1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chắc thằng chả này chưa từ bỏ ý đồ đâu, ko bỉ ỗi đến mức kiếm chuyện hại tiệm trà cùa tương nghi đó chứ. ôi sao ko thấy dung mậu đâu hết nhỉ? tác giả mau mau cho n9 xuất nào. hix

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 138: Lạc Thận Hành lại được nhân duyên

      "Ta muốn tố cáo!" Ca Lạp Nhĩ bị Tương Nghi bảo ngừng tay, cuối cùng Tiền Mộc Dương buông lỏng, dùng lực thở hổn hển: "Ta muốn kiện ngươi với Tri phủ lão gia, ngươi sai biểu người làm đánh trưởng bối!"

      "Cậu, là ngượng ngùng, người làm này của ta hơi trung thành, thấy ngươi tới bắt ta, tự nhiên nghĩ ngươi là người xấu rồi." Tương Nghi và Liên Kiều đứng bên, cười hì hì nhìn Tiền Mộc Dương, giờ khắc này nằm nơi đó, giống như con nghêu rất to mập, y phục tơ lụa người dính đầy bùn lầy, gương mặt sưng lên, giống như cái bánh bao.

      "Ngươi phải bồi thường ta!" Tiền Mộc Dương rát cổ họng hô lên, bị đánh, tự nhiên phải xin ít thứ về mới được: "Nếu , chúng ta gặp quan!"

      "Gặp quan? Cậu muốn kiện ta?" Tương Nghi chút nào hốt hoảng: "Ta là trước con nuôi của Lâm đại nhân tri phủ trước đây, lúc cũng kính nhờ Đàm tri phủ, bây giờ ngươi tố cáo, xem Đàm tri phủ có để ý tới ngươi ?"

      Mặc dù biết Đàm tri phủ đối đãi nàng thế nào, nhưng phô trương thanh thế vẫn có cần thiết, thấy bỗng nhiên Tiền Mộc Dương ngậm miệng, Tương Nghi dặn dò Liên Kiều: " lấy năm lượng bạc đến, để cho ta Cậu cầm xem đại phu, ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày."

      Nghe Tương Nghi cho bạc, Tiền Mộc Dương lập tức tới đây tinh thần sức lực: "Năm lượng bạc thế nào đủ? Ta bị đau, còn phải bôi thuốc, còn muốn ăn nhiều đồ bổ dưỡng!"

      Tương Nghi lạnh lùng : "Tối đa cũng là năm lượng bạc rồi, muốn thôi vậy."

      Ca Lạp Nhĩ lại đo qua, giơ lên quả đấm: "Ngươi có muốn lại bị đòn ?"

      Tiền Mộc Dương chợt rục cổ lại, đau đến "Ô nha ô nha " hô lên: "Ta muốn, ta muốn, cho ta năm lượng bạc!"

      Liên Kiều cầm thỏi bạc ra, bất đắc dĩ quăng lên người Tiền Mộc Dương: "Cữu lão gia, cầm bạc xong tốt hơn chút , lần sau cần phải nhớ, đừng nghĩ tới Trà Trang Thúy Diệp tống tiền! Bây giờ Nương mới tám tuổi, tuổi tác còn có gánh nặng như vậy, ngươi làm Cậu đến giúp nàng, còn thay đổi biện pháp đến tới nơi này của nàng đòi bạc, ngươi tự suy nghĩ chút nhìn, ngươi có xấu hổ hay ? Này là chuyện trưởng bối nên làm sao?"

      Tiền Mộc Dương híp mắt thấy cách đó xa lóe lên ánh bạc, sờ nhặt khối bạc kia lên, lấy tay chống đất, cật lực ra bên ngoài bên kia đến, Tương Nghi nhìn bóng lưng , lắc đầu cái: "Cậu cả ta cả đời vô lại, cũng biết kết quả thế nào biến thành như vậy."

      "Còn phải hết ăn lại nằm lại muốn ăn uống chơi đánh bạc?" Liên Kiều tới bên người Tương Nghi, kéo tay nàng: " nương, ta phải kia, năm lượng bạc cũng muốn cho !"

      Ca Lạp Nhĩ tới, mặt có áy náy: "Co1 phải ta nên đánh ?"

      Thấy Tương Nghi cầm năm lượng bạc cho Tiền Mộc Dương, Ca Lạp Nhĩ mới chợt phát , chẳng qua là mình quơ mấy quả đấm, nữ thần Hi Tư của lãng phí bạc, trong lòng rất áy náy, mắt to màu xanh lục nhìn Tương Nghi, vô cùng áy náy.

      " việc gì việc gì." Tương Nghi trấn an cười tiếng với : "Lần tới cũng đừng đánh, vạn bất đắc dĩ lại động quả đấm."

      Mặc dù trong nội tâm nàng rất là tán thành Ca Lạp Nhĩ đánh Tiền Mộc Dương, nhưng lại thể tán dương , nàng luôn cảm thấy dã tính người Ca Lạp Nhĩ, vạn nhất kích thích ra dễ khống chế rồi.

      "Ta biết rồi." Ca Lạp Nhĩ ấn tay phải ở ngực, trịnh trọng kể lể: "Ta thề tuyệt loạn động tay, ngoại trừ nữ thần Hi Tư ta nên làm như vậy."

      đóa lê hoa rơi
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 139:

      Tinh tuyết trong vườn yên tĩnh mảnh, ngoại trừ có đóa hoa ngừng rơi xuống, có tiếng động khác.

      Trong mái hiên để cái giường mỹ nhân nho , bên thiếu phụ ngủ, cây quạt để mặt, nhìn ra nàng phải chìm vào giấc ngủ. Đứng bên cạnh là hai nha hoàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có lương đầy đất, cũng thiếu.

      Ngoài cửa đặng đặng đặng tiếng bước chân từ xa đến gần, mặt của Xuân Hoa xuất ở mái hiên, nhìn thấy Dung đại phu nhân nằm giường mỹ nhân, chạy vào: "Mẹ, tại sao mẹ lại ở chỗ này?"

      Dung đại phu nhân lười biếng dời thân thể: "Con về từ Tộc Học trở lại?"

      Xuân Hoa gật đầu cái: " Dạ, vừa về với Nhị muội muội Tứ muội muội."

      Dung đại phu nhân cười tiếng: "Thế nào đều bỏ Thục Hoa qua bên?"

      Xuân Hoa vểnh miệng: "Ai kêu nàng cùng giống di nương nàng chút, có việc gì mà cứ gây với Thu Hoa, chúng ta nhìn vừa mắt, ai cũng thích cùng nàng."

      Thục Hoa là thứ nữ mà Thiếp Dung Tam gia sinh, bởi vì Cổ di nương kia là dung cháu ngoại lão phu nhân, cho nên Thục Hoa rất được Dung lão phu nhân mến. Dung Tam gia ngược đãi thê tử kết tóc và đích nữ mình, lại nâng di nương và thứ nữ đến trời, vì vậy Thục Hoa cũng kiêu ngạo hơn Thu Hoa, luôn thay đổi biện pháp đè ép Thu Hoa.

      Xuân Hoa và Hạ Hoa nhìn đặng, tất cả đều giúp Thu Hoa, Thục Hoa rơi xuống thế yếu.

      "Có lúc nên ba phải ba phải, đừng quá tích cực." Dung đại phu nhân xoay mình ngồi dậy, ôm Xuân Hoa vào trong ngực: "Con đảo mắt chín tuổi rồi, thể hiểu chuyện."

      Xuân Hoa xoay người : "Mẹ, cần mẹ , tự nhiên con biết." Nàng từ trong lòng ngực móc ra cái đồ trang sức nho , đó là đóa hoa sen điêu khắc từ ngọc hòa điền, cánh mỏng như cánh ve: "Vặn ti liên tử của con hư rồi, cha và ca ca lúc nào mới trở lại? thể cầm Kim Ngọc Phường sửa sửa."

      Chân mày Dung đại phu nhân cau lại: "Ai biết bọn họ."

      Kim Ngọc Phường chi nhánh Hoa Dương gửi thư đến, là sư phó bên kia làm ra mấy loại đồ trang sức tinh xảo kiểu mới, muốn mời Đại lão gia tới xem, nhìn có muốn phổ biến khắp Kim Ngọc Phường . Dung đại gia lên đường Hoa Dương, Gia Mậu cũng xin theo: "Con cũng theo cha nhìn chút, nhìn xem dạng đồ trang sức gì mới có thể bán cả đại chu."

      Ánh mắt của Dung đại phu nhân đưa lên chút, gì, Dung đại gia cũng rất là vui vẻ: " Được, con cũng theo cha xử lý cửa hàng năm rồi, lần này cho con tới quyết định."

      Cứ như vậy, Gia Mậu theo Dung đại gia đến Hoa Dương.

      Từ đầu đến cuối Dung đại phu nhân lên tiếng, trong lòng lại mơ hồ lo lắng, chỉ sợ Gia Mậu nghĩ đến Lạc đại tiểu thư kia, mới muốn Hoa Dương. Nhưng nàng cũng chuyện, bây giờ Gia Mậu mới chín tuổi, chưa được mười tuổi, nghị hôn còn sớm quá, chờ đến lúc mười lăm mười sáu tuổi, chừng có ý niệm kia, cần gì mình phải vội vội vàng vàng đánh vỡ.

      Trước mắt ra dáng vẻ vị Lạc đại tiểu thư kia, sinh tệ, chỉ tiếc giữa lông mày kia lộ ra nhiều hoảng sợ quá, khí tức hẹp hòi của nhà nhìn cái sót gì. hơn năm thấy nàng, cũng biết giờ thành bộ dáng gì rồi, nếu vẫn giống như mùa xuân năm ngoái, lãng phí túi da tốt của nàng.

      Xuân Hoa kéo cánh tay của Dung đại phu nhân, thấy nàng như có tâm , làm nũng: "Mẹ, mẹ nghĩ gì đấy? Có cái chuyện khó gì cứ ra, cũng để cho Xuân Hoa tới nghiên cứu kỹ cho mẹ!"

      "Tuổi con quá , chỉ biết khoác lác, phải cho mẹ nghiên cứu kỹ chút!" Dung đại phu nhân đưa tay nhéo nhéo gương mặt trắng như tuyết của con : "Con giúp mẹ bưng chén váng sữa bơ kem bách hợp kia tới!"

      Xuân Hoa cười hì
      [​IMG]




      Chương 140: Thiếu niên lang giằng co ban đêm


      Đêm tháng tư hết sức yên lặng, gió đêm thổi áo khoác người vang ào ào, hai người đứng dưới tàng cây, cao thấp, hai người nhìn nhau, như chịu buông lỏng nửa phần.

      Yên lặng, yên tĩnh, hai người ai cũng chuyện.

      Núi phượng hoàng xa xa mảnh đen thui, liên miên chập chùng, phụ cận là ruộng lúa, vừa mới ương xuống, gió xuân vừa qua, mạ kia ngừng lên xuống, trong lúc còn truyền tới từng đợt tiếng ếch kêu, kèm theo trận mùa hương thoang thoảng của hoa hòe.

      "Cuối cùng ngươi là ai, sao lại đến đại chu ta?" Gia Mậu nhìn Ca Lạp Nhĩ đứng trước mặt mình cao hơn mình cái đầu, chút sợ hãi: "Ngươi tuyệt đối chỉ đơn giản là thiếu gia nhà giàu."

      Ca Lạp Nhĩ rất là bình tĩnh: "Ngươi tin ta, ta cũng có cách nào."

      " phải là tin tưởng, thực tế, thân phận của ngươi tuyệt đơn giản." Gia Mậu nhìn Ca Lạp Nhĩ trước mắt, mặc dù người mặc váy vải, nhưng khí thế ngạo nghễ giữa hai lông mày lại là làm thế nào cũng che giấu được: "Ta bất kể ngươi có ý đồ gì, ngươi thể gây bất lợi cho Tương Nghi."

      "Bất lợi cho Lạc tiểu thư? Ngươi gì chứ!" Ca Lạp Nhĩ trợn mắt nhìn Gia Mậu, khuôn mặt tức giận: "Lạc tiểu thư là nữ thần Hi Tư của ta, ta chỉ biết bảo vệ nàng tốt, sao lại gây bất lợi cho nàng!"

      "Nữ thần Hi Tư của ngươi?" Chân mày Gia Mậu nhíu lại chặt, Tương Nghi là của , thế nào biến thành của thiếu niên dị tộc trước mặt này rồi hả? Trong đầu của "Oanh " tiếng, sắc mặt nhất thời khó coi: "Ngươi cách xa nàng ra, được đến gần nàng! Nếu ngươi có ý đồ xấu gì, đừng trách ta khách khí!"

      "Lạc tiểu thư là ngôi sao bầu trời, là cánh chim giữa trung, là hoa tuyết liên thuần khiết mà ta muốn truy tìm!" Ca Lạp Nhĩ đến Tương Nghi, khóe mắt chân mày mang theo dịu dàng, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Ta nhất định phải canh giữ ở bên người nàng, để cho nàng bị nửa điểm thương tổn, sao có thể cách xa nàng?"

      "Ngươi!" Gia Mậu thể nhịn được nữa, chạy qua, giơ quả đấm lên: "Tương Nghi là của ta, sau này nàng gả cho ta, phải bảo vệ cũng là ta tới bảo vệ nàng, tới phiên ngươi ở nơi này chít chít méo mó!"

      Vóc dáng Gia Mậu lùn hơn Ca Lạp Nhĩ cái đầu, nhưng lúc này cái gì cũng chú ý, hận thể dạy dỗ Ca Lạp Nhĩ trận tốt, để cho nhớ, phải cách xa Tương Nghi, thể dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng, thể điêu khắc thanh gỗ gì tặng cho nàng, thể cứ mãi theo chân nàng tới lui, thể thể đều thể!

      Ca Lạp Nhĩ ngờ tới Gia Mậu bỗng nhiên phát lực đánh tới, lui bước về sai: "Ai ai ai, có lời chứ, người Hán các ngươi phải chú trọng lễ nghi sao? Nào có như ngươi động chút là vung nắm đấm?"

      Gia Mậu có phản ứng lại , cắn chặt hàm răng, xoay quả đấm đập lên người Ca Lạp Nhĩ, lúc này hối hận sâu, sao mình lại giống như Bảo Trụ theo ông ngoại học chút công phu đây? Nếu có công phu trong người, nhất định có thể phí sức lực đánh đổ tảng đá trước mặt.

      Ca Lạp Nhĩ nhảy nhảy lại tránh né, trong miệng kêu: "Ngươi người này thế nào, sao lại động tay rồi hả?"

      Lạc tiểu thư với , được tùy tiện động thủ, huống chi vị Dung gia thiếu gia này hình như hơi có quan hệ thân thích với Lạc tiểu thư, nhìn qua lại là người tốt, hơn nữa đầu còn lùn hơn mình rất nhiều, Ca Lạp Nhĩ quả thực thể đưa tay đánh Gia Mậu, thắng có hơi hùng.

      Gia Mậu đuổi theo Ca Lạp Nhĩ đánh, nhưng Ca Lạp Nhĩ theo Phương tẩu học chút công phu né tránh, lên xuống trái phải, bỏ Gia Mậu lại đằng sau. quay đầu nhìn Gia Mậu, bên môi nổi lên mỉm cười: "Dung thiếu gia, ngươi là đừng phí sức vô ích, ngươi đánh lại ta, ngay cả đuổi theo cũng đuổi kịp ta."

      "Ngươi..." Gia Mậu bất đắc dĩ, đứng vững thân thể, nhìn thân hình cao lớn của Ca Lạp Nhĩ ngay cách đó xa, thở phì phò : "Ngươi chờ đó, qua mấy năm ta chắc chắn đánh thắng được ngươi."

      "Qua mấy năm, ngươi
      [​IMG]

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      chà, con đường ôm ái thê của còn dài lắm, có vẻ mẹ của ko thích chị cho lắm nên kiếp trước chị làm thiếp này nọ .... Tương Nghi có chủ kiến của mình rồi, chắc phải cố gắng nhiều hơn nữa.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 141: Lo chuyện vườn trà, ra thành bắc gặp nạn

      Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, từ xa đến gần, phảng phất tằm xuân kia gặm nhấm lá dâu, ở bên dưới lá xanh lộ ra thân thể mập trắng.

      người mặc xiêm y màu xanh lục qua cửa, cung cung kính kính giơ tay: "Lạc tiểu thư."

      Đại danh Lạc tiểu thư, mọi người Hoa Dương đều biết, mở Trân Lung phường và Trà Trang Thúy Diệp, đều là nhật tiến đấu kim, bạc gửi trong Tiền trang Hối Thông, biết có bao nhiêu vạn.

      Nhưng giờ gặp mặt, lại chỉ là đứa trẻ, người kia ngẩn ra, tay nâng lên lại bỏ xuống được.

      Tương Nghi cười chỉ chỉ ghế ngồi bên: "Chu lão gia, mời ngồi."

      Liên Kiều mang trà lên: "Chu lão gia, ngươi nếm thử lá trà của Trà Trang Thúy Diệp chúng ta, có phải tốt hơn vườn trà của ngươi nhiều chút ?"

      Trong ngón tay nhắn trắng tinh lộ ra chung trà màu xanh nhạt, trong suốt tựa hồ xuyên qua nhật ảnh, Chu lão gia hơi ngẩn ra, nhận lấy chung trà kia, thân thể tự chủ được rơi xuống ghế dựa: "Lạc tiểu thư, ta nghe ngươi muốn mua vườn trà?"

      "Ta đúng là có ý này." Tương Nghi cười chúm chím nhìn Chu lão gia kia: "Chu lão gia có vườn trà muốn bán?"

      "Dạ dạ dạ." Chu lão gia có vài phần dồn dập: " Vườn trà của ta gần núi phượng hoàng, có hơn ngàn mẫu đất trồng trà, cũng coi là vườn trà lớn rồi, hàng năm có thể ra hơn mười vạn cân lá trà đó."

      Trong lòng Tương Nghi yên lặng tính toán, hơn mười vạn cân lá trà coi là nhiều, vườn trà của Dương lão phu nhân, hái bốn năm lần, mẫu đất là có thể có hai trăm cân, hơn ngàn mẫu này chỉ có thể sản xuất ra hơn mười vạn cân, coi là nhiều. Huống chi lá trà Hoa Dương cũng nổi danh, trà búp Minh Tiền, trà xuân hơi nhiều hơn chút, nhưng giá bán được cao, mười lượng bạc là hết mức, chờ trà xuân vừa hết lá, lá trà sau đó đáng giá nữa ——trà xuân cần hái chồi non nhọn hái, ngàn mẫu, chế thành trà thành phẩm chỉ 2000 ~ 3000 cân, tuy sau đó còn có mười vạn cân, lại đáng giá, nhóm trà cuối cùng, tất cả đều là lão Mao Diệp, loại này là đưa đến mặt hàng mười đồng tiền bầu trong quán trà, chỉ nửa lượng bạc là có thể ra tay.

      Nhưng chiếm đóng vườn trà ngàn mẫu này trước, cũng phải chuyện xấu, chỉnh đốn hai ba năm, sản lượng và chất lượng cao hơn, dĩ nhiên là có thể bán ra nhiều bạc hơn.

      " Vậy Chu lão gia muốn bán bao nhiêu bạc?" Tương Nghi thầm định giá, tại ruộng tốt là ba mượi lượng bạc mẫu, vườn trà như thế nào nữa, cũng hai mươi lượng bạc, huống chi còn biết kết quả vườn nhà là dạng cây trà nào.

      "Ba vạn lượng bạc, thế nào?" Chu lão gia cười mặt mày giãn ra: "Giá tiền này tính là đắt, lá trà kia của ta hàng năm có thể bán được mấy chục ngàn lượng bạc."

      "Mấy vạn lượng bạc?" Tương Nghi lắc đầu cái: "Chu lão gia, tuổi ta còn , ngươi chớ gạt ta, lại mời người lo vườn trà tiền công, hái trà chế trà, chỉ từ sản lượng vườn trà này mà , cũng khả năng bán ra mấy vạn lượng tiền hoa hồng."

      "Lạc tiểu thư, ta nào dám lừa ngươi, đây đều là !" Chu lão gia khẩn trương, gương mặt mập tròn tất cả đều là mồ hôi hột: "Nếu Lạc tiểu thư tin, có thể vườn trà của ta nhìn chút, nhìn xem
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :