1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 151:

      Hình như chỉ qua đêm, Hoa Dương từ mùa đông đến mùa xuân.

      Vào nửa đêm nghe thấy tiếng vang tích tích đáp đáp, còn tưởng rằng trời bên ngoài mưa, nhưng chờ buổi sáng thức dậy nhìn cái, chỉ thấy nơi mái hiên đó, chuỗi giọt nước tinh tế rơi xuống, giống như bức rèm, mà xuyên qua khe hở hạt nước nhìn ra ngoài, lại thấy hạt mưa nào.

      "Băng tan!" Liên Kiều đứng trong hành lang, nhìn giọt nước rơi từ mái hiên, rất vui vẻ: "Thời tiết bắt đầu ấm lại rồi."

      vòng mặt trời đỏ thẫm từ từ dâng lên sau núi Phượng Hoàng, núi màu xanh bị ánh sáng vàng rực kia chiếu đến xán lạn, Tương Nghi xuất thần ngắm vườn trà trước mặt, trong lòng tràn đầy vui sướng ra được, trong vườn trà màu xám tro có chút màu vàng nhàn nhạt, hôm qua nàng xem, cành có hơi nhô ra chút xíu, mang theo màu xanh non, như thổi hơi là có thể tan chảy.

      Mầm trà sắp mọc ra, đây chính là lúc tốt nhất hái búp trà của trà Minh Tiền. Tương Nghi xoa xoa bàn tay, mặt lộ ra nụ cười, mấy ngày nữa có thể vào vườn trà hái mầm.

      Dương lão phu nhân , cầu người bằng cầu mình, nếu vườn trà nhà mình có thể sản xuất ra phẩm loại tốt, như vậy có thể ít đường quanh co hơn, sau này lúc thiếu hàng có thể do vườn trà của mình chuyên cung.

      "Những thứ cống như Đại Hồng Bào này nọ, mới bắt đầu còn phải bừa bãi vô danh sao?" Thư Dương lão phu nhân viết rất có tính khuyến khích: "Sao cùng là trà, cùng nơi sản xuất, có loại trà bán tốt, có loại trà lại chỉ có thể bán giá lượng cân, trong đó có nguyên nhân gì, con hãy cẩn thận mày mò."

      Năm ngoái Tương Nghi mua vào rất nhiều lá trà đầu xuân bản xứ, nàng cầm những thứ trà kia bàn bạc với Hoàng Nương Tử, vì sao trà Hoa Dương luôn thơm tho kịp trà vùng khác, mùi vị trà ngâm nước xong cũng đủ thơm ngọt mát lạnh.

      Hoa Dương có trà búp Minh Tiền, chỉ có trà Vũ Tiền, trà Vũ Tiền kia ngâm nước xong lá cây từng miếng mở ra, vốn phải như ngân châm, mà giống như lá chuối tây nho . Tương Nghi cảm thấy hẳn là lão bản trong vườn trà có lòng tham, hái mầm làm trà Vũ Tiền sắc nhọn tốt nhất, nhưng năm nay mua vườn trà, sau khi thương thảo với những người làm thuê, mới biết hóa ra phẩm loại cây trà của Hoa Dương phần lớn đều là có hình dáng đại diệp này, coi như là mầm nhọn, cũng qua hai tấc.

      Chu lão bản đó thiên hoa loạn trụy, ra cũng là giả, năm sao có thể kiếm nhiều bạc như vậy, tối đa cũng chỉ ngàn lượng bạc là cao nhất. Trà trong vườn này cây trà thể so với nhà khác, trà phẩm làm được khác rất nhiều, mỗi năm có ít lá trà bán được, chồng chất trong kho hàng ai mua, bảo quản ổn thỏa, lá trà kia hỏng rồi, cũng bán được bạc.

      Vườn trà này ra cũng phải của Chu lão bản, tốn hai vạn lượng bạc mua vườn trà, làm hai năm cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, cố hết sức mà có kết quả tốt, hai vạn lượng bạc bỏ vào nơi khác , năm nhiều, ba, bốn ngàn lượng luôn có thể cầm được, nhưng bây giờ tân tân khổ khổ, quanh năm suốt tháng chỉ cầm ngàn lượng, có lợi.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Chu lão bản chỉ muốn tìm nơi tốt, mang bạc của mình ra làm ăn, hỏi thăm được ông chủ Trà Trang Thúy Diệp muốn [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 152: Xảo thủ chỉnh trì mãn viên hương

      Ánh mặt trời vàng chói lập lòe chiếu vào trong vườn trà, như khảm lên phiến lá màu xanh lớp viền vàng vậy, nhìn đẹp mắt hơn ban đầu. Trong hành lang đứng hàng người, tất cả mọi người bình thanh tĩnh khí nghe Dương lão phu nhân chuyện.

      "Trà này tốt hơn, đầu tiên là cây trà tốt hơn, thứ yếu là công nghệ chế trà tốt hơn." Dương lão phu nhân nhìn cây trà trước mắt, lắc đầu cái: "Trà trong vườn này của con, đầu tiên phải giải quyết vấn đề phẩm loại."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Ban đầu con cũng muốn đổi cây trà trong vườn, nhưng đâu tìm đến nhiều mầm trà như vậy? Huống chi cây trà từ cây giống đến lần hái đầu tiên, cần đến ba năm, tốc độ này là quá chậm. Nếu là dùng cây trà trồng ba bốn năm, sợ rằng đổi cả vườn trà lại, cần mười vạn lượng bạc."

      Vườn trà có ngàn mẫu đất, cây trà mẫu đất, trăm lạng bạc ròng là ít nhất, có khả năng còn nhiều hơn, mỗi lần Tương Nghi tính giá vốn này, cảm thấy thương tiếc, Liên Kiều ở bên cạnh giận đến mắng Đông gia thứ nhất của vườn trà: " biết buôn bán, sao lại trồng nhiều trà như vậy chứ."

      "Bạc này mặc dù nhiều, nhưng có lúc phải tốn phải tốn." Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Năm ngoái Trà Trang Thúy Diệp kiếm bao nhiêu bạc? Có thể có mười vạn lượng?"

      "Vâng." Trong lòng Tương Nghi thầm , sao chuyện gì cũng gạt được Dương lão phu nhân vậy, ngay cả mình kiếm bao nhiêu bà cũng biết ràng.

      "Vì sao con dùng mười vạn lượng bạc này mua cây trà ngon về?" Dương lão phu nhân chỉ chỉ trà cả vườn: "Theo tính tình của ta, những cây trà này đều chặt làm củi đốt."

      Liên Kiều đau lòng, ở bên cạnh xen vào: "Dương lão phu nhân, vườn trà này vẫn có chừng trăm mẫu đất là loại trà khác, ngài còn chưa nhìn mà, cũng thể chặt hết. Lại , những cây trà kia còn có thể bán cho người khác, ít nhiều gì có thể có chút bạc."

      "Còn có cây khác?" Dương lão phu nhân hứng thú: "Mang ta nhìn chút."

      Tương Nghi tranh thủ thời gian để cho Liên Kiều cầm nón lá áo tơi tới: "Hôm qua mới có mưa, cây đều là hạt nước, chớ làm ướt y phục Dương lão phu nhân."

      Qua trận, tất cả mọi người đeo nón lá lên, dùng bao bao mặt, mặc áo tơi rồi qua phía bắc vườn trà.

      Phía bắc vườn trà là Chu lão bản cắn răng đổi nhóm cây trà, so với phía nam này, phẩm loại phải tốt hơn chút. Dương lão phu nhân đưa tay hái mấy lá cây đặt vào trong tay nhìn, mặt lộ ra nụ cười: "Loại này coi như là trà tiểu Diệp, chỉ tiếc có chăm sóc tốt, trồng quá dày, cho nên trà này đều mọc tốt [​IMG]
      Tôm Thỏ, Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 153: Vườn trà thay máu

      Cảnh tượng trong vườn trà là mảnh náo nhiệt, khắp nơi đất đều là lá cây trà bị dẫm đến rối bời, rất nhiều lá đều bị dẫm vào trong bùn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào vườn trà, làm cho người lao động bên trong toàn thân nóng lên, mới quơ cuốc mấy cái ngừng tay, cởi y phục người ra treo cây trà, lại tiếp tục làm việc.

      "Chủ vườn trà này đúng là kỳ lạ." Có hai người vừa đào đất dưới tàng cây, vừa xì xào bàn tán: "Qua hai tháng nữa là có thể hái trà mới bán, mắt thấy bạc sắp tới tay, sap lại đào cây trà ? đây phải ném bạc vào trong nước sao?"

      "Ai biết được?" người khác lắc cây trà dãn ra chút, hai tay đỡ cây trà kia liều mạng kéo ra bên ngoài: "Ta nghĩ Đông gia này nhất định là có bạc nhiều, nếu sao lại làm ra chuyện này tới." nhìn chút Dương lão phu nhân, mặt ra nhiều chút vẻ mặt kỳ lạ tới: "Chẳng lẽ lão phu nhân kia chính là Đông gia vườn trà ? Có thể nhìn nàng mặc kia thân y phục cũng giống như."

      "Có Đông gia nào đích thân vào trong vườn làm việc? Cũng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ như vậy." Người bên cạnh xuy xuy nở nụ cười: "Chỉ sợ là trong nhà nghèo đói, cũng chỉ có thể tới nơi này lăn lộn kiếm chút tiền công."

      Tóc Dương lão phu nhân bị bó tại trong cái khăn, người mặc áo kép Thu hương sắc toái hoa, người món trang sức cũng có, ngay cả ngân trâm cũng mang, nhìn trúng như lão thái thái nông thôn thông thường. Tương Nghi đứng bên người nàng, cũng ăn mặc hết sức địa khí, triệt để làm thôn .

      "Lão phu nhân, đây là làm gì?" Tương Nghi nhìn Dương lão phu nhân cầm nhánh cây trong tay, rất kinh ngạc, Dương lão phu nhân cầm thanh đao rất là sắc bén cắt ra cái lỗ nhánh cây, sau đó cầm nhánh trong tay cắm vào rất nhanh, Ngọc Trúc Ngọc Mai bên cạnh cầm thứ gì đó bao chặt nhánh cây kia, rồi dùng lá mây tre ghim từng vòng.

      Dương lão phu nhân vỗ thân cây trà cái, thấy nhánh cây kia chút cũng lay động, hài lòng cười cười: "Đây là chiết cây."

      "Chiết cây? Gả, xuất giá sao?" Liên Kiều đứng ở bên cạnh, mặt đầy mê muội: "Là bởi vì thân cây đến từ ngoài ra tiến đến gần, đồng nghĩa với xuất giá hả?"

      "Ngươi ngược lại là nha đầu linh hoạt." Dương lão phu nhân gật đầu cười: "Đúng là như vậy. Ta chuyển nhánh cây sinh trưởng tốt qua cây này, sau này bên cây này chỉ có loại lá, vừa có thể có ưu điểm cây kia, cũng có thể có đặc sắc cây này."

      "A, lại có thể thần kỳ như vậy?" Tương Nghi tròn mắt, đây là lần đầu nàng nghe tới chuyện như vậy.

      " Đúng, chính là thần kỳ như vậy." Dương lão phu nhân gật đầu cười: "Sau này con phải mỗi ngày ghi lại tình huống những cây trà được chiết này, chờ ta phái quản tới, con lại đưa những ghi chép này cho bọn họ nhìn, bọn họ biết nên xử lý thế nào."

      "Ta nhất định mỗi ngày tới ghi lại tình huống!" Tương Nghi cẩn thận nhìn nhành trà mới dời lên kia, hết sức khỏe mạnh, lá trà bên mọc ra mấy mảnh lá non nho , cây trà này Dương lão phu nhân sớm mọc mầm, [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 154

      Mới trải qua mấy trận mưa, trong vườn trà nhanh chóng bắt đầu xanh biếc, đứng núi nhìn bốn phía, chỉ thấy khắp nơi là mảnh xanh biếc, bừng bừng sức sống.

      Trong mảnh xanh biếc kia, lại pha trộn đủ loại màu sắc, màu trắng màu đỏ, giữa nhánh cây thấp thoáng bóng hái trà, vươn tay ra hái mầm nhọn ngọn cây nhanh.

      "Chuyên chọn trà mới mầm nhọn hái, đừng hái mảng lớn lá cây vào đó!" Liên Kiều vừa theo đám người hái trà, vừa nhắc nhở các nàng: " Nương , thà kiếm ít tiền, cũng phải làm trà tốt nhất, các ngươi phải nhớ kĩ, thể hái lá lớn!"

      Đám trà búp Minh Tiền Hoa Dương này, là Dương lão phu nhân nhóm trà có trà phẩm khác biệt, lớn nhanh, hơn tháng dần dần khôi phục sinh cơ, lá nhánh cây giãn ra, từng mảnh tròn trịa dài, chiếu bóng mặt trời, ngừng lay động trong gió xuân. Mấy vị quản Dương lão phu nhân phái tới cho Tương Nghi tra xét mấy ngày, dùng thước đo chiều dài lá cây, hôm qua với Tương Nghi: " nương, ngài có thể kêu người làm tới hái trà."

      "?" Tương Nghi nhìn qua, tờ giấy quản kia ghi lại hàng con số rậm rạp chằng chịt, vội vàng qua: "Phạm đại thúc dạy ta."

      Mấy vị quản đều là người Dương lão phu nhân tuyển chọn tỉ mỉ mới phái đến đây, qua năm dạy Tương Nghi phải trở về . Mấy người bọn họ vốn tưởng rằng Tương Nghi phái vài người theo học, nghĩ đến ngoại trừ thủ hạ Tương Nghi theo bọn họ, ngay cả vị đại tiểu thư như Tương Nghi cũng mỗi ngày mặc váy vải theo bọn họ chạy khắp nơi, chút tính khí tiểu thư cũng có.

      Tương Nghi tình nguyện học, mấy vị quản cũng tình nguyện dạy, hơn nữa Tương Nghi chút thông, mấy người dạy nàng càng thích, ai lại muốn dạy học sinh thông minh? Huống chi học sinh này là người Dương lão phu nhân thưởng thức.

      "Trà cũng có tiêu chuẩn nhất định, dài rộng bao nhiêu, có thể hái, nếu trưởng thành khó sao trà lắm." Phạm quản cười chỉ chỉ con số bên : "Ngươi nhìn xem, đây là ghi chép chiều dài chiều rộng lá trà trong mười ngày nay, trà búp Minh Tiền, tối đa cũng khoảng nửa tấc, giờ là vừa vặn."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Ta biết rồi."

      Lập tức để cho Lưu ma ma kêu mấy người hái trà qua, mong các nàng sớm tới hái trà, bởi vì Phạm quản , trà hái xuống lúc còn sớm làm ra trà thành phẩm càng thơm ngon hơn, nếu như chờ đến mặt trời lên ba sào lại tới hái trà, lá cây còn mới mẻ, trà làm ra tốt như hái lúc còn sớm.

      Gọi qua hơn mười người hái trà, sắc trời vừa tờ mờ sáng bắt đầu hái trà, các nàng đều là người hái lá trà chuyên nghiệp, đầu ngón tay lướt qua, mới lắc lư mấy cái, mầm nhọn thân cây được hái sạch , mầm nhọn cũng lọt. Tương Nghi theo phía sau muốn hái mầm sót lại, liếc mắt nhìn [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 155: Buông tư thế học chế trà

      Màu vàng xanh non nớt đầy đất, nhìn vô cùng mới mẻ đẹp mắt, lá trà chen chúc mặt đất, giống như con sông mênh mông, tiếp về phía trước, vô biên vô hạn.

      Phạm quản và mấy vị sư phụ đứng bên cạnh lá trà, cầm cái cào người lật lá trà, thỉnh thoảng từ bên dưới lá trà lộ ra chút của tờ giấy màu trắng.

      "Đây là làm gì?" Liên Kiều ngồi xổm bên, tò mò nhìn những lá trà kia ngừng lật tới lật lui, hết sức khó hiểu: "Vì sao mầm nhọn hái xuống phải lật lật lại như xào thức ăn vậy?"

      "Đây là phơi nắng." Phạm quản cười tiếng, chỉ lá trà trắng mềm : "Từ lá trà muốn làm ra trà ngon thành phẩm, phải trải qua ít công đoạn, hái, phơi nắng, để nguội, rung, hong, sao, vê, sao lại, vê lại, hong khô, công đoạn cũng thể thiếu."

      "Lại chú trọng nhiều như vậy!" Lưu ma ma ở bên kinh hô thành tiếng: "Ta từng thấy người ta làm trà, cũng chỉ là vò thành cục lại sao thôi, vừa mới , biết được phải tốn bao nhiêu công phu nữa!"

      "Chế trà là kỹ thuật sống, nếu làm qua loa, trà làm được cũng chỉ có thể là trà thô tầm thường thôi, dù trà hái sớm, ngâm nước xong cũng có mùi thơm này." Phạm quản dừng đầu cào lại, để cho lá trà lẳng lặng nằm đó: "Chỉ trình tự phơi nắng thôi, ít người đều lướt qua nó, ra đây mới là công đoạn quan trọng nhất, lá trà mang theo khí tức mặt trời, trà làm ra uống mới ngon."

      Quản bên cạnh ngồi dậy, : "Trà mỏm đá này còn phải chú ý tránh tám vị, nếu cho dù là cây thượng phẩm, trà làm ra cũng là thiếu sót."

      "Tám vị?" Tương Nghi mở to hai mắt: "Là vị gì?"

      "Tám vị này là chỉ vị men, vị nặng, vị khói, vị xanh, vị chua, vị nóng, vị ôi, vị khét, mùi khét chia thành mùi khét khi sao và mùi khét khi hong, xưng là tám vị." Phạm quản khom người cầm lá trà lên, ước lượng trong tay, tinh tế với Tương Nghi: "Trà này nếu lên men quá độ, phải hương vị trà mỏm đá, mà tương tự với hồng trà, nếu là vò lúc chưa kịp khô hoặc là lửa quá lớn hay thời gian quá dài, có vị nặng, nếu phơi nắng cho lên men chưa đủ, sao đủ, lá trà có vị sáp..."

      "Đúng là học vấn khắp nơi." Tương Nghi khen tiếng, ban đầu nàng vốn nghĩ tới, việc chế trà này còn chú trọng nhiều như vậy, nhắc tới phải lúc lâu.

      "Lạc tiểu thư, ngươi chờ xem, qua chừng mười ngày, trong Trà Trang Thúy Diệp của ngươi có trà búp Minh Tiền vườn nhà mình để bán." Phạm quản cười nhìn Tương Nghi: "Lạc tiểu thư cần mỗi ngày đến vườn trà, ngươi chỉ cần làm chuyện của mình là được, năm nay còn tiệc trà Động Đình ?"

      Tương Nghi lắc đầu cái: "Năm nay ta , năm ngoái xong với ông chủ Đổng kia, trà búp Minh Tiền năm nay sớm quyết định, chỉ cần để Phương tẩu qua kiểm hàng là trực tiếp đưa tới, tẩu ấy cũng chuẩn bị xem tiệc trà năm nay có hàng tốt gì khác , thuận đường mua chút về."

      Tiệc trà Động Đình mở cái là gần hai tháng, vườn trà các nơi ngừng mang trà tốt nhất của nhà mình ra nhập hội, hơi sớm hơi trễ, mang trà búp Minh Tiền và trà phẩm năm ngoái tồn xuống sớm, sau đó là vừa chế vừa cung, cả tiệc trà căn bản thiếu hàng, có khách uống trà lại có khách uống trà đến, cuồn cuộn dứt.

      "Phương tẩu là người lợi hại, có nàng ngươi cũng có thể yên tâm." mặt Phạm quản loại thưởng thức: "Nàng là người ra từ trong Long Hổ Môn, người nhà đều bị kẻ thù giết mất, lão phu nhân nhờ người báo thù thay nàng, Phương tẩu vì báo ân nên mới làm nha hoàn thiếp thân cho lão phu nhân, thực ra là bảo vệ an toàn [​IMG]
      Tôm Thỏ, Huỳnh Thượng Hỷthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :