1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100: Cởi nhà tù giương cánh bay


      Bảo Trụ chấp bút, hai bên lập khế thư: Lạc thị Tương Nghi đoạn tuyệt quan hệ phụ nữ [cha con], từ nay về sau, là người trong Lạc thị.

      Tương Nghi nghe Bảo Trụ đọc xong, mặt chút biểu tình, tới phía trước ấn ngón tay lên. Bảo Trụ cầm khế thư kia đưa cho nàng, mặt đầy tiếc nuối: "Tương Nghi, sau này chúng ta phải biểu huynh muội rồi hả?"

      Bảo Thanh ở bên ngẩng đầu : "Ca ca, huynh hồ đồ hả? Tương Nghi tỷ tỷ có đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta, nàng là biểu tỷ của ta."

      Bảo Trụ sờ cái đầu, nở nụ cười: “Sao lại phải chứ."

      Lạc Đại lão gia nhận lấy khế thư kia, vươn tay ra với Tương Nghi: "Bạc đâu?"

      "Tần ma ma, đưa ngân phiếu cho ." Tương Nghi phân phó tiếng, Tần ma ma đưa tấm ngân phiếu cho Lạc Đại lão gia: "Ngân phiếu của tiền trang Hối Thông, ngươi có thể yên tâm, đổi được cả Đại Chu."

      Lạc Đại lão gia nhận lấy ngân phiếu, lật lật lại nhìn hồi, rồi mới thận trọng bỏ ngân phiếu vào trong túi bên của tay áo: "Ngươi phải người Lạc Phủ rồi, tự nhiên cũng thể ở Lạc Phủ ở, nếu muốn ở, vậy cũng phải hơn đưa bạc mới được..."

      "Đương nhiên ta ở Lạc Phủ nữa." Tương Nghi quét mắt nhìn mọi người trong phòng, kiều cúi chào: "Các vị trưởng bối, Tương Nghi bái biệt."

      Tay Phương tẩu run cái, con lươn Vọng Nguyệt bay thẳng tới Lạc Đại lão gia, khi còn kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, cảm thấy vật lạnh như băng chui vào cổ mình, trượt xuống. Lạc Đại lão gia bị hù dọa toàn thân phát run, bên này Phương tẩu trầm: "Ăn lươn Vọng Nguyệt bị trúng độc mà chết, biết bị lươn Vọng Nguyệt cắn thế nào?"

      Bảo Trụ cười : "Chắc chắn cũng trúng độc, phải lươn Vọng Nguyệt độc tính rất nặng sao?"

      Lạc Đại lão gia nghe hỏi đáp này, bị dọa sợ hồn bay lên trời, con mắt đảo vòng. Thân thể mềm nhũn té xuống đất, hôn mê.

      Ngoài cửa Lạc Phủ, Phúc bá đánh xe ngựa chờ ở đó, trong tay Tương Nghi xách đèn lưu ly tú cầu, bên người theo Bảo Trụ Bảo Thanh, phía sau là ít nha hoàn bà tử từ từ theo, Phúc bá vội vàng tiến lên đón, nhận bọc quần áo bỏ vào sau xe: "Đại tiểu thư, mọi chuyện có thể chấm dứt rồi sao ?"

      Tương Nghi gật đầu cái: "Làm xong hết rồi, có thể Hoa Dương chung sống với Lưu ma ma và Thúy Chi rồi."

      Phúc bá toét miệng nở nụ cười. Vợ ông qua đời, chỉ còn đứa con trai là Toàn Quý, ban đầu ở lại, là vì Tương Nghi, ông được con trai con dâu dặn dò, phải đưa đón Đại tiểu thư tốt, bây giờ Đại tiểu thư Hoa Dương rồi, ông có thể sống chung với con trai con dâu, sau này còn có thể giúp chăm cháu trai cháu nữa.

      Bảo Trụ cùng Bảo Thanh theo phía sau, lưu luyến rời: "Tương Nghi, muội Hoa Dương ?"

      " Dạ, sau này hai người đến Hoa Dương chơi." Tương Nghi đứng thẳng người, nhìn Bảo Trụ và Bảo Thanh, trong lòng cảm kích, tuy người Lạc gia đối với nàng ra gì, nhưng Dương gia là trợ giúp cho nàng, dù nàng cảm ơn thế nào cũng đủ: " Muội viết thơ cho hai người."

      Bảo Thanh chớp mắt hai cái: " Muội nhớ tỷ, Tương Nghi tỷ tỷ."

      Tương Nghi giang hai tay ôm lấy nàng, bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi lệ, lòng chua xót trận: "Tỷ cũng nhớ muội."

      Bảo Trụ đứng ở bên, im lặng lên tiếng, cho đến khi thấy Tương Nghi lên xe, lúc này mới thở dài cái: "Tương Nghi, huynh đưa địa chỉ của tổ mẫu ở kinh thành cho muội, bà thích muội như vậy, chắc chắn muốn biết muội sống thế nào, muội phải nhớ viết thơ cho bà."

      Lòng Tương Nghi khẽ động, Dương lão phu nhân là đại ân nhân của mình, dù thế nào cũng thể nhớ. Mặc dù Tần ma ma và Phương tẩu nhất định biết bà ở nơi nào, nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của Bảo Trụ, nàng cười gật đầu: "Huynh cho muội biết."

      Bảo Trụ đưa đầu qua, tinh tế mấy câu bên tai Tương Nghi, mấy đại nhân đứng ở cửa Lạc Phủ nhìn chằm chằm hai người nhìn cái dừng được, giọng chanh chua của Lạc Nhị Phu vang lên: "Ôi ôi ôi, nhìn Bảo Trụ đối với Tương Nghi, phải tốt bình thường nhé!"

      Biểu huynh muội thành thân, ở Đại

      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101: Nhà


      Cửa hàng tính là quá , nhưng cũng phải rất lớn, bên trong mất trật tự để ít thứ, hỗn tạp, cái gì cũng có. Đảo mắt qua giá để hang, từ ăn mặc đến dùng, giống như mọi thứ thiếu, cái gì cũng có chút . Phương tẩu nhìn những thứ đó nở nụ cười: "Lưu ma ma là suy nghĩ chu đáo."

      Lưu ma ma cười cách ngây thơ: "Ta suy nghĩ dễ xài, cảm thấy cái nào cần lấy vào chút, cũng biết cái nào có thể bán được, dứt khoát mỗi dạng lấy vào chút."

      Tần ma ma than thở: "Ma ma, ngươi làm làm ăn như vậy, lỗ vốn, nửa tháng còn kiếm lời hai mươi lăm lượng bạc, là hiếm thấy!"

      Tương Nghi đứng ở bên bình thanh tĩnh khí nghe, Lưu ma ma và Phương tẩu đều là thủ hạ đắc lực của Dương lão phu nhân, Dương lão phu nhân giỏi làm ăn, hai người bọn họ mưa dầm thấm đất, cũng ít nhiều gì biết nhiều chút con đường, mình nghe lời của các nàng, từ trong suy nghĩ ít thứ ra, nhìn xem có ích lợi .

      "Tần ma ma, còn xin chỉ giáo nhiều hơn." Lưu ma ma mặt đầy chân thành đứng ở bên người Tần ma ma: "Ta đúng là ngu dốt việc làm ăn này, chỉ biết được dậy sớm xem những chuyến hàng sớm nhất, giá tiền có thể ép tới thấp chút, như vậy giá vốn cũng thấp."

      "Ma ma, ngươi nghĩ vì sao cửa hàng làm ăn được bằng ban đầu? Nghe cửa hàng ban đầu, lại khấu trừ quản , cũng có thể kiếm tới ba tram lạng bạc, ngươi cứ làm tiếp là được rồi." Tần ma ma nhìn cửa hàng đó cái, quả thực hơi dở khóc dở cười: "Trong này bán cũng quá tạp nham."

      " ra ta cũng muốn làm, nhưng quản ngậm miệng quá chặt, căn bản cho ta biết kia chỗ lấy hang và giá cả, huống chi ban đầu làm người quen mua bán, người ta cũng từng tới hai lần, thấy là ta mở cửa hàng, xoay người rời nhanh." Thần sắc Lưu ma ma như đưa đám: "Cũng biết là ta đúng chỗ nào."

      Tần ma ma nghe Lưu ma ma như vậy, mới chợt hiểu ra: " ra là như vậy, vậy chắc chắn là ngầm có bạc giao dịch, những quản nhà cao cửa rộng kia, cũng biết đưa tay muốn bạc, mỗi lần tới mua đồ, đầu tiên mình phải nếm đủ ngon ngọt mới chuyện làm ăn."

      "Còn phải sao." Lưu ma ma buồn đến mức hai đầu lông mày sắp dán vào nhau: " nương đưa ba ngàn lượng bạc vào trong tay ta, bên trái cũng dám mua, bên phải cũng dám mua, rất sợ làm bạc của nương trôi theo dòng nước, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ dám mua chút đồ vật tiện nghi vào, vạn nhất thua thiệt, cũng thua thiệt lớn."

      "Hai mươi lăm lượng bạc này là tiền khổ cực của ngươi đó, ma ma." Tương Nghi cầm tay Lưu ma ma lắc lắc: " Bây giờ tốt rồi, có Tần ma ma và Phương tẩu đến giúp ngươi, nhất định có thể kiếm bạc."

      " nương, tự ngươi nhìn xem cửa hàng này, có ý kiến gì ?" Tần ma ma thấy ánh mắt Tương Nghi lướt qua cửa hàng, cười cái: "Ngươi là Đông gia, đến lượt ngươi nghĩ kế, chúng ta đều là người làm việc của Đông gia."

      Tương Nghi nhìn cửa hàng này chút, do do dự dự : "Ta hác biết, chẳng qua là ta phố đông là khu vực phồn hoa của Hoa Dương, người tới đây tới mua đồ giàu sang, chắc chắn mua khăn như vậy." Nàng đưa tay chỉ hàng khăn đủ mọi màu sắc treo, khẽ lắc đầu cái: "Khăn kia dùng tài liệu cực kém, công phu thêu cũng tốt, dù là Thúy Chi thêu cũng tốt hơn."

      Lưu ma ma xấu hổ : "Ta thấy những chiếc khăn này tiện nghi, mười đồng tiền là có thể mua cái, mua vào túi xách lớn, đến bây giờ mới bán cái, bán mười tám đồng tiền."

      "Ma ma, nếu là ngươi là người chọn mua trong phủ, ngươi mua khăn như vậy về hả?" Tương Nghi để cho Phương tẩu lấy chiếc khăn đặt trong lòng bàn tay: "Tự ngươi nhìn chút, tấm vải cứng rắn, hút mồ hôi thế nào? Thêu thùa cũng thô ráp, đầu dây cũng lộ bên ngoài còn chưa cắt."

      Lưu ma ma suy nghĩ chút, mặt đầy xấu hổ: " Dạ, ta chắc chắn mua về cho nương dùng."

      "Đây là nguyên nhân vì sao ma ma bán hàng được." Tương Nghi lắc đầu cái: "Người tới phố đông mua đồ nhất định coi thường loại mặt hàng cấp bậc này."

      " nương, đúng là như ngươi ! Đồ vật chỗ này ta bán , đều là giá mua vào cao chút, ta còn nghĩ người Nghiễm Lăng bạc nhiều, chuyên chọn đồ đắt tiền mua, nghĩ tới là nguyên nhân này." Lưu ma ma bừng tỉnh đại ngộ, nhìn hàng hóa màu sắc sặc sỡ trong cửa hàng, thở dài : " phải ta lãng phí ít bạc sao ?"

      " việc gì việc gì, ma ma, ai phải từ từ học làm việc?" Tương Nghi ôm lấy Lưu ma ma, an ủi bà: "Chúng ta nghe chút tần ma ma cùng Phương tẩu muốn gì."

      " nương ngươi rất đúng, lúc trước lão phu nhân nhà chúng ta thường xuyên , làm ăn phải có thực lực nhìn chuẩn, mở ở khu vực phồn hoa, chỉ cần hang tốt, dù ngươi kêu giá trời cũng có người mua, nếu mở ở chỗ ở bình dân, giá cả càng thấp càng tốt, hàng hóa tốt xấu ngược lại thứ yếu." Tần ma ma cười chúm chím gật đầu cái: " nương vẫn còn có chút thiên phú."

      "Ngoài ra, đồ vật cửa hàng quá hỗn loạn ngược lại tốt." Tần ma ma nhìn đồ vật

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102: Nhân sinh hà xứ bất tương phùng

      Trong đám người rộn rịp, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, tuấn mi tu mục, đôi mắt lập lòe như sao trời, nụ cười bên mép sâu, vô cùng thuần chân, phải Nhị thiếu gia Lâm Mậu Chân nhà Lâm tri phủ là ai?

      Tương Nghi cười chúm chím gật đầu: "Lâm Nhị thiếu gia."

      Lâm Mậu Chân nhảy từ xe ngựa xuống, chạy nhanh tới trước mặt Tương Nghi: "Đến đây Hoa Dương lúc nào? Cũng đưa bức thư cho muội muội ta trước! Mấy ngày nay nàng còn lẩm bẩm ngươi, nếu có Lạc đại tiểu thư tốt rồi, có thể chơi cùng nhau."

      Mỗi ngày Lâm Mậu Dung bị nhốt ở nhà, chỉ theo chân Lâm phu nhân đọc được mấy cuốn sách, lúc có chuyện gì làm dạo trong vườn chút, ngày lại ngày, đúng là khó chịu đựng. Tương Nghi nghĩ tới khuôn mặt Lâm Mậu Dung chu miệng nhắn, khẽ mỉm cười: "Hôm nay ta mới đến Hoa Dương, còn chưa kịp nhà Tri phủ đại nhân thăm viếng, chờ chuyện bên này làm xong, ta lập tức tìm Dung tỷ tỷ chơi đùa."

      "Ngươi đến Hoa Dương tới làm chi? Tới nhà Ngoại Tổ thăm thân nhân?" Lâm Mậu Chân quan sát Tương Nghi từ xuống dưới: "Khí sắc của ngươi tốt hơn lần trước nhiều."

      Thoát khỏi Lạc gia, tâm trạng thoải mái, thần sắc tự nhiên tốt, Tương Nghi cười tiếng với Lâm Mậu Chân: "Ta trường cư Hoa Dương, đến lúc đó có nhiều thời gian đến xem các ngươi." Nàng chỉ cửa hàng phía sau xa xa: "Ta muốn tới tự mình xử lý cửa hàng, nếu các ngươi có chuyện làm, cũng có thể sang đây xem nhìn ta."

      "Cái gì?" Mắt Lâm Mậu Chân mở to: "Ngươi tự mình xử lý cửa hàng?"

      Lạc đại tiểu thư nhưng là Đại tiểu thư nũng nịu, cũng rơi vào kiếp thương nhân? Lâm Mậu Chân cảm thấy hơi tiếc cho nàng, nhìn Tương Nghi đứng ở nơi đó, thể tin vào tai của mình, người kiều diễm như Lạc đại tiểu thư, nên thả vào trong lòng bàn tay dưỡng, bảo vệ tốt, sao có thể để cho nàng tự mình gánh vác?

      Xưa nay thương nhân là tiện nghiệp, cho dù Đại Chu khinh thị thương nhân như trước kia, nhưng dù sao cũng là vẻ vang gì, mặc dù Lạc gia suy thoái, nhưng thế nào cũng có cái giá thế gia, dù thế nào cũng tốt hơn thân phận thương nhân. Lâm Mậu Chân hơi khẩn trương: "Lạc đại tiểu thư, ngươi nghĩ kĩ hãy làm!"

      Tương Nghi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Mậu Chân, biết suy nghĩ trong lòng , cũng tranh cãi gì, chẳng qua là gật đầu cái: "Ta tự nhiên cân nhắc kỹ."

      Quản theo Lâm Mậu Chân tới bên người : "Nhị thiếu gia, cần phải trở về, còn sớm sủa rồi."

      Muốn mua gì cũng mua đủ rồi, tự nhiên phải về phủ, cần gì phải đứng ở chỗ này cùng chuyện trò với tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng? Muốn chuyện cũng nên đứng đầu đường, đó là việc làm của bình dân bách tính! Thiếu gia nhà mình, đương nhiên phải ngồi ở trong đại Sảnh, bàn có ly trà xanh, mấy đĩa dưa và trái cây, vừa ăn vặt, vừa từ từ tán gẫu.

      Thấy ánh mắt khinh thường của quản , Tương Nghi tự nhiên biết, trong mắt của thế nhân, mình chuyện với Lâm Mậu Chân, tất nhiên với cao —— chẳng lẽ phải thế sao? là tiểu thiếu gia nhà Tri phủ, so với loại nữ tử chán nản như nàng, thân phận tôn quý hơn biết bao nhiêu.

      Lâm Mậu Chân liếc mắt nhìn quản , vui: "Ta vài lời với Lạc đại tiểu thư, lại tới lượt ngươi quản?"

      Quản nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, Tương Nghi vội vàng cười ngăn cản: "Lâm Nhị thiếu gia, quản cũng là mảnh lòng tốt, sợ ngươi ở bên ngoài dây dưa lâu, Lâm phu nhân lo lắng, nên sớm về ."

      Thấy Tương Nghi khuyên mình, lúc này Lâm Mậu Chân mới bực bội leo lên xe ngựa, vén rèm mềm mại phất phất tay với nàng: "Qua hai ngày ta tới tìm ngươi!"

      Tương Nghi đứng ở bên,

      [​IMG]

      Chương 103: Khổ tâm suy nghĩ vì Tương Nghi


      Cửa sổ chạm hoa nửa mở, luồng ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, bé ngồi dựa vào cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu mặt của nàng, da thịt trắng noãn càng sáng bóng như ngọc, mơ hồ lộ ra chút màu hồng.

      "Thu Hoa, cửa hang của muội làm ăn là tốt." Cách bàn trà, ngồi là Đại tiểu thư Dung gia Xuân Hoa, cầm bộ thêu phẩm trong tay nhìn rời mắt: “Kim chỉ của tam thẩm nương, cũng là tốt, yên mặc và tùng nghiễn cũng bị nàng mang ra ngoài, thêu rất sống động."

      bé được gọi là Thu Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúng liếng, vừa lớn vừa tròn, nàng khẽ mỉm cười: "Còn phải đại thẩm nương quan tâm? Nếu có các ngươi và nhà Nhị thúc, ta và mẹ còn biết luân lạc đến mức nào."

      Thu Hoa là tiểu thư Dung gia Giang Lăng, xếp hàng thứ tư, có ba người tỷ tỷ, đại tỷ Xuân Hoa là con vợ cả Dung đại phu nhân, nhị tỷ Hạ Hoa là Dung Nhị phu nhân sinh, tam tỷ Thục Hoa, là hài tử Dung gia Tam gia và Cổ di nương, cùng cha khác mẹ với Thu Hoa, ra đời cùng ngày với Thu Hoa, chẳng qua là sớm giờ.

      Tổ huấn Dung gia nam tử tròn bốn mươi tuổi con mới có thể cưới vợ bé, nhưng Cổ di nương này là cháu Dung lão phu nhân, nàng trong tối câu kết với Dung Tam gia, có bầu, ép Dung gia có cách nào, chỉ có thể lấy lý do vợ Dung Tam gia Quý Thư Nương thành thân hai năm cũng con, cho Cổ di nương vào Phủ.

      nghĩ đến Cổ di nương mới vào phủ, bên này Quý Thư Nương lại tra ra mang bầu, qua hơn nửa năm Dung Tam gia thê Thiếp, mỗi người cũng sinh cho đứa con . Dung Tam gia háo sắc, con ngươi chỉ nhìn chằm chằm tiền, thấy Cổ di nương mang ít vàng bạc tới, nổi tính phong lưu, khỏi treo trái tim người nàng, mẹ con Thu Hoa sống ở Vân Uyển, đánh mắng, xảy ra ít chuyện, có ba bốn năm chưa từng đặt chân tới Vân Uyển, lại xem Bích Hoa Viên của Cổ di nương thành phòng chính.

      Quý Thư Nương càng ngày càng gầy gò, còn bị Cổ di nương kia sỉ vả, mắt thấy người từ từ được, Dung đại phu nhân và Dung Nhị phu nhân thương tiếc nàng, hai người lòng giúp nàng, nâng đỡ nàng mở gian Trân Lung phường ở Nghiễm Lăng, chuyên bán thêu phẩm và bản vẽ của Quý Thư Nương.

      Theo xuất thân của Quý Thư Nương, vốn gả vào Dung gia Giang Lăng, chỉ là nàng có tài danh, danh mãn Đại Chu, Dung lão thái gia thấy Tam nhi nhà mình vô sỉ chịu nổi, muốn tìm con dâu ôn nhu hiền thục tới khuyên can , lại muốn mượn thông minh của con dâu, để cho Dung gia có nhiều nhân tài hơn, vì vậy chọn tới chọn lui, mới chọn trúng Quý Thư Nương.

      Con dâu mà Dung lão thái gia coi trọng, Dung Tam gia cũng quý trọng, muốn phải ôn nhu hiền thục, mà là sắc đẹp, thích nhất là nữ tử phóng đãng, chỉ cần người đàn bà nào ném tới ánh mắt quyến rũ, xương người ngứa ngáy, toàn thân cũng mềm nhũn cả ra. Ngoại trừ Cổ di nương, sau đó còn lấy Lý di nương, bên ngoài nuôi tình nhân, thiếu chút nữa làm Dung lão thái gia tức chết.

      Quý Thư Nương là truyền nhân thêu kỹ Quý Thị, sau khi vui với phu quân, nàng vùi đầu vào chuyện thêu thùa, lúc rảnh rỗi dạy con và mấy cháu học ít bản vẽ. Ban đầu là Dung đại phu nhân thay nàng mở Trân Lung phường, lâu sau Thu Hoa vừa mới sáu tuổi xử lý cửa hàng. nghĩ tới Thu Hoa là người thông minh, Dung đại phu nhân mới gật cái, nàng biết cân nhắc bên trong, mới qua năm, Trân Lung phường làm

      [​IMG]
      Huỳnh Thượng HỷKisaragiYue thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Nhà


      Người đường ít hơn rất nhiều, mặt trời từ từ về phía tây, mảnh màu lửa đỏ tươi đẹp đốt khắp chân trời, cùng mặt trời ánh vàng rực rỡ xuôi ngược cùng chỗ, phá lệ đẹp mắt, đúng là ứng với câu, lạc nhật dong kim mộ vân hợp bích.

      Tương Nghi dưới trời chiều, gương mặt thành màu kim phấn, đôi mắt như xuân thủy, sáng long lanh.

      Lưu ma ma làm xong thức ăn, bàn bày tám bát ăn, từ trong tỏa ra luồng khí nóng hổi: " nương, mau mau tới dùng cơm, còn nghĩ ngài đâu, nếu phải Thúy Chi mang theo ngài, ta đều muốn ra ngoài tìm ngài đó."

      Tương Nghi cười tiếng với Lưu ma ma: "Ma ma chớ có kinh hoảng như vậy, ta còn có thể lạc đường hay sao?" Quay đầu nhìn lại, Phúc bá và Toàn Quý đứng trong cửa hàng, hình như có tính toán vào, Tương Nghi đẩy Thúy Chi cái: "Ngươi gọi bọn họ vào ăn cơm, chẳng lẽ còn ăn thứ chúng ta ăn dư lại hay sao?"

      Thúy Chi nhìn hai cha con kia, thấp giọng : "Cha chồng và chồng ta đều là nam nhân, dám vào."

      "Cái này có gì, ta sau này chúng ta là người nhà, người nhà nên ăn cơm cùng nhau hả?" Tương Nghi nhìn dáng vẻ bó tay bó chân của Phúc bá và Toàn Quý than thở: "Nhanh gọi bọn họ vào."

      Thúy Chi gật đầu cái, ra bên ngoài chuyện với Phúc bá Toàn Quý, hai người kiên quyết chịu vào: "Sao có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với Đại tiểu thư chứ? Mang ra cho chúng ta hai chén thức ăn là được."

      Thúy Chi bất đắc dĩ, chỉ có thể quay về cầm hai cái chén, ước chừng múc cơm, lại gắp nhiều thức ăn vào, Tương Nghi thấy nàng chỉ gắp cải xanh đậu hủ, vội vàng cầm đũa gắp mấy khối thịt gà và thịt heo vào trong chén: "Bọn họ đều phải làm việc chân tay, hẳn là ăn nhiều thịt chút mới có tinh thần sức lực."

      "Đa tạ nương chăm sóc." Thúy Chi cầm hai cái chén, bàn tay cầm bốn chiếc đũa đưa ra ngoài, Tần ma ma nhìn hai cha con đứng bên ngoài, gật đầu liên tục: "Phúc bá và Toàn Quý, đúng là người đàng hoàng."

      "Có thể phải sao." Tương Nghi gật đầu cái, Toàn Quý đúng là quá trung thực rồi, mặt có cái bớt, để cho người nhìn khỏi cảm thấy thoải mái, cho nên mới lớn tuổi như vậy còn chưa kết hôn, nhưng cũng tốt, phối hợp Thúy Chi đúng là xứng lứa vừa đôi.

      " nương, hôm nay ngươi dạo vòng trong thành Hoa Dương, thấy được cái gì?" Phương ma ma nhìn Tương Nghi cái, thấy tóc trán nàng dính vào nhau, ướt nhẹp, lộ ra chân mày lá liễu bên dưới, hết sức đẹp mắt.

      "Ta suy nghĩ, chúng ta muốn mở cửa hàng, dĩ nhiên là phải bán đồ nhà khác có, như vậy mới có thể kiếm tiền, ma ma, Phương tẩu, hai người có đúng ?" Tương Nghi nhìn hai người, thấy các nàng đều có thần sắc tán thưởng, lúc này mới yên lòng, xem ra đời này mình mầy mò có mở đầu tốt đẹp.

      "Những lời này của nương rất có đạo lý." Tần ma ma cười gật đầu: "Ta thấy nương có thiên phú hành thương, tuổi mới lớn như vậy, có thể nghĩ tới đây, rất là tệ."

      " nương có phát mua bán độc môn gì ?" Phương tẩu nhìn chăm chú vào Tương Nghi, cũng hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ tới Lạc đại tiểu thư lại tự học, đầu tiên biết phải khắp thành Hoa Dương tìm hiểu. [rin: đại loại là khảo sát thị trường]

      Tương Nghi gật đầu cái: "Ta ra có suy nghĩ khác biệt, nhưng biết có thể thành ."

      "Khác biệt? nương nghe chút." Phương tẩu nhất thời hứng thú, đừng là khác biệt, cho dù là như thế, chỉ cần làm ăn khá độc môn này, chính là vàng bạc cuồn cuộn tài nguyên sung túc chảy vào.

      buổi chiều vòng tới vòng lui đầu đường ở Hoa Dương, Tương Nghi nhìn vô số cửa hàng, lớn như tửu lầu tơ lụa, như cửa hàng cơm sáng người gánh hàng rong, nàng cũng suy nghĩ kỹ lần, vòng vo vòng, nàng phát Hoa Dương còn thiếu thêu phường và Trà Trang.

      Trong thành Nghiễm Lăng ước chừng ở tháng năm mở thêu phường gọi là Trân Lung phường, từ khi nó mở ra, mấy thêu phường danh tiếng ban đầu bị kéo hơn phân nửa khách. Tương Nghi từng nghe Bảo

      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105: Con mắt tinh đời chọn nghề


      Bàn cơm được dọn dẹp sạch , Lưu ma ma bưng chậu rửa chén ở bên ngoài, bên vểnh lổ tai lên nghe Tương Nghi chuyện, trong lòng rất là tự hào, Nương bình thường, tuổi tác còn , ý xấu đống, nhìn thần sắc của Tần ma ma và Phương tẩu, cũng là bội phục.

      "Ma ma, Phương tẩu, Trà Trang của ta khác với quán trà." Trong tay Tương Nghi cầm chung trà, cúi đầu nhìn lá trà bên đích, Lưu ma ma chưa kịp mua trà, nàng dùng là trà Thúy Chi uống, từng mảnh lá ngâm nở, ước chừng lớn như ngón tay út, nhìn là biết tốt.

      " nương có ý là mở Trà Trang bán trà?" Tần ma ma gật đầu cái: " Đây cũng có thể, trong nhà giàu sang này thích mua lá trà cao cấp, nếu Hoa Dương có Trà Trang, vậy cũng mở nhà thử xem. Chẳng qua là nương cần thiết đả thông hai cửa hàng ra bán trà, đây phải lãng phí sao?"

      " , ma ma, chút cũng lãng phí." Trong lòng Tương Nghi có vài phần kích động, nàng còn nhớ Trà Trang Thúy Diệp danh chấn kinh thành, đâu chỉ là hai cửa hàng, là nguyên vườn cầm làm Trà Trang đó.

      Đó là lâu sau khi nàng vào Trường Ninh Hầu Phủ, bỗng nhiên kinh thành nhiều ra Trà Trang Thúy Diệp, mở trong vườn ở tây giao kinh thành. Vườn tuy , nhưng bố trí rất tinh xảo, mấy bụi trúc, đường thông suốt yên tĩnh, nhà trúc lộ ra góc từ cây xanh hoa hồng.

      hàng nhà trúc kia hết sức đơn sơ, có mấy căn phòng, trong mỗi phòng là trà phòng độc lập, có nha hoàn châm trà mi thanh mục tú, trong vườn còn có hai tám giai nhân đánh đàn, nhạc sâu kín kèm theo hơi nước lượn lờ bay lượn, làm cho người có cảm giác yên lặng ra được.

      Muốn thưởng trà ở Trà Trang Thúy Diệp là phải phái người tiền đặt cọc mới có thể xếp ngày, Gia Mậu từng mang nàng lần, nàng nhớ rất ràng, nấu là trà búp Minh Tiền. nương pha trà canh giữ ở góc cúi đầu pha trà, chờ sau ba lần nước sôi mới bưng trà ra, nàng cúi đầu nhìn cái, lá trà thanh thanh thúy thúy, nước trà trong vắt, trận thơm dịu từ từ chui vào lỗ mũi.

      Gia Mậu thấy nàng thích, để cho Trà Trang bọc mười cân trà búp Minh Tiền đưa đến Trường Ninh Hầu Phủ. Khi đó nàng còn cảm thấy lá trà kia đúng là đắt như vàng, lại mất trăm lạng bạc ròng cân, Gia Mậu cười : " trăm lạng bạc ròng tính là đắt, nếu là đổi thành nhất kì nhất thương, trăm lạng bạc ròng còn được lượng đâu."

      Lão bản Trà Trang ở bên hơi cười: "Vị công tử này là tinh mắt, nhìn biết là quý công tử, loại trà búp Minh Tiền này phải bình thường, là lứa trà sớm nhất đến từ khu vực Hàng Châu Tây Hồ, lượt sau nữa, đáng nhiều bạc như vậy đâu, nhìn lá trà chút biết."

      Lá trà vụn cuộn tròn trong tay, phía còn có long tơ ngân bạch, Tương Nghi nhìn những lá trà kia, nửa tin nửa ngờ, lúc trước nàng uống trà, nhưng chỉ là mười lượng cân, chưa từng thấy lá trà tinh tế như vậy, cầm trong tay xem xem lại, chỉ cảm thấy lá trà kia càng nhìn càng đáng .

      Hôm nay vòng Hoa Dương, thấy Trà Trang và thêu phường, Tương Nghi quyết định muốn mở hai loại cửa hang này, thêu phường Tần ma ma và Phương tẩu cũng tán thành, chẳng qua là Trà Trang này, tạm thời các nàng còn chưa biết phương pháp, cho nên dám tùy tiện gật đầu. Tương Nghi thấy sắc mặt nghi ngờ của hai người, ra từng chút từng chút kế hoạch của mình.

      "Ma ma và tẩu tử đều muốn bán phải bán độc môn, hôm nay ta suy nghĩ rất lâu, vì sao Hoa Dương thấy Trà Trang?" Tương Nghi ngượng ngùng cười cười: "Ta kiến thức ít, chẳng qua là tự mình nghĩ loạn, ma ma và tẩu tử nhìn giúp ta chút."

      Lá trà là vật thể thiếu của người Đại Chu, dù là nhà giàu sang hay là bách tính bình dân, trong nhà cũng thiếu lá trà, mà trong thành Hoa Dương có Trà Trang, đầu tiên là vì đến ngoại ô Hoa Dương

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :