1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 188: Trắc trở trong bụng Lâm Mậu Dung

      Ngày thứ ba Tương Nghi đến kinh thành, gặp Lâm Mậu Dung.

      Cửa sổ chạm hoa của đình thủy tạ bị đẩy ra, nhìn về phía hồ sen mới có lá sen, vô cùng mát mẽ. Hoàng Nương Tử gác đàn cổ lại cỏ ở ven hồ, lò hương lượn lờ tỏa ra khói mù màu trắng, nhàn nhạt tản ra ven hồ, hòa vào chân trời bàng bạc rất nhanh, mảnh mơ hồ.

      Bảo Lâm và Hoàng Nương Tử đứng chuyện với nhau: "Nương tử, lâu nghe ngài đánh đàn."

      "Có phải ?" Hoàng Nương Tử dịu dàng cười cười: "Từ khi ra từ Tộc Học Dương thị, chúng ta gặp nữa."

      "Con rất nhớ nương tử, nương tử mời sau này là người dạy tốt bằng nương tử, có lúc chúng con cũng nghe hiểu nàng muốn gì, hơn nữa nàng cũng đánh đàn." Bảo Lâm ngồi vào trước đàn cổ, đưa tay khêu dây đàn cái, tiếng du dương vang lên, bay lượn mặt hồ.

      "Nương tử, ngài ở lại dạy chúng con đánh đàn vẽ chút ." Bảo Thanh kéo tay của Hoàng Nương Tử chịu thả, mặc dù nàng chưa bao giờ làm học sinh Hoàng Nương Tử, vốn lúc trước nghe Tương Nghi và Bảo Lâm có đủ loại chỗ tốt từ Hoàng Nương Tử, tâm sinh hướng tới, giờ thấy bản tôn, chỉ cảm thấy nàng dịu dàng dễ thân cận, khỏi sinh thêm vài phần muốn xa rời.

      Dương lão phu nhân sớm nghe qua tài danh Hoàng Nương Tử, lòng cũng muốn lưu nàng lại, Hoàng Nương Tử lại có lòng muốn vào học đường kinh sư, muốn xem cổ thư bên trong, Dương lão phu nhân tiện miễn cưỡng nàng, vì vậy đồng ý.

      Học đường kinh sư là học đường nổi danh nhất đại chu, tàng thư bên trong rất rộng, dạy học bên trong đa phần là phu tử, có rất ít nương tử —— bởi vì trong học đường kinh sư cũng xếp đặt nữ học, trong nhà ít chính tứ phẩm chính ngũ phẩm quan viên đủ điều kiện mời gia sư, mang tiểu thư nhà mình tới nơi này đọc sách.

      Nữ học cách học đường bên cạnh bức tường, là viện đơn độc, nhưng từ cửa nương tử vẫn có thể ra vào thư phòng học đường kinh sư, tự lấy sách đọc. Hoàng Nương Tử sớm sinh lòng hâm mộ điển tàng trong học đường kinh sư, được cơ hội tốt này, tự nhiên chịu bỏ qua, thấy Dương lão phu nhân đồng ý tiến cử, rất vui vẻ: "Lão phu nhân, ta từ học đường trở lại, vẫn có thể dạy các vị tiểu thư tài đánh đàn kỹ năng vẽ."

      Dương lão phu nhân cười chúm chím gật đầu: "Như thế tốt lắm."

      Lúc này phái người cầm thư đề cử Hoàng Nương Tử với học đường kinh sư, bên kia đồng ý ngay lập tức. Tài danh Hoàng Nương Tử mười năm trước vang khắp Giang Nam, là tài nữ nổi danh, học đường kinh sư từng nghe qua đại danh của nàng, sớm muốn mời, giờ có Dương lão phu nhân tiến cử, đây cũng tính là biết thời biết thế.

      Trong học đường kinh sư cầu điều chỉnh nhân , để cho Hoàng Nương Tử qua đoan ngọ hãy đến, Tương Nghi nghe cũng hài lòng: "Nương tử đường đến kinh thành mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

      Hôm qua Tương Nghi và Dương lão phu nhân xem Trà Trang Thúy Diệp, trở về phủ bận bịu so sánh giá cả, có thời gian chơi đùa với Bảo Thanh Bảo Lâm, hôm nay sáng sớm dậy, hai người chạy tới kéo nàng thỉnh an Dương lão phu nhân, dùng đồ ăn sáng ở chủ viện, ba người hẹn nhau vào trong vườn ngắm hoa.

      Bảo Lâm nghe Hoàng Nương Tử muốn kinh sư học đường làm gia sư, trong lòng có chút muốn, năn nỉ Hoàng Nương Tử trước khi dạy nàng đánh đàn, Hoàng Nương Tử đồng ý, Bảo Thanh ham chơi, ở bên cười : " bằng đặt đàn cổ ven hồ, chúng ta có thể vừa ngắm hoa, vừa nghe đàn, còn có thể ăn uống."

      "Ngươi biết suy tính." Bảo Lâm đưa tay nhéo nhéo mặt của Bảo Thanh: "Ngươi muốn học đàn hay lại là ngắm hoa ăn đồ?" Mặc dù giọng giận trách, nhưng vẫn để cho bọn nha hoàn mang đàn cổ tới bên bờ hồ như cũ.

      Hoàng Nương Tử mới nổi sắc, đàn đoạn ngắn, bỗng nhiên nghe có người vỗ tay sau lưng: "Đàn hay, hay, hay, hay!"

      Tương Nghi vừa quay đầu lại, chỉ thấy Bảo Cầm mang theo Lâm Mậu Dung đứng đó.

      Bảo Cầm lớn hơn Bảo Lâm Bảo Thanh vài tuổi, ràng hợp với hai người bọn họ, các nàng từ lớn lên cùng nhau, Bảo Cầm mực theo cha tại nhiệm, cho đến gần đây mới trở lại kinh thành. Hai người Bảo Thanh Bảo Lâm là cùng lớn lên Nghiễm Lăng, tự nhiên muốn quen thuộc nhiều, sau khi hai người kinh thành, phát Bảo Cầm có ít chỗ hợp, cũng muốn góp vui, cho nên than cận với nàng lắm.

      Lần trước Dương lão phu nhân hẹn nhà Lâm thị lang tới ngắm hoa, Bảo Cầm vừa thấy Lâm Mậu Chân, Lâm Mậu Dung là muội muội Lâm Mậu Chân, cũng chỉ hơn nàng tuổi, hai người cùng nhau tự nhiên chuyện cũng hợp ý. Lâm phu nhân lòng muốn thúc đẩy con trai và Bảo Cầm, lại muốn cho Lâm Mậu Dung cũng có thể được nhân duyên tốt, qua tuần Lâm Mậu Chân và Lâm Mậu Dung đưa nhiều chút bánh ngọt nàng tự mình làm đến Dương phủ để lấy lòng Dương lão phu nhân, thuận tiện để cho Lâm Mậu Chân và Lâm Mậu Dung có cơ hội gần gủi.

      Tháng này Lâm Mậu Chân còn chờ điều lệnh Lại bộ, ở trong phủ nhàn rỗi vô , nhưng trong lòng của chứa Tương Nghi, sao chịu tới Dương phủ tiếp xúc Bảo Cầm? Mỗi lần Lâm phu nhân bảo tới tặng đồ, tay trái nhận đồ vật, tay phải giao cho Lâm Mậu Dung: "Muội muội ngoan, ngươi đưa cho ta."

      Lâm Mậu Dung làm sao biết tâm tư Lâm Mậu Chân? Nhìn than thở: "Nhị ca, ca cần gì phải quật cường? Mẹ quyết định muốn cho ca thành than với Dương Tam tiểu thư. Dương Tam tiểu thư có cái gì tốt? Lớn lên kém, tính cách vừa mềm mại, xuất thân lại tốt, là bốn góc đều đủ, đốt đèn lồng tìm thấy!"

      "Nàng khá hơn nữa cũng phải nàng." Lâm Mậu Chân lắc đầu cái: "Hôm nguyên tiêu đó, phải muội nghe thấy câu kia của ta sao, trong lòng ta là ai, chẳng lẽ muội biết?"

      "Nhưng là..." Lâm Mậu Dung cứng họng, quả thực biết nên khuyên huynh trưởng của mình như thế nào, về tình mà , nàng tự nhiên hy vọng Lâm Mậu Chân có thể lấy được Tương Nghi, nhưng về lý mà , bọn họ danh nghĩa là huynh muội, nhiều nhà giàu của Hoa Dương chứng kiến như vậy, làm sao có thể thành thân? Lại giờ trong lòng mẹ trúng ý, là Dương Tam tiểu thư kia, đây chính là 1 hôn tốt thể tốt hơn, nếu buông tay, vậy là đáng tiếc.

      Mặc dù tiếc thay huynh trưởng, Lâm Mậu Dung vẫn rất vui lòng Dương phủ tặng đồ, nàng hợp ý Dương Tam tiểu thư là chuyện, quan trọng hơn là, nàng muốn mượn cơ hội thấy quan trạng nguyên tuấn tiêu sái Dung Gia Mậu.

      Dung Đại thiếu gia cũng ở tại nội viện, mình Dương phủ, có lẽ có thể thấy trong vườn.

      Thiếu nữ hoài xuân nghĩ đến cái gì cũng có liên quan tới người kia, biết Gia Mậu là làm biên soạn tu chỉnh ở Hàn lâm viện, vẫn còn treo cái chức ngồi chơi xơi nước ở chính Phủ, nàng vẫn cảm thấy nếu mình Dương phủ, nhất định có thể thấy trong vườn. Vừa nghĩ tới vẻ mặt khí độ nhàng công tử của Gia Mậu, lòng của Lâm Mậu Dung cũng say rồi.

      Từ mười bảy tháng ba Dương phủ đến bây giờ, còn chưa đủ tháng, Lâm Mậu Dung Dương phủ bốn lần.

      Để cho nàng thất vọng là, lần cũng thấy Gia Mậu, để cho nàng vui vẻ là, nàng và Bảo Cầm thành khuê trung mật hữu, hai người hết sức hợp ý, mỗi lần gặp gỡ đều rất nhiều chuyện để .

      Bảo Cầm thấy Lâm Mậu Dung, luôn xấu hổ hỏi về Lâm Mậu Chân, mặc dù Lâm Mậu Dung biết tâm tư Lâm Mậu Chân, nhưng nàng cũng dám mở miệng cho Bảo Cầm, Lâm Mậu Chân thích là người khác —— mẹ còn hy vọng Dương Tam tiểu thư làm chị dâu của mình, nàng chỉ hy vọng, Dương Tam tiểu thư dịu dàng đoan trang, đúng là hiền thê tương lai.

      Sáng sớm hôm nay, Lâm phu nhân tự mình động thủ làm điểm tâm, bánh ngọt mứt táo, sủi cảo tôm thủy tinh, bánh ngọt phỉ thúy, vịt vàng bơi trong đậu, bốn loại bánh ngọt làm hết sức tinh xảo, đặt trong hộp đựng thức ăn bốn tầng, mỗi tầng đều có chén tinh xảo như đóa hoa, điểm tâm đặt ở phía , giống như hoa nở rộ.

      "Dung nhi, con cầm đưa ." Lâm phu nhân thở dài cái: "Mỗi lần bảo Nhị ca con đưa, thần sắc mặt kia, giống như ta để cho làm chuyện xấu dạng cũng biết kết quả có đưa những thứ đó đến tay Dương lão phu nhân . Mẹ nghĩ cũng là con đưa tương đối khá."

      Dung nhi là đứa bé cơ trí, nhìn nàng như có ý với kia Dung Đại thiếu gia, tuy Dung gia so được với Dương gia, dù sao cũng là cao môn đại hộ, huống chi nếu con trai cưới Dương Tam tiểu thư, vậy khả năng gả con cho Dương Nhị thiếu gia ít hơn nhiều, bằng trước hết để cho nàng nhiều Dương phủ nhiều chút, thấy Dung Đại thiếu gia nhiều mấy lần, làm cho quen mặt.

      Lâm Mậu Dung tiếng, nhận lấy hộp đựng thức ăn, mang theo nha hoàn bà tử tới Dương phủ. Đến Dương phủ nghe Dương lão phu nhân Tương Nghi đến kinh thành, Lâm Mậu Dung kinh ngạc vui mừng trợn to hai mắt: "Nghi muội muội tới? Nàng cũng thiệt là, cũng viết phong thư cho ta, nếu là cha mẹ biết, bảo đảm muốn đón nàng qua."

      Dương lão phu nhân cười ha ha: "Ta sắp xếp cho nàng thỏa đáng, cũng cần phủ các ngươi quấy rầy."

      "Dương lão phu nhân, ngài là biết, Nghi muội muội đúng là muội muội của ta, lúc ở Hoa Dương, mẫu thân của ta nhận nàng làm con nuôi, còn làm nghi thức nữa, hầu hết nhà giàu Hoa Dương đều tới uống rượu, nàng ở nhà chúng ta, là như ở nhà mình." Lâm Mậu Dung cười tiếng với Dương lão phu nhân, hết sức chân thành: "Khi đó con và Nghi muội muội hết sức hợp ý, ngay cả y phục cũng mặc giống nhau."

      "Nếu ta sắp xếp cho nàng xong, vậy cũng cần nữa, dọn đến dọn rất phiền toái." Dương lão phu nhân khoát tay cái: "Nhà các ngươi cách chỗ này của ta chỉ khắc đồng hồ xe ngựa, ngày nào nghĩ đến tìm Tương Nghi chơi đùa, ngồi xe đến gặp nàng là được."

      "Dạ được dạ được." Lâm Mậu Dung vui vẻ cơ hồ muốn nhảy cỡn lên: "Đa tạ Dương lão phu nhân."

      Bảo Cầm mang theo Lâm Mậu Dung vào trong vườn, hôm nay nàng gặp Tương Nghi, nghe Bảo Thanh Bảo Lâm nháo muốn tìm Hoàng Nương Tử, thầm nghĩ mấy người các nàng nên ở Hoa Vũ Các. Ai ngờ tới Hoa VŨ Các lại thấy người, chỉ nghe tiểu nha đầu ôm đàn cổ ra ngoài, nên ở trong vườn đánh đàn.

      Vườn Dương phủ quả thực hơi lớn, hai người mang theo nha hoàn chuyển hơn nửa vòng, còn có thấy bóng người Tương Nghi, cho đến lúc đến gần bờ hồ, mới nghe tiếng đàn sâu kín.

      "Là ở chỗ đó." Lâm Mậu Dung rất hưng phấn, kéo tay của Bảo Cầm bên kia: "Chúng ta mau mau tới đó, ta có năm thấy Nghi muội muội, là nhớ nhung."

      Bảo Cầm dịu dàng cười cái, cũng nhiều, theo Lâm Mậu Dung.

      Trong sân cỏ xanh biếc trải tấm thảm trắng như tuyết, phía trước chiếc đàn cổ màu nâu đậm có nữ tử chừng ba mươi tuổi ngồi, tay thuận gảy dây đàn, bên nàng ngồi mấy nương, mặt tất cả đều là thần sắc say mê.

      "Nghi muội muội!" Lâm Mậu Dung tinh mắt, trong khoảnh khắc thấy Tương Nghi mặc áo màu vàng nhạt.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 189:

      Phồn hoa như gấm, đường quang đãng, Lâm Mậu Dung xuất ở bên kia đường mòn giống như người ra từ trong bức họa lung lay lung lay, vô cùng đẹp mắt.

      năm gặp, dáng dấp Lâm Mậu Dung cao hơn nhiều, mặt cũng lộ ra nẩy nở hơn năm trước, đôi mắt tròn trịa có thay đổi gì, nhìn vẫn trong sáng như vậy, thấy chuyện gì cũng có thể mở to hai mắt, phảng phất như rất là mới lạ, muốn biết kết quả.

      "Dung tỷ tỷ." Tương Nghi cười nghênh đón nàng: "Hôm nay sao tỷ cũng tới? Ta còn muốn đến mấy ngày nữa hỏi thăm Dương lão phu nhân, xin bà giúp ta hỏi thăm xem nhà các ngươi ở nơi nào, tới thăm cha nuôi mẹ nuôi đó."

      "Hừ, chỉ tới thăm cha mẹ, thèm thăm ta?" Lâm Mậu Dung giả bộ tức giận, nhưng nụ cười khóe miệng lại bán đứng sung sướng của nàng: "Nếu phải ta tới tìm muội, muội cũng nhớ người tỷ tỷ này!"

      " có, có!" Tương Nghi kéo tay của Lâm Mậu Dung đạo: "Sao ta lại quên tỷ? Ta vốn Quảng Đông tìm tỷ, phải năm ngoái ngay? Nếu phải tỷ theo cha nuôi đến kinh thành, ta còn Quảng Châu tìm tỷ kia."

      Lâm Mậu Dung hì hì cười tiếng, đánh bả vai Tương Nghi: "Ta chỉ hù dọa muội, hết lần này tới lần khác muội cũng tin, ha ha!"

      Bảo Cầm bên cạnh thấy Lâm Mậu Dung như vậy, cũng dịu dàng nở nụ cười, nếu mình gả cho Lâm Mậu Chân, Lâm Mậu Dung là em chồng của mình, nàng nhiệt tình phóng khoáng như vậy, ngực lòng dạ, là người dễ chung đụng.

      Lâm Mậu Dung nắm tay Tương Nghi, nắm tay Bảo Cầm, tới phía trước đàn cổ, nhìn Hoàng Nương Tử khảy đàn, sợ hãi than tiếng: "Nương tử đánh đàn tốt!"

      Bảo Thanh ngồi đó nhìn nàng cái: "Ngươi ngồi xuống nghe đàn trước, chớ làm phiền hứng thú của nương tử."

      "A..." Lâm Mậu Dung cười cười xấu hổ, nàng ở Lâm phủ muốn cứ muốn cười cười, đến Dương phủ, lại bị tuổi hơn mình nhắc nhở, hơi nén giận được, chỉ là nàng cũng nhiều, ngượng ngùng ngồi vào bên nệm, chỉ cảm thấy mặt của mình nóng hừng hực, vô cùng nóng.

      Hoàng Nương Tử đàn ba khúc cho các nàng nghi mới nghỉ xả hơi, thẳng người lên nhìn Lâm Mậu Dung, cuời cười ôn hòa: "Vị này là Lâm tiểu thư? Khi đó ta đến Hoa Dương, vừa vặn ngươi theo phụ thân ngươi điều nhiệm Quảng Châu rồi, có cơ hội gặp nhau, tram nghe bằng thấy, quả nhiên là như Tương Nghi , hoạt bát đáng ."

      Lâm Mậu Dung được Hoàng Nương Tử tán thưởng, lúc này mới thư thái mấy phần, lại bắt đầu cười. Hoàng Nương Tử gọi Bảo Thanh và Bảo Lâm đến trước đàn cổ, cẩn thận dạy các nàng đánh đàn thế nào, Bảo Thanh gảy dây đàn nhiều lần, lại chỉ có thể có mấy tiếng đơn điệu, leng keng thùng thùng loạn cả lên, được điệu khúc, trong lòng Lâm Mậu Dung thấy càng là thoải mái hơn, nhìn Tương Nghi cười: "Nghi muội muội, ngươi theo Hoàng Nương Tử học đánh đàn hả? Giờ hẳn là đàn biết đàn mấy hát rồi, bằng đàn cho chúng ta nghe chút?"

      Bản ý của nàng, là muốn cho Tương Nghi ra đánh đàn, quét mặt mũi Bảo Thanh, ai kêu lúc nãy chút khách khí mình như vậy. nghĩ tới Bảo Thanh để ý chút nào, ở bên lại vui sướng hô lên: "Nghi tỷ tỷ, tỷ tới đánh đàn cho chúng ta nghe nghe, nhìn xem tỷ có thể đàn ra bài hát dễ nghe ."

      Thấy Bảo Thanh hứng thú, Tương Nghi cũng từ chối, đứng lên ngồi vào bên cạnh đàn cổ, vươn tay ra đè dây đàn lại, mở ra tay ra, nghe thấy tiếng du du dương dương, tiếng đàn như muốn vươn lên đến tận trời cứ mãi bay lượn mặt hồ dứt, Hoàng Nương Tử ở bên cạnh nghe, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, hơi hơi gật đầu.

      Tương Nghi nín thở tĩnh khí, đôi mắt nhìn dây đàn, bắt đầu đánh đàn: "Kiêm gia bạc phơ, bạch lộ là sương, cái gọi là y nhân, ở nước nhất phương."

      Nàng đàn bài hát này là nhiều nhất, mỗi lần đưa tay đặt ở dây đàn, nghe nhịp điệu quen thuộc kia, nàng cảm thấy tâm linh lung lay như còn của mình, phảng phất người kia vẫn ở chỗ cũ, bên người. Theo năm tháng trôi qua, mặc dù nàng trằn trọc trở mình nữa, nhưng trong vận luật như nước kia, vẫn có thể tìm được hữu của , giống như người bạn cũ quen thuộc, xuất trước mặt nàng rất tự nhiên, mang theo mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt.

      "Tốt, đàn là hay!" Lúc tiếng đàn ngừng, bên kia truyền tới tiếng ủng hộ, Tương Nghi ngẩng đầu lên, thấy Gia Mậu đứng bên, vỗ tay khen ngợi, bên cạnh của còn đứng rồi thiếu niên áo xanh nhạt, đôi mắt nháy cũng nháy nhìn mình.

      Lâm Mậu Chân? Sao cũng tới?

      Gia Mậu sãi bước tới bên này, mặt tất cả đều là nụ cười: "May mà ta trở về tới kịp thời, phương mới có thể nghe thấy bài hát dễ nghe như vậy, Tương Nghi, nàng đánh đàn càng tinh tiến." dừng chút, ý vị thâm trường : "Bài hát này là kiêm gia?"

      " Ừ." Tương Nghi tránh ánh mắt tìm kiếm của , thản nhiên trả về câu, đứng dậy: "Bài thứ nhất nương tử dạy ta đàn là kiêm gia."

      Kiêm gia, kiêm gia? Gia Mậu nghĩ tới rất nhiều năm trước, Tương Nghi với muốn học đánh đàn giải buồn, nhưng khi đó thân phận của nàng là di nương của mình, có cách nào giống như tiểu thư cao môn đại hộ kia mời nương tử tới dạy, chỉ có thể tự nhạc phường học đánh đàn, về phủ dạy nàng.

      Nàng của khi đó, yếu ớt giống như nhành hoa, lúc mình ngồi ở nơi đó đánh đàn, trong mắt nàng là thần sắc sùng bái, đôi tay chống dưới hàm, tình mềm mại nhìn , như dám bỏ sót bất kỳ động tác kích thích cầm huyền nào của . Tương Nghi như vậy, làm người ta thương , Gia Mậu hận thể đưa hết tất cả những thứ mình sở hữu cho nàng, nỡ di động bước chân trở về viện của Tiết Liên Thanh, nhưng Trường Ninh Hầu Phủ có nguyên tắc của Trường Ninh Hầu phủ, thể làm như vậy, tháng chỉ có mấy ngày ở bên người nàng.

      Nhưng kiếp này hình như có hơi xoay ngược lại, đánh đàn là nàng, còn người đưa tình nhìn chuyên chú, lại trở thành .

      Nàng còn là nhành hoa yếu ớt, mà kiên cường giống như cây bông gòn dưới ánh mặt trời, nở cánh hoa đỏ tươi, từng mảnh ánh sáng mặt trời, mang theo ánh nắng rực rỡ. Nàng hơi ngước mặt, mắt to màu đen lộ ra vẻ đẹp linh động, cơ hồ khiến cho ngừng thở.

      "Ca ca, sao ca cũng tới?" Lâm Mậu Dung thấy Lâm Mậu Chân đứng bên đường mòn đá xanh, hét lên tiếng, nhanh chóng chạy qua, kéo cánh tay của , mặt cười nhàng: "Mau lại đây, chúng ta nghe cầm."

      Bảo Cầm thấy Lâm Mậu Chân tới, hơi ngượng ngùng, nàng hơi hơi cúi mặt xuống, nhưng lại nỡ bỏ, len lén ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Mậu Chân cái, mặt lộ ra chút nụ cười: "Lâm Nhị thiếu gia."

      Đôi mắt Lâm Mậu Chân dừng lại người Tương Nghi, bỗng nhiên nghe có người kêu , vội vội vàng vàng quay mặt lại, đụng vào ánh mắt Bảo Cầm, sắc mặt bỗng nhiên đỏ, giọng trả lời nàng tiếng: "Dương Tam tiểu thư."

      Hình như đây là lần thứ 2 mở miệng với nương trẻ tuổi, Lâm Mậu Chân chỉ cảm thấy tim hơi đập rộn lên, trong miệng giống như bị thứ gì chặn, ngây người ở đó, hô hấp hơi dồn dập. Lâm Mậu Dung thấy mặt và Bảo Cầm đều đỏ, mừng thầm trong lòng, lớn tiếng giễu cợt đến: "Ca ca, sao ca đỏ mặt như vậy?"

      Tương Nghi theo tiếng nhìn sang, thấy sắc mặt Lâm Mậu Chân hồng hồng, mặt của Bảo Cầm bên cạnh cũng là mảnh đỏ bừng, trong lòng nhất thời hiểu ra, có lẽ Dương gia Tam tiểu thư coi trọng Lâm Mậu Chân. Lúc này Bảo Thanh vịn bả vai Tương Nghi thấp giọng : "Nghi tỷ tỷ, bà nội chuẩn bị kết thân với Lâm phủ, hứa Tam tỷ tỷ cho vị Lâm Nhị thiếu gia này."

      Hóa ra là vậy, Tương Nghi có vài phần kinh ngạc, Dương lão phu nhân lại có quan niệm môn đệ, theo lý mà , gia thế Lâm Mậu Chân, sao có thể xứng với Dương Bảo Cầm? Người ta gả con , sao lại chọn môn đệ hơi cao hơn chút? Môn đệ chọn thấp, cũng sợ bị người chê cười.

      "Bà nội , môn đệ môn đệ quan trọng, quan trọng nhất là nhân phẩm tốt, hai người tình đầu ý hợp." Bảo Lâm thấy mặt Tương Nghi đầy kinh ngạc, vội vàng ở bên cạnh giải thích: "Nếu phải sao có thể để cho Lâm Nhị thiếu gia vào trong viện? Còn phải muốn cho Tam tỷ tỷ và tiếp xúc nhiều mấy lần, nhìn xem hai người là có ý ."

      Liên Kiều ở bên cạnh nở nụ cười: "Hai vị tiểu thư ràng mạch lạc, ta nghe thấy giống như là những phu nhân nghị vậy, mới ít năm thấy như vậy, cũng hiểu chuyện như vậy."

      Bảo Thanh hì hì cười tiếng: "Hết tết ta cũng mười hai á..., Liên Kiều ngươi còn nghĩ ta xem thành đứa trẻ ư?" đôi mắt nhìn qua bên kia, nhưng thấy Lâm Mậu Chân và Bảo Cầm chuyện, có chút buồn bực, đột nhiên lại thấy Lâm Mậu Chân bước tới bên này: "Nghi muội muội, lâu gặp."

      Lâm Mậu Chân là mất sức lực rất lớn mới ra những lời này để, vừa nãy đứng ở nơi đó, suy nghĩ rất lâu mới cứng rắn ngẩng đầu lên tới bên này, thấy Tương Nghi đứng đó, rất muốn tới bên người nàng mấy câu, nhưng lại hơi nhút nhát, rất sợ nàng chỉ chuyện với Dung Đại thiếu gia lại để ý tới mình, rồi thấy Tương Nghi mà được chuyện trò lại cam lòng, đứng hồi lâu bên người Bảo Cầm, cuối cùng vẫn lấy dũng khí tới bên cạnh đàn cổ.

      Tương Nghi nhìn Lâm Mậu Chân đầu đầy mồ hôi, cười trả lời câu: "Nhị ca, sao huynh ra nhiều như vậy mồ hôi? Là mệt quá hay sao?"

      Nghe Tương Nghi kêu Lâm Mậu Chân tiếng "Nhị ca", trong lòng Gia Mậu buông lỏng ít, xem ra mình lúc trước đứng là đa nghi, còn xem Lâm Mậu Chân thành đối thủ, có thể có nhưng Tương Nghi chỉ xem như huynh trưởng thôi. nhìn Liên Kiều gật đầu cái: "Liên Kiều, mau cầm khăn cho Lâm Nhị thiếu gia lau chút, nhìn xem thân mồ hôi."

      Lâm Mậu Chân chỉ cảm thấy người càng nóng hơn, lưng cũng là mảnh mồ hôi nhễ nhại, nhận lấy khăn của Liên Kiều, lau trán cái, vừa vặn thấy bên ẩm ướt hết cả, dám cầm khăn lại lau —— nếu làm như vậy, chỉ sợ bị người nhạo báng.

      Bảo Cầm đứng bên, thấy Lâm Mậu Chân và Tương Nghi Gia Mậu chuyện rất là tương đắc, còn nhận khan của Liên Kiều, trong lòng bỗng nhiên có vài phần chua, Lâm Mậu Dung khoác cánh tay của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng : "Tương Nghi nhận mẫu thân của ta làm mẹ nuôi, nàng là muội muội của ta, cũng là muội muội Nhị ca ta."

      Những lời này là để cho Bảo Cầm yên tâm, Lâm Mậu Chân và Tương Nghi chẳng qua là tình huynh muội.

      Bảo Cầm liếc Lâm Mậu Dung cái, mặt đỏ đến mang tai, nhưng bên môi lại xuất nụ cười.

      _hết chương 189_

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 190: Sai bước sai từng bước

      Buổi trưa đều dùng cơm tại chủ viện Dương phủ, Dương lão phu nhân thấy bàn lớn ngồi đầy nam nữ trẻ tuổi, cười miệng cũng thể khép lại: " lâu chưa náo nhiệt vậy rồi, sau này có nhiều tới trong phủ chúng ta, bà lão này có chuyện làm, cứ nhìn trẻ người tuổi trò chuyện cũng tốt."

      Lâm Mậu Dung miệng ngọt, vội vàng nhận lời xuống: "Dung nhi chỉ sợ quấy rầy Dương lão phu nhân, nếu lão phu nhân ngại, con đây da mặt dày, cách được mấy ngày muốn đến tìm Cầm tỷ tỷ Nghi muội muội chơi."

      Dương lão phu nhân cười gật đầu: "Chỉ tới là được, cần khách khí gì." Bà nhìn chút Lâm Mậu Chân ngồi ở bên người Lâm Mậu Dung, thấy bộ trầm ổn, tư văn hữu lễ, trong lòng cũng tán thưởng, Lâm gia Nhị thiếu gia này tệ, quả xứng với Cầm nha đầu nhà mình.

      Gia Mậu thấy Dương lão phu nhân quan sát Lâm Mậu Chân, lại được nhìn tam biểu tỷ của mình, trong lòng càng đắc ý, cười tủm tỉm liếc Lâm Mậu Chân, lại nhìn chút Tương Nghi ngồi ở bên người Bảo Thanh, vui vẻ đến khóe miệng cũng vểnh lên. Bảo Thanh kỳ quái nhìn Gia Mậu: "Biểu ca, sao huynh vui vẻ như vậy? Thức ăn hôm nay cũng thấy ngon bằng ngày thường, sao huynh lại nửa ngày động đũa, chỉ ngồi ở chỗ đó cười?"

      Lâm Mậu Dung an vị ở bên trái Tương Nghi, từ bên này nhìn qua, hình như Gia Mậu hơi cười với mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, trái tim giống như con thỏ hoảng loạn chẳng còn hoạt bát như thường ngày, chỉ cúi đầu, cầm đũa yên lặng xới cơm.

      Tương Nghi tự nhiên nhìn thấy nụ cười Gia Mậu, nàng bây giờ sớm như xấu hổ nhút nhát như năm đó vậy, trực tiếp mắt đối mắt nhìn qua, còn cười đáp lại Gia Mậu—— mặc dù thân phận Gia Mậu chênh lệch nàng vẫn rất lớn, nhưng nàng cũng là người, đường đường chính chính hành thương kiếm tiền nuôi người của mình, vì sao phải nhút nhát ngượng ngùng trước mặt người khác?

      Nụ cười của nàng, nhu mỹ như hoa, lặng lẽ mở ra bên mép, giống như nụ hoa mùa xuân, đột nhiên mở cánh hoa ra, Gia Mậu thấy nàng vui vẻ, trong lúc nhất thời tâm đãng thần di, lòng cũng chợt mềm mại thêm vài phần, hận thể kéo tay Tương Nghi đến bên nho , muốn cùng mọi người ngây ngô.

      Ca Lạp Nhĩ ngồi bên phải Dương lão phu nhân, sau khi tới Dương phủ đổi thân phận khác, cũng còn là người làm của Tương Nghi, Dương lão phu nhân xem như thượng khách, kêu thêu nương trân lung phường đưa làm y phục cho lần nữa, để cho Trà Trang Thúy Diệp làm việc, ngày thường theo Dương lão thái gia luyện thuật bắn cung thuật cưỡi ngựa, còn để cho Dương lão thái gia mời Võ Trạng nguyên của đại chu tới luận bàn với .

      Mặc dù cuộc sống này trải qua rất sảng khoái, nhưng Ca Lạp Nhĩ lại cảm thấy thất vọng mất mát, cơ hội gặp mặt Tương Nghi của ít rất nhiều, cả ngày hôm qua, gặp nàng, trong lòng Ca Lạp Nhĩ dễ chịu. đột nhiên nhớ tới thời gian ở Hoa Dương, khi đó, mặc dù mình mặc váy vải to, ở trong Trà Trang Thúy Diệp làm chuyện vặt, nhưng lại sung sướng hơn rất nhiều.

      Hôm nay theo Dương lão thái gia luyện lần ở diễn võ trường, lúc nghỉ ngơi, nghe thấy có người báo lại Nhị thiếu gia nhà Lâm thị lang theo biểu thiếu gia về phủ, Ca Lạp Nhĩ nhịn được, tiếng với Dương lão thái gia, trở về nội viện nhanh, lại tìm được đám người ở ven hồ.

      Mỗi lần thấy Gia Mậu nhìn Tương Nghi, trong lòng của luôn có chút ghen tuông, bỗng nhiên biết đêm xuân nhiều năm trước, vì sao Gia Mậu muốn tới tìm mình đánh nhau, cũng là bởi vì trong lòng có cùng người, muốn để cho người khác mơ ước. đối với Tương Nghi, lúc nào có loại cảm giác giống nhau này? Ca Lạp Nhĩ ngơ ngác đứng đó, nhịn được suy nghĩ, căn bản là nghĩ vì sao mình đối với Tương Nghi lại quan tâm như vậy?

      Từ khi biết Tương Nghi, Ca Lạp Nhĩ phát tư tưởng của mình giống như hẹp hòi ít. Lúc vừa đến đại chu, đầy đầu chỉ nghĩ làm thế nào báo thù thay mẹ và mình, học võ công giỏi, trở lại Bắc Địch, tự tay làm thịt ca ca bằng cầm thú kia của mình. Nhưng từ từ, thậm chí ngay cả chuyện báo thù này ít nghĩ tới, chỉ muốn mỗi ngày ở Trà Trang Thúy Diệp, thay nàng làm việc, vì nàng phân ưu giải nạn.

      Thấy nụ cười của nàng, trong lòng của có cảm giác thỏa mãn có gì sánh kịp, năm tháng trôi qua, buông tha rất nhiều mơ mộng từng có, chỉ hy vọng cứ ở bên người nàng như vậy, nhìn cái nhăn mày tiếng cười của nàng, như vậy đầy đủ.

      Nhưng Ca Lạp Nhĩ cũng hiểu, người Tương Nghi thích phải , nàng đối với mình, chỉ là hữu hảo như với bạn bè, nhưng Ca Lạp Nhĩ chút để ý, chỉ cần Tương Nghi sống tốt, nụ cười của nàng là phải nở rộ vì mình, lại có sao chứ? Nghĩ như vậy, rất đơn giản, nhưng chờ chân chính đối mặt, lại cảm thấy rất khó khăn, như bây giờ, nghe ngay Nhị thiếu gia nhà Lâm thị lang cũng tới Dương phủ tìm Tương Nghi rồi, lòng của Ca Lạp Nhĩ vội thêm vài phần, nhưng vừa đến ven hồ thấy Tương Nghi, tim của lập tức bình tĩnh lại.

      Ngồi bên cạnh Dương lão phu nhân, câu có câu trò chuyện với Dương lão phu nhân, yên lặng nhìn nụ cười của Tương Nghi, trong lòng có vài phần chua chát, nhưng lại vẫn là có mấy phần vui vẻ sung sướng —— sau khi Tương Nghi đến kinh thành này, gánh nặng người nhiều, nụ cười cũng nhiều hơn chút, tình nguyện nhìn Tương Nghi như vậy, cũng muốn thấy nàng vội vã vì cuộc sống, vội vội vàng vàng, kịp nghỉ ngơi.

      Ăn trưa gần nửa canh giờ mới xong, Dương lão phu nhân nhìn hết thần sắc của bàn thiếu niên nam nữ này vào trong mắt, trong lòng sớm ràng, xem ra Tương Nghi đúng là được người thích, chỉ là Gia Mậu và Ca Lạp Nhĩ thích , ngay cả cháu rể Lâm Mậu Chân mình nhìn trúng hình như cũng có ý tứ như vậy, bởi vì đến bà tình cờ bắt gặp ánh mắt phiêu hốt của , thoáng dừng lại người Tương Nghi, lại bay nhanh.

      Chuyện này hình có hơi khó khăn, lại có hơi phức tạp.

      Nhưng Dương lão phu nhân lại để ý chút nào, bà hiểu ràng, phần tình trong đáy lòng kia, chỉ phải chịu được khảo nghiệm thời gian, còn phải chống chọi được với thế đổi thay, Gia Mậu muốn cưới được Tương Nghi, có lẽ còn được mài dũa.

      Lâm Mậu Dung cuối cùng cũng gặp được Gia Mậu lần, hài lòng, hoạt bát cùng Lâm Mậu Chân trở về, ngồi trong xe ngựa, huynh muội hai người ai cũng gì, đều tự nhớ lại chút ngượng ngùng và vui mừng hôm nay thấy người kia. Dù sao tuổi Lâm Mậu Dung còn , nhịn được, đẩy Lâm Mậu Chân cái: "Nhị ca, sao ca lại để ý tới Dương Tam tiểu thư chứ? Người ta đối với huynh đúng là có tấm lòng thành."

      "Muội cũng phải biết ta thích ai." Lâm Mậu Chân hơi nóng nảy, vì sao người nhà ai cũng nghĩ đủ phương cách bắt thành đôi với Dương Tam tiểu thư, Dương Tam tiểu thư là tốt, nhưng tim của rất , thể chứa đựng hai phần cảm tình, trong lòng của , chỉ có Lạc Tương Nghi năm chín tuổi mà thấy đó.

      Lúc nàng xuất trước mặt mình, gương mặt trắng trẻo là đôi mắt to điềm đạm đáng , nghe mẹ là bị bà nội nàng tính toán mẹ mất , cha và mẹ kế cũng đối xử với nàng tốt. Khi đó loại thương tiếc khác thường với Tương Nghi, hận thể vọt tới Lạc gia Nghiễm Lăng, thay Tương Nghi thu thập đám cặn bã kia phen.

      Bắt đầu từ lúc đó, thích nàng, chẳng qua là phân mình đối với Tương Nghi, đến tột cùng là đơn thuần ưa thích, hay lại là vì đến từ thương tiếc mới thích nàng. Có lẽ hai thứ đều có thôi, Lâm Mậu Chân nhìn rèm xe ngựa cái, gió thổi nó lơ lửng, thế nào cũng chịu lắng xuống, giống như trái tim lúc này, từ xuống dưới, điểm rơi.

      "Hừ, khi đó ca mới bao nhiêu tuổi, làm sao biết thích ai." Lần này Lâm Mậu Dung hơi tin lời : "Ca ca, ca chớ có hồ đồ, nghĩ ràng , cũng đừng giận dỗi với mẹ, Dương Tam tiểu thư là người tốt, ta qua lại với nàng mấy lần, chỉ cảm thấy nàng làm Nhị tẩu ta mới là tốt."

      Lâm Mậu Chân gì thêm, chẳng qua kéo rèm lại ít, ánh mắt nhìn qua đường phố phồn hoa của kinh thành. Lâm Mậu Dung dùng cùi trỏ nhàng đụng cái: "Ca ca, ta cảm thấy Dung Đại thiếu gia đó thực là tồi, tuổi mới như vậy, lại có thể đậu Trạng nguyên, so với ca còn mạnh hơn."

      "Muội gì?" Lòng Lâm Mậu Chân bình tĩnh, nghe quá , xoay đầu lại nhìn về phía Lâm Mậu Dung: "Mới vừa nãy muội ai? Dung Đại thiếu gia?"

      "Đúng a!" Trong mắt Lâm Mậu Dung lóe ra thần sắc sung sướng: "Người ta mới mười lăm, trúng Trạng nguyên, phải mạnh hơn ca à?"

      Lâm Mậu Chân nhìn sắc mặt Lâm Mậu Dung bỗng nhiên sáng lên, trong lòng chợt cả kinh —— chẳng lẽ muội muội thích Dung Gia Mậu? có mấy phần khẩn trương, nhàng kéo cánh tay Lâm Mậu Dung: "Ngươi... phải là..."

      Bỗng nhiên Lâm Mậu Dung ngượng ngùng, cúi đầu : "Ca ca, chẳng lẽ ca nhìn thấy? Lúc dùng cơm còn cười với ta kia."

      " Cười với muội?" Lâm Mậu Chân quả thực thể tin vào tai của mình, Dung Đại thiếu gia ở đâu là cười với muội muội? ràng nhìn Tương Nghi, hoặc là Dương Ngũ tiểu thư bên cạnh Tương Nghi cười đấy, có liên quan gì tới muội muội?

      "Đúng a! Chẳng lẽ ca nhìn thấy?" Lâm Mậu Dung đắc chí: "Ta biết, ca chỉ lo nhìn Nghi muội muội, nhất định là thấy được ánh mắt Dung Đại thiếu gia."

      Lâm Mậu Chân quả thực biết nên thế nào với Lâm Mậu Dung, im lặng chút, giọng : "Ta cảm thấy Đại thiếu gia cũng phải cười với muội, muội tốt nhất biết ."

      "Hừ, ca ca, chính ca mất hứng cũng để cho người khác mất hứng, có được hay ?" Lâm Mậu Dung giận dỗi chu miệng lên: "Ta cũng muốn chuyện với ca nữa!"

      Lâm Mậu Chân im lặng, cũng biết nên mở miệng làm sao, nếu Dung Đại thiếu gia là cười với Tương Nghi, như vậy muội muội của mình nhất định ghi hận Tương Nghi? thể để cho Tương Nghi bị người ghi hận, thể để cho nàng bị thương tổn. Lâm Mậu Chân suy nghĩ chút, hay là đè ép xuống chuyện này, câu cũng muốn .

      Lâm Mậu Dung thấy ca ca , trong lòng đắc ý, khẽ hát vào Lâm phủ, chạy tới Lâm phu nhân trước mặt nhanh: "Mẹ, con trở về."

      Thấy con cười vui vẻ, trong lòng Lâm phu nhân cũng là vui mừng: "Dung nhi, thế nào? Vui vẻ quá nhỉ?"

      Lâm Mậu Dung nhào tới bên cạnh Lâm phu nhân, lấy tay ôm bả vai của nàng, thấp giọng : "Hôm nay con rất vui vẻ, rất vui vẻ!" Dù sao vẫn là hơi xấu hổ, Lâm Mậu Dung quyết định đè xuống chuyện Gia Mậu cười với nàng, chờ sau này gặp mặt Gia Mậu rất nhiều chuyện thân quen với mẹ.

      "Hôm nay sao con ở Dương phủ dùng cơm trưa mới về?" Lâm phu nhân thấy Lâm Mậu Dung gò má diễm diễm như hoa đào vậy, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, trong lòng có mấy phần nghi ngờ, chẳng lẽ gặp chuyện gì tốt?

      _hết chương 190_

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 191: Lâm Mậu Chân bị buộc bất đắc dĩ

      "Mẹ, con cho mẹ, Dương Tam tiểu thư lòng thích Nhị ca." Lâm Mậu Dung cười tủm tỉm nhìn Lâm phu nhân: "Mẹ chỉ cần cho người làm mai tới đưa sính lễ, Dương gia chắc chắn cự tuyệt."

      Lâm phu nhân đưa tay nhéo chóp mũi Lâm Mậu Dung cái: "Làm sao con biết?"

      Lâm Mậu Dung cười hì hì làm mặt quỷ: "Ta có mắt oa, nhìn thấy nha!" Nàng dương dương tự hào: "Hôm nay ca ca cũng Dương phủ, Dương Tam tiểu thư vừa thấy ca, mặt lập tức đỏ!"

      " Nhị ca con Dương phủ?" Lâm phu nhân hơi ngạc nhiên: "Bình thường mẹ để cho nó qua nó cũng muốn qua!"

      "Có lẽ là giờ huynh ấy biết mẹ cho chọn sai, nghĩ thông suốt." Lâm Mậu Dung rất muốn giúp Bảo Cầm lần, chẳng những mình chị dâu tốt, cũng có thể dựa vào đường dây này, sau này Dương phủ nhiều hơn mấy lần, được cơ hội chuyện với Gia Mậu, chừng sau này mình có thể tâm tưởng thành đây.

      "Nghĩ thông suốt mới đúng." Lâm phu nhân dài thở phào nhỏm: "Theo lý thuyết mẹ cũng sớm muốn mời bà mai Dương phủ cầu hôn, nhưng lại nghĩ đến tâm tư Nhị ca con, luôn muốn chính đồng ý mới mở miệng, nếu cửa hôn này khỏi hơi tiếc nuối, giờ Nhị ca con nghĩ thông suốt, ta đây lập tức cho người làm mai qua, sớm quyết định hôn Nhị ca con."

      Lâm Mậu Dung vịn bả vai Lâm phu nhân cười ngừng: "Mẹ, mẹ mới có trưởng tôn, sang năm chỉ sợ lại phải ôm cháu trai thứ 2."

      Lâm phu nhân cười liếc Lâm Mậu Dung: "Ta qua mấy năm nữa còn có thể ôm lên cháu ngoại."

      Lâm Mậu Dung nghĩ tới mẹ lại bỗng nhiên dẫn lời này tới người mình, hơi đỏ mặt, bắt được bả vai Lâm phu nhân lắc lắc: "Mẹ, Dung nhi còn muốn theo mẹ mấy năm nữa, sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy, muốn gả Dung nhi ra ngoài?"

      Lâm phu nhân cười híp mắt vỗ tay của Lâm Mậu Dung cái: " Dung nhi ngốc, mẹ nỡ bỏ con cũng phải lấy chồng, chẳng lẽ mẹ còn giữ con lại trong phủ làm lỡ hay sao? Mùa thu năm nay con cập kê, chờ tới mười sáu tuổi, dù thế nào cũng phải nghị hôn." Nàng nhìn Lâm Mậu Dung, hài lòng thở dài: " Dung mạo Dung nhi như vậy, tính tình lại tốt, chắc chắn người cầu thân ít."

      Năm nay Lâm thị lang mới điều nhiệm tới kinh thành, Lâm Mậu Dung còn chỉ theo nàng tham gia hoa đào yến lần, chờ sau này gặp gỡ nhiều trong vòng quý nữ kinh thành, chung quy thể có phu nhân vừa ý nàng —— lão gia nhà mình giờ chỉ hơn 40 tuổi, là quan chính tam phẩm, sau này còn có cơ hội leo lên, người khác sao lại coi thường nhà mình?

      Lâm phu nhân vẫn có nắm chắc điểm này, nàng tin tưởng Lâm Mậu Dung nhất định có thể gả nhà tốt, bất kể có thể thông gia với Dương phủ Dung Phủ , nhưng ít ra nàng biết, Lâm Mậu Dung gả tốt hơn mình.

      Bóng đêm dần dần bao phủ đất đai, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong sân Lâm phủ giữa ban ngày trồng ít hoa, lúc này hoa khép cánh, giống như mỹ nhân tức giận cong cánh môi lên, thỉnh thoảng chập chờn trong lá xanh. Ánh trăng như nước chiếu đầu, tầng tầng lớp lớp bóng dáng chiếu phiến lá no đủ, giống như tâm thiếu niên kia cứ mãi chập chờn.

      Lâm Mậu Chân ngồi băng đá, ngửa đầu nhìn trăng sáng, ánh sáng ngọc trắng tinh treo giữa trung, phảng phất cảm nhận được u buồn của , vẫn là sáng trong như vậy, tự nhiên triển khai ánh sáng của mình với đất đai.

      "Nghi muội muội..." Lâm Mậu Chân nhàng kêu lên cái tên này, gió lướt qua, giống như tạo vạn điểm gợn song trong hồ, ngân quang linh tinh chập chờn ở buồng tim, lâu thể bình tĩnh.

      Hoàng hôn hôm nay, thấy bên cạnh Vân ma ma mẫu thân dẫn bà tử vào viện, ý cười đầy mặt hành lễ với : "Nhị thiếu gia mừng rỡ."

      Mừng rỡ? ngẩn người, biết mình vui từ đâu đến, bà tử theo Vân ma ma đó vẫy vẫy khăn tay, cái miệng được tô đỏ tươi phun ra chuỗi lời: "Lâm Nhị thiếu gia, lâu sau ngài cưới mỹ kiều nương rồi, còn phải mừng rỡ?" Thấy dáng vẻ Lâm Mậu Chân ngơ ngác, bà tử kia nhìn Vân ma ma cười ha ha: "Nhị thiếu gia nhà các ngươi đúng là... Vui mừng đến ngây dại hay sao? Làm sao lại chút ý tứ vui vẻ?"

      Bỗng nhiên Lâm Mậu Chân tỉnh ngộ lại, hóa ra người béo béo mập mập uốn éo bộ kia là bà mai, mẹ gọi bà ta tới là muốn nghị hôn cho mình? Thân thể của dần dần lạnh, trái tim từ từ chìm xuống —— cuối cùng mẹ vẫn kiên trì ý kiến của mẹ, phải cưới Dương Tam tiểu thư về làm vợ?

      nhắm mắt cái trước mặt, xuất gương mặt nho , đôi mắt lớn rất sáng, được len lén nhìn . Nàng da thịt trắng nõn, vóc người nhắn, thể rất xinh đẹp, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy bình thường. Đứng trong đám người, nàng vẫn có thể để cho người ta thấy nàng —— nếu bên người đứng người kia.

      Tại sao mẹ thích Tương Nghi? Lâm Mậu Chân che ngực, có vài phần đau khổ.

      ra sớm biết mẹ muốn để cho Tương Nghi làm con dâu, điểm này năm trước biết. Lúc ấy Tương Nghi mang người làm tới Quảng Châu xem cửa hàng, mặc dù mẹ thân thiết, nhưng lại đối với nàng có tí đề phòng, nàng xếp Tương Nghi và muội muội ở trong viện, lại đưa đuổi học bên nhà chính, trong miệng : "Nhà quá, các ngươi đều lớn rồi, phải biết nam nữ hữu biệt."

      Lâm Mậu Chân hiểu ra mẹ muốn để cho tiếp xúc nhiều với Tương Nghi, rất muốn làm trái với lời của mẹ mà ở lại, phụng bồi Tương Nghi quang Quảng Châu, đáng tiếc đọc sách nhiều năm, học là trăm hiếu làm đầu, làm sao có thể vi phạm lời mẹ? có cách nào, chỉ có thể mang theo gã sai vặt học đường ở, những ngày Tương Nghi tới Quảng Châu đó, tổng cộng chỉ gặp nàng ba lần, từ đầu đến cuối quá mười câu, mỗi lần mới mở miệng, Lâm Mậu Dung lập tức cắt đứt .

      đôi tay đặt bàn đá, ngón tay thon dài có bóng trăng trắng tinh, Lâm Mậu Chân nhìn ánh trăng kia chiếu bóng ngược ngón tay cái của mình vào bàn đá bên, sương hoa thanh giảm, toàn thân dần dần lạnh, giống như đêm trăng tháng tư kinh thành này, hơi lạnh, lộ ra chút rùng mình.

      ", ta..." Lâm Mậu Chân lẩm bẩm câu, đứng lên, nhưng liếc mắt nhìn qua chủ viện bên kia, đành chịu mà ngồi xuống, cả đời , còn chưa từng vi phạm ý chí cha mẹ, trước mặt hôn nhân đại , biết nên làm thế nào mới phải, mình chống lại mẹ, hay tiếp tục làm đứa con trai hiếu thuận, nghe theo trong nhà sắp xếp?

      Ngày thứ hai giờ Thìn, mọi người ở Ngọc Thúy Đường phụng bồi Dương lão phu nhân chuyện, bỗng nhiên nghe quản ma ma báo lại: "Lão phu nhân, bà mối Giang tây nhai tới."

      Ánh mắt của Bảo Cầm nhìn Dương lão phu nhân cái, lại hạ xuống nhanh, nhìn mủi chân mình, mặt thấm thoát mảnh đỏ.

      Dương lão phu nhân nhìn các nương bên này cái, cười ha hả : "Thoạt nhìn là hôn cho Cầm nha đầu."

      Tương Nghi có hơi trố mắt nghẹn họng, ở nhà người ta, căn bản nhắc tới chuyện làm mai trước mặt nữ tử chưa lấy chồng, nếu có người làm mai đến cửa, các tiểu thư dĩ nhiên phải tránh, nhưng nhìn Dương lão phu nhân, tựa như cũng có ý cho các nàng rời , đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?

      Bảo Thanh dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Tương Nghi, dán lỗ tai của nàng thấp giọng : "Nghi tỷ tỷ, đừng kỳ lạ, bà nội là người như vậy. Khi đó ta mới đến kinh thành, lần đầu tiên thấy có bà mai đến cửa, còn chuẩn bị kia, thấy bà nội để ý cho chúng ta ra, mới ở lại."

      "Muội quan hệ tự nhiên muội có thể ở, nhưng Cầm tỷ tỷ..." Tương Nghi thấy Bảo Cầm ngồi ở chỗ đó, đầu rũ thấp, thiếu chút nữa rũ đến ngực, kinh ngạc.

      "Bà nội , chuyện lập gia đình này là của Cầm tỷ tỷ, sao có thể hỏi qua ý của nàng cho nàng lập gia đình? Cầm tỷ tỷ tự nhiên được lưu lại, phải nghe xem nàng có bằng lòng ." Bảo Thanh kéo tay Tương Nghi, cười hết sức vui vẻ: "Sau này chuyện chung thân của ta cũng phải do chính ta chọn."

      " biết sợ." Bảo Lâm đưa tay vuốt xuôi gò má của Bảo Thanh: "Chớ chuyện, bà mai kia vào."

      bà tử mập mạp uốn éo người vào Ngọc thúy Đường, người mặc y phục đại hoa màu đỏ nhạt, trong tay còn cầm cái khăn đỏ thẫm kiều diễm ướt át, bên mơ hồ thêu chim đôi uyên ương, bà ta vừa vừa phẫy khăn: "Chim khách thầm kêu, chuyện tốt tới!"

      Dương lão phu nhân gật đầu cái: "Bà mối Giang, bà xem, có chuyện tốt gì?"

      "Ta được nhà Tả công bộ thị lang Lâm đại nhân ủy thác, đặc biệt vì Nhị thiếu gia nhà bọn họ cầu hôn!" Bà mối Giang liếc mắt hàng tiểu thư ngồi bên kia, trong lòng kinh ngạc, sao mấy nương chưa lấy chồng còn ở lại ngọc thúy đường ? Chẳng lẽ biết tránh hiềm nghi?

      "Là tới cầu ai? Ta có năm cháu lận." Dương lão phu nhân cười nhìn chút khuôn mặt kinh ngạc của bà mối Giang, chỉ chỉ Bảo Cầm: "Đây là đứa tới tuổi cưới hỏi, mấy đứa còn lại tuổi tác còn ."

      "Lâm phủ cầu hôn Dương Tam tiểu thư, biết có phải vị này." Bà mối Giang nhìn Bảo Cầm, trong lòng thầm gật đầu, tiểu thư này nhìn ra là người có phúc khí, mặt tròn nhắn, mặt mày cũng sinh động, khó trách Lâm phu nhân nhìn trúng.

      "Vậy chính là nàng." Dương lão phu nhân nhìn Bảo Cầm, cười hơi hỏi câu: "Cầm nha đầu, Lâm Nhị thiếu gia kia con cũng thấy qua, trúng ý ?"

      Bảo Cầm đỏ mặt chẳng lời nào, Bảo Thanh có vài phần cuống cuồng, từ người Tương Nghi vọt qua, đẩy nàng cái: "Tam tỷ tỷ Tam tỷ tỷ, bà nội hỏi tỷ kìa."

      Giang môi bà nhìn thấy Bảo Cầm xấu hổ, ha ha nở nụ cười, cái khăn đỏ thẫm múa nhanh từ xuống dưới: "Ta thấy Dương Tam tiểu thư, hình như là có ý đồng ý mà? Dương Tam tiểu thư, ngươi cũng chớ chuyện, gật đầu lắc đầu là được, chúng ta đều nhìn thấy."

      Qua lúc lâu, Bảo Cầm mới hơi hơi gật đầu cái, dùng khăn che gương mặt, chốc lát, nàng đứng dậy, bước nhanh từ ngọc thúy đường ra ngoài, bức rèm đung đưa, đất tựa như còn có bóng dáng của nàng, người cũng thấy tung tích.

      "Ô kìa nha, đây là kim ngọc lương duyên nhé!"Bà mối Giang cười híp mắt gật đầu: "Dương lão phu nhân, nếu Tam tiểu thư bằng lòng rồi, vậy Dương gia hãy nhận lễ nạp cát ạ."

      " nóng nảy, nóng nảy." Dương lão phu nhân cười híp mắt : "Mời bà mối Giang ngồi xuống uống chung trà trước, ta muốn chờ người tới mới có thể ra quyết định."

      _hết chương 191_
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 192:

      Bầu trời xanh biếc, từng luồng mây trắng vạch qua trời xanh, đuôi dài kéo thành đủ hình dáng, như hoa, như bướm, như suối, ngừng biến đổi. Dưới trời xanh mây trắng là mảnh ý xuân dồi dào, hoa hạnh trong vườn nở vô cùng rất tốt, cánh hoa tươi đẹp từ đầu cành nhành bay múa, ửng hồng như mưa.

      Ba người Tương Nghi và Bảo Thanh Bảo Lâm sóng vai trong vườn, vừa ngắm hoa, vừa nghe Bảo Thanh Bảo Lâm chuyện hôm nay bà mối Giang cầu hôn, trong lòng rất có cảm ngộ.

      "Cuối cùng Tam tỷ tỷ cũng đạt được ước muốn rồi, " Bảo Thanh rất hưng phấn, kéo tay của Bảo Lâm lay động: "Lần đầu tiên Lâm Nhị thiếu gia tới trong phủ chúng ta, ta thấy hình như Tam tỷ tỷ có chút động tâm."

      "Muội biết cái gì, con quỷ con." Bảo Lâm cười tiếng, đưa tay kéo Bảo Thanh đến bên người: "Muội chỉ mới 12 tuổi thôi, làm sao nhìn thấu chuyện trong lòng của người ta?"

      "Hừ, đương nhiên muội nhìn ra được." Bảo Thanh tức giận : "Tứ tỷ tỷ nhìn ra sao? Chẳng qua chỉ là làm bộ như biết thôi. Nghi tỷ tỷ, hôm qua lúc Lâm Nhị thiếu gia tới phủ, tỷ cũng thấy bộ dáng kia của Tam tỷ, có phải có chút ý tứ với Lâm Nhị thiếu gia ? Có phải ?"

      Tương Nghi cười cười lời nào, nhưng trong lòng hơi có mấy phần cảm khái, phải nàng nhìn ra phần nóng nảy trào dâng trong mắt Lâm Mậu Chân, biết có lẽ Lâm Mậu Chân là vì đến thăm mình mới tới Dương phủ. Hồi tưởng lúc ở Nghiễm Lăng, Lâm Mậu Chân cũng có mấy phần ý tứ như vậy với nàng, năm ngoái ở Quảng Châu, nàng hiểu hơn hàm nghĩa ánh mắt .

      Nàng biết ý tứ Lâm phu nhân, bởi vì nàng chỉ có tình bạn với Lâm Mậu Chân, cho nên cũng có để phần chân tình kia của Lâm Mậu Chân trong lòng. Chẳng qua là hôm nay thấy Lâm gia phái bà mai đến cầu thân, lúc này nàng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, hóa ra thân phận gia thế của con người này vẫn rất quan trọng, người như Lâm thị lang, của cải ra bần hàn, chẳng qua là dựa vào khoa thi mới có đường ra, phu nhân vẫn xem thường mình như cũ.

      May mắn mình cũng thích Lâm Mậu Chân, dù cưới ai, mình cũng đau lòng. Chẳng qua là... Ánh mắt Tương Nghi hơi mê ly, nếu Gia Mậu cưới người khác, có lẽ mình đau lòng, cho dù sớm biết ở cùng với mình, nhưng vẫn đau lòng như cũ.

      "Tứ tỷ tỷ, Nghi tỷ tỷ, hai người mau mau nhìn!" Bảo Thanh đưa tay chỉ thiếu niên áo xanh đường mòn phía trước: " Tam tỷ phu tương lai của ta kịp chờ đợi, tự mình chạy tới."

      Tương Nghi sững sờ, nhìn phía trước chút, quả nhiên, Lâm Mậu Chân vội vội vàng vàng tới từ đầu kia đường , mặc trường sam màu xanh, gương mặt như băng lạnh, có hơi khẩn trương, lại có chút nóng nảy.

      "Chúng ta tránh chút." Bỗng nhiên Tương Nghi có vài phần chột dạ, kéo Bảo Thanh và Bảo Lâm tránh trong bụi rậm bên cạnh.

      Bảo Thanh hiểu, giùng giằng muốn muốn ra ngoài, chỉ là nàng bị Bảo Lâm Tương Nghi nắm kéo, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, thấy trường sam màu xanh của Lâm Mậu Chân từ bên ngoài thoáng cái, lớn tiếng kêu: "Lâm Nhị thiếu gia!"

      Lâm Mậu Chân đứng lại, xoay mặt nhìn lại, thấy vài người đứng sau cây, trong lòng có mấy phần chua xót.

      Lúc tới, mặc dù tâm nặng nề, nhưng vẫn nhìn thấy Tương Nghi. Vốn muốn tới lên tiếng chào hỏi nàng, nghĩ tới nàng lại trốn trong buội rậm. Chẳng lẽ nàng biết mình chuyện trong nhà phái bà mối Giang đến cầu thân? Trái tim Lâm Mậu Chân co lại, quả thực có cách nào cởi ra, ngay cả đôi chân cũng run rẩy, muốn mau mau tới bên Tương Nghi, nhưng lại biết đến trước mặt Tương Nghi nên mở miệng thế nào mới phải.

      Bảo Thanh kêu , cho cơ hội tốt, nhất định phải nắm cơ hội này, xem ý tứ Tương Nghi.

      Nếu nàng toát ra phần thần sắc đau lòng, nhất định liều lĩnh cho Dương lão phu nhân, muốn kết hôn với Dương Tam tiểu thư, mà là Tương Nghi ở nhờ trong phủ bà.

      Đủ loại tin đồn về Dương lão phu nhân trong kinh thành, nghe rất nhiều, cảm thấy Dương lão phu nhân là người sáng suốt, cho nên mới có dũng khí tới Dương phủ. Thành bại ở lần hành động này, Lâm Mậu Chân chỉ cảm thấy tay mình đổ mồ hôi, so với tham gia thi đình còn khẩn trương hơn, tới từng bước .

      Nàng ngay sau buội cây, mặc bộ xiêm y màu tím nhạt, da thịt còn trắng hơn tuyết mùa đông, đôi mắt điềm đạm đáng . Lâm Mậu Chân hận thể qua, kéo tay nàng, tha thiết hỏi nàng, kết quả có bằng lòng cùng mình qua đời .

      Nhưng lại có cách nào hỏi ra lời như vậy, thấy ánh mắt Bảo Thanh dưới quan sát, còn hơi quẫn bách bất an. dời bước chân chút, nhìn mấy nương đứng ở nơi đó chút, thi lễ cái: "Nghi muội muội, Dương Tứ tiểu thư, Dương Ngũ tiểu thư."

      "Ai ai ai, ngươi đừng khách khí như vậy, mấy ngày nữa phải đổi xưng hô." Bảo Thanh cười tủm tỉm : "Chúng ta phải gọi ngươi là Tam tỷ phu, ngươi nên cũng gọi chúng ta muội muội."

      Lâm Mậu Chân nghĩ tới Bảo Thanh bỗng nhiên ra lời này, nhất thời đỏ mặt, ánh mắt nhìn Tương Nghi, lắp bắp : "Chuyện này... Còn có..."

      "Tam tỷ tỷ của ra đồng ý rồi!" Bảo Thanh tràn đầy phấn khởi: "Ngươi còn lo lắng cái gì chứ?"

      " Tam tỷ tỷ ngươi đồng ý?" Lâm Mậu Chân hơi giật mình, chuyện nghị hôn này, nào có nương nhà nào tự mình gật đầu? phải là lệnh của cha mẹ lời của mối mai sao? Nếu Dương gia Tam tiểu thư đồng ý ngay trước mọi người, mình lại từ hôn, có phải quét thể diện của nàng ? Nếu sau này nàng chịu ảnh hưởng chuyện này, lại người muốn đến cửa cầu hôn, có lẽ nàng nhất thời nghĩ ra...

      Lâm Mậu Chân rùng mình cái, là người nhân nghĩa, căn bản dám nghĩ tới làm chuyện này có hậu quả gì . đột nhiên cảm thấy trái tim mình từ từ trầm xuống, lại cũng có sức sống nữa, chỉ trong nháy mắt, biến thành cọc gỗ khô héo, ngây ngô đứng ngẩn nơi đó, căn bản bất động.

      "Tứ tỷ tỷ, Nghi tỷ tỷ, hai người nhìn xem bộ dáng kia của ." Bảo Thanh che miệng cười hì hì: "Lâm Nhị thiếu gia nghe Tam tỷ tỷ đồng ý, vui mừng ngây người."

      "Lâm Nhị thiếu gia, chúc mừng." Tương Nghi thấy Lâm Mậu Chân đứng ngơ ngác, sắc mặt biến đổi bất định, vội vàng nhìn tiếng chúc mừng: "Dương Tam tiểu thư xinh đẹp, lại ôn nhu nhàn thục, ngươi có thể lấy được nàng, đây chính là phúc tu luyện từ kiếp trước."

      Lâm Mậu Chân có chút tuyệt vọng nhìn Tương Nghi, đôi mắt đột nhiên ảm đạm ánh sáng.

      Nàng tự nhiên như vậy, giữa mặt mày mang theo vui mừng nụ cười, căn bản giống như miễn cưỡng cố giả vờ vui mừng, đó là vui mừng bộc lộ ra từ trong đáy lòng, chuyện này làm cho càng thất thần, Tương Nghi đối với , cũng phải loại tình cảm trong tưởng tượng, trong lòng nàng cũng chứa mình.

      Tối hôm qua trằn trọc trở mình, đến hôm nay tới đứng ngồi yên, lấy hết dũng khí mới chạy đến Dương phủ, còn chưa thấy Dương lão phu nhân, lại mất lòng tin kể lể.

      "Lâm Nhị thiếu gia, lão phu nhân nhà chúng ta còn chờ ngươi kìa, sao lại ?" Bà tử dẫn đường thấy hơi kỳ lạ, xoay người lại chào hỏi tiếng, Lâm Mậu Chân "Nga" câu, như du hồn xoay người, theo sau lưng nàng, từ từ về phía trước, giờ phút này, biết phải cái gì với Dương lão phu nhân cho phải.

      "Lâm Nhị thiếu gia là kỳ lạ." Bảo Lâm nhìn Lâm Mậu Chân bóng lưng, mặt có thần sắc nghi hoặc: "Thế nào nhìn cũng giống dáng vẻ vui mừng, giống như tâm nặng nề."

      "Hừ, ta thấy là vui mừng ngây ngốc, tin chúng ta đợi hồi hỏi tổ mẫu, nhìn xem cái gì." Bảo Thanh chút cũng tán thành Bảo Lâm, cười híp mắt hái cành hoa giơ cao trong tay: " chút , chúng ta để cho Hoàng Nương Tử dạy vẽ chút , vẽ nhành hoa này."

      "Lâm Nhị thiếu gia, ngươi đến rồi." Dương lão phu nhân nhìn Lâm Mậu Chân cười tiếng: "Ta mực chờ ngươi."

      Bà mối Giang và Dương Nhị phu nhân Dương tam phu nhân bên cạnh đều cảm thấy lạ, biết sao mẹ chồng lại biết Lâm gia Nhị thiếu gia muốn tới. Bình thường đều là bà mai đến cửa thay thế cầu hôn, nào có ai tự mình tới cửa? Chẳng lẽ là quá để ý Bảo Cầm, nên mới đuổi tới xem chút hôn có thành ?

      "Dương lão phu nhân." Lâm Mậu Chân đứng trước mặt Dương lão phu nhân, thấy vẻ mặt bà từ ái, đôi mắt như có thể biết tâm của mình, đột nhiên có loại xung động, muốn tất cả mọi chuyện mình giấu trong đáy lòng cho bà, xin bà chỉ điểm, xem xem kết quả mình nên làm thế nào mới đúng.

      "Ta nhớ con hẳn có lời gì muốn với ta?" Dương lão phu nhân thấy môi Lâm Mậu Chân mấp máy, nhưng chữ cũng được, trong lòng biết nhất định có lời muốn , chẳng qua là trước mặt của mọi người lại có cách nào ra, cười hơi chỉ cửa sau: "Lâm Nhị thiếu gia, bằng ngươi theo bà lão đến hậu viên tản bộ chút?"

      Bà mối Giang lấy làm kinh hãi, hoàn toàn phải biết đây là tình huống gì, Dương Nhị phu nhân và Dương tam phu nhân ngược lại thấy bình thường, phong cách xử theo lẽ thường của mẹ chồng các nàng sớm thấy qua, hai người bảo nha hoàn đổi trà cho bà mối Giang: "Chung trà lạnh, mau mang ly trà nóng tới cho bà mối Giang, dùng Hoa Dương xuân mới đến, nếm thử sản phẩm mới bên Giang Nam."

      Dương lão phu nhân và Lâm Mậu Chân cùng ra khỏi Ngọc Thúy Đường, hai người từ từ về phía trước, hoa thụ hai bên càng ngày càng rậm rạp, hoa rơi đầy đất, giống như cây vải gấm đủ màu, đạp bên hoa rơi, dưới chân như mang theo từng trận thoang thoảng, chui vào trong mũi.

      "Lâm Nhị thiếu gia, cảnh sắc nơi này thế nào?" Dương lão phu nhân dừng bước trước đình giữa hoa thụ: "Chúng ta vào bên trong trò chuyện."

      Lâm Mậu Chân đáp tiếng, Dương lão phu nhân để cho nha hoàn bà tử đứng xa xa: "Ta và Lâm Nhị thiếu gia vài lời muốn , các ngươi đứng bên , đừng để cho người tới quấy rầy rồi!"

      "Dương lão phu nhân." Lâm Mậu Chân vào lương đình, thấy Dương lão phu nhân từ mi thiện mục nhìn mình, trong lòng đau xót, cơ hồ muốn rơi lệ, cho tới bây giờ chưa có khắc làm kích động trong lòng giống như hôm nay, đầy bụng lời của ngay tại mép, quả thực chỗ xung yếu từ miệng mà ra, nhưng lại có tầng phiền kia, làm thế nào cũng ra miệng được.

      "Ta nghĩ, hôm nay con tới Dương phủ là muốn ngăn cản hôn này, phải ?" Dương lão phu nhân cười nhìn về Lâm Mậu Chân, nếu người trẻ tuổi này ra miệng, vậy mình ra giúp , cũng bỏ băn khoăn của .

      "Dương lão phu nhân!" Lâm Mậu Chân cả kinh biến sắc, thân thể run lên, suýt chút nữa té xuống đất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :