1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 121: Mở Trà Trang ra quân bất lợi

      Khuôn mặt nhắn cười khanh khách sạch như bạch ngọc, người mặc áo kép màu xanh nhạt, tóc chải song hoàn, mỗi bên cắm cây trâm bạch ngọc hồ điệp. Lâm Mậu Chân tới trước mặt Tương Nghi, trong lòng khỏi hơi ổn định, cứng ngắc gật đầu với nàng cái : "Nhị muội."

      Câu Nhị muội này của hai người Lâm Mậu Thâm và Lâm Mậu Chân, người cao giọng, người thấp giọng. Lâm phu nhân liếc mắt nhìn Lâm Mậu Chân cái, thấy thần sắc hơi trắng bệch ra, trong lòng thầm la heet1, nghĩ tới con trai mới 11 tuổi biết thích tiểu nương, nhìn dáng vẻ kia của , còn có mấy phần thất hồn lạc phách.

      Tương Nghi ở bên thấy Lâm phu nhân quan sát Lâm Mậu Chân, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ Lâm phu nhân cảm thấy Lâm Mậu Chân đối với mình có ý tứ như vậy, thừa dịp còn sớm xuống tay trước, biến hai người thành huynh muội, như vậy sau này mình thể biến thành dâu của nàng rồi hả?

      Hóa ra trong mắt thế nhân, mình vẫn chỉ là nữ nhi đơn lẻ loi, cho dù là Lâm phu nhân hiền hòa, cũng chỉ là xem mình là hạng người ra gì. Tương Nghi khỏi đau lòng trận, nhưng là lại khỏi có loại chống lại lòng, cho dù bị người xem thường, mình cũng phải làm ra phen thành tựu, cũng để cho người ta nhìn chút, mình cũng chỉ là dây tầm gửi, nhất định phải lệ thuộc vào người mới có thể sống.

      Kiếp trước nàng mực ở phụ thuộc vào người ta, hèn yếu vô năng, trăn trở thế gian, có ngày thoải mái nhàn nhã, cuối cùng đời này có bắt đầu tốt, sao nàng có thể cố gắng nắm chặt cơ hội, noi theo Dương lão phu nhân, sống ra mảnh thiên địa của mình?

      Giờ thân thế của mình, cũng trách người ta xem thường, có thể ngày kia, nàng cũng phải giống như Dương lão phu nhân đoan đoan chính chính ngồi trong nhà chính, nhìn người ta dè dặt chuyện với mình. Tương Nghi siết chặt quả đấm, dù thế nào mình cũng cần phải nắm chắc cơ hội khó được này.

      "Đại ca, Nhị ca." Tương Nghi đáp lễ Lâm Mậu Thâm Lâm Mậu Chân, Lâm Mậu Thâm rất vui vẻ, bưng món đồ chơi ra: "Đây là ta và Nhị ca tặng cho muội."

      Tương Nghi tỏ ý bảo Liên Kiều nhận lấy mấy thứ, cười đáp tạ mấy câu.

      Từ Lâm phủ về, trong xe ngựa nhiều mấy cái hộp, tất cả đều là hạ lễ hôm nay nhận được, đồ các phú hộ trong thành Hoa Dương đưa tặng, Lâm phu nhân cũng giữ lại, đưa tất cả cho Tương Nghi, Liên Kiều nhìn mấy cái hộp to to kia, ánh mắt cười đến mở ra được: "Lâm phu nhân là rộng lượng, lại đưa hết hạ lễ cho nương."

      Những thứ hạ lễ này phần lớn là đồ trang sức, trâm thoa cài tóc vòng tay linh tinh, cho dù phải đồ mới, cũng trị giá rất nhiều bạc. Trong tay Liên Kiều ôm mấy cái hộp nỡ buông tay, từ sau khi Nương ra khỏi Nghiễm Lăng, giống như lập tức chuyển vận, đây đúng là chuyện vui liên tục, lại làm con nuôi Lâm tri phủ, còn có thể được bút tài vật lớn như vậy.

      Tương Nghi lên tiếng, cho dù trong lòng biết chẳng qua là Lâm phu nhân dùng những thứ này làm bồi thường thôi, nhưng trong lòng cảm kích như cũ, cõi đời này có người vô duyên vô cớ tốt với ngươi, Lâm phu nhân có thể làm đến bước này, là đáng quý.

      Trở lại Trân Lung phường sắp đến giờ Thân, Tần ma ma Lưu ma ma thấy Tương Nghi mang theo nhiều đồ như vậy về, cũng là kinh ngạc, nghe Tương Nghi chuyện nhận thân này, Lưu ma ma vui mừng khỏi: "Như thế rất tốt rồi, cuối cùng cũng có núi dựa, xem ai còn dám tới tìm Nương gây họa?"

      Tương Nghi nhàn nhạt cười tiếng: "Ma ma, nghe ngươi , giống như ta thành ác bá thành Hoa Dương, ngang ở đầu đường."

      "Ôi nha nha, nương thế nào dính ác bá rồi? Ta chỉ là muốn người ta khi dễ nương." Lưu ma ma cười híp mắt nhìn Liên Kiều mở hộp trang sức ra: "Xem ra những thứ đồ trang sức này đều đáng tiền kia."

      "Ma ma, chỉ cần mình xem chính mình, có người có thể khi dễ đến ta." Tương Nghi thần sắc nhàn nhạt, thế nhân thấy thế nào sao cả, quan trọng nhất là mình có thể để ý mình.

      "Lời

      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 122

      "Làm việc biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng." Tương Nghi cầm lá thư kia, tay hơi phát run.

      Gia Mậu tự chỉ dạy cho nàng.

      Sao biết Trà Trang của mình có khởi sắc? có mặt ở Hoa Dương, sao biết tình huống kinh doanh của mình? Thậm chí ngay cả mỗi ngày có bao nhiêu người vào Trà Trang cũng biết ràng! Tương Nghi kinh ngạc mở to hai mắt, thể tin được, Gia Mậu ở Giang Lăng xa xôi, lại biết rang tình huống của Trà Trang Thúy Diệp.

      "Làm thế nào mới làm cho khách cam tâm tình nguyện mở hầu bao mua trà, trước tiên phải tính toán xem trong lòng khách nghĩ cái gì, kết quả muốn mua thứ lá trà nào." Thư của Gia Mậu viết rất chậm rãi, hề có chút nào nóng nảy nào: "Trong trà trang của muội có thể có lá trà cần hay ? Trước tiên phải phân tích tường tận."

      Trong thơ Gia Mậu , Trà Trang Thúy Diệp và Trân Lung phường phải hai con đường tuyến, thể mực theo đuổi tinh phẩm, giá cả trung bình thậm chí là trà xanh bình thường cũng phải chuẩn bị: "Có thời gian rảnh rỗi thêu hoa văn lên y phục, chắc chắn đều là nhà cao cửa rộng, bọn họ móc bạc có thể mắt cũng nháy, mà uống trà, cho dù là gia đình cũng có thể uống được, muội chỉ làm ăn với nhà giàu, lại bỏ qua phần lớn dân chúng Hoa Dương, đây cũng là chuyện mất nhiều hơn được."

      Tương Nghi nhìn kia từng chữ viết rang kia, khỏi trong lòng than thở, Gia Mậu trời sinh là thương nhân. Nàng biết khi Gia Mậu sáu tuổi, Dung đại phu nhân đưa cửa hàng cho Gia Mậu xử lý, năm ngoái Gia Mậu theo Dung đại gia vào Kim Ngọc Phường, cũng có học hỏi.

      Kiếp trước Gia Mậu thích đọc sách, chỉ thích gảy bàn tính, cho nên khi Dung gia thành Trường Ninh Hầu, cảm thấy Gia Mậu thích hợp ra lại vào Kim Ngọc Phường, lúc này mới bắt đọc sách đàng hoàng, Gia Mậu cũng thông minh, mới đọc hai ba năm, giỏi những người nghiên cứu khắc khổ từ thuở , từ khi vào học đến thi Hương đường rạng rỡ, nếu phải mình kéo bỏ trốn, chỉ sợ kỳ thi mùa xuân thi đình cũng kém.

      Nhưng nếu so sánh ra, Gia Mậu thích hợp làm ăn hơn, cho dù người ở Giang Lăng, lại đưa nhìn thấu triệt vấn đề của Trà Trang Thúy Diệp, ít đề nghị cho nàng: "Tương Nghi, tự muội cũng nên đọc nhiều sách liên quan tới lá trà cổ tịch, ít nhất xem xong lịch sử lá trà, thường ngày nên thu góp nhiều tin đồn liên quan tới lá trà, nhìn xem có thể chọn mua nhiều thứ mới lạ về . Thiên hạ có ít cửa hàng bán lá trà, muội muốn thành công, tất nhiên chỉ có thể nghĩ biện pháp từ phẩm loại đa dạng độc đáo và kỹ thuật tinh tế."

      Cầm thư trong lòng bàn tay chặt, Tương Nghi chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, thư Gia Mậu giống như cho nàng thêm sức mạnh, để cho nàng cảm thấy phải mình đối mặt với tình cảnh khó khăn. Chẳng qua là —— Gia Mậu làm thế nào biết tình trạng trà trang của mình? Chẳng lẽ an bài người trong trà trang sao?

      Nàng cẩn thận suy nghĩ chút, tiểu nhị và chưởng quỹ trà trang đều là người Hoa Dương, hẳn có quan hệ với Gia Mậu, nàng cầm lá thư, đột nhiên vọt tới cửa Trà Trang, chỉ thấy tảng đá to cách đó xa có hai tên ăn mày con, cười hì hì nhìn nàng.

      "Hai người các ngươi tới đây!" Tương Nghi vẫy vẫy tay với bọn họ: "Ta giống như ngày nào cũng nhìn thấy các ngươi ở chỗ này phải?"

      mặt hai tên ăn mày là mảnh đen kịt, chỉ lộ ra đôi mắt và cái miệng, hai người toét miệng cười tiếng, hàm răng rất trắng, phản xa ánh mặt trời, sáng loáng chói mắt: "Chúng ta phải ở chỗ này mới có thể có cơm ăn!"

      "Đến nơi khác xin, chẳng lẽ có cơm?" Tương Nghi ném mảnh bạc vụn vào cái chén sứt mẻ của bọn họ: " mau mau, sau này đừng đến nơi này của ta đứng, người ta nhìn cảm thấy các ngươi ganh tỵ."

      "Lạc tiểu thư, chúng ta thể đâu!" tên là ăn mày nhanh chóng cầm bạc vụn lên, nâng trước mắt xem xem lại, hai con mắt cười đến dính vào chỗ: "Chúng ta là chịu người khác nhờ vả ở chỗ này giữ cửa cho Trà Trang Thúy Diệp!"

      Tương Nghi liếc mắt nhìn bọn họ, lời xoay người vào, nhàng thở ra hơi, quả nhiên là Gia Mậu nhờ người chú ý Trà Trang của nàng, nếu làm thế nào biết nàng chuyện Trà Trang này kinh doanh thảm đạm? Nàng yên lặng ngồi xuống, tay chống mặt, suy nghĩ trận, bỗng nhiên cất giọng : "Tần ma ma, mau mau giúp ta hiệu sách mua mấy quyển sách tới."

      Tần ma ma sửng sốt chút: " nương ngài muốn nhìn sách gì?"

      "Có quan hệ với các loại trà mua về cho ta, ta phải xem từ từ!" Gia Mậu đúng, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, mình biết gì về lá trà cả, làm sao có thể kinh doanh tốt Trà Trang này?

      Tháng này là giáo huấn, mình còn có thể kịp thời dừng tổn hại, thứ làm mất có thể bù lại được. Tương Nghi
      [​IMG]



      Chương 123: thỏa hiệp làm theo ý mình

      Trong phòng đốt lửa than, màn cửa dầy rũ xuống, ngăn trở gió bắc bên ngoài, ngồi trong phòng nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài ánh sáng sáng lên mảnh —— trận tuyết lớn.

      " nương, Hoàng Nương Tử tới." Màn cửa rung cái, lộ ra gương mặt Liên Kiều, ở cạnh cửa cười tươi như hoa.

      "Mau mau nghênh đón vào!" Tương Nghi vui mừng, bỏ sách trong tay qua bên, đứng lên, tới bên cửa giơ cao tấm màn dầy lên kia nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong sân sáng lên mảnh như lưu ly ngọc sắc, nữ tử mặc xiêm y màu xanh lam tới từ cửa sau cửa hàng.

      "Hoàng Nương Tử!" Tương Nghi vui vẻ vẫy vẫy tay với nàng, mực mong đợi Hoàng Nương Tử tới làm bạn với nàng, cuối cùng cũng tới.

      Hoàng Nương Tử cầm cái ô dù, trong tay mang theo bọc quần áo, thấy Tương Nghi đứng cạnh cửa, nhanh mấy bước: "Tương Nghi, mau mau vào, bên ngoài rất lạnh đó."

      Khế ước Hoàng Nương Tử kí kết với Tộc Học Dương thị đến kỳ, Tương Nghi mời Hoàng Nương Tử tới làm bạn với mình: " Bây giờ nương tử cũng sấp sỉ 30, tọa quán làm thầy người ta tuy tệ, nhưng vì sao đến làm bạn với Tương Nghi? Mặc dù Tương Nghi bất tài, nhưng rất tự giác siêng năng, nương tử cũng nhất định tốn nhiều ý nghĩ, biện pháp này rất được."

      Hoàng Nương Tử với nàng, là thầy tốt bạn hiền, hôm nay thấy Hoàng Nương Tử tới, lòng Tương Nghi nhất thời an định lại. Hoàng Nương Tử biết nhiều, còn có thể thỉnh thoảng chỉ điểm , hai cho nàng, nếu có nàng làm bạn, cuộc sống này cũng tịch mịch.

      trời tuôn rơi tuyết đọng vụn, xiêm y màu xanh lam của Hoàng Nương Tử ở trong tuyết hết sức ràng, mép Tương Nghi cười cầm được, muốn kéo nàng lại hơi ngại: "Nương tử có thể tới, Tương Nghi hết sức cảm kích."

      Hoàng Nương Tử khẽ mỉm cười: "Cũng là ta với con có duyên."

      Liên Kiều cầm bọc quần áo Hoàng Nương Tử vào trong phòng: "Nương tử chỉ có chút hành lý này hay sao?"

      "Sao chỉ có tí tẹo như thế, ta còn có hơn nửa xe sách, còn ở phía sau kìa." Hoàng Nương Tử cười tiếng, đưa tay gập ô dù: "Ta đặc biệt về quê quán chuyến, mang sách có liên quan đến phương diện lá trà của ta chọn ra, lần mang tới, đủ cho Nương của người nhìn hơn nửa năm đó."

      " sao?" Tương Nghi kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, hoàn toàn thể tin vào tai của mình, Hoa Dương chỉ có ba hiệu sách, hai lần, cũng có sách viết về lá trà đặc biệt, coi như là " lịch sử trà " toàn diện nhất cũng có bán, lão bản hiệu sách lười biếng : "Bây còn có ai muốn mua loại sách này? Hiệu sách chúng ta cũng cần kiếm tiền, bán được tốt nhất phải là sơ luận tập cẩm khoa thi bao năm qua, ai bán lịch sử trà này nọ ? nương ngươi nếu nhất định phải mua sách này, trừ phi là những..nhà bão học chi sĩ mượn chép lại."

      Hoa Dương có nhà nào có sách về trà? Tương Nghi mới đến đây bao lâu, căn bản là mò ra, đến bây giờ còn chưa thu vào tay, nghe Hoàng Nương Tử vơ vét ra ít điển tịch có liên quan tới lá trà, khỏi mừng rỡ khôn xiết: "Có " lịch sử trà " của Lục Vũ ?"

      Hoàng Nương Tử cười : "Sao có thể có?"

      Tương Nghi chợt đưa tay ôm lấy Hoàng Nương Tử: "Nương tử, nương tử, ngươi là quá tốt!"

      Hoàng Nương Tử kéo tay Tương Nghi, dắt nàng ngồi xuống bàn bên cạnh: "Tương Nghi, chẳng qua là quyển lịch sử trà còn thiếu rất nhiều, con chẳng qua là nhìn sách, mà trải nghiệm, đây chỉ là lý luận suông, chỉ là kỳ pháp, mà phải kỳ dụng."

      Tương Nghi nghe, mặt cũng lộ ra thần sắc do dự: "Vậy theo nương tử, Tương Nghi nên làm thế nào?"

      "Đều đọc vạn quyển sách bằng ngàn dặm đường, con chỉ ngồi trong nhà, làm sao biết chuyện bên ngoài? bằng chờ đầu mùa xuân, chúng ta cùng
      [​IMG]
      duyenktn1, KisaragiYue, thuyt2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124: Tân xuân trong tẩu tự thoại

      Đến mỗi lúc tuyết rơi, trong vườn Dương gia Nghiễm Lăng là mảnh tuyết, trong đó giống như trong cung điện thủy tinh vậy, đập vào mắt óng ánh trong suốt. Tuyết đường mòn đá xanh được quét , từ viên đá chạm hoa đường về phía trước, bên cánh hoa sen phảng phất dựng lên, phía giống như đạp nhụy hoa.

      Trong lò sưởi Tiền đường, hai người Dung đại phu nhân và Dương Nhị Phu nhân ngồi trước lò sưởi nhàn thoại.

      Năm nay Dương gia náo nhiệt như năm trước, Dương lão phu nhân và Dương lão thái gia ở kinh thành chưa về, Dương Tam lão gia bổ nhiệm bên ngoài, bởi vì đường xá xa xôi, về Nghiễm Lăng, trong cả phủ lớn như thế, chỉ còn lại phòng người nhà Dương Nhị Phu nhân, có vẻ hơi lạnh tanh.

      Dung đại phu nhân lại chê Nghiễm Lăng lạnh tanh, tràn đầy phấn khởi mang Gia Mậu và Xuân Hoa về nhà mẹ như cũ, cho dù mẹ là Dương lão phu nhân có ở Nghiễm Lăng, nàng vẫn muốn về, dù sao cũng hơn ở bên trong tòa nhà lớn Giang Lăng kia, Dung lão phu nhân cầm việc bếp núc chịu buông tay, còn bắt bọn họ cầm bạc tới bù vào đứa con trai đó của bà ta, trong lòng Dung đại phu nhân nổi giận, nhắm mắt làm ngơ, còn bằng về Nghiễm Lăng giải sầu.

      "Mẹ chồng muội bây giờ vẫn buông tay hả?" Dương Nhị Phu nhân nhìn mặt Dung đại phu nhân đầy thần sắc thoải mái, cười khuyên giải an ủi nàng: " buông tay buông tay, tỷ nhìn xem, mẹ kinh thành, muốn tỷ mình xử lý nhà, tỷ mới biết việc quản lý này phải chuyện dễ dàng."

      Sao với tiểu cay cú tính tình mạnh mẽ hơn, dĩ nhiên mình kém nhiều, Dương Nhị Phu nhân cúi đầu nhìn vòng cổ tay mình, thầm thở dài, khí chất phong độ này là đào tạo từ , mình tới Dương gia lâu như vậy, bề ngoài nhìn có chút thay đổi, chẳng qua là bên trong vẫn còn như cũ, người khác nhìn ra, mình lại biết rất là ràng.

      "Muốn bà ta buông tay, chỉ sợ phải chờ bà ta cho con trai kia bạc tiêu đủ mấy đời mới chịu thả." Dung đại phu nhân đến chuyện này tức giận bất bình: "Phu quân của ta ngày ngày suy nghĩ kiếm tiền cho Dung gia thế nào, còn con trai bà ta suốt ngày nghĩ nên phá của thế nào! Năm ngoái cho ba cửa hàng, lại cái kiếm tiền, đều tại khu vực tốt nhất Giang Lăng, muội có tin ?"

      Dương Nhị Phu nhân cười khổ tiếng, lòng của người này nghiêng [thiên vị] đến khó có thể chấp nhận, nhà mẹ mình còn phải cực kỳ tốt với Tam đệ? Lạc gia chia nhà, bỗng nhiên Tam đệ phát đạt rồi, lại còn dùng xe ngựa, mỗi ngày cũng là ngồi xe ngựa học, y phục người em dâu mặc cũng khá hơn nhiều, cách hai ba ngày là Kim Ngọc Phường xem chút.

      Lúc ấy chia nhà, đại ca và Nhị ca nghi ngờ mẹ giấu bộ phận bạc cho Tam đệ, nhưng lại có nhược điểm, hồ đồ chia nhà, bây giờ lại muốn cầu xin thể nào, chỉ có thể nhìn Tam đệ sống ngày tốt, ánh mắt hai nhà kia đều xám ngắt.

      "Có số việc, mở con mắt nhắm con mắt cũng qua." Dương Nhị Phu nhân thở dài cái: "Cạnh tranh dài ngắn tránh được mình phải chịu thua thiệt. Đúng rồi, ta nghe người ta , Hoàng hậu nương nương trong cung bệnh nặng, vậy..." Nàng hạ giọng: "Dung phi nương nương là phải có hi
      [​IMG]

      Chương 125:

      Trong lò sưởi có tiếng vang tất tất ba ba, đó là đốm lửa than củi ngân sương bắn tung tóe ra, đụng thành chậu đồng, phát ra tiếng vang vui sướng. Tròng mắt Dung đại phu nhân nhìn lò sưởi mạ vàng màu đồng kia, bất đắc dĩ cười cười: "Nhị tẩu, tỷ cũng biết hôn Gia Mậu cũng do ta làm chủ."

      Dung phi nương nương rất ràng, hôn Gia Mậu và Xuân Hoa, tất nhiên do nàng tới định đoạt —— ai bảo họ là Đại thiếu gia Đại tiểu thư Dung gia?

      Cho dù Dung phi nương nương lên tiếng, chỉ sợ hôn Gia Mậu mình cũng có quyền chuyện, trừ phi phu quân và người mẹ cố chấp kia của dựa vào lí lẽ biện luận, xưa nay Dung lão phu nhân là người lý, hẹp hòi lại cố chấp, chỉ sợ là cầm hôn tôn tử tôn nữ trong tay, phần cũng chịu bỏ qua cho.

      "Vậy cũng phải, Dung gia các ngươi trong cung còn có vị quý nhân, so với trong phủ chúng ta, làm chuyện gì cũng nhàn nhã, mẹ đúng là độ lượng, chuyện gì cũng buông tay, giống người khác, thế nào cũng phải bắt mình lấy lòng khoe tài." Dương Nhị Phu nhân thoải mái cười cười, đều phải gả cho phu quân tốt, dưới cái nhìn của nàng, phu quân tốt còn bằng mẹ chồng tốt, có mẹ chồng sáng suốt, cả đời này của mình cũng coi là vừa lòng đẹp ý rồi.

      "Hai vị phu nhân, xong xong!" Bên ngoài bà tử hốt hoảng chạy vào: "Tam thiếu gia và biểu thiếu gia mang mấy hộ viện cưỡi ngựa ra ngoài! Bảo lão nô chuyển cáo Hoa Dương, sáu ngày sau trở về!"

      Dương Nhị Phu nhân định thần nhìn lại, chính là bà tử giữ cửa trong phủ, khỏi giận dữ: "Ngươi cũng biết ngăn cản hả?"

      Bà tử kia hơi xấu hổ: "Lão nô ngăn được."

      Đột nhiên Dung đại phu nhân đứng lên, nhấc chân ra bên ngoài, Dương Nhị Phu nhân vội vàng đuổi theo: "Tiểu , lúc này cũng vô dụng, chúng ta ngồi xe ngựa có thể đuổi kịp bọn họ sao ? Chỉ có thể lại phái mấy hộ viện theo, đừng xảy ra chuyện gì đường ."

      "Gia Mậu đúng là càng ngày càng lớn mật rồi!" Dung đại phu nhân hận hận tiếng, trong lòng khỏi có thêm vài phần oán hận với Tương Nghi ở Hoa Dương xa xôi, Đại tiểu thư Lạc gia này đến tột cùng là rót canh * gì cho , lại để cho Gia Mậu để ý phản đối của mình, cùng Bảo Trụ cưỡi ngựa chạy ra ngoài?

      Mấy con tuấn mã ở chạy nhanh đường, chạy qua cửa thành Hoa Dương, Bảo Trụ dương dương đắc ý nhìn Gia Mậu, vỗ ngực cái: "Gia Mậu, chúng ta phải con nít, hết lần này tới lần khác mẹ cứ xem chúng ta là con nít thôi."

      Gia Mậu khẽ mỉm cười, mặc dù vẫn chỉ là tiểu thiếu niên, lại có bóng dáng ôn nhuận như ngọc.

      Hộ viện ở phía sau bên nịnh nọt: "Tam thiếu gia là có phong độ lão thái gia năm đó! Lúc lão thái gia chúng ta mười tuổi, theo sư phụ vào nam ra bắc rồi!"

      Bảo Trụ gật đầu ngừng: "Qua hai năm ta xin tổ phụ đưa ta biên quan, ta phải lịch luyện tốt, ta muốn lúc mười sáu tuổi làm tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Chu!"

      "Qua hai năm nữa ta tham gia khoa thi." Khóe miệng Gia Mậu nở nụ cười nhàn nhạt: "Ta muốn thi đậu tam nguyên, làm Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu!"

      Bảo Trụ
      [​IMG]
      duyenktn1, thuyt, Vũ Nguyệt Nha2 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      có vẻ dương đại phu nhân ko thích tương nghi cho lắm, nếu theo đà này mai mốt chị vào làm con dâu sao đây, mẹ chồng nàng dâu dung mậu đối xử như thế nào. thanks edit nhiều nha

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 126: Tình ý liên tục cam kết sâu

      Tương Nghi đứng đó, thân thể cứng ngắc, ngay cả bước cũng dám chuyển.

      Những lời này đâu là hài tử chín tuổi trước mặt có thể ra được? Đây ràng là Gia Mậu kiếp trước! nỗi sợ hãi bất ngờ nháy mắt bao phủ nàng, cơ hồ thở nổi —— cũng quay về rồi, tới tìm nàng!

      Mắt Tương Nghi trừng to, sợ hãi nhìn Gia Mậu, quả thực biết nên cái gì cho phải.

      Lúc nàng sống lại chỉ là hơi mê mang, khi nàng xác nhận Gia Mậu cũng sống lại, cảm giác trong lòng nàng phải dùng ngôn ngữ có thể hình dung, sợ hãi của nàng phải vì Gia Mậu sống lại, mà là sợ hãi cả đời này của mình có muốn cùng tiếp tục dây dưa tiếp như vậy .

      "Tương Nghi, nàng làm sao vậy?" Gia Mậu nhàng dời tay từ khuôn mặt nàng xuống: " phải ta mạo phạm nàng chứ?"

      Đột nhiên Tương Nghi rút tay của mình ra, quay đầu , vội vội vàng vàng tới cửa, giọng Gia Mậu vang lên sau lưng: "Tương Nghi, ta có đồ phải cho nàng."

      "Ngươi cho ta quá nhiều rồi, Gia Mậu." Tương Nghi quay đầu lại, trong giọng loại khổ sở ra được: "Sau này ta tự lo cuộc đời của mình tốt, ngươi cứ ngây ngốc ở Giang Lăng thôi, chỗ này của ta có ích lợi gì mà phải ngươi lo lắng."

      " phải sang năm nàng muốn tham gia tiệc trà Động đình hồ sao?" Giọng của Gia Mậu vẫn nhanh chậm, từng chữ từng chữ rơi xuống tim của nàng: "Nơi này có đồ vật, ta nghĩ nàng rất cần."

      Tay đưa ra trong cẩm bào, tất tất tốt tốt trận tiếng vang qua, xấp giấy dầy đưa tới: " Nàng cầm, chắc chắn nàng cần." Tay của Gia Mậu duỗi ra, mặt có nụ cười chân thành: "Bất kể vừa nãy ta có mạo phạm nàng , vật này nàng thiếu được."

      Tương Nghi mở to mắt nhìn Gia Mậu, nửa tin nửa ngờ nhận lấy xấp giấy kia, cúi đầu nhìn cái, lòng của nàng khỏi "Phốc phốc " nhảy loạn lên. Trang thứ nhất viết Quân Sơn ngân châm, Bích Loa Xuân, Tây hồ long tỉnh, Hoàng Sơn Mao Phong bốn loại trà xanh, mỗi loại cũng liệt kê ra Thượng Đẳng, Trung Đẳng, Hạ Đẳng ba phẩm, phía sau mỗi loại, mỗi phẩm cũng chú thích giá cả năm năm trước.

      Chuyện này... Tương Nghi nắm chặt xấp giấy kia, thân thể hơi phát run, Gia Mậu là thay nàng trước thời hạn làm phẩm loại lá trà và giá cả trong hội trà Động Đình sao? Ngón tay của nàng nhanh chóng lật tới tờ thứ hai, quả nhiên, cũng là phẩm loại và giá cả lá trà, trang thứ ba, cũng vậy.

      Trà xanh, hồng trà, hắc trà, bạch trà, nham trà... Mỗi loại trà liệt kê ra phẩm loại nổi tiếng, giá cả mỗi năm cũng viết ràng, đây tột cùng là tốn bao nhiêu thời gian mới có thể biết được chuyện này? Tương Nghi đứng ở đó, lưng dựa vào vách tường, chỉ cảm thấy kia trận ấm áp lúc vào sợ hãi trước kia, làm lòng của nàng ở chìm chìm nổi nổi trong đại dương mênh mông, từ đầu đến cuối xem đến đường bờ biển kia.

      "Thế nào? Chẳng lẽ nàng nên cám ơn ta tốt sao?" Gia Mậu cười đến gần bước: "Ta với nàng, biết này biết kia bách chiến bách thắng, nàng mang theo thứ này tham gia tiệc trà
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, KisaragiYue, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :