1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 178: Tiền Lư thị đen đủi

      “Két” tiếng, cửa bị đẩy ra.

      Giường lớn đặt ở góc nhà trướng mạn rũ thấp, bên giường có hai đôi giày, xuyên qua trướng mạn kia, loáng thoáng có thể thấy bên có hai người.

      Ma ma quản kia xuy xuy cười tiếng, chỉ giầy dưới giường : “Nhìn xem, nhìn xem, chỗ này có hai đôi giày đây!”

      Mọi người cũng nhìn ràng, dài ngắn, xem ra ngủ giường là nam nữ.

      mặt Tiền Lư thị lộ ra thần sắc kinh tới: “Quả nhiên là ở chỗ này vụng trộm!” Người sau lưng bà ta cũng nghị luận theo: “ nghĩ tới, nhìn Lạc tiểu thư kia bộ dịu dàng hiểu chuyện, giống như con tốt đoan chính, lại làm ra chuyện biết liêm sỉ như vậy!”

      là nhìn người thể chỉ nhìn tướng mạo! nghĩ tới that65 nghĩ tới!” Có người lắc đầu liên tục: “Mới tuổi như vậy, biết cấu kết với đàn ông, đáng xấu hổ! Hạ lưu! đạo đức!”

      Hạ thị đứng trong đám người, nghe nghị luận như vậy, trong lòng hoang mang, phải nhắc nhở cháu ngoại rồi sao, sao vẫn gặp chuyện chứ? Nàng vội mở miệng đạo: “Cháu ngoại của ta phải là người như thế, nhất định là có chỗ hiểu lầm, mọi người chớ nhảm, mọi chuyện dù sao phải hỏi duyên cớ.”

      “Vợ lão đại, chuyện này ở trước mắt, còn muốn hỏi duyên cớ gì? Lạc Tương Nghi này trời sinh phóng đãng, thấy nam nhân cầm được, lại chịu làm khách nhà ta, cứ như vậy vội vội vàng vàng lên giường với người ta!” Tiền Lư thị hừ hừ: “Ngươi nghĩ che phủ thay nàng thế nào?”

      Hạ thị đỏ mặt, quả thực biết nên thế nào, miệng nàng lợi hại, chỉ có thể lắc đầu : “Chắc chắn trong này có gì đúng, cháu ngoại phải loại người như vậy.”

      “Nàng phải loại người như vậy, ai là loại người như vậy?” Tiền Lư thị dương dương đắc ý, lần này ván đóng thuyền, Lạc Tương Nghi kia muốn gả cho Lư Thành cũng chỉ có thể gả cho . Hôm qua Lư Thành đồng ý, chỉ cần bà có khả năng hoàn thành hôn , đến lúc đó nhất định đưa hai cửa hàng cho bà. Vừa nghĩ tới cửa hàng có thể lập tức tới tay, Tiền Lư thị còn ngọt hơn ăn mật đường: “Mau mau, gọi hai người bọn họ dậy, chuyện vô đạo đức như vậy, thua thiệt cho bọn họ có th làm được trong nhà ta!”

      “Lão phu nhân, ngươi ta là loại người như vậy, ta đây đến tột cùng là loại người nào?” Từ cửa truyền tới tiếng thanh thúy, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy nương mặc xiêm áo tím nhạt đứng đó, cười kiều.

      Hạ thị thấy nương kia, nháy nháy mắt, hai bước chạy nhanh tới trước mặt nàng, dụi mắt cái, bắt tay nàng: “Tương Nghi, quá tốt quá tốt, ngươi trong phòng!”

      Tương Nghi cười nhìn Hạ thị: “Mợ, sao ta có thể ở trong phòng này chứ, nếu là ở chỗ này, phải bị Tiền Lư thị kia buộc gả cho cho đứa cháu nên thân của bà ta sao?”

      Mọi người nghe thấy Tương Nghi lời này, đều xôn xao, từng đôi mắt nhìn về phía Tiền Lư thị.

      “Tương Nghi, ngươi gì vậy?” Tiền Lư thị thấy Tương Nghi ra, cũng cả kinh, cố gắng trấn định lại, giả bộ cười thân thiện: “Ta nghe me me báo lại, có người thấy ngươi và Lư Thành ở trong vườn gặp nhau, sợ ngươi thua thiệt, lúc này mới đuổi tới. Đứa cháu kia của ta phải người tốt, vạn nhất ngươi mắc mưu hắnthì nên làm gì mới phải đây? Sao ngươi lại thông cảm khổ tâm của ta!Lại còn trực tiếp gọi ta là Tiền Lư thị, sao ngươi cả trưởng bối cũng tôn kính?”

      “Làm trưởng bối nên có dáng vẻ trưởng bối, nếu là mặt Thiện tâm Ác, chỉ muốn đặt mưu đồ tính toán ta, ta cần gì phải tôn kính?” Tương Nghi cười lạnh tiếng, tới, chỉ kia giầy trước giường : “Ngươi thấy giầy là có thể kết luận kia người giường là ta? Trăm phương ngàn kế muốn bôi đen ta như vậy, kết quả ngươi chuẩn bị làm gì?”

      Mọi người nghe Tương Nghi như vậy, mới đưa mắt qua, thấy đôi giày ngắn dưới giường là màu xanh nhung, nhìn già dặn, khỏi cũng nghi ngờ: “Có thể ? Giày này nhìn cái biết là người có tuổi mới mang, vì sao Tiền lão phu nhân lúc ấy khẳng định là cháu ngoại nàng trộm tình với nam tử? Chẳng lẽ là đặt bẫy hay sao?”

      “Ngươi mới vừa đứa cháu kia phải là người tốt, nhưng vì sao ngươi để cho thủ ở sau nhà này, mở cửa sổ cho thuận lợi xuất nhập?” Tương Nghi dặn dò Phương tẩu : “Ngươi mang hai người đó để cho mọi người nhìn , kết quả vị Lư công tử này là vụng trộm với ai!”

      Phương tẩu đáp tiếng, tới mép giường vẹt trướng mạn ra, sau đó tay người ném hai người giống như chó chết từ giường ra, bọn họ ùm tiếng té xuống đất: “Các vị phu nhân nhìn chút, đây chính là người vụng trộm với Lư công tử.”

      Thấy hai người quỳ mặt đất, những người theo xem náo nhiệt cũng ồn ào: “Lại là ma ma!” Chỉ là mọi người thấy miệng của hai người đều bị chặn lại, khỏi có vài phần nghi ngờ: “Hai người này... Sao đều bị chận miệng vậy.”

      Phương tẩu đưa tay, rút vớ trong miệng hai người ra: “Tự các ngươi , kết quả làm thế nào lăn đến chỗ!” tay nàng dùng thêm vài phần khí lực, Lư Thành khỏi “Ô kìa ô kìa “ lớn tiếng kêu hô lên: “Đau đau đau!”

      đầu Lư Thành máu ngừng, từng cục, từng cục ngưng kết đó, bộ dáng kia nhìn vô cùng tức cười. Thấy Tiền Lư thị đứng ở nơi đó, gắng sức bò hai bước: “, cứu ta!”

      Phương tẩu kéo trở lại: “Ngươi mau mau thành , đến tột cùng là người nào thông đồng với ngươi, phải làm thủ đoạn gì!”

      Tiền Lư thị nháy mắt với Lư Thành: “Còn mau mau !”

      Lư Thành nhớ lại, quỳ đó bắt đầu : “Sáng sớm hôm nay ta vào vườn, thấy Lạc tiểu thư. Ta thấy nàng xinh đẹp, tới bắt chuyện, lại nghĩ rằng nàng lại trời sinh phong lưu, cùng ta nhất phách tức hợp, lập tức hẹn ăn cơm trưa xong gặp trong phòng này.”

      “Khó trách.” Tiền Lư thị lạnh lùng cười: “Khó trách ngươi dùng cơm xong choáng váng đầu, muốn nghỉ ngơi, hóa ra sớm hẹn xong với cháu ta, lòng muốn tới trong phòng này, Lạc Tương Nghi, ngươi còn có gì ?”

      Ánh mắt các vị phu nhân rơi vào người Tương Nghi, nghi ngờ vòng rồi lại vòng, thế nào Lư Thành này nghe giống như có vài phần đạo lý, chẳng lẽ Lạc tiểu thư này...

      Liên Kiều thấy Lư Thành lại con vịt đun sôi mạnh miệng, giận đến được, xông lại đá cước: “Hạ lưu, lại dám ngậm máu phun người! sáng sớm hôm nay ngươi ở trong vườn cúi đầu gần Nương, bị Phương tẩu đá cái ngã xuống đất, chẳng lẽ ngươi nhớ ? Ngươi Nương hẹn ngươi ở nơi này,sao lại đổi thành ma ma ở giường với ngươi? Ngươi này dối liên thiên, nhìn xem mình có thể qua hay !”

      Lư Thành cười lạnh hai tiếng: “Còn phải là các ngươi nghe thấy có người đến, tranh thủ thời gian để cho nàng ? Lại nhét bà tử tới giường? Các ngươi mới là ngậm máu phun người, kĩ nữ biết xấu hổ...”

      Người này đến như có chuyện gì xảy ra, trong lúc còn xen lẫn ít ngôn ngữ thô bỉ, Liên Kiều nghe trong lòng nổi giận, giơ lên quả đấm tới muốn đánh : “Ta đánh chết ngươi kẻ hạ lưu này!”

      “Liên Kiều, dừng tay.” Tương Nghi nhìn Liên Kiều kêu tiếng: “Chớ có đánh làm liên luỵ tay của ngươi.”

      “Nhìn xem, nhìn xem, nàng đau lòng ta nhé!” Lư Thành cợt nhả: “Lạc tiểu thư, chúng ta có vợ chồng chi thực, ngươi chờ ta phái người làm mai đến cửa cầu hôn thôi, chúng ta nhanh thành hôn, chuyện này cũng cũng sao rồi ——hai vợ chồng chúng ta làm chuyện như vậy, còn sợ bị người thuyết tam đạo tứ sao?”

      Lư Thành dương dương đắc ý, quả nhiên có kế sách hay, tùy ý Lạc Tương Nghi kia lợi hại thế nào, kết quả là con , da mặt mỏng, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ chắc chắn dám lên tiếng, chỉ là mình giá họa chuyện này lên người nàng, vậy mình có thể cưới được nàng, cả người cả của song thu.

      “Ba “ tiếng vang lên, Tương Nghi giơ tay lên cho Lư Thành cái tát: “Họ Lư, ngươi nghĩ rằng ta dễ khi dễ như vậy?” Nàng xem nhìn đám phu nhân đứng bên kia, lạnh lùng nở nụ cười: “Các vị cũng coi là phu nhân có chút mặt mũi của Hoa Dương, Tương Nghi muốn mời các ngươi theo tới nha môn Tri phủ.”

      Người Tiền Lư thị run cái: “Ngươi nha môn Tri phủ làm chi?”

      “Ta nha môn Tri phủ tố cáo, cáo ngươi lòng dạ đen tối ma ma thông đồng cháu của ngươi nghĩ mưu hại ta!” Tương Nghi đưa tay chỉ Tiền Lư thị cái: “Ngươi tự cho là đắc kế nhưng biết trong đó có trăm ngàn chỗ hở! Phương tẩu, ngươi gói huân hương trong lư hương lại, sau đó xách Lư Thành nha môn Tri phủ!”

      “Gói huân hương làm chi?” Lúc này mặt Tiền Lư thị mới lộ ra chút kinh hoảng tới: “Chẳng lẽ chính ngươi dùng huân hương, phải đến trong phủ ta lấy?” Trong lòng bà hết sức sợ hãi, làm sao Lạc Tương Nghi này lại liếc mắt nhìn ra huân hương có vấn đề? Thân thể run lên, trái tim từ xuống dưới, rơi được đáy.

      “Tiền Lư thị, ta chỉ phải dẫn huân hương nhà các ngươi, còn phải mang nước trà nhà các ngươi!” Tương Nghi nhìn dáng vẻ chột dạ của Tiền Lư thị, vươn tay ra chỉ cái: “Ngươi để cho ma ma quản kia bưng trà cho ta thưởng thức, nhìn xem có phải Hoa Dương xuân , kia trong nước trà có hạ thuốc, muốn ta uống choáng váng đầu, lúc này mới sắp xếp ta tới nhà này nghỉ ngơi.”

      có, có, Tương Nghi đa tâm.” Tiền Lư thị lộmột nụ cười châm biếm tới: “Ta chỉ là sợ quản mua trà kia động tay động chân, mua Hoa Dương xuân giả tới, cho nên mới để cho ngươi thưởng thức.”

      “Có bỏ thuốc hay , đến lúc đó nha môn Tri phủ mời chuyên gia tới xem chút biết, chung nước trà kia ta bảo Nhã Chi tỷ tỷ bảo quản thay ta rồi, trận này nàng nên mang theo nước trà đợi ta ngoài phủ.” Tương Nghi đưa tay bắt được Tiền Lư thị: “Ngươi chớ có chạy, chúng ta gặp công đường.”

      “Ta công đường, !” Tiền Lư thị thét lên: “Ngươi lại dám vô lễ với trưởng bối!”

      “Ta có trưởng bối như ngươi vậy!” Tương Nghi khinh bỉ nhìn Tiền Lư thị, đưa tay đem giữ chặt cổ tay của bà ta thêm vài phần: “Chúng ta nha môn Tri phủ ràng!”

      Lư Thành khàn cả giọng hô lên: “Lạc tiểu thư, ra ta căn bản có muốn mạo phạm ngươi, chẳng qua là ta nàng có thể giúp ta cưới được ngươi, ta đây mới động tâm tư. Ta nên thấy lợi quên nghĩa giúp bà hãm hại người tốt, là ta sai rồi, ngươi tạm tha ta , ta muốn ngồi tù!”

      Phương tẩu cho cơ hội chuyện, kéo ra bên ngoài, giống như kéo cái như chó chết, Lư Thành vùng vẫy hai cái, nhưng làm sao có thể chạy thoát khỏi tay Phương tẩu? Bị nàng kéo đường, Lư Thành điên cuồng la đường.
      thuyt thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 179:

      Tri phủ Hoa Dương ba năm đổi hai người, Tri phủ bây giờ họ Giang.

      Hai năm trước Đàm tri phủ , nghe là thành tích tốt lắm, câu oán hận của dân chúng chồng chất, biết bị người hiểu chuyện nào viết mật thư, vòng hai ba vòng đưa cho Lại bộ, Đàm tri phủ nghe có người tấu , lòng tràn đầy hoang mang, ký thác ít quan hệ mới giải quyết chuyện này, bị điều nơi khác tương đối xa nhậm chức, trước khi , Đàm tri phủ còn đặc biệt đến tìm Tương Nghi, ký thác nàng tốt với Dương lão phu nhân, xem qua năm rưỡi nữa có thể chuyển lên hoặc là điều đến chỗ nào giàu có và đông đúc.

      Sau Đàm tri phủ tới Lưu tri phủ ác hơn, vừa lên bổ nhiệm mưu đồ muốn vớt chỗ tốt từ người dân chúng Hoa Dương. điều tra những nhà có tiền trong Hoa Dương, thấy Tương Nghi là nữ nhi, chắc dễ khi dễ, truyền nàng qua, bảo là muốn họp bọn cùng Tương Nghi làm ăn.

      Trà Trang Thúy Diệp và vườn trà, hàng năm hầu như có thể kiếm hai ba trăm ngàn lượng bạc, vừa vào, muốn chia bạc , Tương Nghi quả thực cam lòng. Chẳng qua là cánh tay xoay qua bắp đùi, nàng chỉ có thể ngoài mặt cười : “Chúng ta vốn làm ăn sao Lưu đại nhân lại nhìn trong mắt? Mỗi ngày Lưu đại nhân công vụ bề bộn, nào có tinh lực tới họp bọn mở cửa hàng với ta? Lưu đại nhân, chỉ sợ làm quan liên thương... Triều đình cũng chấp thuận?”

      Lưu tri phủ kia nghĩ tới tiểu nương này lại mềm cứng cự tuyệt, trong lòng rất căm tức, tiền kiếm từ mấy nhà giàu Hoa Dương nhiều lắm, cũng đưa ra cái cầu này, mấy nhà khác cũng cắn răng để cho nhập cổ, chỉ là hàng năm ba bảy, Lưu tri phủ cầm ba, họ cầm bảy.

      thực tế Lưu tri phủ này muốn há mồm chờ sung rụng, ra tiền vốn, cầm bạc , có thể chia ba trong lòng cũng bằng lòng, hiệp thương với mấy nhà, hàng năm này vài chục vạn lượng bạc cũng buồn.

      lúc đắc ý, nghĩ tới đụng cái đinh mềm chỗ Tương Nghi, Lưu tri phủ rất tức giận, tiểu nha đầu này lại biết phải trái, mình phải nghĩ cách, để cho Trà Trang Thúy Diệp của nàng đổi họ mới được! nhìn Tương Nghi cười lạnh: “Nếu Lạc tiểu thư muốn để cho bản phủ tới học buôn bán, vậy coi như xong, chẳng qua là đến lúc đó Lạc tiểu thư ngàn vạn lần chớ hối hận!”

      Lưu tri phủ bỏ những lời này, hoàn toàn là lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, Tương Nghi ngồi đó, cũng kinh hoảng, cười nhạt: “Lưu đại nhân, ngài cứ chuyên tâm vụ công tốt, làm ra thành tích, có thể được cất nhắc, so với làm ăn này biết tốt hơn bao nhiêu!”

      Nhìn mặt mũi Lưu tri phủ, Tương Nghi chỉ cảm thấy chán ghét, nàng vốn mang theo lá trà thượng hạng tới thăm Lưu tri phủ, lường được lại đòi hỏi nhiều, trực tiếp hỏi nàng muốn bạc, so với , Đàm tri phủ cũng coi như là quan tốt rồi.

      “Ngươi tiểu nha đầu này, lại dám giáo huấn ta!” Lưu tri phủ giận dữ: “Được được được, tự nhiên ta phải cho ngươi nhìn lợi hại của bản phủ!”

      ra từ trong dinh thự của Lưu tri phủ, Tương Nghi vội vàng viết phong thơ cho Dương lão phu nhân, về vị Tri phủ đại nhân mới tới này, nàng vừa viết vừa ảo não, mình giao thiệp quá ít với quan trường rồi, những chuyện ưa này cũng nhịn được, làm cho Lưu tri phủ kia quyết định muốn đối nghịch với mình. Nhưng vườn trà Thúy Diệp và Trà Trang Thúy Diệp là tâm huyết của nàng, nàng muốn có người nhúng tay vào, mỗi tháng tân tân khổ khổ kiếm bạc phải bị Tri phủ tham lam kia lấy , quả thực cam tâm tình nguyện.

      Dương lão phu nhân trả lời làm Tương Nghi ổn định ít: “Tương Nghi con hãy yên tâm, ta sớm với Tề tổng Đốc và cập kì chính sứ Lý đại nhân qua, vạn nhất có chuyện gì, chỉ cần phái người đưa tin qua, hai người bọn họ tự nhiên chiếu cố.”

      Lòng Tương Nghi cảm kích, Dương lão phu nhân luôn phòng ngừa chu đáo như vậy, cái gì cũng muốn tốt cho nàng, Tổng đốc là quan lớn nhất trong hành tỉnh rồi, mà thừa tuyên Bố chính sử ty lại chuyên quản đủ loại chính của địa phương, có hai người bọn họ làm hậu trường, tự nhiên cần lo lắng.

      Nàng vội vàng phái Phương tẩu đưa hai phần lễ nặng chỗ Tề tổng Đốc và Lý đại nhân, hai người cũng cười từ chối: “Chuyện Dương lão phu nhân căn dặn, tự chúng ta lưu ý, cần gì phải tới tặng đồ, quả thực khách khí.”

      Phương tẩu thông minh bực nào, tự nhiên biết bọn họ chỉ tìm cớ, cố ý để lễ trọng lại, nhưng hai vị đại nhân cũng đưa khoản đáp lễ cho Phương tẩu mang về Hoa Dương. Tương Nghi nhìn những món đáp lễ kia, đều hết sức quý trọng, trong lòng rất cảm kích, nhìn nàng có hai cây □□ thay mình cản trở mặt trời rồi, cho dù Lưu tri phủ muốn gây sóng gió, cũng phải ước lượng kĩ càng.

      Lưu tri phủ còn biết sống chết làm ra chuyện tới.

      ngày Tương Nghi ở trong vườn trà kiểm tra tình huống cây trà lớn lên, đột nhiên Toàn Quý vội vội vàng vàng chạy tới, người quan phủ đến, muốn bắt Ca Lạp Nhĩ , là thám tử Bắc Địch, còn Tương Nghi bao che mật thám Bắc Địch thông đồng với địch, cũng phải bắt giam hậu thẩm.

      Lưu ma ma nghe hết sức nóng nảy, đẩy Tương Nghi muốn nàng mau mau trốn: “ nương, thể bị bắt, ngài mau trốn .”

      Tương Nghi cười cười: “Ta trốn làm chi? Còn để cho Lưu tri phủ nhân cơ hội chiếm Trà Trang vườn trà của ta?”

      Lưu tri phủ chủ yếu là muốn vơ vét bạc thôi, tánh mạng của mình nhất thời có nguy hiểm gì, chẳng qua là phải đại lao ăn chút khổ thôi. Tương Nghi để cho Phương tẩu mau tìm Tề tổng Đốc và Lý đại nhân, mình ngồi xe Trà Trang Thúy Diệp.

      Cửa Trà Trang mảnh hỗn độn, trong tay Ca Lạp Nhĩ cầm cây gậy dựa vào cửa tường viện thành thế đối chọi, trong tay mười mấy nha dịch cầm gông xiềng đứng đó, ai cũng dám tiến lên.

      □□ vừa vặn, mặt trời chiếu vào góc kia, vóc người Ca Lạp Nhĩ cao, trong tay giơ côn gỗ, mặt trắng như ngọc, đôi mắt như bích lục mở to, phun ra ngọn lửa tức giận. đắm mình trong ánh mặt trời vàng chói, giống như vị thần đứng đóa hoa sen, uy phong lẫm liệt, làm người ta dám đến gần.

      Tương Nghi nhìn Trà Trang Thúy Diệp, thấy bên cửa lớn tổn hao gì, tự nhiên biết Ca Lạp Nhĩ là vì bảo vệ Trà Trang, cho nên mới cầm cây gậy vọt ra, dẫn người tới bên đường phố này, nàng vội vội vàng vàng lên trước, lớn tiếng quát: “Các vị quan gia, tiểu nhị của ta ở Hoa Dương này bốn năm, cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi, nếu muốn là mật thám Bắc Địch, các ngươi cũng nên lấy chứng cớ ra, sao có thể bắt người bắt người? Làm thế nào để cho người ta tin phục?”

      Bộ đầu cầm đầu xoay người lại, thấy Tương Nghi đứng đó, cười ha ha tiếng: “ chuẩn bị đợi hồi vườn trà Thúy Diệp bắt ngươi, Lạc tiểu thư ngươi lại tự mình trở lại.”

      Liên Kiều vội vàng ngăn phía trước Tương Nghi, gầm lên câu: “Sao các ngươi có thể bắt người qua loa?”

      “Chúng ta có thẻ Tri phủ đại nhân phát xuống.” Bộ đầu móc từ bên hông ra cái thẻ trúc, quơ quơ với Tương Nghi: “Tự ngươi nhìn xem, bên là tên của ngươi?”

      Lời còn chưa hết, bỗng nhiên bên kia có động tĩnh, cây gậy đưa tới, khều thẻ trúc kia cái, thẻ trúc bay ra khỏi tay, lung lay rơi xuống đất.

      “Ca Lạp Nhĩ!” Liên Kiều kinh hô tiếng, ánh mắt mở to nhìn thiếu niên mặc áo lam xông tới bên này, có chút nóng nảy.

      Ca Lạp Nhĩ cũng trả lời, chẳng qua là cây gậy huy động như phong hỏa luân vội vội vàng vàng vọt tới chỗ Tương Nghi, cây gậy kia kèm theo tiếng gió, ào ào vang dội, mấy nha dịch bị ép lui về phía sau hai bước: “Ngươi là điên rồi phải ? Lại dám đánh quan sai!”

      “Các ngươi ai dám bất lợi với Lạc tiểu thư, cây gậy của ta đây nhận người!” Trong đôi mắt bích lục của Ca Lạp Nhĩ lóe ra tia lạnh lùng, phảng phất là như sói phương bắc vậy, mang theo chút khát máu sảng khoái, nhìn đến những nha dịch kia kinh hồn bạt vía, rối rít tránh lui.

      Ca Lạp Nhĩ hơi thở vọt tới trước mặt Tương Nghi, duỗi tay nắm lấy nàng, ngăn nàng ở phía sau, dùng cây gậy chỉa vào mấy người kia, vừa mang Tương Nghi theo từ từ lui về phía sau, vừa giận trách: “Lạc tiểu thư, sao ngươi lại chạy đến Trà Trang Thúy Diệp? chỗ khác tránh chút trước?”

      Tương Nghi cười cười: “Ta chờ Lưu tri phủ kia bắt ta đây.”

      “Cái gì?” Ca Lạp Nhĩ kinh hãi, nhìn Tương Nghi cười vui vẻ, hề có chút sợ nào, khỏi ngẩn người: “Họ Lưu kia tính toán ngươi mà!” mặt thiếu niên đều là thần sắc nóng nảy, nhìn da thịt như ngọc tuyết của Tương Nghi, trong lòng khẩn trương, quả thực biết nên thế nào mới phải: “Lạc tiểu thư, ta che chở ngươi, để cho Phúc bá mang ngươi tránh chút trước, ta ở đây bảo vệ Thúy Diệp Trà Trang, để cho bọn họ làm hư việc buôn bán của ngươi.”

      Ca Lạp Nhĩ vừa vội vừa nhanh, từ trong lời của , có thể nghe ra quan tâm tới mình, Tương Nghi đứng sau lưng Ca Lạp Nhĩ, chỉ cảm thấy phía trước có bức tường, cũng nhìn đến mặt của những nha dịch kia, áng chừng cà nhắc sắc nhọn, từ phía sau Ca Lạp Nhĩ nghiêng nửa gương mặt, mới thấy nha dịch đứng bên kia.

      đường có ít người xem náo nhiệt, nhưng cũng chỉ nhìn xa xa, ai cũng dám tới, trong cửa hàng đối diện có chưởng quỹ nhiệt tâm cao giọng kêu với Ca Lạp Nhĩ: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi theo các lão gia quan sai ! với Tri phủ đại nhân, chúng ta cũng có thể làm chứng thay ngươi, ngươi ở Hoa Dương này lâu như vậy, căn bản ra ngoài!”

      Ca Lạp Nhĩ lắc đầu cái: “ được, ta phải giúp Lạc tiểu thư trông coi Thúy Diệp Trà Trang, muôn ngàn lần thể bị tiểu nhân thừa lúc vắng mà vào.” dùng cây gậy chỉ chỉ đám nha dịch kia, nghiêm nghị quát lên: “Ai dám lên, ta thấy người đánh người, ngàn vạn lần chớ trách ta sớm! sợ chết lên !”

      Bọn nha dịch thấy Ca Lạp Nhĩ như hổ sinh uy vậy, ai cũng dám áp sát đến, vài người thương lượng chút, có kẻ về xin phép Lưu tri phủ.

      Nhận được bẩm báo này, Lưu tri phủ giận đến nửa ngày ra lời, quyết định muốn ép bạc ra từ người Tương Nghi, nghĩ đến lại gặp xương cứng, Ca Lạp Nhĩ kia rất làm người ta thể tưởng tượng nổi. nhíu mày lại: “Mau mau, gọi hết nha dịch trong phủ qua, bản phủ tự mình mang người tới xem xem, nhìn xem tạp chủng dị tộc đó còn dám giương oai !”

      Nha dịch trong phủ nha kêu hết cũng chỉ năm mươi sáu người, nhưng Lưu tri phủ cảm thấy đây cũng dư dả rồi, dương dương đắc ý ngồi lên kiệu quan, để cho người giơ bảng hiệu yên lặng tránh đường, lung la lung lay đến phố đông. Xuống kiệu quan, Lưu tri phủ thấy Ca Lạp Nhĩ đứng đó, sau lưng lộ ra góc xiêm y màu tím nhạt, bên đầu vai còn lộ ra búi tóc, bên có cây trâm lóe sáng, trong lòng biết Tương Nghi đứng sau lưng Ca Lạp Nhĩ, trầm cười tiếng: “Lạc tiểu thư, ngươi tốt nhất thức thời, để cho thủ hạ của ngươi mau để cây gậy xuống, nếu đến lúc đó tội của ngươi càng nặng thêm.”

      Tương Nghi ra từ sau lưng Ca Lạp Nhĩ, cười tiếng với Lưu tri phủ: “Lưu đại nhân, lối ăn này của ngươi khó coi, nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ, ta bảo đảm đến lúc đó người chịu tội là ngươi.”

      Lưu tri phủ nghe lời này, giận đến da mặt đều biến thành màu tím đậm, quơ tay múa chân nhìn bọn nha dịch : “Mấy chục người các ngươi ngây ngô đứng làm chi? Đồng thời xông lên, còn bắt tạp chủng dị tộc kia lại? Nhanh tiến lên cho bản phủ! Ai bắt được tặc tử Bắc Địch kia, bản phủ thưởng lớn!”

      Nha dịch bên người Lưu tri phủ nghe lời này, bắt đầu hơi rục rịch, Tương Nghi thấy tình thế ổn, lớn tiếng hét lên tiếng: “Lưu tri phủ, làm người phải lưu đường lui cho mình, bây giờ ngươi dồn ép tha, đến lúc đó chớ có ngay cả cơ hội khóc cũng có!” Thừa dịp Lưu tri phủ thoáng sửng sờ suy nghĩ lời của nàng, Tương Nghi khẽ với Ca Lạp Nhĩ: “Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước!”

      “Biết!” Ca Lạp Nhĩ đột nhiên phát lực, chân khẽ chạm đất, cả người giống như con chim lớn bay qua chỗ Lưu tri phủ.
      thuyt thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 180: Thiếu niên liều chết bảo vệ

      Xiêm y màu xanh lam nhạt giống như phe cánh khuyến khích, hoa hoa tác hưởng, bóng người thiếu niên lang cao ngất như hùng ưng bay lượn giữa trời, khỏe mạnh mà tuấn mỹ, tốc độ của cũng rất nhanh, mới cái chớp mắt chạy nhanh tới trước mặt Lưu tri phủ.

      đám nha dịch há to mồm ngơ ngác nhìn thiếu niên như thiên thần giáng xuống từ trời kia, thấy hoa mắt, nghe vang lên bên tai có tiếng như tiếng giết heo: “Đừng bắt ta, đừng bắt ta!”

      Lưu tri phủ bị Ca Lạp Nhĩ nắm cổ, kéo lui về phía sau, tay như móng vuốt lão ưng bấu chặt thịt béo cổ Lưu tri phủ, dãn ra nửa phần, Lưu tri phủ giống như con chó chết, bị hơi thở kéo ra ba bước.

      “Đại nhân, đại nhân...” Bọn nha dịch kinh hoảng nhìn Lưu tri phủ, quả thực biết nên làm thế nào mới tốt, có mấy người làm nha dịch hai mươi năm rồi, lần đầu tiên mới gặp chuyện như vậy, Tri phủ đại nhân lại bị người ta bắt!

      “Các ngươi chỉ cần tới, ta cho họ Lưu này làm khiên thịt.” Ca Lạp Nhĩ cười lạnh tiếng, tay dùng thêm lực: “Lưu tri phủ, ngươi tới nếm thử mùi vị gậy gộc chút, thế nào?”

      Lưu tri phủ hoảng hốt khiếp sợ, đôi tay run rẩy rẩy, ngừng lay động: “Các ngươi, đừng, đừng, đừng tới đây! Trước tiên lui sau, lui về phía sau! Ngàn vạn lần đừng lộn xộn!” Trong lòng của hết sức ảo não, sớm biết người Bắc Địch này coi mình ra gì, còn bằng mình ngồi trong phủ nha, phái mấy người tới là được, giờ hay rồi, mình bị người Bắc Địch này bắt, còn biết đối phó mình thế nào.

      Nghe người Bắc Địch vô cùng hung tàn, người có tính chó sói, chỉ sợ... Lưu tri phủ rùng mình cái, dám nghĩ xuống chút nữa.

      Bọn nha dịch nghe lời, từ từ lui về phía sau mấy bước, có người nhìn dáng vẻ Lưu tri phủ mặt xám như tro tàn, lên tiếng an ủi : “Đại nhân, ngươi chỉ cần trấn định, chúng ta về nha môn tìm mấy vị trí giả thảo luận thảo luận trước.”

      Lưu tri phủ run run : “Trở về mấy người là được, những người còn lại ở lại.”

      dám để cho thủ hạ nha dịch hết, vạn nhất người Bắc Địch này phát động đến, dù sao phải có mấy người có thể giữ được mình. Lúc này Lưu tri phủ rất sợ, trán mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu tử đều phải rơi xuống.

      Liên Kiều thừa dịp xô đẩy đến Thúy Diệp Trà Trang, từ trong phòng hậu viện lấy cung khảm sừng và mấy mũi tên của Ca Lạp Nhĩ ra, chạy tới cửa nhanh, đứng ơi đó, cầm lấy Cung lắp tên, học giọng Ca Lạp Nhĩ, uy phong lẫm liệt : “Các ngươi cũng , nhiều người như vậy bao vây ở cửa Trà Trang chúng ta, chúng ta thể làm ăn!”

      Mọi người thấy Liên Kiều kéo cung lên, bị dọa toàn thân run rẩy, rất nghe lời lui về phía sau mấy bước. Lưu tri phủ thấy lấy thủ hạ rút , trong lòng rất cuống cuồng, vội vàng kêu: “ cho , ai cũng cho !”

      cho ?” Liên Kiều cười ha ha tiếng, tiếng cười cởi mở khác thường, như muốn lay động những cây liễu hai bên đường: “Vậy bây giờ ta bắn mũi tên này lên gốc cây liễu kia, các ngươi nhìn cho !”

      Người bên dưới cây liễu “Hô” tiếng chạy ra, tất cả mọi người rụt thân thể đứng ở bên, rất sợ Liên Kiều bắn lệch, bắn tới người mình vậy xong.

      “Vèo “ tiếng, mũi tên bay ra ngoài, chỉ thấy nó lao thẳng tới đích có ngừng lại mà cắm vào trong thân cây liễu, chỉ còn dư lại đuôi tên màu trắng hơi rung rung. Mọi người kìm lòng được khen ngợi: “Tài bắn cung của Liên Kiều nương giỏi! Hòa ra là nữ trung hào kiệt, lúc trước xem thường ngươi!”

      Liên Kiều cười tiếng, kéo căng Cung, nhắm ngay Lưu tri phủ: “Khốn khiếp, cẩu quan, ta bây giờ muốn bắn ngươi!”

      Trước mắt Lưu tri phủ biến thành màu đen trận, giùng giằng kêu câu: “Giết người là phạm pháp đấy!”

      “Ta phải giết người, ta giết chó, con chó có lương tâm!” Liên Kiều nhắm Cung ngay : “Cẩu quan, bổn nương giết ngươi, bổn nương bắn mù ánh mắt của ngươi trước lại !”

      Lưu tri phủ trợn trắng mắt, cả người mềm nhũn dựa vào người Ca Lạp Nhĩ, dưới chân chảy ra đường nước màu vàng nhạt.

      “Nhé, Tri phủ đại nhân tiểu ngoài đường phố!” Người xem náo nhiệt kinh hô lên, người người hết sức phấn khởi.

      Lưu tri phủ tới Hoa Dương mới năm, cũng biết chiếm bao nhiêu bạc từ các nhà giàu Hoa Dương, phố đông chỗ là Hoa Dương giàu có và đông đúc nhất, cũng là chỗ Lưu tri phủ nghiền ép nặng nhất, mọi người sớm giận mà dám , bây giờ thấy bị Liên Kiều dọa sợ đến tè trong quần, người người cảm thấy hả giận.

      bọn nha dịch thấy bộ dáng kia của Lưu tri phủ, mọi người thương lượng chút, chắp tay với Tương Nghi: “Lạc tiểu thư, chúng ta cũng phải cố ý muốn làm khó ngươi, chẳng qua là Tri phủ đại nhân có lệnh, chúng ta cũng dám nghe theo.”

      Nghe sau lưng Lạc tiểu thư này có quý nhân, bọn họ là người dân thường, rất vất vả mới kiếm chén cơm ăn của quan gia, sao có thể đắc tội Tương Nghi ném chén cơm? Mọi người quyết định, từng cái dời bước chân về nhà mình, quay đầu nhìn Lưu tri phủ nằm đất như bùn nát, trong lòng khinh bỉ, Lưu tri phủ này cũng tự lượng sức, lại biết tra xem phía sau Lạc tiểu thư đến tột cùng là ai, muốn hạ thủ với nàng.

      ra Lưu tri phủ rất oan uổng.

      Trước khi hạ thủ từng hỏi sư phụ và sai nha trong phủ nha nghe ngóng thân thế Tương Nghi, nhưng bởi vì lối ăn của khó coi, ôm bạc quá chặt chẽ, phân bạc cũng chịu phân ra cho thủ hạ, mọi người cũng muốn tốt, còn có muốn làm ở Hoa Dương thêm tám năm, lòng muốn kéo xuống vị trí Tri phủ, nhìn thấy khả năng lên, sớm thông đồng với người trong phủ, muốn để cho Tri phủ đại nhân ra chỗ hở lớn, mình thừa dịp tốt lên.

      Lưu tri phủ biết Tương Nghi, chỉ là nữ nhi có tiền, bởi vì đến mẹ lưu lại số của hồi môn lớn, nàng mới có thể có tiền vốn như thế.”Thất phòng Tiền gia Hoa Dương là Ngoại Tổ nàng, nhưng giờ phòng chính cũng thể coi là cái gì, huống chi là phòng thứ bảy, quan hệ kia cũng từ từ xa ít.”

      Được những lời này, Lưu tri phủ mới hạ thủ với Tương Nghi, kế hoạch của vốn là cho Tương Nghi cái tội phản quốc, sau đó dựa theo luật lệ, tịch thu gia sản phạm nhân, lúc thăm dò cửa hàng của nàng, lừa gạt tiếp cái về thành của mình, còn lại mấy cái đấu giá công khai, liên lạc với khách hàng trong tối, ăn hoa hồng, cũng có thể kiếm hết mấy chục ngàn lượng bạc.

      Vườn trà Thúy Diệp, chính là Cây rụng tiền, giờ trà trong vườn là cây trà ba bốn năm, đầu mùa xuân hàng năm, biết có bao nhiêu khách uống trà đứng xếp hàng muốn tới vườn trà Thúy Diệp mua trà. Lưu tri phủ vốn chỉ muốn dùng giá thấp mua vườn trà Thúy Diệp, đến lúc đó cũng là để lại cho con cháu khoản tài sản, nghĩ đến gặp xương cứng, người Bắc Địch kia lại bắt mình.

      Lúc thanh tỉnh lại, phát mình bị giam ở trong gian phòng.

      Trong phòng cũng chỉnh tề chút tạp chất, giống như là phòng chứa củi, Lưu tri phủ gõ cửa sổ cái, cất giọng kêu câu, nghe giọng ồm ồm của thiếu niên Bắc Địch bên ngoài vang lên: “Im miệng!”

      Bên cạnh có tiếng cười duyên: “Ca Lạp Nhĩ, thả ra...”

      Lưu tri phủ cơ hồ muốn khóc ròng ròng, lấy tay vỗ cửa sổ : “Mau mau thả bản phủ ra ngoài! Nếu chậm, cẩn thận này Trà Trang Thúy Diệp các ngươi đều phải bị tội!”

      “Ca Lạp Nhĩ, ngươi đừng trợn mắt với ta, ta là thả cẩu quan này ra, để cho làm mục tiêu cho chúng ta, trói tàng cây, đầu để quả lê, xem ai có thể dùng mũi tên bổ quả lê ra thành hai nửa?” Liên Kiều thấy thần sắc Ca Lạp Nhĩ tức giận bất bình, sung sướng cười khanh khách: “Như thế nào đây? Ngươi có dám theo so với ta hay ?”

      Hai chân Lưu tri phủ mềm nhũn, theo tường trượt xuống, toàn thân phát run.

      Người Trà Trang Thúy Diệp Này sao lại phách lối như vậy? Trong đầu Lưu tri phủ choáng váng, dùng tay đè trán nghĩ nghĩ lại, đột nhiên trong lòng mơ mơ hồ hồ lại có ý nghĩ, chẳng lẽ phía sau Lạc tiểu thư này có người? Nếu sao người dưới tay của nàng lại kiêng kỵ như vậy? Chẳng lẽ bọn họ biết, bắt cóc mệnh quan triều đình là tội chết?

      tay bắt được vạt áo, tâm nhảy dồn dập, chỉ hy vọng phu nhân nhà mình mau mau tới chỗ Vệ đại nhân chính sử ty nhờ giúp đỡ, để cho nàng vội vàng mời cứu binh tới thu thập tiểu tiện nhân họ lạc này.

      Lưu tri phủ ở Trà Trang Thúy Diệp bảy ngày, mỗi ngày đều có người đưa cơm tốt thức ăn ngon tới, cũng bạc đãi , chỉ là có người chuyện với , trong lòng Lưu tri ph lo lắngủ, biết tiếp đó phát triển thế nào, sợ hơn nữa thiếu niên Bắc Địch kia xông tới, đao cho kết quả, suy nghĩ đến chuyện này, toàn thân Lưu tri phủ run rẩy, mỗi đêm ngủ cũng khép ánh mắt được, mực chịu đựng đến đêm khuya mới có thể ngủ yên.

      Đến ngày thứ chín, nghe thấy bên ngoài viện bên có từng trận tiếng bước chân, Lưu tri phủ lóng tai lắng nghe, hình như tới ít người, trong lòng vui mừng, thoạt nhìn là có người tới cứu , có phải bắt được họ Lạc kia ?

      Cửa bị mở ra, ánh nắng màu vàng chiếu vào, Lưu tri phủ hé mắt, chỉ thấy thiếu niên Bắc Địch kia đứngcạnh cửa, đôi mắt khinh thường nhìn : “Mau mau ra!”

      Hóa ra cũng có cứu binh tới, trong lòng Lưu tri phủ như đưa đám, nơm nớp lo sợ đưa chân ra ngoài, lại thấy trong sân có đầy binh sĩ và quan sai, như là chúng tinh củng nguyệt đưa vị đại nhân tới.

      “Tổng đốc Đại nhân!” Lưu tri phủ vui mừng quá đỗi, có tài đức gì, lại để cho tổng đốc đại nhân tự mình tới cứu ! khóc ròng ròng chạy qua: “ tổng đốc Đại nhân, chủ Trà Trang Thúy Diệp này Lạc Tương Nghi ý đồ mưu nghịch, thông đồng với nước ngoài, cấu kết với mật thám Bắc Địch...”

      Lời còn chưa hết, người bị đá cước nặng nề: “Ngốc nghếch, ngươi rốt cuộc là làm quan thế nào?”

      Lưu tri phủ bị Tề tổng Đốc đá cước quỳ sụp xuống đất, ngẩng đầu lên, thấy mặt Tề tổng Đốc đầy vẻ giận dữ, giải thích được: “Tổng đốc Đại nhân...”

      Lúc nhận điều lệnh tới Hoa Dương nhậm chức, đầu tiên phủ Tổng đốc bái phỏng Tề tổng Đốc, lúc này mới mang gia quyến tới Hoa Dương nhậm chức. Dù sao Tề tổng Đốc là quan lớn nhất bên Lưỡng Hồ này, tương đương với hoàng đế miệt vườn nơi này, nịnh hót tự nhiên là sai. Vốn tưởng rằng Tề tổng Đốc là nhìn thấy mình đưa phần hậu lễ kia mới tới vớt , nghĩ tới Tề tổng Đốc vừa gặp mặt đạp cước, đây là chuyện gì xảy ravậy?

      Tương Nghi cười kiều ra từ dưới tàng cây hoa lê: “Tề tổng Đốc, xin bớt giận, Lưu tri phủ chỉ là ưa thích uống trà, mấy ngày nay tới Trà Trang Thúy Diệp của ta đây phẩm trà ngon.”
      thuyt thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 181: Tề tổng Đốc người quản lý Hoa Dương

      Lưu tri phủ hoàn toàn choáng váng rồi.

      Nhìn bộ dáng Lạc tiểu thư này, hình như quan hệ tệ với Tề tổng Đốc, kết quả nàng là ai? Vì sao có thể mặt mày thoải mái như vậy chuyện với Tề tổng Đốc? Hơn nữa lúc Tề tổng Đốc đáp lời cũng có phong thái từ cao nhìn xuống, hết sức hòa ái, giống như trưởng giả hiền hòa.

      Chẳng lẽ... Lạc tiểu thư là con tư sinh của Tề tổng Đốc? Giống như đúng... Tề tổng Đốc là tới từ vùng Chiết Giang bên kia, mới đến Lưỡng Hồ này tới ba năm... Lưu tri phủ mê hoặc chớp chớp mắt ti hí, chỉ thấy Tề tổng Đốc vươn tay ra chỉ , hù dọa được toàn thân run lên.

      “Có người làm Tri phủ như vậy sao? Chuyện gì cũng hỏi ràng, chụp mũ đầu người ta!” Trong đôi mắt của Tề Tổng đốc cơ hồ muốn toát ra lửa, Lạc tiểu thư này là Dương lão phu nhân chính tay viết thư tới, dặn dò nhất định phải chăm sóc tốt, hai năm này ngày xuân phải phái quản tới Hoa Dương mua ít trà ngon.

      Tại Hoa Dương có cái thang tiến thân lại nịnh nọt, ngược lại tính toán nhiều mặt, Tề tổng Đốc nhìn bộ dáng mơ hồ của Lưu tri phủ giận chỗ phát tiết, nếu phải ngày lễ ngày tết Lưu tri phủ đều đưa quà tặng phong phú lên, sớm kêu quân sĩ trói mang .

      Người làm Lạc tiểu thư tới đưa tin, vốn chỉ tính toán phái thuộc hạ qua tới xử lý chút, định đích thân viết Phong thơ cho Lưu tri phủ, để cho thả Lạc tiểu thư và người làm của nàng. chuẩn bị động bút, có quân sĩ Vệ đại nhân chỉ huy Hoa Dương cuỗi ngựa chiến tới báo lại, Trà Trang Thúy Diệp Hoa Dương □□, giam Lưu tri phủ, giờ Hoa Dương có Tri phủ, hỗn loạn tưng bừng.

      Giam mệnh quan triều đình... Tề tổng Đốc làm quan nhiều năm, tự nhiên biết chuyện này trọng đại, phải vấn đề mình viết thơ có thể giải quyết, vội vàng chọn nhánh binh mã, tự mình mang theo lao tới Hoa Dương.

      Đến Hoa Dương, cũng thấy tình trạng hỗn loạn tưng bừng binh sĩ kia báo lại, trong nha môn Tri phủ có mấy người xử lý công vụ, ngay ngắn ràng, Tri phủ với có Tri phủ cũng giống nhau.

      Mấy vị kia thấy Tề tổng đốc đến, vội vàng nghênh đón, mọi người chuyện này lần, người người lắc đầu: “Chúng ta tuy là thủ hạ Tri phủ đại nhân, nhưng lại thể mê muội lương tâm bừa, chuyện này oán Trà Trang Thúy Diệp được, vốn là Lưu tri phủ cố tình gây trước.”

      Tề tổng Đốc thấy mấy người trăm miệng lời, biết Lưu tri phủ này biết làm người, sớm khiến mọi người nổi giận, nhưng dù sao mình vẫn thu đồ của Lưu tri phủ, dù sao phải suy tính thay chút, thể trực tiếp cách chức Tri phủ của , nhưng lại thể làm Dương lão phu nhân vui, chỉ có thể nghĩ cách điều khỏi Hoa Dương, đến chỗ khác làm quan.

      Tề tổng Đốc quyết định xong, mang người đến Thúy Diệp Trà Trang, thấy Lưu tri phủ lại còn nghĩ thông bí quyết trong đó, trong lòng ngừng kêu thùng cơm, giận tím mặt.

      Tương Nghi ở bên cạnh nhàn nhạt cười tiếng: “Tổng đốc Đại nhân, Lưu đại nhân cũng là người cẩn thận, mảnh trung thành vì nước, rất sợ có sơ xuất gì mới làm như vậy, chẳng qua là cũng quá đường đột rồi, tiểu nữ cảm thấy lần này là bài học, lần tới Lưu đại nhân làm việc phải cẩn trọng, biết nguyên ủy hẵng làm tiếp cũng muộn.”

      Lưu tri phủ nháy nháy con mắt, ràng Lạc tiểu thư này dạy dỗ mình, nhưng câu câu mềm mại, làm quả thực thể bài xích.

      Tề tổng Đốc nghe lời này của Tương Nghi, tựa hồ cũng tính truy cứu Lưu tri phủ, cũng yên lòng, xem ra vị Lạc tiểu thư này phải khó dây dưa người. gật đầu cái: “Lưu tri phủ, ngươi nghe thấy Lạc tiểu thư ? Người ta đại nhân đại lượng đích so đo ngươi, ngươi phải cảm tạ nàng mới phải!”

      Lưu tri phủ cơ hồ muốn choáng váng, Trà Trang Thúy Diệp trói bảy ngày, tội trạng này cứ bỏ qua như vậy? là mệnh quan triều đình, bắt cóc mệnh quan triều đình là tội chết! Nếu cứ nhàng thoái mái như vậy thả người Trà Trang Thúy Diệp, vậy sau này tùy tiện người là có thể trói rồi!

      “Tổng đốc Đại nhân!” Lưu tri phủ dịch chuyển về phía trước hai bước, ôm lấy bắp đùi Tề Tổng đốc: “Hạ quan bị nhốt ở Trà Trang Thúy Diệp bảy ngày, trong phủ nha cũng biết loạn thành thế nào! Tri phủ Hoa Dương bị người ta trói , chắc chắn lòng người khắp nơi bàng hoàng, mấy ngày nay ảnh hưởng thể bảo là lớn...”

      Tề tổng Đốc cước đá văng : “Hoa Dương bây giờ rất bình yên, ta thấy so với lúc ngươi ở đây còn tốt hơn. Trong Trà Trang Thúy Diệp được mấy khoản trà ngon, mời Tri phủ ngươi tới uống trà mấy ngày, có gì đúng? Ngươi được tiện nghi còn muốn làm ra vẻ thông minh?” nhìn Tương Nghi cái, hơi hơi gật đầu: “Lạc tiểu thư, ngươi xem kia mấy khoản trà thơm trong Trà Trang Thúy Diệp, để cho Lưu tri phủ mua nhiều chút tở về, cẩn thận phẩm phẩm mùi trong đó.”

      Lưu tri phủ lại hồ đồ u mê, đến lúc này cũng biết thân phận của Tương Nghi chắc chắn tầm thường, thấy Tề tổng Đốc vẻ mặt ôn hòa chuyện với Tương Nghi, tâm như đánh trống: “Hạ, hạ, hạ quan...”

      “Tự ngươi xem trong trà trang của Lạc tiểu thư có cái lá trà nào tốt, mỗi loại mua trăm hai trăm cân trở về.” Tề tổng Đốc nhìn bộ dáng Lưu tri phủ này cứt trâu thể trát tường, hết sức chán ghét: “Sau này phải được tới làm nhiễu mua bán của Trà Trang Thúy Diệp, biết ?”

      Mỗi loại mua trăm hai trăm cân? Mắt Lưu tri phủ tối sầm lại, suýt chút nữa ngã xuống, trà ngon trong Trà Trang Thúy Diệp này, giá cả đắt kinh người, chỉ đại hồng bào kia thôi, đại hồng bào thượng phẩm, cân phải trăm lượng bạc rồi, mua trăm hai trăm cân, vậy là bao nhiêu bạc? vơ vét ở Phủ Hoa Dương năm, chỉ sợ còn chưa đủ tiền mua trà bạc đâu.

      Liên Kiều ở bên cạnh nghe cười to lên: “Lưu tri phủ, Trà Trang Thúy Diệp chúng ta có rất nhiều trà ngon nha, chỉ tính đại hồng bào, Kim Tuấn Mi này nọ, ngươi muốn trăm hai trăm cân cũng khó được, nhìn xem Nương chúng ta có thể lấy san ra mấy mươi cân cho ngươi mua .”

      Tương Nghi thấy mặt Lưu tri phủ kia tái nhợt, trong lòng vô cùng sảng khoái. Lưu tri phủ mấy ngày trước vênh váo hống hách, lúc này giống như con gà trống bại trận lông người cũng tiu nghỉu xuống, đầu cũng giơ nổi.

      Chỉ là, người ngu tự lượng sức cũng rất đáng thương, Lưu tri phủ này cũng biết làm thế nào đến vị trí Tri phủ nữa. Tuổi tác mình còn mà có thể mở cửa hàng lớn như vậy ở Hoa Dương, còn bị vô lại tới quấy rầy, nhất định là có người ở phía sau làm chỗ dựa, cũng hỏi thăm chút chuẩn bị ra tay với Trà Trang Thúy Diệp, cuối cùng trộm gà thành lại mất nắm thóc, còn biết thua thiệt bao nhiêu bạc.

      “Liên Kiều, nhìn cái, xem chúng ta còn cất bao nhiêu trà ngon? Bây giờ là tháng tư, trà trong trà trang cũng bán ít rồi..., nếu để Lưu đại nhân mua hết, cửa hàng chúng ta trống rỗng. Ngươi viết tờ đơn tới trước, mỗi loại chia năm mươi cân cho Lưu đại nhân. Đại hồng bào ta nhớ chỉ còn 20 cân, để lại mười cân cho Lưu biết đại nhân mua , còn dư lại mười cân chúng ta còn phải giữ lại bán đâu rồi, tránh cho đến lúc đó nhà giàu Hoa Dương muốn tới mua lại có hàng.” Tương Nghi Tiếu kiều gật đầu cái với Lưu tri phủ: “Tri phủ đại nhân, đại hồng bào tự mình từ từ uống, còn lại có thể nung trà tắm. Có danh sĩ từng : Trà, có thể thanh tâm, Lưu đại nhân dùng trà tắm, nhất định có thể hiểu liêm khiết, sau này danh tiếng nhất định khá hơn chút rồi.”

      Tề tổng Đốc ở bên cạnh nghe lời này của Tương Nghi, khẽ mỉm cười, Lạc tiểu thư này là người sắc bén, tiểu nương mười hai mười ba tuổi, lại có thể ra lời lanh lợi như vậy, chớ trách Dương lão phu nhân thích nàng, xem nàng thành cháu ruột mà thương , còn tự viết thơ cho mình cầu chăm sóc.

      Qua lâu, Liên Kiều cầm tờ đơn trở lại, Lưu tri phủ nhìn chữ rậm rạp chằng chịt bên , trái tim nhói lên, nghe Liên Kiều sung sướng báo tên những loại lá trà kia, số lượng, giá cả ra, trán của ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, toàn thân đều ướt đẫm —— tiểu nha đầu này rất, lại đưa trăm ngàn lượng bạc lá trà ra muốn mua.

      “Tổng đốc Đại nhân...” Gương mặt Lưu tri phủ nhíu thành khổ qua: “Hạ quan làm sao có nhiều bạc như vậy? Có thể mua ít chút ?”

      “Lưu đại nhân ngươi cần quá khiêm tốn.” Liên Kiều cầm tờ đơn vẫy vẫy Lưu tri phủ: “Người nào biết Lưu tri phủ rất biết cách làm giàu? Cửa hàng trong phố Đông này, phu nhân nhà ngươi biết nhúng tay bao nhiêu nhà? Mỗi tháng kết toán, quản trong phủ các ngươi xem từng nhà, người nào của Hoa Dương biết?”

      Tề Tổng đốc lạnh mặt: “Lưu Tân Lâm, còn có chuyện này?”

      Lưu tri phủ “Ùm” tiếng quỳ sụp xuống đất, quỳ lạy như máy: “Đại nhân tổng đốc, tuyệt, tuyệt, tuyệt chuyện này!”

      Tương Nghi thấy bộ dáng Lưu tri phủ đau khổ cầu khẩn, khẽ lắc đầu với Liên Kiều cái, đánh chó cũng phải xem mặt chủ nhân, rất ràng Tề tổng Đốc là nhận chỗ tốt của Lưu tri phủ, mình mời điều giải, cũng phải tôn trọng , huống chi còn xử mười vạn lượng bạc cho mình, coi như là tệ.

      “Hừ.” Liên Kiều tức giận bất bình, nặng nề hừ xuống mũi, dù sao dám nghịch ý Tương Nghi, ngậm miệng thêm gì nữa.

      Tề tổng Đốc điều giải chuyện này xong, Lưu tri phủ bỏ mười vạn lượng bạc mua trà, sau này thể lại tới gây với Trà Trang Thúy Diệp, về phần Ca Lạp Nhĩ và Liên Kiều, bọn họ chẳng qua là tuân theo phân phó chủ tử, mời Lưu tri phủ tới Trà Trang Thúy Diệp uống trà thôi, tự nhiên vô tội.

      Phu nhân Lưu tri phủ với so với Lưu tri phủ, coi như là người hiểu biết, lúc này lấy ra mười vạn lượng ngân phiếu tới giao vào trong tay Tương Nghi—— bạc xuất ra chung quy trở về, mũ cánh chuồn (quan tước) này ném cái rồi là còn cơ hội lại thu bạc.

      Tương Nghi để cho Liên Kiều cầm cân đại hồng bào ra, lại cầm hộp quà ra, thả năm vạn lượng ngân phiếu. trăm ngàn lượng bạc này mua lá trà sai biệt lắm là hơn năm chục ngàn, lợi nhuận trong này nàng dự định cho Tề tổng Đốc hết, người ta tân tân khổ khổ tới Hoa Dương chuyến, dù sao phải được chút chỗ tốt mới được.

      nghĩ tới Tề tổng Đốc lại đưa ngân phiếu trở lại: “Lạc tiểu thư mở Trà Trang là muốn buôn bán, sao có thể kiếm bạc? Đại hồng bào ta nhận, ngân phiếu nhất định thể.”

      Tương Nghi thấy mặt Tề tổng Đốc đầy kiên quyết, nhìn ra tính thu, cũng từ chối nữa, giữ cái hộp kia lại, trong lòng thầm khen ngợi, Tề tổng Đốc là người linh hoạt, biết Dương lão phu nhân có quan hệ với mình, thấy năm vạn lượng bạc là ánh mắt cũng nháy mắt chút, trực tiếp đưa cho mình.

      ngày bán được trăm ngàn lượng bạc, lợi nhuận rất khả quan, Tương Nghi khẽ mỉm cười cất ngân phiếu, dự định để dành bạc, sang năm Quảng Châu mở chi nhánh.
      thuyt thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 182: Giang tri phủ cẩn thận từng li từng tí

      Lưu tri phủ miễn cưỡng ở lại Hoa Dương hơn nửa năm, cụp đuôi làm người, đến cuối năm mới .

      Tề tổng Đốc đến tột cùng là người tâm tư linh hoạt, hơn nửa năm sau mới động thủ, coi như bảo toàn mặt mũi của Lưu tri phủ, lúc cuối năm cũng là chuyện bình thường, chưa tính là nửa đường phạm tội bị đoạt quyền, hơn nữa còn vắt óc tìm kế cho Lưu tri phủ chỗ tính là kém, cho Lại bộ công văn, để cho Lại bộ điều Lưu tri phủ qua.

      Qua năm sau, Hoa Dương tới vị tri phủ mới, họ Giang.

      Vị Giang tri phủ mới tới này là người lanh lợi, vừa mới tới Hoa Dương, hạ thấp tư thái thăm hỏi thương hội địa phương. Trong lòng của hiểu , phải làm ra thành tích, hai tay phải làm việc, là thu thuế thu vào, là hiểu chính trị, Giang tri phủ cảm thấy, nên lập quan hệ tốt với nhà giàu Hoa Dương trước, sau này mới có thể thi hành biện pháp chính trị dễ dàng.

      Ngày Giang tri phủ đến thương hội Hoa Dương, là ngày mùng tám.

      Thương hội nhận được tin của nha môn Tri phủ, ngày thứ hai Tri phủ đại nhân mới tới muốn gặp mặt bọn họ, tự nhiên dám khinh thường, từng người sớm tới thương hội chờ Giang tri phủ, mọi người gom lại chỗ, suy nghĩ hồi, vị Tri phủ mới tới này vì sao tới sớm như vậy, thường ngày Tri phủ đại nhân đến nhậm, đều ở nha môn Tri phủ, chờ bọn mang theo quà tặng tới gõ cửa bái kiến, vị Giang tri phủ này trái ngược.

      Giang tri phủ cũng đúng giờ, lúc Thần chính đến thương hội.

      Mọi người ra ngoài đón, chỉnh sửa áo choàng ngoài, vạt áo đẩy vạt áo, tất tất tốt tốt.

      Giang tri phủ bị vào, thấy mọi người thân thiện như thế, khỏi dương dương đắc ý, trận với các thương hộ, hỏi tơi Hoa Dương xuân nổi danh kia: “Ban đầu ta ở Vân Châu làm Tri châu, hai năm trước nghe Hoa Dương có loaị trà gọi là Hoa Dương xuân, cũng biết là sản nghiệp nhà nào?”

      Mọi người cười : “Hôm nay Lạc tiểu thư tới, phỏng chừng là có chuyện.”

      Giang tri phủ lấy làm kinh hãi, chủ của Hoa Dương xuân này là vị nương? để chuyện này trong lòng, tinh tế nghe ngóng các loại, mới biết vị Lạc tiểu thư kia là tiểu nương năm nay mới đầy 14 tuổi.

      Điều này sao có thể? Giang tri phủ hơi dám tin tưởng, tự Trà Trang Thúy Diệp chuyến, muốn gặp vị Lạc tiểu thư thần bí này chút. Hôm đó vừa vặn Tương Nghi có mặt, để cho Thúy Chi dẫn Giang tri phủ vào phòng trà: “Dâng Đại hồng bào lên.”

      Giang tri phủ nghe ba chữ “Đại hồng bào”, trong lòng khỏi run cái, lá trà này quý giá thế nào biết, dù làm Tri châu chừng mười năm, nhưng cũng còn chưa uống qua đại hồng bào này. Nhìn ngồi Tương Nghi phía sau, mặc chiếc áo mềm màu trắng làm nổi bật lên da thịt của nàng càng sáng bóng như ngọc, cái trán êm dịu đầy đặn, bên dưới đôi chân mày lá liễu có đôi ánh mắt đen thẫm như đầm sâu.

      Nhìn bộ dáng kia, thần tình thái độ lại già dặn được giống như là người trưởng thành, trong lòng Giang tri phủ hơi nghi ngờ, cũng biết đây là gia giáo tốt nhà ai, nương tuổi tác nho như vậy được bồi dưỡng ra làm chuyện lớn rồi. chuyện với Tương Nghi mấy câu, Giang tri phủ càng kinh nghi, tiểu nương này năng khéo léo, ứng đối ngôn ngữ bắt ra chút chỗ sai, tâm tư tinh tế.

      Giang tri phủ trở về phủ rồi trăm thể giải, Hoa Dương này có nhà giàu họ Lạc, trong chung quanh châu quận, Nghiễm Lăng lại có nhà họ Lạc, nhưng suy thoái từ lâu, làm sao có thể nuôi con ra như vậy? kêu sư gia vào hỏi thăm, sư gia vị này Lạc tiểu thư là Lạc gia Nghiễm Lăng, chẳng qua là ra Tộc, mình ở Hoa Dương sáu năm.

      “Tự mời ra Tộc?” Giang tri phủ cả kinh miệng cũng thể chọn: “Nàng mình ở sáu năm, chẳng lẽ có ai trợ giúp hay sao?”

      Sư gia gật đầu cái : “Nghe Dương lão phu nhân Dương gia Nghiễm Lăng chính là người phía sau nàng, mấy năm trước còn đặc biệt đến vườn trà của nàng trong giúp nàng trồng cây. Ta là có phúc thấy tận mắt, nhưng bên núi phượng hoàng có ít người thấy xe ngựa Dương lão phu nhân, đều là xa hoa thể tưởng tượng nổi!”

      “ Dương lão phu nhân Dương gia Nghiễm Lăng?” Giang tri phủ cẩn thận suy nghĩ chút, mới hiểu được Dương lão phu nhân đến tột cùng là ai, nhất thời ra mồ hôi lạnh cả người: “Ta biết rồi, ngươi lui ra.”

      “Đại nhân, Lưu tri phủ trước kia là đắc tội Lạc tiểu thư mới bị điều .” Trước khi sư gia lời thành khẩn câu: “Còn kinh động Tề tổng Đốc đấy.”

      Giang tri phủ yên lặng ngồi trận, bưng trà uống chừng mấy ngụm, cuối cùng lau miệng đứng lên, thầm hạ quyết tâm, mình ở Hoa Dương đắc tội ai, cũng thể đắc tội Lạc tiểu thư. Sau này chuyện của Lạc tiểu thư chính là chuyện của mình, nhất định phải ngần ngại mà hỗ trợ.

      Như vậy, Giang tri phủ đối với Lạc tiểu thư Trà Trang Thúy Diệp phá lệ để ý, chỉ hy vọng nàng có chuyện gì cần mình hỗ trợ, như vậy có thể gián tiếp lấy lòng Dương lão phu nhân rồi.

      Ngày hôm đó ngồi trong phủ xem sổ thu thuế Hoa Dương tri huyện đưa lên, nghe bên ngoài có người ồn ào, ngẩng đầu lên nhìn cái, chỉ thấy nha dịch thở hỗn hển chạy vào: “Đại nhân, đại nhân, Trà Trang Thúy Diệp...”

      Tinh thần Giang tri phủ lập tức tỉnh táo, đôi mắt phát ra ánh sáng, đợi hơn hai tháng, cũng thấy Thúy Diệp Trà Trang có chuyện gì, bây giờ cuối cùng có đất dụng võ rồi hả? thẳng tắp sống lưng: “Mau mau khai đường!”

      Bất kể là chuyện gì, chỉ cần đứng bên Lạc tiểu thư là được, cho dù nàng đuối lý, mình cũng phải tìm ra lý do cho nàng! Giang tri phủ sửa sang áo mũ, nện bước từ từ tới công đường, trong lòng thầm suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể lộ ra dấu vết đứng bên Lạc tiểu thư đây.

      công đường nhiều người đứng, trong đó có người bị người ép quỳ đó, Giang tri phủ định thần nhìn lại, thấy Tương Nghi, trong lòng lẩm bẩm, lúc này Phương tẩu đứng trong công đường mở miệng chuyện: “Giang đại nhân, ta là quản Trà Trang Thúy Diệp, họ Phương. Người đất là kẻ vô lại của thành Hoa Dương, tên là Lư thành, cấu kết với , lại muốn thiết kế bôi nhọ danh tiếng Nương chúng ta, để cho nàng gả cho cho , may mắn mà Nương đoán được, bắt lấy , bây giờ đưa đến nha môn Tri phủ, xin đại nhân xử trí.”

      Giang tri phủ nghe tố cáo lần này, lửa từ trong lòng bốc lên, đánh kinh đường mộc cái: “Sao ngươi lại ác độc như vậy, lại muốn mưu hại Lạc tiểu thư của Trà Trang Thúy Diệp? Còn mau mau khai thực!” nhìn Lư Thành kia, dáng vẻ vô lại, mày gian mắt chuột, nhìn ra là kẻ hết ăn lại nằm, cũng muốn chấm mút Lạc tiểu thư, là □□ muốn ăn thịt thiên nga.

      Lư Thành cũng chỉ là hoành hành ngang ngược ở đầu đường mà thôi, ở công đường làm sao còn có thể có dáng vẻ vô lại kia? gục đầu, năm mười ràng mưu kế của Tiền Lư thị: “Đều là ta giựt giây, nếu làm sao ta dám có tâm tư như vậy? Nàng Lạc tiểu thư gia tài vạn quán, cưới nàng cả đời này ta lo ăn mặc nữa, hơn nữa nàng còn bảo đảm với ta, nhất định làm thành công, thuận lợi, ta cho nàng hai cửa hàng coi như là tạ lễ.”

      Phương tẩu đưa huân hương gói kỹ tới: “Giang đại nhân, đây là vật chứng lục soát được trong lư hương căn phòng kia, huân hương này chắc chắn có thứ gì, ta ngửi mùi thơm thấy có chút đúng, xin phái người có kinh nghiệm qua nhìn chút.”

      Giang tri phủ gật đầu cái, để cho nha dịch tiệm hương liệu tìm người điều hương tới, sau đó từ trong ống lấy ra cây tăm trúc, viết tên Tiền Lư thị lên: “Mau mau Tiền phủ, mang Tiền Lư thị kia tới đây.”

      Tương Nghi ở Tiền phủ lôi lôi kéo kéo Tiền Lư thị, kết quả thể lay động bà ta, nha hoàn bà tử Tiền phủ đều có mặt, làm sao có thể để cho nàng mang chủ tử kéo nha môn Tri phủ? Các phu nhân chung quanh cũng khuyên Tương Nghi: “Lạc tiểu thư, tha cho người được nên tha, thế nào Tiền lão phu nhân cũng là bà ngoại của ngươi, ngươi là tiểu bối, tự nhiên phải tôn kính nàng chút.”

      “Nàng là trưởng bối có thể tính toán ta? Nếu là nữ nhi của các ngươi bị gài bẫy, các ngươi có thể cứ làm qua loa như vậy ?” Tương Nghi nhìn những gương mặt từ mi thiện mục chung quanh, trong lòng rất là tức giận, nhóm người này ngoài mặt hiền hòa bất quá, giống như lòng là muốn tốt cho nàng, nhưng vừa ra khỏi cánh cửa Tiền phủ này, còn biết truyền thành cái dạng gì? Kiếp trước trong thành Nghiễm Lăng lời đồn đãi nổi lên bốn phía, người khắp thành đều nàng chân què, mặt tất cả đều là lỗ, hoa si, còn đều là những phu nhân ăn cơm no có chuyện gì làm truyền tới sao?

      Giờ nàng bị tính toán, còn cho nàng tìm chủ nhân tính toán này, xem Lạc Tương Nghi nàng là mảnh bùn mềm mại bóp tới bóp lui đúng ? Tương Nghi cười lạnh tiếng: “Các ngươi thích khuyên, chỉ là ta nghe khuyên bảo.” Nhìn Tiền Lư thị cố giả bộ trấn định cái, Tương Nghi gật đầu cái: “Chúng ta gặp công đường.”

      Trong lòng Tiền Lư thị hoảng hốt, vội vàng bảo người làm: “Mau mau đưa ngăn nàng lại!”

      Mấy bà tử đứng sau lưng Tiền Lư thị đuổi tới chỗ Tương Nghi, Hạ thị hoảng hồn, vội vàng ngăn trước người Tương Nghi, cười nhìn tiền Lư thị : “Mẹ, mẹ đại nhân đại lượng chớ so đo Tương Nghi, tuổi nàng còn , thiếu niên khí thịnh...”

      Tương Nghi nháy mắt với Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý, gật đầu cái, từ bên vọt ra, thừa dịp Tiền Lư thị chú ý, bước nhảy tót lên trước mặt nàng, chợt bắt được cổ của nàng, tay trong từ búi tóc móc ra cây trâm để ở yết hầu Tiền Lư thị: “Ngươi dám vô lễ với Nương, ta là người đầu tiên ghim ngươi chết, ta chỉ là nô tỳ, chết chết, mạng để mạng thế nào! Ngược lại bất kể thế nào, thể để cho Nương thua thiệt.”

      Tiền Lư thị bị Liên Kiều giữ cổ, quả thực sợ mất mật, hai tay ngừng hoa động: “Đừng đừng đừng, đừng nhúc nhích.”

      Tương Nghi cười cười, từ sau lưng Hạ thị lượn qua: “Tiền Lư thị, ngươi đánh chúng ta đánh hả? Ngươi muốn Liên Kiều thả ngươi ra cũng đơn giản, ngươi đưa chúng ta đến cửa, cho những hạ nhân kia của ngươi lui ra, chớ theo ta tới.”

      Tiền Lư thị nơm nớp lo sợ đồng ý, tay Liên Kiều túm cánh tay của bà ta, tay cầm cây trâm để ở cổ họng của bà ta như cũ, đẩy về phía trước, đám phu nhân trợn mắt hốc mồm theo Tương Nghi về phía trước, người người lắc đầu dứt: “Vị Lạc tiểu thư này quả thực quá cường thế rồi, khó trách tự mời ra Tộc, chính là liệt nương! Sau này nhà ai dám cưới con dâu như vậy, khó tránh ngay cả mẹ chồng cũng dám thu thập!”

      Tương Nghi phía trước, nghe người phía sau xì xào bàn tán, cũng lười đáp lời, chẳng qua là tiếp tục, Liên Kiều nghe nhịn được, quay đầu lại hung tợn nhìn chằm chằm đám kia các phu nhân tức giận : “Các vị phu nhân yên tâm, các ngươi cứ cầm phần của cải của mình, những thiếu gia kia của các ngươi, Nương chúng ta còn coi thường!”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :