1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 168: Trở về Dương phủ gợi lên tâm

      "Hôm nay Gia Mậu chúng ta khoa quan du nhai, hết sức có khí thế đó."

      Gia Mậu nhìn khuôn mặt tươi cười của bà ngoại mình - Dương lão phu nhân, hơi ngượng ngùng: "Bà ngoại luôn thích giễu cợt con." Từ đến lớn, mỗi lần thấy Dương lão phu nhân, mặt của bà luôn là hơi cười, giống như tổ mẫu của mình, xụ mặt giống như ai thiếu bạc của bà, tích lũy tháng ngày, bên môi có hai rãnh sâu rồi.

      "Gia Mậu, ta cũng giễu cợt con, thấy ràng." Dương lão phu nhân bưng chung trà khoan thai chậm rãi uống hớp: "Lúc đó ta nhìn từ Phong Nhã lâu bên kia đâu rồi, con thân quần áo đỏ qua, bên Kim Minh hồ rơi đầy hoa hạnh đến đỏ cả mặt đất! ít nương cũng càn rỡ cực kì, từng người kêu tên con, chẳng qua là bị tiếng chiêng trống kia che lại thôi."

      Dương lão phu nhân sớm đặt căn phòng riêng trong Phong Nhã lâu, mang theo các cháu tới nhìn Gia Mậu cưỡi ngựa khoa quan khắp kinh thành nhìn hết kinh thành. Các nàng mở cửa sổ ra nhìn, thấy đường phố rộn ràng người, tất cả mọi người chờ nhìn tân khoa Trạng nguyên, cũng nghe phòng riêng cách vách truyền tới giọng , qua mấy câu nghe có ba chữ "Dung Gia Mậu" ở bên trong, Dương lão phu nhân nghe chỉ cảm thấy đắc ý.

      Người lớn tuổi, mình có gì ý nghĩ muốn tranh, nhưng thích nhìn con cháu phấn đấu. Vạn nhất con cháu có chút xíu thành tựu, cảm thấy hết sức có mùi vị, thậm chí so với năm đó mình đấu thắng những kẻ vô lại ở Huỳnh Dương còn có ý tứ hơn.

      Dương lão phu nhân thấy ít nương cầm hoa hạnh ném lên người Gia Mậu, cười ha ha: "Gia Mậu mới mười lăm thôi, có nhiều nương ái mộ như vậy, chừng hai năm nữa, ngưỡng cửa Dung gia Giang Lăng bị người đạp bằng."

      Bảo Lâm ở bên cười hì hì: "Đại biểu ca vốn tuấn, ngăn được người ta thích."

      Mọi người nhìn Gia Mậu cưỡi ngựa khoa quan, vui vẻ trở về Dương phủ, phòng bếp chú tâm chuẩn bị thức ăn, chờ tân khoa Trạng nguyên về phủ dùng cơm, chờ tới chờ lui thấy Gia Mậu về, sai người Chính Hoa môn hỏi thăm, chỉ được Dung phi nương nương truyền vào cung chuyện, Dương lão phu nhân cũng có chờ Gia Mậu, tự mình dùng cơm trưa trước, vừa mới lau miệng, Gia Mậu lại trở lại.

      "Dung phi nương nương cũng cho cái gì?" Dương lão phu nhân nhìn những thứ đặt bên, mặt có nụ cười nhàn nhạt: " Đôi ngọc bích này nhìn tệ, nhưng những đoạn gấm này..."

      Trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ Gia Mậu làm Dung Phi được thích? Dĩ nhiên cũng chỉ cho những thứ tầm thường này.

      Mấy đoạn gầm này nhìn cái biết chẳng qua là gấm Tứ Xuyên tầm thường, Dung gia Giang Lăng thiếu những thứ này, sao vị Dung phi nương nương này lại ban những thứ này xuống?

      Gia Mậu nhìn sang mấy đoạn gấm kia, bất đắc dĩ lắc đầu: "Khả năng con đắc tội tổ mẫu rồi, nàng rất mất hứng."

      "Lại làm gì vậy?" Đôi mắt Dương lão phu nhân nhìn chăm chú vào Gia Mậu: "Con phải là hài tử đường đột, thường ngày luôn là dụ dỗ bà ngoại vui vẻ, vui cũng vui hết, sao vào cung ngược lại chuyện?"

      "Chuyện này..." Gia Mậu nhìn mấy biểu muội ngồi bên chút, mặt có thần sắ khó xử, thở dài cái: "Con cũng biết nên thế nào."

      biết nên thế nào, đương nhiên là muốn với mình, chỉ là muốn để cho người khác biết thôi. Dương lão phu nhân hết sức hiểu biết tính tình mấy đứa cháu ngoại mình, bà nhìn mấy đứa cháu cười tiếng: "Khí
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, Vũ Nguyệt Nha, thuyt2 others thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 169: Dung Gia Mậu xoay người trợ giúp

      "Dung phi muốn đích thân chọn hôn cho con?" Mày Dương lão phu nhân nhíu lại, có vài phần kinh ngạc, Dung phi này thế nào lại quan tâm tới con cháu Dung gia như vậy? Theo lý mà , nàng ở thâm cung làm Dung Phi của nàng tốt, nào còn có thời gian quản đến hôn Gia Mậu chứ? Trừ phi là...

      Ánh mắt của Dương lão phu nhân híp lại, con người luôn có lòng tham, ngay cả Dung phi nhìn thanh đạm như vậy, cũng tránh được vẫn có dã tâm này.

      Chỉ là người trong cung tranh đấu là thể tránh khỏi, dù Dung phi thanh đạm, nhưng cũng bị cuốn vào trong, ngang ngược phách lối như Vinh quý phi, lỡ như đắc thế, vậy còn phải đạp Dung phi dưới chân? Trong lòng Dương lão phu nhân yên lặng xoay vòng, mình nên là lẳng lặng quan sát thế cục trong triều, nên dính vào, muốn lập ai là chuyện nhà của hoàng thượng, người khác cần gì phải chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Đối với Hoàng thượng Hứa Triệu Ninh, Dương lão phu nhân vẫn rất có lòng tin, bọn họ quen biết cũng có bốn mươi năm rồi, phải tên hôn quân, điểm này Dương lão phu nhân biết rất , Hoàng thượng lập ai làm Thái tử, chẳng lẽ trong lòng còn chưa chọn sẵn? Buồn cười là nhóm người triều đình suốt ngày tấu lên, đúng là lo chuyện bao đồng.

      "Bà ngoại, có thể như vậy phải?" Gia Mậu thấy thần sắc Dương lão phu nhân, trong lòng vui mừng, vội vàng khoác cánh tay của bà: "Bà ngoại, bà giúp con chút với Dung phi nương nương, bảo nàng bỏ ý niệm này , người mà con là Tương Nghi, con muốn kết hôn người khác. Nhưng hôm nay con mới uyển chuyển tiếng, ta muốn tự mình chọn hôn , lại bị Dung phi nương nương khiển trách trận, cái gì chuyện hôn nhân là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, bảo con được nghĩ như vậy."

      Dương lão phu nhân nhìn Gia Mậu liếc mắt, thở dài cái: "Dung phi nương nương cũng sai, con bảo bà ngoại với nàng thế nào? Trước giờ chuyện thành thân phải là cha mẹ cho nhìn kỹ rồi lại mời người làm mai thương lượng sao?" Mặc dù tự bà sáng suốt, nhưng dù sao Gia Mậu là người Dung gia Giang Lăng, bà làm thế nào nhúng tay quản đến chuyện trong Dung gia đây? Dương lão phu nhân nhìn thần sắc mặt Gia Mậu, trong lòng cũng có vài phần khó chịu, đưa tay vỗ tay của Gia Mậu cái: "Gia Mậu, đời có rất nhiều chuyện mong mà được, con cần gì phải khổ sở giữ vững như vậy?"

      "Nhưng là..." Gia Mậu chán nản chôn mặt khuỷu tay Dương lão phu nhân, ngồi ở bên cạnh bà, đau lòng, sao lại ngay cả bà ngoại sáng suốt nhất cũng lời như vậy rồi hả?

      "Gia Mậu, tuổi tác con còn ra đời chưa lâu, còn chưa hiểu nhiều lắm về những chuyện thế gian này, bà ngoại cũng phải mù cưới ách gả này, nhưng lệnh của cha mẹ cũng tự có đạo lý của nó. Hai người thành thân, chỉ là chuyện của hai người, còn liên quan đến quan hệ giữa hai gia tộc, cha mẹ thay con chọn người, tự nhiên ngàn chọn vạn chọn, mọi phương diện phải băn khoăn suy tính, hồ đồ chọn người cho con, mà Dung phi nương nương muốn gánh, tự nhiên vậy..."

      "Bà ngoại, bà cũng đừng chuyện thay bọn họ." Gia Mậu ngẩng mặt, khuôn mặt mất hứng: "Con phát bà ngoại thay đổi, còn là bà ngoại hồi xưa rồi. Bà ngoại lúc trước quan tâm nhất là con, luôn hỏi con thích gì, muốn gì, bà ngoại bây giờ, dù biết con muốn gì, nhưng vẫn ngoan tâm giúp."

      Dương lão phu nhân thấy thần sắc này của Gia Mậu, nghe Gia Mậu , khỏi xuy xuy nở nụ cười: "Nhìn chút, dù sao con còn trẻ, kiên nhẫn như vậy! Bà còn chưa xong, con ngược lại than phiền từng chuỗi dài."

      Vẻ mặt Gia Mậu rung lên: "Bà ngoại, bà , bà tiếp, Gia Mậu nghe đây."

      "Con con thích Tương Nghi, nhưng bây giờ nàng phải là
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, thuytHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 170

      Dương lão phu nhân nhìn thần sắc kia của Gia Mậu, như có hơi tán thành, khỏi sửng sốt: "Gia Mậu, thế nào? Lâm Nhị thiếu gia này có chỗ nào tốt hả?"

      Mặc dù hôm qua Gia Mậu thấy Lâm Mậu Chân rồi, hai người cười cũng vui, nhưng trong lòng của luôn loáng thoáng hơi được tự nhiên, luôn cảm thấy Lâm Mậu Chân tàng từng tia ý khác với Tương Nghi, nghe thấy Dương lão phu nhân để cho Lâm Mậu Chân tới, như có điều để mắt , cảm thấy thoải mái.

      " cũng có nơi nào tốt, chẳng qua là ta cảm thấy làm sao bà ngoại lại vô duyên vô cớ kêu người biết tới." Gia Mậu cười lắc đầu cái: "Ta chưa nghe qua lời đồn đãi về Lâm Nhị thiếu gia."

      Dương lão phu nhân hơi hơi thở ra hơi, dùng ngón tay búng ót Gia Mậu cái: "Dáng vẻ này của ngươi đúng dọa bà ngoại giật mình, vừa nãy ta còn dự định để ý hôn cho mấy biểu tỷ muội của ngươi đó, nhìn thần sắc của ngươi, còn tưởng rằng Lâm Mậu Chân phải người tốt."

      "Để ý hôn ? Biểu tỷ muội sắp muốn thành thân? Còn sớm mà?" Gia Mậu sờ đầu suy nghĩ lát, bỗng nhiên thở dài cái: "Ba biểu tỷ năm nay có mười sáu rồi."

      Phòng lớn Dương gia có ba con , Đại tiểu thư Dương Bảo Nguyệt xuất giá, hôn Nhị tiểu thư Dương Bảo Vân cũng quyết định, đợi gả, Tam tiểu thư Dương Bảo Cầm lúc nghị hôn, dung mạo đoan trang, lại dịu dàng hiền thục, thời gian trước đến người đến Dương phủ cầu thân thường cách thời gian đều tới cái.

      Dương lão phu nhân tuyển phu quân cho các cháu hết sức hà khắc, điều kiện bà đưa ra ở trong mắt người ngoài hơi hà khắc, nhưng Dương lão phu nhân : "Chỉ cần phẩm đức tốt, có tài học, tướng mạo đàng hoàng, là có thể làm cháu rể của ta."

      Mấy câu này vừa ra khỏi miệng, trong kinh thành biết lại có bao nhiêu người hớn hở vui mừng, cho là mình có thể trèo lên Dương gia, ít cậu ấm mỗi ngày ăn mặc mình chỉnh tề, tới lui ở cửa Dương phủ, hy vọng có thể may mắn được Dương lão phu nhân nhìn trúng, cưới được Dương gia tiểu thư, bước lên mây.

      Những kẻ mà bà mai phẩm đức tốt, có tài học, tướng mạo đàng hoàng kết quả có ai đạt cầu? Dương lão phu nhân cười ha ha: "Hiếu cha mẹ, tôn kính trưởng bối, trong nhà phải có truyền thống cưới vợ bé, đối nhân xử thế công bình công chính, phải có thiện tâm..."

      Còn chờ Dương lão phu nhân xong, ít bà mai cũng bước ——những thứ khác dễ , trong nhà đại quan quý nhân kinh thành, ai có di nương? Cao môn đại hộ có di nương, vậy còn cao môn đại hộ sao? Điều kiện này cũng quả thực rất hà khắc.

      Cao môn đại hộ trong kinh thành nghe điều kiện Dương lão phu nhân, người người bị mất hi vọng, trong tối oán hận : "Bản thân Dương lão phu nhân là đố phụ, bồi dưỡng con thành đố phụ rồi, gả đến Dung gia Giang Lăng, bây giờ lại phải dẫn các cháu đường làm đố phụ! Thôi thôi thôi, tiểu thư như vậy nhà của chúng ta còn tiêu thụ nổi, bất kể Dương gia quyền đại thế lớn ra sao, nếu là cưới tiểu thư nhà họ, trong phủ chúng ta náo loạn mất?"

      Cứ như vậy, lúc Dương Tam tiểu thư vừa mới cập kê, người tới Dương gia cầu hôn gần như đạp phá ngưỡng cửa Dương phủ đích, nhưng chờ đến năm sau, lại là môn đình lạnh nhạt.

      Lúc sau tết, đôi mắt Dương đại phu nhân nhìn chăm chú vào Dương lão phu nhân: "Mẫu thân, Cầm nhi mười sáu rồi."

      Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn nàng: "Mười sáu thế nào?"

      Dương đại phu nhân do do dự dự : "Cũng nên nghị hôn."

      "Chẳng lẽ ngươi thấy ta để ý?" Dương lão phu nhân nhíu mày cái: "Ngươi có người thích hợp?"

      Dương đại phu nhân vội vàng lắc đầu: "Chuyện này dĩ nhiên là mẫu thân làm chủ, chẳng qua là con dâu cảm thấy tuổi Cầm nhi lớn dần, cũng đừng kén chọn như vậy, chọn người tệ lắm định thân cho an tâm."

      Tiểu thư Đại Chu triều, đều đính hôn vào khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ở trong nhà đợi gả năm, chuẩn bị đồ cưới đầy đủ hết có thể xuất giá rồi. Những nương ở trong nhà đến mười bảy mười tám tuổi còn kết hôn, hoặc là xấu xí, hoặc là điều kiện gia đình tốt
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, thuytHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 171: Lâm Mậu Chân du xuân Dương phủ

      Nắng xuân tháng ba, kinh thành hoa bay khắp nơi, khắp nơi đều là đào đỏ, liễu xanh xen lẫn trong đóa hoa màu hồng phấn, che nửa bầu trời kinh thành, khắp nơi là mảnh mơ hồ, bên ngoài, nhìn thấy tơ liễu trắng nõn tinh tế bay lượn, từng sợi từng sợi, giống như bông vải mới.

      Dương phủ là đại trạch đẹp nhất kinh thành, cả khu vườn được Dương lão phu nhân chăm sóc hết sức tinh xảo.

      Nhà trong kinh thành hơn phân nửa là lối kiến trúc phương bắc, mặc dù đại khí, lại tỉ mỉ, trong chạm trổ rường cột kia lộ ra ý nhị tinh tế, mà Dương phủ qua mấy năm tu sửa của Dương lão phu nhân, lúc này thành món hàng thủ công mỹ nghệ, tinh xảo xinh đẹp thể che giấu, khắp nơi đều có chỗ trang nhã đặc biệt của nó.

      Lâm phu nhân mang theo hai tỳ nữa thận trọng bên người Dương lão phu nhân, ánh mắt ngắm cảnh đẹp trước mặt, cả kinh ngay cả lời ca ngợi cũng ra miệng, Lâm Mậu Dung lại nhút nhát chút nào, vẫn như ở trong nhà mình mà vừa vừa cười bên người Lâm Mậu Chân, còn bất chợt liếc Gia Mậu bên người Lâm Mậu Chân cái, cùng mấy câu: "Dung Đại thiếu gia, trong vườn bà ngoại huynh có nhiều đóa hoa muội chưa từng thấy!"

      Lâm Mậu Dung rất hoạt bát, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, nháy mắt với Gia Mậu, nhìn đến mức có vài phần ngượng ngùng, ho tiếng: "Những thứ này bà ngoại ta tự tay trồng."

      "Dương lão phu nhân, ngài lại tự mình loại hoa?" Lâm Mậu Dung đúng là hơi dám tin tưởng, nàng chen đến bên người Lâm phu nhân, từ xuống dưới quan sát Dương lão phu nhân phen: " Tại sao y phục ngài dính bùn vậy, nhìn rất sạch ."

      Lâm phu nhân quýnh lên, duỗi tay nắm lấy Lâm Mậu Dung, trừng nàng cái, mình đúng là làm hư con rồi, ở nhà chuyện tùy ý coi như xong, ra ngoài còn điên khùng như vậy, thể để cho người ta nhìn trò cười: "Dương lão phu nhân, ta chỉ có đứa con này, ở nhà khỏi nuông chìu hơi nhiều, lúc chuyện đụng phải Dương lão phu nhân, xin lão phu nhân khoan thứ."

      Dương lão phu nhân cười nhìn Lâm Mậu Dung, thấy vóc dáng nàng tinh xảo, đôi mắt tròn vo, vô cùng đáng , chẳng qua là màu da phải đặc biệt trắng, nhưng gương mặt có màu hồng nhàn nhạt lại làm nàng có mặn mà khác biệt.

      nương này chuyện trực lai trực vãng, tí kệch cỡm nào, ngược lại cũng có vài phần ý tứ, Dương lão phu nhân gật đầu với Lâm Mậu Dung cái: "Xưa nay ta có chuyện gì làm trồng hoa trong vườn, dĩ nhiên phải mặc y phục này rồi, y phục này là mặc ra ngoài tiếp khách, tự nhiên sạch ."

      Lâm Mậu Dung "Nga" tiếng, cả mắt đều là sùng bái: "Dương lão phu nhân, ngài trồng hoa đúng là đẹp mắt, có ít loại ta chưa từng, lần tới ta cũng phải tới theo Dương lão phu nhân học trồng hoa, làm vườn nhà trở nên xin đẹp."

      Lâm phu nhân cả kinh thất sắc, chuẩn bị kéo Lâm Mậu Dung đừng để cho nàng lại , Dương lão phu nhân lại ở bên cười : "Chỉ cần Lâm đại tiểu thư bằng lòng, cứ tới tìm ta, mỗi ngày ta cũng ở trong vườn bận rộn trận." Bà chỉ chỉ cái lều phía trước : "Trong đó là hoa lan hồ điệp, vốn nên lớn lên ở chỗ ấm áp ẩm ướt, ta tốn ít công phu mới làm cho nó có thể sống trong kinh thành, năm nay khí trời ấm áp, mùa xuân nó nở hoa, giờ vẫn chưa tàn."

      Lâm Mậu Dung thèm thuồng nhìn vào trong lán kia: "Lão phu nhân, ta có thể tới xem ?"

      "Tự nhiên có thể." Dương lão phu nhân phân phó Ngọc Trúc mang Lâm Mậu Dung qua, Bảo và Bảo Thanh bên cạnh cũng tay trong tay theo qua bên kia, thấy Bảo Cầm còn theo sau lưng Dương lão phu nhân, vẫy vẫy tay với nàng: "Tam tỷ tỷ, chúng ta cùng xem Hoa , tổ mẫu hoa linh lan cũng chỉ nở mấy ngày này thôi, nhìn chút ."

      Bảo Cầm nhìn Dương lão phu nhân, thấy bà gật đầu với mình, lúc này mới nhanh hai bước, theo các
      [​IMG]
      thuyt, Tôm ThỏHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 172: Vì hôn mà vắt hết óc
      nhà Lâm thị lang về phủ là giờ Thân, nắng chiều đẹp vô cùng, mảnh lập lòe chiếu sáng làm người ta mở mắt ra được.

      Trong tay Lâm Mậu Dung bưng cái chậu, bên trong trồng nhánh lan hồ điệp độ nở hoa đẹp nhất, ở trong xe ngựa ngừng đung đưa, cát mịn chứa trong chậu thỉnh thoảng bay ra, lướt qua mu bàn tay của nàng.

      Hoa lan hồ điệp có màu đỏ hồng, đóa hoa to lớn, cánh hoa như cánh bướm ngừng đánh về phía cành hoa màu xanh trước, trong cánh hoa đỏ hồng lộ ra nhụy hoa bột trắng, giống như con bướm , lay động gió trong động.

      Lâm phu nhân nhìn hoa lan hồ điệp kia, khỏi gật đầu khen ngợi: “Dương lão phu nhân quả là tồi, hoa sang quý như vậy cũng tiếc tặng con, nhà khác trong kinh thành có hoa này đâu.”

      “Chắc chắn có.” Lâm Mậu Dung kiêu ngạo ưỡn ngực: “Con nghe Dung Đại thiếu gia , là năm nay mới nuôi trồng ra thôi, hoa này dễ hư, cần khí hậu ấm áp mới sống được, Dương lão phu nhân trồng hoa này mấy năm, năm trước sống qua mùa đông, năm nay vất vả mới chống nổi mùa đông đó.”

      Dung Đại thiếu gia? Lâm trong lòng phu nhân động hai cái, chẳng lẽ hai đứa con của mình lại có phúc phận như vậy? Chẳng qua là... Hôn Dung Đại thiếu gia phải Dương lão phu nhân chọn, mình suy nghĩ nhiều rồi.

      Trước tiên định hôn con trai xuống mới là quan trọng, Dung nhi còn nửa năm nữa mới cập kê, còn bận rộn, nếu nhà mình làm thông gia với Dương gia, sau này là có thể tới Dương phủ nhiều, Dung nhi và Dung Đại thiếu gia tiếp xúc nhiều mấy lần, chừng hai người có tình cảm, đến lúc đó lại nhờ Dương lão phu nhân thương lượng, chừng vừa có thể thành nhân duyên mỹ mãn.

      Lâm phu nhân càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ, khóe môi cong lên, cho đến lúc trở về Phủ cũng chưa hạ xuống.

      Trở lại trong phủ, phòng bếp mới vừa bắt đầu nổi lửa, người nhà ngồi trong thiên thính vừa nhàn thoại vừa nhìn các loại thức ăn được dọn lên bàn. Lâm thị lang và Dương lão thái gia ở bên ngoài chuyện, hôm nay trùng hợp cũng là hưu mộc của Dương Nhị gia và Dương Tam gia, huynh đệ hai người theo, bốn người chuyện triều đình, thời gian trải qua cũng nhanh.

      “Dương lão thái gia , chỉ sợ bên Bắc Địch kia năm nay lại có động tĩnh.” Lâm thị lang thở dài cái, vỗ bàn cái: “Người Bắc Địch này đúng là lòng muông dạ thú, mới nghỉ ngơi vài năm, muốn tới xâm phạm biên cảnh Đại Chu ta!”

      Lâm phu nhân lại quản đến những thứ quốc này, thấy Lâm thị lang vỗ bàn tức giận, cũng gì, chỉ chờ tin tức bình phục, mới mặt đầy nụ cười : “Lão gia, ta có chuyện vui lớn phải cho chàng.”

      “Chuyện vui lớn?” Lâm thị lang quay mặt lại nhìn Lâm phu nhân, thấy chân mày khóe mắt nàng đều là thần sắc vui mừng, khỏi hơi nghi hoặc chút: “ Chuyện vui lớn nhất nhà chúng ta, phải Chân nhi trúng Thám hoa sao? Còn có cái gì chuyện vui lớn gì nữa?”

      Mặc dù Lâm thị lang mình là xuất thân Thám hoa, nhưng nhi tử trúng Thám hoa, lại còn làm tự hào hơn cả tự trúng, thấy thần sắc Lâm phu nhân như vậy, Lâm thị lang hơi mê muội, lúc Chân nhi trúng Thám hoa cũng trông thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng biết kết quả là chuyện gì.

      “Hôm nay Dương lão phu nhân với ta, muốn hứa Tam tiểu thư phòng lớn Dương gia cho Chân nhi đây.” Lâm phu nhân nhìn Lâm Mậu Chân ngơ ngác ngồi ở bên, mắt có sắc bén: “Chân nhi, con mực phải chờ công thành danh toại mới nghị hôn, khi đó mẹ còn tán thành ý tưởng này của con, giờ nhìn lại vẫn là Chân nhi có nhìn xa hiểu rộng, vừa trúng Thám hoa, lại được Dương phủ vừa ý, đây chính là song hỷ lâm môn kia.”

      “Dương lão phu nhân muốn Chân nhi làm cháu rể của bà?” Lâm thị lang nghe cũng tự hài: “Đây là con mình có tiền vốn, được Dương lão phu nhân coi trọng.”

      “Còn phải sao.” Lâm phu nhân cười cả gương mặt lấp lánh ánh sáng: “Lão gia, nhanh ngẫm lại , chúng ta nên dùng cái gì làm nạp thải chi lễ cho người làm ngày mai mang qua.”

      “Mẹ, bây giờ con còn chưa muốn thành hôn.” Lâm Mậu Chân rất tốn sức mới phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, đứng lên, tay cầm tay vịn ghế ngồi, trong lòng co rút hồi lâu, trước mắt hoảng hoảng hốt hốt tất cả đều là kim tinh loạn vũ.

      Người thích là Tương Nghi, phải Dương gia Tam tiểu thư, năm mười tuổi ấy thấy Tương Nghi thích nàng, mực thích nàng, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi. Cho dù có đoạn thời gian rất dài thấy mặt nàng, nhưng vẫn lưu luyến nàng.

      Năm ngoái Tương Nghi tới Quảng Châu, lúc nàng xuất ở trước mắt , chỉ cảm thấy hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng, mấy ngày liên tiếp cả đầu cũng trắng mấy phần. Nàng lẳng lặng đứng đó, giống như hoa quế ngoài cửa sổ, điềm đạm, mang theo từng tia thơm ngát thấm vào người.

      quên được nàng, mặc dù nàng có nùng trang diễm sắc, nhưng dáng vẻ của nàng in trong đáy lòng , làm thế nào cũng lau được.

      Mẹ để cho cưới người khác, này thế nào có thể? Sao có thể ôm tình với Tương Nghi cưới người nữ tử khác, đó lừa gạt và tôn trọng nàng ấy.

      muốn lừa dối bất luận kẻ nào, dù có duyên phận sánh đôi với Tương Nghi, cũng tổn thương người khác.

      “Ngươi còn muốn trở thành hôn?” Lâm phu nhân hơi buồn bực, nhìn ánh mắt của Lâm Mậu Chân, bỗng nhiên nàng hiểu nguyên nhân, hóa ra con trai còn quên Lạc Tương Nghi kia: “Lòng ngươi có người rồi hả?”

      Lâm thị lang vốn rất vui vẻ, nghe giọng phu nhân trở nên lạnh lùng, cũng là kinh ngạc: “Chân nhi, con có nương mến? ra nghe , nếu thích hợp, cha phái người cầu hôn.”

      Lâm phu nhân quay mặt lại, trong mắt tất cả đều là bi phẫn: “Lão gia, ngươi làm sao lại hồ đồ như vậy!”

      Người Chân nhi thích nhất định là Tương Nghi, con nuôi bọn họ nhận! Trong lòng Lâm phu nhân trận buồn rầu, Lạc đại tiểu thư này kết quả có chỗ nào tốt, tại sao Chân nhi lưu luyến như vậy?

      “Lão gia, cõi đời này có người thích hợp với Chân nhi hơn Dương Tam tiểu thư đâu.” Lâm phu nhân rất lưu loát tổng kết: “Chân nhi, ngươi chớ có tánh tình trẻ con, hôm nay chính ngươi cũng thấy, Dương Tam tiểu thư tài mạo song toàn, đây mới là hiền thê Lâm gia chúng ta.”

      Lâm Mậu Chân nhìn liếc mắt Lâm phu nhân, mặt có điều thích, thi lễ với nàng: “Mẹ, giờ cơm còn sớm, con ra ngoài chút.”

      Lâm Mậu Dung đuổi theo ra ngoài: “Nhị ca, Nhị ca, muội và huynh cùng vòng vòng.”

      Lâm Mậu Chân đứng ở cửa, nắng chiều chiếu vào mặt của , có loại u buồn ra được, Lâm Mậu Dung chạy tới, kéo ống tay áo Lâm Mậu Chân: “Nhị ca, huynh còn thích Tương Nghi?”

      Tiết nguyên tiêu đó, Lâm Mậu Chân xem nàng thành Tương Nghi, ở bên tai nàng ra “Ta thích ngươi “ kia, Lâm Mậu Dung hiểu tâm tư huynh trưởng, năm ngoái Tương Nghi tới Quảng Châu, ánh mắt của Lâm Mậu Chân khắc cũng rời, Lâm Mậu Dung nhìn thần tình kia của , trong lòng sớm biết.

      “ Ừ.” Lâm Mậu Chân gật đầu cái: “Ta thích Tương Nghi, từ lần đầu tiên thấy nàng thích nàng.”

      “Nhưng mẫu thân lại coi trọng Dương Tam tiểu thư.” Lâm Mậu Dung cũng có chút tiếc nuối: “Hơn nữa, danh nghĩa Tương Nghi là muội muội của huynh đó, ở đâu có chuyện huynh trưởng cưới muội muội?”

      Tuy cha mẹ nhận Tương Nghi làm con nuôi chẳng qua là làm dáng chút, cũng ghi tên gia phả, nhưng về mặt danh nghĩa, Tương Nghi và Nhị ca cũng là huynh muội, giữa huynh muội sao có thể thành thân? Chuyện này phải vi phạm luân thường sao? Mặc dù Lâm Mậu Dung đồng tình Lâm Mậu Chân, nhưng lại cảm thấy về tình về lý mà , Nhị ca nên nghe lời của mẫu thân, cưới Dương Tam tiểu thư mới phải.

      “Hừ, muội và mẹ giống nhau, chỉ biết giả bộ hồ đồ, chẳng qua là muốn ta thuận theo lời của nàng.” Lâm Mậu Chân rất phiền não, nhìn Lâm Mậu Dung đứng bên, mặt đầy lo lắng : “Dung nhi, muội cũng đừng khuyên ta, ta muốn mình yên lặng tốt, có lẽ ngày nào đó ta nghĩ thông suốt, cũng có thể buông tay.”

      Lâm Mậu Dung kinh ngạc nhìn bóng lưng Lâm Mậu Chân, nàng nghĩ tới, cảm tình của Lâm Mậu Chân với Tương Nghi lại sâu như vậy. Nguyên tiêu năm đó nàng nghe Lâm Mậu Chân câu kia bên tai, nàng khiếp sợ xong bình thường trở lại, cảm thấy chẳng qua là Lâm Mậu Chân ít thấy nữ tử, cho nên muốn thân cận với Tương Nghi, sau khi lớn lên thấy cảnh đời nhiều dĩ nhiên phai nhạt.

      Nhưng là, nhìn từ bước chân tập tễnh kia, cảm tình với Tương Nghi, ràng vượt qua tưởng tượng của nàng, Lâm Mậu Dung đứng ở nơi đó, thấy áo xanh kia rền vang, bóng lưng của đơn như thế, trong lòng ngừng phát run, nàng biết nhân sinh Lâm Mậu Chân sau này thế nào—— nếu là cưới được Tương Nghi, chẳng lẽ đơn như vậy cả đời?

      Trong thiên thính Lâm thị lang và Lâm phu nhân cũng chuyện này.

      Lần đầu tiên Lâm thị lang mở miệng oán trách phu nhân của mình: “Chân nhi bộ dáng kia, tựa hồ là có nương thích, ngươi cần gì phải mặc kệ tâm ý của ? Chúng ta hỏi nương thích là ai, nếu gia phong tốt, vậy cầu hôn, chúng ta cũng nhất định phải leo lên cửa hôn với Dương phủ này, dù sao cũng thể làm Chân nhi uất ức.”

      “Ủy khuất ? Nhân tài như Dương Tam tiểu thư vậy là uất ức ?” Trong lòng Lâm phu nhân rất phiền loạn, liếc Lâm thị lang cái: “Ta đoán được tâm tư Chân nhi, nhưng ta thế nào có thể ra?”

      “Ngươi biết người Chân nhi thích là ai?” Lâm thị lang giải thích được: “Chân nhi với ngươi rồi hả?”

      “Chân nhi với ta, chẳng lẽ ta có mắt?” Lâm phu nhân thở phì phò đứng lên: “Lão gia, ta , ngươi cũng đừng ta làm điệu bộ! Ta đoán chừng người Chân nhi thích là con nuôi Lạc Tương Nghi của chúng ta, ngươi tự suy nghĩ chút, gia phong Lạc gia kia, thân phận bây giờ của Tương Nghi, là người thích hợp sao?”

      “Tương Nghi?” Lâm thị lang nghe tên này, sắc mặt cũng là biến đổi: “Như vậy sao được? Bọn họ là huynh muội.”

      “Còn phải sao.” Lúc này Lâm phu nhân mới thở phào nhõm, lần nữa ngồi xuống: “Lão gia, dù thế nào, chúng ta cũng thể để Chân nhi hồ đồ như vậy. Hôn phải là lệnh của cha mẹ lời của mối mai sao, sao có thể tùy chứ? Chàng xem Thâm nhi , cũng phải là ta định thân cho sao? Hai người trước khi thành thân chỉ là gặp mặt lần lúc xem mắt, bây giờ hai người còn phải như thêm mỡ trong mật sao?”

      “Phu nhân, nàng đúng.” Lâm thị lang gật đầu cái: “Chuyện này giao cho nàng làm, chúng ta cũng thể tùy theo tiểu tính tình của Chân nhi.”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :