1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 183:

      Đoàn người từ từ tới cửa Tiền phủ, Tiền Lư thị thấy đường phố bên ngoài, ngoẹo cổ, run giọng : “Ngươi có thể buông tay chưa?”

      Liên Kiều nhìn Tương Nghi: “ nương, làm thế nào đây? Có muốn kéo bà ta công đường hay ?”

      Tương Nghi tới bên người Tiền Lư thị, quan sát dưới bà ta phen: “Nhìn bà ta cũng có chút thịt, ngươi kéo sợ hơi mệt chút, bằng để cho quan sai Hoa Dương phủ tới bắt bà ta, tránh cho phí sức lực.”

      Tiền Lư thị chỉ mong chờ cây trâm kia mau mau tránh khỏi cổ họng mình, khàn cả giọng : “Buông tay, mau buông ta ra!”

      “Đây là làm gì?” Mấy nha dịch tới cửa phủ, cầm trong tay cái thẻ quơ quơ với người gác cổng trợn mắt hốc mồm: “Chủ mẫu trong phủ các ngươi là Tiền Lư thị?”

      Tương Nghi thấy nha dịch tới, trong lòng biết Phương tẩu giải Lư Thành đến công đường, lúc này mới yên lòng, gật đầu cái với mấy nha dịch, đưa tay chỉ Tiền Lư thị: “Là bà ta.”

      Liên Kiều đẩy Tiền Lư thị tới bên người mấy nha dịch: “Các ngươi là tới bắt bà ta? Mau mang Phủ Nha Hoa Dương.”

      Mấy cái nha dịch vội vàng vươn tay ra tới giữ chặt Tiền Lư thị, quan sát từ xuống dưới: “Ngươi là Tiền Lư thị?”

      Tiền Lư thị gật đầu cái, gào khóc: “Các vị quan gia, các ngươi phải minh oan thay ta! Vừa nãy các ngươi cũng thấy tận mắt thấy, nô tỳ này cầm cây trâm đặt ở cổ họng của ta, thiếu chút nữa muốn mạng của ta!”

      Nha dịch chồng gông lên cổ của Tiền Lư thị: “Ngươi đừng kêu loạn nữa, Tri phủ lão gia bảo chúng ta tới bắt ngươi!”

      cổ Tiền Lư thị treo cái giông thiết, kinh hãi ra lời, nửa ngày mới chỉ Tương Nghi và Liên Kiều : “Nàng, nàng, hai người bọn họ hành hung trong phủ chúng ta, các vị quan gia tận mắt nhìn thấy, vì sao bắt nàng, ngược lại bắt ta?”

      Tương Nghi cười cười: “Ngươi yên tâm, ta theo ngươi công đường.”

      Tiền Nhã Chi cũng ép ra ngoài từ trong đám người, kéo tay Tương Nghi: “Ta cũng , chung trà kia vẫn còn ở trong tay nha hoàn của ta.”

      Sắc mặt Tiền Lư thị trắng bệch, nhất thời có lời gì để .

      Giang tri phủ thẩm án hết sức thần tốc, sư phụ hương liệu được mời tới ngửi qua huân hương kia, lại liếm mùi vị của nước trà cái, lập tức biết bên trong thả vật kiểu: “ Huân hương là Túy Hồng Dược, đây là loại thuốc kích tình dùng trong thanh lâu, trong nước trà hạ thuốc mê, uống có thể khiến người ta choáng váng muốn ngủ.”

      Lư thành bên này sớm khai Tiền Lư thị ra, Tiền Lư thị lại đánh chết nhận, chỉ cháu bêu xấu mình, Giang tri phủ sai người bắt ma ma thiếp thân của Tiền Lư thị qua, gậy gậy đánh xuống, những ma ma kia làm sao chịu nổi? Mỗi người đều mở miệng làm chứng là Tiền Lư thị bày mưu kế này, ra ngoài mua thuốc là Cổ ma ma, dẫn Tương Nghi viện nghỉ ngơi là Hoàng ma ma, dẫn Lư thành qua bên kia là Vương ma ma.

      Tiền Lư thị thấy bọn hạ nhân làm chứng chỉ tội mình, nhất thời á khẩu trả lời được, tê liệt ngồi đó, sắc mặt như đưa đám.

      Giang tri phủ viết bản án xuống tại chỗ, Tiền Lư thị muốn hại cháu ngoại của mình, lòng dạ đáng chém, xử khổ dịch mười năm, Lư Thành có □□ chỉ đọc, dù chưa thuận lợi, nhưng có hành vi xấu xa, lưu đày tây bắc mười lăm năm.

      Nghe phán quyết này, Tiền Lư thị choáng váng tại chỗ, Lư thành giùng giằng kêu hai tiếng oan uổng, nhưng Giang tri phủ lại có lòng dạ nghe kêu oan, ra lệnh nha dịch bắt đưa vào trong đại lao, làm sạch gọn gàng.

      Trở lại Trà Trang Thúy Diệp, Giang tri phủ mang phần lễ tới, là hôm nay Lạc tiểu thư bị kinh sợ, đặc biệt đưa chút thuốc bổ an thần tới. Tương Nghi mở giỏ kia nhìn cái, có mấy lọa thảo dược, bên dưới còn có cái hộp nho , mở ra xem, là bộ đồ trang sức.

      “ Giang tri phủ này cũng còn quá hiểu chuyện rồi.” Tương Nghi cười cười, đây tất cả là chuyện gì chứ! Tri phủ đại nhân lại đưa đồ trang sức an ủi nàng? Xem ra Giang tri phủ này muốn lấy lòng Dương lão phu nhân, bắt hết tất cả cơ hội có thể bắt được, muốn thông qua nàng leo lên nhánh cây này.

      “Liên Kiều, ngươi tìm đèn lưu ly tốt, cân cân Kim Tuấn Mi thượng hạng cho Giang tri phủ làm hậu lễ, đồ trang sức này cũng mang theo, với , chỉ cần thanh chính liêm minh, Dương lão phu nhân biết tự nhiên giúp chuyện, cần lấy lòng ta như vậy.”

      “ Ừ.” Liên Kiều nín cười, vội vội vàng vàng tìm đèn lưu ly, Lưu ma ma bên cạnh lầm bầm tiếng: “Lần này Liên Kiều lại tức giận , phải biết kim tuấn mi thượng phẩm cũng phải ba trăm lạng bạc ròng cân.”

      Liên Kiều cười ha ha tiếng: “Ta thấy bộ dáng đồ đ* già Tiền gia công đường trong lòng lập tức thoải mái, Giang tri phủ xả cơn giận thay Nương, tự nhiên phải cảm tạ tốt mới được.”

      Mới tới chỗ này, bóng người màu lam nhạt hấp tấp chạy vội tới từ phía sau, sãi bước đến trước mặt Tương Nghi, đôi mắt chăm chú nhìn nàng: “Lạc tiểu thư, ngươi vừa mới nha môn Tri phủ hả?”

      Nhìn mặt Ca Lạp Nhĩ đầy khẩn trương, trong lòng Tương Nghi thầm than thở, những năm gần đây hình như Ca Lạp Nhĩ càng ngày càng chú ý chuyện của nàng, hoàn toàn phát giác ra phần tình ý mà Liên Kiều dành cho , cũng biết có ngày có thể tỉnh ngộ lại , và mình chỉ có thể là bạn tốt.

      có chuyện gì, Ca Lạp Nhĩ, chẳng qua là có người muốn tính toán ta, nhưng lại mưu hại bản thân.” Tương Nghi khẽ mỉm cười với Ca Lạp Nhĩ: “Liên Kiều muốn thay ta nha môn Tri phủ đưa tạ lễ, ngươi với nàng .”

      Liên Kiều xách giỏ tới, cười híp mắt nhìn Ca Lạp Nhĩ: “Có ?”

      Ca Lạp Nhĩ nhìn Tương Nghi cái, thấy nàng quả bình yên vô , mới yên lòng, cười tiếng với Liên Kiều: “.”

      Thiếu niên nam nữ đứng cùng nơi, hai người đều là mắt ngọc mày ngài, mặc dù con ngươi Ca Lạp Nhĩ màu xanh lục, sống mũi cũng cao thẳng, nhìn cái biết phải người đại chu, nhưng đứng bên người Liên Kiều, lại có cảm giác hết sức thích hợp. Tương Nghi nhìn hai người ra bên ngoài, thấp giọng : “Năm nay Liên Kiều mười tám rồi.”

      Phương tẩu đứng ở bên gật đầu cái: “ giống như cùng tuổi với Ca Lạp Nhĩ.”

      Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Phương tẩu cái, bên môi dao động ra vẻ tươi cười: “Phương tẩu, ngươi cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi?”

      nương, chẳng lẽ ngươi biết Ca tâm tư Lạp Nhĩ? Ánh mắt mỗi lần nhìn ngươi cũng khác với kh nhìn người khác.” Phương tẩu hết sức tự nhiên: “Dĩ nhiên Liên Kiều thích Ca Lạp Nhĩ, nhưng dù sao cũng phải xem Ca Lạp Nhĩ có thích nàng .”

      Gió ngoài đình nổi lên, hoa lê trắng như tuyết bị thổi rơi từ đầu cành, bay lả tả, giống như tuyết bay đầy trời, trong mùi hương sâu kín phảng phất có thiếu niên áo trắng xoay mặt liếc nhìn, Tương Nghi hơi ngây cả người, nhưng chớp nhoáng lại thấy bóng dáng.

      Mấy năm nay nàng tập trung tinh thần đặt việc làm giàu, vườn trà Trà Trang là chuyện quan trọng nhất của nàng, nhưng trong lúc lơ đảng nàng lại nhớ .

      Những bức thư gửi tới, vẫn gìn giữ tốt trong hộp như cũ.

      Nàng dám mở cái hộp đó ra, chỉ sợ mở khóa cái, những trí nhớ đọng lại trong hộp bay ra, giống như con bướm màu vàng nhạt kia phe phẩy cánh, phẩy đến mức lòng của nàng cũng lung la lung lay, thể tự chủ.

      Nàng có năm năm gặp mặt , vốn tưởng rằng quên mất , nhưng hôm nay đến chuyện của Ca Lạp Nhĩ và Liên Kiều, nàng lại tự chủ được nghĩ tới , gương mặt dịu dàng săn sóc kia của lại là tươi sáng ở trước mắt của mình như vậy, giống như hôm qua mới vừa thấy.

      Có lẽ chỉ là bởi vì mùa xuân, Tương Nghi dùng sức bấm lòng bàn tay mình, trận đau đớn từ ngón tay truyền đến đáy lòng, bỗng nhiên nàng thanh tỉnh lại, thấy ánh mắt quan tâm của Phương tẩu, Tương Nghi cười nhạt: “Ta nghĩ, làm sao có thể để cho Ca Lạp Nhĩ hiểu tâm tư Liên Kiều, có lẽ chỉ là lĩnh hội tới phần tình ý kia của Liên Kiều thôi.”

      Phương tẩu thở dài cái: “ nương, ngươi cần gì phải lừa mình dối người?”

      Tương Nghi ngẩn ra, lắc đầu cái: “Ta cùng với Ca Lạp Nhĩ, là có khả năng.”

      “Làm sao khả năng? Chẳng lẽ nương cảm thấy thân phận của thấp, xứng với ngươi?” Phương tẩu mang theo Ca Lạp Nhĩ sáu năm, xem thiếu niên này thành con của mình, trong lòng luôn cảm thấy thể tốt hơn, thấy Ca Lạp Nhĩ thích Tương Nghi, cảm thấy hai người quả thực rất xứng đôi, chỉ muốn kết hợp bọn họ với nhau, lúc này nghe Tương Nghi thể nào, Phương tẩu chỉ cảm thấy kỳ lạ.

      “Ta phải loại tục nhân này, Phương tẩu cũng phải biết.” Ánh mắt Tương Nghi hơi mơ màng, theo cánh hoa lê kia từ từ bay lượn trong đình viện: “Ta với Ca Lạp Nhĩ, chỉ có cảm giác bằng hữu, có...” Nàng suy nghĩ chút, biết nên giải thích với Phương tẩu thế nào: “Chính là có tình ý như Liên Kiều dành cho Ca Lạp Nhĩ.”

      Phương tẩu có vài phần thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Ta hiểu lời của nương.”

      Cảm tình là duyên phận, có duyên phận thể ở nơi cũng có phương pháp, Phương tẩu nhìn gò má Tương Nghi, cảm thấy có chút tiếc nuối. Mấy năm nay Nương cao hơn ít, vóc người khác nàng lắm, gương mặt càng ngày càng xinh đẹp, da thịt như bạch ngọc, mặt mày như tranh vẽ.

      Trong lòng nương nhất định là có người, nếu phải sao lại coi thường Ca Lạp Nhĩ? Ca Lạp Nhĩ thông minh nhiệt tình lại quan tâm người, trừ những điều đó ra cũng có dung mạo tốt, đứng cùng nương là đôi bích nhân. Ca Lạp Nhĩ bây giờ phụ mẫu, nương cũng là tình trạng này, hai người vừa vặn đồng bệnh tương liên, nhưng hai người vốn nên cảm động lẫn nhau, lại thể tới chỗ, chắc chắn nương có nguyên nhân của nàng.

      Phương tẩu loáng thoáng nghĩ tới người, nhưng lại cảm thấy lại có chút giống, mấy năm trước là nhiệt tình như lửa, sau đó lại như nước lạnh có tăm hơi, chỉ sợ là thời đại hài đồng có chút lòng đồng tình thôi, sau khi lớn lên biết môn đệ khác biệt, tự nhiên dần dần phai nhạt, nếu nương còn nhớ trong lòng, chỉ sợ cũng là khó có thể như nguyện.

      Tương Nghi bước nhanh qua trà trang, quay đầu nhìn Phương tẩu cười tiếng: “Ta xem sổ sách, nhìn xem còn tồn kho bao nhiêu, có nên lấy hàng . Nếu chuyện Tần ma ma bên Quảng Châu xử lý xong, chúng ta lại phải chọn mua nhóm hàng đưa qua mới được.”

      Nàng cười vui vẻ, mặt đầy rực rỡ, tia u buồn nhàn nhạt vừa nãy hoàn toàn thấy.

      Phương tẩu nở nụ cười: “ nương càng ngày càng giống lão phu nhân, vừa nhắc tới chuyện mua bán này lập tức vui vẻ.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 184: Lạc Tương Nghi mang theo người hầu vào cung

      chiếc thuyền lớn xuôi theo dòng nước, tiếng mái chèo bì bõm, hòa vào gió xuân, sơn thủy mien man, hai bờ song là hoa nở trải dài, đứng boong thuyền, nhìn cảnh sắc bay loạn hai bênbờ, có thoải mái nên lời.

      Gió xuân thổi làm dao động mặt nước trước mắt Tương Nghi, lại nhàng kích thích tiếng lòng của nàng, cúi đầu nhìn dòng chảy mặt sông, lòng của nàng thể bình tĩnh. Sau khoang truyền tới tiếng đàn đầu ngựa du dương, Tương Nghi thò đầu nhìn, chỉ thấy mặc thiếu niên xiêm y màu xanh lam kia ngồi dựa vào thành thuyền, tay đè xuống dây đàn, tay chậm rãi kéo.

      luật chảy xuống theo cung đàn hết sức thê uyển, lại mang đượm phong tình thảo nguyên, chắc là lúc này nghĩ tới ngoài quê hương ngàn dặm? Tiếng đàn kia thanh lệ, vui vẻ như đàn cổ Hoàng Nương Tử dạy, mang theo chút tục tằng, vẫn chứa triền miên như trước.

      Người Liên Kiều mặc quần áo màu đỏ ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn thiếu niên kéo đàn kia, thương trong mắt thiếu nữ lóe sang như trân châu, lăn theo dây cung.

      Tương Nghi kéo ống tay áo Phương tẩu, tỏ ý bảo nàng nhìn qua bên kia, Phương tẩu nhìn thiếu niên chuyên chú kéo đàn và thiếu nữ chuyên chú nghe đàn, mặt lộ ra nụ cười: "Nhìn như vậy, hai người là rất xứng đôi."

      Mặc dù Phương tẩu cảm thấy Ca Lạp Nhĩ thích Tương Nghi, nhưng Liên Kiều đến gần , Ca Lạp Nhĩ cũng cự tuyệt, nếu hai người thường xuyên chung chỗ, chắc có thể lâu ngày sinh tình? Có lẽ hai người là có khả năng ở chung với nhau. Liên Kiều cũng là Phương tẩu nhìn lớn lên, tâm tư nha đầu này đơn thuần, có tính tình gì xấu, cũng là người tốt, giờ Phương tẩu nhìn, thấy nàng và Ca Lạp Nhĩ đúng là đôi.

      Tương Nghi nhìn hai người bên kia, lại quay mặt lại, nhìn mặt sông, thấy bên kia có mấy con chim, vỗ cánh, chút xíu bọt nước tung tóe, phản xạ mặt trời, lóe ra ánh sáng đủ mọi màu sắc.

      "Bọn nó đúng là tự do tự tại, hết sức nhàn nhã." Tương Nghi chỉ chỉ chim mặt nước, có mấy phần than thở: "Cả ngày cái gì cũng cần quản, chỉ cần những thứ nước chảy bèo trôi này qua, cũng rất thoải mái."

      Hoàng Nương Tử đứng ở bên xuất thần nhìn, thở dài cái: "Đời người chỉ tram năm, thường có tram năm buồn. Cuộc sống này vốn dĩ nên mở lòng phóng khoáng, suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, lúc này mới sống vui sướng. Có lúc hâm mộ hoa cỏ cây cối kia, có suy nghĩ cũng rất tốt, chỉ đứng lẳng lặng, làm chuyện mình nên làm."

      Tương Nghi suy nghĩ chút, cười lắc đầu: "Dù sao con người khác với hoa cỏ cây cối, nương tử thường thường dạy ta, trong thế giới có đủ loại người, ta ra từ Lạc gia cũng gặp ít người tính cách khác biệt, cũng biết nếu mình cố gắng bảo vệ mình, người ta muốn trèo lên đầu mình, sao có thể cái gì cũng làm, cứ buông tay nước chảy bèo trôi như vậy đây."

      "Tương Nghi, lúc trước con chỉ hỏi ta, nương tử, chẳng lẽ là cái lý này sao? Bây giờ con trưởng thành, có chủ kiến của mình rồi." Hoàng Nương Tử tán dương liếc mắt nhìn nàng: "Đến kinh thành, dung mạo tài hoa giống như con vậy, cũng có thểđặt chân trong vòng quý nữ kinh thành."

      "Nương tử, làm gì khen ngợi con như vậy." Tương Nghi cười cười: "Con chỉ là thương hộ buôn bán, vòng quý nữ kinh thành kia thế nào có thể cho con vào."

      Vòng quý nữ kinh thành, còn lâu mới tốt như Hoàng Nương Tử tưởng tượng, bên trong có đủ loại lợi ích mâu thuẫn, cũng thiếu chuyện bẩn thỉu, thủ đoạn các nàng đối phó người, tinh tế hơn Tiền Lư thị Hoa Dương nhiều, bước tính toán bước, nếu tâm tư kín đáo, làm ngươi rơi vào cạm bẫy lại biết chuyện.

      Kiếp trước Tương Nghi có cơ hội giao thiệp với cái vòng kia, chỉ nghe bọn hạ nhân Trường Ninh Hầu phủ ngầm truyền qua đủ loại đồn đãi, đối với cái vòng kia sớm loại cảm giác sợ hãi sâu đậm, có lúc chỉ cần lưu tâm làm sai chuyện, hoặc là bị nhà tiểu thư quan to quý nhân quyền cao chức trọng ghi hận, có thể ngươi thân bại danh liệt vạn kiếp bất phục.

      Nàng nghe qua có tiểu thư bị đưa làm ni rồi, chỉ vì đến nàng cướp người của cháu thái sư, bị người hãm hại mất trinh; nàng cũng nghe có vị tiểu thư vốn chuẩn bị gả lấy chồng, bỗng nhiên giải thích được bị phu gia thóai hôn, nhất thời nghĩ thông mà tự sát; còn có người rơi xuống nước trong yến hội, y phục bị làm dơ, khổ chủ bị hãm hại ngày thứ hai thành nhân vật chính trong lời mọi lời đồn của kinh thành, danh tiếng trở nên chịu nổi, nuôi dưỡng trong khuê các người dạm hỏi.

      Nhưng có ai nào biết trong này? Tương Nghi lắc đầu cái, nàng muốn vào vòng quý nữ mới nhìn qua vô cùng gọn gàng, lăn vòng bên trong, thân hôi thối ra.

      Mấy ngày trước nhận được thư của Dương lão phu nhân, mời nàng kinh thành mở chi nhánh: "Chuyện bên Quảng Châu tương đối khó giải quyết, người bán kia chạy, bắt về phải chuyện nhanh chóng, thời gian đợi người, làm ăn phải tiếc giờ như vàng, kinh thành là khu vực phồn hoa nhất đại chu, con tới chỗ này mở chi nhánh, cũng kém Quảng Châu."

      Dương lão phu nhân rất có đạo lý, Tương Nghi cầm thơ lập tức quyết định, mình nên lập tức hành động, đến kinh thành mở chi nhánh Trà Trang Thúy Diệp. Lúc này dặn dò này người trong cửa hàng, Lưu ma ma bởi vì nhất định phải cùng nàng tới kinh thành, chỉ có thể gọi Thúy Ngọc quản trân lung phường, Tần ma ma chuyên tâm ở Quảng Châu, hai vợ chồng Toàn Quý và Thúy Chi xử lý Trà Trang Thúy Diệp, hai người Thúy Hoa và hái trà nữ Lỗ Nhị Nha đồng thời quản vườn trà.

      Nàng vốn muốn giữ Ca Lạp Nhĩ ở lại Hoa Dương, chẳng qua là Dương lão phu nhân dặn dò trong thư, nhất định phải mang thiếu niên dị tộc kia đến kinh thành, Tương Nghi dám nghe, cũng biết hành động này của Dương lão phu nhân là ý gì, nhưng nàng biết Dương lão phu nhân làm việc tự nhiên có đạo lý của bà, mình cần hỏi nhiều, chỉ mang theo Ca Lạp Nhĩ vào kinh là được.

      Liên Kiều biết được phải kinh thành, vui vẻ mắt cũng mở to mấy phần, nghe Ca Lạp Nhĩ cũng cùng , càng vui mừng, cười cới Ca Lạp Nhĩ: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi cũng có thể cùng đấy."

      Ca Lạp Nhĩ cười tiếng, đôi mắt chỉ dừng người Tương Nghi: "Ta muốn theo Lạc tiểu thư, nàng đâu ta đó."

      Thuyền bè vừa vừa nghỉ, cũng quá gấp, ở thuyền hơn mười ngày, cuối cùng đến kinh thành, xa xa nhìn thấy bến tàu phồn hoa, trong lòng chủ thuyền vui vẻ, chỉ về cột buồm thuyền dầy đặc đằng trước : "Lạc tiểu thư, đến kinh thành kia."

      Phía trước sắc trời dần sáng, từ trong sương mù sáng sớm có thể thấy cột buồm thuyền mọc như rừng, có cái cánh buồm thuyền còn có tháo xuống, vải buồm màu trắng màu vàng từng mảnh phất phới, giống như cờ xí. Còn chưa tới kinh thành bến tàu, chỉ thấy những chiếc thuyền này, là có thể nhìn ra phồn hoa trong đó, giống bến tàu Hoa Dương, mỗi ngày dừng chừng mười con thuyền, vắng ngắt.

      Nàng lại tới kinh thành.

      Tương Nghi khẽ thở ra hơi, lần này nàng đến, là mang theo hy vọng, mang theo hướng tới cuộc sống mới, giống kiếp trước nàng đến kinh thành, theo sau lưng Lý phu tử kia, ngồi chiếc xe ngựa mộc mạc vào kinh.

      bến tàu có người Dương phủ chờ sẵn, thấy Phương tẩu theo Tương Nghi lên bến tàu, cười đón: "Hôm qua lão phu nhân chờ mong ngày, hôm nay cuối cùng có thể gặp Lạc tiểu thư rồi."

      Xe ngựa Dương phủ chờ bến cảng, xa ngựa có màn che vân cẩm, làm người bến tàu ngừng ghé mắt, biết nhà cao môn đại hộ nào tới đón gia quyến. Thấy Tương Nghi ăn mặc tinh xảo, thân xiêm y màu tím, toàn thân thêu tử đinh hương, nụ hoa kia màu tím nhạt, như như vật liệu may mặc, trong lòng khỏi khen hai tiếng, mặc dù mũ của tiểu thư này hạ xuống khăn che mặt, nhưng xem từ dáng người này, nhất định là mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ cần nhìn đôi tay nàng lộ bên ngoài, da thịt trắng nõn, giống như ngưng chi.

      Xe ngựa lộc cộc, gần nửa canh giờ này mới tới Dương phủ.

      Ở ca sớm có bọn sai vặt đón, thay Tương Nghi dời hành lý xuống xe, sau đó có ma ma dẫn Tương Nghi vào trong: "Trong kinh thành nhiều quy củ, cửa chính chỉ có chuyện lớn mới mở, lúc bình thường chỉ cửa hông, xin Lạc tiểu thư tha thứ."

      Tương Nghi lại cười : "Nhập gia tùy tục, ma ma cần giải thích, ta hiểu."

      Liên Kiều cầm mũ Tương Nghi ở trong tay, nhìn khắp nơi, chắt lưỡi thán phục: "Hoa cỏ Dương phủ là đẹp mắt, có loại ta chưa từng nhìn bái kiến." Đưa tay chỉ đóa hoa màu trắng bên cạnh hỏi "Đó là hoa gì?"

      Bà tử híp mắt nhìn chút, cười trả lời: "Lão phu nhân đó là hoa linh lan, nương nhìn đóa hoa có giống chuông hay ? Chính là kia loại khóa đầu?"

      " là giống." Hoàng Nương Tử gật đầu liên tục: "Tâm tư Dương lão phu nhân là tinh xảo, lại có thể nuôi ra hoa như vậy."

      "Lão phu nhân Nhà chúng ta thích nhất táy máy hoa hoa cỏ cỏ này, hoa này vốn phải lớn lên ở đại chu chúng ta, là có ngoại bang tiến cống cho Hoàng thượng chừng mười bụi, Hoàng thượng giữ lại hai cây trồng ở Ngự hoa viẹn, còn lại ban cho lão phu nhân chúng ta, hoa trong ngự hoa viên chết hết, nhưng ở Dương phủ lại sống tốt, hoa tượng Ngự hoa viên cũng chạy tới hỏi lão phu nhân làm vườn thế nào!"

      "Dương lão phu nhân là kỳ nữ!" Hoàng Nương Tử lập tức có ung dung hướng tới lòng: "Lần trước thấy bà chỉnh trà ở vườn trà Thúy Diệp, nhìn ra là tay lão luyện trong vườn, nghĩ đến vẫn còn có công phu như vậy."

      "Ngay cả Hoàng thượng, có lúc cũng tới Dương phủ chúng ta ngắm hoa đó." Bà tử đáp hết sức kiêu ngạo, sống lưng cũng thẳng tắp mấy phần.

      Tương Nghi cũng cảm thấy bất ngờ, kiếp trước nàng nghe đủ loại tin đồn về Dương lão phu nhân, kiếp này lại tiếp xúc Dương lão phu nhân đoạn thời gian, sớm quen với Dương lão phu nhân, nếu có bà chỉ điểm, chỉ sợ cũng có Lạc Tương Nghi hôm nay.

      trong Ngọc Thúy đường đứng cửa hai tiểu nha đầu vén rèm, thấy đoàn người Tương Nghi tới, hai người vội vàng giơ bức rèm cao lên: "Lạc tiểu thư tới, lão phu nhân vừa nãy vẫn còn hỏi đó."

      Lưu ly trắng nõn, chiếu mặt trời bên ngoài Ngọc Thúy đường, lóe ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, nhấp nhô lúc lên lúc mặt đất, giống như lòng Tương Nghi lúc này. Nàng đứng ở cửa dừng bước tiến lên, tim đập rộn ràng, cũng biết đến tột cùng làtại sao —— đều càng gần cố hương càng sợ hãi, nhưng nơi này lại phải là cố hương của nàng, vì sao nàng có cảm giác tâm hoảng ý loạn này?

      Hít hơi sâu, Tương Nghi bước vào, mặt là nụ cười điềm đạm: "Lão phu nhân, Tương Nghi tới thăm bà đây."

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 185: Vào Dương phủ gặp nhau như cũ

      bức bình phong sáu phiến tà tà xếp trong đại sảnh, bình phong thêu là hoa mẫu đơn phú quý. Mỗi đóa hoa to bằng miệng chén, đủ loại màu sắc hình dạng, tím nhạt xanh nhạt vàng nhạt, hoa nhiều hoa, chen chúc chen chúc dầy đặc nửa bức bình phong, phần còn lại của bình phong có đôi chim yến, đàn bướm, tung bay múa lượn.

      Ánh mắt Tương Nghi dừng lại khóm hoa mẫu đơn kia, đó còn có vật lưu niệm của Trân Lung Phường, xem ra Thu Hoa muội muội cũng được Dương lão phu nhân chỉ điểm, cho nên đưa bình phong tới cám ơn. Nàng hành lễ với Dương lão phu nhân, khẽ mỉm cười : "Lão phu nhân, con tốt như Thu Hoa muội muội, chỉ có thể đưa chút lá trà cho bà."

      Dương lão phu nhân cười ha ha tiếng: "Các con đưa cái gì cũng là phần tâm ý, ta so đo nhiều như vậy, chỉ cần các con còn nhớ bà lão này, trong lòng ta rất vui vẻ."

      "Lão phu nhân ở đâu là bà lão chứ? Nhìn vẫn chưa tới bốn mươi tuổi." Lời này của Tương Nghi là xuất từ nội tâm, mấy năm trước nhìn Dương lão phu nhân là thế này, vài năm sau này nhìn bà vẫn như cũ, năm tháng tựa như đặc biệt ưu đãi bà, có để lại dấu tích người bà.

      "Miệng của Tương Nghi ngọt." Dương lão phu nhân cười chỉ chỉ ghế ngồi bên cạnh: "Con mau mau ngồi xuống, Bảo Thanh Bảo Lâm nghe con sắp tới, hai ngày nay sáng sớm thức dậy, thường ngày cũng thấy các nàng đến thỉnh an ta sớm như vậy, hai ngày nay còn có thể cùng ta dùng đồ ăn sáng!"

      Bảo Thanh ở bên quyệt miệng : "Bà nội ơi, chúng con là thành tâm tới thỉnh an bà, thuận tiện tới đón Tương Nghi tỷ tỷ, đâu là chỉ vì chuyện thứ 2?" Nàng đưa tay kéo Tương Nghi, kéo nàng đến ngồi xuống bên cạnh mình, chỉ chỉ tiểu thư mặc xiêm y màu hồng phấn bên người Bảo Lâm : "Nghi tỷ tỷ, đây là Tam tỷ tỷ của ta, khuê danh là Bảo Cầm."

      Tương Nghi vội vàng gật đầu tỏ ý chào, ngẩng đầu lên thấy Dương Bảo Cầm kia người mặc y phục màu hồng bằng vân cẩm, bên khảm nạm vụn Bích Tỳ, dưới vạt áo dùng dải lụa năm màu, bên trong còn dùng kim ngân tuyến thêu chìm, lòe lòe phát sáng.

      Trong màu hồng nhàn nhạt, thác xuất gương mặt hơi hơi mượt mà, mắt phượng khẽ cong, đôi môi hơi mím, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Chào Nghi muội muội."

      Đại gia khuê tú chính là như vậy, trong lúc chuyện đắn đo đúng, nụ cười nhiều phần, cũng ít. Tương Nghi vội vàng lên tiếng: "Chào Cầm tỷ tỷ." Nếu người ta khách khí, gọi nàng là muội muội, mình tự nhiên nên gọi nàng là tỷ tỷ, chẳng qua là cảm thấy vị Bảo Cầm này hơi giống Bảo Thanh Bảo Lâm, có nhiều cao ngạo, toàn thân có loại xa lánh nhàn nhạt.

      Có lẽ là còn chưa quen thuộc mình, Tương Nghi cũng để trong lòng, chẳng qua là khẽ mỉm cười ngồi xuống.

      "Tương Nghi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta dẫn con xem cửa hàng chút." Dương lão phu nhân tràn đầy phấn khởi: "Đều giúp con chuẩn bị xong."

      Nghe lời này, trong lòng quả thực cảm kích, Tương Nghi hơi khom người với Dương lão phu nhân: "Tương Nghi biết thiếu nợ lão phu nhân bao nhiêu, báo đáp thế nào cũng đủ."

      Dương lão phu nhân cười khoát tay cái: "Tương Nghi, con cũng quá khách khí, ta vừa thấy con thấy thích, muốn đối đãi con như cháu ruột của ta, con cần gì phải khách khí như vậy. Con phải học Bảo Thanh thêm, nha đầu này rất biết làm nũng, loại vô câu vô thúc này mới đúng."

      Tương Nghi nhìn Dương lão phu nhân cười chân thành, trái tim mới chậm rãi để xuống, cùng Dương lão phu nhân chút chuyện hành thương ở Hoa Dương, nghe bà hỏi mình: "Thiếu niên kêu Ca Lạp Nhĩ đó, con có dẫn vào kinh ?"

      "Dạ có, là nam tử thể vào nội viện, chờ ở nhị môn."

      Khi đó bà tử dẫn bọn Tương Nghi vào trong viện, lại để cho Ca Lạp Nhĩ ở nhị môn chờ: "Trong nội viện đều là nữ quyến, tiểu ca ngươi ở đây, nếu lão phu nhân gọi ngươi vào, ngươi mới được vào."

      Ca Lạp Nhĩ mặt lộ ra thần sắc nóng nảy, ở Hoa Dương có quy củ này, khắp nơi trong vườn trà và Trà Trang, cũng thấy người nào cản để cho , đến kinh thành sao lại nhiều quy củ vậy? nhìn Tương Nghi, nghi ngờ hỏi: "Lạc tiểu thư, ta chờ ở chỗ này?"

      Nếu là có thể, khắc cũng muốn tách khỏi nàng, nàng có thể là nữ thần Hi Tư của mình, phải bảo vệ bên người nàng, thể để cho nàng có bất kỳ sơ sẩy nào.

      Tương Nghi biết Ca Lạp Nhĩ câu nệ, tự nhiên quen với những quy củ này, vội vàng dặn dò đến nhị môn chờ: "Nếu tới kinh thành phải theo quy củ kinh thành, nội viện đều là nương, ngươi vào chỉ sợ là tiện. Ngươi hãy yên tâm, đến lúc đó tự nhiên Dương lão phu nhân phái người tới an trí ngươi."

      Ca Lạp Nhĩ đứng bên dưới thùy hoa môn, thần sắc tha thiết: "Ta ở nơi này chờ, chờ ngươi ra."

      Thiếu niên xiêm y màu xanh lam đứng cạnh cửa, giương mắt nhìn Tương Nghi theo bà tử vào trong vườn hoa, hận thể nhấc chân theo sau, bà tử giữ cửa kia chắc chắn ngăn được mình —— chẳng qua là thể chọc Tương Nghi tức giận, nếu nàng bảo mình chờ ở chỗ này, vậy chờ, tổng hội có thể thấy nàng ở chỗ này.

      Ca Lạp Nhĩ đợi hồi lâu, lại thấy Tương Nghi ra, có chút ổn định, hết lần này tới lần khác bà tử giữ cửa lại còn quấn chuyện: "Sao mũi ngươi cao như vậy, ánh mắt giống như mắt mèo."

      câu cũng muốn trả lời nàng, Ca Lạp Nhĩ đứng dán vào tường, hai chân dời tới dời lui, đôi mắt nhìn như muốn xuyên qua núi giả trong vưởn. Lúc này nghe tiếng bước chân vang lên từ sau, bà tử giữ cửa đứng lên, trong miệng kêu: "Biểu thiếu gia về."

      nam tử trẻ tuổi mặc xiêm y màu tím lạnh nhạt cất bước qua thùy hoa môn, trong lòng Ca Lạp Nhĩ quýnh lên, chỉ bóng lưng người kia : "Sao có thể tùy ý ra vào?"

      Bà tử cạc cạc nở nụ cười: "Đó là cháu ngoại lão phu nhân, lão phu nhân thương , an bài ở trong vườn, đương nhiên phải trở về phòng mình."

      Nam tử trẻ tuổi mặc xiêm y màu tím nghe thùy hoa môn ồn ào, xoay người lại, thấy mặt của Ca Lạp Nhĩ, lớn tiếng hô lên: "Ca Lạp Nhĩ! Nàng đến kinh thành?"

      Trong giọng tràn đầy kinh hỉ, có loại phấn khởi ra được.

      Ca Lạp Nhĩ nhìn chăm chăm nhìn chút, giữa lông mày thiếu niên xiêm y màu tím kia loáng thoáng có chút quen thuộc, cau mày suy nghĩ chút, lại nhớ nổi cuối cùng người này là ai. Lúc này nam tử trẻ tuổi kia chạy tới trước mặt , đập đấm lên bả vai : "Ngươi nhớ ta? Buổi tối kia, ta tìm ngươi đánh nhau, ở Hoa Dương."

      Ca Lạp Nhĩ tỉ mỉ quan sát lại , thấy bên hông rũ khối Dương chi ngọc giác, bên khắc chữ Phúc to, đột nhiên cũng nhớ lại là ai: "Dung thiếu gia? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

      Năm năm trước gặp Gia Mậu, Gia Mậu bây giờ có ít thay đổi so với năm đó, cao hơn rất nhiều, đứng cùng , cũng phải chênh lệch rất lớn, giữa lông mày bỏ căn cơ thanh tú, trầm ổn giống như người lớn. Chỉ là lông mày kia ánh mắt kia vẫn như năm năm trước, cho nên Ca Lạp Nhĩ còn có thể nhận ra là .

      "Đây là phủ đệ ông ngoại ta, ta ở lại đây." Gia Mậu có vài phần kích động: "Sao ngươi đứng ở chỗ này? Lạc tiểu thư là phải ngọc thúy đường gặp bà ngoại ta rồi sao?"

      Ca Lạp Nhĩ : "Có lẽ là vậy, ta muốn cùng , hết lần này tới lần khác bà tử này cho."

      Gia Mậu cười tiếng với bà tử giữ cửa: "Ma ma, vị này là bạn của ta, ta dẫn vào vườn xem chút."

      Bà tử hơi yên lòng, đứng lên dặn dò đôi câu: "Vị công tử này, thấy nữ quyến cũng đừng thô lỗ, chớ có dọa sợ tiểu thư nha hoàn trong viện."

      "Chẳng lẽ mặt ta viết hai chữ người xấu hay sao?" Ca Lạp Nhĩ vừa theo Gia Mậu vào trong, vừa : "Lúc ở Hoa Dương, ít đại nương tiểu tức phụ mỗi ngày đều tới Trà Trang chuyện với ta, cũng thấy có người bị ta dọa, sao đến kinh thành ta trở thành quái vật."

      Gia Mậu nhìn bộ ấm ức thích, cười ha ha tiếng: "Đó là do bà ấy thiếu kiến thức, chưa thấy người nào giống như ngươi vậy, ngươi đừng so đo với bà."

      Trong suy nghĩcủa dân chúng đại chu, người Bắc Địch đều là những kẻ dã man, cướp đốt giết hiếp từ bất cứ việc xấu nào, bà tử cả đời ở trong thâm trạch càng là kiến thức hạn hẹp, đâu biết người Bắc Địch cũng chia ba bảy loại? Gia Mậu nhìn thấy thần sắc Ca Lạp Nhĩ ủy ủy khuất khuất, trong lòng mừng rỡ, nghĩ tới thiếu niên cao cao to to này, cũng so đo như vậy.

      Hai người mới đoạn đường, chỉ thấy phía trước có ma ma: " chuẩn bị nhị môn truyền ngươi vào ngọc thúy đường đây... Nhé, nguyên lai là biểu thiếu gia nhận rồi."

      Gia Mậu hơi hơi gật đầu: "Ta biết , thuận tay mang vào."

      Ca Lạp Nhĩ theo Gia Mậu bước vào ngọc thúy đường, thân cao, nha hoàn vén rèm nhón lên bằng mũi chân thể vén rèm qua đỉnh đầu của , Ca Lạp Nhĩ đứng ở cửa, đầu treo mấy cây lưu ly nối liền nhau, người lập tức nhiều mấy dây đủ mọi màu sắc.

      Tương Nghi nghe động tĩnh ở cửa, quay mặt sang chỉ thấy bộ dáng Ca Lạp Nhĩ quẫn bách bất an, khẽ với mỉm cười , nhưng khi ánh mắt nàng lưu chuyển, thấy người bên người Ca Lạp Nhĩ, thân thể bỗng nhiên cứng lên mấy phần.

      Lúc vừa mới vào ngọc thúy đường, nàng có chút tâm hoảng ý loạn, sợ thấy Gia Mậu, biết mình có phản ứng thế nào. Thời gian qua mấy năm gặp lại lần nữa, biết hai người có thần sắc thế nào? Nàng đứng ở cửa hít hơi sâu mới tới, vốn tưởng rằng có thể trấn định đối mặt, nhưng khi vào ngọc thúy đường lại thấy Gia Mậu, lại có chút phiền muộn nhàn nhạt.

      Thở phào dài nhõm, toàn thân cũng thư thái, vất vả mới thích ứng giữa phiền muộn và thực tế, cười vui vẻ với Dương lão phu nhân và mấy vị tiểu thư Dương gia, hết lần này tới lần khác lại xuất kỳ bất ý xông vào như vậy.

      , vẫn lịch dịu dàng như cũ, giống như khối mỹ ngọc, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 186:

      Gia Mậu, Gia Mậu.

      Tương Nghi ngồi đó, lẳng lặng nhìn bóng người màu tím nhạt kia đến gần, tựa như lơ đãng như vậy, vạt trường sam của từ từ qua váy mình. Trái tim bỗng nhiên co lại, thấy đo qua, lại chợt giãn ra, hơn nữa cảm giác hơi ngọt bỗng nhiên lên từ trái tim, dần dần lan đến đến tứ chi bách hài.

      nhiều năm như vậy trôi qua, nàng và qua lại cũng dần dần ít , nàng vốn cho là mình sớm quên , nhưng bây giờ nàng lại bỗng nhiên cảm thấy, hóa ra đây chỉ là bản than nàng cho là thôi, nàng vẫn ở chỗ cũ chờ .

      Điều duy nhất làm nàng cảm thấy vui mừng là, trải qua những năm lịch luyện này, Tương Nghi cảm thấy mình có thể nhìn thẳng vào nụ cười của Gia Mậu, giống như trước nữa, chỉ muốn né tránh, chỉ là muốn thoát khỏi . Lúc Gia Mậu chào Dương lão phu nhân xong, xoay mặt nhìn nàng, Tương Nghi tự nhiên phóng khoáng cười cười: "Gia Mậu ca ca, lâu gặp."

      Gia Mậu xuất thần nhìn Tương Nghi, nghĩ tới nàng lại mở miệng chuyện trước mình.

      Trong trí nhớ Tương Nghi là bé, ngoan ngoãn, hết sức bị động, mỗi lần đều là người ta mở miệng chuyện cùng nàng, nàng mới có thể ngượng ngùng cười cười, sau đó tiếp lời, nhưng hôm nay gặp mặt, nàng hoàn toàn thay đổi, còn là Lạc Tương Nghi yếu ớt kia nữa, nàng giống như gốc cây gạo, đứng thẳng tắp, tinh thần tràn đầy phấn chấn, tự nhiên phóng khoáng.

      "Tương Nghi." Gia Mậu bị động đáp tiếng, lại bị Bảo Thanh giễu cợt phen: "Biểu ca thấy Nghi tỷ tỷ bỗng nhiên tới rồi kinh thành, cho nên ngay cả lời cũng được."

      Gia Mậu chối, chẳng qua là cười tiếng với Bảo Thanh, ngồi vào cái ghế đối diện, đôi mắt từ liếc qua người Tương Nghi, thấy nàng cũng là kiện xiêm y màu tím nhạt, lại nhìn chút áo choàng vân cẩm màu tím nhạt người mình, trong lòng ngọt ngào, hai người có thương lượng qua, sao lại mặc quần áo cùng màu chứ? Có phải đây là tâm hữu linh tê trong sách , thần giao cách cảm ?

      Gia Mậu chuyển liếc tròng mắt nhìn Tương Nghi, bên này Bảo Lâm cũng chú ý tới xiêm y của bọn họ, nàng trợn tròn cặp mắt, kinh ngạc hô lên: "Biểu ca, Nghi tỷ tỷ, hai người cùng mặc màu tím nhạt kìa!"

      Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn liếc mắt hai người, gật đầu liên tục: "Có phải ? Đúng là cùng mặc màu tím nhạt kìa! Chẳng qua là ta thấy Tương Nghi mặc tím nhạt thích hợp hơn, da nàng trắng, mặc màu sắc này, môi đỏ răng trắng, mềm mại như tử đằng hoa ta trồng!"

      Gia Mậu giả vờ thương tâm: "Bà ngoại khen con!"

      Bảo Thanh cười hì hì : "Ca đẹp bằng Nghi tỷ tỷ, tự nhiên bà nội phải khen Nghi tỷ tỷ."

      Ca Lạp Nhĩ ngồi bên người Gia Mậu, nghe bọn họ ngươi câu ta lời màu sắc y phục, rất là buồn bực, các thiếu gia tiểu thư này cứ nắm lấy màu tím nhạt này tới lui, có cái gì hay mà ? Nhưng nhìn y phục người Gia Mậu và Tương Nghi, trong lòng thoáng chút ghen tuông, bọn họ vừa như thế, hai người mặc y phục này là xứng đôi.

      Ngón tay của vô ý thức sờ qua vạt áo, áo choàng của là màu xanh nhạt, đây là màu sắc thích nhất. Mỗi lần nhìn thấy màu xanh da trời, là có thể nhớ tới bầu trời màu xanh của quê hương, mảnh mênh mông bát ngát trong sáng kia, làm tinh thần ung dung, trái tim phảng phất cũng lưu lạc thảo nguyên, càn rỡ gò bó phóng ngựa chạy băng băng.

      biết mặc xiêm y màu tím nhạt là thế nào? Có phải cũng rất xứng đôi với Lạc tiểu thư? Trong lòng Ca Lạp Nhĩ thầm nghĩ, lần nào đó nhất định phải cầm bạc cho Phương tẩu, nhờ nàng mua cho mình bộ xiêm y màu tím nhạt tới xem chút.

      "Vị này chính là Ca Lạp Nhĩ sao?" miên mang suy nghĩ, nghe Dương lão phu nhân gọi tên của , Ca Lạp Nhĩ sững sờ, "A " tiếng, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ lên. Thấy bộ dáng ngơ ngác của , Bảo Thanh Bảo Lâm khỏi nở nụ cười, mặt của Ca Lạp Nhĩ càng đỏ hơn.

      "Cầm nha đầu, con mang Thanh nha đầu và Lâm nha đầu vào trong vườn , chỗ này của ta có chuyện gấp." Dương lão phu nhân nhìn Bảo Cầm, Bảo Cầm vội vàng đứng dậy, gọi Bảo Thanh và Bảo Lâm ra bên ngoài, Bảo Thanh nũng nịu kéo tay Tương Nghi: "Nghi tỷ tỷ, ta dẫn tỷ vườn ngắm hoa."

      Dương lão phu nhân khoát tay cái: "Đến gấp cái gì? Sau này Nghi tỷ tỷ của con ở trong phủ chúng ta, còn sợ thiếu nửa canh giờ này hả?"

      "Nghi tỷ tỷ ở trong phủ chúng ta?" Bảo Thanh vui vẻ nhảy lên, kéo Tương Nghi lắc lư hai cái: "Quá tốt, Nghi tỷ tỷ, sau này chúng ta lại có thể đến chơi với nhau rồi."

      Bảo Lâm đưa tay kéo lại Bảo Thanh: "Ngươi cũng mười hai tuổi rồi, chỉ biết chơi đùa, mau mau , bà nội có chuyện đứng đắn, chúng ta đừng ngây ngốc trong Ngọc Thúy Đường cản trở."

      Chờ mấy cái cháu ra ngoài, Dương lão phu nhân này mới chậm rãi mở miệng: "Ca Lạp Nhĩ, ta nhớ ngươi vốn nên là gọi thế này, có đúng hay ?"

      Thần sắc Ca Lạp Nhĩ biến đổi, đôi mắt nhìn về phía Dương lão phu nhân, mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ, nhưng mở miệng chuyện, chỉ im lặng ngồi ở chỗ đó, đôi tay nắm chặt tay vịn ghế ngồi, bên hơi hơi có gân xanh tuôn ra.

      Tương Nghi có nửa phần kinh ngạc, đây là chuyện trong dự liệu của nàng, thân thế Ca Lạp Nhĩ chắc chắn đơn giản như , chỉ là con trai nhà giàu có ở Bắc Địch, sao lại bị mấy tay hảo thủ mực đuổi giết đến Đại Chu? Tài sản nhà này, khỏi cũng quá nhiều rồi! Chỉ là đối với Tương Nghi mà , cái tên Ca Lạp Nhĩ giả quan trọng, quan trọng là con người .

      là bạn của nàng, là người giúp đỡ nàng rất tốt, là người Liên Kiều thích, vậy là đủ rồi.

      "Ngươi cần lo lắng, ta có ác ý." Dương lão phu nhân cười ha ha, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng từ ái: "Ngươi ly biệt quê hương nhiều năm như vậy, mai danh tính sống ở đại chu, cũng là vô cùng khổ cực rồi, nếu là ngày kia ngươi có thể trở lại cố hương, ngươi có bằng lòng ?"

      "Ta..." Sống lưng thẳng tắp của Ca Lạp Nhĩ từ từ khom xuống, đôi tay cũng rời khỏi tay vịn, thần sắc tự nhiên hơn, nuốt ngụm nước miếng, rất khó khăn : "Ta nghĩ tạm thời ta thể quay về."

      "Tạm thời ngươi thể quay về là bởi vì ngươi người trợ giúp, nếu có người như vậy, có đầy đủ lực lượng có thể trợ giúp ngươi, cho ngươi trở lại quê cũ, lấy lại thứ ngươi nên có, ngươi có muốn trở về ?" Ánh mắt Dương lão phu nhân chăm chú nhìn vào Ca Lạp Nhĩ, có buông nửa phần lỏng: " Chỉ cần ngươi với ta, ngươi có bằng lòng ."

      "Đương nhiên ta bằng lòng." Đôi mắt màu lục của Ca Lạp Nhĩ có ánh sáng lấp lánh thoáng qua, trong nháy mắt mặt của loại thần sắc ra được, tản mát ra khí chất cao quý, để cho người ta chỉ có thể ngẩng mặt, phảng phất là vương giả trời sinh, loại tôn quý này là bộc lộ ra từ trong xương, mà chỉ là dựa vào mặc dây vàng áo ngọc của vương giả mới hiển lên cao quý.

      " Được." Dương lão phu nhân gật đầu cái: "Làm người phải sáng sủa như vậy, muốn cái gì, phải ra. Ta cam đoan với ngươi, trong vòng hai năm, ta cho ngươi trở lại cố hương của ngươi, trọng đắc vinh quang của ngươi."

      Ca Lạp Nhĩ đột nhiên đứng lên, tới giữa Ngọc Thúy đường, trịnh trọng quỳ lạy Dương lão phu nhân: "Nếu lão phu nhân có thể để cho Ca Lạp Nhĩ về đến cố hương, có thể là trả thù cho mẫu thân, Ca Lạp Nhĩ là nô bộc trung thành cho lão phu nhân suốt cuộc đời này, dù lão phu nhân bảo ta làm gì, Ca Lạp Nhĩ cũng chút do dự làm."

      "Mau mau đứng lên." Vẻ mặt Dương lão phu nhân từ ái : "Con người của ta thích nhất là giúp người khác, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định giúp, hơn nữa nhất định phải giúp, ngươi lại an tâm ở lại kinh thành, đến lúc đó tự nhiên ta cho ngươi biết phải làm gì."

      Mắt Ca Lạp Nhĩ phát sáng lóng lánh, Tương Nghi nhìn bộ dáng kia của , biết tâm trạng lúc này hết sức kích động, nàng nhìn Ca Lạp Nhĩ cười tiếng, an ủi : "Dương lão phu nhân là người nhiệt tình, lúc ấy ta bị bà nội cha mẹ kế khi dễ được chỗ , chính là ở lại chỗ Dương lão phu nhân, nghe chủ ý của Dương lão phu nhân, lúc này mới lánh họa, tự mời rời tộc. Ngươi cứ nghe sắp xếp của Dương lão phu nhân, từng bước từng bước làm, đến lúc đó tự nhiên được như ý."

      "Lạc tiểu thư, ta biết."Giọng của Ca Lạp Nhĩ có tí nghẹn ngào, đứng lên, tay chào Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân, thỉnh cho phép ta dùng chúng ta lời của người Bắc Địch chúng ta tới ca ngợi ngài, ngươi chính là mặt trời bầu trời, chiếu vào thân ngựa bay nhanh thảo nguyên, ngươi chính là ánh ban mai sáng ngời kia, khảm nạm đủ loại bảo thạch lên lều vải chúng ta..."

      Tương Nghi thở ra cái dài, có lẽ sau này Dương lão phu nhân chính là nữ thần Hi Tư của Ca Lạp Nhĩ, nàng đột nhiên ung dung ít, làm nữ thần Hi Tư của Ca Lạp Nhĩ, áp lực ít đâu.

      Dương lão phu nhân nghe Ca Lạp Nhĩ ca ngợi xong, cười híp mắt nâng ly trà lên : "Ôi ôi ôi, nghĩ tới tiểu tử lại biết đọc thơ kia, nghe xong trong lòng bà lão ta là hưởng thụ. Mau mau trở về ngồi, uống miếng trà, làm trơn yết hầu." Bà chuyển hướng nhìn Tương Nghi : "Hôm nay con tạm thời nghỉ ngơi , ngày mai ta và con xem cửa hàng kia chút, chờ hàng của con đến, chúng ta chọn ngày tháng tốt có thể khai trương rồi."

      Tương Nghi vô cùng cảm kích, đồng ý từng cái.

      Dương lão phu nhân sắp xếp Tương Nghi ở Hoa Vũ Các, để cho Ca Lạp Nhĩ ở trong Thiên Tâm Uyển của Gia Mậu, Ca Lạp Nhĩ bắt đầu còn có chút muốn, sau đó biết Hoa Vũ Các cách Thiên Tâm Uyển xa, có thể mỗi ngày thấy Tương Nghi như cũ, lúc này mới vui vẻ: "Ta phải làm việc thay Lạc tiểu thư, mỗi ngày nàng bảo ta làm gì, ta làm cái đó."

      Gia Mậu nghe những lời này, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, mắt liếc ngang nhìn Ca Lạp Nhĩ, chỉ tiếc Ca Lạp Nhĩ hoàn toàn chú ý tới, chỉ vui vẻ nhìn Tương Nghi: "Nếu chiều nay ta cửa hàng quét dọn phen, ngày mai ngươi và lão phu sạch ."

      Dương lão phu nhân liếc Gia Mậu cái, thấy mặt có thần sắc vui, nhìn Ca Lạp Nhĩ, loại quan tâm quý này cần cũng biết, trong khoảnh khắc cảm thấy hơi buồn cười. Bao nhiêu năm thấy cảnh này, giờ nhìn bọn họ như vậy, phảng phất trở lại năm đó, hai người Dương Chi Hằng và Hứa Triệu Ninh cũng lấy lòng bà như vậy.

      thoáng qua qua nhiều năm như vậy, giờ những ngày này hãy dành cho mấy đứa bé thôi.

      Ngày xuân vừa vặn, đưa đến mấy phần tương tư, bà còn có thể có vai diễn người tốt, Dương lão phu nhân nhìn Gia Mậu, hơi nở nụ cười.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 187: Lão phu nhân suy tính chu đáo

      "Bà ngoại, bà chút cũng thương Gia Mậu." Gia Mậu đỡ tay của Dương lão phu nhân ở trong vườn hoa, xoay mặt nhìn đám người ở phía sau chút, thấy Ca Lạp Nhĩ kia cách người Tương Nghi xa, trong lòng giống như đổ bình giấm, chua ngày chua đêm, răng cũng sắp chua luôn.

      "Con làm sao?" Dương lão phu nhân cười liếc mắt nhìn Gia Mậu, thấy lông mày của hơi hơi nhíu lên, đưa tay vỗ mu bàn tay của cái: "Con là quan trạng nguyên danh chấn đại chu mà, sao nháy mắt cái trở thành con nít? Dáng vẻ kia của con, giống y như lúc sáu bảy tuổi, dính vào bên người bà ngoại muốn này muốn kia, ta cho con con ăn vạ ."

      "Bà ngoại, phải bà muốn thành toàn bộ cho Gia Mậu sao? Sao bây giờ đổi biện pháp hủy con và Tương Nghi?" Gia Mậu ục ục thầm, cam lòng: "Sao lại để cho Ca Lạp Nhĩ đó ở Thiên Tâm Uyển của con? Chẳng lẽ nên ở ngoại viện sao? là ngoại nam, sao có thể ở trong nội viện!"

      "Hừ, là vô dùng, như thế này mà cũng lo lắng, ở ngoại viện và nội viện có cái gì khác nhau?" Dương lão phu nhân chọc chọc cánh tay Gia Mậu, mặt lộ ra thần sắc tán thành: "Ta ủng hộ con và Tương Nghi, là có điều kiện, chẳng lẽ con nhớ ?"

      "Tương Nghi phải thích con." Gia Mậu mặt dày thấp giọng : "Chẳng lẽ bà ngoại nhìn ra?"

      "Bây giờ ta nhìn ra Tương Nghi thích con." Dương lão phu nhân lắc đầu cái: "Dưa hái xanh ngọt, ta để cho Tương Nghi chính miệng cho ta biết người nàng thích là con, ta mới có thể tìm cách giúp con."

      "Bà ngoại..." Gia Mậu lời chống đỡ, lắc bả vai Dương lão phu nhân: "Bà ngoại tốt nhất, hiểu Gia Mậu nhất mà."

      "Ta con lùi lại phải lùi lại." Dương lão phu nhân kéo cánh tay Gia Mậu ra: "Con nên nghĩ cách làm cho Tương Nghi thích con, mà phải ở bên lỗ tai ta lải nhải, những thứ vô ích này, mấu chốt ở chỗ Tương Nghi, con có biết hay ?"

      Gia Mậu đáp tiếng, quay đầu nhìn Tương Nghi phía sau, thấy nàng nhàng, cười vui vẻ với Bảo Thanh Bảo Lâm vừa chuyện, cũng chuyện với Ca Lạp Nhĩ, mới thoáng thả tâm tư xuống mấy phần, ánh mắt chuyển động: "Bà ngoại, ngày mai ta muốn Thúy Diệp Trà Trang với bà."

      " phải con phải Hàn lâm viện?" Dương lão phu nhân kinh ngạc : "Chung quy đến nổi ngay cả điểm danh cũng chứ?"

      "Con điểm danh rồi ra." Gia Mậu tràn đầy phấn khởi: "Những học sĩ kia quản con đâu, bọn họ mỗi ngày đều giằng co nắm chữ, biết có cái gì hay mà tranh chấp. Hôm nay con ở Hàn lâm viện, nghe bọn họ chọn chữ trong Tứ thư, khảo cứu tới khảo cứu lui, con tùy tiện câu có gì hay khảo cứu, theo nguyên bản là được, bọn họ dùng thần sắc khó lường nhìn con, phảng phất con làm sai chuyện gì ghê gớm lắm. Con thấy mọi người vui, chuồn về, nghĩ tới vừa vặn gặp Tương Nghi."

      " Những lão học sĩ trong Hàn lâm viện đều là mấy ngốc tử, hơi linh hoạt chút, ở Hàn lâm viện ngây ngô hai năm ." Dương lão phu nhân dặn dò Gia Mậu: "Con phải tránh được kiêu ngạo, hậu sinh tiểu bối phải khiêm tốn chút, dù bọn họ làm gì, con chỉ cần ngoan ngoãn nghe, nếu con nhất định phải chuyện, con cứ vài lời mơ mơ hồ hồ, chớ có để cho đám này ngốc tử căm tức, đến lúc đó họ dung văn thư người phụ trách đối phó con."

      "Con biết." Gia Mậu gật đầu cái: "Ở Hàn lâm viện, con ít nhất!"

      Dương lão phu nhân dẫn Tương Nghi Hoa Vũ Các, đây là viện , tường viện bò đầy tử đằng, lá cây màu xanh lục tô điểm trọn mặt tường, bên trong lẻ tẻ lộ ra mấy chùm hoa màu tím nhạt. Bây giờ là tháng lúc, vẫn chưa tới mùa hoa, có mấy chum hoa là chuyện để cho người kinh ngạc, Tương Nghi nhìn kia lấm màu tím nhạt kia, ra lời.

      Lúc nàng lên đường, tử đằng bên Hoa Dương còn chưa có nụ, đường mất mười mấy ngày, coi như lúc này bên kia cũng chỉ mới vừa có nụ hoa, sao trong phủ Dương lão phu nhân lại có thể thấy đóa hoa rồi, huống hồ khí hậu kinh thành so với Hoa Dương còn phải lạnh ít.

      Chỉ là Dương lão phu nhân có cái gì làm được? Tương Nghi cười cười, theo Dương lão phu nhân vào trong, trong viện dọn dẹp rất chỉnh tề, có hai tiểu nha đầu cầm chổi quét sân, thấy Dương lão phu nhân và Tương Nghi vào, cùng dừng công việc, hành lễ với hai người.

      Dương lão phu nhân chỉ hai người bọn họ : "Đây là nha đầu làm việc nặng trong viện này, tên là Kim Châu, tên là Kim Ngọc, hai người đều là người nhu thuận, tinh nghịch."

      Kim Châu Kim Ngọc cười hì hì : "Đa tạ lão phu nhân khen ngợi." Hai người cầm chổi lên, tiếp tục quét dọn hoa rơi đất.

      vào phòng, mỗi cửa cũng có sáu căn nhà song song, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cửa sổ khắc hoa in bóng mặt đất, giống như đủ loại hoa cỏ mặt đất, tươi đẹp mỹ lệ.

      Tương Nghi và Dương lão phu nhân đứng dưới hành lang, ánh mắt nhìn qua bên, lại thấy Gia Mậu đứng bên cạnh khóm tử đằng, thân xiêm y màu tím nhạt giống như hoa tử đằng, ánh mắt tha thiết nhìn về bên này. Nàng tránh né , chẳng qua là nhìn cười tiếng, Gia Mậu thấy Tương Nghi mỉm cười mặt, cũng nở nụ cười.

      Nụ cười của nàng đẹp, Gia Mậu đứng đó, bị mặt trời chiếu làm toàn thân ấm áp, thấy nụ cười của Tương Nghi, điểm mùi vị chua chát tha phương mới về trong nháy mắt cánh mà bay, trong lòng thoải mái giống như ngày nóng uống chén nước mơ chua ướp lạnh. Xoay mặt nhìn Ca Lạp Nhĩ đứng ở cách đó xa, Gia Mậu khe khẽ hừ tiếng, hai bước sang bên cạnh.

      mới muốn Ca Lạp Nhĩ cũng có thể thấy Tương Nghi nhìn bên này mỉm cười, Tương Nghi là của , ai cũng thể cướp .

      Ngày thứ hai dùng đồ ăn sáng xong, Tương Nghi theo Dương lão phu nhân ra ngoài, từ đầu đến cuối tổng cộng hai chiếc xe ngựa, Dương lão phu nhân mang theo Tương Nghi ngồi chiếc phía trước, bà vén rèm mềm mại lên, chỉ cho Tương Nghi chỗ phồn hoa náo nhiệt trong kinh thành: "Con có tửu lầu thấy bên kia ? Là cửa tiệm lâu đời ở kinh thành, khu vực tốt nhất, ngay cạnh Kim Minh trì."

      "Kim minh trì?" Bỗng nhiên Tương Nghi nghĩ tới chuyện: "Đó là chỗ Trạng nguyên cưỡi ngựa khoa quan?"

      Dương lão phu nhân cười tiếng: " Ừ, tháng trước Gia Mậu còn mặc cẩm bào đỏ thẫm du nhai bên này đó, cái mũ đầu cắm hoa hạnh Hoàng thượng tự mình chiết, thần khí tốt vô cùng." bà vừa , vừa lén quan sát thần sắc Tương Nghi, thấy khuôn mặt nhắn kia bỗng nhiên sáng cái, khóe miệng khẽ giơ lên, lại chợt khôi phục bình tĩnh, trong lòng Dương lão phu nhân có mấy phần an ổn, ít nhất Tương Nghi vẫn có mấy phần quan tâm Gia Mậu.

      Trà Trang Thúy Diệp tọa lạc ở giải đất phồn hoa của kinh thành, ba cái cửa hàng sát cạnh nhau. Xuống được xe đến, Tương Nghi thấy kia đỏ thắm cửa hiên có bảng hiệu màu chữ vàng lót đen, từ bên ngoài nhìn sáng sủa sạch , hơn nữa mơ hồ còn có loại cảm giác quen thuộc.

      Dương lão phu nhân cười : ", vào nhìn chút."

      Cửa của cửa hàng khép hờ, đẩy ra vào trong, Tương Nghi mở ta mắt há hốc mồm.

      Bố trí này, ràng là Trà Trang Thúy Diệp kiếp trước! Hóa ra là nàng mở Trà Trang Thúy Diệp trước thời hạn Dương lão phu nhân muốn mở? Nghĩ đến chuyện Dương lão phu nhân mua vườn trà khắp nơi, Tương Nghi đột nhiên biết, hóa ra nàng ỷ vào ưu thế sống lại đời, giành trước mở tiệm mà Dương lão phu nhân chuẩn bị mở.

      Trong nháy mắt, Tương Nghi chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực, tựa như mình là kẻ trộm hèn hạ, trộm thứ vốn thứ thuộc về nàng.

      "Tương Nghi, thế nào?" Dương lão phu nhân đứng ở sau viện, cười hơi chỉ bên trong : "Viện này coi là , ta để cho người tu sửa phen ở trong đó, đến lúc đó phòng trà bên ngoài đủ, bên trong cũng thiếu."

      Lời này càng làm Tương Nghi cảm thấy xấu hổ, kinh thành này tấc đất tấc vàng, Dương lão phu nhân thủ bút lớn như vậy lấy ba cửa hàng ra cho nàng kinh doanh Trà Trang, phần ân tình này cả cuộc đời nàng cũng báo đáp xong. Trong mắt của nàng tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào khó có thể mở miệng chuyện, chẳng qua là nhìn Dương lão phu nhân, môi hơi run rẩy.

      "Ôi ôi ôi, Tương Nghi, con sao lại thế này?" Dương lão phu nhân móc cái khăn từ trong túi tay áo ra: "Sao lại thành bộ dáng này? Mau mau lau , đừng để cho người nhìn trò cười!"

      "Lão phu nhân đối với con thực quá tốt, Tương Nghi biết làm sao báo đáp..." Tương Nghi nhận lấy khăn, đè lên mắt, lệ kia chảy xuống từ trong mắt nữa. Bà nội của nàng, chỉ biết từng bước tính toán nàng, mà Dương lão phu nhân chỉ là thân thích xa xa, lại chăm sóc nàng như vậy, chuyện này làm cho nàng rung động, nước mắt lau lại chảy, chảy lại lau.

      "Con gì đấy!" Tay của Dương lão phu nhân đè bả vai Tương Nghi, lòng bàn tay vô cùng ấm áp: "Ta chẳng qua chỉ là nhìn con hợp ý, muốn giúp con chút thôi, con là đứa bé ngoan, sau này làm rất tốt, tự nhiên phen thành tựu."

      "Dạ." Tương Nghi cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn cỏ xanh mặt đất, trái tim phập phòng từ xuống dưới, lâu thể bình tĩnh.

      "Hơn nữa, ta phải miễn phí đưa cửa hàng cho con làm Trà Trang, ta phải thu tiền mướn đó." Dương lão phu nhân cười đôi mắt híp lại: "Cứ dựa theo giá thị trường kinh thành mà tính, ta thu nhiều bạc của con, nhưng cũng ít lượng, nên đưa bao nhiêu đưa bấy nhiêu, con cảm thấy như vậy thế nào?"

      Tương Nghi dùng sức gật đầu cái: " Được, cứ như vậy." Vừa nhấc mắt thấy nụ cười ân cần của Dương lão phu nhân, trong lòng chua xót, nước mắt nhịn được lại rớt xuống.

      "Bà ngoại, bà khi dễ Tương Nghi rồi hả?" Giọng của Gia Mậu vang lên bên người, Tương Nghi quay mặt lại nhìn cái, chỉ thấy Gia Mậu mặc trường sam màu trắng đứng bên cạnh mình, cũng biết tới bao lâu, có lẽ mình chỉ lo rung động, căn bản có chú ý tới bên người lại tới người.

      "Tuổi ta lớn như vậy, còn khi dễ tiểu nương hay sao?" Dương lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, Gia Mậu gặp chuyện của Tương Nghi, động não, lại đùa giỡn với bà ngoại mình như vậy!

      " có, lão phu nhân có khi dễ ta." Tương Nghi vội vàng bảo vệ Dương lão phu nhân, bất mãn nhìn Gia Mậu cái: "Gia Mậu ca ca ngươi nên bậy bạ."

      Gia Mậu cười ha ha tiếng: "Ta đùa, ngờ nàng tưởng ."

      Mới vừa vừa vào sân, thấy Tương Nghi cầm khăn lau nước mắt, trong lòng quýnh lên, vội vàng chạy tới, rất sợ là bà ngoại ở sau lưng mình và Tương Nghi thích hợp, Gia Mậu thở dài cái, lúc Tương Nghi ở kinh thành vẫn êm đẹp, thế nào Tương Nghi vừa tới, hơi mơ hồ rồi.

      Qua nhiều năm như vậy, dám quấy rầy Tương Nghi, vẫn đặt nàng ở đầu trái tim như trước, nhất cử nhất động của nàng cũng làm ràng buộc. Cho dù thể Hoa Dương thăm nàng, nhưng mỗi buổi tối nhắm mắt lại, gương mặt kia liền lên trước mắt.

      Nhớ nhung, giống như cây mây và dây leo leo lên khắp nơi, lặng lẽ bao vây , dáng người uyển chuyển trong trăng sáng kia, từ từ ăn mòn tim của , để cho cơ hồ gian hô hấp.

      "Tương Nghi." Gia Mậu hơi nở nụ cười.

      Cuối cùng bọn họ lại chung chỗ, người hữu duyên gặp nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :