1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 193: Chỉ điểm bến mê cuối cùng tỉnh ngộ

      Edit: rinnina

      "Cái này có gì mà ngạc nhiên?" Dương lão phu nhân cười liếc nhìn Lâm Mậu Chân: "Hôm qua ta nhìn ra, người con thích phải Cầm nha đầu nhà ta."

      Lâm Mậu Chân ủ rũ cúi đầu, giống như con gà trống thua trận, hóa ra ngàn từ vạn lời chuẩn bị, đến thời khắc này câu cũng được. Nếu Dương lão phu nhân nhìn thấu ý mình, vậy bà còn gọi mình vào trong vườn chuyện, cuối cùng là có ý gì?

      "Lâm Nhị thiếu gia, cả đời người, có rất nhiều thứ, mong mà được, cho dù con đau khổ giãy giụa nữa, cũng tới tay, cho dù là vạn tuế gia cao cao tại thượng kia, cũng phải muốn cái gì có cái đó." Dương lão phu nhân hết sức chậm rãi, rủ rỉ khuyên can Lâm Mậu Chân: "Ta phải là ủng hộ con tìm người con thích, nhưng chuyện hôn nhân này, quý ở lưỡng tình tương duyệt, nếu chỉ là bện chấp niệm, thành vợ chồng bất hoà."

      Lâm Mậu Chân ngẫm nghĩ mấy câu này của Dương lão phu nhân, trước mắt phảng phất xuất tia sáng nhạt, cảm thấy Dương lão phu nhân rất có lý, nhưng lại cam lòng, ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần cố chấp như cũ: "Dương lão phu nhân, vậy vãn bối muốn hỏi ngài câu, nếu vì tốt mà lui cầu của mình hết lần này đến lần khác,cuộc đời này có mỹ mãn ?"

      "Cuộc sống này mỹ mãn, ở chỗ con và đối phương cùng ý nghĩ, mà ở chỗ cầu. Huống chi, ta căn bản thừa nhận Cầm nha đầu chỉ là lần." Dương lão phu nhân cười tiếng, vươn tay ra vẫy vẫy: "Lâm Nhị thiếu gia, trước tiên con đừng , hãy để bà lão ta cậy mình nhiều tuổi chút đạo lý cho con nghe."

      Lâm Mậu Chân ngơ ngác nhìn Dương lão phu nhân, thấy rất mới lạ, lại hơi mê mang, giống như bị vùi lấp trong sơn động, mò tới thành trơn mượt, nhựng làm thế nào cũng trèo ra. mang theo thần sắc khao khát, ngồi đối diện Dương lão phu nhân, chỉ hy vọng bà có thể chỉ điểm cho mình , hai, để cho mình thoát thân từ trong hang núi kia, nhàng thoái mái trực diện đối diện cuộc sống sau này.

      "Lâm Nhị thiếu gia, nếu ta nhìn lầm, con thích Tương Nghi." Dương lão phu nhân cười hết sức hiền hòa: "Tương Nghi là nương tốt, lúc nàng chịu hết hành hạ của người nhà, nhưng nàng có cúi đầu, cuối cùng tự mình chịu đựng nổi, bây giờ cũng coi là có thành tựu . nương kiên cường như vậy, là ta thưởng thức nhất cũng thích nhất, cho nên ta mới giúp nàng như thế. Nhưng lần này, ta lại thể cho con biết, Tương Nghi thích hợp con."

      "Tại sao?" Lâm Mậu Chân sợ hãi nhảy lên: "Dương lão phu nhân, sao ngài như vậy?"

      "Cho dù con vượt qua tất cả khó khăn, muốn Tương Nghi gả vào Lâm gia, nhưng sau nàng vẫn ra ngoài kinh doanh, mẹ của con dĩ nhiên đồng ý, nếu như nàng bởi vì chuyện này bất hóa với mẹ con, con đứng về phía ai?" Dương lão phu nhân lắc đầu cái: " nên gấp gáp trả lời ta, suy nghĩ kỹ trước, rồi lại cho ta câu trả lời."

      "Con..." Lâm Mậu Chân kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, suy nghĩ cẩn thận rồi lại nghĩ, bỗng nhiên trong đầu loạn cào cào, căn bản biết nên trả lời Dương lão phu nhân thế nào: "Con nghĩ rằng..."

      "Lâm Nhị thiếu gia, ta biết đáp án của con rồi." Dương lão phu nhân vươn tay ra, nhàng vỗ cái bàn đá: "Ở trong lòng ngươi, Tương Nghi phải đứng thứ nhất, chuyện của con còn rất nhiều, con đối với Tương Nghi, chẳng qua là sinh ra loại thương tiếc lúc gặp nàng, đó cũng phải..." Dương lão phu nhân dừng chút, ra chữ tới: "."

      "? Đó là cái gì?" Lâm Mậu Chân nhíu mày: "Cái gì là ?"

      " là ưa thích người, bằng lòng vì nàng bỏ ra tất cả của con. nàng phải bao dung nàng tin tưởng nàng, dù cho gặp phải khó khăn gì, con cũng đứng sau lưng nàng, làm hậu thuẫn vững như bàn thạch cho nàng, dù là phải làm những chuyện kinh thế hãi tục, chuyện mà thế nhân thể nào hiểu được tình." Dương lão phu nhân cười liếc mắt nhìn Lâm Mậu Chân, nhàng thở dài cái: "Vấn đề ta vừa hỏi con, con do dự lâu như vậy vẫn trả lời, vậy con đối với Tương Nghi cũng , chỉ có thương tiếc và thích, con hiểu ?"

      " ít người trước khi thành thân cũng gặp mặt, vậy bọn họ từ đâu mà có ?" Lâm Mậu Chân suy nghĩ rất lâu, vẫn xoay chuyển được: "Con cũng nghe qua vài tin đồn của Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân, biết Dương lão thái gia lòng dạ đối đãi lão phu nhân ngài, nhưng vợ chồng giống như các ngươi đời kết quả được bao nhiêu?"

      " có gặp mặt mà thành hôn cũng thiếu người trải qua hòa thuận, đó là bởi vì đáy lòng bọn họ có phần trách nhiệm và đạo nghĩa, từ đó sinh ra tôn trọng và quý với nhân duyên của bọn họ, bọn họ tìm hiểu đối phương, bao dung đối phương, trải qua sinh hoạt cùng nhau, bọn họ thành chỉnh thể thể phân chia." Dương lão phu nhân suy nghĩ sâu xa nhìn cây hoa bên cạnh lương đình, khẽ gật đầu cái: "Nhân duyên là phải dựa vào hai người để duy trì, nếu là thiếu cố gắng của người, cũng là nhân duyên mỹ mãn."

      Lâm Mậu Chân xuất thần suy nghĩ chút, mặt từ từ lộ ra thần sắc thư giản: "Lão phu nhân, con hiểu ý của ngài."

      "Con hiểu?" Dương lão phu nhân nở nụ cười: " hổ là Thám hoa lang, chút thông."

      Lâm Mậu Chân đứng lên thi lễ cái vói Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân, con bằng lòng cưới Dương Tam tiểu thư."

      "Con cần vội vàng tỏ thái độ, suy nghĩ kỹ càng trước, có lẽ con có thể đến Dương gia nhiều chút, nhìn thấy ràng nha đầu kia đến tột cùng là người thế nào, có thích hợp con , rồi con hãy cho ta biết." Dương lão phu nhân cười đứng lên: "Cầm nha đầu nhà chúng ta lo gả, Lâm Nhị thiếu gia, con hãy yên tâm, nếu con muốn kết hôn với nàng, cõi đời này luôn có người thích hợp với nàng chờ nàng ở nơi nào đó."

      "Dương lão phu nhân..." Lâm Mậu Chân cắn răng: "Con nghĩ xong, Dương Tam tiểu thư chính là người thích hợp con, ta dùng tâm với nàng, trân trọng nhân duyên này. Chẳng qua là..." Lâm Mậu Chân có vài phần chật vật ra: "Xin Dương lão phu nhân đừng nhắc với người thứ 3 chuyện của Tương Nghi, từ nay về sau, con chỉ đưa nàng là muội muội của con, bao giờ có suy nghĩ khác."

      Trong lòng Tương Nghi , cưỡng cầu cũng vô ích, bằng cưới Dương Tam tiểu thư tất cả đều vui vẻ, cha mẹ vui vẻ, cũng để cho Tương Nghi có thể sống hài lòng đẹp ý. Nếu nếu để cho người Dương phủ biết mình có phần tâm tư kia, nàng ở lại Dương phủ rất xấu hổ.

      "Ta hiểu ý của con." Dương lão phu nhân gật đầu cái: "Lời hôm nay, ta tuyệt truyền , Lâm Nhị thiếu gia, bà lão ta được là làm được."

      "Đa tạ Dương lão phu nhân." Lâm Mậu Chân làm đại lễ với Dương lão phu nhân: "Nghe lão phu nhân chuyện buổi, hơn mười năm đọc sách, hôm nay vãn bối được lợi ích ."

      Dương lão phu nhân đứng cạnh lương đình, nhìn bóng lưng Lâm Mậu Chân càng lúc càng xa, hai hàng lông mày từ từ giãn ra, mặc dù hôm nay miệng thiếu niên này phải buông Tương Nghi xuống, nhưng cũng biết cuối cùng có thể làm được . Chẳng qua bà tin chắc, thời gian cuối cùng rồi xóa tất cả, đó vốn là tình ý nhàn nhạt, giống như cát phủ tượng đá, theo bước chân của thời gian, sớm muộn cũng tiêu tan còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      Lâm Mậu Chân về phủ, hữu khí vô lực chạy về viện, tự nhốt mình trong phòng, đầy tớ của lặng lẽ chạy tới chỗ Lâm phu nhân chuyện Lâm Mậu Chân Dương phủ, mặt Lâm phu nhân biến sắc: " Dương phủ làm chi?"

      Đầy tớ lắc đầu cái: "Tiểu nhân cũng biết Nhị thiếu gia làm cái gì, tiểu nhân đâu thể vào chủ viện Dương gia, chỉ có thể chờ ở thùy hoa môn thôi, chỉ là tiểu nhân thấy... có liên quan chuyện bà mối Giang Dương phủ cầu hôn."

      Lâm phu nhân cả kinh thất sắc, tay che ngực, chỉ cảm thấy thở nổi, chẳng lẽ tiểu tử ngốc này lại chạy Dương phủ từ hôn? Chuyện này... Nàng vội vội vàng vàng : "Mau mau gọi Nhị thiếu gia qua, ta có chuyện hỏi ."

      "Nhị thiếu gia vừa về nhốt mình trong phòng, chút tiếng động cũng có, tiểu nhân hơi bận tâm, mới tới chỗ phu nhân bẩm báo, chỉ sợ xảy ra chuyện gì." Đầy tớ liên tục chắp tay chắp tay chào: "Phu nhân có muốn nhìn chút ?"

      Dù sao cũng thương con trai, Lâm phu nhân đứng lên: ", mang ta xem chút ."

      Vừa mới ra khỏi cửa viện, chỉ thấy bà mối Giang kia uốn éo người tới, mặt đầy gió xuân: "Ô kìa, Lâm phu nhân, mừng rỡ mừng rỡ, Dương gia đồng ý!"

      Lâm phu nhân đứng lại, nhìn chằm chằm bà mối Giang : "Ngươi ở Dương gia có thể thấy Chân nhi của ta ?"

      "Lâm Nhị thiếu gia? Thấy rồi, thấy rồi!" Bà mối Giang cười lông mày ánh mắt chen tới nơi: "Lâm Nhị thiếu gia rất được Dương lão phu nhân mến, riêng với lúc lâu, sau đó khuôn mặt tươi cười ra, đồng ý hôn này rồi."

      "?" Lâm phu nhân trợn mắt nhìn đầy tớ kia: "Ngươi là tới báo tin thế nào? Làm hại ta lo lắng!"

      Đầy tớ kia sờ đầu, nửa ngày dám lên tiếng, thiếu gia nhà mình trở lại sắc mặc nhìn tốt, nhưng... Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra, cũng biết.

      ***

      Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên ngói lưu ly màu vàng kim, trong hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới trận tiếng bước chân tinh tế, nhưng thoáng qua rồi tiếng động. Trong chủ điện Thừa Càn cung, giờ này đèn vẫn sáng, Hứa Triệu Ninh ngồi trước bàn, xem phần mật báo, chân mày từ từ nhíu lại.

      "Lẽ nào lại như vậy, chúng lớn mật rồi!" Hứa Triệu Ninh nặng nề vỗ bàn cái: " làm trẫm căm tức!"

      Lưu Phúc Toàn ở bên trước tới bước: "Hoàng thượng bớt giận, bảo trọng long thể quan trọng hơn."

      Hứa Triệu Ninh vươn tay ra: "Nhanh, ngâm ly trà nóng đến cho trẫm, sổ con này làm người xem tâm đều lạnh!"

      Lưu Phúc Toàn nở nụ cười đạo: "Hoàng thượng, có muốn thử Hoa Dương xuân hôm nay Công chúa Phúc Thụy đưa vào cung ?"

      Đồ mà Công chúa Phúc Thụy đưa vào, Hoàng thượng chỉ có thể khen, tuyệt nữa chữ tốt, giờ Hoàng thượng tức giận, mau mau mang tên Công chúa Phúc Thụy ra, nhìn xem Hoàng thượng có thể thoải mái chút .

      "Đưa vào lúc nào đích?" Hứa Triệu Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lưu Phúc Toàn, mặt có tức giận nhè : "Lưu Phúc Toàn, lá gan ngươi , lại dám kịp thời bẩm báo trẫm!"

      Lưu Phúc Toàn "Ùm" tiếng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ : "Lúc cơm tối đưa vào, lúc đó Hoàng thượng ở Trầm Hương cung của Vinh quý phi, lão nô theo Hoàng thượng... Lão nô cũng là trước đây lâu mới biết, thấy Hoàng thượng xem mật báo, dám quấy rối..."

      "Bớt nhảm , mau mau pha trà kia tới cho trẫm thưởng thức!" Hứa Triệu Ninh dùng sức vỗ bàn cái, đột nhiên, tâm quặn đau, giống như bị ai đâm đao vậy, trán xuống rồi giọt mồ hôi cỡ hạt đậu.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 194: Dương lão phu nhân gặp Thánh thượng

      Edit: rinnina

      "Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Tay Lưu Phúc Toàn run run cái, bình trà cầm trong tay lăn xuống đất, nắp lăn sang bên. để ý tới bình trà kia, bò về phía trước: "Hoàng thượng, ngài thoải mái chỗ nào? Nô tài cho người truyền thái y!"

      Hứa Triệu Ninh khoát tay cái: "Thân thể trẫm rất khỏe mạnh, cần hưng sư động chúng như vậy!"

      "Hoàng thượng, ngài cũng thể kiêng kỵ!" Lưu Phúc Toàn quỳ dưới đất, ngừng dập đầu: "Đại Chu thể thiếu Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài nhất định phải long thể an khang!"

      "Trẫm việc gì gì cả!" Hứa Triệu Ninh hơi phiền não, vỗ án kỷ đứng lên: "Còn mau mau ngâm nước Hoa Dương xuân kia tới cho trẫm!"

      Lưu Phúc Toàn len lén liếc nhìn Hứa Triệu Ninh, thấy sắc mặt dù có hơi tái nhợt, nhưng giọng vẫn có mấy phần khí lực, lúc này mới khom người nhặt bình trà kia lên, ôm vào trong ngực lặng lẽ ra ngoài. Bên ngoài đứng hai tiểu Nội thị, thấy Lưu Phúc Toàn ra, đuổi tới hỏi: "Công công, Hoàng thượng..."

      "Bớt nhảm , việc nên các ngươi hỏi đừng hỏi." Lưu Phúc Toàn trợn mắt nhìn hai người bọn họ, chuyển bình trà qua: "Mau rửa sạch ấm trà này, Hoàng thượng muốn uống Hoa Dương xuân Công chúa Phúc Thụy đưa vào cung."

      Trong lòng Hoàng thượng, vẫn nhớ Công chúa Phúc Thụy kia.

      Lưu Phúc Toàn rón rén trở lại chủ điện, thấy Hứa Triệu Ninh xem tấu chương nữa, trong tay cầm nhành hoa khô, nâng niu trong tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh hoa đỏ nhạt mang theo chút vàng sẫm kia, tựa như suy nghĩ gì đó, trong lòng lặng lẽ thở dài.

      Năm đó vẫn là tiểu Nội thị trong cung Trần thái hậu, khi đó tiên hoàng lên ngôi, Hứa Triệu Ninh được lập thành Thái tử, Trần Thái hậu đưa mình đông cung, trước lúc rời khỏi, Trần Thái hậu đặc biệt dặn dò, muốn nhìn kỹ Công chúa Phúc Thụy và Phò mã nàng, có chuyện gì cũng phải bẩm báo cho bà.

      Lưu Phúc Toàn hiểu, biết vì sao Trần Thái hậu quan tâm Công chúa Phúc Thụy như vậy, nhưng lâu sau khi đến đông cung lấy, trải qua quan sát của , Công chúa Phúc Thụy và thái tử điện hạ... đúng, là thái tử điện hạ đối với Công chúa Phúc Thụy, hình như có chút cảm tình giống.

      Mỗi lần Công chúa Phúc Thụy vào cung thỉnh an Hoàng thượng, dù thái tử điện hạ có chuyện gì, đều chạy đến bồi Hoàng thượng dùng cơm, mặc dù nhìn chằm chằm Công chúa Phúc Thụy thả, nhưng ánh mắt kia luôn lơ đãng liếc qua Công chúa Phúc Thụy. Thái tử điện hạ tự nhận là làm rất bí mật, nhưng mình được Trần Thái hậu dặn dò, tự nhiên phải nhìn chặt, nhìn lâu mấy lần, phát kì lạ trong đó.

      Mỗi lần vào cung, Phò mã của Công chúa Phúc Thụy, Uy Vũ tướng quân Dương Chi Hằng cũng phải cùng , chẳng qua điều làm Lưu Phúc Toàn thấy lạ là, quan hệ giữa thái tử điện hạ và Dương Chi Hằng hết sức tốt, phảng phất như tay chân mà như tưởng tượng, tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

      Tuy đầu óc mơ hồ, nhưng cũng báo cáo tất cả những chuyện này cho Trần Thái hậu nghe. Thái hậu nương nương nghe xong, sâu kín thở dài cái: "Vậy cũng tốt, bọn họ hòa thuận là được."

      Lời này lại làm Lưu Phúc Toàn càng hồ đồ, căn bản hiểu trọng điểm Trần Thái hậu muốn chú ý. bao lâu sau, Trần Thái hậu xuất cung làm ni rồi, Hoàng thượng chạy lên chạy xuống xin bà hồi cung, có kết quả, bà cố chấp sống trong chùa miếu kia, bao giờ xuất trong cung nữa.

      Nhiệm vụ của Lưu Phúc Toàn kết thúc lúc Trần Thái hậu xuất cung, chẳng qua là vẫn ngây người ở đông cung như cũ, từ từ, tiên hoàng qua đời, thái tử điện hạ lên ngôi, cũng thành thiếp thân Nội thị của hoàng thượng, chịu đựng nhiều năm như vậy, thành Đại tổng quản phủ nội vụ, người thân thiết nhất bên cạnh hoàng thượng.

      Tuổi trẻ khinh cuồng qua, nhưng tấm lòng Hoàng thượng đối với Công chúa Phúc Thụy ấy, lại như vơi chút nào. Lưu Phúc Toàn quan sát trong tối, mặc dù hậu cung có hoàng hậu, có mấy vị tần phi, nhưng Hoàng thượng cũng hứng thú lắm, rất ít trong cung tần phi, nghỉ ngơi nhiều trong Thừa Càn cung, có những lúc, còn thấy Hoàng thượng cầm những thứ Công chúa Phúc Thụy đưa vào vuốt ve, rồi lạu hơi than thở.

      Công chúa Phúc Thụy là nghĩa nữ tiên Hoàng nhận, từ sau khi tiên hoàng qua đời này, bà thỉnh cầu bỏ tước hiệu này, Hoàng thượng chấp thuận, cũng cho phép, từ đó người trong kinh thành gọi bà Dương lão phu nhân, mà người trong cung gọi bà Công chúa Phúc Thụy.

      Tuy phải huyết mạch tiên hoàng, nhưng Công chúa Phúc Thụy tôn quý hơn bất kỳ vị công chúa nào, dạ yến giao thừa hàng năm trong cung, bàn đầu tiên bên trái* Hoàng thượng, là Uy Vũ đại tướng quân cùng Công chúa Phúc Thụy lưu lại. Có đến mấy năm Công chúa Phúc Thụy theo Uy Vũ đại tướng quân trở về Nghiễm Lăng ở, bên trái cái vị trí kia vẫn trống , có người nào dám ngồi.

      *ngày xưa lấy trái làm quý.

      Hoàng thượng, bây giờ bảo đảm là lại nghĩ đến Công chúa Phúc Thụy? Lưu Phúc Toàn hơi hơi còng lưng, đứng đó cử động cũng dám, chỉ thấy ngón tay Hứa Triệu Ninh từ từ mơn trớn mặt cánh hoa, như có điều suy nghĩ, ngay cả thở cũng dám thở mạnh, trong lòng chỉ là nghĩ, quả nhiên có được là tốt nhất, nếu khi đó Công chúa Phúc Thụy là nghĩa nữ tiên hoàng, mà là gả cho Hoàng thượng, chỉ sợ bây giờ Hoàng thượng căn bản tâm tâm niệm niệm như vậy.

      "Hoàng thượng, mời uống trà." Hai tiểu Nội thị lôi dâng mâm trà vào, trình chung trà lên: "Trà này là tốt, lúc chúng nô tài pha trà, ngửi mùi vị cũng cảm thấy thơm tho."

      Chỉ cần khen Công chúa Phúc Thụy, Hoàng thượng vui vẻ, đây là bí quyết nịnh hót Lưu công công dạy cho bọn họ, hai người biết áp dụng.

      "Đó là dĩ nhiên, đồ Công chúa Phúc Thụy đưa tới, sao lại tốt chứ?" Hứa Triệu Ninh nâng ly trà lên, chậm rãi uống hớp, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức, mặt nở nụ cười: "Làm tệ, tệ."

      Lưu Phúc Toàn đứng bên, trong lòng lặng yên suy nghĩ, mình có nên đưa tin cho Công chúa Phúc Thụy , để cho bà tới khuyên Hoàng thượng, cần phải mời thái y xem bệnh chút, thân thể hoàng thượng so được năm trước, gần đây tim thường xuyên đau thắt, có lúc mồ hôi trán từng hột hạ xuống, nhưng ngài vẫn là chịu truyền thái y như cũ.

      Tiếp tục như vậy thể được, Lưu Phúc Toàn thầm hạ quyết tâm, chờ sáng sớm ngày mai, sai người Dương phủ mời Công chúa Phúc Thụy tới hoàng cung chuyến, với Hoàng thượng tốt.

      Ngày thứ hai, Lưu Phúc Toàn gọ tiểu Nội thị Đỗ Phàm mới đến sau cửa cung, lại thấy Dương lão phu nhân xuống xe ngựa, ngẩng đầu về phía cửa cung. Đỗ Phàm thầm vui mừng, tới trước mặt Dương lão phu nhân: "Công chúa Phúc Thụy, chúng ta chuẩn bị Dương phủ đây."

      Dương lão phu nhân cười tiếng với : " Hoàng thượng có chuyện gì sao?"

      Tiểu Nội thị tiến lên trước bằng mũi chân, lại lần những lời Lưu Phúc Toàn dặn dò, sắc mặt Dương lão phu nhân hơi đổi chút: "Việc này sao có thể qua loa chứ? Được, ta tự nhiên khuyên Hoàng thượng."

      Nghe Công chúa Phúc Thụy cầu kiến, Hứa Triệu Ninh dùng miệng lưỡi công kích tấu chương ở Chiêu Văn điện lập tức trở về Thừa Càn cung.

      Dương lão phu nhân hành lễ xong, an an ổn ổn ngồi xuống: "Hoàng thượng, thân thể ngài hình như lại hao gầy thêm vài phần."

      Mặt Hứa Triệu Ninh đầy vẻ cười, trong mắt có thần sắc sung sướng: "Đó là bởi vì nàng nhiều ngày đến gặp trẫm, tự nhiên cảm thấy trẫm hao gầy rồi, nếu là mỗi ngày nhìn thấy, nhìn ra."

      "Hoàng thượng, mấy ngày gần đây ta cảm thấy tim mình đập rộn lên đau đớn, cho nên vào cung định mời vị thái y về phủ xem bệnh cho ta chút." Dương lão phu nhân ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Hứa Triệu Ninh: "Giờ lớn tuổi, so được với năm đó nhảy nhót tưng bừng, dù sao cũng phải chú ý nhiều hơn mới được."

      "Có chuyện đó." Hứa Triệu Ninh nghe Dương lão phu nhân thân thể tốt, mặt biến sắc, vội vàng : "Mau thái y viện mời Vương thái y tới!"

      bao lâu sau Vương thái y vội vã theo Lưu Phúc Toàn tới Thừa Càn cung, chẩn mạch cho Dương lão phu nhân, sờ râu lưa thưa, nhìn Dương lão phu nhân cái, nửa ngày mới : "Lão phu nhân, do lớn tuổi, thân thể và gân cốt tự nhiên thể so với lúc trước, có chút ốm đau cũng chẳng có gì lạ, chỉ cần sớm trị, thành vấn đề."

      Thân thể Dương lão phu nhân vô cùng dồi dào, mạch tượng vững vàng, chuyện gì cũng có, nếu phải Lưu Phúc Toàn ở đường trước với , cũng biết bệnh này thế nào nữa.

      "Nhanh, kê toa thuốc cho Công chúa Phúc Thụy." Hứa Triệu Ninh chỉ chỉ bàn vuông bên kia: "Nghĩ ràng, thuốc nào dùng chung, thuốc nào thể dùng, liều dùng bao nhiêu, chút cũng thể sơ sót."

      Dương lão phu nhân cười nhìn Hứa Triệu Ninh cái: "Hoàng thượng, ngài đừng chăm sóc ta, tự ngài cũng phải xem kỹ, thái y viện có theo tháng tới thỉnh mạch bình an , những gì?"

      Vương thái y được thế về phía trước bước: "Hoàng thượng, hôm nay đụng tới, bằng bây giờ vi thần thỉnh mạch cho ngài?"

      Có Dương lão phu nhân tha thiết nhìn chăm chú, lại có thái y đứng bên cạnh, Hứa Triệu Ninh cũng cự tuyệt, vươn tay ra: "Vậy ngươi chẩn mạch bình an tháng này ."

      Lưu Phúc Toàn đứng bên lau mồ hôi, Công chúa Phúc Thụy đúng là Công chúa Phúc Thụy, đổi người khác, Hoàng thượng căn bản để ý tới. Lần này cuối cùng cũng yên tâm, Vương thái y là người có y thuật tốt nhất trong thái y viện, có bắt mạch cho Hoàng thượng, thân Hoàng thượng có vấn đề gì, tự nhiên nhìn cái là biết.

      Vương thái y bắt mạch cho Hứa Triệu Ninh, "Ùm" tiếng quỳ sụp xuống đất: "Hoàng thượng, xem vì con dân Đại Chu mà quý long thể! Vi thần thể , mạch Hoàng thượng giống biểu can hỏa quá vượng, hơn nữa có điềm báo huyết mạch nghịch lưu, nhất định phải thanh tâm dưỡng tính, thể nổi giận, nếu ..."

      Dương lão phu nhân mặt biến sắc, vội vội vàng vàng chen miệng: "Xin Vương thái y mau cho toa thuốc."

      Hứa Triệu Ninh thể làm gì liếc mắt nhìn Vương thái y: " nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ trẫm biết thân thể của mình có khang kiện ? Vương thái y, ngươi đứng lên ."

      "Hoàng thượng, nếu là ngươi tự biết thân thể có khang kiện , vậy còn cần thái y viện làm gì?" Dương lão phu nhân bất mãn nhìn Hứa Triệu Ninh: "Ngàn vạn phải nghe thái y."

      "Được rồi, ngươi kê toa thuốc ." Hứa Triệu Ninh cười khổ cái: "Chỉ là ngươi cũng có chút đạo lý, trẫm gần đây phải xử lí nhiều chuyện, quá tâm quá sức, có lúc cảm thấy nhức đầu đau tim, có lẽ là nên dùng thuốc."

      Lưu Phúc Toàn thở phào nhỏm dài, Đại Chu này, đúng là thể thiếu được Công chúa Phúc Thụy.

      "Hoàng thượng, hôm nay ta vào cung, còn có việc xin Hoàng thượng." Dương lão phu nhân thấy Vương thái y xuống hốt thuốc, trong lòng mới an định mấy phần, cười nhìn về Hứa Triệu Ninh: "Hôm qua ta đưa Hoa Dương xuân vào cung, Hoàng thượng dùng qua chưa? Cảm thấy mùi vị trà này thế nào?"

      "Tốt, cực tốt." Hứa Triệu Ninh tuyệt keo kiệt ca ngợi, dùng sức đích khen ngợi Hoa Dương xuân phen.

      "Nếu Hoàng thượng cảm thấy được, ta nghĩ rằng xin Hoàng thượng bức ngự bút." Dương lão phu nhân cười mặt mày cong cong, thần thái kia có vài phần bộ dáng ranh mãnh, căn bản như bà lão hơn năm mươi tuổi, lại như thiếu nữ hai tám phương hoa, vẻ mặt khí độ, thiên chân vô tà.

      Lưu toàn phúc đứng ở bên, thầm nghĩ trong lòng, dám ở cái tuổi này còn làm ra loại thần thái này, khắp thiên hạ cũng chỉ có mình Công chúa Phúc Thụy, chẳng qua là Hoàng thượng lại thích bà như vậy, hoàn toàn cảm thấy giờ phút này bà làm ra biểu tình như thế có gì ổn.

      Hóa ra, cảm thấy người tốt, là tốt từ đầu đến cuối, cho dù nàng có dung nhan ngày xưa.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 195:

      Tháng tư đầy gió xuân, trong hoa viên Dương phủ, bày vài cái bàn lộ thiên, đó để mấy chung rượu trái cây, rượu kia làm ra đủ loại hình dáng, có quất, có lê, còn có đào, nhìn vô cùng đáng .

      "Đây là rượu trái cây tiệm của bà nội ta ủ." Bảo Thanh chỉ chỉ những vò rượu kia: "Đây chính là rượu Lỗ ma ma tự mình làm, nhìn vò rượu kia biết rồi. Đó là Bạch Lê Hoa, dùng lê hoa ủ thành, cho nên có danh tự này."

      "Chẳng lẽ phải làm từ quả lê sao?" Liên Kiều ngạc nhiên trợn to hai mắt: "Ta thấy đến vò rượu kia ấm là hình dáng quả lê, cảm thấy là quả lê làm nên."

      "Rượu trái cây này có loại là ủ từ hoa tươi, có loại là ủ từ trái cây, có ít loại." Bảo Thanh nhoài người nằm bàn, thấy từng nhóm người nâng mâm tới bàn bên kia , bên môi lộ ra nụ cười: "Tỷ tỷ nhìn xem, bà nội là thương Nghi tỷ tỷ, tiệc sinh nhật này còn lớn hơn sinh nhật muội năm ngoái."

      Bảo Lâm duỗi tay nắm tay của lấy Bảo Thanh: "Muội đừng lung tung, cái gì mà còn lớn hơn muội? Muội năm nay chỉ mười , hôm nay Nghi tỷ tỷ là mười bốn rồi, dĩ nhiên quan trọng hơn mười tuổi của muội. Chớ có bậy, tránh cho Nghi tỷ tỷ nghe trong lòng thoải mái."

      Tương Nghi đứng bên lương đình, chuyện với Lâm Mậu Dung, hôm nay nàng mười bốn tuổi, Lâm phu nhân mang theo Lâm Mậu Chân và Lâm Mậu Dung tới Dương phủ mừng tuổi nàng: "Vốn nên là ta làm cho ngươi, nghĩ tới Dương lão phu nhân chuẩn bị xong trước, mẹ nuôi như ta làm hết trách nhiệm."

      Hôn Lâm Mậu Chân định, trái tim Lâm phu nhân cũng an ổn thả vào lòng, nhìn Tương Nghi, cũng cảm thấy có chỗ nào đúng, càng xem càng thấy xinh đẹp: "Tương Nghi, mau lại đây, ta mua đôi vòng tay ở Kim Ngọc Phường cho ngươi, ngươi đeo lên nhìn thử xem."

      Tương Nghi lên phía trước, Lâm phu nhân đeo đôi vòng tay ngọc phù dung kia cho nàng, chắt lưỡi: "Da thịt Tương Nghi trắng, ngay cả vòng tay này ngọc phù dung cũng thể làm mờ ."

      Vòng tay màu hồng nhàn nhạt ở đó khi sương tái tuyết (*khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết) cổ tay trắng càng phát ra xinh đẹp, mọi người nhìn đôi tay của Tương Nghi, người người hâm mộ da thịt của nàng, là phu như ngưng chi, tìm ra chút tỳ vết nào tới. Lâm Mậu Dung chạy đưa qua khoác lên thích ứng cánh tay: "Nghi muội muội, muội chớ có đưa tay ra, nếu làn da màu vàng của ta đây làm sao dám lộ ra!"

      Bảo Cầm bên cạnh hơi đỏ mặt : "Dung muội muội cần gì phải tự khiêm nhường, màu da của muội tính là trắng, nhưng cũng khô vàng như muội ."

      Nàng đính hôn với Lâm Mậu Chân, bây giờ Lâm Mậu Dung cũng coi là em chồng của nàng, tự nhiên phải vài lời lấy lòng để cho Lâm Mậu Dung vui vẻ. Lâm phu nhân nghe Bảo Cầm khen Lâm Mậu Dung, trong lòng cũng vui vẻ, nhìn con dâu này, càng xem càng thích.

      Dương lão phu nhân sáng sớm vào cung, đến bây giờ vẫn chưa về, Dương lão thái gia tạm thời thay Dương lão phu nhân để ý chuyện nội viện. Ông ngồi cạnh bàn, nghe đám tiểu thư, phu nhân ríu rít chuyện, hơi híp mắt lại nhìn trời lên mặt trời chút, tâm thần hơi tập trung.

      Ca Lạp Nhĩ đứng bên người Dương lão thái gia, đôi mắt vừa liếc nhìn Tương Nghi bên kia, vừa chuyện với Dương lão thái gia.

      "Ca Lạp Nhĩ, ta nhận được mật báo, Bắc Địch chuẩn bị mùa thu năm nay xâm chiếm Đại Chu." Đột nhiên Dương lão thái gia mở mắt, khóe miệng nổi lên nụ cười: "Ngươi có muốn trở về Bắc Địch xem chút ?"

      "Bắc Địch xâm chiếm Đại Chu, ta trở về Bắc Địch xem chút?" Ca Lạp Nhĩ nhìn Dương lão thái gia, có vài phần hiểu, biết hai chuyện này có gì liên quan.

      "Ca Lạp Nhĩ, ngươi là đứa trả thông minh, ngươi nên hiểu ý của ta." Bỗng nhiên Dương lão thái gia nở nụ cười: "Chẳng lẽ... Ngươi còn thừa cơ hội tốt này, đoạt lại thứ vốn thuộc về ngươi?"

      "Đoạt lại thứ vốn thuộc về ta?" Toàn thân Ca Lạp Nhĩ có vài phần nóng ran, ánh nắng tháng tư này vốn ấm áp, cũng quá nóng bức, nhưng lúc này lại cảm thấy lưng dần dần có mồ hôi hột, hút xiêm y màu xanh lam nhạt lại, dán chặt, nửa phân cũng nhúc nhích được.

      Dương lão thái gia biết thân phận của mình, Ca Lạp Nhĩ có thể kết luận, từ cái ánh mắt biết tất cả kia, ông và Dương lão phu nhân sớm điều tra .

      Tại sao bọn họ bằng lòng giúp mình? Ca Lạp Nhĩ có vài phần nghi ngờ, cùng quen biết hai người bọn họ, ngay cả Lạc tiểu thư cũng chỉ là thân thích xa của hai người, nhưng họ lại tốt với nàng như vậy, đối với chính mình cũng rất tốt, ăn mặc dùng có gì biệt Dung Gia Mậu kia, chuyện này làm cho Ca Lạp Nhĩ nghĩ trăm lần cũng hiểu.

      nhớ sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn tên từng với , cõi đời này có người vô duyên vô cớ tốt với ngươi, ngươi nhất định phải đề phòng người ta tính toán ngươi. Nhưng tới Đại Chu lâu như vậy rồi, Lạc tiểu thư tốt với , Phương tẩu tốt với , Liên Kiều tốt với , bây giờ đến Dương phủ, Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân cũng tốt với , thậm chí còn tìm cách trở về Bắc Địch—— Ca Lạp Nhĩ nhíu mày cái, hơi xem hiểu chuyện này rồi.

      Trở về Bắc Địch, dĩ nhiên là mơ ước lớn nhất của , nhưng làm sao có thể trở về? Đại ca cùng cha khác mẹ đuổi ra khỏi Bắc Địch, chi bộ lạc tay bây giờ biết nơi nào, năm bộ Bắc Địch, nghe bị đại ca thu vào ba bộ, coi như là mình tìm về người bộ tộc mình, liên lạc với nhánh bộ lạc chịu thần phục kia, cũng khó mà chống lại đại ca.

      Năm đó, là con trai hãn phụ thích nhất, lúc ba tuổi, hãn phụ liền đích thân làm tiểu Cung cho , dạy bắn tên. Hơi lớn ít, hãn phụ thậm chí mang đại trướng nghị . Khi đó hãn phụ hiền hòa sờ đầu của , với các đại thần: "Đây là con trai ta chọn trúng, chờ trưởng thành, tất nhiên là hùng ưng thảo nguyên."

      Nhưng là còn chưa kịp biến thành hùng ưng, bỗng nhiên Bắc Địch xảy ra biến cố, lúc hãn phụ dẫn người săn bất hạnh bị bắn trúng, sau khi về đô thành, chỉ chịu đựng nửa tháng, rốt cuộc buông tay lìa đời. Lúc quỳ trước linh cữu tế bái vong linh hãn phụ, có cố mệnh đại thần che ngực chạy ra từ sau nhà chính, thấp giọng ghé vào lỗ tai : "Mau chạy trốn, đại vương tử muốn soán vị!"

      xong câu đó, vị đại thần kia ngã xuống bên cạnh , trước ngực đầy máu.

      Các tùy tùng lập tức che chở lên đường chạy trốn, muốn tìm mẹ, nhưng bọn họ cũng để cho , nắm tay liều mạng ra chạy bên ngoài: "Tam vương tử, mau mau chạy thôi, tình huống khẩn cấp, nào còn có thời gian tìm Đại vương Phi!"

      được các tùy tùng che chở hoảng hốt chạy trốn, đường xuôi nam, chạy tới biên giới Đại Chu.

      Bọn họ dám lên bắc, những thứ bộ lạc phía bắc yếu hơn Bắc Địch nhiều lắm, nếu như thân vào trong những bộ lạc kia, khó tránh bị dâng ra cầu xin bổn tộc bình an. Đại Chu phía nam, thế lực hùng hậu, những năm gần đây Bắc Địch mực tiểu đả tiểu nháo biên cảnh, dám tới tấn công, cũng dám lên tiếng để cho Hoàng thượng Đại Chu đưa người , cho nên các tùy tùng mới quyết định che chở Ca Lạp Nhĩ Đại Chu.

      Đại ca phái người đuổi giết, sau khi đến Đại, tùy tùng trung thành của dùng thân thể của mình chặn lại mủi tên nhọn, để cho lấy được cơ hội chạy trốn. đường chạy trốn, cuối cùng lung tung lăn đến bến tàu, được Phương tẩu cứu, lúc này mới yên ổn.

      Đến Đại Chu, biết tin Thái phi Bắc Địch bị đại vương tử bức phải tuẫn táng, Ca Lạp Nhĩ khóc ruột gan đứt từng khúc, nhưng có biện pháp gì? bây giờ giống như hùng ưng gảy cánh, bay tới trời xanh cao, chỉ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.

      Dương lão thái gia , giống như cho tia hi vọng, nhưng lại khiến bàng hoàng, biết dụng ý Dương lão thái gia, kết quả ông là vì tốt cho mình hay lại là có ý đồ?

      Dương lão thái gia cười ha ha: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi nghĩ nhiều là chuyện tốt, nhưng ngươi phải biết, ngươi bây giờ, chút giá trị có thể lợi dụng."

      Mặt của Ca Lạp Nhĩ bỗng nhiên đỏ, đứng đó, cúi đầu nhìn mủi chân của mình, chân của mang đôi giày ống thấp, bên thêu hình vằn sóng—— đây là Dương lão phu nhân trang phục đặt mua cho —— Dương lão thái gia đúng, chán nản như vậy, lại có cái gì có thể lợi dụng?

      "Là hùng ưng, nên giương cánh bay lượn trời xanh, sao có thể ăn nhờ ở đậu? Huống chi ngươi còn có thù giết mẹ chưa báo, làm sao có thể an tâm tham sống sợ chết cả đời?" Dương lão thái gia gật đầu cái với Ca Lạp Nhĩ: "Thân phận của ngươi chúng ta sớm biết, Tam vương tử Bắc Địch, ấu đệ mà Hãn Vương Bắc Địch đuổi giết."

      Thân thế bị ra từ trong miệng Dương lão thái gia, Ca Lạp Nhĩ lại có loại giống như cách đời cảm giác, ở Đại Chu ở sắp sáu năm, bản thân cơ hồ cũng xem mình như người Đại Chu, nhưng lúc này nghe Dương lão thái gia , bên tai như có sấm mùa xuân cuồn cuộn qua, thân thể ngơ ngác đứng đó, cảm xúc ngổn ngang.

      "Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của ngươi là luyện giỏi bản lãnh, có cơ hội thích hợp, tự nhiên ta để ý thay ngươi." Dương lão thái gia cười nhìn chút Ca Lạp Nhĩ: "Chung sống hai mươi ngày, ta càng ngày càng thích ngươi rồi, hy vọng ngươi để làm chúng ta thất vọng."

      Người Bắc Địch mực quấy rầy biên cảnh Đại Chu, cho dù mấy năm này có đại động can qua, nhưng xuất kỳ bất ý quấy rầy cũng làm người ta phiền vô cùng. Nếu là có thể tìm Hãn Vương thân thiện với Đại Chu, hai nước thông quan hữu hảo, còn chuyện khởi binh tạo phản, vậy cũng tính là giải quyết chuyện lớn.

      Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, mấu chốt phải xem Hãn Vương Bắc Địch có thể tiếp nhận , Hãn Vương bây giờ dã tâm bừng bừng, còn nghĩ luyện tinh binh tới xâm chiếm Đại Chu, kế sách này nhất định là thể thực được. Thà hàng năm phái đại quân chống lại người Bắc Địch, bằng tìm cách đổi Hãn Vương Bắc Địch kia, chuyện này đơn giản hơn nhiều.

      Dương lão thái gia thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Ca Lạp Nhĩ, trong lòng biết, thiếu niên này động tâm.

      "Ông ngoại!" Từ đầu kia đường mòn thiếu niên mặc trường sam màu tím tới, Dương lão thái gia thấy chậm rãi đến gần, khóe miệng nở nụ cười: "Gia Mậu, sao sáng sớm con trở lại? Chẳng lẽ sợ những thầy đồ kia con?"

      " , con vội vã về luyện tập kiếm thuật với ông ngoại." Gia Mậu cười tiếng: " phải Ông ngoại gần đây kiếm thuật của con có tiến bộ sao?"

      "Luyện tập kiếm thuật? Ha ha." Dương lão thái gia nở nụ cười, ông cũng tin, ràng là muốn trước thời gian đến chúc mừng sinh nhật cho Lạc tiểu thư, hết lần này tới lần khác muốn kéo mình ra làm lý do, Gia Mậu là giảo hoạt.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 196: Hoa Dương cống trà

      Edit: rinnina

      Sau khi Gia Mậu trở về Dương phủ, bầu khí trở nên hơi vi diệu.

      Tương Nghi và Lâm Mậu Dung sóng vai đứng cùng nhau, thấy Gia Mậu tới nàng, cũng tránh né, nhếch miệng mỉm cười, ngược lại là Lâm Mậu Dung, mặt bỗng nhiên đỏ mấy phần, gương mặt mang theo chút vàng nhạt kia, có hai luồng đỏ ửng mềm mại, nhìn cũng có vài phần quyến rũ, trong đôi mắt hạnh thấm ra ít ánh sáng.

      "Tương Nghi, hôm nay là sinh nhật của nàng, ta cũng có gì hay đưa cho nàng, ta nghĩ đến ngày mai Trà Trang Thúy Diệp của nàng khai trương, thỉnh pho tượng thần tài, đến lúc đó đưa vào trấn giữ trà trang." Gia Mậu cười rất dịu dàng: "Chẳng qua là này thần tài rất nặng, tiện cầm, ta để cho ngày mai Kim Ngọc Phường trực tiếp đưa đến Trà Trang, nàng thấy có được ?"

      "Gia Mậu ca ca cũng thiệt là, hôm nay Nghi tỷ tỷ mừng sinh nhật, đương nhiên là hôm nay đưa nàng, nào có đạo lý ngày mai đưa? Huynh cũng quá lười rồi!" Bảo Thanh gạt người ra tới, làm mặt quỷ với Gia Mậu: "Còn mau mau lấy về? Để cho chúng ta cũng nhìn xem thần tài kia ra sao?"

      Gia Mậu có vài phần lúng túng: "Quá nặng, dễ mang."

      Lâm Mậu Dung nhìn dáng vẻ Bảo Thanh chịu tha thứ, vội mở miệng giải vây cho Gia Mậu: "Ngũ tiểu thư, Dung Đại thiếu gia đồ vật quá nặng dễ dời, ngươi cần gì ép chứ."

      Bảo Thanh hừ tiếng: "Ta đùa với biểu ca ta, chẳng lẽ ngươi nhìn ra?"

      Mặt của Lâm Mậu Dung bỗng nhiên đỏ lên, theo tính tình của mình, nàng bảo đảm ầm ỹ với Bảo Thanh, nhưng nghĩ tới đây là Dương phủ, Gia Mậu lại đứng trước mặt, tiện hiển ra mặt hung dữ của mình, nàng nghiêng mặt , thấp giọng : "Đùa giỡn cũng phải như vậy, Ngũ tiểu thư."

      Bảo Thanh há hốc mồm, muốn lại , lại bị Bảo Lâm : "Muội nhìn xem, muội nhìn xem, thích lung tung như vậy, thấy đến mặt Lâm đại tiểu thư đỏ rần?"

      Gia Mậu vội vàng cũng giảng hòa: "Vốn là ta tốt, nên tự mình mang quà tặng đưa cho Tương Nghi, may mắn Tương Nghi trách ta, nếu cũng coi là uổng phí mảnh tâm." Trong lúc chuyện, ánh mắt nhìn Tương Nghi, cắn nặng ba chữ " mảnh tâm" kia, miệng hơi cười, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong.

      Trái tim Tương Nghi nhảy mau mau vẫn chậm nhịp, nghe lời này của Gia Mậu, cảm thấy trong lời có lời, chẳng lẽ thần tài kia còn có cái gì kì lạ, muốn để cho người khác biết đến, cho nên mới dặn tiểu nhị Kim Ngọc Phường ngày thứ hai mới đưa đến Trà Trang Thúy Diệp? Thấy Đôi mắt Gia Mậu sáng quắc nhìn mình, Tương Nghi cười cười: "Cám ơn huynh, Gia Mậu."

      Lâm Mậu Dung mới vừa nghiêng mặt nhìn về phía mẹ mình, lại nhìn thấy mặt mày hai người, đợi nàng xoay đầu lại, Gia Mậu chạy tới bên chuyện với ca ca của mình, nàng xuất thân nhìn trường sam màu tím của Gia Mậu, trong lòng dần dần dâng lên mấy phần ái mộ.

      Ban đầu luôn cho là huynh trưởng tuấn tú mình, nhưng đứng ở trước mặt Gia Mậu, tựa hồ lại bị thua kém , mặc dù Gia Mậu mới mười lăm, nhưng thần sắc ung dung, phong thái nhàng, chút nào kém huynh trưởng mười bảy tuổi, ở trong mắt nàng, huynh trưởng đứng cùng nơi với Gia Mậu, hoàn toàn có nửa phần xuất sắc.

      Lâm phu nhân thấy ánh mắt nữ nhi mình chỉ nhìn chằm chằm Gia Mậu thả, trong lòng có mấy phần buồn cười, lại lo lắng bị người khác nhìn thấy bộ dáng kia của Lâm Mậu Dung tốt lắm, nàng vội vàng tới mang Lâm Mậu Dung sang bên, thấp giọng câu: "Dung nhi, ánh mắt cũng che giấu!"

      Lâm Mậu Dung cho là đúng bĩu môi: "Ta thấy đến Dung Đại thiếu gia tuấn tú, nhìn lâu thế nào?"

      Lâm phu nhân đưa tay gõ đầu Lâm Mậu Dung cái: "Ngốc, bậy như vậy, đều là bị ta làm hư rồi!"

      Lâm Mậu Dung hì hì cười tiếng: "Mẹ, ta cảm thấy Dung Đại thiếu gia đẹp mắt, chẳng lẽ ngươi cảm thấy tuấn tú? Nhìn là tuấn tú lịch ! Hôm đó cưỡi ngựa khoa quan thời điểm, dáng dấp càng tuấn, có hạnh hoa Hoàng thượng tự tay cho , đại chu ai hơn !"

      Lâm phu nhân cười tiếng, kéo tay của Lâm Mậu Dung về phía trước, giọng dặn dò: "Dung nhi, mọi việc phải thu liễm chút, ngàn vạn lần chớ lời trong lòng ra dễ dàng như vậy. Dung gia Giang Lăng tùy tiện như Dương gia, bọn họ chọn con dâu cũng để ý môn đăng hộ đối, ta nghĩ, Dung phi trong cung, chỉ sợ rảnh rỗi vô cũng bận tâm hôn cháu trai. Dung Đại thiếu gia được người thích, sau này lấy ai, đây là lắm, ngươi trước đừng có rêu rao ra ngoài, miễn cho bị người khác nghe cười ngươi năng tùy tiện."

      "Ai..." Lâm Mậu Dung lưu luyến rời quay đầu nhìn Gia Mậu cái, than thở đạo: "Ta thấy Dung Đại thiếu gia, cảm thấy ánh mắt sáng lên, trong lòng thoải mái."

      "Đứa ngốc, đứa ngốc, chớ có bậy bạ!" Lâm phu nhân bắt lấy tay của Lâm Mậu Dung, siết chặt mấy phần. Ban đầu nàng cũng nghĩ tới chuyện này, nếu Dung nhi có thể gả vào Dung gia Giang Lăng, là lựa chọn tốt. Nhưng nhiều ngày nghe Lâm thị lang , trong cung nước ngầm mãnh liệt, ba vị nương nương vì hoàng tử mình kéo thế lực, ngay cả vị Dung phi nương nương nhìn như thanh tâm quả dục kia, cũng kêu mấy vị quý phu nhân mang con hoặc là cháu vào cung.

      Ngũ hoàng tử của Dung phi nương nương vị hoàng tử Phi hai vị Trắc phi, theo chế độ đại chu, thể lập Trắc phi nữa, Dung phi nương nương chắc chắn chọn Phi cho Ngũ hoàng tử, nhưng vì sao lại muốn gọi quý nữ kinh thành vào cung? Chung quy đến nổi là muốn các nàng phụng bồi mình chuyện giải buồn, chắc chắn là có tính toán gì.

      Lâm phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến tân khoa Trạng nguyên Dung Gia Mậu.

      Có lẽ là bản thân nàng tương đối nhạy cảm với chuyện này, cho nên mới có thể nghĩ Dung phi nương nương chuẩn bị chọn hôn thích hợp cho cháu trai, bất kể thế nào, Dung Gia Mậu là miếng thịt béo, các quý nhân kinh thành, chỉ cần là có con tuổi tác tương đương, ai giương mắt nhìn ? May mắn vị Dung Đại thiếu gia này mới mười lăm tuổi, còn chưa tới lúc nghị hôn, nếu giờ biết có bao nhiêu người tính toán chạy Dung Phủ xin cưới đây.

      Phu quân của mình mặc dù là quan tam phẩm, nhưng ở kinh thành, quan tam phẩm này tính là gì? Đừng nhìn Ngự đạo, chỉ hai con đường kim thủy, chu tước, tùy tùy tiện tiện bắt người đường tới hỏi, là quản nhà quan tam phẩm nhị phẩm. Dung nhi nhà mình muốn gả cho Dung Đại thiếu gia, từ thân thế mà , còn hơi thiếu sót.

      Lâm phu nhân xưa nay thích suy nghĩ nhiều, kể từ khi biết cử động Dung phi nương nương trong cung, nàng cảm giác mình cần phải nhắc nhở con , muốn bỗng dưng ném mảnh tâm, đến lúc đó thể được như nguyện, khóc sướt mướt nháo cũng khó nhìn —— nàng biết tính tình nữ nhi mình, nếu đồ nàng mong muốn mà được, chắc chắn yên lặng im hơi lặng tiếng, chắc chắn nháo lên trận, thà đến lúc đó để cho người chế giễu, bằng bây giờ dập tắt tâm tư của nàng.

      "Con mới phải bậy bạ." Lâm Mậu Dung vểnh quyệt miệng: "Con là lời tâm."

      "Dung nhi, con phải thu hồi tâm tư này, nữ nhi phải biết dè đặt, sao có thể thành nhật treo những lời đó lên mép? Còn biết Dung Đại thiếu gia lấy quý nữ phủ nào, con cần gì phải ném phần tâm này ra?" Lông mày Lâm phu nhân dần dần nhíu lại: "Lần tới phải chú ý, chớ có bậy bạ rồi."

      "Hừ..." Lâm Mậu Dung mới hừ mũi, thấy sắc mặt mẹ nghiêm nghị, kết quả là thu hồi lời mình muốn , bờ hồ gió thổi, thổi rơi xuống mấy đóa tường vi, cánh hoa đỏ trong nháy mắt bay đầy đất, dưới bay múa, như trái tim chịu dẹp yên của Lâm Mậu Dung lúc này.

      Dương lão phu nhân từ trong cung trở lại vừa vặn là giờ Tý khắc.

      Thấy tất cả mọi người đợi bà ven hồ, Dương lão phu nhân cười khoát tay : "Là ta đúng, nên về sớm, làm các ngươi đều phải đợi đến mình ta."

      Gia Mậu lên phía trước, khoác lên cánh tay Dương lão phu nhân: "Bà ngoại chuyện đó với Hoàng thượng sao?"

      Dương lão phu nhân đắc ý cười tiếng: "Đó là tự nhiên."

      Thấy hai bà cháu thần bí, mọi người hơi khó hiểu, nhìn khuôn mặt Dương lão phu nhân đầy ý cười, cũng muốn biết bà trong cung làm gì. Bảo Thanh chạy nhanh tới trước mặt Dương lão phu nhân, bắt tay bà : "Bà nội ơi, lần tới bà mang con hoàng cung nhìn chút, con muốn xem hoa trong ngự hoa viên."

      Dương lão phu nhân gật đầu cái: "Lần tới ta dẫn con là được." Bà cười nhìn Tương Nghi: "Hôm nay ta vào cung, là vì chuyện của con."

      Tương Nghi có vài phần kinh ngạc, chợt khẽ mỉm cười: "Đa tạ lão phu nhân."

      Dương lão phu nhân vì nàng hoàng cung? Hai mắt Tương Nghi tỏa sáng, bỗng nhiên nghĩ tới Trà Trang Thúy Diệp của mình, Dương lão phu nhân vì chuyện trà trang mà bôn ba?

      Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn Tương Nghi, bảo Ngọc Trúc đạo: "Mở mặc bảo của hoàng thượng ra."

      "Mặc bảo của Hoàng thượng?" Tất cả mọi người cả kinh mở to mắt, có bà tử mang hương án đến, thắp nến thơm, sau đó Ngọc Trúc Ngọc Mai mở tờ giấy lớn ra, chỉ thấy bên viết chữ to: Có thể thanh tâm, góc in đại ấn đỏ tươi, mấy chữ triện nơi đó nhìn phải rất , nhưng mọi người đều hiểu, hẳn là tư ấn của hoàng thượng.

      "Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Mọi người quỳ sụp xuống đất, cao giọng hô mấy câu, rồi mới nơm nớp lo sợ bò dậy, hâm mộ nhìn bức thủ bút hương án.

      " Chờ sau giờ ngọ ta mang mặc bảo của hoàng thượng Trà Trang Thúy Diệp, để cho tiểu nhị Kim Ngọc Phường làm lồng bích sa, bảo quản ngự bút này tốt, ngàn vạn thể dính tro bụi." Gia Mậu mặt đầy hưng phấn, có hoàng thượng chính tay viết, còn sợ Trà Trang Thúy Diệp làm ăn tốt? Chỉ sợ người ta đoạt đến mua trà đây.

      "Còn có chuyện vui lớn nữa." Dương lão phu nhân cười hài lòng: "Hoàng thượng uống Hoa Dương xuân, lớn tiếng khen trà ngon, chọn Hoa Dương xuân làm cống phẩm, hàng năm ít nhất tiến cống trăm cân lá trà thượng phẩm vào hoàng cung."

      "Hoa Dương xuân thành... Cống trà?" Tương Nghi trợn to hai mắt, cơ hồ thể tin vào tai của mình, nàng đưa tay che ngực, chỉ cảm thấy nơi đó ùm ùm nhảy dồn dập, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài từ trong yết hầu.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 197: Liên Kiều đêm trăng tố nỗi lòng

      Edit: rinnina

      Cái gọi là cống trà, chính là tiến cống lá trà cho hoàng thượng ngự dụng.

      Cống trà cũng nhiều, Dương lão phu nhân năm năm mươi cân, coi là trong cung cho nàng ngàn lượng bạc cân, cũng có thể thu mươi vạn lượng bạc, nhưng làm ăn này thể chỉ nhìn lợi nhuận mặt ngoài, bảng hiệu mà hoàng thượng viết, cộng với việc Hoàng thượng bổ nhiệm làm cống trà, buồn tiêu thụ hàng năm.

      Cách mỗi năm năm, trà thương các nơi mang trà tốt nhất trong vườn trà nhà mình vào trong cung, nội vụ phủ mời danh sĩ phẩm mính, chọn lựa ra năm loại làm thành cống trà đưa vào hoàng cung. Mà Hoa Dương xuân lại trình tự này, trực tiếp do Hoàng thượng bổ nhiệm xuống, chuyện này vừa truyền , danh tiếng Hoa Dương xuân dĩ nhiên vang dội, thể thành đoạn giai thoại.

      Hoàng thượng uống qua cũng khen trà ngon, ai muốn đến thử chút?

      Lòng bàn tay Tương Nghi hơi hơi đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy vui mừng đến ra lời, nghe Dương lão phu nhân chậm rãi : "Tương Nghi, hôm nay là sinh nhật con, bà đưa con phần đại lễ này, con thích ?"

      "Ân tình lão phu nhân đối với Tương Nghi, là làm thế nào cũng thể báo đáp." Tương Nghi cung cung kính kính làm đại lễ với Dương lão phu nhân: "Tương Nghi nhất định kinh doanh Trà Trang tốt, để cho lão phu nhân thất vọng."

      Đêm xuân ánh trăng như nước, trong vườn yên lặng như tờ, tiếng bước chân vang đường mòn vang dội khác thường.

      Cửa viện Vũ Hoa Các đóng kín, bên cửa treo hai ngọn phong đăng soi ra hai cái bóng nhàn nhạt mặt đất, gió thổi cái, ánh đèn từ từ đung đưa, lồng mấy đóa hoa rơi mặt đất vào trong mảnh u.

      Mấy tiểu nha đầu giữ cửa ngồi ở hành lang chuyện phiếm, nghe cửa vang lên tiếng gõ cửa, trả lời câu, chạy ra, từ trong khe cửa nhìn bên ngoài, chỉ thấy thiếu niên dị tộc cùng Lạc tiểu thư tới phủ đứng ở cửa, nàng cuống quít mở cửa, cười hỏi "Ca thiếu gia, ngươi tìm ai đây? Liên Kiều tỷ tỷ sao?"

      Hai tay Ca Lạp Nhĩ thả ở sau lưng, hơi bất an, suy nghĩ chút, "Ừ ừ " mấy tiếng: " Ừ, ta tìm Liên Kiều."

      Liên Kiều bồi Tương Nghi luyện chữ, nghe Ca Lạp Nhĩ tìm nàng, bỗng nhiên đỏ mặt, Tương Nghi cườinhìn nàng: "Thế nào? muốn ra gặp ?"

      "Muốn, sao lại muốn!" Liên Kiều ổn định tâm thần, lại hào phóng, nhìn Tương Nghi cười cười: " nương, ta chút trở lại."

      " việc gì, chỗ này của ta cần ngươi theo ta, còn có Lưu ma ma Phương tẩu ở đây mà." Tương Nghi bình thản tiếp tục viết chữ, nếu Ca Lạp Nhĩ nghĩ thông suốt tốt, Liên Kiều quả thực xứng đôi với , hai người có thể kết duyên, cũng có thể xem là 1 nhân duyên tốt.

      Liên Kiều bước nhanh ra ngoài cửa, tâm trạng vô cùng tốt, Ca Lạp Nhĩ bình thường cũng tìm nàng, nhưng lại phải đơn độc đến tìm nàng, cũng phải trong đêm xuân yên tĩnh này, việc này làm cho nàng đột nhiên hơi hoảng hốt, cảm thấy chân của mình như lơ lửng đám mây, làm thế nào cũng thể chìm xuống.

      Hai tiểu nha đầu giữ cửa nháy nháy mắt với Liên Kiều: "Liên Kiều tỷ tỷ, có người chờ tỷ ở bên ngoài."

      "Lại phải chưa từng thấy người!" Liên Kiều vẫy vẫy tay, chạy ra ngoài cửa trước nhanh, hai tiểu nha đầu tử ở sau lưng ồn ào nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy, phảng phất làm lay động nửa trước cây lê trước hành lang, mấy đóa hoa lê theo tiếng mà xuống, cánh hoa trắng tinh nhàng rơi xuống đất, giống như từng con từng con thuyền tràn đầy hy vọng, rẽ sóng tới.

      "Ca Lạp Nhĩ!" Liên Kiều ra cửa viện, thấy Ca Lạp Nhĩ đến chờ đợi bên tường viện, hô lên danh tự này sau này, nàng bỗng nhiên ngượng ngùng đứng lên, mặt hơi đỏ lên, nghiêng đầu sang chỗ khác dám nhìn .

      "Liên Kiều, chúng ta sang kia chuyện." Ca Lạp Nhĩ chần chờ chút, mới chậm rãi mở miệng: "Ta có chuyện muốn dặn dò ngươi."

      "Dặn dò ta?" Liên Kiều có vài phần kinh ngạc, quay mặt lại, chỉ thấy đôi mắt bích ngọc của Ca Lạp Nhĩ, lòe lòe tỏa sáng trong đêm tối.

      " Ừ." Ca Lạp Nhĩ đưa tay ra, bắt Liên Kiều lại: ", chúng ta sang kia chuyện."

      Lòng bàn tay của hơi ấm áp, lòng của Liên Kiều giống như có lửa cháy hừng hực, loại ngọt ngào ra được bao phủ nàng, đây là lần đầu tiên nàng tay cầm tay người đàn ông tử bộ, chỉ cảm thấy trái tim đều mềm yếu hết cả. Nàng len lén đảo mắt nhìn Ca Lạp Nhĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng, đây là nam tử nàng lần đầu tiên động tâm, cõi đời này, ngoại trừ Nương, là quan trọng nhất rồi.

      Hai người sóng vai tới trước giàn trồng hoa tường vi, lá xanh của tường vi rất rậm rạp, lấm tấm bột hoa màu trắng dưới ánh trăng càng tươi non. Liên Kiều đứng lại, đôi mắt nhìn chăm chú vào Ca Lạp Nhĩ, sáng quắc có thần: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

      "Ta muốn nhờ ngươi chuyển giao món quà cho Lạc tiểu thư." Ca Lạp Nhĩ , làm trái tim lửa nóng của Liên Kiều bỗng nhiên lạnh xuống, ngắm lên nam tử cao lớn trước mặt, nàng mở to nắt, có loại chua xót ra được.

      Nàng biết ánh mắt Ca Lạp Nhĩ nhìn Nương có điều khác biệt, nhưng nàng vẫn cảm thấy Nương cũng trả lời Ca Lạp Nhĩ, hẳn biết khó mà lui. Vốn tưởng tối nay nghĩ thông suốt tìm đến mình, nhưng lại nghĩ rằng vẫn vì chuyện sinh nhật nương mà gọi nàng ra.

      " Vì sao ngươi tự mình giao cho nàng?" Giọng của Liên Kiều có vài phần lạnh nhạt: "Tự ngươi giao cho nàng phải càng ra thành ý sao? Cần gì phải uổng công vô ích."

      "Ta cảm thấy..." Ca Lạp Nhĩ thở dài cái: "Ta cảm thấy nếu là tự tay ta tặng món quà này, chỉ sợ làm Lạc tiểu thư cảm thấy khó xử."

      "Tại sao?" Liên Kiều kinh nghi nhìn về thiếu niên mặc xiêm áo màu lam nhạt trước mặt, mặt của có phiền muộn nhè , thần sắc thê uyển trong mắt làm nàng càng them mê muội, loại u buồn và bàng hoàng, như người đường bị lạc ở ngã ba, biết mình về hướng nào.

      "Ta biết Lạc tiểu thư hề thích ta giống như ta thích nàng." Giọng của Ca Lạp Nhĩ trầm thấp, tâm trạng tựa như cũng tốt lắm, ánh mắt chẳng qua là nhìn về phía hoa rơi đầy đất bên chân: "Liên Kiều, Lạc tiểu thư là nữ thần Hi Tư của ta, ta thể làm chuyện khiến nàng khổ sở. Nếu ta tự tay giao quà tặng cho nàng, nàng nhất định có thể thấy được ái mộ trong mắt ta, nhưng nàng cũng mến ta, nếu ta áp đặt ái mộ cho nàng, nàng cảm thấy bất an."

      "Hóa ra là như vậy." Lòng của Liên Kiều bỗng nhiên đau xót, Ca Lạp Nhĩ thận trọng đối đãi Nương như vậy, muốn tổn thương nàng mảy may, loại cảm tình hồn nhiên này là làm cho người hâm mộ, cho dù nàng có vài phần mất mát, nhưng vẫn hâm mộ nương có thể nắm giữ phần cảm tình hồn nhiên như vậy.

      "Cái này là quà tặng của ta..." Ca Lạp Nhĩ mở tay ra, bên hồ lô ngọc nho , Liên Kiều cầm hồ lô ngọc kia lên nhìn, lúc này mới phát hóa ra hồ lô ngọc khắc Nương.

      Lông mày cong cong, hai mắt to, lúc khẽ mỉm cười có ung dung ổn định, đơn giản mà rất sống động. Người dụng tâm quan sát nàng, tuyệt đối điêu khắc ra thần vận như vậy. Liên Kiều cầm hồ lô ngọc trong lòng bàn tay, trong lòng mảnh ấm áp, bỗng nhiên cảm giác chua xót hoàn toàn có, nàng cười nhìn Ca Lạp Nhĩ: "Ngươi rất có tâm."

      "Từ dùng rể cây pho tượng đến dùng ngọc khí, ta thời gian mấy năm." Trong đôi mắt Ca Lạp Nhĩ tất cả đều là cười: "Cái này ta điêu khắc năm, từ sinh nhật Lạc tiểu thư năm trước bắt đầu, ngọc khí rất tinh xảo, thô ráp giống rể cây, dùng rất nhiều công phu, nhưng cuối cùng cũng khắc xong."

      Liên Kiều có vài phần làm rung động, lên phía trước, ôm lấy hông của Ca Lạp Nhĩ: "Ca Lạp Nhĩ, đa tạ ngươi, Nương thấy quà tặng của ngươi nhất định rất vui vẻ."

      Thân thể Ca Lạp Nhĩ cứng đờ, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với nương nào, lòng bàn tay Liên Kiều rất nóng, xuyên qua y phục truyền tới, hương thơm đặc hữu của con dưới lẩn quẩn chóp mũi, làm tinh thần đột nhiên hoảng hốt. Hồ lô ngọc đó đặt sau lưng của , giống như có vật gì thấm vào da thịt, trong hơi lạnh lại lẫn mấy phần ấm áp, để cho sắp ra lời.

      "Ca Lạp Nhĩ..." Liên Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt dũng cảm nhìn thiếu niên mặc áo lam trước mặt, giữa môi lộ ra nụ cười: "Ta thích chàng rất lâu rồi, chàng biết ?"

      "Liên Kiều!" Ca Lạp Nhĩ có vài phần hốt hoảng: "Ngươi đừng giỡn, chúng ta... Giống như huynh muội."

      ", ta đối với chàng tuyệt chỉ là muội muội cảm tình với huynh trưởng." Trong con ngươi Liên Kiều nhuộm hơi nước, nước mắt kiều nhưng bên môi của nàng vẫn treo nụ cười như cũ: "Đó là do trong lòng chàng chỉ có Nương, cho nên chàng thấy được tâm ý của ta, nếu chàng có thể phân ra chút ánh mắt đến xem ta, vậy tự nhiên chàng có thể hiểu."

      Ca Lạp Nhĩ cúi đầu nhìn Liên Kiều, nàng dán mình chặt, đôi mắt cố chấp nhìn mình, tựa như có hai đám lửa nhảy trong con ngươi nàng, dường như muốn liên tục bốc cháy, mà nàng chính là dục hỏa phượng hoàng, từ trong ngọn lửa đạt được ánh sáng mới.

      "Ca Lạp Nhĩ, ta hy vọng chàng thả chút tâm tư đến người của ta, giống như chú ý Nương mà chú ý ta, vậy ngươi có thể cảm nhận được tình ý ta dành cho ngươi, phần cảm tình này, ít hơn chàng đối với Nương đâu." Liên Kiều chậm chạp, hai giọt nước mắt từ khóe mắt của nàng lăn xuống, từ từ lăn theo gương mặt của nàng, rơi xuống trước ngực, rất nhanh thấy bóng dáng.

      Ca Lạp Nhĩ hơi mê muội, ngốc nghếch giơ tay lên lau nước mắt mặt Liên Kiều: "Ngươi đừng khóc, đừng khóc."

      Liên Kiều toét miệng cười tiếng: "Đồ ngu, ta đâu có khóc, ta cười."

      "Ngươi cười?" Ca Lạp Nhĩ mở to hai mắt nhìn chút, ngón tay vuốt qua gò má Liên Kiều: "Sao ta sờ nơi này ẩm ướt?"

      "Ta là vui mừng đến chảy nước mắt, chàng cũng biết, tên ngốc." Hai tay của Liên Kiều ôm chặt Ca Lạp Nhĩ, dán mặt vào trước ngực của , giọng kiên định: "Ta lòng ý thích chàng, cho đến khi chàng có thể hoàn toàn hiểu nỗi lòng của ta."

      "Nhưng mà..." Ca Lạp Nhĩ có vài phần do dự: " Chẳng lẽ ngươi để ý ta xem Lạc tiểu thư trở thành nữ thần Hi Tư của ta?"

      "Nếu nàng là nữ thần, chắc chắn chàng thể lấy được nàng. Nữ thần chỉ có thể đứng trong đám mây cho người ta ngưỡng mộ, sao có thể cùng ngươi sóng vai ở nơi, qua sinh hoạt trần thế?" Liên Kiều ngưỡng mặt lên đến, miệng hơi cười: "Ca Lạp Nhĩ, người ở bên cạnh chàng sống qua ngày, là nữ nhân, mà phải nữ thần. Ta đây, vừa vặn là nữ nhân kia."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :