1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127: Lâm tri phủ bước lên mây

      Mười lăm tháng giêng là tết Nguyên Tiêu, đầu đường Hoa Dương vô cùng náo nhiệt.

      Tết Nguyên Tiêu tục xưng tiết hoa đăng, ngày hôm đó trong phố lớn ngõ treo đèn lồng đủ loại màu sắc hình dạng, xa xa nhìn lại, mảnh ánh đèn nhiều điểm, giống như sao sáng lập lòe trời rơi vào nhân gian. ngày này là ngày cuối cùng của mùa xuân, cũng là đêm trăng tròn, nam nữ hữu tình thường thường nhân cơ hội này, hẹn lẫn nhau ra cùng thưởng thức hoa đăng, khắp nơi đều có thể thấy áo xanh lệ ảnh, có đôi có cặp.

      Hàng năm Hoa Dương cũng tổ chức tiết hoa đăng, bên đèn lồng viết câu đố, đoán đúng có thể mang hoa đăng kia , còn có đấu đèn nữa, do du khách bình chọn ra đèn lồng đẹp mắt nhất, quan phủ dùng mười lượng bạc làm tiền thưởng.

      "Nghi muội muội, tối nay chúng ta xem hoa đăng !" Tương Nghi ở Trà Trang Thúy Diệp bận bịu chọn lá trà, Lâm Mậu Dung mang nha hoàn và ma ma thiếp thân vào: "Ta xin mẫu thân của ta, để các ca ca dẫn chúng ta xem hoa đăng!"

      Tương Nghi đứng lên cười tiếng: "Ta chọn lá trà chuẩn bị cho nghĩa phụ nghĩa mẫu, tỷ lại ngồi chút , ta xong ngay đây."

      Quà lễ trong mười lăm tháng giêng nên đưa gì, Tương Nghi suy nghĩ rất lâu, quả thực biết có cái gì mới lạ mà tinh xảo đưa , bằng mang đồ trong cửa hàng đưa tốt hơn. Nàng để cho tiểu nhị lấy nửa cân Đại Hồng Bào ra, tự tay chọn ra mầm mềm nhất đẹp nhất, phối hợp hai bình tre trúc, nhìn hết sức tinh xảo.

      Lâm Mậu Dung tươi tắn kéo tay Tương Nghi ra ngoài, hai người ngồi xe ngựa đến Lâm phủ, mới vừa vào cửa, Tương Nghi gặp Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân từ trong ra.

      "Nhị muội tới?" Lâm Mậu Thâm cười hết sức hòa ái: "Ta và Nhị đệ chuẩn bị mua mặt nạ, đợi hồi buổi tối mỗi người đeo cái lên mặt chơi đùa."

      Tương Nghi nhàn nhạt cười tiếng, thân thể nghiêng qua, nhường ra, mang mặt nạ mặt vào này quỷ chơi đùa là trò lừa bịp con nít mới chơi, thế nào Lâm Mậu Thâm bỗng nhiên cũng muốn chơi cái này. Nàng và Lâm Mậu Dung song song đứng ven đường để cho hai người bọn họ qua, lúc này Lâm Mậu Chân bỗng nhiên trợt chân cái, cả người nhào tới người Tương Nghi.

      Lâm Mậu Dung cả kinh, kéo Tương Nghi tránh sang bên cạnh, Lâm Mậu Chân tựa như sợ làm Tương Nghi bị thương, cũng dùng sức muốn chuyển thân thể của mình sang bên , may đụng phải núi giả bên, trán trong khoảnh khắc sưng đỏ lên, phồng lên to, chỉ là có chảy máu.

      " Đệ làm sao?" Lâm Mậu Thâm bị chuyện xảy ra bất ngờ làm cho trợn mắt há mồm, bước nhanh qua, kéo tay Lâm Mậu Chân che trán kêu đau : " Bây giờ chắc chắn ra ngoài được, hay là ta mình ra ngoài mua mặt nạ."

      "Nhị ca, huynh cũng quá qua loa rồi." Lâm Mậu Dung chạy đến bên người Lâm Mậu Chân, có chút hờn dỗi nhìn cái trán : "Sao lại đụng nặng như vậy? khối đỏ hồng! Nếu mẫu thân thấy, còn biết đau lòng thế nào nữa!"

      " Muội ngàn vạn lần ** đừng cho mẹ!" Lâm Mậu Chân tranh thủ thời gian làm cho Lâm Mậu Dung im miệng: "Đỡ cho nàng lại lo lắng!"

      Vừa nãy qua người Tương Nghi, thấy mặt mày nàng như bạch ngọc lại vui vẻ, trong lòng hơi phân thần, ngờ đạp đến tuyết đọng bên cạnh đường mòn, trơn nhẵn ngã xuống, chỉ mỗi mình cái trán ngã ra khối, hơn nữa còn để cho Tương Nghi thấy chuyện cười của , Lâm Mậu Chân hận thể đào động đất chui vào.

      " cho mẹ nàng cũng có thể thấy, cái này trán huynh phải nhất thời là có thể mất." Lâm Mậu Dung kéo tay của Lâm Mậu Chân về trước: "Mau mau xoa thuốc, để cho bà tử đập nát đậu nành đắp lên!"

      Lâm tri phủ và Lâm phu nhân nhận quà lễ của Tương Nghi rất là vui vẻ: "Chúng ta trở về quê hết năm, cũng cho con hà bao hết năm [tiền lì xì], vừa vặn lần bổ cho con."

      Lâm phu nhân để cho bà tử mang
      [​IMG]
      thuyt, Vũ Nguyệt Nha, duyenktn13 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      nếu sau này lâm mâu dung thích dung gia mậu tình nghỉa tỷ muội có tan vỡ ko nhỉ? huông chi bà mẹ của lam mậu dung vẫn muốn con mình kết thân vs Dung Gia mậu mà. hy vọng ko có nha. chừng nào mới rước dc chị về nhà đây?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 128:

      Nhà chính trong trong khoảnh khắc yên tĩnh lại, từng đôi mắt rơi vào người Tương Nghi.

      Tương Nghi có mấy phần quẫn bách, từ trong túi tay áo móc ra khăn tay, dụi mắt thay Lâm Mậu Dung cái: "Tỷ là tỷ tỷ rồi, thế nào chẳng bằng muội muội ta đây vậy? Lúc nãy còn hoan hoan hỉ hỉ đụng chạm, sao lại rơi nước mắt rồi?"

      Lâm Mậu Dung rất ngoan cố kéo tay Tương Nghi : " Muội trước , có thể theo ta cùng Quảng Đông ."

      Lâm tri phủ ngồi đó cũng vui sướng hớn hở : "Tương Nghi, Dung nhi đúng, con theo chúng ta cùng Quảng Đông , như vậy con cũng an ổn rồi." Hôm nay được tin này, trong lòng quả thực vui mừng, chỉ cảm thấy mang nhiều người Quảng Đông chuyện rất dễ dàng, đừng trong tay Tương Nghi còn có bạc và cửa tiệm, coi như là nha đầu nghèo mất tất cả, đến lúc đó mình câu nệ bộ gương có thể đuổi nàng xuất giá, còn có thể cho Dương lão phu nhân cảm thấy mình nhân nghĩa.

      Trong lòng Lâm phu nhân lại hơi bận tâm, mặt nàng bất động thanh sắc, ánh mắt lại liếc xuống Lâm Mậu Chân ngồi ở bên, chỉ thấy đôi mắt vững vàng dính vào người Tương Nghi, rất là chuyên chú, tựa hồ chuyện gì đều thể dời ánh mắt .

      Mình cũng nhận Lạc đại tiểu thư làm con nuôi rồi, sao phần si mê kia của con trai giống như chút cũng giảm bớt, mới nãy bà tử qua báo tin Nhị thiếu gia té lộn mèo cái trong vườn, đầu đụng sưng, Lâm phu nhân nghe trận sợ hãi: " té bị thương chỗ khác chứ? Sao lại té bị thương?"

      Bà tử lần chuyện vừa rồi, Lâm phu nhân nhất thời tỉnh ngộ lại, Lâm Mậu Chân muốn đụng vào người Tương Nghi, mới tình nguyện tự mình đụng núi giả. Nàng nghe chỉ cảm thấy bực trong lòng, nghĩ tới Chân nhi còn có phần tình ý với Lạc đại tiểu thư kia, thà bị thương mình cũng nguyện ý đả thương nàng.

      Phải tìm cách tách hai người ra mới phải, qua vài năm thấy mặt, Chân nhi dĩ nhiên là quên Lạc đại tiểu thư. Lâm phu nhân nhìn chăm chú vào Lâm tri phủ chặt, trong lòng hơi vui, sao phu quân có thể nhàng như vậy, cũng thương lượng trước với mình!

      "Đa tạ ý tốt của Nghĩa phụvà Dung tỷ tỷ." Tương Nghi thấy ánh mắt Lâm phu nhân lấp lánh, cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, khẽ mỉm cười: "Sao ta có thể Quảng Đông chứ? Ta còn có mấy cửa hang ở Hoa Dương cần quản lý, đầu mùa xuân năm nay Động đình hồ tham gia tiệc trà, còn có nhiều chuyện làm đây."

      "Tiệm ở Hoa Dương giao cho người làm xử lý là được." Lâm Mậu Dung bĩu môi hơi mất hứng, chẳng qua là trong mắt có nước mắt, nàng kéo ống tay áo Tương Nghi: " Muội kiếm nhiều bạc như vậy làm chi? Chúng ta chỉ để ý xài bạc là được, chuyện kiếm bạc trắng để cho người khác làm là tốt rồi."

      Tương Nghi nghe lời này trong lòng thầm than, nếu nàng là tiểu thư được nuông chiều như Lâm Mậu Dung, nàng cũng có thể bận tâm, nhưng nàng có cha mẹ thương mình, thân mình, dựa vào mình còn dựa vào ai? Hơn nữa, nàng sống qua đời, thấy qua ít quý nữ trước khi xuất giá là kim tôn ngọc quý, đến nhà chồng, lại bị mẹ chồng dùng mọi cách hành hạ, chung đều là bởi vì trước xuất giá bị kiều sủng hư rồi, sau khi xuất giá tự nhiên lưu ý lời cử chỉ của mình như vậy, cuối cùng bị mẹ chồng chán ghét, cuối cùng mới rước lấy đủ loại chuyện phiền toái.

      Người sống chỉ có thể dựa vào mình, cha mẹ nhờ vả được, phu quân cũng nhờ vả được, chỉ có mình mới là núi dựa lớn nhất. Nếu ký thác cả đời vào người khác, tốt số còn có thể vui vui vẻ vẻ qua ngày, nếu là trúng hỗn đản, rất có thể tránh khỏi thảm hại.

      "Dung
      [​IMG]
      thuyt, KisaragiYueHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 129: Tri phủ thân thiết đưa người hầu cũ


      Khắp nơi dưới mái hiên đều treo hoa đăng, chiếu đường phố Hoa Dương phát sáng mảnh lắc lư, đường chính rộn rịp khắp nơi đều là người, người từ bên người qua, nếu so sánh lại, đứng ở đó nhúc nhích trong đám người càng lộ ra vẻ đột ngột.

      Tương Nghi và Lâm Mậu Thâm đứng cùng nơi, thấy bên kia Lâm Mậu Dung và Lâm Mậu Chân châu đầu ghé tai, biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lâm Mậu Dung vén lên mặt nạ cười hì hì tiếng với Lâm Mậu Chân, đưa tay đấm đấm vai . Tương Nghi khẽ mỉm cười, Lâm Mậu Dung luôn linh động như vậy, giống như chưa bao giờ biết ưu sầu.

      Lâm Mậu Chân cương cứng lại đứng đó, dám tin vào mắt mình, vì sao dưới người mặt nạ biến thành muội muội? Mặt trong nháy mắt nóng lên, nếu phải có mặt nạ che giấu, dám đứng lại ở chỗ này, hận thể tìm cái lỗ chui vào.

      Lâm Mậu Dung túm vai , đầu cọ xát đó: "Nhị ca, huynh thích Nghi muội muội có sai, muội ấy xinh xắn như vậy, khả ái như vậy, ta cũng thích nàng."

      Biết muội muội khuyên giải mình, cuối cùng Lâm Mậu Chân là ổn định tâm thần, ánh mắt nhìn qua chỗ Tương Nghi, chỉ thấy nàng tay cầm mặt nạ hằng nga tiên tử, cười khanh khách chuyện với Lâm Mậu Thâm. Hai người biết cái gì, khóe mắt chân mày tất cả đều là thần sắc sinh động.

      Lâm Mậu Chân cúi đầu, Tương Nghi chỉ xem như huynh trưởng giống như Lâm Mậu Thâm, có cảm tình khác thường.

      Trái tim, giống như đèn lưu ly dễ vỡ, ngã từ bàn xuống, mảnh vỡ rơi đầy đất, trong mỗi mảnh mảnh , là tâm bể tan tành của .

      Gió đêm xuân hoa nở cây, càng thưa thớt, ngôi sao như mưa.

      trời trăng tròn sáng trong, quần tinh và đèn đuốc nhân gian cùng sáng, hào quang xán lạn, thể ảm đạm.

      Tương Nghi và Lâm Mậu Dung dạo vòng trong buổi họp hoa đăng, đoán được hai câu đố, mỗi người cầm chiếc hoa đăng. Lâm Mậu Dung xách hoa đăng nhìn chút, hơi tiếc nuối: "Nghi muội muội, hoa đăng này cũng quá tinh xảo rồi, ta thế nào cảm giác chỉ là dùng lớp sa đỏ dán vào."

      "Những thứ hoa đăng có thể tùy tiện đưa người này có thể có gì tốt?" Lâm Mậu Thâm ở bên cười lắc đầu: "Chúng ta qua bên kia nhìn so đèn, hoa đăng nơi đó mới dễ nhìn."

      Lâm Mậu Dung thở dài : "Nếu đèn lưu ly tú cầu của ta kia có thể lấy ra thi, bảo đảm có thể đứng nhất."

      Lòng Tương Nghi khẽ động, chợt nhớ tới lúc Gia Mậu hỏi nàng về chuyện đèn lưu ly tú cầu. Trước mắt bỗng nhiên thoáng qua mặt của Gia Mậu, con ngươi đen sáng kia nhìn chăm chú vào mình, tay kéo tay nàng áp vào mặt : " quý mình cho tốt, đừng để ta lo lắng."

      Khí tức ấm áp bên môi như còn ở trong lòng bàn tay, Tương Nghi theo bản năng xoa xoa tay áo bông, giống như muốn lau khí tức dịu dàng của Gia Mậu, nhưng càng lau, lòng bàn tay lại càng nóng lên.

      Hóa ra mình vẫn nhớ , Tương Nghi thất thần nhìn lòng bàn tay mình, bên đỏ mảng lớn, khỏi có chút mất mát, mình hạ quyết tâm rồi cơ mà? Chẳng lẽ yếu ớt dễ dàng tan rã như vậy sao? , , nàng cắn răng, nàng nhất định phải giữ vững, phải bảo vệ mình tốt, để cho mình bị bất cứ tổn thương gì.

      Ngày thứ hai Tương Nghi ngõ Hồ Đồng, Lý thị và Lưu thị thấy nàng tới, rất là vui mừng: "Hôm qua con bảo bà tử đưa quà lễ tới, thế nào mình tới dùng cơm?"

      "Lâm tri phủ gọi con qua." Tương Nghi cười hết sức ôn nhu: "Cũng kịp đưa
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 130: Xa đến tiệc trà Động Đình

      Xuân thủy bì bõm tiếng, chèo gỗ mới có thể vào nước, phảng phất thiên địa trong khoảnh khắc sáng rọi, núi xanh hai bờ sông phá lệ xanh biếc, cây liễu rũ bờ cũng tươi mới.

      Tương Nghi ôm đầu gối ngồi boong, xuất thần nhìn mặt sông, mái chèo rơi vào trong nước, mang theo tiếng nước chảy bát lạt lạt, chấn động tới cò trắng kiếm ăn mặt sông, vỗ cánh hướng bầu trời trong bay .

      "Nương tử, ngài nhìn." Tương Nghi chỉ chỉ con cò trắng kia: " Đúng là nhát gan."

      " nương, bọn nó đâu có nhát gan, ràng là cẩn thận." Liên Kiều đứng ở bên, đồng ý: "Nếu nghe vang động lớn như vậy còn biết phải , còn phải là ngu xuẩn rồi sao?"

      "Bây giờ đầu răng Liên Kiều càng ngày càng bén, cũng biết đến lúc đó có ai có thể đè ép được ngươi." Phương tẩu cười tủm tỉm ra từ trong khoang thuyền: " nương, qua vài năm ước chừng ngài phải cảnh giác cao độ chọn cho Liên Kiều người miệng lợi hại, nhìn xem trong nhà nàng ai có lý hơn."

      Liên Kiều "Ô kìa " tiếng, bỏ ra tay vào rồi khoang thuyền, gương mặt thẹn thùng đỏ bừng, chỉ là cam lòng, giơ bức rèm lộ nửa gương mặt ra bên ngoài: "Ta mới cần thành thân nhanh như vậy, Thúy Chi tỷ tỷ phải hai mươi hai mới lập gia đình? Ta còn khác * năm nữa!"

      Tương Nghi xoay mặt nhìn nàng, hơi nở nụ cười, Liên Kiều bị Tương Nghi cười hơi xấu hổ, lại chui về.

      " nương, ngài cầm trong taylà cái gì chứ?" Phương tẩu thấy trong tay Tương Nghi cầm mấy tờ giấy, khỏi hơi kỳ quái, trong mấy ngày nay, nương luôn tùy thân mang theo mấy tờ giấy này, lúc rảnh rỗi lật tới lật lui nhìn, cuối cùng kia viết cái gì?

      "Ma ma, đây là bảo bối." Tương Nghi cầm mấy tờ giấy kia giơ giơ: "Mấy ngày nay ta phải thuộc lòng nó, vạn nhất giấy này mất đường, cũng có thể còn nhớ ở bên trong viết gì."

      Phần quà lễ Gia Mậu đưa nàng này quả thực quá quý trọng, Tương Nghi cầm ở trong tay chung quy vẫn nỡ, chung quy lo lắng làm mất mấy tờ giấy kia. Tự nàng viết ra mấy phần đến, đặt phần của Gia Mậu kia trong hộp mạ vàng đặt thơ của .

      Đó chỉ là niệm tưởng, giấc mơ dằn xuống chỗ sâu nhất đáy lòng, nàng và , cuối cùng vô duyên, đừng là hai đời, dù trải qua tam sinh tam thế cũng chung chỗ.

      Hoàng Nương Tử tán dương nhìn mấy tờ giấy trong tay Tương Nghi, gật đầu cái: "Cái gì cũng nhớ trong đầu, cái này so với đến lúc cần lật đồ vật ra nhìn tốt hơn." Mặc dù biết giấy Tương Nghi cầm tay viết là gì, nhưng từ đầu đến cuối Hoàng Nương Tử cho là vững vàng nhớ mấy thứ ở trong đầu là tốt nhất.

      Trăng sáng từ từ từ dâng lên, chỉ thấy trăng sáng ra, điểm cái nhảy vào rồi mi mắt. Chủ thuyền nhìn sắc trời chút: " Sắp đến giờ Hợi rồi, dừng thuyền nghỉ ngơi a."

      thuyền phu chống sào, chút chút chuyển thuyền tới gần bờ, mấy người khác theo hướng nước mà chèo, thuyền khoan thai chậm rãi tới, lâu lắm vào bờ.

      Đó là bến tàu nho , có đường mòn tầm thường qua, chung quanh bến tàu đều là cây, yên lặng trang nghiêm đứng nghiêm trong ánh trăng sâu kín của nơi này, mảnh đông nghịt. Tương Nghi đứng dậy, vỗ cái giọt nước người rơi xuống nước: "Nương tử, Phương tẩu..."

      Nàng lời còn chưa hết, bỗng nhiên trong rừng cây truyền tới trận tiếng bước chân vội vàng, từ xa đến gần, càng lúc càng nhanh.

      Phương tẩu cảnh giác kéo Tương Nghi ra sau, đôi mắt chăm chú nhìn vào phía trước, tay nhanh chóng xẹt
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :