1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 213: Đèn tú cầu vật quy nguyên chủ

      Edit: rinnina

      "Tương Nghi!" Gia Mậu mừng như điên hô lên tiếng, đưa hai tay ra ôm Tương Nghi, để cho đầu của nàng tựa vào vai , tay nhàng đặt sau lưng của nàng, thấp bên tai nàng: "Nàng sợ cái gì? Chẳng lẽ nàng tin quyết tâm của ta? Khi đó là ta xin lỗi nàng, ta dùng hết sức mà kháng cự, bây giờ ta bao giờ buông tay, người nào có thể thay thế địa vị của nàng ở trong lòng ta, ta nhận định là nàng, cả đời này chúng ta chung chỗ, chia ly nữa."

      Nước mắt Tương Nghi lã chã mà xuống, phảng phất nước mắt này đến từ kiếp trước, thể nào dừng, mực kéo dài đến kiếp này, nàng vẫn luôn là Lạc Tương Nghi yếu ớt đó, cho dù là Gia Mậu chỉ câu nhu tình mật ý, cũng đâm thẳng vào trái tim của nàng, khiến nàng có cách nào bình tĩnh.

      "Tương Nghi, nàng đừng khóc, ngày tốt của chúng ta vẫn còn ở phía sau, lần này ta về với mẹ, ta muốn cưới nàng." Gia Mậu toét miệng nở nụ cười: "Bây giờ ta cũng coi là có thành tựu , cha mẹ thể nào cân nhắc đề nghị của ta, nàng chờ tin tức tốt của ta nhé."

      "Cái gì?" Tương Nghi kinh ngạc ngẩng đầu lên, có vài phần tin: "Ngươi muốn kết hôn với ta?"

      "Tự nhiên phải cưới nàng." Gia Mậu đưa tay nhéo chóp mũi Tương Nghi cái, nhàng cười tiếng: "Thế nào, nàng còn chưa tin?"

      Tương Nghi mở to hai mắt, trong giọng có vài phần khổ sở: " phải là tin, chẳng qua là cảm thấy rất ngạc nhiên, dù sao chuyện này có hơi đột nhiên."

      "Bất kể thế nào, nàng phải tin tưởng ta, đời này kiếp này, ta chỉ cưới nàng, nữ nhân khác ai ta cũng muốn." Gia Mậu ấm áp khí tức ở bên tai nàng truyền tới, thanh trầm thấp mà khàn khàn: "Tương Nghi, chỉ cần nàng tin tưởng ta, chúng ta rồi chung chỗ, cho dù là kháng chỉ đào hôn, ta cũng làm!"

      "Nhưng mà..." Kháng chỉ đào hôn? Tương Nghi rùng mình cái, sao Gia Mậu có thể ra lời này? Đây khỏi cũng quá ích kỷ, kháng chỉ đào hôn, thực hứa hẹn với mình, Dung gia Giang Lăng có thể bởi vì mà bị tội ? Sau này Gia Mậu lại có mặt mũi nào về gặp Dung gia thân nhân?

      " có nhưng, nàng cứ yên tâm, ta xử lý tốt." Gia Mậu cười với Tương Nghi Tiếu cái, chuyện này ra xa xa tới kháng chỉ đào hôn, có bà ngoại giúp đỡ, cảm thấy hẳn cái gì cũng có thể xử lý được, chỉ cần ý chí Tương Nghi đủ kiên định, vậy bọn họ chắc chắn chung chỗ.

      "Gia Mậu." Trong mắt Tương Nghi nhiễm lệ kiều, nàng thể nào lo lắng, thành thân chỉ là chuyện của hai người, nó dính líu tới quá nhiều thứ, cái gì cũng phải nghĩ chu đáo.

      "Tương Nghi, nàng cần nghĩ nhiều, tất cả có ta." Gia Mậu cúi đầu, nhàng đặt môi bên cổ của nàng, cổ của nàng rất mềm mại, còn phát ra trận trận thơm dịu, khiến lòng say, nặng nề hôn xuống: "Tương Nghi, đây là ấn ký của ta, nàng là của ta, ai cướp được."

      Đôi môi nóng bỏng dán lên da thịt của nàng, để cho nàng có cảm giác dễ chịu khó mà , từ từ, Tương Nghi bắt đầu buông lỏng, nàng lẳng lặng ôm lấy hông của Gia Mậu, cảm thụ dịu dàng thắm thiết của , trong khoảnh khắc toàn thân cũng buông lỏng, suy nghĩ nữa, trong mắt chỉ có cửa sổ chạm hoa của đình giữa hồ, màu đỏ giấu trong bích sa mong mỏng, màu sắc hết sức cân đối, đánh vào trước mi mắt của nàng.

      Ngày thứ hai, Gia Mậu .

      Dương lão phu nhân cho mấy thiếu gia tiểu thư Dương gia bến tàu tiễn biệt, ý vị sâu xa nhìn Tương Nghi: "Tương Nghi, nếu con rảnh rỗi, cũng nhìn chút."

      Bảo Thanh kéo tay Tương Nghi cười hì hì : "Nghi tỷ tỷ có thể Trà Trang Thúy Diệp chậm chút, trước theo chúng ta tiễn biểu ca, việc này có gì đáng ngại, có đúng ?"

      Ánh mắt Gia Mậu từ bên kia nhìn sang, sáng quắc có thần, mặt Tương Nghi hơi đỏ lên, gật đầu cái: "Ta cũng ."

      Bảo Thanh Bảo Lâm và Tương Nghi ngồi chiếc xe ngựa lên đường, Bảo Thanh nhào vào đầu vai Tương Nghi thấp giọng : "Nghi tỷ tỷ, ra số việc là thể xấu hổ, vừa nãy ta hỏi tỷ có muốn tiễn biểu ca , sao tỷ có thể gật đầu, còn cần ta ở bên giựt giây tỷ." Nàng nở nụ cười ranh mãnh: "Biểu ca thích tỷ, tỷ thích biểu ca, làm gì giấu trong lòng ra?"

      Tương Nghi quýnh lên, trợn mắt nhìn Bảo Thanh, lại lời chống đỡ.

      Bảo Lâm thấy bộ dáng này của Tương Nghi, bấm Bảo Thanh cái: "Nhìn muội lung tung, Nghi tỷ tỷ cũng biết đáp thế nào."

      "Muội là lời mà." khuôn mặt bé của Bảo Thanh là thần sắc nghiêm túc: "Tứ tỷ tỷ, tỷ thấy Lâm đại tiểu thư kia nhìn chúng ta biểu ca bằng thần sắc gì? Muội thấy nhất định là nàng thích biểu ca, chẳng qua mà thôi, nếu Nghi tỷ tỷ mau mau biểu lộ ra thích biểu ca, chừng Lâm đại tiểu thư kia đoạt ."

      "Muội đúng là tiểu quỷ!" Bảo Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Vừa nãy phải muội biểu ca thích Nghi tỷ tỷ, Nghi tỷ tỷ thích biểu ca? Nếu thích lẫn nhau, vậy ai có thể cướp ?"

      Tương Nghi nghe được câu này, như có lĩnh ngộ, nếu là tâm thích, ai có thể cướp Gia Mậu ?

      Đột nhiên nàng có lòng tin, ngồi thẳng tắp, mặt nổi lên nụ cười. Con đường trước mặt có lẽ có chút chật vật, nhưng chỉ cần hai người cùng đối mặt, có lẽ những chật vật kia cũng phải khó khăn.

      Xe đến bến tàu, Tương Nghi và Bảo Thanh Bảo Lâm xuống xe, chỉ thấy Gia Mậu từ chiếc xe khác xuống, mặc y phục vân cẩm màu tím nhạt, đỉnh đầu mang viễn du quan, nhìn hăm hở.

      bến tàu bày ra tấm thảm màu đỏ, bên kia đứng đám người, nhìn trang phục, là Nội thị trong cung, người trong đó tới, thấp hành lễ với Gia Mậu, ngẩng đầu lên, giọng biết gì, Gia Mậu ngẩng đầu cười tiếng, ánh sáng mặt trời chiếu mặt của , răng giống như trân châu tỏa ra ánh sáng.

      Bờ sông đậu chiếc thuyền lớn màu đỏ, thuyền có ba tầng, đó khắc đủ các loại hoa cỏ động vật, nhìn vô cùng khí phái, đúng là thuyền dùng để Giang Lăng rồi. Tương Nghi đứng đó, nhìn thuyền chút, lại quay mặt lại nhìn Gia Mậu chút, trong lòng có cảm giác ra lời, vừa hơi ngọt, lại hơi đau.

      "Dung Đại thiếu gia, Dung Đại thiếu gia!" Tiếng kêu xa xa truyền tới, bên kia có thiếu nữ chạy vội tới bên này.

      "Sách sách sách, nàng lại tới." Mặt Bảo Thanh đầy khinh thường: " biết xấu hổ."

      Lâm Mậu Dung đuổi tới, nàng tới tiễn biệt Gia Mậu.

      Tương Nghi đứng đó, rất kinh ngạc, nhìn trong tay Lâm Mậu Dung xách theo ngọn đèn lưu ly tú cầu kia—— đây là đồ bao lâu trước kia? Vì sao Lâm Mậu Dung còn giữ nó? Vì sao hôm nay lại ra? Nàng chuẩn bị làm gì?

      Gia Mậu cau mày, nhìn chăm chú vào ngọn đèn lưu ly tú cầu trong tay Lâm Mậu Dung, thể tin nhìn đèn lồng nho kia ngừng xoay tròn trong gió, để lại cái bóng màu xanh lá cây nhàn nhạt mặt đất.

      Đây phải đèn lồng tặng Tương Nghi sao? Sao lại ở trong tay Lâm Mậu Dung?

      Gia Mậu nhớ rất ràng, lần đó Hoa Dương, còn hỏi Tương Nghi đèn lưu ly tú cầu đưa tại sao thấy? Khi đó Tương Nghi cẩn thận đánh nát, nhưng đèn lưu ly tú cầu vốn nên sớm biến thành phấn vụn này, lại vẫn còn nguyên ở chỗ này, nó ở trong tay nương khác!

      Hóa ra... Nàng mực ở chê mình, cự tuyệt mình, chỉ là sợ mình khó chịu, nên mới thẳng ra miệng?

      Nghĩ lại tối hôm qua ở trong đình giữa hồ, Gia Mậu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tới tấp ràng biểu đạt quyết tâm kiên định của mình, nhưng nàng chung quy vẫn trốn tránh, nàng căn bản bằng long sao? Tay của Gia Mậu siết chặt mấy phần, trái tim thắt lại, đồ nàng đưa cho mình, coi như trân bảo, thiếp thân mang theo, nỡ rời tay, mà nàng sao?

      Nhìn chăm chú đèn lưu ly tú cầu đó, ánh mắt của Gia Mậu dần dần lạnh xuống, trong lòng rối bời đoàn, tốt như cái gì đều ngăn ở nơi, trói tay chân của lại, làm thế nào cũng tránh thoát.

      "Dung Đại thiếu gia, ngươi Giang Lăng nhất định thuận thuận lợi lợi." Lâm Mậu Dung thấy Gia Mậu nhìn mình chằm chằm đèn lưu ly tú cầu thả, tự cho là là thích chiếc đèn này rồi, nàng cười đưa lưu đèn ly tú cầu kia qua: " thuyền cũng biết đèn có đủ phát sáng , đèn lưu ly tú cầu này tặng cho ngươi, buổi tối cầm chiếu, gần người vẫn có chút ánh sáng."

      Mặt Gia Mậu cảm xúc cầm đèn lồng qua, quơ quơ, tiếng đa tạ với Lâm Mậu Dung, ánh mắt qua cái đế đèn. Bên trong đế đèn này cho người khắc nhánh hoa đào, bên cạnh hoa đào có khắc chữ "Nghi", bây giờ xách đèn lồng, từ trong khe hở nhìn đưa qua, liếc mắt có thể mơ hồ thấy nhành hoa đào kia.

      sai, đây là đèn lồng tặng Tương Nghi, đột nhiên trong lòng Gia Mậu có chút khổ sở, quấn quít biết nên đối mặt Tương Nghi thế nào mới phải.

      Nàng đứng bên, đứng cùng hai vị biểu muội của , thần sắc trấn định.

      Nàng căn bản quan tâm mình, cho nên quan tâm đồ mà mình đưa gì, tốn tâm tư chọn đèn lồng cho nàng, lại chuyển cho người khác như thế.

      Tết Nguyên Tiêu tặng hoa đăng, chẳng lẽ nàng biết đó là ý gì? Nhưng nàng lại thèm để ý chút nào, tiện tay đưa đèn lồng này cho người ta —— Lâm Mậu Dung, nàng ta tính là ai? Chẳng lẽ trong lòng Tương Nghi, có thể so với mình sao?

      , ở đâu là như nhau chứ, ràng là quan trọng hơn mình.

      Nàng lại đưa đèn lồng tặng cho người ta, vậy người này quan trọng hơn mình. Gia Mậu xách đèn lưu ly tú cầu đứng đó, thần sắc lạnh lùng, xa xa nhìn Tương Nghi, nửa câu cũng ra được.

      "Đại thiếu gia, nên lên thuyền." Đầy tớ thấy Nội thị trong cung đều lên thuyền, mà Gia Mậu lại nhúc nhích đứng, bận tâm: "Đèn lồng này để cho tiểu nhân cầm."

      "." Mặc dù Gia Mậu có loại xung động, rất muốn dùng sức hung hãn ném đèn lưu ly tú cầu này xuống đất, nhưng nghĩ nghĩ lại cuối cùng xuống tay được, đèn lưu ly tú cầu ngừng xoay tròn theo gió thu, chút xíu ánh sáng nhàn nhạt lúc lúc , tựa như soi sáng chính năm đó, trái tim thấp thỏm, phần tình sâu đậm, phó thác trong ngọn đèn nho này.

      xách đèn lồng, liếc mắt sâu nhìn Tương Nghi, cất bước về chiếc thuyền màu đỏ kia.

      Gió thu lạnh lẽo, mấy mảnh giấy bến tàu bị thổi lên, bay múa đầy trời, che lại ánh mắt của người.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 214: Chuyện thương tâm quanh co

      Edit: rinnina

      "Nghi muội muội!" Lâm Mậu Dung chạy như bay chạy tới, biết cử chỉ vô tâm của mình tạo thành hiểu lầm giữa Gia Mậu và Tương Nghi. Nàng cười vô cùng rực rỡ, sắc mặt ửng hồng, giống như đóa hoa tươi ngày xuân: "Ta nghĩ tới, Dung Đại thiếu gia lại nhận đèn lưu ly tú cầu của ta!"

      Bảo Thanh ở bên cạnh khe khẽ hừ tiếng: "Biểu ca ta mềm lòng, chỉ là muốn làm ngươi khó chịu thôi."

      Sắc mặt Lâm Mậu Dung hơi đổi chút, có chút lúng túng, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục thái độ bình thường: "Dương Ngũ tiểu thư, cho dù là tình ngươi cũng cần ra, để cho ta vui vẻ trận."

      nghĩ tới Lâm Mậu Dung lại chút cũng hẹp hòi, ngược lại tự nhiên phóng khoáng, Bảo Thanh cũng tiện mở miệng tổn hại nàng nữa, chỉ kéo Tương Nghi về xe ngựa: "Nghi tỷ tỷ, chúng ta trở về phủ ."

      Lâm Mậu Dung thấy sắc mặt Tương Nghi mang theo nụ cười nhàn nhạt giống thường ngày, có vài phần khẩn trương, duỗi tay nắm lấy ống tay áo của nàng: "Nghi muội muội, ta biết ngươi tức giận phải ? Ta nên lấy đồ ngươi đưa cho ta tặng người, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, quả thực nghĩ tới nên đưa cái gì..."

      "À? Ngươi đèn lưu ly tú cầu là đưa biểu ca là của Nghi tỷ?" Đột nhiên Bảo Thanh nở nụ cười: "Đây cũng tính là vật đến đúng chỗ rồi."

      Lâm Mậu Dung có chút giải thích được, chỉ là kéo ống tay áo Tương Nghi thả: "Nghi muội muội, ngươi cười cười với ta, trong lòng ta mới áy náy." Đèn lưu ly tú cầu này nàng mực xem như bảo bối mà cất giấu, hôm qua biết Gia Mậu phải về Giang Lăng, lòng muốn tìm món đồ đưa , nhưng những món như cây trâm làm sao đưa được? Mua văn phòng tứ bảo, lúc này lại dùng được, nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt rơi vào đèn lưu ly tú cầu, trong lòng thoải mái, đến buổi tối chỉ sợ thiếu đèn tối tăm, bằng đưa chiếc đèn này cho , cho chút ánh sáng.

      Chẳng qua là nàng nghĩ tới gặp lại Tương Nghi bến cảng, Lâm Mậu Dung quả thực hơi ngượng ngùng, phảng phất mình làm chuyện xấu bị người nhìn thấy, trong lòng có mấy phần thấp thỏm.

      " có gì lớn, nếu ta đưa cho ngươi, chính là đồ của ngươi rồi, ngươi nghĩ đưa cho ai, cũng là chuyện của ngươi." Tương Nghi chịu đựng thoải mái trong lòng, cười tiếng với Lâm Mậu Dung: "Dung tỷ tỷ, sao ngươi lại xem Tương Nghi thành này loại người bụng dạ hẹp hòi cơ chứ?"

      Được những lời này của Tương Nghi, lúc này Lâm Mậu Dung mới yên lòng, khoác lên cánh tay Tương Nghi: "Ta biết Nghi muội muội trách ta."

      " trách ngươi trách ngươi, Nghi tỷ tỷ dịu dàng hào phóng như vậy, sao biết trách người khác chứ." Bảo Thanh khe khẽ hừ tiếng, kéo Bảo Lâm về xe ngựa bên kia: "Chẳng qua là lần tới ngươi nên trước với Nghi tỷ tỷ chứ, tránh cho chuyện bị người đánh vỡ rất lúng túng."

      ra trong nội tâm nàng lại rất vui, đây phải tương đương với Nghi tỷ tỷ đưa biểu ca cái đèn lồng? Khi biểu ca trở lại kinh thành, mình nhất định phải cho biết chuyện này!

      Chẳng qua là Bảo Thanh biết, đèn này lồng là Gia Mậu tặng Tương Nghi.

      Lúc Tương Nghi về Dương phủ là hoàng hôn, tháng chín trong kinh thành có chút lạnh lẽo, gió thu cuốn lá rụng bay khắp nơi, có mảnh lá phong nghiêng bay vào từ màn che, phiến lá chuyển thành màu hơi đỏ nhạt, Tương Nghi nhặt lá phong kia lên, thả ở trong tay, trong vàng lộ ra đỏ, màu sặc sỡ lại nhuốm vẻ đìu hiu.

      " nương." Liên Kiều thấy Tương Nghi kinh ngạc nhìn kia mảnh lá phong, cũng là sầu mi bất triển: "Việc này làm thế nào cho phải đây, ta thấy Dung Đại thiếu gia hiểu lầm rồi."

      " hiểu lầm cái gì, là chính ta quý trọng." Tương Nghi chỉ cảm thấy trong lòng có mấy phần đau, tình hình năm đó đưa đèn lưu ly tú cầu cho Lâm Mậu Dung còn mồn trước mắt.

      Nàng cắn răng đưa đèn lồng này , bởi vì đến lúc đó nàng, quyết định chủ cuộc đời này tiếp tục dây dưa với Gia Mậu.

      Đưa đồ vật tặng cho nàng ra ngoài, giống như chặt đứt niệm tưởng.

      nghĩ đến chuyện thế gian này khó mà , quanh quẩn lại, cuối cùng nàng có tránh thoát sợi tình ý kia trong lòng, lại quấn quýt với Gia Mậu.

      thích nàng, nàng cũng thích , vốn là chuyện đơn giản như vậy, nhưng lại bởi vì quan hệ thế gian này phức tạp, hai người giãy giụa khổ sở, còn biết có thể nhìn thấy tia sáng ngời . Tay Tương Nghi xé nát lá phong, nền xe ngựa rơi mấy mảnh tàn hồng, như huyết lệ chảy ra từ trong mắt người.

      Tối hôm qua Gia Mậu bên tai nàng qua nhiều câu ấm lòng như vậy, nàng cũng bị cổ vũ tinh thần, còn muốn thử chống lại phen. Khí tức tối hôm qua của Gia Mậu còn rất ấm áp, nhưng đến hôm nay hai người lại bởi vì đến chiếc đèn này mà chia cách.

      Có lẽ, chờ sau khi trở về, mình giải thích phen với , tha thứ cho mình, Tương Nghi cắn môi, ánh mắt nhìn ra ngoài rèm xe mềm mại, ngói lưu ly màu xanh phát ra ánh sáng trong nắng chiều rạng rỡ, đại môn đỏ thắm phía trước sừng sững đứng lặng —— đến Dương phủ.

      "Tương Nghi, hôm nay ta nghe Bảo Thanh chuyện hay." Dương lão phu nhân trong mắt lộ vẻ cười nhìn nàng: "Ta thấy con và Gia Mậu, rất có duyên phận."

      "Lão phu nhân." Tương Nghi có chút quẫn bách, hơi hơi cúi đầu: "Thanh muội muội hay giỡn chọc ngài vui vẻ."

      "Vậy..."Dương lão phu nhân nhìn nha hoàn bên người: "Ngọc Mai Ngọc Trúc, các ngươi ra bên ngoài hầu hạ, ta muốn riêng mấy câu với Lạc tiểu thư."

      Tương Nghi có mấy phần khẩn trương, điệu bộ này của Dương lão phu nhân, xem ra là có chuyện gì quan trọng với mình, chẳng lẽ có liên quan với Gia Mậu sao? Tim nàng đập bịch bịch hồi lâu, có vài phần khẩn trương, cổ họng khô chát, tốn sức nuốt ngụm nước miếng: " biết lão phu nhân muốn cái gì với Tương Nghi?"

      "Tương Nghi, , cái nhìn đầu tiên ta dành cho con, cảm đứa trẻ này hơi khác với người khác." Dương lão phu nhân chỉ chỉ cái ghế bên người, cười hết sức hòa ái: "Con ngồi xuống, chúng ta đến tâm ."

      Tương Nghi theo lời Dương lão phu nhân ngồi xuống, thấp giọng : "Tương Nghi lúc đó, trong mắt lão phu nhân, nhất định là hết sức đáng thương." Trong nhà được bà nội thích, lại bị mẹ kế khi dễ bị cha lạnh nhạt, ngay cả người làm cũng bưng cao đạp thấp với nàng, có ai trải qua thảm như nàng vậy?

      " , ta nhìn con lại nhìn đáng thương của ngươi, mà là thấy bất đắc dĩ và tính toán trong mắt con." Dương lão phu nhân đưa tay cầm cổ tay Tương Nghi, vỗ nhè mu bàn tay của nàng, lắc đầu cái: "Trong mắt con có tính toán, ta thấy rất ràng, chẳng qua là ta biết phần tính toán này của con là có bất đắc dĩ, là vì chính con mưu đường ra tốt thôi."

      Mặt Tương Nghi đỏ mấy phần, khi đó nàng quyết định nịnh hót Dương lão phu nhân, cho nên nàng mình có tâm tư tính toán cũng sai, đây là , có cách nào chống chế.

      "Ta thấy con, giống như nhìn thấy mình hơn bốn mươi năm trước." Dương lão phu nhân than thở dài: "Khi đó ta mới mười tuổi, bị tộc nhân dồn đến ngõ cụt, tìm được đường ra, ta lúc đó, so với con khá hơn bao nhiêu, chẳng qua là may mắn được mẹ giữ lại Quy Chân Viên, ta dựa vào nó mới có cơ hội xoay mình."

      "Lão phu nhân là người mà cả đời con bội phục nhất." Tương Nghi nghe Dương lão phu nhân chuyện lúc trước, tựa hồ có ý chỉ trích nàng, lúc này mới yên lòng: "Nếu con có thể làm đến góc thành tựu của lão phu nhân, cuộc sống còn gì tiếc nuối."

      "Tương Nghi, ta thương tiếc con, ta mới cam nguyện cho con lợi dụng." Dương lão phu nhân hé mắt nhìn xuống Tương Nghi, trong giọng lộ ra chút nhàng: " ra khi đó, ta cảm thấy hình như Bảo Trụ có hơi thích con, còn nghĩ qua có nên chọn con làm cháu dâu , xem vài năm mới phát ta nghĩ lầm rồi, người chân chính thích con là Gia Mậu."

      Gò má * nóng mảnh, Tương Nghi quả thực biết nên mở miệng thế nào, Dương lão phu nhân dứt khoát như vậy, có chút ý tứ vòng vo nào, căn bản có xem nàng như nữ tử chưa lấy chồng, mà như chuyện với người cùng tuổi.

      "Thế nào? Ta thấy con hào phóng hơn ban đầu à ít, tại sao đột nhiên lại biến hóa trở về? bộ rụt rè e sợ áng, cần gì phải thế?" Dương lão phu nhân có vài phần kinh ngạc: "Đây chính là bàn luận chung thân đại của con, đương nhiên con phải nghĩ rang chứ, việc này lại có cái gì mà mắc cở?"

      Ngón tay Tương Nghi vô ý thức vẽ vòng trong lòng bàn tay mình, trong lòng tựa như có vòng tròn hơi rung động nhộn nhạo lên. Trước mắt của nàng ra gương mặt của Gia Mậu, dịu dàng như tí tính khí, trong mắt tràn đầy ân cần, khiến nàng tránh tránh khỏi.

      "Ta muốn nghe lời long của con, Tương Nghi, con cho ta biết, trong đáy long con có Gia Mậu ." Dương lão phu nhân buông tay Tương Nghi, bưng ly trà bàn lên, mở nắp, khoan thai chậm rãi uống hớp: "Nếu con thích Gia Mậu, vì sao phải né tránh? Chẳng lẽ Gia Mậu nhà ta tốt, xứng với con?"

      " , sao lão phu nhân có thể như vậy." Tương Nghi vội vội vàng vàng lắc đầu phủ nhận: "Gia Mậu đối với ta mà , là quá tốt rồi, là con xứng với ."

      " xứng với ?" Dương lão phu nhân nhàng hừ tiếng, chung trà ngừng ở bên môi, nửa ngày có động tĩnh, mặt là thần sắc suy tư: "Tương Nghi, con xứng đôi, đến tột cùng là chỉ cái gì?"

      "Lão phu nhân..." Trong mắt Tương Nghi cuối cùng cũng rơi xuống giọt lệ: "Gia Mậu là Đại thiếu gia Giang Lăng Dung gia, bây giờ Dung gia ra vị Hoàng hậu nương nương, Dung lão thái gia lại được phong Trường Ninh Hầu, gia thế như vậy, con đâu thể xứng với ? Gia Mậu tự nhiên có tốt hơn, có gia thế giống nhau, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ..."

      "Tương Nghi, con sai lầm rồi." Dương lão phu nhân lắc đầu cái, nhấp miếng trà, chậm rãi : "Hai người xứng đôi với nhau , phải xem gia thế, là muốn xem hai tính cách của người, hai người phải có phần tình ý. thí dụ như, ban đầu ta quả cảm thấy con hơi xứng với Gia Mậu, Tương Nghi, con đừng giận —— con lúc đó, dáng vẻ hay nhút nhát lại mắc cở, trong lúc giơ tay nhấc chân, hơi thở hẹp hòi của con nhà nghèo tự nhiên mà racon năm đó, phải lương phối của Gia Mậu. Nhưng con bây giờ, sớm cởi vỏ bọc khi còn bé, biến thành nữ tử tự nhiên phóng khoáng có người theo đuổi, con như vậy, là lương phối của Gia Mậu. Có lúc ta còn ngại Gia Mậu chưa tốt, quả quyết bằng con, làm việc tinh mắt có kế hoạch, luôn cảm thấy còn xứng với con."

      "Lão phu nhân, đây là ngài an ủi con thôi." Hai tay Tương Nghi che mặt, chỉ cảm thấy mang tai đều đỏ, Dương lão phu nhân tán dương nàng như vậy, nàng ngại.

      "Gia thế tính là gì, quan trọng nhất là hai người phải có tình nghĩa với nhau, cuộc sống sau này mới có thể thú vị." Dương lão phu nhân khẽ mỉm cười với Tương Nghi: "Tương Nghi, con phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng Gia Mậu."

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 215:

      Ngày thứ hai, văn kiện tám tram dặm khẩn cấp đến kinh thành, người Bắc Địch lòng muông dạ thú, lại quy mô lớn xâm phạm Đại Chu, đại quân vòng qua Ngọc Tuyền Quan, sâu vào thủ phủ Đại Chu, cùng người Bắc Địch phía trước Ngọc Tuyền Quan tạo thành thế hợp vây, quân coi giữ Ngọc Tuyền Quan bị bao vây trong đó, trong khoảnh khắc, Ngọc Tuyền Quan thành đơn độc.

      Dương Nhị Phu nhân biết tin này, sắc mặt trắng bệch: "Bảo Trụ, Bảo Trụ."

      Mới kêu hai tiếng, ngã ngửa người về phía sau, té xuống.

      Bảo Thanh chạy qua đỡ Dương Nhị Phu nhân, trong mắt đầy ngập nước mắt: "Mẹ, mẹ! Ca ca cát nhân thiên tướng, có chuyện!"

      Mặc dù trong lòng Dương lão phu nhân cũng lấy làm kinh hãi, nhưng mặt vẫn là thần sắc trấn định như thường, bảo bọn nha hoàn vội vàng cầm muối ra cho Dương Nhị Phu nhân ngửi, đợi nàng hồi tỉnh lại, Dương lão phu nhân khoát tay cái: "Vợ Lão Nhị, có chuyện gì ghê gớm, đánh giặc phải chuyện tầm thường sao? 30 năm trước trước, phụ thân ngươi làm lính gác biên quan, hàng năm đều đánh trận, cũng thấy xảy ra chuyện gì, ngươi vội cái gì."

      Môi Dương Nhị Phu nhân mấp máy, yếu ớt đưa tay ra: "Con nghĩ đến Bảo Trụ ở Ngọc Tuyền Quan, trong đầu vô cùng khó chịu, thở nổi."

      "Vội cái gì." Dương lão phu nhân nhàn nhạt : "Triều đình đâu có ngồi nhìn quản?"

      Quả nhiên, Hoàng thượng lập tức kêu văn võ bá quan thương nghị, Dương lão thái gia chủ động xin , mọi người đề cử, Hoàng thượng cho đạo nhân mã chạy tới tây bắc giải vây.

      Ca Lạp Nhĩ biết được Dương lão thái gia phải tây bắc, chạy tới Ngọc Thúy Đường: "Lão thái gia, con cũng phải cùng với ngài."

      Dương lão thái gia nhìn , sờ râu cái, cười , Ca Lạp Nhĩ có chút nóng nảy, khẩn cầu: "Mời lão thái gia mang con , con muốn ra trận giết địch!"

      "Ca Lạp Nhĩ, con nghĩ chút, con ra trận giết địch, đến tột cùng giết ai?" Dương lão thái gia liếc sâu: "Con giết sĩ binh Bắc Địch, phải kẻ thù của con, kẻ thù của con, ở trong đô thành Bắc Địch, rượu ngon món ngon dựa hồng kề thúy, sống mơ mơ màng màng."

      Ánh mắt của Ca Lạp Nhĩ đỏ lên, siết chặt quả đấm vang dội kẽo kẹt: "Vậy con nên làm cái gì?"

      Dương lão phu nhân cười tiếng, để cho bà tử mời Ca Lạp Nhĩ ngồi xuống: "Ca Lạp Nhĩ, bây giờ trong tay con có người nào, muốn đánh bại Hãn Vương Bắc Địch là có khả năng, ngươi phải mượn ít ngoại lực."

      Ngoại lực này, chỉ là binh lực Đại Chu, càng cần người trong nội bộ Bắc Địch ủng hộ.

      Bắc Địch chia làm năm bộ, Hãn Vương lúc trước đưa bộ lạc cường thịnh nhất cho Ca Lạp Nhĩ, bốn bộ còn lại do đại vương tử nhị vương tử và hai vị thân vương cầm giữ. Huynh trưởng Ca Lạp Nhĩ cấu kết hai bộ còn lại, đưa Ca Lạp Nhĩ và thúc phụ giữ hai tộc tới chỗ rất xa ở tây bắc, lúc này mới chiếm cứ Bắc Địch. Bây giờ nếu Ca Lạp Nhĩ muốn đoạt lại đồ đạc của mình, phải tìm đội ngũ hai bộ kia tới, dưới phối hợp của Đại Ch, tiêu diệt Hãn Vương Bắc Địch.

      "Con muốn trở về Bắc Địch!" Trong mắt Ca Lạp Nhĩ có thần sắc kiên định: "Con phải tìm được tộc nhân, tìm tới thúc phụ, liên hợp lại cưỡng chế di dời người lòng muông dạ thú kia!" Mắt Ca Lạp Nhĩ sáng quắc có thần, mặt có vẻ mừng rỡ, ôm quyền hành lễ với Dương lão phu nhân: "Đa tạ lão phu nhân chỉ điểm!"

      Dương lão phu nhân khoát tay cái: "Bây giờ còn phải thời cơ tốt cho con Bắc Địch, chúng ta sớm bố trí, con hãy yên tâm, dục tốc bất đạt, bây giờ còn phải lúc con Bắc Địch, chờ chiến tây bắc lắng xuống, con cũng muộn. Mặc dù bây giờ Bắc Địch có thể bao vây Ngọc Tuyền Quan, dựa vào là cái chữ nhanh, kéo được bao lâu, ta tính, có thể chống đỡ tháng là tốt rồi rồi."

      Người Bắc Địch bất ngờ đánh Đại Chu, nhất định là lương thảo mình đủ, mới xuất kỳ bất ý chạy nhanh tới biên giới Đại Chu, mặc dù bây giờ vây Ngọc Tuyền Quan, nhưng cũng có ích gì, bên cạnh Ngọc Tuyền Quan có Ngân SƠn quan và Phi Vân Quan, hai chỗ đóng quân đều có hơn mười vạn người, giờ phút này lao tới Ngọc Tuyền Quan rồi, Dương lão thái gia qua, chẳng qua là trấn giữ chỉ huy, đánh người Bắc Địch về quê quán thôi.

      "Vậy lúc nào con mới qua?" Ca Lạp Nhĩ vội vã nén nổi, thiếu niên mười tám tuổi này, gánh lấy huyết hải thâm cừu nhiều năm ly biệt quê hương, nghe có cơ hội trở về, tự nhiên là như có trăm móng nạo tâm.

      "Tương Nghi, bây giờ con Quảng Châu mở chi nhánh, có muốn Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh ?" Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn Tương Nghi liếc mắt: "Tây Vực, cũng là chỗ thông thương quan trọng đó."

      " Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh?" Ánh mắt Tương Nghi sáng lên, nghĩ tới đám người Bắc Địch trong ngõ Mạo Nhi: "Lão phu nhân, mấy ngày trước con còn muốn chuyện này kia, ngài làm thế nào đoán được?"

      Dương lão phu nhân cười ha ha tiếng, sung sướng mở to mắt nhìn: "Ta cũng nghe con người Bắc Địch kia thích uống trà sữa, mới nghĩ muốn con Ngọc Tuyền Quan mở chi nhánh, nghĩ tới con cũng tính toán như vậy."

      " Ừ." Tương Nghi gật đầu cái, hơi hơi nâng gò má, thấy thần sắc Ca Lạp Nhĩ chú ý, nàng vội vàng quay mặt lại: "Con muốn sang năm mở hai chi nhánh ở Ngọc Tuyền Quan và Tuyền châu, lão phu nhân cảm thấy con nên mở trước thời hạn nhiều chút ?"

      "Nếu con có tiền dư, tự nhiên có thể mở trước thời hạn, chỉ là Ngọc Tuyền Quan, phải chờ đến chiến tây bắc ổn định con mới có thể dò thám đường, vừa vặn có thể cùng Bảo Trụ về ăn tết."

      "Dạ." Tương Nghi cung cung kính kính trả lời, bắt đầu tính toán chuyện tây bắc.

      Liên Kiều biết được phải tây bắc, rất cao hứng: " nương, cuối cùng chúng ta có thể bên ngoài rồi, mỗi ngày thủ tại chỗ này, đúng là nhàm chán, ra ngoài bên nhìn chút, cũng có thể nhìn phong tình dị vực."

      Phương tẩu lắc đầu cái, tay bắt đầu dọn dẹp đồ vật: " Ngọc Tuyền Quan điều kiện gian khổ, bây giờ ngươi vui mừng kêu phải , đến lúc đó chừng kêu phải về."

      Khuôn mặt Liên Kiều tin: "Ta mới đâu."

      Qua chút thời gian, quả nhiên chiến bên tây bắc lắng xuống, Dương lão thái gia dẫn tướng sĩ Đại Chu đánh lui người Bắc Địch tám trăm dặm, thiếu chút nữa đánh tới đô thành đối phương - Hàn thành. Dương lão phu nhân được tin tức này, kêu Tương Nghi tới: "Con có thể làm chút chuẩn bị, đợi thêm hai ngày, uống rượu mừng Cầm nha đầu có thể lên đường Ngọc Tuyền Quan rồi."

      Lâm Mậu Chân và hôn Bảo Cầm định vào mười lăm tháng mười, khí trời tính là lạnh, nhưng cũng hơi lạnh lẻo, hôm đó trong viện Bảo Cầm đều là hoa cầu bằng tơ lụa màu đỏ, đạp vào, ngửi thấy bên trong đốt Lê Hương.

      Tương Nghi và Bảo Thanh Bảo Lâm coi như đưa gả tỷ muội, theo từ đầu đến đuôi, thấy toàn phúc phu nhân chải đầu cho Bảo Cầm, hỉ nương xe lông mặt thu thập trang điểm da mặt cho nàng. Bảo Cầm ngồi ở chỗ đó, nhúc nhích, tùy ý người định đoạt, đến cuối cùng, nàng thay giá y xong thay đổi thành người khác.

      Bảo Cầm cho tới bây giờ chưa từng đẹp như vậy, ngồi ở chỗ đó, dung quang lấp lánh, trong đôi mắt như có nước suối chảy ra, đảo mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy phong tình vạn chủng, lại có trang trọng ra được. Dương đại phu nhân và Dương đại gia chạy từ chỗ đảm nhiệm bên ngoài về đưa gả cho nàng, hai vị phu nhân xuất giá của Dương gia cũng quay về rồi, mẹ con mấy người ngồi vào nơi, giữa mặt mày có chút giống nhau, vừa thấy biết quan hệ của các nàng, tất cả đều là khuôn mặt nho hơi tròn, dáng vẻ ôn uyển hiền thục.

      Dây pháo bên ngoài đùng đùng vang lên, quan lễ bên ngoài lớn tiếng kêu "Giờ lành đến, mời tân nương dời bước!"

      Tương Nghi theo mọi người đứng dậy, cùng Bảo Cầm ra bên ngoài, Dương đại thiếu gia đứng ở cửa, thấy muội muội ra, thân thể khom xuống, để cho muội muội nằm ở lưng mình: "Ca ca tới đưa muội xuất giá."

      Bảo Cầm bắt đầu khóc ồ lên, đây là tục xưng khóc gả, nữ tử rời khỏi nhà của mình, phải khóc lên, nghe khóc càng lợi hại, biểu thị này càng gia đình, là nương tốt.

      Tiếng khóc đứt quãng từ trước truyền tới, đan vào khói mù màu xanh nhạt mờ mịt, tạo thành cảm giác kỳ dị, phảng phất có cánh tay kích thích lòng người, nghe tiếng khóc này, có chút chua xót, lưu luyến thiếu nữ gia đình, toàn bộ đọng trong tiếng khóc thút thít này, triền miên dứt.

      Lâm Mậu Chân mặc cát phục màu đỏ đứng ở cửa Dương phủ, bên người là hoa kiệu đại hồng cùng Đội nghi thức, lẳng lặng đứng đó, nhìn Dương đại thiếu gia cõng Bảo Cầm ra, đây là người sau này cùng qua đời, đột nhiên có phần thẫn thờ, có phần tiếc nuối, có loại cảm giác mình cũng được cũng tả được.

      Ánh mắt nhìn về đại môn Dương phủ, đám người đứng nơi đó, đều là đưa gả cho Bảo Cầm, ăn mặc loè loẹt, người xem hoa cả mắt. Ở phía sau hồng hồng Lục Lục đó, có màn tím nhạt, ánh mắt của Lâm Mậu Chân nhất thời ngưng ở đó, trái tim kéo mạnh cái, phảng phất bị người níu lấy lơ lửng giữa trời.

      Mặc dù chỉ có nửa gương mặt, nhưng lại rất ràng nhận ra nàng.

      Khuôn mặt trắng noãn, mắt đen mềm mại, nàng đứng đó, bên khóe miệng hơi có nụ cười.

      Cho tới bây giờ nàng chưa từng để ý mình, ở trong lòng nàng, mình chỉ là huynh trưởng của nàng mà thôi. Lâm Mậu Chân ngưng mắt nhìn gương mặt đó, trong lòng có chua xót ra được. Nàng và , đời này chỉ có tình cảm huynh muội, nếu muốn cưỡng cầu, vậy ngay cả huynh muội cũng làm được.

      Bảo Cầm mặc áo cưới màu đỏ cách Lâm Mậu Chân càng lúc càng gần, có thể thấy ràng hoa mẫu đơn thêu khăn voan của nàng, lụa mỏng màu đỏ rũ xuống, bốn góc có chuông màu vàng, theo gió thu ngừng đụng nhau đến, đinh đông giòn vang, êm tai dễ nghe.

      "Mậu Chân, ta giao Tam muội cho ngươi, ngươi phải trân trọng nàng!" Dương đại thiếu gia đưa Bảo Cầm vào kiệu hoa, xoay người lại vỗ bả vai Lâm Mậu Chân cái: " Nếu ngươi dám khi dễ nàng, ta đây làm tỷ phu tha cho ngươi!"

      "Đại ca, huynh yên tâm." Lâm Mậu Chân quay đầu nhìn hoa kiệu đỏ thẫm cái, rèm kiệu mềm mại rũ xuống, cũng nhìn thấy dáng người tinh tế kiều của Bảo Cầm. Ngẩng đầu nhìn lại bên cửa Dương phủ, bóng người màu tím nhạt kia cũng thấy.

      Duyên phận giữa nàng và , chung kết ở chỗ này, từ nay về sau, phải tốt thương nàng, Dương Bảo Cầm, là thê tử của , là người cùng qua đời, phải từ từ tìm hiểu nàng, tôn trọng nàng, làm đôi vợ chồng người người hâm mộ.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 216: Bất đắc dĩ về Giang Lăng tuyên chỉ

      Edit: rinnina

      Sáng sớm Giang Lăng hoàn toàn yên tĩnh, mặt trời màu đỏ từ từ dâng lên trong sương mù sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt sông, có màu đỏ nhạt, sóng nước rạo rực, phản chiếu vòng đỏ thắm kia chập chờn nhiều vẻ.

      bến tàu đứng đám người hết sức sợ sệt, nhìn từ y phục bọn họ mặc đến, là Tri phủ Giang Lăng và các cấp quan lại bên dưới. Tri phủ Giang Lăng nửa khom người, ánh mắt len lén liếc đoàn người từ thuyền xuống, trong lòng thầm đoán, người hoàng thượng phái tới tuyên chỉ biết thích gì, mình có thể đưa lên khoản cho , chừng còn có thể tốt vài câu thay mình trước mặt Hoàng thượng hoàng hậu.

      Đứng cùng đoàn tuyên chỉ là Gia Mậu, bước lên đất đai quê hương, trong lòng tự nhiên hơi xúc động.

      năm chưa có về nhà, quả thực cũng nên gặp thân nhân trong nhà, ngay cả bà nội thường ngày nghiêm khắc với , cũng rất muốn gặp mặt.

      Giang Lăng Tri phủ đon đả chào: "Tuyên chỉ sử đại nhân, Dung đại nhân, nha môn Tri phủ nghỉ ngơi trước phen?"

      Gia Mậu khoát tay cái: "Ta , tuyên chỉ sử đại nhân đường khổ cực, hãy để cho nghỉ ngơi, giờ Thìn hãy tới Dung Phủ tuyên chỉ."

      Theo đường tuyên chỉ về quan chức tặng quà, đường kéo kéo dài xấp, Gia Mậu mấy lần, hận thể quăng (GM) tự về trước Giang Lăng. là cháu trai Hoàng hậu nương nương, tuyên chỉ sử cũng dám chống đối , chỉ có thể lấy bớt vài thứ, thẳng tới Giang Lăng, nhưng trong lòng rất đau lòng.

      Lúc này nghe Gia Mậu như vậy, mặt mày hớn hở: "Dung đại nhân lâu trở về quê nhà rồi, nỗi nhớ nhà tựa như mũi tên thẳng, đây là nhân chi thường tình."

      Gia Mậu hàn huyên đôi câu, thêm nữa, mang theo đầy tớ n trở về Dung Phủ.

      Cửa lớn Dung gia chỉ mở cánh, phía trước ngồi hai tên canh cổng, hai người nhàn thoại, xa xa thấy Gia Mậu tới, hai người tự chủ được đứng lên: "Đại thiếu gia? Đại thiếu gia về!"

      Gia Mậu lập tức tới, sải bước lên bậc thang: "Nhanh đ truyền đạt, hôm nay tuyên chỉ sử tới tuyên chỉ, trong phủ mau chuẩn bị."

      Cạnh cửa hậu đích quản bà tử nghe Gia Mậu như vậy, đôi chân chạy như bay vào bên trong, trong miệng lớn tiếng la hét: "Mau mau mau mau, mau mau chuẩn bị sẵn sàng, tuyên chỉ sử sắp tới trong phủ!"

      "Giọng vẫn vang dội như vậy." Gia Mậu cười tiếng, sửa sang lại y phục, vượt qua nấc thang vào viện. Lúc này vào thu, đất đều là lá rụng, mấy tiểu nha đầu cầm chổi quét, thấy Gia Mậu tới, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Đại thiếu gia."

      Gia Mậu cười tiếng với các nàng, cất bước về phía trước, lâu như vậy về Giang Lăng, giờ nhìn từng ngọn cây cọng cỏ trong vườn, cũng cảm thấy thân thiết gấp đôi. nhanh qua thùy hoa môn, rồi vượt qua đường mòn đá xanh, mơ hồ thấy tường viện tiền đường, còn chưa đến cạnh cửa, thấy bên kia chạy tới mấy phụ nhân, trong đó có người kinh hỉ đón: "Gia Mậu!"

      Người Dung đại phu nhân mặc y phục màu đỏ thêu kim sắc mẫu đơn đứng đó, mặt là thần sắc mừng rỡ, tóc mây đen nhánh là trâm đan phượng triều dương ngậm châu cây trâm, đuôi trâm dài rung ngừng bên tai.

      "Mẹ." Gia Mậu tới trước, rất cung kính hành lễ: "Con trai bất hiếu, nhiều ngày ở bên cạnh mẫu thân tận hiếu."

      Dung đại phu nhân vươn tay ra đỡ lấy : "Gia Mậu, cần gì phải như vậy? Con đậu Trạng nguyên, dĩ nhiên phải ra sức vì nước, sao có thể luôn là nghĩ đến nhà của mình? Mau mau đứng lên, chúng ta cùng vào chủ viện, ông nội bà nội con lúc này đều ở tiền đường chờ con đó."

      thiếu nữ ung vòng ra từ sau lưng Dung đại phu nhân, mắt hạnh mảnh long lanh, khóe miệng lên nụ cười: "Ca ca, sao huynh lại bảo thủ như vậy rồi? Người nhà còn những lời khách sáo này làm chi? Đều là ở kinh thành bị những thầy đồ kia dạy hư rồi hả? Thấy mẹ còn khách khí như vậy, quá khách khí, phải là xa lạ sao?"

      Nàng chuỗi dài, cũng ngừng lấy hơi, sau khi xong cười rộ lên, đưa tay kéo Gia Mậu: "Ca ca, chúng ta ."

      Đông Hoa bên cạnh cũng chen tới, vươn tay ra "Ca ca", "Ca ca " kêu, Gia Mậu cười bắt tay nàng: "Đông Hoa giống như cao ra ít."

      Năm nay Đông Hoa chín tuổi rồi, có mặt phúc tướng, mặt tròn mắt tròn, cười lên mặt mày sinh động, vô cùng đáng . Nàng có năm gặp Gia Mậu, lần này thấy về, nắm tay chịu buông ra: "Ca ca, ta nghe bọn họ , sang năm nhà chúng ta dọn kinh thành, có chuyện này hả? Kinh thành có được chơi đùa , có viện lớn như nhà chúng ta bây giờ ?"

      Gia Mậu bị Xuân Hoa và Đông Hoa kéo về nhà chính, vừa cười trả lời, dần dần tới tiền đường.

      Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân ngồi song song, hai người đều rất vui vẻ, gương mặt Dung lão phu nhân thường ngày tối om om, nay sáng mấy phần.

      "Gia Mậu, ngươi xem như tăng thể diện cho Dung gia chúng ta rồi." Dung lão thái gia đánh giá Gia Mậu đứng trước mặt mình, trong lòng có vô hạn tự hào, cháu trai bình thường, tuổi còn trẻ thi đậu Trạng nguyên, được Hoàng thượng khâm điểm tới Trung Thư Tỉnh học xử lý chính , đây chính là dung dưỡng để trở thành rường cột nước nhà đó.

      Dung lão phu nhân cười híp mắt hỏi "Lần này từ kinh thành về, dọc đường có quan chức đưa quà quê ?" [rin: công nhận thiệt chứ, câu hỏi thăm sức khỏe cũng có, mở miệng là hỏi tiền #_# ]

      Trong Tiền đường nhất thời im lặng lên tiếng.

      Dung lão phu nhân rất hẹp hòi, cầm quyền hành quản lý trong nhà, mực nỡ bỏ buông tay, cho đến năm ngoái thân thể và gân cốt thể so với thường ngày, dậy được sớm như vậy, mới chịu chia bộ phận quyền hành cho Dung đại phu nhân, mà còn yên tâm, phái ma ma thiếp thân bên cạnh quản lý, rất sợ Dung đại phu kiếm bạc từ trong đó.

      Vì chuyện này, mẹ chồng nàng đâu hai người có chút vui, Dung đại phu nhân từng ngay mặt Dung lão phu nhân: " Nhà mẹ ta là Dương gia Nghiễm Lăng, còn coi bạc ra gì hay sao? Ta xử lý việc bếp núc, chẳng qua chỉ là bận tâm thay người trong Phủ thôi, sao lại giấu bạc vào túi tiền mình?"

      Dung lão phu nhân bị con dâu mấy câu này, nửa ngày ra được, lúc bà quản Dung, thường xuyên khấu trừ rồi bạc bù cho con trai mình thương nhất, bây giờ nghe con dâu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, lòng tràn đầy cảm giác khó chịu, càng xoi mói Dung đại phu nhân.

      Nhưng Gia Mậu thi đậu Trạng nguyên cho Dung gia mặt mũi, Dung lão phu nhân tự nhiên dám con dâu phải, ai kêu cái bụng nàng chịu thua kém, có thể sinh ra con trai là quan trạng nguyên —— quan trạng nguyên là Văn khúc tinh trời hạ phàm đó!

      Gia Mậu nghe bà nội hỏi như vậy, biết tính tình hẹp hòi của bà lại hiển lộ ra, cười nhạt: "Quà quê cái gì, Dung gia chúng ta còn để ý hay sao? Ta đều cầm, cho thái giám tuyên chỉ kia."

      Tên tuyên chỉ sử kia cứ từ từ lại chậm rãi, Gia Mậu thấy trong lòng cuống cuồng, dứt khoát đưa hết những thứ mình thu cho tuyên chỉ sứ, giao trách nhiệm được rề rà, đường thẳng Giang Lăng, lúc này mới khiến tuyên chỉ sử dùng nghỉ tay.

      "Ô nha, Gia Mậu, tại sao ngươi có thể như vậy chứ? Những thứ quà quê kia là quan chức dọc đường đưa cho ngươi, sao có thể cho người khác?" Dung lão phu nhân nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, là thương tiếc, cũng biết là những thứ gì, lại để cho Gia Mậu vung tay lên tặng ra ngoài!

      Dung lão thái gia nghe lời này dần dần đúng, ho khan tiếng, bất mãn câu với Dung lão phu nhân: " nhận đồ mới là tốt nhất, theo lý thuyết Gia Mậu nên dừng thuyền dọc đường, những thứ đó Dung gia chúng ta còn nhìn vào mắt hay sao?"

      "Ông nội dạy rất đúng." Gia Mậu chắp tay, nhàng thở dài cái: "Tuyên chỉ sử đại nhân ở lâu trong cung, hiếm có cơ hội ra ngoài, muốn dừng thuyền, ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh gõ mấy câu, vẫn phải nghe ."

      " Nếu Gia Mậu làm như vậy, coi như xong, đừng thêm nữa, người ở trong quan trường, ít nhiều gì cũng phải có vài phân tình cảm." Dung đại gia thấy mặt Dung đại phu nhân có chút thích, biết nàng thích cha con của mình, nhanh chóng giảng hòa: "Tuyên chỉ sử đại nhân lúc nào tới? Có cần sắp xếp lư hương ngay bây giờ ?"

      mặt Dung lão phu nhân nổi lên ánh sáng đắc ý: "Lúc ta ở trong nhà làm khuê nữ trận kia, có thầy tướng vầng trán ta cao, giữa chân mày mang dòng khí màu tím, tất đại phú đại quý, lúc trước còn tưởng là bậy, nghĩ tới hôm nay lại đúng vậy, xem ra ta sinh ra có phúc, mang theo Dung gia cũng có phúc."

      Mọi người lại im lặng.

      Lời này nghe Dung lão phu nhân quá nhiều lần rồi, mỗi lần đến chuyện này, sắc mặt Dung lão phu nhân hơi ửng đỏ, đôi lông mày lưa thưa giơ lên, trong đôi mắt tất cả đều là đắc ý, phảng phất người Dung gia đều là dính ánh sang của bà.

      Gia Mậu ngồi ở bên, trong lòng thầm thở dài, bộ dáng kia của bà nội, nếu làm Hầu phu nhân ở kinh thành, còn biết bị những quý phu nhân kia của kinh thành cười thành dạng gì, còn ở Giang Lăng ngây ngốc làm lão phu nhân của bà cho tốt.

      Dung đại gia thấy tình hình đúng, hấp tấp mấy câu , lại hòa hoãn bầu khí trong nhà chính, lúc cười cười , bỗng nhiên thấy màn cửa động cái, từ bên ngoài nam nữ vào.

      Gia Mậu chỉ liếc mắt cái quay mặt , muốn nhìn bọn họ.

      Đó là Tam thúc Tam thẩm, nhưng Tam thẩm này phải mẹ Thu Hoa.

      Tam thúc phóng túng hoang đường, chỉ nuôi hai di nương, còn nuôi ngoại thất bên ngoài, còn quyền đấm cước đá với Tam thẩm nương, bắt nàng cầm bạc cho xài. Của hồi môn của Tam thẩm nương, tiền Thu Hoa mở trân lung phường kiếm được, lúc đầu cũng cầm tí phung phí mất, về sau, Thu Hoa biết được chuyện này, giận đến múc tìm tộc trưởng Dung gia để giải quyết chuyện này, hơn nữa lên hòa ly thay mẹ.

      Tộc trưởng Dung gia sớm nhận chỗ tốt của Thu Hoa, đến Dung gia thấy bộ dáng Quý Thư Nương đáng thương, dĩ nhiên là đứng bên Quý Thư Nương. Quý Thư Nương vốn là con cố nhân Dung lão thái gia, Dung lão thái gia thấy con của mình hỗn trướng, trong lòng hết sức áy náy, nghe Quý Thư Nương muốn hòa ly, cũng gật đầu, cứ như vậy, Quý Thư Nương ra khỏi từ Dung Phủ, sau đó gả cho nhà buôn bán thóc gạo trong thành Giang Lăng, sinh hai đứa con trai sống hết sức mỹ mãn.

      Mà Dung gia Tam gia cũng nhân cơ hội nâng di nương Cổ An Nhu kia lên —— Cổ An Nhu là cháu ngoại Dung lão phu nhân, như vậy là thân càng thêm thân. Kia Cổ An Nhu miệng ngọt, lung lạc lão phu nhân xoay quanh, hàng năm đòi từ chỗ bà ít chỗ tốt.

      "Ôi ôi ôi, quan trạng nguyên trở lại!" Mới vừa vào môn, Cổ An Nhu kia huơ khăn hô lên: " kinh thành ở năm, vẻ mặt khí độ đều bất đồng rồi! Cũng may sang năm chúng ta cũng phải kinh thành, mang theo Thục Hoa xem chút, nhìn xem có thể gặp quý nhân ."

      Dung đại phu nhân nhíu mày cái, Tam đệ muội này đúng tục chịu được, lại lời như vậy, nàng xem nữ nhi mình là cái gì chứ —— đến kinh thành gặp quý nhân, chẳng lẽ còn phải dán nàng ta lên hay sao?

      Di nương sinh chính là di nương sinh, vị Tam tiểu thư Dung gia này chẳng những cảm thấy mẹ sai rồi, ngược lại lộ ra vui vẻ: "Mẹ, Thục Hoa xinh đẹp như vậy, tự nhiên có thể có quý nhân nhìn trúng."

      Cổ An Nhu kéo tay của Thục Hoa, kéo nàng tới bên người, nhìn Gia Mậu cười ngừng: "Gia Mậu, coi như là ngươi phát đạt, ở kinh thành gặp công tử tốt gì, phải lưu ý thay Thục Hoa nhà ta, năm nay nàng mười ba tuổi rồi kia."

      Dung lão phu nhân cho là đúng cười tiếng: " tại Dung gia chúng ta ra vị Hoàng hậu nương nương, hôn chẳng lẽ còn khó tìm? Hoàng hậu nương nương qua, hôn Gia Mậu và Xuân Hoa nàng tới quyết định, Thục Hoa cho dù phải trưởng tôn nữ Dung gia, nhưng nàng đẹp mắt, tự nhiên có thể tìm nhà tốt gả qua."

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 217: Dựa vào đạo lý đòi quyền hôn nhân

      Edit: rinnina

      Chân mày Gia Mậu nhíu lại, vừa mới về nhà nghe chuyện chung thân của .

      Tại sao các trưởng bối lại muốn can thiệp chuyện chung thân của ? Thành thân sống qua ngày, chẳng lẽ phải chuyện của hai người? Những trưởng bối kia dính vào, kết quả có ích lợi gì? Giống như đời trước Thái hậu nương nương gả cho , thê tử của là tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư, khuê danh gọi là Tiết Liên Thanh.

      Mặc dù trong lòng còn vương vấn Tương Nghi, nhưng bởi vì trưởng bối gây đủ loại áp lực, dùng cái mũ hiếu chụp , ngay cả mẹ cũng tận tình khuyên phải thuận theo chỉ ý Thái hậu nương nương, để tránh phiền toái cần thiết. Cuối cùng thỏa hiệp, vào động phòng, thành chú rễ vui.

      Nhưng Tiết Liên Thanh... Lại căn bản phải người trong lòng suy, thấy gương mặt nàng, Gia Mậu luôn có thể nhớ tới gương mặt kia, mặt mũi gầy gò mang theo chút tuyệt vọng bi ai.

      Sau khi thành hôn, mới giật mình ra mình hoàn toàn sai, nhưng tất cả thành định cục, thành sai cục, thành tử cục. cứ có chút sinh khí nào còn sống như vậy, thẳng đến ngày kia, lần nữa gặp Tương Nghi, mới giật mình thời gian có nàng, mình chỉ là cái xác biết . Bởi vì chấp niệm, lần nữa sống lại, nếu kiếp này vẫn thể bảo vệ Tương Nghi, thể ở cùng với nàng, vậy Dung Gia Mậu xứng là người!

      Gia Mậu mở to mắt nhìn Dung lão phu nhân, trầm giọng : "Bà nội, bây giờ Hoàng hậu nương nương rất bận, chuyện chung thân của ta phiền toái nàng."

      "Cái gì?" Dung lão phu nhân rất vui trợn mắt nhìn Gia Mậu, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: "Hoàng hậu nương nương tự mình hạ chỉ ban hôn, là vinh hạnh bao lớn! Ngươi lại dám kháng chỉ bất tuân? Đọc sáng nhiều năm như vậy, đều bị chó ăn vào trong bụng hay sao? Hiếu trước tín nghĩa, tự ngươi xem, làm xem!"

      Dung đại phu nhân thấy Dung lão phu nhân Gia Mậu hiếu thuận, trong lòng mất hứng, bĩu môi: "Mẹ, tại sao Gia Mậu là như vậy người, có vô cùng tri thức hiểu lễ nghĩa."

      Dung lão phu nhân sớm nhìn con dâu trưởng vừa mắt, gia thế tốt, trong tay bó lớn bạc tùy tiện nàng dùng, còn chịu xuất ra nhiều tiền bù cho lão Tam! Năm nay bà đặt mưu đồ cho lão Tam nhúng tay quản Kim Ngọc Phường, tìm tộc trưởng lần, lại có thành, tộc trưởng có lão đại quản là được —— phải bà biết, nhất định là con dâu trưởng này tặng gì đó cho tộc trưởng.

      Dựa vào cái gì Kim Ngọc Phường chỉ có thể cho vợ chồng lão đại quản? Đại chu từ xuống dưới nhiều Kim Ngọc Phường như vậy, câu nệ cho mấy gian để cho lão Tam quản, cũng có thể thả lỏng sống. Dung lão phu nhân liếc mắt Dung đại phu nhân, trong lỗ mũi phát ra tiếng cười lạnh: "Ngươi nhìn con của mình, tự nhiên cảm thấy tốt, ngươi để cho người khác phân xử thử, nhìn xen mới vừa gì! Là lời đứa trẻ hiếu thuận ra sao? Hoàng hậu nương nương mảnh lòng tốt, lại bị coi thành lòng lang dạ sói! CHuyện này là sao, chủ yếu là, nếu Hoàng hậu nương nương là hạ chỉ, còn có thể kháng chỉ bất tuân? Muốn Dung gia chúng ta cùng gặp họa?"

      Gia Mậu ngồi đó tiếng nào, mặc cho Dung lão phu nhân lăng nhục mấy câu, chờ Dung lão phu nhân ngừng miệng, chắp tay với: "Bà nội, năm nay Gia Mậu thi đậu Trạng nguyên đại chu, thế nào cũng coi là có thành tựu , cho Dung gia mặt mũi, các trưởng bối xem phần Gia Mậu làm gia tộc làm vẻ vang, ít nhiều gì cũng nên thông cảm khổ cực của Gia Mậu, có số việc nên để cho Gia Mậu làm chủ. Gia Mậu có suy nghĩ của mình, phải Gia Mậu hiếu thuận, chẳng qua là cuộc sống là của Gia Mậu, bất luận kẻ nào cũng thể thay thế, xin bà nội và các vị trưởng bối tha thứ."

      Dung lão phu nhân nghe lời này, suy nghĩ ra vài mùi vị bên trong, ý tứ Gia Mậu, hình như là có người mình thích? Bà mê muội nhìn Gia Mậu, lại hơi liếc nhìn Dung đại phu nhân, mặt lộ ra thần sắc khinh thường tới: "Gia Mậu, ngươi thi đậu Trạng nguyên là chuyện, chuyện chung thân của ngươi lại là chuyện, chuyện khác chúng ta còn khả năng nghe ngươi mấy câu , nhưng hôn là chuyện cả đời, sao có thể tùy tính tình của ngươi? Ta nghĩ, hẳn là trong lòng ngươi có người, nương này đến tột cùng là tiểu thư nhà nào, khiến ngươi như vậy tâm tâm niệm niệm, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng dám nghe?"

      Dung tam phu nhân Cổ An Nhu bên cạnh che miệng nở nụ cười: "Mẹ, Đại thiếu gia phủ chúng ta coi trọng, nhất định là cao môn quý nữ nhà nào rồi, các ngươi cũng chỉ quản chuẩn bị nạp cát chi lễ cầu hôn trước là được."

      Tay của Dung đại phu nhân siết chặt mình khăn, trong lòng mơ hồ hiểu ra, nhất định là Lạc Tương Nghi kia.

      mắt to long lanh chợt lóe lên trước mắt, sóng mắt kia, tựa như có thể chuyện vậy, cũng coi là linh tú vô song rồi, tuổi còn tự mình xuất đầu lộ diện hành thương, gây dựng tiệc trà Hoa Dương, còn mở chi nhánh ở kinh thành, Hoa Dương xuân nàng nuôi trồng ra, Hoàng thượng uống đều tốt, chọn làm cống trà, tốt như vậy, cũng đủ xứng với Gia Mậu rồi, duy nhất được hoàn mỹ là gia thế của nàng.

      Dương lão phu nhân phải là người chú trọng xuất thân, Dung đại phu nhân từ chịu dạy dỗ được xem người xuất thân, cần xem nhân phẩm. Nhưng đến Giang Lăng sắp hai mươi năm, ở Dung gia lâu, tự nhìn rất nhiều thứ cũng từ từ bị thế gian này sửa lại.

      phải nàng xem thường Tương Nghi, chẳng qua là cảm thấy cha mẹ Tương Nghi cũng có thân phận gì hay, cha bị kêu án lưu đày, nhà ngoại lại còn nhiều mà chuyện bát nháo như vậy, nàng nghe cũng sốt ruột. Tương Nghi đứa này là nương tốt, nhưng nếu nàng gả cho Gia Mậu, người ta hỏi con dâu xuất thân nhà nào, nàng cũng biết nên mở miệng trả lời làm sao.

      Chỉ là... Dung đại phu nhân thầm than thở, mình chỉ có đứa con trai là Gia Mậu, chỉ cần sống tốt lắm cũng sao cả, nếu Gia Mậu giữ vững, nàng cũng chỉ có thể ngầm cho phép, nhìn qua được Hoàng hậu nương nương —— dù sao Hoàng hậu nương nương hạ chỉ, đây cũng thua kém Hoàng thượng, nàng ta lên tiếng, ai dám nghe?

      "Mẹ, lời này trước tạm , đầu mùa xuân sang năm Gia Mậu mới 16, còn sớm đâu mà, ngay bây giờ làm gì." Dung đại phu nhân chậm rãi tiếng: "Gia Mậu vất vả mới trở về phủ chuyến, đừng bởi vì đến những chuyện này hỏng hết hứng thú."

      "Chính là ngươi làm hư Gia Mậu rồi, Dung gia chúng ta lập tức thành phủ đệ công hầu rồi, đến lúc đó Gia Mậu chính là thế tử, sao có thể kiểm điểm nhiều?" Dung lão phu nhân hài lòng liếc Dung đại phu nhân, giọng kiên định: "Sau này chớ có nhắc lại chuyện tự chủ trương."

      —— Hóa ra mình cố gắng như vậy, ở trong mắt bà nội hoàn toàn phải là cái gì, cho dù là Trạng nguyên thành danh đại chu, ở trong mắt trưởng bối căn bản là cái gì, là cháu trai của bọn họ, cái gì cũng phải nghe theo lời của bọn họ.

      Trong lòng Gia Mậu phẫn uất, tiếng nào, đứng dậy ra ngoài, trong lòng Dung đại phu nhân cuống cuồng, vội vàng cũng đứng lên đuổi theo ra khỏi tiền đường, màn cửa đung đung đưa đưa, mẫu đơn bên nở hoa như cũ, nhưng người lại thấy bóng dáng.

      "Ai , ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem!" tay Dung lão phu nhân đè ngực, ngừng kêu lên: "Lão đại, ngươi xem kia vợ và con trai ngươi, xem lời cuả ta thành gió bên tai, ngươi cũng khuyên can bọn họ, lại ngồi ở bên ngay cả miệng cũng mở! Thấy ta lớn tuổi, cái gì cũng nghe hay sao?"

      Dung đại gia vội vàng nở nụ cười: "Mẹ đại nhân bớt giận, Gia Mậu chẳng qua là nhất thời nghĩ thông mà thôi, sau này ta tìm , ràng tốt là được."

      Dung lão thái gia than thở: "Theo lý thuyết, nếu Gia Mậu có thể tìm tiểu thư môn đăng hộ đối, hai người tình đầu ý hợp, vậy là chuyện tốt, chẳng qua lại xen lẫn Hoàng hậu nương nương, việc này dễ làm."

      "Lão gia, ngươi lời gì!" Dung lão phu nhân rất là hài lòng: "Hôn sao có thể đến phiên Gia Mậu mở miệng? Còn phải trong nhà định cho ? Còn chưa kết hôn câu câu đáp đáp lên, có thể là người tốt lành gì hay sao? Ngươi mau mau chớ thôi, lúc này là □□ nhiệt, chúng ta cũng thể mất uy nghiêm trưởng bối, tùy ý cố tình làm bậy!"

      Dung lão thái gia lên tiếng, tâm trạng phức tạp, những năm gần đây, ông mực oa oa ngây ngốc ở Giang Lăng, vì kia tổ huấn " được tham dự chính triều đình " , có hoài bão thể thi triển tài cán, nhiều năm như vậy, nhiệt tình của ông tiêu phí hầu như còn, bây giờ bỗng nhiên Hoàng thượng lại có chỉ ý, thăng chức ông thành Trường Ninh Hầu, trong lòng lại có chút hy vọng.

      Mặc dù biết đây chỉ là Hầu gia nhàn tản, nhưng dù sao vẫn có quan hệ với triều đình, Gia Mậu lại là quan trạng nguyên trẻ tuổi nhất đại chu, bây giờ treo chức vụ hai Phủ, càng là có tiền đồ lớn, vinh dự Dung gia lại huy hoàng.

      Chẳng qua là vinh dự này đều quy công cho Hoàng hậu nương nương, có nàng, sao Dung gia có thể phục hưng? Hoàng hậu nương nương quan tâm hôn Gia Mậu, đó là nàng có cảm tình với Dung gia, lúc này mới nhớ lo nghĩ thay Dung gia, lại nàng gánh cho Gia Mậu, nhất định là đại gia tiểu thư nhàn tĩnh ôn nhu lại xuất thân cao quý, sao lại hại Gia Mậu? Gia Mậu cần gì phải so đo như vậy?

      Nhìn phu nhân của mình, Dung lão thái gia thầm nghĩ trong lòng, ai phải như vậy? Năm đó ông ngay cả Dung lão phu nhân cũng chưa từng thấy, trong nhà quyết định hôn cho ông, là mẫu thân nhìn trúng, chỉ hiền huệ, biết lo việc nhà. Nhưng là chờ đến Dung Phủ, ông mới phát vơ mình giống y như mẹ, hơn nữa còn vượt qua.

      Chẳng qua là có khuông mặt coi như tốt, còn lại có gì chỗ hay, tham lam hẹp hòi, suy nghĩ nhạy bén, hơn nữa cố chấp, mấy năm nay bà làm ra chuyện hồ đồ nếu là từng cái bày ra trước mắt, Dung lão thái gia buổi tối cũng hết. Trong đó bết bát nhất là, bà làm hư con trai rồi, thành bùn loãng chẳng thể trát tường.

      Mặc dù bà nơi này nơi đó tốt, mình cũng như vậy tới? Gia Mậu hay trẻ tuổi, rất nhiều chuyện cũng nghĩ thông suốt, chẳng qua là dựa vào mình phía tình nguyện đối đãi mọi chuyện thôi, Dung lão thái gia lắc đầu cái, quyết định buổi chiều tìm Gia Mậu tới, tốt khuyên bảo .

      "Lão gia, tuyên chỉ sử đến rồi." cái bà tử nhanh chạy vào: " Chờ trong người Phủ đưa qua nghe tuyên chỉ."

      "Mau mau nhanh, mở cửa lớn, bày hương án, chuẩn bị tiếp chỉ." Dung lão thái gia bất chấp nhiều chuyện như vậy, vội vàng dặn tất cả mọi người ra ngoài đón chỉ: "Đừng chậm trễ."

      Mọi người loạt mà ra, đến gần trung môn, Dung lão thái gia thấy Gia Mậu và Dung đại phu nhân đứng đó, trái tim mới để xuống, cuối cùng người cháu này vẫn biết đại cục, có bị tức mất, theo chân tới đón chỉ.

      Tuyên chỉ sử đứng trước hương án, sương mù màu trắng lượn lờ, che hơn phân nửa gương mặt của , gật đầu cái với Nội thị, đưa tay cầm thánh chỉ lên, bắt đầu trầm bổng đọc.

      Nội dung thánh chỉ, Dung gia sớm biết rồi, Hoàng hậu nương nương sớm viết thư tới, nhưng bây giờ nghe đến tuyên chỉ sử kia đọc lên ý chỉ của hoàng thượng, càng cảm thấy trong lòng thoải mái, có cảm giác vô cùng hãnh diện.

      Gia Mậu lẳng lặng quỳ ở nơi đó, căn bản cũng có nghe tuyên chỉ sử kia học cái gì, chỉ là nghĩ đến lồi bà nội trong nhà chính, trong lòng chận đoàn, thoải mái.

      Còn có trước đây, nhận được đèn lưu ly tú cầu Lâm Mậu Dung đưa tới, lúc đó tâm trạng là rất phức tạp, vừa giận, lại vừa bi ai ——tại sao có thể? Tương Nghi lại thèm để ý tình cảm giữa bọn họ, lại chuyển đèn này cho Lâm Mậu Dung!

      Nhưng cuối cùng nhu tình trong lòng kia làm thế nào cũng kềm chế được, thuyền này mới hai bến tàu, cảm thấy phiền muộn vượt lên rồi bi ai, trong lòng có phần ràng buộc, lại oán hận và trách cứ.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :