1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 131:

      Giữa ban đêm yên tĩnh vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, 4 5 tráng hán quỳ sụp xuống đất, khổ khổ cầu khẩn Phương tẩu: "Vị đại tẩu này, chúng ta muốn ăn bản đao điện, cũng muốn ăn canh hoành thánh, xin tẩu thả chúng ta !"

      Phương tẩu cười lạnh tiếng: "Tha các ngươi ? Ai biết các ngươi chơi cái trò gì?" Nàng đưa tay điểm huyệt đạo mấy người: "Tối nay các ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, ai cũng đừng nghĩ động, sau này thấy thuyền của chúng ta, đừng nghĩ vô lễ!"

      Tương Nghi hé rèm ra chút, cất giọng : "Nghe giọng của các ngươi giống người đại chu chúng ta, đến đại chu lại còn làm càn như thế! Các ngươi muốn tìm ai, báo quan người bị thất lạc là được, cần gì phải tới quấy dân! Sau này dù là thấy thuyền ai, cũng cho vô lễ, biết ?"

      Giọng của tiểu nương non nớt dịu dàng mềm mại, giống như chuông bạc vang vọng ở yên tĩnh mặt sông, vài người quỳ đó ngạc nhiên nhìn khoang thuyền, nghĩ tới chủ của đại tẩu hung mãnh này, chỉ là bé nho , biết lai lịch của nàng thế nào, tuổi như vậy có thể ra lời trật tự rang thế này.

      Phương tẩu với chủ thuyền: "Chúng ta qua đêm bến cảng với đám người này." Đưa tay tháo túi đựng cung khảm sừng và tên của mấy người, Phương tẩu cười tiếng: "Trong đây ngược lại có cây cung tốt, bạc lấy làm, chỉ sợ cũng có thể bán mấy đồng tiền bạc."

      Người chèo thuyền vội vàng huy mái chèo, nước gợn đẩy thuyền từ từ vào trong sông, lòng sông trong phản chiếu trăng sáng bị rung động, lại vỡ còn ra hình dạng gì, khắp nơi mặt sông đều là ánh trăng, ngân quang diễm diễm.

      Trong khoang thuyền, thiếu niên kia quỳ xuống trước mặt Phương tẩu, dập đầu với nàng: " Đa Tạ đại tẩu cứu ta mạng."

      Phương tẩu thần sắc lạnh nhạt: "Ngươi nên cảm ơn Nương chúng ta, nếu nàng cho ta cứu ngươi, ta nhất định xuất thủ."

      Thiếu niên kia ngẩng đầu lên nhìn Tương Nghi, trong mắt có thần sắc cảm kích: "Ca Lạp Nhĩ cám ơn tiểu thư!"

      Tương Nghi khẽ mỉm cười, khẽ gật đầu cái: "Cám ơn cái gì, cũng là nhìn ngươi đáng thương thôi. Vì sao ngươi bị người đuổi giết? Nhìn mấy người kia, đều có chút thân thủ." Phương tẩu vừa mới người bọn họ cõng đều là ba thạch Cung, nhìn vẫn còn có chút khí lực, phải hộ viện côn đồ tầm thường, mấy người này cùng đuổi giết thiếu niên, như vậy thiếu niên này nhất định có chút lai lịch.

      mặt Ca Lạp Nhĩ lộ ra thần sắc đau đớn, thấp giọng : "Nhà ta là phú gia Bắc Địch, sau khi cha chết, gia huynh vì chiếm đoạt tài sản, ý đồ giết chết ta và mẹ, có trung nô che chở ta trốn thoát, nhưng mẹ lại còn biết sinh tử..." Nước mắt từ khóe mắt của lăn xuống, đại giọt lớn rơi vào ống tay áo của bên . [rin: chương trước đám người kia cũng gọi Tam vương tử rồi, ánh mắt độc giả sáng như tuyết, đừng hòng lừa gạt]

      " là đáng thương." Liên Kiều ở bên nghe, đồng tình vô cùng: "Ngươi giống y như nương chúng ta vậy!"

      "Ngươi cũng là bị người đuổi ra ngoài?" Ca Lạp Nhĩ nhìn Tương Nghi, thấy nàng mặc hết sức vừa người, giống như người vội vàng lẩn trốn, hơi kỳ quái: " có người đuổi theo ngươi hay sao?"

      "Ta tự mình từ trong nhà ra." Tương Nghi cười cười: "Ta tự mời ra Tộc."

      "Chẳng lẽ ngươi về?" Ca Lạp Nhĩ rất là ngạc nhiên: "Người thể nào có thị tộc của mình, dù sao phải chung chỗ với tộc nhân của mình, đó mới là nhà hoàn chỉnh."

      Tương Nghi nhì Ca Lạp Nhĩ, hình dáng của giống người đại chu, mặc dù mặt có
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 132: Sông núi Động Đình đẹp như vẽ

      Thuyền bè đường dừng chút chút, qua hơn nửa tháng mới tới Động Đình.

      Nếu theo tốc độ bình thường mà , từ Hoa Dương đến Động Đình chỉ mất sáu bảy ngày, nhưng Hoàng Nương Tử kiên trì muốn Tương Nghi nhìn nhiều phong thổ nhân tình đường, cũng dễ lãnh hội tram vẻ thế gian này, đến mỗi châu quận lớn chút, các nàng cũng xuống thuyền lên bờ ngày, chậm như vậy, cho đến hai mươi bốn tháng hai mới đến Động Đình.

      Tiệc trà Động Đình hàng năm tổ chức trước sau ba tháng, đều xem năm ấy là từ lúc nào, trà búp Minh Tiền còn phải đuổi tới tham gia tiệc trà, cuộc sống này quả thực cũng thể định quá sớm.

      " nghĩ tới chúng ta còn đuổi kịp." Liên Kiều nhìn mấy hiệu buôn trà hai bên còn chưa mở môn, vui vẻ vỗ tay: " nương, vận khí chúng ta tốt!"

      Phương tẩu cười chọc chọc đầu của nàng: "Xem qua hoàng lịch mới ra ngoài, tiểu nha đầu biết cái gì?"

      Mấy người từ đầu tới cuối con đường làm tiệc trà, chỉ thấy có cửa hàng mở hai cánh cửa, Phương tẩu đến gần hỏi chút, tiểu nhị bên trong nhô đầu ra : "Các ngươi tới sớm, tiệc trà còn phải hai ngày nữa nhé!" Thấy Hoàng Nương Tử mang theo Tương Nghi đứng bên, vẻ mặt khí độ hai người nhìn quả thực giống tiểu môn tiểu hộ ra ngoài, tiểu nhị kia sửa lại sắc mặt, lấy lòng cười cười: " bằng mấy vị Quân Sơn vui đùa trước, thuận tiện cũng có thể xem lá trà, vườn trà bên kia lúc này ra ít trà búp Minh Tiền đó."

      "Đa tạ tiểu ca chỉ điểm." Phương tẩu được tin tức hữu dụng, vui vẻ tới bên người Tương Nghi: " nương, lúc này cách tiệc trà còn sớm, chúng ta tạm núi quân du ngoạn trước, thuận tiện nhìn xem vườn trà bên kia có giao hang chưa."

      Chủ tớ mấy người trở về thuyền, để cho chủ thuyền chèo thuyền Quân Sơn: "Còn hai ngày mới có tiệc trà, Quân Sơn nhìn chút trước."

      Chủ thuyền cười : "Thời gian này coi là vừa vặn, hai ngày cũng lâu lắm, cái chớp mắt qua."

      Mọi người đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt nước màu trắng, Động đình hồ tựa như có giới hạn, chiếu ra mặt trời mới lên, dễ nhìn lạ thường. Hoàng Nương Tử thuận miệng ngâm ra thơ của Lưu Vũ tích tới: " "Hồ quang thu nguyệt lưỡng tương hòa, đàm diện vô phong kính vị ma. Diêu vọng động đình sơn thủy thúy, bạch ngân bàn lí nhất thanh loa."."

      "Thơ hay, thơ hay." Tương Nghi lẩm bẩm : " Thơ người ta viết ra, chính là giống, ý cảnh như thế đan vào cảnh đẹp trước mắt, là tốt thể tốt hơn."

      Liên Kiều liếc liếc: "Nương tử, bây giờ là tháng xuân, phải mùa thu!"

      Phương tẩu véo gương mặt của Liên Kiều: "Chỉ ngươi biết!"

      Hi hi ha ha trận, chỉ thấy mặt hồ phía trước bỗng nhiên nhô lên ngọn núi , thảm cỏ xanh mảnh người, nhìn phá lệ xanh sáng. Liên Kiều há to miệng, chỉ núi kia : "Thanh loa, là thanh loa!"

      Phương tẩu ở bên trêu ghẹo nàng: "Cuối cùng ngươi là biết cái gì là vầng trăng treo trong khay bạc rồi hả?"

      Liên Kiều ngừng gật đầu: "Dạ dạ dạ, giống, thơ kia viết là được, cuối cùng cũng lĩnh hội được rồi!"

      Quân sơn lớn, nhưng lại có đến năm vườn trà, Tương Nghi đường nhìn rồi qua, chỉ thấy có ít thương nhân ra ra vào vào từ cửa lớn vườn trà, có thể thấy rằng mọi người đều là tới xem trà mới trở về.

      Tương Nghi để cho Liên Kiều nhìn xem kích thước năm vườn trà, chọn vườn trà lớn nhất, chuẩn bị hỏi. Mới vừa tới cửa vườn trà, lại bị người ngăn cản: "Vị tiểu thư này, chúng ta bên này là vườn trà, phải chỗ du ngoạn."

      "Ta chính là tới tìm đông gia các ngươi." Tương Nghi cười cười, để cho Liên Kiều nhét đĩnh bạc cho : "Mong rằng đại ca thông báo chút."

      Người kia há to miệng nhìn Tương Nghi, thể tin vào tai của mình, tiểu nương này muốn tìm Đông gia của mình? Có chuyện gì sao? hồ nghi liếc mắt nhìn Tương Nghi, thầm nghĩ trong lòng, là phải Đông
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 132 (2): Đổng gia trang phượng hoàng cất giọng

      "Ôi chao nha, tiểu nương này cũng mấy phần đạo lý." Bốn vị khách uống trà đại sảnh châu đầu ghé tai nghị luận phen, nhìn Đổng lão gia: "Chúng ta đều là bạn cũ, cũng đừng muốn giá quá ác, năm trước đều là ba mươi lượng bạc cân, năm nay bỗng nhiên tăng giá, cũng quá hiền hậu."

      Sắc mặt Đổng lão gia hơi khó coi, nhìn Tương Nghi, tức giận vui: " tiểu nữ oa như ngươi biết ít cái gì! Càng về nam khí hậu càng ấm áp, nhưng về phía nam nào có vườn trà ngon nào? Ngươi cần gạt ta, ta cũng phải mới đứa trẻ mới xuất đạo, bị mấy câu của ngươi ngu dốt lừa qua."

      "Ta biết Đổng lão gia lão luyện thương trường, nhưng Đổng lão gia có từng nghe tới vườn trà của Phúc Thụy công chúa chưa?" Tương Nghi quyết định lấy bảng hiệu Dương lão phu nhân ra dùng chút: "Phúc Thụy công chúa mở Du Nhiên Nông Gia Hương ở Đại Chu, hỏi cái là biết, ba năm trước đây bà mua sắm vườn trà khắp nơi, chỉ sợ năm nay vừa vặn là lúc đưa ra thị trường."

      "Phúc Thụy công chúa?" Đổng lão bản vốn còn chút nghi ngờ, nhưng nghe Du Nhiên Nông Gia Hương trong lòng biết, mặt biến sắc, giọng cũng khẳng định như vậy nữa: "Dương lão phu nhân mua vườn trà?"

      "Đổng lão gia, mệt ngươi còn làm buôn bán vườn trà, chẳng lẽ tìm hiểu giá thị trường phen?" Tương Nghi lắc đầu cái, thở dài: "Dương lão phu nhân mua mấy chục nơi núi trà vườn trà, đoán chừng năm nay có lẽ tới tiệc trà Động Đình rồi."

      Bây giờ Dương lão phu nhân chỉ mới mua bốn năm nơi núi trà vườn trà, nhưng Tương Nghi muốn làm Đổng lão gia kia sợ hãi trong lòng, đặc biệt nhiều lên, quả nhiên trấn trụ Đổng lão gia, mấy người bên cạnh nghe lời Tương Nghi, cũng lấy làm kinh hãi: "Vườn trà Dương lão phu nhân trong năm nay bán trà được rồi à?"

      Tương Nghi gật đầu : "Ta tuyệt biết láo, ta gả cho Dương Nhị lão gia, vườn trà Dương lão phu nhân năm ngoái giao hang cho Trà Trang Thúy Diệp của ta rồi, năm nay vườn trà của Dương lão phu nhân cũng tới tham gia tiệc trà Động Đình."

      Mấy người kia nghe, đứng lên chắp tay với Đổng lão gia: "Đổng lão gia, chúng ta là chờ đến tiệc trà lại thỏa thuận giá cả di8."

      Đổng lão gia trợn mắt há mồm nhìn mấy người kia bước nhanh ra ngoài, xoay mặt nhìn Tương Nghi, giận đến nửa ngày ra lời. Qua lát, mới buồn bực : "Lạc tiểu thư, ngươi là đặc biệt tới xấu làm ăn của ta hay sao?"

      Tương Nghi cười cười: "Đổng lão gia, ta đâu có xấu buôn bán của ngươi, ta là giúp ngươi làm ăn mà."

      "Ngươi vừa , khách hàng trong đại sảnh của ta cũng , ngươi còn thấy ngại mà giúp ta làm ăn?" Đổng lão gia giận đến lông mày cũng giơ lên, vốn là muốn kêu người vào đuổi Tương Nghi ra ngoài, nhưng tưởng tượng nàng có chút quan hệ thân thích với Dương lão phu nhân nổi tiếng đại chu, lại chần chờ.

      "Đổng lão gia, trà búp Minh Tiền nhà các ngươi đúng là cực tốt, bán rẻ như thế cũng đáng tiếc." Tương Nghi khẽ mỉm cười, nâng ly trà lên chậm rãi uống hớp: "Ta nhớ được ba năm trước, trà búp Minh Tiền thượng phẩm bán được hơn ba mươi tám lượng bạc cân."

      " Ừ." Đổng lão gia có vài phần kinh ngạc, này Lạc tiểu thư nhìn bất quá □□ tuổi, ba năm trước đây mới năm sáu tuổi, sao cũng biết giá cả lá trà năm ấy? Chẳng lẽ nàng năm sáu tuổi bắt đầu hành thương? trợn mắt nhìn Tương Nghi, quả thực thể tin vào tai của mình, thấy nàng ràng mạch lạc, cũng từ từ ép lửa giận xuống, chuẩn bị nhìn xem nàng muốn gì.

      "Trà này của ngươi, mỗi mảnh chỉ dài năm hào [hào = milimet], nhìn ra được vô cùng non nớt, nếm mùi vị cũng hết sức ngon miệng, là trà xanh thượng phẩm, ngươi cần gì phải bán ba mươi lăm lượng bạc cân?" Tương Nghi cười cười, nhìn kia Đổng lão gia bộ cảm thấy lẫn lộn, tiếp tục : "Dương lão phu nhân có mấy chỗ núi trà vườn trà, nhưng bán Quân Sơn ngân
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134

      Chuyện đầu tiên làm khi về Hoa Dương, là viếng thăm Đàm tri phủ mới tới.

      Lâm tri phủ , mình còn phải tìm núi dựa, trong lòng Tương Nghi suy nghĩ, trước khi Lâm tri phủ , có lẽ nhắc tới tên của mình trước mặt Đàm tri phủ rồi. Vị Tri phủ đại nhân này cũng tới nửa tháng rồi, mình còn chưa chào hỏi , luôn cảm thấy hơi tự nhiên, giờ về từ tiệc trà Động Đình, tự nhiên cũng nên mang theo trà tốt nhất thăm viếng thăm viếng vị Đàm tri phủ này.

      cái rỗ lay động, bên là lá trà màu xanh biếc lật tới lật lui, dưới rỗ trải lớp giấy, tầng vỡ nát tinh tế. Liên Kiều sàng trận, thấy còn vỡ nát rớt xuống nữa, mới gác rỗ sang bên, vươn tay ra xem lá trà vỡ nát, thả vào trong miệng nhai hai cái, thở dài cái: "Những lá này ngậm vào trong miệng cũng thơm mà, đắng chút nào cả."

      Tương Nghi lấy hai hộp ra, chọn lựa lá trà Liên Kiều sàng lọc tới cẩn thận bỏ vào bên trong, đây là đại hồng bào thượng phẩm, nàng dặn dò Liên Kiều lại tinh tế sàng qua lần, cuối cùng để lại tinh phẩm, nàng chuẩn bị đưa cho Đàm tri phủ.

      " nương, khi ngươi đưa đại hồng bào cho Lâm tri phủ, cũng cẩn thận như vậy." Liên Kiều ở bên nhìn chẳng qua là thương tiếc đại hồng bào, này bao nhiêu bạc lượng mà, những lá trà cũng là có thể bán ra bạc, Nương ngược lại tốt, chút cũng tiếc, sàng toàn bộ những thứ kia ra.

      Tương Nghi cười cười, Đàm tri phủ và Lâm tri phủ, hoàn toàn cùng đẳng cấp.

      Lần đầu tiên thăm viếng Đàm tri phủ, dù sao phải mang chút đồ tốt, tuy đại hồng bào là tinh phẩm khó được, nhưng nếu có thể tuyển chọn tỉ mỉ, cảm giác cho người cũng khác biệt chút. Mà Lâm tri phủ là người quen cũ, còn là cha nuôi của mình, người thân cận, cũng cần quá cẩn thận, quá cẩn thận ngược lại cho người cảm thấy dối trá.

      "Liên Kiều, ngươi cảm thấy thương tiếc, nhặt lại rồi pha trà uống." Phương tẩu ở bên cười híp mắt : "Sau này cũng có thể với người ta, ngươi từng uống qua đại hồng bào Vũ di sơn chính tông."

      Vài người bên cạnh đều nở nụ cười, Liên Kiều giận dỗi gom tờ giấy kia lại, nhét vào trong ngực: "Hừ, pha trà pha trà, chẳng có gì ghê gớm, ngày mai tiệc trà đầu xuân của Trà Trang Thúy Diệp chúng ta khai trương, thể làm ít trà ngon ra."

      Tương Nghi biết Liên Kiều hết sức tiết kiệm, chẳng qua là cười tiếng: "Ngươi cầm ."

      Đàm tri phủ là người chừng năm mươi tuổi, da mặt vàng, nơi khóe mắt có ít nếp nhăn, lòng Tương Nghi thầm , vị Tri phủ đại nhân này chắc chắn có học vấn như Lâm tri phủ, cũng biết làm người, nếu làm sao hơn năm mươi tuổi mới lên làm Tri phủ.

      Nghe người ta , vị Đàm tri phủ này làm Tri châu hơn mười năm, coi như là có tư cách, lần này Lâm tri phủ Quảng Đông, cuối cùng để cho cơ hội, leo đến vị trí Tri phủ tới.

      Tương Nghi cười tặng hai hộp đại hồng bào chọn lọc cho Đàm tri phủ: "Đàm đại nhân, ta Đông gia Trà Trang Thúy Diệp phố đông, đặc biệt tới thăm viếng đại nhân, hai hộp đại hồng bào này là chút tâm ý nho của tiểu nữ, xin đại nhân vui vẻ nhận."

      "Đại hồng bào?" Con ngươi Đàm tri phủ chuyển động, nhìn chằm chằm hai cái cái hộp kia, mặt có lộ ra phân nửa thần sắc: "Lạc tiểu thư là có tâm, để lại ."

      Liên Kiều bỏ hai cái cái hộp lên bàn, lại từ từ lui trở lại, bên kia Đàm tri phủ chậm rãi : "Lạc tiểu thư là con nuôi Lâm tri phủ trước đây?
      [​IMG]



      Chương 134 (2):


      Tháng ba, khí trời dần dần ấm đứng lên, núi xanh, lá xanh, Hoa nở.

      Mặt trời mới lên lười biếng chiếu vào bảng hiệu Trà Trang Thúy Diệp, bốn chữ to màu xanh đế vàng đậm hàm chứa cổ ý sâu kín, cửa trà trang nở, bọn tiểu nhị mang trà vừa mới nhập vào sắp xếp ra ngoài.

      Lúc bọn Tương Nghi Động Đình, Tần ma ma ở Hoa Dương phát thiếp mời cho các phú gia Hoa Dương, chú thích ngày mùng 5 tháng 3 Trà Trang Thúy Diệp làm tiệc trà đầu xuân, hôm nay đầu năm, Tương Nghi để cho bọn tiểu nhị bày ngoài cửa hàng mấy gian hàng, bày đủ loại lá trà trong cửa hàng ra ngoài ít, hấp dẫn người đường đường tới xem.

      Năm ngoái trong Trà Trang Thúy Diệp bán phần lớn là lá trà thượng phẩm, lần này Tương Nghi nhập vào mười bảy mười tám loại trà trung phẩm, thứ nhất có thể để cho người so sánh khác nhau giữa trung phẩm và thượng phẩm, lại cũng muốn tóm lấy bộ phận khách hang là người bình thường của Hoa Dương.

      Phú gia mỗi châu quận đích, nhiều nhất chỉ chiếm số dân bản xứ, mà dân cư thông thường, chiếm hơn nửa, Tương Nghi biết mình phải nhắm vào nửa người này, thể chỉ nghĩ đến làm ăn đầu người ta.

      Người phố Đông càng ngày càng nhiều, trước Trà Trang Thúy Diệp bu đầy người rất nhanh.

      Các lão gia cầm thiếp mời nghênh ngang vào Trà Trang Thúy Diệp, bên trong có đủ loại nghệ thuật uống trà chờ bọn họ, người đường tránh được nghỉ chân ngắm nhìn, nghiêm túc nghe tiểu nhị nước miếng văng tung tóe về đặc sắc lá trà, còn bất chợt cầu đảo chung trà nếm thử chút.

      Liên Kiều đứng ở cửa lớn tiếng thét: "Đảo chung trà tự nhiên có thể, chỉ là chúng ta Trà Trang Thúy Diệp bán đều là mặt hàng thượng phẩm, ly trà ít tiền nhé! Nương , trà nhiều ngày tự nhiên phải cho nhiều chút ưu đãi, trà thượng phẩm đều chỉ muốn năm mươi đồng tiền ly..."

      “Trà thượng phẩm? Trà thượng phẩm nào?" Có người hô lên: " quán trà uống, năm đồng tiền là có thể ấm lớn!"

      "Quán trà có Kim Tuấn Mi, Long Tỉnh Tây hồ cho ngươi uống hả?" Liên Kiều bĩu môi: "Nếu các ngươi bỏ qua cơ hội, cả đời cũng uống được rồi."

      Trong đám có người là khách uống trà lâu năm, nghe Kim Tuấn Mi, lông mày cũng bay: " nương, ta muốn uống Kim Tuấn Mi!"

      Liên Kiều hài lòng gật đầu cái: "Vị khách quan này, ngươi vào bên trong , tự nhiên có tiểu nhị mang ngươi vào thưởng trà!"

      hàng nhà ở hậu viện, ngoại trừ ba gian cho nhà Phúc bá ở, còn lại đều được tu sửa, đặc biệt cho người uống trà, chỉ là tinh xảo như mấy gian bên ngoài cửa hàng, đánh là chỗ ngồi lớn, ghế dài, đất để mấy cái đệm, lư hương, từ cửa nhìn ra có thể thấy trúc xanh mưa lất phất trong sân, lầu các đình đài.

      bố trí này đơn giản phóng khoáng lại thư thích, quan trọng nhất là có thể ngồi ít người, trong gian phòng toàn bộ đầy ngập khách có thể ngồi hơn hai mươi người, mặc dù so được quán trà bên ngoài, nhưng lại mạnh hơn mấy gian phía trước của Trà Trang Thúy Diệp.

      Hôm nay trà phân chia ba loại, cũng chỉ thu giá vốn, mọi người nghe kia trà rẻ như vậy, người người muốn cướp tới nếm thử chút mùi vị —— trà thượng phẩm Kim Tuấn Mi này nọ, thể ít hơn trăm hai trăm bạc cân, xưa nay đâu uống nổi! tại chỉ cần năm mươi đồng tiền là có thể uống được, dầu gì cũng phải nếm thử chút tư vị này mới được.

      Uống trà nhiều, mua trà cũng nhiều, tiệc trà đầu xuân làm năm ngày, trong cửa hàng người người bận rộn cơ hội thở hổn hển cũng
      [​IMG]

      thuyt, Huỳnh Thượng HỷKisaragiYue thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 135:


      Liên Kiều nhìn bóng người quét sân, xoay người lại: " nương, Ca Lạp Nhĩ quét sân kìa."

      Tương Nghi gật đầu cái: "Ta biết rồi."

      Nàng thở dài cái, chẳng biết tại sao Ca Lạp Nhĩ này, hình như nhận định muốn ở lại chỗ nàng, dù với thế nào, cũng rất kiên định: "Lạc nương, ngươi đừng đuổi ta , ta có thể làm hạ nhân cho ngươi, khuân đồ đạc quét sân ta đều làm được." Thấy mặt Tương Nghi đầy bất đắc dĩ, ánh mắt của lấp lánh: "Ta muốn tiền công, chỉ cần ngươi thu nhận ta."

      "Ngươi tội gì nhất định phải đến làm việc chỗ này của ta?" Tương Nghi quả thực hiểu: "Phương tẩu khí lực của ngươi rất lớn, làm chuyện khác có thể kiếm ít bạc."

      Phương tẩu thăm dò Ca Lạp Nhĩ, thân thủ cũng tệ lắm, mặc dù có võ công, nhưng có căn cơ cỡi ngựa bắn cung, kéo Cung ba thạch phí nhiều sức: "Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, có thể kéo được Cung kia, quả thực coi như có thần lực trời sinh rồi."

      Tương Nghi nghĩ lắm, vì sao thiếu niên dị tộc này phải ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ nàng, chỉ vì hôm đó nàng chỉ điểm mấy câu đường sao? Gương mặt Ca Lạp Nhĩ kiên định: "Bởi vì ngươi làm ta hiểu được ít thứ, ngươi là nữ thần Hi Tư của ta, ta phải cùng với ngươi!"

      Nữ thần Hi Tư là ai? Tương Nghi biết, nhưng từ thần sắc khác thường của Ca Lạp Nhĩ xem ra, là người được sùng kính ở Bắc Địch, giống như quan thế bồ tát. Tương Nghi hơi dở khóc dở cười, khoát tay cái: "Ta phải người mà ngươi , ta chỉ là nữ tử rất tầm thường, ngươi nghĩ sai rồi."

      ", ngươi chính là nàng, ta biết, ngươi lừa được ta." Bỗng nhiên Ca Lạp Nhĩ quỳ gối xuống đất, tay để trước ngực, tự lầm bầm đọc chuỗi dài lời Tương Nghi nghe hiểu, Tương Nghi hiểu nhìn , bỗng nhiên thấy ngẩng đầu lên, mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên: "Ta hỏi đại thần Ô Na Đề rồi, cho ta biết ngươi là nữ thần Hi Tư, muốn ta theo ngươi, cho đến khi ngươi mang theo ta tới thánh điện quang minh."

      Tương Nghi bị làm choáng váng, đứng lên nhìn Phương tẩu : "Phương tẩu, ngươi tới giúp ta đuổi ."

      Ngày thứ hai từ hẻm Hồ Đồng ngồi xe ngựa đến Trà Trang Thúy Diệp, sắc trời còn sớm, đường có mấy người, lúc tới nơi cửa hàng cũng còn chưa mở cửa, chỉ có trong cửa hàng cơm sáng có người lại lại, sương trắng lượn lờ kèm theo hàng loạt mùi thơm xông thẳng đến trong mũi người ta.

      Xe ngừng lại, Liên Kiều vén rèm lên chuẩn bị xuống, bỗng nhiên thấy cửa Trà Trang Thúy Diệp có vật đen thùi lùi, nàng sợ nhảy lên, vội vàng xuống xe nhìn cái, là người co ro ngủ ở đó, đầu xuân tháng ba, khí trời còn lạnh lẽo, mình người kia đắp gì cả, co người giống như con tôm.

      Liên Kiều đưa chân ra đá đá , người kia từ từ mở thân thể, đầu giơ
      [​IMG]



      Chương 136


      Ngày cuối cùng của tháng ba, Trà Trang kết toán.

      Cửa cửa hàng đóng kín, chưởng quỹ ôm xấp sổ sách dày đến phòng bên, hai người Phương tẩu và Tần ma ma cùng giám sát, tốn hơn hai canh giờ, ba người hợp lực tính xonng sổ sách tháng tư.

      Tương Nghi ngồi ở bên, chậm rãi uống trà xanh, trong lòng có kích động ra được, năm ngoái mỗi tháng Trà Trang kết toán, đều chỉ mất tới hơn nửa canh giờ tính xong rồi, lần này lại dùng buổi tối, có thể thấy tình hình kinh doanh tháng tư tệ.

      " nương, có bảy vạn ba ngàn tám trăm sáu hai." Chưởng quỹ cười thẳng người, thở phào nhỏm dài, mặc dù trong này còn có chút mua bán trà cũ, nhưng phần lớn đều là trà mới mua về từ tiệc trà Động Đình, biết Tương Nghi tốn bao nhiêu vốn, nhưng có thể xác định chuyến mua bán này hẳn kiếm ít.

      Tương Nghi buông chung trà, trong lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.

      "Chưởng quỹ, khổ cực ngươi." Tương Nghi quay đầu dặn Liên Kiều: "Mau mang hà bao ta chuẩn bị tới."

      Nàng chuẩn bị trước cho chưởng quỹ chuẩn bị hà bao, bên trong có hai mươi lượng bạc.

      Trong cửa hàng có rất nhiều chuyện lệ thuộc vào chưởng quỹ, làm việc cũng rất chu đáo tỉ mỉ, hai mươi lượng bạc này là phí Khổ cực của , cũng coi là nhiều.

      Chưởng quỹ nhận hà bao, sờ hai luồng bên trong, biết là đĩnh bạc, nhưng nghĩ có nhiều như vậy, trong lúc nhất thời tay chân hơi luống cuống, nhìn Tương Nghi : "Đông gia, quả thực quá khách khí."

      Tương Nghi cười : “Mấy tháng trước, lợi nhuận Trà Trang tốt, ngay cả tiền thưởng tết cũng được nhiều, trong lòng ta mực áy náy, tháng này kiếm lời ít bạc, dĩ nhiên phải cho nhiều đền đáp mới được."

      Chưởng quỹ ở bên ngoài làm chưởng quỹ cho người ta hơn nửa đời người, bạc phong thưởng chỉ cầm được hai lượng ba lượng là nhiều, cho dù là hết năm, tiền thưởng cũng chỉ tám lượng mười lượng là hết mức, nhưng vị Lạc tiểu thư này ra tay cái là hai mươi lượng, quả thực làm cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Thấy Tương Nghi cười rực rỡ, chưởng quỹ khỏi cảm thấy kính nể, Đông gia rộng rãi như vậy, mình nhất phải tốt với nàng, Trà Trang Thúy Diệp làm ăn càng tốt, mình cũng có thể có càng nhiều khen thưởng hơn, sau này sử dụng tiền cũng rộng rãi chút ít.

      "Ta nhất định làm việc tốt thay Lạc tiểu thư." Chưởng quỹ bày tỏ trung thành, cười híp mắt cầm bạc về, bước chân nhàng.

      " nương, sao ngươi cho nhiều bạc như vậy?" Liên Kiều ục ục thầm: " phải cho tiền tháng sao?"

      "Liên Kiều, có chút bạc là cần thiết, chúng ta thể máy móc." Tương Nghi cười liếc mắt nhìn nàng: "Gia cảnh chưởng quỹ tốt lắm, vợ biết sinh, năm đứa bé chờ gả cưới, nhiều kiếm bạc làm sao bây giờ? Tháng này tính được, ít nhất nên kiếm lời ba chục ngàn lượng bạc, ta cho hai mươi lượng, chẳng qua là từ chén trong cơm moi ra hạt gạo thôi, được bạc này, tự nhiên cam tâm tình nguyện làm việc tốt hơn thay ta, sau này làm ăn của Trà Trang Thúy Diệp cũng tốt hơn chút. Chúng ta là bỏ tiền lẻ được lợi lớn, ngươi cần gì phải tính toán chi li như vậy?"

      Tần ma ma gật đầu cười: " nương sai, đúng là như vậy, làm ăn thể chỉ gian xảo, nhân nghĩa cũng rất quan trọng. Chúng ta nên nâng cao giá cả trong thời điểm cao, lúc nên tốt với tiểu nhị chưởng quỹ nên tốt với bọn họ, nếu sau này gặp chuyện gì, người chịu hỗ trợ."

      " nương, lần này có thể mua lại nhà ngài nhìn trúng." Phương tẩu đem sổ sách tử khép lại: "Bên hẻm Hồ Đồng vẫn hơi chen chúc."

      Tương Nghi đáp tiếng: " Ừ, chúng ta phải đóng bạc với chủ nhà kia."

      Ở trong nhà cậu, mặc dù hai vị mợ người đều hòa khí, nhưng dù sao
      [​IMG]



      Chương 137: Tiền Mộc Dương tới cửa vay tiền


      Trời tháng tư trong sáng tí tạp chất, mây trắng thong thả trôi qua, để lại con dấu nhàn nhạt bầu trời xanh biếc, giống như vái bông bị xé rách, từng sợi từng sợi, trong trắng lộ chút vàng, xen lẫn ánh nắng có tâm được.

      Tương Nghi do Liên Kiều phụng bồi, tới Trà Trang Thúy Diệp.

      Trong trà trang có mấy loại trà hết hàng, Phương tẩu tự mình ra trận, thay nàng vườn trà chọn trà, mấy ngày nay chỉ có Liên Kiều cùng nàng.

      Cửa Trà Trang Thúy Diệp, người đến người , nhìn hết sức náo nhiệt, lòng Tương Nghi vui mừng, bước gấp mấy bước, đạp lên bậc thang, lúc này nghe thấy có người gọi nàng sau lưng: "Tương Nghi!"

      Quay mặt lại, chỉ thấy Tiền Mộc Dương đứng đó, người mặc bộ áo tơ lụa, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười: "Tương Nghi, ngươi làm ăn càng làm càng tốt đó."

      Lòng Tương Nghi hơi hơi lộp bộp, Tiền Mộc Dương tìm tới nơi này có chuyện gì? Hai ngày trước hai mợ mới nhắc nàng, bảo nàng đề phòng Tiền Mộc Dương nhiều hơn, tên lưu manh vô lại tim phổi.

      "Con ngẫm lại xem, dù Tiền Lư thị lợi hại như vậy, còn phải ngoan ngoãn chia nhà cho , cho ít cửa hiệu." Lý thị chau mày, lộ chút lo âu tới: " phải trái, tát bát xỏ lá là chiêu số thường dùng, con có thể trốn trốn nhiều chút."

      Lưu thị gật đầu cái: "Mợ cả con là người tốt, chỉ tiếc gả cho người như vậy, cũng có cách nào, sau này con đưa quà lễ, chỉ cần cho người làm đưa qua, ngàn vạn lần chớ tự mình ."

      Nghe hai mợ dặn dặn lại, Tương Nghi cũng cảm kích, tự nhiên nàng biết Tiền Mộc Dương vô lại, nhưng hai mợ sợ nàng thua thiệt, lại để ý xé rách tình cảm thân thích cho nàng biết, quả thực cũng khó có được.

      Lý thị và Lưu thị mới dặn dò, Tiền Mộc Dương tới rồi, chuyện thế gian này là trùng hợp, trùng hợp đến thể trùng hợp hơn.

      "Cậu, hôm nay tới mua trà sao?" Tương Nghi cười cười, chỉ chỉ cửa trà trang: "Trước vào chuyện thôi, để cho cậu đứng ở cửa quả thực hơi cung kính." Tương Nghi cảm thấy hôm nay có thể trở mặt với Tiền Mộc Dương, nếu là cho người ta nhìn thấy, tựa hồ có hơi tốt, những kẻ gọi là chính nghĩa chi sĩ kia nhất định dùng ngòi bút làm vũ khí công kích nàng, chỉ là cháu ngoại cung kính với cậu, dù thế nào cũng nên để cho Tiền Mộc Dương vào hậu viện lại , ở hậu viện làm ồn thế nào, đóng cửa lại, có ai biết?

      Tiền Mộc Dương thấy Tương Nghi là cung kính với , trong lòng đắc ý, phủi y phục cái, cất bước lên bậc thang, năm ngoái lại lên cân chút, bụng bắt đầu phình ra, chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa, bụng qua.

      Liên Kiều đẩy cửa nối cửa hang và hậu viện ra, mắt lạnh nhìn Tiền Mộc Dương: "Cữu lão gia, mời."

      Tiền Mộc Dương phải nàng nhìn thất lần thứ nhất, lần trước về Hoa Dương kiện, nàng thấy trò hề của , Nương cũng là bất hạnh, có thân thích cực phẩm. vất vả thoát thân từ Nghiễm Lăng đến Hoa Dương, mới sống thoải mái hơn nửa năm, người cậu này lại ra nhảy nhót rồi.

      Chân của Tiền Mộc Dương vừa mới nâng lên, Liên Kiều buông tay, cánh cửa trực tiếp nhào vào bụng của , Tiền Mộc Dương "Ôi da" tiếng, ôm
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :