1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 218:

      Edit: rinnina

      Đèn lưu ly tú cầu hơi xoay tròn, bên trong phát ra vầng sáng màu vàng ấm áp, phảng phất soi sáng ra gương mặt mang vẻ lo lắng.

      Gia Mậu say mê nhìn ngọn đèn lồng kia, hoa khắc lưu ly chiếu ngược mặt đất, ngừng chuyển động, đoàn bóng dáng đen thui. Trong tay xách ngọn đèn kia, trái tim vòng tới vòng lui giống như kia đèn lồng, có lúc nào được ngừng nghỉ, cảm giác giãy giụa giày vò này, phải đơn giản dùng mấy câu có thể .

      Bóng dáng Tương Nghi đứng bến tàu đó, mực trong đầu , chưa bao giờ biến mất, vệt khẩn trương trong mắt nàng tỏ nàng cũng bận tâm chuyện chiếc đèn lồng này. Gia Mậu thở dài cái, bỗng nhiên mềm lòng, ngồi bên cạnh bàn, ngưng mắt nhìn đèn lồng vàng ấm kia, trong lòng nghĩ ngợi lung tung.

      Lúc ấy tại sao nàng phải đưa đèn lồng cho Lâm Mậu Dung? Là quý trọng đồ tặng sao?

      , phải. Gia Mậu lắc đầu liên tục, chắc chắn là Lâm Mậu Dung cưỡng ép đòi, nàng chống đỡ được, lúc này mới đưa đèn lưu ly tú cầu cho nàng ta —— Lâm Mậu Dung là thiên kim Lâm tri phủ, lúc ấy căn cơ Tương Nghi ở Hoa Dương chưa ổn, chỉ có thể dựa vào Lâm tri phủ chăm sóc mới có thể từng bước con đường thênh thang kia, nàng thể chối từ lời thỉnh cầu của Lâm Mậu Dung cũng là lẽ thường.

      Nghĩ đến đây, Gia Mậu đau trong lòng hồi lâu, sống lại đời, vẫn thể bảo vệ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người ta khi dễ, quả thực mình quá bất lực rồi! Cả đời trước tỉnh tỉnh mê mê, mực hóng mát dưới bóng Dung gia, cuối cùng lúc ra quyết định, bỏ trốn với Tương Nghi, cũng bị bắt về, đến cuối cùng vẫn bảo vệ được Tương Nghi, còn chưa gặp nàng lần cuối, nàng buông tay về phía Tây.

      Cả đời này, vẫn con đường cũ, Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng, được cưng chiều, chỉ là quan tâm nàng nhiều hơn về mặt vật chất, đưa đủ loại đồ cho nàng, áo choàng, đồ trang sức, bạc, giúp nàng vơ vét tất cả những thứ nàng cần, nhưng lại nghĩ tới đây là căn nguyên khiến nàng chịu khổ.

      Kiếp trước Tương Nghi bị Lạc Đại phu nhân ngược đãi, gả rất vừa ý, chỉ biết là mẹ kế ác độc, lại nghĩ đến tột cùng là ai tùy ý cho Lạc Đại phu nhân này khắt khe nàng. Mặc dù Lạc gia sa sút, nhưng khi đó cũng là đại tộc Nghiễm Lăng, chính thứ vẫn phải phân , Lạc Đại phu nhân có thể chút kiêng kỵ ngược đãi Tương Nghi, đó phải có người Dung túng sao? Người Dung túng này, là Lạc đại gia, còn có chủ quản nội viện vị Lạc lão phu nhân kia.

      Mình sống đời, lại ngẫm nghĩ nguyên do trong đó, cho đến lúc Tương Nghi được bà ngoại giúp đỡ vặn ngã Lạc lão phu nhân, mới hiểu được, hóa ra căn nguyên cực khổ đời trước của Tương Nghi phải là Lạc Đại phu nhân, mà là Lạc lão phu nhân.

      Lạc lão phu nhân chết, Lạc Đại phu nhân cũng qua đời, Tương Nghi và cha nàng vạch mặt ra Phủ, mình đối với những chuyện này cũng có năng lực làm, chỉ có thể là chờ nàng đến Hoa Dương mới tới ra tay ủng hộ nàng —— chỉ điểm nàng mở cửa hàng, thầm ra sức vì nàng, cho là mình trợ giúp nàng, nhưng đến bây giờ mới hiểu được, ra căn bản có cảm nhận được chỗ đau sâu trong nội tâm nàng.

      Ví dụ như, đèn lưu ly tú cầu này.

      Khi đó nàng , đèn lồng cẩn thận phá vỡ, chỉ là muốn để cho tự mình biết nàng tặng đèn lồng cho người mà thôi, nàng lúc đó, chắc chắn trong lòng kinh hoảng bất an lại cảm thấy khổ sở chịu nổi, mà mình chút cũng cảm nhận được.

      Khi nàng bị cuộc sống ép tới khốn cảnh, thể kịp thời chạy tới bên người nàng, ngược lại vào lúc này dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng —— Gia Mậu nắm chặt tay, có vài phần hối tiếc, mình phải nên thương tiếc nàng, phải tha thứ mỉm cười với nàng sao? Vì sao còn mặt nặng mày với nàng?

      Tương Nghi, Gia Mậu dài thở ra hơi, là ta quá cẩn thận, có quan tâm nàng, đời này kiếp này, bất kể thế nào ta cũng cùng với nàng, cùng nàng, để cho nàng chịu chút uất ức... Dù là... Gia Mậu lòng của dần dần nóng lên, sôi trào mãnh liệt trận, nghĩ tới cách, đó là cái phao cứu mạng khi bị bức đường cùng.

      Tương Nghi có thể tự mời ra Tộc, cũng được, cần lấy tên Dung Gia Mậu, phải con cháu Dung gia, đó cũng ai có thể đến bức bách . Ra khỏi Dung gia Giang Lăng, người bình thường, muốn kết hôn với ai kết hôn với người đó, cần nhìn sắc mặt người khác.

      Dù thế nào, cũng buông tay, Gia Mậu thở phào nhỏm, thể, thể.

      Tâm trạng thiếu niên lang luôn nhiều thay đổi như vậy, luồng tình ý để cho đêm thể ngủ, nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là nàng, nụ cười dịu dàng kia, trong hai mắt đen bóng tất cả đều là thần sắc ái mộ.

      Tuyên chỉ sử dùng giọng của bên xuống bên tai, Gia Mậu lòng của cũng phập phồng chừng, oán khí mới nãy Dung lão phu nhân gây ra ứ đọng trong lòng của thể ức chế mà phát tiết ra. nhịn cả đời, chẳng lẽ đời này còn phải nhịn xuống như vậy? quyết định kiếp này phải tự mình làm chủ, bao giờ bị người nắm mũi dẫn nữa.

      Tuyên chỉ sử cười híp mắt giao thánh chỉ cho Dung lão thái gia trong tay: "Trường Ninh Hầu, chúc mừng, chúc mừng."

      Dung lão thái gia vẫy tay, người tùy tùng bưng mâm vàng tới: "Đại nhân cực khổ, chút lòng thành, xin đại nhân đừng chê."

      Tuyên chỉ sử cười ánh mắt tìm khắp cũng thấy, để cho tiểu Nội thị nhận: "Trường Ninh Hầu là rộng lượng, cũng khó trách, Kim Ngọc Phường này nhưng là gà mái đẻ trứng vàng của Hầu gia."

      Dung lão thái gia mấy câu với , quay đầu nhìn lại, thấy Gia Mậu.

      Gia Mậu nhanh, Xuân Hoa Thu Hoa phía sau chạy theo nhanh: "Ca ca, ca ca, huynh nhanh như vậy làm chi? Chờ chúng ta chút!"

      Thở hồng hộc đuổi kịp , mặt Xuân Hoa ửng đỏ cả lên: "Ca ca, huynh thích Nghi muội muội ?"

      Gãi đúng chỗ ngứa, cho phép Gia Mậu tránh vấn đề này, đơn giản gật đầu cái: " Ừ."

      "Hoàng hậu nương nương có thể gả Nghi muội muội cho huynh ?" Xuân Hoa trợn mắt nhìn Gia Mậu, mặt là vẻ chất vấn: "Nghi muội muội bái kiến Hoàng hậu nương nương chưa? Nàng có biết phần tình giữa hai người các ngươi ?"

      Ánh mắt của Gia Mậu dần dần sáng: "Muội ... Muốn ta mang Tương Nghi vào cung, để cho Hoàng hậu nương nương hạ chỉ gả?"

      Xuân Hoa gật đầu liên tục: "Có thể phải như vậy? Nếu Hoàng hậu nương nương có thể gả Nghi muội muội cho huynh, bà nội cũng phản đối, trong nhà cũng có gì để ."

      "Nghi tỷ tỷ thông minh như vậy, Hoàng hậu nương nương thấy nhất định thích." Thu Hoa nhàn nhạt cười tiếng, trong mắt tất cả đều là khích lệ: "Gia Mậu ca ca sao huynh thử chút?"

      "Thử chút?" Trong lòng Gia Mậu vừa có tí hướng tới, lại có phần do dự, Tương Nghi ở trong mắt bọn họ quả vô cùng tốt, nhưng Hoàng hậu nương nương có thể để ý lại là chuyện khác. Hoàng hậu nương nương có lẽ cũng giống bà nội mình chỉ nhận môn đệ gia thế, vậy phải biến khéo thành vụng?

      "Ca ca, huynh thử, làm sao mà biết? Vạn nhất Hoàng hậu nương nương đồng ý, huynh còn nghĩ biện pháp khác, người là sống, luôn có thể nghĩ kế phải ?" Xuân Hoa đẩy Gia Mậu cái, cười hì hì : "Ngay mấy năm trước muội nhìn ra tình ý của huynh với Nghi muội muội rồi, nghẹn lâu như vậy, còn chưa giải quyết chuyện này?"

      Gia Mậu bị Xuân Hoa nhiệt huyết sôi trào, gật đầu cái: "Xuân Hoa, muội sai, ta muốn làm kẻ hèn nhát, ta đây trở lại kinh thành tìm bà ngoại, để cho bà mang Tương Nghi vào cung!"

      "Ồ, ca ca, vì sao huynh bối rối như vậy? Huynh phải cùng tuyên chỉ sử trở về Giang Lăng sao? Chẳng lẽ cùng trở về?" Xuân Hoa thấy kỳ lạ, yên lòng nhìn chủ viện, giọng : "Huynh ném người hoàng thượng phái tới tuyên chỉ qua bên, như vậy tốt lắm đâu?"

      "Hoàng thượng có Phong ta làm tuyên chỉ sứ, chẳng qua là để cho ta nhân cơ hội trở về Giang Lăng thăm người thân thôi, ta sớm với tia quan hệ." Gia Mậu cần thiết chút nào, theo đức hạnh tuyên chỉ sử kia, đường trở về chỉ sợ lại phải chịu đựng gần tháng, khắc cũng kịp đợi, hận thể chắp cánh bay về kinh thành, kéo tay Tương Nghi chạy vào hoàng cung, cho Hoàng hậu nương nương, người thích là Lạc Tương Nghi, xin nàng ban hôn cho hai người bọn họ.

      "Gia Mậu đại ca, ta đây để cho nha hoàn bảo phu xe dắt Đào ra, huynh mau mau trở lại kinh thành tìm Nghi tỷ tỷ." Thu Hoa dặn bên người nha hoàn tiếng, ân cần nhìn Gia Mậu: "Mang theo bạc sao? Có đủ ?"

      Xuân Hoa vội vội vàng vàng mở hà bao ra, lấy hai thỏi bạc và tấm ngân phiếu bên trong ra: "Ca ca, huynh cầm."

      Thu Hoa cũng lấy ra tấm ngân phiếu: "Gia Mậu đại ca đừng chê ít."

      Trong lòng Gia Mậu cảm kích, cười tiếng với hai người: "Sem thường đại ca các ngươi như vậy hả? Ta có mang theo ngân phiếu."

      "Mang nhiều nhiều chút người sai đâu." Xuân Hoa hì hì cười tiếng: " Chờ đến đến lúc đó huynh còn bao nhiêu bạc cho muội và Thu Hoa! Lúc đến kinh thành, chúng ta ước chừng phải đổ thừa huynh, gom hết bổng lộc của huynh luôn!"

      Gia Mậu cười ha ha tiếng: "Muội nghĩ rằng bổng lộc của huynh có rất nhiều hay sao?" đưa tay sờ đầu Xuân Hoa cái: "Đến kinh thành ca ca mang muội chơi khắp nơi, ăn chợ đêm tốt nhất kinh thành."

      Trưa nay Dung phủ bày tiện ở thiên thính, hôm nay là tiệc nghênh đón tuyên chỉ sứ, cho nên người nhiều, ngày mai ước chừng phải đặt diên tịch, mời tộc nhân Dung thị và Giang Lăng Tri phủ, các quan lại tới dùng cơm, đến ngày sau là sắp xếp tiệc cơ động, mời khắp hàng xóm láng giềng bạn tốt, tới dính dính phúc Hầu phủ.

      Tuyên chỉ sử cùng Dung lão thái gia ngồi ở chủ vị chuyện, trong miệng đều là nịnh nọt: "Trường Ninh Hầu tài cán như vậy, sớm nên rời núi ra sức vì triều đình, cần gì phải tị cư Giang Lăng, để cho mỹ ngọc thể thấy ánh sáng. Trong kinh thành người người thán phục Dung Đại thiếu gia tuổi còn trẻ cao đậu Trạng nguyên, phần thông minh này, là truyền tới từ người Trường Ninh Hầu."

      Dung lão thái gia cười đắc ý: " kêu Đại thiếu gia tới, thế nào thấy tới tiếp đại nhân?"

      Người làm vội vàng tìm khắp nơi, lại thấy đến Gia Mậu, chạy về tới với Dung lão thái gia: "Đại thiếu gia thấy, đầy tớ kia cũng thấy bóng dáng."

      Dung lão thái gia trợn mắt hốc mồm: " nơi nào? Nhanh tìm tới!"

      Nhất thời Dung Phủ náo loạn, bọn hạ nhân rối rít tìm Đại thiếu gia Dung Gia Mậu. Xuân Hoa và Thu Hoa ngồi ở chỗ đó, hai người cúi đầu hơi cười, ai cũng chuyện, Dung đại phu nhân thấy nụ cười mặt con , đưa tay véo nàng cái, thấp giọng hỏi: "Con biết đại ca nơi nào?"

      Xuân Hoa nằm bả vai Dung đại phu nhân, cười rất là vui vẻ: "Mẹ, đại ca về kinh thành rồi."

      “Về kinh thành?" Dung đại phu nhân trợn mắt hốc mồm: " ở nhà ngây người bao lâu? về?"

      Nhất định là vì Lạc Tương Nghi, trong lòng Dung đại phu nhân có phần thoải mái, đều là cưới vợ quên mẹ, giờ com mình còn chưa cưới vợ, quăng mẹ đến phương nào! Còn chưa tâm với mấy câu, người này kịp đợi chạy mất, liền ném cha mẹ ở sau ót như vậy, căn bản cũng suy nghĩ chút, Hoàng thượng để cho về Giang Lăng, nhng phải ở nhà tẫn hiếu, dưới gối thừa hoan đấy!

      Đúng là con lớn nghe mẹ, Dung đại phu nhân bi ai nhìn Xuân Hoa, thấy con mặt đầy ý cười, khỏi ngớ ngẩn: "Xuân Hoa, sao con khuyên ?"

      "Mẹ, Nghi muội muội là người tốt, các ngươi cần gì phải bất mãn với nàng?" Xuân Hoa ôm bả vai Dung đại phu nhân, thấp giọng : "Cuộc sống là của ca ca, vì sao các ngươi muốn sai biểu ? Để cho vui vui vẻ vẻ, chẳng lẽ tốt? Giữa mẹ con cần gì phải giống như gà chọi vậy?"

      Dung đại phu nhân phiền muộn thở dài cái: "Mẹ cũng muốn như vậy, nhưng hôn ca ca con cũng cũng phải mẹ quyến dịnh, bên còn có người ép ."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 219: Lòng như lửa đốt tới biên quan

      Edit: rinnina

      Gia Mậu đến kinh thành ngày 20 tháng mười, đường điên cuồng chạy tới, chỉ dùng sáu bảy ngày.

      Đào con ngựa tốt, tính cả thời gian nghỉ ngơi, mặc dù thể ngày ngàn dậm, có thể ngày năm trăm dặm cũng có thể làm được, chẳng qua là ngựa của hai đầy tớ kia cũng hơi cố hết sức, ngày chạy lại hơn ba trăm dặm đường, làm Gia Mậu tâm phiền ý loạn, chân mày cũng nhíu lại.

      ngừng thúc giục đầy tớ mau mau đuổi ngựa, tới giờ Hợi cho nghỉ ngơi, buổi sáng giờ Mẹo phải lên đường lên đường, lòng chỉ muốn sớm về kinh thành, mới chạy ba ngày, hai đầy tớ chịu đựng được, liều mạng khuyên Gia Mậu: "Đại thiếu gia, nghỉ ngơi lát thôi, thân thể quan trọng hơn, tương lai còn dài."

      Nhưng Gia Mậu chỗ nào có thể nghe lọt ? Ngày kia Tương Nghi đứng bến tàu, mặt mũi bình tĩnh, trong đôi mắt lại có nhàn nhạt ưu thương, kềm chế được muốn mau mau gặp nàng, ra chuyện này với nàng. Là khi đó có suy nghĩ nhiều, là hồ đồ, dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng. Tất cả đều là đúng, mong Tương Nghi đừng uất ức chịu đựng, hung hãn trách cứ phen.

      Chủ tử chịu nghỉ ngơi, làm người ở đâu thể lười biếng? Hai đầy tớ bất đắc dĩ, chỉ có thể theo Gia Mậu cưỡi ngựa chạy như bay, chỉ thấy cái mông của mình đều bị xóc đau đớn, nhưng lại mở miệng kêu khổ kêu mệt được —— chủ tử mệt mỏi, bọn họ nơi nào có tư cách kêu mệt?

      Thấy tường viện Dương phủ, trong lòng Gia Mậu vui vẻ, sãi bước chạy vào, hai cái đầy tớ cũng thở phào nhõm, lăn xuống ngựa tới ngồi đất, hô xích hô xích thở hào hển, bà tử bên cạnh nở nụ cười: "Sao còn so được biểu thiếu gia? Nhìn như vậy cái, có vẻ thân thể hai người các ngươi càng dễ hư chút!"

      Hai đầy tớ duỗi thẳng chân ngồi đó tiếp lời, chờ thở hổn hển đều đặn xong, Trường An mới chậm rãi : "Đại thiếu gia trở lại kinh thành là có việc gấp, hai chúng ta chẳng qua là phụng bồi đường, tự nhiên phải khổ cực hơn."

      Bà tử đưa mặt tới thấp giọng hỏi: "Cái gì cuống cuồng tình? Biểu thiếu gia phải theo tuyên chỉ sử về Giang Lăng sao? Còn có chuyện cuống cuồng gì để cho ngựa ngừng vó chạy về như vậy?"

      Hai đầy tớ nhìn nhau cái, lắc đầu cái: "Chúng ta cũng biết, dù sao cũng là có việc gấp."

      Hai người mơ hồ có thể đoán ra mấy phần, nhưng ai dám bậy bạ? Đó phải là phá hủy khuê dự Lạc tiểu thư? Lại chuyện này nếu là truyền ra ngoài, người ta nhất định thiếu gia nhà mình phải, còn bằng bực bội ở trong lòng.

      Bà tử thấy hỏi cũng được gì, có chút vừa ý, đứng thẳng người, trề môi khẽ bên, Trường An cùng Trường Quý bò dậy, dắt ngựa về chuồng ngựa, bên tò mò thảo luận: "Cũng biết Đại thiếu gia trở lại tìm Lạc tiểu thư có chuyện gì, lão thái gia lão phu nhân chúng ta chắc đồng ý chuyện của bọn họ đâu."

      Vừa mới cột ngựa vào trong chuồng, ôm rơm cỏ ném tới trong cái máng, ba con ngựa cúi đầu ngậm cỏ ăn đến vui mừng, bên kia tới bà tử: "Hai người các ngươi mau nghỉ ngơi chút, theo ta dùng cơm, đợi hồi hai người các ngươi phải theo biểu thiếu gia ra ngoài."

      " ra ngoài?" Hai người há to miệng: " mới trở lại kinh thành, lại phải nơi nào?"

      " Ngọc Tuyền Quan." Kia bà tử cười nhìn khuôn mặt kinh ngạc của hai người, vẻ mặt khinh thường: " phải Ngọc Tuyền Quan chuyến sao, phải sắc mặt trắng bệch?"

      "Ngọc, Tuyền, Quan..." Trường An sờ mông cái: "Chỗ này của ta muốn loét rồi."

      Trường Quý cau mày, mặc dù dám kêu khổ, nhưng trong lòng cũng khó hiểu, Ngọc Tuyền Quan ở tận tây bắc, cách kinh thành hai nghìn dặm đường, so với từ Giang Lăng đến kinh thành còn xa hơn, nếu cưỡi ngựa tới Ngọc Tuyền Quan, chỉ sợ cần đến mười ngày.

      Bà tử có ý thương tiếc bọn , mang của bọn về phía trước: "Dùng trước cơm, bụng no rồi mau nghỉ ngơi trận, xem thiếu gia nhà các ngươi lúc nào lên đường."

      "Ma ma, tại sao thiếu gia nhà chúng ta phải Ngọc Tuyền Quan vậy?" Trường Quý có chút hiểu, chẳng lẽ thiếu gia nhà mình là cưỡi ngựa đến ghiền hay sao?

      "Cái này ta cũng ràng lắm, chẳng qua là..." bà tử kia cười : "Ngày hôm trước Lạc tiểu thư và vị Ca Lạp Nhĩ thiếu gia kia cùng lên đường Ngọc Tuyền Quan rồi, ta đoán chừng biểu thiếu gia đuổi theo bọn họ."

      Trường An Trường Quý nhất thời oán giận nữa, Ca Lạp Nhĩ và Lạc tiểu thư cùng Ngọc Tuyền Quan! Thiếu gia nhà mình có thể yên tâm sao? Nhất định là phải đuổi theo qua!

      Gia Mậu ngồi trong Ngọc Thúy Đường, tâm trạng lâu thể bình tĩnh, sao mình mới cái tháng, trong kinh thành có biến hóa này! Tam biểu tỷ thành thân phải đại gì, quan trọng là Tương Nghi lại kết bạn với Ca Lạp Nhĩ Ngọc Tuyền Quan!

      "Bà ngoại, sao bà khuyên chút?" Giữa lông mày Gia Mậu đích có thần sắc oán trách: "Tương Nghi đâu chịu được khổ như vậy? Thân thể nàng yếu đuối, cưỡi ngựa lắc lư làm sao chịu nổi!" Quả thực tiện mở miệng là cần gì phải cho Tương Nghi theo Ca Lạp Nhĩ, bà ngoại cũng câu, chỉ có thể giả vờ quan tâm thân thể Tương Nghi biểu thị lo lắng của mình thôi.

      Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn Gia Mậu: "Gia Mậu, con chỉ lo lắng thân thể Tương Nghi, chẳng lẽ lo lắng những chuyện khác sao?"

      Mặt của Gia Mậu đỏ trong nháy mắt, hơi ngượng ngùng, nhưng lại thể thừa nhận, gật đầu cái với Dương lão phu nhân: "Con đương nhiên có lo lắng khác, bà ngoại lại phải biết, cần gì phải như vậy."

      Dương lão phu nhân vươn tay ra, khẽ gõ nhìn bàn đàn mộc đen, tiếng vang "Đoàng đoàng đoàng " bay lượn bên tai, có kim ngọc chi : "Gia Mậu, thích người phải dũng cảm ra, cần gì phải nghẹn đến trong lòng? Bà ngoại thích nhất chính là giấu đầu lòi đuôi hàm hồ kỳ từ. Thế gian này, người người tránh cảm tưởng trong lòng, tất cả đều là mang tấm mặt nạ người biết chỉ 3 phần, giống như chơi đoán chữ, ít nhiều gì đoán lệch chút."

      Gia Mậu kinh ngạc ngồi đó, khỏi thừa nhận bà ngoại sai. Kiếp trước và Tương Nghi để phần thích này trong lòng, ai cũng chịu to gan biểu lộ ra, chẳng qua là đưa chút vật , len lén nhìn nhau mấy lần, đến cuối cùng lại biến thành kết cục như vậy.

      còn nhớ lần đó Dương Nhị Phu nhân mang Tương Nghi tới nhìn nhau, và nàng mặt đối mặt đứng hành lang dài, đưa cho nàng cái hộp gấm, bên trong chứa cây trâm. Nàng xấu hổ nhận lấy, cúi đầu dám nhiều, hai người cứ như vậy đứng mặt đối mặt, cho đến khi nha hoàn chạy tới bên kia có người đến, mới vội vội vàng vàng trốn sau núi giả, len lén nhìn Xuân Hoa tới, khoác tay nàng, hai người cùng mất.

      Nếu khi đó nàng có thể dũng cảm tự với mình cảm giác trong lòng nàng, có lẽ kiên cường chút, cho dù mẹ thuyết phục phục tùng gia tộc an bài thế nào, cũng thử phấn khởi chống lại, từ kinh thành đến Nghiễm Lăng tìm nàng.

      "Gia Mậu, vậy con chuẩn bị làm gì?" Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn .

      "Ta đuổi theo!" Gia Mậu đùng tiếng đứng lên: "Ta lập tức đuổi theo!"

      " được nóng nảy!" Dương lão phu nhân cười khoát tay cái: "Đây chính là cơ hội của con, ta hy vọng con có thể nắm lấy cho chắc, làm chu đáo toàn diện."

      Gia Mậu hiểu nhìn Dương lão phu nhân, giải thích được: "Bà ngoại có ý là?"

      "Từ kinh thành Ngọc Tuyền Quan, đường có nơi gọi là núi La Dương, nơi đó núi cao rừng sâu nhiều đạo tặc." Dương lão phu nhân nâng ly trà lên, hoàn toàn để ý thần sắc lo âu của Gia Mậu, chậm rãi khoan thai nhấp miếng, mới chậm rãi : "Ông ngoại con mang binh tiếp viện Ngọc Tuyền Quan, thuận tay tiêu diệt sơn tặc nơi đó, nhưng theo ta được biết, lại còn có bộ phận núp trong rừng sâu núi thẳm."

      "Tệ hại, Tương Nghi gặp nguy hiểm!" Lòng Gia Mậu như lửa đốt, vẩy áo choàng cái chuẩn bị ra ngoài, Dương lão phu nhân gọi lại, cười híp mắt : "Con mình lại có thể giúp gì? bằng binh bộ Tiết thượng thư bên kia cầu tới vài trăm người, nhanh chóng đuổi qua, cũng có thể hộ tống Tương Nghi đến biên quan."

      " Tiết thượng thư nhờ giúp đỡ?" Sắc mặt Gia Mậu cổ quái, nhìn Dương lão phu nhân sửng sốt: "Thế nào? Ta viết phong thư đưa cho con, con mang chỗ Tiết thượng thư, thấy thư tất nhiên an bài ít nhân thủ cho con."

      Lần này Tương Nghi qua, ngoại trừ Ca Lạp Nhĩ theo, Phương tẩu Liên Kiều nhất định là theo, còn theo hơn mười hộ viện có chút công phu quyền cước của Dương phủ —— lần này bọn Tương Nghi qua, còn mang theo mấy xe lá trà à nhiều chút vật chất quân nhu.

      Dương lão phu nhân thuở thiếu thời, từng vì tặng bao đầu gối áo bông cho tướng sĩ biên quan, chiếm được Hoàng thượng vui vẻ " được tiên hoàng cho là nghĩa nữ, lúc này mới có tước hiệu Công chúa, sửa lại thân phận của mình. Dương lão phu nhân cảm thấy Tương Nghi muốn từ người hành thương biến thành nữ tử có địa vị, cũng có thể thông qua thủ đoạn này.

      Đại Chu triều có những tước vị có thể thông qua đường tắt lấy được, cũng nhất định là phải xuất thân huân quý mới có thể được đến kia tước vị đời đời tương truyền cao quý môn đệ. Có vài người quyên tặng quốc khố rất nhiều, là có thể mua được ít tước vị phẩm thấp, cũng coi là giương cao cửa của mình rồi, Dương lão phu nhân giúp Gia Mậu Tương Nghi đưa ra, cần cho Tương Nghi thân phận thích hợp, đến lúc đó Dung gia mới nhận nàng.

      Tương Nghi biết vì sao Dương lão phu nhân muốn nàng mang nhiều đồ như vậy Ngọc Tuyền Quan, nhưng nàng cảm thấy Dương lão phu nhân chắc chắn sai, cho nên chút do dự xuất ra mấy vạn lượng bạc giao cho Dương lão phu nhân, xin bà hỗ trợ chọn mua ít đồ dùng quân đội: "Các tướng sĩ gác biên cương vì an toàn đại chu, giờ sắp bắt đầu mùa đông, ta chút y phục vớ cho bọn mua cũng là phải, coi như con dân đại chu, tự mình cảm tạ các tướng sĩ."

      Dương lão phu nhân cầm ngân phiếu cười , cho quản ra ngoài chọn mua đồ, cần năm sáu ngày mới phải, Tương Nghi chờ nhóm quân nhu này, mực chờ đến mười tám tháng mười mới lên đường.

      "Gia Mậu, đừng do dự nữa, cầm thư của ta tìm Tiết thượng thư , đây là hơi lớn hộ tống hàng quân nhu Ngọc Tuyền Quan, tự nhiên điều động đội ngũ cho con." Dương lão phu nhân phân phó Ngọc Trúc Ngọc Mai mang văn phòng tứ bảo lên: "Con lại ngồi chút, bà ngoại lập tức viết thư."

      Gia Mậu đứng ở nơi đó nhìn Dương lão phu nhân rồng bay phượng múa viết thư, trong lòng lúng túng bất an. hồi lâu

      Binh bộ Thượng thư họ Tiết, kiếp trước, là ông nội của Tiết Liên Thanh vợ mình.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 220: Gặp sơn tặc ở núi La Dương

      Tiết thượng thư cầm bức thư nhìn qua lần, ngẩng đầu lên đối với Gia Mậu cười tiếng: "Dung đại nhân, chuyện này dù tự ngươi tới với bổn quan, Bổn quan cũng cự tuyệt, cần gì phải còn kinh động Dương lão phu nhân?"

      Gương mặt của chất đầy nụ cười, nhưng Gia Mậu lại cảm thấy thoải mái, biết Tiết thượng thư là kẻ mưu sâu kế hiểm, có ích lợi, dễ dàng xuất thủ.

      Trong lòng hơi bất an, nhưng mặt lại hiển lộ: "Xin Tiết đại nhân phái mấy trăm nhân mã cho Gia Mậu, hộ tống nhóm quân nhu kia Ngọc Tuyền Quan."

      " thành vấn đề thành vấn đề." Tiết thượng thư cười ánh mắt híp lại: "Ta đây điểm tên phó tướng, mang 500 nhân mã theo Dung đại nhân đến Ngọc Tuyền Quan."

      Lúc tháng tư, Dung phi nương nương lúc đó, Hoàng hậu nương nương bây giờ, mượn cớ ngắm hoa cho đòi mấy vị quý nữ kinh thành vào cung, nhìn bộ dáng kia, chắc là chuẩn bị kéo tơ hồng cho người ta dắt, nếu vô duyên vô cớ cho đòi người gặp mặt. Tiết thượng thư nghĩ tới nghĩ lui, phân ngạch bên Ngũ hoàng tử đầy, Dung phi nương nương muốn vì kéo chút quan hệ cho mình, đến lúc đó có thể ủng hộ Ngũ hoàng tử cạnh tranh vị thái tử.

      Tiết thượng thư là người giảo hoạt, lúc ấy tình thế ràng, tự nhiên thể ngay lập tức dán lên biểu trung thành, dù sao cũng phải nhìn ra chút đầu mối mới có thể quyết định. Nhưng sau đó chuyện Vinh quý phi náo loạn ra, Dung phi và Đức phi cộng chưởng hậu cung, chuyện đám hỏi này cũng tiếp, đến tháng chín, thay đổi bất ngờ, Dung phi thành hoàng hậu, Tiết thượng thư đấm ngực dậm chân, chỉ than sao bắt được cơ hội, nếu khi đó biểu lộ ra từng tia cơ hội đến gần, chừng bây giờ cũng thành thân thích của Hoàng hậu nương nương.

      Chỉ là... Tiết thượng thư giả vờ lại nhìn xuống bức thư, ánh mắt híp kia vượt qua giấy màu vàng nhạt nhìn Gia Mậu đứng đó.

      Tuổi trẻ tài cao, tướng mạo tuấn tú, gia thế hiển hách, nếu người này có thể làm cháu rể của mình, đó là thể tốt hơn rồi. Lần này mình giúp tay, chừng trong lòng Hoàng hậu nương nương vui vẻ, có thể lặp lại chuyện xưa.

      Phó tướng điều động đội ngũ năm trăm người rất nhanh, trang bị đầy đủ hết, lúc này mới tới phục mệnh, Tiết thượng thư nghiêm nghị giao phó: "Lần này Ngọc Tuyền Quan, nhiệm vụ quan trọng, chớ có xem thường, nếu Dung đại nhân xảy ra chút bất trắc, vậy ngươi mang đầu trở về gặp ta!"

      "Đại nhân xin yên tâm, thuộc hạ nhất định tận trung cương vị, để cho Dung đại nhân có chút sơ xuất!" Phó tướng ôm lĩnh mệnh, hơi cười với Gia Mậu: "Dung đại nhân, cùng thôi?"

      Gia Mậu sớm chờ hơi kiên nhẫn, nghe lời này, vội vàng cáo từ Tiết thượng thư, nhanh ra ngoài.

      Tiết thượng thư nhìn chằm chằm bóng lưng Gia Mậu, khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười.

      Cuối tháng mười là lúc cuối thu đầu đông, hai bên đường núi lá phong màu đỏ chạy dài, giống như đám lửa đỏ tươi, xa xa nhìn qua, như từng đoạn vân cẩm màu đỏ, nhiễm đỏ mảng lớn núi non trùng điệp.

      nhánh đội ngũ từ từ đường, từ đầu đến cuối sai biệt lắm có mười mấy chiếc xe ngựa, nhìn từ núi, giống như con rồng màu đen quanh co qua, mặc dù đội ngũ tương đối dài, nhưng nhìn qua tốc độ lại chậm chút nào, những con ngựa kéo xe kia chạy như dưới chân có gió, mắt thấy mới vào núi cốc, nhưng nháy mắt cái, chạy đến giữa sơn cốc.

      núi đứng vài người, cúi người nhìn xuống, người mặt có vết đao sâu, dữ tợn cười tiếng: "Quả nhiên tới."

      "Huynh đệ phía trước sớm dò đường xong, bọn họ vốn muốn chặn lại, nghĩ đến ngựa kéo xe kia rất cường tráng, bọn họ còn chưa kịp kêu người đầy đủ, bên này cũng qua từ vị trí có lợi nhất." người mặc áo đen đứng bên cạnh cười hắc hắc: "Trại đó của bọn họ là đám người ô hợp, sao có thể so với hán tử núi La Dương chúng ta!"

      Hán tử mang vết đao mặt cuồng tiếu: "Còn phải như vậy? Bên kia nên động thủ, chúng ta xuống nhìn, xem xe ngựa chở bảo bối gì!"

      tiếng huýt gió, nghe mấy tiếng vang ùng ùng, từ núi lăn xuống mấy khối đá lớn, tốc độ nhanh kinh người, kèm theo tiếng gió lăn xuống, cái chớp mắt tắc nghẽn đường. Hai con ngựa chạy ở trước nhất bị kinh sợ, xích xích kêu lên, vó ngựa phía trước giơ lên, thân thể dựng đứng, thiếu chút nữa ném người ngồi lưng ngựa ra.

      May mắn hai người cưỡi ngựa kia cũng có bản lãnh, dùng sức kéo dây cương, gắt gao kéo ngựa lại, nhờ vậy mới để cho ngựa vọt tới phía trước, qua lúc lâu, ngựa mới khôi phục bình tĩnh, chẳng qua là còn hơi sợ hãi, nhìn hòn đá chất đống phía trước, hai con ngựa cũng nghỉ chân tiến lên.

      Đoàn xe phía sau cũng ngừng lại, phu xe nhảy xuống, nhìn phía trước chút: "Làm sao bây giờ? núi vô duyên vô cớ rơi tảng đá xuống, chặn đường lại!"

      " Tảng đá lăn từ núi xuống đều có nguyên nhân, có đôi khi là địa long xoay mình (động đất), có đôi khi là mưa to, nước lũ mang theo đá lăn xuống, nhưng chuyện hôm nay là kỳ lạ, có gió cũng chẳng có mưa lại khác thường, sao lại có đá lăn xuống?" Phu xe có kinh nghiệm chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Chuyện này có gì đó đúng!"

      Tương Nghi vén rèm xe nhìn phía trước, cất giọng hô: "Phương tẩu, thế nào? Vì sao có hòn đá rớt xuống?"

      Lâm Mậu Dung lộ ra cái đầu từ bên người Tương Nghi, mắt to nhanh như chớp vòng vo vòng, mặt lộ ra tia sợ hãi: "Nghi muội muội, nơi này có chút u ám, chúng ta hay mau mau đường, rời khỏi nơi này quan trọng hơn."

      " sớm bảo ngươi đừng theo, ngươi cứ tin, còn len lén trốn ra phủ chạy đến." Tương Nghi nhìn Lâm Mậu Dung, thấy thường ngày tùy tiện, lúc này sắc mặt có vài phần trắng bệch, khỏi oán trách tiếng.

      Bảo Cầm cho Lâm Mậu Dung các nàng Ngọc Tuyền Quan, Lâm Mậu Dung mực năn nỉ đến muốn mang nàng ra ngoài chút, Tương Nghi tự nhiên chịu, nếu là xảy ra chuyện may, sao nàng đảm đương nổi! nghĩ đến Lâm Mậu Dung quyết tâm rồi, lại người len lén chạy ra, đuổi kịp xe của nàng rồi chịu buông tay. Tương Nghi cuống cuồng phải nhanh chút chạy tới Ngọc Tuyền Quan, tự nhiên cũng khả năng đưa nàng trở về, thể làm gì khác hơn là để cho nàng ngồi chung chiếc xe ngựa với mình về phía trước.

      nghĩ tới đường xảy ra trạng huống, lần này làm sao giao phó với Lâm phu nhân đây.

      Tương Nghi híp mắt nhìn đống đá kia, êm đẹp xảy ra trạng huống, đây nhất định là có người ở tính toán bọn họ, muốn ở chỗ này chặn lại —— cướp bóc?

      "Phương tẩu." Tương Nghi nhảy xuống xe ngựa tới phía trước, ngẩng đầu nhìn Phương tẩu và Ca Lạp Nhĩ ngồi ở ngựa: "Ta cảm thấy hẳn là có người bố trí cơ quan, muốn vây chúng ta ở chỗ này."

      Phương tẩu tung người xuống ngựa, về phía trước bước, Lâm Mậu Dung trong xe ngựa cao giọng kêu lên: "Đừng phía trước bên , nguy hiểm! Phía sau đá nhất định có người!"

      Tiếng thét chói tai hết sức sắc bén, quanh quẩn trong sơn cốc chật hẹp, Phương tẩu quay đầu nhìn nàng cái, thần sắc mặt hờ hững: "Lâm đại tiểu thư, ngươi im miệng , ta tự nhiên biết có nguy hiểm." Nàng đưa tay, móc ra cây phi tiêu từ trong ngực, ném về phía trước qua.

      Phi tiêu xé gió đường bay về phía trước, mắt thấy vượt qua đống đá kia, nhưng đột nhiên, phi tiêu lại chia ra làm bốn, mấy chiếc Phi Tiêu biến hóa ra từ trong phi tiêu, bay quan bên cạnh.

      Nghe mấy tiếng gào thét"A a a", trong buội rậm hai bên sơn cốc phát ra trận kêu gào, có mấy người lăn lộn ra, trong tay xách đao sáng loáng: "Bà nương kia, lại dám ám toán chúng ta!"

      Phương tẩu cười tiếng, để ý tới bọn họ, Liên Kiều bên người Tương Nghi qua, lớn tiếng : "Còn phải là các ngươi tính toán trước? Lần này tốt, ngược lại trách tẩu tử chúng ta tính toán các ngươi?"

      Tương Nghi đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn bốn phía, cây hai bên sơn cốc này hơi cao, nhìn rất là trầm, ánh mặt trời bị cây cối cao lớn che lại, tựa hồ xuyên thấu qua được, trong sơn cốc tràn đầy khí tức lãnh.

      Lúc nàng quan sát, cỏ cây núi bỗng nhiên động.

      " được!" Ca Lạp Nhĩ kêu lớn tiếng, phi thân từ ngựa, kéo Tương Nghi chạy tới né tránh bên cạnh xe ngựa: "Liên Kiều, chú ý đá lăn xuống từ núi!"

      Mấy tảng đá lại lăn xuống từ núi, mới đầu nhìn thế tới mau, nhưng từ từ, hòn đá kia giống như mũi tên rời cung đảo mắt ở trước mắt. Ca Lạp Nhĩ bất chấp nam nữ đại phòng, đưa tay ôm lấy Tương Nghi, xuyên qua nhanh , chỉ trong tích tắc, nhảy ra ngoài phạm vi những hòn đá, rơi vào đất bằng.

      Đá rơi mặt đất, cuối cùng có động tĩnh, Ca Lạp Nhĩ quay đầu nhìn lại, Phương tẩu và Liên Kiều cũng đứng ở chỗ an toàn, mấy phu xe cũng coi như cơ trí, phần lớn đào thoát khỏi đá rơi, chỉ có người bị đá đập phải, may mắn hòn đá kia tương đối , nhìn người kia bị thương nặng, tay giữ chân, khập khễnh tới.

      "Các ngươi đến tột cùng là ai? Lại dám bày mai phục trong sơn cốc này!" Ca Lạp Nhĩ để Tương Nghi xuống, rống lớn tiếng với mấy người kia: "Chỉ bằng thủ thuật này của các ngươi, mà muốn ngăn chúng ta?"

      "Ha ha ha, dị tộc man di này, lại ngôn ngữ đại chu chúng ta lưu loát như vậy, còn văn vẻ như vậy, nhìn ra là con em nhà giàu, chuyến mua bán này chúng ta phải kiếm được lớn!" Trong rừng vang lên trận tiếng cười, tựa hồ cũng những chấn động cây cối mấy phần, chỉ thấy tuôn rơi trận tiếng vang, có mấy lá cây rơi xuống, sau đó, đám mặc người mặc quần áo tối màu, ở phía trước, là mấy người mặc xiêm y màu đen.

      Mấy người tới phía trước núi đá, ánh mắt Tương Nghi và Liên Kiều, mặt lộ ra nụ cười dâm tà: "Hai đứa này tệ, vừa vặn núi La Dương còn thiếu áp trại phu nhân, chính là các nàng!"

      "Ta nhổ vào!" Liên Kiều dùng sức phun bãi nước miếng: " là □□ đánh ngáp, khẩu khí là lớn! Ngươi phóng ngựa tới thử chút, nhìn xem nãi nãi thu thập ngươi thế nào!"

      "Nhé, là nàng cay cú, ta thích!" mặt tên dẫn đầu kia lộ ra thần sắc hưng phấn, đưa tay chỉ cái: "Các em, mau mau tiến lên! Nam nhân giết hết, nữ nhân để lại! Vàng bạc tài bảo xe ngựa, chúng ta đoạt về trại!"

      _Hết chương 220_

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 221:

      Edit: rinnina

      Trong rừng lóe lên ánh bạc, biết có bao nhiêu người vọt xuống bên dưới, cho dù có mặt trời, nhưng đao bọn họ cầm trong tay có thể lóe hàn quang như cũ.

      Điệu bộ này, ít nhất có vài trăm người, mặt Phương tẩu biến sắc.

      Sao lại có nhiều cường đạo chiếm cứ ở chỗ này như vậy? Hơn mười phu xe ngựa cộng thêm hơn hai mươi hộ viện, chỉ bốn mươi người, phải đối phó vài trăm người, nhất định có thể đánh được. Nhưng chuyện tới nước này, có đường lui, chỉ có thể đánh trận tử chiến rồi, Phương tẩu hô to tiếng với Tương Nghi: " nương, ngài trở về xe ngựa , đừng ra!"

      Lâm Mậu Dung vén rèm đưa đầu ra : "Nghi muội muội, mau mau lên, chớ có đứng ra ngoài, ngươi biết võ công, đứng ở ngoài chỉ là gánh nặng."

      Thổ phỉ dẫn đầu thấy gương mặt Lâm Mậu Dung, cười ha hả: "Hóa ra còn có mỹ nhân! Tốt lắm tốt lắm, lần này ta là có thể làm chú rể ba lần rồi!"

      Tương Nghi chạy đến bên cạnh xe ngựa, khoát tay cái với Lâm Mậu Dung: "Ngươi ngồi xe, ta muốn cùng bọn họ." Nàng khẽ cong eo, từ dưới hai lớp xe ngựa rút ra mấy thanh đao kiếm, ôm chạy bên người Liên Kiều Phương tẩu: "Vũ khí."

      Phương tẩu và Liên Kiều mỗi người cầm thanh bảo kiếm, Tương Nghi nhìn cây đại đao còn dư lại kia thấy hơi buồn rầu, nàng chỉ học chút võ nghệ cơ bản nhất với Phương tẩu, khoa tay múa chân chỉ có thể đối phó những kẻ lang thang kia thôi, bây giờ tay xách đại đao nặng trĩu, bắp thịt đủ, đại đao cũng nâng nổi, cần hai tay đồng thời cầm.

      Lâm Mậu Dung nhảy xuống từ trong xe ngựa, bắt lại tay Tương Nghi: "Ngươi đừng mạo hiểm, mau mau trốn bên cạnh ta, chúng ta tìm chỗ an toàn tránh né, dù sao cũng hơn để cho bọn họ lo lắng chúng ta bị thương tốt hơn."

      tay Tương Nghi cầm đại đao, tránh thoát, bị Lâm Mậu Dung kéo tránh sang bên cạnh, ánh mắt dám buông lỏng chút nào, chẳng qua là nhìn qua chỗ Ca Lạp Nhĩ Phương tẩu Liên Kiều.

      Người xấu mặc dù nhiều, nhưng bọn Ca Lạp Nhĩ vẫn còn chống đỡ qua được, có ba bốn người phân biệt vây quanh Ca Lạp Nhĩ và Phương tẩu, nhưng hai người chút cũng lộ vẻ bại, vung bảo kiếm đại đao, vù vù vang dội, phong mang màu xanh kia hóa thành đóa hoa, bảo vệ thân thể của bọn họ.

      Tình huống Liên Kiều hơi có chút được, tuy tư chất của nàng thích hợp học võ hơn Tương Nghi, dù sao nàng học hơi trễ, lại có thần lực trời sinh như Ca Lạp Nhĩ, lại là nữ tử, cho nên học năm sáu năm, vẫn là đạt tới tiêu chuẩn cao thủ, chẳng qua là khá hơn Tương Nghi chút.

      Tương Nghi ở bên nhìn Liên Kiều khó mà chống đỡ, trong lòng cuống cuồng, hô to tiếng: "Liên Kiều, ngươi trở lại!"

      " nương, tự ngươi giấu kỹ, cần lo ta!" Liên Kiều liếc mắt nhìn Tương Nghi, lại thiếu chút nữa bị người xấu kia đưa ra tay nắm lấy, nàng dùng sức nghiêng người, lúc này mới tránh qua được, chẳng qua là bên cạnh lại có người, cầm cây gậy trong tay đánh tới nàng.

      "Liên Kiều!" Tương Nghi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đưa tay che lại hai mắt của mình, nàng quả thực dám nhìn Liên Kiều bị người đả thương ngã xuống đất. Liên Kiều, tỷ muội tốt của nàng, Liên Kiều cùng nàng nhiều năm như vậy, chưa từng chịu chút thương tổn! cổ lửa giận ra được hừng hực dấy lên từ trong lòng, nàng cắn răng, hai tay cầm chặt chuôi đại đao, cố hết sức giơ đao lên, cắn răng chạy tới đám người xấu kia.

      Sắc mặt Lâm Mậu Dung trắng bệch trong nháy mắt, nàng thể tin nhìn bóng Tương Nghi, trong lòng có chút xấu hổ, nàng khom người sờ cái trong xe ngựa hai lớp, phát còn có cây gậy, nàng chút do dự rút cây gậy kia ra, cột váy tới eo lung gọn gàng, cũng vung cây gậy chạy qua.

      Tương Nghi chạy nhanh tới bên Liên Kiều, tình thế Liên Kiều được đến hóa giải, Ca Lạp Nhĩ sớm phi thân tới cấp cứu, cây đại đao vũ động như bánh xe, giọt nước lọt. mấy người xấu xông vào trước nhất căn bản gần được thân thể của .

      mặt tên dẫn đầu kia lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Xem ra chúng ta gặp khúc xương cứng rồi! Các em, chém những kẻ công phu tốt trước, sau đó chúng ta lại tới đánh bọc mấy người này, hơn hai trăm người đối phó được mấy chục người, danh tiếng Trại Thanh Phong chúng ta còn ?"

      đám lâu la rối rít nắm gậy gộc đao chạy nhanh tới chỗ phu xe và hộ viện, người quả thực quá nhiều, Phương tẩu và Ca Lạp Nhĩ hoàn toàn ngăn được, dòng người kia như nước sông lao nhanh cuồn cuộn dứt chảy qua, mắt thấy những xe phu môn kia phải gặp nạn, may mắn còn có hơn hai mươi hộ viện vọt tới phía trước.

      "Ca Lạp Nhĩ, bắt giặc phải bắt vua trước!" Tương Nghi có chút nóng nảy, số hộ viện quá ít, chỉ có thể ngăn cản nhất thời, đến lúc đó những phu xe vô tội kia khẳng định cũng bị người xấu gây thương tích, thậm chí chết tại núi La Dương này.

      "Biết!" Ca Lạp Nhĩ liếc mắt nhìn Tương Nghi, trong ánh mắt bích lục lấp lánh ánh sáng, lúc này giống như con báo săn mồi giận dữ, trong mắt lóe ra ánh sáng khát máu, cong người lên phát động công kích với con mồi khiêu khích .

      Lần đầu tiên Tương Nghi thấy như vậy Ca Lạp Nhĩ, nàng trợn mắt mồm nhìn , đột nhiên cảm thấy mình giống như biết , Ca Lạp Nhĩ vẫn luôn mỉm cười, luôn rất cần mẫn giúp người khác làm này làm nọ, rất ít khi thấy qua ánh sáng như vậy trong mắt —— lúc này giống như con liệp ưng, tự do bừa bãi bay lượn trời xanh cao vút, đôi cánh khỏe mạnh đánh về phía trước, mang theo tiếng xé gió vọt xuống.

      Người mặc áo đen dẫn đầu dương dương đắc ý chỉ huy thủ hạ đẩy về phía trước, đột nhiên trước mắt có bóng người màu xanh xẹt qua, theo bản năng lui về phía sau, khí lạnh đập vào mặt, buộc lùi lại mấy bước.

      " Đồ mọi rợ này, chẳng lẽ ngươi là biết danh hiệu đại gia? Đại gia để cho ngươi kiến thức chút công phu đại chu, phải là những thứ mọi rợ các ngươi biết cưỡi ngựa bắn tên là đủ rồi!" Thủ lãnh kia sờ bên hông cái, cái roi nháy mắt ở trong tay, nghe tiếng gió vang lên, nhuyễn tiên rơi về phía Ca Lạp Nhĩ.

      "Ca Lạp Nhĩ, coi chừng!" Liên Kiều lớn tiếng kêu hô lên: "Lui về phía sau!"

      Ca Lạp Nhĩ trả lời nàng, chẳng qua là hết sức chăm chú đối phó quần áo đen kia, võ công quả tệ, nhuyễn tiên múa gió thổi lọt, khi nhu hòa khi mạnh mẽ, có lúc giống như rắn độc khạc lưỡi, ngẩng đầu nhào tới Ca Lạp Nhĩ.

      Phương tẩu ở bên cũng nhàn rỗi, dùng trường kiếm của nàng bảo vệ Tương Nghi và Lâm Mậu Dung, nhưng côn đồ lại càng ngày càng nhiều, là giống như đánh về phía sâu ăn lúa trong ruộng. Tương Nghi thấy thế rất là cuống cuồng, gắng sức hô: "Phương tẩu, ngươi trước đừng để ý chúng ta, giúp Ca Lạp Nhĩ bắt tặc nhân đầu lĩnh lại !"

      Nàng bất kể hết thảy, vung đại đao về những kẻ kia, đại đao ngân quang lẫm liệt, khí lạnh bức người, đám lâu la kia phần lớn đều là có võ nghệ, chẳng qua là dựa vào cậy mạnh, hoặc là dựa vào nhiều người tới khi dễ người ta mà thôi, thấy đao Tương Nghi tới, cũng bị bức lui cái bước.

      " là phế vật vô dụng!" Thủ lãnh kia nhìn vài người cũng gần được thân thể Tương Nghi, giận đến cao giọng kêu mắng lên: "Đối phó tiểu nương bì cũng được, các ngươi toàn bộ có thể chết."

      Đám lâu la bị mắng dám lui nữa, mọi người xoa xoa đôi bàn tay, Tương Nghi: "Tiểu nương bì, mau mau buông đao xuống, vội vàng với về sơn trại hưởng phúc với Đại vương chúng ta!"

      Những người này khí thế hung hăng, Tương Nghi sợ nhảy lên, lui bước về sau, Lâm Mậu Dung ở bên cầm gậy, hai tay phát run: "Nghi muội muội, làm sao bây giờ, tới nhiều người như vậy, chúng ta ngăn được."

      Tương Nghi cắn răng, để ý mồ hôi xuống trán, dùng sức rống lên giọng: "Bất kể thế nào, chúng ta chỉ có thể liều mạng, nếu là để đao xuống, càng là cá thớt!"

      Côn đồ từng bước ép tới gần, Tương Nghi và Lâm Mậu Dung lui về phía sau từng bước , mắt thấy bị ép qua chân núi bên, có đường lui nữa, lúc này bỗng nhiên nghe được trận tiếng vó ngựa.

      Đây tuyệt phải thanh con ngựa có thể phát ra, loại thanh này, giống như có thiên quân vạn mã lao nhanh đến, lấm tấm đạp đến lòng của người ta bên .

      Bọn lâu la ngừng tay, mặt có thần sắc kinh hoảng: "Đại vương, có người đến!"

      Đầu lĩnh kia cũng hơi hoảng hốt, tay hơi chậm lại, nhuyễn tiên rũ xuống, có tinh thần như trước, giống như con rắn chết có sinh khí, Ca Lạp Nhĩ nắm bắt thời cơ, đưa tay ra cái níu roi lại, dùng sức khẽ kéo, người kia ngã rầm mặt đất.

      Mấy lâu la phía sau chạy tới, trong tay vũ động đại đao chém Ca Lạp Nhĩ qua, có mấy người xoay lại đỡ đầu lĩnh kia, lúc này Phương tẩu phi thân tới, cước đạp tay của đầu lĩnh kia, dùng sức nghiền chút, thủ lãnh kia bị đạp cuồng kêu lên: "Ngươi bà lão này, đặt chân ác độc!"

      Phương tẩu hét lớn tiếng: "Mau mau cho đám binh tôm tướng cá kia dừng tay!"

      "Tương Nghi, Tương Nghi!" Bên kia truyền đến lớn tiếng gào thét: "Là nàng ở phía trước ư, Tương Nghi?"

      Tương Nghi thể tin vào tai mình, giọng này, ràng là Gia Mậu mà! Nhưng bây giờ phải ở Giang Lăng sao? Làm sao có thể xuất ở đây chứ?

      Ảo giác, nhất định là mình nghe lầm rồi, Tương Nghi yên lặng nhắm hai mắt lại, nghe người sắp chết, có thể nghe giọng trong lòng nhớ thương nhất, như kiếp trước, trước khi nàng chết, nghe Gia Mậu ở bên tai kêu tên của nàng.

      Lâm Mậu Dung kinh nghi nhìn phía sau, chỉ thấy trận mùi khói cuồn cuộn, sơn cốc vốn u ám làm cho hoàn toàn mơ hồ, cưỡi ngựa xông vào trước nhất bên là thiếu niên quần áo tím, trong tay vũ động thanh bảo kiếm, vọt tới bên này, phía sau của theo biết bao nhiêu người ngựa, cũng mặc khôi giáp, nhìn ra là tinh Binh cường Tướng.

      "Dung Đại thiếu gia!" Lâm Mậu Dung kinh ngạc vui mừng kêu lên, cây gậy cầm ở trong tay vũ động cao: "Ta ở chỗ này, Nghi muội muội cũng ở đây!"

      Sau khi xong bên những lời này, Lâm Mậu Dung ngừng miệng, nàng bỗng nhiên ý thức được vừa nãy Gia Mậu chỉ kêu tên Tương Nghi.

      Nàng quay mặt , thấy Tương Nghi nhắm mắt lại đứng đó, mặt có vẻ mặt kỳ lạ, trong lòng bỗng nhiên có nghi ngờ ra được. Nháy nháy mắt, Lâm Mậu Dung im miệng , chẳng qua là yên lặng nhìn thiếu niên mặc áo tím kia chạy tới bên các nàng nhanh.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 222: Núi La Dương trời đất tối sầm

      Gia Mậu tới, thế cục lập tức xảy ra thay đổi.

      Mùi khói ngập trời kia biểu , biết lại có bao nhiêu người chạy về đằng này, đám lâu la Trại Thanh Phong thấy khôi giáp phát sáng lóng lánh, sớm mất lá gan, nào có tâm tư ham chiến? Từng người kêu cha gọi mẹ chạy như bay lui về phía sau, chỉ hận chân mình ngắn, chạy nhanh, ném an nguy đầu lĩnh bọn họ qua bên, ai cũng liếc cái.

      Gia Mậu phân phó Vương phó tướng: "Nhất định phải bắt được người xấu, người cũng cho trốn!"

      Vương phó tướng chắp tay : "Mạt tướng hiểu!"

      Lãnh binh ra chuyến, tự nhiên hy vọng có thể có chút công trận, tuy hộ tống quân nhu Ngọc Tuyền Quan, an toàn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sao so sánh được với công lao bắt được sơn tặc? Cho dù Gia Mậu phân phó, Vương phó tướng cũng cần hết sức lùng bắt trộm cướp, vung tay lên: "Mau mau theo ta, bắt được sơn tặc, người người có thể được thưởng!"

      Bọn binh sĩ vung cánh tay hô đáp tiếng, giọng kia giống như thần chung mộ cổ, vang vọng trong sơn cốc, kích động lòng người. Tiếng vó ngựa lộn xộn, chiến mã xích xích, từng con nhanh chóng chạy về phía trước, đuổi theo đám tặc nhân kia.

      "Tương Nghi!" Gia Mậu nhảy xuống ngựa, chạy đến bên người Tương Nghi, bắt lấy tay nàng: "Tương Nghi, nàng bị sợ hãi, đều tại ta đến trễ!"

      Đó là giọng của Gia Mậu, vang lên bên tai của nàng, vội vàng như vậy, lại mang sâu đậm quan tâm, Tương Nghi chợt mở mắt, lại thấy khuôn mặt trắng noãn xuất trước mắt, đôi mắt màu đen như mặc ngọc, xuất thần nhìn nàng.

      "Gia Mậu!" Giọng của Tương Nghi có vài phần nghẹn ngào, mới vừa đánh nhau kịch liệt như vậy, đột nhiên phát cứu binh tới, có người có thể dựa vào, quả thực cảm thấy tốt đẹp đến muốn nhắm mắt lại ngủ giấc, cái gì cũng suy nghĩ. Đối mặt với Gia Mậu bỗng nhiên đến, trong lòng nàng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng câu cũng được, chỉ có thể nhìn .

      Nếu phải có người khác, nàng muốn cứ như vậy tựa vào vai Gia Mậu, đôi tay vòng lấy hông của , cần suy nghĩ cái gì cũng cần cái gì, nghe đến trong rừng chim uyển chuyển hót, cảm thụ mát mẽ mà gió núi đập vào mặt mang tới. Nhưng đứng bên người nhiều người như vậy, tất cả mọi người nhìn bọn họ, Tương Nghi nơi nào dám làm ra cử động như vậy.

      "Tương Nghi, Tương Nghi!" Thấy Tương Nghi lời nào, Gia Mậu nhéo tay nàng cái, khẽ mỉm cười: "Thế nào? Chẳng lẽ nàng biết ta? Làm sao lại nhìn ta lời nào?"

      hạt nước mắt cuối cùng rơi xuống từ lông mi Tương Nghi, nàng miễn cưỡng cười tiếng: "Ta bị sợ choáng váng."

      Gia Mậu thương tiếc nhìn Tương Nghi trước mắt, hận thể ôm nàng vào trong ngực. Thời khắc này Tương Nghi nhìn qua hết sức tốt, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt to chứa lệ kiều, phảng phất là cố nén mới giọt xuống.

      "Tương Nghi, là ta tốt, có gấp rút chạy tới, nếu nàng cũng bị dọa sợ rồi." Gia Mậu thở dài cái: "Ta tới trễ bước."

      "Dung Đại thiếu gia, ngài tới vừa vặn." Phương tẩu tới, cười tiếng với : "Nếu trễ khắc đồng hồ nữa, chúng ta có khả năng ngăn được. tại coi như tốt, thương vong nặng."

      Tương Nghi chợt nhớ tới những phu xe kia, nhón lên dùng mũi chân nhìn bên kia: "Bọn xa phu có chuyện gì chứ? Bọn họ tay tấc sắt, cũng công phu, biết có bị sơn tặc làm bị thương ."

      "Ta nhìn chút." Ca Lạp Nhĩ sãi bước qua từ bên người Tương Nghi, sâu đậm liếc mắt nhìn Gia Mậu: "Dung Đại thiếu gia, ngươi tới đúng lúc."

      Gia Mậu suy nghĩ những lời này, có chút nghĩ ra vị trong đó, biết vì sao Ca Lạp Nhĩ dùng loại ánh mắt đó nhìn , là bởi vì mới vừa mình kéo tay Tương Nghi sao? Ca Lạp Nhĩ nhất định là ghen tỵ quan hệ thân mật giữa Tương Nghi và mình, trong lòng có ghen tuông, mới có thần thái chuyện như vậy, cười tiếng với bóng lưng Ca Lạp Nhĩ, cũng để ý đến , xoay đầu lại nhìn chằm chằm Tương Nghi thả.

      Lần đầu tiên thấy Gia Mậu ở trước mặt người dùng ánh mắt sáng quắc này nhìn mình, Tương Nghi hơi ngượng ngùng, chẳng qua là nàng cũng nỡ bỏ rút ánh mắt của mình về, hai người cứ giằng co đến cùng nhìn nhau như vậy, thiên địa vạn vật trong mắt bọn họ đều hóa thành hư vô, chỉ có bóng người thoáng trong con ngươi.

      Lâm Mậu Dung có cảm giác khó chịu, đưa ra cùi chỏ đụng Tương Nghi cái: "Nghi muội muội, chúng ta trở về xe ngựa trước ."

      Tương Nghi lúc này mới như tỉnh cơn mơ nàng đảo mắt nhìn cái, người chung quanh cũng nhìn nàng và Gia Mậu, trong nháy mắt đỏ mặt.

      "Tương Nghi, chờ chút." Gia Mậu từ trong túi xuất ra cái khăn, nhàng lau trán Tương Nghi: "Tương Nghi, nơi này có mồ hôi tro bụi."

      Liên Kiều ở bên cạnh nở nụ cười: "Dung Đại thiếu gia, lời của ngươi đúng là sát phong cảnh cực kì, nếu là Hoàng Nương Tử ở, nhất định ngươi là hoa gian quát nha."

      Gia Mậu tỉ mỉ thay Tương Nghi lau tro bụi mặt, ngắm nàng phen, lúc này mới cười : "Lần này chung quy coi là sạch rồi."

      Tương Nghi thấp giọng : "Đa tạ ngươi, Gia Mậu."

      "Tương Nghi, ta về Giang Lăng trước, ở bến cảng lạnh nhạt với nàng, là ta làm đúng." Gia Mậu thấy Tương Nghi và Lâm Mậu Dung xoay người muốn , bỗng nhiên nhớ lại chuyện ngọn đèn lưu ly tú cầu kia. Lâm Mậu Dung rất ràng có chút ý tứ với mình, nếu mình ràng, chỉ sợ khiến nàng ghi hận Tương Nghi.

      Nghe được câu này, Tương Nghi và Lâm Mậu Dung đều dừng bước.

      "Tương Nghi, ta khi đó giận nàng đưa đồ của ta tặng nàng cho người khác, nhưng lại nghĩ rằng tại sao nàng phải tặng người, cuộc sống của nàng trải qua chật vật, ta lại có cảm nhận được khó của nàng xử, còn có thái độ như vậy với nàng, là ta làm đúng, ta xin lỗi nàng, xin nàng tha thứ cho ta." Gia Mậu thành tâm thành ý, mũi Tương Nghi đau xót, nước mắt cơ hồ muốn rớt ra.

      "Cái gì?" Lâm Mậu Dung kinh ngạc trợn to hai mắt: "Nghi muội muội, đèn lưu ly tú cầu kia là Dung Đại thiếu gia đưa cho ngươi? Sao khi đó ngươi ràng? Nếu là ngươi cho ta biết, ta chắc chắn hỏi ngươi."

      Tương Nghi có vài phần lúng túng, giọng của Lâm Mậu Dung tràn đầy tức giận, việc này làm cho trong nội tâm nàng cũng khó chịu lên. Khi đó nàng cũng phải cố ý giấu giếm chuyện này, chỉ là muốn để cho quá nhiều người biết Gia Mậu đặc biệt tốt với nàng, nhưng giờ nhìn lại, khi đó nàng đúng là làm sai, sai hoàn toàn.

      "Đèn lồng kia đúng là ta tặng cho Tương Nghi, ngươi có thể nhìn từ nóc đèn lồng vào trong, cái đế khắc nhánh hoa đào, còn khắc chữ nghi, đó là lễ vật tết Nguyên Tiêu tám năm trước ta tặng cho nàng." Trong giọng của Gia Mậu có kiên định thể phản bác, quyết định muốn cho Lâm Mậu Dung biết chuyện này, muốn nàng ta lại có ý đồ khác an phận.

      số việc, cần đoạn đoạn, ngừng phản loạn.

      "Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi là cố ý tới bắt nạt ta, phải ?" Lâm Mậu Dung xấu hổ chịu nổi, mình lúc đó còn đặc biệt đến tìm Tương Nghi, là muốn cho nàng biết, mình thích Gia Mậu, nhưng nàng lại chút cũng có để lộ ra quan hệ giữa nàng và Gia Mậu—— ở trong sơn cốc núi La Dương này, màn mới vừa phát sinh kia, ngay cả kẻ ngu cũng nhìn thấy ràng, Tương Nghi và Gia Mậu có cảm tình sâu đậm, nhưng hai người bọn họ lại lừa gạt tốt!

      Phàm là Tương Nghi tiết lộ chút xíu quan hệ nàng và Gia Mậu, vậy mình cũng ngu mang đèn lưu ly tú cầu tặng , ở bến cảng, ngay trước hai người cảm mến nhau, mang đèn lồng Gia Mậu tặng Tương Nghi lại đưa về cho Gia Mậu!

      mặt * cay nóng lợi hại, Lâm Mậu Dung cơ hồ sắp thở nổi, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Tương Nghi, bước nhanh về phía trước, Liên Kiều chạy mau rồi mấy bước đuổi kịp Lâm Mậu Dung, đưa tay cản nàng: "Lâm đại tiểu thư, ngươi muôn ngàn lần thể mình trở lại kinh thành, đường này chừng còn có kẻ gian kia."

      Lâm Mậu Dung đẩy tay Liên Kiều ra: "Ngươi tránh ra, ta chỉ là muốn ngồi xe ngựa, yên lặng chút."

      Liên Kiều thả tay xuống, nhìn Lâm Mậu Dung từng bước về phía xe ngựa, vén rèm leo lên, lúc này mới yên lòng. Nàng tới trước mặt Tương Nghi, cau mày thấp giọng : " nương, lần này làm thế nào mới tốt đây? Lâm đại tiểu thư tựa hồ tức giận."

      "Tại sao nàng phải tức giận? Bởi vì ta chiếc đèn lưu ly tú cầu ta tặng Tương Nghi?" Gia Mậu nhíu mày: "Tương Nghi, quả khi đó ngươi nên nàng ràng, tránh cho nàng ta hiểu lầm nàng và ta. ra chúng ta cũng là cố ý lừa dối nàng, những chuyện này tiến tới nơi, phảng phất thành chúng ta khi dễ nàng."

      "Là ta làm sai chuyện, ta phải giải thích với nàng." Tương Nghi nhìn rèm xe ngựa xanh lục mềm mại, thở dài cái: "Chỉ nguyện nàng có thể cởi ra tư tưởng sớm."

      Vén rèm lên, Tương Nghi leo lên xe ngựa, Lâm Mậu Dung nhìn nàng cái, chuyển mặt sang bên.

      "Dung tỷ tỷ." Tương Nghi đưa tay đụng nàng cái: "Ta phải cố ý muốn gạt ngươi. Khi đó ta thân mình ở Hoa Dương, là cha nuôi mẹ nuôi giúp ta mới làm ăn tốt, ngươi hỏi ta muốn đèn ngọn đèn lưu ly tú cầu kia, ta làm sao có thể cho ngươi? Sở dĩ cho ngươi là Gia Mậu tặng cho ta..." Tương Nghi tròng mắt nhìn mình mủi chân, vô cùng chật vật: "Tất cả mọi người nam nữ đại phòng, nếu biết ta nhận đồ nam tử đưa, dù là lúc ấy tuổi tác Gia Mậu nữa, thể nhìn ta thành người khinh bạc, cho nên mới ràng với ngươi."

      "Vậy vì sao bây giờ ngươi lại dám ra rồi hả?" Lâm Mậu Dung xoay mặt nhìn nàng, tay vén rèm, ánh mắt ngừng thân cây xa, nàng cũng biết mình tại sao phải nhìn nơi đó, chẳng qua là cảm thấy trong lòng khó chịu, muốn theo ý tìm thứ có thể nhìn chăm chú, cũng dễ cởi ra u buồn trong tâm.

      "Đó là bởi vì chúng ta thể lại lừa dối nữa." Tương Nghi quả thực cảm thấy ra lời này hơi khó, nhưng nàng lại thể , cho dù là bây giờ nàng mặt đỏ tới mang tai, nàng cũng chỉ có thể ra.

      "Lừa dối? Ngươi cũng biết là lừa dối?" Lâm Mậu Dung nở nụ cười, giọng so với khóc còn khó chịu hơn: "Chẳng lẽ ngươi cho là hai câu hời hợt như vậy, là có thể để cho ta quên mất thương tổn các ngươi gây ra cho ta sao?"

      Tương Nghi ngồi ở chỗ đó, trong lúc nhất thời biết trả lời như thế nào, cuối cùng nàng sâu kín câu: "Dung tỷ tỷ, ta phải làm sao, ngươi mới chịu tha thứ ta?"

      "Nếu là ta muốn ngươi buông tay, nhường Dung Đại thiếu gia cho ta, " Lâm Mậu Dung bỗng nhiên quay mặt lại, đôi lông mày nhướng cao, khuôn mặt ép tới gần Tương Nghi mấy phần: "Ngươi đồng ý ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :