1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chắc ông huyện lệnh chứ gì? muốn nuốt trà trang vào cũng phãi coi có nuốt nổi ko chứ? coi chừng há miệng mắc quai đó, ta thấy ghét mẹ của dung mậu quá, cứ coi thường người ta. hừ!!!!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 142

      Cuối mùa thu gió rét thổi ào ào, cây hai bên đường bị thổi lảo đảo ngã về tây, y phục Ca Lạp Nhĩ người mặc cũng bị gió thổi lên cao, lộ ra cái quần dầy bên dưới.

      Ca Lạp Nhĩ quen mặc quần áo của đại chu, nhưng cũng tiện ăn mặc lập dị, Lưu ma ma và Thúy Chi đặc biệt làm cho ít quần gấu tương đối rộng rãi, Ca Lạp Nhĩ mặc rất là hài lòng, duỗi quả đấm cẳng chân nhảy nhót rất cao: "Quần này rất thích hợp cho ta luyện võ, mặc những thứ kia vào, giống như cặp chân cũng bị bó chặt rồi."

      Tương Nghi khẩn trương nhìn bóng lưng Ca Lạp Nhĩ, biết mình có thể đánh bảy tám tên hán tử trước mặt .

      Mặc dù Ca Lạp Nhĩ theo Phương tẩu học chút công phu, nhưng dù sao cũng mới mười ba tuổi, mặc dù thể trạng cường tráng, đối mặt với bảy tám người trưởng thành. Tay Tương Nghi nắm rèm chặt, thân thể cứng ngắc, hận thể tự mình theo Phương tẩu học chút công phu, lúc này cũng có thể xông lên đối chiến.

      Liên Kiều ôm tấm ván đứng đó, thần sắc mặt bất định, nàng quyết định được nên lên hay là đứng ở phía sau trông coi Tương Nghi. Lúc này bên kia Ca Lạp Nhĩ nhảy lên cao, hai tay mở ra, giống như con lão ưng như vậy, kẹp theo trận trận gió vang, đánh người đứng trước nhất.

      "Ca Lạp Nhĩ!" Liên Kiều kêu tiếng, do dự nữa, giơ tấm ván lên chạy nhanh qua.

      Tiếng vang nặng nề liên tiếp vang lên bên tai, Tương Nghi nhảy xuống từ xe ngựa, sắc mặt tái nhợt, Ca Lạp Nhĩ bị người vây quanh, gậy gộc đập thẳng lên người , cặp mắt Liên Kiều đỏ lên, giơ gậy đánh loạn.

      Ca Lạp Nhĩ đưa tay đoạt lấy gậy trong tay nàng, hô to tiếng: "Ngươi lui về phía sau!" Có vũ khí trong tay, tinh thần Ca Lạp Nhĩ chấn động, bắt đầu phản kích, nghe mấy tiếng vang trầm đục, tấm ván chút lưu tình đánh người vài người kia. sứa lực lớn, tấm ván đập qua, có gậy gộc trong tay hai ba người nhất thời rời tay, rơi xuống đất, Liên Kiều thấy trong lòng vui mừng, vội vàng ngồi xổm xuống, cầm cây gậy, nhìn đúng chân mấy người kia, gõ vào đầu gối.

      Có hai người bị đánh trúng đầu gối, chợt quỳ sụp xuống đất, Liên Kiều cầm cây gậy liên tục đánh hai người kia mấy cái, hai người kia vì né tránh cây gậy, lăn lộn mặt đất, nhưng lại bị Ca Lạp Nhĩ cước đạp lại, đá bay sang bên.

      "Trước tiên đánh chết nha đầu này !" Người dẫn đầu thấy tình thế hơi nghịch chuyển, trong lòng cuống cuồng: "Nàng có bản lĩnh gì, chỉ đánh loạn, mau mau giết chết nàng, chúng ta lại đối phó người nam này!"

      "Liên Kiều, trở về!" Ca Lạp Nhĩ trong lòng cuống cuồng, con ngươi màu xanh lục mở lớn: "Mau mau trở về!"

      Có hai người nhào tới Liên Kiều, Liên Kiều nắm cây gậy quơ quơ, thừa dịp hai người kia né tránh, vội vàng lui về phía sau: "Ca Lạp Nhĩ, tự ngươi cẩn thận!"

      Tương Nghi chạy lên trước bước, dùng hết sức lực toàn thân hô to với mấy người kia: "Các ngươi có muốn cầm 2 nghìn lượng bạc ?"

      Chuyện tới nước này, chỉ có thể đánh cuộc keo lòng tham tiền của những người này. Nếu bọn họ có thể vì ngàn lượng bạc mai phục ở đây, vậy chắc chắn bọn họ cũng có thể vì 2 nghìn lượng bạc mà trở mặt. Người bị Ca Lạp Nhĩ đánh ngất xỉu chấp nhận nàng ra giá, là bởi vì có quan hệ tốt với người mua, biết mấy người này có biết khách hàng kia ?

      "2 nghìn lượng bạc?" Quả nhiên, nghe thấy có nhiều hơn, vài người cũng tự chủ chậm tay chân: "Cái gì? Ngươi ràng nhiều chút!" Mọi người nhìn đứng vị nương trước mặt mình này,
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 143: Đàm tri phủ mở công đường thẩm án

      Liên Kiều cầm khăn chấm chút nước nhàng thay Ca Lạp Nhĩ lau máu mặt, Tần ma ma cầm cái rương tới: "Đến, bôi thuốc cho Ca Lạp Nhĩ ."

      Phương tẩu có kim sang dược độc môn, nứt da trong ngày mùa đông, hoặc là bửa củi đứt tay, chỉ cần thoa thuốc bột kia lên, qua mấy ngày là tốt rồi, rất là hiệu quả.

      Tương Nghi đứng đó, nhìn Liên Kiều rón rén bôi thuốc cho Ca Lạp Nhĩ, vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt thẳng tắp theo dõi mặt của , chân mày hơi hơi nhíu, mặt có tựa hồ biểu tình muốn khóc lên, trong lòng khỏi khẽ động.

      Liên Kiều năm nay mười hai, năm sau mười ba rồi.

      Năm ngoái lúc Liên Kiều đến bên cạnh mình, vừa mới 11 tuổi, ở trong mắt Tương Nghi, vẫn chỉ là đứa trẻ, nhưng hơn năm rưỡi, đứa trẻ này nhanh chóng trưởng thành, nàng cao hơn lúc mới tới lúc cái đầu, thân thể cũng dần dần nảy nở, dáng vẻ yểu điệu, môi đỏ răng trắng, đứng đó giống như cây ngọc trâm hoa, có mưa móc ngày xuân dễ chịu, đến đêm hè yên tĩnh, cánh hoa từng cánh mở ra, có mùi thơm thoang thoảng.

      Trong cửa hàng có hai tiểu nhị trẻ tuổi, mười tám, mới mười lăm, nhưng ánh mắt Liên Kiều nhìn bọn họ cho tới bây giờ chưa từng dịu dàng như vậy, xưa nay Liên Kiều là kiểu người này, năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, hai tiểu nhị trẻ tuổi thấy nàng chạy nhanh, e sợ có nơi nào làm xong, bị nàng nắm cán.

      Nhưng bây giờ nhìn, ánh mắt kia của Liên Kiều, bỗng nhiên Tương Nghi hiểu, Liên Kiều trưởng thành, trong lòng nàng người, chính là thiếu niên dị tộc Ca Lạp Nhĩ.

      Ca Lạp Nhĩ ngậm miệng chặt, kim sang dược chà đến chỗ bị thương, hơi nóng bỏng đau đớn, tiếng cũng kêu, chỉ yên lặng ngồi đó, mặc cho Liên Kiều thay thoa tầng dầy lên. Qua lâu, Liên Kiều đậy kín hộp kim sang dược kia, mặt Ca Lạp Nhĩ chỗ vàng chỗ trắng, bên trong còn lộ ra chút tím bầm.

      "Thoa xong rồi?" Ca Lạp Nhĩ đứng lên: "Ta đưa người xấu đó đến nha môn Tri phủ."

      "Ngươi nghỉ ngơi ." Tương Nghi khoát tay cái: "Liên Kiều, ngươi bồi Ca Lạp Nhĩ, ta cùng với Tần ma ma đến nha môn Tri phủ là đủ rồi."

      Trong khu nhà này chỉ còn lại Ca Lạp Nhĩ và Liên Kiều, Tương Nghi thấy cho bọn họ ở cùng nhau chút, trong lòng có loại ngọt ra được, nàng nhìn Liên Kiều chút, lại nhìn Ca Lạp Nhĩ chút, xoay người ra ngoài.

      Đàm tri phủ nghe Tương Nghi tới, vội vàng phân phó nha dịch: "Mau mau nghênh vào!"

      dò la, vị Lạc tiểu thư này đúng là người Dương lão phu nhân thích—— lúc trước Lâm tri phủ thay nàng xử vụ án kia, làm Dương lão phu nhân vui vẻ, rồi mới từ chính tứ phẩm leo lên tòng tam phẩm.

      Lúc này Lâm tri phủ mới làm Tri phủ hai năm, thăng quan! Đàm tri phủ chép miệng, nước miếng cũng sắp chảy ra.

      Tuy chính tứ phẩm đến tòng tam phẩm, chỉ có khác biệt
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 144: Tiền Mộc Dương khai mở * căn nguyên

      Tiền Mộc Dương là tên vô lại, nhưng vừa thấy quan, dáng vẻ vô lại kia còn.

      Đàm tri phủ mới vỗ kinh đường mộc mấy cái, đổ đậu trong ống trúc, cung khai tất cả, hóa ra kiện chặn đường này cũng phải mình làm.

      " ra là như vậy." Tương Nghi thở hơi dài, hóa ra giống như nàng phỏng đoán, chuyện này có liên quan với Lạc Thận Hành. Lạc Thận Hành còn nhớ đến bốn cửa hàng chín vạn lượng bạc của mình, mật mưu với Tiền Mộc Dương, kêu người uy hiếp nàng bán đến tây bắc làm kĩ nữ, như vậy có thể chiếm đoạt tài sản của nàng.

      Lạc Thận Hành cho Tiền Mộc Dương cửa hàng, ba vạn lượng bạc, Tiền Mộc Dương thấy tiền sáng mắt, chủ động liên lạc lưu manh chặn đường Tương Nghi thay Lạc Thận Hành, vốn muốn an bài tám người, dư sức đối phó Tương Nghi, lại nghĩ rằng trộm gà thành lại mất nắm thóc, mình còn bị bắt tới công đường đối chất.

      "Ta sai lầm rồi, Tương Nghi, cậu sai rồi." Tiền Mộc Dương tự tát mình cái: "Cậu nhất thời đầu óc mê tiền, muốn trách trách Lạc Thận Hành kia, là lòng tốt!"

      Dù là Đàm tri phủ, nghe cũng trợn tròn mắt, tự cho là lòng dạ mình cứng rắn, nghĩ đến ra cõi đời này còn có người lòng dạ cứng hơn, ngay cả con ruột thịt của mình cũng xuống tay được , còn muốn bán nàng làm kĩ nữ!

      " Lạc Thận Hành này ở nơi nào? Mau mang lên công đường nghe thẩm!" Đàm tri phủ nặng nề vỗ kinh đường mộc: "Ngông cuồng như vậy, bản phủ tuyệt thể tha !"

      "Đàm đại nhân, Lạc Thận Hành đó bây giờ là Huyện lệnh Huyện giáp." Tương Nghi chịu đựng lửa giận trong lòng, đứng dậy thi lễ cái: "Chỉ sợ chuyện này còn hơi khó giải quyết."

      " Huyện lệnh Huyện Giáp?" Đàm tri phủ kinh ngạc hồi lâu, tay cầm kinh đường mộc nửa ngày vỗ xuống: "Hóa ra là mệnh quan triều đình, chuyện này dễ làm."

      Mệnh quan triều đình khác bách tính bình dân, muốn mang tới công đường tra hỏi, phải báo với Hình bộ, tuy Đàm tri phủ là quan chính tứ phẩm, nhưng muốn thu thập Huyện lệnh bé, cũng phải trải qua trình tự.

      "Chuyện này... Quả có chút khó giải quyết." Đàm tri phủ nhíu mày cái: "Chỉ sợ là phải chờ thêm chút."

      Từ Hoa Dương ra roi thúc ngựa đưa tin kinh thành xin Hình bộ phê chuẩn bắt Lạc Thận Hành tới Hoa Dương tra hỏi, nếu có ai khai thông, chỉ sợ là tháng cũng đủ dùng. Huống chi Lạc Thận Hành thân là mệnh quan triều đình, cũng biết trong kinh thành có người chuyện giúp hay , nếu tiết lộ ra ngoài trước thời gian, Lạc Thận Hành nghe được phong thanh, sớm phòng bị, chuyện này cũng dễ làm.

      "Đàm đại nhân, ngươi hãy yên tâm, trước hết cho người đưa hồ sơ kinh thành, xin Hình bộ phê chuẩn, ta viết thơ cho Dương lão phu nhân, dùng tám trăm dặm khẩn cấp, cũng chỉ mấy ngày là đến."

      Tuyệt thể bỏ qua Lạc Thận Hành, Tương Nghi cắn răng, dù thế nào mình cũng phải thừa huyện này quật ngã Lạc Thận Hành mới được. Tương Nghi trở về Trà Trang Thúy Diệp vội vàng nâng bút viết thơ cho Dương lão phu nhân, trước tình trạng gần đây của mình lần, thuận tiện xin Dương lão phu nhân thay nàng tiếng với Hình bộ.

      Mới bắt đầu Tương Nghi đến gần Dương lão phu nhân, còn hơi lo lắng bất an, luôn cảm thấy hành vi của mình tốt lắm, khỏi có cảm giác nịnh nọt, nhưng đến
      [​IMG]


      Chương 145


      Hạ thị với việc Tiền Mộc Dương bị bắt, chút cũng để ý, quả thực ngoài dự đoán của Tương Nghi.

      Liên Kiều nghe phải muốn tới cầu xin thả người, sắc mặt tốt hơn nhiều, lập tức thân thiện nở nụ cười: "Cữu phu nhân, vừa nãy là ta tốt, hơi nóng nảy, cho nên những lời quá đáng, xin Cữu phu nhân bỏ qua cho."

      Hạ thị mang theo chút sầu bi nhìn Liên Kiều: " có gì đáng ngại, vốn là nhà ta đuối lý."

      Liên Kiều đỡ Hạ thị ngồi xuống, lại như trận gió chạy ra ngoài pha trà, Hạ thị nhìn bóng lưng Liên Kiều, mặt cười khổ: "Nha hoàn này của con quả thực là người đắc lực."

      Tương Nghi cười theo: "Sao lại phải, từ khi nàng ấy tới, đúng là làm nhiều chuyện tốt."

      "Tương Nghi, mợ cũng dối gạt con." Vẻ mặt Hạ thị buồn thiu: "Lúc trước chưa chia nhà, chi phí sinh hoạt các phòng của công bao hết, chúng ta cũng dùng bao nhiêu bạc. Cậu con uống rượu bài bạc, khấu trừ từ những cửa hàng kia. nghĩ đến bị bà ngoại kế của con xúi bẩy chia nhà, Đại cữu ngươi coi như mạnh mẽ, chia năm cửa hàng, chỗ ở trong nhà cũng rộng rãi, ta vốn tưởng rằng cuộc sống này cũng trở nên tốt hơn, trong năm cửa hàng có ba cái phái quản xử lý, còn hai cái cho mướn, năm cũng được vạn lượng bạc, tiết kiệm dùng ngược lại cũng thích hợp."

      " năm mới vạn?" Tương Nghi có mấy phần kinh ngạc, năm cửa hàng mặt tiền này cũng biết ở khu vực nào, chia đều xuống cửa hàng tháng chỉ có thể kiếm chưa tới hai trăm. Chỉ là kinh doanh cửa hàng cũng phải xem người, giống như Lưu ma ma và Thúy Chi, khi đó mở cửa hàng ở phố đông, tháng mới kiếm hơn hai mươi lượng bạc, nếu so sánh lại, tháng kiếm hai trăm cũng coi như hơn nhiều.

      " phải mới vạn sao?" Mặt Hạ thị buồn rười rượi: "Hai cái cho mướn cửa thành Bắc, tháng cho mướn chỉ ba bốn chục lượng bạc, ba cửa hàng mặt tiền còn lại đều tại ở phố nam và phố bắc, có thể kiếm ra nhiều bạc như vậy tệ."

      "Cữu phu nhân, uống trà, uống trà." Liên Kiều cười hì hì bưng ly trà vào: "Nếm thử trà mới nhập về xem, cái này uống có thể thanh tràng nhuận phổi, còn có thể khiến thân thể người ta gầy nột." [trà giảm béo]

      Hạ thị nhận lấy chung trà, mở nắp, yên lòng uống hai ngụm, chân mày nhíu chặt, tiếng động.

      Tiền Mộc Dương này có hai di nương, mỗi người cũng sinh hai đứa con, Hạ thị sinh ba con, bây giờ biểu huynh lớn nhất 15 tuổi rồi, mắt thấy qua hai năm nữa lấy vợ, tiêu xài cho bảy đứa bé gả cưới, cũng biết mất bao nhiêu. Nếu năm chỉ có thể làm ra vạn lượng bạc, chi phí ăn mặc sinh hoạt đều phải từ nơi này đến, nhiều nhất có thể tiết kiệm tới ba, bốn ngàn lượng, dù mười năm, cũng chỉ ba, bốn vạn lượng, sao có thể rộng tay cưới vợ gả con ?

      "Cậu cả con, " Hạ thị hít sâu hơi, mới chậm rãi ra: "Hàng năm trong vạn lượng bạc, dù sao cũng phải cầm 4000~5000, ta khuyên đừng cầm bạc uống rượu bài bạc, còn vui, hầm hừ ta, nếu ta lại , muốn hưu ta..." Hạ thị đến chỗ này, giọt nước mắt rớt xuống, rơi vào chung trà kia, mặt nước trà, rung động từng vòng.

      Tương Nghi bất đắc dĩ nhìn Hạ thị, nàng cũng chịu nhiều đau khổ, toàn tâm toàn ý tính toán cho trong nhà, lại bị Tiền Mộc Dương đối đãi như vậy, nên, khó trách nàng tới cầu mình, để cho Đàm tri phủ xử Tiền Mộc Dương khổ dịch hơn mười năm, như vậy cũng lại về nhà nghịch ngợm, làm rỗng đáy nhà.

      "Tương Nghi, mợ cũng sợ con chê cười, chuyện xấu trong nhà này cũng cho ngươi nghe." Hạ thị thấy Tương Nghi đồng tình nhìn mình, vành mắt đỏ chút, đột nhiên tràn đầy tâm đều buột miệng mà ra, những lời này mỗi ngày nàng chôn trong lòng, lời, chỉ cảm thấy mình nghẹn ứ, nhưng lại biết nên cùng ai.

      Cháu ngoại trước mặt còn chưa được chín tuổi, nửa biết nửa , mình tố khổ với nàng chút, nàng ngủ giấc xong,
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 146: Lạc Thận Hành bị bắt vào kinh

      Tuyết rơi lả tả bay từ trời xuống, như tơ liễu như lông ngỗng, to to mảnh lại mảnh , còn kèm theo hạt tuyết vụn, thỉnh thoảng rơi miếng ngói vang lên tiếng tích tích.

      Tương Nghi ngồi trong phòng, bàn thả quyển sách, cử bút từ từ viết gì đó, Hoàng Nương Tử ngồimột bên, chỉ điểm nàng: " khoản này lực quá mạnh, hợp mấy nét bút đằng trước."

      Liên Kiều ngồi xổm bên, nướng quất trong chậu lửa than, cây tắc nho xuyên thành chuỗi, bên toát ra khói mù màu trắng lượn lờ. Nghe Hoàng Nương Tử như vậy, Liên Kiều ngẩng đầu lên hì hì cười tiếng: "Chữ viết Nương đúng là đẹp mắt, ta thấy cái nào cũng tốt."

      Tương Nghi hé miệng cười tiếng: "Ngươi đây là ếch ngồi đáy giếng."

      " nương." Từ màn cửa chui vào luồng gió rét đến, Phương tẩu cầm phong thư đứng ở cửa: " Bên dịch trạm vừa mới đưa tin về, đây chính là lần đưa tin cuối cùng trong năm nay của bọn họ, vừa tới."

      Tương Nghi nhận thư, nhìn ký tên bên là Nghiễm Lăng, khỏi "Hả", đến tột cùng là ai viết thư cho mình? Mở phong thư ra nhìn cái, hóa ra là Lạc Tương Hồn.

      Lạc Thận Hành bị áp giải vào kinh, dĩ nhiên Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Cần được Cao gia nhận về, phu nhân mới cưới kia cũng khóc sướt mướt chạy về nhà mẹ, vốn tưởng rằng gả cho Huyện thái gia, nở mày nở mặt, vạn vạn nghĩ tới, phong quang này còn chưa tới nửa năm, đảo mắt Lạc Thận Hành trở thành tù nhân, nàng thiếu chút nữa cũng bị áp giải vào kinh theo.

      Trong thư Lạc Tương Hồn viết dương dương tự đắc: " Khi đó nàng đối với đệ hết sức tốt, mỗi lần gặp gỡ đều là mắt liếc ngang, tựa hồ đệ hết sức chướng mắt, tại cuối cùng ở cùng nàng rồi."

      Đầu tiên lúc Lạc Phủ chia nhà, Tương Nghi vốn tưởng rằng Cao gia cho người đến đón Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Cần, nghĩ đến bên Cao gia kia lại có động tĩnh. Hoàng Nương Tử than thở: "Tông pháp lễ giáo ràng, ý tứ là theo cha, mặc dù mẹ qua đời, nhưng cha vẫn còn, cho dù tổ mẫu mắc phải sai trái, sao nhà Ngoại có thể nhúng tay?"

      Tương Nghi im lặng, mình chẳng qua chỉ là xé rách mặt mũi với Lạc Thận Hành, còn tốn chút bạc mới có thân tự do, nhưng Cao gia lại lý do gì ra mặt đón Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Cần, cha còn sống cho tốt, sao có thể cầu này ra? Huống chi Lạc Thận Hành là thôi quan nha môn Tri phủ, nếu kiện phải đón cháu ngoại về, tuyệt Tri phủ đại nhân giúp cho bọn , đây cũng chỉ có thể tùy cho cháu ngoại của mình ở lại Lạc gia như cũ.

      Lạc Thận Hành được thời đắc ý hơn nửa năm, rốt cuộc rơi đài, Lạc Tương Hồn vui mừng về nhà Ngoại, về Nghiễm Lăng nghe chút chuyện, trong lòng ngộ ra, vội vàng viết thư cho Tương Nghi báo cáo chuyện đại khoái nhân tâm này.

      " Đệ còn cảm thấy rất là buồn bực, sao chuyện bại lộ nhanh như vậy chứ, về mới hiểu được hóa ra đó là nhà Ngoại nhà làm ra tay chân." Giữa những hàng chữ của Lạc Tương Hồn để lộ ra loại đắc ý: "Ban đầu nếu đệ muốn, sao ông ngoại bà ngoại làm sao lại bất kể đệ và em trai, nghĩ tới bọn họ ở trong bóng tối chú ý chúng ta."

      Căn cứ cách Lạc Tương Hồn, Cao triệu thầm tự mình tìm người bạn ở Huyện giáp, để cho dùng bạc mua được người biết chuyện trong huyện nha,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :