1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: Dung Gia Mậu tới cửa xin lỗi

      Edit by JuuSan

      Ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ chiếu đất, tại cửa Lạc Phủ, bóng người ngồi mặt tuyết, lưng dựa vào cửa, rụt rè nhộn nhạo, xoa xoa tay thở ra hơi.

      Thời tiết lạnh này mà than củi lại có nhiều, năm trước còn có thể dùng than để sưởi ấm, nhưng nghe người ta năm nay Đại phu nhân ngại chi tiêu lớn, than củi cho chỗ viện của lão phu nhân giảm phân nửa, hại ban ngày bọn dám dùng than để sưởi ấm, chỉ có thể tìm vài cành cây khô xung quanh đốt lên đống lửa , đốt xong tự thân dậm chân bậc thềm dập tắt.

      Thấy hai chiếc xe ngựa càng ngày càng gần, người gác cổng liền gõ cửa: “Đại gia trở lại, phía sau còn có chiếc xe ngựa, giống như Dương phủ có người đến.”

      Sau cửa lộ ra cái đầu, nhìn hai chiếc xe kia chút, “Ồ” tiếng, gật đầu: “Đúng là xe ngựa của Dương gia.” gã hạ nhân thân gầy gò chạy nhanh ra, ân cần vén màn lên: “Đại gia, Đại phu nhân!”

      Gương mặt Lạc Đại phu nhân trầm đen bước xuống xe, hồi nãy đường về, Lạc Đại gia ngồi bên cạnh cứ oán trách nàng nên để Dương Bảo Trụ mang Gia Mậu về phủ nhận lỗi: “Còn chưa Bảo Trụ là cháu ngoại của chúng ta, vị Dung Đại thiếu gia kia là cháu ngoại của Dương lão phu nhân, nghe đứa hơn người, ngươi cũng dám để người ta về phủ nhận lỗi hả?”

      "Vốn phải làm như thế.” Lạc Đại phu nhân tức giận, nghĩ đến ở Sảnh đường, Gia Mậu dám chống đối với chính mình: “Ông thấy cái khuôn mặt của vị Dung thiếu gia kia đâu, dám dùng tay chỉ mặt ta đấy!” Lạc Đại phu nhân sinh ra trong gia đình thương nhân, từ được nuông chiều, lại mang theo của hồi môn phong phú gả đến Lạc gia, ai thấy nàng cũng là khuôn mặt tươi cười, đầy ý nịnh nọt sao? Nhưng hôm nay bất chợt chui ra thằng nhãi ranh, chút sợ hãi nào mà hung hăng với nàng, tất nhiên Lạc Đại phu nhân vô cùng tức giận, vô luận như thế nào cũng phải ép tới cùng.

      "Ta còn có chuyện cầu Dương lão phu nhân đây!" Lạc Đại gia thấy Lạc Đại phu nhân còn chưa hiểu, trong lòng cũng căm tức, hai năm làm Thôi quan, luôn muốn được thăng làm Huyện lệnh, mặc dù chỉ là quan thất phẩm, nhưng dù sao trong mắt người khác cũng có chút hơn người. Lại , so với Thôi quan, Huyện lệnh dễ tạo ra thành tích hơn, vài năm khảo hạch hạng ưu, vậy có thể vững vàng lên.

      Đặt ở đời của tằng tổ phụ , Lạc gia cũng đến mức cốt khí như vậy, nhưng trải qua hai đời của Tổ phụ và phụ thân , mới tuyệt vọng phát , Lạc Đại gia phải luân lạc đến nỗi phải đút lót người khác. Thời điểm Lạc gia phong quang, thấy, bây giờ chỉ có thể toàn lực chống đỡ cho Lạc phủ, miễn cưỡng làm tham mưu cho Tri huyện cửu phẩm ở Nghiễm Lăng, rồi chịu đựng vài năm mà lên được chức Thôi quan kia. Nhị đệ, Tam đệ mực ở trong Thư viện đọc sách, chuẩn bị khoa cử, nhưng đến bây giờ bọn họ có ai đậu cử nhân? Vậy Lạc gia muốn hưng thịnh trở lại, phải đợi đến lúc nào á!

      Chỗ duy nhất để dựa vào chính là người muội muội của được gả vào Dương gia, nhưng lại có được “hiền thê”, đến phủ người ta chúc Tết, khi về còn mang theo hai vị tiểu thiếu gia của người ta đến phủ mình nhận lỗi! Trong lòng Lạc Đại gia có chút bất an, biết năm nay mình có thể vớ tay đến cái ghế Tri huyện đây, hơn nữa chuyện này về sau thế nào?

      xe hai người ồn ào, Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc thấy cha mẹ cãi nhau, hai người hoảng sợ ra lời, rúc vào trong góc xe ngựa, trợn to hai mắt nhìn, đến khi xe ngựa dừng lại, mới hoàn hồn. Thấy bà tử bên ngoài gõ cửa, Lạc Tương Ngọc vội vàng chạy xuống, nhưng lại dám sau lưng Lạc Đại phu nhân, cách bà ba bước chân, tay nắm chặt vạt áo của Hoàng ma ma buông.

      *******

      Lạc lão phu nhân ngồi ở nhà chính, hơi ngủ gật. Sau giờ ngọ bà ngủ lần, bởi vì cứ nghĩ đến chuyện cả phòng Lạc Đại gia Dương gia chúc Tết mà lòng thể bỏ xuống được, biết kết quả chuyện ở Dương gia như thế nào, lòng mong Lạc Đại gia mau mau trở về…..Nếu chọn làm mẫu thân Huyện thái gia, hay mẫu thân Thôi quan, tất nhiên bà muốn chọn làm người trước rồi.

      Đột nhiên trận gió rét thổi vào, Lạc lão phu nhân mở bừng mắt, chỉ thấy đoàn người im lặng vào, phía trước là Lạc Đại gia và Lạc Đại phu nhân, phía sau hình như là mấy đứa . Lạc lão phu nhân hé mắt, lập tức thấy ngay cháu ngoại trai của mình. Edit by JuuSan

      "Bảo Trụ, sao cháu lại tới đây?" Ánh mắt Lạc lão phu nhân sáng lên, vội vàng vẫy tay với cậu, mặc dù trong lòng luôn nghĩ cháu trai của mình tôn quý hơn, nhưng dù sao Bảo Trụ cũng thường hay đến đây, hơn nữa, bây giờ còn có việc cầu Dương gia, nên tất nhiên đối với cậu phải bày ra bộ mặt vừa đau lòng, vừa vui mừng rồi.

      Dương Bảo Trụ đến bên người của Lạc lão phu nhân, ôm cánh tay của bà làm nũng: “Ngoại tổ mẫu, hôm nay Bảo Trụ dẫn theo biểu đệ cháu đến đây xin lỗi đây.”

      Chữ ‘Đây’ được Bảo Trụ kéo ra dài, ràng chữ cuối cùng có thái độ phục, Lạc lão phu nhân nhướng mày: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Chương 10: (2)

      Bảo Trụ vẫy vẫy tay với Gia Mậu: “Gia Mậu, đệ qua đây chút .”

      Gia Mậu tới, thi lễ với Lạc lão phu nhân: “Lão phu nhân mạnh khỏe.”

      Lạc lão phu nhân nhìn Gia Mậu đứng ở trước mặt mình, mặc trang phục hết sức đắt tiền, bên hông cậu đeo ngọc bội, nhìn là biết giá trị , sáng bóng, giống như có ánh sáng chuyển động bên trong, lúc nào cũng có thể chiếu ra: “Bảo Trụ, mau với Ngoại tổ mẫu, đây có phải là con trai của mẫu con ?”

      Bảo Trụ gật đầu: “Đúng, đây chính là Đại thiếu gia của Dung gia, Dung Gia Mậu.”

      Gia Mậu chờ Bảo Trụ giới thiệu xong, lúc này mới đem mọi chuyện xảy ra ở Dương gia kể ra lần, rồi rất áy náy nhìn Lạc lão phu nhân: “Gia Mậu còn tuổi, làm việc cũng có suy nghĩ nhiều, nên thường làm số chuyện đường đột. Chẳng qua vị phu nhân này chịu tha thứ cho Gia Mậu, nhất định muốn Gia Mậu đến đây xin lỗi, trong lòng Gia Mậu tự biết mình có lỗi, cho nên liền theo về.”

      Lạc lão phu nhân nghe xong, thiếu chút nữa là thở ra hơi rồi, con dâu lão Đại này có bản lĩnh, dám bắt Đại thiếu gia của Dung gia đến cửa xin lỗi! Bà đưa tay xoa xoa ngực: “Dung Đại thiếu gia, ra thiếu gia cần phải đến đâu, đây chỉ là chuyện tiểu hài tử vui đùa thôi, phải chuyện lớn gì.”

      Gia Mậu cười, tiếp lời: "Đó là do Lão phu nhân khoan hồng độ lượng, Gia Mậu làm sai chuyện nhất định phải xin lỗi, chẳng qua là Gia Mậu còn có việc tình muốn nhờ." Cậu giương mắt nhìn mặt của Lạc lão phu nhân: " biết trong phủ là Lão phu nhân nắm hay là vị phu nhân kia nắm?”

      Nhìn xem hài tử của người ta kìa! Trong lòng Lạc lão phu nhân than thở, chỉ có bảy, tám tuổi mà biết được thế , lại tao nhã lịch , chọn lời có chút nào ổn cả! Bà gật đầu: “Bây giờ vẫn là lão thân xử lý mọi việc trong phủ, biết Dung Đại thiếu gia có chuyện gì? Thiếu gia cứ thẳng.”

      Đạt được lời này của Lạc lão phu nhân, Gia Mậu mới yên lòng, cậu đến bên người của Tương Nghi, giữ tay nàng: “Lão phu nhân, hôm nay ta thấy Tương Nghi muội muội ăn mặc khá đơn giản, nên đem áo choàng Sỉ La Ni của mình cho nàng, vậy đây chính là đồ của nàng, ta hy vọng thấy có người đem đồ ta tặng lấy .” Cậu liếc nhìn vào khuôn mặt đỏ của Lạc Đại phu nhân, cười nhạt: “Phu nhân, ta ngươi.”

      Tương Nghi cúi đầu đứng ở đó, chẳng qua trong lòng buồn cười vì câu của Gia Mậu.

      Gia Mậu câu liền đem Lạc Đại phu nhân ra, làm nàng biết phải làm sao, nếu nàng nhảy ra Gia Mậu nàng, đó chính là thừa nhận nàng có tâm tư đoạt áo choàng Sỉ La Ni, mà nàng , vậy sau này cũng thể mạnh mẽ đến giựt lấy rồi.

      Lạc lão phu nhân nghe Gia Mậu , mặt xanh miếng, đỏ khối, nghĩ tới ngay cả mặt mũi, con dâu nhà mình cũng vứt xuống ở ngoài phủ. Chính mình kêu nàng thay y phục mới cho Tương Nghi, như thế nào còn để Tương Nghi mặc cái áo màu xanh đậm như cũ ra ngoài làm xấu hổ mất mặt?

      Dương Bảo Trụ tựa vào người Lạc lão phu nhân, lắc lắc tay bà: “Ngoại tổ mẫu, người đáp ứng rồi nha.”

      Lạc lão phu nhân gật đầu: “Đây là tất nhiên, nếu Dung Đại thiếu gia cho Tương Nghi,, chính là của nàng.”

      Lạc Đại phu nhân nhìn nhìn áo choàng Sỉ La Ni màu tím, vô cùng thương tiếc, do dự mở miệng: “Nhưng, mẫu thân, màu sắc áo choàng này thích hợp lắm với bé …”

      "Chỉ cần Tương Nghi muội muội ngại, có gì là thích hợp cả.” Gia Mậu nghiêng đầu nhìn Tương Nghi: “Ta cảm thấy tệ, Bảo Trụ ca ca cảm thấy thế nào?”

      Dương Bảo Trụ gật đầu: “Ta cũng thấy Tương Nghi mặc rất đẹp mắt, rất trầm tĩnh, giống như đóa hoa sen trắng lộ ra chút bóng xanh vậy.”

      Gia Mậu nghe, liên tục gật đầu: “Học vấn của Bảo Trụ ca ca tốt mà,, sau khi trở về Giang Lăng, ta nên tích cực đọc sách mới được, giống như ca vậy, mở miệng ra là văn chương .”

      Tương Nghi khẽ mỉm cười đứng ở đó, nghe được Gia Mậu những lời này, nhàng thở ra hơi, kiếp trước Gia Mậu thích nhất chính là buôn bán gảy bàn tính, thích đọc sách. Mới bắt đầu chàng giúp phụ thân mình quản lý Kim Ngọc Phường, về sau Dung lão thái gia được phong làm Trường Ninh Hầu, cả nhà dời tới kinh thành, từ đó chàng mới bị bắt buộc đến Quốc Tử Giám đọc sách.

      Tâm trạng tốt liền nghĩ đến việc đọc sách? Cũng có thể là Dương Bảo Trụ kích thích chàng . Mắt Tương Nghi nháy cái, lông mi bay múa, giống như cánh bướm vậy…. Bất kể thế nào, Gia Mậu và nàng, từ đầu đến cuối cũng phải là người cùng thế giới, chàng thích đọc sách cũng tốt, thích làm ăn buôn bán cũng được, đời này kiếp này, chính mình phải tự tính toán cho mình, phải đem cuộc sống của mình trải qua yên ổn mới là quan trọng nhất.

      "Tương Nghi, , dẫn chúng ta đến viện của muội . Mấy ngày trước, khi ta đến, nghe muội bị bệnh, nên thể thấy muội được.” Dương Bảo Trụ tới, kéo tay Tương Nghi, Gia Mậu cam lòng phía sau, cũng nắm lấy tay còn lại của nàng, Phương ma ma vội vàng chụp lấy đôi bao tay của Tương Nghi: “Đừng gấp, bao tay này chính là làm bằng lông hồ ly trắng đấy, lỡ rớt xuống đất dính bụi khó coi lắm.”

      Lạc lão phu nhân hòa ái dễ gần, nhìn Tương Nghi: "Nghi Nha Đầu, còn mau đưa biểu ca ngươi và Dung Đại thiếu gia vòng vòng chơi.”

      ____Hết chương 10____
      Last edited: 15/10/15

    2. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      love it

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Tìm ra đường phòng ngừa chu đáo

      Edit by JuuSan

      Cành cây bên ngoài phủ đầy tuyết, vùng trắng xóa, nhưng vẫn kém hơn sắc mặt của Lạc lão phu nhân chìm vào sương lạnh, tay bà run cầm cập, từ từ giơ lên, đôi mắt nhìn thẳng về Lạc Đại gia: “Thận Hành, làm sao mà ngươi lại gì, dám để cho Dung đại thiếu gia theo Bảo Trụ đến phủ hả?”

      Lạc Đại gia cúi đầu , Lạc Đại phu nhân nắm khăn trong bàn tay, giọng the thé: “Là do chính Dung Đại thiếu gia muốn theo đến, lại phải ta buộc đến, vì sao mẫu thân lại tức giận?”

      Lạc lão phu nhân nhịn hết sức việc bà thích, con dâu lão Đại xuất thân từ gia đình thương nhân, vốn là bà sống chết đồng ý hôn này, nhưng khi thấy bút đồ cưới phong phú kia, bà mới động tâm, bây giờ Lạc gia sa sút, tiền thu vào cũng nhiều, sau này lão Nhị, lão Tam vẫn cần phải thi Cử nhân, thể thiếu bạc đút lót được.

      Ai biết nhường bước này lại là sai hoàn toàn. Nguyên lai thấy con dâu lão Đại nghe lời, nhưng qua hai năm gần đây mới phát nàng là người biết phải trái, vô cùng ngu xuẩn. Câu ngạn ngữ “Lấy vợ nên cưới hiền” sai mà! Lạc lão phu nhân khoác tay Lạc Đại phu nhân: “Ta nhiều với các ngươi nữa, Thận Hành, chính ngươi nên suy nghĩ kỹ chút, bản thân mình muốn cái gì nhất?!”

      Lạc Đại phu nhân mờ mịt nhìn Lạc lão phu nhân được nha hoàn đỡ lên, miệng há to: “Còn cái gì? ràng là Dương lão phu nhân cho Bảo Trụ đưa Dung Đại thiếu gia kia đến.”

      Lạc Đại gia lạnh lùng nhìn Lạc Đại phu nhân, rồi cất bước ra ngoài, trong lòng vô cùng hối hận, khi đó vì tham đồ cưới và thấy nàng ta có sắc đẹp mới cưới về, ai dè càng về sau, càng phát nàng ta chính là đống bùn nát. Lạc Đại phu nhân thấy Lạc lão phu nhân và Lạc Đại gia cùng nhau bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Này, rốt cuộc là thế nào đây? , hai người đều vô duyên nổi giận với ta, bộ ta đắc tội ai sao?”

      Lạc Tương Hồn nhào vào người Lạc Đại phu nhân, cả người uốn éo: “Mẫu thân, ta muốn chơi với Bảo Trụ ca ca.”

      "Chơi chơi chơi, con chỉ biết chơi, con bị đánh đủ sao?” Trong lòng Lạc Đại phu nhân có hỏa, mạnh mẽ đứng lên, trong đầu ngừng nhớ đến cái áo choàng Sỉ La Ni, nhìn bóng loáng, còn ngừng phát sáng, lông vũ mềm mại, quả kiện y phục thượng hạng.

      Thế nào cũng phải nghĩ cách lấy bằng được áo choàng Sỉ La Ni từ người nha đầu kia xuống, Lạc Đại phu nhân đứng trong phòng, môi cắn chặt, mặt lộ nụ cười dữ tợn, nàng ta là mệnh tiện (*số mệnh ti tiện, thấp kém), làm sao xứng với y phục quý giá chứ?

      ********

      Căn phòng nho có chút lạnh lẽo, đầu cửa sổ chỉ dám tấm lụa mỏng, góc của nó bị đông lạnh, mấy cây tế tuyến (**) ở chấn song ngừng phất phới, gió bắc thổi vào từ những cái lỗ màn, thanh vù vù, giống như có người gào khóc vậy.

      (**) Cây tế tuyến: sợi dây, chỉ , mảnh.

      Phương ma ma cau mày nhìn căn phòng chút, mặc dù bà lớn tuổi, nhưng ánh vẫn vẫn còn linh quang như xưa, nhìn khắp nơi rất ràng. Trong phòng đặt chậu than, bên trong lại đốt lửa, chỉ là chậu than màu đen. Lưu ma ma thấy thần sắc của Phương ma ma như vậy, có chút xấu hổ: “Xin ma ma và các vị thiếu gia ngồi, lão nô đến chỗ ma ma quản lấy chút than đến.”

      Than được cấp ở Lạc Phủ đều có hạn chế, Lạc Đại phu nhân phòng Tương Nghi có nhiều người, nàng chỉ có nha hoàn và ma ma, tính thêm cả nàng vào cũng chỉ có ba người, cần nhiều than sưởi ấm, nên chỉ phái người đem ít than qua cho Tương Nghi. Vài ngày trước trời dần lạnh rét, Tương Nghi ở trong phòng đủ ấm, nên nàng mới cảm lạnh, bị bệnh mất mấy ngày, cho đến sáng hôm nay mới có chút chuyển biến tốt.

      Lưu ma ma và Thúy Chi thấy Tương Nghi theo Lạc Đại gia xuất phủ, đến Dương gia chúc Tết, hai người lập tức dập tắt than, số lượng than của bọn họ nhiều, cho nên mới đợi tiểu thư trở về mới đốt lên lần nữa, nhầm tránh lãng phí. Mặc dù Lạc lão phu nhân còn nắm Lạc phủ trong tay, nhưng Lạc Đại phu nhân vẫn muốn tìm chuyện rắc rối cho bên Tương Nghi, có thể giữ lại giữ lại, cũng khấu trừ bớt vài chỗ, Lạc lão phu nhân cũng mặc kệ Lạc Đại phu nhân chỉ lo cho con của mình, hay có thể vì tiểu thư họ mang danh ‘sao bả tinh’ lưng.

      Lưu ma ma vén rèm cửa lên, chuẩn bị ra ngoài, thấy hành lang bên kia có bà tử chạy trong gió rét đến, tay cầm cái giỏ, vừa đến gần thấy mặt bà tử đó, nguyên lai là Dư ma ma bên cạnh Lạc lão phu nhân, Gương mặt bà ta mang theo nụ cười, cố hết sức thân thiện: “Lưu ma ma à, lão phu nhân sợ than bạc trong phòng Đại tiểu thư đủ, nên vội sai ta mang thêm giỏ tới.”

      "Lão phu nhân có tâm, đa tạ rồi." Lưu ma ma cười nhận lấy, thuận tay lau khóe mắt, trong phòng các nàng có dùng qua than bạc sao? Tất cả đều chỉ là loại than thông thường, hơn nữa còn đủ dùng.

      Có Dư ma ma hỗ trợ, chậu than nhanh chóng lên lửa, qua lúc, trong phòng ấm hơn, Dương Bảo Trụ xoa xoa tay: “Chỗ này lạnh quá, Tương Nghi muội muội có thể ngây ngô ở đây sao?”

      Gia Mậu đưa tay vào đầu ngọn lửa trong chậu, hơ hơ chút, quay đầu thấy Tương Nghi mặc đơn giản, lắc đầu: “Coi thân thể và gân cốt của muội, lúc khí trời lạnh mà mặc đơn giản, tinh thần vẫn khá tốt nha.”

      Ở bên cạnh, Thúy Chi thở phì phò, : "Hôm nay, tinh thần tiểu thư của chúng tôi mới tốt hơn mấy ngày trước rồi, hai ngày qua đều nằm giường động đậy đó, lúc đó nô tỳ thấy gương mặt tiểu thư trắng mảng, liền sợ hãi, cũng may bây giờ tốt.”

      Chương 12: Vì tiền đồ, tìm núi dựa

      Edit by JuuSan

      Trong sân yên tĩnh, chút tiếng động nào, gió thổi qua, tuyết đọng cây rớt xuống đất, thanh nghe rất ràng. nha hoàn mặc áo khoác mùa thu đứng dưới hành lang, ánh mắt lo lắng nhìn về nội thất, do do dự dự, mới bước tới hai bước, lập tức lùi lại.

      "Thanh Trúc, Thanh Trúc!" Từ cửa viện bóng người vào, mặt là nụ cười thân thiện: “Lão phu nhân dùng cơm tối chưa?”

      Thanh Trúc nhìn lại, ra là Lưu ma ma bên cạnh Đại tiểu thư, trong nháy mắt liền quay mặt qua hướng khác: “Ta biết, phải ngươi vào nhìn chứ?”

      Lưu ma ma cúi đầu tới, ánh mắt căm phẫn nhìn gò má Thanh Trúc, ả ta đem Tiểu thư để vào mắt mà, ngay cả trả lời cũng . Bà bước chân lên bậc thang, lặng lẽ vén góc rèm lên, nhìn nhìn vào trong, thấy Lạc lão phu nhân ngồi cạnh bàn, cùng Dư ma ma giọng chuyện.

      Dư ma ma cảm thấy có gió lạnh thổi vào, nhanh đến rèm, cất giọng kêu: “Thanh Trúc, sao ngươi đóng kín rèm hả?”

      Lúc này Thanh Trúc uốn éo người: “Ma ma, là có người tới.”

      Dư ma ma liền kéo rèm lên chút thấy gương mặt già nua, ra là Lưu ma ma bên cạnh Đại tiểu thư, bà hơi ngẩn người: “Lưu ma ma, ngươi tìm lão phu nhân?”

      Lưu ma ma cười, khom người: “Là Đại tiểu thư muốn tìm lão phu nhân, nhưng nàng sợ lão phu nhân chưa dùng cơm tối, nên mới phái ta tới hỏi chút.”

      Dư ma ma quay đầu lại nhìn Lạc lão phu nhân: “Lão phu nhân, là Đại tiểu thư muốn tìm ngài.”

      Tay của Lạc lão phu nhân đặt ngay ngắn gối, trong còn cầm ấm lô: “Để cho nàng tới, vừa vặn ta còn thiếu người trò chuyện giải buồn đây.”

      Lưu ma ma nhận được những lời này rất vui mừng, gật đầu với Dư ma ma: “Lão nô thông báo cho Tiểu thư biết.”

      Dư ma ma vén rèm, thấy Lưu ma ma chạy nhanh con đường , vùng tuyết trắng xóa, bóng dáng bà chợt lóe, hoàn toàn sợ chợt chân, hàm răng Thanh Trúc cắn chặt: “Chạy nhanh như vậy làm gì chứ, giống như bị ma đuổi vậy, hừ!” Người bên ngoài đến tìm lão phu nhân, nếu muốn nhờ nàng chuyển lời, cũng đút lót ít nhiều, mà khi vị Lưu ma ma đến, ngay cả đồng cũng có, làm Thanh Trúc vô cùng khó chịu.

      "Thanh Trúc, đừng có chuyện quá thâm độc, miệng lưỡi cay nghiệp cũng tốt lắm đâu!” Dư ma ma nhíu mày, buông rèm cửa xuống, quay người vào trong: “Lão phu nhân, tại sao ngài lại muốn gặp Đại tiểu thư?”

      Khi Đại tiểu thư vừa ra sinh, nương liền qua đời, dưới Lạc phủ đều nàng mang trong người mệnh Sát, vừa lên tiếng khắc chết nương, mặc dù Lạc lão phu nhân hoàn toàn tin những lời đồn lá cải này, nhưng cũng có chút cố kỵ, lâu nay vẫn thân cận với Đại tiểu thư. biết hôm nay tại sao bà lại vui mừng đáp ứng nhanh lời nàng, Dư ma ma nghĩ mãi mà vẫn hiểu. Edit by JuuSan

      "Ta chỉ cảm thấy hình như hôm nay Nghi Nha Đầu có chút khác thường, ma ma ngươi có cảm thấy vậy ?” Lạc lão phu nhân chỉ cái chậu than khắc hoa trong góc tường: “Thêm hai khối than vào .”

      Dư ma ma thưa vâng tiếng, khom người thêm than vào, trong miệng đáp: “Còn phải thế sao? Hôm nay khi đứng giữa sảnh, Đại tiểu thư những lời đó, rất lợi hại, câu nào cũng chặn khéo miệng Đại phu nhân! Lúc trước, khi nàng và Đại phu nhân cãi nhau, cũng chỉ cao giọng chửi mắng mấy câu, lý nào hôm nay lại vừa vừa lấy chứng cứ ra, mà để lại chút dấu vết nào? Giống như biến thành người khác vậy!”

      "Nguyên lai ngươi cũng có cảm giác này." Lạc lão phu nhân trầm ngâm tiếng: "Ta cẩn thận quan sát, nhìn bên ngoài vẫn là nàng, nhưng bên trong lại ngược lại, cơ trí ít.”

      Hôm nay ở Sảnh đường, chỉ lời của nàng khác thường, mà ngay cả cử chỉ, ánh mắt….Lạc lão phu nhân từ từ nhớ lại, càng cảm thấy nghi ngờ, Nghi nha đầu bệnh mấy ngày, mực rời giường, nghĩ tới khi khỏi bệnh rồi, người cũng khai khiếu. (*ý là trở nên thông minh hơn đó ^^)

      "Tổ mẫu." Màn cửa lung lay hai cái, được thuê bụi hoa mai lay động được, Tương Nghi đứng cạnh cửa, mặt treo nụ cười ngọt ngào: “Tổ mẫu, Tương Nghi muốn tâm vài câu với người.”

      Ở Lạc Phủ này, dù sao nàng vẫn phải tìm người làm chỗ dựa, mặc dù Lạc Đại phu nhân ngông cuồng, nhưng ngoài mặt vẫn nghe lời Lạc lão phu nhân, trong mấy năm này, nàng nhất định phải ôm chặt bắp đùi bà, chung quy cũng bị gây khó khăn đến nỗi nửa bước cũng khó . Tương Nghi hạ quyết tâm, bằng mọi cách phải rời khỏi Lạc gia trước khi nàng tám tuổi. Tương Nghi vẫn còn nhớ rất , lúc nàng tám tuổi, Lạc lão phu nhân qua đời vì bệnh, ngay lập tức Lạc phủ phân gia, nàng càng bị Lạc Đại phu nhân gây khó dễ khắp nơi, thể động dậy, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của nàng ta, mặc nàng ta vui đùa nàng, muốn chỉnh nàng thế nào chỉnh thế đó.

      Mặc dù Lạc lão phu nhân đối xử với nàng được tốt lắm, nhưng thế nào cũng là tổ mẫu ruột của nàng, chỉ cần mình bỏ chút sức thân cận với bà, chung quy khắc khe với nàng nữa. Mà Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân, ai cũng có chuyện riêng của mình, lại nàng chẳng qua chỉ là cháu , coi như bị Lạc Đại phu nhân ngược đãi quá trớn, các nàng cũng chỉ đứng bên cạnh khuyên giải hai tiếng, chất cũng có tác động nhiều.

      Chương 12: (2)

      Tương Nghi từ từ tới, nhìn Lạc lão phu nhân ngồi ghế, hít hơi: “Hôm nay Dương phủ, hình như có chút tệ hại.”

      Lạc lão phu nhân liếc Tương Nghi, thấy nàng có khuôn mặt trái xoan, da thịt trắng như tuyết, giống như những mảnh sứ tinh xảo, đôi mắt đen láy long lanh, mặc ngọc điểm hải sơn, tiểu mỹ nhân, chợt nhớ tới nha đầu này được Bảo Trụ và Dung Đại thiếu gia đích thân đưa về, trong lòng chợt động, ôn hòa nắm lấy tay của Tương Nghi: “Chuyện gì mà tệ hại?”

      "Tổ mẫu, hôm nay Dương phủ chúc tết, chỉ chúc Tết thôi sao?” Mắt Tương Nghi ngước lên, khóe môi nở nụ cười: “Chẳng lẽ phải muốn nhân cơ hội đó mà thân cận với Dương phủ chút hay sao?”

      Lạc lão phu nhân hé mắt: "Nghi Nha Đầu, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

      "Theo cháu thấy, hôm nay phụ thân đại nhân đến Dương phủ là có chuyện muốn nhờ họ phải ?” Tương Nghi lấy hết dũng khí , rồi nhìn khuôn mặt trầm bất định của Lạc lão phu nhân: “Nhưng hình như ngược lại, đắc tội với Dương gia, Dương Lão thái gia ở ngoại viện thế nào, ít nhất là đem Dương lão phu nhân và Dung Đại phu nhân đắc tội rồi.”

      Thấy Lạc lão phu nhân có lên tiếng, Tương Nghi liền đem mọi việc xảy ra ở Dương gia kỹ càng ra, dừng lại chút, lại : “Cháu nghe Bảo Trụ ca ca , mẫu thân của Gia Mậu ca ca chính là con duy nhất của Dương lão phu nhân, từ vô cùng cưng chiều, hơn nữa, Dương lão phu nhân còn thương cháu ngoại hơn cả cháu mình nhiều lắm.”

      Khóe miệng Lạc lão phu nhân kéo lên: “Chuyện đó là ? Ai xem cháu ngoại nặng hơn cháu của mình chứ?” Mặc dù bà thích Bảo Trụ, nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi, dù sao con bà được gả đến Dương gia, bà nhất định phải giả bộ để lôi kéo Dương gia á, để sau này, lúc Lạc gia có việc cầu, ít nhiều gì Dương gia cũng nể tình mà giúp chút.

      "Là đấy, Tổ mẫu." Thấy Dương lão phu nhân có chút tin, giọng Tương Nghi tăng thêm mấy phần, ngược lại, vô luận như thế nào hôm nay Lạc Đại phu nhân đắc tội với Dương lão phu nhân rồi: “Chính miệng Bảo Trụ ca ca thế, hôm nay phái ma ma lớn tuổi đến, nhất định lên ý bất mãn của Dương lão phu nhân á.”

      Lạc lão phu nhân sững sờ, nhớ đến vị ma ma lớn tuổi kia, theo lý mà , ma ma này nhất định là người đắc lực bên người Dương lão phu nhân, tuổi tác lớn như vậy mà còn phái bà ta đến đây, xem ra Nghi nha đầu cũng có vài phần đạo lý, chẳng lẽ Dương lão phu nhân còn có thâm ý khác? Bà càng nghĩ càng cảm thấy có thể, chân mày khỏi nhíu chặt mấy phần.

      Tương Nghi chạy đến chân Lạc lão phu nhân, từ từ quỳ xuống, thanh cố gắng lạnh lẽo: “Tổ mẫu, Tương Nghi biết bản thân ngu muội, lời ra rất đần, nhưng Tương Nghi vẫn muốn , cháu rất muốn vì Lạc gia làm nhiều việc hơn, muốn vì Tổ mẫu, vì phụ thân mà giải lo sầu.”

      Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn Tương Nghi quỳ bên chân mình, có chút ngạc nhiên: “Nghi nha đầu ngươi làm gì thế? Còn mau đứng lên, ta cũng có trách ngươi đâu.”

      "Mặc dù tổ mẫu có trách tội Tương Nghi, nhưng nội tâm Tương Nghi lại cảm thấy vô cùng áy náy, theo mẫu thân ra ngoài chúc Tết, lại quản lý tốt đệ đệ và muội muội, cho tới khi xảy ra tranh chấp…” Tương Nghi cúi thấp đầu khóc thút thít, giơ tay lau mắt có chút giọt nước nào: “Tổ mẫu, cháu muốn lấy công chuộc tội.”

      "Lấy công chuộc tội? Lấy công gì?” Tinh thần Lạc lão phu nhân tỉnh táo lên, nghĩ đến Nghi nha đầu này lại có thể suy nghĩ nhiều như thế, có thể so với Lạc Tương Hồn, Lạc Tương Ngọc hiểu chuyện nhiều hơn. Cũng khó trách, nương của nàng xuất thân từ Tiền gia Hoa Dương, thân phận này con dâu Lão Đại thể so được, mặc dù chỉ là thế gia đại tộc sa sút, nhưng so ra vẫn tốt hơn thương nhân.

      "Hôm nay, Tương Nghi cùng Bảo Trụ ca ca, Gia Mậu ca ca, và còn có vị ma ma kia chuyện, biết được Dương lão phu nhân rất thích những hài tử hiếu học, trong Tộc học Dương thị còn có cả nữ sinh, đáng tiếc người đọc sách lại ít, Dương lão phu nhân luôn cảm thấy mất hứng. Phương ma ma có qua với cháu , để cho cháu năn nỉ Dương lão phu nhân ra mặt, đưa cháu đến Tộc học Dương thị, đến lúc đó bà nhìn cháu với con mắt khác.” Tương Nghi thận trọng nhìn Lạc lão phu nhân, thấy bà lộ ra cảm xúc gì, trong lòng tránh được có chút thấp thỏm, biết bà có đáp ứng ?

      "Nghi Nha Đầu, ngược lại cháu của ta tính toán giỏi, tự mình muốn đọc sách, nhưng lại phải muốn tốt cho ta và phụ thân ngươi.” Bỗng nhiên Lạc lão phu nhân mở to hai mắt, bắt lấy hai tay Tương Nghi, nụ cười mang vài phần lãnh: “Ngươi , đến tột cùng là ai nghĩ kế cho ngươi, hay là chính ngươi nghĩ ra phương pháp này?”

      Tương Nghi lấy làm kinh hãi, tay của Lạc lão phu nhân cũng chỉ có chút nhiệt, chút nào giống bàn tay cầm ấm lô lâu, trong mắt bà ta có vài phần thăm dò, còn mang theo chút tia quỷ dị, để cho toàn thân nàng nổi da gà, Tương Nghi lắp bắp : “Tổ…mẫu, dám giấu diếm người, đây là do Bảo Trụ ca ca và Gia Mậu ca ca đưa chủ ý cho cháu .”

      Lạc lão phu nhân ngẩn ra, bàn tay bắt tay của Tương Nghi từ từ buông lỏng, rồi đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, là cho Dư ma ma đứng bên cạnh sợ hãi nhảy dựng lên.

      ____Hết chương 12____
      Last edited by a moderator: 15/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Vụ lí khán hoa (*), trăng trong nước

      Edit by JuuSan

      (*)Vụ lí khán hoa: trong sương mù thưởng thức hoa

      Trong phòng bắt đầu tối, mặt trời xuống núi, chỉ có ánh chiều tà ảm đạm chiếu vào màn cửa sổ, phát ra chút xíu ánh sáng màu vàng nhạt. Dư ma ma nhàng đến góc phòng thắp đèn, trong phòng liền sáng lên, Tương Nghi quỳ ở đó, có thể nhìn những đường thêu y phục của Lạc lão phu nhân.

      " nghĩ tới, mặc dù người còn tuổi, nhưng lại có thể nghĩ ra kế này.” Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi, dung mạo của nàng còn đẹp hơn mấy phần so với Lạc Tương Ngọc, đặc biệt là nét ngây thơ đáng của nàng, khó trách được Bảo Trụ và Dung Đại thiếu gia kia ra sức che chở.

      "Tổ mẫu kế gì? Tương Nghi dám ở trước mặt Tổ mẫu đùa giỡn mưu kế, xin Tổ mẫu suy xét.” Tương Nghi để ý ánh mắt như kim châm của Lạc lão phu nhân, cứ thản nhiên mà nhìn bà, làm cho Lạc lão phu nhân khỏi ngẩn người, bà khom người xuống, mặt ép sát nàng: “Ngươi dám rằng ngươi có kể khổ với bọn Bảo Trụ?”

      Tương Nghi lắc đầu: “Thưa Tổ mẫu, Tương Nghi tuyệt đối có làm!”

      Lạc lão phu nhân có chút tin, thanh trầm thấp: “Vậy tại sao ngươi lại chọn bộ đồ đẹp để mặc ra ngoài? Lại nhất định phải mặc bộ bình thường? Đúng là ném sạch mặt mũi của Lạc gia ta mà! Nếu phải vì ngươi mặc như vậy, tại sao Dung Đại thiếu gia lại chịu cho ngươi áo choàng Sỉ La Ni? Bất quá…” Lạc lão phu nhân cười hắc hắc, tiếng cười có chút khàn khàn, giống như tiếng chim quạ kêu ban đêm: “Ngươi làm như vậy cũng phải là chuyện tốt.”

      Mặc dù nàng là vì mình mà tính toán, nhưng vẫn đúng là giúp Lạc gia tay, coi như nàng có lòng . Đọc sách? Lấy lòng Dương lão phu nhân? Lạc lão phu nhân cười đắc ý, có thể lấy lòng Dương lão phu nhân được hay biết, nhưng nếu nàng có thể đến đến Nữ học Dương gia, đối với Lạc gia vẫn có lợi.

      Nàng chính là con cờ của mình, đến lúc đó phải an bài tốt cho nàng mới được. Quan trọng nhất chính là dáng vẻ, căn cơ tốt lại thông minh, nếu có thể tạo tốt danh tiếng truyền ra bên ngoài, nhất định có thể gả cho nhà tốt (@JuuSan: “nhà tốt” ở đây chính là gia đình giàu có, có nhiều tiền đấy Q,Q). Chính mình phải suy nghĩ kỹ cho Nghi nha đầu mới được, dù như thế nào cũng phải để cho Lạc gia lấy được lợi ích lớn nhất.

      Lạc lão phu nhân nhíu mày, dưới Lạc phủ đều nàng là ‘sao bả tinh’, mình cũng có nhìn qua lần, thấy là người thông minh, nên mấy năm nay mới quản tốt nàng. Cho đến hôm nay, ngược lại lại thấy nàng là người thông minh, so với muội muội hiểu chuyện nhiều hơn, cũng được, chắc phải đến gặp Dương lão phu nhân chuyện chút, để cho nàng đến Nữ học Dương gia đọc sách, xem thử nàng làm sao từ quạ đen biến thành phượng hoàng.

      "Nghi nha đầu muốn Nữ học Dương thị đọc sách?” Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi quỳ ở đó, mặt nở nụ cười hiền lành: “Cháu cứ đứng lên trước , chúng ta chuyện được chút rồi, bây giờ để ta suy nghĩ kỹ, sau lại.”

      Mình thể tùy tiện bày tỏ thái độ, tránh cho nàng nghĩ mình là người dễ dàng đồng ý. Lạc lão phu nhân liếc nhìn Tương Nghi đứng lên, trong mắt có chút khinh thường….Bà có tới bốn đứa cháu , cũng nhất định phải bồi dưỡng Nghi nha đầu, cho dù trong lòng mình cũng muốn đưa nàng Nữ học Dương gia, nhưng cũng phải giả bộ đưa ra bộ dạng chắc chắn, để sau này việc thành, nàng cảm tạ ân đức của mình.

      " Vâng." Tương Nghi thấp giọng đáp, thi lễ với Lạc lão phu nhân xong, mang theo Lưu ma ma lui ra, Lạc lão phu nhân nhìn bóng lưng gầy đơn bạc của nàng, khóe miệng nở nụ cười sâu.

      Dư ma ma từ góc phòng bước đếng: “Lão phu nhân, vì sao ngài sảng khoái đáp ứng Đại tiểu thư? Lão nô đứng bên cạnh nghe cũng cảm thấy Đại tiểu thư tâm vì Đại gia mà suy nghĩ.”

      "Ma ma, nếu là thuận nước dâng thuyền, làm sao thấy được phần nhân tình mà ta cho nặng như vàng?” Lạc lão phu nhân cười: “Làm sao ta có thể cho nàng thấy được suy nghĩ của ta chứ?”

      " ra là như vậy." Dư ma ma tâm phục khẩu phục gật đầu, lớn tiếng khen: “Lão phu nhân tính toán quá hay! Lão phu nhân….về quản bên Hoa Dương, năm nay có muốn đổi người hay ?” (@JuuSan: e hèm, là Hoa Dương đấy, biết có ai còn nhớ Hoa Dương là quê của nhân vật nào , trong vài chương trước có nhắc tới rồi đó *he he*)

      Sắc mặt Lạc lão phu nhân tối lại, chân mày nhíu sâu, giống như gặp vấn khó khăn lớn, bà vươn tay nhàng gõ bàn: “Chuyện này…Trước cứ để vậy, qua năm rồi tính.”

      ****

      Ánh nắng bên ngoài càng ảm đạm, giống như kim phấn cũ, bôi đỏ hành lang, Tương Nghi ngẩng đầu nhìn chút tuyết còn lắng trong sân, nhàng thở dài, Lưu ma ma bên cạnh nàng, đem áo choàng khoác lên người cho nàng xong rồi : “Tiểu thư, tốt lành, sao người lại thở dài?”

      " có gì, chỉ là ta cảm thấy hơi buồn bực thôi.” Tương Nghi nhìn Lưu ma ma cười: “Ma ma đừng lo lắng.”

      "Đến sau cùng Lão phu nhân có đáp ứng đây? Lão nô mới vừa nghe thấy cuống cuồng rồi.” mặt Lưu ma ma có vẻ tức giận: “Nếu bà ta thích người, muốn người thành công, trực tiếp từ chối là được, cần gì phải dài dòng như vậy chứ! Giống như là muốn nuốt mà nuốt được, cũng phun ra!”

      Chương 13: (2)

      Lưu ma ma lấy hình ảnh như vậy làm ví dụ, Tương Nghi liền ‘phốc xuy’ tiếng, bật cười : “Nếu ma ma cũng biết đó là mồi câu, cần gì quản bà ấy nghĩ gì? Tổ mẫu chỉ muốn làm người cầm cần câu thôi.”

      Lạc lão phu nhân muốn câu cá, nàng cũng có thể câu cá, mồi câu nàng thả xuống, để xem đến cuối cùng ai nuốt nó, lúc này còn chưa thể được. Chỉ cần có thể ra khỏi Lạc phủ, Tương Nghi nghĩ thôi thấy vui vẻ rồi, vô luận như thế nào nàng cũng muốn giống như kiếp trước, cả đời mai ở sau hậu viện Lạc gia.

      "Thân thể của Đại tiểu thư Lạc gia có vấn đề đấy! Nghe nàng là người mặt rỗ!” Khắp nơi trong Nghiễm Lăng đều có lời đồn như vậy, người bên cạnh còn tiếp lời: “Ngươi biết cái gì? Mặt rỗ là chuyện , nghe đâu chân nàng có dài có ngắn, bước khập khiễng, nhìn rất khó coi.”

      "Vấn đề của Đại tiểu thư Lạc gia đâu chỉ như vậy. Ta còn biết nàng có bệnh thấy nam tử liền si ngốc, ngay cả biểu ca của nàng cũng chưa từng có ai…” Có người khác tiếp tục , tặng cho hình tượng của nàng thêm vài cái biến thái khác, lúc này mới hài lòng kết thúc: “Chính bởi vì chịu nổi nàng như vậy, nên Lạc Đại phu nhân mới dám đem nàng ra phủ, sợ làm mất mặt mũi Lạc gia.”

      Kiếp trước, nàng chính là bị Lạc Đại phu nhân nhốt chặt ở hậu viện, cho nàng bước chân ra ngoài, nên chút tư tình của nàng với Gia Mậu dành phải chôn chặt trong lòng. Lúc đó, Tương Nghi chỉ có thể trơ mắt nhìn danh tiếng của mình ngày càng trở nên xấu xa, từ từ, ngay cả cửa hôn nhân, cũng có hộ nào đến hỏi. Khi hôn nhân của Lạc Tương Ngọc được định xuống, nàng là tỷ tỷ cũng mối hôn nào.

      Nàng thầm thề, mình nhất định bước vào con đường kiếp trước, bây giờ điều nàng phải làm, là để cho nhiều người thấy được mặt tốt của mình. Nàng tứ chi kiện toàn (*tay chân đầy đủ), thần trí thanh tỉnh, tuyệt đối phải Lạc Đại tiểu thư như trong lời đồn. Tay Tương Nghi đè ngực, thở ra hơi, gió Bắc từ khu rừng trong phủ thổi qua, nàng cảm giác được hơi lạnh lan khắp người: “Ma ma, thôi, chúng ta trở về.”

      "Lạc Tương Nghi!" Mới tới Mai Viên, nghe thấy tiếng quát lớn, mắt Tương Nghi giương lên nhìn, thấy Lạc Tương Ngọc từ trong phòng nàng chạy ra, khí thế hung hăng chạy về phía nàng, theo sau là hai vị muội muội của di nương Tam phòng, mặt là vẻ thích thú xem kịch vui.

      Tương Nghi đứng ở nơi đó nhúc nhích, thấy Lạc Tương Ngọc chạy nhanh tới trước mặt, mới nghiêng thân: “Nhị muội nên cẩn thận chút.”

      Vốn tay Lạc Tương Ngọc siết chặt, muốn đánh Tương Nghi, nàng tới rất nhanh và mạnh, nghĩ đến Tương Nghi lại né người, nên chân kịp dừng lại, lướt qua người Tương Nghi.

      "Lý ma ma còn kéo tiểu thư của ngươi lại?” Tương Nghi nhìn Lý ma ma theo sau lưng Lạc Tương Ngọc, cười : “Muội ấy sắp té xuống đất rồi đấy!”

      Lạc Tương Quần đứng phía sau, vỗ tay kêu lên: “Nhị tỷ là đần mà, như thế nào lại thu chân á.”

      Nàng đứng bên người Lạc Tương Phồn của Tam phòng, chỉ mới bốn tuổi, thấy Lạc Tương Quần vỗ tay khen hay, mặc dù hiểu lắm, nhưng vẫn cười ha ha mà vỗ tay theo. Lúc này Lạc Tương Ngọc ngã đất, mặt toàn là tuyết, từ từ bò dậy, nghe thấy Lạc Tương Quần và Lạc Tương Phồn cười , còn vỗ tay khen, trong lòng càng tức giận, hốt đống tuyết ném vào Lạc Tương Quần: “Ngươi cười cái gì hả?”

      Lạc Tương Quần cũng chút yếu thế nào, khom người nặn đống tuyết, ném thẳng vào mặt Lạc Tương Ngọc, Tương Nghi thấy hai người đột nhiên đánh nhau, nơi này cũng còn chuyện của mình nữa, khẽ mỉm cười, mang theo Lưu ma ma về phòng.

      Sân viện của nàng gọi là Mai Viên, Lạc gia có tất cả bốn vị tiểu thư, Lạc Tương Ngọc vào trước nhất, thứ hai là hai người Lạc Tương Quần và Lạc Tương Phồn, còn thứ ba là bọn hạ nhân, tất cả đều vào gian phòng chính, gian viện của Tương Nghi có tất cả ba phòng.

      "Lạc Tương Nghi, ngươi đứng lại cho ta!” Bỗng nhiên Lạc Tương Ngọc nhào tới, đối tượng công kích tất nhiên phải là Lạc Tương Quần, nàng vội vàng đẩy Lạc Tương Phồn , rồi chạy thẳng đến trước.

      "Ngươi mau cởi áo choàng Sỉ La Ni kia ra!” Lạc Tương Ngọc kêu khàn cả giọng: “Ngươi làm sao xứng mặc kiện y phục tốt như vậy chứ?”

      Tương Nghi xoay người lại, lẳng lặng nhìn Lạc Tương Ngọc: “Ta xứng, chẳng lẽ ngươi xứng?”

      "Tất nhiên ta còn xứng đáng hơn ngươi!” Lạc Tương Ngọc thở hỗn hển chạy đến trước mặt Tương Nghi, đưa tay túm lấy áo choàng người nàng: “Chính ngươi hãy nhìn dáng vẻ ốm yếu này của ngươi , cũng dám mặc áo choàng quý giá như vậy?”

      Trong mắt Lạc Tương Ngọc giống như toét ra lửa, nàng nhớ đến Gia Mậu ca ca kia, hôm nay chỉ nhìn vào người Tương Nghi, còn đưa áo choàng và găng tay cho nàng ta, toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng ta, chính mình đùa giỡn quỷ kế, đến chỗ Lạc Tương Nghi để đổ dầu nóng lên áo choàng, sau thành, lại còn bị té ngã, nhưng Gia Mậu ca ca chỉ bận tâm đỡ nàng ta dậy, ngay cả liếc mắt cũng nhìn nàng.

      Mình cũng té đó có được hay ? Gương mặt dính đầy tuyết lạnh, dáng vẻ vô cùng thê thảm, nhưng Gia Mậu ca ca lại chỉ lo vỗ tuyết dính người Lạc Tương Nghi, còn ân cần hỏi nàng ta có bị thương ở đâu ? Chẳng lẽ muốn tới an ủi mình chút nào ư? Nếu quan tâm mình như Lạc Tương Nghi, quá tốt?!

      Lạc Tương Ngọc nghĩ đến chuyện này, trong lòng cũng thấy đau, ánh mắt liền bắn ra tia oán độc, hận thể đem Lạc Tương Nghi bằm thây vạn đoạn….Nàng cũng nhìn được nữa rồi, cái áo choàng Sỉ La Ni màu tím khoác lên người Lạc Tương Nghi chết tiệt kia, như thế nào lại hài hòa như vậy, giống như chính nàng ta mới xứng với những bộ trang phục sang quý đó.

      ____Hết chương 13____
      Last edited: 15/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Sơn cùng thủy tận, nghi vấn

      Edit by JuuSan

      Bên ngoài ánh sáng dần dần ảm đạm, lồng đèn hành lang in bóng tường, tia sáng ấm áp rọi xuống đất, Thúy Chi cầm lồng đèn đến giữa sân, : “Tiểu thư, bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào thôi, bệnh của người còn chưa khỏi hẳn, cẩn thận bị cảm lại đấy.”

      Tương Nghi gật đầu: “Được, chúng ta về phòng.”

      Nàng nhàng đẩy tay Lạc Tương Ngọc ra: “Lạc Tương Ngọc, ngươi đừng có mà ở đây hồ nháo nữa, coi chừng bị người khác đem ngươi ra làm chuyện cười nha.”

      "Xem ta là chuyện cười?” Lạc Tương Ngọc tức giận, đôi mắt phừng phực lửa: “Ta chỉ muốn lấy cái áo choàng này, thế nào, ngươi đưa?”

      "Hôm nay khi Bảo Trụ ca ca và Gia Mậu ca ca đưa ta về, ở trước mặt mọi người trong Sảnh đường ràng, ta thấy ngươi nghe được nhỉ! Ngay cả Tổ mẫu cũng đáp ứng, ngươi có quyền gì mà ta xứng mặc áo choàng này?” Tương Nghi chút động khí nào, nhàn hạ nhìn Lạc Tương Ngọc: “Nếu ngón tay của ngươi dám đụng đến áo choàng của ta, ta tuyệt đối khách khí với ngươi!”

      Câu cuối cùng nàng tăng thêm chút ác độc, đột nhiên ánh mắt Tương Nghi trở nên sắc bén, chiếu thẳng vào người Lạc Tương Ngọc, làm cho nàng ta tự chủ mà rùng mình. Lạc Tương Ngọc lùi về sau, miệng lẩm bẩm: “Ngươi…dám?!”

      "Sao ta dám? Chỉ cần ngươi tới gây phiền toái cho ta, đầu tiên ta đánh ngươi trận, sau đó dùng cây trâm đầu của ngươi làm hư áo choàng này, rồi ta chạy tố cáo với Tổ mẫu.” Tương Nghi tựa phi tiếu nhìn khuôn mặt tái nhạt của Lạc Tương Ngọc, tiếp: “Ngươi tự mình suy nghĩ , nếu Tổ mẫu biết, ngài xử lý thế nào đây?”

      Lạc Tương Ngọc đứng ở đó nhúc nhích, nha hoàn thiếp thân của nàng ta là Thúy Ngọc bước lên, nắm lấy tay nàng ta: “Tiểu thư, chúng ta về thôi, nhìn tay người lạnh thế này, giống khối băng vậy.”

      Đây coi như là tìm bậc thang cho Lạc Tương Ngọc leo xuống, Lạc Tương Ngọc hung tợn nhìn Tương Nghi: “Hừ, ngươi đừng có đắc ý, ta kêu mẫu thân tìm lỗi của ngươi, rồi sai người đến giáo huấn ngươi.”

      Tương Nghi lên tiếng, nhìn bóng lưng Lạc Tương Ngọc từ từ biến mất trong màn đêm. Gió lạnh thổi qua, mặt của nàng cũng bị đóng băng mảng. Tương Nghi đứng ở đó, nghĩ tới những thủ đoạn trước đây Lạc Đại phu nhân dùng đối phó với nàng, trong lòng thầm tính toán, chính mình nên làm như thế nào mới thoát khỏi tai họa lần này. Kiếp trước chính nàng buông tha mọi thứ, nên Lạc lão phu nhân có che chở cho nàng, nhưng kiếp này trước khi nàng tám tuổi, nhất định phải bám chặt bắp đùi của Lạc lão phu nhân, thể để mình chịu thua thiệt.

      "Tiểu thư, Dung Đại thiếu gia kia có lòng tốt mà.” Thúy Chi lấy áo choàng Sỉ La Ni xuống, sờ cái, mềm mại làm nàng có chút ngạc nhiên: “Vải tốt như vậy, bao nhiêu bạc mới mua được nha.”

      ****

      "Cái loại vải Sỉ La Ni này phải sản phẩm của Đại Chu, nghe là đến từ hải ngoại, hình như quốc gia gọi là Pháp Quốc sản xuất ra, rồi đưa đến đây bán, giá cả vô cùng đắc đỏ, Sỉ La Ni thượng hạng lên tới trăm lượng vàng cây đấy!” Dung Đại phu nhân liếc nhìn Gia Mậu, cố gắng giữ giọng nhàn nhã, : “Ta phải loại vải Sỉ La Ni này quá quý giá đối với nhà chúng ta, nhưng chỉ muốn hỏi con chút, sao hôm nay bỗng nhiên con lại phát thiện tâm vậy?”

      Nháy mắt mặt Gia Mậu đỏ lên, ở dưới ánh nến giống như con tôm luộc, cậu cắn môi, bất mãn nhìn vẻ mặt hài hước của Dung Đại phu nhân, giùng giằng : “Mẫu thân, phải người luôn dạy con phải luôn thường tiếc người yếu đuối sao? Người luôn nâng đỡ trợ giúp Tam thẩm và Thu Hoa muội muội, bây giờ con tặng áo choàng cho Tương Nghi muội muội như thế nào?”

      "Ôi ôi ôi, Gia Mậu động khí rồi hả?" Dương lão phu nhân cười, vẫy tay với Gia Mậu: “Đừng để ý tới mẹ cháu, nàng có chuyện gì nên lấy cháu trêu đùa cho vui đấy!”

      Gia Mậu dựa vào ngực Dương lão phu nhân, làm mặt quỷ với Dung Đại phu nhân: “Mẫu thân, Ngoại Tổ mẫu ngài đó.”

      Mặt Dung đại phu nhân vẫn đầy nét cười, chút lúng túng nào: “Đây là Ngoại Tổ mẫu thương con, mới giúp con thôi. Theo ta thấy, chứ phải con thấy tiểu nương người ta xinh đẹp, vừa gặp thích, nên mới tặng nàng áo choàng nha?”

      "Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có!" Dương Bảo Trụ ở bên cười hì hì: " mẫu cũng nghĩ nhiều quá nhiều rồi! Con thấy Tương Nghi muội muội rất đáng thương, nương muội ấy mất sớm, lại bị kế mẫu đối xử tốt, chẳng lẽ mẫu người thấy muội ấy mặc đồ gì khi bước vào đây sao? Con thấy bộ đồ đó, hẳn là của muội muội của muội ấy, mới ngắn như vậy.”

      Dương Nhị phu nhân cúi đầu gì, thường ở những gia đình nghèo muội muội lấy đồ tỷ tỷ mặc, bây giờ tốt rồi, ở Lạc phủ ngược lại, tỷ tỷ phải mặc đồ cũ của muội muội gặp khách! Nghĩ đến Lạc phủ là nhà mẹ đẻ của mình, trong lòng Dương Nhị phu nhân lại thoải mái, đầu cúi sâu, sợ chị em dâu trong nhà cười cợt mình.

      Dương lão phu nhân thở dài: “Lạc Đại tiểu thư này cũng rất đáng thương, nếu có thể chiếu cố, cũng nên quan tâm chút.” Bà đưa tay sờ đầu Gia Mậu, tán dương câu: “Gia Mậu làm tốt lắm, chính là người có tâm thương người.”

      Gia Mậu được Dương lão phu nhân tán dương, càng vui mừng hơn, lấy tay nắm lấy bàn tay của Dương lão phu nhân, làm nũng: “Ngoại tổ mẫu, hôm nay cháu và Bảo Trụ ca ca qua với Tương Nghi muội, để cho muội ấy đến nữ học Dương thị đọc sách, đỡ cho muội ấy mỗi ngày ở trong phủ bị kế mẫu giày vò. Ngoại tổ mẫu, ngài chủ ý này của hai cháu có được hay ?”

      Dương lão phu nhân cười nhìn Bảo Trụ, trong lòng thầm so đo chút, biết Bảo Trụ như vậy, là phải bởi vì cậu có chút đặc biệt thích Tương Nghi . Việc thích nhau giữa nam nữ này, đa phần bắt đầu từ lúc , chờ sau này khi lớn lên, càng chìm sâu.

      "Bảo Trụ, cháu cũng đừng nghĩ chuyện này quá đơn giản.” Ngón tay Dương lão phu nhân di chuyển chuỗi Phật bằng gỗ đàn hương, phật châu phát sáng tay bà ngừng chuyển động: “Còn chưa biết Tộc học Dương thị cho thu người ngoài họ , mà cũng chưa biết Lạc gia có nguyện ý đưa nàng qua hay ?”

      Chương 14: (2)

      "Ngoại tổ mẫu, chỉ cần ngài câu, bọn họ nhất định đồng ý.” Gia Mậu giơ tay nắm lấy tay áo của Dương lão phu nhân, nhìn qua so với Bảo Trụ gấp gáp hơn: “Ngoại tổ mẫu của cháu đức cao vọng trọng, ngài vừa câu, ai dám nghe?”

      Dương gia Nghiễm Lăng phải là gia tộc trưng bày? Nghe mẫu thân , năm xưa Dương gia khi dễ Ngoại tổ phụ, muốn nuốt hết tài sản cha mẹ của ông để lại, bày kế đuổi ông ra khỏi Dương gia, sau đó, Ngoại tổ mẫu và Ngoại tổ phụ phong quang vô hạn trở về Nghiễm Lăng, người trong Dương tộc phải ra mười dặm nghênh đón, Ngoại tổ phụ mới chịu tha thứ cho họ.

      Bây giờ cữu cữu làm quan ở kinh thành, phủ Công chúa của Ngoại tổ mẫu vẫn còn đó, trong Dương gia Nghiễm Lăng có ai còn dám xem thường Ngoại tổ mẫu? Gia Mậu vẫn kéo ống tay áo của Dương lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, cháu trai biết ngài là người có lòng dạ tốt nhất mà.”

      Dương lão phu nhân thấy Gia Mậu gấp gáp như vậy, khỏi hơi hơi cười tiếng, nhìn Dung Đại phu nhân: “Mạn Nương, con coi con trai của con kìa, gấp gáp như vậy, cũng biết giống ai nha!”

      Dung Đại phu nhân chỉ cười chúm chím: “Ngày thường Mậu nhi cũng phải như thế đâu, cũng biết hôm nay như thế nào mà như vậy đây.”

      Dương lão phu nhân gật đầu, ánh mắt trìu mến nhìn cậu: “Thấy Gia Mậu nóng lòng như vậy, ta cũng chỉ có thể đồng ý thôi, nếu cháu nhất định tha thứ cho Ngoại tổ mẫu ta đâu, phải ?”

      Gia Mậu nửa dựa vào Dương lão phu nhân, mặt hơi cười: "Cháu biết Ngoại tổ mẫu thương cháu nhất mà.”

      Dương Nhị phu nhân khe khẽ thở ra hơi, đầu ngẩng lên, nhìn Dương lão phu nhân chút, thấy bà nửa phần khó chịu, trái tim nàng mới nhàng để xuống.

      ****

      Bóng đêm từ từ phủ xuống, ngoài cửa sổ gió Bắc gào thét thê lương, Tương Nghi ngồi dưới ánh nến, ngơ ngác nhìn tim nến ngừng nhảy nhót. Ánh nến màu vàng ấm áp giống như càng ngày càng lớn, hóa thành những hình ảnh mơ hồ, từ ngọn đèn, nàng nhìn thấy chính mình ở kiếp trước chỗ dựa an toàn nào.

      tệ, cuối cùng nàng vẫn có Gia Mậu, có thân phận, nhưng chỉ là di nương.

      Ở Dung gia Giang Lăng, nam tử bốn mươi con mới nạp thiếp, Gia Mậu vì muốn ở cùng nàng, mà phản bội lại tổ huấn. Nàng cũng vì Gia Mậu mà tình nguyện chính mình bị phu quân đưa hưu thư, vào Dung Phủ làm thiếp, cho dù Dung Đại phu nhân có tha thứ chăng nữa, cũng có phê bình kín đáo với nàng.

      Nguyên nhân cái chết ở kiếp trước của nàng, có lẽ là do Đại thiếu phu nhân kia ra tay, cũng có thể là vì thân thể yếu ớt vốn có của nàng, mà lúc sinh con liền chết, nàng còn chưa kịp nhìn đứa con của mình hai mắt khép lại, khi mở mắt ra lần nữa, hết thảy lại trở về lúc ban đầu, trở về trước ngày nàng và Gia Mậu lần đầu tiên gặp nhau.

      Mặc dù Gia Mậu vẫn luôn ôn nhu chăm sóc nàng, nhưng nàng muốn giống như kiếp trước sa vào đó, đem chính trái tim của mình đưa vào hố lửa. Kiếp trước, dưới hỗ trợ của Dương Nhị phu nhân, nàng cũng từng có cơ hội, khi đó, nàng nghĩ rằng cuối cùng ông trời cũng cho nàng có được hạnh phúc trọn vẹn.

      Nhưng hy vọng của nàng cuối cùng cũng tan vỡ, kế mẫu luôn bày kế cản trở, cho nàng mặc những bộ y phục quê mùa, biến nàng thành kẻ có khí chất cao quý, làm cho Dung Đại phu nhân từ chối nàng, cảm thấy nàng đủ khí chất, uy phong làm đương gia chủ mẫu. Mà thân phận lúc đó của Gia Mậu lại hết sức cao quý, từ khi mẫu của chàng trở thành Dung Thái hậu, tổ phụ của chàng liền được phong làm Trường Ninh Hầu, cho nên chàng thành người cao quý thể chạm vào, cuối cùng nàng nghe được Gia Mậu được Thái Hậu nương nương ban hôn.

      Tương Nghi khẽ thở dài, từ ngày gặp nhau đầu tiên ở kiếp này, nàng quyết định bước vào con đường cũ nữa. Kiếp trước người ta xem thường nàng, đều khí chất nàng đủ, có kiến thức, chẳng qua bằng vào khuôn mặt xinh đẹp mà mê hoặc Gia Mậu, cho nên, kiếp này, nàng muốn mình có tri thức, hiểu lễ nghĩa, khí độ ung dung, nàng muốn đảm bảo được cuộc sống của nàng an bình, buồn lo. (@JuuSan: haizz, chính vì thế mà con đường để Mậu ca ôm mỹ nhân về nhà còn dài lắm, dài lắm ~~~)

      "Tiểu thư, sao người lại than thở?” Thúy Chi khó hiểu nhìn nàng: “Mặc dù lão phu nhân là đồng ý, nhưng dù sao vẫn còn hy vọng.”

      Nhìn ánh mắt hiểu của Thúy Chi, Tương Nghi bật cười: “ có việc gì, chỉ là ta lo áo choàng này có giữ nổi hay đây.” Lạc Đại phu nhân ghét nàng nhất, thấy nàng có cái áo choàng quý giá như vậy, nhất định nghĩ cách cướp , vô luận như thế nào nàng cũng để nàng ta lấy đồ của Gia Mậu cho nàng, cho dù cái áo choàng có bị phá hư, nàng tuyệt đối để nàng ta chiếm lấy.

      Phá hư cũng tốt, Tương Nghi nhắm mắt, cứ như cắt dứt những gì thuộc về Gia Mậu, nàng muốn vì nàng mà Gia Mậu bất hòa với gia đình, cũng dự định gả cho chàng, nàng muốn làm di nương, nàng chỉ muốn kiếm người lòng nàng, cũng nàng sống vui vẻ đời kiếp.

      ____Hết chương 14____

      @JuuSan: Tương Nghi chỉ là nữ nhân cổ đại, dù có trọng sinh nữa, lối suy nghĩ vẫn thuộc về phong kiến, cho nên nàng luôn mực nghĩ rằng sau này Gia Mậu nhất định lấy thiên kim ở kinh thành, mà phải nàng. Do đó, nàng muốn sớm cắt đứt mọi thứ về ca ấy, cố gắng tìm phu quân luôn quan tâm chăm sóc nàng như Gia Mậu kiếp trước. Tóm lại, quả Tương Nghi vẫn Gia Mậu, nhưng muốn ca ấy vì nàng mà phá hủy tương lại của mình, giống như kiếp trước vậy….
      Last edited: 15/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :