1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 163: Lâm phu nhân mừng vì tin lành
      Nguồn : LQĐ

      đến con trai Lâm Mậu Chân của mình, mặt mày Lâm thị lang khỏi hớn hở thêm mấy phần.

      có hai đứa con trai, con trai lớn Lâm Mậu Thâm, con trai Lâm Mậu Chân, hai người từ thuở theo đọc sách, Lâm Mậu Thâm đôn hậu hiền lành, thông minh lanh lợi bằng Lâm Mậu Chân, mấy năm trước trúng Cử nhân, sau đó bất lợi trong kỳ thi mùa xuân, thi rớt, khỏi như đưa đám, Lâm phu nhân thấy tuổi của cũng mười tám rồi, cưới vợ cho .

      Ai biết sau khi thành hôn, Lâm Mậu Thâm mỗi ngày sa vào khuê phòng chi hoan, mỗi ngày ngủ tới khi mặt trời lên cao mới rời giường, chậm trễ bài tập buổi sáng, xa gần mấy lần, nhưng Lâm Mậu Thâm lại xem thường, chỉ tiếp tục ở trong phòng con dâu, ngay cả ôn bài cũng dọn vào nội thất.

      Lâm thị lang khỏi kêu Lâm Mậu Thâm hung hăng trách đánh trận, ra lệnh học đường đọc sách, chuẩn bị kỳ thi mùa xuân năm nay thi lần nữa, nghĩ tới Lâm Mậu Thâm lại vì vậy bệnh nặng trận, tháng thể rời giường thức dậy, Lâm phu nhân nhìn thấy thương tiếc, khuyên : "Mọi người có số mạng của riêng mình, chàng cần gì phải cưỡng cầu? Giờ Thâm nhi cũng sắp làm cha, còn bị chàng trách phạt như vậy, sau này bảo dùng mặt mụi nào dạy dỗ con ?"

      "Mẹ hiền làm con hư!" Lâm thị lang chỉ có thể lắc đầu, vô cùng buồn bã, con trai lớn thành thế kia, thoạt nhìn là được, chỉ có thể cho Lại bộ báo danh bổ khuyết, chờ xem các bộ kinh thành có chỗ trống , để cho lăn lộn từ quan cửu phẩm, xem xem có thể lăn lộn đến chính thất phẩm , lại cầu xin bổ nhiệm ra ngoài.

      Mà con thứ hai Lâm Mậu Chân hoàn toàn khác, năm ngoái thi Hương lần trúng ngay thủ khoa Quảng Đông, kỳ thi mùa xuân năm nay lại trúng, mặc dù có trong hội nguyên, nhưng đậu thứ mười lăm. Lâm thị lang biết được tin tức này hết sức vui mừng, năm đó thi đậu Bảng nhãn cũng hai mươi sáu tuổi, nhưng năm nay Lâm Mậu Chân mới mười bảy thôi, ít hơn mười năm, đây đúng là tiền đồ vô hạn!

      "Khuyển tử của vãn sinh, chẳng qua là may mắn mà thôi." Mặc dù trong lòng Lâm thị lang vui vẻ, nhưng vẫn áp chế xuống như cũ: "Sao có thể so với cháu ngoại Dương lão thái gia, vừa thi đoạt hội nguyên."

      Dương lão thái gia đến chuyện khoa thi, còn phải dẫn tới người ông sao ? Lâm thị lang thấy thần sắc vui mừng của Dương lão thái gia, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Người lớn tuổi mà, thích nghe lời nịnh nọt, đặc biệt là người ta khen con cháu của mình, vậy còn thấy ngọt ngào hơn cả ăn mật.

      Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng Dung Gia Mậu, ngay từ ba năm trước là thủ khoa kì thi Hương, làm cả Đại Chu khiếp sợ—— khi đó còn thiếu nửa năm mới 12 tuổi, mọi người ngừng khen, Dung gia Giang Lăng có thần đồng. Nghe người ta , vị học Chính đại nhân yết bảng hôm đó biết được tuổi của thủ khoa, kinh ngạc nửa ngày cũng khép miệng được, mực muốn kiểm tra bài thi, phải nghĩ bài thi sai rồi, làm trễ nãi tiền đồ người khác.

      Vốn bài thi là vô cùng bí mật, nhưng chuyện này là khiến người ta khó mà tin được, thiếu niên 11 tuổi lại có thể trúng thủ khoa, những thí sinh kia cùng thi kia, chỉ cảm thấy mặt mình cũng mất ánh sáng, cho nên đều ủng hộ học Chính đại nhân tra xét bài thi.

      Mang bài thi tới, chỉ thấy chữ viết rộng rãi, khởi, thừa, chuyển, hợp rất già dặn, giống như người học hàng lâu năm kinh nghiệm phong phú, học Chính đại nhân thất kinh, lại e rằng có người thi hộ, suy nghĩ tỉ mỉ thấy sợ vô cùng, cho người kêu Dung Đại thiếu gia tới, tự mình kiểm tra , kết quả hành động cử chỉ khéo léo, chuyện trò thành thạo.

      Học Chính đại nhân vỗ tay thở dài : "Dung gia Giang Lăng Này hổ danh là thế gia! Lại ra tài năng kinh thiên động địa!"

      Từ đó, Dung Đại thiếu gia danh mãn Giang Nam.

      Vốn tưởng rằng kỳ thi mùa xuân năm thứ hai, Dung Đại thiếu gia có chút vấn đề nào, kim bảng đề danh, nghĩ đến đường vào kinh thi, Dung Đại thiếu gia thủy thổ hợp, nửa đường bị bệnh nặng, trì hoãn mấy ngày, lúc chạy tới kinh thành bắt đầu thi ngày, ngày trì hoãn này tương đương với trì hoãn ba năm, cũng may Dung Đại thiếu gia tuổi còn trì hoãn cũng sao, trở về Giang Lăng.

      Năm ngoái Dương lão phu nhân gọi Dung Đại thiếu gia đến kinh thành, đọc sách trong học đường kinh sư, sợ là vạn nhất dung Đại thiếu gia lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đường thi. Kỳ thi mùa xuân năm nay, Dung Đại thiếu gia vừa thi đoạt hội nguyên, lần nữa làm cho cả đại Chu khiếp sợ, tất cả mọi người biết Dung gia Giang Lăng ra
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 164

      Ngoài cửa sổ có hoa lê màu trắng chập chờn nhiều vẻ, thành bóng đen đánh vào cửa sổ điêu khắc hoa, bị ánh đèn vàng ấm trong phòng chiếu lên, là song cửa sổ dán lên lúc hết năm. Lâm phu nhân cái tay cầm ngọn đèn con thỏ, ánh mắt chẳng qua là nhìn chăm chú vào âu trà xanh kia, khóe miệng thấm thoát nở nụ cười tới.

      "Lão gia, vì sao Dương lão phu nhân nhắc tới Chân nhi và Dung nhi của chúng ta?" Lâm phu nhân ngẩng đầu lên, trong mắt có thần thái sáng láng, tựa như muốn bay ra từ trong mắt của nàng: "Làm sao bà ấy biết tên của con chúng ta?"

      Lâm thị lang cũng thấy là kỳ lạ, suy nghĩ chút : "Chân nhi kim bảng đề danh, là người thứ mười lăm, bọn họ biết cũng chẳng có gì lạ, tên Dung nhi... Phỏng chừng..." suy nghĩ chút : "Là Dương gia thiếu gia tên Bảo Trụ kia cho Dương lão phu nhân."

      Hai tay Lâm phu nhân nâng ngọn đèn con thỏ, lẩm bẩm : "Vị Dương Tam thiếu gia kia?"

      "Có lẽ chính là ." Lâm thị lang khẽ gật đầu: "Ta cũng nghĩ ra người khác."

      "Có khả năng." Đột nhiên Lâm phu nhân nở nụ cười, cầm chung trà lên, nhàn nhạt nhấp miếng, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lâm thị lang: " Chân nhi và Dung nhi nhà chúng ta cũng nên chuẩn bị nghị hôn rồi."

      "Nghị hôn?" Lâm thị lang có vài phần mờ mịt: "Năm nay Chân nhi mười bảy, có thể từ từ xem nương môn đăng hộ đối , cần tướng mạo, chỉ cần nhân phẩm tốt, hiền thục hiếu thuận là được. Về phần Dung nhi... Có sớm quá ?"

      "Sớm chỗ nào? Mùa thu năm nay cập kê rồi!" Lâm phu nhân oán hận : "Sao chàng lại để ý Dung nhi như vậy!"

      Lâm thị lang cười cười xấu hổ: "Ta luôn cảm thấy tuổi Dung nhi , chỉ hận thể lưu nàng bên người cả đời."

      "Lưu cả đời? Con lớn dùng được, lưu tới lưu biến thành kẻ thù!" Lâm phu nhân cười đặt chung trà xuống: "Ta nghĩ, cũng nên thuận đường giúp nàng nhắn lại phen."

      Trước mắt của nàng phảng phất xuất hai vị thiếu gia nho , khi đó tay trong tay chơi đùa trong hậu hoa viên Tri phủ Nghiễm Lăng. Dương Tam thiếu gia, Dung Đại thiếu gia, dù Dung nhi gả cho ai, cũng coi như là nhân duyên tốt, Lâm phu nhân thầm hạ quyết tâm, mấy ngày nữa Dương phủ, nhất định phải chưng diện cho Dung nhi của mình.

      "Ngày mai kêu người Trân Lung phường và Kim Ngọc Phường gọi tiểu nhị ở đó tới." Lâm phu nhân cười híp mắt : "Năm nay Dung nhi chỉ mới làm hai bộ áo xuân, phải may thêm hai bộ cho nàng."

      Lâm thị lang gật đầu cái, câu: "Vốn nên như thế, con lớn rồi, tự nhiên phải ăn mặc nhiều chút mới hiển lên phần dung quang kia ra."

      Vợ chồng hai người thần giao cách cảm, nhìn nhau, trong mắt có nụ cười.

      Ngày thứ hai là mười lăm tháng ba, chính là ngày tốt lớn - ngày thi đình, sáng sớm dậy thấy trời xanh quang đãng, vạn dặm mây, màu xanh da trời nhàn nhạt kia giống như được gột rửa qua vậy, vô cùng trong sáng. Trước thềm son Hàm điện, từng cái bàn chỉnh tề, bên để văn phòng tứ bảo, phía sau là những sĩ tử mặc trường sam màu xanh ngồi ngay ngắn, tất cả mọi người ngưng thần tĩnh khí, mang theo thần sắc cung kính nhìn đội nghi thức thềm son.

      "Hoàng thượng giá lâm!" Giọng nội thị rất chói tai, cuối
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 165: Quỳnh lâm yến thiếu niên đắc chí

      Ngoài điện Quỳnh Lâm có mảnh hoa hạnh rơi xuống, đến mỗi mười lăm tháng ba thi đình, hoa hạnh nơi này nở diễm lệ khác thường, đóa hoa màu đỏ tụ nơi, như thùy châu trang điểm cho cả nhánh cây nhìn như mây như gấm, nhìn xa xa, giống như mảnh ánh nắng đỏ rực, gió phất phơ, cánh hoa bay múa theo gió, bay tán loạn đầy trời.

      đám người mặc áo xanh quanh quẩn trong rừng hạnh, trong miệng mặc dù ca ngợi cảnh đẹp trước mắt, trong lòng giống như treo mười lăm cái thùng đầy nước, lung lay lung lay.

      Đến khi mở dạ tiệc, Hoàng thượng bổ nhiệm ba vị trí đầu tân khoa rồi, làm sao có thể khẩn trương?

      Giữa đám người có thiếu niên áo xanh, vô cùng tuấn tú, sắc mặt trắng noãn, đôi mắt giống như nghiên mực, đen như mực rực rỡ nhìn quanh. đứng dưới tàng cây hạnh, cánh hoa bay xuống đầu vai, điểm giọt màu đỏ đến giữa trường sam màu xanh, tự dưng sinh ra phần khí chất ra được, thoát tục siêu phàm.

      Những người bên cạnh cũng đứng hơi xa, thiếu niên này thân mình đứng đó, phảng phất di thế độc lập, giống người trong này.

      "Dung Đại thiếu gia, " Từ bên qua nam tử tuổi còn trẻ, chắp tay chắp tay: "Hôm nay viết có thuận tay chứ?"

      Gia Mậu xoay mặt, thấy khuôn mặt như từng quen biết, hơi ngẩn người, bỗng nhiên nở nụ cười: "Lâm Nhị thiếu gia?"

      "Ngươi vẫn còn nhớ ta." Lâm Mậu Chân cười chúm chím gật đầu: "Vừa nãy ta cũng chỉ là đến xò xét đến gọi ngươi câu, nếu ngươi biết ta, vậy cũng xấu hổ."

      "Mặc dù cách vài năm thấy, vẫn có thể nhận ra Lâm Nhị thiếu gia." Gia Mậu cũng cười trả lời, trước mắt mơ hồ xuất quang cảnh gặp nhau khi đó, Lâm Mậu Chân rất thích chuyện với nàng ở sau lưng, khi đó mình nhìn thấy trong lòng rất thoải mái, biết là do mực mang theo chấp niệm hay sao, mà rất bài xích tất cả nam tử theo bên người nàng, cho dù biết rất , những người chẳng qua là người quan trọng, cũng có cảm giác ghen tị mơ hồ.

      Đời người có bảy khổ, được là khổ nhất, mấy năm nay Gia Mậu, trằn trọc trở mình chịu đựng, đến hôm nay, mới khoát đạt thêm vài phần. Lúc bắt đầu nóng nảy bất an, chỉ muốn nắm tay Tương Nghi cho nàng ở bân người mình, để cho Tương Nghi lại chịu nhiều khổ cực như kiếp trước. Nhưng sau này phát Tương Nghi thay đổi, trở nên khác với kiếp trước, nàng bắt đầu từ từ lớn lên, còn là đóa hoa mỏng manh cần che chở của kiếp trước nữa, nàng trở nên có chủ kiến, thông minh phóng khoáng, đối với việc đưa ra tay, nàng cũng giống kiếp trước vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nắm lấy, ngược lại mang theo kiêu ngạo khước từ.

      Gia Mậu vĩnh viễn nhớ tháng giêng năm ấy, mình tìm Tương Nghi, vốn tưởng rằng hai người xa cách gặp lại có thể chuyện tốt phen, nghĩ đến Tương Nghi lại chút do dự cự tuyệt , nàng cầu trở về, đừng tới Hoa Dương nữa, nàng muốn nghe theo lời của cha mẹ, nên chọc người nhà tức giận.

      Lúc ấy đầu óc nóng lên, xoay người chạy, nhưng sau khi lại lo được lo mất, mỗi đêm nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là ánh mắt chua xót của nàng.

      biết vì sao Tương Nghi cố chấp cự tuyệt như vậy, nếu nàng là Tương Nghi kiếp trước, chảng lẽ phải nên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ tiếp nhận phần tình ý của sao? Gia Mậu chỉ cảm giác mình hơi mơ mơ màng màng, nghi ngờ mình phán đoán sai, lúc này Tương Nghi căn bản phải Tương Nghi kiếp trước, nàng chẳng qua là bởi vì mình sống lại mà thay sinh hoạt ban đầu.

      Nhưng bất kể thế nào, Tương Nghi kiếp trước cũng tốt, Tương Nghi kiếp này cũng được, vẫn quên được nàng.

      Vừa gặp mặt Lâm Mậu Chân, lại
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 166: Kim Minh Trì muôn người chú ý

      Trong điện Quỳnh Lâm mở tiệc linh đình, từ rất xa ngoài điện cũng có thể nghe thấy thanh bên trong.

      Mỗi lần Hoàng thượng bổ nhiệm Trạng nguyên, mở tiệc mời tân khoa Tiến sĩ trong điện Quỳnh Lâm, dùng để bày tỏ kính trọng đối với tài thiên hạ. Quỳnh Lâm yến ba năm lần, có thể chiếm chỗ ngồi điện này, cũng coi như là tài Đại Chu.

      Năm nay Hoàng thượng chọn Trạng nguyên là cháu trai Dung phi nương nương, Giang Lăng Dung Gia Mậu, Bảng nhãn là núi Tiêu Vương lãng, Thám hoa là Tín Dương Lâm Mậu Chân, còn người có thực lực nhất đoạt được nhất trong lời đồn đãi Trạng nguyên Tiêu Tam lão gia chỉ là truyền lư.

      bóng dáng từ chạy ra ngoài từ cửa sau điện Quỳnh Lâm, rón rén tới bên kia chỗ sâu trong rừng hạnh, ở đó lộ ra đầu người tới: "Định rồi?"

      "Định, định." Người kia thấp giọng: "Tiểu Phúc Tử, ngươi về cho Dung phi nương nương, cứ lần này Dung gia Giang Lăng tăng thể diện rồi, Hoàng thượng bổ nhiệm Dung Gia Mậu làm Trạng nguyên!"

      "A!" Tiểu Phúc Tử thấp kêu lên: "Tiêu gia sao?"

      "Truyền Lư."

      "Quá tốt, nương nương nghe thấy nhất định rất vui vẻ!" Tiểu Phúc Tử hưng phấn: "Ta trở về cung Ánh Nguyệt đây."

      Đêm xuân ba tháng, gió xuân dịu dàng thổi qua, giống như đôi tay nhàng vuốt ve gương mặt của người ta, hoa hạnh từ đầu cành rối rít rơi xuống, rất nhanh phủ đầy đất, Tiểu Phúc Tử đạp lên hoa rơi đầy đất chạy như bay về phía trước, vội vội vàng vàng theo đường , vừa quay đầu nhìn thấy có bóng người theo sau lưng, chậm rì rì về phía trước.

      Đây phải tiểu Tuyền tử trong cung Trầm Hương sao? Tiểu Phúc Tử cười tiếng, sao có thể nhanh chứ? Được tin tức này, chỉ sợ là dám trở về báo cho Vinh quý phi biết rồi.

      Trong lòng Tiểu Phúc Tử vui vẻ, khẽ hát chạy về cung Ánh Nguyệt, lúc qua cung Trầm Hương, nghiêng đầu liếc cái, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng choang, vài chiếc đèn cung đình đỏ thẫm ở trước chủ điện chiếu nấc thang cẩm thạch sáng choang.

      "Hừ, nhất định là đợi trả lời, sợ là nóng nảy đến ngủ được rồi." Tiểu Phúc Tử vui vẻ chạy chầm chậm về cung Ánh Nguyệt, vội vội vàng vàng chạy nhanh tới chủ điện, vào cửa "Ùm" tiếng quỳ xuống: "Nương nương, tin tức tốt! Vị Dung Gia Mậu của Giang Lăng kia trúng Trạng nguyên!"

      "?" Ánh mắt Dung phi sáng lên: "Ngươi có hỏi thăm ràng? Vị phủ Tiêu Quốc công kia sao?"

      "Vô cùng chuẩn xác! Là Lưu công công bên cạnh hoàng thượng cho nô tài!" Mặt Tiểu Phúc Tử đầy vẻ đắc ý: "Tiêu gia cái đó chẳng qua là thứ tư nhé!"

      "Dung gia ta rốt cuộc có ngày hãnh diện rồi." Dung phi đè cái ghế đứng lên, hưng phấn hai bước về trước, chắp hai tay lẩm bẩm hai tiếng, đây chỉ là vấn đề vị Trạng nguyên, đây cũng Hoàng thượng tỏ lập trường, thông qua lần thi đình này lại bày phủ Tiêu Quốc công lần.

      Vào cung ba mươi bốn năm, tâm tư hoàng thượng nàng đoán ra như cũ.

      Nàng căn bản cũng biết hoàng thượng là thích nàng, vẫn ưa thích chiếc cằm tròn thoáng mang chút nhọn của nàng. Nàng nhớ ngày xưa lúc Hoàng thượng lâm hạnh nàng, từng nâng cằm của nàng lên : "Cằm của ngươi rất đẹp, sau này thể ăn quá nhiều, nếu là nuôi cằm thành tròn, trẫm vào cung Ánh Nguyệt của ngươi bước nào nữa."

      Nhiều năm như vậy, nàng nơm nớp lo sợ bảo dưỡng cằm của mình, rất sợ mất dáng vẻ này mất sủng ái, may mắn là Hoàng thượng cũng có bởi vì nàng lâu năm sắc suy mà ân sủng còn, xem từ chuyện hôm nay, Hoàng thượng vẫn để ý nàng.

      "Ngày mai tân khoa Trạng nguyên du nhai về, truyền tới cung Ánh Nguyệt, ta muốn gặp cháu trai ta." Dung phi dừng bước, mắt nhìn rồi nhìn bóng đêm thâm trầm bên ngoài, điện Quỳnh Lâm cách cung Ánh Nguyệt rất xa, nhưng nàng phảng phất loáng thoáng có thể nghe thấy có tiếng uống rượu làm vui kêu la om sòm, từ từ đưa tới theo gió xuân, giống như tiên nhạc bay xuống từ trời.

      Ngày thứ hai sắc trời sáng sủa, trong khí lưu chuyển mùi hương hỗn hợp giữa hoa tươi và cỏ xanh, mặt trời từ từ dâng lên, dần dần vượt qua cây thanh tùng cao lớn bên hồ Kim Minh kia, cây cầu khoác nhật ảnh màu vàng, ảnh ngược
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 167

      Ánh mặt trời ngoài điện rực rỡ, cỏ xanh đầy đất được mặt trời chiếu lên, tươi non xanh biếc, giống như khối ngọc to lớn, toàn thân trong suốt, lòe lòe chói mắt, sân cỏ đám cung nga đứng, nhìn trộm vào trong chính điện, đủ mọi màu sắc y phục bị gió xuân thổi tung bay, đúng là người chỉ có trong tranh.

      "Cháu trai nương nương chúng ta có thể đúng là quá tốt." Có cung nga xấu hổ mang khiếp sợ vào trong nhìn cái: "Có tài học, khẩn yếu nhất là vô cùng tuấn."

      "Ngươi luôn nhìn người ta có thể thế nào, nghĩ rằng Dung Đại thiếu gia kia có thể vừa ý ngươi hay sao? Người ta là trưởng tôn đại phòng Dung gia Giang Lăng, lại còn là quan trạng thiếu niên danh chấn thiên hạ, coi như ngươi muốn xách giày cho , người ta chưa chắc muốn ngươi." cung nga khác xuy xuy cười ra tiếng, cây trâm lưu tô người lay động, làm lóe ánh mắt người nhìn.

      "Miệng ngươi cũng quả thực sắc bén, người ta chẳng qua chỉ là khen câu tuấn, ngươi nhiều lời như vậy." Có người thấy người lúc đầu trong nháy mắt đỏ mặt, chạy ra giảng hòa: "Nguyệt Thanh phải người ổn trọng, sao dám suy nghĩ lung tung như vậy? Hôn Dung Đại thiếu gia, phải nương nương chúng ta bận tâm sao?"

      Người kia bị ngượng ngùng : "Chẳng qua chỉ là tỷ muội câu vui đùa thôi, bị ngươi như vậy, lại thành là vô lễ." Nàng quay mặt , nhìn thiếu niên mặc cẩm bào đỏ thẫm nơi đó, trong lòng thầm khen câu, thiếu niên lang là tuấn tú, khó trách nghe Nội thị , hôm nay hoa hạnh hồ Kim Minh đều bị ném đầy đất.

      "Gia Mậu, con chính là mặt mũi Dung gia." Dung phi hơi cười nhìn Gia Mậu, có hài lòng ra được: "Con chút, muốn ban thưởng cái gì, Bổn cung cũng cho con."

      Gia Mậu mới vừa mực ở cung kính trả lời Dung phi, liên quan tới đủ loại việc nhà của Dung gia Giang Lăng gia, dù cái gì, Dung phi nương nương cũng nghe nồng nhiệt, thỉnh thoảng còn hỏi hỏi tình huống mấy vị huynh đệ nhà mẹ, bất chợt, nàng lại ra câu muốn ban thưởng , tâm Gia Mậu chợt nhấc lên, loại vui mừng ra được kẹt tại yết hầu, lời kia linh lợi chuyển đầu lưỡi, cơ hồ lập tức thốt ra ra.

      "Ta thấy đại chất tử giống như sớm nghĩ xong nên muốn cái gì rồi." Thất công chúa Hứa Hoa Nghi ngồi bên hơi nở nụ cười, năm nay nàng vừa mới mười sáu, trong cung quả thực thú vị, bỗng nhiên tới đứa cháu chỉ hơn nàng tuổi, khỏi cũng xem danh hiệu này thành chuyện sung sướng, chỉ muốn trêu chọc .

      Sắc mặt Gia Mậu hơi đỏ lên, người sinh hoạt trong cung lâu mắt độc , giống như Thất công chúa chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi, chỉ liếc mắt là nhìn thấu tâm của .

      "Thất công chúa điện hạ, Gia Mậu chẳng qua là ngờ tới nương nương lại ban thưởng, tâm trạng tương đối kích động mà thôi." Gia Mậu ngồi đoan đoan chính chính, đôi mắt chỉ nhìn cẩm bào màu đỏ của mình: "Xin nương nương và công chúa điện hạ thứ tội, Gia Mậu lần đầu vào cung, biết lễ nghi, để cho công chúa điện hạ nhìn trò cười."

      Thất công chúa khoát tay cái, cười khanh khách: "Đại chất tử, ngươi đừng uyển chuyển như vậy, ngươi cứ việc thẳng là ta nên đánh gãy lời của ngươi là được. Ngươi mau mau , kết quả ngươi muốn ban thưởng gì, mẫu Phi ta mới dễ dàng khen thưởng ngươi."

      Gia Mậu đứng dậy, hành đại lễ với Dung phi: "Nương nương, Gia Mậu có điều thỉnh cầu."

      "Hả, nghe chút?" Dung phi liếc mắt cái Gia Mậu, trong lòng kinh ngạc, cử chỉ cháu trai này nhìn xem ra là trong lòng sớm có so đo rồi, cũng biết muốn cầu cái gì.

      "Nương nương, ta nghe mẹ , nương nương hết sức quan tâm con cháu nhà mẹ, lần trước nương nương viết gia thư về Giang Lăng, lưu ý hôn ta và tiểu
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :