe Tương Nghi như vậy, lúc này Ca Lạp Nhĩ mới nghiêng người ngồi xuống, vừa vặn đối mặt ánh mắt của Thôi đại tướng quân, cảm thấy hơi lúng túng, lại lặng lẽ dời thân thể chút, nhích lại gần Gia Mậu, chỉ ngồi nửa bên cái mông, thiếu chút nữa rơi khỏi ghế.

      Lâm Mậu Dung thấy bộ dáng Ca Lạp Nhĩ quẫn bách, khỏi "Khanh khách" cười tiếng: "Ca Lạp Nhĩ, ở đường nhìn ngươi hào phóng, sao đến nơi này lại trở nên ngượng ngùng vậy?"

      Ca Lạp Nhĩ có vài phần lúng túng, ngồi ở chỗ đó lời nào, Gia Mậu đẩy Bảo Trụ cái: "Huynh đổi chỗ ngồi với , chỉ còn dư lại mình ngồi bên, được tự nhiên cũng phải, huynh da mặt huynh dày, vừa vặn ngồi mình là được."

      Bảo Trụ đứng dậy tới trước mặt Ca Lạp Nhĩ: "Ngươi có muốn chuyển sang nơi khác ?"

      Ca Lạp Nhĩ ngẩng đầu nhìn , lại nhìn Thôi đại tướng quân chút, vẫn đứng lên, ngồi vào bên cạnh Gia Mậu, như vậy vừa vặn đối mặt ánh mắt Tương Nghi. đôi mắt trong trẻo như nước, vừa tựa như ngôi sao phía chân trời, để cho khỏi bình tĩnh mấy phần, đột nhiên cảm thấy lúng túng nữa, thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, lại ra ít khí chất quý nhân.

      và Tương Nghi, vốn là là hai người đồng bệnh tương liên, nàng cha mẹ, cũng cha mẹ, nàng muốn tay trắng dựng nghiệp, cũng phải tay trắng dựng nghiệp. Nàng cứu tánh mạng của , hướng dẫn rất nhiều, nàng chứa chấp , để cho theo Phương tẩu học nghệ, canh giữ bên người nàng, nhìn nàng từ từ trưởng thành trở thành thiếu nữ khí chất ung dung, có sùng bái ra được.

      Nàng trấn định như thường, mình làm nam tử hán, sao có thể cảm thấy được tự nhiên? Ca Lạp Nhĩ sửa sang lại suy nghĩ, cười nhìn Dương lão thái gia: "Đa tạ lão thái gia cho con cơ hội."

      mặt trắng như ngọc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm, trông như lưu ly. Trong lúc chuyện, thần tình thái độ bỗng nhiên thay đổi, vừa nãy là lúng túng bất an, lúc này là lạnh nhạt nhàn nhã.

      Thôi đại tướng quân ở bên cạnh mắt lạnh nhìn cử động của , thầm nghĩ trong lòng, nếu thiếu niên này đúng là như Dương lão thái gia từng , là Tam vương tử Bắc Địch thất lạc, đúng là khả tạo chi tài, mình có thể lợi dụng , nếu Bắc Địch đổi chủ, có thể giao hảo với Đại Chu, đây là chuyện tốt ích nước lợi dân.

      "Thôi đại tướng quân, dọn thức ăn lên trước hay sao sao?" Ngọc Xuân Lâu đích chưởng quỹ cười tới: "Tiểu nhân đặc biệt gọi mấy vị tiểu nương tử Vạn Hoa lầu tới, miễn phí diễn nghệ cho Thôi đại tướng quân."

      "Tiểu nương tử?" Thôi đại tướng quân phất phất tay: "Ta chỉ mời khách quý dùng cơm, muốn những tiểu nương tử kia tới làm chi?"

      Chưởng quỹ vội vàng giải thích: "Mấy vị này tiểu nương tử tuổi tác còn , là Vạn Hoa lầu nuôi dự bị sau này làm chiêu bài, lúc này là bán Nghệ bán Thân, các nàng tinh thông thổi kéo đàn hát, tiểu nhân nghĩ, cho các nàng tới đánh đàn, hát hát khúc, cũng tốt để cho lỗ tai khách quý thoải mái."

      "Hóa ra là như vậy." Thôi đại tướng quân suy nghĩ chút, gật đầu cái: "Tốt lắm, ngươi cho các nàng ra trình diễn , vừa vặn mấy vị quý khách này đều là nhã nhân tới từ kinh thành, chắc hẳn cũng thích nghe."

      đám nữ tử bị người dẫn vào, có người ôm tỳ bà, có người cầm tử ngọc Tiêu, còn có hai người mang đàn cổ tới, cách bàn của bọn họ ước chừng trượng. Chưởng quỹ chỉ huy các nàng buông nhạc cụ xuống, chỉ mọi người ngồi ở chỗ đó : "Tối nay các ngươi có thể tới diễn nghệ, là kiếp trước các ngươi có tu luyện, hai vị ngồi kia, là Trấn Tây Đại tướng quân Ngọc Tuyền Quan chúng ta và Uy Vũ đại tướng quân mang binh từ kinh thành tới giải vây! Còn có mấy vị đều là quý công tử và đại gia tiểu thư từ kinh thành tới, các ngươi đánh đàn tốt, Đại tướng quân vui vẻ, tự nhiên có phần thưởng."

      Mọi người nghe lời này, nhìn lẫn nhau chút, trong đôi mắt đầu lộ ra vẻ hưng phấn, trong đó có nương mặc xiêm y màu tím, đưa tay đụng nương mặc áo vàng nhạt bên cạnh cái, thấp giọng : "Nếu để cho ai đó trong những người này nhìn trúng, mang về trong phủ làm di nương, đó cũng là tạo hóa của chúng ta, đỡ cho ngây ngốc trong Vạn Hoa lầu, đến lúc cập kê bị đẩy ra ngoài treo bảng làm hoa khôi, nghênh đón đưa về."

      nương mặc xiêm y màu vàng nhạt cũng có trả lời, chẳng qua là ngơ ngác nhìn vài người cách xa, thân hình cứng ngắc.

      "Thế nào? Nhìn ngu rồi sao?" Đồng bạn cười bên tai nàng: "Ngươi là quan sát hai công tử trẻ tuổi kia? Chỉ sợ bọn họ tuổi còn , còn chưa kết hôn, sợ rằng lúc này muốn nâng di nương, thế nào cũng là hai lão tướng quân kia dựa được."

      Nữ tử xiêm y màu vàng nhạt lúc này mới tỉnh ngộ, duỗi tay nắm lấy vạt áo của mình ngồi xuống: " những chuyện có này làm chi, Trấn Tây Đại tướng quân kia ở biên quan nhiều năm như vậy, ngươi có nghe qua nửa chuyện phong lưu của ông ta? Nếu ông ta là người háo sắc, tiền bối Vạn hoa lầu chúng ta sớm có người lập mưu làm di nương rồi."

      " cũng là." áo tím nhíu mày cái: "Quả như thế, vậy chỉ có nhìn xem vị Uy Vũ đại tướng quân kia thế nào, thấy bộ dáng ông ta chừng năm mươi mấy, di nương trong nhà cũng nên già rồi, là lúc cần di nương mới rồi." Nàng càng càng hưng phấn, ngẩng đầu lên, đôi mắt như nước liếc nhìn Dương lão thái gia, đắm đuối đưa tình.

      Nữ tử xiêm y màu vàng nhạt liếc đồng bạn, khóe miệng ra nụ cười khinh thường, cúi đầu khêu dây đàn cái, tiếng đàn lượn lờ bay lượn trong đại sảnh Ngọc Xuân Lâu, trong khoảnh khắc hấp dẫn ánh mắt Tương Nghi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :